Xuân còn chưa tới, lúc này mới vào cuối đông, phía bắc vẫn rất lạnh. Gió rét quất vào mặt như đao cắt.
Trước mộ có một bó hoa trắng nõn lay động, cánh hoa bị thổi tung bay từng cánh. Trên bia có khắc tên hai người. Đã ba năm rồi, Diệp Phàm không đủ sức nghịch thiên.
Hắn yên lặng quỳ xuống, đôi môi run run, khàn khàn cất tiếng nói trong gió rét, không nghe rõ. Chỉ có tiếng nước mắt rơi xuống.
Hứa Quỳnh để một mình hắn ở lại, hỏi người quản lý nghĩa trang vừa rồi ai tới đặt hoa.
Đáng tiếc là không có kết quả. Mỗi ngày người vào ra không ít, không ai đi chú ý đặc biệt làm gì/
Diệp Phàm ngồi trước bia mộ, muốn ở lại nơi này không bao giờ đứng lên nữa. Mất đi mục tiêu trong đời, trong lòng trống trải. Cả thế giới đối với hắn chỉ là một màu xám.
-Ba, đây là một loại rượu thần ta mang tới từ Bắc Đẩu, các đại Giáo chủ cũng rất khó có mà uống, là một bình rượu tinh hoa luyện ra từ ngàn năm nay.
Diệp Phàm mở một hồ lô trắng như sữa dê, đổ rượu xuống. Hương thơm thẫm đẫm ruột gan tràn khắp nghĩa trang.
Hứa Quỳnh giật mình xoay người nhìn lại, vừa lúc thấy cảnh tượng này. Rượu thơm kinh người, ngay cả một người không uống rượu như nàng cũng bị hương thơm này làm mặt phải đổi sắc.
Người quản trang nhìn thấy, liền đi rất nhanh tới, bảo hắn đã phạm quy, phải thu bình rượu rồi chịu phạt tiền.
Hứa Quỳnh tiến tới lấy ra một tập tiền, không cho người này tới gần, sợ sẽ có phiền toái. Nàng biết rõ Diệp Phàm ngày này không thể độ lượng với “phàm nhân” nữa.
-Mẹ, đây là một số đồ trang sức ta mang tới từ Bắc Đẩu về cho người.
Trong tay Diệp Phàm xuất hiện một số trang sức kỳ dị, tỏa sáng lấp lánh, giống như ánh sáng tụ lại thành minh châu rồi xỏ thành vòng, có cả Thiên Yêu xá lợi điêu khắc thành hộ phân phù…đều có khả năng kéo dài sinh mệnh.
Mỗi một thứ đều trong suốt sáng lạn, tràn ngập tinh khí, dù là người thường cũng có thể nhận ra nó bất phàm, khiến từng lỗ chân lông giãn ra, toàn thân nhưng được tắm trong gió xuân.
Xèo.
Trong tay Diệp Phàm bốc lên từng luồng lửa nóng, thiêu rụi rượu thần ngàn năm và những vật này, hóa thành một vùng sáng rồi biến thành tro tàn, rơi xuống trước mộ.
Người quản trang thấy vậy nóng nảy, nói hắn vi phạm nghiêm trọng quy định. Ở nơi này, không được đốt vật gì, nhưng khi nhìn thấy ngọn lửa tỏa ra từ lòng bàn tay Diệp Phàm thì ánh mắt của hắn liền sững lại..
-Tôi bảo…Anh đốt thứ gì còn sáng hơn Thần đăng, sáng rực một phương, giống hệt bảo bối vậy. Ái da, đây là rượu, thơm quá đi mất, tôi cũng muốn uống một ngụm, say…Say rồi.
Vừa tới gần hắn liền ngã phịch xuống đất, say tới hôn mê. Hứa Quỳnh sợ hãi lui lại phía sau, sợ bị hơi rượu làm say. Nàng biết nhiều hiểu rộng, hiểu những thứ trong tay Diệp Phàm không phải vật phàm, không thể suy theo lẽ thường.
Không nói mấy hạt minh châu chiếu sáng lấp lánh kia, chỉ là hồ lô rượu cũng hoàn mỹ không chút tỳ vết, trắng như sữa dê, nếu đem đi bán đấu giá khẳng định khiến thiên hạ chấn động, giá vọt tới trời.
Khi người quản trang tỉnh lại thì chỉ thấy trước mặt đen kịt, hóa ra toàn tro đen, lập tức nhảy dựng lên.
-Ôi tôi đã nói anh rồi…Anh, anh đốt cả một xe tải sao, làm sao mà rửa sạch nổi đây.
Ánh mắt của hắn cũng trợn trắng lên. Một đống thế này đừng nói là đốt, dù có vận chuyển tới cũng đã phiền toái lắm rồi.
Hứa Quỳnh chạy tới đưa ra một tập tiền dày. Bất kể khi nào thì tình huống này cũng không thay đổi, bỏ tiền ra đúng lúc có thể điều khiển cả ma quỷ.
-Đời người có nhiều điều bất đắc dĩ. Chúng ta không đủ sức kháng cự. Nén bi thương đi. Chú với dì sẽ không trách anh đâu, chỉ cầu cho anh bình an thì đối với bọn họ đã là an ủi lớn nhất rồi. Bởi trước khi họ chết đi bọn họ lo lắng nhất là an nguy của anh.
-Tôi muốn yên lặng một mình một chút. Cô đi trước đi.
Diệp Phàm quay lưng lại, ngồi đó nói.
Mặt trời đã về tây, nhoáng một cái đã qua một ngày. Cuối cùng bầu trời lấp lánh sao. Hắn ngồi yên lặng không nhúc nhích, khiến người quản trang sợ hãi nhưng cũng không dám tới làm phiền hắn. Lúc trước Hứa Quỳnh đã cho hắn không ít tiền rồi.
Sáng sớm, ánh mặt trời chiếu xuống, thái dương nhô lên cao. Diệp Phàm vẫn ở đó như cũ, từ đầu tới cuối không nhúc nhích.
Hắn ngồi yên lặng một đêm, nhớ lại những kỷ niệm từ khi còn bé thơ tới khi lớn lên, rất nhiều chuyện về cha mẹ khó phai trong lòng.
Những cảm xúc hạnh phúc, đau buồn kia khắc cốt minh tâm. Chuyện xưa như sương mù, tràn ngập nội tâm hắn. Lúc này hắn rất muốn gục xuống ngủ đi.
Tới buổi trưa, hắn mới than khẽ một tiếng, đứng dậy rời đi, dáng vẻ tiêu điều, rời khỏi nghĩa trang.
Tuy rằng một ngày một đêm chưa về nhưng Hứa Quỳnh cũng không lo lắng. Chính mắt nhìn thấy hắn vọt lên trời cao, nàng đã hiểu rằng sợ rằng trên đời này không có người nào có thể làm thương tổn với hắn, có lẽ ngoại trừ bản thân hắn.
Diệp Phàm ngồi lẳng lặng trên ghế sô pha nghe Hứa Quỳnh lể lại. Mỗi một chi tiết khi về già của cha mẹ đều khiến hắn chua xót nhưng từ đầu tới cuối hắn không lên tiếng, chỉ lặng lặng ngồi nghe.
Có ánh sáng tất nhiên phải có bóng tối, hạnh phúc và ưu thương, may mắn thì cũng có mặt không như ý. Hứa Quỳnh đợi hắn hai năm, sau đó lập gia đình. Nhưng theo lời nàng nói thì cuộc sống cũng không tốt lắm.
Đời người đủ màu sắc, có gió cũng có mưa. Mười năm trước cuộc đời nàng rơi xuống đáy, cuộc hôn nhân gắn bó nhiều năm đi tới hồi kết, nàng cũng mất đi tất cả.
Khi Hứa Quỳnh đi ra ngoại thành giải sầu thì không ngờ lại gặp được cha mẹ hắn, không dám để họ ở lại, do vậy đón bọn họ về.
-Chú và dì cũng là người tốt, quyên tất cả tiền của anh để lại cho cô nhi viện, thế nên cuộc sống mới khốn đốn. Bọn họ rất nhớ anh, thích trẻ con…Tôi nghĩ bó hoa kia chắc là của cô nhi viện đưa tới.
Tiếng chuông cửa vang lên. Hứa Diệp vội chạy ra cửa, kêu lên, cha.
-Chồng tôi cũng không có tiền. Biệt thự này là tôi mấy năm gần đây kiếm tiền mua được. Nhưng anh ấy là người thành thật, vốn Hứa Diệp không phải do anh ấy sinh ra nhưng lại đối xử rất tốt với nó.
Đang nói tới tên con gái, giọng nói của Hứa Quỳnh run lên. Diệp với Diệp đồng âm. Trong lòng Diệp Phàm cảm thấy khổ sở. Cửu long kéo quan đã biến đổi rất nhiều chuyện.
Từng có một lần kết hôn, lần này Hứa Quỳnh lựa chọn rất kỹ. Chồng nàng là một giáo sư đại học, lại nghiên cứu khảo cổ, con người rất tốt.
Dương Hiểu vừa nhìn đã biết là loại không, không biết đưa đẩy lõi đời, thấy trong nhà có khách, đầu tiên là cười cười lộ thiện ý, sau đó mới để Hứa Quỳnh giới thiệu chào hỏi.
-Cha, cha biết không. Con vừa rồi thấy một ngôi sao băng suýt nữa lao trúng nhà ta, khiến mẹ cũng sợ hãi đó.
Hứa Diệp líu ríu, vui vẻ nhưng một con chim khách nhỏ.
-Bị chậm trễ ở Giang Lăng nhiều ngày quá. Nơi đó có một ngôi mộ lớn, không biết xảy ra chuyện gì mà mọi người đi vào đều chết cả. Việc khảo cổ ngừng hẳn lại, nếu không thì cha còn về muộn nữa.
-Hả,thật à, thế thì nguy quá. Cha nên đi nữa.
Vóc người Hứa Diệp rất cao, thon thả tha thướt, rót cho hắn một ly trà, hơi sợ nói
-Lần sau nếu có nguy hiểm như vậy thì đừng có đi nhé.
Hứa Quỳnh cũng nhíu mày, hơi lo lắng nói.
-Không sao đâu. Không cần những con mọt sách như chúng ta mạo hiểm, đều đợi tới khi đào bới xong mới vào để nghiên cứu thôi,
Dương Hiểu nói:
-Hồ Bắc Giang Lăng Bát Lĩnh Sơn sao?
Diệp Phàm hỏi.
Địa phương này rất nổi danh, thời cổ rất có lai lịch, có rất nhiều người chú ý. Cổ mộ trong núi dày đặc, có rất nhiều là từ thời hán sở.
Địa thế nơi đó rất đặc biệt, do tám dãy núi tạo thành, tung hoành ngang dọc, thế như rồng múa, hùng vĩ nguy ngã, ở cổ được gọi là Long Sơn.
Dương Hiểu gật đầu nói:
-Chính là nơi đó. Lần này tìm thấy một ngôi mộ thời chiến quốc, thần bí yêu tà.Tất cả thiết bị đi vào dò xét đều vô dụng, chết rất nhiều người rồi. Chỉ là ở trước mộ có đào được một số bia đá vỡ, trên khắc một số chim chóc trùng thú.
Diệp Phàm im lặng rất nhanh. Ngày nay lòng hắn như tro tàn, những thứ này rất khó có thể khiến hắn thấy hứng thú, trong lòng tiêu điều, không hề nghĩ tới nữa.
-Khảo cổ tuy rằng tạm thời ngưng lại nhưng một thời gian nữa lại có thể tiếp tục.
Dương Hiểu nói.
-Cha, cha không nên đi nữa. Nguy hiểm lắm.
Hứa Diếp ôm lấy cánh tay hắn.
-Có chuyện gì cũng phải nghĩ tới Tiểu Diệp, không nên đi loạn, chú ý bản thân.
Hứa Quỳnh cũng nói.
-Tốt, lần này tôi không đi nữa, ở lại thành phố thôi.
Dương Hiểu cười giản dị.
Xem ra nhà này rất hòa hợp. Hứa Quỳnh có kết cục này cũng rất tốt rồi. Diệp Phàm hỏi xong chuyện của cha mẹ rồi, nhớ kỹ những chuyện này, chuẩn bị cáo từ.
-Anh muốn đi đâu? Ở lại đây đi.
Hứa Quỳnh kinh ngạc nhìn hắn, muốn giữ lại.
-Không được, tôi phải đi qua một số nơi, hôm nào khác sẽ mời cả nhà mọi người ăn cơm nhé.
Diệp Phàm cơ thể khi đi còn lấy ra một số trang sức nhỏ đưa cho nàng, mỗi thứ đều sáng lấp lánh.
-Ôi, đẹp thế. Thứ này là gì, giống như thủy tinh mà không phải, còn đẹp hơn cả kim cương nữa?
Hứa Diệp rất hoạt bát hiếu động, nhận thay mẹ, giơ lên dưới ánh mặt trời nhìn không ngừng.
Dương Hiểu lại có vẻ rung động, đứng dậy tới gần, lau lau kính nói:
-Những thứ này…ít nhất phải có hai ngàn năm tuổi.
Diệp Phàm nghĩ một chút, lại lấy ra một số vật nhỏ, đưa một chuỗi hạt gỗ đưa cho Dương Hiểu, bảo hắn khi đi khảo cổ phải mang trên người. Nó giống như mấy món trang sức kia, đều là kỳ trân của Bắc Đẩu, có thể kéo dài tuổi thọ, bên trong có Pháp trận, có thể bảo vệ người đeo.
Hứa Diệp ôm cánh tay Diệp Phàm, liên tục hô chú nhỏ thật tốt. Mà Dương Hiểu lại nói thứ này quá quý giá, không thể nhận, có thể là quốc bảo.
Chỉ có Hứa Quỳnh là hiểu giá trị chân chính của những thứ này. Nàng nhìn thấy Diệp Phàm có thể xông lên tinh không, hiểu rằng những thứ này tuyệt đối không phải vật phàm, có thể là tiên vật trong mắt người phàm.
Diệp Phàm nghĩ một chút lại lấy ra hai bình ngọc, đặt vào tay nàng, dùng thần thức truyền âm bảo nàng biết nếu thân thể xảy ra chuyện xấu thì mỗi lần chỉ được dùng một hạt, ngàn vạn lần không được uống nhiều.
Diệp Phàm đi xa, sắp biến mất, đột nhiên quay đầu lại. Hứa Quỳnh còn đứng đó, mắt ngấn lệ, thì thào:
-Vậy là…đời này khó gặp.
-Mẹ à, chú nhỏ đi rồi, mẹ vào nhà đi.
Hứa Diệp kêu.
Dương Hiểu lấy một cái áo khoác khoác lên người nàng, nói khẽ:
-Vào đi thôi, bên ngoài lạnh lắm.
-Ừ.
Hứa Quỳnh gật đầu. Nàng cũng biết thế nào là đủ. Mọi chuyện ngày nay đã rất như ý, chỉ cần không nghĩ ngợi thêm là nàng đã hạnh phúc lắm rồi.
Diệp Phàm đi một mình trên đường, cảm thấy đờ đẫn. Cha mẹ mất đi đối với mà nói là một sự đả kích rất lớn. Hắn cảm thấy cuộc sống không còn ý nghĩa nữa, chỉ biết bước đi, không muốn dừng lại nữa.
Không biết bao lâu, có lẽ là bốn ngày, có là năm ngày, hắn dừng lại ở trước một cái ghế đá công viên, ngồi ở nơi này, thật sự không biết nên đi đường nào nữa.
Ở lòng bàn tay phải có hắn có một viên xá lợi tử rất lớn. Đây là do vị Cổ Phật Tây Mạc hóa đạo lưu lại. Hắn tiện đường đưa nó tới vùng tinh không này.
Ở lòng bàn tay trái hắn xuất hiện một thạch quan. Đây là thứ mà Tề La nhắc nhở hắn là vật cấm kỵ trong tinh không, rất có thể là quan tài chôn Thần Linh từ thượng cổ trong thần thoại.
Đột nhiên rất nhiều tia sáng tràn ngập tay hắn, hóa thành một làn mưa ánh sáng, khuếch tán ra.
-Đây là…
Trước mộ có một bó hoa trắng nõn lay động, cánh hoa bị thổi tung bay từng cánh. Trên bia có khắc tên hai người. Đã ba năm rồi, Diệp Phàm không đủ sức nghịch thiên.
Hắn yên lặng quỳ xuống, đôi môi run run, khàn khàn cất tiếng nói trong gió rét, không nghe rõ. Chỉ có tiếng nước mắt rơi xuống.
Hứa Quỳnh để một mình hắn ở lại, hỏi người quản lý nghĩa trang vừa rồi ai tới đặt hoa.
Đáng tiếc là không có kết quả. Mỗi ngày người vào ra không ít, không ai đi chú ý đặc biệt làm gì/
Diệp Phàm ngồi trước bia mộ, muốn ở lại nơi này không bao giờ đứng lên nữa. Mất đi mục tiêu trong đời, trong lòng trống trải. Cả thế giới đối với hắn chỉ là một màu xám.
-Ba, đây là một loại rượu thần ta mang tới từ Bắc Đẩu, các đại Giáo chủ cũng rất khó có mà uống, là một bình rượu tinh hoa luyện ra từ ngàn năm nay.
Diệp Phàm mở một hồ lô trắng như sữa dê, đổ rượu xuống. Hương thơm thẫm đẫm ruột gan tràn khắp nghĩa trang.
Hứa Quỳnh giật mình xoay người nhìn lại, vừa lúc thấy cảnh tượng này. Rượu thơm kinh người, ngay cả một người không uống rượu như nàng cũng bị hương thơm này làm mặt phải đổi sắc.
Người quản trang nhìn thấy, liền đi rất nhanh tới, bảo hắn đã phạm quy, phải thu bình rượu rồi chịu phạt tiền.
Hứa Quỳnh tiến tới lấy ra một tập tiền, không cho người này tới gần, sợ sẽ có phiền toái. Nàng biết rõ Diệp Phàm ngày này không thể độ lượng với “phàm nhân” nữa.
-Mẹ, đây là một số đồ trang sức ta mang tới từ Bắc Đẩu về cho người.
Trong tay Diệp Phàm xuất hiện một số trang sức kỳ dị, tỏa sáng lấp lánh, giống như ánh sáng tụ lại thành minh châu rồi xỏ thành vòng, có cả Thiên Yêu xá lợi điêu khắc thành hộ phân phù…đều có khả năng kéo dài sinh mệnh.
Mỗi một thứ đều trong suốt sáng lạn, tràn ngập tinh khí, dù là người thường cũng có thể nhận ra nó bất phàm, khiến từng lỗ chân lông giãn ra, toàn thân nhưng được tắm trong gió xuân.
Xèo.
Trong tay Diệp Phàm bốc lên từng luồng lửa nóng, thiêu rụi rượu thần ngàn năm và những vật này, hóa thành một vùng sáng rồi biến thành tro tàn, rơi xuống trước mộ.
Người quản trang thấy vậy nóng nảy, nói hắn vi phạm nghiêm trọng quy định. Ở nơi này, không được đốt vật gì, nhưng khi nhìn thấy ngọn lửa tỏa ra từ lòng bàn tay Diệp Phàm thì ánh mắt của hắn liền sững lại..
-Tôi bảo…Anh đốt thứ gì còn sáng hơn Thần đăng, sáng rực một phương, giống hệt bảo bối vậy. Ái da, đây là rượu, thơm quá đi mất, tôi cũng muốn uống một ngụm, say…Say rồi.
Vừa tới gần hắn liền ngã phịch xuống đất, say tới hôn mê. Hứa Quỳnh sợ hãi lui lại phía sau, sợ bị hơi rượu làm say. Nàng biết nhiều hiểu rộng, hiểu những thứ trong tay Diệp Phàm không phải vật phàm, không thể suy theo lẽ thường.
Không nói mấy hạt minh châu chiếu sáng lấp lánh kia, chỉ là hồ lô rượu cũng hoàn mỹ không chút tỳ vết, trắng như sữa dê, nếu đem đi bán đấu giá khẳng định khiến thiên hạ chấn động, giá vọt tới trời.
Khi người quản trang tỉnh lại thì chỉ thấy trước mặt đen kịt, hóa ra toàn tro đen, lập tức nhảy dựng lên.
-Ôi tôi đã nói anh rồi…Anh, anh đốt cả một xe tải sao, làm sao mà rửa sạch nổi đây.
Ánh mắt của hắn cũng trợn trắng lên. Một đống thế này đừng nói là đốt, dù có vận chuyển tới cũng đã phiền toái lắm rồi.
Hứa Quỳnh chạy tới đưa ra một tập tiền dày. Bất kể khi nào thì tình huống này cũng không thay đổi, bỏ tiền ra đúng lúc có thể điều khiển cả ma quỷ.
-Đời người có nhiều điều bất đắc dĩ. Chúng ta không đủ sức kháng cự. Nén bi thương đi. Chú với dì sẽ không trách anh đâu, chỉ cầu cho anh bình an thì đối với bọn họ đã là an ủi lớn nhất rồi. Bởi trước khi họ chết đi bọn họ lo lắng nhất là an nguy của anh.
-Tôi muốn yên lặng một mình một chút. Cô đi trước đi.
Diệp Phàm quay lưng lại, ngồi đó nói.
Mặt trời đã về tây, nhoáng một cái đã qua một ngày. Cuối cùng bầu trời lấp lánh sao. Hắn ngồi yên lặng không nhúc nhích, khiến người quản trang sợ hãi nhưng cũng không dám tới làm phiền hắn. Lúc trước Hứa Quỳnh đã cho hắn không ít tiền rồi.
Sáng sớm, ánh mặt trời chiếu xuống, thái dương nhô lên cao. Diệp Phàm vẫn ở đó như cũ, từ đầu tới cuối không nhúc nhích.
Hắn ngồi yên lặng một đêm, nhớ lại những kỷ niệm từ khi còn bé thơ tới khi lớn lên, rất nhiều chuyện về cha mẹ khó phai trong lòng.
Những cảm xúc hạnh phúc, đau buồn kia khắc cốt minh tâm. Chuyện xưa như sương mù, tràn ngập nội tâm hắn. Lúc này hắn rất muốn gục xuống ngủ đi.
Tới buổi trưa, hắn mới than khẽ một tiếng, đứng dậy rời đi, dáng vẻ tiêu điều, rời khỏi nghĩa trang.
Tuy rằng một ngày một đêm chưa về nhưng Hứa Quỳnh cũng không lo lắng. Chính mắt nhìn thấy hắn vọt lên trời cao, nàng đã hiểu rằng sợ rằng trên đời này không có người nào có thể làm thương tổn với hắn, có lẽ ngoại trừ bản thân hắn.
Diệp Phàm ngồi lẳng lặng trên ghế sô pha nghe Hứa Quỳnh lể lại. Mỗi một chi tiết khi về già của cha mẹ đều khiến hắn chua xót nhưng từ đầu tới cuối hắn không lên tiếng, chỉ lặng lặng ngồi nghe.
Có ánh sáng tất nhiên phải có bóng tối, hạnh phúc và ưu thương, may mắn thì cũng có mặt không như ý. Hứa Quỳnh đợi hắn hai năm, sau đó lập gia đình. Nhưng theo lời nàng nói thì cuộc sống cũng không tốt lắm.
Đời người đủ màu sắc, có gió cũng có mưa. Mười năm trước cuộc đời nàng rơi xuống đáy, cuộc hôn nhân gắn bó nhiều năm đi tới hồi kết, nàng cũng mất đi tất cả.
Khi Hứa Quỳnh đi ra ngoại thành giải sầu thì không ngờ lại gặp được cha mẹ hắn, không dám để họ ở lại, do vậy đón bọn họ về.
-Chú và dì cũng là người tốt, quyên tất cả tiền của anh để lại cho cô nhi viện, thế nên cuộc sống mới khốn đốn. Bọn họ rất nhớ anh, thích trẻ con…Tôi nghĩ bó hoa kia chắc là của cô nhi viện đưa tới.
Tiếng chuông cửa vang lên. Hứa Diệp vội chạy ra cửa, kêu lên, cha.
-Chồng tôi cũng không có tiền. Biệt thự này là tôi mấy năm gần đây kiếm tiền mua được. Nhưng anh ấy là người thành thật, vốn Hứa Diệp không phải do anh ấy sinh ra nhưng lại đối xử rất tốt với nó.
Đang nói tới tên con gái, giọng nói của Hứa Quỳnh run lên. Diệp với Diệp đồng âm. Trong lòng Diệp Phàm cảm thấy khổ sở. Cửu long kéo quan đã biến đổi rất nhiều chuyện.
Từng có một lần kết hôn, lần này Hứa Quỳnh lựa chọn rất kỹ. Chồng nàng là một giáo sư đại học, lại nghiên cứu khảo cổ, con người rất tốt.
Dương Hiểu vừa nhìn đã biết là loại không, không biết đưa đẩy lõi đời, thấy trong nhà có khách, đầu tiên là cười cười lộ thiện ý, sau đó mới để Hứa Quỳnh giới thiệu chào hỏi.
-Cha, cha biết không. Con vừa rồi thấy một ngôi sao băng suýt nữa lao trúng nhà ta, khiến mẹ cũng sợ hãi đó.
Hứa Diệp líu ríu, vui vẻ nhưng một con chim khách nhỏ.
-Bị chậm trễ ở Giang Lăng nhiều ngày quá. Nơi đó có một ngôi mộ lớn, không biết xảy ra chuyện gì mà mọi người đi vào đều chết cả. Việc khảo cổ ngừng hẳn lại, nếu không thì cha còn về muộn nữa.
-Hả,thật à, thế thì nguy quá. Cha nên đi nữa.
Vóc người Hứa Diệp rất cao, thon thả tha thướt, rót cho hắn một ly trà, hơi sợ nói
-Lần sau nếu có nguy hiểm như vậy thì đừng có đi nhé.
Hứa Quỳnh cũng nhíu mày, hơi lo lắng nói.
-Không sao đâu. Không cần những con mọt sách như chúng ta mạo hiểm, đều đợi tới khi đào bới xong mới vào để nghiên cứu thôi,
Dương Hiểu nói:
-Hồ Bắc Giang Lăng Bát Lĩnh Sơn sao?
Diệp Phàm hỏi.
Địa phương này rất nổi danh, thời cổ rất có lai lịch, có rất nhiều người chú ý. Cổ mộ trong núi dày đặc, có rất nhiều là từ thời hán sở.
Địa thế nơi đó rất đặc biệt, do tám dãy núi tạo thành, tung hoành ngang dọc, thế như rồng múa, hùng vĩ nguy ngã, ở cổ được gọi là Long Sơn.
Dương Hiểu gật đầu nói:
-Chính là nơi đó. Lần này tìm thấy một ngôi mộ thời chiến quốc, thần bí yêu tà.Tất cả thiết bị đi vào dò xét đều vô dụng, chết rất nhiều người rồi. Chỉ là ở trước mộ có đào được một số bia đá vỡ, trên khắc một số chim chóc trùng thú.
Diệp Phàm im lặng rất nhanh. Ngày nay lòng hắn như tro tàn, những thứ này rất khó có thể khiến hắn thấy hứng thú, trong lòng tiêu điều, không hề nghĩ tới nữa.
-Khảo cổ tuy rằng tạm thời ngưng lại nhưng một thời gian nữa lại có thể tiếp tục.
Dương Hiểu nói.
-Cha, cha không nên đi nữa. Nguy hiểm lắm.
Hứa Diếp ôm lấy cánh tay hắn.
-Có chuyện gì cũng phải nghĩ tới Tiểu Diệp, không nên đi loạn, chú ý bản thân.
Hứa Quỳnh cũng nói.
-Tốt, lần này tôi không đi nữa, ở lại thành phố thôi.
Dương Hiểu cười giản dị.
Xem ra nhà này rất hòa hợp. Hứa Quỳnh có kết cục này cũng rất tốt rồi. Diệp Phàm hỏi xong chuyện của cha mẹ rồi, nhớ kỹ những chuyện này, chuẩn bị cáo từ.
-Anh muốn đi đâu? Ở lại đây đi.
Hứa Quỳnh kinh ngạc nhìn hắn, muốn giữ lại.
-Không được, tôi phải đi qua một số nơi, hôm nào khác sẽ mời cả nhà mọi người ăn cơm nhé.
Diệp Phàm cơ thể khi đi còn lấy ra một số trang sức nhỏ đưa cho nàng, mỗi thứ đều sáng lấp lánh.
-Ôi, đẹp thế. Thứ này là gì, giống như thủy tinh mà không phải, còn đẹp hơn cả kim cương nữa?
Hứa Diệp rất hoạt bát hiếu động, nhận thay mẹ, giơ lên dưới ánh mặt trời nhìn không ngừng.
Dương Hiểu lại có vẻ rung động, đứng dậy tới gần, lau lau kính nói:
-Những thứ này…ít nhất phải có hai ngàn năm tuổi.
Diệp Phàm nghĩ một chút, lại lấy ra một số vật nhỏ, đưa một chuỗi hạt gỗ đưa cho Dương Hiểu, bảo hắn khi đi khảo cổ phải mang trên người. Nó giống như mấy món trang sức kia, đều là kỳ trân của Bắc Đẩu, có thể kéo dài tuổi thọ, bên trong có Pháp trận, có thể bảo vệ người đeo.
Hứa Diệp ôm cánh tay Diệp Phàm, liên tục hô chú nhỏ thật tốt. Mà Dương Hiểu lại nói thứ này quá quý giá, không thể nhận, có thể là quốc bảo.
Chỉ có Hứa Quỳnh là hiểu giá trị chân chính của những thứ này. Nàng nhìn thấy Diệp Phàm có thể xông lên tinh không, hiểu rằng những thứ này tuyệt đối không phải vật phàm, có thể là tiên vật trong mắt người phàm.
Diệp Phàm nghĩ một chút lại lấy ra hai bình ngọc, đặt vào tay nàng, dùng thần thức truyền âm bảo nàng biết nếu thân thể xảy ra chuyện xấu thì mỗi lần chỉ được dùng một hạt, ngàn vạn lần không được uống nhiều.
Diệp Phàm đi xa, sắp biến mất, đột nhiên quay đầu lại. Hứa Quỳnh còn đứng đó, mắt ngấn lệ, thì thào:
-Vậy là…đời này khó gặp.
-Mẹ à, chú nhỏ đi rồi, mẹ vào nhà đi.
Hứa Diệp kêu.
Dương Hiểu lấy một cái áo khoác khoác lên người nàng, nói khẽ:
-Vào đi thôi, bên ngoài lạnh lắm.
-Ừ.
Hứa Quỳnh gật đầu. Nàng cũng biết thế nào là đủ. Mọi chuyện ngày nay đã rất như ý, chỉ cần không nghĩ ngợi thêm là nàng đã hạnh phúc lắm rồi.
Diệp Phàm đi một mình trên đường, cảm thấy đờ đẫn. Cha mẹ mất đi đối với mà nói là một sự đả kích rất lớn. Hắn cảm thấy cuộc sống không còn ý nghĩa nữa, chỉ biết bước đi, không muốn dừng lại nữa.
Không biết bao lâu, có lẽ là bốn ngày, có là năm ngày, hắn dừng lại ở trước một cái ghế đá công viên, ngồi ở nơi này, thật sự không biết nên đi đường nào nữa.
Ở lòng bàn tay phải có hắn có một viên xá lợi tử rất lớn. Đây là do vị Cổ Phật Tây Mạc hóa đạo lưu lại. Hắn tiện đường đưa nó tới vùng tinh không này.
Ở lòng bàn tay trái hắn xuất hiện một thạch quan. Đây là thứ mà Tề La nhắc nhở hắn là vật cấm kỵ trong tinh không, rất có thể là quan tài chôn Thần Linh từ thượng cổ trong thần thoại.
Đột nhiên rất nhiều tia sáng tràn ngập tay hắn, hóa thành một làn mưa ánh sáng, khuếch tán ra.
-Đây là…
/1822
|