Gia Đình Cực Phẩm Cha Cường Hãn Con Trai Thiên Tài Mẹ Phúc Hắc
Chương 194: Trong nhà vệ sinh cũng JQ ( có gian tình )
/611
|
Edit : Oanh Love
Lúc này, mọi người đều đã uống không ít rượu trong người.
Hi Hi nhìn Tử Lam, “Mẹ, ngươi có muốn uống chút nước trái cây không?” Hi Hi hỏi.
Tử Lam mỉm cười lắc đầu, “Mẹ không có mảnh mai như vậy, không có việc gì!” Tử Lam nói.
Hi Hi nhíu mày, cũng không nói gì.
Vì vậy, tiếp đó, mọi người bắt đầu ăn uống.
Sau khi Cảnh Thần bỏ thức ăn vào miệng , thưởng thức xong, cô nhìn Hi Hi “Bảo bối, tất cả thức ăn hôm nay đều là con làm sao?”
Tiểu Từ cũng ăn, sau đó cau mày nói, “Tại sao tôi có cảm giác mùi vị này quen thuộc như vậy. . . . . .”
Tử Lam nhìn bọn họ, cười khẽ, “Vốn là bảo bối định hôm nay sẽ xuống bếp , nhưng bởi vì dọn nhà quá mệt mỏi, cho nên không có làm, những thứ này đều mua từ Mãn Hương Cư, mọi người miễn cưỡng ăn đi!” Tử Lam giả thích.
“Không trách được khi ăn lại có mùi vị quen thuộc như vậy!” Tiểu Từ nói, cô cùng Tử Lam cũng đã từng nhiều lần đi đến đó.
Cảnh Thần nhìn bọn họ, “Tôi là vì tài nấu nướng của bảo bối mới tới a!”
Hi Hi cười một tiếng, “Cảnh Thần a di , lúc nào muốn ăn, lần sau tới nhà con nhớ nói trước một tiếng, bảo bối sẽ chuẩn bị thức ăn cho người nha!” Hi Hi cười nói.
Cách nói chuyện của đứa nhỏ này, luôn khiến cho người ta nghe có cảm giác thật thoải mái.
Cảnh Thần nhìn Hi Hi , cô cười một tiếng, “OK, không thành vấn đề, lần sau Cảnh Thần a di sẽ tới ăn chực!” Cảnh Thần sảng khoái nói.
“Được, muốn ăn cái gì nói cho con biết một tiếng!” Hi Hi nói.
“Tốt!” Cảnh Thần đáp một tiếng, tặng cho Hi Hi một ánh mắt cổ vũ của cô.
Nhìn bọn họ trò chuyện , tất cả mọi người đồng loạt cười một tiếng.
Khoảng thời gian kế tiếp, tất cả mọi người ăn thêm mấy thứ linh tinh, uống rượu, Cảnh Thần cùng Tiểu Từ mới gặp dường như quen biết nhau đã lâu , hai người nói chuyện không ngừng, thậm chí có loại cảm giác hận không thể gặp sớm hơn.
Mà Mặc Thiếu Thiên cùng Trần Mặc trò chuyện, Hi Hi ngồi một bên, ăn, nghe, nhìn, thỉnh thoảng chen vào mấy câu.
Nhưng Trần Mặc lại phát hiện, nhìn thoáng qua Hi Hi , căn bản không giống như một đứa bé phù hợp với độ tuổi của mình , nói tới nói lui, đạo lý rõ ràng, hơn nữa rất sâu sắc, mặc dù thỉnh thoảng chen một câu, nhưng lại có thể trong vòng một câu bắt được trọng điểm.
Bất quá , trên mặt Mặc Thiếu Thiên luôn biểu hiện rất bình tĩnh. .
Hi Hi còn có một thân phận đặc biệt khác , đã để Mặc Thiếu Thiên hết ý kiến, những thứ này đối với bé mà nói, đều là tiểu case.
Trần Mặc cũng là một người có năng lực tiếp nhận đặc biệt cường hãn, nghĩ đến Mặc Thiếu Thiên thông minh, nhìn lại Hi Hi một chút, anh cảm thấy khả năng này cũng có thể xảy ra!
Ngay sau đó , kế tiếp , mọi người vừa nói, vừa ăn, rất náo nhiệt.
Mặc Thiếu Thiên cũng không câu nệ , theo chân bọn họ trò chuyện rất cởi mở.
Mấy người uống vài bình rượu đỏ, khi kim đồng hồ chỉ đúng mười một giờ, mới tan cuộc.
Trần Mặc không uống bao nhiêu, nhưng Cảnh Thần rất vui vẻ cũng uống nhiều hơn mọi ngày gấp mấy lần, Tiểu Từ cũng uống không ít , nhưng cũng không nhiều, cho nên Trần Mặc đảm nhiệm trọng trách đưa Cảnh Thần về nhà.
Tiểu Từ cũng tự mình lái xe đi về.
Trong khoảng thời gi¬an ngắn, trong phòng không còn người nào. . . . . . . . . . . . .
Sau khi mọi người đi về hết , Hi Hi nhanh chóng bắt tay vào việc dọn dẹp.
Hôm nay Tử Lam cũng uống không ít rượu, mặc dù không say, nhưng việc đỏ mặt là không tránh khỏi , xem ra, cả người cô lại tăng thêm một phần quyến rũ, càng lộ vẻ kiều mỵ.
Tử Lam từ trong phòng đi ra, thấy Mặc Thiếu Thiên vẫn còn ở lại chưa về , cô nhíu mày một cái, “Tại sao anh còn chưa đi?”
Mặc Thiếu Thiên ngồi ở trên ghế sa lon, ánh mắt say lòng người, gương mặt yêu nghiệt tuyệt đẹp không có lời lẽ nào để diễn tả, trong tay của anh đang vuốt vuốt bó hoa Bách Hợp mà Tiêu Dật đưa tới , đôi lông mày nhíu lại, “Tiêu Dật tặng em sao ?”
Tử Lam gật đầu một cái.
Không sai.
Sắc mặt Mặc Thiếu Thiên đen lại, hôm nay anh uống cũng không ít rượu , nhìn anh càng thêm tăng thêm một phần mê ly.
Tử Lam không nhìn ánh mắt của anh , trực tiếp hướng phòng tắm đi tới.
Mặc Thiếu Thiên nhìn thấy Lâm Tử lam vừa đi vào, trong lòng anh cảm thấy thật bất mãn, trực tiếp đứng lên, vội vàng đi theo.
Tử Lam đứng ở trước gương, rửa mặt, khiến cô tỉnh táo lại một chút, nhưng khi cô mới vừa xoay người lại , bắt gặp Mặc Thiếu Thiên đang tiến vào.
Tử Lam cau mày, nhìn anh , “Mặc tổng, trước khi anh đi vào, ít nhất cũng phải gõ cửa chứ!”
“Cửa lại kông khóa, tại sao anh phải gõ?” Mặc Thiếu Thiên hỏi ngược lại. . . . . . .
Nói xong, Mặc Thiếu Thiên đi vào, phòng tắm này không tính là quá nhỏ, nhưng Mặc Thiếu Thiên đi vào như vậy, hơn nữa dáng người anh cao lớn hơn Tử Lam rất nhiều , bóng dáng cao lớn của anh che lấp cô , tiến tới gần cô , Tử Lam ngẩng đầu nhìn anh , cô có cảm giác không gian cũng bắt đầu thu hẹp lại.
“Anh muốn làm gì?” Tử Lam nhìn anh hỏi, chẳng biết tại sao, lúc này nhìn Mặc Thiếu Thiên, tim cô thế nhưng đập liên hồi.
Mặc Thiếu Thiên cũng nhìn Tử Lam bằng ánh mắt sâu thẫm, nhìn bộ dạng của cô khẩn trương như , khóe miệng của anh nâng lên một nụ cười rất lưu manh.
“Lâm tiểu thư, tại sao mỗi lần em nhìn thấy anh, đều dùng ánh mắt phòng bị như vậy , em cho rằng anh sẽ đối với em làm cái gì?” Mặc Thiếu Thiên nheo đôi mắt lại nhìn cô hỏi. . . . . . .
Nụ cười trông có vẻ rất lưu manh này , khiến trong lòng Tử Lam có một loại cảm giác không nói nên lời, nhưng cô biết, anh ta rõ ràng đang cố ý làm như thế.
Tử Lam rất thức thời không muốn tiếp tục tranh cải cùng với anh, “Mặc tổng, anh bỗng nhiên xuất hiện, tôi hỏi một chút cũng không có gì quá đáng , anh muốn sử dụng nhà vệ sinh sao ? Tôi đi ra ngoài trước. . . . . .” Nói xong, Tử Lam muốn đi ra đi.
Mới vừa đi được một bước, bỗng nhiên Mặc Thiếu Thiên một phát bắt được tay của Tử Lam , Tử Lam quay đầu lại, dùng ánh mắt thâm thúy nhìn Mặc Thiếu Thiên.
Tử Lam vừa định mở miệng, Mặc Thiếu Thiên lại nhìn cô hỏi, “Em thích Hoa Bách Hợp, hay là hoa hồng đỏ ?”
Tử Lam cau mày, trong khoảng thời gi¬an ngắn không biết anh hỏi như vậy là có ý gì.
Nhưng Tử Lam vẫn trả lời thật lòng , “Hoa Bách Hợp!” Loại hoa này , cô đã thích rất nhiều năm.
Sau khi Mặc Thiếu Thiên nghe được câu trả lời của cô , sắc mặt anh lặp tức trầm xuống, nhìn Tử lam, ánh mắt kia rối rắm nhưng Tử Lam vẫn không hiểu rõ ý trong câu nói đó.
Tử Lam không hiểu tại sao Mặc Thiếu Thiên phải lộ ra vẻ mặt như thế, nhưng một giây kế tiếp, ngay cả thời gian suy nghĩ cô cũng không có , thì đã bị Mặc Thiếu Thiên một phát kéo nàng đến gần , dùng giọng nói đầy bá đạo của mình, “Anh nói rồi, về sau chỉ cho phép em thích hoa hồng !”
Đây là lúc cô đang ở bệnh viện, Mặc Thiếu Thiên đã từng nói như vậy với Lâm Tử Lam!
“Mặc tổng, đây là tôi. . . . . . Ưmh. . . . . .”
Tử Lam chưa kịp nói hết câu , chợt môi Mặc Thiếu Thiên chặn lại những lời sắp nói của cô , mãnh liệt hôn sâu.
Tử Lam sững sờ, bởi vì sức lực của Mặc Thiếu Thiên rất lớn, căn bản cô không thể giãy thoát được, chỉ là, không biết bởi vì tác dụng của rượu hay là vì cái gì, Tử Lam dần dần bỏ qua không tiếp tục giãy giụa nữa.
Hôm nay hai người uống không ít rượu đỏ, giữa răng môi cũng còn lưu mùi rượu, hôn nhau say đắm.
Mặc Thiếu Thiên càng lúc càng hôn điên cuồng , từng nụ hôn nóng bỏng xuất hiện , giống như đang cổ vũ anh , sau đó trực tiếp đem Tử Lam đặt ngay trên bàn lưu ly, tư thế kia, giống như hận không thể đem Tử Lam hung hăng ăn bụng.
Tử Lam tựa người trên chiếc bàn lưu ly, Mặc Thiếu Thiên hôn càng lúc càng trở nên cường thế, bá đạo, không lưu lại một chút dư âm , tay của anh, vòng sang ôm Tử Lam vào lòng, bàn tay giơ lên trước ngục Tử lam vuốt ve , trong người có rượu, là lúc não bộ dễ dàng bị cảm giác chi phối, lúc này Tử Lam có cảm giác nói không nên lời, giống như đang rất hưởng thụ, tóm lại , loại cảm giác đó, Tử Lam cũng quên bản thân mình hiện tại đang làm gì.
Ngay vào lúc này, Hi Hi chợt đẩy cửa vào.
Ngay khi thấy hình ảnh không dành cho thiếu nhi thì miệng của Hi Hi chỉ có thể dùng O chữ để hình dung.
Cha mẹ, hai người muốn làm chuyện gian díu với nhau, cũng nên đi ra bên ngoài trộm a!
Thế nào lại ở trong nhà cầu?
Thật đúng là không bình thường a!
Cha và mẹ, quả nhiên không phải người bình thường a a a a!
Bởi vì cửa đột nhiên bị đẩy ra , Mặc Thiếu Thiên và Tử Lam ngay lập tức tỉnh táo lại, quay đầu lại nhìn, liền thấy Hi Hi đang đứng trước cửa nhà vệ sinh , vẻ mặt Hi Hi trông thật rối rắm a.
“Cha, mẹ. . . . . . . . . Con không biết hai người đang ở bên trong, con. . . . . . con cái gì cũng không thấy. . . . . .” Hi Hi cười khổ nói, sau đó lui ra ngoài.
Mặc Thiếu Thiên quay đầu lại trừng mắt liếc nhìn Hi Hi một cái, thằng nhãi con này, bé nhất định là cố ý!
Sớm không đến , muộn không đến , chọn ngay thời điểm này lại xuất hiện!
Hi Hi mới vừa lui ra ngoài không được bao lâu , bé lại đi vào, vẻ mặt hết sức rối rắm.
“Cha, mẹ, hai người có thể đi vào phòng không? Con muốn đi nhà cầu. . . . . .” Hi Hi nhìn bọn họ, mặt hết sức rối rắm nói.
Bé thật sự không cách nào nhịn được!
. . . . . .
Mặc Thiếu Thiên và Tử Lam bốn mắt nhìn nhau một cái , xem như đã hiểu vẽ mặt rối rắm kia của Hi Hi là có ý gì , hai người động loạt im lặng.
Dù sao Tử Lam cũng là nữ nhân, da mặt đương nhiên rất mỏng, bị chính con trai của mình bắt gặp phải chuyện như thế này, cô xấu hổ muốn chết, thật sự rất muốn tìm một miếng đậu hũ đụng chết a.
Ngay sau đó , Mặc Thiếu Thiên nói chuyện trước, Tử Lam đi ra ngoài.
Mặc Thiếu Thiên nhìn Hi Hi, bằng ánh mắt căm tức , hung hăng nhìn Hi Hi một cái, con trai bảo bối của anh, tại sao lúc nàu cũng luôn thích phá hư chuyện tốt của anh!
Hi Hi nhìn Mặc Thiếu Thiên, bằng vẻ mặt cực kỳ vô tội, “Cha, con không phải cố ý đâu , nhưng mà con thật không ngờ hai người lại ở nhà cầu gian díu với nhau a!”
. . . . . .
“Bất quá , con tin tưởng cha…người mau đi về phòng giải quyết mẹ đi!” Hi Hi nói
. . . . . . .
Vì vậy, anh làm theo mong ước tốt đẹp của con trai , Mặc Thiếu Thiên cũng đi ra ngoài.
Lúc Mặc Thiếu Thiên đi ra, Tử Lam đã trở về phòng của mình.
Mặc Thiếu Thiên đứng trong phòng khách, anh luôn nghĩ tới chuyện mới vừa rồi, bờ môi còn lưu lại tư vị của Tử Lam , nghĩ đến điều này, tâm tình của Mặc Thiếu Thiên trở nên rất tốt đẹp.
Bởi vì anh cảm giác được , mới vừa rồi Lâm Tử Lam cũng rất hưởng thụ nụ hôn của anh , cho nên, cô đối với anh cũng không phải là không có cảm giác!
Nghĩ đến cái này, Mặc Thiếu Thiên quên ngay chuyện về hoa tươi không nhắc lại!
Nghĩ tới nghĩ lui , đôi môi Mặc Thiếu Thiên nâng lên một nụ cười thỏa mãn, kêu ngạo , “Bảo bối, cha còn có chuyện, phải đi về trước!”
Cũng không biết Hi Hi có nghe hay không, Mặc Thiếu Thiên nhanh chóng xoay người bỏ đi.
Khi Hi Hi từ trong nhà vệ sinh ra ngoài, đã không còn thấy bóng dáng của Mặc Thiếu Thiên ở đây.
Lúc này, cửa phòng Tử Lam cũng mở ra, hai mẹ con vừa lúc chạm mặt nhau.
“Cha đi đi rồi sao ?” Hi Hhi nhìn Tử Lam hỏi.
Tử lam nhìn về phía bé gật đầu một cái, sau đó đi ra, sau khi biết Mặc Thiếu Thiên đã bỏ đi , cô mới đi ra ngoài, nhớ tới chuyện đã xảy ra vừa rồi trong nhà vệ sinh, mặt của cô lặp tức nóng bỏng hồi lâu , thậm chí chính cô cũng không biết một khắc kia chuyện xảy ra như thế nào! ! ! !
Hi Hi cũng đi ra, Tử Lam thu dọn đồ đạc, Hi Hi đi tới, “Mẹ, người yên tâm, mới vừa rồi cái gì con cũng không thấy!”
. . . . . .
Tử Lam liếc Hi Hi một cái.
Hi Hi cười hắc hắc, nhỏ giọng nói khẽ bên cô , “Mẹ, mới vừa rồi mẹ cùng cha. . . . . . Lúc ở trong nhà vệ sinh , hai người trông thật mạnh mẽ a a a!”
. . . . . .
Tử Lam hung hăng khinh bỉ nhìn Hi Hi.
Không phải là con cái gì cũng đều không thấy sao? ? ? ?
Lúc này, mọi người đều đã uống không ít rượu trong người.
Hi Hi nhìn Tử Lam, “Mẹ, ngươi có muốn uống chút nước trái cây không?” Hi Hi hỏi.
Tử Lam mỉm cười lắc đầu, “Mẹ không có mảnh mai như vậy, không có việc gì!” Tử Lam nói.
Hi Hi nhíu mày, cũng không nói gì.
Vì vậy, tiếp đó, mọi người bắt đầu ăn uống.
Sau khi Cảnh Thần bỏ thức ăn vào miệng , thưởng thức xong, cô nhìn Hi Hi “Bảo bối, tất cả thức ăn hôm nay đều là con làm sao?”
Tiểu Từ cũng ăn, sau đó cau mày nói, “Tại sao tôi có cảm giác mùi vị này quen thuộc như vậy. . . . . .”
Tử Lam nhìn bọn họ, cười khẽ, “Vốn là bảo bối định hôm nay sẽ xuống bếp , nhưng bởi vì dọn nhà quá mệt mỏi, cho nên không có làm, những thứ này đều mua từ Mãn Hương Cư, mọi người miễn cưỡng ăn đi!” Tử Lam giả thích.
“Không trách được khi ăn lại có mùi vị quen thuộc như vậy!” Tiểu Từ nói, cô cùng Tử Lam cũng đã từng nhiều lần đi đến đó.
Cảnh Thần nhìn bọn họ, “Tôi là vì tài nấu nướng của bảo bối mới tới a!”
Hi Hi cười một tiếng, “Cảnh Thần a di , lúc nào muốn ăn, lần sau tới nhà con nhớ nói trước một tiếng, bảo bối sẽ chuẩn bị thức ăn cho người nha!” Hi Hi cười nói.
Cách nói chuyện của đứa nhỏ này, luôn khiến cho người ta nghe có cảm giác thật thoải mái.
Cảnh Thần nhìn Hi Hi , cô cười một tiếng, “OK, không thành vấn đề, lần sau Cảnh Thần a di sẽ tới ăn chực!” Cảnh Thần sảng khoái nói.
“Được, muốn ăn cái gì nói cho con biết một tiếng!” Hi Hi nói.
“Tốt!” Cảnh Thần đáp một tiếng, tặng cho Hi Hi một ánh mắt cổ vũ của cô.
Nhìn bọn họ trò chuyện , tất cả mọi người đồng loạt cười một tiếng.
Khoảng thời gian kế tiếp, tất cả mọi người ăn thêm mấy thứ linh tinh, uống rượu, Cảnh Thần cùng Tiểu Từ mới gặp dường như quen biết nhau đã lâu , hai người nói chuyện không ngừng, thậm chí có loại cảm giác hận không thể gặp sớm hơn.
Mà Mặc Thiếu Thiên cùng Trần Mặc trò chuyện, Hi Hi ngồi một bên, ăn, nghe, nhìn, thỉnh thoảng chen vào mấy câu.
Nhưng Trần Mặc lại phát hiện, nhìn thoáng qua Hi Hi , căn bản không giống như một đứa bé phù hợp với độ tuổi của mình , nói tới nói lui, đạo lý rõ ràng, hơn nữa rất sâu sắc, mặc dù thỉnh thoảng chen một câu, nhưng lại có thể trong vòng một câu bắt được trọng điểm.
Bất quá , trên mặt Mặc Thiếu Thiên luôn biểu hiện rất bình tĩnh. .
Hi Hi còn có một thân phận đặc biệt khác , đã để Mặc Thiếu Thiên hết ý kiến, những thứ này đối với bé mà nói, đều là tiểu case.
Trần Mặc cũng là một người có năng lực tiếp nhận đặc biệt cường hãn, nghĩ đến Mặc Thiếu Thiên thông minh, nhìn lại Hi Hi một chút, anh cảm thấy khả năng này cũng có thể xảy ra!
Ngay sau đó , kế tiếp , mọi người vừa nói, vừa ăn, rất náo nhiệt.
Mặc Thiếu Thiên cũng không câu nệ , theo chân bọn họ trò chuyện rất cởi mở.
Mấy người uống vài bình rượu đỏ, khi kim đồng hồ chỉ đúng mười một giờ, mới tan cuộc.
Trần Mặc không uống bao nhiêu, nhưng Cảnh Thần rất vui vẻ cũng uống nhiều hơn mọi ngày gấp mấy lần, Tiểu Từ cũng uống không ít , nhưng cũng không nhiều, cho nên Trần Mặc đảm nhiệm trọng trách đưa Cảnh Thần về nhà.
Tiểu Từ cũng tự mình lái xe đi về.
Trong khoảng thời gi¬an ngắn, trong phòng không còn người nào. . . . . . . . . . . . .
Sau khi mọi người đi về hết , Hi Hi nhanh chóng bắt tay vào việc dọn dẹp.
Hôm nay Tử Lam cũng uống không ít rượu, mặc dù không say, nhưng việc đỏ mặt là không tránh khỏi , xem ra, cả người cô lại tăng thêm một phần quyến rũ, càng lộ vẻ kiều mỵ.
Tử Lam từ trong phòng đi ra, thấy Mặc Thiếu Thiên vẫn còn ở lại chưa về , cô nhíu mày một cái, “Tại sao anh còn chưa đi?”
Mặc Thiếu Thiên ngồi ở trên ghế sa lon, ánh mắt say lòng người, gương mặt yêu nghiệt tuyệt đẹp không có lời lẽ nào để diễn tả, trong tay của anh đang vuốt vuốt bó hoa Bách Hợp mà Tiêu Dật đưa tới , đôi lông mày nhíu lại, “Tiêu Dật tặng em sao ?”
Tử Lam gật đầu một cái.
Không sai.
Sắc mặt Mặc Thiếu Thiên đen lại, hôm nay anh uống cũng không ít rượu , nhìn anh càng thêm tăng thêm một phần mê ly.
Tử Lam không nhìn ánh mắt của anh , trực tiếp hướng phòng tắm đi tới.
Mặc Thiếu Thiên nhìn thấy Lâm Tử lam vừa đi vào, trong lòng anh cảm thấy thật bất mãn, trực tiếp đứng lên, vội vàng đi theo.
Tử Lam đứng ở trước gương, rửa mặt, khiến cô tỉnh táo lại một chút, nhưng khi cô mới vừa xoay người lại , bắt gặp Mặc Thiếu Thiên đang tiến vào.
Tử Lam cau mày, nhìn anh , “Mặc tổng, trước khi anh đi vào, ít nhất cũng phải gõ cửa chứ!”
“Cửa lại kông khóa, tại sao anh phải gõ?” Mặc Thiếu Thiên hỏi ngược lại. . . . . . .
Nói xong, Mặc Thiếu Thiên đi vào, phòng tắm này không tính là quá nhỏ, nhưng Mặc Thiếu Thiên đi vào như vậy, hơn nữa dáng người anh cao lớn hơn Tử Lam rất nhiều , bóng dáng cao lớn của anh che lấp cô , tiến tới gần cô , Tử Lam ngẩng đầu nhìn anh , cô có cảm giác không gian cũng bắt đầu thu hẹp lại.
“Anh muốn làm gì?” Tử Lam nhìn anh hỏi, chẳng biết tại sao, lúc này nhìn Mặc Thiếu Thiên, tim cô thế nhưng đập liên hồi.
Mặc Thiếu Thiên cũng nhìn Tử Lam bằng ánh mắt sâu thẫm, nhìn bộ dạng của cô khẩn trương như , khóe miệng của anh nâng lên một nụ cười rất lưu manh.
“Lâm tiểu thư, tại sao mỗi lần em nhìn thấy anh, đều dùng ánh mắt phòng bị như vậy , em cho rằng anh sẽ đối với em làm cái gì?” Mặc Thiếu Thiên nheo đôi mắt lại nhìn cô hỏi. . . . . . .
Nụ cười trông có vẻ rất lưu manh này , khiến trong lòng Tử Lam có một loại cảm giác không nói nên lời, nhưng cô biết, anh ta rõ ràng đang cố ý làm như thế.
Tử Lam rất thức thời không muốn tiếp tục tranh cải cùng với anh, “Mặc tổng, anh bỗng nhiên xuất hiện, tôi hỏi một chút cũng không có gì quá đáng , anh muốn sử dụng nhà vệ sinh sao ? Tôi đi ra ngoài trước. . . . . .” Nói xong, Tử Lam muốn đi ra đi.
Mới vừa đi được một bước, bỗng nhiên Mặc Thiếu Thiên một phát bắt được tay của Tử Lam , Tử Lam quay đầu lại, dùng ánh mắt thâm thúy nhìn Mặc Thiếu Thiên.
Tử Lam vừa định mở miệng, Mặc Thiếu Thiên lại nhìn cô hỏi, “Em thích Hoa Bách Hợp, hay là hoa hồng đỏ ?”
Tử Lam cau mày, trong khoảng thời gi¬an ngắn không biết anh hỏi như vậy là có ý gì.
Nhưng Tử Lam vẫn trả lời thật lòng , “Hoa Bách Hợp!” Loại hoa này , cô đã thích rất nhiều năm.
Sau khi Mặc Thiếu Thiên nghe được câu trả lời của cô , sắc mặt anh lặp tức trầm xuống, nhìn Tử lam, ánh mắt kia rối rắm nhưng Tử Lam vẫn không hiểu rõ ý trong câu nói đó.
Tử Lam không hiểu tại sao Mặc Thiếu Thiên phải lộ ra vẻ mặt như thế, nhưng một giây kế tiếp, ngay cả thời gian suy nghĩ cô cũng không có , thì đã bị Mặc Thiếu Thiên một phát kéo nàng đến gần , dùng giọng nói đầy bá đạo của mình, “Anh nói rồi, về sau chỉ cho phép em thích hoa hồng !”
Đây là lúc cô đang ở bệnh viện, Mặc Thiếu Thiên đã từng nói như vậy với Lâm Tử Lam!
“Mặc tổng, đây là tôi. . . . . . Ưmh. . . . . .”
Tử Lam chưa kịp nói hết câu , chợt môi Mặc Thiếu Thiên chặn lại những lời sắp nói của cô , mãnh liệt hôn sâu.
Tử Lam sững sờ, bởi vì sức lực của Mặc Thiếu Thiên rất lớn, căn bản cô không thể giãy thoát được, chỉ là, không biết bởi vì tác dụng của rượu hay là vì cái gì, Tử Lam dần dần bỏ qua không tiếp tục giãy giụa nữa.
Hôm nay hai người uống không ít rượu đỏ, giữa răng môi cũng còn lưu mùi rượu, hôn nhau say đắm.
Mặc Thiếu Thiên càng lúc càng hôn điên cuồng , từng nụ hôn nóng bỏng xuất hiện , giống như đang cổ vũ anh , sau đó trực tiếp đem Tử Lam đặt ngay trên bàn lưu ly, tư thế kia, giống như hận không thể đem Tử Lam hung hăng ăn bụng.
Tử Lam tựa người trên chiếc bàn lưu ly, Mặc Thiếu Thiên hôn càng lúc càng trở nên cường thế, bá đạo, không lưu lại một chút dư âm , tay của anh, vòng sang ôm Tử Lam vào lòng, bàn tay giơ lên trước ngục Tử lam vuốt ve , trong người có rượu, là lúc não bộ dễ dàng bị cảm giác chi phối, lúc này Tử Lam có cảm giác nói không nên lời, giống như đang rất hưởng thụ, tóm lại , loại cảm giác đó, Tử Lam cũng quên bản thân mình hiện tại đang làm gì.
Ngay vào lúc này, Hi Hi chợt đẩy cửa vào.
Ngay khi thấy hình ảnh không dành cho thiếu nhi thì miệng của Hi Hi chỉ có thể dùng O chữ để hình dung.
Cha mẹ, hai người muốn làm chuyện gian díu với nhau, cũng nên đi ra bên ngoài trộm a!
Thế nào lại ở trong nhà cầu?
Thật đúng là không bình thường a!
Cha và mẹ, quả nhiên không phải người bình thường a a a a!
Bởi vì cửa đột nhiên bị đẩy ra , Mặc Thiếu Thiên và Tử Lam ngay lập tức tỉnh táo lại, quay đầu lại nhìn, liền thấy Hi Hi đang đứng trước cửa nhà vệ sinh , vẻ mặt Hi Hi trông thật rối rắm a.
“Cha, mẹ. . . . . . . . . Con không biết hai người đang ở bên trong, con. . . . . . con cái gì cũng không thấy. . . . . .” Hi Hi cười khổ nói, sau đó lui ra ngoài.
Mặc Thiếu Thiên quay đầu lại trừng mắt liếc nhìn Hi Hi một cái, thằng nhãi con này, bé nhất định là cố ý!
Sớm không đến , muộn không đến , chọn ngay thời điểm này lại xuất hiện!
Hi Hi mới vừa lui ra ngoài không được bao lâu , bé lại đi vào, vẻ mặt hết sức rối rắm.
“Cha, mẹ, hai người có thể đi vào phòng không? Con muốn đi nhà cầu. . . . . .” Hi Hi nhìn bọn họ, mặt hết sức rối rắm nói.
Bé thật sự không cách nào nhịn được!
. . . . . .
Mặc Thiếu Thiên và Tử Lam bốn mắt nhìn nhau một cái , xem như đã hiểu vẽ mặt rối rắm kia của Hi Hi là có ý gì , hai người động loạt im lặng.
Dù sao Tử Lam cũng là nữ nhân, da mặt đương nhiên rất mỏng, bị chính con trai của mình bắt gặp phải chuyện như thế này, cô xấu hổ muốn chết, thật sự rất muốn tìm một miếng đậu hũ đụng chết a.
Ngay sau đó , Mặc Thiếu Thiên nói chuyện trước, Tử Lam đi ra ngoài.
Mặc Thiếu Thiên nhìn Hi Hi, bằng ánh mắt căm tức , hung hăng nhìn Hi Hi một cái, con trai bảo bối của anh, tại sao lúc nàu cũng luôn thích phá hư chuyện tốt của anh!
Hi Hi nhìn Mặc Thiếu Thiên, bằng vẻ mặt cực kỳ vô tội, “Cha, con không phải cố ý đâu , nhưng mà con thật không ngờ hai người lại ở nhà cầu gian díu với nhau a!”
. . . . . .
“Bất quá , con tin tưởng cha…người mau đi về phòng giải quyết mẹ đi!” Hi Hi nói
. . . . . . .
Vì vậy, anh làm theo mong ước tốt đẹp của con trai , Mặc Thiếu Thiên cũng đi ra ngoài.
Lúc Mặc Thiếu Thiên đi ra, Tử Lam đã trở về phòng của mình.
Mặc Thiếu Thiên đứng trong phòng khách, anh luôn nghĩ tới chuyện mới vừa rồi, bờ môi còn lưu lại tư vị của Tử Lam , nghĩ đến điều này, tâm tình của Mặc Thiếu Thiên trở nên rất tốt đẹp.
Bởi vì anh cảm giác được , mới vừa rồi Lâm Tử Lam cũng rất hưởng thụ nụ hôn của anh , cho nên, cô đối với anh cũng không phải là không có cảm giác!
Nghĩ đến cái này, Mặc Thiếu Thiên quên ngay chuyện về hoa tươi không nhắc lại!
Nghĩ tới nghĩ lui , đôi môi Mặc Thiếu Thiên nâng lên một nụ cười thỏa mãn, kêu ngạo , “Bảo bối, cha còn có chuyện, phải đi về trước!”
Cũng không biết Hi Hi có nghe hay không, Mặc Thiếu Thiên nhanh chóng xoay người bỏ đi.
Khi Hi Hi từ trong nhà vệ sinh ra ngoài, đã không còn thấy bóng dáng của Mặc Thiếu Thiên ở đây.
Lúc này, cửa phòng Tử Lam cũng mở ra, hai mẹ con vừa lúc chạm mặt nhau.
“Cha đi đi rồi sao ?” Hi Hhi nhìn Tử Lam hỏi.
Tử lam nhìn về phía bé gật đầu một cái, sau đó đi ra, sau khi biết Mặc Thiếu Thiên đã bỏ đi , cô mới đi ra ngoài, nhớ tới chuyện đã xảy ra vừa rồi trong nhà vệ sinh, mặt của cô lặp tức nóng bỏng hồi lâu , thậm chí chính cô cũng không biết một khắc kia chuyện xảy ra như thế nào! ! ! !
Hi Hi cũng đi ra, Tử Lam thu dọn đồ đạc, Hi Hi đi tới, “Mẹ, người yên tâm, mới vừa rồi cái gì con cũng không thấy!”
. . . . . .
Tử Lam liếc Hi Hi một cái.
Hi Hi cười hắc hắc, nhỏ giọng nói khẽ bên cô , “Mẹ, mới vừa rồi mẹ cùng cha. . . . . . Lúc ở trong nhà vệ sinh , hai người trông thật mạnh mẽ a a a!”
. . . . . .
Tử Lam hung hăng khinh bỉ nhìn Hi Hi.
Không phải là con cái gì cũng đều không thấy sao? ? ? ?
/611
|