Gia Đình Cực Phẩm Cha Cường Hãn Con Trai Thiên Tài Mẹ Phúc Hắc
Chương 193: Hành Động Ái Muội !!!
/611
|
Edit : Oanh Love
Tiểu Từ nhìn Tử Lam, hỏi một câu, “Tử Lam , còn có người tới sao?”
Tử Lam ngẩng đầu nhìn về phía cửa, không nói gì.
Lúc này, Hi Hi đi tới, mở cửa, khi thấy được người đang đứng ngoài cửa là ai thì ngây ngẩn cả người.
“Chú là?”
“Xin chào, xin hỏi Lâm Tử Lam tiểu thư có ở đây không?” Nhân viên bưu kiện hỏi.
Hi Hi gật đầu một cái, Tử Lam nghe được có người gọi tên của cô , liền đứng dậy đi ra cửa, khi nhìn thấy người tới là một nhân viên bưu kiện , Tử Lam hướng cậu ta gật đầu, “Là tôi , xin hỏi cậu. . . . . .”
“Đây là hoa tươi được chuyển phát nhanh của cô !” Nhân viên bưu kiện nói.
Tử Lam nhìn bó hoa tươi trong tay cậu ta , sau đó gật đầu, ký tên lên hóa đơn , sau khi nhân viên bưu kiện cất xong hóa đơn , rồi rời đi.
Hi Hi đóng kín cửa lại , nhìn bó hoa tươi trong tay Tử Lam , “Mẹ, người nào tặng đấy ?”
Tử Lam lắc đầu tỏ vẻ không biết.
Cảnh Thần cùng Tiểu Từ đều dùng ánh mắt tò mò nhìn Tử Lam, muốn hỏi, nhưng suy nghĩ một chút họ quyết định không hỏi cô.
Tử Lam cầm bó hoa tươi nhìn lên phía trên có một tấm thiệp , mở ra nhìn , trên đó chỉ viết một câu rất đơn giản, “Hôm nay anh không thể đến được , mỹ nữ xinh đẹp rộng lòng tha thứ, mãi mãi bên em , ký tên Dật !”
Sau khi đọc xong những dòng chữ đó, Tử Lam không khỏi bật cười.
Về chuyện buổi tiệc ngày hôm nay, Tử Lam đã từng nói sơ qua với Tiêu Dật trong điện thoại , không ngờ hôm nay Tiêu Dật không thể tới.
Bất quá cũng không sao cả , nếu như đêm nay Tiêu Dật xuất hiện , có thể trường hợp sẽ càng náo nhiệt thêm một chút.
“Người nào tặng , khiến cho cậu cười ngọt ngào như vậy? ?” Cảnh Thần nhìn Tử Lam cười hỏi.
Tiểu Từ cũng là người có tính bát quái , cô cũng rất muốn biết.
Hi Hi nhìn thấy Tử Lam mở tấm thiệp trong phút chốc kia , bé đã thấy rõ những dòng chữ phía trên.
Nhưng sau khi nhìn xong , bé chỉ hơi nhíu mày, giả vờ cái gì cũng đều không thấy.
Tử Lam nhìn Cảnh Thần và Tiểu Tử bắt đầu nổi lên tính bát quái của mình , cô đem hoa bỏ qua một bên, mỉm cười trả lời “Một người bạn!” Cô chỉ đơn giản trả lời một cách bao quát.
Tiểu Từ và Cảnh Thần lặp tức bĩu môi, ai tin a!
Các cô đều biết Tử Lam thích nhất là hoa Bách Hợp, hiện tại lại đưa tới hoa Bách Hợp, có thể thấy được người tặng hoa, có nhiều tâm tư.
Tử Lam nhướn mày, không tin thì thôi , cô cũng không còn biện pháp.
Đang lúc Hi Hi chuẩn bị ngồi vào vị trí của mình , tiếng chuông cửa lại một lần nữa vang lên.
Hi Hi quay đầu nhìn thoáng qua , sau đó xoay người cấp tốc đi mở cửa, cửa vừa mở , khi chứng kiến người tới là ai ngay lặp tức khóe miệng Hi Hi lộ ra một nụ cười thật tươi.
Mặc Thiếu Thiên nhìn thấy người ra mở cửa cho anh chính là Hi Hi , anh mỉm cười triều mến, “Thế nào? Cha tới trễ sao?”
Hi Hi gật đầu, đúng vậy.
Mặc Thiếu Thiên nhíu mày, đi thẳng vào. .
Tại thời điểm tất cả mọi người không hề có trạng thái phòng bị , Mặc Thiếu Thiên đi vào.
Cảnh Thần đang ăn mấy thứ linh tinh, khi cô chứng kiến người tới chính là Mặc Thiếu Thiên, thiếu chút nữa bị sặc , “Khụ, Mặc , Mặc tổng. . . . . .”
Tiểu Từ nhìn Mặc Thiếu Thiên, sửng sốt.
Chỉ có Trần Mặc, mỉm cười gật đầu chào Mặc Thiếu Thiên.
Anh biết (MTT), trong những trường hợp như vậy , sẽ không thể thiếu sự hiện diện của anh .
Tử Lam cũng nhìn Mặc Thiếu Thiên, đối với việc anh đến, trong lòng cô không nói ra được tư vị gì.
“Thật xin lỗi, anh tạm thời có chút việc, nên đã tới chậm!” Mặc Thiếu Thiên nhìn bọn họ nói, sau đó hướng Trần Mặc gật đầu một cái.
Cảnh Thần nhìn Mặc Thiếu Thiên một chút , lại quay sang nhìn Hi Hi đang đứng phía sau anh , sau đó liên tục lắc đầu, cô có phải bị hoa mắt không đây !
Hi hi đóng cửa, sau đó cùng đi tới.
Mặc Thiếu Thiên rất không khách khí đi tới, tìm một chỗ trống trực tiếp ngồi xuống, Tử Lam nhìn Mặc Thiếu thiên, đối với sự tùy tiện vốn có của anh , cô không còn từ ngữ nào để diễn tả.
“Mặc tổng, không biết anh sẽ tới, nếu không, nhất định chúng ta đã chờ anh một chút !” Cảnh Thần nói.
Mặc Thiếu Thiên nhíu mày, “Tạm thời có chút chuyện làm trễ nãi!”
Hi Hi cũng đi tới, ngồi xuống ngay bên cạnh Mặc Thiếu Thiên. “Cha, chuyện đã xử lý xong hết rồi sao?” Hi Hi nhìn Mặc Thiếu Thiên mở miệng hỏi.
Cha? ? ?
Nghe như thế , Cảnh Thần mới vừa bỏ vào trong miệng ,mấy thứ linh tinh, lặp tức bị một câu nói của Hi Hi làm cô khiếp sợ , một ít thức ăn bị kẹt lại trong họng, thiếu chút nữa phun không ra.
Cô không nghe lầm chứ!
Mặc dù lúc đầu thấy gương mặt Hi Hi và Mặc Thiếu Thiên có điểm giống nhau , cô đã từng hoài nghi trong lòng rất nhiều, nhưng cô cảm thấy tính tình của Tử Lam như thế , làm sao sẽ cùng Mặc tổng sinh ra một đứa con trai, lại còn lớn như vậy, cho nên cô không ngừng tự thuyết phục bản thân mình chuyện đó là không thể nào. . . . . .
Nhưng bây giờ thì sao , thật sự khiếp cô sợ sắp chết!
Chẳng lẽ là thật? ? ?
Tử Lam cùng Mặc Thiếu Thiên , thật sự có gian tình với nhau ? ? ?
“ Mặc tổng, các ngươi. . . . . .” Cảnh Thần nhìn Mặc Thiếu Thiên, sau đó nhìn Hi Hi, tất cả lời nói, đều nghẹn tại họng, không biết nên nói cái gì cho phải.
Tin tức này, xác thực rất khiếp sợ .
Tiểu Từ cũng nhìn Mặc Thiếu Thiên, anh ta chính là cha của Hi Hi sao ? ? ?
Chính là đối tượng tình một đêm vào 7 năm trước của Tử Lam sao ? ? ?
Ngay cả Trần Mặc, cũng sững sờ.
Tình huống biến đổi quá nhanh, làm cho người ta có chút không biết làm sao.
Có một số việc, thấy và chính tai nghe được, thật sự là một phen cảm giác khác biệt , hơn nữa hiện giờ là chính tai nghe được cùng tận mắt nhìn thấy, rõ ràng là một loại cảnh giới khác.
Tử Lam ăn mấy thứ linh tinh, cô biết bọn họ đầy bụng nghi vấn, nhưng bây giờ, thật sự cô cũng không biết nên nói thế nào .
Chẳng lẽ nói, bảy năm trước đem Mặc Thiếu ngày xem là MB (ngưu lang) sao ?
Sau khi Mặc Thiếu Thiên nghe được không đem cô phế mới là lạ!
Cho nên, tạm thời Tử Lam giữ yên lặng trước , nhìn Mặc Thiếu Thiên mở miệng thế nào với mọi người.
Thật ra , trường hợp như vậy trước kia cô đã sớm nghĩ tới, nhưng thật không ngờ, suy nghĩ và hiện thực, là một loại cảm giác khác nhau.
Mặc Thiếu Thiên ngước mắt, nhíu mày, nhìn bọn họ, “Thế nào?”
“Hai người là. . . . . . cha con?” Cảnh Thần khiếp sợ hỏi.
Mặc Thiếu Thiên chau chau mày, sau đó nhìn gương mặt của Hi Hi một chút, cười cười, “Lam Tiểu Thư, cái này còn chưa đủ rõ ràng sao?”
Cha cũng đã gọi rồi, còn có thể nhầm nữa sao?
. . . . . .
Cảnh Thần hết ý kiến!
Ngước mắt nhìn về phía Tử Lam , vừa lúc Tử Lam cũng đang mỉm cười nhìn cô , lúc này, cô rất cần một lời giải thích, xem mọi chuyện có đúng là như thế không !
Cảnh Thần xem nhẹ ánh mắt của Tử Lam , sau đó cô quay sang nhìn Mặc Thiếu Thiên, đưa ra gương mặt bát quái của mình, “Mặc tổng, có thể nói cụ thể tình huống hiện tại không?”
. . . . . .
Cảnh Thần cô nương tâm tình biến chuyển cũng có chút quá nhanh!
Mặc Thiếu Thiên nhíu mày, “Lam Tiểu Thư, loại tình huống cụ thể này , không cách nào trần thuật , đề nghị cô sau khi trở về xem một chút phim JA , chỉ là, cũng giống như mọi người thấy, Hi Hi đích thật là con trai của tôi và Lâm Tử Lam!” Mặc Thiếu Thiên nhìn mọi người, hào phóng nói.
Hôm nay nếu anh đã quyết định đi tới nơi này, dĩ nhiên anh cũng không muốn tiếp tục giấu giếm.
Lâm Tử Lam mặc dù chưa nói, nhưng anh cũng hiểu, chuyện đến cũng phải đến thôi , sẽ không dối gạt được, gương mặt đó của Hi Hi , chính là giải thích tốt nhất!
. . . . . .
Cảnh Thần nỗ lực bỏ qua câu nói đầu tiên của Mặc Thiếu Thiên , cô chỉ cân nhắc nữa câu sau của anh.
Tuy rằng đã biết, nhưng khi nghe chính miệng Mặc Thiếu Thiên thừa nhận , quả thật rất khiếp sợ .
Cảnh Thần nhớ mang máng, ngày thứ nhất Tử Lam vào công ty , lúc đó Tử Lam đã từng nói qua với cô về chuyện lúc trước, nói còn trẻ ngu ngốc phạm sai lầm. . . . . .
Chẳng lẽ bảy năm trước, Tử Lam. . . . . . Là cùng với Mặc tổng? ? ? ?
Nhìn số tuổi của Hi Hi , nhất định là như thế!
Thế nhưng, đây là may mắn, hay là bất hạnh đây ?
Nghe được những lời Mặc Thiếu Thiên mới vừa nói xong , Tử Lam nghĩ, sợ rằng Mặc Thiếu Thiên sẽ không tiếp tục nói thêm gì nữa, bởi vì càng nói càng khiến cho người ta sinh ra hiểu lầm, ngay sau đó , cô suy nghĩ một chút mở miệng. “Thật xin lỗi, đã gạt mọi người lâu như vậy, trước kia tôi không nói chỉ vì bản thân không muốn nhận lấy những hiểu lầm không cần thiết cùng phiền toái, nếu mọi người hôm nay cũng đã tới nơi này, tôi cũng vậy không muốn lừa gạt mọi người nữa , Hi Hi đích thật là con trai của Mặc tổng , thế nhưng bất quá , chuyện này quả thật chỉ là một hiểu lầm, tôi và Mặc tổng, ngoại trừ là cha mẹ của Hi Hi ra , không có thêm quan hệ nào khác nữa!” Tử Lam tranh thủ thời gian giải thích.
Chỉ đơn giản chỉ là cha và mẹ của bé thôi sao , không còn quan hệ nào khác sao ?
Trừ phi Hi Hi là từ trong đá chui ra , sau đó nhận hai người đang ngồi tại đây là cha và mẹ!
Nhưng khi nhìn gương mặt đó của Hi Hi , chuyện này có khả năng chỉ đơn giản như thế thôi sao , có quỷ mới tin là thật !
Bất quá , sau khi nghe Tử Lam giải thích như vậy , ngay lặp tức Mặc Thiếu Thiên quay đầu lại, hung hăng trợn mắt nhìn Lâm Tử Lam một cái.
Có cần gấp gáp giải thích như vậy sao?
Giống như chuyện cô có quan hệ với anh là một việc rất mất mặt!
Không có quan hệ, thật sao?
Nghĩ tới đây, chợt Mặc Thiếu Thiên mỉm cười tà ác , nhưng nụ cười kia , lại yêu nghiệt bức người, “Lâm tiểu thư, quần áo buổi chiều của anh có phải đều để ở chỗ này không đấy?”
. . . . . .
Một câu nói, khiến mọi người đều lặp tức sửng sốt.
Tử Lam nhìn thấy ánh mắt mọi người ở đây , mới bổng nhiên phản ứng kịp, câu nói vừa rồi của Mặc Thiếu Thiên khiến mọi người hiểu lầm đến mức nào!
Tử Lam lúng túng im lặng !
Hi Hi nghe được ý trong câu nói của Mặc Thiếu Thiên , cũng nhịn không được nở nụ cười.
Cha, người thật trâu bò!
Cha quả thật quá mạnh mẽ nga !
Cũng chỉ có cha , mới có thể khiến mẹ chết lặng không nói được nên lời !
Cảnh Thần nhìn Tử Lam , em gái cậu nhé Tử Lam , cậu còn dám nói cậu cùng Mặc tổng không có quan hệ sao?
Còn dám nói cậu đối với Mặc tổng không có cảm giác sao?
Tiểu Từ kéo Cảnh Thần lại , bình tĩnh, nhất định phải bình tĩnh!
Bây giờ không phải là giai đoạn để tra hỏi việc này.
“Mặc tổng, chỉ là buổi chiều hôm nay anh đến đây uống một ly cà phê, quần áo tại sao lại có ở đây?” Tử Lam hỏi ngược lại.
Nghe thế, Mặc Thiếu Thiên nhíu mày, không có nói thêm gì nữa, ngược lại , anh chỉ muốn để lại cho mọi người tự suy nghĩ.
Bất quá hiển nhiên, Tử Lam giải thích như vậy, chỉ có thể trở thành một lời giải thích dư thừa mà thôi!
Trần Mặc nhìn bọn họ hỗ động, có lẽ Mặc Thiếu Thiên không phát hiện, ánh mắt của anh ta nhìn Tử Lam, là cỡ nào cưng chiều, ánh mắt như vậy của Mặc Thiếu Thiên, anh chưa từng nhìn thấy !
Trần Mặc giả vờ ho khan một tiếng, cắt đứt hỗ động của bọn họ , sau đó nhìn Mặc Thiếu Thiên nói, “Mặc tổng, anh thật có phúc khí , con trai cũng đã lớn như vậy, dáng dấp còn đáng yêu như thế, sau này khi bé lớn lên, nhất định sẽ rất nổi trội !” Trần Mặc cười nói.
Hi Hi nhíu mày, nhìn Trần Mặc, Mặc thúc thúc , thật tinh mắt nga!
Mặc Thiếu Thiên cũng cười hết sức kiêu ngạo.
Hi Hi chính niềm kiêu ngạo của anh.
Đừng nhìn bé lúc này nhu thuận đáng yêu, thời điểm nảy sinh ác độc , sẽ lại là một gương mặt khác.
Đứa bé này cực kỳ giống anh , xác thực Mặc Thiếu Thiên rất thương yêu Hi Hi hết mực, hơn hẳn mọi thứ .
Bất quá mọi người cũng đều hiểu , thời gi¬an dài như vậy mà Tử Lam vẫn chưa nói gì , đơn giản cô chính là sợ người trong công ty hiểu lầm, lúc trước bọn họ không biết sự tồn tại của Hi Hi , liền gặp phải nhiều chuyện như vậy, sau khi biết , không chừng lại tiếp tục xảy ra chuyện gì nữa đây , cho nên mọi người cũng bày tỏ hiểu.
“Mặc kệ như thế nào, cám ơn mọi người hôm nay đã đến đây!” Tử Lam cười nói, sau đó bưng một ly rượu lên, “Tôi mời mọi người!”
Cuối cùng, cũng kết thúc bầu không khí khiếp sợ trước đề tài vừa rồi .
Tất cả mọi người cầm ly lên , chạm một cái , sau đó một hơi uống cạn.
Tiểu Từ nhìn Tử Lam, hỏi một câu, “Tử Lam , còn có người tới sao?”
Tử Lam ngẩng đầu nhìn về phía cửa, không nói gì.
Lúc này, Hi Hi đi tới, mở cửa, khi thấy được người đang đứng ngoài cửa là ai thì ngây ngẩn cả người.
“Chú là?”
“Xin chào, xin hỏi Lâm Tử Lam tiểu thư có ở đây không?” Nhân viên bưu kiện hỏi.
Hi Hi gật đầu một cái, Tử Lam nghe được có người gọi tên của cô , liền đứng dậy đi ra cửa, khi nhìn thấy người tới là một nhân viên bưu kiện , Tử Lam hướng cậu ta gật đầu, “Là tôi , xin hỏi cậu. . . . . .”
“Đây là hoa tươi được chuyển phát nhanh của cô !” Nhân viên bưu kiện nói.
Tử Lam nhìn bó hoa tươi trong tay cậu ta , sau đó gật đầu, ký tên lên hóa đơn , sau khi nhân viên bưu kiện cất xong hóa đơn , rồi rời đi.
Hi Hi đóng kín cửa lại , nhìn bó hoa tươi trong tay Tử Lam , “Mẹ, người nào tặng đấy ?”
Tử Lam lắc đầu tỏ vẻ không biết.
Cảnh Thần cùng Tiểu Từ đều dùng ánh mắt tò mò nhìn Tử Lam, muốn hỏi, nhưng suy nghĩ một chút họ quyết định không hỏi cô.
Tử Lam cầm bó hoa tươi nhìn lên phía trên có một tấm thiệp , mở ra nhìn , trên đó chỉ viết một câu rất đơn giản, “Hôm nay anh không thể đến được , mỹ nữ xinh đẹp rộng lòng tha thứ, mãi mãi bên em , ký tên Dật !”
Sau khi đọc xong những dòng chữ đó, Tử Lam không khỏi bật cười.
Về chuyện buổi tiệc ngày hôm nay, Tử Lam đã từng nói sơ qua với Tiêu Dật trong điện thoại , không ngờ hôm nay Tiêu Dật không thể tới.
Bất quá cũng không sao cả , nếu như đêm nay Tiêu Dật xuất hiện , có thể trường hợp sẽ càng náo nhiệt thêm một chút.
“Người nào tặng , khiến cho cậu cười ngọt ngào như vậy? ?” Cảnh Thần nhìn Tử Lam cười hỏi.
Tiểu Từ cũng là người có tính bát quái , cô cũng rất muốn biết.
Hi Hi nhìn thấy Tử Lam mở tấm thiệp trong phút chốc kia , bé đã thấy rõ những dòng chữ phía trên.
Nhưng sau khi nhìn xong , bé chỉ hơi nhíu mày, giả vờ cái gì cũng đều không thấy.
Tử Lam nhìn Cảnh Thần và Tiểu Tử bắt đầu nổi lên tính bát quái của mình , cô đem hoa bỏ qua một bên, mỉm cười trả lời “Một người bạn!” Cô chỉ đơn giản trả lời một cách bao quát.
Tiểu Từ và Cảnh Thần lặp tức bĩu môi, ai tin a!
Các cô đều biết Tử Lam thích nhất là hoa Bách Hợp, hiện tại lại đưa tới hoa Bách Hợp, có thể thấy được người tặng hoa, có nhiều tâm tư.
Tử Lam nhướn mày, không tin thì thôi , cô cũng không còn biện pháp.
Đang lúc Hi Hi chuẩn bị ngồi vào vị trí của mình , tiếng chuông cửa lại một lần nữa vang lên.
Hi Hi quay đầu nhìn thoáng qua , sau đó xoay người cấp tốc đi mở cửa, cửa vừa mở , khi chứng kiến người tới là ai ngay lặp tức khóe miệng Hi Hi lộ ra một nụ cười thật tươi.
Mặc Thiếu Thiên nhìn thấy người ra mở cửa cho anh chính là Hi Hi , anh mỉm cười triều mến, “Thế nào? Cha tới trễ sao?”
Hi Hi gật đầu, đúng vậy.
Mặc Thiếu Thiên nhíu mày, đi thẳng vào. .
Tại thời điểm tất cả mọi người không hề có trạng thái phòng bị , Mặc Thiếu Thiên đi vào.
Cảnh Thần đang ăn mấy thứ linh tinh, khi cô chứng kiến người tới chính là Mặc Thiếu Thiên, thiếu chút nữa bị sặc , “Khụ, Mặc , Mặc tổng. . . . . .”
Tiểu Từ nhìn Mặc Thiếu Thiên, sửng sốt.
Chỉ có Trần Mặc, mỉm cười gật đầu chào Mặc Thiếu Thiên.
Anh biết (MTT), trong những trường hợp như vậy , sẽ không thể thiếu sự hiện diện của anh .
Tử Lam cũng nhìn Mặc Thiếu Thiên, đối với việc anh đến, trong lòng cô không nói ra được tư vị gì.
“Thật xin lỗi, anh tạm thời có chút việc, nên đã tới chậm!” Mặc Thiếu Thiên nhìn bọn họ nói, sau đó hướng Trần Mặc gật đầu một cái.
Cảnh Thần nhìn Mặc Thiếu Thiên một chút , lại quay sang nhìn Hi Hi đang đứng phía sau anh , sau đó liên tục lắc đầu, cô có phải bị hoa mắt không đây !
Hi hi đóng cửa, sau đó cùng đi tới.
Mặc Thiếu Thiên rất không khách khí đi tới, tìm một chỗ trống trực tiếp ngồi xuống, Tử Lam nhìn Mặc Thiếu thiên, đối với sự tùy tiện vốn có của anh , cô không còn từ ngữ nào để diễn tả.
“Mặc tổng, không biết anh sẽ tới, nếu không, nhất định chúng ta đã chờ anh một chút !” Cảnh Thần nói.
Mặc Thiếu Thiên nhíu mày, “Tạm thời có chút chuyện làm trễ nãi!”
Hi Hi cũng đi tới, ngồi xuống ngay bên cạnh Mặc Thiếu Thiên. “Cha, chuyện đã xử lý xong hết rồi sao?” Hi Hi nhìn Mặc Thiếu Thiên mở miệng hỏi.
Cha? ? ?
Nghe như thế , Cảnh Thần mới vừa bỏ vào trong miệng ,mấy thứ linh tinh, lặp tức bị một câu nói của Hi Hi làm cô khiếp sợ , một ít thức ăn bị kẹt lại trong họng, thiếu chút nữa phun không ra.
Cô không nghe lầm chứ!
Mặc dù lúc đầu thấy gương mặt Hi Hi và Mặc Thiếu Thiên có điểm giống nhau , cô đã từng hoài nghi trong lòng rất nhiều, nhưng cô cảm thấy tính tình của Tử Lam như thế , làm sao sẽ cùng Mặc tổng sinh ra một đứa con trai, lại còn lớn như vậy, cho nên cô không ngừng tự thuyết phục bản thân mình chuyện đó là không thể nào. . . . . .
Nhưng bây giờ thì sao , thật sự khiếp cô sợ sắp chết!
Chẳng lẽ là thật? ? ?
Tử Lam cùng Mặc Thiếu Thiên , thật sự có gian tình với nhau ? ? ?
“ Mặc tổng, các ngươi. . . . . .” Cảnh Thần nhìn Mặc Thiếu Thiên, sau đó nhìn Hi Hi, tất cả lời nói, đều nghẹn tại họng, không biết nên nói cái gì cho phải.
Tin tức này, xác thực rất khiếp sợ .
Tiểu Từ cũng nhìn Mặc Thiếu Thiên, anh ta chính là cha của Hi Hi sao ? ? ?
Chính là đối tượng tình một đêm vào 7 năm trước của Tử Lam sao ? ? ?
Ngay cả Trần Mặc, cũng sững sờ.
Tình huống biến đổi quá nhanh, làm cho người ta có chút không biết làm sao.
Có một số việc, thấy và chính tai nghe được, thật sự là một phen cảm giác khác biệt , hơn nữa hiện giờ là chính tai nghe được cùng tận mắt nhìn thấy, rõ ràng là một loại cảnh giới khác.
Tử Lam ăn mấy thứ linh tinh, cô biết bọn họ đầy bụng nghi vấn, nhưng bây giờ, thật sự cô cũng không biết nên nói thế nào .
Chẳng lẽ nói, bảy năm trước đem Mặc Thiếu ngày xem là MB (ngưu lang) sao ?
Sau khi Mặc Thiếu Thiên nghe được không đem cô phế mới là lạ!
Cho nên, tạm thời Tử Lam giữ yên lặng trước , nhìn Mặc Thiếu Thiên mở miệng thế nào với mọi người.
Thật ra , trường hợp như vậy trước kia cô đã sớm nghĩ tới, nhưng thật không ngờ, suy nghĩ và hiện thực, là một loại cảm giác khác nhau.
Mặc Thiếu Thiên ngước mắt, nhíu mày, nhìn bọn họ, “Thế nào?”
“Hai người là. . . . . . cha con?” Cảnh Thần khiếp sợ hỏi.
Mặc Thiếu Thiên chau chau mày, sau đó nhìn gương mặt của Hi Hi một chút, cười cười, “Lam Tiểu Thư, cái này còn chưa đủ rõ ràng sao?”
Cha cũng đã gọi rồi, còn có thể nhầm nữa sao?
. . . . . .
Cảnh Thần hết ý kiến!
Ngước mắt nhìn về phía Tử Lam , vừa lúc Tử Lam cũng đang mỉm cười nhìn cô , lúc này, cô rất cần một lời giải thích, xem mọi chuyện có đúng là như thế không !
Cảnh Thần xem nhẹ ánh mắt của Tử Lam , sau đó cô quay sang nhìn Mặc Thiếu Thiên, đưa ra gương mặt bát quái của mình, “Mặc tổng, có thể nói cụ thể tình huống hiện tại không?”
. . . . . .
Cảnh Thần cô nương tâm tình biến chuyển cũng có chút quá nhanh!
Mặc Thiếu Thiên nhíu mày, “Lam Tiểu Thư, loại tình huống cụ thể này , không cách nào trần thuật , đề nghị cô sau khi trở về xem một chút phim JA , chỉ là, cũng giống như mọi người thấy, Hi Hi đích thật là con trai của tôi và Lâm Tử Lam!” Mặc Thiếu Thiên nhìn mọi người, hào phóng nói.
Hôm nay nếu anh đã quyết định đi tới nơi này, dĩ nhiên anh cũng không muốn tiếp tục giấu giếm.
Lâm Tử Lam mặc dù chưa nói, nhưng anh cũng hiểu, chuyện đến cũng phải đến thôi , sẽ không dối gạt được, gương mặt đó của Hi Hi , chính là giải thích tốt nhất!
. . . . . .
Cảnh Thần nỗ lực bỏ qua câu nói đầu tiên của Mặc Thiếu Thiên , cô chỉ cân nhắc nữa câu sau của anh.
Tuy rằng đã biết, nhưng khi nghe chính miệng Mặc Thiếu Thiên thừa nhận , quả thật rất khiếp sợ .
Cảnh Thần nhớ mang máng, ngày thứ nhất Tử Lam vào công ty , lúc đó Tử Lam đã từng nói qua với cô về chuyện lúc trước, nói còn trẻ ngu ngốc phạm sai lầm. . . . . .
Chẳng lẽ bảy năm trước, Tử Lam. . . . . . Là cùng với Mặc tổng? ? ? ?
Nhìn số tuổi của Hi Hi , nhất định là như thế!
Thế nhưng, đây là may mắn, hay là bất hạnh đây ?
Nghe được những lời Mặc Thiếu Thiên mới vừa nói xong , Tử Lam nghĩ, sợ rằng Mặc Thiếu Thiên sẽ không tiếp tục nói thêm gì nữa, bởi vì càng nói càng khiến cho người ta sinh ra hiểu lầm, ngay sau đó , cô suy nghĩ một chút mở miệng. “Thật xin lỗi, đã gạt mọi người lâu như vậy, trước kia tôi không nói chỉ vì bản thân không muốn nhận lấy những hiểu lầm không cần thiết cùng phiền toái, nếu mọi người hôm nay cũng đã tới nơi này, tôi cũng vậy không muốn lừa gạt mọi người nữa , Hi Hi đích thật là con trai của Mặc tổng , thế nhưng bất quá , chuyện này quả thật chỉ là một hiểu lầm, tôi và Mặc tổng, ngoại trừ là cha mẹ của Hi Hi ra , không có thêm quan hệ nào khác nữa!” Tử Lam tranh thủ thời gian giải thích.
Chỉ đơn giản chỉ là cha và mẹ của bé thôi sao , không còn quan hệ nào khác sao ?
Trừ phi Hi Hi là từ trong đá chui ra , sau đó nhận hai người đang ngồi tại đây là cha và mẹ!
Nhưng khi nhìn gương mặt đó của Hi Hi , chuyện này có khả năng chỉ đơn giản như thế thôi sao , có quỷ mới tin là thật !
Bất quá , sau khi nghe Tử Lam giải thích như vậy , ngay lặp tức Mặc Thiếu Thiên quay đầu lại, hung hăng trợn mắt nhìn Lâm Tử Lam một cái.
Có cần gấp gáp giải thích như vậy sao?
Giống như chuyện cô có quan hệ với anh là một việc rất mất mặt!
Không có quan hệ, thật sao?
Nghĩ tới đây, chợt Mặc Thiếu Thiên mỉm cười tà ác , nhưng nụ cười kia , lại yêu nghiệt bức người, “Lâm tiểu thư, quần áo buổi chiều của anh có phải đều để ở chỗ này không đấy?”
. . . . . .
Một câu nói, khiến mọi người đều lặp tức sửng sốt.
Tử Lam nhìn thấy ánh mắt mọi người ở đây , mới bổng nhiên phản ứng kịp, câu nói vừa rồi của Mặc Thiếu Thiên khiến mọi người hiểu lầm đến mức nào!
Tử Lam lúng túng im lặng !
Hi Hi nghe được ý trong câu nói của Mặc Thiếu Thiên , cũng nhịn không được nở nụ cười.
Cha, người thật trâu bò!
Cha quả thật quá mạnh mẽ nga !
Cũng chỉ có cha , mới có thể khiến mẹ chết lặng không nói được nên lời !
Cảnh Thần nhìn Tử Lam , em gái cậu nhé Tử Lam , cậu còn dám nói cậu cùng Mặc tổng không có quan hệ sao?
Còn dám nói cậu đối với Mặc tổng không có cảm giác sao?
Tiểu Từ kéo Cảnh Thần lại , bình tĩnh, nhất định phải bình tĩnh!
Bây giờ không phải là giai đoạn để tra hỏi việc này.
“Mặc tổng, chỉ là buổi chiều hôm nay anh đến đây uống một ly cà phê, quần áo tại sao lại có ở đây?” Tử Lam hỏi ngược lại.
Nghe thế, Mặc Thiếu Thiên nhíu mày, không có nói thêm gì nữa, ngược lại , anh chỉ muốn để lại cho mọi người tự suy nghĩ.
Bất quá hiển nhiên, Tử Lam giải thích như vậy, chỉ có thể trở thành một lời giải thích dư thừa mà thôi!
Trần Mặc nhìn bọn họ hỗ động, có lẽ Mặc Thiếu Thiên không phát hiện, ánh mắt của anh ta nhìn Tử Lam, là cỡ nào cưng chiều, ánh mắt như vậy của Mặc Thiếu Thiên, anh chưa từng nhìn thấy !
Trần Mặc giả vờ ho khan một tiếng, cắt đứt hỗ động của bọn họ , sau đó nhìn Mặc Thiếu Thiên nói, “Mặc tổng, anh thật có phúc khí , con trai cũng đã lớn như vậy, dáng dấp còn đáng yêu như thế, sau này khi bé lớn lên, nhất định sẽ rất nổi trội !” Trần Mặc cười nói.
Hi Hi nhíu mày, nhìn Trần Mặc, Mặc thúc thúc , thật tinh mắt nga!
Mặc Thiếu Thiên cũng cười hết sức kiêu ngạo.
Hi Hi chính niềm kiêu ngạo của anh.
Đừng nhìn bé lúc này nhu thuận đáng yêu, thời điểm nảy sinh ác độc , sẽ lại là một gương mặt khác.
Đứa bé này cực kỳ giống anh , xác thực Mặc Thiếu Thiên rất thương yêu Hi Hi hết mực, hơn hẳn mọi thứ .
Bất quá mọi người cũng đều hiểu , thời gi¬an dài như vậy mà Tử Lam vẫn chưa nói gì , đơn giản cô chính là sợ người trong công ty hiểu lầm, lúc trước bọn họ không biết sự tồn tại của Hi Hi , liền gặp phải nhiều chuyện như vậy, sau khi biết , không chừng lại tiếp tục xảy ra chuyện gì nữa đây , cho nên mọi người cũng bày tỏ hiểu.
“Mặc kệ như thế nào, cám ơn mọi người hôm nay đã đến đây!” Tử Lam cười nói, sau đó bưng một ly rượu lên, “Tôi mời mọi người!”
Cuối cùng, cũng kết thúc bầu không khí khiếp sợ trước đề tài vừa rồi .
Tất cả mọi người cầm ly lên , chạm một cái , sau đó một hơi uống cạn.
/611
|