Gia Đình Cực Phẩm Cha Cường Hãn Con Trai Thiên Tài Mẹ Phúc Hắc
Chương 195: Cô ta là đang khoe mẽ sao???
/611
|
Hôm sau.
Lâm Tử Lam như thường lệ đi làm, bởi vì chính mình kiêm chức hai phần công việc, cho nên không thể không lên tinh thần .
Như thường ngày, Lâm Tử Lam đi vào công ty, kỳ quái, hôm nay không có một chút gì bát quái cả, có thể thấy được Cảnh Thần cùng Trần Mặc đều không phải là người miệng rộng, chuyện này, trừ bọn họ ra, cũng không có người khác biết.
Lâm Tử Lam cười thầm, cũng không hối hận khi để cho bọn họ biết chuyện này.
Chỉ là, Cảnh Thần không giống như thường ngày tới nơi này cùng cô bát quái một chút, Lâm Tử Lam công việc nhiều, cũng không tìm cô nói chuyện.
Mãi cho đến buổi trưa, Lâm Tử Lam mới cùng Cảnh Thần cùng nhau đi ăn cơm.
Cảnh Thần cứ để tâm trí ở đâu đâu, Lâm Tử Lam nói với cô nhiều lần, Cảnh Thần mới phục hồi tinh thần lại.
Lâm Tử Lam nhìn cô, “Cậu làm sao vậy?”
Cảnh Thần lắc đầu một cái, “Không có gì!”
Nói tới chỗ này, cô chợt nhớ tới chuyện gì đó, nhìn Lâm Tử Lam, “Tử Lam, cậu lừa gạt tớ đây cũng vất vả nhiều à!”
Lâm Tử Lam biết cô đang nói chuyện gì, nhìn Cảnh Thần nói, “Tin tưởng tớ, tớ cũng không phải là cố ý gạt cậu, nhưng chuyện này, thật không biết phải nói làm sao!” Lâm Tử Lam nói.
Trước Lâm Tử Lam cũng muốn cùng Cảnh Thần nói qua, nhưng không biết mở miệng làm sao, cho nên không bằng đợi cô tận mắt thấy.
Cảnh Thần cũng biết, chuyện như vậy, nếu như đổi lại là cô, cũng sẽ gạt thôi.
Cô hiểu rất rõ Lâm Tử Lam, cô ấy căn bản không phải loại người khoe khoang đó, nếu như đổi lại là Trọng Nhược Tình, sợ rằng hận không thể để cho toàn thế giới biết.
Cảnh Thần nhướng mày, “Bây giờ có thể khai rồi chứ?”
Lâm Tử Lam biết, sớm muộn sẽ có một ngày như thế .
Vì vậy, suy nghĩ một chút, liền đem sự việc nói ra này nói cho Cảnh Thần.
Mới vừa nói xong, Cảnh Thần đang uống nước, “Phốc. . . . . .” một tiếng phun ra ngoài.
Lâm Tử Lam vội vàng né tránh, “Cô nương, cậu là thục nữ đấy hả?”
Cảnh Thần làm gì còn nhớ được chỗ nào là thục nữ, nhìn Lâm Tử Lam, mặt đầy khiếp sợ, “Cậu xem Mặc Tổng là trai bao? ?”
Lâm Tử Lam gật đầu một cái, trên mặt đầy cảm giác nói không nên lời.
Cho nên mới nói, khi còn trẻ thì thật ngu ngốc a. . . . . . . . . . . .
Cảnh Thần ngây ngốc nhìn Lâm Tử Lam nửa ngày, một lát sau, rất không có hình tượng mà cười lớn, “Ha ha ha ha. . . . . .”
Cười nhạo cô!
Loại chuyện phong hoa tuyệt thế này, cũng chỉ xuất hiện trên người của bọn họ!
Cảnh Thần cười đã không còn một chút hình tượng nào, hoàn toàn điên cuồng rồi.
Lâm Tử Lam nhìn Cảnh Thần, hiện tại có chút hoài nghi, nói cho cô biết chuyện này, đúng hay là không đúng. . . . . .
Cô nương, trước mặt mọi người, cậu chú ý đến hình ảnh a a a!
Cô ấy không thấy, bao nhiêu người đang nhìn bọn họ bên này sao? ? ?
Nhưng Cảnh Thần thật không nhịn được, chỉ cần nghĩ đến Lâm Tử Lam xem Mặc Thiếu Thiên là trai bao, cô cũng cảm giác một màn kia, không nói ra được nó hài cỡ nào!
Lâm Tử Lam xem thường cô, quyết định không nhìn cô điên cuồng.
Rốt cuộc, sau khi Cảnh Thần cười xong, nhìn Lâm Tử Lam, “Thật xin lỗi, tớ thật sự nhịn không được. . . . . .”
“Bảo bối là tại lần đó sao?” Cảnh Thần hỏi.
“Ừ!” Lâm Tử Lam gật đầu một cái.
Nói tới chỗ này, Cảnh Thần mới khôi phục trạng thái bình thường, chỉ là nghe xong Lâm Tử Lam nói, Cảnh Thần cũng nói không ra được cảm giác gì, mang theo một đứa bé sống tha hương trong suốt bảy năm, điều này cũng thấy được Lâm Tử Lam phải có dũng khí cỡ nào, đổi lại là cô, cũng không biết kết quả sẽ ra sao.
Hiện tại, Cảnh Thần đã hiểu Lâm Tử Lam vì sao lại bình tĩnh thong dong như thế, trừ tính tình có liên quan, ngay cả kinh nghiệm cũng thế.
Cũng hiểu được, Lâm Tử Lam vì sao vẫn gạt mà chưa nói.
Không nói đến việc giữa bọn họ sẽ bị scandal không ngừng, nói rồi, đoán chừng chuyện này liền ép không được rồi.
“Hai người cũng rất thẳng thắn a!” Cảnh Thần nhìn Lâm Tử Lam nói. . . . . . .
Điểm này, Lâm Tử Lam không cách nào phủ nhận a!
Cảnh Thần nhìn Lâm Tử Lam, “Này, căn hộ ở Xương Nguyên, sẽ không phải là Mặc Tổng ‘bao nuôi’ cậu chứ ?”
Lời Cảnh Thần vừa nói ra, Lâm Tử Lam hung hăng liếc cô một cái. “Cô nương ta là loại người như vậy sao?”
Cảnh Thần cười hắc hắc, “Đùa thôi, đùa thôi. . . . . .”
Cái ý nghĩ này, không thể nào.
Nếu quả thật là ‘bao nuôi’, Lâm Tử Lam sẽ càng khiêm tốn làm việc, thế nào đây sẽ mời bọn họ tới đó ăn cơm.
“Chuyện căn hộ, không có quan hệ gì với anh ta!” Lâm Tử Lam nói.
Đó là bảo bối mua làm quà tặng sinh nhật cho cô.
Cảnh Thần nhíu mày, không tiếp tục hỏi tới chuyện căn hộ nữa, ngược lại hỏi, “Vậy cậu đối với Mặc Tổng, thật sự không có cảm giác sao?”
Lâm Tử Lam nhíu mày, trong đầu thoáng hiện qua ngày hôm qua, suy nghĩ một chút, rất nhanh sẽ quên luôn, “Ít nhất, hiện tại không có!” . . . . . .
Cảnh Thần cảm thấy, có thể để cho Lâm Tử Lam động lòng, không phải là chuyện dễ dàng, nhưng cô lại cảm thấy, Mặc Thiếu Thiên cùng Lâm Tử Lam rất xứng đôi.
Ngay vào lúc này, Diệp An Nhiên đi vào phòng ăn, mặc trên người một bộ váy rất đẹp, bước đi hết sức tự tin, xinh đẹp.
Lúc này, có người nhìn thấy Diệp An Nhiên, “Diệp tiểu thư, cô mặc cái váy này thật rất đẹp a. . . . . .”
“Thật sao? Cám ơn. . . . . .” Diệp An Nhiên cám ơn.
“Nhất định rất đắt đây?”
Diệp An Nhiên gật đầu một cái, không nói nữa.
“Bao nhiêu tiền à?”
“Tôi cũng không rõ lắm, là người khác mua!” Diệp An Nhiên vẫn như cũ, cười nói, trên mặt luôn tươi cười, tựa như một người phụ nữ đang đắm chìm trong ngọt ngào, hạnh phúc.
Cảnh Thần cùng Lâm Tử Lam đều nhìn, Cảnh Thần khinh bỉ nhìn một cái, “Thật là kiểu cách đấy!”
Nói xong, Cảnh Thần nghiêng đầu sang nhìn Lâm Tử Lam, “Cậu nói, nếu như Diệp An Nhiên biết cậu cùng Mặc Tổng có con cùng nhau, sẽ như thế nào?”
Lâm Tử Lam nhíu nhíu mày, đoán chừng, sẽ điên lên chớ sao!
Nhìn bộ dạng Lâm Tử Lam, Cảnh Thần cười hắc hắc, bổ sung thêm một câu, “Cậu yên tâm, tớ sẽ không đi nói lung tung!” Cảnh Thần nói.
Lòng ghen tỵ của phụ nữ là mãnh liệt nhất rồi, Cảnh Thần rất muốn để cho Diệp An Nhiên tức giận, muốn nhìn thấy cô ta xanh mặt, nhưng Cảnh Thần tuyệt đối không phải là loại người đi nói về chuyện riêng tư bí mật của người khác, cho nên cô sẽ không đi nói lung tung.
Lâm Tử Lam nhìn Cảnh Thần cười một tiếng, quả nhiên, cô hiểu Cảnh Thần cũng như Cảnh Thần hiểu cô vậy.
Ăn cơm xong, Lâm Tử Lam cùng Cảnh Thần liền rời đi, lười phải nghe Diệp An Nhiên ở nơi đây khoe khoang.
Cô ta là đang khoe mẽ sao?
Huyễn huyễn huyễn! ! !
Cảnh Thần không nhịn được châm chọc!
. . . . . . . .
Lúc xế chiều, công việc ngược lại không nhiều.
Lâm Tử Lam vẫn như cũ, theo thói quen bình thường, ở phòng giải khát một lát, cho mình mấy phút thời gian thư giãn.
Nhưng thật cố tình, lúc càng muốn an tĩnh, thì sẽ càng bị quấy rầy.
Lúc này, Diệp An Nhiên đi vào.
Hình như, đây là lần thứ hai bọn họ gặp phải ở phòng giải khát.
Lâm Tử Lam biết Diệp An Nhiên đi vào, cũng không quay đầu lại, vẫn như cũ, nhìn ra ngoài cửa sổ.
Diệp An Nhiên nhìn Lâm Tử Lam, sau đó cười, đi vào, lấy một ly cà phê, sau đó đi tới.
“Lâm tiểu thư, thật là trùng hợp, mỗi lần tới đây liền có thể gặp được cô!” Diệp An Nhiên cười nói.
Lâm Tử Lam cũng cười với cô, “Ừ, thật là khéo!”
“Lâm tiểu thư, làm thư kí cho Thiếu Thiên, mệt chết đi!?” Diệp An Nhiên hỏi.
“Công việc, không thể không mệt sao!” Lâm Tử Lam nhàn nhạt nói.
Diệp An Nhiên nhìn Lâm Tử Lam, rất dễ nhận thấy, cô ta cũng không nhiệt tình, Diệp An Nhiên nhìn cô, sắc mặt đăm chiêu một chút, sau đó nói, “Lâm tiểu thư, tôi có thể xin cô một chuyện không?”
Lâm Tử Lam nhíu mày, nhìn về phía Diệp An Nhiên, “Là chuyện gì?” Cô hỏi.
“Cô có thể giúp tôi chăm sóc cho Thiếu Thiên không?”
Lâm Tử Lam cau mày.
“Thiếu Thiên anh ấy thường bận về nhiều việc. Vì công việc, mà luôn bỏ bữa, cô có thể giúp tôi chăm sóc cho anh ấy không?” Diệp An Nhiên nhìn cô cười nói.
Nghe lời nói Diệp An Nhiên, Lâm Tử Lam khẽ cau mày.
Cô đây là đang khoe khoang quyền sở hữu của mình sao?
Lâm Tử Lam vì lời nói Diệp An Nhiên, nở nụ cười.
Diệp An Nhiên nhìn cô, cau mày, “Cô cười cái gì?”
Lâm Tử Lam nghiêng đầu, nhìn Diệp An Nhiên, “Diệp tiểu thư, rất xin lỗi, tôi với Mặc Tổng chỉ có quan hệ của cấp trên với cấp dưới, còn nữa, Mặc Tổng không cần người nào chăm sóc, anh ấy bây giờ có thể ăn, có thể uống, có thể nhảy, cho nên, cô không cần phải nhờ vả tôi chăm sóc cho Mặc Tổng!” Lâm Tử Lam nhìn Diệp An Nhiên nói gằn từng chữ.
Diệp An Nhiên cau mày.
“Dĩ nhiên, nếu như cô nghĩ muốn đi chăm sóc cho Mặc Tổng, thì tự mình mà đi chăm sóc!” Lâm Tử Lam vẫn như cũ, cười nói.
Cô thế nào cũng không nhớ được Mặc Thiếu Thiên bởi vì công việc mà mất ăn mất ngủ?
Bảo bối làm cơm, anh ta còn ăn nhiều hơn cả cô ấy chứ!
Diệp An Nhiên cau mày, nhìn Lâm Tử Lam, cô ta không hề giống như là đang nói dối.
Lúc này, có người gõ cửa phòng giải khát.
“Lâm tiểu thư, Mặc Tổng bảo cô mang vào một ly cà phê!”
“Được, cám ơn!” Lâm Tử Lam đáp một tiếng, người kia vội vàng rời đi.
Lúc này, Lâm Tử Lam bước tới cầm một cái cốc trong tay, sau đó lấy cà phê giúp Mặc Thiếu Thiên.
Diệp An Nhiên đứng ở một bên, nhìn Lâm Tử Lam rót cà phê, cau mày.
“Lâm tiểu thư, cà phê Cappuccino[*] đi, Thiếu Thiên thích loại này đấy!” Diệp An Nhiên nói.
[*] Ta chả hiểu t/g muốn nhắc tới loại cà phê nào, thôi thì lấy đại Cappuccino, này không quan trọng. Quan trọng là bây giờ MTT thích uống loại gì. keke
Lâm Tử Lam nhíu mày, cũng không có dừng lại động tác, tiếp tục rót cà phê.
Diệp An Nhiên cau mày, không hiểu rốt cuộc cô ta làm vậy là có ý gì.
Lúc này, Lâm Tử Lam rót xong, nhìn Diệp An Nhiên, sau đó cười nói, “Diệp tiểu thư, có thể cô đối với Mặc Tổng hiện tại không hiểu rõ lắm rồi, Mặc Tổng bây giờ đang uống cà phê Latte!”
“Tôi không quấy rầy cô nữa, tôi đi trước!”
Nói xong, Lâm Tử Lam đi ra ngoài.
Diệp An Nhiên đứng tại chỗ, nhìn hướng Lâm Tử Lam đi, sắc mặt rất khó coi, đôi tay nắm chặt!
Mà tâm tình Lâm Tử Lam, coi như không tệ.
Nếu như Diệp An Nhiên không đi khắp nơi khoe khoang, tuyên thệ quyền sở hữu của cô đối với Mặc Thiếu Thiên, cô cũng sẽ không như thế.
Cô xưa nay không thích cùng người khác tranh giành, chỉ là, nhìn Diệp An Nhiên bị thua, tâm tình cô thế nhưng lại tốt hơn rất nhiều.
. . . . . . . . . . . .
Bên trong phòng làm việc.
Lâm Tử Lam đem cà phê đặt trên bàn, Mặc Thiếu Thiên mới kết thúc cuộc gọi, ngẩng đầu lên nhìn cô một cái.
“Tâm tình không tệ?” Mặc Thiếu Thiên nhíu mày hỏi.
Lâm Tử Lam nhíu mày, không trả lời.
“Chuẩn bị một chút, một lát nữa theo anh ra ngoài!”
Lâm Tử Lam không hỏi, chắc hẳn là có công việc, cô gật đầu, “Vậy tôi đi ra ngoài trước để chuẩn bị!”
Nói xong, Lâm Tử Lam đi ra ngoài.
Mặc Thiếu Thiên nhìn bóng lưng Lâm Tử Lam, chân mày hơi nhíu một chút, sau đó nhếch miệng lên cười nhạt, tiếp tục dọn dẹp tài liệu. . . . .
Mặc Thiếu Thiên muốn đi ra ngoài cùng người ta nói chuyện làm ăn, thân là thư ký, Lâm Tử Lam phải đi theo.
Trên thương trường, Mặc Thiếu Thiên có thể đứng đầu, hung dữ, quả quyết, có thủ đoạn.
Mỗi lần nhìn Mặc Thiếu Thiên cùng người khác nói chuyện làm ăn, Lâm Tử Lam cũng cảm thấy, Mặc Thiếu Thiên như vậy, rất có sức quyến rũ.
Nghiêm túc, quả quyết, khắp nơi đều tản ra sức quyến rũ của phái nam.
((Chậc chậc, gặp em là em cũng ‘chết mơ chết mợt’ ấy chứ. Hahaha))
Lâm Tử Lam như thường lệ đi làm, bởi vì chính mình kiêm chức hai phần công việc, cho nên không thể không lên tinh thần .
Như thường ngày, Lâm Tử Lam đi vào công ty, kỳ quái, hôm nay không có một chút gì bát quái cả, có thể thấy được Cảnh Thần cùng Trần Mặc đều không phải là người miệng rộng, chuyện này, trừ bọn họ ra, cũng không có người khác biết.
Lâm Tử Lam cười thầm, cũng không hối hận khi để cho bọn họ biết chuyện này.
Chỉ là, Cảnh Thần không giống như thường ngày tới nơi này cùng cô bát quái một chút, Lâm Tử Lam công việc nhiều, cũng không tìm cô nói chuyện.
Mãi cho đến buổi trưa, Lâm Tử Lam mới cùng Cảnh Thần cùng nhau đi ăn cơm.
Cảnh Thần cứ để tâm trí ở đâu đâu, Lâm Tử Lam nói với cô nhiều lần, Cảnh Thần mới phục hồi tinh thần lại.
Lâm Tử Lam nhìn cô, “Cậu làm sao vậy?”
Cảnh Thần lắc đầu một cái, “Không có gì!”
Nói tới chỗ này, cô chợt nhớ tới chuyện gì đó, nhìn Lâm Tử Lam, “Tử Lam, cậu lừa gạt tớ đây cũng vất vả nhiều à!”
Lâm Tử Lam biết cô đang nói chuyện gì, nhìn Cảnh Thần nói, “Tin tưởng tớ, tớ cũng không phải là cố ý gạt cậu, nhưng chuyện này, thật không biết phải nói làm sao!” Lâm Tử Lam nói.
Trước Lâm Tử Lam cũng muốn cùng Cảnh Thần nói qua, nhưng không biết mở miệng làm sao, cho nên không bằng đợi cô tận mắt thấy.
Cảnh Thần cũng biết, chuyện như vậy, nếu như đổi lại là cô, cũng sẽ gạt thôi.
Cô hiểu rất rõ Lâm Tử Lam, cô ấy căn bản không phải loại người khoe khoang đó, nếu như đổi lại là Trọng Nhược Tình, sợ rằng hận không thể để cho toàn thế giới biết.
Cảnh Thần nhướng mày, “Bây giờ có thể khai rồi chứ?”
Lâm Tử Lam biết, sớm muộn sẽ có một ngày như thế .
Vì vậy, suy nghĩ một chút, liền đem sự việc nói ra này nói cho Cảnh Thần.
Mới vừa nói xong, Cảnh Thần đang uống nước, “Phốc. . . . . .” một tiếng phun ra ngoài.
Lâm Tử Lam vội vàng né tránh, “Cô nương, cậu là thục nữ đấy hả?”
Cảnh Thần làm gì còn nhớ được chỗ nào là thục nữ, nhìn Lâm Tử Lam, mặt đầy khiếp sợ, “Cậu xem Mặc Tổng là trai bao? ?”
Lâm Tử Lam gật đầu một cái, trên mặt đầy cảm giác nói không nên lời.
Cho nên mới nói, khi còn trẻ thì thật ngu ngốc a. . . . . . . . . . . .
Cảnh Thần ngây ngốc nhìn Lâm Tử Lam nửa ngày, một lát sau, rất không có hình tượng mà cười lớn, “Ha ha ha ha. . . . . .”
Cười nhạo cô!
Loại chuyện phong hoa tuyệt thế này, cũng chỉ xuất hiện trên người của bọn họ!
Cảnh Thần cười đã không còn một chút hình tượng nào, hoàn toàn điên cuồng rồi.
Lâm Tử Lam nhìn Cảnh Thần, hiện tại có chút hoài nghi, nói cho cô biết chuyện này, đúng hay là không đúng. . . . . .
Cô nương, trước mặt mọi người, cậu chú ý đến hình ảnh a a a!
Cô ấy không thấy, bao nhiêu người đang nhìn bọn họ bên này sao? ? ?
Nhưng Cảnh Thần thật không nhịn được, chỉ cần nghĩ đến Lâm Tử Lam xem Mặc Thiếu Thiên là trai bao, cô cũng cảm giác một màn kia, không nói ra được nó hài cỡ nào!
Lâm Tử Lam xem thường cô, quyết định không nhìn cô điên cuồng.
Rốt cuộc, sau khi Cảnh Thần cười xong, nhìn Lâm Tử Lam, “Thật xin lỗi, tớ thật sự nhịn không được. . . . . .”
“Bảo bối là tại lần đó sao?” Cảnh Thần hỏi.
“Ừ!” Lâm Tử Lam gật đầu một cái.
Nói tới chỗ này, Cảnh Thần mới khôi phục trạng thái bình thường, chỉ là nghe xong Lâm Tử Lam nói, Cảnh Thần cũng nói không ra được cảm giác gì, mang theo một đứa bé sống tha hương trong suốt bảy năm, điều này cũng thấy được Lâm Tử Lam phải có dũng khí cỡ nào, đổi lại là cô, cũng không biết kết quả sẽ ra sao.
Hiện tại, Cảnh Thần đã hiểu Lâm Tử Lam vì sao lại bình tĩnh thong dong như thế, trừ tính tình có liên quan, ngay cả kinh nghiệm cũng thế.
Cũng hiểu được, Lâm Tử Lam vì sao vẫn gạt mà chưa nói.
Không nói đến việc giữa bọn họ sẽ bị scandal không ngừng, nói rồi, đoán chừng chuyện này liền ép không được rồi.
“Hai người cũng rất thẳng thắn a!” Cảnh Thần nhìn Lâm Tử Lam nói. . . . . . .
Điểm này, Lâm Tử Lam không cách nào phủ nhận a!
Cảnh Thần nhìn Lâm Tử Lam, “Này, căn hộ ở Xương Nguyên, sẽ không phải là Mặc Tổng ‘bao nuôi’ cậu chứ ?”
Lời Cảnh Thần vừa nói ra, Lâm Tử Lam hung hăng liếc cô một cái. “Cô nương ta là loại người như vậy sao?”
Cảnh Thần cười hắc hắc, “Đùa thôi, đùa thôi. . . . . .”
Cái ý nghĩ này, không thể nào.
Nếu quả thật là ‘bao nuôi’, Lâm Tử Lam sẽ càng khiêm tốn làm việc, thế nào đây sẽ mời bọn họ tới đó ăn cơm.
“Chuyện căn hộ, không có quan hệ gì với anh ta!” Lâm Tử Lam nói.
Đó là bảo bối mua làm quà tặng sinh nhật cho cô.
Cảnh Thần nhíu mày, không tiếp tục hỏi tới chuyện căn hộ nữa, ngược lại hỏi, “Vậy cậu đối với Mặc Tổng, thật sự không có cảm giác sao?”
Lâm Tử Lam nhíu mày, trong đầu thoáng hiện qua ngày hôm qua, suy nghĩ một chút, rất nhanh sẽ quên luôn, “Ít nhất, hiện tại không có!” . . . . . .
Cảnh Thần cảm thấy, có thể để cho Lâm Tử Lam động lòng, không phải là chuyện dễ dàng, nhưng cô lại cảm thấy, Mặc Thiếu Thiên cùng Lâm Tử Lam rất xứng đôi.
Ngay vào lúc này, Diệp An Nhiên đi vào phòng ăn, mặc trên người một bộ váy rất đẹp, bước đi hết sức tự tin, xinh đẹp.
Lúc này, có người nhìn thấy Diệp An Nhiên, “Diệp tiểu thư, cô mặc cái váy này thật rất đẹp a. . . . . .”
“Thật sao? Cám ơn. . . . . .” Diệp An Nhiên cám ơn.
“Nhất định rất đắt đây?”
Diệp An Nhiên gật đầu một cái, không nói nữa.
“Bao nhiêu tiền à?”
“Tôi cũng không rõ lắm, là người khác mua!” Diệp An Nhiên vẫn như cũ, cười nói, trên mặt luôn tươi cười, tựa như một người phụ nữ đang đắm chìm trong ngọt ngào, hạnh phúc.
Cảnh Thần cùng Lâm Tử Lam đều nhìn, Cảnh Thần khinh bỉ nhìn một cái, “Thật là kiểu cách đấy!”
Nói xong, Cảnh Thần nghiêng đầu sang nhìn Lâm Tử Lam, “Cậu nói, nếu như Diệp An Nhiên biết cậu cùng Mặc Tổng có con cùng nhau, sẽ như thế nào?”
Lâm Tử Lam nhíu nhíu mày, đoán chừng, sẽ điên lên chớ sao!
Nhìn bộ dạng Lâm Tử Lam, Cảnh Thần cười hắc hắc, bổ sung thêm một câu, “Cậu yên tâm, tớ sẽ không đi nói lung tung!” Cảnh Thần nói.
Lòng ghen tỵ của phụ nữ là mãnh liệt nhất rồi, Cảnh Thần rất muốn để cho Diệp An Nhiên tức giận, muốn nhìn thấy cô ta xanh mặt, nhưng Cảnh Thần tuyệt đối không phải là loại người đi nói về chuyện riêng tư bí mật của người khác, cho nên cô sẽ không đi nói lung tung.
Lâm Tử Lam nhìn Cảnh Thần cười một tiếng, quả nhiên, cô hiểu Cảnh Thần cũng như Cảnh Thần hiểu cô vậy.
Ăn cơm xong, Lâm Tử Lam cùng Cảnh Thần liền rời đi, lười phải nghe Diệp An Nhiên ở nơi đây khoe khoang.
Cô ta là đang khoe mẽ sao?
Huyễn huyễn huyễn! ! !
Cảnh Thần không nhịn được châm chọc!
. . . . . . . .
Lúc xế chiều, công việc ngược lại không nhiều.
Lâm Tử Lam vẫn như cũ, theo thói quen bình thường, ở phòng giải khát một lát, cho mình mấy phút thời gian thư giãn.
Nhưng thật cố tình, lúc càng muốn an tĩnh, thì sẽ càng bị quấy rầy.
Lúc này, Diệp An Nhiên đi vào.
Hình như, đây là lần thứ hai bọn họ gặp phải ở phòng giải khát.
Lâm Tử Lam biết Diệp An Nhiên đi vào, cũng không quay đầu lại, vẫn như cũ, nhìn ra ngoài cửa sổ.
Diệp An Nhiên nhìn Lâm Tử Lam, sau đó cười, đi vào, lấy một ly cà phê, sau đó đi tới.
“Lâm tiểu thư, thật là trùng hợp, mỗi lần tới đây liền có thể gặp được cô!” Diệp An Nhiên cười nói.
Lâm Tử Lam cũng cười với cô, “Ừ, thật là khéo!”
“Lâm tiểu thư, làm thư kí cho Thiếu Thiên, mệt chết đi!?” Diệp An Nhiên hỏi.
“Công việc, không thể không mệt sao!” Lâm Tử Lam nhàn nhạt nói.
Diệp An Nhiên nhìn Lâm Tử Lam, rất dễ nhận thấy, cô ta cũng không nhiệt tình, Diệp An Nhiên nhìn cô, sắc mặt đăm chiêu một chút, sau đó nói, “Lâm tiểu thư, tôi có thể xin cô một chuyện không?”
Lâm Tử Lam nhíu mày, nhìn về phía Diệp An Nhiên, “Là chuyện gì?” Cô hỏi.
“Cô có thể giúp tôi chăm sóc cho Thiếu Thiên không?”
Lâm Tử Lam cau mày.
“Thiếu Thiên anh ấy thường bận về nhiều việc. Vì công việc, mà luôn bỏ bữa, cô có thể giúp tôi chăm sóc cho anh ấy không?” Diệp An Nhiên nhìn cô cười nói.
Nghe lời nói Diệp An Nhiên, Lâm Tử Lam khẽ cau mày.
Cô đây là đang khoe khoang quyền sở hữu của mình sao?
Lâm Tử Lam vì lời nói Diệp An Nhiên, nở nụ cười.
Diệp An Nhiên nhìn cô, cau mày, “Cô cười cái gì?”
Lâm Tử Lam nghiêng đầu, nhìn Diệp An Nhiên, “Diệp tiểu thư, rất xin lỗi, tôi với Mặc Tổng chỉ có quan hệ của cấp trên với cấp dưới, còn nữa, Mặc Tổng không cần người nào chăm sóc, anh ấy bây giờ có thể ăn, có thể uống, có thể nhảy, cho nên, cô không cần phải nhờ vả tôi chăm sóc cho Mặc Tổng!” Lâm Tử Lam nhìn Diệp An Nhiên nói gằn từng chữ.
Diệp An Nhiên cau mày.
“Dĩ nhiên, nếu như cô nghĩ muốn đi chăm sóc cho Mặc Tổng, thì tự mình mà đi chăm sóc!” Lâm Tử Lam vẫn như cũ, cười nói.
Cô thế nào cũng không nhớ được Mặc Thiếu Thiên bởi vì công việc mà mất ăn mất ngủ?
Bảo bối làm cơm, anh ta còn ăn nhiều hơn cả cô ấy chứ!
Diệp An Nhiên cau mày, nhìn Lâm Tử Lam, cô ta không hề giống như là đang nói dối.
Lúc này, có người gõ cửa phòng giải khát.
“Lâm tiểu thư, Mặc Tổng bảo cô mang vào một ly cà phê!”
“Được, cám ơn!” Lâm Tử Lam đáp một tiếng, người kia vội vàng rời đi.
Lúc này, Lâm Tử Lam bước tới cầm một cái cốc trong tay, sau đó lấy cà phê giúp Mặc Thiếu Thiên.
Diệp An Nhiên đứng ở một bên, nhìn Lâm Tử Lam rót cà phê, cau mày.
“Lâm tiểu thư, cà phê Cappuccino[*] đi, Thiếu Thiên thích loại này đấy!” Diệp An Nhiên nói.
[*] Ta chả hiểu t/g muốn nhắc tới loại cà phê nào, thôi thì lấy đại Cappuccino, này không quan trọng. Quan trọng là bây giờ MTT thích uống loại gì. keke
Lâm Tử Lam nhíu mày, cũng không có dừng lại động tác, tiếp tục rót cà phê.
Diệp An Nhiên cau mày, không hiểu rốt cuộc cô ta làm vậy là có ý gì.
Lúc này, Lâm Tử Lam rót xong, nhìn Diệp An Nhiên, sau đó cười nói, “Diệp tiểu thư, có thể cô đối với Mặc Tổng hiện tại không hiểu rõ lắm rồi, Mặc Tổng bây giờ đang uống cà phê Latte!”
“Tôi không quấy rầy cô nữa, tôi đi trước!”
Nói xong, Lâm Tử Lam đi ra ngoài.
Diệp An Nhiên đứng tại chỗ, nhìn hướng Lâm Tử Lam đi, sắc mặt rất khó coi, đôi tay nắm chặt!
Mà tâm tình Lâm Tử Lam, coi như không tệ.
Nếu như Diệp An Nhiên không đi khắp nơi khoe khoang, tuyên thệ quyền sở hữu của cô đối với Mặc Thiếu Thiên, cô cũng sẽ không như thế.
Cô xưa nay không thích cùng người khác tranh giành, chỉ là, nhìn Diệp An Nhiên bị thua, tâm tình cô thế nhưng lại tốt hơn rất nhiều.
. . . . . . . . . . . .
Bên trong phòng làm việc.
Lâm Tử Lam đem cà phê đặt trên bàn, Mặc Thiếu Thiên mới kết thúc cuộc gọi, ngẩng đầu lên nhìn cô một cái.
“Tâm tình không tệ?” Mặc Thiếu Thiên nhíu mày hỏi.
Lâm Tử Lam nhíu mày, không trả lời.
“Chuẩn bị một chút, một lát nữa theo anh ra ngoài!”
Lâm Tử Lam không hỏi, chắc hẳn là có công việc, cô gật đầu, “Vậy tôi đi ra ngoài trước để chuẩn bị!”
Nói xong, Lâm Tử Lam đi ra ngoài.
Mặc Thiếu Thiên nhìn bóng lưng Lâm Tử Lam, chân mày hơi nhíu một chút, sau đó nhếch miệng lên cười nhạt, tiếp tục dọn dẹp tài liệu. . . . .
Mặc Thiếu Thiên muốn đi ra ngoài cùng người ta nói chuyện làm ăn, thân là thư ký, Lâm Tử Lam phải đi theo.
Trên thương trường, Mặc Thiếu Thiên có thể đứng đầu, hung dữ, quả quyết, có thủ đoạn.
Mỗi lần nhìn Mặc Thiếu Thiên cùng người khác nói chuyện làm ăn, Lâm Tử Lam cũng cảm thấy, Mặc Thiếu Thiên như vậy, rất có sức quyến rũ.
Nghiêm túc, quả quyết, khắp nơi đều tản ra sức quyến rũ của phái nam.
((Chậc chậc, gặp em là em cũng ‘chết mơ chết mợt’ ấy chứ. Hahaha))
/611
|