Gặp được anh

Chương 4

/5


Chương 4

     Bàn tay to lớn của người đàn ông trước mặt cứ thế nắm chặt tay Mạc Lam khiến cô khó xử. Ngay khi Mạc Lam định rút tay ra thì Đường Kỷ Hàn đã nhanh hơn một bước thu tay về. Anh nói lời tạm biệt sau đó rời đi.

     Mạc Lam nhìn theo bóng lưng anh, rơi vào tình thế khó hiểu. Anh ta có thể hành động tự nhiên như chưa có gì xảy ra, tựa như người vừa nắm chặt lấy tay cô không phải Đường Kỷ Hàn.

     Nhưng rõ ràng...

     Haiz...thật khiến người ta bối rối!

###

     Về phần Đường Kỷ Hàn, sau khi bước vào phòng bao trong khách sạn thì một mạch trầm ngâm. Đối tác của anh đã tới nhưng nhìn gương mặt lạnh băng của Đường tổng thì không sao mở miệng được.

     Lý do khiến Đường Kỷ Hàn âm kém dương sai như vậy có lẽ là do Mạc Lam. Anh vẫn còn nhớ rõ chuyện của tối hôm qua.

     Đường Kỷ Hàn ôm Mạc Lam đặt trên giường trong khách sạn. Anh nghĩ người tiếp cận anh trước là người phụ nữ này, người gọi anh là "Hàn" cũng là người này, mà người chủ động ôm lấy anh cũng là cô ta...Người ta đã tự động dâng mình tới cửa vậy anh còn chần chừ cái gì.

     Dù sao cô gái này muốn vui vẻ, anh cũng sẽ ra sức phối hợp. Nghĩ đến đây, Đường Kỷ Hàn định tắm rửa sạch sẽ sau đó mới đùa giỡn với cô. Nhưng Đường Kỷ Hàn lại không ngờ người phụ nữ này lại đưa tay kéo lấy vạt áo anh: "Hàn! Anh...không thể bỏ qua tất cả sao..."

     Đường tổng của chúng ta chính là bị tập kích bất ngờ nha. Anh không hiểu người phụ nữ nhỏ nhắn trước mặt này kêu cái gì. Chưa kịp để anh bình tĩnh cô ta lại nức nở: "...Hàn...Em đã yêu anh nhiều đến thế...mà!"

     Đường Kỷ Hàn nhìn thấy chân mày thanh tú của cô đang gắt gao chau lại, môi cũng mím chặt, các đốt ngón tay níu lấy áo anh cũng dần trắng bệt vì dùng sức, nổi bật hơn cả là đôi mắt mông lung ngập nước. Bộ dạng thống khổ này chứng tỏ cô đã phải trải qua chuyện gì đó thật đáng sợ khiến cô đau lòng.

     Đường Kỷ Hàn biết rõ có lẽ "Hàn" trong miệng cô không phải là gọi anh mà là một người khác. Nhưng dù sao tên anh vẫn có 1 chữ 'Hàn' đó...dù anh muốn không để ý cũng khó lòng cho qua.

     Đúng lúc đó điện thoại anh đổ chuông, là trợ lý Du gọi điện báo có chút chuyện nên anh phải rời đi. Lúc gỡ từng ngón tay bé nhỏ của cô ra khỏi áo mình, anh đã phải dùng sức vì cô níu áo anh rất...chặt. Tựa như chỉ cần anh mặc kệ cô sẽ giống như chiếc lá mỏng manh trôi dạt trên biển cả rộng lớn...mà anh chính là cành cây duy nhất để cô bấu víu vào.

###

     Tối thứ 7 hàng tuần là thời điểm Mạc gia hội tụ đông đủ để bồi dưỡng tình cảm gia đình.

     Bản thân Mạc Lam lại thấy rất buồn cười. Nói là bồi dưỡng tình cảm chi bằng nói là tranh đấu ngầm có vẻ hợp lý hơn. Toàn là những người thích tranh đấu, thích tính toán, giả vờ.

     Bằng chứng cụ thể chính là Uất Trì Hàn. Vì buổi gặp mặt gia đình này mà anh đến rước Mạc Lam, cả 2 cùng nhau đến Mạc gia. Mạc Lam rất khâm phục Uất Trì Hàn vì anh có thể đóng kịch giỏi đến vậy. Ngay cả khi đã vạch mặt với cô nhưng vì Mạc gia mà cố gắng chịu đựng...còn diễn rất nhập tâm nữa chứ.

     Khi xe dừng lại, Uất Trì Hàn mở cửa xuống xe, giao chìa khóa cho người làm sau đó một tay vòng qua eo Mạc Lam, dáng vẻ ôn nhu thành thục.

     Eo Mạc Lam cứng đờ. Cô cười khổ. Thì ra không phải anh sẽ không dịu dàng với cô như trước mà là sẽ dịu dàng khi muốn lợi dụng cô. Mạc Lam biết, sở dĩ anh phải chịu đựng tất cả như vậy là vì Mạc gia.

     Bàn ăn nhà họ Mạc đã tập trung đông đủ. Ba Mạc, me Mạc, còn có con gái nuôi của nhà họ Mạc - Mạc Tố Đình.

     Uất Trì Hàn sắp trọn vai con rể tốt gật đầu chào hỏi hai người lớn nhất ở đây, sau đó cũng hoàn thành vai người chồng tốt kéo ghế chỗ bàn ăn ra cho cô ngồi, tiếp đó mới tự mình ngồi xuống bên cạnh.

     Mẹ Mạc - Lưu Hoa sắc mặt không đổi nói: "Về sau không nên đến trễ như vậy. Đồ ăn nguội ăn sẽ không ngon."

     Mạc Lam định lên tiếng xin lỗi liền bị Uất Trì Hàn cướp lời: "Chúng con sẽ chú ý."

     Cả nhà 5 người bắt đầu dùng cơm tối. Bầu không khí vô cùng bức bách. Mạc Lam từ nhỏ luôn sống trong bầu không khí ngạt thở như thế này. Trong lòng cô mơ hồ cảm nhận được ba mẹ không thương cô. Tuy người ngoài nhìn vào tưởng rằng cô ăn sung mặc sướng muốn gì có đó nhưng sự tình bên trong cô là người rõ nhất, ba mẹ chỉ thả lỏng tinh thần cười vui vẻ ở trước mặt con gái nuôi - Mạc Tố Nghi mà thôi.

     Những chuyện lúc nhỏ cô còn nhớ rất rõ. Khi ăn bánh kẹo mẹ sẽ cho cô rất nhiều, hơn cả phần của em gái Mạc Tố Nghi. Trẻ nhỏ ngây thơ cứ nghĩ vì mẹ thương cô nhiều hơn nên cho kẹo nhiều hơn, mà những người giúp việc cũng bàn tán như vậy "Quả là bà chủ thương cô chủ nhất. Con gái nuôi làm sao có thể sánh với con gái ruột".

     Ngọt ngào hạnh phúc là thế...nhưng khi vô tình nghe được lời nói giữa mẹ cùng em gái,Mạc Lam đã hụt hẫng rất nhiều. Hình như lúc đó mẹ đang mỉm cười vuốt ve mái tóc mêm mại của Mạc Tố Nghi, vừa dịu dàng vừa tỏa ra tình thương yêu, mẹ nói : "Tiêu Nghi ngoan! Mẹ không thể cho con nhiều bánh kẹo được. Con còn nhỏ, bánh kẹo ăn nhiều sẽ không tốt. Nếu như con vì ăn nhiều đồ ngọt mà bị sâu răng hay tăng cân quá mức thì sao? Tiểu Nghi! Nếu con như vậy mẹ sẽ rất đau lòng. Tiểu Nghi sau này lớn lên nhất định rất xinh đẹp." Mà em gái cô cũng hồn nhiên đáp lại : "Vì tiểu Nghi giống mẹ nên rất xinh đẹp. Hihi."

     Cô không nhớ tiếp đó mình đã rời đi như thế nào nhưng Mạc Lam biết cô ở trong lòng mẹ không thể so sánh với Mạc Tố Nghi được.



/5

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status