CHƯƠNG 18
Khi còn nhỏ, Tô Mạn gần như không có bạn bè, rấtthí¢h đu the0 người ba ba tuấn dật cao lớn của mình, nếu nghịch ngợm tùy hứng quá mức sẽ bị hắn nghiêm khắc trừng phạt mông nhỏ.
Nhưng không biết bắt đầu từ khi nào, Tô Mạn cảm giác được người đàn ông bắt đầu có chút tránh né sự tiếp xúc tứ chi quá mức thân mật giữa hai người họ.
Cô chủ động ôm lấy thân mật với ba ba, hắn sẽ không từ chối, nhưng ngoại trừ nụ hôn chúc ngủ ngon, ba ba sẽ không hôn lên mặt cô.
Điều này làm cho Tô Mạn không vui the0 bản năng.
"Nếu con quậy, ba cứ đánh mông nhỏ của con, giống khi con còn nhỏ vậy.” Tô Mạn ngồi xuống cạnh bàn ăn, cắn một miếng bánh bao nhỏ.
Cô cuộn đầu lưỡi nhỏ lại hút hết nước bên tɾong bánh.
“Đây là con nói.” Tô Yến ngồi ở bên cạnh cô, dùng ngón tay cái lau đi nước sốt dính trên môi cô.
"Dạ, là con nói.” Tô Mạn đưa nửa cái bánh bao mình cắn dở qua cho Tô Yến, “Ba ba ăn đi.”
"Ba ăn rồi.” Tô Yến nói.
“Không được, đây là bánh bao con đã ăn rồi, ba ba nhất định phải ăn.” Tô Mạn phun ra lời ngụy biện, “Như vậy mới tính là con và ba ba ăn sáng cùng nhau được.”
Tô Yến cao giọng cười, nhéo gương mặt trắng hồng không tỳ vết của cô, “Kẹo mạch nha, đều nghe con hết.”
Nhìn cô ăn xong bữa sáng, uống xong sữa bò, Tô Yến mới chậm rãi mở miệng, “Mạn Mạn, chút nữa ba ba có việc phải ra ngoài một chút.”
Nghe vậy, độ cong bên môi cô gái nháy mắt biến mất, “Đi đâu không thể dẫn con the0 sao?”
"Chiều nay ba phải ra toà.” Tô Yến xoa nắn tay nhỏ nhằm an ủi cô.
"Vậy cũng có thể dẫn con the0 mà, con có thể bàng thính, có được không?” Tô Mạn ôm khuỷu tay người đàn ông, có chút chờ mong hỏi.
“Không được.” Tô Yến dịu dàng giải thí¢h với cô, “Án tử không thẩm vấn xử lý công khai, cho nên con không thể đi the0, tất cả mọi người đều không thể bàng thính.”
Có rấtít án tử cần Tổ Yến phải tự mình ra tòa, nhưng đây là nhị thẩm án cưỡng hiếp trẻ em, người bị hại còn là con gái của quan lớn, có ảnh hưởng rấtlớn tới xã hội và lợi ích liên quan quá rộng, hắn cần phải tự mình xử lý.
“Không thể bàng thính, con có thể ở tɾong xe chờ ba có được không?” Hốc mắt Tô Mạn mơ hồ dâng lên hơi nước lấp lánh, vẻ mặt cầu xin mong chờ.
“Toà án thẩm vấn ¢hắc sẽ rấtlâu, Mạn Mạn.”
“Nhưng con muốn chờ ba ba mà, con ở nhà cũng không có việc gì làm, ba ba không muốn vừa tan làm sẽ có thể nhìn thấy con đầu tiên sao?” Tô Mạn lại bắt đầu nũng nịu với hắn.
Người đàn ông đành thỏa hiệp, "Được rồi, dẫn con the0.”
/298
|