Tầng cuối cùng của tiểu thế giới có tất cả tám mươi mốt tòa điện phủ. Hiện tại Diệp Phàm dựng thân nơi này có thể quan sát các nơi, ánh sáng lưu chuyển, điện đài rộng rãi.
- Nếu có thể lựa chọn, ta nguyện cả đời không đi ra nơi sinh dưỡng ta Thái Huyền, không bước chân vào giới tu luyện, nguyện làm một cầm đồng vui vẻ đơn thuần, làm bạn với tiểu kiều, lưu thủy!
Hoa Vân Phi nhẹ giọng nói, vẻ mặt hơi ngây ra.
- Con đường ngươi đi là do ngươi lựa chọn, trước trận chiến sinh tử cần gì phải làm bộ làm tịch như vậy?!
Diệp Phàm kết Chân Long Ấn, công phạt về phía trước.
Một chân long từ trong ngón tay hắn bay ra, với lân giáp màu xanh lấp lánh, thân mình hữu lực, có sinh mệnh dao động cường đại, hai con mắt hữu thần phát ra hào quang. Tiếng long ngâm vang lên, phong vân tiêu tán, cửu thiên rung chuyển.
- Nếu nhân sinh không có lựa chọn thì là điều đáng buồn biết bao, chỉ có thể bị động tiến về phía trước...
Hoa Vân Phi buồn bã nhưng nhanh chóng trở lại bình tĩnh. Hắn lại ung dung ra tay, trên ngón tay hiện ra thần quang ngũ sắc, năm ngón như trấn thiên áp địa.
Hai người bắt đầu giao chiến, thần mang băng hiện, từng lũ từng lũ, từng đạo từng đạo, kích động bát phương. Đại thuật sinh sát cùng khởi, vân đằng quang xạ, rực rỡ tươi đẹp.
Hoa Vân Phi công thủ rất hoàn mỹ, gần như không có chút tì vết nào. Đây chính là bí thuật của Độc Nhân Đại đế, là một vị Đại đế thiên tư trác tuyệt bậc nhất, dùng lực lượng bản thân ngạo thị cổ kim, độc kháng Cửu Bí - kết tinh trí tuệ của các bậc tiền bối các đạo giáo từ xưa tới này.
Đương nhiên cũng có người nói, mỗi một bí trong Cửu Bí đều là do một vị Thiên Tôn sáng tạo ra. Cảnh giới của bọn họ sâu không lường được, tương truyền là cổ nhân đã tọa hóa trước thời đại thần thoại.
Mà Độc Nhân chỉ có một người, đối kháng gay gắt với chín loại bí thuật, một người mà muốn so tài với toàn bộ đạo giáo.
Bí thuật của hắn phân biệt đối kháng với từng loại bí thuật trong Cửu Bí. Có người còn đoán nàng đã gặp được chín vị cao thủ kinh thế tu luyện chín bí, bị xúc động thật lớn.
Cũng có người nói, một mình hắn độc đấu chín vị cường giả cái thế vô địch chín viên cổ Tinh, gian nan trấn sát cho nên mới sáng chế ra chín loại bí thuật độc nhất vô nhị.
Phi Tiên Lực.
Đây là một loại công kích vô cùng sắc bén, chính là bí thuật cái thế vang dội cổ kim của Độc Nhân Đại đế, là nhằm vào bí quyết chữ Đấu. Không ai biết nàng rốt cục gặp phải địch thủ bậc nào mới sáng tạo ra bí thuật như vậy.
Diệp Phàm dùng bí quyết chữ Đấu chống đỡ, hai tay đẩy ra, một thánh lô to lớn xuất hiện - Hằng Vũ Lô với ánh sáng đỏ lượn lờ, quang qua vạn trượng, trấn áp tới.
- Vạn Hóa Thánh Quyết, phá hết vạn pháp!
Hoa Vân Phi hét lớn, trên tay trái xuất hiện từng đạo gợn sóng, tan biến không gian, bao phủ lấy chiếc hỏa lô này, muốn thôn điệu nó.
Ầm!
Trong tay phải Diệp Phàm xuất hiện một tấm cổ kính, diễn biến ra Hư Không Kính, chiếu ra một đạo quang huy thần tính bất hủ, cố định lấy cánh tay trái Hoa Vân Phi.
Cùng lúc đó, Hằng Vũ Lô trên tay phải hắn nở rộ ánh sáng, cuồn cuộn sôi trào ép tới phía trước, thần uy Cực Đạo lóe ra.
Ầm!
Hai người đều chấn động mãnh liệt, tiên huyết vẩy ra. Hai ngượ hóa thành hai đạo hư ảnh, triển khai cuộc quyết đấu kinh thế, vô cùng dũng mãnh, chưa từng có từ trước tới nay.
Đây là một hồi đại chiến quyết phân sinh tử, không hề lưu thủ, ánh mắt như đỏ rực lên. Phi Tiên Quyết, Vạn Hóa Thánh Quyết, bí quyết chữ Đấu, bí quyết chữ binh và các loại bí thuật cái thế khác hòa vào nhau, đều hiện ra chân hỏa.
Hai người đánh từ tòa điện này tới tòa điện khác, hai thành hai đạo ánh sáng giằng co nhau, đại chiến vô cùng gay cấn. Hoa Vân Phi lưng đeo một tấm Thần Đồ, bay qua bay lại.
Phong Long Đồ!
Đây là báu vật mà hắn đi khắp thiên địa mới tìm được ở một tòa Long động trên Tần Lĩnh ở Trung Châu. Đâỵ chính là di vật của Nguyên Thiên Sư đời thứ ba đi tới Trung Châu lưu lại, có thể phong ấn long khí sơn xuyên địa mạch, không ai có thể dẫn động được.
Nguyên Thiên Sư đời thứ ba lúc về già phát sinh đại nạn, trốn vào Tần Lĩnh, táng thân trong Long động, bảy vạn năm sau, thi thể hắn đi ra làm loạn, bị một lũ sát niệm của Thanh Đế diệt sát.
Không phải hắn không đủ cường đại mà vì Đại đế cổ quá khủng bố, bằng không trong thiên hạ cũng hiếm có ai đủ áp chế hắn. Bảo Đồ hắn tế luyện ra tự nhiên huyền diệu vô cùng.
Long khí đại địa bị phong tỏa, Nguyên Thiên Văn Lạc không thể hiện ra hữu hiệu, làm tan rã loại ưu thế này. Hai người động tác mau lẹ, kịch liệt tranh phong, từ phía trên giết vào tận trong cổ Miếu.
Hiện tại rất cấp bách, Diệp Phàm không muốn hao tốn thời gian nơi này. Hắn phải tìm được Tàng kinh Các trước những người khác, bằng không bí mật vượt qua tinh vực sẽ bị người khác biết được, phiền toái sẽ rất lớn.
Lục Đạo Luân Hồi Quyền!
Khai thiên lập địa, hỗn độn mạnh mẽ, sáu vũ trụ cổ xưa xuất hiện, nhật nguyệt tinh tú liên tục thay đổi. Nắm tay hắn đánh nát hư không, tan biến hết thảy ngăn cản.
Phốc!
Hoa Vân Phi há mồm phun ra một ngụm tiên huyết, khiến vạt áo lam cũng nhiễm đỏ nhưng chiến ý trong mắt lại càng gia tăng. Trật tự thần liên rung động, hóa thành thần sí Phượng Hoàng, tung hoành phách trảm, hào quang vạn trượng.
Đây là một hồi đại chiến vô cùng mạo hiểm, Hoa Vân Phi còn mạnh mẽ và ác nghiệt hơn xưa nhiều. Năm đó, hắn có thể tranh phong với Diệp Phàm, ngày nay sau khi cắn nuốt đủ loại căn nguyên, dù mộ của Thánh nhân cũng bị hắn khai mở, càng thêm đáng sợ.
Điều may mắn chính là Thôn Thiên Ma Công quá huyền ảo, một chương cấm kỵ bí thuật cuối cùng hắn chỉ mới nắm giữ ba bốn loại, còn chưa đạt tới cuối cùng cho nên không thể thể hiện ra hết, bằng không hậu quả thật khó lường.
Mặc dù như vậy nhưng cũng rất khủng bố, khiến rất nhiều người lão cổ hủ cũng phải tim đập nhanh. Đây cũng là nguyên nhân mà người kế thừa Độc Nhân vừa xuất hiện lập tức khiến cả thiên hạ khủng hoảng, thật sự quá mức khủng bố.
Bọn họ từ tòa điện phủ này đánh tới tòa điện phủ khác, giết cho thiên hôn địa ám, nhật nguyệt vô quang, các loại tiên quang, thần vân mênh mông, chấn động khắp tiểu thế giới.
Ngay cả cổ động hướn sâu vào trong tổ mạch đệ nhất Trung Châu cũng đều nứt nẻ, phát ra quang huy ma tính, không ngừng nổ vang, phát ra từng đợt từng đợt đạo quang.
Ầm!
Trong miệng Diệp Phàm phun ra một búng máu. Phi Tiên Lực đương thời là một trong số ít loại bí thuật có thể sát thương được hắn. Truyền thuyết, khi Độc Nhân thi triển Phi Tiên Lực đã sớm siêu thoát phạm trù nhân lực, “nhân” căn bản không thể đối kháng, có người nói nó chuyên dùng để giết tiên!
Phốc!
Hoa Vân Phi lại càng thương nặng, bị nắm tay như đúc từ hoàng kim đánh bay đi, xương cốt toàn thân chấn động, bị đứt gãy mwòi mấy căn, phun ra liên tiếp mấy búng máu lớn.
Hắn vốn là nhân vật phiêu dật xuất trần, rất ít khi bị thương như vậy, nhất là mười hai năm qua hắn đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi. Nhắc tới người kế thừa Độc Nhân, trong thiên hạ không ai không biến sắc nhưng nay giao chiến với Diệp Phàm lại chịu thiệt thòi không ít.
- Diệp Phàm, con đường phía trước của ngươi không dễ đi rồi, sớm có ngươi theo dõi ngươi!
Hoa Vân Phi cười cười, có chút thê lương, tiên huyết trong miệng rỉ ra, khiến người ta nổi lên một cỗ cảm giác khác thường.
- Nói những điều này cũng vô dụng thôi, hôm nay phân sinh tử, không tính những thứ khác!
Diệp Phàm thét dài một tiếng khiến mọi người trong cả tiểu thế giới này cũng giật mình.
Huyết khí hoàng kim của Thánh thể Nhân tộc cực kỳ đặc biệt, như trường tồn từ xa xưa, tiên lô thần minh lưu lại, huyết khí màu vàng xông thiên, bao phủ cả tám mươi mốt tòa cổ miếu.
Mái tóc Diệp Phàm tung bay, lúc này mỗi sợi bay múa, đen nhánh dày đặc. Hắn như thần ma đi nhanh về, Lục Đạo Luân Hồi Quyền lại ra, chí dương chí cương. Loại áo thuật này cực kỳ thích hợp với loại thể chất của hắn.
Ầm!
Thiên địa đều vì hắn mà bành trướng, tinh khí cuồng bạo bắt đầu khởi động. Nếu không có Pháp trận của Thánh hiền cổ, nơi này sớm đã không còn tồn tại nữa, bị san thành bình địa, chỉ còn lại một mảnh tro bụi.
Hoa Vân Phi vận chuyển Vạn Hóa Thánh Quyết cũng cố hết sức, loại kỳ ảo nghịch thế nào cũng không thể hoàn toàn hóa giải vì hiện tại Lục Đạo Luân Hồi Quyền đã được Diệp Phàm lĩnh ngộ tới một cảnh giới hoàn toàn mới, không chỉ có riêng đạo đối kháng và còn ẩn chứa cả tín niệm và linh hồn.
- Hoa Vân Phi, hôm nay ngươi chịu chết đi! Dám đối nghịch với ta, ngươi đã không còn hy vọng sống nữa rồi!
Diệp Phàm hét lớn.
Mặc dù trong miệng Diệp Phàm đang tràn ra từng lũ máu vàng nhưng đại địch sinh tử còn bị thương nghiêm trọng hơn hắn nhiều. Nếu không có Hoàng Kiếp Tái Sinh Thuật, hắn chỉ sợ đã không thể kiên trì được nữa.
Hai người một đường đại chiến, tiên huyết văng tung tóe, vọt vào một tòa điện phủ cổ xưa. Diệp Phàm vừa chiến vừa tìm kiếm Tàng Kinh Cách. Đại địch này càng lúc càng đáng sợ, thôn vương phệ thánh, thể chất hiện tại đã rất đặc biệt.
Bàng Bác, đại hắc cẩu lúc này cũng đang ác chiến với người khác nhưng bọn họ đều có đòn sát thủ chưa dùng, nhất là Hắc Hoàng. Nó cười cười âm độc, tạm thời chưa hạ sát thủ.
Mà Tề La và tên Bán Thánh kia lại đồng thời biến mất, triển khai liệp sát và phản liệp sát, thi thoảng phát ra dao động khủng bố giữa hư không.
Điều khiến người ta kinh dị chính là Cơ Tử Nguyệt đại chiến Lý Tiểu Mạn, biểu hiện ra thực lực kinh người, cùng ba trăm sáu mươi lăm tôn thần linh va chạm liên tiếp, không rơi vào hạ phong!
- Ahh...
Hoa Vân Phi lại một lần nữa bị đánh cho bị thương, trong miệng phun máu, khiến nửa thân trên cũng bị nhiễm đỏ. Đôi mắt hắn lạnh lùng, gần như phát cuồng, bảo bình đại đạo trên đầu hạ xuống, hợp nhất với Phi Tiên Lực.
- Nhất Niệm Hoa Khai, Quân Lâm Thiên Hạ...
Phi Tiên Lực lao ra, cũng có một mảnh đóa hoa trắng nõn nở rộ, cánh hoa trong suốt, phiêu phiêu rơi xuống, mỗi cánh hoa đều phát ra một tiếng đạo minh, các loại trật tự thần liên hoàn toàn bao phủ nơi này.
Rầm!
Thần liên giống như thực thể, đan xen với nhau, đủ loại màu sắc, đỏ thẫm như máu, xanh như da trời..rực rỡ khiếp người.
Phốc!
Diệp Phàm né qua cả ngàn căn, chung quy vẫn có một căn đâm trúng ngực hắn. Dù là Thánh thể nhưng vẫn bị trọng thương, cho thấy sự đáng sợ của bí thuật Độc Nhân.
Một lũ máu màu vàng phun ra, đôi mắt Diệp Phàm càng lạnh lùng, thu lại hết tâm tư, không chú ý tới Tàng Kinh Các nữa mà toàn lực tuyệt sát Hoa Vân Phi.
Hắn hét lớn một tiếng, phía sau có tám mươi mốt đại thác nước nghịch thiên xông lên, mỗi thác nước đều lớn như thiên hà, cuồn cuộn dâng cao.
Nhất là thác nước chính giữa, từ thiên linh cái hắn lao ra, xuyên qua cả tiểu thế giới. Pháp lực của hắn như đại dương mênh mông, chặt đứt tất cả trật tự thần liên.
Tay trái của Diệp Phàm thi triển Đấu Chiến Thánh Pháp, tay phải xuất ra Lục Đạo Luân Hồi Quyền, cương mành vô cùng, bá đạo cực kỳ, hai mắt đều như chống ngược lên. Sau lưng hắn một con sông màu vàng thao thao dâng lên, phá toái hết thảy ngăn cản, dũng mành phi thường.
Ầm!
Trong tiếng gầm rú ngập trời, Hoa Vân Phi rút lui, mỗi bước lưu lại một dấu chân bằng máu, từ mi tâm vỡ ra một đạo khe hở, sau đó như mạng nhện tràn ra khắp thân thể cuối cùng xương ngực nổ tung.
Hắn văng ra ngoài, vừa phun máu vừa cười lớn:
- Thánh thể danh bất hư truyền, nhưng ngươi cũng chỉ là con mồi của người khác mà thôi!
- Chỉ bằng tâm cảnh của ngươi lúc này, hôm nay dám đối địch với ta hẳn phải chết không thể nghi ngờ. Diệp Phàm thi triển bí quyết chữ Giả, cả người lóe ra kim quang như tiên hỏa. Ngọn lửa hoàng kim hừng hực thiêu đốt, toàn thân xương cốt vang lên những âm thanh rung động, thương thế phục hồi lại như cũ.
- Ta không muốn làm cái bóng người khác, trận chiếm hôm nay hoặc ngươi chết hoặc ta vong. Ta nếu thành công, trước rời đi tinh không, có một ngày ta sẽ vinh quy, giết trở về!
Hoa Vân Phi vận chuyển Hoàng Kiếp Tái Sinh Thuật, thương thế nhanh chóng khép lại.
- Ngươi nói gì?
Diệp Phàm lạnh lùng bức tới, không hề sợ hãi. Trong cùng thế hệ hiện tại, hắn không hề sợ hãi bất cứ kẻ nào.
- Nhất mạch Độc Nhân đáng sợ hơn nhiều so với tưởng tượng của nưgưoi! Hôm nay, ngươi cũng chỉ là con mồi mà thôi...
- Ngươi là muốn đi con đường của ta sao?
Diệp Phàm nói.
- Ta chỉ không cam lòng, không muốn trở thành quân cờ trong bàn cờ người khác. Hôm nay Hoa Vân Phi ta muốn giết ra một con đường tương lai, chân chính thuộc về ta!
Khí chất hắn đột nhiên thay đổi, vô cùng quyết tuyệt.
- Nếu có thể lựa chọn, ta nguyện cả đời không đi ra nơi sinh dưỡng ta Thái Huyền, không bước chân vào giới tu luyện, nguyện làm một cầm đồng vui vẻ đơn thuần, làm bạn với tiểu kiều, lưu thủy!
Hoa Vân Phi nhẹ giọng nói, vẻ mặt hơi ngây ra.
- Con đường ngươi đi là do ngươi lựa chọn, trước trận chiến sinh tử cần gì phải làm bộ làm tịch như vậy?!
Diệp Phàm kết Chân Long Ấn, công phạt về phía trước.
Một chân long từ trong ngón tay hắn bay ra, với lân giáp màu xanh lấp lánh, thân mình hữu lực, có sinh mệnh dao động cường đại, hai con mắt hữu thần phát ra hào quang. Tiếng long ngâm vang lên, phong vân tiêu tán, cửu thiên rung chuyển.
- Nếu nhân sinh không có lựa chọn thì là điều đáng buồn biết bao, chỉ có thể bị động tiến về phía trước...
Hoa Vân Phi buồn bã nhưng nhanh chóng trở lại bình tĩnh. Hắn lại ung dung ra tay, trên ngón tay hiện ra thần quang ngũ sắc, năm ngón như trấn thiên áp địa.
Hai người bắt đầu giao chiến, thần mang băng hiện, từng lũ từng lũ, từng đạo từng đạo, kích động bát phương. Đại thuật sinh sát cùng khởi, vân đằng quang xạ, rực rỡ tươi đẹp.
Hoa Vân Phi công thủ rất hoàn mỹ, gần như không có chút tì vết nào. Đây chính là bí thuật của Độc Nhân Đại đế, là một vị Đại đế thiên tư trác tuyệt bậc nhất, dùng lực lượng bản thân ngạo thị cổ kim, độc kháng Cửu Bí - kết tinh trí tuệ của các bậc tiền bối các đạo giáo từ xưa tới này.
Đương nhiên cũng có người nói, mỗi một bí trong Cửu Bí đều là do một vị Thiên Tôn sáng tạo ra. Cảnh giới của bọn họ sâu không lường được, tương truyền là cổ nhân đã tọa hóa trước thời đại thần thoại.
Mà Độc Nhân chỉ có một người, đối kháng gay gắt với chín loại bí thuật, một người mà muốn so tài với toàn bộ đạo giáo.
Bí thuật của hắn phân biệt đối kháng với từng loại bí thuật trong Cửu Bí. Có người còn đoán nàng đã gặp được chín vị cao thủ kinh thế tu luyện chín bí, bị xúc động thật lớn.
Cũng có người nói, một mình hắn độc đấu chín vị cường giả cái thế vô địch chín viên cổ Tinh, gian nan trấn sát cho nên mới sáng chế ra chín loại bí thuật độc nhất vô nhị.
Phi Tiên Lực.
Đây là một loại công kích vô cùng sắc bén, chính là bí thuật cái thế vang dội cổ kim của Độc Nhân Đại đế, là nhằm vào bí quyết chữ Đấu. Không ai biết nàng rốt cục gặp phải địch thủ bậc nào mới sáng tạo ra bí thuật như vậy.
Diệp Phàm dùng bí quyết chữ Đấu chống đỡ, hai tay đẩy ra, một thánh lô to lớn xuất hiện - Hằng Vũ Lô với ánh sáng đỏ lượn lờ, quang qua vạn trượng, trấn áp tới.
- Vạn Hóa Thánh Quyết, phá hết vạn pháp!
Hoa Vân Phi hét lớn, trên tay trái xuất hiện từng đạo gợn sóng, tan biến không gian, bao phủ lấy chiếc hỏa lô này, muốn thôn điệu nó.
Ầm!
Trong tay phải Diệp Phàm xuất hiện một tấm cổ kính, diễn biến ra Hư Không Kính, chiếu ra một đạo quang huy thần tính bất hủ, cố định lấy cánh tay trái Hoa Vân Phi.
Cùng lúc đó, Hằng Vũ Lô trên tay phải hắn nở rộ ánh sáng, cuồn cuộn sôi trào ép tới phía trước, thần uy Cực Đạo lóe ra.
Ầm!
Hai người đều chấn động mãnh liệt, tiên huyết vẩy ra. Hai ngượ hóa thành hai đạo hư ảnh, triển khai cuộc quyết đấu kinh thế, vô cùng dũng mãnh, chưa từng có từ trước tới nay.
Đây là một hồi đại chiến quyết phân sinh tử, không hề lưu thủ, ánh mắt như đỏ rực lên. Phi Tiên Quyết, Vạn Hóa Thánh Quyết, bí quyết chữ Đấu, bí quyết chữ binh và các loại bí thuật cái thế khác hòa vào nhau, đều hiện ra chân hỏa.
Hai người đánh từ tòa điện này tới tòa điện khác, hai thành hai đạo ánh sáng giằng co nhau, đại chiến vô cùng gay cấn. Hoa Vân Phi lưng đeo một tấm Thần Đồ, bay qua bay lại.
Phong Long Đồ!
Đây là báu vật mà hắn đi khắp thiên địa mới tìm được ở một tòa Long động trên Tần Lĩnh ở Trung Châu. Đâỵ chính là di vật của Nguyên Thiên Sư đời thứ ba đi tới Trung Châu lưu lại, có thể phong ấn long khí sơn xuyên địa mạch, không ai có thể dẫn động được.
Nguyên Thiên Sư đời thứ ba lúc về già phát sinh đại nạn, trốn vào Tần Lĩnh, táng thân trong Long động, bảy vạn năm sau, thi thể hắn đi ra làm loạn, bị một lũ sát niệm của Thanh Đế diệt sát.
Không phải hắn không đủ cường đại mà vì Đại đế cổ quá khủng bố, bằng không trong thiên hạ cũng hiếm có ai đủ áp chế hắn. Bảo Đồ hắn tế luyện ra tự nhiên huyền diệu vô cùng.
Long khí đại địa bị phong tỏa, Nguyên Thiên Văn Lạc không thể hiện ra hữu hiệu, làm tan rã loại ưu thế này. Hai người động tác mau lẹ, kịch liệt tranh phong, từ phía trên giết vào tận trong cổ Miếu.
Hiện tại rất cấp bách, Diệp Phàm không muốn hao tốn thời gian nơi này. Hắn phải tìm được Tàng kinh Các trước những người khác, bằng không bí mật vượt qua tinh vực sẽ bị người khác biết được, phiền toái sẽ rất lớn.
Lục Đạo Luân Hồi Quyền!
Khai thiên lập địa, hỗn độn mạnh mẽ, sáu vũ trụ cổ xưa xuất hiện, nhật nguyệt tinh tú liên tục thay đổi. Nắm tay hắn đánh nát hư không, tan biến hết thảy ngăn cản.
Phốc!
Hoa Vân Phi há mồm phun ra một ngụm tiên huyết, khiến vạt áo lam cũng nhiễm đỏ nhưng chiến ý trong mắt lại càng gia tăng. Trật tự thần liên rung động, hóa thành thần sí Phượng Hoàng, tung hoành phách trảm, hào quang vạn trượng.
Đây là một hồi đại chiến vô cùng mạo hiểm, Hoa Vân Phi còn mạnh mẽ và ác nghiệt hơn xưa nhiều. Năm đó, hắn có thể tranh phong với Diệp Phàm, ngày nay sau khi cắn nuốt đủ loại căn nguyên, dù mộ của Thánh nhân cũng bị hắn khai mở, càng thêm đáng sợ.
Điều may mắn chính là Thôn Thiên Ma Công quá huyền ảo, một chương cấm kỵ bí thuật cuối cùng hắn chỉ mới nắm giữ ba bốn loại, còn chưa đạt tới cuối cùng cho nên không thể thể hiện ra hết, bằng không hậu quả thật khó lường.
Mặc dù như vậy nhưng cũng rất khủng bố, khiến rất nhiều người lão cổ hủ cũng phải tim đập nhanh. Đây cũng là nguyên nhân mà người kế thừa Độc Nhân vừa xuất hiện lập tức khiến cả thiên hạ khủng hoảng, thật sự quá mức khủng bố.
Bọn họ từ tòa điện phủ này đánh tới tòa điện phủ khác, giết cho thiên hôn địa ám, nhật nguyệt vô quang, các loại tiên quang, thần vân mênh mông, chấn động khắp tiểu thế giới.
Ngay cả cổ động hướn sâu vào trong tổ mạch đệ nhất Trung Châu cũng đều nứt nẻ, phát ra quang huy ma tính, không ngừng nổ vang, phát ra từng đợt từng đợt đạo quang.
Ầm!
Trong miệng Diệp Phàm phun ra một búng máu. Phi Tiên Lực đương thời là một trong số ít loại bí thuật có thể sát thương được hắn. Truyền thuyết, khi Độc Nhân thi triển Phi Tiên Lực đã sớm siêu thoát phạm trù nhân lực, “nhân” căn bản không thể đối kháng, có người nói nó chuyên dùng để giết tiên!
Phốc!
Hoa Vân Phi lại càng thương nặng, bị nắm tay như đúc từ hoàng kim đánh bay đi, xương cốt toàn thân chấn động, bị đứt gãy mwòi mấy căn, phun ra liên tiếp mấy búng máu lớn.
Hắn vốn là nhân vật phiêu dật xuất trần, rất ít khi bị thương như vậy, nhất là mười hai năm qua hắn đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi. Nhắc tới người kế thừa Độc Nhân, trong thiên hạ không ai không biến sắc nhưng nay giao chiến với Diệp Phàm lại chịu thiệt thòi không ít.
- Diệp Phàm, con đường phía trước của ngươi không dễ đi rồi, sớm có ngươi theo dõi ngươi!
Hoa Vân Phi cười cười, có chút thê lương, tiên huyết trong miệng rỉ ra, khiến người ta nổi lên một cỗ cảm giác khác thường.
- Nói những điều này cũng vô dụng thôi, hôm nay phân sinh tử, không tính những thứ khác!
Diệp Phàm thét dài một tiếng khiến mọi người trong cả tiểu thế giới này cũng giật mình.
Huyết khí hoàng kim của Thánh thể Nhân tộc cực kỳ đặc biệt, như trường tồn từ xa xưa, tiên lô thần minh lưu lại, huyết khí màu vàng xông thiên, bao phủ cả tám mươi mốt tòa cổ miếu.
Mái tóc Diệp Phàm tung bay, lúc này mỗi sợi bay múa, đen nhánh dày đặc. Hắn như thần ma đi nhanh về, Lục Đạo Luân Hồi Quyền lại ra, chí dương chí cương. Loại áo thuật này cực kỳ thích hợp với loại thể chất của hắn.
Ầm!
Thiên địa đều vì hắn mà bành trướng, tinh khí cuồng bạo bắt đầu khởi động. Nếu không có Pháp trận của Thánh hiền cổ, nơi này sớm đã không còn tồn tại nữa, bị san thành bình địa, chỉ còn lại một mảnh tro bụi.
Hoa Vân Phi vận chuyển Vạn Hóa Thánh Quyết cũng cố hết sức, loại kỳ ảo nghịch thế nào cũng không thể hoàn toàn hóa giải vì hiện tại Lục Đạo Luân Hồi Quyền đã được Diệp Phàm lĩnh ngộ tới một cảnh giới hoàn toàn mới, không chỉ có riêng đạo đối kháng và còn ẩn chứa cả tín niệm và linh hồn.
- Hoa Vân Phi, hôm nay ngươi chịu chết đi! Dám đối nghịch với ta, ngươi đã không còn hy vọng sống nữa rồi!
Diệp Phàm hét lớn.
Mặc dù trong miệng Diệp Phàm đang tràn ra từng lũ máu vàng nhưng đại địch sinh tử còn bị thương nghiêm trọng hơn hắn nhiều. Nếu không có Hoàng Kiếp Tái Sinh Thuật, hắn chỉ sợ đã không thể kiên trì được nữa.
Hai người một đường đại chiến, tiên huyết văng tung tóe, vọt vào một tòa điện phủ cổ xưa. Diệp Phàm vừa chiến vừa tìm kiếm Tàng Kinh Cách. Đại địch này càng lúc càng đáng sợ, thôn vương phệ thánh, thể chất hiện tại đã rất đặc biệt.
Bàng Bác, đại hắc cẩu lúc này cũng đang ác chiến với người khác nhưng bọn họ đều có đòn sát thủ chưa dùng, nhất là Hắc Hoàng. Nó cười cười âm độc, tạm thời chưa hạ sát thủ.
Mà Tề La và tên Bán Thánh kia lại đồng thời biến mất, triển khai liệp sát và phản liệp sát, thi thoảng phát ra dao động khủng bố giữa hư không.
Điều khiến người ta kinh dị chính là Cơ Tử Nguyệt đại chiến Lý Tiểu Mạn, biểu hiện ra thực lực kinh người, cùng ba trăm sáu mươi lăm tôn thần linh va chạm liên tiếp, không rơi vào hạ phong!
- Ahh...
Hoa Vân Phi lại một lần nữa bị đánh cho bị thương, trong miệng phun máu, khiến nửa thân trên cũng bị nhiễm đỏ. Đôi mắt hắn lạnh lùng, gần như phát cuồng, bảo bình đại đạo trên đầu hạ xuống, hợp nhất với Phi Tiên Lực.
- Nhất Niệm Hoa Khai, Quân Lâm Thiên Hạ...
Phi Tiên Lực lao ra, cũng có một mảnh đóa hoa trắng nõn nở rộ, cánh hoa trong suốt, phiêu phiêu rơi xuống, mỗi cánh hoa đều phát ra một tiếng đạo minh, các loại trật tự thần liên hoàn toàn bao phủ nơi này.
Rầm!
Thần liên giống như thực thể, đan xen với nhau, đủ loại màu sắc, đỏ thẫm như máu, xanh như da trời..rực rỡ khiếp người.
Phốc!
Diệp Phàm né qua cả ngàn căn, chung quy vẫn có một căn đâm trúng ngực hắn. Dù là Thánh thể nhưng vẫn bị trọng thương, cho thấy sự đáng sợ của bí thuật Độc Nhân.
Một lũ máu màu vàng phun ra, đôi mắt Diệp Phàm càng lạnh lùng, thu lại hết tâm tư, không chú ý tới Tàng Kinh Các nữa mà toàn lực tuyệt sát Hoa Vân Phi.
Hắn hét lớn một tiếng, phía sau có tám mươi mốt đại thác nước nghịch thiên xông lên, mỗi thác nước đều lớn như thiên hà, cuồn cuộn dâng cao.
Nhất là thác nước chính giữa, từ thiên linh cái hắn lao ra, xuyên qua cả tiểu thế giới. Pháp lực của hắn như đại dương mênh mông, chặt đứt tất cả trật tự thần liên.
Tay trái của Diệp Phàm thi triển Đấu Chiến Thánh Pháp, tay phải xuất ra Lục Đạo Luân Hồi Quyền, cương mành vô cùng, bá đạo cực kỳ, hai mắt đều như chống ngược lên. Sau lưng hắn một con sông màu vàng thao thao dâng lên, phá toái hết thảy ngăn cản, dũng mành phi thường.
Ầm!
Trong tiếng gầm rú ngập trời, Hoa Vân Phi rút lui, mỗi bước lưu lại một dấu chân bằng máu, từ mi tâm vỡ ra một đạo khe hở, sau đó như mạng nhện tràn ra khắp thân thể cuối cùng xương ngực nổ tung.
Hắn văng ra ngoài, vừa phun máu vừa cười lớn:
- Thánh thể danh bất hư truyền, nhưng ngươi cũng chỉ là con mồi của người khác mà thôi!
- Chỉ bằng tâm cảnh của ngươi lúc này, hôm nay dám đối địch với ta hẳn phải chết không thể nghi ngờ. Diệp Phàm thi triển bí quyết chữ Giả, cả người lóe ra kim quang như tiên hỏa. Ngọn lửa hoàng kim hừng hực thiêu đốt, toàn thân xương cốt vang lên những âm thanh rung động, thương thế phục hồi lại như cũ.
- Ta không muốn làm cái bóng người khác, trận chiếm hôm nay hoặc ngươi chết hoặc ta vong. Ta nếu thành công, trước rời đi tinh không, có một ngày ta sẽ vinh quy, giết trở về!
Hoa Vân Phi vận chuyển Hoàng Kiếp Tái Sinh Thuật, thương thế nhanh chóng khép lại.
- Ngươi nói gì?
Diệp Phàm lạnh lùng bức tới, không hề sợ hãi. Trong cùng thế hệ hiện tại, hắn không hề sợ hãi bất cứ kẻ nào.
- Nhất mạch Độc Nhân đáng sợ hơn nhiều so với tưởng tượng của nưgưoi! Hôm nay, ngươi cũng chỉ là con mồi mà thôi...
- Ngươi là muốn đi con đường của ta sao?
Diệp Phàm nói.
- Ta chỉ không cam lòng, không muốn trở thành quân cờ trong bàn cờ người khác. Hôm nay Hoa Vân Phi ta muốn giết ra một con đường tương lai, chân chính thuộc về ta!
Khí chất hắn đột nhiên thay đổi, vô cùng quyết tuyệt.
/1822
|