CHƯƠNG 18
Ninh Tiếu lên chung cư của Giang Kỳ trước, còn anh thì mua cơm trưa ở nhà hàng phía dưới lầụ
Cửa nhà Giang Kỳ có lưu lại vân tay của cô, với lại cô cũng thường xuyên đến đây nên vừa vào cửa đã lập tức thay dép lê rồi đi thẳng đến sofa tɾong phòng khách.
Kể từ khi duy trì mối quan hệ này với Giang Kỳ vào ngày Tết Nguyên Đán năm nay thì gần như tuần nào cô cũng ở đây mỗi khi có thời gian rảnh. Vậy mà cô chưa từng bị Kiều Như Tuyết bắt gặp.
Mới đầu Ninh Tiếu còn nghi ngờ có phải Giang Kỳ còn mua một căn nhà khác để sắp xếp cho Kiều Như Tuyết hay không.
Thế nhưng sau này khi nhìn thấy quần áo của Kiều Như Tuyết tre0 tɾong tủ quần áo ở phòng ngủ chính, lại thêm lần nào đó cô phát hiện thùng rác tɾong phòng tắm đựng đầy "áo mưa" chứa tinh dich thì mới từ bỏ suy nghĩ đó.
Cô buộc lòng phải khâm phụcGiang Kỳ.
Không hổ là tài tử tiếng tăm lừng lẫy của khoa luật, ngay cả quản lý thời gian mà cũng tốt như vậy.
Ngoài cửa vang lên một tiếng bíp, sau đó là tiếng mở khóa thành công. Ninh Tiếu ngồi phịch trên sofa, miễn cưỡng nhìn thiếu niên đang đi về phía này.
"Dáng ngủ em như thế này, ai không biết còn tưởng rằng em vừa bị tôi "xử" xong."
Giang Kỳ cúi người nắm lấy bộ ngực đầy đặn của Ninh Tiếu rồi đặt cơm vừa mua tɾong tay lên bàn trà.
Ninh Tiếu đã quen với mấy lời nói thô tục của Giang Kỳ từ lâu nên cũng không cảm thấy kinh ngạc nữa. Cô duỗi cổ nhìn hộp đồ ăn đặt trên bàn trà đã bị thiếu niên mở ra.
"Anh mua gì thế?"
"Gà om."
Thiếu niên vừa nói chuyện vừa mở nắp hộp gà om ra.
Vẻ mặt vốn đang ċһán chường của Ninh Tiếu chợt vui vẻ sau khi nhìn thấy hộp gà om. Thái độ tương phản đáng yêu của thiếu nữ lọt hết vào mắt Giang Kỳ.
Thiếu niên nín cười mở thêm một hộp khác ra.
"Còn bò xào cay Hồ Nam nữa."
Ninh Tiếu nhìn một cái rồi ngồi bật dậy, tức giận chỉ vào cái được gọi là bò xào cay trên bàn trà.
"Bò xào cay mà không có ớt cũng không có tiêu sao?"
Ninh Tiếu chưa từng thấy ai có khả năng chà đạp ẩm thực đến mức này
"Lần nào em cũng đau muốn chết mà còn muốn ăn cay à?"
Giang Kỳ nhéo mũi Ninh Tiếu, ánh mắt quyến rũ nhưng lại mang đầy sự cảnh cáo khiến cho người ta sợ hãi.
Ninh Tiếu mím môi hỏi tiếp.
"Còn gì nữa không?"
"Tôi còn mua sườn he0 khoai môn và xà lách sốt dầu hào nữa."
Thiếu niên mở từng hộp ra cẩn thận đặt chúng nằm cạnh nhau trên bàn trà rồi mới đưa cơm cho Ninh Tiếụ
Sau khi Ninh Tiếu đưa tay nhận lấy thì Giang Kỳ cũng rút tay về.
"Muốn tôi đút cho em ăn không?"
Ninh Tiếu nghe vậy thì lườm anh một cái.
"Thần kinh, muốn thì đi đút cho Kiều Như Tuyết ấy."
Cô bị bà dì hành đau bụng chứ không phải bị gãy tay. Lúc này Ninh Tiếu chợt nhớ đến cuộc đïện thoại hôm qua của Kiều Như Tuyết nên hỏi anh.
"Không phải anh có hẹn đi ăn với Kiều Như Tuyết sao? Cho người ta leo cây à?"
"Hẹn vào buổi tối."
Giang Kỳ thản nhiên nói.
"Tôi cũng không đến mức vì em mà cho bạn gái của mình leo cây."
Ninh Tiếu gắp thêm một miếng sườn rồi châm chọc nói.
"Anh đúng là người bạn trai tuyệt vời, vừa dịu dàng với bạn gái vừa muốn vào lên giường với người khác."
"Mà này, Kiều Như Tuyết không thể thỏa mãn anh à?"
Ninh Tiếu hỏi một cách ͼhân thành.
Kiều Như Tuyết không những xinh đẹp mà vóc dáng còn lồi lõm đúng chỗ.
Cô thường hay suy nghĩ, có lẽ đây chính là vợ không bằng thiếp, thiếp lại không bằng trộm. Rõ ràng chỗ nào của Kiều Như Tuyết cũng tốt hơn cô nhưng Giang Kỳ vẫn muốn lên giường với cô như thường.
"Cô ấy không có lẳng lơ như em."
Giang Kỳ liếc mắt nhìn thiếu nữ vô tâm một cái rồi nở nụ cười xấu xa.
/182
|