Gia Đình Cực Phẩm Cha Cường Hãn Con Trai Thiên Tài Mẹ Phúc Hắc
Chương 251: Rất tục, rất cẩu huyết
/611
|
Mà trong nháy mắt, mặt biển cũng chợt sáng lên.
Lâm Tử Lam nghiêng đầu sang chỗ khác thì thấy trên mặt biển có một bức ảnh to như vậy.
Ngay khi nhìn thấy bức ảnh ấy, Lâm Tử Lam lại bị cảm động lần nữa.
Trong bức ảnh ấy có cô, bảo bối và cả Mặc Thiếu Thiên, ba người đều cười rất vui vẻ.
Thấy ảnh, Lâm Tử Lam cười, trong lòng hình như đã bị cái gì đó chất đầy, ấm áp, không nói ra được mình có bao nhiêu cảm động.
Cô quay đầu lại, nhìn Mặc Thiếu Thiên.
Giờ khắc này, anh đẹp giống như một yêu nghiệt, coi như quỳ một chân xuống, vẫn có khí thế như vậy.
Lâm Tử Lam nhìn anh, không nói ra được mình có bao nhiêu kinh ngạc.
Khó có thể tưởng tượng, Mặc Thiếu Thiên là người phúc hắc như vậy, thế nhưng lại tỉ mỉ chuẩn bị cái này.
Mặc Thiếu Thiên quỳ một chân xuống đất, ngẩng đầu nhìn Lâm Tử Lam, dù là quỳ, anh cũng mang theo một loại phong cách đặc biệt, một thân khí ngạo mạn, không cho phép người ta bỏ rơi.
Nhìn Lâm Tử Lam, anh mở miệng lần nữa, “Lâm Tử Lam, gả cho anh được không?” Mặc Thiếu Thiên nhìn cô nói, anh cầm trong tay chiếc nhẫn kim cương, viên kim cương ấy có độ cara không hề nhỏ, chế luyện cũng đặc biệt tinh xảo.
Lần này, anh coi như là dốc hết tâm tư rồi.
Nếu như Lâm Tử Lam mà còn không đồng ý, anh cũng không cầu hôn nữa, trực tiếp bắt có Lâm Tử Lam đem đến Cục Dân Chính, trực tiếp đăng kí kết hôn!
Bỏ qua mấy bước cầu hôn đính hôn rườm rà!
Như vậy sẽ ít xảy ra nhiều điều phiền toái.
Mặc Thiếu Thiên tuyệt đúng là người nghĩ được, làm được!
Lâm Tử Lam nhìn Mặc Thiếu Thiên, chỉ cười, không nói lời nào, lúc mà thấy Mặc Thiếu Thiên không còn kiên nhẫn nữa, Lâm Tử Lam mới gật đầu.
“Được!” Lâm Tử Lam đồng ý.
Tình yêu, đối với cô mà nói, cũng không phải là lời nói mà thôi.
Cùng Mặc Thiếu Thiên ở chung một chỗ, cô chưa từng nghĩ tới, yêu Mặc Thiếu Thiên, cũng chưa từng nghĩ tới, hiện tại đồng ý gả cho Mặc Thiếu Thiên, cô cũng chưa từng nghĩ tới.
Nhưng, cô cũng không phải là người kiểu cách.
Ít nhất vào giờ phút này, Mặc Thiếu Thiên yêu cô và cô cũng yêu Mặc Thiếu Thiên, cô không biết về sau sẽ ra sao và như thế nào nhưng hiện tại cô chỉ muốn trân trọng những gì đang có!
Cô yêu Mặc Thiếu Thiên, điều này không thể sai được.
Bởi vì tình yêu của cô dành cho anh quá tha thiết nên dĩ nhiên cô đồng ý!
Nếu yêu nhau thì sẽ phải ở chung một chỗ!
Nhìn Lâm Tử Lam gật đầu đồng ý, chân mày Mặc Thiếu Thiên trong nháy mắt giản ra, khóe miệng cũng nâng lên nụ cười, không nói hai lời, trực tiếp đem chiếc nhẫn đeo vào ngón áp út của Lâm Tử Lam.
Chỉ cần đeo nhẫn, Lâm Tử Lam sẽ là của anhrồi !
Đời này cũng không ai có thể có được cô !
Chiếc nhẫn mới vừa đeo vào, Mặc Thiếu Thiên liền đứng dậy, vòng tay ôm chặt eo Lâm Tử Lam, hướng về phía cô hôn một nụ hôn sâu.
Những nụ hôn bất chợt này của Mặc Thiếu Thiên, cô đã quen rồi, đối mặt với nụ hôn của anh, cô cũng từ từ đáp lại.
Lúc này, từ nơi khác có thể thấy, trên bờ biển có một cặp nam nữ, đang ôm hôn say đắm. . . . . .
Khoảng mấy phút, Mặc Thiếu Thiên lưu luyến không rời buông Lâm Tử Lam ra, khuôn mặt đẹp trai, không nói ra được có bao nhiêu phong tình.
“Lâm Tử Lam, em chính là người phụ nữ của anh rồi !” Mặc Thiếu Thiên nhìn Lâm Tử Lam nói, nhếch miệng lên cười, mang theo vài phần ham muốn giữ lấy.
Cuối cùng, tâm huyết của anh ngày hôm nay đã không phí.
Lâm Tử Lam nhìn Mặc Thiếu Thiên, cô cười, “Anh chuẩn bị mà em không biết gì hết cả?” Lâm Tử Lam nhìn anh nói.
Hiện tại cô mới hiểu được tại sao ở khách sạn Mặc Thiếu Thiên nói muốn cho cô một điều bất ngờ.
Thì ra là như thế này đây.
Mặc Thiếu Thiên cười, “Là em quá đần, không có phát hiện mà thôi!”
Lâm Tử Lam ngẩng đầu nhìn Mặc Thiếu Thiên, trừng mắt liếc anh một cái, Mặc Thiếu Thiên cười một tiếng, ôm cô vào trong ngực.
“Như thế nào? Vui không?” Mặc Thiếu Thiên nhìn Lâm Tử Lam hỏi, khóe miệng dương dương vẻ hả hê.
Lâm Tử Lam nhìn anh, “Rất vui, chỉ là, anh biết rõ em sẽ đồng ý hả?” Lâm Tử Lam nhìn anh hỏi.
Trước kia Mặc Thiếu Thiên đã đề cập đến vấn đề này mấy lần, nhwung Lâm Tử Lam cứ phớt lờ cho qua, không ngờ hôm nay Mặc Thiếu Thiên lại chuẩn bị tỉ mỉ như vậy.
“Lúc chuẩn bị những thứ này anh liền biết, em tốt nhất là đồng ý, nếu như mà em cự tuyệt anh, anh liền kéo em đi đến Cục Dân Chính đăng kí, bỏ qua đính hôn để kết hôn!” Mặc Thiếu Thiên nhìn cô nói từng chữ từng chữ.
Lâm Tử Lam nhìn Mặc Thiếu Thiên, “. . . . . .”
Cô hiện tại nên nói cái gì?
Còn có thể nói gì sao?
Chỉ là nghe lời của anh, Lâm Tử Lam biết, đây tuyệt đối là tác phong của Mặc Thiếu Thiên.
Nếu có thể nói ra những lời này, thì anh tuyệt đối có thể làm được!
Chỉ là suy nghĩ một chút, Lâm Tử Lam nhếch miệng lên cười.
Đây mới là Mặc Thiếu Thiên!
Nhìn Lâm Tử Lam cười, trong lòng Mặc Thiếu Thiên không nói ra được có bao nhiêu thỏa mãn, giống như, Lâm Tử Lam đời này đã là người của anh, cô không thể trốn thoát khỏi anh rồi.
Mặc Thiếu Thiên ôm sau lưng Lâm Tử Lam, Lâm Tử Lam bị anh ôm vào trong ngực, nhìn biển mênh mông bát ngát, trong lòng cũng không nói ra được có bao nhiêu yên tĩnh.
Không ngờ đồng ý lời cầu hôn của Mặc Thiếu Thiên, trong lòng Lâm Tử Lam lại vui như vậy.
Đang lúc ấy thì, Mặc Thiếu Thiên nhìn Lâm Tử Lam, “Thích sự chuẩn bị của ngày hôm nay không?” Mặc Thiếu Thiên ở bên tai của cô hỏi.
Lâm Tử Lam suy nghĩ một chút, quay đầu lại nhìn Mặc Thiếu Thiên, “Mặc tiên sinh thân ái, có thể cho em hỏi một câu không, làm sao anh biết mà chuẩn bị như vậy?”
Mặc Thiếu Thiên cau mày, “Phim truyền hình không phải đều diễn như vậy sao?”
Lâm Tử Lam, “. . . . . .”
Thì ra là xem TV. . . . . .
Không trách được lại là như thế. . . . . .
Cẩu huyết!
Mặc Thiếu Thiên nhìn Lâm Tử Lam, “Thế nào?”
Lâm Tử Lam cười lắc đầu, “Không có gì!”
Cô càng nói như vậy, Mặc Thiếu Thiên càng hiếu kỳ, ôm cô chặt hơn, một bộ dáng ra vẻ ép hỏi, “Rốt cuộc là thế nào? Nói!”
Nhìn vẻ mặt Mặc Thiếu Thiên, có loại không kịp chờ đợi nữa mà muốn lấy được những lời khen ngợi.
Lâm Tử Lam lắc đầu.
Mặc Thiếu Thiên càng thêm ép hỏi, “Lâm Tử Lam, em không nói, thì anh lập tức ngay chỗ này muốn em!” Mặc Thiếu Thiên nói.
Lâm Tử Lam, “. . . . . . . . . . . .”
“Mặc Thiếu Thiên, anh có thể đổi kiểu uy hiếp mới mẻ hơn không? Mỗi lần đều dùng kiểu này, anh không ngán sao?”
Tại sao mỗi lần đều là kiểu này a a a a!
Mặc Thiếu Thiên nhìn cô, “Mặc kệ là uy hiếp kiểu gì, quan trọng là đối với em có tác dụng!” Mặc Thiếu Thiên nhìn cô chắc chắn mà nói. . . . . . .
Được rồi.
Lâm Tử Lam thừa nhận.
Nhìn Mặc Thiếu Thiên, “Anh thật muốn biết?”
Mặc Thiếu Thiên nhíu mày, dĩ nhiên.
Lâm Tử Lam suy nghĩ một chút, mở miệng, “Rất tục, rất cẩu huyết!”
Lâm Tử Lam cho hai kiểu đánh giá đơn giản.
Nghe được Lâm Tử Lam đánh giá như thế, Mặc Thiếu Thiên lập tức cau mày.
Lần đầu tiên anh làm những chuyện này vì phụ nữ mà đổi lại là rất tục, rất cẩu huyết?
Mặc Thiếu Thiên nhìn cô, “Em nói cái gì?”
Lâm Tử Lam nhìn anh, một vẻ mặt vô tội, “Người ta nói thật mà thôi. . . . . .”
Nhìn nét mặt Lâm Tử Lam, Mặc Thiếu Thiên mở miệng, “Tục như vậy cũng làm cho em đồng ý, sợ cao cấp một chút, em làm sao chịu đựng nỗi!”
“Em xem là anh nghĩ không ra điểm quan trọng đi!” Lâm Tử Lam hài hước cười nói.
Nói đến cái này, Mặc Thiếu Thiên hình như bị nói trúng, nghiêng đầu sang chỗ nhìn Lâm Tử Lam, nhếch miệng lên cười tà ác, “Lâm Tử Lam, em xong đời. . . . . .”
Nói xong, tay Mặc Thiếu Thiên liền chọc lét Lâm Tử Lam.
Lâm Tử Lam hình như đã sớm liệu được sẽ vậy, cô vội vàng tránh ra, cười nhìn anh, “Mặc tiên sinh, anh nổi giận, lời nói thật mà không cho người ta nói!”
“Lời nói của em là thật, những cơ thể của em sẽ nói khác!” Nói xong, Mặc Thiếu Thiên nhào tới người Lâm Tử Lam, Lâm Tử Lam cười lẩn tránh, sau đó cô té ngồi dưới đất, Mặc Thiếu Thiên nhào qua, đem Lâm Tử Lam đặt tại trên bờ cát.
“Mặc Thiếu thiên, anh buông em ra. . . . . .” Lâm Tử Lam nhìn anh cười nói.
Mặc Thiếu Thiên nhìn Lâm Tử Lam, “Cho em một cơ hội để nói lại!”
Lâm Tử Lam kiên trì lắc đầu, “Không!”
Cơ hội chỉ có một lần, Mặc Thiếu Thiên nhìn Lâm Tử Lam, “Hôm nay anh nhất định sẽ hôn em tới độ không thở nổi!”
Nói xong, anh liền hôn lên môi Lâm Tử Lam.
Nụ hôn này, rất cuồng dã, rất kịch liệt, Mặc Thiếu Thiên hình như không cho Lâm Tử Lam có cơ hội để thở, hung hăng hôn cô, hôn cái miệng nhỏ nhắn này của cô.
Quả nhiên, mười phút trôi qua, Lâm Tử Lam có chút thiếu dưỡng khí, cảm thấy Lâm Tử Lam chịu không nổi nữa, anh mới buông ra.
Nhìn Lâm Tử Lam thở gấp, Mặc Thiếu Thiên tâm tình không nói được có bao nhiêu sự hài lòng.
Lâm Tử Lam hít thở vài cái, nhìn Mặc Thiếu Thiên, chậm rãi nói một câu, “Mặc dù rất tục, rất cẩu huyết, nhưng mà em rất thích!”
Cho dù có tục, có cẩu huyết đi nữa, chỉ cần là có lòng thì sẽ không như vậy nữa.
Nghe được lời nói Lâm Tử Lam, ánh mắt Mặc Thiếu Thiên cũng thay đổi dịu dàng.
Anh ôm cô, hướng về phía môi Lâm Tử Lam, nhẹ nhàng hôn. . . . . . . . . .
Hai người ngồi ở trên bờ cát, Lâm Tử Lam tựa vào vai Mặc Thiếu Thiên, hai người lẳng lặng nhìn biển.
Bức ảnh kia, rất là rõ, Lâm Tử Lam nhìn, nhìn thật kỹ, mới biết thì ra là có một chiếc canô để treo bức ảnh . . . . . .
Lâm Tử Lam tựa vào vai Mặc Thiếu Thiên, chỉ muốn lẳng lặng ngồi như vậy.
Hai người ngồi ở ngoài vòng trái tim đầy hoa hồng kia, Lâm Tử Lam chợt nhớ tới cái gì đó, lấy điện thoại di động ra chúp lại vòng trái tim ấy.
Cô update lên Weibo, kèm thêm vài lời: Thế giới có vạn loại hình thức, nhưng mặc kệ là loại hình thức nào, cho dù nó có xuất hiện ngàn vạn lần đi chăng nữa, nhưng chỉ cần có tâm và dùng ở đúng người, thì đó là một niềm hạnh phúc, hiện tại em rất hạnh phúc, cám ơn anh, Mặc tiên sinh!
Sau khi ghi xong mấy dòng này, Lâm Tử Lam còn tag Mặc Thiếu Thiên vào.
Sau khi update, Lâm Tử Lam cất điện thoại.
Trong lòng cô rất yên tĩnh.
Mặc Thiếu Thiên thấy Lâm Tử Lam chụp ảnh, nhưng không biết cô định chụp gì, cho đến khi nghe được điện thoại ‘tích tích’ là thông báo từ Weibo, Mặc Thiếu Thiên mở điện thoại vào xem, nhếch miệng lên cười.
Không nói hai lời, anh cũng cầm điện thoại chụp mấy tấm, nhất là Lâm Tử Lam, chụp một bên mặt Lâm Tử Lam, chờ Lâm Tử Lam phản ứng kịp, thì Mặc Thiếu Thiên đã chụp xong đâu vào đó!
Lâm Tử Lam nghiêng đầu sang chỗ khác thì thấy trên mặt biển có một bức ảnh to như vậy.
Ngay khi nhìn thấy bức ảnh ấy, Lâm Tử Lam lại bị cảm động lần nữa.
Trong bức ảnh ấy có cô, bảo bối và cả Mặc Thiếu Thiên, ba người đều cười rất vui vẻ.
Thấy ảnh, Lâm Tử Lam cười, trong lòng hình như đã bị cái gì đó chất đầy, ấm áp, không nói ra được mình có bao nhiêu cảm động.
Cô quay đầu lại, nhìn Mặc Thiếu Thiên.
Giờ khắc này, anh đẹp giống như một yêu nghiệt, coi như quỳ một chân xuống, vẫn có khí thế như vậy.
Lâm Tử Lam nhìn anh, không nói ra được mình có bao nhiêu kinh ngạc.
Khó có thể tưởng tượng, Mặc Thiếu Thiên là người phúc hắc như vậy, thế nhưng lại tỉ mỉ chuẩn bị cái này.
Mặc Thiếu Thiên quỳ một chân xuống đất, ngẩng đầu nhìn Lâm Tử Lam, dù là quỳ, anh cũng mang theo một loại phong cách đặc biệt, một thân khí ngạo mạn, không cho phép người ta bỏ rơi.
Nhìn Lâm Tử Lam, anh mở miệng lần nữa, “Lâm Tử Lam, gả cho anh được không?” Mặc Thiếu Thiên nhìn cô nói, anh cầm trong tay chiếc nhẫn kim cương, viên kim cương ấy có độ cara không hề nhỏ, chế luyện cũng đặc biệt tinh xảo.
Lần này, anh coi như là dốc hết tâm tư rồi.
Nếu như Lâm Tử Lam mà còn không đồng ý, anh cũng không cầu hôn nữa, trực tiếp bắt có Lâm Tử Lam đem đến Cục Dân Chính, trực tiếp đăng kí kết hôn!
Bỏ qua mấy bước cầu hôn đính hôn rườm rà!
Như vậy sẽ ít xảy ra nhiều điều phiền toái.
Mặc Thiếu Thiên tuyệt đúng là người nghĩ được, làm được!
Lâm Tử Lam nhìn Mặc Thiếu Thiên, chỉ cười, không nói lời nào, lúc mà thấy Mặc Thiếu Thiên không còn kiên nhẫn nữa, Lâm Tử Lam mới gật đầu.
“Được!” Lâm Tử Lam đồng ý.
Tình yêu, đối với cô mà nói, cũng không phải là lời nói mà thôi.
Cùng Mặc Thiếu Thiên ở chung một chỗ, cô chưa từng nghĩ tới, yêu Mặc Thiếu Thiên, cũng chưa từng nghĩ tới, hiện tại đồng ý gả cho Mặc Thiếu Thiên, cô cũng chưa từng nghĩ tới.
Nhưng, cô cũng không phải là người kiểu cách.
Ít nhất vào giờ phút này, Mặc Thiếu Thiên yêu cô và cô cũng yêu Mặc Thiếu Thiên, cô không biết về sau sẽ ra sao và như thế nào nhưng hiện tại cô chỉ muốn trân trọng những gì đang có!
Cô yêu Mặc Thiếu Thiên, điều này không thể sai được.
Bởi vì tình yêu của cô dành cho anh quá tha thiết nên dĩ nhiên cô đồng ý!
Nếu yêu nhau thì sẽ phải ở chung một chỗ!
Nhìn Lâm Tử Lam gật đầu đồng ý, chân mày Mặc Thiếu Thiên trong nháy mắt giản ra, khóe miệng cũng nâng lên nụ cười, không nói hai lời, trực tiếp đem chiếc nhẫn đeo vào ngón áp út của Lâm Tử Lam.
Chỉ cần đeo nhẫn, Lâm Tử Lam sẽ là của anhrồi !
Đời này cũng không ai có thể có được cô !
Chiếc nhẫn mới vừa đeo vào, Mặc Thiếu Thiên liền đứng dậy, vòng tay ôm chặt eo Lâm Tử Lam, hướng về phía cô hôn một nụ hôn sâu.
Những nụ hôn bất chợt này của Mặc Thiếu Thiên, cô đã quen rồi, đối mặt với nụ hôn của anh, cô cũng từ từ đáp lại.
Lúc này, từ nơi khác có thể thấy, trên bờ biển có một cặp nam nữ, đang ôm hôn say đắm. . . . . .
Khoảng mấy phút, Mặc Thiếu Thiên lưu luyến không rời buông Lâm Tử Lam ra, khuôn mặt đẹp trai, không nói ra được có bao nhiêu phong tình.
“Lâm Tử Lam, em chính là người phụ nữ của anh rồi !” Mặc Thiếu Thiên nhìn Lâm Tử Lam nói, nhếch miệng lên cười, mang theo vài phần ham muốn giữ lấy.
Cuối cùng, tâm huyết của anh ngày hôm nay đã không phí.
Lâm Tử Lam nhìn Mặc Thiếu Thiên, cô cười, “Anh chuẩn bị mà em không biết gì hết cả?” Lâm Tử Lam nhìn anh nói.
Hiện tại cô mới hiểu được tại sao ở khách sạn Mặc Thiếu Thiên nói muốn cho cô một điều bất ngờ.
Thì ra là như thế này đây.
Mặc Thiếu Thiên cười, “Là em quá đần, không có phát hiện mà thôi!”
Lâm Tử Lam ngẩng đầu nhìn Mặc Thiếu Thiên, trừng mắt liếc anh một cái, Mặc Thiếu Thiên cười một tiếng, ôm cô vào trong ngực.
“Như thế nào? Vui không?” Mặc Thiếu Thiên nhìn Lâm Tử Lam hỏi, khóe miệng dương dương vẻ hả hê.
Lâm Tử Lam nhìn anh, “Rất vui, chỉ là, anh biết rõ em sẽ đồng ý hả?” Lâm Tử Lam nhìn anh hỏi.
Trước kia Mặc Thiếu Thiên đã đề cập đến vấn đề này mấy lần, nhwung Lâm Tử Lam cứ phớt lờ cho qua, không ngờ hôm nay Mặc Thiếu Thiên lại chuẩn bị tỉ mỉ như vậy.
“Lúc chuẩn bị những thứ này anh liền biết, em tốt nhất là đồng ý, nếu như mà em cự tuyệt anh, anh liền kéo em đi đến Cục Dân Chính đăng kí, bỏ qua đính hôn để kết hôn!” Mặc Thiếu Thiên nhìn cô nói từng chữ từng chữ.
Lâm Tử Lam nhìn Mặc Thiếu Thiên, “. . . . . .”
Cô hiện tại nên nói cái gì?
Còn có thể nói gì sao?
Chỉ là nghe lời của anh, Lâm Tử Lam biết, đây tuyệt đối là tác phong của Mặc Thiếu Thiên.
Nếu có thể nói ra những lời này, thì anh tuyệt đối có thể làm được!
Chỉ là suy nghĩ một chút, Lâm Tử Lam nhếch miệng lên cười.
Đây mới là Mặc Thiếu Thiên!
Nhìn Lâm Tử Lam cười, trong lòng Mặc Thiếu Thiên không nói ra được có bao nhiêu thỏa mãn, giống như, Lâm Tử Lam đời này đã là người của anh, cô không thể trốn thoát khỏi anh rồi.
Mặc Thiếu Thiên ôm sau lưng Lâm Tử Lam, Lâm Tử Lam bị anh ôm vào trong ngực, nhìn biển mênh mông bát ngát, trong lòng cũng không nói ra được có bao nhiêu yên tĩnh.
Không ngờ đồng ý lời cầu hôn của Mặc Thiếu Thiên, trong lòng Lâm Tử Lam lại vui như vậy.
Đang lúc ấy thì, Mặc Thiếu Thiên nhìn Lâm Tử Lam, “Thích sự chuẩn bị của ngày hôm nay không?” Mặc Thiếu Thiên ở bên tai của cô hỏi.
Lâm Tử Lam suy nghĩ một chút, quay đầu lại nhìn Mặc Thiếu Thiên, “Mặc tiên sinh thân ái, có thể cho em hỏi một câu không, làm sao anh biết mà chuẩn bị như vậy?”
Mặc Thiếu Thiên cau mày, “Phim truyền hình không phải đều diễn như vậy sao?”
Lâm Tử Lam, “. . . . . .”
Thì ra là xem TV. . . . . .
Không trách được lại là như thế. . . . . .
Cẩu huyết!
Mặc Thiếu Thiên nhìn Lâm Tử Lam, “Thế nào?”
Lâm Tử Lam cười lắc đầu, “Không có gì!”
Cô càng nói như vậy, Mặc Thiếu Thiên càng hiếu kỳ, ôm cô chặt hơn, một bộ dáng ra vẻ ép hỏi, “Rốt cuộc là thế nào? Nói!”
Nhìn vẻ mặt Mặc Thiếu Thiên, có loại không kịp chờ đợi nữa mà muốn lấy được những lời khen ngợi.
Lâm Tử Lam lắc đầu.
Mặc Thiếu Thiên càng thêm ép hỏi, “Lâm Tử Lam, em không nói, thì anh lập tức ngay chỗ này muốn em!” Mặc Thiếu Thiên nói.
Lâm Tử Lam, “. . . . . . . . . . . .”
“Mặc Thiếu Thiên, anh có thể đổi kiểu uy hiếp mới mẻ hơn không? Mỗi lần đều dùng kiểu này, anh không ngán sao?”
Tại sao mỗi lần đều là kiểu này a a a a!
Mặc Thiếu Thiên nhìn cô, “Mặc kệ là uy hiếp kiểu gì, quan trọng là đối với em có tác dụng!” Mặc Thiếu Thiên nhìn cô chắc chắn mà nói. . . . . . .
Được rồi.
Lâm Tử Lam thừa nhận.
Nhìn Mặc Thiếu Thiên, “Anh thật muốn biết?”
Mặc Thiếu Thiên nhíu mày, dĩ nhiên.
Lâm Tử Lam suy nghĩ một chút, mở miệng, “Rất tục, rất cẩu huyết!”
Lâm Tử Lam cho hai kiểu đánh giá đơn giản.
Nghe được Lâm Tử Lam đánh giá như thế, Mặc Thiếu Thiên lập tức cau mày.
Lần đầu tiên anh làm những chuyện này vì phụ nữ mà đổi lại là rất tục, rất cẩu huyết?
Mặc Thiếu Thiên nhìn cô, “Em nói cái gì?”
Lâm Tử Lam nhìn anh, một vẻ mặt vô tội, “Người ta nói thật mà thôi. . . . . .”
Nhìn nét mặt Lâm Tử Lam, Mặc Thiếu Thiên mở miệng, “Tục như vậy cũng làm cho em đồng ý, sợ cao cấp một chút, em làm sao chịu đựng nỗi!”
“Em xem là anh nghĩ không ra điểm quan trọng đi!” Lâm Tử Lam hài hước cười nói.
Nói đến cái này, Mặc Thiếu Thiên hình như bị nói trúng, nghiêng đầu sang chỗ nhìn Lâm Tử Lam, nhếch miệng lên cười tà ác, “Lâm Tử Lam, em xong đời. . . . . .”
Nói xong, tay Mặc Thiếu Thiên liền chọc lét Lâm Tử Lam.
Lâm Tử Lam hình như đã sớm liệu được sẽ vậy, cô vội vàng tránh ra, cười nhìn anh, “Mặc tiên sinh, anh nổi giận, lời nói thật mà không cho người ta nói!”
“Lời nói của em là thật, những cơ thể của em sẽ nói khác!” Nói xong, Mặc Thiếu Thiên nhào tới người Lâm Tử Lam, Lâm Tử Lam cười lẩn tránh, sau đó cô té ngồi dưới đất, Mặc Thiếu Thiên nhào qua, đem Lâm Tử Lam đặt tại trên bờ cát.
“Mặc Thiếu thiên, anh buông em ra. . . . . .” Lâm Tử Lam nhìn anh cười nói.
Mặc Thiếu Thiên nhìn Lâm Tử Lam, “Cho em một cơ hội để nói lại!”
Lâm Tử Lam kiên trì lắc đầu, “Không!”
Cơ hội chỉ có một lần, Mặc Thiếu Thiên nhìn Lâm Tử Lam, “Hôm nay anh nhất định sẽ hôn em tới độ không thở nổi!”
Nói xong, anh liền hôn lên môi Lâm Tử Lam.
Nụ hôn này, rất cuồng dã, rất kịch liệt, Mặc Thiếu Thiên hình như không cho Lâm Tử Lam có cơ hội để thở, hung hăng hôn cô, hôn cái miệng nhỏ nhắn này của cô.
Quả nhiên, mười phút trôi qua, Lâm Tử Lam có chút thiếu dưỡng khí, cảm thấy Lâm Tử Lam chịu không nổi nữa, anh mới buông ra.
Nhìn Lâm Tử Lam thở gấp, Mặc Thiếu Thiên tâm tình không nói được có bao nhiêu sự hài lòng.
Lâm Tử Lam hít thở vài cái, nhìn Mặc Thiếu Thiên, chậm rãi nói một câu, “Mặc dù rất tục, rất cẩu huyết, nhưng mà em rất thích!”
Cho dù có tục, có cẩu huyết đi nữa, chỉ cần là có lòng thì sẽ không như vậy nữa.
Nghe được lời nói Lâm Tử Lam, ánh mắt Mặc Thiếu Thiên cũng thay đổi dịu dàng.
Anh ôm cô, hướng về phía môi Lâm Tử Lam, nhẹ nhàng hôn. . . . . . . . . .
Hai người ngồi ở trên bờ cát, Lâm Tử Lam tựa vào vai Mặc Thiếu Thiên, hai người lẳng lặng nhìn biển.
Bức ảnh kia, rất là rõ, Lâm Tử Lam nhìn, nhìn thật kỹ, mới biết thì ra là có một chiếc canô để treo bức ảnh . . . . . .
Lâm Tử Lam tựa vào vai Mặc Thiếu Thiên, chỉ muốn lẳng lặng ngồi như vậy.
Hai người ngồi ở ngoài vòng trái tim đầy hoa hồng kia, Lâm Tử Lam chợt nhớ tới cái gì đó, lấy điện thoại di động ra chúp lại vòng trái tim ấy.
Cô update lên Weibo, kèm thêm vài lời: Thế giới có vạn loại hình thức, nhưng mặc kệ là loại hình thức nào, cho dù nó có xuất hiện ngàn vạn lần đi chăng nữa, nhưng chỉ cần có tâm và dùng ở đúng người, thì đó là một niềm hạnh phúc, hiện tại em rất hạnh phúc, cám ơn anh, Mặc tiên sinh!
Sau khi ghi xong mấy dòng này, Lâm Tử Lam còn tag Mặc Thiếu Thiên vào.
Sau khi update, Lâm Tử Lam cất điện thoại.
Trong lòng cô rất yên tĩnh.
Mặc Thiếu Thiên thấy Lâm Tử Lam chụp ảnh, nhưng không biết cô định chụp gì, cho đến khi nghe được điện thoại ‘tích tích’ là thông báo từ Weibo, Mặc Thiếu Thiên mở điện thoại vào xem, nhếch miệng lên cười.
Không nói hai lời, anh cũng cầm điện thoại chụp mấy tấm, nhất là Lâm Tử Lam, chụp một bên mặt Lâm Tử Lam, chờ Lâm Tử Lam phản ứng kịp, thì Mặc Thiếu Thiên đã chụp xong đâu vào đó!
/611
|