Gia Đình Cực Phẩm Cha Cường Hãn Con Trai Thiên Tài Mẹ Phúc Hắc
Chương 255: Vận động làm chưa xong
/611
|
Nghe thế, mặt Lâm Tử Lam đỏ lên, ngay sau đó nhìn anh, “Nghĩ khá lắm!”
“Chúng ta sinh con gái, nhất định cũng rất xinh đẹp!” Mặc Thiếu Thiên nói. . . . . . .
Ý của cô không phải là ý này được không?
“Làm sao anh biết?” Lâm Tử Lam bộ mặt phớt tỉnh nhìn anh hỏi.
“Xem xem em với anh thì biết ngay thôi, bảo bối cũng ưu tú như vậy, con gái của chúng ta cũng sẽ không kém, con sinh ra tuyệt đối là khuynh quốc khuynh thành!” Mặc Thiếu Thiên hả hê nói.
Suy nghĩ một chút, cũng nhao nhao muốn thử.
Nghe lời nói Mặc Thiếu Thiên, Lâm Tử Lam nhìn anh, “Tự luyến!”
“Đây là sự thật!” Mặc Thiếu Thiên nhìn cô chắc chắn mà nói.
Là sự thật, thật ra thì Lâm Tử Lam cũng cảm thấy như vậy.
Cô cùng Mặc Thiếu Thiên đều không kém ở phương diện nào, sinh con gái, tuyệt đối sẽ động lòng người.
Nhìn nét mặt Lâm Tử Lam, Mặc Thiếu Thiên nói, “Lâm Tử Lam, không bằng chúng ta thử một chút có được hay không. . . . . .”
“Cái gì?”
“Sinh con gái. . . . . . Xem thử lần này một lần có thể có luôn được không!” Mặc Thiếu Thiên nói.
“Anh nghe người ta nói, lần thứ nhất mà trúng thì con sinh ra đều là thiên tài, nếu chúng ta sinh con gái ra cũng là một thiên tài, mà còn có thể gia nhập vào quốc tế chống khủng bố đấy. . . . . .” Mặc Thiếu Thiên hài hước nói.
Lâm Tử Lam, “. . . . . .”
“Con trai là lãnh đạo của giới hắc đạo, con gái là thành viên của quốc tế chống khủng bố? Mặc Thiếu Thiên, anh muốn cho hai đứa nhỏ tàn sát lẫn nhau sao?” Lâm Tử Lam nhìn Mặc Thiếu Thiên hỏi.
Mặc Thiếu Thiên nhíu mày, “Nếu sự thật là như vậy, thế giới sẽ rất hòa bình đấy!”
Hai người làm việc, người này người kia mắt nhắm mắt mở, chuyện nhiều khi dễ xử lý lắm đấy chứ!
Nghe được lời nói Mặc Thiếu Thiên, Lâm Tử Lam mới biết, anh chỉ sợ thiên hạ chưa đủ loạn.
“Em là sợ thế giới không hòa bình!” Lâm Tử Lam nói.
“Em chỉ muốn con gái làm người bình thường, đơn giản thôi!” Đây là ý nghĩ tận đáy lòng Lâm Tử Lam.
Nhìn bảo bối ngày càng bận rộn, ngày ngày đả đả sát sát, Lâm Tử Lam rất lo lắng, nhưng cô cũng không có cách nào khác, đây là con đường bảo bối đã chọn, Lâm Tử Lam không thể quyết định được số mệnh của bảo bối.
Cho nên, nếu như có con gái, cô chỉ mong con mình như bao đứa con gái khác, chỉ cần cả đời hạnh phúc, bình an là tốt!
Nghe Lâm Tử Lam nói vậy, Mặc Thiếu Thiên không tiếp tục cùng cô cải cọ nữa, hiện tại quan trọng nhất là, có thể dụ dỗ Lâm Tử Lam sinh con gái, còn về sau muốn làm cái gì thì từ từ lại nói.
Mặc Thiếu Thiên nhìn Lâm Tử Lam, con ngươi thâm u, “Em cũng đã có ý muốn này, không bằng chúng ta liền thử một chút. . . . . .”
Lâm Tử Lam bất tri bất giác liền bị Mặc Thiếu Thiên đánh đổi đề tài.
“Dừng, ngày hôm qua không phải đã thử qua sao?” Lâm Tử Lam nhìn anh hỏi.
“Ngày hôm qua không tính, hôm nay mới tính. . . . . .”
Lâm Tử Lam 囧.
Có chút dở khóc dở cười, “Tại sao?”
“Bởi vì ngày hôm qua không có ý nghĩ sẽ sinh con gái, hôm nay mới nghĩ. . . . . .”
Lâm Tử Lam, “. . . . . .”
Như vậy cũng có thể sao?
Mặc Thiếu Thiên không cho thời gi¬an để Lâm Tử Lam suy nghĩ, đôi tay liền dọc theo đường cong Lâm Tử Lam dời đi, căn bản không cho Lâm Tử Lam cự tuyệt.
Chờ Lâm Tử Lam phản ứng kịp, Mặc Thiếu Thiên đã hung hăng đi vào. . . . . . . . . .
Đã là mười hai giờ trưa.
Sáng sớm, lại bị Mặc Thiếu Thiên hành hạ, Lâm Tử Lam cảm giác cả người đã muốn rời ra từng mảnh.
Mặc Thiếu Thiên là cầm thú!
Lâm Tử Lam ở trong lòng âm thầm mắng.
Nhưng Mặc Thiếu Thiên lại có vẻ tinh thần sáng láng, suy nghĩ thật lâu, rốt cuộc cũng ăn được vào miệng rồi, Mặc Thiếu Thiên có vẻ lên tinh thần, mà Lâm Tử Lam, lại mệt muốn chết.
Đây chính sự khác nhau giữa đàn ông và phụ nữ!
Lâm Tử Lam tắm rửa sạch sẽ, bước đi, nhưng vẫn còn thấy đau, Lâm Tử Lam không nhịn được ở trong lòng lại đem Mặc Thiếu Thiên thăm hỏi!
Cầm thú!
Tắm xong, Lâm Tử Lam đổi một bộ y phục đi ra ngoài, Mặc Thiếu Thiên đã chuẩn bị xong cơm trưa, Lâm Tử Lam cũng không biết vì sao, tóm lại là khẩu vị rất tốt, cô ăn rất nhiều.
Hai người ăn xong, Mặc Thiếu Thiên còn nói sẽ cùng cô đi dạo khắp nơi.
Vì vậy, sau khi ăn xong, Lâm Tử Lam cùng Mặc Thiếu Thiên liền đi ra ngoài.
Khó có được tâm tình như thế, Lâm Tử Lam đương nhiên là muốn hảo hảo hưởng thụ một phen.
Vì vậy, lúc chiều, Mặc Thiếu Thiên đang cùng Lâm Tử Lam ở bên ngoài giải sầu.
Tam Á, nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ, Mặc Thiếu Thiên cùng Lâm Tử Lam đi tới mấy chỗ, hơn nữa có một chỗ gọi là chân trời góc biển.
Không vì cái gì khác, là vì cái tên này.
Mặc kệ là chân trời góc biển, anh đều có thể cùng cô bước đi!
Mặc Thiếu Thiên chụp vài tấm hình, theo lời nói của bảo bối, liền gửi qua cho bảo bối.
Hai người lại đi tới chỗ khác, tới tối mới trở về.
Hai người ăn cơm ở bên ngoài rồi mới về.
Lâm Tử Lam nhìn Mặc Thiếu Thiên, “Chúng ta lúc nào thì trở về?”
“Sao vậy? Nhanh như vậy liền muốn về rồi? Nơi này giải sầu không tốt sao?” Mặc Thiếu Thiên nhìn Lâm Tử Lam hỏi.
“Cũng không phải vậy, chỉ là bảo bối, một mình con ở nhà, em không yên tâm!” Lâm Tử Lam nói.
Nghe Lâm Tử Lam nói thế, Mặc Thiếu Thiên cười, “Lâm tiểu thư, nếu như bảo bối là một đứa trẻ bình thường, em lo lắng thì cũng đúng, anh còn có thể chấp nhận được, nhưng bảo bối không phải là đứa bé bình thường đâu, con có thể tự chăm sóc mình!” Mặc Thiếu Thiên nói.
Lâm Tử Lam gật đầu.
Tuy rằng là như thế, nhưng cô vẫn lo lắng.
Mặc Thiếu Thiên nhìn Lâm Tử Lam, biết cô nhớ bảo bối, suy nghĩ một chút, “Nếu như em muốn như vậy, thì hai ngày nữa chúng ta trở về!” Mặc Thiếu Thiên nói.
Lâm Tử Lam lúc này mới hài lòng gật đầu một cái.
Buổi tối, Lâm Tử Lam cùng Mặc Thiếu Thiên ở trên sân thượng uống một chút rượu vang đỏ, nói chuyện một hồi, liền muốn nghỉ ngơi.
Lâm Tử Lam mới vừa nằm xuống, Mặc Thiếu Thiên tắm xong ra ngoài, trực tiếp leo lên giường.
“Bà xã, em thật là thơm. . . . . .” Mặc Thiếu Thiên ngửi trên người Lâm Tử Lam, từ phía sau ôm lấy cô nói.
Tay, không an phận ở trên người của Lâm Tử Lam sờ tới sờ lui.
Lâm Tử Lam đối với hàng động của Mặc Thiếu Thiên mau sinh ra cảnh giác.
Lâm Tử Lam lập tức nghiêng đầu sang nhìn anh, “Mặc Thiếu Thiên, tối hôm nay không cho phép anh đụng vào em!”
“Tại sao?” Mặc Thiếu Thiên cau mày, nhìn Lâm Tử Lam hỏi.
“Bởi vì em mệt chết đi được!” Lâm Tử Lam nói, ngày hôm qua suốt cả một đêm, buổi sáng lại mấy lần, nếu nữa, Lâm Tử Lam thật chịu không nổi.
“Nhưng anh rất muốn. . . . . .” Mặc Thiếu Thiên đàng hoàng nói.
Nghe thế, Lâm Tử Lam liền có chút lo lắng.
Lâm Tử Lam nhìn Mặc Thiếu Thiên, biết mạnh là không được, vậy thì mềm, Mặc Thiếu Thiên thích như vậy.
Lâm Tử Lam nhìn anh, lộ ra một vẻ mặt vô tội, “Em thật sự vô cùng mệt. . . . . .”
Nhìn vẻ mặt giả bộ vô tội của Lâm Tử Lam, Mặc Thiếu Thiên nhíu mày, “Chỉ một lần thôi được không?” Mặc Thiếu Thiên hỏi.
Một lần lại một lần. . . . . .
Đây chính là chiêu dùng số của Mặc Thiếu Thiên.
Lâm Tử Lam mới sẽ không nghe theo !
“Không thể, Mặc Thiếu Thiên, anh mà làm loạn nữa, về sau anh cũng đừng nghĩ đến việc lên giường của em!” Lâm Tử Lam ra lệnh. . . . . . .
Mặc Thiếu Thiên nhìn Lâm Tử Lam, thấy cô cũng mệt mỏi thật, cũng không có nói cái gì nữa, dù sao tối hôm qua, anh chơi đùa cô cũng không nhẹ.
Vì tính phúc của cuộc sống sau này, Mặc Thiếu Thiên nhẫn nhịn.
Anh hôn trên mặt Lâm Tử Lam một cái, “Ừ, yên tâm đi, không động vào em, chỉ ôm em…em ngủ đi!” Mặc Thiếu Thiên nói.
Nghe Mặc Thiếu Thiên nói thế, Lâm Tử Lam mới thấy đã có sự bảo đảm, Lâm Tử Lam gật đầu một cái, “Ừ!”
Vì vậy, Lâm Tử Lam nhắm mắt lại ngủ.
Mặc Thiếu Thiên nhìn Lâm Tử Lam ngủ, vươn tay tắt đèn.
Lâm Tử Lam trong lúc mơ mơ màng màng, nửa ngủ nửa tỉnh, cứ có cảm giác phía dưới có một thứ gì đó động vào mình, nóng rực, cảm giác kia, để cho cô khát vọng, rồi lại bỡ ngỡ.
Lâm Tử Lam thấy không thoải mái khẽ động, vậy mà cái khẽ động này, lại càng dáy lên nguy hiểm.
Vốn là Mặc Thiếu Thiên nghĩ sẽ bỏ qua cho Lâm Tử Lam, nhưng cô lại động, càng làm anh không thể kiềm chế.
Mặc Thiếu Thiên vốn không muốn cô, nhưng cô lại động, chuyện tốt như vậy không dùng thì phí. . . . . .
Vì vậy, tay Mặc Thiếu Thiên, vén áo ngủ Lâm Tử Lam lên, kéo đồ lót của cô xuống, rồi từ phía sau anh đi vào. . . . . .
“Ưmh. . . . . .”
Lần này, Lâm Tử Lam mới từ nửa ngủ nửa tỉnh mà tỉnh táo lại.
Lâm Tử Lam lập tức nghiêng đầu sang nhìn anh, “Mặc Thiếu Thiên, anh nói với em như thế nào?”
“Bà xã, anh cũng không nghĩ sẽ làm vậy, là em quyến rũ anh đấy. . . . . .” Mặc Thiếu Thiên giọng nói khàn khàn cất lên.
Lâm Tử Lam, “. . . . . .”
“Ngoan, bà xã, em ngủ đi!” Mặc Thiếu Thiên dụ dỗ Lâm Tử Lam nói.
Lâm Tử Lam có chút muốn điên rồi đây, nhưng lại dở khóc dở cười.
“Em bị như vậy thì ngủ thế nào?” Lâm Tử Lam hỏi.
“Không có cách nào để ngủ?”Mặc Thiếu Thiên nhíu mày hỏi một tiếng.
Lâm Tử Lam không trả lời, còn chưa đủ rõ ràng à.
Lúc này, Mặc Thiếu Thiên lật người nằm trên người Lâm Tử Lam, “Bà xã, em đã không ngủ được, không bằng vận động một lần đi, sau khi xong thì ngủ tiếp có được hay không?” Mặc Thiếu Thiên nhìn cô hỏi.
Trong đêm tối, bọn họ ai cũng không thấy rõ mặt lẫn nhau, nhưng lại có thể cảm thấy nhiệt độ cùng hơi thở của đối phương.
Nghe lời nói Mặc Thiếu Thiên, Lâm Tử Lam còn có thể cự tuyệt sao?
Coi như cô có cự tuyệt, thì Mặc Thiếu Thiên cũng sẽ không quan tâm! ! !
Thấy Lâm Tử Lam không có trả lời, Mặc Thiếu Thiên liền dùng chân tách hai chân Lâm Tử Lam ra, mạnh mẽ đi vào. . . . . .
“Ưmh. . . . . .” Cơ thể Lâm Tử Lam thẳng đờ, không nhịn được phát ra âm thanh.
Mặc Thiếu Thiên nhìn Lâm Tử Lam, không ngờ cơ thể cô lại mẫn cảm như vậy, khóe miệng anh nhếch lên, từ từ bắt đầu luật động.
Lần này, anh không giống với ngày hôm qua, anh ngược lại rất dịu dàng ôm lấy Lâm Tử Lam , ở bên dưới ra vào cũng rất nhẹ nhàng.
Thế nhưng chính vì sự nhẹ nhàng ấy, giống như là có đồ vật gì đó, ở trong cơ thể cô dãn nở, loại cảm giác đó, dọc theo tứ chi của cô. . . . . .
Trong phòng, truyền ra âm thanh kiều mị của người phụ nữ cùng với tiếng thở dốc của người đàn ông.
Cho đến hơn nửa tiếng sau, mới kết thúc.
Mặc Thiếu Thiên nằm ở trên giường, thỏa mãn vô hạn, nghiêng đầu sang nhìn Lâm Tử Lam, “Như thế nào? Mệt không?”
Lâm Tử Lam gật đầu một cái, “Ừm!”
“Bà xã đã cực khổ!” Nói xong Mặc Thiếu Thiên ôm lấy Lâm Tử Lam, ở trên người của cô hôn một cái.
Lâm Tử Lam cũng lười trả lời, nhắm mắt lại, ngủ.
“Chúng ta sinh con gái, nhất định cũng rất xinh đẹp!” Mặc Thiếu Thiên nói. . . . . . .
Ý của cô không phải là ý này được không?
“Làm sao anh biết?” Lâm Tử Lam bộ mặt phớt tỉnh nhìn anh hỏi.
“Xem xem em với anh thì biết ngay thôi, bảo bối cũng ưu tú như vậy, con gái của chúng ta cũng sẽ không kém, con sinh ra tuyệt đối là khuynh quốc khuynh thành!” Mặc Thiếu Thiên hả hê nói.
Suy nghĩ một chút, cũng nhao nhao muốn thử.
Nghe lời nói Mặc Thiếu Thiên, Lâm Tử Lam nhìn anh, “Tự luyến!”
“Đây là sự thật!” Mặc Thiếu Thiên nhìn cô chắc chắn mà nói.
Là sự thật, thật ra thì Lâm Tử Lam cũng cảm thấy như vậy.
Cô cùng Mặc Thiếu Thiên đều không kém ở phương diện nào, sinh con gái, tuyệt đối sẽ động lòng người.
Nhìn nét mặt Lâm Tử Lam, Mặc Thiếu Thiên nói, “Lâm Tử Lam, không bằng chúng ta thử một chút có được hay không. . . . . .”
“Cái gì?”
“Sinh con gái. . . . . . Xem thử lần này một lần có thể có luôn được không!” Mặc Thiếu Thiên nói.
“Anh nghe người ta nói, lần thứ nhất mà trúng thì con sinh ra đều là thiên tài, nếu chúng ta sinh con gái ra cũng là một thiên tài, mà còn có thể gia nhập vào quốc tế chống khủng bố đấy. . . . . .” Mặc Thiếu Thiên hài hước nói.
Lâm Tử Lam, “. . . . . .”
“Con trai là lãnh đạo của giới hắc đạo, con gái là thành viên của quốc tế chống khủng bố? Mặc Thiếu Thiên, anh muốn cho hai đứa nhỏ tàn sát lẫn nhau sao?” Lâm Tử Lam nhìn Mặc Thiếu Thiên hỏi.
Mặc Thiếu Thiên nhíu mày, “Nếu sự thật là như vậy, thế giới sẽ rất hòa bình đấy!”
Hai người làm việc, người này người kia mắt nhắm mắt mở, chuyện nhiều khi dễ xử lý lắm đấy chứ!
Nghe được lời nói Mặc Thiếu Thiên, Lâm Tử Lam mới biết, anh chỉ sợ thiên hạ chưa đủ loạn.
“Em là sợ thế giới không hòa bình!” Lâm Tử Lam nói.
“Em chỉ muốn con gái làm người bình thường, đơn giản thôi!” Đây là ý nghĩ tận đáy lòng Lâm Tử Lam.
Nhìn bảo bối ngày càng bận rộn, ngày ngày đả đả sát sát, Lâm Tử Lam rất lo lắng, nhưng cô cũng không có cách nào khác, đây là con đường bảo bối đã chọn, Lâm Tử Lam không thể quyết định được số mệnh của bảo bối.
Cho nên, nếu như có con gái, cô chỉ mong con mình như bao đứa con gái khác, chỉ cần cả đời hạnh phúc, bình an là tốt!
Nghe Lâm Tử Lam nói vậy, Mặc Thiếu Thiên không tiếp tục cùng cô cải cọ nữa, hiện tại quan trọng nhất là, có thể dụ dỗ Lâm Tử Lam sinh con gái, còn về sau muốn làm cái gì thì từ từ lại nói.
Mặc Thiếu Thiên nhìn Lâm Tử Lam, con ngươi thâm u, “Em cũng đã có ý muốn này, không bằng chúng ta liền thử một chút. . . . . .”
Lâm Tử Lam bất tri bất giác liền bị Mặc Thiếu Thiên đánh đổi đề tài.
“Dừng, ngày hôm qua không phải đã thử qua sao?” Lâm Tử Lam nhìn anh hỏi.
“Ngày hôm qua không tính, hôm nay mới tính. . . . . .”
Lâm Tử Lam 囧.
Có chút dở khóc dở cười, “Tại sao?”
“Bởi vì ngày hôm qua không có ý nghĩ sẽ sinh con gái, hôm nay mới nghĩ. . . . . .”
Lâm Tử Lam, “. . . . . .”
Như vậy cũng có thể sao?
Mặc Thiếu Thiên không cho thời gi¬an để Lâm Tử Lam suy nghĩ, đôi tay liền dọc theo đường cong Lâm Tử Lam dời đi, căn bản không cho Lâm Tử Lam cự tuyệt.
Chờ Lâm Tử Lam phản ứng kịp, Mặc Thiếu Thiên đã hung hăng đi vào. . . . . . . . . .
Đã là mười hai giờ trưa.
Sáng sớm, lại bị Mặc Thiếu Thiên hành hạ, Lâm Tử Lam cảm giác cả người đã muốn rời ra từng mảnh.
Mặc Thiếu Thiên là cầm thú!
Lâm Tử Lam ở trong lòng âm thầm mắng.
Nhưng Mặc Thiếu Thiên lại có vẻ tinh thần sáng láng, suy nghĩ thật lâu, rốt cuộc cũng ăn được vào miệng rồi, Mặc Thiếu Thiên có vẻ lên tinh thần, mà Lâm Tử Lam, lại mệt muốn chết.
Đây chính sự khác nhau giữa đàn ông và phụ nữ!
Lâm Tử Lam tắm rửa sạch sẽ, bước đi, nhưng vẫn còn thấy đau, Lâm Tử Lam không nhịn được ở trong lòng lại đem Mặc Thiếu Thiên thăm hỏi!
Cầm thú!
Tắm xong, Lâm Tử Lam đổi một bộ y phục đi ra ngoài, Mặc Thiếu Thiên đã chuẩn bị xong cơm trưa, Lâm Tử Lam cũng không biết vì sao, tóm lại là khẩu vị rất tốt, cô ăn rất nhiều.
Hai người ăn xong, Mặc Thiếu Thiên còn nói sẽ cùng cô đi dạo khắp nơi.
Vì vậy, sau khi ăn xong, Lâm Tử Lam cùng Mặc Thiếu Thiên liền đi ra ngoài.
Khó có được tâm tình như thế, Lâm Tử Lam đương nhiên là muốn hảo hảo hưởng thụ một phen.
Vì vậy, lúc chiều, Mặc Thiếu Thiên đang cùng Lâm Tử Lam ở bên ngoài giải sầu.
Tam Á, nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ, Mặc Thiếu Thiên cùng Lâm Tử Lam đi tới mấy chỗ, hơn nữa có một chỗ gọi là chân trời góc biển.
Không vì cái gì khác, là vì cái tên này.
Mặc kệ là chân trời góc biển, anh đều có thể cùng cô bước đi!
Mặc Thiếu Thiên chụp vài tấm hình, theo lời nói của bảo bối, liền gửi qua cho bảo bối.
Hai người lại đi tới chỗ khác, tới tối mới trở về.
Hai người ăn cơm ở bên ngoài rồi mới về.
Lâm Tử Lam nhìn Mặc Thiếu Thiên, “Chúng ta lúc nào thì trở về?”
“Sao vậy? Nhanh như vậy liền muốn về rồi? Nơi này giải sầu không tốt sao?” Mặc Thiếu Thiên nhìn Lâm Tử Lam hỏi.
“Cũng không phải vậy, chỉ là bảo bối, một mình con ở nhà, em không yên tâm!” Lâm Tử Lam nói.
Nghe Lâm Tử Lam nói thế, Mặc Thiếu Thiên cười, “Lâm tiểu thư, nếu như bảo bối là một đứa trẻ bình thường, em lo lắng thì cũng đúng, anh còn có thể chấp nhận được, nhưng bảo bối không phải là đứa bé bình thường đâu, con có thể tự chăm sóc mình!” Mặc Thiếu Thiên nói.
Lâm Tử Lam gật đầu.
Tuy rằng là như thế, nhưng cô vẫn lo lắng.
Mặc Thiếu Thiên nhìn Lâm Tử Lam, biết cô nhớ bảo bối, suy nghĩ một chút, “Nếu như em muốn như vậy, thì hai ngày nữa chúng ta trở về!” Mặc Thiếu Thiên nói.
Lâm Tử Lam lúc này mới hài lòng gật đầu một cái.
Buổi tối, Lâm Tử Lam cùng Mặc Thiếu Thiên ở trên sân thượng uống một chút rượu vang đỏ, nói chuyện một hồi, liền muốn nghỉ ngơi.
Lâm Tử Lam mới vừa nằm xuống, Mặc Thiếu Thiên tắm xong ra ngoài, trực tiếp leo lên giường.
“Bà xã, em thật là thơm. . . . . .” Mặc Thiếu Thiên ngửi trên người Lâm Tử Lam, từ phía sau ôm lấy cô nói.
Tay, không an phận ở trên người của Lâm Tử Lam sờ tới sờ lui.
Lâm Tử Lam đối với hàng động của Mặc Thiếu Thiên mau sinh ra cảnh giác.
Lâm Tử Lam lập tức nghiêng đầu sang nhìn anh, “Mặc Thiếu Thiên, tối hôm nay không cho phép anh đụng vào em!”
“Tại sao?” Mặc Thiếu Thiên cau mày, nhìn Lâm Tử Lam hỏi.
“Bởi vì em mệt chết đi được!” Lâm Tử Lam nói, ngày hôm qua suốt cả một đêm, buổi sáng lại mấy lần, nếu nữa, Lâm Tử Lam thật chịu không nổi.
“Nhưng anh rất muốn. . . . . .” Mặc Thiếu Thiên đàng hoàng nói.
Nghe thế, Lâm Tử Lam liền có chút lo lắng.
Lâm Tử Lam nhìn Mặc Thiếu Thiên, biết mạnh là không được, vậy thì mềm, Mặc Thiếu Thiên thích như vậy.
Lâm Tử Lam nhìn anh, lộ ra một vẻ mặt vô tội, “Em thật sự vô cùng mệt. . . . . .”
Nhìn vẻ mặt giả bộ vô tội của Lâm Tử Lam, Mặc Thiếu Thiên nhíu mày, “Chỉ một lần thôi được không?” Mặc Thiếu Thiên hỏi.
Một lần lại một lần. . . . . .
Đây chính là chiêu dùng số của Mặc Thiếu Thiên.
Lâm Tử Lam mới sẽ không nghe theo !
“Không thể, Mặc Thiếu Thiên, anh mà làm loạn nữa, về sau anh cũng đừng nghĩ đến việc lên giường của em!” Lâm Tử Lam ra lệnh. . . . . . .
Mặc Thiếu Thiên nhìn Lâm Tử Lam, thấy cô cũng mệt mỏi thật, cũng không có nói cái gì nữa, dù sao tối hôm qua, anh chơi đùa cô cũng không nhẹ.
Vì tính phúc của cuộc sống sau này, Mặc Thiếu Thiên nhẫn nhịn.
Anh hôn trên mặt Lâm Tử Lam một cái, “Ừ, yên tâm đi, không động vào em, chỉ ôm em…em ngủ đi!” Mặc Thiếu Thiên nói.
Nghe Mặc Thiếu Thiên nói thế, Lâm Tử Lam mới thấy đã có sự bảo đảm, Lâm Tử Lam gật đầu một cái, “Ừ!”
Vì vậy, Lâm Tử Lam nhắm mắt lại ngủ.
Mặc Thiếu Thiên nhìn Lâm Tử Lam ngủ, vươn tay tắt đèn.
Lâm Tử Lam trong lúc mơ mơ màng màng, nửa ngủ nửa tỉnh, cứ có cảm giác phía dưới có một thứ gì đó động vào mình, nóng rực, cảm giác kia, để cho cô khát vọng, rồi lại bỡ ngỡ.
Lâm Tử Lam thấy không thoải mái khẽ động, vậy mà cái khẽ động này, lại càng dáy lên nguy hiểm.
Vốn là Mặc Thiếu Thiên nghĩ sẽ bỏ qua cho Lâm Tử Lam, nhưng cô lại động, càng làm anh không thể kiềm chế.
Mặc Thiếu Thiên vốn không muốn cô, nhưng cô lại động, chuyện tốt như vậy không dùng thì phí. . . . . .
Vì vậy, tay Mặc Thiếu Thiên, vén áo ngủ Lâm Tử Lam lên, kéo đồ lót của cô xuống, rồi từ phía sau anh đi vào. . . . . .
“Ưmh. . . . . .”
Lần này, Lâm Tử Lam mới từ nửa ngủ nửa tỉnh mà tỉnh táo lại.
Lâm Tử Lam lập tức nghiêng đầu sang nhìn anh, “Mặc Thiếu Thiên, anh nói với em như thế nào?”
“Bà xã, anh cũng không nghĩ sẽ làm vậy, là em quyến rũ anh đấy. . . . . .” Mặc Thiếu Thiên giọng nói khàn khàn cất lên.
Lâm Tử Lam, “. . . . . .”
“Ngoan, bà xã, em ngủ đi!” Mặc Thiếu Thiên dụ dỗ Lâm Tử Lam nói.
Lâm Tử Lam có chút muốn điên rồi đây, nhưng lại dở khóc dở cười.
“Em bị như vậy thì ngủ thế nào?” Lâm Tử Lam hỏi.
“Không có cách nào để ngủ?”Mặc Thiếu Thiên nhíu mày hỏi một tiếng.
Lâm Tử Lam không trả lời, còn chưa đủ rõ ràng à.
Lúc này, Mặc Thiếu Thiên lật người nằm trên người Lâm Tử Lam, “Bà xã, em đã không ngủ được, không bằng vận động một lần đi, sau khi xong thì ngủ tiếp có được hay không?” Mặc Thiếu Thiên nhìn cô hỏi.
Trong đêm tối, bọn họ ai cũng không thấy rõ mặt lẫn nhau, nhưng lại có thể cảm thấy nhiệt độ cùng hơi thở của đối phương.
Nghe lời nói Mặc Thiếu Thiên, Lâm Tử Lam còn có thể cự tuyệt sao?
Coi như cô có cự tuyệt, thì Mặc Thiếu Thiên cũng sẽ không quan tâm! ! !
Thấy Lâm Tử Lam không có trả lời, Mặc Thiếu Thiên liền dùng chân tách hai chân Lâm Tử Lam ra, mạnh mẽ đi vào. . . . . .
“Ưmh. . . . . .” Cơ thể Lâm Tử Lam thẳng đờ, không nhịn được phát ra âm thanh.
Mặc Thiếu Thiên nhìn Lâm Tử Lam, không ngờ cơ thể cô lại mẫn cảm như vậy, khóe miệng anh nhếch lên, từ từ bắt đầu luật động.
Lần này, anh không giống với ngày hôm qua, anh ngược lại rất dịu dàng ôm lấy Lâm Tử Lam , ở bên dưới ra vào cũng rất nhẹ nhàng.
Thế nhưng chính vì sự nhẹ nhàng ấy, giống như là có đồ vật gì đó, ở trong cơ thể cô dãn nở, loại cảm giác đó, dọc theo tứ chi của cô. . . . . .
Trong phòng, truyền ra âm thanh kiều mị của người phụ nữ cùng với tiếng thở dốc của người đàn ông.
Cho đến hơn nửa tiếng sau, mới kết thúc.
Mặc Thiếu Thiên nằm ở trên giường, thỏa mãn vô hạn, nghiêng đầu sang nhìn Lâm Tử Lam, “Như thế nào? Mệt không?”
Lâm Tử Lam gật đầu một cái, “Ừm!”
“Bà xã đã cực khổ!” Nói xong Mặc Thiếu Thiên ôm lấy Lâm Tử Lam, ở trên người của cô hôn một cái.
Lâm Tử Lam cũng lười trả lời, nhắm mắt lại, ngủ.
/611
|