Nghe lời nói Mặc Thiếu Thiên, Lâm Tử Lam cứ thấy sao mà giống như lời Hi Hi cùng Cảnh Thần nói đây?
Bọn họ rõ ràng là đến vì công việc, hiện tại lại biến thành nghỉ phép thật rồi !
Chỉ là, sống ở đâu thì ở yên đấy.
Lâm Tử Lam đồng ý, sau đó đi thu dọn đồ.
Khó được có cơ hội cùng Mặc Thiếu Thiên nghỉ phép, đương nhiên là muốn tận lực giải sầu rồi.
Sau nửa tiếng Lâm Tử Lam thu dọn xong, rồi hai người rời đi.
Chỉ hơn 3 tiếng đồng hồ liền tới nơi Mặc Thiếu Thiên nói.
Vịnh Á Long, ngoài sự tưởng tượng của Lâm Tử Lam, ở đây sạch sẽ hơn nhiều, Lâm Tử Lam vừa đến, liền thấy biển rộng mênh mông bát ngát.
Chỗ ở Mặc Thiếu Thiên đã đặt, là một kiểu biệt thự đơn độc dành cho nghỉ phép.
Bên ngoài chính là biển lớn.
Biển với một màu xanh trong veo.
Mặc dù hơi nóng, nhưng nhìn thấy cảnh đẹp như vậy, tâm tình cũng tốt hẳn.
Lúc đến khách sạn, đã chừng bảy giờ tối.
Lâm Tử Lam vào khách sạn trước hết đi vào tắm rửa một chút rồi thay quần áo.
Lâm Tử Lam chọn một cái quần dài, kết hợp với áo lệch vai, để lộ ra một bên xương quai xanh, xem ra, đặc biệt hấp dẫn, mỹ lệ.
Lâm Tử Lam rất ít mặc kiểu áo này, nhưng mà hôm nay không biết vì sao, cô lại thích mặc như vậy.
Lúc Lâm Tử Lam đi ra, mắt Mặc Thiếu Thiên liền dừng lại trên người của cô.
Biết Lâm Tử Lam lâu như vậy, rất ít thấy cô mặc kiểu áo như thế, nhưng không thể không thừa nhận, Lâm Tử Lam mặc kiểu nào đi chăng nữa cũng không thành vấn đề, hơn nữa, còn có vài phần tự tin, mỹ lệ không dứt.
Lâm Tử Lam quấn tóc lên, đeo một vài đồ trang sức trang nhã, tính toán một lát ra ngoài đi dạo, nhưng mới vừa đi ra, liền thấy Mặc Thiếu Thiên đang chuẩn bị bữa tối.
Lâm Tử Lam đi tới, nhìn bữa ăn tối, “Anh chuẩn bị sao?”
Mặc Thiếu Thiên nhíu mày, dĩ nhiên.
Lâm Tử Lam ngồi xuống, nhìn bữa ăn tối, “Mặc tiên sinh, anh càng ngày càng chu đáo!” Lâm Tử Lam cười nói.
Mặc Thiếu Thiên nhìn Lâm Tử Lam, nhếch miệng lên, ánh mắt mang theo tia sáng rỡ, “Em cũng càng ngày càng tình cảm!”
Lâm Tử Lam, “. . . . . . . . . . . .”
Mặc Thiếu Thiên, anh có thể chú ý tới trọng điểm một chút không?
Lâm Tử Lam ngồi vào bàn, nhìn bữa ăn tối phong phú, “Nơi này không phải là biệt thự dành cho nghỉ phép sao? Lúc vào em đâu thấy có đầu bếp?” Lâm Tử Lam nhìn anh nói.
“Đó là đương nhiên!”
“Vậy thì mấy thứ này là ở đâu ra?” Lâm Tử Lam hỏi, nhìn một chút, cũng không tệ lắm.
“Đừng nói với em là anh làm!” Lâm Tử Lam vậy mới không tin đấy.
“Dĩ nhiên không phải, anh gọi điện thoại bảo người ta làm đem tới!” Mặc Thiếu Thiên nói thật.
Lâm Tử Lam, “. . . . . .”
Lúc này không khỏi không cảm khái, nếu như ai cũng giống bảo bối thì tốt rồi!
Đồ ăn đi mua ở ngoài thì làm sao mà tiết kiệm được!
Chỉ là lúc này, đối với Mặc Thiếu Thiên không thể quá bắt bẻ, có ăn thì cũng không tệ rồi.
Mặc Thiếu Thiên nhìn ánh mắt của Lâm Tử Lam, cũng biết cô đang suy nghĩ gì, “Thế nào? Còn bắt bẻ?”
“Bị anh nhìn ra?” Lâm Tử Lam cười nhạo báng.
Mặc Thiếu Thiên, “. . . . . .”
“Có ăn mà còn muốn bắt bẻ à?” Mặc Thiếu Thiên nhíu mày nói, lộ vẻ có mấy phần bất mãn.
“Chỉ là đùa một chút thôi mà !” Lâm Tử Lam nói, hướng qua phía Mặc Thiếu Thiên lộ ra nụ cười mê người.
Mặc Thiếu Thiên ngồi đối diện Lâm Tử Lam, hai người bắt đầu dùng bữa.
“Mặc tiên sinh, anh chẳng lẽ ở đây mấy ngày mà cứ gọi đồ ăn ngoài sao?” Lâm Tử Lam vừa ăn vừa hỏi, đồ ăn cũng không tệ lắm, nhưng so với bảo bối thì thua một chút.
Nghe được lời nói Lâm Tử Lam, Mặc Thiếu Thiên cũng nhìn cô, “Em có thể tự làm tự ăn!”
“Em chỉ biết nấu mì thôi!” Lâm Tử Lam nhìn Mặc Thiếu Thiên, đàng hoàng thẳng thắn mà nói.
Mặc Thiếu Thiên hỏi cô, “Lâm Tử Lam, em như vậy mà coi là phụ nữ sao?”
Lâm Tử Lam, “. . . . . . Sao không phải? Trong nhà của chúng ta có gia quy rằng phụ nữ không làm việc nhà!”
“Người nào đặt ra cái qui định đó?”
Cái này, Mặc Thiếu Thiên trước kia cũng nghe Hi Hi nói qua.
Lâm Tử Lam nhìn Mặc Thiếu Thiên, suy nghĩ một chút, nói, “Em!” . . . . . .
Mặc Thiếu Thiên im lặng nhìn qua bên Lâm Tử Lam .
“Cho nên Mặc tiên sinh, nếu anh không ngại suốt ngày ăn mì, em liền OK!” Lâm Tử Lam cười nói.
Nghe thế, Mặc Thiếu Thiên chỉ cấp cho Lâm Tử Lam mấy chữ, “Đồ ăn không tốt cho sức khỏe!”
Lâm Tử Lam chợt nhíu mày, lộ ra nụ cười thỏa mãn, “Vậy thì vất vả cho Mặc tiên sinh rồi !”
Mặc kệ đồ ăn mua ở ngoài, hay là Mặc Thiếu Thiên làm, Lâm Tử Lam đều không phản kháng, dù sao cô cũng không biết nấu.
Nhìn Lâm Tử Lam, Mặc Thiếu Thiên liền đoán chừng kết quả sẽ là dạng này.
Chỉ là, cũng không nói thêm cái gì, bởi vì từ khi biết Lâm Tử Lam, cũng đã biết như vậy rồi!
Suy nghĩ một chút, Mặc Thiếu Thiên nhìn Lâm Tử Lam, “Ăn nhanh chút!”
“Tại sao?”
“Sau khi ăn xong anh dẫn em đi dạo ven biển!” Mặc Thiếu Thiên nói.
Nói đến cái này, Lâm Tử Lam rất có hứng thú.
Đây cũng là mục đích của cô.
Vì vậy, hai người ăn xong đã là chín giờ, Lâm Tử Lam phối hợp dọn dẹp bàn ăn, dọn dẹp xong, liền theo Mặc Thiếu Thiên đi ra ngoài.
Bờ biển còn có mấy cái lều, có ghế nằm, có thể nằm ở đó nghỉ ngơi.
Mặc dù là buổi tối, nhưng bốn phía đều có ánh đèn sáng choang, ngay cả bầu trời về đêm cũng xanh.
Lâm Tử Lam cùng Mặc Thiếu Thiên đi tới bờ biển, Lâm Tử Lam tìm một vị trí ngồi xuống, bên cạnh còn có rượu sâm banh, có thể vừa nghỉ ngơi, vừa hưởng thụ.
Rất là thoải mái.
Lâm Tử Lam rất ít đi ra ngoài vào buổi tối, khi ở đây, nó có cảm giác rất khác.
Người cũng cần có thời gian để nghỉ ngơi thư giản.
Mặc Thiếu Thiên nhìn gò má Lâm Tử Lam, lúc này Lâm Tử Lam xem ra, càng thêm vừa lòng, an tĩnh.
Cô ban đêm, vẫn xinh đẹp như thế làm cho tim người ta đập thình thịch liên hồi.
“Nơi này thật đẹp!” Lâm Tử Lam nhìn lên bầu trời nói.
Mặc Thiếu Thiên vừa ngồi xuống, nhìn cô, “Ừ, chỉ là Maldives đẹp hơn, lần sau nếu có cơ hội, anh sẽ dẫn em đi!” Mặc Thiếu Thiên nói.
Lâm Tử Lam nghe được lời nói Mặc Thiếu Thiên, cô cũng nghe nói qua về Maldives, nhưng bình thường đều là người hưởng tuần trăng mật mới đi, Mặc Thiếu Thiên nói như vậy, Lâm Tử Lam không khỏi liên tưởng.
Không có phủ nhận, mà là cười nói, “Hi vọng không phải vì công việc!”
Mặc Thiếu Thiên nhìn Lâm Tử Lam, “Sẽ chỉ là hành trình của anh và em!” Mặc Thiếu Thiên nói.
Lâm Tử Lam cười một tiếng.
Vì vậy, hai người uống một chút sâm banh, Mặc Thiếu Thiên nhìn cô, “Em ở nơi này chờ anh một chút!”
Lâm Tử Lam không biết Mặc Thiếu Thiên giở trò quỷ gì, nhưng lúc này cô cũng lười cử động, gật đầu một cái, Mặc Thiếu Thiên liền rời đi.
Khoảng mấy phút sau khi Mặc Thiếu Thiên rời đi, Lâm Tử Lam nhìn phía trước mặt có đồ vật gì đó đang lóe lên, lòng hiếu kì trỗi dậy nên cô đứng dậy đi về phía đó.
Một đôi giày sandal, chiếc quần dài, đi ở bờ biển, thấy thế nào đây đều là một loại phong cảnh.
Cho đến Lâm Tử Lam đi đến ánh đèn đỏ trước mặt, nhưng khi cô tới thì nó vụt tắt.
Lâm Tử Lam ngây cả người, vừa muốn nhìn đến tột cùng là do sao, đang lúc ấy thì bốn phía chợt sáng lên.
Lâm Tử Lam ngạc nhiên, những đèn màu xếp gần nhau tạo thành hình trái tim rất lớn, lúc này, cô nhìn kỹ thì thấy có cả hoa hồng được rải ở bên trong trái tim ấy.
Mà, Lâm Tử Lam đang đứng ở chính giữa.
Lâm Tử Lam chợt ngẩng đầu, bốn phía ánh đèn cũng đều sáng lên.
Lâm Tử Lam không cách nào để hình dung ra tâm tình của mình ngay lúc này, tròng mắt nhìn bốn phía, tìm kiếm một bóng dáng, đang lúc ấy thì, có một bóng người bước tới phía cô.
Mà bóng dáng ấy chính là Mặc Thiếu Thiên.
Lúc này, bầu trời thế lại có mưa, là mưa hoa.
Lâm Tử Lam ngẩng đầu nhìn lên, chẳng biết lúc nào, trên bầu trời xuất hiện hai chiếc máy may trực thăng, đang rải những cánh hoa hồng xuống.
Lâm Tử Lam ngây ngẩn cả người.
Khung cảnh lãng mạn này chỉ có xuất hiện trên tv, nhưng hiện tại lại rất chân thật xuất hiện trước mắt cô.
Hơn nữa so với phim truyền hình còn đầu tư hơn nhiều, còn có cả máy bay trực thăng.
Lâm Tử Lam nhìn Mặc Thiếu Thiên, bây giờ cô không biết nên nói gì, cảnh tượng như vậy, cô thật không có nghĩ đến.
Lúc này, Mặc Thiếu Thiên đi về phía cô, trong tay cầm một bó hoa hồng, là hoa hồng màu sâm banh, để cho người ta khiếp sợ hơn đó là anh vừa đi vừa hát.
Là bài Lâm Tử Lam thích nhất, “Right here waiting!”
Đó là một ca khúc tiếng Anh, Mặc Thiếu Thiên vừa đi vừa hát, giọng hát của anh rất từ tính, trầm thấp, dễ nghe.
Lâm Tử Lam chưa từng nghĩ tới, Mặc Thiếu Thiên hát cũng dễ nghe như vậy.
Đây cũng là lần đầu tiên cô nghe Mặc Thiếu Thiên hát, hơn nữa còn là duới tình huống như thế này nữa!
Lúc này, Mặc Thiếu Thiên đi tới đứng trước mặt Lâm Tử Lam.
Lâm Tử Lam kích động nhìn anh, “Mặc Thiếu Thiên. . . . . . Anh. . . . . .” Lâm Tử Lam không biết nên nói gì.
Mặc Thiếu Thiên nhìn Lâm Tử Lam, ánh mắt câu hồn đoạt phách [*], “Lâm Tử Lam, anh yêu em. . . . . . . . .”
[*] Câu hồn đoạt phách: đẹp và mị hoặc đến mức cướp đi hồn phách người ta, khiến người ta nín thở.
Nghe Mặc Thiếu Thiên nói ra ba chữ ấy, Lâm Tử Lam trong nháy mắt sửng sốt.
Mặc dù cùng Mặc Thiếu Thiên ở chung một chỗ, nhưng trước giờ bọn họ chưa có ai nói ra ba chữ này, bây giờ lại chợt nghe Mặc Thiếu Thiên nói ra như thế, Lâm Tử Lam sửng
sốt.
Ngay sau đó, cô cười.
Nhìn Mặc Thiếu Thiên, cô cười, nhưng hốc mắt lại có chút ướt ướt.
Bọn họ mặc dù không phải là người tuyệt hảo gì, nhưng cũng chưa từng có ai nói ra ba chữ này.
Tình cảm không phải dựa vào ba chữ ấy để tiếp tục duy trì, nhưng dù sao nó cũng là thuốc trợ tình cho đoạn tình cảm giữa hai người.
Lâm Tử Lam nhìn Mặc Thiếu Thiên, cô thừa nhận cô cảm động.
Mặc kệ anh không bày ra những thứ kia, chỉ cần anh nói với cô như vậy thôi thì cô đã rất cảm động rồi.
“Anh chuẩn bị những thứ này khi nào?” Lâm Tử Lam nhìn anh hỏi.
“Lúc chiều nay!” Mặc Thiếu Thiên nói.
Lúc Lâm Tử Lam ngủ, anh đã giao cho người ta chuẩn bị những chuyện này, sau đó anh ôm Lâm Tử Lam ngủ!
Nhìn dáng vẻ cảm động của Lâm Tử Lam, Mặc Thiếu Thiên biết rèn sắt phải khi còn nóng, nên anh nhìn cô, “Lâm Tử Lam, anh yêu em. . . . . . Em gả cho anh được không?”
Lâm Tử Lam lần nữa sửng sốt.
Lúc này, không biết Mặc Thiếu Thiên lấy ra từ nơi nào một chiếc nhẫn, anh cầm trong tay, nhìn Lâm Tử Lam, từ từ quỳ một chân xuống. . . . . .
Bọn họ rõ ràng là đến vì công việc, hiện tại lại biến thành nghỉ phép thật rồi !
Chỉ là, sống ở đâu thì ở yên đấy.
Lâm Tử Lam đồng ý, sau đó đi thu dọn đồ.
Khó được có cơ hội cùng Mặc Thiếu Thiên nghỉ phép, đương nhiên là muốn tận lực giải sầu rồi.
Sau nửa tiếng Lâm Tử Lam thu dọn xong, rồi hai người rời đi.
Chỉ hơn 3 tiếng đồng hồ liền tới nơi Mặc Thiếu Thiên nói.
Vịnh Á Long, ngoài sự tưởng tượng của Lâm Tử Lam, ở đây sạch sẽ hơn nhiều, Lâm Tử Lam vừa đến, liền thấy biển rộng mênh mông bát ngát.
Chỗ ở Mặc Thiếu Thiên đã đặt, là một kiểu biệt thự đơn độc dành cho nghỉ phép.
Bên ngoài chính là biển lớn.
Biển với một màu xanh trong veo.
Mặc dù hơi nóng, nhưng nhìn thấy cảnh đẹp như vậy, tâm tình cũng tốt hẳn.
Lúc đến khách sạn, đã chừng bảy giờ tối.
Lâm Tử Lam vào khách sạn trước hết đi vào tắm rửa một chút rồi thay quần áo.
Lâm Tử Lam chọn một cái quần dài, kết hợp với áo lệch vai, để lộ ra một bên xương quai xanh, xem ra, đặc biệt hấp dẫn, mỹ lệ.
Lâm Tử Lam rất ít mặc kiểu áo này, nhưng mà hôm nay không biết vì sao, cô lại thích mặc như vậy.
Lúc Lâm Tử Lam đi ra, mắt Mặc Thiếu Thiên liền dừng lại trên người của cô.
Biết Lâm Tử Lam lâu như vậy, rất ít thấy cô mặc kiểu áo như thế, nhưng không thể không thừa nhận, Lâm Tử Lam mặc kiểu nào đi chăng nữa cũng không thành vấn đề, hơn nữa, còn có vài phần tự tin, mỹ lệ không dứt.
Lâm Tử Lam quấn tóc lên, đeo một vài đồ trang sức trang nhã, tính toán một lát ra ngoài đi dạo, nhưng mới vừa đi ra, liền thấy Mặc Thiếu Thiên đang chuẩn bị bữa tối.
Lâm Tử Lam đi tới, nhìn bữa ăn tối, “Anh chuẩn bị sao?”
Mặc Thiếu Thiên nhíu mày, dĩ nhiên.
Lâm Tử Lam ngồi xuống, nhìn bữa ăn tối, “Mặc tiên sinh, anh càng ngày càng chu đáo!” Lâm Tử Lam cười nói.
Mặc Thiếu Thiên nhìn Lâm Tử Lam, nhếch miệng lên, ánh mắt mang theo tia sáng rỡ, “Em cũng càng ngày càng tình cảm!”
Lâm Tử Lam, “. . . . . . . . . . . .”
Mặc Thiếu Thiên, anh có thể chú ý tới trọng điểm một chút không?
Lâm Tử Lam ngồi vào bàn, nhìn bữa ăn tối phong phú, “Nơi này không phải là biệt thự dành cho nghỉ phép sao? Lúc vào em đâu thấy có đầu bếp?” Lâm Tử Lam nhìn anh nói.
“Đó là đương nhiên!”
“Vậy thì mấy thứ này là ở đâu ra?” Lâm Tử Lam hỏi, nhìn một chút, cũng không tệ lắm.
“Đừng nói với em là anh làm!” Lâm Tử Lam vậy mới không tin đấy.
“Dĩ nhiên không phải, anh gọi điện thoại bảo người ta làm đem tới!” Mặc Thiếu Thiên nói thật.
Lâm Tử Lam, “. . . . . .”
Lúc này không khỏi không cảm khái, nếu như ai cũng giống bảo bối thì tốt rồi!
Đồ ăn đi mua ở ngoài thì làm sao mà tiết kiệm được!
Chỉ là lúc này, đối với Mặc Thiếu Thiên không thể quá bắt bẻ, có ăn thì cũng không tệ rồi.
Mặc Thiếu Thiên nhìn ánh mắt của Lâm Tử Lam, cũng biết cô đang suy nghĩ gì, “Thế nào? Còn bắt bẻ?”
“Bị anh nhìn ra?” Lâm Tử Lam cười nhạo báng.
Mặc Thiếu Thiên, “. . . . . .”
“Có ăn mà còn muốn bắt bẻ à?” Mặc Thiếu Thiên nhíu mày nói, lộ vẻ có mấy phần bất mãn.
“Chỉ là đùa một chút thôi mà !” Lâm Tử Lam nói, hướng qua phía Mặc Thiếu Thiên lộ ra nụ cười mê người.
Mặc Thiếu Thiên ngồi đối diện Lâm Tử Lam, hai người bắt đầu dùng bữa.
“Mặc tiên sinh, anh chẳng lẽ ở đây mấy ngày mà cứ gọi đồ ăn ngoài sao?” Lâm Tử Lam vừa ăn vừa hỏi, đồ ăn cũng không tệ lắm, nhưng so với bảo bối thì thua một chút.
Nghe được lời nói Lâm Tử Lam, Mặc Thiếu Thiên cũng nhìn cô, “Em có thể tự làm tự ăn!”
“Em chỉ biết nấu mì thôi!” Lâm Tử Lam nhìn Mặc Thiếu Thiên, đàng hoàng thẳng thắn mà nói.
Mặc Thiếu Thiên hỏi cô, “Lâm Tử Lam, em như vậy mà coi là phụ nữ sao?”
Lâm Tử Lam, “. . . . . . Sao không phải? Trong nhà của chúng ta có gia quy rằng phụ nữ không làm việc nhà!”
“Người nào đặt ra cái qui định đó?”
Cái này, Mặc Thiếu Thiên trước kia cũng nghe Hi Hi nói qua.
Lâm Tử Lam nhìn Mặc Thiếu Thiên, suy nghĩ một chút, nói, “Em!” . . . . . .
Mặc Thiếu Thiên im lặng nhìn qua bên Lâm Tử Lam .
“Cho nên Mặc tiên sinh, nếu anh không ngại suốt ngày ăn mì, em liền OK!” Lâm Tử Lam cười nói.
Nghe thế, Mặc Thiếu Thiên chỉ cấp cho Lâm Tử Lam mấy chữ, “Đồ ăn không tốt cho sức khỏe!”
Lâm Tử Lam chợt nhíu mày, lộ ra nụ cười thỏa mãn, “Vậy thì vất vả cho Mặc tiên sinh rồi !”
Mặc kệ đồ ăn mua ở ngoài, hay là Mặc Thiếu Thiên làm, Lâm Tử Lam đều không phản kháng, dù sao cô cũng không biết nấu.
Nhìn Lâm Tử Lam, Mặc Thiếu Thiên liền đoán chừng kết quả sẽ là dạng này.
Chỉ là, cũng không nói thêm cái gì, bởi vì từ khi biết Lâm Tử Lam, cũng đã biết như vậy rồi!
Suy nghĩ một chút, Mặc Thiếu Thiên nhìn Lâm Tử Lam, “Ăn nhanh chút!”
“Tại sao?”
“Sau khi ăn xong anh dẫn em đi dạo ven biển!” Mặc Thiếu Thiên nói.
Nói đến cái này, Lâm Tử Lam rất có hứng thú.
Đây cũng là mục đích của cô.
Vì vậy, hai người ăn xong đã là chín giờ, Lâm Tử Lam phối hợp dọn dẹp bàn ăn, dọn dẹp xong, liền theo Mặc Thiếu Thiên đi ra ngoài.
Bờ biển còn có mấy cái lều, có ghế nằm, có thể nằm ở đó nghỉ ngơi.
Mặc dù là buổi tối, nhưng bốn phía đều có ánh đèn sáng choang, ngay cả bầu trời về đêm cũng xanh.
Lâm Tử Lam cùng Mặc Thiếu Thiên đi tới bờ biển, Lâm Tử Lam tìm một vị trí ngồi xuống, bên cạnh còn có rượu sâm banh, có thể vừa nghỉ ngơi, vừa hưởng thụ.
Rất là thoải mái.
Lâm Tử Lam rất ít đi ra ngoài vào buổi tối, khi ở đây, nó có cảm giác rất khác.
Người cũng cần có thời gian để nghỉ ngơi thư giản.
Mặc Thiếu Thiên nhìn gò má Lâm Tử Lam, lúc này Lâm Tử Lam xem ra, càng thêm vừa lòng, an tĩnh.
Cô ban đêm, vẫn xinh đẹp như thế làm cho tim người ta đập thình thịch liên hồi.
“Nơi này thật đẹp!” Lâm Tử Lam nhìn lên bầu trời nói.
Mặc Thiếu Thiên vừa ngồi xuống, nhìn cô, “Ừ, chỉ là Maldives đẹp hơn, lần sau nếu có cơ hội, anh sẽ dẫn em đi!” Mặc Thiếu Thiên nói.
Lâm Tử Lam nghe được lời nói Mặc Thiếu Thiên, cô cũng nghe nói qua về Maldives, nhưng bình thường đều là người hưởng tuần trăng mật mới đi, Mặc Thiếu Thiên nói như vậy, Lâm Tử Lam không khỏi liên tưởng.
Không có phủ nhận, mà là cười nói, “Hi vọng không phải vì công việc!”
Mặc Thiếu Thiên nhìn Lâm Tử Lam, “Sẽ chỉ là hành trình của anh và em!” Mặc Thiếu Thiên nói.
Lâm Tử Lam cười một tiếng.
Vì vậy, hai người uống một chút sâm banh, Mặc Thiếu Thiên nhìn cô, “Em ở nơi này chờ anh một chút!”
Lâm Tử Lam không biết Mặc Thiếu Thiên giở trò quỷ gì, nhưng lúc này cô cũng lười cử động, gật đầu một cái, Mặc Thiếu Thiên liền rời đi.
Khoảng mấy phút sau khi Mặc Thiếu Thiên rời đi, Lâm Tử Lam nhìn phía trước mặt có đồ vật gì đó đang lóe lên, lòng hiếu kì trỗi dậy nên cô đứng dậy đi về phía đó.
Một đôi giày sandal, chiếc quần dài, đi ở bờ biển, thấy thế nào đây đều là một loại phong cảnh.
Cho đến Lâm Tử Lam đi đến ánh đèn đỏ trước mặt, nhưng khi cô tới thì nó vụt tắt.
Lâm Tử Lam ngây cả người, vừa muốn nhìn đến tột cùng là do sao, đang lúc ấy thì bốn phía chợt sáng lên.
Lâm Tử Lam ngạc nhiên, những đèn màu xếp gần nhau tạo thành hình trái tim rất lớn, lúc này, cô nhìn kỹ thì thấy có cả hoa hồng được rải ở bên trong trái tim ấy.
Mà, Lâm Tử Lam đang đứng ở chính giữa.
Lâm Tử Lam chợt ngẩng đầu, bốn phía ánh đèn cũng đều sáng lên.
Lâm Tử Lam không cách nào để hình dung ra tâm tình của mình ngay lúc này, tròng mắt nhìn bốn phía, tìm kiếm một bóng dáng, đang lúc ấy thì, có một bóng người bước tới phía cô.
Mà bóng dáng ấy chính là Mặc Thiếu Thiên.
Lúc này, bầu trời thế lại có mưa, là mưa hoa.
Lâm Tử Lam ngẩng đầu nhìn lên, chẳng biết lúc nào, trên bầu trời xuất hiện hai chiếc máy may trực thăng, đang rải những cánh hoa hồng xuống.
Lâm Tử Lam ngây ngẩn cả người.
Khung cảnh lãng mạn này chỉ có xuất hiện trên tv, nhưng hiện tại lại rất chân thật xuất hiện trước mắt cô.
Hơn nữa so với phim truyền hình còn đầu tư hơn nhiều, còn có cả máy bay trực thăng.
Lâm Tử Lam nhìn Mặc Thiếu Thiên, bây giờ cô không biết nên nói gì, cảnh tượng như vậy, cô thật không có nghĩ đến.
Lúc này, Mặc Thiếu Thiên đi về phía cô, trong tay cầm một bó hoa hồng, là hoa hồng màu sâm banh, để cho người ta khiếp sợ hơn đó là anh vừa đi vừa hát.
Là bài Lâm Tử Lam thích nhất, “Right here waiting!”
Đó là một ca khúc tiếng Anh, Mặc Thiếu Thiên vừa đi vừa hát, giọng hát của anh rất từ tính, trầm thấp, dễ nghe.
Lâm Tử Lam chưa từng nghĩ tới, Mặc Thiếu Thiên hát cũng dễ nghe như vậy.
Đây cũng là lần đầu tiên cô nghe Mặc Thiếu Thiên hát, hơn nữa còn là duới tình huống như thế này nữa!
Lúc này, Mặc Thiếu Thiên đi tới đứng trước mặt Lâm Tử Lam.
Lâm Tử Lam kích động nhìn anh, “Mặc Thiếu Thiên. . . . . . Anh. . . . . .” Lâm Tử Lam không biết nên nói gì.
Mặc Thiếu Thiên nhìn Lâm Tử Lam, ánh mắt câu hồn đoạt phách [*], “Lâm Tử Lam, anh yêu em. . . . . . . . .”
[*] Câu hồn đoạt phách: đẹp và mị hoặc đến mức cướp đi hồn phách người ta, khiến người ta nín thở.
Nghe Mặc Thiếu Thiên nói ra ba chữ ấy, Lâm Tử Lam trong nháy mắt sửng sốt.
Mặc dù cùng Mặc Thiếu Thiên ở chung một chỗ, nhưng trước giờ bọn họ chưa có ai nói ra ba chữ này, bây giờ lại chợt nghe Mặc Thiếu Thiên nói ra như thế, Lâm Tử Lam sửng
sốt.
Ngay sau đó, cô cười.
Nhìn Mặc Thiếu Thiên, cô cười, nhưng hốc mắt lại có chút ướt ướt.
Bọn họ mặc dù không phải là người tuyệt hảo gì, nhưng cũng chưa từng có ai nói ra ba chữ này.
Tình cảm không phải dựa vào ba chữ ấy để tiếp tục duy trì, nhưng dù sao nó cũng là thuốc trợ tình cho đoạn tình cảm giữa hai người.
Lâm Tử Lam nhìn Mặc Thiếu Thiên, cô thừa nhận cô cảm động.
Mặc kệ anh không bày ra những thứ kia, chỉ cần anh nói với cô như vậy thôi thì cô đã rất cảm động rồi.
“Anh chuẩn bị những thứ này khi nào?” Lâm Tử Lam nhìn anh hỏi.
“Lúc chiều nay!” Mặc Thiếu Thiên nói.
Lúc Lâm Tử Lam ngủ, anh đã giao cho người ta chuẩn bị những chuyện này, sau đó anh ôm Lâm Tử Lam ngủ!
Nhìn dáng vẻ cảm động của Lâm Tử Lam, Mặc Thiếu Thiên biết rèn sắt phải khi còn nóng, nên anh nhìn cô, “Lâm Tử Lam, anh yêu em. . . . . . Em gả cho anh được không?”
Lâm Tử Lam lần nữa sửng sốt.
Lúc này, không biết Mặc Thiếu Thiên lấy ra từ nơi nào một chiếc nhẫn, anh cầm trong tay, nhìn Lâm Tử Lam, từ từ quỳ một chân xuống. . . . . .
/611
|