Khắp Tây Mạc phật quang vọt lên cao, mặc dù là cổ tháp ở rừng sâu núi thẳm cũng tràn ngập phật lực, thần âm không dứt bên tai, như tiếng hoàng chung đại lữ kêu vang, như là Phật Đà chuyển thế hiển hóa ở thế gian.
Trên Tu Di Sơn, Hàng Ma Xử phát ra hỗn độn khí, tiên huy vô lượng xông lên trời cao, thần chí ẩn chứa bên trong khẽ ngân lên như hướng Nhân Hoàng thinh tội.
Cảnh tượng này làm cho Đại Lôi Âm Tự chấn động, phát ra từng tràng tiếng phật tụng, rất nhiều tượng đá cổ xưa lay động, tín ngưỡng lực tinh thuần cuồn cuộn như đại dương mênh mông.
Tất cả lão tăng đều sững sờ, rất nhiều phật tử đều như hóa đá, khó tin nhìn một màn này, sau đó bừng tinh dập đầu. Đây là binh khí của A Di Đà Phật, mà lại làm ra hành động như thế.
Đại Lôi Âm Tự rung chuyển phát ra từng hồi tiếng tụng kinh, ba ngàn Bồ Tát, Cổ Phật đều hiện pháp thân treo ở giữa không trung tụng kinh, nở rộ thần huy bất hủ.
- Đây là chư phật thượng cổ hiển hóa pháp thân, là lạc ấn thần thức họ để lại tái hiện, không có dấu hiệu báo trước không thể đại tường đại thụy như vậy!
Một vị Thần tăng sợ hãi, đối với người lạ cùng với Hàng Ma Xử sợ run, chuyện phát sinh hôm nay thật không thể tưởng tượng, vượt qua hiểu biết của lão.
Hàng Ma Xử liên tục rung động, hướng về Nhân Hoàng thi lễ, thật sự rất nhân tính hóa, dường như nhận tội chịu phạt.
- Một đạo ác niệm mà thôi, không tính là gì, không cần thỉnh tội!
Nhân Hoàng nói, cũng không truy cứu Ầ Di Đà Phật Đại đế từng làm những chuyện với Thần Chi Niệm của mình như vậy.
Nhưng bảo xử của Phật Giáo vẫn không ngừng chấn động, phi thường thành khẩn và trịnh trọng, cố ý thay mặt Phật môn Đại đế thỉnh tội.
- Ta muốn hỏi ngươi, thu tụ nhiều tín ngường lực như vậy, có hại đối với sinh linh hay không?
Nhân Hoàng bình tĩnh hỏi, nhưng lại phát ra một loại thần uy.
Trong vẻ bình tĩnh có một loại uy nghiêm không thể kháng cự. Nhân Hoàng giống như ngồi trên chín tầng trời nhìn xuống nhân gian, nắm trong tay pháp luật, không cho phép có người nào làm nguy hại tới sinh linh.
Bất kể là quá khứ hay hiện tại, Nhân Hoàng đều là một Chí tôn uy nghiêm đứng trên thiên hạ, bảo vệ con dân, không cho phép phá hư pháp luật làm hại nhân gian.
Cho dù đối mặt với một vị Đại đế Nhân tộc cũng như thế, loại uy thế khí nuốt núi sông, bễ nahễ chín tầng trời này quả thật khiến người ta kinh hãi run sợ.
Người trong Phật Giáo tất cả đều ngây dại, người này rốt cuộc có lai lịch gì, chẳng lẽ còn dám chất vấn A Di Đà Phật Đại đế của quá khứ hay sao? Thật là nghe mà rợn cả người.
Ra ngoài bọn họ đoán trước, Hàng Ma Xử còn thật sự đáp lại, không có một chút qua quýt, thần niệm bên trong sống lại, lần này không ngờ lại truyền ra thần âm:
- A Di Đà Phật tới từ chí thiện, cả đời cùng chưa từng giết qua một sinh linh, quét rác sợ tổn thương mạng con kiến, lại tiếc thương loài thiêu thân lao vào ngọn đèn.
Đạo thần niệm này cũng tràn ngập uy áp, đây là một loại dao động lực lượng có thể xưng tôn trong thiên địa. Thần niệm cẩn thận tỉ mi đáp lại Nhân Hoàng, đặc biệt coi trọng vấn đề này.
Cả tòa Tu Di Sơn đều lay động, phát ra thần huy vạn trượng, tín ngưỡng lực tinh thuần nhấp nhô giống như tinh hà mờ mịt, bao la hùng vĩ khôn cùng.
Mọi người đều bị kinh sợ, chư tăng ai cũng run rẩy toàn thân. Từ xưa đến nay, kiện cổ binh này cùng không có lên tiếng nói chuyện, ngày nay nhưng lại lễ kính với một nam nhân thần bí vĩ ngạn như vậy.
Người này là ai vậy? Mọi người đều rúng động trong lòng, tất cả đều miệng tụng phật hiệu, phát ra run rẩy từ tâm linh.
Nhân Hoàng gật gật đầu, vẫn như cũ vô cùng trang nghiêm, như quá khứ đứng trên thiên hạ quan sát chư thần. Có một loại khí phách oai hùng, chí cao vô thượng khiến người ta kính sợ.
- Trên thực tể, loại tín ngường lực tinh thuần này cũng có thể giúp cho mỗi một phật đồ nhận ân huệ, tẩm bổ tinh thần bọn họ được tinh khí mênh mông, thần huyết tràn đầy.
Thần niệm ẩn chứa trong Hàng Ma Xử giải thích, giảng thuật đủ chỗ diệu dụng của tín ngường lực.
- Nhất thời không tùy tiện sát sinh, cả đời cũng không hẳn không từng sát sinh, thật sự khó làm được, chỉ sợ cuối cùng trời sụp đất nứt, hoàn toàn đảo điên!
Nhân Hoàng tóc đen tung bay, con ngươi vô cùng sâu sắc, như là có thể nhìn thấu cổ kim tương lai. Khi nói ra uy áp chín tầng trời, mang theo một loại đại bi đại uy trấn áp muôn đời.
Hiển nhiên, Nhân Hoàng đang cảnh cáo, mặc dù là đối mặt với thần hồn binh khí của một vị Đại đế đời sau, cũng tản ra chính khí không để cho làm trái. Nếu có hành động nguy hại tới Nhân tộc lập tức trấn áp ngay!
Thời đại Nhân Hoàng đã khai sáng thời thịnh thế cực độ huy hoàng, là độc tôn của chín tầng trời mười tầng đất, trên đánh Thần minh, dưới trấn áp Cửu U, quét ngang Thánh linh, trấn áp phong ấn hết thảy náo động... phàm là nguy hiểm cho sinh linh đều khó mà chặn được một kích của Nhân Hoàng.
Ngày nay, mặc dù chỉ là một đạo ý chí chân linh, khí phách vô địch của Nhân Hoàng vẫn như cũ hiển lộ ra hết, mặc dù là đối mặt với một vị Đại đế khác cùng như thế.
- Nhân Hoàng có thể yên tâm, A Di Đà Phật cả đời nhân ái. Tuy có phật thân vô địch nhưng cùng không làm chuyện trái ý nguyện của sinh linh!
Hàng Ma Xử giải thích, trình bày phật nghĩa bình đẳng giữa chúng sinh.
Cả tòa Tu Di Sơn chấn động, rất nhiều cổ tăng, tất cả phật tử đều ngây dại: không ngờ đây là Nhân Hoàng xuất hiện trên Phật Sơn của họ, quả thực giống như chuyện thần thoại!
Niên đại Nhân Hoàng còn tại thế đã qua quá xa xưa rồi, sớm đã không có cách nào khảo chứng. Ngày nay không ngờ Nhân Hoàng ở đây nhìn xuống Tu Di Sơn, dẫn tới Đế binh Phật môn thức tỉnh, tự mình đáp lời.
Tất cả chuyện này đều quá mức rung động, khiến mọi người cảm thấy giống như một giấc mơ, có vẻ không đúng là sự thực.
- Tham kiến Nhân Hoàng!
Trước Đại Lôi Âm Tự rất nhiều Phật tử quỳ xuống, mặc dù thân nhập Phật môn, nhưng vẫn như cũ biết Nhân Hoàng có công tích vĩ đại. Tuy rằng cụ thể nói không nên lời, nhưng Nhân tộc nhiều thế hệ đều ca tụng ân đức của Nhân Hoàng, đủ để chứng minh hết thảy.
Đại Lôi Âm Tự nổ vang, cả tòa Tu Di Sơn rung chuyển!
Vang lên tiếng tụng kinh từ thượng cổ, trang nghiêm mà mênh mông vượt qua thời không truyền đến, đây là thần âm của Bồ Tát, cổ Phật chư thiên năm đó lưu lại, duy chỉ nghênh đón Chí tôn hiện thể.
Đồng thời trong lúc đó, đất trào lên suối mát, trời giáng xuống khí tường hòa, hư không nở hoa sen thần thánh, lan chi phối hợp, ngàn vạn đạo hào quang, hương thơm ập vào mũi, nơi này thần thánh tường hòa, trở thành đất lành cực lạc.
- Hy vọng như thế!
Nhân Hoàng đứng trên Tu Di Sơn, nói xong dời ánh mắt khôi Hàng Ma Xử, nhìn ra Tây Mạc xa xa, đúng là thấy phật quang chiếu khắp ức vạn dặm, hết thảy sinh linh tắm mình trong đó.
Mặt đất Tây Mạc rung chuyển, bởi vì Nhân Hoàng nhìn quét mỗi một tấc một góc, nhìn xuyên qua căn nguyên, làm cho hết thảy đều không trốn vào đâu được, không tránh thoát khỏi ánh mắt của Nhân Hoàng.
- Hết thảy đều là vì trường sinh, mà làm khó biết bao nhiêu anh kiệt, đều thành bụi đất thế gian!
Nhân Hoàng nhẹ nhàng thờ dài.
- Đúng vậy! Con đường này khó giải trừ!
Thần niệm trong Hàng Ma Xử có xúc động, lòng có bi ai nói.
- Bất kể là thời đại thần thoại hay ngày nay, rất nhiều thiên kiêu chí tôn đều đi con đường của mình, hoặc chôn vùi một thế thân, hoặc hỏi Bất tử tiên dược, hoặc thu tụ tín ngưỡng lực... Các loại pháp môn san sát, cùng không thể nói không kinh người. Có một điều phải nhớ, chiếm được bao nhiêu sẽ phải trả giá bấy nhiêu! Mặc dù chỉ là chúng sinh phàm nhân yếu ớt cũng có thể thanh toán cùng Chí tôn!
Nhân Hoàng nói từng chữ vang vang, uy nghiêm hiển lộ ra hết, lời nói mênh mông cuồn cuộn giữa trời đất bao la. Đây là một loại nhắc nhở, cũng xem như một lời cảnh cáo.
Hàng Ma Xử im lặng, cùng không phải e ngại, mà là tự thẹn với Nhân Hoàng. Quá khứ đã từng dùng pháp môn bất hủ thí nghiệm trên Thần Chi Niệm của chí tôn Thái Âm, ngày nay trong lòng vẫn còn ý hổ thẹn, kèm theo sự tôn kính.
Một ngày này không riêng gì Tu Di Sơn, mà khắp Tây Mạc đều chấn động, bởi vì các thần tượng trong mỗi một tòa cổ Miếu đều phát sáng, truyền ra không phải phật âm, mà là thanh âm của Nhân Hoàng.
Rất nhiều lão tăng trầm tư, trong lòng xúc động mạnh.
A Di Đà Phật Đại đế tuyệt đối là một trong Đại đế sâu không lường được, đáng kính nhất từ xưa đến nay, có khả năng cùng luận bàn, cùng sánh với bất kỳ Cổ Hoàng, Thiên Tôn nào. Đạo chính thống của A Di Đà Phật Đại đế lưu lại tự nhiên cường đại, phát triển đến bây giờ, xuất hiện rất nhiều cổ Phật, càng ngày càng phồn thịnh.
Nhân Hoàng xem qua các khu vực Tây Mạc, gật gật đầu, không nói gì thêm, chỉ riêng sự phát triển lớn mạnh của đạo chính thống đến từng bước này, đã khiến người ta phải suy nghĩ.
Chí tôn Thái Âm đứng dậy, rời Tu Di Sơn đi về hướng Đông Hoang.
- Nhân Hoàng định đi đâu vậy?
Hàng Ma Xử mang theo ý tôn kính hỏi.
- Ta không còn nhiều thời gian lắm, muốn lưu lại đạo chính thống, từ nay về sau bụi về bụi đất về đất!
Nhân Hoàng bình tĩnh nói, dưới chân xuất hiện một đạo kim quang, trực tiếp trải ra tới Đông Hoang, nhanh đến mức chúng sinh đều rung động và không sao hiểu nổi.
- Bái biệt Nhân Hoàng!
Một câu đưa tiễn này, đại biểu cáo biệt sinh và tử.
Nhân Họàng xuất hiện ở Đông Hoang, một mình đi tới cấm địa Thái cổ, trịnh trọng gật đầu, lộ ra một chút vẻ mặt ngưng trọng. Rồi sau đó Nhân Hoàng rời đi ngay, cũng không có nói một câu gì.
Nhân Hoàng cũng không có đi tới các cấm địa Sinh Mệnh nào khác, mặc dù có một số tồn tại cổ xưa cực kỳ khẩn trương, nhưng Nhân Hoàng cũng không hề liếc mắt nhìn một cái.
- Vẫn là thất vọng, không thể nhìn thấy tiên lộ mở ra...
Nhân Hoàng một mình ra đi, xem như Cổ Quáng Thái Sơ, Bất Tử Sơn... không có, không hề nhìn tới, không hề lắng nghe, giống như không phải người qua đường.
Vô thanh vô tức, biến mất.
Một ngày này, Khương gia xuất hiện từng đợt từng đợt đạo tắc, Tiểu Đình Đình thân thể Thái Âm ngồi xếp bằng trong hư không, bên tai vang lên tiếng tụng kinh, rồi nhìn thấy một nam nhân anh vĩ.
- Ngài... là ai?
- Có lẽ con đường thành tiên chỉ là một loại hy vọng! Còn có gì phấn chấn tinh thần hơn so với nhìn thấy máu chảy trong thân thể hậu nhân! Mà càng có ý nghĩa hy vọng hơn là có lẽ ta đã nhìn thấy tiên lộ ẩn chứa ở trong hy vọng!
Nam nhân anh vĩ xưng tôn cổ kim nói xong liền thong thả chậm bước đi, dần dần biến mất.
Khương gia, Tiểu Đình Đình trong lòng run lên, kêu lên:
- Tiền bối ngài đừng đi, đừng rời đi!
Thân ảnh vĩ ngạn mờ đi, chỉ còn lưu lại vẻ tươi cười, mang theo một loại giải thoát. Chí tôn sắp kết thúc, trên mặt mất đi uy nghiêm trấn áp muôn đời, chỉ còn lại có nụ cười sáng lạn hiền lành. Tiểu Đình Đình vĩnh viễn cũng không nghĩ tới người ấy là Nhân Hoàng.
Từng cơn gió nhẹ thổi qua, một trận quang vũ tán đi, thân ảnh oai hùng vĩ ngạn tan trong hư không, hoàn toàn không nhìn thấy nữa.
- Từ nay về sau thế gian không còn Nhân Hoàng...
Trên Tu Di Sơn truyền ra một tiếng thở dài sâu kín.
Nghĩ tới Chí tôn Nhân tộc một thế hệ tạo ra vô số công lao to lớn, công tích lớn áp muôn đời, tài ba trác tuyệt, cái thế quán cổ kim, cuối cùng cũng đi tới cuối con đường, quả thực khiến người ta thở dài luyến tiếc.
Vượt qua muôn đời ngoái đầu nhìn lại, chiếu sáng thế gian, phù dung sớm nở tối tàn. Nhân vật có vĩ đại mấy đi nữa chung quy cũng không tránh khỏi kết thúc, Nhân Hoàng có thể xuất hiện ở kiếp này đã xem như một loại thần tích.
Giờ khắc này, bên trong mấy đại cấm địa Sinh Mệnh đều rất yên tĩnh, Nhân Hoàng tử đầu đến cuối cũng không hề liếc mắt nhìn bọn họ nơi này một cái, đạo bất đồng không thể cùng nhau bàn luận được.
- Đáng tiếc, Nhân Hoàng một thế hệ a, phong thái tuyệt thế, thủ đoạn nghịch thiên biết bao mà cứ như vậy điêu tàn!
- Trên con đường này ai có thể nói mình đúng, ai có thể nói mình sai, có chăng chỉ là lựa chọn bất đồng mà thôi!
- Một hồi phồn hoa đại thế, nhìn xem thiên kiêu hậu bối của ta từng người điêu linh ngã xuống, lựa chọn này không phải là lựa chọn sao? Một hồi hoàng kim thịnh thể kết thúc, còn có thể còn lại mấy người?
- Ta nghe như bài ca mai táng chính mình! Ở trên đường ta kiên trì, như con thiêu thân lao đầu vào lửa để chứng kiến đạo của ta... trường sinh của ta!
Hiển nhiên, Nhân Hoàng mất đi, làm cho mấy vị tồn tại trong vùng cấm đều lòng có điều cảm khái, càng tăng thêm cảm giác cô đơn cô lạnh của mình.
“Boong...”
Một tiếng chuông vang lên, thiên địa hỗn loạn, mấy đại cấm địa Sinh Mệnh đều im lặng, Đông Hoang, Trung Châu, Tây Mạc, Nam Lĩnh, Bắc Nguyên... toàn bộ Táng Để Tinh đều rúng động.
Tại Bắc Vực, trong Tử Sơn tiếng Vô Thủy Chung vang lên một cách kỳ bí, đinh tai nhức óc, ngay cả phàm nhân đều nghe được tiếng chuông vang vọng thiên địa.
Biến cố này, chấn nhiếp mỗi người đều sắc mặt tái nhợt.
Trên Tu Di Sơn, Hàng Ma Xử phát ra hỗn độn khí, tiên huy vô lượng xông lên trời cao, thần chí ẩn chứa bên trong khẽ ngân lên như hướng Nhân Hoàng thinh tội.
Cảnh tượng này làm cho Đại Lôi Âm Tự chấn động, phát ra từng tràng tiếng phật tụng, rất nhiều tượng đá cổ xưa lay động, tín ngưỡng lực tinh thuần cuồn cuộn như đại dương mênh mông.
Tất cả lão tăng đều sững sờ, rất nhiều phật tử đều như hóa đá, khó tin nhìn một màn này, sau đó bừng tinh dập đầu. Đây là binh khí của A Di Đà Phật, mà lại làm ra hành động như thế.
Đại Lôi Âm Tự rung chuyển phát ra từng hồi tiếng tụng kinh, ba ngàn Bồ Tát, Cổ Phật đều hiện pháp thân treo ở giữa không trung tụng kinh, nở rộ thần huy bất hủ.
- Đây là chư phật thượng cổ hiển hóa pháp thân, là lạc ấn thần thức họ để lại tái hiện, không có dấu hiệu báo trước không thể đại tường đại thụy như vậy!
Một vị Thần tăng sợ hãi, đối với người lạ cùng với Hàng Ma Xử sợ run, chuyện phát sinh hôm nay thật không thể tưởng tượng, vượt qua hiểu biết của lão.
Hàng Ma Xử liên tục rung động, hướng về Nhân Hoàng thi lễ, thật sự rất nhân tính hóa, dường như nhận tội chịu phạt.
- Một đạo ác niệm mà thôi, không tính là gì, không cần thỉnh tội!
Nhân Hoàng nói, cũng không truy cứu Ầ Di Đà Phật Đại đế từng làm những chuyện với Thần Chi Niệm của mình như vậy.
Nhưng bảo xử của Phật Giáo vẫn không ngừng chấn động, phi thường thành khẩn và trịnh trọng, cố ý thay mặt Phật môn Đại đế thỉnh tội.
- Ta muốn hỏi ngươi, thu tụ nhiều tín ngường lực như vậy, có hại đối với sinh linh hay không?
Nhân Hoàng bình tĩnh hỏi, nhưng lại phát ra một loại thần uy.
Trong vẻ bình tĩnh có một loại uy nghiêm không thể kháng cự. Nhân Hoàng giống như ngồi trên chín tầng trời nhìn xuống nhân gian, nắm trong tay pháp luật, không cho phép có người nào làm nguy hại tới sinh linh.
Bất kể là quá khứ hay hiện tại, Nhân Hoàng đều là một Chí tôn uy nghiêm đứng trên thiên hạ, bảo vệ con dân, không cho phép phá hư pháp luật làm hại nhân gian.
Cho dù đối mặt với một vị Đại đế Nhân tộc cũng như thế, loại uy thế khí nuốt núi sông, bễ nahễ chín tầng trời này quả thật khiến người ta kinh hãi run sợ.
Người trong Phật Giáo tất cả đều ngây dại, người này rốt cuộc có lai lịch gì, chẳng lẽ còn dám chất vấn A Di Đà Phật Đại đế của quá khứ hay sao? Thật là nghe mà rợn cả người.
Ra ngoài bọn họ đoán trước, Hàng Ma Xử còn thật sự đáp lại, không có một chút qua quýt, thần niệm bên trong sống lại, lần này không ngờ lại truyền ra thần âm:
- A Di Đà Phật tới từ chí thiện, cả đời cùng chưa từng giết qua một sinh linh, quét rác sợ tổn thương mạng con kiến, lại tiếc thương loài thiêu thân lao vào ngọn đèn.
Đạo thần niệm này cũng tràn ngập uy áp, đây là một loại dao động lực lượng có thể xưng tôn trong thiên địa. Thần niệm cẩn thận tỉ mi đáp lại Nhân Hoàng, đặc biệt coi trọng vấn đề này.
Cả tòa Tu Di Sơn đều lay động, phát ra thần huy vạn trượng, tín ngưỡng lực tinh thuần nhấp nhô giống như tinh hà mờ mịt, bao la hùng vĩ khôn cùng.
Mọi người đều bị kinh sợ, chư tăng ai cũng run rẩy toàn thân. Từ xưa đến nay, kiện cổ binh này cùng không có lên tiếng nói chuyện, ngày nay nhưng lại lễ kính với một nam nhân thần bí vĩ ngạn như vậy.
Người này là ai vậy? Mọi người đều rúng động trong lòng, tất cả đều miệng tụng phật hiệu, phát ra run rẩy từ tâm linh.
Nhân Hoàng gật gật đầu, vẫn như cũ vô cùng trang nghiêm, như quá khứ đứng trên thiên hạ quan sát chư thần. Có một loại khí phách oai hùng, chí cao vô thượng khiến người ta kính sợ.
- Trên thực tể, loại tín ngường lực tinh thuần này cũng có thể giúp cho mỗi một phật đồ nhận ân huệ, tẩm bổ tinh thần bọn họ được tinh khí mênh mông, thần huyết tràn đầy.
Thần niệm ẩn chứa trong Hàng Ma Xử giải thích, giảng thuật đủ chỗ diệu dụng của tín ngường lực.
- Nhất thời không tùy tiện sát sinh, cả đời cũng không hẳn không từng sát sinh, thật sự khó làm được, chỉ sợ cuối cùng trời sụp đất nứt, hoàn toàn đảo điên!
Nhân Hoàng tóc đen tung bay, con ngươi vô cùng sâu sắc, như là có thể nhìn thấu cổ kim tương lai. Khi nói ra uy áp chín tầng trời, mang theo một loại đại bi đại uy trấn áp muôn đời.
Hiển nhiên, Nhân Hoàng đang cảnh cáo, mặc dù là đối mặt với thần hồn binh khí của một vị Đại đế đời sau, cũng tản ra chính khí không để cho làm trái. Nếu có hành động nguy hại tới Nhân tộc lập tức trấn áp ngay!
Thời đại Nhân Hoàng đã khai sáng thời thịnh thế cực độ huy hoàng, là độc tôn của chín tầng trời mười tầng đất, trên đánh Thần minh, dưới trấn áp Cửu U, quét ngang Thánh linh, trấn áp phong ấn hết thảy náo động... phàm là nguy hiểm cho sinh linh đều khó mà chặn được một kích của Nhân Hoàng.
Ngày nay, mặc dù chỉ là một đạo ý chí chân linh, khí phách vô địch của Nhân Hoàng vẫn như cũ hiển lộ ra hết, mặc dù là đối mặt với một vị Đại đế khác cùng như thế.
- Nhân Hoàng có thể yên tâm, A Di Đà Phật cả đời nhân ái. Tuy có phật thân vô địch nhưng cùng không làm chuyện trái ý nguyện của sinh linh!
Hàng Ma Xử giải thích, trình bày phật nghĩa bình đẳng giữa chúng sinh.
Cả tòa Tu Di Sơn chấn động, rất nhiều cổ tăng, tất cả phật tử đều ngây dại: không ngờ đây là Nhân Hoàng xuất hiện trên Phật Sơn của họ, quả thực giống như chuyện thần thoại!
Niên đại Nhân Hoàng còn tại thế đã qua quá xa xưa rồi, sớm đã không có cách nào khảo chứng. Ngày nay không ngờ Nhân Hoàng ở đây nhìn xuống Tu Di Sơn, dẫn tới Đế binh Phật môn thức tỉnh, tự mình đáp lời.
Tất cả chuyện này đều quá mức rung động, khiến mọi người cảm thấy giống như một giấc mơ, có vẻ không đúng là sự thực.
- Tham kiến Nhân Hoàng!
Trước Đại Lôi Âm Tự rất nhiều Phật tử quỳ xuống, mặc dù thân nhập Phật môn, nhưng vẫn như cũ biết Nhân Hoàng có công tích vĩ đại. Tuy rằng cụ thể nói không nên lời, nhưng Nhân tộc nhiều thế hệ đều ca tụng ân đức của Nhân Hoàng, đủ để chứng minh hết thảy.
Đại Lôi Âm Tự nổ vang, cả tòa Tu Di Sơn rung chuyển!
Vang lên tiếng tụng kinh từ thượng cổ, trang nghiêm mà mênh mông vượt qua thời không truyền đến, đây là thần âm của Bồ Tát, cổ Phật chư thiên năm đó lưu lại, duy chỉ nghênh đón Chí tôn hiện thể.
Đồng thời trong lúc đó, đất trào lên suối mát, trời giáng xuống khí tường hòa, hư không nở hoa sen thần thánh, lan chi phối hợp, ngàn vạn đạo hào quang, hương thơm ập vào mũi, nơi này thần thánh tường hòa, trở thành đất lành cực lạc.
- Hy vọng như thế!
Nhân Hoàng đứng trên Tu Di Sơn, nói xong dời ánh mắt khôi Hàng Ma Xử, nhìn ra Tây Mạc xa xa, đúng là thấy phật quang chiếu khắp ức vạn dặm, hết thảy sinh linh tắm mình trong đó.
Mặt đất Tây Mạc rung chuyển, bởi vì Nhân Hoàng nhìn quét mỗi một tấc một góc, nhìn xuyên qua căn nguyên, làm cho hết thảy đều không trốn vào đâu được, không tránh thoát khỏi ánh mắt của Nhân Hoàng.
- Hết thảy đều là vì trường sinh, mà làm khó biết bao nhiêu anh kiệt, đều thành bụi đất thế gian!
Nhân Hoàng nhẹ nhàng thờ dài.
- Đúng vậy! Con đường này khó giải trừ!
Thần niệm trong Hàng Ma Xử có xúc động, lòng có bi ai nói.
- Bất kể là thời đại thần thoại hay ngày nay, rất nhiều thiên kiêu chí tôn đều đi con đường của mình, hoặc chôn vùi một thế thân, hoặc hỏi Bất tử tiên dược, hoặc thu tụ tín ngưỡng lực... Các loại pháp môn san sát, cùng không thể nói không kinh người. Có một điều phải nhớ, chiếm được bao nhiêu sẽ phải trả giá bấy nhiêu! Mặc dù chỉ là chúng sinh phàm nhân yếu ớt cũng có thể thanh toán cùng Chí tôn!
Nhân Hoàng nói từng chữ vang vang, uy nghiêm hiển lộ ra hết, lời nói mênh mông cuồn cuộn giữa trời đất bao la. Đây là một loại nhắc nhở, cũng xem như một lời cảnh cáo.
Hàng Ma Xử im lặng, cùng không phải e ngại, mà là tự thẹn với Nhân Hoàng. Quá khứ đã từng dùng pháp môn bất hủ thí nghiệm trên Thần Chi Niệm của chí tôn Thái Âm, ngày nay trong lòng vẫn còn ý hổ thẹn, kèm theo sự tôn kính.
Một ngày này không riêng gì Tu Di Sơn, mà khắp Tây Mạc đều chấn động, bởi vì các thần tượng trong mỗi một tòa cổ Miếu đều phát sáng, truyền ra không phải phật âm, mà là thanh âm của Nhân Hoàng.
Rất nhiều lão tăng trầm tư, trong lòng xúc động mạnh.
A Di Đà Phật Đại đế tuyệt đối là một trong Đại đế sâu không lường được, đáng kính nhất từ xưa đến nay, có khả năng cùng luận bàn, cùng sánh với bất kỳ Cổ Hoàng, Thiên Tôn nào. Đạo chính thống của A Di Đà Phật Đại đế lưu lại tự nhiên cường đại, phát triển đến bây giờ, xuất hiện rất nhiều cổ Phật, càng ngày càng phồn thịnh.
Nhân Hoàng xem qua các khu vực Tây Mạc, gật gật đầu, không nói gì thêm, chỉ riêng sự phát triển lớn mạnh của đạo chính thống đến từng bước này, đã khiến người ta phải suy nghĩ.
Chí tôn Thái Âm đứng dậy, rời Tu Di Sơn đi về hướng Đông Hoang.
- Nhân Hoàng định đi đâu vậy?
Hàng Ma Xử mang theo ý tôn kính hỏi.
- Ta không còn nhiều thời gian lắm, muốn lưu lại đạo chính thống, từ nay về sau bụi về bụi đất về đất!
Nhân Hoàng bình tĩnh nói, dưới chân xuất hiện một đạo kim quang, trực tiếp trải ra tới Đông Hoang, nhanh đến mức chúng sinh đều rung động và không sao hiểu nổi.
- Bái biệt Nhân Hoàng!
Một câu đưa tiễn này, đại biểu cáo biệt sinh và tử.
Nhân Họàng xuất hiện ở Đông Hoang, một mình đi tới cấm địa Thái cổ, trịnh trọng gật đầu, lộ ra một chút vẻ mặt ngưng trọng. Rồi sau đó Nhân Hoàng rời đi ngay, cũng không có nói một câu gì.
Nhân Hoàng cũng không có đi tới các cấm địa Sinh Mệnh nào khác, mặc dù có một số tồn tại cổ xưa cực kỳ khẩn trương, nhưng Nhân Hoàng cũng không hề liếc mắt nhìn một cái.
- Vẫn là thất vọng, không thể nhìn thấy tiên lộ mở ra...
Nhân Hoàng một mình ra đi, xem như Cổ Quáng Thái Sơ, Bất Tử Sơn... không có, không hề nhìn tới, không hề lắng nghe, giống như không phải người qua đường.
Vô thanh vô tức, biến mất.
Một ngày này, Khương gia xuất hiện từng đợt từng đợt đạo tắc, Tiểu Đình Đình thân thể Thái Âm ngồi xếp bằng trong hư không, bên tai vang lên tiếng tụng kinh, rồi nhìn thấy một nam nhân anh vĩ.
- Ngài... là ai?
- Có lẽ con đường thành tiên chỉ là một loại hy vọng! Còn có gì phấn chấn tinh thần hơn so với nhìn thấy máu chảy trong thân thể hậu nhân! Mà càng có ý nghĩa hy vọng hơn là có lẽ ta đã nhìn thấy tiên lộ ẩn chứa ở trong hy vọng!
Nam nhân anh vĩ xưng tôn cổ kim nói xong liền thong thả chậm bước đi, dần dần biến mất.
Khương gia, Tiểu Đình Đình trong lòng run lên, kêu lên:
- Tiền bối ngài đừng đi, đừng rời đi!
Thân ảnh vĩ ngạn mờ đi, chỉ còn lưu lại vẻ tươi cười, mang theo một loại giải thoát. Chí tôn sắp kết thúc, trên mặt mất đi uy nghiêm trấn áp muôn đời, chỉ còn lại có nụ cười sáng lạn hiền lành. Tiểu Đình Đình vĩnh viễn cũng không nghĩ tới người ấy là Nhân Hoàng.
Từng cơn gió nhẹ thổi qua, một trận quang vũ tán đi, thân ảnh oai hùng vĩ ngạn tan trong hư không, hoàn toàn không nhìn thấy nữa.
- Từ nay về sau thế gian không còn Nhân Hoàng...
Trên Tu Di Sơn truyền ra một tiếng thở dài sâu kín.
Nghĩ tới Chí tôn Nhân tộc một thế hệ tạo ra vô số công lao to lớn, công tích lớn áp muôn đời, tài ba trác tuyệt, cái thế quán cổ kim, cuối cùng cũng đi tới cuối con đường, quả thực khiến người ta thở dài luyến tiếc.
Vượt qua muôn đời ngoái đầu nhìn lại, chiếu sáng thế gian, phù dung sớm nở tối tàn. Nhân vật có vĩ đại mấy đi nữa chung quy cũng không tránh khỏi kết thúc, Nhân Hoàng có thể xuất hiện ở kiếp này đã xem như một loại thần tích.
Giờ khắc này, bên trong mấy đại cấm địa Sinh Mệnh đều rất yên tĩnh, Nhân Hoàng tử đầu đến cuối cũng không hề liếc mắt nhìn bọn họ nơi này một cái, đạo bất đồng không thể cùng nhau bàn luận được.
- Đáng tiếc, Nhân Hoàng một thế hệ a, phong thái tuyệt thế, thủ đoạn nghịch thiên biết bao mà cứ như vậy điêu tàn!
- Trên con đường này ai có thể nói mình đúng, ai có thể nói mình sai, có chăng chỉ là lựa chọn bất đồng mà thôi!
- Một hồi phồn hoa đại thế, nhìn xem thiên kiêu hậu bối của ta từng người điêu linh ngã xuống, lựa chọn này không phải là lựa chọn sao? Một hồi hoàng kim thịnh thể kết thúc, còn có thể còn lại mấy người?
- Ta nghe như bài ca mai táng chính mình! Ở trên đường ta kiên trì, như con thiêu thân lao đầu vào lửa để chứng kiến đạo của ta... trường sinh của ta!
Hiển nhiên, Nhân Hoàng mất đi, làm cho mấy vị tồn tại trong vùng cấm đều lòng có điều cảm khái, càng tăng thêm cảm giác cô đơn cô lạnh của mình.
“Boong...”
Một tiếng chuông vang lên, thiên địa hỗn loạn, mấy đại cấm địa Sinh Mệnh đều im lặng, Đông Hoang, Trung Châu, Tây Mạc, Nam Lĩnh, Bắc Nguyên... toàn bộ Táng Để Tinh đều rúng động.
Tại Bắc Vực, trong Tử Sơn tiếng Vô Thủy Chung vang lên một cách kỳ bí, đinh tai nhức óc, ngay cả phàm nhân đều nghe được tiếng chuông vang vọng thiên địa.
Biến cố này, chấn nhiếp mỗi người đều sắc mặt tái nhợt.
/1822
|