Hai ngày sau đó, tôi vẫn đi làm bình thường. Mối quan hệ giữa tôi và các đồng nghiệp ở phòng nhân sự không thân cũng không sơ. Miệng lưỡi của tôi rất sắc sảo. Tôi là kẻ bươn trải ngoài đời từ rất sớm, nên tôi trưởng thành hơn so với tuổi đời 25.
Mỗi lần nghe cô bạn Tuyết Ngân ngâm nga ca khúc “Tại sao bà không chịu yêu ai ?”, hay “Tại sao bà không chịu nghĩ đến chuyện lấy chồng ?”. Tôi thấy lỗ tai của mình bị điếc hẳn.
Tôi biết Tuyết Ngân lo cho tôi, nhưng tôi thực lòng không muốn dính dáng gì đến hôn nhân, hay tình ái.
Nguyên tắc sống của tôi từ trước đến nay chỉ có một là “Kiếm thật nhiều tiền” và “Tiết kiệm được bao nhiêu thì càng tốt”. Tôi làm sao có thể chỉ vì một người đàn ông xa lạ, phá hỏng đi hết tất cả mọi thứ.
Sang đến ngày thứ hai, cô bạn Tuyết Nhân đi đến bàn làm việc của tôi. Hôm nay cô nàng mặc một chiếc váy màu xanh dương, bên ngoài khoác một chiếc áo vét màu đen, mái tóc được uốn soăn buông xõa xuống vai, và chải dài trước ngực trông rất bắt mắt và hấp dẫn.
Tuyết Ngân có dáng khá chuẩn. Mỗi lần cô nàng xuất hiện, nhân viên nam trong công ty đều phải liếc mắt nhìn. Phòng nhân sự chỉ có mấy nữ nhân viên, còn đâu toàn là nam, nên chúng tôi được mấy anh rất chiều chuộng và quan tâm. Tính tôi giống đàn ông hơn đàn bà nên ít khi quan tâm đến chuyện này.
Cầm ly cà phê hiệu Nestcafe trên tay, Tuyết Ngân thì thầm to nhỏ với tôi.
_Này, bà đã biết chuyện gì chưa ?
Không ngẩng đầu lên nhìn Tuyết Ngân, tôi cũng biết những chuyện mà cô nàng này muốn nói nhất định có liên quan đến tin tức mới nhất của công ty. Làm việc với nhau ba năm, tôi biết tính cách hay đi nghe ngóng của Tuyết Ngân.
_Chuyện gì ?
Tôi hờ hững hỏi.
_Công ty chúng ta sắp có tân tổng giám đốc mới.
_Thì sao ?
Tuyết Ngân cáu tiết nhìn tôi. Hình như thái độ lạnh nhạt và vô tình của tôi đã chọc giận cô nàng.
_Bà có phải là người không hả ? Bà có biết tân Tổng giám đốc của chúng ta là ai không ?
_Là ai ?
_Chát !
Bả vai tôi bị Tuyết Ngân phát đau điên. Tôi trừng mắt nhìn cô nàng.
“Hừ ! Chỉ vì một tên đàn ông xa lạ, mà cô nàng này dám đánh tôi ? Cô ta muốn chết chắc ? Anh ta là ai thì mặc anh ta chứ ?”
Nhìn ánh mắt chứa toàn sát khí của tôi, Tuyết Ngân cũng không thèm quan tâm. Cô nàng còn đang đắm chìm vào hình ảnh tuyệt mỹ của vị tân Tổng giám đốc chưa một lần được gặp mặt kia.
_Bà đã bao giờ đọc báo kinh tế chưa ?
_Thỉnh thoảng.
_Bà có bao giờ nhìn thấy trên bìa tạp trí đăng hình ảnh của người đàn ông tên là Đức Tiến chưa ?
_Có rất nhiều người tên Đức Tiến, tôi biết người nào tên là Đức Tiến ?
Hình như tôi đã thực sự khiến Tuyết Ngân nổi giận. Cô nàng xăm xăm quay trở lại bàn làm việc của mình, sau đó mang một cuốn tạp trí dày cộm, có bìa cứng màu xanh nhạt trên tay.
_Phạch !
Cuốn tạp trí bị đặt mạnh xuống trước mặt tôi.
_Xem đi ! Xem cho biết ai là Đức Tiến !
Nói thật, tôi chẳng quan tâm ai là Đức Tiến cả. Dù anh ta có là một ông lão, hay xấu như ma vương, tôi cũng không để ý. Điều tôi để ý, là khi anh ta lên làm Tổng giám đốc, anh ta có thể mang lại lợi ích gì cho nhân viên như chúng tôi.
Nhìn vẻ mặt háo hức và muốn nghe lời nhận xét về anh ta của Tuyết Ngân, tôi miễn cưỡng cầm tờ tạp trí lên.
Thứ mà tôi xem, không phải là hình của anh ta, mà là tin tức có liên quan đến tỉ lệ lãi xuất của ngân hàng. Mắt tôi sáng lên, tôi sung sướng cười toe toét.
“Ha ha ha ! Cuối cùng số tiền mà tôi gửi tiết kiệm có thể tăng thêm một chút đỉnh rồi. May quá ! Thật là may !”
Nhìn vẻ mặt hớn hở và hơi ửng đỏ vì kích động của tôi, Tuyết Ngân tưởng tôi đang bị hình ảnh đẹp trai và quyến rũ của Đức Tiến cuốn hút, cô nàng cười tự mãn.
_Thấy thế nào ? Anh ta đẹp trai quá đi chứ, đúng không ?
Tôi nghe tai nọ, rồi cho ra tai kia. Tôi chỉ nhìn chăm chăm vào từng loại lãi xuất. Tôi gật đầu lia lịa như gà mổ thóc.
Tội nghiệp cho Tuyết Ngân khi phải tốn nước bọt ca ngợi về sắc đẹp và tài năng của anh ta, trong khi tôi ngay cả hình của anh ta cũng không thèm liếc mắt nhìn đến lấy một cái.
Suốt cả ngày hôm nay, tôi chỉ biết duy nhất một chuyện là chúng tôi sắp có tân Tổng giám đốc mới, còn việc anh ta tròn méo thế nào, tôi hoàn toàn không quan tâm. Tôi biết mình sắp có tân Tổng giám đốc mới cũng là do Tuyết Ngân cứ lải nhải nói bên tai tôi suốt từ lúc bắt đầu làm việc ca sáng, lúc ăn cơm trưa ở canteen cho đến ca chiều, tôi không muốn nhớ cũng không được.
Đã hai ngày trôi qua, sáng hôm nay đúng mười giờ sáng, tôi bắt một chiếc xe tắc xi đến bệnh viện. Mặc dù tôi muốn đi bằng xe buýt cho tiết kiệm, nhưng rất mất công. Từ công ty nơi tôi làm việc nếu đi bằng xe buýt đến bệnh viện, tôi phải đi mất hai chuyến, còn phải đi bộ thêm một đoạn rất xa, nên tôi đành hy sinh 50,000 đồng để đi bằng tắc xi cho nhanh.
Hai hôm trước đã từng đến đây khám bệnh, nên hôm nay tôi biết phòng xét nghiệm ở chỗ nào. Tôi đi thẳng đến mà không cần phải hỏi ai.
Trước cửa phòng xét nghiệm có hơn chục người đang đứng chờ, hình như họ cũng đi lấy kết quả xét nghiệm giống như tôi. Cảm giác chờ đợi một điều gì đó đặc biệt liên quan đến sức khỏe của mình thật khắc nghiệt. Hai ngày qua, tôi đã ăn không ngon ngủ không yên, và luôn gặp ác mộng. Lần nào tôi cũng mơ mình chết đi. Người ta thường nói nếu mê tử có nghĩa là sinh, còn đâu mê sinh có nghĩa là tử. Phải chăng tôi cũng giống như thế ? Nhưng có một điều tôi vẫn băn khoăn lo ngại, là giấc mơ ấy sống động và thực đến mức đến bây giờ tôi vẫn thấy rùng rợn và nổi da gà vì hãi.
Tôi do đến hơi muộn, nên những bệnh nhân đi trước tôi lần lượt được gọi tên vào nhận kết quả xét nghiệm của mình. Hơn mười một giờ, bác sĩ mới đọc đến tên của tôi.
Trong lúc chờ đợi, chân tay tôi đã rã hết cả, lòng tôi không ngừng nôn nao lo lắng, tâm trí tôi không yên, tôi nghĩ hết chuyện nọ đến chuyện kia.
Ngồi đối diện với tôi là một bác sĩ trung niên, có mái tóc hoa râm, khuôn mặt phúc hậu gầy gò. Đẩy cặp kính cận lên cao, bác sĩ hỏi tôi.
_Cô là Phạm Khánh Băng ?
Tôi run giọng trả lời. Trái tim tôi đập kịch liệt đến nỗi, tôi nghĩ nó sắp rớt ra khỏi lồng ngực, lòng bàn tay tôi ướt đẫm mồ hôi.
_Vâng.
Ông bác sĩ nhìn tôi bằng ánh mắt có chứa thương xót và khó xử.
Nhìn vào mắt ông , tôi bắt đầu thấy sợ hãi. Tôi làm việc ở phòng nhân sự ba năm, tôi đã gặp đủ hạng người. Sống ở trong một môi trường cạnh tranh khốc liệt, tôi đã tự rèn luyện cho mình khả năng quan sát biểu hiện trên khuôn mặt của người khác để đoán biết tâm trạng và suy nghĩ của họ. Chẳng lẽ ông bác sĩ chuẩn bị thông báo một tin xấu cho tôi nghe ?
_Cô bị triệu chứng đầy hơi, ăn khó tiêu và thường xuyên đau bụng lâu chưa ?
_Dạ, cách đây cũng mấy năm rồi.
Ông bác sĩ cao giọng, hình như ông hơi tức giận.
_Tại sao bây giờ cô mới chịu đi làm xét nghiệm ?
Tôi lúng túng không biết đáp thế nào ? Tôi đâu có muốn hành hạ cơ thể mình. Chỉ vì tôi không có tiền nên tôi đành phải chịu.
_Cháu…cháu có bị làm sao không hả bác sĩ ?
Ông bác sĩ thở dài, ánh mắt ông nồng đậm thương hại. Nhìn ông giống hệt một vị lương y như từ mẫu.
Thật đáng thương cho tôi, chỉ vì ánh mắt nhìn của ông mà tôi cơ hồ như sắp khóc. Ông ấy thật biết cách lấy đi nước mắt và xúc động của tôi.
Cầm tấm phim chụp dạ dày, và phiếu xét nghiệm của tôi, ông bác sĩ xem đi xem lại hàng chục lần. Xem xong, ông buồn rầu bảo tôi.
_Mặc dù tôi không muốn thông báo tình trạng bệnh tình cho bệnh nhân, nhưng lương tâm của một thầy thuốc nên tôi không thể làm thế ? Cô có thân nhân đi cùng không ?
_Dạ, cháu chỉ là một cô nhi, nên chỉ sống có một mình.
Ông bác sĩ càng nhìn tôi bằng ánh mắt thương hại. Tôi không thể chịu đựng nổi ánh mắt của ông.
Hai tay nắm chặt vào nhau, tôi cố gắng giữ vững tinh thần.
_Có…có chuyện gì thì bác sĩ cứ nói đi. Cháu đã chuẩn bị sẵn tâm lý rồi.
Thở dài thêm hai ba lần, cuối cùng ông bác sĩ cũng nói cho tôi biết đáp án.
_Cháu bị ung thư dạ dày giai đoạn cuối.
_Cái gì ?
Mặt tôi trắng bệch. Tôi không bao giờ dám nghĩ đến chuyện tôi bị ung thư giai đoạn cuối, mà lại là ung thư dạ dày. Tôi biết mình đã ăn uống kham khổ và thiếu khoa học như thế nào ? Nhưng tôi tưởng triệu chứng mà tôi bị chỉ là chứng ăn khó tiêu thôi, thật không ngờ tôi đã bị ung thư dạ dày giai đến đoạn cuối rồi.
Kiểu này, dù tôi có hy sinh bỏ tiền ra để chữa trị cũng không còn kịp nữa. Giờ đây tôi có nhiều tiền cũng vô dụng. Khi chết đi, tôi không thể mang theo, cũng không thể tiêu riêng cho mình. Chẳng lẽ tôi nên dùng số tiền đó để mua một chiếc quan tài làm bằng vàng để chôn mình ?
Tôi muốn khóc, nhưng khóc không được. Muốn gào lên, nhưng tiếng hét chỉ ư ứ ở trong cổ họng. Tôi thật sự sắp chết rồi.
Nhìn khuôn mặt tái nhợt của tôi, ông bác sĩ an ủi.
_Bây giờ y học rất phát triển, bệnh của cháu không phải là không có cách chữa trị. Chỉ cần cháu kiên trì và có lòng tin, nhất định cháu có thể đẩy lùi được bệnh tật.
Để tạo lòng tin cho tôi, ông bác sĩ bắt đầu kể tên một loạt các phương pháp chữa bệnh mới, và các bệnh viện danh tiếng ở nước ngoài.
Tai tôi ù đi, tôi không nghe được một lời nào cả. Tôi giờ đây chỉ còn lại cảm giác tang thương và mất mát. Tôi không biết khi tôi chết đi, có ai nhớ đến tôi không, hay là họ cũng sớm quên mất tôi ?
Tôi không biết mình ra về bằng cách nào. Ngay sau khi về đến nhà, tôi ngã vật ra giường, úp mặt xuống gối, tôi khóc một trận có thể đủ nước để làm lụt lội cả căn phòng.
Mắt tôi xưng húp, ngay cả công việc ban chiều tôi cũng không muốn nghĩ đến. Tôi hiện giờ chỉ nghĩ đến ý nghĩ chết chóc. Tôi đang đếm từng giờ từng phút từng giây. Tiếng kim đồng hồ kêu “tích tắc” thật đáng ghét, nó làm tôi liên tưởng đến một ngày nào đó gần đây tôi sẽ vĩnh biệt nhân gian.
Trước kia trong đầu tôi chỉ có tiền, nhưng khi biết mình chẳng còn sống được bao lâu nữa, tiền cũng không thể khiến tôi vui, cũng không thể cứu sống được tôi.
Đứng bật dậy, mở ngăn tủ ngầm ở trong tường. Tôi lôi hết tất cả sổ tiết kiệm mà tôi đã tích cóp gửi trong ngân hàng mấy năm qua lên giường. Tôi muốn kiểm tra tổng số tiền mà tôi hiện có. Dù lúc còn sống khỏe mạnh, tôi là một kẻ “bủn xỉn”, nhưng trước lúc chết, tôi muốn làm một cái gì đó thật ý nghĩa. Tôi muốn một lần được sống thoải mái, và quên đi ý nghĩ phải tiêu tiết kiệm và dè sẻn.
Cầm máy tính, tôi bắt đầu cộng lại tất cả số tiền trong năm cuốn sổ tiết kiệm. Tính toán một hồi, trên màn hình chữ nhật hiện lên con số 120 triệu. Xem ra tôi cũng tích cóp được rất nhiều tiền. Tôi phải làm gì với 120 triệu này đây ?
Cầm một tờ giấy, tôi bắt đầu ghi ra những việc mà tôi vẫn chưa làm được, hoặc là không dám làm ?
Tôi khóc nức nở, tay tôi viết ra việc đầu tiên.
Tôi hiện giờ đã 25 tuổi rồi mà vẫn chưa có người yêu, cũng không biết cảm giác khi hôn và ôm ai đó sẽ như thế nào ?
Hu hu hu ! 25 tuổi tôi vẫn còn là một trinh nữ.
Ngay lúc này, tôi muốn tìm một người đàn ông nào đó để thực hiện ước mơ được nắm tay, và ôm hôn người đó trước khi chết. Tôi giờ không còn sợ gặp phải tên sở khanh, hay sợ bị họ lừa tình và tiền của tôi nữa. Chết là hết, tôi có giữ lại tiền cũng không có ích gì.
Việc thứ hai, tôi muốn đi du lịch. Tôi muốn đến Nha Trang, muốn đi Vũng Tàu, muốn đi Huế, muốn đi du lịch khắp cả nước.
Với số tiền hiện tại, và tình trạng bệnh tật của mình, tôi e rằng việc này sẽ khó thực hiện được.
Thôi thì tôi sẽ chọn lựa giữa các quyết định, sau đó tôi sẽ cân nhắc nên làm việc nào trước.
Việc thứ ba, tôi sẽ dành ra một ít tiền để gửi cho bọn trẻ ở cô nhi viện. Mặc dù dịp lễ tết và giáng sinh nào tôi cũng mua quà cho bọn chúng, nhưng tôi vẫn muốn làm được một thứ gì đó cho bọn chúng trước khi chết.
Ngoài mấy việc trên, tôi còn liệt kê thêm được mấy điều khác nữa. Sau khi ghi hết ra giấy, tôi quyết định sẽ hành động ngay từ lúc này, và ngay từ hôm nay.
Đầu tiên tôi viết giấy phép xin nghỉ nửa tháng. Tôi biết lẽ ra tôi nên viết đơn xin nghỉ một tháng, hay xin nghỉ việc luôn nhưng không có công việc tôi sẽ nhanh chết hơn. Làm việc chính là động lực giúp tôi quên đi căn bệnh không có thuốc chữa của mình.
Viết xong, tôi thay quần áo đến công ty.
Nhìn tờ giấy xin nghỉ việc ở nhà dưỡng bệnh nửa tháng của tôi, giám đốc phòng nhân sự kinh ngạc nhìn tôi. Có lẽ anh không dám tin là một nhân viên chăm chỉ và luôn ganh đua tiền thưởng như tôi lại chịu nghỉ việc ở nhà.
Hơn ba năm đi làm tôi chưa xin nghỉ phép một ngày nào nên giám đốc đồng ý kí vào giấp phép cho tôi nghỉ.
Giám đốc phòng nhân sự của chúng tôi còn khá trẻ, năm nay anh chỉ mới có hơn 30 tuổi. Dáng người cao gầy, đĩnh đạc, mặc dù không phải là một tài tử, hay có một vẻ đẹp liêu nhân. Nhưng bộ vét mà anh mặc trên người, vị trí mà anh đang ngồi và khuôn mặt tuấn tú của mình cũng đủ để làm liêu xiêu trái tim của phụ nữ.
Đáng tiếc, một người như anh tôi lại không để lọt vào mắt, cũng chưa từng có ý nghĩ là thích anh. Trong lòng tôi, anh chỉ đơn giản là một giám đốc mà thôi. Tôi quý anh vì anh luôn đối xử công bằng, và ít khi nào mắng cấp dưới chúng tôi.
Trở về phòng làm việc, tôi thu dọn một số đồ cá nhân. Thấy tôi đột nhiên xin nghỉ việc trong nửa tháng, tất cả nhân viên nam nữ trong phòng đều dừng công việc để nhìn tôi.
Hành động đồng loạt của họ khiến tôi vừa buồn cười vừa cảm động. Dù có đôi khi tôi hay tranh cãi với họ, nhưng họ là người ở bên cạnh tôi nhiều hơn bất cứ một ai.
Tuyết Ngân – cô bạn nhiệt tình là người đầu tiên bước lại gần tôi, và đặt cho tôi vô số câu hỏi.
_Bà không bị làm sao chứ ? Sao đột nhiên lại xin nghỉ việc ?
Mắt tôi đỏ hoe, ngày trước tôi ít khi nào để ý đến câu hỏi đầy quan tâm của người khác, nhưng hiện giờ tôi cảm thấy ấm áp và dễ chịu khi có ai đó còn để ý đến sự vắng mặt và hành động kì lạ của mình. Hóa ra trong lòng họ, tôi cũng chiếm được một vị trí nào đó.
_Tôi đã làm việc hơn ba năm không nghỉ ngơi rồi, nên lần này tôi muốn về thăm lại trại trẻ mồ côi.
_Ra thế. Bà nghỉ ngơi được là tốt. Nhìn bà ngày nào cũng làm việc đến đêm mới về, có khi ốm yếu cũng cố để đi làm thật là không nên một chút nào.
_Cảm ơn bà, có gì tôi sẽ gọi điện cho bà.
Trước khi đi, tôi pha cà phê cho cả phòng. Mỉm cười chào họ, tôi ôm đồ đi vào thang máy, bấm nút xuống tầng trệt, lòng tôi có một cảm giác buồn khó tả.
Thế giới của tôi hiện giờ đã hoàn toàn thay đổi. Chỉ một tấm phim, một kết quả xét nghiệm, đã biến tôi từ một con bé suốt ngày chỉ biết đến tiền thành một kẻ u sầu và buồn chán.
Mỗi lần nghe cô bạn Tuyết Ngân ngâm nga ca khúc “Tại sao bà không chịu yêu ai ?”, hay “Tại sao bà không chịu nghĩ đến chuyện lấy chồng ?”. Tôi thấy lỗ tai của mình bị điếc hẳn.
Tôi biết Tuyết Ngân lo cho tôi, nhưng tôi thực lòng không muốn dính dáng gì đến hôn nhân, hay tình ái.
Nguyên tắc sống của tôi từ trước đến nay chỉ có một là “Kiếm thật nhiều tiền” và “Tiết kiệm được bao nhiêu thì càng tốt”. Tôi làm sao có thể chỉ vì một người đàn ông xa lạ, phá hỏng đi hết tất cả mọi thứ.
Sang đến ngày thứ hai, cô bạn Tuyết Nhân đi đến bàn làm việc của tôi. Hôm nay cô nàng mặc một chiếc váy màu xanh dương, bên ngoài khoác một chiếc áo vét màu đen, mái tóc được uốn soăn buông xõa xuống vai, và chải dài trước ngực trông rất bắt mắt và hấp dẫn.
Tuyết Ngân có dáng khá chuẩn. Mỗi lần cô nàng xuất hiện, nhân viên nam trong công ty đều phải liếc mắt nhìn. Phòng nhân sự chỉ có mấy nữ nhân viên, còn đâu toàn là nam, nên chúng tôi được mấy anh rất chiều chuộng và quan tâm. Tính tôi giống đàn ông hơn đàn bà nên ít khi quan tâm đến chuyện này.
Cầm ly cà phê hiệu Nestcafe trên tay, Tuyết Ngân thì thầm to nhỏ với tôi.
_Này, bà đã biết chuyện gì chưa ?
Không ngẩng đầu lên nhìn Tuyết Ngân, tôi cũng biết những chuyện mà cô nàng này muốn nói nhất định có liên quan đến tin tức mới nhất của công ty. Làm việc với nhau ba năm, tôi biết tính cách hay đi nghe ngóng của Tuyết Ngân.
_Chuyện gì ?
Tôi hờ hững hỏi.
_Công ty chúng ta sắp có tân tổng giám đốc mới.
_Thì sao ?
Tuyết Ngân cáu tiết nhìn tôi. Hình như thái độ lạnh nhạt và vô tình của tôi đã chọc giận cô nàng.
_Bà có phải là người không hả ? Bà có biết tân Tổng giám đốc của chúng ta là ai không ?
_Là ai ?
_Chát !
Bả vai tôi bị Tuyết Ngân phát đau điên. Tôi trừng mắt nhìn cô nàng.
“Hừ ! Chỉ vì một tên đàn ông xa lạ, mà cô nàng này dám đánh tôi ? Cô ta muốn chết chắc ? Anh ta là ai thì mặc anh ta chứ ?”
Nhìn ánh mắt chứa toàn sát khí của tôi, Tuyết Ngân cũng không thèm quan tâm. Cô nàng còn đang đắm chìm vào hình ảnh tuyệt mỹ của vị tân Tổng giám đốc chưa một lần được gặp mặt kia.
_Bà đã bao giờ đọc báo kinh tế chưa ?
_Thỉnh thoảng.
_Bà có bao giờ nhìn thấy trên bìa tạp trí đăng hình ảnh của người đàn ông tên là Đức Tiến chưa ?
_Có rất nhiều người tên Đức Tiến, tôi biết người nào tên là Đức Tiến ?
Hình như tôi đã thực sự khiến Tuyết Ngân nổi giận. Cô nàng xăm xăm quay trở lại bàn làm việc của mình, sau đó mang một cuốn tạp trí dày cộm, có bìa cứng màu xanh nhạt trên tay.
_Phạch !
Cuốn tạp trí bị đặt mạnh xuống trước mặt tôi.
_Xem đi ! Xem cho biết ai là Đức Tiến !
Nói thật, tôi chẳng quan tâm ai là Đức Tiến cả. Dù anh ta có là một ông lão, hay xấu như ma vương, tôi cũng không để ý. Điều tôi để ý, là khi anh ta lên làm Tổng giám đốc, anh ta có thể mang lại lợi ích gì cho nhân viên như chúng tôi.
Nhìn vẻ mặt háo hức và muốn nghe lời nhận xét về anh ta của Tuyết Ngân, tôi miễn cưỡng cầm tờ tạp trí lên.
Thứ mà tôi xem, không phải là hình của anh ta, mà là tin tức có liên quan đến tỉ lệ lãi xuất của ngân hàng. Mắt tôi sáng lên, tôi sung sướng cười toe toét.
“Ha ha ha ! Cuối cùng số tiền mà tôi gửi tiết kiệm có thể tăng thêm một chút đỉnh rồi. May quá ! Thật là may !”
Nhìn vẻ mặt hớn hở và hơi ửng đỏ vì kích động của tôi, Tuyết Ngân tưởng tôi đang bị hình ảnh đẹp trai và quyến rũ của Đức Tiến cuốn hút, cô nàng cười tự mãn.
_Thấy thế nào ? Anh ta đẹp trai quá đi chứ, đúng không ?
Tôi nghe tai nọ, rồi cho ra tai kia. Tôi chỉ nhìn chăm chăm vào từng loại lãi xuất. Tôi gật đầu lia lịa như gà mổ thóc.
Tội nghiệp cho Tuyết Ngân khi phải tốn nước bọt ca ngợi về sắc đẹp và tài năng của anh ta, trong khi tôi ngay cả hình của anh ta cũng không thèm liếc mắt nhìn đến lấy một cái.
Suốt cả ngày hôm nay, tôi chỉ biết duy nhất một chuyện là chúng tôi sắp có tân Tổng giám đốc mới, còn việc anh ta tròn méo thế nào, tôi hoàn toàn không quan tâm. Tôi biết mình sắp có tân Tổng giám đốc mới cũng là do Tuyết Ngân cứ lải nhải nói bên tai tôi suốt từ lúc bắt đầu làm việc ca sáng, lúc ăn cơm trưa ở canteen cho đến ca chiều, tôi không muốn nhớ cũng không được.
Đã hai ngày trôi qua, sáng hôm nay đúng mười giờ sáng, tôi bắt một chiếc xe tắc xi đến bệnh viện. Mặc dù tôi muốn đi bằng xe buýt cho tiết kiệm, nhưng rất mất công. Từ công ty nơi tôi làm việc nếu đi bằng xe buýt đến bệnh viện, tôi phải đi mất hai chuyến, còn phải đi bộ thêm một đoạn rất xa, nên tôi đành hy sinh 50,000 đồng để đi bằng tắc xi cho nhanh.
Hai hôm trước đã từng đến đây khám bệnh, nên hôm nay tôi biết phòng xét nghiệm ở chỗ nào. Tôi đi thẳng đến mà không cần phải hỏi ai.
Trước cửa phòng xét nghiệm có hơn chục người đang đứng chờ, hình như họ cũng đi lấy kết quả xét nghiệm giống như tôi. Cảm giác chờ đợi một điều gì đó đặc biệt liên quan đến sức khỏe của mình thật khắc nghiệt. Hai ngày qua, tôi đã ăn không ngon ngủ không yên, và luôn gặp ác mộng. Lần nào tôi cũng mơ mình chết đi. Người ta thường nói nếu mê tử có nghĩa là sinh, còn đâu mê sinh có nghĩa là tử. Phải chăng tôi cũng giống như thế ? Nhưng có một điều tôi vẫn băn khoăn lo ngại, là giấc mơ ấy sống động và thực đến mức đến bây giờ tôi vẫn thấy rùng rợn và nổi da gà vì hãi.
Tôi do đến hơi muộn, nên những bệnh nhân đi trước tôi lần lượt được gọi tên vào nhận kết quả xét nghiệm của mình. Hơn mười một giờ, bác sĩ mới đọc đến tên của tôi.
Trong lúc chờ đợi, chân tay tôi đã rã hết cả, lòng tôi không ngừng nôn nao lo lắng, tâm trí tôi không yên, tôi nghĩ hết chuyện nọ đến chuyện kia.
Ngồi đối diện với tôi là một bác sĩ trung niên, có mái tóc hoa râm, khuôn mặt phúc hậu gầy gò. Đẩy cặp kính cận lên cao, bác sĩ hỏi tôi.
_Cô là Phạm Khánh Băng ?
Tôi run giọng trả lời. Trái tim tôi đập kịch liệt đến nỗi, tôi nghĩ nó sắp rớt ra khỏi lồng ngực, lòng bàn tay tôi ướt đẫm mồ hôi.
_Vâng.
Ông bác sĩ nhìn tôi bằng ánh mắt có chứa thương xót và khó xử.
Nhìn vào mắt ông , tôi bắt đầu thấy sợ hãi. Tôi làm việc ở phòng nhân sự ba năm, tôi đã gặp đủ hạng người. Sống ở trong một môi trường cạnh tranh khốc liệt, tôi đã tự rèn luyện cho mình khả năng quan sát biểu hiện trên khuôn mặt của người khác để đoán biết tâm trạng và suy nghĩ của họ. Chẳng lẽ ông bác sĩ chuẩn bị thông báo một tin xấu cho tôi nghe ?
_Cô bị triệu chứng đầy hơi, ăn khó tiêu và thường xuyên đau bụng lâu chưa ?
_Dạ, cách đây cũng mấy năm rồi.
Ông bác sĩ cao giọng, hình như ông hơi tức giận.
_Tại sao bây giờ cô mới chịu đi làm xét nghiệm ?
Tôi lúng túng không biết đáp thế nào ? Tôi đâu có muốn hành hạ cơ thể mình. Chỉ vì tôi không có tiền nên tôi đành phải chịu.
_Cháu…cháu có bị làm sao không hả bác sĩ ?
Ông bác sĩ thở dài, ánh mắt ông nồng đậm thương hại. Nhìn ông giống hệt một vị lương y như từ mẫu.
Thật đáng thương cho tôi, chỉ vì ánh mắt nhìn của ông mà tôi cơ hồ như sắp khóc. Ông ấy thật biết cách lấy đi nước mắt và xúc động của tôi.
Cầm tấm phim chụp dạ dày, và phiếu xét nghiệm của tôi, ông bác sĩ xem đi xem lại hàng chục lần. Xem xong, ông buồn rầu bảo tôi.
_Mặc dù tôi không muốn thông báo tình trạng bệnh tình cho bệnh nhân, nhưng lương tâm của một thầy thuốc nên tôi không thể làm thế ? Cô có thân nhân đi cùng không ?
_Dạ, cháu chỉ là một cô nhi, nên chỉ sống có một mình.
Ông bác sĩ càng nhìn tôi bằng ánh mắt thương hại. Tôi không thể chịu đựng nổi ánh mắt của ông.
Hai tay nắm chặt vào nhau, tôi cố gắng giữ vững tinh thần.
_Có…có chuyện gì thì bác sĩ cứ nói đi. Cháu đã chuẩn bị sẵn tâm lý rồi.
Thở dài thêm hai ba lần, cuối cùng ông bác sĩ cũng nói cho tôi biết đáp án.
_Cháu bị ung thư dạ dày giai đoạn cuối.
_Cái gì ?
Mặt tôi trắng bệch. Tôi không bao giờ dám nghĩ đến chuyện tôi bị ung thư giai đoạn cuối, mà lại là ung thư dạ dày. Tôi biết mình đã ăn uống kham khổ và thiếu khoa học như thế nào ? Nhưng tôi tưởng triệu chứng mà tôi bị chỉ là chứng ăn khó tiêu thôi, thật không ngờ tôi đã bị ung thư dạ dày giai đến đoạn cuối rồi.
Kiểu này, dù tôi có hy sinh bỏ tiền ra để chữa trị cũng không còn kịp nữa. Giờ đây tôi có nhiều tiền cũng vô dụng. Khi chết đi, tôi không thể mang theo, cũng không thể tiêu riêng cho mình. Chẳng lẽ tôi nên dùng số tiền đó để mua một chiếc quan tài làm bằng vàng để chôn mình ?
Tôi muốn khóc, nhưng khóc không được. Muốn gào lên, nhưng tiếng hét chỉ ư ứ ở trong cổ họng. Tôi thật sự sắp chết rồi.
Nhìn khuôn mặt tái nhợt của tôi, ông bác sĩ an ủi.
_Bây giờ y học rất phát triển, bệnh của cháu không phải là không có cách chữa trị. Chỉ cần cháu kiên trì và có lòng tin, nhất định cháu có thể đẩy lùi được bệnh tật.
Để tạo lòng tin cho tôi, ông bác sĩ bắt đầu kể tên một loạt các phương pháp chữa bệnh mới, và các bệnh viện danh tiếng ở nước ngoài.
Tai tôi ù đi, tôi không nghe được một lời nào cả. Tôi giờ đây chỉ còn lại cảm giác tang thương và mất mát. Tôi không biết khi tôi chết đi, có ai nhớ đến tôi không, hay là họ cũng sớm quên mất tôi ?
Tôi không biết mình ra về bằng cách nào. Ngay sau khi về đến nhà, tôi ngã vật ra giường, úp mặt xuống gối, tôi khóc một trận có thể đủ nước để làm lụt lội cả căn phòng.
Mắt tôi xưng húp, ngay cả công việc ban chiều tôi cũng không muốn nghĩ đến. Tôi hiện giờ chỉ nghĩ đến ý nghĩ chết chóc. Tôi đang đếm từng giờ từng phút từng giây. Tiếng kim đồng hồ kêu “tích tắc” thật đáng ghét, nó làm tôi liên tưởng đến một ngày nào đó gần đây tôi sẽ vĩnh biệt nhân gian.
Trước kia trong đầu tôi chỉ có tiền, nhưng khi biết mình chẳng còn sống được bao lâu nữa, tiền cũng không thể khiến tôi vui, cũng không thể cứu sống được tôi.
Đứng bật dậy, mở ngăn tủ ngầm ở trong tường. Tôi lôi hết tất cả sổ tiết kiệm mà tôi đã tích cóp gửi trong ngân hàng mấy năm qua lên giường. Tôi muốn kiểm tra tổng số tiền mà tôi hiện có. Dù lúc còn sống khỏe mạnh, tôi là một kẻ “bủn xỉn”, nhưng trước lúc chết, tôi muốn làm một cái gì đó thật ý nghĩa. Tôi muốn một lần được sống thoải mái, và quên đi ý nghĩ phải tiêu tiết kiệm và dè sẻn.
Cầm máy tính, tôi bắt đầu cộng lại tất cả số tiền trong năm cuốn sổ tiết kiệm. Tính toán một hồi, trên màn hình chữ nhật hiện lên con số 120 triệu. Xem ra tôi cũng tích cóp được rất nhiều tiền. Tôi phải làm gì với 120 triệu này đây ?
Cầm một tờ giấy, tôi bắt đầu ghi ra những việc mà tôi vẫn chưa làm được, hoặc là không dám làm ?
Tôi khóc nức nở, tay tôi viết ra việc đầu tiên.
Tôi hiện giờ đã 25 tuổi rồi mà vẫn chưa có người yêu, cũng không biết cảm giác khi hôn và ôm ai đó sẽ như thế nào ?
Hu hu hu ! 25 tuổi tôi vẫn còn là một trinh nữ.
Ngay lúc này, tôi muốn tìm một người đàn ông nào đó để thực hiện ước mơ được nắm tay, và ôm hôn người đó trước khi chết. Tôi giờ không còn sợ gặp phải tên sở khanh, hay sợ bị họ lừa tình và tiền của tôi nữa. Chết là hết, tôi có giữ lại tiền cũng không có ích gì.
Việc thứ hai, tôi muốn đi du lịch. Tôi muốn đến Nha Trang, muốn đi Vũng Tàu, muốn đi Huế, muốn đi du lịch khắp cả nước.
Với số tiền hiện tại, và tình trạng bệnh tật của mình, tôi e rằng việc này sẽ khó thực hiện được.
Thôi thì tôi sẽ chọn lựa giữa các quyết định, sau đó tôi sẽ cân nhắc nên làm việc nào trước.
Việc thứ ba, tôi sẽ dành ra một ít tiền để gửi cho bọn trẻ ở cô nhi viện. Mặc dù dịp lễ tết và giáng sinh nào tôi cũng mua quà cho bọn chúng, nhưng tôi vẫn muốn làm được một thứ gì đó cho bọn chúng trước khi chết.
Ngoài mấy việc trên, tôi còn liệt kê thêm được mấy điều khác nữa. Sau khi ghi hết ra giấy, tôi quyết định sẽ hành động ngay từ lúc này, và ngay từ hôm nay.
Đầu tiên tôi viết giấy phép xin nghỉ nửa tháng. Tôi biết lẽ ra tôi nên viết đơn xin nghỉ một tháng, hay xin nghỉ việc luôn nhưng không có công việc tôi sẽ nhanh chết hơn. Làm việc chính là động lực giúp tôi quên đi căn bệnh không có thuốc chữa của mình.
Viết xong, tôi thay quần áo đến công ty.
Nhìn tờ giấy xin nghỉ việc ở nhà dưỡng bệnh nửa tháng của tôi, giám đốc phòng nhân sự kinh ngạc nhìn tôi. Có lẽ anh không dám tin là một nhân viên chăm chỉ và luôn ganh đua tiền thưởng như tôi lại chịu nghỉ việc ở nhà.
Hơn ba năm đi làm tôi chưa xin nghỉ phép một ngày nào nên giám đốc đồng ý kí vào giấp phép cho tôi nghỉ.
Giám đốc phòng nhân sự của chúng tôi còn khá trẻ, năm nay anh chỉ mới có hơn 30 tuổi. Dáng người cao gầy, đĩnh đạc, mặc dù không phải là một tài tử, hay có một vẻ đẹp liêu nhân. Nhưng bộ vét mà anh mặc trên người, vị trí mà anh đang ngồi và khuôn mặt tuấn tú của mình cũng đủ để làm liêu xiêu trái tim của phụ nữ.
Đáng tiếc, một người như anh tôi lại không để lọt vào mắt, cũng chưa từng có ý nghĩ là thích anh. Trong lòng tôi, anh chỉ đơn giản là một giám đốc mà thôi. Tôi quý anh vì anh luôn đối xử công bằng, và ít khi nào mắng cấp dưới chúng tôi.
Trở về phòng làm việc, tôi thu dọn một số đồ cá nhân. Thấy tôi đột nhiên xin nghỉ việc trong nửa tháng, tất cả nhân viên nam nữ trong phòng đều dừng công việc để nhìn tôi.
Hành động đồng loạt của họ khiến tôi vừa buồn cười vừa cảm động. Dù có đôi khi tôi hay tranh cãi với họ, nhưng họ là người ở bên cạnh tôi nhiều hơn bất cứ một ai.
Tuyết Ngân – cô bạn nhiệt tình là người đầu tiên bước lại gần tôi, và đặt cho tôi vô số câu hỏi.
_Bà không bị làm sao chứ ? Sao đột nhiên lại xin nghỉ việc ?
Mắt tôi đỏ hoe, ngày trước tôi ít khi nào để ý đến câu hỏi đầy quan tâm của người khác, nhưng hiện giờ tôi cảm thấy ấm áp và dễ chịu khi có ai đó còn để ý đến sự vắng mặt và hành động kì lạ của mình. Hóa ra trong lòng họ, tôi cũng chiếm được một vị trí nào đó.
_Tôi đã làm việc hơn ba năm không nghỉ ngơi rồi, nên lần này tôi muốn về thăm lại trại trẻ mồ côi.
_Ra thế. Bà nghỉ ngơi được là tốt. Nhìn bà ngày nào cũng làm việc đến đêm mới về, có khi ốm yếu cũng cố để đi làm thật là không nên một chút nào.
_Cảm ơn bà, có gì tôi sẽ gọi điện cho bà.
Trước khi đi, tôi pha cà phê cho cả phòng. Mỉm cười chào họ, tôi ôm đồ đi vào thang máy, bấm nút xuống tầng trệt, lòng tôi có một cảm giác buồn khó tả.
Thế giới của tôi hiện giờ đã hoàn toàn thay đổi. Chỉ một tấm phim, một kết quả xét nghiệm, đã biến tôi từ một con bé suốt ngày chỉ biết đến tiền thành một kẻ u sầu và buồn chán.
/75
|