Một điểm sáng vàng giống như một con bướm màu vàng bay lên, sau đó bay về phía bầu trời.
Diệp Phàm ngẩn ra. Đại xá lợi từ lớn bằng nắm tay trẻ con lại nhỏ đi, trở thành một màn mưa ánh sáng, khuếch tán ra bốn phương tám hướng,cảnh tượng tuyệt đẹp, thánh khiết mà trang nghiêm.
Hóa đạo. Đầu tiên hắn nghĩ tới hai chữ này nhưng lại cảm thấy không đứng. Ở khi ở Tây Mạc thì vị Cổ Phật kia đã hoàn toàn qua đời rồi.
-Chẳng lẽ…thật sự có chuyển thế sao?
Diệp Phàm lập tức kích động, cảm xúc mênh mông, nhanh chóng đứng lên.
Đã nhiều ngày nay tinh thần hắn phảng phất ngây ngẩn, di chuyển không có mục đích, gần như không biết mình đang ở đâu, trong đầu luôn có hình ảnh của cha mẹ, đắm chìm trong bi ai, không thể thoát ra được.
Chuyển thế, tái sinh. Những từ này thỉnh thoảng lại vang lên trong đầu hắn. Có thể nói xá lời tư và cổ quan phải chôn tại chín tầng trời cũng là như thế.
Phật Giáo chú ý tới kiếp sau, có chuyển thế. Mà cửu trọng quan thời thần thoại cũng là để chôn Thần linh, muốn bất tử.
Diệp Phàm nhiều ngày nay tinh thần hoảng hốt, theo bản năng lấy ra hai thứ này, muốn tìm cách trường sinh, muốn tìm phương pháp chuyển thế, gặp lại cha mẹ.
Đây là hành động theo tiềm thức, lập tức khiến hắn bừng tỉnh. Bằng không không biết hắn còn ngây ngẩn bao lâu nữa.
Cổ quan chôn tại chín tầng trời không có biến hóa gì, vẫn cổ xưa tự nhiên như cũ nhưng xá lợi tử lại tan rã ra, giống như một quả cầu tuyết bị tan chảy.
Tinh khí thần của Diệp Phàm tăng lên tới đỉnh phong, trong nháy mắt liền không nhìn không tiêu điểm nữa, mi tâm bùng lên một luồng thần diễm, không như thần linh vậy.
Hắn cố gắng cảm ứng xá lợi tử, xem xét biến hóa của nó. Dù nội tâm cũng không hy vọng chuyện chuyển thế phát sinh kỳ tích nhưng hai mắt hắn lại nhìn chăm chú không chớp mắt.
Xá lợi tử giống như hóa đạo, không ngừng tỏa sáng, trở thành từng luồng sóng gợn màu vàng lan ra ngoài, đẹp đẽ vô cùng, giống như tiên thuật hiện ra, kim quang lấp lánh thành một vùng.
-Oa, chú biết ma thuật sao?
Có một đứa bé trai trong công viên chạy tới, chớp chớp đôi mắt, nhìn xá lợi tử đang hóa thành những điểm sáng trong tay hắn.
-Đẹp quá, chú ơi dạy cháu với. Thần kỳ tật.
Đứa bé này không sợ người lạ, năn nỉ Diệp Phàm dạy cho nó.
-Còn đẹp hơn pháo hoa ngày tết còn đẹp hơn nữa.
Vài thanh niên khác nhìn thấy cũng nói.
-Ôi chao, mi tâm người đó cũng phát sáng. Đó là lân tinh sao? Đốt có đau không nhỉ?
Một thanh niên rất ngạc nhiên, tự tay sờ vào đám thần diễm trên mi tâm của Diệp Phàm.
-Ối giời ơi, đau chết mất.
Tay hắn còn chưa đụng tới thì đã giống như bị kim đâm, vội vàng rụt lại, kêu lên:
-Anh đúng là có nghị lực, không biết đau sao? Ai, đúng là nói dễ làm khó mà.
Diệp Phàm không để ý tới bọn họ, cũng không sợ kinh thế hãi tục, nhìn chằm chằm vào ánh sáng tỏa ra từ xá lợi tử, nhìn chúng không ngừng bay về phía tây. Hắn đứng dậy đuổi theo.
Tốc độ của hắn nhanh tới mức nào, giống như một luồng gió bay qua, dọa chú bé đáng yêu kia ngã phịch ra đất, cũng khiến mấy thanh niên nam nữ trố mắt ra nhìn,
Xá lợi tử phát sáng, tạo thành một luồng sáng cháy về phía mặt trời lặn, trông rất thần bí. Diệp Phàm nhanh như gió như điện, trong nháy mắt đã rời khỏi thành thị này.
Những điểm sáng này giống như những con bướm màu vàng, bay cũng không nhanh, chớp động đôi cánh, giống như có sinh mệnh. Diệp Phàm đuổi theo chúng vẫn kịp.
-Không có dao động thần thức, cũng không phải là nguyên thần, không có dấu ấn sinh mệnh. Đây là một loại năng lượng thuần khiết.
Hắn hơi nhíu mày.
Diệp Phàm rất chăm chú, tỏa thần niệm ra, thi triển đạo hạnh, quan sát từng chút biến đổi của mấy điểm sáng này, muốn hiểu được căn nguyên của chúng, rốt cục cũng biết được điều này.
Nhưng hắn thất vọng rồi. Loại hiện tượng này không có quan hệ với chuyển thế, cũng không có dấu ấn sinh mạng, chỉ là một loại năng lượng tinh thuần, không có gì khác.
-Thảo nào ngay cả Cổ Phật cũng nói là nếu tin thì sẽ là có, không tin là không. Tu vi đạt tới mức như hắn rồi khẳng định biết rằng người chết đi thì chẳng còn gì nữa.
Thứ duy nhất Diệp Phàm không lý giải được là tại sao lão tăng khi hóa đạo lại bảo hắn mang xá lợi tử tới địa cầu? Bởi vì hắn thấy một số điểm sáng đã ảm đạm đi, hoặc tiêu tán, hoặc chìm sâu vào trong núi đá cây cỏ, thậm chí một số người còn may mắn hấp thu được.
-Có lẽ hắn trước khi hóa đạo biết rõ còn có lần hóa đạo thứ hai.
Diệp Phàm cảm thấy thất vọng nhưng vẫn muốn đuổi theo, xem kết quả cuối cùng là sao. Tốc độ di chuyển của những điểm sáng này đối với hắn cũng không phải rất nhanh, mấy ngày sau mới tới phía tây.
Vùng đất phía trước rất cao so với mực nước biển, vòm trời giống như được nước rửa sạch, xanh biếc một màu, trong suốt như ngọc bích. Ngẫu nhiên có một làn mây trắng bay qua, khiến bầu trời không chút tì vết, như giơ tay là có thể chạm tới vậy.
Vào thời nhà cao tầng san sát này lại có một vùng đất tự nhiên trong lành thế này, có vẻ như chưa có người đặt chân tới.
Nhưng khi tới nơi này thì Diệp Phàm thấy xá lợi tử cũng đã hao hết. Điểm sáng cuối cùng bay ra. Xá lợi tử hoàn toàn biến mất.
Diệp Phàm nhìn chăm chú vào màn sáng cuối cùng này, thấy chúng không bay đi nữa mà rơi chìm vào núi đá, chìm vào cỏ cây, hóa thành hư vô.
Hắn thở dài một tiếng. Mặc dù biết rõ là không có chuyển thế nhưng vẫn không tránh khỏi khổ sở và thất vọng. Lúc này một tia hy vọng nhỏ nhoi của hắn đã biến mất.
Thánh nhân Tây Mạc viễn cổ hoàn toàn biến mất. Phật cũng chỉ như vậy thôi, đừng nói tới người phàm, cuối cùng không thể lưu lại dấu ấn gì trên đời.
Diệp Phàm biết căn bản không có khả năng gặp lại cha mẹ, vĩnh viễn chia lìa rồi. Càng nghĩ tới đây hắn càng cảm thấy đau buồn tới tổn thương thần khí, không thể kiềm chế được.
Hắn đứng đó không nhúc nhích, gần như hóa đá. Giờ phải đi con đường nào? Trong lòng hắn loạn quá, cảm thấy không có hướng nào có ý nghĩa.
Cũng không biết đứng bao lâu, Diệp Phàm bỗng dưng ngẩng đầu. Hắn cảm nhận được một tia dao động mỏng manh truyền tới từ sâu trong khu núi kia. Có một loại khí tức thần bí được tỏa ra.
-Đây là…
Ánh mắt hắn sáng lên, quan sát đại địa.
Loại cảm giác này khó có thể quên được, đã từng cảm nhận qua ở Tây Mạc. Dao động thần bí này gần giống như dao động ở Tu Di Sơn. Diệp Phàm hóa thành một luồng sáng phóng rất nhanh về phía trước.
Hắn tiến vào trong khu cao nguyên không người kia, trong nháy mắt liền cảm nhận được dao động mênh mông tràn ra nhưng vỡ đê, tỏa khắp bốn phương tám hướng.
Diệp Phàm vô cùng kinh ngạc. Khu vực không người này rất thần bí, không hề kém so với dao động hắn trải qua ở Tây Mạc năm xưa là bao. Suýt nữa hắn đã tưởng lầm một lại trở về Tu Di Sơn.
Nhưng dao động thần bí này qua đi rất nhanh, lập tức ngừng lại, sau đó biến mất sạch, không thể cảm ứng được.
-Thế là sao?
Diệp Phàm tỏa ra thần thức cường đại, đảo khắp núi rừng đất đai nhưng vẫn không cảm thấy gì. Đây là một loại thể nghiệm rất kỳ quái.
Khu vực này rất thần bí, không thể giải thích nổi. Diệp Phàm đuổi tới đây là không thấy gì, trong lòng vô cùng kinh ngạc.
-Khu vực này quả nhiên có nhiều bí ẩn. Thích Ca Mâu Ni sinh ra ở nơi này, khiến nơi đây trở thành một chốn thiên đường, chẳng lẽ có gì còn ẩn dấu sao?
Diệp Phàm đứng trên một ngọn núi khí thế mênh mông, nhìn khắp cổ địa thần bí bát ngát. Hắn quyết định đi tới không chỉ vùng đất sinh ra Phật giáo mà còn tới cả Côn Lôn cổ đại thần bí nhất Trung Quốc.
Hắn đi qua rất nhiều địa phương, một mình đi qua rất nhiều vùng đất không người, cuối cùng đi tới vùng bình nguyên Tháp Lý Mộc ở Tây Tạng – Cách dãy núi Côn Lôn một đoạn.
Côn Lôn là vùng núi của vạn tổ, là thần sơn đệ nhất Trung Quốc. Tây Vương Mẫu, cổ tiên…Đều xuất phát từ đây. Trong thời cổ đại Trung Quốc nó có địa vị rất cao, không gì bằng được.
Nhưng Diệp Phàm đi vòng quanh một hồi lại cảm thấy bình thản vô cùng, chẳng có gì đặc biệt. Hắn không xâm nhập Tân Cương, cũng không đo tới Thanh Hải mà nhớ tới một tàng khu.
Bởi vì hắn không phải muốn tìm bí ẩn của Côn Lôn mà muốn truy tìm Phật thôi, thật sự không có tâm tư khác, trong lòng ảm đạm, làm sao còn nghĩ tới chuyện khác được.
Diệp Phàm đi tới Tát Lạp, dù không nhiều hy vọng nhưng cũng muốn thử xác định. Dao động không lâu trước đó khiến hắn khó có thể từ bỏ.
Hắn tiến vào bên trong Bố Đạt Lạp Cung ( cung PoTaLa – Tây Tạng: là cung điện cao nhất so với mực nước biển của thế giới, là trung tâm của thánh thành Lhasa, Tây Tạng, Trung Quốc). Nó xây dựng dựa vào núi cao, khí thế hùng vĩ, từ xưa tới nay đều là thánh địa Phật Giáo của Tây Tạng, có địa vị không tầm thường.
Diệp Phàm ra vào rất nhiều nơi, đều là những cấm địa không cho người ngoài vào. Nhưng hắn đều thất vọng, chưa cảm ứng được loại khí tức kia.
Sau đó hắn tiến vào Đại Chiêu Tự cùng Tiểu Chiêu Tự. Trong hai tòa thánh miếu này hắn cũng vẫn không có thu hoạch gì, chỉ có một tia niệm lực tinh thuần nhưng không có khả năng so sánh với dao động trước kia.
Các loại dao động khiến người ta kính sợ, thật sự có thể sánh với Tu Di Sơn, mênh mông mãnh liệt như hải dương kia.
Sau đó không lâu hắn tiến vào Sắc Kết Tự, Da Ba Tự, Trát Tang Tự, Tang Da Tự, đều là những cổ tực thánh miếu nổi danh nhất nhưng vẫn không có thu hoạch như cũ.
Diệp Phàm dù thấy cũng có người lễ phật, tin tưởng chân thành, không phải loại người chỉ đốt hương bái phật cầu bình an nhưng đáng tiếc hắn lại không thấy người tu hành. Có lẽ có những cổ miếu không muốn người biết tới nhưng hắn lại không tìm ra được.
Diệp Phàm đi qua một khu vực rộng lớn không người, đột nhiên lộ vẻ khác lạ. Bởi vì hắn ngẫu nhiên nhìn thấy một số dân cư thành kính. Bọn họ đều kích động, nói rằng phật sắp giáng trần.
Hắn cảm thấy rất khó hiểu, còn tới hỏi thăm. Có người nói Cực Nhạc Phật Thổ mở ra, hắn cảm ứng được phật lực. Cũng có người nói trên đời có phật sống lại. Có người lại nói Phật môn mở ra, hiển pháp thế gian.
Diệp Phàm lắc đầu, xoay người rời đi. Ngày nay tuy rằng hắn vẫn rất đau buồn, trong lòng ảm đạm nhưng đã có chút quan tâm tới thế giới, biết rằng có một số việc phải làm.
Hắn đi qua một số khu vực lớn không người, gặp một số Cổ Miếu rách nát, đã trở thành phế tích từ lâu, không ngờ ở địa phương này lại cảm nhận được dao động rất mạnh.
-Có điểm không đúng.
Diệp Phàm bỗng nhiên cảm thấy khi hắn bi thương như phàm nhân thì không phát hiện ra nhưng hơi thanh tỉnh lại cảm ứng được. Vùng đất này không bình thường, có thể khiến hắn hít thở không thông, chuyên nhằm vào tu sĩ.
Hắn không khỏi nhìn lên trời cao, lẩm bẩm:
-Là Linh Sơn. Ngày sau vẫn phải tới Côn Lôn một lần.
Nhưng tưởng tượng tới hoàn cảnh tu luyện, ngay cả cha mẹ cũng không bảo vệ được thì hắn liền nản lòng thoái chí. Có là bí thổ thì đã sao?
Tiên lộ gập ghềnh, bất kể là trảm đạo hay chứng đạo đều phải bỏ qua nhiều lắm, cuối cùng cả thân nhân cũng không bảo vệ được, kết quả tất cả đều có vẻ vô tình vô nghĩa.
Diệp Phàm đi tới, sắp rời khỏi tàng khu, khi đi ngang qua một ngọn núi đá liền gặp phế tích của một tòa Cổ Miếu, bỗng nhiên cảm thấy có người nhìn trộm hắn.
Hắn xoay người đi tới ổ tự, nhìn chằm chằm vào một tượng phật bằng đá, từng bước tới gần. Hắn cảm thấy khó tin. Ở thời đại mạt pháp này không ngờ lại thấy được sinh vật có “đạo hạnh”
Vù
Từ sau lưng tượng phật vọt ra một đạo tử quang, chìm sau vào trong đá núi/
Diệp Phàm ngẩng đầu, từng bước tiến tới núi đá cao hơn trăm thước, nhìn chằm chằm vào một thạch hang có cửa chỉ lớn bằng bàn tay. Nơi đó có một tượng phật bằng đá nhỏ như nắm tay, chắn nửa cửa động.
Diệp Phàm ngẩn ra. Đại xá lợi từ lớn bằng nắm tay trẻ con lại nhỏ đi, trở thành một màn mưa ánh sáng, khuếch tán ra bốn phương tám hướng,cảnh tượng tuyệt đẹp, thánh khiết mà trang nghiêm.
Hóa đạo. Đầu tiên hắn nghĩ tới hai chữ này nhưng lại cảm thấy không đứng. Ở khi ở Tây Mạc thì vị Cổ Phật kia đã hoàn toàn qua đời rồi.
-Chẳng lẽ…thật sự có chuyển thế sao?
Diệp Phàm lập tức kích động, cảm xúc mênh mông, nhanh chóng đứng lên.
Đã nhiều ngày nay tinh thần hắn phảng phất ngây ngẩn, di chuyển không có mục đích, gần như không biết mình đang ở đâu, trong đầu luôn có hình ảnh của cha mẹ, đắm chìm trong bi ai, không thể thoát ra được.
Chuyển thế, tái sinh. Những từ này thỉnh thoảng lại vang lên trong đầu hắn. Có thể nói xá lời tư và cổ quan phải chôn tại chín tầng trời cũng là như thế.
Phật Giáo chú ý tới kiếp sau, có chuyển thế. Mà cửu trọng quan thời thần thoại cũng là để chôn Thần linh, muốn bất tử.
Diệp Phàm nhiều ngày nay tinh thần hoảng hốt, theo bản năng lấy ra hai thứ này, muốn tìm cách trường sinh, muốn tìm phương pháp chuyển thế, gặp lại cha mẹ.
Đây là hành động theo tiềm thức, lập tức khiến hắn bừng tỉnh. Bằng không không biết hắn còn ngây ngẩn bao lâu nữa.
Cổ quan chôn tại chín tầng trời không có biến hóa gì, vẫn cổ xưa tự nhiên như cũ nhưng xá lợi tử lại tan rã ra, giống như một quả cầu tuyết bị tan chảy.
Tinh khí thần của Diệp Phàm tăng lên tới đỉnh phong, trong nháy mắt liền không nhìn không tiêu điểm nữa, mi tâm bùng lên một luồng thần diễm, không như thần linh vậy.
Hắn cố gắng cảm ứng xá lợi tử, xem xét biến hóa của nó. Dù nội tâm cũng không hy vọng chuyện chuyển thế phát sinh kỳ tích nhưng hai mắt hắn lại nhìn chăm chú không chớp mắt.
Xá lợi tử giống như hóa đạo, không ngừng tỏa sáng, trở thành từng luồng sóng gợn màu vàng lan ra ngoài, đẹp đẽ vô cùng, giống như tiên thuật hiện ra, kim quang lấp lánh thành một vùng.
-Oa, chú biết ma thuật sao?
Có một đứa bé trai trong công viên chạy tới, chớp chớp đôi mắt, nhìn xá lợi tử đang hóa thành những điểm sáng trong tay hắn.
-Đẹp quá, chú ơi dạy cháu với. Thần kỳ tật.
Đứa bé này không sợ người lạ, năn nỉ Diệp Phàm dạy cho nó.
-Còn đẹp hơn pháo hoa ngày tết còn đẹp hơn nữa.
Vài thanh niên khác nhìn thấy cũng nói.
-Ôi chao, mi tâm người đó cũng phát sáng. Đó là lân tinh sao? Đốt có đau không nhỉ?
Một thanh niên rất ngạc nhiên, tự tay sờ vào đám thần diễm trên mi tâm của Diệp Phàm.
-Ối giời ơi, đau chết mất.
Tay hắn còn chưa đụng tới thì đã giống như bị kim đâm, vội vàng rụt lại, kêu lên:
-Anh đúng là có nghị lực, không biết đau sao? Ai, đúng là nói dễ làm khó mà.
Diệp Phàm không để ý tới bọn họ, cũng không sợ kinh thế hãi tục, nhìn chằm chằm vào ánh sáng tỏa ra từ xá lợi tử, nhìn chúng không ngừng bay về phía tây. Hắn đứng dậy đuổi theo.
Tốc độ của hắn nhanh tới mức nào, giống như một luồng gió bay qua, dọa chú bé đáng yêu kia ngã phịch ra đất, cũng khiến mấy thanh niên nam nữ trố mắt ra nhìn,
Xá lợi tử phát sáng, tạo thành một luồng sáng cháy về phía mặt trời lặn, trông rất thần bí. Diệp Phàm nhanh như gió như điện, trong nháy mắt đã rời khỏi thành thị này.
Những điểm sáng này giống như những con bướm màu vàng, bay cũng không nhanh, chớp động đôi cánh, giống như có sinh mệnh. Diệp Phàm đuổi theo chúng vẫn kịp.
-Không có dao động thần thức, cũng không phải là nguyên thần, không có dấu ấn sinh mệnh. Đây là một loại năng lượng thuần khiết.
Hắn hơi nhíu mày.
Diệp Phàm rất chăm chú, tỏa thần niệm ra, thi triển đạo hạnh, quan sát từng chút biến đổi của mấy điểm sáng này, muốn hiểu được căn nguyên của chúng, rốt cục cũng biết được điều này.
Nhưng hắn thất vọng rồi. Loại hiện tượng này không có quan hệ với chuyển thế, cũng không có dấu ấn sinh mạng, chỉ là một loại năng lượng tinh thuần, không có gì khác.
-Thảo nào ngay cả Cổ Phật cũng nói là nếu tin thì sẽ là có, không tin là không. Tu vi đạt tới mức như hắn rồi khẳng định biết rằng người chết đi thì chẳng còn gì nữa.
Thứ duy nhất Diệp Phàm không lý giải được là tại sao lão tăng khi hóa đạo lại bảo hắn mang xá lợi tử tới địa cầu? Bởi vì hắn thấy một số điểm sáng đã ảm đạm đi, hoặc tiêu tán, hoặc chìm sâu vào trong núi đá cây cỏ, thậm chí một số người còn may mắn hấp thu được.
-Có lẽ hắn trước khi hóa đạo biết rõ còn có lần hóa đạo thứ hai.
Diệp Phàm cảm thấy thất vọng nhưng vẫn muốn đuổi theo, xem kết quả cuối cùng là sao. Tốc độ di chuyển của những điểm sáng này đối với hắn cũng không phải rất nhanh, mấy ngày sau mới tới phía tây.
Vùng đất phía trước rất cao so với mực nước biển, vòm trời giống như được nước rửa sạch, xanh biếc một màu, trong suốt như ngọc bích. Ngẫu nhiên có một làn mây trắng bay qua, khiến bầu trời không chút tì vết, như giơ tay là có thể chạm tới vậy.
Vào thời nhà cao tầng san sát này lại có một vùng đất tự nhiên trong lành thế này, có vẻ như chưa có người đặt chân tới.
Nhưng khi tới nơi này thì Diệp Phàm thấy xá lợi tử cũng đã hao hết. Điểm sáng cuối cùng bay ra. Xá lợi tử hoàn toàn biến mất.
Diệp Phàm nhìn chăm chú vào màn sáng cuối cùng này, thấy chúng không bay đi nữa mà rơi chìm vào núi đá, chìm vào cỏ cây, hóa thành hư vô.
Hắn thở dài một tiếng. Mặc dù biết rõ là không có chuyển thế nhưng vẫn không tránh khỏi khổ sở và thất vọng. Lúc này một tia hy vọng nhỏ nhoi của hắn đã biến mất.
Thánh nhân Tây Mạc viễn cổ hoàn toàn biến mất. Phật cũng chỉ như vậy thôi, đừng nói tới người phàm, cuối cùng không thể lưu lại dấu ấn gì trên đời.
Diệp Phàm biết căn bản không có khả năng gặp lại cha mẹ, vĩnh viễn chia lìa rồi. Càng nghĩ tới đây hắn càng cảm thấy đau buồn tới tổn thương thần khí, không thể kiềm chế được.
Hắn đứng đó không nhúc nhích, gần như hóa đá. Giờ phải đi con đường nào? Trong lòng hắn loạn quá, cảm thấy không có hướng nào có ý nghĩa.
Cũng không biết đứng bao lâu, Diệp Phàm bỗng dưng ngẩng đầu. Hắn cảm nhận được một tia dao động mỏng manh truyền tới từ sâu trong khu núi kia. Có một loại khí tức thần bí được tỏa ra.
-Đây là…
Ánh mắt hắn sáng lên, quan sát đại địa.
Loại cảm giác này khó có thể quên được, đã từng cảm nhận qua ở Tây Mạc. Dao động thần bí này gần giống như dao động ở Tu Di Sơn. Diệp Phàm hóa thành một luồng sáng phóng rất nhanh về phía trước.
Hắn tiến vào trong khu cao nguyên không người kia, trong nháy mắt liền cảm nhận được dao động mênh mông tràn ra nhưng vỡ đê, tỏa khắp bốn phương tám hướng.
Diệp Phàm vô cùng kinh ngạc. Khu vực không người này rất thần bí, không hề kém so với dao động hắn trải qua ở Tây Mạc năm xưa là bao. Suýt nữa hắn đã tưởng lầm một lại trở về Tu Di Sơn.
Nhưng dao động thần bí này qua đi rất nhanh, lập tức ngừng lại, sau đó biến mất sạch, không thể cảm ứng được.
-Thế là sao?
Diệp Phàm tỏa ra thần thức cường đại, đảo khắp núi rừng đất đai nhưng vẫn không cảm thấy gì. Đây là một loại thể nghiệm rất kỳ quái.
Khu vực này rất thần bí, không thể giải thích nổi. Diệp Phàm đuổi tới đây là không thấy gì, trong lòng vô cùng kinh ngạc.
-Khu vực này quả nhiên có nhiều bí ẩn. Thích Ca Mâu Ni sinh ra ở nơi này, khiến nơi đây trở thành một chốn thiên đường, chẳng lẽ có gì còn ẩn dấu sao?
Diệp Phàm đứng trên một ngọn núi khí thế mênh mông, nhìn khắp cổ địa thần bí bát ngát. Hắn quyết định đi tới không chỉ vùng đất sinh ra Phật giáo mà còn tới cả Côn Lôn cổ đại thần bí nhất Trung Quốc.
Hắn đi qua rất nhiều địa phương, một mình đi qua rất nhiều vùng đất không người, cuối cùng đi tới vùng bình nguyên Tháp Lý Mộc ở Tây Tạng – Cách dãy núi Côn Lôn một đoạn.
Côn Lôn là vùng núi của vạn tổ, là thần sơn đệ nhất Trung Quốc. Tây Vương Mẫu, cổ tiên…Đều xuất phát từ đây. Trong thời cổ đại Trung Quốc nó có địa vị rất cao, không gì bằng được.
Nhưng Diệp Phàm đi vòng quanh một hồi lại cảm thấy bình thản vô cùng, chẳng có gì đặc biệt. Hắn không xâm nhập Tân Cương, cũng không đo tới Thanh Hải mà nhớ tới một tàng khu.
Bởi vì hắn không phải muốn tìm bí ẩn của Côn Lôn mà muốn truy tìm Phật thôi, thật sự không có tâm tư khác, trong lòng ảm đạm, làm sao còn nghĩ tới chuyện khác được.
Diệp Phàm đi tới Tát Lạp, dù không nhiều hy vọng nhưng cũng muốn thử xác định. Dao động không lâu trước đó khiến hắn khó có thể từ bỏ.
Hắn tiến vào bên trong Bố Đạt Lạp Cung ( cung PoTaLa – Tây Tạng: là cung điện cao nhất so với mực nước biển của thế giới, là trung tâm của thánh thành Lhasa, Tây Tạng, Trung Quốc). Nó xây dựng dựa vào núi cao, khí thế hùng vĩ, từ xưa tới nay đều là thánh địa Phật Giáo của Tây Tạng, có địa vị không tầm thường.
Diệp Phàm ra vào rất nhiều nơi, đều là những cấm địa không cho người ngoài vào. Nhưng hắn đều thất vọng, chưa cảm ứng được loại khí tức kia.
Sau đó hắn tiến vào Đại Chiêu Tự cùng Tiểu Chiêu Tự. Trong hai tòa thánh miếu này hắn cũng vẫn không có thu hoạch gì, chỉ có một tia niệm lực tinh thuần nhưng không có khả năng so sánh với dao động trước kia.
Các loại dao động khiến người ta kính sợ, thật sự có thể sánh với Tu Di Sơn, mênh mông mãnh liệt như hải dương kia.
Sau đó không lâu hắn tiến vào Sắc Kết Tự, Da Ba Tự, Trát Tang Tự, Tang Da Tự, đều là những cổ tực thánh miếu nổi danh nhất nhưng vẫn không có thu hoạch như cũ.
Diệp Phàm dù thấy cũng có người lễ phật, tin tưởng chân thành, không phải loại người chỉ đốt hương bái phật cầu bình an nhưng đáng tiếc hắn lại không thấy người tu hành. Có lẽ có những cổ miếu không muốn người biết tới nhưng hắn lại không tìm ra được.
Diệp Phàm đi qua một khu vực rộng lớn không người, đột nhiên lộ vẻ khác lạ. Bởi vì hắn ngẫu nhiên nhìn thấy một số dân cư thành kính. Bọn họ đều kích động, nói rằng phật sắp giáng trần.
Hắn cảm thấy rất khó hiểu, còn tới hỏi thăm. Có người nói Cực Nhạc Phật Thổ mở ra, hắn cảm ứng được phật lực. Cũng có người nói trên đời có phật sống lại. Có người lại nói Phật môn mở ra, hiển pháp thế gian.
Diệp Phàm lắc đầu, xoay người rời đi. Ngày nay tuy rằng hắn vẫn rất đau buồn, trong lòng ảm đạm nhưng đã có chút quan tâm tới thế giới, biết rằng có một số việc phải làm.
Hắn đi qua một số khu vực lớn không người, gặp một số Cổ Miếu rách nát, đã trở thành phế tích từ lâu, không ngờ ở địa phương này lại cảm nhận được dao động rất mạnh.
-Có điểm không đúng.
Diệp Phàm bỗng nhiên cảm thấy khi hắn bi thương như phàm nhân thì không phát hiện ra nhưng hơi thanh tỉnh lại cảm ứng được. Vùng đất này không bình thường, có thể khiến hắn hít thở không thông, chuyên nhằm vào tu sĩ.
Hắn không khỏi nhìn lên trời cao, lẩm bẩm:
-Là Linh Sơn. Ngày sau vẫn phải tới Côn Lôn một lần.
Nhưng tưởng tượng tới hoàn cảnh tu luyện, ngay cả cha mẹ cũng không bảo vệ được thì hắn liền nản lòng thoái chí. Có là bí thổ thì đã sao?
Tiên lộ gập ghềnh, bất kể là trảm đạo hay chứng đạo đều phải bỏ qua nhiều lắm, cuối cùng cả thân nhân cũng không bảo vệ được, kết quả tất cả đều có vẻ vô tình vô nghĩa.
Diệp Phàm đi tới, sắp rời khỏi tàng khu, khi đi ngang qua một ngọn núi đá liền gặp phế tích của một tòa Cổ Miếu, bỗng nhiên cảm thấy có người nhìn trộm hắn.
Hắn xoay người đi tới ổ tự, nhìn chằm chằm vào một tượng phật bằng đá, từng bước tới gần. Hắn cảm thấy khó tin. Ở thời đại mạt pháp này không ngờ lại thấy được sinh vật có “đạo hạnh”
Vù
Từ sau lưng tượng phật vọt ra một đạo tử quang, chìm sau vào trong đá núi/
Diệp Phàm ngẩng đầu, từng bước tiến tới núi đá cao hơn trăm thước, nhìn chằm chằm vào một thạch hang có cửa chỉ lớn bằng bàn tay. Nơi đó có một tượng phật bằng đá nhỏ như nắm tay, chắn nửa cửa động.
/1822
|