Gia Đình Cực Phẩm Cha Cường Hãn Con Trai Thiên Tài Mẹ Phúc Hắc
Chương 256: Con Hoang Sanh Con Hoang
/611
|
Edit : Oanh Love
Buổi tối…
Sau khi Hi Hi rời khỏi bàn máy tính trước mặt, bé trực tiếp lấy điện thoại từ trong túi quần ra, bấm liên tục một dãi số.
“ Ở yên đó chờ tôi !” Sau khi nói xong, liền cúp điện thoại.
Đổi một cái áo khoác nhỏ màu đen, tắt đèn, bé nhanh chóng bước ra cửa.
Trực tiếp thuê xe đến điểm hẹn.
Khi bé vừa bước xuống xe đi được mấy bước đã nhìn thấy nhóm người Lý Thuận đã chờ sẵn ở đó.
Hôm nay Lý Thuận dẫn theo rất nhiều đàn em.
Thời điểm bóng dáng nhỏ bé của Hi Hi vừa xuất hiện, ngay lặp tức Lý Thuận nhanh chân tiến tới cúi đầu chào một tiếng“ Lão Đại !”
Hi Hi nhẹ gật đầu, tỏa ra phong thái vương giả trời sanh của mình.
Lý Thuận quay đầu lại khẽ quát bọn đàn em “ Mau gọi Lão Đại !”
Nhóm người phía sau người nhìn ta, ta nhìn người, hóa đá ngay tại chổ khi nghe Lý Thuận gọi cậu bé chỉ khoảng chừng 6 7 tuổi là Lão Đại…không biết đầu của Lý Thuận có bị nước vào không…
Bọn họ suy nghĩ….có chút không thể tiếp nhận, nếu như đứa bé trước mặt này có đủ khả năng khiến Lý Thuận phải cung kính gọi một tiếng lão đại, mọi người âm thầm lấy làm kinh hãi.
Đã từng nghe nhắc qua về Hi Hi cho nên bọn đàn em rất nhanh đã tiến lên đồng loạt cúi đầu gọi “ Lão Đại !”
Hi Hi mặc trên người một chiếc áo khoát màu đen, nhẹ gật đầu xem như bé đã nghe thấy.
“Đều ngồi đi !” Hi Hi uy vũ lên tiếng.
Nghe xong, tất cả mọi người đồng loạt ngồi xuống vị trí của mình.
Lý Thuận ngồi sát bên cạnh Hi Hi.
“ Lý Thuận, ngày mai hàng hóa cập bến, anh phải cẩn thận bảo vệ thật tốt cho tôi, tuyệt đối không được sơ xuất !” Hi Hi nhìn Lý Thuận dặn dò.
Số lượng hàng hóa lớn, như vậy sẽ càng dễ khiến cho người ta chú ý.
Không thể bảo đảm hiện tại không có người biết được chút tiếng gió, lỡ như có người đánh chủ ý lên lô hàng này, bọn họ bảo vệ thật chặt chẻ sẽ không vấn đề gì.
Nghe Hi Hi nói, Lý Thuận gật đầu “ Lão đại, cậu cứ yên tâm, cho dù dùng bất cứ giá nào, cái mạng già này cũng sẽ thề quyết bảo vệ lô hàng được vẹn toàn!”
Nghe Lý Thuận nói vậy, khóe miệng Hi Hi thoáng lên một chút ý cười thật nhạt.
Ngay sau đó, bé trở nên nghiêm túc.
“ Cái này cho mọi người, ngày mai nhất định phải mang theo bên người, có chuyện gì phải lập tức thông báo cho tôi .” Hi Hi nhìn lướt qua mọi người, bé nói.
Hi Hi cảm thấy, mặc dù hiện tại không có cha chen vào phá rối, công việc làm ăn thuận lợi hơn nhiều, nhưng nếu như tin tức của lô hàng này bị rò rỉ ra bên ngoài, khó tránh người khác không sinh chút tâm tư, muốn động vào lô hàng này.
Lý Thuận gật đầu, “Lão đại, cậu cứ yên tâm, tôi bảo đảm nhất định sẽ thuận lời hoàn thành.”
Kể từ khi biết Hi Hi chính là con trai của Mặc Thiếu Thiên, ngay lặp tức Lý Thuận cảm thấy tức giận, hiện tại cảm xúc đã bình ổn lại, ít nhất không bị Mặc Thiếu Thiên giữa đường chen vào phá rối, tiết kiệm được rất nhiều sức lực.
Nếu không, chỉ việc phải đề phòng Mặc Thiếu Thiên cũng khiến nhiều người trong lòng không khỏi run sợ.
Hi Hi gật đầu, sau đó cùng mọi người tiếp tục thảo luận một chút về quá trình.
Bàn bạc xong, mọi người kết thúc buổi gặp mặt.
Hi Hi nhìn thời gian, chắc cũng đến lúc bé phải về.
Nhưng khi Hi Hi vừa đặt chân ra cửa, lại đụng phải Mặc Thiếu Quần.
Nhị thiếu gia nhà họ Mặc.
Phong cách điển hình của những cậu ấm con nhà giàu, chơi bời lêu lỏng.
Vốn Hi Hi không muốn để ý đến Mặc Thiếu Quần, nhưng không ngờ, Mặc Thiếu Quần chỉ cần liếc mắt sơ đã nhìn thấy Hi Hi.
Đêm vẫn chưa khuya lắm, Mặc Thiếu Quần uống một chút rượu trong người, cậu cùng đám bạn của mình hùng hổ xông tới, chặn ngay trước mặt Hi Hi.
“Là mày sao, nhóc ?”
Hi Hi nhíu mày, có vẽ khó chịu, bé đối với Mặc Thiếu Quần trước giờ đều không thích.
Đúng là một tên phá gia chi tử !
Hiện tại bé còn phải bôn ba kiếm tiền, còn Mặc Thiếu Quần, cậu ta đã làm được gì có ích cho xã hội?
Suốt ngày chỉ biết sống phóng túng, chơi bời lêu lổng, ngoạn nữ nhân, ngoài ra không còn sở trường gì khác.
Nhìn thấy dáng vẽ Hi Hi trầm mặc giống như đang cam chịu, Mặc Thiếu Quần càng thêm phấn khởi, muốn ra sức chế nhạo Hi Hi, “ Mọi người biết nó là ai không?”
Một đám thanh thiếu niên đi theo phía sau Mặc Thiếu Quần không sai biệt lắm, thuộc dạng người cực kỳ giống cậu, nhìn vào là biết ngay con cái của những gia đình giàu có, hoặc là con của những quan viên cấp cao, nói chung, cả đám đều có cá tính tương đối giống nhau, đều không ra gì.
Từng người, từng người đều một bộ dạng cà lơ phất phơ.
Hi Hi quét mắt nhìn Mặc Thiếu Quần, bé cũng không buồn mở miệng, chỉ đứng đó lạnh lùng nhìn Mặc Thiếu Quần, xem cậu ta muốn diễn tuồng gì nữa.
“ Ai vậy?” Mấy thanh thiếu niên phía sau Mặc Thiếu Quần, tò mò lên tiếng hỏi, nhưng vẻ mặt hiện rõ, bọn họ muốn xem kịch vui.
Mặc Thiếu Quần nhếch miệng khinh bỉ nhìn Hi Hi, sau đó cười ha ha vài tiếng rất chăm chọc, “ Nó chính là con trai của đứa con hoang nhà họ Mặc sinh ra đấy !”
Mặc Thiếu Quần mở miệng cười khoái chí.
Nhóm người phía sau Mặc Thiếu Quần nghe thế, ai cũng nở nụ cười, bọn họ biết người được Mặc Thiếu Quần nhắc đến chính là ai…
Lúc này, sắc mặt Hi Hi trông thật khó coi, bé rất hận không thể xông lên hung hăng tặng cho Mặc Thiếu Quần vài đấm lên mặt.
“ Ha ha, nó chính là con trai của Mặc Thiếu Thiên, anh trai của cậu sao, thì ra mấy tin tức lá cải được đưa lên chính là sự thật !” Một thanh niên phía sau lên tiếng phụ họa theo.
“ Anh trai ? Ta nhổ vào, hắn ta mà cũng xứng sao ?” Mặc Thiếu Quần lớn tiếng mắng chưởi, trong lòng chợt nhớ tới chuyện uất ức dồn nén bấy lâu, Mặc Thiếu Quần càng thêm căm hận.
“ Hắn ta cũng chỉ là một đứa con hoang mà thôi, con hoang sanh con hoang, ha ha !” Mặc Thiếu Quần càng nói càng khoa trương.
Những người phía sau cũng phụ họa cười theo.
Nhưng ngay vào lúc này, phía sau Mặc Thiếu Quần bổng nhiên có người lên tiếng “ Hiện tại Mặc Thiếu Thiên đang nắm giữ tất cả công việc làm ăn, tốt nhất cậu cũng nên chừng mực một chút!”
Không nói thì thôi, mỗi lần nhắc tới điều này Mặc Thiếu Quần càng thêm đắc chí cười khinh miệt.
“ Hắn ta nắm giữ việc làm ăn thì đã sao, hừ, mọi người ai mà chẳng biết, người thừa kế duy nhất của Mặc Gia chính là Mặc Thiếu Quần tôi đây, Mặc Thiếu Thiên chẳng qua chỉ là một quân cờ mà thôi, hừ !” Chỉ tồn tại như một công cụ kiếm tiền không hơn không kém, Mặc Thiếu Quần nói cười vui vẻ.
Nói đến việc này, cậu cảm thấy có chút đắc chí, vượt trội hơn hẳn.
Ít nhất, hiện tại tất cả những việc Mặc Thiếu Thiên đang làm, đều là vì cậu mà làm.
Ngẫm lại, Mặc Thiếu Quần cảm thấy rất đắc chí.
Nghe Mặc Thiếu Quần nói thế…mọi người chỉ bàng quang đứng một bên, bộ dạng giống như xem kịch, không có gì để tiếp tục mở miệng.
Bỗng nhiên, Mặc Thiếu Quần quay sang dời tầm mắt trên người Hi Hi.
Lúc này, ánh mắt Hi Hi cũng đang hung hăng nhìn chằm chằm về phía Mặc Thiếu Quần, vẻ mặt tựa tiếu phi tiếu.
Mặc Thiếu Quần nhếch miệng lên cười khinh miệt.
“ Ranh con, tao cho mày biết, tất cả tài sản của Mặc Gia đều thuộc về tao, mày nghĩ cũng đừng nghỉ tới, hừ !” Mặc Thiếu Quần nhìn Hi Hi, cậu bày ra dáng vẽ ngông cuồng tự đại của mình.
Thực sự Hi Hi rất muốn lên tiếng nhạo báng.
Một chút tài sản của Măc gia, thật sự không đủ để cho bé tiêu xài trong một tháng, bé thật sự không biết Mặc Thiếu Quần cảm thấy như thế nào mà vênh váo đến mức độ đó ?
Lúc nào cũng bài ra bộ dáng giống như người khác ai cũng muốn dòm ngó vào chút tải sản nhỏ nhoi đó của bọn họ vậy.
Cho tới thời điểm này, Hi Hi vẫn chưa từng để vào mắt.
Chút tiền lẻ đó, không đủ dùng để nhét kẽ răng của bé !
Hi Hi nâng mắt lên nhìn Mặc Thiếu Quần “ Tôi biết cậu sao ? Cút ngay ! Đừng làm phiền tới tôi !”
Căn bản bé vốn không muốn nhiều lời với Mặc Thiếu Quần, nên dứt khoát nói thế.
Nhưng một câu nói này, khiến sắc mặt Mặc Thiếu Quần trở nên đại biến.
Không biết cậu sao ?
Nếu như không phải quen biết cậu, từ đầu đến giờ cậu lẫm bẩm một mình ở đây chẳng phải là trò cười cho thiên hạ sao ?
Mặc Thiếu Quần giật mình sửng sốt, quay lại nhìn nhóm bạn của mình, bọn họ đều bày ra bộ dạng xem kịch vui nhìn về phía cậu.
Bổng nhiên lúc này, Mặc Thiếu Quần quay sang hung hăng trừng mắt nhìn Hi Hi, “ Mày nói cái gì ? Để cho tao cút sao ? Mày có ngon lặp lại thêm một lần nữa?”
“ Tôi có nói bao nhiêu lần cũng chỉ duy nhất một câu nói đó, cút ngay !” Hi Hi nhìn Mặc Thiếu Quần nhẹ nhàng thốt ra một câu, dáng vẻ rất uy nghiêm, lạnh lùng.
Vốn Hi Hi không thèm để ý đến Mặc Thiếu Quần, nhưng những lời cậu ta nói ra luôn khiến người khác không thể không động thủ giáo huấn cậu ta một trận.
“ Mày !!!” Mặc Thiếu Quần nhìn Hi Hi, không ngờ đứa bé này, dám mạnh miệng cùng với cậu.
Giống như nhớ tới điều gì, khóe miệng Mặc Thiếu Quần lộ ra một nụ cười nhạt “ Qủa nhiên, mày cùng với đứa con hoang đó chung một đức hạnh !”
Nói xong, Mặc Thiếu Quần đưa mắt nhìn sang đám bạn của mình.
“ Mọi người có biết lý do tại sao Mặc Thiếu Thiên có thể làm được chức vị giám đốc công ty MK không ?” Mặc Thiếu Quần nhìn mọi người hỏi, khóe miệng mang theo một chút ý cười.
Chẳng lẻ bên trong ẩn chứa huyền cơ gì sao?
Thật sự đã khơi dậy lòng tò mò của mọi người có mặt nơi đây.
“ Tại sao ?” Một người lên tiếng hỏi.
“ Chẳng lẻ bên trong còn chứa huyền cơ ?”
“Đương nhiên bởi vì người ta có năng lực !”
“ Rốt cuộc là vì sao, cậu nói mau !”
……………..
Mặc Thiếu Quần nhìn đám bạn mỗi người một ý kiến, không ai giống ai.
Trên mặt Mặc Thiếu Quần lộ vẻ khinh thường không khỏi mỉm cười chăm biếm “ Bởi vì Mặc Thiếu Thiên đã cùng với mẹ của tôi ký kết một bản hiệp ước, chỉ cần trong vòng 10 năm không cho phép Mặc Thiếu Thiên có đứa bé, mẹ tôi nhất định sẽ để cho hắn ta nắm giữ chức vị tổng giám đốc MK !”
Nghe thế, mọi người đều hoàn toàn sững sốt.
Không biết đâu là thật đâu là giả ?
Hi Hi đứng phía sau lưng Mặc Thiếu Quần, mặc dù trên môi vẫn mỉm cười lạnh lùng, nhưng đôi tay đang nắm chặt.
Mặc Thiếu Quần, quả nhiên không biết sống chết ?
……………………………………………………………………………………..
Sáu giờ sáng ngày hôm sau, một hồi chuông điện thoại đem hai người đang ngủ trên chiếc giường ấm áp, đánh thức.
Mặc Thiếu Thiên cau mày, vươn tay cầm lấy chiếc điện thoại di động lên.
Có rất ít người dám giờ này gọi điện thoại cho anh.
Khi nhìn thấy số điện thoại người gọi đến, anh khẽ nhíu mày.
Chính xác Mặc Ân Thiên gọi đến !
Làm thế nào ông ấy lại nghĩ muốn gọi điện thoại cho anh ?
Mặc dù trong lòng nghỉ vậy, nhưng rất nhanh anh đã bấm nút nhận cuộc gọi.
“ Alo, ….. !”
Tuy nhiên, khi nghe đến những lời Mặc Ân Thiên vừa nói , anh khẽ cau mày.
Liên tiếp trong điện thoại truyền đến những tiếng gầm gừ, cuối cùng Mặc Thiếu Thiên chỉ đơn giản trả lời ngắn gọn mấy tiếng.
“ Đó là nó tự làm tự chịu, đáng đời !” Nói xong, Mặc Thiếu Thiên kết thúc cuộc gọi.
Lúc tiếng chuông điện thoại vừa vang lên, đã đánh thức luôn cả Lâm Tử Lam, nghe được những lời nói tràn đầy tức giận của Mặc Thiếu Thiên, Tử Lam hoàn toàn tỉnh táo hẳn ra.
“ Thế nào ?” Tử Lam cau mày nhìn Mặc Thiếu Thiên “ Ai đã gọi điện thoại cho anh ?”
Thật ra, lúc mở miệng hỏi mấy câu này, Tử Lam ít nhiều gì cũng đoán được phần nào.
“ Lão già vừa gọi đến !” Mặc Thiếu Thiên tức giận thở phì phò.
Tử Lam cũng đoán thế.
Thiên hạ ngoại trừ Mặc Ân Thiên ra, không ai có khả năng đem Mặc Thiếu Thiên biến thành bộ dáng này.
“ Đã xảy ra chuyện gì ?” Tử Lam nhìn Mặc Thiếu Thiên, cô hỏi.
Mặc Thiếu Thiên quay sang nhìn Tử Lam, “ Ông ta nói, Bảo bối làm cho Mặc Thiếu Quần phải nhập viện, cấp cứu !”
Tử Lam “………….”
Chuyện như vậy trong mắt của người khác quả thật rất buồn cười, có chút vô lý, nhưng Tử Lam lại tin tưởng sự thật đúng như vậy.
“Chuyện gì đã xảy ra ?” Tử Lam nhìn Mặc Thiếu Thiên hỏi.
Bảo bối khiến Mặc Thiếu Quần phải vào nằm viện?
Tại sao ?
Nói về điều này, khóe miệng Mặc Thiếu Thiên mỉm cười lạnh lùng “Nhất định là cái kẻ không biết sống chết đó dám trêu chọc bảo bối nhà ta, nếu không bảo bối rất khinh thường động đến hắn !”.Mặc Thiếu Thiên lạnh lùng trả lời một câu.
Nghe Mặc Thiếu Thiên nói vậy…Tử Lam bảo trì im lặng, không tiếp tục hỏi.
Qủa nhiên, hai người rất bao che cho con cái của mình.
Tử Lam cũng biết Mặc Thiếu Quần trước giờ không được đàng hoàng cho mấy, luôn bày ra dáng vẻ con nhà giàu có tiền.
Nhớ đến lần chạm mặt hôm đó, để lại ấn tượng sâu sắc trong lòng Tử Lam.
Cô cũng tin rằng, bảo bối tuyệt đối sẽ không động thủ một cách vô lý !
Nhưng trận giao tranh này cũng không nhỏ nha ?
Trực tiếp đưa đến bệnh viện..
Tử Lam không biết phải nói thế nào, Mặc Thiếu Thiên cũng không đề cập đến vấn đề đó nữa.
Trong lòng hai người đều lo lắng như nhau, không ai còn tâm tình tiếp tục du ngoạn, quyết định xế chiều hôm đó đặt vé máy bay gấp rút trở về.
Về đến thành phố A vừa đúng 7 giờ sáng ngày hôm sau.
Mặc Thiếu Thiên nhận được một cuộc gọi từ Mặc Ân Thiên, cho nên anh nhanh chóng trở về Mặc gia.
Tử Lam đi thẳng trở căn hộ của mình.
Lúc cô trở về, Hi Hi vẫn chưa về nhà.
Tử Lam cau mày.
Rất ít khi thời điểm này Hi Hi lại không xuất hiện tại nhà.
Đang lúc tâm trạng Tử Lam chán nản buồn bực, ngoài cửa vang lên tiếng động, Hi Hi từ bên ngoài trở lại.
Hi Hi vừa đặt chân vào nhà, thấy Tử Lam đang ngồi trên sô pha, trong nháy mắt, hai mắt bé tỏa sáng.
“ Mẹ, sao về sớm thế ?” Hi Hi nhìn Tử Lam, vui mừng hỏi.
Ngày hôm qua còn gọi điện thoại thông báo không biết khi nào mới trở lại, nhưng hiện tại đã xuất hiện ở nhà.
Tử Lam nâng mắt nhìn Hi Hi, thấy bé vấn bình an vô sự, tâm thoáng buông lỏng đôi chút.
Hi Hi nhanh chân tiến tới sô pha ngồi bên cạnh Tử Lam.
Tử Lam nhìn Hi Hi bằng đôi mắt từ ái, “ Mặc Ân Thiên gọi điện thoại đến cho cha con, bảo rằng Mặc Thiếu Quần đang nằm viện, cho nên cha và mẹ buộc phải trở về !”
Nhắc tới chuyện này, Hi Hi âm thầm nhướn mày, bé biết, bọn họ nhất định sẽ gọi điện thoại cho cha.
Nhưng bé không ngờ cha và mẹ lại trở về nhanh hơn dự đoán .
Hi Hi nghe Tử Lam nói, trên mặt lặp tức xuất hiện một nụ cười lạnh lùng.
“ Trở lại cũng tốt, bảo bối đang rất nhớ mẹ!” Nói xong, Hi Hi tiến tới ôm Tử Lam thật chặt, bé làm nũng với cô.
Tử Lam nhìn Hi Hi, bé rõ ràng hiểu được, bé chính là con trai bảo bối của cô.
Cho nên, mỗi khi bày ra bộ dáng làm nũng thế này, có lẽ bé đã biết mình làm sai điều gì.
Tử Lam nhướn mày nhìn Hi Hi, ngoài cười nhưng trong lòng không cười, ánh mắt nhìn Hi Hi không khác mấy ngày thường “Chẳng lẻ con không có việc gì muốn nói với mẹ một chút sao ?”
“ Có !” Ngay lặp tức Hi Hi trả lời không cần do dự.
Tử Lam nhướn mày, ý bảo bé nói tiếp.
“ Con bảo Hoa Hồng mang từ Pháp về một bộ mỹ phẩm cao cấp, đã được gửi đến, đang đặt trong phòng của mẹ, bộ này rất được ưa chuộng, nhiều ngôi sao Hollywood đang sử dụng !” Hi Hi mỉm cười và nói.
Tử Lam “... ...... ...... .......”
“ Chuyện mẹ muốn con nói không phải là điều này?”
“Vậy mẹ muốn biết chuyện nào?” Hi Hi nhìn Tử Lam bằng vẻ mặt cực kỳ vô tội.
“ Thu lại vẻ mặt vô tội đó của con, nói cho mẹ biết, chuyện liên quan đến Mặc Thiếu Quần có phải đều do con làm không ?” Đơn giản, dứt khoát, Tử Lam hỏi một câu đúng trọng tâm vấn đề.
Hi Hi nhìn Tử Lam, thực tế mẹ đã biết, đang chờ bé thừa nhận.
Hi Hi cũng không phủ nhận những việc mình đã làm, cho nên bé rất nhanh gật đầu thừa nhận.
“ Đúng, đều do con làm !”
“Tại sao con lại hành động như vậy ?” Tử Lam khẽ nhíu mày, nhìn Hi Hi , cô hỏi.
Mặc dù cô biết Hi Hi đang làm những chuyện phi pháp, nhưng cô không muốn con trai của mình trở thành một người tâm ngoan thủ lạc, dù sao Mặc Thiếu Quần cũng là người nhà của Mặc Thiếu Thiên.
Nghe Tử Lam hỏi đến vấn đề trong chuyện này...Hi Hi suy nghỉ một chút, mở miệng giải thích “ Chính bản thân cậu ta tự đưa tới cửa, con cũng không muốn Mặc Thiếu Quần phải nhập viện, do cậu ta không biết sống chết thì trách ai !” Hi Hi hung hăng kể lại.
Tử Lam nhíu mày thật chặt, nhìn dáng vẻ tức giận của Hi Hi, cô cũng đoán được đôi chút chuyện gì đã xảy ra.
“ Rốt cuộc, chuyện như thế nào ?” Tử Lam nhìn Hi Hi, cô hỏi.
“ Xế chiều hôm qua, con và Tạp Ni mở ra một cuộc họp trong tổ chức, buổi tối, con hẹn bọn người Lý Thuận gặp mặt ăn chung một bữa cơm, không ngờ vừa vặn gặp được Mặc Thiếu Quần cùng đám bạn của cậu ta, vốn dĩ con không thèm để ý tới cậu ta, nhưng do bản thân cậu ta không biết sống chết, chặn đường con lại còn nói rất nhiều lời khó nghe, đã vậy còn muốn động tay động chân với con nữa, cho nên con mới buộc phải động thủ dạy cho cậu ta một bài học nhớ đời.” Hi Hi nhìn Tử Lam, nhấn mạnh lời nói, nghiến răng nghiến lợi.
Tử Lam rất tin tưởng những lời Hi Hi vừa nói.
Bởi vì chưa bao giờ Hi Hi nói dối với cô, hơn nữa, sự thật đúng sai, chỉ cần Hi Hi nói, cô đều tin tưởng đó chính là sự thật.
Nói theo cách của Mặc Thiếu Thiên.
Một người kiêu ngạo nhất định rất khinh thường những lời nói dối.
Thậm chí có một ngày nếu làm sai, cũng sẽ thành đúng !
“ Cuối cùng, nhóm người đi chung với con đã động thủ ?” Tử Lam nhìn Hi Hi hỏi.
Hi Hi gật đầu “ Bọn họ chỉ muốn giúp con, cũng do con ngầm đồng ý cho nên bọn họ mới động thủ dạy dỗ Mặc Thiếu Quần một trận !”
Nhưng để có một màn kia, đều do Mặc Thiếu Quần không biết sống chết mở miệng nói những lời khó nghe như vậy.
Nếu bé không giáo huấn Mặc Thiếu Quần một trận, xem ra thật có lỗi với đất trời.
Buổi tối…
Sau khi Hi Hi rời khỏi bàn máy tính trước mặt, bé trực tiếp lấy điện thoại từ trong túi quần ra, bấm liên tục một dãi số.
“ Ở yên đó chờ tôi !” Sau khi nói xong, liền cúp điện thoại.
Đổi một cái áo khoác nhỏ màu đen, tắt đèn, bé nhanh chóng bước ra cửa.
Trực tiếp thuê xe đến điểm hẹn.
Khi bé vừa bước xuống xe đi được mấy bước đã nhìn thấy nhóm người Lý Thuận đã chờ sẵn ở đó.
Hôm nay Lý Thuận dẫn theo rất nhiều đàn em.
Thời điểm bóng dáng nhỏ bé của Hi Hi vừa xuất hiện, ngay lặp tức Lý Thuận nhanh chân tiến tới cúi đầu chào một tiếng“ Lão Đại !”
Hi Hi nhẹ gật đầu, tỏa ra phong thái vương giả trời sanh của mình.
Lý Thuận quay đầu lại khẽ quát bọn đàn em “ Mau gọi Lão Đại !”
Nhóm người phía sau người nhìn ta, ta nhìn người, hóa đá ngay tại chổ khi nghe Lý Thuận gọi cậu bé chỉ khoảng chừng 6 7 tuổi là Lão Đại…không biết đầu của Lý Thuận có bị nước vào không…
Bọn họ suy nghĩ….có chút không thể tiếp nhận, nếu như đứa bé trước mặt này có đủ khả năng khiến Lý Thuận phải cung kính gọi một tiếng lão đại, mọi người âm thầm lấy làm kinh hãi.
Đã từng nghe nhắc qua về Hi Hi cho nên bọn đàn em rất nhanh đã tiến lên đồng loạt cúi đầu gọi “ Lão Đại !”
Hi Hi mặc trên người một chiếc áo khoát màu đen, nhẹ gật đầu xem như bé đã nghe thấy.
“Đều ngồi đi !” Hi Hi uy vũ lên tiếng.
Nghe xong, tất cả mọi người đồng loạt ngồi xuống vị trí của mình.
Lý Thuận ngồi sát bên cạnh Hi Hi.
“ Lý Thuận, ngày mai hàng hóa cập bến, anh phải cẩn thận bảo vệ thật tốt cho tôi, tuyệt đối không được sơ xuất !” Hi Hi nhìn Lý Thuận dặn dò.
Số lượng hàng hóa lớn, như vậy sẽ càng dễ khiến cho người ta chú ý.
Không thể bảo đảm hiện tại không có người biết được chút tiếng gió, lỡ như có người đánh chủ ý lên lô hàng này, bọn họ bảo vệ thật chặt chẻ sẽ không vấn đề gì.
Nghe Hi Hi nói, Lý Thuận gật đầu “ Lão đại, cậu cứ yên tâm, cho dù dùng bất cứ giá nào, cái mạng già này cũng sẽ thề quyết bảo vệ lô hàng được vẹn toàn!”
Nghe Lý Thuận nói vậy, khóe miệng Hi Hi thoáng lên một chút ý cười thật nhạt.
Ngay sau đó, bé trở nên nghiêm túc.
“ Cái này cho mọi người, ngày mai nhất định phải mang theo bên người, có chuyện gì phải lập tức thông báo cho tôi .” Hi Hi nhìn lướt qua mọi người, bé nói.
Hi Hi cảm thấy, mặc dù hiện tại không có cha chen vào phá rối, công việc làm ăn thuận lợi hơn nhiều, nhưng nếu như tin tức của lô hàng này bị rò rỉ ra bên ngoài, khó tránh người khác không sinh chút tâm tư, muốn động vào lô hàng này.
Lý Thuận gật đầu, “Lão đại, cậu cứ yên tâm, tôi bảo đảm nhất định sẽ thuận lời hoàn thành.”
Kể từ khi biết Hi Hi chính là con trai của Mặc Thiếu Thiên, ngay lặp tức Lý Thuận cảm thấy tức giận, hiện tại cảm xúc đã bình ổn lại, ít nhất không bị Mặc Thiếu Thiên giữa đường chen vào phá rối, tiết kiệm được rất nhiều sức lực.
Nếu không, chỉ việc phải đề phòng Mặc Thiếu Thiên cũng khiến nhiều người trong lòng không khỏi run sợ.
Hi Hi gật đầu, sau đó cùng mọi người tiếp tục thảo luận một chút về quá trình.
Bàn bạc xong, mọi người kết thúc buổi gặp mặt.
Hi Hi nhìn thời gian, chắc cũng đến lúc bé phải về.
Nhưng khi Hi Hi vừa đặt chân ra cửa, lại đụng phải Mặc Thiếu Quần.
Nhị thiếu gia nhà họ Mặc.
Phong cách điển hình của những cậu ấm con nhà giàu, chơi bời lêu lỏng.
Vốn Hi Hi không muốn để ý đến Mặc Thiếu Quần, nhưng không ngờ, Mặc Thiếu Quần chỉ cần liếc mắt sơ đã nhìn thấy Hi Hi.
Đêm vẫn chưa khuya lắm, Mặc Thiếu Quần uống một chút rượu trong người, cậu cùng đám bạn của mình hùng hổ xông tới, chặn ngay trước mặt Hi Hi.
“Là mày sao, nhóc ?”
Hi Hi nhíu mày, có vẽ khó chịu, bé đối với Mặc Thiếu Quần trước giờ đều không thích.
Đúng là một tên phá gia chi tử !
Hiện tại bé còn phải bôn ba kiếm tiền, còn Mặc Thiếu Quần, cậu ta đã làm được gì có ích cho xã hội?
Suốt ngày chỉ biết sống phóng túng, chơi bời lêu lổng, ngoạn nữ nhân, ngoài ra không còn sở trường gì khác.
Nhìn thấy dáng vẽ Hi Hi trầm mặc giống như đang cam chịu, Mặc Thiếu Quần càng thêm phấn khởi, muốn ra sức chế nhạo Hi Hi, “ Mọi người biết nó là ai không?”
Một đám thanh thiếu niên đi theo phía sau Mặc Thiếu Quần không sai biệt lắm, thuộc dạng người cực kỳ giống cậu, nhìn vào là biết ngay con cái của những gia đình giàu có, hoặc là con của những quan viên cấp cao, nói chung, cả đám đều có cá tính tương đối giống nhau, đều không ra gì.
Từng người, từng người đều một bộ dạng cà lơ phất phơ.
Hi Hi quét mắt nhìn Mặc Thiếu Quần, bé cũng không buồn mở miệng, chỉ đứng đó lạnh lùng nhìn Mặc Thiếu Quần, xem cậu ta muốn diễn tuồng gì nữa.
“ Ai vậy?” Mấy thanh thiếu niên phía sau Mặc Thiếu Quần, tò mò lên tiếng hỏi, nhưng vẻ mặt hiện rõ, bọn họ muốn xem kịch vui.
Mặc Thiếu Quần nhếch miệng khinh bỉ nhìn Hi Hi, sau đó cười ha ha vài tiếng rất chăm chọc, “ Nó chính là con trai của đứa con hoang nhà họ Mặc sinh ra đấy !”
Mặc Thiếu Quần mở miệng cười khoái chí.
Nhóm người phía sau Mặc Thiếu Quần nghe thế, ai cũng nở nụ cười, bọn họ biết người được Mặc Thiếu Quần nhắc đến chính là ai…
Lúc này, sắc mặt Hi Hi trông thật khó coi, bé rất hận không thể xông lên hung hăng tặng cho Mặc Thiếu Quần vài đấm lên mặt.
“ Ha ha, nó chính là con trai của Mặc Thiếu Thiên, anh trai của cậu sao, thì ra mấy tin tức lá cải được đưa lên chính là sự thật !” Một thanh niên phía sau lên tiếng phụ họa theo.
“ Anh trai ? Ta nhổ vào, hắn ta mà cũng xứng sao ?” Mặc Thiếu Quần lớn tiếng mắng chưởi, trong lòng chợt nhớ tới chuyện uất ức dồn nén bấy lâu, Mặc Thiếu Quần càng thêm căm hận.
“ Hắn ta cũng chỉ là một đứa con hoang mà thôi, con hoang sanh con hoang, ha ha !” Mặc Thiếu Quần càng nói càng khoa trương.
Những người phía sau cũng phụ họa cười theo.
Nhưng ngay vào lúc này, phía sau Mặc Thiếu Quần bổng nhiên có người lên tiếng “ Hiện tại Mặc Thiếu Thiên đang nắm giữ tất cả công việc làm ăn, tốt nhất cậu cũng nên chừng mực một chút!”
Không nói thì thôi, mỗi lần nhắc tới điều này Mặc Thiếu Quần càng thêm đắc chí cười khinh miệt.
“ Hắn ta nắm giữ việc làm ăn thì đã sao, hừ, mọi người ai mà chẳng biết, người thừa kế duy nhất của Mặc Gia chính là Mặc Thiếu Quần tôi đây, Mặc Thiếu Thiên chẳng qua chỉ là một quân cờ mà thôi, hừ !” Chỉ tồn tại như một công cụ kiếm tiền không hơn không kém, Mặc Thiếu Quần nói cười vui vẻ.
Nói đến việc này, cậu cảm thấy có chút đắc chí, vượt trội hơn hẳn.
Ít nhất, hiện tại tất cả những việc Mặc Thiếu Thiên đang làm, đều là vì cậu mà làm.
Ngẫm lại, Mặc Thiếu Quần cảm thấy rất đắc chí.
Nghe Mặc Thiếu Quần nói thế…mọi người chỉ bàng quang đứng một bên, bộ dạng giống như xem kịch, không có gì để tiếp tục mở miệng.
Bỗng nhiên, Mặc Thiếu Quần quay sang dời tầm mắt trên người Hi Hi.
Lúc này, ánh mắt Hi Hi cũng đang hung hăng nhìn chằm chằm về phía Mặc Thiếu Quần, vẻ mặt tựa tiếu phi tiếu.
Mặc Thiếu Quần nhếch miệng lên cười khinh miệt.
“ Ranh con, tao cho mày biết, tất cả tài sản của Mặc Gia đều thuộc về tao, mày nghĩ cũng đừng nghỉ tới, hừ !” Mặc Thiếu Quần nhìn Hi Hi, cậu bày ra dáng vẽ ngông cuồng tự đại của mình.
Thực sự Hi Hi rất muốn lên tiếng nhạo báng.
Một chút tài sản của Măc gia, thật sự không đủ để cho bé tiêu xài trong một tháng, bé thật sự không biết Mặc Thiếu Quần cảm thấy như thế nào mà vênh váo đến mức độ đó ?
Lúc nào cũng bài ra bộ dáng giống như người khác ai cũng muốn dòm ngó vào chút tải sản nhỏ nhoi đó của bọn họ vậy.
Cho tới thời điểm này, Hi Hi vẫn chưa từng để vào mắt.
Chút tiền lẻ đó, không đủ dùng để nhét kẽ răng của bé !
Hi Hi nâng mắt lên nhìn Mặc Thiếu Quần “ Tôi biết cậu sao ? Cút ngay ! Đừng làm phiền tới tôi !”
Căn bản bé vốn không muốn nhiều lời với Mặc Thiếu Quần, nên dứt khoát nói thế.
Nhưng một câu nói này, khiến sắc mặt Mặc Thiếu Quần trở nên đại biến.
Không biết cậu sao ?
Nếu như không phải quen biết cậu, từ đầu đến giờ cậu lẫm bẩm một mình ở đây chẳng phải là trò cười cho thiên hạ sao ?
Mặc Thiếu Quần giật mình sửng sốt, quay lại nhìn nhóm bạn của mình, bọn họ đều bày ra bộ dạng xem kịch vui nhìn về phía cậu.
Bổng nhiên lúc này, Mặc Thiếu Quần quay sang hung hăng trừng mắt nhìn Hi Hi, “ Mày nói cái gì ? Để cho tao cút sao ? Mày có ngon lặp lại thêm một lần nữa?”
“ Tôi có nói bao nhiêu lần cũng chỉ duy nhất một câu nói đó, cút ngay !” Hi Hi nhìn Mặc Thiếu Quần nhẹ nhàng thốt ra một câu, dáng vẻ rất uy nghiêm, lạnh lùng.
Vốn Hi Hi không thèm để ý đến Mặc Thiếu Quần, nhưng những lời cậu ta nói ra luôn khiến người khác không thể không động thủ giáo huấn cậu ta một trận.
“ Mày !!!” Mặc Thiếu Quần nhìn Hi Hi, không ngờ đứa bé này, dám mạnh miệng cùng với cậu.
Giống như nhớ tới điều gì, khóe miệng Mặc Thiếu Quần lộ ra một nụ cười nhạt “ Qủa nhiên, mày cùng với đứa con hoang đó chung một đức hạnh !”
Nói xong, Mặc Thiếu Quần đưa mắt nhìn sang đám bạn của mình.
“ Mọi người có biết lý do tại sao Mặc Thiếu Thiên có thể làm được chức vị giám đốc công ty MK không ?” Mặc Thiếu Quần nhìn mọi người hỏi, khóe miệng mang theo một chút ý cười.
Chẳng lẻ bên trong ẩn chứa huyền cơ gì sao?
Thật sự đã khơi dậy lòng tò mò của mọi người có mặt nơi đây.
“ Tại sao ?” Một người lên tiếng hỏi.
“ Chẳng lẻ bên trong còn chứa huyền cơ ?”
“Đương nhiên bởi vì người ta có năng lực !”
“ Rốt cuộc là vì sao, cậu nói mau !”
……………..
Mặc Thiếu Quần nhìn đám bạn mỗi người một ý kiến, không ai giống ai.
Trên mặt Mặc Thiếu Quần lộ vẻ khinh thường không khỏi mỉm cười chăm biếm “ Bởi vì Mặc Thiếu Thiên đã cùng với mẹ của tôi ký kết một bản hiệp ước, chỉ cần trong vòng 10 năm không cho phép Mặc Thiếu Thiên có đứa bé, mẹ tôi nhất định sẽ để cho hắn ta nắm giữ chức vị tổng giám đốc MK !”
Nghe thế, mọi người đều hoàn toàn sững sốt.
Không biết đâu là thật đâu là giả ?
Hi Hi đứng phía sau lưng Mặc Thiếu Quần, mặc dù trên môi vẫn mỉm cười lạnh lùng, nhưng đôi tay đang nắm chặt.
Mặc Thiếu Quần, quả nhiên không biết sống chết ?
……………………………………………………………………………………..
Sáu giờ sáng ngày hôm sau, một hồi chuông điện thoại đem hai người đang ngủ trên chiếc giường ấm áp, đánh thức.
Mặc Thiếu Thiên cau mày, vươn tay cầm lấy chiếc điện thoại di động lên.
Có rất ít người dám giờ này gọi điện thoại cho anh.
Khi nhìn thấy số điện thoại người gọi đến, anh khẽ nhíu mày.
Chính xác Mặc Ân Thiên gọi đến !
Làm thế nào ông ấy lại nghĩ muốn gọi điện thoại cho anh ?
Mặc dù trong lòng nghỉ vậy, nhưng rất nhanh anh đã bấm nút nhận cuộc gọi.
“ Alo, ….. !”
Tuy nhiên, khi nghe đến những lời Mặc Ân Thiên vừa nói , anh khẽ cau mày.
Liên tiếp trong điện thoại truyền đến những tiếng gầm gừ, cuối cùng Mặc Thiếu Thiên chỉ đơn giản trả lời ngắn gọn mấy tiếng.
“ Đó là nó tự làm tự chịu, đáng đời !” Nói xong, Mặc Thiếu Thiên kết thúc cuộc gọi.
Lúc tiếng chuông điện thoại vừa vang lên, đã đánh thức luôn cả Lâm Tử Lam, nghe được những lời nói tràn đầy tức giận của Mặc Thiếu Thiên, Tử Lam hoàn toàn tỉnh táo hẳn ra.
“ Thế nào ?” Tử Lam cau mày nhìn Mặc Thiếu Thiên “ Ai đã gọi điện thoại cho anh ?”
Thật ra, lúc mở miệng hỏi mấy câu này, Tử Lam ít nhiều gì cũng đoán được phần nào.
“ Lão già vừa gọi đến !” Mặc Thiếu Thiên tức giận thở phì phò.
Tử Lam cũng đoán thế.
Thiên hạ ngoại trừ Mặc Ân Thiên ra, không ai có khả năng đem Mặc Thiếu Thiên biến thành bộ dáng này.
“ Đã xảy ra chuyện gì ?” Tử Lam nhìn Mặc Thiếu Thiên, cô hỏi.
Mặc Thiếu Thiên quay sang nhìn Tử Lam, “ Ông ta nói, Bảo bối làm cho Mặc Thiếu Quần phải nhập viện, cấp cứu !”
Tử Lam “………….”
Chuyện như vậy trong mắt của người khác quả thật rất buồn cười, có chút vô lý, nhưng Tử Lam lại tin tưởng sự thật đúng như vậy.
“Chuyện gì đã xảy ra ?” Tử Lam nhìn Mặc Thiếu Thiên hỏi.
Bảo bối khiến Mặc Thiếu Quần phải vào nằm viện?
Tại sao ?
Nói về điều này, khóe miệng Mặc Thiếu Thiên mỉm cười lạnh lùng “Nhất định là cái kẻ không biết sống chết đó dám trêu chọc bảo bối nhà ta, nếu không bảo bối rất khinh thường động đến hắn !”.Mặc Thiếu Thiên lạnh lùng trả lời một câu.
Nghe Mặc Thiếu Thiên nói vậy…Tử Lam bảo trì im lặng, không tiếp tục hỏi.
Qủa nhiên, hai người rất bao che cho con cái của mình.
Tử Lam cũng biết Mặc Thiếu Quần trước giờ không được đàng hoàng cho mấy, luôn bày ra dáng vẻ con nhà giàu có tiền.
Nhớ đến lần chạm mặt hôm đó, để lại ấn tượng sâu sắc trong lòng Tử Lam.
Cô cũng tin rằng, bảo bối tuyệt đối sẽ không động thủ một cách vô lý !
Nhưng trận giao tranh này cũng không nhỏ nha ?
Trực tiếp đưa đến bệnh viện..
Tử Lam không biết phải nói thế nào, Mặc Thiếu Thiên cũng không đề cập đến vấn đề đó nữa.
Trong lòng hai người đều lo lắng như nhau, không ai còn tâm tình tiếp tục du ngoạn, quyết định xế chiều hôm đó đặt vé máy bay gấp rút trở về.
Về đến thành phố A vừa đúng 7 giờ sáng ngày hôm sau.
Mặc Thiếu Thiên nhận được một cuộc gọi từ Mặc Ân Thiên, cho nên anh nhanh chóng trở về Mặc gia.
Tử Lam đi thẳng trở căn hộ của mình.
Lúc cô trở về, Hi Hi vẫn chưa về nhà.
Tử Lam cau mày.
Rất ít khi thời điểm này Hi Hi lại không xuất hiện tại nhà.
Đang lúc tâm trạng Tử Lam chán nản buồn bực, ngoài cửa vang lên tiếng động, Hi Hi từ bên ngoài trở lại.
Hi Hi vừa đặt chân vào nhà, thấy Tử Lam đang ngồi trên sô pha, trong nháy mắt, hai mắt bé tỏa sáng.
“ Mẹ, sao về sớm thế ?” Hi Hi nhìn Tử Lam, vui mừng hỏi.
Ngày hôm qua còn gọi điện thoại thông báo không biết khi nào mới trở lại, nhưng hiện tại đã xuất hiện ở nhà.
Tử Lam nâng mắt nhìn Hi Hi, thấy bé vấn bình an vô sự, tâm thoáng buông lỏng đôi chút.
Hi Hi nhanh chân tiến tới sô pha ngồi bên cạnh Tử Lam.
Tử Lam nhìn Hi Hi bằng đôi mắt từ ái, “ Mặc Ân Thiên gọi điện thoại đến cho cha con, bảo rằng Mặc Thiếu Quần đang nằm viện, cho nên cha và mẹ buộc phải trở về !”
Nhắc tới chuyện này, Hi Hi âm thầm nhướn mày, bé biết, bọn họ nhất định sẽ gọi điện thoại cho cha.
Nhưng bé không ngờ cha và mẹ lại trở về nhanh hơn dự đoán .
Hi Hi nghe Tử Lam nói, trên mặt lặp tức xuất hiện một nụ cười lạnh lùng.
“ Trở lại cũng tốt, bảo bối đang rất nhớ mẹ!” Nói xong, Hi Hi tiến tới ôm Tử Lam thật chặt, bé làm nũng với cô.
Tử Lam nhìn Hi Hi, bé rõ ràng hiểu được, bé chính là con trai bảo bối của cô.
Cho nên, mỗi khi bày ra bộ dáng làm nũng thế này, có lẽ bé đã biết mình làm sai điều gì.
Tử Lam nhướn mày nhìn Hi Hi, ngoài cười nhưng trong lòng không cười, ánh mắt nhìn Hi Hi không khác mấy ngày thường “Chẳng lẻ con không có việc gì muốn nói với mẹ một chút sao ?”
“ Có !” Ngay lặp tức Hi Hi trả lời không cần do dự.
Tử Lam nhướn mày, ý bảo bé nói tiếp.
“ Con bảo Hoa Hồng mang từ Pháp về một bộ mỹ phẩm cao cấp, đã được gửi đến, đang đặt trong phòng của mẹ, bộ này rất được ưa chuộng, nhiều ngôi sao Hollywood đang sử dụng !” Hi Hi mỉm cười và nói.
Tử Lam “... ...... ...... .......”
“ Chuyện mẹ muốn con nói không phải là điều này?”
“Vậy mẹ muốn biết chuyện nào?” Hi Hi nhìn Tử Lam bằng vẻ mặt cực kỳ vô tội.
“ Thu lại vẻ mặt vô tội đó của con, nói cho mẹ biết, chuyện liên quan đến Mặc Thiếu Quần có phải đều do con làm không ?” Đơn giản, dứt khoát, Tử Lam hỏi một câu đúng trọng tâm vấn đề.
Hi Hi nhìn Tử Lam, thực tế mẹ đã biết, đang chờ bé thừa nhận.
Hi Hi cũng không phủ nhận những việc mình đã làm, cho nên bé rất nhanh gật đầu thừa nhận.
“ Đúng, đều do con làm !”
“Tại sao con lại hành động như vậy ?” Tử Lam khẽ nhíu mày, nhìn Hi Hi , cô hỏi.
Mặc dù cô biết Hi Hi đang làm những chuyện phi pháp, nhưng cô không muốn con trai của mình trở thành một người tâm ngoan thủ lạc, dù sao Mặc Thiếu Quần cũng là người nhà của Mặc Thiếu Thiên.
Nghe Tử Lam hỏi đến vấn đề trong chuyện này...Hi Hi suy nghỉ một chút, mở miệng giải thích “ Chính bản thân cậu ta tự đưa tới cửa, con cũng không muốn Mặc Thiếu Quần phải nhập viện, do cậu ta không biết sống chết thì trách ai !” Hi Hi hung hăng kể lại.
Tử Lam nhíu mày thật chặt, nhìn dáng vẻ tức giận của Hi Hi, cô cũng đoán được đôi chút chuyện gì đã xảy ra.
“ Rốt cuộc, chuyện như thế nào ?” Tử Lam nhìn Hi Hi, cô hỏi.
“ Xế chiều hôm qua, con và Tạp Ni mở ra một cuộc họp trong tổ chức, buổi tối, con hẹn bọn người Lý Thuận gặp mặt ăn chung một bữa cơm, không ngờ vừa vặn gặp được Mặc Thiếu Quần cùng đám bạn của cậu ta, vốn dĩ con không thèm để ý tới cậu ta, nhưng do bản thân cậu ta không biết sống chết, chặn đường con lại còn nói rất nhiều lời khó nghe, đã vậy còn muốn động tay động chân với con nữa, cho nên con mới buộc phải động thủ dạy cho cậu ta một bài học nhớ đời.” Hi Hi nhìn Tử Lam, nhấn mạnh lời nói, nghiến răng nghiến lợi.
Tử Lam rất tin tưởng những lời Hi Hi vừa nói.
Bởi vì chưa bao giờ Hi Hi nói dối với cô, hơn nữa, sự thật đúng sai, chỉ cần Hi Hi nói, cô đều tin tưởng đó chính là sự thật.
Nói theo cách của Mặc Thiếu Thiên.
Một người kiêu ngạo nhất định rất khinh thường những lời nói dối.
Thậm chí có một ngày nếu làm sai, cũng sẽ thành đúng !
“ Cuối cùng, nhóm người đi chung với con đã động thủ ?” Tử Lam nhìn Hi Hi hỏi.
Hi Hi gật đầu “ Bọn họ chỉ muốn giúp con, cũng do con ngầm đồng ý cho nên bọn họ mới động thủ dạy dỗ Mặc Thiếu Quần một trận !”
Nhưng để có một màn kia, đều do Mặc Thiếu Quần không biết sống chết mở miệng nói những lời khó nghe như vậy.
Nếu bé không giáo huấn Mặc Thiếu Quần một trận, xem ra thật có lỗi với đất trời.
/611
|