Hồ Hi Văn được chỉ định làm trọng tài thì cười rất vui vẻ, nàng là người mời Tống Nam tới đây đương nhiên là biết được chân tài thực học của hắn.
Tống Thạch ngang nhiên nói xấu Tống Nam dù nàng đã nói hắn là khách do nàng mời tới thì hiển nhiên làm mỹ nhân bất mãn.
- Được, nếu muốn ta làm trọng tài vậy thì để ta ra quy tắc hai vị chắc không có ý kiến gì chứ?
Tống Nam liền đáp:
- Hồ tiểu thư ra quy tắc đương nhiên là không có vấn đề gì.
Tống Thạch thì không để ý tới vẻ mặt của Hồ Hi Văn mà chỉ đỏ mắt nhìn Tống Nam nên đáp:
- Được, ta đồng ý.
Vừa nhìn đã thấy cách trả lời của hai người hoàn toàn khác biệt. Nhìn ánh mắt có chút lạnh của Hồ Hi Văn thì biết tên Tống Nam xem ra đã triệt để đắc tội nàng rồi.
Hồ Hi Văn sau đó mới nói:
- Lần này đấu trận pháp hoàn toàn là ngẫu nhiên chưa có ai chuẩn bị gì nên chúng ta để tiết kiệm thời gian thì có thể văn đấu. Mỗi một người sẽ ra ba đạo trận pháp chi đề, là yêu cầu đối phương sửa đổi trận pháp cũng được mà là phá giải trận pháp cũng được… nhưng yêu cầu là kẻ ra đề nhất định phải tự giải được đạo đề do mình đưa ra mới được. Thời gian hạn định sẽ là hai khắc (nửa tiếng).
Mọi người nghe được yêu cầu này thì cũng gật đầu, điều kiện này quả thực là cần thiết nếu không ngươi đem ra một cái hộ tộc đại trận hay một cái thượng cổ trận pháp nào đó đọc được trong cổ thư chẳng phải là cầm chắc chiến thắng rồi hay sao?
Sau khi hai người đã gật đầu xác nhận đồng ý với phương pháp văn đấu này thì Tống Nam liền ra đề trước.
Chỉ thấy hắn lấy ra một tấm da yêu thú cấp một rồi đem một phần mực được mài ra từ yêu thú huyết để vẽ lên một bộ nhị giai tiểu hình trận pháp.
Nếu là bình thường nhị giai trận pháp không thể nào đem vẽ lên da của yêu thú cấp một được vì uy lực của trận pháp đó đã vượt qua sức chịu đựng của nó rồi. Muốn trận pháp có thể yên ổn phát huy tác dụng mà không tổn hại gì thì phải cần đến da của yêu thú cấp hai hoặc nhị cấp tài liệu mới được.
Nhưng đây chỉ là văn đấu, trận pháp được vẽ ra chỉ là để minh họa mà thôi.
Tống Thạch vẽ xong hơn trăm đạo trận văn thì mới đắc ý ngẩng đầu lên nhìn Tống Nam. Đây là trận pháp cao cấp nhất mà hắn có thể vẽ ra, hắn mới không tin Tống Nam có thể trong ngắn ngủi nửa tiếng đồng hồ mà phá giải được. Lúc trước hắn nghiên cứu trận pháp này cũng phải mất tới cả tháng.
Mọi người bắt đầu nhìn vào trận pháp do Tống Thạch vẽ ra mà thầm tán thưởng.
- Một bộ Phong Thi Trận này đã có độ khó thuộc hàng đỉnh cấp của nhị giai trận pháp rồi, xem ra Tống Thạch tên tiểu tử này còn kém đột phá tam giai Trận Pháp Sư không xa nữa đâu.
Mọi người đều hiểu khá rõ trình độ trận pháp của Tống Thạch nên cũng không để ý nhiều tới hắn mà nhìn về phía Tống Nam xem hắn sẽ xử lý ra sao.
- Sao rồi? Không giải được đúng không? Nếu không giải được thì hãy biết điều mà cút khỏi đây đi!
Đối mặt với Tống Thạch khiêu khích Tống Nam chỉ lạnh lùng đáp:
- Ngươi nói nhiều quá!
Tống Nam ngón tay khẽ đưa thì một đám yêu thú huyết dịch liền bị hắn không chế bay lên. Đây không phải là dĩ khí ngự vật bởi vì thứ này chỉ có Tiên Thiên Cảnh cường giả mới làm được, nó chỉ là một loại chỉ pháp khá là cao minh giống như Nhất Dương Chỉ mà thôi.
Nhưng để dùng được chỉ pháp này thuần thục điều khiển yêu thú huyết dịch hẳn là Tống Nam ít nhất đã đem nó luyện tới đại thành rồi.
Chỉ thấy Tống Nam dùng tới vài đường chỉ pháp vung vẩy yêu thú huyết dịch vẽ ra chục đạo trận văn bất ngờ hoàn toàn phá vỡ kết cấu của Phong Thi Trận, thậm chí còn đem một bộ dùng để trấn áp chôn thi chi địa biến thành một loại âm sát trận lấy thi khí sát nhân vô hình.
Phạm Thiên hai mắt hơi sáng lên, có thể đem nhị giai trận pháp Phong Thi Trận miễn cưỡng cải biến thành tam giai trận pháp thì xem ra tên Tống Nam này ít nhất cũng đã là tam giai trận pháp sư đỉnh phong rồi.
Không, nếu không phải do cảnh giới hạn chế thì có lẽ Tống Nam đã là tứ giai Trận Pháp Sư hoàn toàn không thua gì Hồ Hi Văn.
Nơi này ngoại trừ Phạm Thiên và Hồ Hi Văn thì đều chỉ là một đám nhị, tam giai Trận Pháp Sư nên hoàn toàn không nhìn ra môn đạo. Bọn chúng chỉ thấy Tống Nam dễ dàng phá giải trận pháp của Tống Thạch mà thôi.
- Ngươi…
Tống Thạch nghẹn họng trân trối, Phong Thi Trận là hắn bỏ rất nhiều công sức mới nghiên cứu ra. Không nghĩ tới Tống Nam lại dùng chưa tới một phút dễ dàng phá giải trận pháp này.
Tống Nam cũng không đợi Tống Thạch lên tiếng mà lập tức lấy ra một miếng nhất giai yêu thú da thuộc và bắt đầu vẽ ra trận pháp.
Chỉ hơn mười phút sau trận pháp hoàn thành thì ánh mắt của Tống Thạch liền như muốn rơi ra ngoài, miệng thì lắp ba lắp bắp. Hắn đã tiếp cận tam giai Trận Pháp Sư nên có thể hiểu rõ sự khác biệt giữa hai giai tầng.
Trận pháp do Tống Nam vẽ ra rõ ràng là tam giai Trận Pháp, với tạo nghệ trận pháp của Tống Thạch bây giờ thì cho dù có nhìn ra cũng không cách nào phá giải.
Tống Thạch không nhịn được quát lên:
- Ngươi ăn gian!!
Tống Nam lạnh nhạt đáp:
- Đừng có ngậm máu phun người, ta ăn gian ở chỗ nào?
Tống Thạch chỉ vào tấm da yêu thú nói:
- Kẻ như ngươi làm sao có thể phá giải được tam giai trận pháp, rõ ràng là ngươi cố tình lấy ra bộ trận pháp này để làm khó ta, như vậy không phải là ăn gian sao!?
Phạm Thiên nghe được thì khẽ lắc đầu, quả nhiên Tống Thạch chỉ là một tên nhân vật cực phụ não tàn chuyên được thiết kế để cho Tống Nam tới vả mặt.
Người khác cho dù nhìn không ra Tống Nam đem nhị giai trận pháp sửa thành tam giai trận pháp nhưng hắn có thể trong thời gian ngắn như vậy hoàn mỹ phá giải nhị giai Phong Thi Trận thì tuyệt đối là đã đặt chân tới tam giai Trận Pháp Sư chi cảnh. Tống Thạch chỉ là đang tự rước lấy nhục thôi.
Quả nhiên Tống Nam liền nói:
- Như vậy nếu ta có thể giải được trận pháp này thì sao?
Tống Thạch khí huyết dâng lên đầu không chút suy nghĩ nói:
- Nếu ngươi có thể phá giải được thì ta sẽ lập tức từ nơi này bò ra ngoài!!
Tới đây Phạm Thiên thậm chí không cần nhìn cũng biết được kết quả rồi. Chỉ thấy Tống Nam đem trận pháp mình vẽ ra phá giải một cách hoàn hảo khiến cho Tống Thạch không thể phản bác được. Cuối cùng thì hắn định nuốt lời nhưng Hồ Hi Văn lại đứng ra lạnh lùng cảnh cáo khiến Tống Thạch không thể không cắn răng chịu nhục mà bò ra ngoài.
Phạm Thiên lúc này mới nhẹ nhàng phe phẩy thiết phiến đi tới trước mặt Tống Nam mà nói:
- Tống Nam huynh đệ quả nhiên thiếu niên xuất anh hùng, không biết sư thừa nơi nào?
Mọi người thấy Phạm Thiên chủ động bắt chuyện thì hâm mộ Tống Nam nhưng lúc này hắn lại lạnh lùng đáp:
- Không có sư phụ, tự học thành tài…
Phạm Thiên không tức giận mà chỉ híp mắt nhìn Tống Nam. Hắn biết loại nhân vật chính phế vật nghịch tập này thường rất cao ngạo nên cũng đã đoán trước được phản ứng của Tống Nam.
Nhưng thiên tài đương nhiên là có đặc quyền, Phạm Thiên muốn chiêu mộ hắn đương nhiên sẽ phải rộng lượng một chút.
Đúng vậy, Phạm Thiên chính là đang muốn chiêu mộ Tống Nam vào Tiêu Dao Phái. Nếu muốn môn phái phát triển được thì không thể nào chỉ dựa vào một mình hắn và chúng nữ được.
Phạm Thiên chính là coi trọng tiềm lực của Tống Nam nên mới có ý định chiêu mộ hắn, tin tưởng loại nhân vật chính này chỉ cần cung cấp cho bọn hắn môt chút xíu tài nguyên cũng có thể khiến cho bọn chúng phát triển tới mức khó có thể tưởng tượng được.
Còn về việc Tống Nam sẽ phát triển quá nhanh vượt ra khỏi sự khống chế của hắn thì Phạm Thiên không hề lo đến.
Phạm Thiên có hệ thống gia thân lại có chư thiên vạn giới làm hậu hoa viên để thu thập tài nguyên thì hắn không cho rằng Tống Nam có khả năng vượt qua mình. Hơn nữa cho dù là vượt qua thì có sao?
Nên nhớ trong tay hắn nắm giữ Phi Long Ấn, một khi Tống Nam gia nhập Tiêu Dao Phái thì tức là tính mạng của hắn đã hoàn toàn thuộc sự kiểm soát của Phạm Thiên rồi.
Phi Long Ấn vừa ra vạn chúng lập tức phải thần phục, trong Tiêu Dao Phái quyền uy của hắn là tối thượng!
Nhìn thấy Phạm Thiên tới bắt chuyện bị Tống Nam tỏ vẻ cự người vạn dặm thì Hồ Hi Văn bỗng nhiên lên tiếng:
- Phạm công tử, ngươi là Trận Vương cao đồ mà Tống Nam lại có thiên phú trận pháp rất cao, Trận Pháp Sư chúng ta nghiên cứu chính là trận đạo không bằng hai người lại sử dụng phương pháp vừa rồi tiến hành một lần văn đấu xem sao? Dù sao giữa chúng ta sử dụng chân tài thực học để nói chuyện vẫn dễ hơn nhiều.
Phạm Thiên thấy Hồ Hi Văn bỗng nhiên đề nghị như vậy thì cảm thấy có chút kỳ quái nhưng cũng không hề phản đối.
- ------☆☆☆☆-------
Tống Thạch ngang nhiên nói xấu Tống Nam dù nàng đã nói hắn là khách do nàng mời tới thì hiển nhiên làm mỹ nhân bất mãn.
- Được, nếu muốn ta làm trọng tài vậy thì để ta ra quy tắc hai vị chắc không có ý kiến gì chứ?
Tống Nam liền đáp:
- Hồ tiểu thư ra quy tắc đương nhiên là không có vấn đề gì.
Tống Thạch thì không để ý tới vẻ mặt của Hồ Hi Văn mà chỉ đỏ mắt nhìn Tống Nam nên đáp:
- Được, ta đồng ý.
Vừa nhìn đã thấy cách trả lời của hai người hoàn toàn khác biệt. Nhìn ánh mắt có chút lạnh của Hồ Hi Văn thì biết tên Tống Nam xem ra đã triệt để đắc tội nàng rồi.
Hồ Hi Văn sau đó mới nói:
- Lần này đấu trận pháp hoàn toàn là ngẫu nhiên chưa có ai chuẩn bị gì nên chúng ta để tiết kiệm thời gian thì có thể văn đấu. Mỗi một người sẽ ra ba đạo trận pháp chi đề, là yêu cầu đối phương sửa đổi trận pháp cũng được mà là phá giải trận pháp cũng được… nhưng yêu cầu là kẻ ra đề nhất định phải tự giải được đạo đề do mình đưa ra mới được. Thời gian hạn định sẽ là hai khắc (nửa tiếng).
Mọi người nghe được yêu cầu này thì cũng gật đầu, điều kiện này quả thực là cần thiết nếu không ngươi đem ra một cái hộ tộc đại trận hay một cái thượng cổ trận pháp nào đó đọc được trong cổ thư chẳng phải là cầm chắc chiến thắng rồi hay sao?
Sau khi hai người đã gật đầu xác nhận đồng ý với phương pháp văn đấu này thì Tống Nam liền ra đề trước.
Chỉ thấy hắn lấy ra một tấm da yêu thú cấp một rồi đem một phần mực được mài ra từ yêu thú huyết để vẽ lên một bộ nhị giai tiểu hình trận pháp.
Nếu là bình thường nhị giai trận pháp không thể nào đem vẽ lên da của yêu thú cấp một được vì uy lực của trận pháp đó đã vượt qua sức chịu đựng của nó rồi. Muốn trận pháp có thể yên ổn phát huy tác dụng mà không tổn hại gì thì phải cần đến da của yêu thú cấp hai hoặc nhị cấp tài liệu mới được.
Nhưng đây chỉ là văn đấu, trận pháp được vẽ ra chỉ là để minh họa mà thôi.
Tống Thạch vẽ xong hơn trăm đạo trận văn thì mới đắc ý ngẩng đầu lên nhìn Tống Nam. Đây là trận pháp cao cấp nhất mà hắn có thể vẽ ra, hắn mới không tin Tống Nam có thể trong ngắn ngủi nửa tiếng đồng hồ mà phá giải được. Lúc trước hắn nghiên cứu trận pháp này cũng phải mất tới cả tháng.
Mọi người bắt đầu nhìn vào trận pháp do Tống Thạch vẽ ra mà thầm tán thưởng.
- Một bộ Phong Thi Trận này đã có độ khó thuộc hàng đỉnh cấp của nhị giai trận pháp rồi, xem ra Tống Thạch tên tiểu tử này còn kém đột phá tam giai Trận Pháp Sư không xa nữa đâu.
Mọi người đều hiểu khá rõ trình độ trận pháp của Tống Thạch nên cũng không để ý nhiều tới hắn mà nhìn về phía Tống Nam xem hắn sẽ xử lý ra sao.
- Sao rồi? Không giải được đúng không? Nếu không giải được thì hãy biết điều mà cút khỏi đây đi!
Đối mặt với Tống Thạch khiêu khích Tống Nam chỉ lạnh lùng đáp:
- Ngươi nói nhiều quá!
Tống Nam ngón tay khẽ đưa thì một đám yêu thú huyết dịch liền bị hắn không chế bay lên. Đây không phải là dĩ khí ngự vật bởi vì thứ này chỉ có Tiên Thiên Cảnh cường giả mới làm được, nó chỉ là một loại chỉ pháp khá là cao minh giống như Nhất Dương Chỉ mà thôi.
Nhưng để dùng được chỉ pháp này thuần thục điều khiển yêu thú huyết dịch hẳn là Tống Nam ít nhất đã đem nó luyện tới đại thành rồi.
Chỉ thấy Tống Nam dùng tới vài đường chỉ pháp vung vẩy yêu thú huyết dịch vẽ ra chục đạo trận văn bất ngờ hoàn toàn phá vỡ kết cấu của Phong Thi Trận, thậm chí còn đem một bộ dùng để trấn áp chôn thi chi địa biến thành một loại âm sát trận lấy thi khí sát nhân vô hình.
Phạm Thiên hai mắt hơi sáng lên, có thể đem nhị giai trận pháp Phong Thi Trận miễn cưỡng cải biến thành tam giai trận pháp thì xem ra tên Tống Nam này ít nhất cũng đã là tam giai trận pháp sư đỉnh phong rồi.
Không, nếu không phải do cảnh giới hạn chế thì có lẽ Tống Nam đã là tứ giai Trận Pháp Sư hoàn toàn không thua gì Hồ Hi Văn.
Nơi này ngoại trừ Phạm Thiên và Hồ Hi Văn thì đều chỉ là một đám nhị, tam giai Trận Pháp Sư nên hoàn toàn không nhìn ra môn đạo. Bọn chúng chỉ thấy Tống Nam dễ dàng phá giải trận pháp của Tống Thạch mà thôi.
- Ngươi…
Tống Thạch nghẹn họng trân trối, Phong Thi Trận là hắn bỏ rất nhiều công sức mới nghiên cứu ra. Không nghĩ tới Tống Nam lại dùng chưa tới một phút dễ dàng phá giải trận pháp này.
Tống Nam cũng không đợi Tống Thạch lên tiếng mà lập tức lấy ra một miếng nhất giai yêu thú da thuộc và bắt đầu vẽ ra trận pháp.
Chỉ hơn mười phút sau trận pháp hoàn thành thì ánh mắt của Tống Thạch liền như muốn rơi ra ngoài, miệng thì lắp ba lắp bắp. Hắn đã tiếp cận tam giai Trận Pháp Sư nên có thể hiểu rõ sự khác biệt giữa hai giai tầng.
Trận pháp do Tống Nam vẽ ra rõ ràng là tam giai Trận Pháp, với tạo nghệ trận pháp của Tống Thạch bây giờ thì cho dù có nhìn ra cũng không cách nào phá giải.
Tống Thạch không nhịn được quát lên:
- Ngươi ăn gian!!
Tống Nam lạnh nhạt đáp:
- Đừng có ngậm máu phun người, ta ăn gian ở chỗ nào?
Tống Thạch chỉ vào tấm da yêu thú nói:
- Kẻ như ngươi làm sao có thể phá giải được tam giai trận pháp, rõ ràng là ngươi cố tình lấy ra bộ trận pháp này để làm khó ta, như vậy không phải là ăn gian sao!?
Phạm Thiên nghe được thì khẽ lắc đầu, quả nhiên Tống Thạch chỉ là một tên nhân vật cực phụ não tàn chuyên được thiết kế để cho Tống Nam tới vả mặt.
Người khác cho dù nhìn không ra Tống Nam đem nhị giai trận pháp sửa thành tam giai trận pháp nhưng hắn có thể trong thời gian ngắn như vậy hoàn mỹ phá giải nhị giai Phong Thi Trận thì tuyệt đối là đã đặt chân tới tam giai Trận Pháp Sư chi cảnh. Tống Thạch chỉ là đang tự rước lấy nhục thôi.
Quả nhiên Tống Nam liền nói:
- Như vậy nếu ta có thể giải được trận pháp này thì sao?
Tống Thạch khí huyết dâng lên đầu không chút suy nghĩ nói:
- Nếu ngươi có thể phá giải được thì ta sẽ lập tức từ nơi này bò ra ngoài!!
Tới đây Phạm Thiên thậm chí không cần nhìn cũng biết được kết quả rồi. Chỉ thấy Tống Nam đem trận pháp mình vẽ ra phá giải một cách hoàn hảo khiến cho Tống Thạch không thể phản bác được. Cuối cùng thì hắn định nuốt lời nhưng Hồ Hi Văn lại đứng ra lạnh lùng cảnh cáo khiến Tống Thạch không thể không cắn răng chịu nhục mà bò ra ngoài.
Phạm Thiên lúc này mới nhẹ nhàng phe phẩy thiết phiến đi tới trước mặt Tống Nam mà nói:
- Tống Nam huynh đệ quả nhiên thiếu niên xuất anh hùng, không biết sư thừa nơi nào?
Mọi người thấy Phạm Thiên chủ động bắt chuyện thì hâm mộ Tống Nam nhưng lúc này hắn lại lạnh lùng đáp:
- Không có sư phụ, tự học thành tài…
Phạm Thiên không tức giận mà chỉ híp mắt nhìn Tống Nam. Hắn biết loại nhân vật chính phế vật nghịch tập này thường rất cao ngạo nên cũng đã đoán trước được phản ứng của Tống Nam.
Nhưng thiên tài đương nhiên là có đặc quyền, Phạm Thiên muốn chiêu mộ hắn đương nhiên sẽ phải rộng lượng một chút.
Đúng vậy, Phạm Thiên chính là đang muốn chiêu mộ Tống Nam vào Tiêu Dao Phái. Nếu muốn môn phái phát triển được thì không thể nào chỉ dựa vào một mình hắn và chúng nữ được.
Phạm Thiên chính là coi trọng tiềm lực của Tống Nam nên mới có ý định chiêu mộ hắn, tin tưởng loại nhân vật chính này chỉ cần cung cấp cho bọn hắn môt chút xíu tài nguyên cũng có thể khiến cho bọn chúng phát triển tới mức khó có thể tưởng tượng được.
Còn về việc Tống Nam sẽ phát triển quá nhanh vượt ra khỏi sự khống chế của hắn thì Phạm Thiên không hề lo đến.
Phạm Thiên có hệ thống gia thân lại có chư thiên vạn giới làm hậu hoa viên để thu thập tài nguyên thì hắn không cho rằng Tống Nam có khả năng vượt qua mình. Hơn nữa cho dù là vượt qua thì có sao?
Nên nhớ trong tay hắn nắm giữ Phi Long Ấn, một khi Tống Nam gia nhập Tiêu Dao Phái thì tức là tính mạng của hắn đã hoàn toàn thuộc sự kiểm soát của Phạm Thiên rồi.
Phi Long Ấn vừa ra vạn chúng lập tức phải thần phục, trong Tiêu Dao Phái quyền uy của hắn là tối thượng!
Nhìn thấy Phạm Thiên tới bắt chuyện bị Tống Nam tỏ vẻ cự người vạn dặm thì Hồ Hi Văn bỗng nhiên lên tiếng:
- Phạm công tử, ngươi là Trận Vương cao đồ mà Tống Nam lại có thiên phú trận pháp rất cao, Trận Pháp Sư chúng ta nghiên cứu chính là trận đạo không bằng hai người lại sử dụng phương pháp vừa rồi tiến hành một lần văn đấu xem sao? Dù sao giữa chúng ta sử dụng chân tài thực học để nói chuyện vẫn dễ hơn nhiều.
Phạm Thiên thấy Hồ Hi Văn bỗng nhiên đề nghị như vậy thì cảm thấy có chút kỳ quái nhưng cũng không hề phản đối.
- ------☆☆☆☆-------
/399
|