Đôi mi thật dài của Cơ Tử Nguyệt rung động, đôi mắt to chớp chớp, ẩn chứa cả sao trời, cười mim khiến đôi má lúm đồng tiền hiện ra, giống như một tiểu tinh linh, thông minh linh động, có một loại khí chất siêu phàm.
Đôi mắt nàng long lanh như nước, mái tóc đen như mây trên trời, áo tím nhẹ bay, dường như có thể thuận gió mà đi, xinh đẹp xuất trần như một vị tiên tử vậy, đẹp như thơ họa, không hề nhiễm khói lửa nhân gian.
Lý Tiểu Mạn nhìn Cơ Tử Nguyệt xinh đẹp xuất trần, lại nhìn Diệp Phàm. Ánh mắt nàng có vẻ sững lại, trong đôi mắt lóe lên những điểm sáng, giống như nhớ lại một số chuyện xưa.
Khuôn mặt nàng hơi khác thường một chút, đầu ngón tay trong tay áo nắm chặt rất nhanh nhưng lại khôi phục vẻ lành đạm. Nàng nhìn chăm chú vào Cơ Tử Nguyệt không chút tì vết, bên ngoài thân thể chợt xuất hiện một đám lốc xoáy màu vàng, bên trong đó có hư ảnh thần linh đang ngồi xếp bằng.
Hai người bọn họ giằng co, hình thành một khu vực cường đại. Không gian nhanh chóng vặn vẹo, ánh sáng khó có thể xuyên qua. Hư không giữa hai người thoạt nhìn hơi mơ hồ đi, khiến mấy vị trảm đạo giả chưa đi giờ cũng phải rút lui.
- Tử Nguyệt, không cần muội ra tay. Mình ta có thể trấn áp cả hai.
Diệp Phàm nói, tiến lên từng bước, bảo vệ nàng phía sau lưng, nhìn thẳng vào Lý Tiểu Mạn. Khí huyết hoàng kim bốc lên khiến ai nấy tim đập thình thịch.
Nhiều năm không gặp, năm tháng cũng không lưu lại dấu vết trên khuôn mặt Lý Tiểu Mạn. Nhưng nàng cũng không còn như trước đây mà đã thay đổi rất nhiều.
Lý Tiểu Mạn cùng nhìn lại, đôi mắt trong suốt, da thịt trắng như tuyết, toàn thân lạnh như băng. Nàng giống như một cây tuyết liên mọc tại núi băng, hàn khí tràn ra.
Hai người cũng chẳng nói gì nữa. Không khí tại nơi này thật khẩn trương. Diệp Phàm từ từ nâng tay, dùng Băo Sơn Ấn là thức mở đầu đánh tới.
- Ngươi không muốn hỏi một câu sao?
Rốt cục Lý Tiểu Mạn lên tiếng, vẫn rất trấn định tự nhiên, lẳng lặng nhìn vào mắt Diệp Phàm.
- Còn cần hỏi sao. Từ khi ngươi ra tay với mấy người Bàng Bác, ngay cả cô bé cũng hăm hại, đưa nàng vào chỗ chết thì kết cục hôm nay đã định. Ngươi dù có muôn vàn lý do cũng không thể tẩy sạch máu trên tay ngươi.
Lời nói của Diệp Phàm mạnh mẽ, dù đôi mắt với Bán Thánh phía trước cũng không hề sợ hãi, bước từng bước về phía trước.
- Lý Tiểu Mạn ngươi cũng thật độc ác. Chúng ta là người cùng tới từ một nơi, ngươi sao lại có thể ra tay như vậy chứ?
Bàng Bác căm giận, lớn tiếng hỏi.
Lý Tiểu Mạn nở nụ cười, đôi mắt trong suốt khiến người ta nhìn không thấu, nói một câu khiến người ta không hiểu:
- Ta đã thấy đạo, quyết đấu số mệnh, kết thúc đi.
- Kết thúc số mệnh?
Diệp Phàm cười to nhưng lại tràn ngập sát khí, giá lạnh tới tận xương, nói:
- Ta ghét nhất chính là cái từ số mệnh này. Kiếp này của ta là vô địch đương thời, đánh nát tất cả mọi thứ ngăn cản, tự nắm tất cả. số mệnh sao, chưa chắc. Tất cả mọi thứ đều phải do mình nắm lấy.
- Ngươi thật không thay đổi, vẫn luôn tự phụ như vậy.
Lý Tiểu Mạn cười tươi sáng, đôi mắt lại có một tia buồn bă.
- Tới bước này rồi nếu muốn hỏi thì chỉ hỏi một câu, ngươi vẫn chân chính là Lý Tiểu Mạn sao?
Đôi mắt Diệp Phàm bắn ra hai luồng sáng sắc bén, trở thành một chùm sáng như thực chất, vô cùng chói mắt kinh người.
- Ngươi đoán xem?
Lý Tiểu Mạn nở nụ cười. Tất cả vẻ khác thường đều biến mất, khôi phục vẻ bình tĩnh và trấn định.
- Lý Tiểu Mạn ngươi... Rốt cục đã xảy ra chuyện gì? Có thể nói thẳng với chúng ta đi.
Bàng Bác lại nói.
- Không cần phải nhiều lời. Nàng đã sớm thay đổi rồi.
Giọng nói của Diệp Phàm mang theo chút thương cảm, lại càng mang theo vẻ lạnh lùng, đôi mắt như băng giá.
Tất cả ký ức đều khiến người ta thở dài. vốn là một đôi tình nhân, ngày này lại quyết chiến sinh tử. Mặc dù không có tầng quan hệ này nhưng tới từ một nơi mà quyết đấu như vậy cũng là một loại bi ai.
- Một câu gạt bỏ tất cả. Ngươi cho ta trở thành tử địch cần giết, khiến lòng ta rất giá lạnh.
Lý Tiểu Mạn nói.
- Còn giả vờ sao? Lần này ngươi tiến tới cũng không phải là muốn kết thúc với ta sao? Quyết đấu sinh tử, còn làm bộ làm tịch gì nữa?
Băo Sơn Ấn của Diệp Phàm đã thành hình.
- Đây là quyết đấu số mệnh, chắc chắn hôm nay phải hạ màn, phải có kết quả.
Lời nói của Lý Tiểu Mạn cũng lạnh như băng.
- Vậy thì đánh đi.
Diệp Phàm ầm một tiếng phát ra Bão Sơn Ấn, bao phủ cả Lý Tiểu Mạn và Hoa Vân Phi. Ngọn núi màu đen này tràn ngập cả tổ miếu, giống như một thế giới mới mở ra, áp bức mỗi tấc không gian.
Ầm!
Lý Tiểu Mạn quát khẽ một tiếng, quang thân thể có ba trăm sáu mươi lăm cơn lốc xoáy đồng thời chuyển động, truyền ra âm thanh hiến tế, giống như mỗi một thần linh đều sắp sống lại, quân lâm đại địa.
Từng luồng kim quang bùng lên, chém về ngọn núi màu đen, thoạt nhìn mà giá lạnh khiếp người, tràn ngập sát khí, trong nháy mắt đã quyết sinh tử, không hề lưu tình nửa điểm.
Hoa Vân Phi tất nhiên cũng không phải bù nhìn. Thế hệ đương thời gần như không ai địch nổi hắn. Nhiều năm như vậy hắn xuất nhập cổ mộ, tìm kiếm nghĩa trang, không chi lấy các loại Vương thể mà còn từng tiến vào một đại mộ, chiếm được căn nguyên di thể của Thánh nhân.
Thôn Thiên Ma Công vang dội cổ kim, năm đó Độc Nhân là phàm thể một giới lại dùng công pháp này trở thành vô địch thiên hạ, kỳ tài ngút trời, anh hùng cái thế cũng không phải đối thử, đều bị chết dưới tay nàng.
Có thể nói Độc Nhân dù trời sinh không thích hợp tu luyện nhưng lại có trí tuệ trác tuyệt cổ kim, thân thể là phàm thai lại khai sáng ra loại thiên công đáng sợ nhất. Đây mới là chỗ khiến người ta sợ hâi nhất.
Huống chi Hoa Vân Phi là kỳ tài như vậy, tu luyện từ nhỏ, tới ngày này dù không có công pháp này hắn cũng có thể chém cả chư hùng.
Một cái bảo bình màu đen hình thành, hóa thành thực thể trên đầu hắn. Ô quang lóe lên, tỏa từng sợi thần liên màu đen, ông một tiếng chấn động cả hư không.
Ầm!
Đại đạo bảo bình tỏa ra vạn luồng sáng, rất giống Thôn Thiên Ma Quán, như một ma tinh màu đen xoẹt qua vòm trời, đâm về phía Diệp Phàm. Một cơn đen khiến cả tổ miếu như sắp vỡ tung. Nếu không có trận văn của Thánh hiền cổ bảo vệ thì nó cũng không còn tồn tại được nữa.
Ngọn núi màu đen va chạm với bảo bình đại đạo, phát ra ánh sáng chói mắt, tỏa ra từng vòng sóng gợn dao động, kinh động tất cả mọi người trong tổ miếu này.
Tề La bước từng bước tới, giao chiến với tên Bán Thánh kia. Đại chiến giữa bọn họ hết sức căng thẳng. Hắc Hoàng nhe răng, cũng chuẩn bị ra tay. Cơ Tử Nguyệt cản nó lại, tự mình quyết chiến, chống lại Lý Tiểu Mạn. Thân thể uyển chuyển của nàng tràn ra từng luồng tiên quang, chống lại ba trăm sáu mươi lăm cơn lốc xoáy kia.
- Tử Nguyệt, không cần muội ra tay. Chỉ cần mình ta là đối phó được rồi. Cho dù hai người bọn họ tiến lên cũng vậy thôi.
Sát khí của Diệp Phàm hóa thành một luồng thần diễm, cháy bừng bừng trên mi tâm.
- Đây có thể là một trận chiến cuối cùng trước khi huynh rời đi. Ta muốn kề vai chiến đấu với huynh. Ta sẽ không lui lại phía sau một bước. Đẻ ta tới đối phó với nàng.
Trong mắt Cơ Tử Nguyệt ẩn hiện hơi nước, quật cường nói.
Diệp Phàm không khuyên can nữa, trong lòng thầm than khẽ, ánh mắt lập tức hừng hực lên, nhìn thẳng vào Hoa Vân Phi, toàn lực ra tay đối với hắn, quyền lực chấn thế, có khí khái duy ngã độc tôn.
- Đúng là hợp với ý ta. Lần này ta vốn muốn chiến đấu công bằng với người một trận. Lần này ta có thể thoải mái ra tay rồi!
Hoa Vân Phi quát khẽ.
- Úm!
Diệp Phàm rống to một tiếng. Chân ngôn của Phật giáo truyền ra kinh thiên động địa. Lần này hắn dùng toàn lực rống lên, uy lực cường đại hơn trước không biết bao nhiêu lần.
Bởi vì hắn hơi lo lắng cho Cơ Tử Nguyệt. Một đòn này không chỉ bao phủ Hoa Vân Phi mà còn có một tia sáng nhằm về phía Lý Tiểu Mạn, tỏa ra hoa văn vô tận.
Chân ngôn này đã được Diệp Phàm diễn biến tới một cảnh giới hết sức kỳ diệu, bên trong ánh sáng có cổ âm vang lên, giống như ba ngàn đại thần cùng xướng vang, lại giống như ba ngàn cổ ma cùng gầm thét.
Trong hào quang vô tận vô cùng có một thân ảnh hiện ra. Đó là một Phật Đã thượng cổ, lại giống như đại ma viễn cổ, lúc thì bảo tướng trang nghiêm, khi lại có ma uy ngập trời. Ba ngàn thân ảnh cùng giơ tay trấn áp hai người phía dưới.
Ba ngàn thân ảnh kia rõ ràng, mọi người nhìn thấy đều bị kinh sợ bởi kỳ cảnh do Diệp Phàm tạo nên. Cho tới bây giờ đều là phật độ người khác, lúc này lại bị Diệp Phàm độ lại, cùng Cửu Bí của đạo giáo diễn hóa ra cho mình sử dụng.
- Úm!
Tiếng rống âm vang thiên địa. Ba ngàn thân ảnh của Diệp Phàm giống như thần như ma, cùng nhau trấn áp Hoa Vân Phi và Lý Tiểu Mạn, tiếng rống chấn động khắp tiểu thế giới, khiến nơi này rung chuyển như sắp sửa tan vỡ vậy.
Lý Tiểu Mạn bay tung ra ngoài. Cơ Tử Nguyệt giống như tiên tử lăng không
mà đứng, truy kích về phía trước, nói:
- Tiểu Diệp Tử, không cần bảo vệ ta. Cho huynh thấy thực lực của ta một chút.
Gần như chưa từng có ai thấy Cơ Tử Nguyệt ra tay nhưng thực lực của nàng cũng khiến người ta kinh ngạc. Năm đó nói nàng trấn áp ca ca của nàng cũng không phải chuyện đùa, khiến Bàng Bác ở phía xa phải toát mồ hôi ròng ròng.
Bên kia, Diệp Phàm rống một tiếng kinh thế xong liền chấn cho Hoa Vân Phi miệng mũi tràn máu, ngay cả khóe mắt cũng có vết máu chảy ra nhưng ánh mắt của hắn lại càng sáng hơn.
Những tiếng nổ ầm ầm vang lên. Tinh khí thần của hắn tăng vọt, ổn định thương thế, giống như một gã cổ tiên chuyển thế, tuy rằng không nhuốm khỏi lửa trần gian nhưng lại cường đại tới tuyệt đỉnh.
Tay phải của hắn đánh ra Phi Tiên Quyết, tay trái đánh ra Vạn Hóa Thánh Quyết, một công một phòng, gần như mộng ảo. Đây là tuyệt nghệ của Đại đế cổ, nhắm vào Cửu Bí mà sáng tạo ra, khủng bố khôn cùng.
Hai người bắt đầu đại chiến. Diệp Phàm bước từng bước về phía trước, dưới chân có Nguyên Thiên Văn Lạc, đan vào thành một tấm lưới đại dạo, hóa thành cánh tiên, chém ngang đối phương.
Hoa Vân Phi xoay người bước tới, quát lớn:
- Ta đi trước chờ ngươi, chân chính quyết đấu với ngươi một trận, chọn một nơi có long khí vô tận, quyết tử một lần, thử xem là kế thừa Độc Nhân thiên tài trác tuyệt muôn đời hay hay là ngươi tốt.
- Chạy đi đâu.
Cơ Tử Nguyệt phía kia cũng đang chiếm thế thượng phong, nhẹ nhàng như Cửu Thiên Huyền Nữ giáng trần, truy kích Lý Tiểu Mạn, khiến Bàng Bác đứng xem mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.
Ầm!
Xa xa, thần uy Cực Đạo trấn áp thế gian. Tiểu thế giới này như sắp bị hủy diệt. Một tấm cổ đồ bao phủ bầu trời, tung bay phất phới, phát ra tiếng gầm rú giống như sông lớn cuồn cuộn xuyên qua muôn đời mà tới vậy.
Cửu Lê Đồ.
Khi khắp nơi đang đại chiến kịch liệt lại xuất hiện một kiện Đế binh, phía trên có đồ án thần bí, bị hỗn độn bao phủ, tràn ngập đế úy vô thượng, chấn nhiếp mọi người. Cũng không biết bao nhiêu cường giả đã phải quỳ sát xuống. Đây cũng không phải bọn họ tự nguyện mà phải chịu thuần phục dưới khí tức của Đại đế cổ.
- Nhân tộc, các ngươi dám vận dụng Đế binh Cực Đạo thì cũng đừng trách chúng ta không khách khí, hủy diệt toàn bộ nơi này.
Giọng nói của mấy đại hoàng tộc thái cổ lạnh lẽo. Khí tức của Thái cổ Hoàng nhanh chóng tràn ra, hiển nhiên là cũng đang nắm giữ cổ Hoàng binh.
Đây là một trận đánh có hậu quả rất lớn. Nếu phát sinh va chạm của cổ binh Cực Đạo thì hơn nửa số người ở nơi này đều phải chết. Bởi vì đây cũng không phải đơn giản là chỉ có hai kiện, một khi bùng nổ thì chẳng ai đoán được sẽ gây nên hậu quả thế nào.
Không chỉ nói tới tiểu thế giới này, dù là cả Trung Châu cũng sẽ bị chìm xuống hơn phân nửa. Đây đúng là một đòn trầm trọng mà sinh linh trên thế gian không thể chịu đựng được.
- Không dựa vào bàn lĩnh, cậy vào Đế binh Cực Đạo và cổ Hoàng binh thì có gì hay ho.
Một vị đạo nhân thần bí quát, dùng cương âm tiên thiên chấn động màng nhĩ mọi người ầm ầm.
Bán Thánh.
Đây là một vị Bán Thánh giống như Tề La, sâu không thể lường nổi, khiến người ta phải ghé mắt nhìn. Tất cả mọi người đều giật mình.
Cương âm tiên thiên của hắn rất có hiệu quả. Các giáo phái cũng không sợ hắn mà là sợ sẽ hủy diệt nơi này. Nếu vậy thì không những chẳng được gì mà còn bị vây trong vòng sinh tử.
Đế uy Cực Đạo từ từ bị áp chế đi. Chiến đấu lại nổ ra kịch liệt. Từng toà cổ Miếu đều có vết máu, đều có xương nát.
- Hoa Vân Phi, ngươi không phải muốn quyết tử với ta sao? Đánh ngay tại đây, ngay lúc này đi.
Giọng nói của Diệp Phàm chấn động tám mươi mốt tòa cổ Miếu, khiến chúng lay động cộng hưởng kịch liệt.
Vút!
Hoa Vân Phi phiêu dật xuất trần, áo lam tung bay, giống như một gã cổ tiên tiến về phía trên một cung điện cổ. Lý Tiểu Mạn bên kia cũng vậy.
Diệp Phàm và Cơ Tử Nguyệt dắt tay nhau bay lên, đáp xuống đối diện. Song phương giằng co, khí tức tỏa ra đều rất cường đại. Trận chiến này nhất định sẽ được ghi lại trong giới tu luyện. Truyền thừa của Độc Nhân tái hiện, đại chiến với Thánh thể Nhân tộc, quyết đấu vận mệnh. Đúng là một khúc bi ca, quyết định sinh tử ở nơi này.
Đôi mắt nàng long lanh như nước, mái tóc đen như mây trên trời, áo tím nhẹ bay, dường như có thể thuận gió mà đi, xinh đẹp xuất trần như một vị tiên tử vậy, đẹp như thơ họa, không hề nhiễm khói lửa nhân gian.
Lý Tiểu Mạn nhìn Cơ Tử Nguyệt xinh đẹp xuất trần, lại nhìn Diệp Phàm. Ánh mắt nàng có vẻ sững lại, trong đôi mắt lóe lên những điểm sáng, giống như nhớ lại một số chuyện xưa.
Khuôn mặt nàng hơi khác thường một chút, đầu ngón tay trong tay áo nắm chặt rất nhanh nhưng lại khôi phục vẻ lành đạm. Nàng nhìn chăm chú vào Cơ Tử Nguyệt không chút tì vết, bên ngoài thân thể chợt xuất hiện một đám lốc xoáy màu vàng, bên trong đó có hư ảnh thần linh đang ngồi xếp bằng.
Hai người bọn họ giằng co, hình thành một khu vực cường đại. Không gian nhanh chóng vặn vẹo, ánh sáng khó có thể xuyên qua. Hư không giữa hai người thoạt nhìn hơi mơ hồ đi, khiến mấy vị trảm đạo giả chưa đi giờ cũng phải rút lui.
- Tử Nguyệt, không cần muội ra tay. Mình ta có thể trấn áp cả hai.
Diệp Phàm nói, tiến lên từng bước, bảo vệ nàng phía sau lưng, nhìn thẳng vào Lý Tiểu Mạn. Khí huyết hoàng kim bốc lên khiến ai nấy tim đập thình thịch.
Nhiều năm không gặp, năm tháng cũng không lưu lại dấu vết trên khuôn mặt Lý Tiểu Mạn. Nhưng nàng cũng không còn như trước đây mà đã thay đổi rất nhiều.
Lý Tiểu Mạn cùng nhìn lại, đôi mắt trong suốt, da thịt trắng như tuyết, toàn thân lạnh như băng. Nàng giống như một cây tuyết liên mọc tại núi băng, hàn khí tràn ra.
Hai người cũng chẳng nói gì nữa. Không khí tại nơi này thật khẩn trương. Diệp Phàm từ từ nâng tay, dùng Băo Sơn Ấn là thức mở đầu đánh tới.
- Ngươi không muốn hỏi một câu sao?
Rốt cục Lý Tiểu Mạn lên tiếng, vẫn rất trấn định tự nhiên, lẳng lặng nhìn vào mắt Diệp Phàm.
- Còn cần hỏi sao. Từ khi ngươi ra tay với mấy người Bàng Bác, ngay cả cô bé cũng hăm hại, đưa nàng vào chỗ chết thì kết cục hôm nay đã định. Ngươi dù có muôn vàn lý do cũng không thể tẩy sạch máu trên tay ngươi.
Lời nói của Diệp Phàm mạnh mẽ, dù đôi mắt với Bán Thánh phía trước cũng không hề sợ hãi, bước từng bước về phía trước.
- Lý Tiểu Mạn ngươi cũng thật độc ác. Chúng ta là người cùng tới từ một nơi, ngươi sao lại có thể ra tay như vậy chứ?
Bàng Bác căm giận, lớn tiếng hỏi.
Lý Tiểu Mạn nở nụ cười, đôi mắt trong suốt khiến người ta nhìn không thấu, nói một câu khiến người ta không hiểu:
- Ta đã thấy đạo, quyết đấu số mệnh, kết thúc đi.
- Kết thúc số mệnh?
Diệp Phàm cười to nhưng lại tràn ngập sát khí, giá lạnh tới tận xương, nói:
- Ta ghét nhất chính là cái từ số mệnh này. Kiếp này của ta là vô địch đương thời, đánh nát tất cả mọi thứ ngăn cản, tự nắm tất cả. số mệnh sao, chưa chắc. Tất cả mọi thứ đều phải do mình nắm lấy.
- Ngươi thật không thay đổi, vẫn luôn tự phụ như vậy.
Lý Tiểu Mạn cười tươi sáng, đôi mắt lại có một tia buồn bă.
- Tới bước này rồi nếu muốn hỏi thì chỉ hỏi một câu, ngươi vẫn chân chính là Lý Tiểu Mạn sao?
Đôi mắt Diệp Phàm bắn ra hai luồng sáng sắc bén, trở thành một chùm sáng như thực chất, vô cùng chói mắt kinh người.
- Ngươi đoán xem?
Lý Tiểu Mạn nở nụ cười. Tất cả vẻ khác thường đều biến mất, khôi phục vẻ bình tĩnh và trấn định.
- Lý Tiểu Mạn ngươi... Rốt cục đã xảy ra chuyện gì? Có thể nói thẳng với chúng ta đi.
Bàng Bác lại nói.
- Không cần phải nhiều lời. Nàng đã sớm thay đổi rồi.
Giọng nói của Diệp Phàm mang theo chút thương cảm, lại càng mang theo vẻ lạnh lùng, đôi mắt như băng giá.
Tất cả ký ức đều khiến người ta thở dài. vốn là một đôi tình nhân, ngày này lại quyết chiến sinh tử. Mặc dù không có tầng quan hệ này nhưng tới từ một nơi mà quyết đấu như vậy cũng là một loại bi ai.
- Một câu gạt bỏ tất cả. Ngươi cho ta trở thành tử địch cần giết, khiến lòng ta rất giá lạnh.
Lý Tiểu Mạn nói.
- Còn giả vờ sao? Lần này ngươi tiến tới cũng không phải là muốn kết thúc với ta sao? Quyết đấu sinh tử, còn làm bộ làm tịch gì nữa?
Băo Sơn Ấn của Diệp Phàm đã thành hình.
- Đây là quyết đấu số mệnh, chắc chắn hôm nay phải hạ màn, phải có kết quả.
Lời nói của Lý Tiểu Mạn cũng lạnh như băng.
- Vậy thì đánh đi.
Diệp Phàm ầm một tiếng phát ra Bão Sơn Ấn, bao phủ cả Lý Tiểu Mạn và Hoa Vân Phi. Ngọn núi màu đen này tràn ngập cả tổ miếu, giống như một thế giới mới mở ra, áp bức mỗi tấc không gian.
Ầm!
Lý Tiểu Mạn quát khẽ một tiếng, quang thân thể có ba trăm sáu mươi lăm cơn lốc xoáy đồng thời chuyển động, truyền ra âm thanh hiến tế, giống như mỗi một thần linh đều sắp sống lại, quân lâm đại địa.
Từng luồng kim quang bùng lên, chém về ngọn núi màu đen, thoạt nhìn mà giá lạnh khiếp người, tràn ngập sát khí, trong nháy mắt đã quyết sinh tử, không hề lưu tình nửa điểm.
Hoa Vân Phi tất nhiên cũng không phải bù nhìn. Thế hệ đương thời gần như không ai địch nổi hắn. Nhiều năm như vậy hắn xuất nhập cổ mộ, tìm kiếm nghĩa trang, không chi lấy các loại Vương thể mà còn từng tiến vào một đại mộ, chiếm được căn nguyên di thể của Thánh nhân.
Thôn Thiên Ma Công vang dội cổ kim, năm đó Độc Nhân là phàm thể một giới lại dùng công pháp này trở thành vô địch thiên hạ, kỳ tài ngút trời, anh hùng cái thế cũng không phải đối thử, đều bị chết dưới tay nàng.
Có thể nói Độc Nhân dù trời sinh không thích hợp tu luyện nhưng lại có trí tuệ trác tuyệt cổ kim, thân thể là phàm thai lại khai sáng ra loại thiên công đáng sợ nhất. Đây mới là chỗ khiến người ta sợ hâi nhất.
Huống chi Hoa Vân Phi là kỳ tài như vậy, tu luyện từ nhỏ, tới ngày này dù không có công pháp này hắn cũng có thể chém cả chư hùng.
Một cái bảo bình màu đen hình thành, hóa thành thực thể trên đầu hắn. Ô quang lóe lên, tỏa từng sợi thần liên màu đen, ông một tiếng chấn động cả hư không.
Ầm!
Đại đạo bảo bình tỏa ra vạn luồng sáng, rất giống Thôn Thiên Ma Quán, như một ma tinh màu đen xoẹt qua vòm trời, đâm về phía Diệp Phàm. Một cơn đen khiến cả tổ miếu như sắp vỡ tung. Nếu không có trận văn của Thánh hiền cổ bảo vệ thì nó cũng không còn tồn tại được nữa.
Ngọn núi màu đen va chạm với bảo bình đại đạo, phát ra ánh sáng chói mắt, tỏa ra từng vòng sóng gợn dao động, kinh động tất cả mọi người trong tổ miếu này.
Tề La bước từng bước tới, giao chiến với tên Bán Thánh kia. Đại chiến giữa bọn họ hết sức căng thẳng. Hắc Hoàng nhe răng, cũng chuẩn bị ra tay. Cơ Tử Nguyệt cản nó lại, tự mình quyết chiến, chống lại Lý Tiểu Mạn. Thân thể uyển chuyển của nàng tràn ra từng luồng tiên quang, chống lại ba trăm sáu mươi lăm cơn lốc xoáy kia.
- Tử Nguyệt, không cần muội ra tay. Chỉ cần mình ta là đối phó được rồi. Cho dù hai người bọn họ tiến lên cũng vậy thôi.
Sát khí của Diệp Phàm hóa thành một luồng thần diễm, cháy bừng bừng trên mi tâm.
- Đây có thể là một trận chiến cuối cùng trước khi huynh rời đi. Ta muốn kề vai chiến đấu với huynh. Ta sẽ không lui lại phía sau một bước. Đẻ ta tới đối phó với nàng.
Trong mắt Cơ Tử Nguyệt ẩn hiện hơi nước, quật cường nói.
Diệp Phàm không khuyên can nữa, trong lòng thầm than khẽ, ánh mắt lập tức hừng hực lên, nhìn thẳng vào Hoa Vân Phi, toàn lực ra tay đối với hắn, quyền lực chấn thế, có khí khái duy ngã độc tôn.
- Đúng là hợp với ý ta. Lần này ta vốn muốn chiến đấu công bằng với người một trận. Lần này ta có thể thoải mái ra tay rồi!
Hoa Vân Phi quát khẽ.
- Úm!
Diệp Phàm rống to một tiếng. Chân ngôn của Phật giáo truyền ra kinh thiên động địa. Lần này hắn dùng toàn lực rống lên, uy lực cường đại hơn trước không biết bao nhiêu lần.
Bởi vì hắn hơi lo lắng cho Cơ Tử Nguyệt. Một đòn này không chỉ bao phủ Hoa Vân Phi mà còn có một tia sáng nhằm về phía Lý Tiểu Mạn, tỏa ra hoa văn vô tận.
Chân ngôn này đã được Diệp Phàm diễn biến tới một cảnh giới hết sức kỳ diệu, bên trong ánh sáng có cổ âm vang lên, giống như ba ngàn đại thần cùng xướng vang, lại giống như ba ngàn cổ ma cùng gầm thét.
Trong hào quang vô tận vô cùng có một thân ảnh hiện ra. Đó là một Phật Đã thượng cổ, lại giống như đại ma viễn cổ, lúc thì bảo tướng trang nghiêm, khi lại có ma uy ngập trời. Ba ngàn thân ảnh cùng giơ tay trấn áp hai người phía dưới.
Ba ngàn thân ảnh kia rõ ràng, mọi người nhìn thấy đều bị kinh sợ bởi kỳ cảnh do Diệp Phàm tạo nên. Cho tới bây giờ đều là phật độ người khác, lúc này lại bị Diệp Phàm độ lại, cùng Cửu Bí của đạo giáo diễn hóa ra cho mình sử dụng.
- Úm!
Tiếng rống âm vang thiên địa. Ba ngàn thân ảnh của Diệp Phàm giống như thần như ma, cùng nhau trấn áp Hoa Vân Phi và Lý Tiểu Mạn, tiếng rống chấn động khắp tiểu thế giới, khiến nơi này rung chuyển như sắp sửa tan vỡ vậy.
Lý Tiểu Mạn bay tung ra ngoài. Cơ Tử Nguyệt giống như tiên tử lăng không
mà đứng, truy kích về phía trước, nói:
- Tiểu Diệp Tử, không cần bảo vệ ta. Cho huynh thấy thực lực của ta một chút.
Gần như chưa từng có ai thấy Cơ Tử Nguyệt ra tay nhưng thực lực của nàng cũng khiến người ta kinh ngạc. Năm đó nói nàng trấn áp ca ca của nàng cũng không phải chuyện đùa, khiến Bàng Bác ở phía xa phải toát mồ hôi ròng ròng.
Bên kia, Diệp Phàm rống một tiếng kinh thế xong liền chấn cho Hoa Vân Phi miệng mũi tràn máu, ngay cả khóe mắt cũng có vết máu chảy ra nhưng ánh mắt của hắn lại càng sáng hơn.
Những tiếng nổ ầm ầm vang lên. Tinh khí thần của hắn tăng vọt, ổn định thương thế, giống như một gã cổ tiên chuyển thế, tuy rằng không nhuốm khỏi lửa trần gian nhưng lại cường đại tới tuyệt đỉnh.
Tay phải của hắn đánh ra Phi Tiên Quyết, tay trái đánh ra Vạn Hóa Thánh Quyết, một công một phòng, gần như mộng ảo. Đây là tuyệt nghệ của Đại đế cổ, nhắm vào Cửu Bí mà sáng tạo ra, khủng bố khôn cùng.
Hai người bắt đầu đại chiến. Diệp Phàm bước từng bước về phía trước, dưới chân có Nguyên Thiên Văn Lạc, đan vào thành một tấm lưới đại dạo, hóa thành cánh tiên, chém ngang đối phương.
Hoa Vân Phi xoay người bước tới, quát lớn:
- Ta đi trước chờ ngươi, chân chính quyết đấu với ngươi một trận, chọn một nơi có long khí vô tận, quyết tử một lần, thử xem là kế thừa Độc Nhân thiên tài trác tuyệt muôn đời hay hay là ngươi tốt.
- Chạy đi đâu.
Cơ Tử Nguyệt phía kia cũng đang chiếm thế thượng phong, nhẹ nhàng như Cửu Thiên Huyền Nữ giáng trần, truy kích Lý Tiểu Mạn, khiến Bàng Bác đứng xem mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.
Ầm!
Xa xa, thần uy Cực Đạo trấn áp thế gian. Tiểu thế giới này như sắp bị hủy diệt. Một tấm cổ đồ bao phủ bầu trời, tung bay phất phới, phát ra tiếng gầm rú giống như sông lớn cuồn cuộn xuyên qua muôn đời mà tới vậy.
Cửu Lê Đồ.
Khi khắp nơi đang đại chiến kịch liệt lại xuất hiện một kiện Đế binh, phía trên có đồ án thần bí, bị hỗn độn bao phủ, tràn ngập đế úy vô thượng, chấn nhiếp mọi người. Cũng không biết bao nhiêu cường giả đã phải quỳ sát xuống. Đây cũng không phải bọn họ tự nguyện mà phải chịu thuần phục dưới khí tức của Đại đế cổ.
- Nhân tộc, các ngươi dám vận dụng Đế binh Cực Đạo thì cũng đừng trách chúng ta không khách khí, hủy diệt toàn bộ nơi này.
Giọng nói của mấy đại hoàng tộc thái cổ lạnh lẽo. Khí tức của Thái cổ Hoàng nhanh chóng tràn ra, hiển nhiên là cũng đang nắm giữ cổ Hoàng binh.
Đây là một trận đánh có hậu quả rất lớn. Nếu phát sinh va chạm của cổ binh Cực Đạo thì hơn nửa số người ở nơi này đều phải chết. Bởi vì đây cũng không phải đơn giản là chỉ có hai kiện, một khi bùng nổ thì chẳng ai đoán được sẽ gây nên hậu quả thế nào.
Không chỉ nói tới tiểu thế giới này, dù là cả Trung Châu cũng sẽ bị chìm xuống hơn phân nửa. Đây đúng là một đòn trầm trọng mà sinh linh trên thế gian không thể chịu đựng được.
- Không dựa vào bàn lĩnh, cậy vào Đế binh Cực Đạo và cổ Hoàng binh thì có gì hay ho.
Một vị đạo nhân thần bí quát, dùng cương âm tiên thiên chấn động màng nhĩ mọi người ầm ầm.
Bán Thánh.
Đây là một vị Bán Thánh giống như Tề La, sâu không thể lường nổi, khiến người ta phải ghé mắt nhìn. Tất cả mọi người đều giật mình.
Cương âm tiên thiên của hắn rất có hiệu quả. Các giáo phái cũng không sợ hắn mà là sợ sẽ hủy diệt nơi này. Nếu vậy thì không những chẳng được gì mà còn bị vây trong vòng sinh tử.
Đế uy Cực Đạo từ từ bị áp chế đi. Chiến đấu lại nổ ra kịch liệt. Từng toà cổ Miếu đều có vết máu, đều có xương nát.
- Hoa Vân Phi, ngươi không phải muốn quyết tử với ta sao? Đánh ngay tại đây, ngay lúc này đi.
Giọng nói của Diệp Phàm chấn động tám mươi mốt tòa cổ Miếu, khiến chúng lay động cộng hưởng kịch liệt.
Vút!
Hoa Vân Phi phiêu dật xuất trần, áo lam tung bay, giống như một gã cổ tiên tiến về phía trên một cung điện cổ. Lý Tiểu Mạn bên kia cũng vậy.
Diệp Phàm và Cơ Tử Nguyệt dắt tay nhau bay lên, đáp xuống đối diện. Song phương giằng co, khí tức tỏa ra đều rất cường đại. Trận chiến này nhất định sẽ được ghi lại trong giới tu luyện. Truyền thừa của Độc Nhân tái hiện, đại chiến với Thánh thể Nhân tộc, quyết đấu vận mệnh. Đúng là một khúc bi ca, quyết định sinh tử ở nơi này.
/1822
|