Bắt tắc xi về nhà. Tôi dọn dẹp lại căn phòng. Ngày trước, tôi không quan tâm mình sống như thế nào, nhưng giờ tôi quan tâm. Tôi muốn mua quần áo mới, muốn đi ăn ở nhà hàng, muốn nhảy nhót, và muốn quậy phá. Tôi không còn muốn tiết kiệm nữa.
Dẹp dọn nhà xong, tôi tắm rửa sạch sẽ. Mở máy tính Laptop, tôi lên google search mấy quán bar nổi tiếng của thành phố. Tôi muốn tìm bạn trai, muốn tìm cho mình cảm giác được yêu, được quan tâm và được nghe những lời dịu dàng đầy mật ngọt, mặc dù tôi biết những lời đó chỉ là giả dối. Tôi không còn nhiều thời gian, nên không muốn bắt đầu một mối quan hệ hẹn hò rắc rối như những cặp tình nhân bình thường khác, tôi sẽ dùng tiền của mình để mua một đêm của trai bao.
“Ha ha ha !”
Tôi muốn cười to lắm nhưng cười không nổi. Nước mắt làm bờ môi tôi mặn chát. Có thể tôi đã đi đến đường cùng rồi.
Tám giờ tối, tôi mặc một bộ đầm đẹp nhất, đi một đôi guốc màu đỏ. Tay cầm ví tiền, tôi khóa cửa phòng.
Tối nay tôi muốn đi bar, muốn mua một chiếc váy lụa màu đỏ. Tôi không có thời gian để làm tóc nên đành để buông xõa tự nhiên.
Dáng tôi thanh mảnh, tuy không được gọi là quốc sắc thiên hương nhưng tôi vẫn thuộc diện xinh đẹp và dễ nhìn. Khuôn mặt tôi giống như búp bê, nếu tôi thường xuyên cười, và bớt nói mấy lời chanh chua, có lẽ tôi sẽ là một thiên kim tiểu thư khả ái động lòng người.
Bây giờ nói gì e rằng cũng đã muộn, ấn tượng mà tôi tạo ra cho mọi người quá sâu, tôi không thể thay đổi được nữa.
Trên đường đi, tôi bảo tắc xi dừng lại trước cửa hàng thời trang Queen. Tôi chưa bao giờ dám đặt chân vào đây, tôi chỉ dám đứng nhìn từ xa, và ước ao trong thầm lặng. Nay tôi mới có dũng khí chi ra một số tiền lớn để mua cho mình một chiếc váy lụa màu hồng nhạt mà tôi thích.
Mở cánh cửa làm bằng kính trong suốt tôi, bước vào trong. Cửa hàng gồm hai tầng. Ở đây đa số toàn bán hàng hiệu có giá cả trên trời. Nhân viên bán hàng rất lịch sự và nhã nhặn, họ nhiệt tình tìm giúp tôi những bộ váy phù hợp với vóc dáng và nước da của tôi.
Tôi thử hết bộ nọ đến bộ kia, mùi thơm của hoa nhài trong phòng đã kích thích khứu giác của tôi. Tôi là người nhạy cảm với mùi hương, chỉ cần ngửi một lần tôi sẽ nhớ mãi.
Mất hơn ba mươi phút, cuối cùng tôi cũng chọn được một bộ đầm ưng ý. Lúc đầu tôi định mua một chiếc váy lụa màu hồng nhạt, nhưng cuối cùng tôi lại chọn một chiếc váy màu xanh dương hở vai, có chít eo.
Chiếc váy dài đến ngang gối của tôi. Nhờ mấy nhân viên trong cửa hàng chỉnh lại mái tóc; đánh một ít phấn trên má; tô một chút son bóng trên môi, thay đôi guốc màu đỏ bằng màu xanh lam, tôi đã có được một diện mạo hoàn hảo và hoàn mỹ.
Trả tiền, và mỉm cười nói câu cám ơn họ, tôi rời khỏi cửa hàng.
Chiếc xe tắc xi lúc nãy vẫn còn chờ tôi. Nhìn ánh mắt bối rối của anh ta khi nhìn thấy tôi đã thay đổi và lột xác hoàn toàn, tôi cười hài lòng.
Hơn mười giờ đêm, tôi mới đến bar Catwalk. Đây là bar nổi tiếng của thành phố. Tôi mặc dù không bao giờ đặt chân đến bar nhưng cũng thường xuyên đọc báo chí, nên cũng biết khá nhiều.
Đã là bar thì tất nhiên phải có rượu, có thuốc lá, có âm nhạc, và những bộ quần áo đầy đủ sắc màu.
Trong bar rất tối, lúc đầu tôi thấy hơi choáng váng vì không thể quen được với ánh sáng lờ mờ ở nơi đây. Đi qua những thân hình nhún nhảy lắc lư trong tiếng nhạc kích động, và tiếng cười đùa nói chuyện của mọi người, tôi tiến đến một chiếc bàn gần quần bar.
Tôi không thường xuyên uống rượu, nhưng không phải là không biết. Gọi một ly rượu ngoại của Pháp, tôi vừa nhấm nháp vừa quan sát xung quanh.
Bar Catwalk rất rộng, tôi ước chừng khoảng từ 50 đến 80 mét vuông. Ghế ngồi được bọc vải màu đỏ, bàn làm bằng gỗ, có khoảng hơn 20 chiếc bàn. Ở giữa bar có một khoảng trống dành cho việc nhảy nhót.
Từng đôi từng đôi đang đưa nhau ra sàn nhảy, cứ mỗi lần một giai điệu kết thúc, DJ lại chuyển sang một giai điệu khác. Tôi không biết nhảy nhiều, tôi chỉ nhảy được Valse, cổ điển, và standard.
Học nhảy tốn rất nhiều tiền, nhưng vì công việc nên tôi phải cắn răng chi ra một khoảng học vào các buổi tối. Còn nhớ trước kia tôi không biết một chữ tiếng Anh nào, nhưng hiện nay tôi đã nói được ba ngôn ngữ. Tất cả mọi thứ đều là do tôi nghĩ đến tương lai và tự học là chính.
DJ đang chuyển sang điệu Cha cha cha. Ngồi trên ghế, tôi nghe được tiếng cười nói kích động của đám đông. Môi tôi nhếch lên một nụ cười nhạt nhẽo, hóa ra đi bar cũng không hứng thú như tôi tưởng.
Tôi quan sát hầu như tất cả đàn ông đứng gần mình, tôi muốn tìm một người phù hợp. Dù sao tôi cũng không có gì để mất, cuộc sống của tôi đã giống như sợi chỉ treo mành chuông, tôi không còn hơi sức để mà tính toán tiếp nữa.
Từ lúc tôi bước vào quán, có mấy chàng trai bước lại làm quen và nói chuyện với tôi. Tôi mỉm cười tiếp chuyện với họ. Nếu là trước kia, tôi đã đi thẳng và không thèm nhìn họ đến lấy một cái rồi, nhưng giờ tôi muốn cho mình một cơ hội.
Tuy tôi đến đây là để tìm một người để trao nụ hôn đầu và cảm giác được một lần làm đàn bà, nhưng không phải ai tôi cũng chọn.
Nói chuyện với hơn sáu người đàn ông, tôi vẫn chưa tìm được người phù hợp. Chán nản, tôi nghĩ chắc đêm nay tôi đành ra về tay không.
Uống gần hết chai rượu, tôi có chút chuếch choáng muốn say. Tôi cười khổ, không ngờ lúc tôi không muốn tôi lại thấy quanh mình đầy những chàng trai lịch sự và tuấn tú, giờ tôi cần lại chẳng thấy ai phù hợp. Hay là do tôi đã chọn sai địa điểm ?
Gần mười hai giờ đêm, có một chàng trai trong trang phục bụi bặm xuất hiện trong tầm mắt của tôi.
Anh ta mặc một chiếc quần jean màu xám, áo thun màu đen; cổ hình trái tim, mái tóc anh ta rất dày; mềm và mượt, đôi mắt đen sâu thẳm như trời đêm, đôi môi màu đỏ như son lúc nào cũng nhếch lên tỏ vẻ cao ngạo và khinh mạn. Khi quan sát đầy đủ khuôn mặt của anh ta, tôi thấy hô hấp của mình ngưng trệ. Tôi từng gặp rất nhiều đàn ông, nhưng chưa từng thấy một người con trai nào lại đẹp như thế này. Vẻ đẹp của anh ta giống như một thiên thần lạnh băng trong trang phục màu đen, anh là thiên thần đen.
Việc xuất hiện một chàng trai có vẻ đẹp hoang dã đã khiến nhiều người phải xuýt xoa và hét lên nho nhỏ. Anh ta rất đẹp, rất thu hút, nhưng không ai dám nhìn anh ta lâu, vì anh ta quá lạnh lùng. Ánh mắt lạnh lẽo của anh ta có thể khiến người đối diện phải từ bỏ ước muốn chiêm ngưỡng, và lại gần làm quen với mình.
Tôi nghĩ chắc anh ta cũng không vui thú gì khi mình có một vẻ đẹp còn hơn cả một mỹ nhân. Cũng may ngoài vẻ đẹp ở bên ngoài, ở anh ta còn toát lên khí chất của một con sư tử. Con người luôn tìm kiếm sự an toàn, không ai muốn mình bị thương hay mất mạng. Chỉ có kẻ điên mới không biết sống chết là gì ?
Có lẽ là do rượu, do tôi đang chán đời muốn chết, nên tôi mới loạng choạng bước lại gần hắn.
Đặt một chi phiếu hơn 10 triệu trên bàn, tôi mỉm cười ngọt ngào hỏi.
_Tôi có thể thuê anh một đêm được không ?
Bình thường tôi sẽ không dám nói câu này, cũng không bao giờ bỏ ra một số tiền lớn như thế để thuê người khác phá đời con gái của mình.
Hắn sửng sốt nhìn tôi. Tôi biết ánh mắt hắn hiện lên sự chán ghét và coi thường. Chắc hắn đang nghĩ tôi là một tiểu thư hư hỏng và ham chơi của một gia đình giàu có nào đó.
_Biến đi !
Hắn phun ra hai chữ qua kẽ răng, sau đó hắn tiếp tục uống rượu.
Tôi ngồi xuống bên cạnh hắn, cướp lấy ly rượu trên tay hắn.
Uống ực một hơi, tôi uống tiếp ly thứ hai. Cồn làm não bộ của tôi tê liệt, ý thức và suy nghĩ của tôi trở nên mơ hồ.
Không để cho hắn kịp nói câu nào, tôi nắm lấy cổ áo của hắn sau đó hôn lên môi hắn.
Tôi chưa hôn ai bao giờ, nên tôi mù tịt. Tôi tưởng chỉ cần chạm vào môi là xong. Tôi thấy mùi vị cũng không tệ lắm. Cảm giác có một đôi môi âm ấm và mềm mềm chạm vào môi mình khiến tôi rung động, và có cảm giác muốn bay.
Vậy là được rồi, tôi đã có nụ hôn đầu.
Tôi buông cổ áo của hắn ra. Nhìn đôi mắt mở to, đầy phẫn nộ của hắn, tôi biết hắn chuẩn bị đánh mình đến nơi.
“Không sao !”
Tôi tự an ủi, bị đánh như thế này cũng đáng. Ai bảo tôi chọc vào một kẻ cao ngạo và lạnh lùng làm gì ?
Não bộ của tôi dần lấy lại được một chút tỉnh táo khi tôi thấy bàn tay phải của hắn dơ lên cao. Tôi tưởng hắn chuẩn tị tặng cho mình một cái tát như trời giáng vì tội dám hôn hắn, nhưng hắn lại bấu chặt vào đôi vai gầy yếu của tôi.
Lần này đến lượt tôi thất kinh, tôi không hiểu hắn định làm gì mình.
Hắn hôn tôi ngấu nghiến. Tôi sợ hãi đến mức độ cả người căng cứng, mắt tôi trợn to nhất có thể. Vì quá bất ngờ trước hành động không thể đoán trước được của hắn, tôi hoàn toàn bất động, tôi cũng quên luôn cả phản ứng.
Tôi quên mất rằng mình là người sống, nên cần phải thở. Đến lúc hắn buông tôi ra, tôi ho sù sụ, mặt tôi tím tái vì thiếu dưỡng khí. Hắn im lặng nhìn tôi, hắn không nói một câu gì.
Kĩ thuật hôn của hắn rất cao siêu. Đôi môi và đầu lưỡi của tôi vẫn còn tê dại vì hắn, đầu óc tôi hỗn loạn, tôi hầu như không thể suy nghĩ được gì khi hắn hôn tôi.
Tôi thấy hổ thẹn với chính mình, không ngờ đã từng này tuổi đầu, tôi vẫn không biết gì cả.
Tôi đã cảm thấy đủ, nên đứng lên. Bỏ ra 10 triệu để mua một nụ hôn, tôi thấy cũng đáng. Hắn khiến tôi rất hài lòng. Tôi không hiểu mọi người có rủa tôi ngu ngốc hay không khi họ biết tôi bỏ ra một số tiền lớn như thế chỉ vì tôi muốn ai đó hôn mình ?
Tôi quay mình định bỏ đi, hắn nắm chặt lấy tay tôi. Một tay cầm lấy tờ chi phiếu 10 triệu, một tay lôi tôi đi theo hắn.
Tôi ngu ngơ bị lôi giật đi như một con rối không có chủ kiến, cũng không có quyền quyết định bất cứ việc gì.
Mọi người xung quanh đều tò mò nhìn tôi và hắn. Chắc họ đang nghĩ tôi và hắn là một đôi tình nhân, hay một đôi đang đi săn nhau đêm nay.
Tôi không thể quản được ý nghĩ của họ, cũng không muốn giải thích bất cứ một điều gì. Họ muốn nghĩ như thế nào thì mặc kệ họ đi.
Cạnh bên quán bar Catwalk có một khách sạn tám tầng. Hắn lôi giật tôi đi vào trong. Lúc đầu, tôi tưởng hắn lôi tôi đi ra ngoài để đánh tôi, nhưng thật không ngờ hắn lại lôi tôi vào đây. Không phải là hắn định làm thật chứ ?
Mặc dù mục đích đến đây là thế, nhưng tôi vẫn còn chưa kịp chuẩn bị tâm lý. Nếu hắn để cho tôi chủ động, tôi còn đỡ sợ, đằng này hắn lại lạnh lùng lôi tôi đi giống như là sắp mang tôi ra để hành hình. Cảm giác sợ hãi đã dẫn dắt đến ý nghĩ phản kháng, và chạy trốn của tôi. Tôi muốn bỏ chạy. Lúc này, tôi đã biết mình đắc tội với một nhân vật đáng sợ rồi.
Hắn bảo nhân viên quầy lễ tân đăng kí cho chúng tôi một phòng. Tôi cố gắng gỡ bàn tay cứng như thép của hắn ra khỏi tay phải của mình. Tôi không muốn lên phòng khách sạn cùng với hắn.
Hắn có thể coi tôi như một con bé con không hiểu chuyện mà tha thứ và bỏ qua cho tôi được không ?
Tôi biết tôi sai rồi, lần sau tôi sẽ không tái phạm nữa.
Mặt tôi mếu như sắp khóc. Được đi vào khách sạn với một anh chàng siêu đẹp trai và tuấn tú thế này, lẽ ra tôi phải mừng phát điên lên mới đúng, nhưng tôi lại gào thét, lại muốn bỏ chạy.
Tay tôi bị hắn bóp gần như sắp nát bét. Tôi vừa đau vừa sợ, tôi không biết phải làm gì mới phải.
Bị hắn lôi lên lầu hai, tôi đi không vững nên mấy lần suýt vấp té. Hắn không kiên nhẫn ôm lấy ngang eo tôi. Tôi chẳng khác gì một con bé con bị cha tức giận đánh vào mông.
Hắn thô bạo mở cửa phòng. Tôi hốt hoảng vội lao ra nhanh nhất có thể.
_Rầm !
Cánh cửa phòng bị bàn chân thon dài và mạnh mẽ của hắn đóng mạnh lại.
_Cạch !
Phòng đã bị khóa kín từ bên trong. Tôi chính thức bị lên lò mổ giết thịt.
Tôi khóc không ra nước mắt. Quá kinh hoàng và khiếp sợ, tôi đi giật lùi về phía sau, tôi cố tránh xa hắn, tôi muốn tạo một khoảng cách an toàn.
_Anh…anh đừng có lại đây. Nếu anh mà dám lại gần, tôi sẽ..sẽ…!
Tôi nhìn bên trái bên phải, thấy cái đèn bàn, tôi vội dơ lên cao.
_Anh mà lại gần tôi, tôi sẽ đập nó lên đầu anh.
Hắn khinh thường nhìn tôi. Tôi hiểu bàn tay run cầm cầm, và khuôn mặt vì sợ hãi mà run rẩy của tôi chẳng có chút đe dọa nào đối với hắn cả. Ngược lại hành động ngu ngốc của tôi còn khiến hắn muốn trừng phạt tôi hơn.
Hắn nhìn thẳng vào mắt tôi, hai tay khoanh trước ngực, hắn ung dung bước lại gần tôi.
Tôi hoảng hốt vội hét lên.
_Tôi đã bảo là anh đừng có lại gần đây ?
Người tôi dựa sát vào tường, tôi đứng không còn vững nữa.
Hắn không những không ngừng lại mà ngày càng tiến lại gần tôi. Để bảo về mình, tôi thật sự dơ đèn bàn lên để đánh hắn.
Tôi nghiêng đầu ra hướng khác, mắt tôi nhắm lại, tay tôi run run đánh hắn. Tôi không có dũng khí nhìn người khác bị đánh trọng thương trước mắt mình.
Không nghe thấy âm thanh gì, tôi hé mắt quay lại nhìn hắn.
Mặt tôi phút chốc đỏ bừng, mắt hắn dí sát vào mặt tôi, còn chiếc đèn bàn đang bị hắn giữ chặt.
Tôi chẳng những không làm gì được hắn, mà còn tạo cho hắn cơ hội phản kích lại mình.
Tôi chết rồi ! Lòng tôi không ngừng cầu nguyện, không ngừng kêu thánh phật phù hộ độ trì cho mình. Tôi biết mình không phải là một kẻ sống có thần có phật nhưng chỉ cần cứu thoát tôi ra khỏi đây, tôi nguyện sẽ đi lễ phật và đi nghe giảng đạo hàng tháng.
Chiếc đèn bàn bị đặt trả lại về chỗ cũ. Hai tay hắn chống qua tai tôi, mặt hắn và mặt tôi đối diện nhau. Tôi thấy ghẹt thở và áp lực. Tôi không dám nhìn thẳng vào đôi mắt đen sâu thăm thẳm như bóng đêm của hắn. Sức hút của hắn mạnh đến nỗi, trái tim tôi đập như trống trận ở trong lồng ngực.
Hắn không nói gì, hắn cúi xuống hôn tôi. Tôi muốn phản kháng, muốn giãy giụa và đánh hắn, nhưng cơ thể tôi đã bị tê liệt.
Đến lúc hắn bế tôi lên giường, hắn hôn tôi, ôm tôi, cởi váy của tôi, tôi lại ngỡ tưởng rằng mình đang ở trong một giấc mơ. Có thể hắn không phải là chàng hoàng tử mà tôi đã mơ tưởng, cũng không phải là người đàn ông mà tôi thầm thương trộm nhớ, nhưng những gì hắn mang lại cho tôi trong đêm nay, tôi sẽ nhớ mãi không quên.
Cảm giác từ một người phụ nữ ngây thơ, không biết gì bỗng chốc trở thành đàn bà thật đặc biệt. Tôi không biết rằng cuộc sống ngoài tiền, lại có nhiều sắc thái và có nhiều cảm xúc tuyệt diệu như thế.
Mười giờ sáng hôm sau, tôi mở đôi mắt nặng trĩu nhìn cảnh vật xung quanh. Đầu tôi đau như dần, còn cơ thể như vừa mới trải qua một trận chiến.
Trên giường tôi cảm thấy có một cánh tay nằng nặng đang đặt trên bụng mình, mùi thơm của nước hoa phả vào mùi tôi.
Tôi bỗng chốc thanh tỉnh khi mở to mắt nhìn người đàn ông đang say ngủ ở bên cạnh mình.
Cả cơ thể tôi căng cứng, mặt tôi đỏ bừng. Tôi tưởng tất cả chỉ là một giấc mơ ngọt ngào, không ngờ tất cả đều là sự thật. Tối hôm qua tôi đã đi bar, đã trả tiền để được hôn và được trở thành đàn bàn.
Nhìn khuôn mặt say ngủ của hắn, tim tôi đập mạnh. Hắn thật đẹp, thật quyến rũ. Tôi là người chỉ yêu tiền, nên không để ý nhiều đến xung quanh, cũng không quan tâm người ta xấu hay đẹp, nhưng kể từ lúc gặp hắn, tôi đã có suy nghĩ khác đi.
Không dám tưởng tượng đến cảnh khi hắn tỉnh dậy, tôi và hắn sẽ nói gì với nhau, và phải cư xử như thế nào cho đúng, tôi gắng gượng ngồi dậy.
Nhẹ nhàng gỡ tay hắn ra khỏi eo. Tôi bước xuống giường. Nhanh chóng mặc váy vào người, thu dọn hết tất cả tàn tích của mình, tôi rời khỏi phòng giống như một con mèo đang rình chuột.
Tôi sợ hắn, thật sự rất sợ. Hắn vừa có sức hút chết người, vừa có tính cách lạnh lùng và đáng sợ như ma quỷ. Chỉ cần nghĩ đến việc khi hắn tỉnh lại hắn sẽ dùng những cách tàn khốc để trừng phạt mình, là tôi đã không còn đủ can đảm để nhìn lại hắn đến lần thứ hai.
Khi tôi xuống lầu khách sạn để đi ra ngoài, cô nhân viên hôm qua mỉm cười chào tôi. Tôi đỏ mặt mỉm cười chào lại cô gái, tôi đi như chạy. Tôi đang xấu hổ, đang bối rối, tôi không thích ánh mắt tò mò của người khác. Tối hôm qua là lần đầu tiên của tôi, dù da mặt tôi có dày, tôi cũng không thể coi như không có gì.
Bắt một chiếc xe tắc xi, tôi bảo anh ta lái xe đưa tôi về nhà.
Vậy là ước nguyện thứ nhất, tôi đã hoàn thành được. Tôi chỉ còn lại mấy việc chưa thực hiện được. Ngồi trên xe, tôi thì thầm lời cảm ơn hắn, tôi hy vọng hắn không tức giận và nổi khùng lên khi thấy tôi biến mất.
Về đến nhà, đầu tiên tôi lao vào phòng tắm rửa, tôi muốn gột sạch hết những gì mà sự phóng túng của đêm qua đã để lại trên thân thể. Mặc dù tôi không thấy ghét, nhưng vẫn thấy khó chịu.
Bữa trưa, tôi không nấu gì nhiều. Ăn qua loa một chút cho ấm bụng, tôi nghĩ đến việc thu dọn hành lý.
Chỉ về trại trẻ mồ côi chơi có một tuần nên tôi không mang theo nhiều hành lý, tôi mang theo mấy bộ quần áo mặc hàng ngày, dầu gội đầu và mấy thứ linh tinh. Ba giờ chiều tôi bắt đầu xuất phát.
Kéo lê hành lý trên đường trải xi măng, con đường bỏng rát vì ánh nắng mặt trời, mồ hôi trên trán tôi nhễ nhại.
Không thể chịu đựng sự đày đọa thân xác này hơn được nữa, tôi tìm một gốc cây to rồi ngồi xuống, tôi muốn bắt một chiếc tắc xi.
Con đường vắng bóng người qua lại. Có lẽ không ai muốn đi ra đường dưới cái nóng hơn 30 độ C này. Trên vỉa hè, cách mấy trăm mét lại có một cái cây năm đến sáu tuổi nên bóng râm cũng che được một phần nào đó của con đường. Thỉnh thoảng lại có một làn gió mát thổi qua. Tôi thấy tâm hồn mình thư thái.
Đứng một mình ở đây, tôi đưa mắt nhìn xung quanh. Tôi giống như một lữ khách cô đơn, giống như một người sắp đi về miền cực lạc nhưng lại không có ai đưa tiễn.
Tôi sống luôn vội vã, luôn gấp gáp, luôn tính toán làm sao có thể kiếm được thật nhiều tiền và nhanh thăng chức, thậm chí tôi còn không dám chi tiêu gì cho bản thân. Nay tôi có thời gian để nghĩ cho riêng mình, có thời gian để ngắm cảnh vật, ngắm từng hàng cây và con đường mà mình đã đi qua.
Tôi thấy mình đã bỏ qua quá nhiều thứ. Tôi sống mà không có lạc thú, cũng không có niềm vui. Tôi cứ tưởng có tiền là có tất cả nhưng khi biết mình bị ung thư sắp chết, tôi mới biết sức khỏe và mạng sống của mình mới quý giá và đáng trân trọng biết bao.
Tôi hối hận, nhưng đã muộn mất rồi. Nước mắt trên má tôi lăn dài, môi tôi mặn chát. Tôi hy vọng trong thời gian còn lại của cuộc đời, tôi sẽ làm được một điều gì đó thật có ích và có ý nghĩa, tôi sẽ không nghĩ đến tiền nữa.
Một chiếc xe tắc xi màu trắng quẹo phải, nó đang tiến dần đến chỗ tôi đang đứng. Tôi vội đứng dậy vẫy tay.
Để về trại trẻ mồ côi nơi tôi từng sinh ra và lớn lên, tôi phải đến bến xe bắt một chiếc xe khách, và phải đi mất mấy tiếng đồng hồ mới đến nơi.
Từ nhà tôi đến bến xe, phải đi rất lâu, tôi mất hai tiếng ngồi trên xe tắc xi. Quá mệt mỏi và buồn ngủ, nên tôi đã ngủ gật trên xe. Đến khi tài xế gọi tôi, tôi mới giật mình tỉnh dậy.
Trả tiền cho anh ta, tôi lôi hành lý qua đường. Bến xe Gia Nghĩa nằm ở phía đối diện, muốn thuê xe, tôi bắt buộc phải liều mình băng qua một con đường lúc nào cũng đông đúc và ùn ùn xe cộ.
Thành phố Sài Gòn sáng nắng chiều mưa, nên bãi xe rất ẩm ướt. Nhìn mấy nghìn chiếc xe, từ xe khách loại hơn hai chục chỗ ngồi, đến loại xe nhỏ, từ năm đến sáu chỗ ngồi bị dầm mưa, dãi nắng ở trên sân gạch, tôi có một cảm giác nao lòng. Hơn một năm rồi, tôi mới đến đây. Mọi thứ vẫn không có gì thay đổi, người duy nhất ở đây thay đổi là tôi.
Đi vào trong nhà chờ, tôi gặp vô số người. Họ cũng giống như tôi, có người đến đây vì đi đón người thân, có người đến đây vì muốn mua vé đi đâu đó.
Tôi đi lướt qua họ, nhìn bảng vé in trên bảng chỉ dẫn, tôi đã biết mình phải đi đâu.
Tôi muốn mua vé xe khách chất lượng cao đến Phan Thiết, sau đó sẽ bắt xe đi tiếp đến Mũi Né. Tôi dự định vừa đi vừa kết hợp với nghỉ ngơi và ngắm cảnh nên tôi không vội.
Năm giờ chiều xe khách chất lượng cao Mai Linh bắt đầu lăn bánh, đi cùng với tôi có hơn mười người, họ đều có đôi có cặp, còn tôi chỉ có một mình.
Chọn một chiếc ghế gần cuối xe, tôi dựng va ly ở bên cạnh, còn túi sách tôi để lên gác xép của xe khách, nới ghế xe hơi ngả về phía sau, tôi nằm trên ghế, mắt nhìn ra ngoài cửa sổ.
Xe đi càng lúc càng xa, thành phố ồn ào và náo nhiệt bị bỏ lại phía sau. Hơn bảy giờ tối, xe dừng lại ở một quán ăn ven đường.
Quán ăn khá sạch sẽ và yên tĩnh. Tôi gọi một tô bún phở, ăn quan loa cho đầy bụng, tôi leo lên xe khách. Ba mươi phút sau mọi người lục đục kéo nhau lên xe.
Lúc đầu, tôi còn sức để mà ngắm cảnh hai bên đường, nhưng sau đó mắt tôi nặng dần, tôi chìm vào giấc ngủ lúc nào không hay.
Đến Phan Thiết, tôi xuống xe, thuê cho mình một căn phòng trong một khách sạn nhỏ, tôi dành thời gian cả ngày trên bãi biển và đi lang thang trên cát.
Đứng trước biển, tôi thấy đi du lịch một mình không đáng sợ như tôi tưởng. Hình như cảm giác mình sắp chết đã ăn mòn đi suy nghĩ tích cực trong tôi. Giờ đây tôi có thể sống cho riêng mình, nhưng tôi vẫn không thể nở một nụ cười.
Trong ngày, tôi đã được thưởng thức đặc sản và đi thăm thú mấy cảnh đẹp nổi tiếng của Phan Thiết.
Tôi dành ba ngày ở thành phố Phan Thiết, sau đó tôi tiếp tục bắt xe đến Mũi né.
Trở về nơi mình từng sống hơn mười sáu năm, tôi không thể ngăn được dòng lệ trực trào trên khóe mắt. Tôi nhớ như in từng con đường, nhớ cảm giác sợ hãi và phấn khích khi lần đầu tiên đi cầu dừa, nhớ cảm giác ngột ngạt khi lần đầu tiên học bơi, và nhớ những trận cãi vã nảy lửa với bọn bạn ở trong trại trẻ mồ côi.
Tôi đã về đây, về với đất mẹ, về với nơi đã nuôi nấng tôi khôn lớn trưởng thành. Hàng cây, con đường, sông núi, ao hồ, con người nơi đây đều im đậm vào trong trí nhớ. Tôi sẽ nhớ họ khi tôi đi. Họ là những con người mà tôi kính yêu nhất, cũng muốn cảm ơn nhất.
Đứng trước cánh cổng sắt hoen rỉ màu xanh nhạt, nước mắt tôi nhạt nhòe, môi tôi run rẩy. Tôi ngước mắt lên nhìn bầu trời cao. Mây trắng vẫn bay, bầu trời vẫn trong xanh, cuộc sống vẫn tiếp tục, tôi mất đi nhưng không có nghĩa là mọi thứ sẽ dừng lại. Tôi phải chấp nhận cuộc sống có giới hạn và ngắn ngủi của mình.
Mở cánh cổng sắt, tôi hồi hộp và nôn nao bước vào trong. Tôi muốn đi thật nhanh, muốn vùi đầu vào lòng sơ Hiền, sơ Thủy, tôi muốn khóc thật đã, muốn họ vỗ về an ủi tôi, muốn dang rộng vòng tay để ôm bọn trẻ. Muốn nhìn thấy khuôn mặt bừng sáng, và nụ cười rạng rỡ của chúng khi được nhận quà, và muốn thấy cảm giác được chúng chào đón khi thấy tôi về.
Từng bước từng bước tôi tiến dần đến thiên đường nhỏ bé của mình.
_A…!...A…! Chị Khánh Băng về !
Một con bé mười tuổi, tóc tếp thành hai bím, khuôn mặt bầu bĩnh dễ thương hét ầm lên. Bọn trẻ con đang chơi đùa nghe tiếng hét của con bé, chúng đều dừng cả lại.
Giây tiếp theo, chúng chạy ùa lại bao vây lấy tôi vào giữa. Có đứa nắm áo tôi, có đứa nắm lấy chiếc quần jean màu xanh bạc mà tôi đang mặc ở trên người. Khuôn mặt chúng biểu lộ sự vui sướng, và kích động.
Tình cảm của bọn trẻ rất chân thật, yêu ghét chúng luôn thể hiện ra khuôn mặt và hành động của mình, chúng rất ngây thơ, trong sáng và hồn nhiên, chúng không có phức tạp như người lớn.
Tôi cúi xuống ôm lấy từng đứa, sau đó mở túi quà mà tôi đã dày công chuẩn bị, tôi phát cho từng đứa.
Nghe giọng nói tíu tít, và reo ầm lên của bọn trẻ, tôi vừa cười vừa khóc. Có lẽ khi tôi chết đi, vẫn có những khuôn mặt hồn nhiền và thơ ngây này nhớ đến tôi.
Dẹp dọn nhà xong, tôi tắm rửa sạch sẽ. Mở máy tính Laptop, tôi lên google search mấy quán bar nổi tiếng của thành phố. Tôi muốn tìm bạn trai, muốn tìm cho mình cảm giác được yêu, được quan tâm và được nghe những lời dịu dàng đầy mật ngọt, mặc dù tôi biết những lời đó chỉ là giả dối. Tôi không còn nhiều thời gian, nên không muốn bắt đầu một mối quan hệ hẹn hò rắc rối như những cặp tình nhân bình thường khác, tôi sẽ dùng tiền của mình để mua một đêm của trai bao.
“Ha ha ha !”
Tôi muốn cười to lắm nhưng cười không nổi. Nước mắt làm bờ môi tôi mặn chát. Có thể tôi đã đi đến đường cùng rồi.
Tám giờ tối, tôi mặc một bộ đầm đẹp nhất, đi một đôi guốc màu đỏ. Tay cầm ví tiền, tôi khóa cửa phòng.
Tối nay tôi muốn đi bar, muốn mua một chiếc váy lụa màu đỏ. Tôi không có thời gian để làm tóc nên đành để buông xõa tự nhiên.
Dáng tôi thanh mảnh, tuy không được gọi là quốc sắc thiên hương nhưng tôi vẫn thuộc diện xinh đẹp và dễ nhìn. Khuôn mặt tôi giống như búp bê, nếu tôi thường xuyên cười, và bớt nói mấy lời chanh chua, có lẽ tôi sẽ là một thiên kim tiểu thư khả ái động lòng người.
Bây giờ nói gì e rằng cũng đã muộn, ấn tượng mà tôi tạo ra cho mọi người quá sâu, tôi không thể thay đổi được nữa.
Trên đường đi, tôi bảo tắc xi dừng lại trước cửa hàng thời trang Queen. Tôi chưa bao giờ dám đặt chân vào đây, tôi chỉ dám đứng nhìn từ xa, và ước ao trong thầm lặng. Nay tôi mới có dũng khí chi ra một số tiền lớn để mua cho mình một chiếc váy lụa màu hồng nhạt mà tôi thích.
Mở cánh cửa làm bằng kính trong suốt tôi, bước vào trong. Cửa hàng gồm hai tầng. Ở đây đa số toàn bán hàng hiệu có giá cả trên trời. Nhân viên bán hàng rất lịch sự và nhã nhặn, họ nhiệt tình tìm giúp tôi những bộ váy phù hợp với vóc dáng và nước da của tôi.
Tôi thử hết bộ nọ đến bộ kia, mùi thơm của hoa nhài trong phòng đã kích thích khứu giác của tôi. Tôi là người nhạy cảm với mùi hương, chỉ cần ngửi một lần tôi sẽ nhớ mãi.
Mất hơn ba mươi phút, cuối cùng tôi cũng chọn được một bộ đầm ưng ý. Lúc đầu tôi định mua một chiếc váy lụa màu hồng nhạt, nhưng cuối cùng tôi lại chọn một chiếc váy màu xanh dương hở vai, có chít eo.
Chiếc váy dài đến ngang gối của tôi. Nhờ mấy nhân viên trong cửa hàng chỉnh lại mái tóc; đánh một ít phấn trên má; tô một chút son bóng trên môi, thay đôi guốc màu đỏ bằng màu xanh lam, tôi đã có được một diện mạo hoàn hảo và hoàn mỹ.
Trả tiền, và mỉm cười nói câu cám ơn họ, tôi rời khỏi cửa hàng.
Chiếc xe tắc xi lúc nãy vẫn còn chờ tôi. Nhìn ánh mắt bối rối của anh ta khi nhìn thấy tôi đã thay đổi và lột xác hoàn toàn, tôi cười hài lòng.
Hơn mười giờ đêm, tôi mới đến bar Catwalk. Đây là bar nổi tiếng của thành phố. Tôi mặc dù không bao giờ đặt chân đến bar nhưng cũng thường xuyên đọc báo chí, nên cũng biết khá nhiều.
Đã là bar thì tất nhiên phải có rượu, có thuốc lá, có âm nhạc, và những bộ quần áo đầy đủ sắc màu.
Trong bar rất tối, lúc đầu tôi thấy hơi choáng váng vì không thể quen được với ánh sáng lờ mờ ở nơi đây. Đi qua những thân hình nhún nhảy lắc lư trong tiếng nhạc kích động, và tiếng cười đùa nói chuyện của mọi người, tôi tiến đến một chiếc bàn gần quần bar.
Tôi không thường xuyên uống rượu, nhưng không phải là không biết. Gọi một ly rượu ngoại của Pháp, tôi vừa nhấm nháp vừa quan sát xung quanh.
Bar Catwalk rất rộng, tôi ước chừng khoảng từ 50 đến 80 mét vuông. Ghế ngồi được bọc vải màu đỏ, bàn làm bằng gỗ, có khoảng hơn 20 chiếc bàn. Ở giữa bar có một khoảng trống dành cho việc nhảy nhót.
Từng đôi từng đôi đang đưa nhau ra sàn nhảy, cứ mỗi lần một giai điệu kết thúc, DJ lại chuyển sang một giai điệu khác. Tôi không biết nhảy nhiều, tôi chỉ nhảy được Valse, cổ điển, và standard.
Học nhảy tốn rất nhiều tiền, nhưng vì công việc nên tôi phải cắn răng chi ra một khoảng học vào các buổi tối. Còn nhớ trước kia tôi không biết một chữ tiếng Anh nào, nhưng hiện nay tôi đã nói được ba ngôn ngữ. Tất cả mọi thứ đều là do tôi nghĩ đến tương lai và tự học là chính.
DJ đang chuyển sang điệu Cha cha cha. Ngồi trên ghế, tôi nghe được tiếng cười nói kích động của đám đông. Môi tôi nhếch lên một nụ cười nhạt nhẽo, hóa ra đi bar cũng không hứng thú như tôi tưởng.
Tôi quan sát hầu như tất cả đàn ông đứng gần mình, tôi muốn tìm một người phù hợp. Dù sao tôi cũng không có gì để mất, cuộc sống của tôi đã giống như sợi chỉ treo mành chuông, tôi không còn hơi sức để mà tính toán tiếp nữa.
Từ lúc tôi bước vào quán, có mấy chàng trai bước lại làm quen và nói chuyện với tôi. Tôi mỉm cười tiếp chuyện với họ. Nếu là trước kia, tôi đã đi thẳng và không thèm nhìn họ đến lấy một cái rồi, nhưng giờ tôi muốn cho mình một cơ hội.
Tuy tôi đến đây là để tìm một người để trao nụ hôn đầu và cảm giác được một lần làm đàn bà, nhưng không phải ai tôi cũng chọn.
Nói chuyện với hơn sáu người đàn ông, tôi vẫn chưa tìm được người phù hợp. Chán nản, tôi nghĩ chắc đêm nay tôi đành ra về tay không.
Uống gần hết chai rượu, tôi có chút chuếch choáng muốn say. Tôi cười khổ, không ngờ lúc tôi không muốn tôi lại thấy quanh mình đầy những chàng trai lịch sự và tuấn tú, giờ tôi cần lại chẳng thấy ai phù hợp. Hay là do tôi đã chọn sai địa điểm ?
Gần mười hai giờ đêm, có một chàng trai trong trang phục bụi bặm xuất hiện trong tầm mắt của tôi.
Anh ta mặc một chiếc quần jean màu xám, áo thun màu đen; cổ hình trái tim, mái tóc anh ta rất dày; mềm và mượt, đôi mắt đen sâu thẳm như trời đêm, đôi môi màu đỏ như son lúc nào cũng nhếch lên tỏ vẻ cao ngạo và khinh mạn. Khi quan sát đầy đủ khuôn mặt của anh ta, tôi thấy hô hấp của mình ngưng trệ. Tôi từng gặp rất nhiều đàn ông, nhưng chưa từng thấy một người con trai nào lại đẹp như thế này. Vẻ đẹp của anh ta giống như một thiên thần lạnh băng trong trang phục màu đen, anh là thiên thần đen.
Việc xuất hiện một chàng trai có vẻ đẹp hoang dã đã khiến nhiều người phải xuýt xoa và hét lên nho nhỏ. Anh ta rất đẹp, rất thu hút, nhưng không ai dám nhìn anh ta lâu, vì anh ta quá lạnh lùng. Ánh mắt lạnh lẽo của anh ta có thể khiến người đối diện phải từ bỏ ước muốn chiêm ngưỡng, và lại gần làm quen với mình.
Tôi nghĩ chắc anh ta cũng không vui thú gì khi mình có một vẻ đẹp còn hơn cả một mỹ nhân. Cũng may ngoài vẻ đẹp ở bên ngoài, ở anh ta còn toát lên khí chất của một con sư tử. Con người luôn tìm kiếm sự an toàn, không ai muốn mình bị thương hay mất mạng. Chỉ có kẻ điên mới không biết sống chết là gì ?
Có lẽ là do rượu, do tôi đang chán đời muốn chết, nên tôi mới loạng choạng bước lại gần hắn.
Đặt một chi phiếu hơn 10 triệu trên bàn, tôi mỉm cười ngọt ngào hỏi.
_Tôi có thể thuê anh một đêm được không ?
Bình thường tôi sẽ không dám nói câu này, cũng không bao giờ bỏ ra một số tiền lớn như thế để thuê người khác phá đời con gái của mình.
Hắn sửng sốt nhìn tôi. Tôi biết ánh mắt hắn hiện lên sự chán ghét và coi thường. Chắc hắn đang nghĩ tôi là một tiểu thư hư hỏng và ham chơi của một gia đình giàu có nào đó.
_Biến đi !
Hắn phun ra hai chữ qua kẽ răng, sau đó hắn tiếp tục uống rượu.
Tôi ngồi xuống bên cạnh hắn, cướp lấy ly rượu trên tay hắn.
Uống ực một hơi, tôi uống tiếp ly thứ hai. Cồn làm não bộ của tôi tê liệt, ý thức và suy nghĩ của tôi trở nên mơ hồ.
Không để cho hắn kịp nói câu nào, tôi nắm lấy cổ áo của hắn sau đó hôn lên môi hắn.
Tôi chưa hôn ai bao giờ, nên tôi mù tịt. Tôi tưởng chỉ cần chạm vào môi là xong. Tôi thấy mùi vị cũng không tệ lắm. Cảm giác có một đôi môi âm ấm và mềm mềm chạm vào môi mình khiến tôi rung động, và có cảm giác muốn bay.
Vậy là được rồi, tôi đã có nụ hôn đầu.
Tôi buông cổ áo của hắn ra. Nhìn đôi mắt mở to, đầy phẫn nộ của hắn, tôi biết hắn chuẩn bị đánh mình đến nơi.
“Không sao !”
Tôi tự an ủi, bị đánh như thế này cũng đáng. Ai bảo tôi chọc vào một kẻ cao ngạo và lạnh lùng làm gì ?
Não bộ của tôi dần lấy lại được một chút tỉnh táo khi tôi thấy bàn tay phải của hắn dơ lên cao. Tôi tưởng hắn chuẩn tị tặng cho mình một cái tát như trời giáng vì tội dám hôn hắn, nhưng hắn lại bấu chặt vào đôi vai gầy yếu của tôi.
Lần này đến lượt tôi thất kinh, tôi không hiểu hắn định làm gì mình.
Hắn hôn tôi ngấu nghiến. Tôi sợ hãi đến mức độ cả người căng cứng, mắt tôi trợn to nhất có thể. Vì quá bất ngờ trước hành động không thể đoán trước được của hắn, tôi hoàn toàn bất động, tôi cũng quên luôn cả phản ứng.
Tôi quên mất rằng mình là người sống, nên cần phải thở. Đến lúc hắn buông tôi ra, tôi ho sù sụ, mặt tôi tím tái vì thiếu dưỡng khí. Hắn im lặng nhìn tôi, hắn không nói một câu gì.
Kĩ thuật hôn của hắn rất cao siêu. Đôi môi và đầu lưỡi của tôi vẫn còn tê dại vì hắn, đầu óc tôi hỗn loạn, tôi hầu như không thể suy nghĩ được gì khi hắn hôn tôi.
Tôi thấy hổ thẹn với chính mình, không ngờ đã từng này tuổi đầu, tôi vẫn không biết gì cả.
Tôi đã cảm thấy đủ, nên đứng lên. Bỏ ra 10 triệu để mua một nụ hôn, tôi thấy cũng đáng. Hắn khiến tôi rất hài lòng. Tôi không hiểu mọi người có rủa tôi ngu ngốc hay không khi họ biết tôi bỏ ra một số tiền lớn như thế chỉ vì tôi muốn ai đó hôn mình ?
Tôi quay mình định bỏ đi, hắn nắm chặt lấy tay tôi. Một tay cầm lấy tờ chi phiếu 10 triệu, một tay lôi tôi đi theo hắn.
Tôi ngu ngơ bị lôi giật đi như một con rối không có chủ kiến, cũng không có quyền quyết định bất cứ việc gì.
Mọi người xung quanh đều tò mò nhìn tôi và hắn. Chắc họ đang nghĩ tôi và hắn là một đôi tình nhân, hay một đôi đang đi săn nhau đêm nay.
Tôi không thể quản được ý nghĩ của họ, cũng không muốn giải thích bất cứ một điều gì. Họ muốn nghĩ như thế nào thì mặc kệ họ đi.
Cạnh bên quán bar Catwalk có một khách sạn tám tầng. Hắn lôi giật tôi đi vào trong. Lúc đầu, tôi tưởng hắn lôi tôi đi ra ngoài để đánh tôi, nhưng thật không ngờ hắn lại lôi tôi vào đây. Không phải là hắn định làm thật chứ ?
Mặc dù mục đích đến đây là thế, nhưng tôi vẫn còn chưa kịp chuẩn bị tâm lý. Nếu hắn để cho tôi chủ động, tôi còn đỡ sợ, đằng này hắn lại lạnh lùng lôi tôi đi giống như là sắp mang tôi ra để hành hình. Cảm giác sợ hãi đã dẫn dắt đến ý nghĩ phản kháng, và chạy trốn của tôi. Tôi muốn bỏ chạy. Lúc này, tôi đã biết mình đắc tội với một nhân vật đáng sợ rồi.
Hắn bảo nhân viên quầy lễ tân đăng kí cho chúng tôi một phòng. Tôi cố gắng gỡ bàn tay cứng như thép của hắn ra khỏi tay phải của mình. Tôi không muốn lên phòng khách sạn cùng với hắn.
Hắn có thể coi tôi như một con bé con không hiểu chuyện mà tha thứ và bỏ qua cho tôi được không ?
Tôi biết tôi sai rồi, lần sau tôi sẽ không tái phạm nữa.
Mặt tôi mếu như sắp khóc. Được đi vào khách sạn với một anh chàng siêu đẹp trai và tuấn tú thế này, lẽ ra tôi phải mừng phát điên lên mới đúng, nhưng tôi lại gào thét, lại muốn bỏ chạy.
Tay tôi bị hắn bóp gần như sắp nát bét. Tôi vừa đau vừa sợ, tôi không biết phải làm gì mới phải.
Bị hắn lôi lên lầu hai, tôi đi không vững nên mấy lần suýt vấp té. Hắn không kiên nhẫn ôm lấy ngang eo tôi. Tôi chẳng khác gì một con bé con bị cha tức giận đánh vào mông.
Hắn thô bạo mở cửa phòng. Tôi hốt hoảng vội lao ra nhanh nhất có thể.
_Rầm !
Cánh cửa phòng bị bàn chân thon dài và mạnh mẽ của hắn đóng mạnh lại.
_Cạch !
Phòng đã bị khóa kín từ bên trong. Tôi chính thức bị lên lò mổ giết thịt.
Tôi khóc không ra nước mắt. Quá kinh hoàng và khiếp sợ, tôi đi giật lùi về phía sau, tôi cố tránh xa hắn, tôi muốn tạo một khoảng cách an toàn.
_Anh…anh đừng có lại đây. Nếu anh mà dám lại gần, tôi sẽ..sẽ…!
Tôi nhìn bên trái bên phải, thấy cái đèn bàn, tôi vội dơ lên cao.
_Anh mà lại gần tôi, tôi sẽ đập nó lên đầu anh.
Hắn khinh thường nhìn tôi. Tôi hiểu bàn tay run cầm cầm, và khuôn mặt vì sợ hãi mà run rẩy của tôi chẳng có chút đe dọa nào đối với hắn cả. Ngược lại hành động ngu ngốc của tôi còn khiến hắn muốn trừng phạt tôi hơn.
Hắn nhìn thẳng vào mắt tôi, hai tay khoanh trước ngực, hắn ung dung bước lại gần tôi.
Tôi hoảng hốt vội hét lên.
_Tôi đã bảo là anh đừng có lại gần đây ?
Người tôi dựa sát vào tường, tôi đứng không còn vững nữa.
Hắn không những không ngừng lại mà ngày càng tiến lại gần tôi. Để bảo về mình, tôi thật sự dơ đèn bàn lên để đánh hắn.
Tôi nghiêng đầu ra hướng khác, mắt tôi nhắm lại, tay tôi run run đánh hắn. Tôi không có dũng khí nhìn người khác bị đánh trọng thương trước mắt mình.
Không nghe thấy âm thanh gì, tôi hé mắt quay lại nhìn hắn.
Mặt tôi phút chốc đỏ bừng, mắt hắn dí sát vào mặt tôi, còn chiếc đèn bàn đang bị hắn giữ chặt.
Tôi chẳng những không làm gì được hắn, mà còn tạo cho hắn cơ hội phản kích lại mình.
Tôi chết rồi ! Lòng tôi không ngừng cầu nguyện, không ngừng kêu thánh phật phù hộ độ trì cho mình. Tôi biết mình không phải là một kẻ sống có thần có phật nhưng chỉ cần cứu thoát tôi ra khỏi đây, tôi nguyện sẽ đi lễ phật và đi nghe giảng đạo hàng tháng.
Chiếc đèn bàn bị đặt trả lại về chỗ cũ. Hai tay hắn chống qua tai tôi, mặt hắn và mặt tôi đối diện nhau. Tôi thấy ghẹt thở và áp lực. Tôi không dám nhìn thẳng vào đôi mắt đen sâu thăm thẳm như bóng đêm của hắn. Sức hút của hắn mạnh đến nỗi, trái tim tôi đập như trống trận ở trong lồng ngực.
Hắn không nói gì, hắn cúi xuống hôn tôi. Tôi muốn phản kháng, muốn giãy giụa và đánh hắn, nhưng cơ thể tôi đã bị tê liệt.
Đến lúc hắn bế tôi lên giường, hắn hôn tôi, ôm tôi, cởi váy của tôi, tôi lại ngỡ tưởng rằng mình đang ở trong một giấc mơ. Có thể hắn không phải là chàng hoàng tử mà tôi đã mơ tưởng, cũng không phải là người đàn ông mà tôi thầm thương trộm nhớ, nhưng những gì hắn mang lại cho tôi trong đêm nay, tôi sẽ nhớ mãi không quên.
Cảm giác từ một người phụ nữ ngây thơ, không biết gì bỗng chốc trở thành đàn bà thật đặc biệt. Tôi không biết rằng cuộc sống ngoài tiền, lại có nhiều sắc thái và có nhiều cảm xúc tuyệt diệu như thế.
Mười giờ sáng hôm sau, tôi mở đôi mắt nặng trĩu nhìn cảnh vật xung quanh. Đầu tôi đau như dần, còn cơ thể như vừa mới trải qua một trận chiến.
Trên giường tôi cảm thấy có một cánh tay nằng nặng đang đặt trên bụng mình, mùi thơm của nước hoa phả vào mùi tôi.
Tôi bỗng chốc thanh tỉnh khi mở to mắt nhìn người đàn ông đang say ngủ ở bên cạnh mình.
Cả cơ thể tôi căng cứng, mặt tôi đỏ bừng. Tôi tưởng tất cả chỉ là một giấc mơ ngọt ngào, không ngờ tất cả đều là sự thật. Tối hôm qua tôi đã đi bar, đã trả tiền để được hôn và được trở thành đàn bàn.
Nhìn khuôn mặt say ngủ của hắn, tim tôi đập mạnh. Hắn thật đẹp, thật quyến rũ. Tôi là người chỉ yêu tiền, nên không để ý nhiều đến xung quanh, cũng không quan tâm người ta xấu hay đẹp, nhưng kể từ lúc gặp hắn, tôi đã có suy nghĩ khác đi.
Không dám tưởng tượng đến cảnh khi hắn tỉnh dậy, tôi và hắn sẽ nói gì với nhau, và phải cư xử như thế nào cho đúng, tôi gắng gượng ngồi dậy.
Nhẹ nhàng gỡ tay hắn ra khỏi eo. Tôi bước xuống giường. Nhanh chóng mặc váy vào người, thu dọn hết tất cả tàn tích của mình, tôi rời khỏi phòng giống như một con mèo đang rình chuột.
Tôi sợ hắn, thật sự rất sợ. Hắn vừa có sức hút chết người, vừa có tính cách lạnh lùng và đáng sợ như ma quỷ. Chỉ cần nghĩ đến việc khi hắn tỉnh lại hắn sẽ dùng những cách tàn khốc để trừng phạt mình, là tôi đã không còn đủ can đảm để nhìn lại hắn đến lần thứ hai.
Khi tôi xuống lầu khách sạn để đi ra ngoài, cô nhân viên hôm qua mỉm cười chào tôi. Tôi đỏ mặt mỉm cười chào lại cô gái, tôi đi như chạy. Tôi đang xấu hổ, đang bối rối, tôi không thích ánh mắt tò mò của người khác. Tối hôm qua là lần đầu tiên của tôi, dù da mặt tôi có dày, tôi cũng không thể coi như không có gì.
Bắt một chiếc xe tắc xi, tôi bảo anh ta lái xe đưa tôi về nhà.
Vậy là ước nguyện thứ nhất, tôi đã hoàn thành được. Tôi chỉ còn lại mấy việc chưa thực hiện được. Ngồi trên xe, tôi thì thầm lời cảm ơn hắn, tôi hy vọng hắn không tức giận và nổi khùng lên khi thấy tôi biến mất.
Về đến nhà, đầu tiên tôi lao vào phòng tắm rửa, tôi muốn gột sạch hết những gì mà sự phóng túng của đêm qua đã để lại trên thân thể. Mặc dù tôi không thấy ghét, nhưng vẫn thấy khó chịu.
Bữa trưa, tôi không nấu gì nhiều. Ăn qua loa một chút cho ấm bụng, tôi nghĩ đến việc thu dọn hành lý.
Chỉ về trại trẻ mồ côi chơi có một tuần nên tôi không mang theo nhiều hành lý, tôi mang theo mấy bộ quần áo mặc hàng ngày, dầu gội đầu và mấy thứ linh tinh. Ba giờ chiều tôi bắt đầu xuất phát.
Kéo lê hành lý trên đường trải xi măng, con đường bỏng rát vì ánh nắng mặt trời, mồ hôi trên trán tôi nhễ nhại.
Không thể chịu đựng sự đày đọa thân xác này hơn được nữa, tôi tìm một gốc cây to rồi ngồi xuống, tôi muốn bắt một chiếc tắc xi.
Con đường vắng bóng người qua lại. Có lẽ không ai muốn đi ra đường dưới cái nóng hơn 30 độ C này. Trên vỉa hè, cách mấy trăm mét lại có một cái cây năm đến sáu tuổi nên bóng râm cũng che được một phần nào đó của con đường. Thỉnh thoảng lại có một làn gió mát thổi qua. Tôi thấy tâm hồn mình thư thái.
Đứng một mình ở đây, tôi đưa mắt nhìn xung quanh. Tôi giống như một lữ khách cô đơn, giống như một người sắp đi về miền cực lạc nhưng lại không có ai đưa tiễn.
Tôi sống luôn vội vã, luôn gấp gáp, luôn tính toán làm sao có thể kiếm được thật nhiều tiền và nhanh thăng chức, thậm chí tôi còn không dám chi tiêu gì cho bản thân. Nay tôi có thời gian để nghĩ cho riêng mình, có thời gian để ngắm cảnh vật, ngắm từng hàng cây và con đường mà mình đã đi qua.
Tôi thấy mình đã bỏ qua quá nhiều thứ. Tôi sống mà không có lạc thú, cũng không có niềm vui. Tôi cứ tưởng có tiền là có tất cả nhưng khi biết mình bị ung thư sắp chết, tôi mới biết sức khỏe và mạng sống của mình mới quý giá và đáng trân trọng biết bao.
Tôi hối hận, nhưng đã muộn mất rồi. Nước mắt trên má tôi lăn dài, môi tôi mặn chát. Tôi hy vọng trong thời gian còn lại của cuộc đời, tôi sẽ làm được một điều gì đó thật có ích và có ý nghĩa, tôi sẽ không nghĩ đến tiền nữa.
Một chiếc xe tắc xi màu trắng quẹo phải, nó đang tiến dần đến chỗ tôi đang đứng. Tôi vội đứng dậy vẫy tay.
Để về trại trẻ mồ côi nơi tôi từng sinh ra và lớn lên, tôi phải đến bến xe bắt một chiếc xe khách, và phải đi mất mấy tiếng đồng hồ mới đến nơi.
Từ nhà tôi đến bến xe, phải đi rất lâu, tôi mất hai tiếng ngồi trên xe tắc xi. Quá mệt mỏi và buồn ngủ, nên tôi đã ngủ gật trên xe. Đến khi tài xế gọi tôi, tôi mới giật mình tỉnh dậy.
Trả tiền cho anh ta, tôi lôi hành lý qua đường. Bến xe Gia Nghĩa nằm ở phía đối diện, muốn thuê xe, tôi bắt buộc phải liều mình băng qua một con đường lúc nào cũng đông đúc và ùn ùn xe cộ.
Thành phố Sài Gòn sáng nắng chiều mưa, nên bãi xe rất ẩm ướt. Nhìn mấy nghìn chiếc xe, từ xe khách loại hơn hai chục chỗ ngồi, đến loại xe nhỏ, từ năm đến sáu chỗ ngồi bị dầm mưa, dãi nắng ở trên sân gạch, tôi có một cảm giác nao lòng. Hơn một năm rồi, tôi mới đến đây. Mọi thứ vẫn không có gì thay đổi, người duy nhất ở đây thay đổi là tôi.
Đi vào trong nhà chờ, tôi gặp vô số người. Họ cũng giống như tôi, có người đến đây vì đi đón người thân, có người đến đây vì muốn mua vé đi đâu đó.
Tôi đi lướt qua họ, nhìn bảng vé in trên bảng chỉ dẫn, tôi đã biết mình phải đi đâu.
Tôi muốn mua vé xe khách chất lượng cao đến Phan Thiết, sau đó sẽ bắt xe đi tiếp đến Mũi Né. Tôi dự định vừa đi vừa kết hợp với nghỉ ngơi và ngắm cảnh nên tôi không vội.
Năm giờ chiều xe khách chất lượng cao Mai Linh bắt đầu lăn bánh, đi cùng với tôi có hơn mười người, họ đều có đôi có cặp, còn tôi chỉ có một mình.
Chọn một chiếc ghế gần cuối xe, tôi dựng va ly ở bên cạnh, còn túi sách tôi để lên gác xép của xe khách, nới ghế xe hơi ngả về phía sau, tôi nằm trên ghế, mắt nhìn ra ngoài cửa sổ.
Xe đi càng lúc càng xa, thành phố ồn ào và náo nhiệt bị bỏ lại phía sau. Hơn bảy giờ tối, xe dừng lại ở một quán ăn ven đường.
Quán ăn khá sạch sẽ và yên tĩnh. Tôi gọi một tô bún phở, ăn quan loa cho đầy bụng, tôi leo lên xe khách. Ba mươi phút sau mọi người lục đục kéo nhau lên xe.
Lúc đầu, tôi còn sức để mà ngắm cảnh hai bên đường, nhưng sau đó mắt tôi nặng dần, tôi chìm vào giấc ngủ lúc nào không hay.
Đến Phan Thiết, tôi xuống xe, thuê cho mình một căn phòng trong một khách sạn nhỏ, tôi dành thời gian cả ngày trên bãi biển và đi lang thang trên cát.
Đứng trước biển, tôi thấy đi du lịch một mình không đáng sợ như tôi tưởng. Hình như cảm giác mình sắp chết đã ăn mòn đi suy nghĩ tích cực trong tôi. Giờ đây tôi có thể sống cho riêng mình, nhưng tôi vẫn không thể nở một nụ cười.
Trong ngày, tôi đã được thưởng thức đặc sản và đi thăm thú mấy cảnh đẹp nổi tiếng của Phan Thiết.
Tôi dành ba ngày ở thành phố Phan Thiết, sau đó tôi tiếp tục bắt xe đến Mũi né.
Trở về nơi mình từng sống hơn mười sáu năm, tôi không thể ngăn được dòng lệ trực trào trên khóe mắt. Tôi nhớ như in từng con đường, nhớ cảm giác sợ hãi và phấn khích khi lần đầu tiên đi cầu dừa, nhớ cảm giác ngột ngạt khi lần đầu tiên học bơi, và nhớ những trận cãi vã nảy lửa với bọn bạn ở trong trại trẻ mồ côi.
Tôi đã về đây, về với đất mẹ, về với nơi đã nuôi nấng tôi khôn lớn trưởng thành. Hàng cây, con đường, sông núi, ao hồ, con người nơi đây đều im đậm vào trong trí nhớ. Tôi sẽ nhớ họ khi tôi đi. Họ là những con người mà tôi kính yêu nhất, cũng muốn cảm ơn nhất.
Đứng trước cánh cổng sắt hoen rỉ màu xanh nhạt, nước mắt tôi nhạt nhòe, môi tôi run rẩy. Tôi ngước mắt lên nhìn bầu trời cao. Mây trắng vẫn bay, bầu trời vẫn trong xanh, cuộc sống vẫn tiếp tục, tôi mất đi nhưng không có nghĩa là mọi thứ sẽ dừng lại. Tôi phải chấp nhận cuộc sống có giới hạn và ngắn ngủi của mình.
Mở cánh cổng sắt, tôi hồi hộp và nôn nao bước vào trong. Tôi muốn đi thật nhanh, muốn vùi đầu vào lòng sơ Hiền, sơ Thủy, tôi muốn khóc thật đã, muốn họ vỗ về an ủi tôi, muốn dang rộng vòng tay để ôm bọn trẻ. Muốn nhìn thấy khuôn mặt bừng sáng, và nụ cười rạng rỡ của chúng khi được nhận quà, và muốn thấy cảm giác được chúng chào đón khi thấy tôi về.
Từng bước từng bước tôi tiến dần đến thiên đường nhỏ bé của mình.
_A…!...A…! Chị Khánh Băng về !
Một con bé mười tuổi, tóc tếp thành hai bím, khuôn mặt bầu bĩnh dễ thương hét ầm lên. Bọn trẻ con đang chơi đùa nghe tiếng hét của con bé, chúng đều dừng cả lại.
Giây tiếp theo, chúng chạy ùa lại bao vây lấy tôi vào giữa. Có đứa nắm áo tôi, có đứa nắm lấy chiếc quần jean màu xanh bạc mà tôi đang mặc ở trên người. Khuôn mặt chúng biểu lộ sự vui sướng, và kích động.
Tình cảm của bọn trẻ rất chân thật, yêu ghét chúng luôn thể hiện ra khuôn mặt và hành động của mình, chúng rất ngây thơ, trong sáng và hồn nhiên, chúng không có phức tạp như người lớn.
Tôi cúi xuống ôm lấy từng đứa, sau đó mở túi quà mà tôi đã dày công chuẩn bị, tôi phát cho từng đứa.
Nghe giọng nói tíu tít, và reo ầm lên của bọn trẻ, tôi vừa cười vừa khóc. Có lẽ khi tôi chết đi, vẫn có những khuôn mặt hồn nhiền và thơ ngây này nhớ đến tôi.
/75
|