Hầu tử như đúc bằng vàng ròng, bộ lông vàng sáng lấp lánh, hỏa nhãn kim tinh, tay cầm cây côn đen đội trời đạp đất.
Diệp Phàm liếc một cái nhận ra đó là hung binh kinh thế cắt ra từ trong Thần Nguyên, từng xuyên thủng không chỉ một Vương thái cổ, uống máu Vương vô thượng.
Trong hung binh ẩn chứa thần linh dù rơi vào ngủ say, nhưng vẫn có ma tính đáng sợ, một khi thức tỉnh thì không gì sánh bằng.
Mũi mâu bị hầu tử mài bỏ, nay hóa thành một cây côn đen, tuy rằng lồi lõm nhưng khó mà cắt đứt, nặng không biết bao nhiêu vạn cân, đè sụp cả hư không.
Thân phận Thánh Hoàng tử thái cổ quá nhạy cảm, bản thân đã mạnh tới như thế, hôm nay cổ tộc sắp xuất thế, có mấy ai dám chọc? Rất nhiều người mí mắt nhảy dựng.
Hai sinh linh cổ không tình nguyện dập đầu xin lỗi Diệp Phàm, khiến cho Vương Đằng thân là chủ nhân ở xa xa ánh mắt trợn ngược, mày kiếm dựng thẳng.
- Không phục thì chết!
Diệp Phàm nói, bước tới trước, mặt đất có một đạo long trụ trồi lên, xuyên thấu mặt đất.
Những người khác đều kinh dị, Diệp Phàm dám chiến Bắc Đế, chẳng lẽ thật sự có phần thắng hay sao? Ánh mắt mọi người đều đang nhìn.
- Hắn trưởng thành quá nhanh, không tới vài năm đã có thể đối đầu với nhân vật lão tiền bối, không hổ là Thánh thể mà.
Mấy năm gần đây, chiến lực của Diệp Phàm đã tăng lên rất nhiều, mọi người nhìn tốc độ này thì không cần bao nhiêu năm là khó có người áp chế hắn được nữa.
- Vậy ta thành toàn cho ngươi, lấy thánh huyết của ngươi nhuộm đế kiếm của ta!
Vương Đằng bước đi trầm ổn, tay cầm thánh kiếm màu vàng, từ thật xa đã chém tới.
Diệp Phàm bình tĩnh đối diện, dưới chân đạp một bước, Nguyên Thiên Văn Lạc chớp động tưng ứng với ngôi sao trên trời, từng mảnh lưu động.
Bùm!
Đột nhiên, mặt đất nứt ra, vọt lên một con Chân Long, vảy màu xanh chớp động, thân rồng to lớn, móng vuốt lóe hàn quang, hùng vĩ không thể chống đỡ.
- Chân Long!
- Dù biết là long khí biến thành, nhưng quá rất sống động, quá giống, không khác gì vật sống.
Thanh Long bày ra thân thể bổ xuống như một thanh đao, đánh lên Thiên Đế Kiếm phát ra một mảnh sáng chói.
Vương Đằng hừ lạnh, đạp bước lấn tới, giơ kiếm chém xuống, nhưng Thanh Long bất diệt, nhào lên đánh tới, lại cản trở bước tiến của hắn.
- Ngoại lực mà thôi, vô dụng với ta, lúc chém hết cũng là khi ngươi mất mạng.
Vương Đằng tóc xõa tung, ánh mắt sắc bén.
Diệp Phàm nhàn nhã như không, khẽ quát một tiếng, hơn trăm ngàn đạo Thanh Long lao ra, từng con như có thân máu thịt, vô cùng mạnh mẽ.
Lúc này, rất nhiều Thánh chủ rốt cuộc biến sắc, công kích như vậy làm cho bọn họ choáng váng, đó là lực lượng đại long Tần Lĩnh, Diệp Phàm lại có thể tùy ý triệu hồi.
Hai ba con... mấy chục con còn dễ nói, nhưng bây giờlà mấy trăm con, lực công kích kinh người, vạn long tranh hùng, phun nuốt thần châu.
Đám người Âu Dương Diệp biến sắc, Nguyên Thuật ảo diệu vô cùng vô tận, đó là bí pháp độc nhất ghi lại trong Nguyên Thiên Thư, nối liền long nguyên, khiến bọn họ vừa ghen tị vừa hâm mộ.
- Ở nơi này, quả thật Thánh thể có thể đánh một trận với Bắc Đế.
Dao Trì Thánh nữ, Đại Hạ hoàng tử, Nguyệt Linh công chúa đều động dung, có quá ít người trong đời trẻ tuổi dám múa đao với Vương Đằng, trước mắt Diệp Phàm còn muốn giết Bắc Đế.
Trong lòng giáo chủ các phương đều rung động, ở nơi này ngàn vạn lần phải cẩn thận, lỡ như chọc Thánh thể dùng Nguyên Thuật đánh chết, vậy thì không biết tìm chỗ nào mà khóc.
- Nguyên Thuật đáng sợ như vậy, có thể chém được nhân vật cấp Thánh Chủ.
Vạn long xuất hiện, từng tia chớp xanh nổ vang chín tầng trời, một mảnh long khí lượn lờ.
Vương Đằng hung mãnh chém giết trong vạn long, nhưng long lực vĩnh viễn không cạn, bị chém một cái liền xuất hiện một cái khác, khắp nơi đều là long ảnh.
- Phá cho ta!
Hắn cầm kiếm rống to, thi triển hết lực pháp tắc, tất cả long thân đều tan vỡ.
- Trấn áp!
Diệp Phàm cũng hét lớn, hai tay kết ấn, đánh rung hư không, chín cổ tự từ ngón tay hắn nhảy ra.
Chín cổ tự thần bí trong đạo kinh có thể trấn áp bản thân thực hiện vĩnh hằng, vô cùng huyền ảo, không thể đoán hết, Diệp Phàm luôn luôn nghiên cứu.
Ngày trước cũng từng dùng đối địch, chẳng qua không thể thông thấu, hôm nay mượn dùng long lực vô tận, tương đương pháp lực ngập trời.
Lúc này hắn tự nhiên nhớ tới môn thần thuật này, đây là chín cái đế tự, có được lực lượng thần diệu khó lường, chỉ có Đại đế Nhân tộc mới nhận ra.
Từng cái cổ tự nhảy ra, giữa không trung xuất hiện một cái nhà giam, chín chữ giam trời, không ai nhận ra nó có nghĩa gì.
- Chín đế tự giao nhau thành một cái nhà giam, quá thần bí!
Mọi người kinh hô.
Chín chữ giáng xuống, chậm rãi khép lại, một tiểu thế giới hiện ra, như khai thiên lập địa lưu động sương mù hỗn loạn, tất cả lực lượng đều do Tần Lĩnh đại long cung cấp.
Dao Trì Thánh nữ, Nguyệt Linh công chúa, trong ánh mắt sáng tia kỳ dị, Diệp Phàm thật sự muốn trấn áp Bắc Đế, thật làm cho người ta kinh ngạc.
Rất nhiều nhân vật lão tiền bối đều hoảng sợ, chỉ là tu sĩ Hóa Long biến thứ tám mà thôi, mượn dùng lực Tần Lĩnh đại long bày ra thần thuật vô thượng, quá đáng sợ mà.
Oong!
Thế giới nhà giam sắp sửa khép lại, rốt cuộc Vương Đằng biến sắc, miệng phun tiếng sấm tống ra một đoạn thần âm, mở ra Thiên Nhãn Võ Đạo như một mảnh tinh vực tan biến.
Chín cái cổ tự bắn ra từ trong mắt hắn, một đám vô cùng đáng sợ như có thể đảo lộn thiên địa.
Trong lòng Diệp Phàm cả kinh, đối phương tuyệt đối nắm giữ cổ kinh, cũng là chín cái đế tự, có thể ngang hàng với chín chữ của hắn.
Nhưng Vương Đằng có thực lực kinh người, tìm hiểu gần hoàn chỉnh, luyện hóa chín cổ tự vào trong mắt, khiến người ta hoảng sợ.
- Không lẽ Thiên Nhãn Võ Đạo của hắn đã luyện thành như vậy?
Hư không chấn động, mười tám đế tự quyết đấu, phát ra dao động khủng bố, tiểu thế giới vừa mở ra không ngừng diễn hóa, nhưng chín chữ của Vương Đằng xông ra ngoài.
Mọi người hoảng sợ, lúc này Diệp Phàm thật sự có lực lượng đánh một trận với Vương Đằng, không phải nói chơi, tối thiếu lúc này cũng không rớt xuống chiếu dưới.
Hai người tách ra cũng không lập tức lao tới, đứng ở giữa không trung.
Bùm! Bùm!
Ở bên kia, hầu tử nhấc cái chân lông lá không ngừng chà đạp, ở trước mặt Vương Đằng đạp hai tên sinh linh cổ quỷ khóc thần gào.
- Dọa người, làm nô lệ cho kẻ khác, ta cứng cảm thấy đỏ mặt thay cho Vương của các ngươi, tìm khối đậu hủ đập đầu chết đi.
Cái này đâu phải đang chà đạp hai tên sinh linh cổ, rõ ràng là đang xé mặt mũi của Vương Đằng mà.
- Đủ rồi!
Bắc Đế hét to một tiếng, bước đi như rồng hổ, nắm chặt Thiên Đế Kiếm, ánh mắt sâu như trời cao.
Hầu tử liếc xéo hắn, đạp lên người hai tên sinh vật cổ, tay cầm cây côn đen chỉ tới, nói:
- Lăn sang một bên!
Lời hắn nói không khác gì Diệp Phàm.
Mọi người ở tiên thổ đều kinh hãi, tới hôm nay có mấy ai dám mắng Vương Đằng? Ngay cả tuyệt đỉnh Thánh chủ cũng e ngại, không ai dám trêu chọc.
Nhưng mà hầu tử cũng như Diệp Phàm, không thèm để vào mắt, động một cái là lấy côn đánh tới, căn bản không sợ người có phong thái Thiên Đế.
Keng!
Vương Đằng là ai? Đương thời là người có phong thái Đế vương, ngay cả Đại đế cổ khi còn trẻ tuổi cũng không hơn hắn hiện giờ, rút thánh kiếm chỉ thẳng vào cổ họng hầu tử.
- Dám chỉ vào ta?
Tính cách hầu tử rất nóng, cây côn đen thui trong tay đùng một cái đập xuống đất, tiên thổ cũng phải run lên.
Một người là Thánh Hoàng tử thái cổ, một người khác được xưng là Đế cổ Nhân tộc chuyển thế, nếu như hai người va chạm, vậy đúng là sao hỏa đụng trái đất mà.
Oong!
Hầu tử nói đánh là đánh, tay cầm thiết côn vung lên đánh xuống, ánh sáng đen quét qua, vạn vật rung động, đây là lực lượng thuần túy mạnh mẽ bá đạo.
Vương Đằng tóc đen xõa vai, không tránh lui, tay cầm Thiên Đế Kiếm bổ xuống như khai thiên, Chân Long, Thần Hoàng, Bạch Hổ, Huyền Vũ hiện lên quanh người, cảnh tượng kinh người.
Một tiếng chấn động mạnh, mọi người kinh hãi bị lực lượng như lốc xoáy bức lui, rất nhiều người bị quét bay như cỏ rác.
Có mấy đại nhân vật Tiên Thai tầng thiên thứ nhất hộc máu, bởi vì đứng quá gần mà bị đánh sâu vào, mọi người đều bị thương.
Hầu tử ra tay, Bắc Đế đối đầu, hai người kịch chiến phải gọi là trời long đất nở, hai tuyệt đại nhân vật một đời trẻ tuổi tranh hùng, tác động vào lòng rất nhiều người.
Keng!
Lại một chiêu, thiết côn vô song của hầu tử, thần lực cái thế đánh Thiên Đế Kiếm rung lên, cánh tay Vương Đằng cũng run rẩy.
Trước thái cổ, vạn tộc đông đúc, tuy rằng bộ tộc Đấu Chiến Thánh Viên rất thưa thớt chỉ khoảng hai ba con, nhưng dùng chiến mà vang danh hậu thế, danh hào là Đấu Chiến Thánh Tộc.
Vương Đằng thần sắc hờ hững, thánh kiếm hoàng kim vung lên, đánh ra pháp tắc vô tận, bầu trời cũng tối sầm lại, từng ngôi sao to lớn bị lưỡi kiếm di động.
Lúc này, long phượng cũng kêu vang, lượn lờ quanh Vương Đằng, hào quang vạn trượng, hắn như cổ Đế sống lại, thúc đẩy ngôi sao đầy trời đè lên hầu tử.
Hầu tử phun nuốt sao trời, thần thông pháp tướng rung lên, đội trời đạp đất, cây côn lớn vung một cái đánh nát một ngôi sao, làm một đám người hoảng sợ mặt trắng bệch.
Một lực phá vạn pháp!
Chiến lực của hắn khiến cho nhiều giáo chủ da đầu tê dại, tâm thần rung chuyển, con khỉ này quá mạnh mẽ, một gậy là có thể đánh chết một vị đại năng.
Người như thế căn bản không chọi cứng được, chỉ có thể dùng pháp lực ngập trời đối phó, bằng không một côn đánh xuống thì là Thánh chủ cũng phải gẫy xương.
Hầu tử vung thiết con một hơi đánh nát một trăm lẻ tám ngôi sao, lúc này mới hét một tiếng dài nhảy tới trước, dũng mành không thể cản nổi.
Thiết con đánh xuống va chạm với thánh kiếm, không ngừng phát ra tiếng nổ leng keng, nhiều người hét thảm bịt tai, một số tu sĩ hai tai tràn máu.
Vương Đằng dùng Thiên Đế Kiếm ngăn cản, thừa nhận rồi áp lực như quả núi, mỗi một gậy của hầu tử như một mảnh bầu trời giáng xuống, toàn thân muốn vỡ ra.
Hắn liên tục rút lui chín bước, thân thể chấn động, nếu không có thần vật Thiên Đế Kiếm thì đã sớm gãy nát, hắn cảm nhận rõ hầu tử bá đạo hung mãnh.
- Con khỉ này quá mạnh mẽ, Bắc Đế cũng phải tránh đối đầu trực diện, khó trách gọi là Đấu Chiến Thánh Tộc, nói tới lực lượng thì không ai sánh bằng.
- Con cháu duy nhất của lão Thánh Hoàng thái cổ, truyền thừa huyết mạch vô địch, quả nhiên khủng bố, thân thể con khỉ này không lớn mà đã có uy thế lớn như vậy.
Mọi người kinh hãi, giáo chủ các phương nhủ thầm, không lẽ con khỉ này sẽ sánh vai lão cha của hắn, tương lai trưởng thành trở thành một đời Đấu Chiến Thánh Hoàng?
Hầu tử đắc ý không tha người, môfcôn húng mãnh hơn côn trước, vận chuyển thiên công đánh ra tám mươi mốt côn, nếu không phải Hóa Tiên Trì cùng long huyệt phun nuốt thần hoa, nơi này đã sớm bị đánh chìm tám mươi mốt lần.
Vạn vật trên đời, bầu trời mặt đất đều không chịu nổi một môn, đủ làm mạch vô tận sụp đổ thành bụi bặm.
Vương Đằng liên tục lùi tám mươi mốt bước, bàn tay rách toạt, máu tươi nhỏ giọt, không ai có thể đấu lực lượng với hầu tử.
- Ngươi tự xưng là Bắc Đế ? Sớm thu hồi cho ta, giọng điệu không nhỏ, dựa vào ngươi còn muốn giết người này chém người kia, ta đưa ngươi lên đường!
Hầu tử quát.
Hừ!
Vương Đằng hừ lạnh một tiếng, cũng không nhiều lời, bắt đầu phản kích sắc bén.
Tuy rằng thực lực của hắn có thể ngang với Đại đế khi còn trẻ, nhưng đối phương cũng là một Thánh Hoàng tử chân chính, nhất là thân thể đứng đầu, hắn quả thật không thể sánh bằng lực lượng.
Nhưng mà Vương Đằng là người nào, có phong thái sánh với cổ Đế, là vai chính của giai đoạn lịch sử, tự nhiên có chỗ siêu phàm.
Lúc này, hắn dùng bí thuật, pháp tắc công kích, Thiên Đế Kiếm như lũ lụt bao phủ thiên địa trong ánh sáng chói lọi, chín con Chân Long, chín con Thần Hoàng, chín con Bạch Hổ,chín con Huyền Vũ đều hiện ra.
Hắn hét lớn một tiếng đánh tới trước, uy lực vô địch đẩy lui hầu tử tám mươi mốt bước, kiếm trước mạnh hơn kiếm sau, mũi nhọn xỏ xuyên trời cao.
Bắc Đế mạnh mẽ vượt qua mọi người tưởng tượng, tuy rằng bàn tay bị thương, nhưng cũng không ảnh hưởng chiến lực của hắn, vẫn có thể chống lại hầu tử.
Hai người đại chiến không phân cao thấp, kịch liệt vô cùng.
- Hầu ca, để ta lấy mạng hắn!
Diệp Phàm lên tiếng, dẫn động long lực căn nguyên nhất Tần Lĩnh, muốn ra tay.
Mọi người hết chỗ nói, Bắc Đế là hạng người nào, hôm nay liên tục nhảy ra hai cái đều tuyên bố muốn chém hắn.
Một là Thánh Hoàng tử thái cổ, một là Thánh thể Nhân tộc, tất cả đều có lai lịch không nhỏ.
Diệp Phàm liếc một cái nhận ra đó là hung binh kinh thế cắt ra từ trong Thần Nguyên, từng xuyên thủng không chỉ một Vương thái cổ, uống máu Vương vô thượng.
Trong hung binh ẩn chứa thần linh dù rơi vào ngủ say, nhưng vẫn có ma tính đáng sợ, một khi thức tỉnh thì không gì sánh bằng.
Mũi mâu bị hầu tử mài bỏ, nay hóa thành một cây côn đen, tuy rằng lồi lõm nhưng khó mà cắt đứt, nặng không biết bao nhiêu vạn cân, đè sụp cả hư không.
Thân phận Thánh Hoàng tử thái cổ quá nhạy cảm, bản thân đã mạnh tới như thế, hôm nay cổ tộc sắp xuất thế, có mấy ai dám chọc? Rất nhiều người mí mắt nhảy dựng.
Hai sinh linh cổ không tình nguyện dập đầu xin lỗi Diệp Phàm, khiến cho Vương Đằng thân là chủ nhân ở xa xa ánh mắt trợn ngược, mày kiếm dựng thẳng.
- Không phục thì chết!
Diệp Phàm nói, bước tới trước, mặt đất có một đạo long trụ trồi lên, xuyên thấu mặt đất.
Những người khác đều kinh dị, Diệp Phàm dám chiến Bắc Đế, chẳng lẽ thật sự có phần thắng hay sao? Ánh mắt mọi người đều đang nhìn.
- Hắn trưởng thành quá nhanh, không tới vài năm đã có thể đối đầu với nhân vật lão tiền bối, không hổ là Thánh thể mà.
Mấy năm gần đây, chiến lực của Diệp Phàm đã tăng lên rất nhiều, mọi người nhìn tốc độ này thì không cần bao nhiêu năm là khó có người áp chế hắn được nữa.
- Vậy ta thành toàn cho ngươi, lấy thánh huyết của ngươi nhuộm đế kiếm của ta!
Vương Đằng bước đi trầm ổn, tay cầm thánh kiếm màu vàng, từ thật xa đã chém tới.
Diệp Phàm bình tĩnh đối diện, dưới chân đạp một bước, Nguyên Thiên Văn Lạc chớp động tưng ứng với ngôi sao trên trời, từng mảnh lưu động.
Bùm!
Đột nhiên, mặt đất nứt ra, vọt lên một con Chân Long, vảy màu xanh chớp động, thân rồng to lớn, móng vuốt lóe hàn quang, hùng vĩ không thể chống đỡ.
- Chân Long!
- Dù biết là long khí biến thành, nhưng quá rất sống động, quá giống, không khác gì vật sống.
Thanh Long bày ra thân thể bổ xuống như một thanh đao, đánh lên Thiên Đế Kiếm phát ra một mảnh sáng chói.
Vương Đằng hừ lạnh, đạp bước lấn tới, giơ kiếm chém xuống, nhưng Thanh Long bất diệt, nhào lên đánh tới, lại cản trở bước tiến của hắn.
- Ngoại lực mà thôi, vô dụng với ta, lúc chém hết cũng là khi ngươi mất mạng.
Vương Đằng tóc xõa tung, ánh mắt sắc bén.
Diệp Phàm nhàn nhã như không, khẽ quát một tiếng, hơn trăm ngàn đạo Thanh Long lao ra, từng con như có thân máu thịt, vô cùng mạnh mẽ.
Lúc này, rất nhiều Thánh chủ rốt cuộc biến sắc, công kích như vậy làm cho bọn họ choáng váng, đó là lực lượng đại long Tần Lĩnh, Diệp Phàm lại có thể tùy ý triệu hồi.
Hai ba con... mấy chục con còn dễ nói, nhưng bây giờlà mấy trăm con, lực công kích kinh người, vạn long tranh hùng, phun nuốt thần châu.
Đám người Âu Dương Diệp biến sắc, Nguyên Thuật ảo diệu vô cùng vô tận, đó là bí pháp độc nhất ghi lại trong Nguyên Thiên Thư, nối liền long nguyên, khiến bọn họ vừa ghen tị vừa hâm mộ.
- Ở nơi này, quả thật Thánh thể có thể đánh một trận với Bắc Đế.
Dao Trì Thánh nữ, Đại Hạ hoàng tử, Nguyệt Linh công chúa đều động dung, có quá ít người trong đời trẻ tuổi dám múa đao với Vương Đằng, trước mắt Diệp Phàm còn muốn giết Bắc Đế.
Trong lòng giáo chủ các phương đều rung động, ở nơi này ngàn vạn lần phải cẩn thận, lỡ như chọc Thánh thể dùng Nguyên Thuật đánh chết, vậy thì không biết tìm chỗ nào mà khóc.
- Nguyên Thuật đáng sợ như vậy, có thể chém được nhân vật cấp Thánh Chủ.
Vạn long xuất hiện, từng tia chớp xanh nổ vang chín tầng trời, một mảnh long khí lượn lờ.
Vương Đằng hung mãnh chém giết trong vạn long, nhưng long lực vĩnh viễn không cạn, bị chém một cái liền xuất hiện một cái khác, khắp nơi đều là long ảnh.
- Phá cho ta!
Hắn cầm kiếm rống to, thi triển hết lực pháp tắc, tất cả long thân đều tan vỡ.
- Trấn áp!
Diệp Phàm cũng hét lớn, hai tay kết ấn, đánh rung hư không, chín cổ tự từ ngón tay hắn nhảy ra.
Chín cổ tự thần bí trong đạo kinh có thể trấn áp bản thân thực hiện vĩnh hằng, vô cùng huyền ảo, không thể đoán hết, Diệp Phàm luôn luôn nghiên cứu.
Ngày trước cũng từng dùng đối địch, chẳng qua không thể thông thấu, hôm nay mượn dùng long lực vô tận, tương đương pháp lực ngập trời.
Lúc này hắn tự nhiên nhớ tới môn thần thuật này, đây là chín cái đế tự, có được lực lượng thần diệu khó lường, chỉ có Đại đế Nhân tộc mới nhận ra.
Từng cái cổ tự nhảy ra, giữa không trung xuất hiện một cái nhà giam, chín chữ giam trời, không ai nhận ra nó có nghĩa gì.
- Chín đế tự giao nhau thành một cái nhà giam, quá thần bí!
Mọi người kinh hô.
Chín chữ giáng xuống, chậm rãi khép lại, một tiểu thế giới hiện ra, như khai thiên lập địa lưu động sương mù hỗn loạn, tất cả lực lượng đều do Tần Lĩnh đại long cung cấp.
Dao Trì Thánh nữ, Nguyệt Linh công chúa, trong ánh mắt sáng tia kỳ dị, Diệp Phàm thật sự muốn trấn áp Bắc Đế, thật làm cho người ta kinh ngạc.
Rất nhiều nhân vật lão tiền bối đều hoảng sợ, chỉ là tu sĩ Hóa Long biến thứ tám mà thôi, mượn dùng lực Tần Lĩnh đại long bày ra thần thuật vô thượng, quá đáng sợ mà.
Oong!
Thế giới nhà giam sắp sửa khép lại, rốt cuộc Vương Đằng biến sắc, miệng phun tiếng sấm tống ra một đoạn thần âm, mở ra Thiên Nhãn Võ Đạo như một mảnh tinh vực tan biến.
Chín cái cổ tự bắn ra từ trong mắt hắn, một đám vô cùng đáng sợ như có thể đảo lộn thiên địa.
Trong lòng Diệp Phàm cả kinh, đối phương tuyệt đối nắm giữ cổ kinh, cũng là chín cái đế tự, có thể ngang hàng với chín chữ của hắn.
Nhưng Vương Đằng có thực lực kinh người, tìm hiểu gần hoàn chỉnh, luyện hóa chín cổ tự vào trong mắt, khiến người ta hoảng sợ.
- Không lẽ Thiên Nhãn Võ Đạo của hắn đã luyện thành như vậy?
Hư không chấn động, mười tám đế tự quyết đấu, phát ra dao động khủng bố, tiểu thế giới vừa mở ra không ngừng diễn hóa, nhưng chín chữ của Vương Đằng xông ra ngoài.
Mọi người hoảng sợ, lúc này Diệp Phàm thật sự có lực lượng đánh một trận với Vương Đằng, không phải nói chơi, tối thiếu lúc này cũng không rớt xuống chiếu dưới.
Hai người tách ra cũng không lập tức lao tới, đứng ở giữa không trung.
Bùm! Bùm!
Ở bên kia, hầu tử nhấc cái chân lông lá không ngừng chà đạp, ở trước mặt Vương Đằng đạp hai tên sinh linh cổ quỷ khóc thần gào.
- Dọa người, làm nô lệ cho kẻ khác, ta cứng cảm thấy đỏ mặt thay cho Vương của các ngươi, tìm khối đậu hủ đập đầu chết đi.
Cái này đâu phải đang chà đạp hai tên sinh linh cổ, rõ ràng là đang xé mặt mũi của Vương Đằng mà.
- Đủ rồi!
Bắc Đế hét to một tiếng, bước đi như rồng hổ, nắm chặt Thiên Đế Kiếm, ánh mắt sâu như trời cao.
Hầu tử liếc xéo hắn, đạp lên người hai tên sinh vật cổ, tay cầm cây côn đen chỉ tới, nói:
- Lăn sang một bên!
Lời hắn nói không khác gì Diệp Phàm.
Mọi người ở tiên thổ đều kinh hãi, tới hôm nay có mấy ai dám mắng Vương Đằng? Ngay cả tuyệt đỉnh Thánh chủ cũng e ngại, không ai dám trêu chọc.
Nhưng mà hầu tử cũng như Diệp Phàm, không thèm để vào mắt, động một cái là lấy côn đánh tới, căn bản không sợ người có phong thái Thiên Đế.
Keng!
Vương Đằng là ai? Đương thời là người có phong thái Đế vương, ngay cả Đại đế cổ khi còn trẻ tuổi cũng không hơn hắn hiện giờ, rút thánh kiếm chỉ thẳng vào cổ họng hầu tử.
- Dám chỉ vào ta?
Tính cách hầu tử rất nóng, cây côn đen thui trong tay đùng một cái đập xuống đất, tiên thổ cũng phải run lên.
Một người là Thánh Hoàng tử thái cổ, một người khác được xưng là Đế cổ Nhân tộc chuyển thế, nếu như hai người va chạm, vậy đúng là sao hỏa đụng trái đất mà.
Oong!
Hầu tử nói đánh là đánh, tay cầm thiết côn vung lên đánh xuống, ánh sáng đen quét qua, vạn vật rung động, đây là lực lượng thuần túy mạnh mẽ bá đạo.
Vương Đằng tóc đen xõa vai, không tránh lui, tay cầm Thiên Đế Kiếm bổ xuống như khai thiên, Chân Long, Thần Hoàng, Bạch Hổ, Huyền Vũ hiện lên quanh người, cảnh tượng kinh người.
Một tiếng chấn động mạnh, mọi người kinh hãi bị lực lượng như lốc xoáy bức lui, rất nhiều người bị quét bay như cỏ rác.
Có mấy đại nhân vật Tiên Thai tầng thiên thứ nhất hộc máu, bởi vì đứng quá gần mà bị đánh sâu vào, mọi người đều bị thương.
Hầu tử ra tay, Bắc Đế đối đầu, hai người kịch chiến phải gọi là trời long đất nở, hai tuyệt đại nhân vật một đời trẻ tuổi tranh hùng, tác động vào lòng rất nhiều người.
Keng!
Lại một chiêu, thiết côn vô song của hầu tử, thần lực cái thế đánh Thiên Đế Kiếm rung lên, cánh tay Vương Đằng cũng run rẩy.
Trước thái cổ, vạn tộc đông đúc, tuy rằng bộ tộc Đấu Chiến Thánh Viên rất thưa thớt chỉ khoảng hai ba con, nhưng dùng chiến mà vang danh hậu thế, danh hào là Đấu Chiến Thánh Tộc.
Vương Đằng thần sắc hờ hững, thánh kiếm hoàng kim vung lên, đánh ra pháp tắc vô tận, bầu trời cũng tối sầm lại, từng ngôi sao to lớn bị lưỡi kiếm di động.
Lúc này, long phượng cũng kêu vang, lượn lờ quanh Vương Đằng, hào quang vạn trượng, hắn như cổ Đế sống lại, thúc đẩy ngôi sao đầy trời đè lên hầu tử.
Hầu tử phun nuốt sao trời, thần thông pháp tướng rung lên, đội trời đạp đất, cây côn lớn vung một cái đánh nát một ngôi sao, làm một đám người hoảng sợ mặt trắng bệch.
Một lực phá vạn pháp!
Chiến lực của hắn khiến cho nhiều giáo chủ da đầu tê dại, tâm thần rung chuyển, con khỉ này quá mạnh mẽ, một gậy là có thể đánh chết một vị đại năng.
Người như thế căn bản không chọi cứng được, chỉ có thể dùng pháp lực ngập trời đối phó, bằng không một côn đánh xuống thì là Thánh chủ cũng phải gẫy xương.
Hầu tử vung thiết con một hơi đánh nát một trăm lẻ tám ngôi sao, lúc này mới hét một tiếng dài nhảy tới trước, dũng mành không thể cản nổi.
Thiết con đánh xuống va chạm với thánh kiếm, không ngừng phát ra tiếng nổ leng keng, nhiều người hét thảm bịt tai, một số tu sĩ hai tai tràn máu.
Vương Đằng dùng Thiên Đế Kiếm ngăn cản, thừa nhận rồi áp lực như quả núi, mỗi một gậy của hầu tử như một mảnh bầu trời giáng xuống, toàn thân muốn vỡ ra.
Hắn liên tục rút lui chín bước, thân thể chấn động, nếu không có thần vật Thiên Đế Kiếm thì đã sớm gãy nát, hắn cảm nhận rõ hầu tử bá đạo hung mãnh.
- Con khỉ này quá mạnh mẽ, Bắc Đế cũng phải tránh đối đầu trực diện, khó trách gọi là Đấu Chiến Thánh Tộc, nói tới lực lượng thì không ai sánh bằng.
- Con cháu duy nhất của lão Thánh Hoàng thái cổ, truyền thừa huyết mạch vô địch, quả nhiên khủng bố, thân thể con khỉ này không lớn mà đã có uy thế lớn như vậy.
Mọi người kinh hãi, giáo chủ các phương nhủ thầm, không lẽ con khỉ này sẽ sánh vai lão cha của hắn, tương lai trưởng thành trở thành một đời Đấu Chiến Thánh Hoàng?
Hầu tử đắc ý không tha người, môfcôn húng mãnh hơn côn trước, vận chuyển thiên công đánh ra tám mươi mốt côn, nếu không phải Hóa Tiên Trì cùng long huyệt phun nuốt thần hoa, nơi này đã sớm bị đánh chìm tám mươi mốt lần.
Vạn vật trên đời, bầu trời mặt đất đều không chịu nổi một môn, đủ làm mạch vô tận sụp đổ thành bụi bặm.
Vương Đằng liên tục lùi tám mươi mốt bước, bàn tay rách toạt, máu tươi nhỏ giọt, không ai có thể đấu lực lượng với hầu tử.
- Ngươi tự xưng là Bắc Đế ? Sớm thu hồi cho ta, giọng điệu không nhỏ, dựa vào ngươi còn muốn giết người này chém người kia, ta đưa ngươi lên đường!
Hầu tử quát.
Hừ!
Vương Đằng hừ lạnh một tiếng, cũng không nhiều lời, bắt đầu phản kích sắc bén.
Tuy rằng thực lực của hắn có thể ngang với Đại đế khi còn trẻ, nhưng đối phương cũng là một Thánh Hoàng tử chân chính, nhất là thân thể đứng đầu, hắn quả thật không thể sánh bằng lực lượng.
Nhưng mà Vương Đằng là người nào, có phong thái sánh với cổ Đế, là vai chính của giai đoạn lịch sử, tự nhiên có chỗ siêu phàm.
Lúc này, hắn dùng bí thuật, pháp tắc công kích, Thiên Đế Kiếm như lũ lụt bao phủ thiên địa trong ánh sáng chói lọi, chín con Chân Long, chín con Thần Hoàng, chín con Bạch Hổ,chín con Huyền Vũ đều hiện ra.
Hắn hét lớn một tiếng đánh tới trước, uy lực vô địch đẩy lui hầu tử tám mươi mốt bước, kiếm trước mạnh hơn kiếm sau, mũi nhọn xỏ xuyên trời cao.
Bắc Đế mạnh mẽ vượt qua mọi người tưởng tượng, tuy rằng bàn tay bị thương, nhưng cũng không ảnh hưởng chiến lực của hắn, vẫn có thể chống lại hầu tử.
Hai người đại chiến không phân cao thấp, kịch liệt vô cùng.
- Hầu ca, để ta lấy mạng hắn!
Diệp Phàm lên tiếng, dẫn động long lực căn nguyên nhất Tần Lĩnh, muốn ra tay.
Mọi người hết chỗ nói, Bắc Đế là hạng người nào, hôm nay liên tục nhảy ra hai cái đều tuyên bố muốn chém hắn.
Một là Thánh Hoàng tử thái cổ, một là Thánh thể Nhân tộc, tất cả đều có lai lịch không nhỏ.
/1822
|