Cửu Chuyển Thần Phù dài không tới một tấc, dùng thần kim đúc thành, sáng lạn chói mắt, cứng rắn khó phá hủy, chuyển động xoay tròn muốn bay ra khỏi tay Diệp Phàm.
- Còn muốn chạy, cố định cho ta!
Diệp Phàm khép lại nắm chặt trong bàn tay, toàn lực luyện hóa, Loạn Cổ đế phù hào quang chọc trời khiến người ta không thể nhìn thẳng.
Ánh sáng cực kỳ chói mắt xuyên qua kẽ tay chiếu ra, khắp tiên địa nhuộm thành màu vàng, một mảnh trống rỗng, thần lực mênh mông.
Giữa không trung, một thanh thánh kiếm bổ xuống, đi kèm theo Chân Long cùng Thần Hoàng, dài đến mấy trăm trượng, đè mặt đất rung động. Nếu không phải là tiên thổ, thì sơn mạch vô tận đã thành bụi bặm.
Uy lực một kiếm quá lớn như Thiên Đế bổ ra, cắt đứt thời không, sát khí nhập thể thẳng tới thần hồn, kiếm chưa tới mà sát ý đã đến.
Phốc!
Người đứng quá gần không chịu nổi loại uy áp này, miệng phun máu, bị loại kiếm ý thiếu chút chém giết hình thần, đó chỉ mới là chút dư sóng quét qua mà thôi.
Mọi người hoảng sợ biến sắc, bởi vì trong những người hộc máu có hai vị nửa bước đại năng, một kiếm kinh diễm như vậy khiến cho rất nhiều giáo chủ đều tim đập mạnh, quá khủng bố.
Bên cạnh Diệp Phàm, tám mươi mốt long trụ vọt lên như trụ chống trời, xông thẳng lên trời nối tiền tiên địa, mỗi một trụ to như dãy núi.
Tiếng rồng ngâm vang lên, đinh tai nhức óc, trên đất hoang mênh mông như có Thánh nhân viễn cổ rít gào, rất nhiều người kinh hãi, đây là lực lượng Tần Lĩnh đại long.
- Sao lại như thế?
Rất nhiều người không thể hiểu được, loại lực lượng này tuyệt đối có thể chống lại Thánh chủ, một tu sĩ Hóa Long Bí Cảnh làm sao có thể bày ra lực công kích mạnh đến thế?
Tám mươi mốt trụ Chân Long to lớn đáng sợ chặn đứng Thiên Đế Thánh Kiếm, đồng loạt ngâm dài, tiếng leng keng phá đá lở núi, tổ căn lòng đất sống lại, lực lượng vô tận phun trào.
- Chặn đứng Thiên Đế Kiếm!
Mọi người giật mình nhìn sự thật này, tám mươi mốt con Chân Long không ngừng bị chém, từng cái tiêu tán, nhưng cuối cùng khiến thánh kiếm vàng phải chậm lại.
Trong thời gian ngắn, tám mươi con rồng lớn bị giết sạch, chỉ còn lại một con chặn đứng thánh kiếm vàng, nhưng đã mờ nhạt đi nhiều.
Xoạt!
Thiên Đế Thánh Kiếm giáng xuống, không chém về phía Diệp Phàm, mà là phát ra hào quang sáng lạn tạo thành một mảnh quầng sáng vàng bao lấy thân thể vỡ vụn của Vương Trùng.
Lúc này, rốt cuộc Diệp Phàm áp chế được Loạn Cổ đế phù, hóa thành trang sức trong suốt sáng bóng lưu động ánh vàng. Tiếp đó, hắn dốc hết sức điều động long khí trong lòng đất vây chặt thánh kiếm kia, muốn hủy diệt thân thể vỡ vụn.
Địa mạch trồi lên, một con thần long xích kim vọt ra, xích khí sôi trào, Thiên Long vẫy đuôi, mây đỏ lấp lánh, trông rất sống động, không khác gì một con rồng chân thật.
Người vây xem kinh dị, nhất là mấy Tầm Long Địa Sư cùng đám người Âu Dương Diệp, trong lòng càng chấn động, đó là điều động đại long Tần Lĩnh mượn ra lực lượng, thủ đoạn rất dọa người.
Tuy rằng bọn họ đều là kỳ nhân, nhưng vừa đến không lâu, không thể nào tìm được hướng long mạch dưới lòng đất, căn bản không làm được như thế.
Chân Long xích kim như có được sinh mệnh, xoay chuyển trên bầu trời chặn đứng đường đi Thiên Đế Thánh Kiếm, phát ra lực Chân Long chấn động tan vỡ vạn vật.
Đáng tiếc mọi người không thấy được cảnh tượng vạn núi sụp lở, bởi vì nơi này là tiên thổ, vĩnh hằng bất diệt, bằng không cảnh tượng này sẽ chấn động lòng người.
Ầm!
Hoàng kim thánh kiếm rung lên, hào quang bị Chân Long xích kim mài mòn từng chút một, thân thể vỡ vụn ở bên trong thiếu chút lọt xuống.
Bắc Đế không rảnh phân thân, lúc này hắn đại chiến với Trung Hoàng đến hồi gay gấn, tuy rằng bổ ra Thiên Đế Kiếm, nhưng dù sao chi là nhập thần niệm, không thể kéo dài lâu.
- Nếu đệ đệ của ta chết, ta sẽ đại khai sát giới, chém từng người bên cạnh ngươi, mặc kệ bọn họ có lai lịch gì.
Vương Đằng giọng lạnh lùng truyền từ xa tới, long phượng cùng kêu vang bay múa trên đầu, thần thánh mà hùng mạnh, hắn tắm trong hào quang vô tận như cổ đế chuyển thế.
Trong lòng mọi người run sợ, Bắc Đế nói được làm được, nhân vật hùng mạnh như hắn có thể sánh với các Thánh chủ, lời thề như vậy đáng sợ cỡ nào.
Ngay cả Hoàng Chủ Thần triều bị uy hiếp thì trong lòng cũng phải kiêng kỵ, bằng không thì con cháu đời sau có thể sẽ bị chém sạch.
Diệp Phàm không hề ngừng bước, nói:
- Vậy ta chém ngươi trước!
Xích long vẫy đuôi nhảy vào hư không giống như thần mạch, ngang qua bầu trời cắn xé, Thiên Đế Thánh Kiếm lung lay sắp đổ.
Ầm ầm ầm!
Cách đó không xa, hai chiến xa cổ lao tới, nghiền ép hư không không gì cản nổi, lập tức lao tới một lưu chuyển khí tức hồng hoang vũ trụ.
Bùm!
Chiến xa vàng phá tan cản trở, không trung xuất hiện một cái hang màu vàng, kéo theo Thiên Đế Thánh Kiếm im lặng tiến vào, biến mất không thấy.
- Chiến xa của Loạn Cổ Đại Đế?
Một đám người hóa đá, toàn thân phát lạnh, kinh hồn bạt vía, đáy lòng trào ra khí lạnh.
- Không đúng, chiến xa của Loạn Cổ Đại Đế làm sao lại yếu như vậy, nếu nó xuất hiện là đủ đè chết mọi người ở đây rồi.
- Nhưng mà… hai chiếc chiến xa vàng kia thật là quá giống.
Mọi người nhận ra Cửu Chuyển Thần Phù, lại gặp được hai chiếc chiến xa vàng cổ, tự nhiên sẽ sinh ra liên tưởng, mỗi người đều cảm thấy da đầu tê dại.
- Vương Đằng gặp được kỳ ngộ quá đáng sợ, chẳng lẽ hắn chiếm được tất cả của Loạn Cổ Đại Đế hay sao?
Mọi người nơi này kinh hồn bạt vía, trong lịch sử Nhân tộc, phàm là người có đại số mệnh này thì ai cũng sẽ trở thành vai chính trong thiên địa, mạnh mẽ thống trị một đoạn lịch sử cổ.
Lúc này Vương Đằng chưa thoát khỏi chiến trường, vẫn đại chiến với Trung Hoàng, hai người đều là hoàng giả, xưa nay hiếm gặp, khi Đại đế Nhân tộc còn trẻ cũng không hơn thế này.
Bọn họ không thể phân thân, tình hình chiến đấu kịch liệt tác động vào tâm thần tất cả Thánh chủ, nhân vật lão tiền bối tuyệt đỉnh cũng khẩn trương chú ý.
Đúng lúc này, Diệp Phàm tiến tới từng bước, không để ý bất cứ ai, thật sự muốn ra tay với Vương Đằng, chém hắn ngay lúc này.
Ánh mắt mọi người đều đang nhìn, Thánh chủ Cơ gia, Hoàng chủ Đại Hạ, Thần tăng Tây Mạc, Yêu chủ Nam Lĩnh... đều lộ ra dị sắc.
Dao Trì Thánh nữ, Diêu Quang Thánh tử, Nhan Như Ngọc, cổ Hoa hoàng tử, Nguyệt Linh công chúa đệ nhị mỹ nữ Trung châu... Ánh mắt mọi người một đời trẻ tuổi đều bị kiềm hãm.
Phía trước là Vương Đằng, có phong thái Thiên Đế, đang chiến đấu khó phân với Trung Hoàng, khiến cho giáo chủ khắp nơi đều sinh lòng kiêng kỵ, Thánh thể Hóa Long biến thứ tám lại không ngại, dám đến khiêu chiến?
Mọi người còn nhớ rõ, vừa rồi khi Vương Đằng tuyên bố muốn giết hắn, Diệp Phàm nói sẽ chém Bắc Đế trước, không ngờ thật sự dám tới.
Trong mảnh địa vực này ẩn chứa đại long thiên cổ, Diệp Phàm nghiên cứu một tháng, sớm hiểu rõ từng tấc đất, có thể mượn dùng long lực, đủ để chiến với các Thánh chủ.
- Huynh đài, đây là quyết đấu giữa ta với Vương Đằng, xin đừng ra tay.
Trung Hoàng lên tiếng, tóc đen xõa tung vai, một quyền một chiêu đều công chính bình hòa, có ý vị Thánh Hoàng thượng cổ.
- Được.
Diệp Phàm chỉ nói một chữ, vậy là dừng lại không đi tới, yên lặng chờ kết quả trận chiến.
Thần sắc Vương Đằng hờ hững thoáng liếc qua bên này, nói:
- Dùng đế kiếm của ta nhuộm thánh huyết!
- Ngươi còn chưa thành đế mà!
Đám người Ngô Trung Thiên cười lạnh.
- Nếu đệ đệ của ta có chuyện gì, đám các ngươi đều phải bị diệt sạch, không ai được sống sót.
Vương Đằng vô cùng lạnh lùng.
- Giọng điệu lớn thật, bao gồm cả ta trong đó hả?
Tiếng nói truyền tới từ hư không, cứng cỏi như chuông vàng nổ vang.
Ầm!
Một cây côn lớn đen thui đập xuống từ bầu trời, hùng hồn mạnh mẽ, cộng hưởng với pháp tắc thiên địa, tất cả giáo chủ đều kinh hồn bạt vía.
Cây côn đen nặng hàng tỷ cân, tiên thổ cũng bị đè nứt ra, nếu là nơi khác thì sơn mạch vô tận đã thành bụi phấn.
Keng!
Vương Đằng tay cầm Thiên Đế Kiếm đón đỡ, chém lên trên cây côn đen, bắn ra tia lửa như một mảnh mưa sao băng bay ra, các đại năng đều nhanh chóng tránh né.
Không ai có thể tưởng tượng một côn này đáng sợ cỡ nào, ánh sáng đen lưu động muốn đè sập thiên địa, tuyệt đối khiến cho các Thánh chủ đau đầu.
Thánh kiếm vàng va chạm với cây côn đen, Vương Đằng cảm nhận được một loại lực lượng cực lớn, bàn tay cũng run lên, là đại địch không rõ tới đây. Mở ra Thiên Nhàn Võ Đạo, ánh sáng bắn ra, khiến nhiều người không thể nhìn thẳng.
Nhưng mà bên kia cũng cố tình phóng tới hai đạo ánh sáng vàng chói mắt, một đôi mắt vàng rực như hai mặt trời, có ngọn lửa đang thiêu đốt.
Đó là ai? Mọi người đều kinh nghi, dám nhúng tay vào trận chiến giữ Trung Hoàng cùng Bắc Đế, đúng là to gan lớn mật mà.
Ầm!
Lại là một chiêu kinh thiên động địa, cây côn sắt đen thui thiếu chút đánh chìm mảnh tiên thổ này, lực lượng quá khủng bố, đại năng nơi này đều biến sắc.
Rốt cuộc, Vương Đằng, Trung Hoàng, người thần bí nhân tách ra, tạm thời ngừng lại.
Ở giữa sân là một con Thánh Viên lông vàng, hỏa nhăn kim tinh, trong tay là một cây côn đen, chọc trời đạp đất.
Hầu tử tới rồi, đám người Lý Hắc Thủy thở phào một cái, đây chính là kẻ mà các Thánh chủ cũng phải bó tay, thực lực mạnh tới "rối tinh rối mù".
Ầm!
Cách đó không xa, rốt cuộc hai tên sinh linh thái cổ phá tan Nguyên Thiên Văn Lạc gào thét lao ra, nhào tới Diệp Phàm, còn không rõ mọi chuyện.
- Tiểu tử đáng chết, ta muốn giết ngươi!
- Thay chủ nhân rút hồn lột da ngươi!
Hầu tử thấy hai tên sinh linh cổ này đánh tới, lúc này liền nổi giận, không chờ Diệp Phàm ra tay, nhấc bàn chân đầy lông vàng từ trên cao dùng sức đạp xuống.
Thần thông pháp tướng của nó càng đáng sợ hơn, chân to đầy lông như nghiền hai con sâu, đạp hai sinh linh cổ mạnh mẽ lọt vào lòng đất.
- Các ngươi không chê dọa người hả, mặt mũi bộ tộc bị các ngươi làm mất hết, còn dám nhận chủ nhân như thế?
Hâu tử không lấy mạng bọn họ, bởi vì như vậy không hết giận, điên cuồng đạp một trận.
Hắn đúng là Thôn Thiên Thần Viên, to như ngọn núi, đáng thương hai tên sinh linh cổ hùng mạnh bị đạp như cà nát, nằm dài ờ đó cả người run run, thiếu chút bị hù chết.
- Ngài là... Thánh Hoàng tử ?
- Thánh Hoàng tử... xin tha mạng!
Hầu tử, chính là con duy nhất của lão Đấu Chiến Thánh Hoàng thái cổ, bộ tộc bọn họ rất thưa thớt, phàm là chưa thấy thì không nhận ra được.
Hai tên sinh linh cổ như chuột thấy mèo, không nói chênh lệch chiến lực, chỉ riêng cấp bậc chủng tộc nghiêm khắc, uy áp đáng sợ đã làm bọn họ run run hoảng sợ, bị dọa xụi lơ.
- Dọa người, cút cho ta!
Tính tình hầu tử rất nóng nảy, hóa thành cỡ hình người, mắng to hai tên sinh linh cổ.
Mọi người nhìn nhau, con khỉ này mạnh mẽ như thế, sợ là chỉ có nó mới dám mắng nô bộc của Bắc Đế ở ngay trước mặt hắn.
- Thánh Hoàng tử tha mạng, chúng ta có khổ mà.
Hai tên sinh linh cổ đều run rẩy, ù té chạy.
- Nếu các ngươi muốn làm nô tài cho người ta, đừng trách ta thay vương của các ngươi thanh lý môn hộ, dập đầu nhận lỗi cho ta.
Hầu tử chỉ về phía Diệp Phàm.
Hai tên sinh vật thái cổ cực kỳ không muốn, nhưng dưới thần uy của hầu tử thì không thể không chịu, quỳ xuống tạ lỗi.
Mọi người kinh hãi, Đấu Chiến Thánh Viên có quan hệ với Diệp Phàm tốt như thế, điều này làm cho mọi người mí mắt nhảy dựng, cái này không phải tin tức gì tốt.
Hầu tử là ai? Là Thánh Hoàng tử thái cổ đó.
Đông đảo sinh linh cổ sẽ không quên lão Đấu Chiến Thánh Hoàng, dám đấu với trời, phát ra kinh sợ từ nội tâm với con của ngài ấy.
Người ở đây sớm biết một chút ẩn tình, dù sao cổ tộc Đông Hoang xuất thế, nhìn tràng diện này, trong lòng nghiêm nghị.
Diệp Phàm dám ra tay với Bắc Đế, vừa rồi đã bước ra, còn bây giờ con khỉ hung hăng này lại tới, mọi người đều lộ ra dị sắc.
- Con khỉ đáng chết!
- Thánh thể có giao tình với con khỉ kia như vậy?
Rất nhiều người không nhịn được nguyền rủa.
- Còn muốn chạy, cố định cho ta!
Diệp Phàm khép lại nắm chặt trong bàn tay, toàn lực luyện hóa, Loạn Cổ đế phù hào quang chọc trời khiến người ta không thể nhìn thẳng.
Ánh sáng cực kỳ chói mắt xuyên qua kẽ tay chiếu ra, khắp tiên địa nhuộm thành màu vàng, một mảnh trống rỗng, thần lực mênh mông.
Giữa không trung, một thanh thánh kiếm bổ xuống, đi kèm theo Chân Long cùng Thần Hoàng, dài đến mấy trăm trượng, đè mặt đất rung động. Nếu không phải là tiên thổ, thì sơn mạch vô tận đã thành bụi bặm.
Uy lực một kiếm quá lớn như Thiên Đế bổ ra, cắt đứt thời không, sát khí nhập thể thẳng tới thần hồn, kiếm chưa tới mà sát ý đã đến.
Phốc!
Người đứng quá gần không chịu nổi loại uy áp này, miệng phun máu, bị loại kiếm ý thiếu chút chém giết hình thần, đó chỉ mới là chút dư sóng quét qua mà thôi.
Mọi người hoảng sợ biến sắc, bởi vì trong những người hộc máu có hai vị nửa bước đại năng, một kiếm kinh diễm như vậy khiến cho rất nhiều giáo chủ đều tim đập mạnh, quá khủng bố.
Bên cạnh Diệp Phàm, tám mươi mốt long trụ vọt lên như trụ chống trời, xông thẳng lên trời nối tiền tiên địa, mỗi một trụ to như dãy núi.
Tiếng rồng ngâm vang lên, đinh tai nhức óc, trên đất hoang mênh mông như có Thánh nhân viễn cổ rít gào, rất nhiều người kinh hãi, đây là lực lượng Tần Lĩnh đại long.
- Sao lại như thế?
Rất nhiều người không thể hiểu được, loại lực lượng này tuyệt đối có thể chống lại Thánh chủ, một tu sĩ Hóa Long Bí Cảnh làm sao có thể bày ra lực công kích mạnh đến thế?
Tám mươi mốt trụ Chân Long to lớn đáng sợ chặn đứng Thiên Đế Thánh Kiếm, đồng loạt ngâm dài, tiếng leng keng phá đá lở núi, tổ căn lòng đất sống lại, lực lượng vô tận phun trào.
- Chặn đứng Thiên Đế Kiếm!
Mọi người giật mình nhìn sự thật này, tám mươi mốt con Chân Long không ngừng bị chém, từng cái tiêu tán, nhưng cuối cùng khiến thánh kiếm vàng phải chậm lại.
Trong thời gian ngắn, tám mươi con rồng lớn bị giết sạch, chỉ còn lại một con chặn đứng thánh kiếm vàng, nhưng đã mờ nhạt đi nhiều.
Xoạt!
Thiên Đế Thánh Kiếm giáng xuống, không chém về phía Diệp Phàm, mà là phát ra hào quang sáng lạn tạo thành một mảnh quầng sáng vàng bao lấy thân thể vỡ vụn của Vương Trùng.
Lúc này, rốt cuộc Diệp Phàm áp chế được Loạn Cổ đế phù, hóa thành trang sức trong suốt sáng bóng lưu động ánh vàng. Tiếp đó, hắn dốc hết sức điều động long khí trong lòng đất vây chặt thánh kiếm kia, muốn hủy diệt thân thể vỡ vụn.
Địa mạch trồi lên, một con thần long xích kim vọt ra, xích khí sôi trào, Thiên Long vẫy đuôi, mây đỏ lấp lánh, trông rất sống động, không khác gì một con rồng chân thật.
Người vây xem kinh dị, nhất là mấy Tầm Long Địa Sư cùng đám người Âu Dương Diệp, trong lòng càng chấn động, đó là điều động đại long Tần Lĩnh mượn ra lực lượng, thủ đoạn rất dọa người.
Tuy rằng bọn họ đều là kỳ nhân, nhưng vừa đến không lâu, không thể nào tìm được hướng long mạch dưới lòng đất, căn bản không làm được như thế.
Chân Long xích kim như có được sinh mệnh, xoay chuyển trên bầu trời chặn đứng đường đi Thiên Đế Thánh Kiếm, phát ra lực Chân Long chấn động tan vỡ vạn vật.
Đáng tiếc mọi người không thấy được cảnh tượng vạn núi sụp lở, bởi vì nơi này là tiên thổ, vĩnh hằng bất diệt, bằng không cảnh tượng này sẽ chấn động lòng người.
Ầm!
Hoàng kim thánh kiếm rung lên, hào quang bị Chân Long xích kim mài mòn từng chút một, thân thể vỡ vụn ở bên trong thiếu chút lọt xuống.
Bắc Đế không rảnh phân thân, lúc này hắn đại chiến với Trung Hoàng đến hồi gay gấn, tuy rằng bổ ra Thiên Đế Kiếm, nhưng dù sao chi là nhập thần niệm, không thể kéo dài lâu.
- Nếu đệ đệ của ta chết, ta sẽ đại khai sát giới, chém từng người bên cạnh ngươi, mặc kệ bọn họ có lai lịch gì.
Vương Đằng giọng lạnh lùng truyền từ xa tới, long phượng cùng kêu vang bay múa trên đầu, thần thánh mà hùng mạnh, hắn tắm trong hào quang vô tận như cổ đế chuyển thế.
Trong lòng mọi người run sợ, Bắc Đế nói được làm được, nhân vật hùng mạnh như hắn có thể sánh với các Thánh chủ, lời thề như vậy đáng sợ cỡ nào.
Ngay cả Hoàng Chủ Thần triều bị uy hiếp thì trong lòng cũng phải kiêng kỵ, bằng không thì con cháu đời sau có thể sẽ bị chém sạch.
Diệp Phàm không hề ngừng bước, nói:
- Vậy ta chém ngươi trước!
Xích long vẫy đuôi nhảy vào hư không giống như thần mạch, ngang qua bầu trời cắn xé, Thiên Đế Thánh Kiếm lung lay sắp đổ.
Ầm ầm ầm!
Cách đó không xa, hai chiến xa cổ lao tới, nghiền ép hư không không gì cản nổi, lập tức lao tới một lưu chuyển khí tức hồng hoang vũ trụ.
Bùm!
Chiến xa vàng phá tan cản trở, không trung xuất hiện một cái hang màu vàng, kéo theo Thiên Đế Thánh Kiếm im lặng tiến vào, biến mất không thấy.
- Chiến xa của Loạn Cổ Đại Đế?
Một đám người hóa đá, toàn thân phát lạnh, kinh hồn bạt vía, đáy lòng trào ra khí lạnh.
- Không đúng, chiến xa của Loạn Cổ Đại Đế làm sao lại yếu như vậy, nếu nó xuất hiện là đủ đè chết mọi người ở đây rồi.
- Nhưng mà… hai chiếc chiến xa vàng kia thật là quá giống.
Mọi người nhận ra Cửu Chuyển Thần Phù, lại gặp được hai chiếc chiến xa vàng cổ, tự nhiên sẽ sinh ra liên tưởng, mỗi người đều cảm thấy da đầu tê dại.
- Vương Đằng gặp được kỳ ngộ quá đáng sợ, chẳng lẽ hắn chiếm được tất cả của Loạn Cổ Đại Đế hay sao?
Mọi người nơi này kinh hồn bạt vía, trong lịch sử Nhân tộc, phàm là người có đại số mệnh này thì ai cũng sẽ trở thành vai chính trong thiên địa, mạnh mẽ thống trị một đoạn lịch sử cổ.
Lúc này Vương Đằng chưa thoát khỏi chiến trường, vẫn đại chiến với Trung Hoàng, hai người đều là hoàng giả, xưa nay hiếm gặp, khi Đại đế Nhân tộc còn trẻ cũng không hơn thế này.
Bọn họ không thể phân thân, tình hình chiến đấu kịch liệt tác động vào tâm thần tất cả Thánh chủ, nhân vật lão tiền bối tuyệt đỉnh cũng khẩn trương chú ý.
Đúng lúc này, Diệp Phàm tiến tới từng bước, không để ý bất cứ ai, thật sự muốn ra tay với Vương Đằng, chém hắn ngay lúc này.
Ánh mắt mọi người đều đang nhìn, Thánh chủ Cơ gia, Hoàng chủ Đại Hạ, Thần tăng Tây Mạc, Yêu chủ Nam Lĩnh... đều lộ ra dị sắc.
Dao Trì Thánh nữ, Diêu Quang Thánh tử, Nhan Như Ngọc, cổ Hoa hoàng tử, Nguyệt Linh công chúa đệ nhị mỹ nữ Trung châu... Ánh mắt mọi người một đời trẻ tuổi đều bị kiềm hãm.
Phía trước là Vương Đằng, có phong thái Thiên Đế, đang chiến đấu khó phân với Trung Hoàng, khiến cho giáo chủ khắp nơi đều sinh lòng kiêng kỵ, Thánh thể Hóa Long biến thứ tám lại không ngại, dám đến khiêu chiến?
Mọi người còn nhớ rõ, vừa rồi khi Vương Đằng tuyên bố muốn giết hắn, Diệp Phàm nói sẽ chém Bắc Đế trước, không ngờ thật sự dám tới.
Trong mảnh địa vực này ẩn chứa đại long thiên cổ, Diệp Phàm nghiên cứu một tháng, sớm hiểu rõ từng tấc đất, có thể mượn dùng long lực, đủ để chiến với các Thánh chủ.
- Huynh đài, đây là quyết đấu giữa ta với Vương Đằng, xin đừng ra tay.
Trung Hoàng lên tiếng, tóc đen xõa tung vai, một quyền một chiêu đều công chính bình hòa, có ý vị Thánh Hoàng thượng cổ.
- Được.
Diệp Phàm chỉ nói một chữ, vậy là dừng lại không đi tới, yên lặng chờ kết quả trận chiến.
Thần sắc Vương Đằng hờ hững thoáng liếc qua bên này, nói:
- Dùng đế kiếm của ta nhuộm thánh huyết!
- Ngươi còn chưa thành đế mà!
Đám người Ngô Trung Thiên cười lạnh.
- Nếu đệ đệ của ta có chuyện gì, đám các ngươi đều phải bị diệt sạch, không ai được sống sót.
Vương Đằng vô cùng lạnh lùng.
- Giọng điệu lớn thật, bao gồm cả ta trong đó hả?
Tiếng nói truyền tới từ hư không, cứng cỏi như chuông vàng nổ vang.
Ầm!
Một cây côn lớn đen thui đập xuống từ bầu trời, hùng hồn mạnh mẽ, cộng hưởng với pháp tắc thiên địa, tất cả giáo chủ đều kinh hồn bạt vía.
Cây côn đen nặng hàng tỷ cân, tiên thổ cũng bị đè nứt ra, nếu là nơi khác thì sơn mạch vô tận đã thành bụi phấn.
Keng!
Vương Đằng tay cầm Thiên Đế Kiếm đón đỡ, chém lên trên cây côn đen, bắn ra tia lửa như một mảnh mưa sao băng bay ra, các đại năng đều nhanh chóng tránh né.
Không ai có thể tưởng tượng một côn này đáng sợ cỡ nào, ánh sáng đen lưu động muốn đè sập thiên địa, tuyệt đối khiến cho các Thánh chủ đau đầu.
Thánh kiếm vàng va chạm với cây côn đen, Vương Đằng cảm nhận được một loại lực lượng cực lớn, bàn tay cũng run lên, là đại địch không rõ tới đây. Mở ra Thiên Nhàn Võ Đạo, ánh sáng bắn ra, khiến nhiều người không thể nhìn thẳng.
Nhưng mà bên kia cũng cố tình phóng tới hai đạo ánh sáng vàng chói mắt, một đôi mắt vàng rực như hai mặt trời, có ngọn lửa đang thiêu đốt.
Đó là ai? Mọi người đều kinh nghi, dám nhúng tay vào trận chiến giữ Trung Hoàng cùng Bắc Đế, đúng là to gan lớn mật mà.
Ầm!
Lại là một chiêu kinh thiên động địa, cây côn sắt đen thui thiếu chút đánh chìm mảnh tiên thổ này, lực lượng quá khủng bố, đại năng nơi này đều biến sắc.
Rốt cuộc, Vương Đằng, Trung Hoàng, người thần bí nhân tách ra, tạm thời ngừng lại.
Ở giữa sân là một con Thánh Viên lông vàng, hỏa nhăn kim tinh, trong tay là một cây côn đen, chọc trời đạp đất.
Hầu tử tới rồi, đám người Lý Hắc Thủy thở phào một cái, đây chính là kẻ mà các Thánh chủ cũng phải bó tay, thực lực mạnh tới "rối tinh rối mù".
Ầm!
Cách đó không xa, rốt cuộc hai tên sinh linh thái cổ phá tan Nguyên Thiên Văn Lạc gào thét lao ra, nhào tới Diệp Phàm, còn không rõ mọi chuyện.
- Tiểu tử đáng chết, ta muốn giết ngươi!
- Thay chủ nhân rút hồn lột da ngươi!
Hầu tử thấy hai tên sinh linh cổ này đánh tới, lúc này liền nổi giận, không chờ Diệp Phàm ra tay, nhấc bàn chân đầy lông vàng từ trên cao dùng sức đạp xuống.
Thần thông pháp tướng của nó càng đáng sợ hơn, chân to đầy lông như nghiền hai con sâu, đạp hai sinh linh cổ mạnh mẽ lọt vào lòng đất.
- Các ngươi không chê dọa người hả, mặt mũi bộ tộc bị các ngươi làm mất hết, còn dám nhận chủ nhân như thế?
Hâu tử không lấy mạng bọn họ, bởi vì như vậy không hết giận, điên cuồng đạp một trận.
Hắn đúng là Thôn Thiên Thần Viên, to như ngọn núi, đáng thương hai tên sinh linh cổ hùng mạnh bị đạp như cà nát, nằm dài ờ đó cả người run run, thiếu chút bị hù chết.
- Ngài là... Thánh Hoàng tử ?
- Thánh Hoàng tử... xin tha mạng!
Hầu tử, chính là con duy nhất của lão Đấu Chiến Thánh Hoàng thái cổ, bộ tộc bọn họ rất thưa thớt, phàm là chưa thấy thì không nhận ra được.
Hai tên sinh linh cổ như chuột thấy mèo, không nói chênh lệch chiến lực, chỉ riêng cấp bậc chủng tộc nghiêm khắc, uy áp đáng sợ đã làm bọn họ run run hoảng sợ, bị dọa xụi lơ.
- Dọa người, cút cho ta!
Tính tình hầu tử rất nóng nảy, hóa thành cỡ hình người, mắng to hai tên sinh linh cổ.
Mọi người nhìn nhau, con khỉ này mạnh mẽ như thế, sợ là chỉ có nó mới dám mắng nô bộc của Bắc Đế ở ngay trước mặt hắn.
- Thánh Hoàng tử tha mạng, chúng ta có khổ mà.
Hai tên sinh linh cổ đều run rẩy, ù té chạy.
- Nếu các ngươi muốn làm nô tài cho người ta, đừng trách ta thay vương của các ngươi thanh lý môn hộ, dập đầu nhận lỗi cho ta.
Hầu tử chỉ về phía Diệp Phàm.
Hai tên sinh vật thái cổ cực kỳ không muốn, nhưng dưới thần uy của hầu tử thì không thể không chịu, quỳ xuống tạ lỗi.
Mọi người kinh hãi, Đấu Chiến Thánh Viên có quan hệ với Diệp Phàm tốt như thế, điều này làm cho mọi người mí mắt nhảy dựng, cái này không phải tin tức gì tốt.
Hầu tử là ai? Là Thánh Hoàng tử thái cổ đó.
Đông đảo sinh linh cổ sẽ không quên lão Đấu Chiến Thánh Hoàng, dám đấu với trời, phát ra kinh sợ từ nội tâm với con của ngài ấy.
Người ở đây sớm biết một chút ẩn tình, dù sao cổ tộc Đông Hoang xuất thế, nhìn tràng diện này, trong lòng nghiêm nghị.
Diệp Phàm dám ra tay với Bắc Đế, vừa rồi đã bước ra, còn bây giờ con khỉ hung hăng này lại tới, mọi người đều lộ ra dị sắc.
- Con khỉ đáng chết!
- Thánh thể có giao tình với con khỉ kia như vậy?
Rất nhiều người không nhịn được nguyền rủa.
/1822
|