Nhân Hoàng sống lại, tái hiện trên đời!
Thân hình cao lớn của hắn uy nghiêm, chấn động thế gian, chư thiên đều rung chuyển, linh hồn chúng sinh đều cộng minh, tinh tú đầy trời dường như tức tốc rơi xuống.
Đây là một loại uy thế vang dội cổ kim, Nhân Hoàng oai hùng vĩ ngạn tự nhiên đứng đó, tóc đen phủ vai, trong con ngươi là tịch mịch muôn đời.
Tất cả chư thánh đều quỳ phục, đây là khí tức oai nghiêm không thể kháng cự, như là con kiến đối mặt với trăng sáng, như đối mặt với Thần minh, có một loại kính sợ trời sinh.
Mọi người dập đầu, đồng thời trong nội tâm sục sôi, nỗi lòng như sóng gió ngập trời, khó có thể bình tĩnh trở lại. Quả thực không thể tin hết thảy chuyện này, rồi lại có thể chân chính đối mặt với Nhân Hoàng.
Đây là nhân vật của muôn đời trước, khắp vũ trụ tinh không đều có truyền thuyết về Nhân Hoàng, ngạo thị cổ kim, vô song cái thế, khai sáng ra huy hoàng cho Nhân tộc.
Kinh nghĩa của Nhân Hoàng trình bày đại bí căn nguyên nhất của thiên địa, đến nay vẫn như cũ là Mau Kinh nổi danh nhất của Nhân tộc, Đại đế đời sau đều từng tham khảo và noi theo.
Nhất là chiến lực của Nhân Hoàng chân chính quỷ khóc thần sầu, muôn đời tịch mịch trong vô địch, chiến khắp chín tầng trời mười tầng đất không đối thủ, một mình cô độc trên con đường thành tiên.
- Bái kiến Nhân Hoàng!
Cũng không biết ai lên tiếng trước, rồi mọi người khắp tinh không đều cùng nhau hô to, liên tiếp, vang vọng khắp hoàn vũ, thánh âm không dứt.
- Cổ kim biết bao nhiêu Đế và Hoàng, đều trở thành bụi trong vũ trụ...
Nhân Hoàng nhìn về phía bến bờ tinh không, trong uy nghiêm vô thượng mang theo một vẻ cô tịch.
Mọi người đều động dung, bị loại cảm xúc này lây lan, trong lúc nhất thời khó có thể nói ra nói.
Đây không phải chân chính Thái Âm Hoàng, chỉ là một lũ ý chí chân linh, là thức tỉnh trong khoảnh khắc, hiển hóa ở nhân gian, nhưng lại áp chế vạn đạo chư thiên.
Mọi người rất khó tưởng tượng, nếu là chân chính Nhân Hoàng xuất hiện thì sẽ có uy nghiêm cùng khí thế đến mức nào!
Tại địa phương này, thiên địa yên tĩnh, đại đạo chìm nổi, hết thảy trật tự quy tắc thiên địa đều bị Thái Âm Hoàng bước dưới chân, chỉ có Nhân Hoàng là duy nhất trong thiên địa.
Từng đợt từng đợt đạo ngân đan vào, gào thét, các loại đạo thế nhân tôn thờ đều run rẩy ở phụ cận Nhân Hoàng!
Nhân Hoàng mang theo một vẻ cô đơn, ánh mắt chợt chuyển là ngàn vạn năm, trong nháy mắt hiểu rõ hết thảy chuyện xảy ra trước mắt, nhẹ nhàng thở dài, năm tháng muôn đời đã mất đi, đây sớm đã không phải thời đại của mình.
Cái đèn thân người mặt quỷ bên cạnh Diệp Phàm ảm đạm xuống, ở trước mặt Nhân Hoàng dù là rồng cùng phải nằm phục, là phượng hoàng cũng phải ngủ đông, khí vật chư Thần đều bị áp chế.
Thái Âm Hoàng là một nam nhân như Thần bình thường, tư thế oai hùng vĩ ngạn, tóc đen tung bay, hiển lộ ra hết vẻ oai hùng của thời đại trẻ tuổi, một ánh mắt liền hiểu rõ hết thảy.
Nhân Hoàng nhìn chằm chằm một vật trong cơ thể Diệp Phàm, xuất thần một hồi lâu, người khác không biết nhưng Diệp Phàm biết, đây là Nhân Hoàng đang nhìn cái đỉnh đồng xanh sứt mẻ.
Lúc này, cái đỉnh đồng xanh thừa nhận uy áp lớn lao, phát ra tia sáng mong manh, không có tràn ra thân thể hắn, nó đang tự chủ chống lại uy áp của Nhân Hoàng, cũng chính nhờ vậy, duy nhất chỉ có Diệp Phàm chưa quỳ xuống.
Nhân Hoàng đứng ở trong tinh không, tản ra khí tức khiến đại thánh chư thiên đều phải khiếp sợ, ai cũng sợ hãi và động dung, ngay cả Hộ đạo giả đều khấu đầu lễ bái.
Tuy rằng Diệp Phàm chưa quỳ, nhưng cũng hành đại lễ, đây là tôn trọng, là thán phục công tích vô thượng, là lễ kính đối với Nhân Hoàng.
- Lại tới ngã tư đường rồi sao, kiếp này sẽ có người có thể thành tiên sao?
Thân ảnh cao ngất lẩm bẩm tự nói, khiến vũ trụ tinh không đều nổ vang, vì tiếng nói ấy mà sợ run.
Hộ đạo giả hoảng hốt, chư thánh nơm nớp lo sợ, Nhân Hoàng nói tới thành tiên, đại thế này, thời gian này đứt đoạn là một cái ngã tư đường!
Ánh mắt Nhân Hoàng sâu sắc nhìn về hướng Bắc Đẩu Tinh Vực xa xa vô tận, rồi sau đó cất bước, lập tức rời đi.
- Nhân Hoàng!
Chư thánh đồng loạt kêu lên, nhưng Nhân Hoàng không có phản ứng gì, bước ra một bước vật đổi sao dời, như là trôi qua tới mấy vạn năm xa.
Tốc độ của Nhân Hoàng quá nhanh, lập tức xuyên qua trong vũ trụ, trong nháy mắt liền biến mất khỏi phiến tinh không này, đi về hướng Bắc Đẩu Tinh Vực kia.
Nhân Hoàng đã không còn là Thần Chi Niệm, có từng đợt từng đợt uy nghiêm của Đại đế cổ, có thể thi triển thần thông vượt qua lẽ thường, mặc dù là Đại Thánh cũng khó mà với tới.
Nhân Hoàng hóa thành một đạo tiên quang bất hủ, xé hư không mà đi, dường như phi tiên, làm cho Hộ đạo giả đều rung động, không một tiếng động dập đầu đưa tiễn.
Thật sự quá nhanh, như là năm tháng đảo ngược, như là dòng thời gian hỗn loạn, nói là cử hà phi thăng cũng không đủ để hình dung cảnh tượng lúc này.
Huyết Phù Đồ ảm đạm, đã không còn kí chủ.
Bá vương lộ vẻ sợ hãi, sắc mặt tái nhợt, không có một chút màu máu, ngơ ngác nhìn Nhân Hoàng rời đi.
Từ đầu đến cuối, thân ảnh vĩ ngạn kia cũng không có liếc nhìn hắn một cái, cũng không lưu ý tới Huyết Tế Thại, làm cho trong lòng chí tôn trẻ tuổi của Thương Thiên Bá Huyết nhất mạch trống rỗng mất mát.
Khí tức của Đại đế cổ biến mất, tinh không khôi phục yên tĩnh, đạo tắc lưu chuyển bình thường, không còn bị áp chế.
Cũng không biết qua bao lâu, mọi người mới bừng tỉnh lại, sau đó sôi trào, cả địa phương này rơi vào cảnh tiếng động lớn rầm rĩ. Hôm nay chứng kiến Thái Âm Cổ Hoàng hiển hóa, đối với bọn họ mà nói là sự kiện vô cùng rung động.
- Nhân Hoàng đi Táng Đế Tinh rồi! Nơi đó nhất định có phát sinh đại sự, chúng ta nếu có thể cảm giác, có lẽ sẽ chứng kiến một hồi thần tích!
Không ai có thể bình tĩnh, tất cả đều xao động, hận không thể lập tức đuổi theo hướng bến bờ tinh không kia.
Tại Táng Đế Tinh, nhiều năm qua cũng không biết có bao nhiêu cao thủ trong tinh vực không ngừng tới đây chinh phạt, chờ đợi con đường thành tiên mở ra.
Những ngày gần đây cả viên đại tinh này đều có thể cảm nhận được một loại khí cơ đáng sợ, không giống với các tinh cầu khác, làm cho Cổ Thánh đều phải kính sợ, chư thần đều bất an.
Cho tới bây giờ không ai dám ở trong này giương oai, bởi vì đây là địa phương mai táng hài cốt Đại đế cổ, chôn xuống rất nhiều bí mật; mà con đường thành tiên cũng là bắt đầu ở nơi đây.
Nhưng hôm nay đã xảy ra chuyện bất ngờ.
Một đạo thần niệm to lớn từ chỗ sâu trong tinh không truyền đến, công chính bình thản, không e không sợ thổi quét cả viên cổ tinh.
- Đây là... người nào? Cho dù là Đại Thánh tuyệt đại cũng không dám dò xét khắp mọi ngõ ngách của cổ tinh này, mà hắn lại dám như thế!
Mọi người chấn kinh rồi, đương thời còn có người nào dám làm như vậy chứ? Không kiêng nể gì, sẽ không sợ chọc giận tồn tại thần bí trong bảy đại cấm địa Sinh Mệnh sao?!
Thần niệm thổi quét Táng Đế Tinh, rồi sau đó trong vòm trời hạ xuống một nam nhân anh vĩ, xuất hiện trên mặt đất sinh mệnh cổ ở Bắc Đẩu Tinh Vực.
- Đây là người phương nào, mà cường đại như thế!
Tổ Vương Vạn tộc, chư thánh Vực ngoại... tất cả đều sợ run, bọn họ nhìn chằm chằm về phía chân trời, chú ý tới thần niệm cường đại này, trong lòng có dự cảm không khỏi sợ hãi.
Đạo dao động cường đại này làm cho rất nhiều Thánh nhân đều sợ hãi, tim gan đều phát lạnh.
Nhân Hoàng buông xuống Bắc Đẩu Tinh Vực, xuất hiện trên cổ tinh đã cách xa dài dòng năm tháng vô tận. Từ tinh không cổ lộ tới đây, xa mà như gần trong gang tấc, Nhân Hoàng giống như nhàn nhã lửng thửng đi dạo trong sân nhà,.
Khí tức của Nhân Hoàng tràn ngập thần uy cái thế của Cổ Hoàng, không có cố ý chấn nhiếp, hoàn toàn là tự nhiên biểu lộ ra đã làm kinh sợ mỗi người!
- Ai vậy... từ Tiên vực quay lại sao? Đương thời như thế nào có thể có người như vậy!
- Hắn là ai vậy, như thế nào có thể sống đến bây giờ?!
Bất kể là vùng cấm Thái Sơ hay là Bất Tử Sơn, hoặc là Tiên Lăng Mộ, Thần Khư... các đại cấm địa Sinh Mệnh đều có tồn tại bị đánh thức bừng tỉnh, phát ra thanh âm uy nghiêm mang theo đầy nghi vấn.
- Hắn... cực kỳ giống như một vị Cổ Hoàng Nhân tộc trong truyền thuyết, cực kỳ xa xưa.
- Nhân Hoàng... Thái Âm! Là hắn... đúng thật là hắn! Không phải sớm đã tọa hóa trong dòng thời gian rồi sao? Cái này thật bất công mà!
Trong Cấm địa Sinh Mệnh, mấy vị tồn tại cổ xưa chấn động mạnh, quả thực không thể tin được hết thảy. Không có người nào biết được nỗi lòng của họ, bản thân rõ ràng sống mãi tới ngày nay, lại vẫn còn khiếp sợ với sự xuất hiện của Nhân Hoàng.
Mấy vị tồn tại cấp chí tôn như lâm đại địch, trong con ngươi tràn ra từng tia tiên huy, chú ý nhất cử nhất động của Nhân Hoàng!
- Đúng rồi! giống như Thánh thể đại thành trước kia, là sau khi Thần Chi Niệm bị tinh lọc, cuối cùng một đạo ý chí chân linh tỉnh lại kiếp trước.
Trong vùng cấm có người nói nhỏ, không khí khẩn trương giảm bớt không ít.
Nhân Hoàng bễ nghễ thiên hạ, trong con ngươi có muôn đời năm tháng trôi qua, nhất cử nhất động của Nhân Hoàng trong thiên địa, bước ra một bước, núi cao đảo ngược, biển cát lùi xa, không chỗ nào không tới.
Mọi người ở thời đại của Nhân Hoàng đều đã chết đi, hết thảy đều đã thành cát bụi. Hôm nay quay lại cổ tinh này, nỗi lòng hàng vạn hàng nghìn. Mặc dù là Nhân Hoàng đối mặt với muôn đời cô lạnh này cũng phải ảm đạm cảm khái muôn vàn.
Ra ngoài dự đoán của chư thánh, Nhân Hoàng không có đi tới bảy vùng cấm địa, mà hóa thành một đạo tiên quang, buông xuống ở Tây Mạc, xuất hiện trước một ngọn núi lớn.
Nơi này phật quang bốc hơi, tín ngưỡng lực như hải dương, chiếu rọi khắp thập phương, đúng là Tu Di Sơn hùng vĩ!
Nhật nguyệt run rẩy, tinh hà thất sắc, Nhân Hoàng đi lên đỉnh Tu Di Sơn, đối mặt với mấy cây bồ đề cổ xưa phía trước Đại Lôi Âm Tự to lớn.
“Boong...”
Tiếng chuông vang lên vang vọng khắp vòm trời, truyền đi khắp Tây Mạc, như là từ viễn cổ xé rách bầu trời mà đến.
Tu Di Sơn run rẩy, Đại Lôi Âm Tự chấn động, khắp Tây Mạc phật quang đại thịnh, như là có chư thiên cổ Phật hiển hóa, dị tượng kinh người.
- Chẳng lẽ là Phật tổ chuyển sang kiếp khác sao, vì sao có loại cảnh tượng vĩ đại này, khắp nơi là phật quang, nơi nơi đều là tiếng tụng xướng kinh?
Đó là phàm nhân đều bị kinh động, lòng có cảm ứng.
Nhân Hoàng đi lên Tu Di Sơn, đến gần cổ địa trung tâm của Phật Giáo. Đây là chuyện hiếm có xưa nay, dẫn tới khắp Tây Mạc đều hỗn loạn một trận.
Một cổ uy áp lớn lao thấu phát ra, từ trên Tu Di Sơn chảy xuống phía dưới, tất cả phật tượng trong cổ tự ở khắp Tây Mạc đều phát sáng, buông xuống từng đợt từng đợt dải tơ, đó là tín ngưỡng lực tinh thuần. Tất cả thần tượng Bồ Tát, cổ Phật như là có sinh mệnh đều sống lại.
- Thì ra là thể!
Nhân Hoàng gật gật đầu, hiểu rõ A Di Đà Phật khai sáng Phật Giáo, khẽ nói:
- A Di Đà Phật cũng coi như có tài!
Lời nói này vừa phát ra thiên địa đều chấn động, tứ phương đều run rẩy, tất cả đại chung trong cổ tự kêu vang, ánh sáng tín ngưỡng xông lên tận trời, phật lực tràn ngập rung động thế gian.
Bất kể là trên Tu Di Sơn hay là trong các cổ tự khác, rất nhiều cổ tăng, phật tử đều run lên, từ xưa đến nay có ai dám nói như vậy.
Lời này giống như là một vị trưởng bối đang đánh giá một đứa nhỏ: thật không tệ. Quả thật làm cho bọn họ nơm nớp lo sợ.
Phật âm điếc tai, trong mỗi ngôi chùa đều bùng lên phật quang, lão tăng, phật đồ... toàn bộ đều quỳ rạp sát đất, không kìm nổi hướng về phía Tu Di Sơn dập đầu cúng bái.
Đúng lúc này, tại Tu Di Sơn cổ địa thần bí nhất tràn ra sương mù hỗn độn, một kiện cổ khí bay lên, phát ra hào quang rực rỡ bất hủ, nhằm về phía Nhân Hoàng vô thượng.
Đúng là Thần khí chí tôn của Phật Giáo: Hàng Ma Xử!
Đây là binh khí của A Di Đà Phật Đại đế tự tay luyện chế, là thánh vật tối cao của Phật đạo, có thể hàng yêu phục ma, trấn áp ba ngàn thế giới.
- Bảo xử tự hành thức tỉnh, là muốn nhằm vào vị chí tôn thần bí này sao?
Rất nhiều cổ tăng sợ run, đây là chuyện chưa bao giờ xảy ra.
Năm đó, chỉ có khi Thích Già Ma Ni phật xác ma phản ra Đại Lôi Âm Tự, Hàng Ma Xử cũng tự mình thức tỉnh một lần. nhưng cùng không có uy thế ngập trời giống như hôm nay vậy, quả thực như sắp phá hủy chín tầng trời mười tầng đất.
Thần niệm ẩn chứa bên trong Hàng Ma Xử hoàn toàn sống lại, không có một tia giữ lại, là ba mươi vạn năm nay chưa bao giờ xảy ra!
Điều này làm cho mọi người kinh sợ. Khí tức của Đại đế cổ tràn ngập, giống như A Di Đà Phật Đại đế tái sinh, tất cả Thần tăng cùng phật tử sợ đến ngây người.
Thế nhưng, càng khiến mọi người khiếp sợ chính là Hàng Ma Xử lại run lên, dừng lại ở trước mặt Nhân Hoàng, rồi như có nhân tính tự mình thi lễ, như là đang thỉnh tội.
Thân hình cao lớn của hắn uy nghiêm, chấn động thế gian, chư thiên đều rung chuyển, linh hồn chúng sinh đều cộng minh, tinh tú đầy trời dường như tức tốc rơi xuống.
Đây là một loại uy thế vang dội cổ kim, Nhân Hoàng oai hùng vĩ ngạn tự nhiên đứng đó, tóc đen phủ vai, trong con ngươi là tịch mịch muôn đời.
Tất cả chư thánh đều quỳ phục, đây là khí tức oai nghiêm không thể kháng cự, như là con kiến đối mặt với trăng sáng, như đối mặt với Thần minh, có một loại kính sợ trời sinh.
Mọi người dập đầu, đồng thời trong nội tâm sục sôi, nỗi lòng như sóng gió ngập trời, khó có thể bình tĩnh trở lại. Quả thực không thể tin hết thảy chuyện này, rồi lại có thể chân chính đối mặt với Nhân Hoàng.
Đây là nhân vật của muôn đời trước, khắp vũ trụ tinh không đều có truyền thuyết về Nhân Hoàng, ngạo thị cổ kim, vô song cái thế, khai sáng ra huy hoàng cho Nhân tộc.
Kinh nghĩa của Nhân Hoàng trình bày đại bí căn nguyên nhất của thiên địa, đến nay vẫn như cũ là Mau Kinh nổi danh nhất của Nhân tộc, Đại đế đời sau đều từng tham khảo và noi theo.
Nhất là chiến lực của Nhân Hoàng chân chính quỷ khóc thần sầu, muôn đời tịch mịch trong vô địch, chiến khắp chín tầng trời mười tầng đất không đối thủ, một mình cô độc trên con đường thành tiên.
- Bái kiến Nhân Hoàng!
Cũng không biết ai lên tiếng trước, rồi mọi người khắp tinh không đều cùng nhau hô to, liên tiếp, vang vọng khắp hoàn vũ, thánh âm không dứt.
- Cổ kim biết bao nhiêu Đế và Hoàng, đều trở thành bụi trong vũ trụ...
Nhân Hoàng nhìn về phía bến bờ tinh không, trong uy nghiêm vô thượng mang theo một vẻ cô tịch.
Mọi người đều động dung, bị loại cảm xúc này lây lan, trong lúc nhất thời khó có thể nói ra nói.
Đây không phải chân chính Thái Âm Hoàng, chỉ là một lũ ý chí chân linh, là thức tỉnh trong khoảnh khắc, hiển hóa ở nhân gian, nhưng lại áp chế vạn đạo chư thiên.
Mọi người rất khó tưởng tượng, nếu là chân chính Nhân Hoàng xuất hiện thì sẽ có uy nghiêm cùng khí thế đến mức nào!
Tại địa phương này, thiên địa yên tĩnh, đại đạo chìm nổi, hết thảy trật tự quy tắc thiên địa đều bị Thái Âm Hoàng bước dưới chân, chỉ có Nhân Hoàng là duy nhất trong thiên địa.
Từng đợt từng đợt đạo ngân đan vào, gào thét, các loại đạo thế nhân tôn thờ đều run rẩy ở phụ cận Nhân Hoàng!
Nhân Hoàng mang theo một vẻ cô đơn, ánh mắt chợt chuyển là ngàn vạn năm, trong nháy mắt hiểu rõ hết thảy chuyện xảy ra trước mắt, nhẹ nhàng thở dài, năm tháng muôn đời đã mất đi, đây sớm đã không phải thời đại của mình.
Cái đèn thân người mặt quỷ bên cạnh Diệp Phàm ảm đạm xuống, ở trước mặt Nhân Hoàng dù là rồng cùng phải nằm phục, là phượng hoàng cũng phải ngủ đông, khí vật chư Thần đều bị áp chế.
Thái Âm Hoàng là một nam nhân như Thần bình thường, tư thế oai hùng vĩ ngạn, tóc đen tung bay, hiển lộ ra hết vẻ oai hùng của thời đại trẻ tuổi, một ánh mắt liền hiểu rõ hết thảy.
Nhân Hoàng nhìn chằm chằm một vật trong cơ thể Diệp Phàm, xuất thần một hồi lâu, người khác không biết nhưng Diệp Phàm biết, đây là Nhân Hoàng đang nhìn cái đỉnh đồng xanh sứt mẻ.
Lúc này, cái đỉnh đồng xanh thừa nhận uy áp lớn lao, phát ra tia sáng mong manh, không có tràn ra thân thể hắn, nó đang tự chủ chống lại uy áp của Nhân Hoàng, cũng chính nhờ vậy, duy nhất chỉ có Diệp Phàm chưa quỳ xuống.
Nhân Hoàng đứng ở trong tinh không, tản ra khí tức khiến đại thánh chư thiên đều phải khiếp sợ, ai cũng sợ hãi và động dung, ngay cả Hộ đạo giả đều khấu đầu lễ bái.
Tuy rằng Diệp Phàm chưa quỳ, nhưng cũng hành đại lễ, đây là tôn trọng, là thán phục công tích vô thượng, là lễ kính đối với Nhân Hoàng.
- Lại tới ngã tư đường rồi sao, kiếp này sẽ có người có thể thành tiên sao?
Thân ảnh cao ngất lẩm bẩm tự nói, khiến vũ trụ tinh không đều nổ vang, vì tiếng nói ấy mà sợ run.
Hộ đạo giả hoảng hốt, chư thánh nơm nớp lo sợ, Nhân Hoàng nói tới thành tiên, đại thế này, thời gian này đứt đoạn là một cái ngã tư đường!
Ánh mắt Nhân Hoàng sâu sắc nhìn về hướng Bắc Đẩu Tinh Vực xa xa vô tận, rồi sau đó cất bước, lập tức rời đi.
- Nhân Hoàng!
Chư thánh đồng loạt kêu lên, nhưng Nhân Hoàng không có phản ứng gì, bước ra một bước vật đổi sao dời, như là trôi qua tới mấy vạn năm xa.
Tốc độ của Nhân Hoàng quá nhanh, lập tức xuyên qua trong vũ trụ, trong nháy mắt liền biến mất khỏi phiến tinh không này, đi về hướng Bắc Đẩu Tinh Vực kia.
Nhân Hoàng đã không còn là Thần Chi Niệm, có từng đợt từng đợt uy nghiêm của Đại đế cổ, có thể thi triển thần thông vượt qua lẽ thường, mặc dù là Đại Thánh cũng khó mà với tới.
Nhân Hoàng hóa thành một đạo tiên quang bất hủ, xé hư không mà đi, dường như phi tiên, làm cho Hộ đạo giả đều rung động, không một tiếng động dập đầu đưa tiễn.
Thật sự quá nhanh, như là năm tháng đảo ngược, như là dòng thời gian hỗn loạn, nói là cử hà phi thăng cũng không đủ để hình dung cảnh tượng lúc này.
Huyết Phù Đồ ảm đạm, đã không còn kí chủ.
Bá vương lộ vẻ sợ hãi, sắc mặt tái nhợt, không có một chút màu máu, ngơ ngác nhìn Nhân Hoàng rời đi.
Từ đầu đến cuối, thân ảnh vĩ ngạn kia cũng không có liếc nhìn hắn một cái, cũng không lưu ý tới Huyết Tế Thại, làm cho trong lòng chí tôn trẻ tuổi của Thương Thiên Bá Huyết nhất mạch trống rỗng mất mát.
Khí tức của Đại đế cổ biến mất, tinh không khôi phục yên tĩnh, đạo tắc lưu chuyển bình thường, không còn bị áp chế.
Cũng không biết qua bao lâu, mọi người mới bừng tỉnh lại, sau đó sôi trào, cả địa phương này rơi vào cảnh tiếng động lớn rầm rĩ. Hôm nay chứng kiến Thái Âm Cổ Hoàng hiển hóa, đối với bọn họ mà nói là sự kiện vô cùng rung động.
- Nhân Hoàng đi Táng Đế Tinh rồi! Nơi đó nhất định có phát sinh đại sự, chúng ta nếu có thể cảm giác, có lẽ sẽ chứng kiến một hồi thần tích!
Không ai có thể bình tĩnh, tất cả đều xao động, hận không thể lập tức đuổi theo hướng bến bờ tinh không kia.
Tại Táng Đế Tinh, nhiều năm qua cũng không biết có bao nhiêu cao thủ trong tinh vực không ngừng tới đây chinh phạt, chờ đợi con đường thành tiên mở ra.
Những ngày gần đây cả viên đại tinh này đều có thể cảm nhận được một loại khí cơ đáng sợ, không giống với các tinh cầu khác, làm cho Cổ Thánh đều phải kính sợ, chư thần đều bất an.
Cho tới bây giờ không ai dám ở trong này giương oai, bởi vì đây là địa phương mai táng hài cốt Đại đế cổ, chôn xuống rất nhiều bí mật; mà con đường thành tiên cũng là bắt đầu ở nơi đây.
Nhưng hôm nay đã xảy ra chuyện bất ngờ.
Một đạo thần niệm to lớn từ chỗ sâu trong tinh không truyền đến, công chính bình thản, không e không sợ thổi quét cả viên cổ tinh.
- Đây là... người nào? Cho dù là Đại Thánh tuyệt đại cũng không dám dò xét khắp mọi ngõ ngách của cổ tinh này, mà hắn lại dám như thế!
Mọi người chấn kinh rồi, đương thời còn có người nào dám làm như vậy chứ? Không kiêng nể gì, sẽ không sợ chọc giận tồn tại thần bí trong bảy đại cấm địa Sinh Mệnh sao?!
Thần niệm thổi quét Táng Đế Tinh, rồi sau đó trong vòm trời hạ xuống một nam nhân anh vĩ, xuất hiện trên mặt đất sinh mệnh cổ ở Bắc Đẩu Tinh Vực.
- Đây là người phương nào, mà cường đại như thế!
Tổ Vương Vạn tộc, chư thánh Vực ngoại... tất cả đều sợ run, bọn họ nhìn chằm chằm về phía chân trời, chú ý tới thần niệm cường đại này, trong lòng có dự cảm không khỏi sợ hãi.
Đạo dao động cường đại này làm cho rất nhiều Thánh nhân đều sợ hãi, tim gan đều phát lạnh.
Nhân Hoàng buông xuống Bắc Đẩu Tinh Vực, xuất hiện trên cổ tinh đã cách xa dài dòng năm tháng vô tận. Từ tinh không cổ lộ tới đây, xa mà như gần trong gang tấc, Nhân Hoàng giống như nhàn nhã lửng thửng đi dạo trong sân nhà,.
Khí tức của Nhân Hoàng tràn ngập thần uy cái thế của Cổ Hoàng, không có cố ý chấn nhiếp, hoàn toàn là tự nhiên biểu lộ ra đã làm kinh sợ mỗi người!
- Ai vậy... từ Tiên vực quay lại sao? Đương thời như thế nào có thể có người như vậy!
- Hắn là ai vậy, như thế nào có thể sống đến bây giờ?!
Bất kể là vùng cấm Thái Sơ hay là Bất Tử Sơn, hoặc là Tiên Lăng Mộ, Thần Khư... các đại cấm địa Sinh Mệnh đều có tồn tại bị đánh thức bừng tỉnh, phát ra thanh âm uy nghiêm mang theo đầy nghi vấn.
- Hắn... cực kỳ giống như một vị Cổ Hoàng Nhân tộc trong truyền thuyết, cực kỳ xa xưa.
- Nhân Hoàng... Thái Âm! Là hắn... đúng thật là hắn! Không phải sớm đã tọa hóa trong dòng thời gian rồi sao? Cái này thật bất công mà!
Trong Cấm địa Sinh Mệnh, mấy vị tồn tại cổ xưa chấn động mạnh, quả thực không thể tin được hết thảy. Không có người nào biết được nỗi lòng của họ, bản thân rõ ràng sống mãi tới ngày nay, lại vẫn còn khiếp sợ với sự xuất hiện của Nhân Hoàng.
Mấy vị tồn tại cấp chí tôn như lâm đại địch, trong con ngươi tràn ra từng tia tiên huy, chú ý nhất cử nhất động của Nhân Hoàng!
- Đúng rồi! giống như Thánh thể đại thành trước kia, là sau khi Thần Chi Niệm bị tinh lọc, cuối cùng một đạo ý chí chân linh tỉnh lại kiếp trước.
Trong vùng cấm có người nói nhỏ, không khí khẩn trương giảm bớt không ít.
Nhân Hoàng bễ nghễ thiên hạ, trong con ngươi có muôn đời năm tháng trôi qua, nhất cử nhất động của Nhân Hoàng trong thiên địa, bước ra một bước, núi cao đảo ngược, biển cát lùi xa, không chỗ nào không tới.
Mọi người ở thời đại của Nhân Hoàng đều đã chết đi, hết thảy đều đã thành cát bụi. Hôm nay quay lại cổ tinh này, nỗi lòng hàng vạn hàng nghìn. Mặc dù là Nhân Hoàng đối mặt với muôn đời cô lạnh này cũng phải ảm đạm cảm khái muôn vàn.
Ra ngoài dự đoán của chư thánh, Nhân Hoàng không có đi tới bảy vùng cấm địa, mà hóa thành một đạo tiên quang, buông xuống ở Tây Mạc, xuất hiện trước một ngọn núi lớn.
Nơi này phật quang bốc hơi, tín ngưỡng lực như hải dương, chiếu rọi khắp thập phương, đúng là Tu Di Sơn hùng vĩ!
Nhật nguyệt run rẩy, tinh hà thất sắc, Nhân Hoàng đi lên đỉnh Tu Di Sơn, đối mặt với mấy cây bồ đề cổ xưa phía trước Đại Lôi Âm Tự to lớn.
“Boong...”
Tiếng chuông vang lên vang vọng khắp vòm trời, truyền đi khắp Tây Mạc, như là từ viễn cổ xé rách bầu trời mà đến.
Tu Di Sơn run rẩy, Đại Lôi Âm Tự chấn động, khắp Tây Mạc phật quang đại thịnh, như là có chư thiên cổ Phật hiển hóa, dị tượng kinh người.
- Chẳng lẽ là Phật tổ chuyển sang kiếp khác sao, vì sao có loại cảnh tượng vĩ đại này, khắp nơi là phật quang, nơi nơi đều là tiếng tụng xướng kinh?
Đó là phàm nhân đều bị kinh động, lòng có cảm ứng.
Nhân Hoàng đi lên Tu Di Sơn, đến gần cổ địa trung tâm của Phật Giáo. Đây là chuyện hiếm có xưa nay, dẫn tới khắp Tây Mạc đều hỗn loạn một trận.
Một cổ uy áp lớn lao thấu phát ra, từ trên Tu Di Sơn chảy xuống phía dưới, tất cả phật tượng trong cổ tự ở khắp Tây Mạc đều phát sáng, buông xuống từng đợt từng đợt dải tơ, đó là tín ngưỡng lực tinh thuần. Tất cả thần tượng Bồ Tát, cổ Phật như là có sinh mệnh đều sống lại.
- Thì ra là thể!
Nhân Hoàng gật gật đầu, hiểu rõ A Di Đà Phật khai sáng Phật Giáo, khẽ nói:
- A Di Đà Phật cũng coi như có tài!
Lời nói này vừa phát ra thiên địa đều chấn động, tứ phương đều run rẩy, tất cả đại chung trong cổ tự kêu vang, ánh sáng tín ngưỡng xông lên tận trời, phật lực tràn ngập rung động thế gian.
Bất kể là trên Tu Di Sơn hay là trong các cổ tự khác, rất nhiều cổ tăng, phật tử đều run lên, từ xưa đến nay có ai dám nói như vậy.
Lời này giống như là một vị trưởng bối đang đánh giá một đứa nhỏ: thật không tệ. Quả thật làm cho bọn họ nơm nớp lo sợ.
Phật âm điếc tai, trong mỗi ngôi chùa đều bùng lên phật quang, lão tăng, phật đồ... toàn bộ đều quỳ rạp sát đất, không kìm nổi hướng về phía Tu Di Sơn dập đầu cúng bái.
Đúng lúc này, tại Tu Di Sơn cổ địa thần bí nhất tràn ra sương mù hỗn độn, một kiện cổ khí bay lên, phát ra hào quang rực rỡ bất hủ, nhằm về phía Nhân Hoàng vô thượng.
Đúng là Thần khí chí tôn của Phật Giáo: Hàng Ma Xử!
Đây là binh khí của A Di Đà Phật Đại đế tự tay luyện chế, là thánh vật tối cao của Phật đạo, có thể hàng yêu phục ma, trấn áp ba ngàn thế giới.
- Bảo xử tự hành thức tỉnh, là muốn nhằm vào vị chí tôn thần bí này sao?
Rất nhiều cổ tăng sợ run, đây là chuyện chưa bao giờ xảy ra.
Năm đó, chỉ có khi Thích Già Ma Ni phật xác ma phản ra Đại Lôi Âm Tự, Hàng Ma Xử cũng tự mình thức tỉnh một lần. nhưng cùng không có uy thế ngập trời giống như hôm nay vậy, quả thực như sắp phá hủy chín tầng trời mười tầng đất.
Thần niệm ẩn chứa bên trong Hàng Ma Xử hoàn toàn sống lại, không có một tia giữ lại, là ba mươi vạn năm nay chưa bao giờ xảy ra!
Điều này làm cho mọi người kinh sợ. Khí tức của Đại đế cổ tràn ngập, giống như A Di Đà Phật Đại đế tái sinh, tất cả Thần tăng cùng phật tử sợ đến ngây người.
Thế nhưng, càng khiến mọi người khiếp sợ chính là Hàng Ma Xử lại run lên, dừng lại ở trước mặt Nhân Hoàng, rồi như có nhân tính tự mình thi lễ, như là đang thỉnh tội.
/1822
|