Thanh Nguyên nhịp nhịp ngón tay lên mặt bàn, nhíu mày suy nghĩ. Lát sau, cô chấm tay vào tách trà, viết lên mặt bàn bốn chữ
"Cứu gia đại công."
Lâm Hiệp trợn mắt nhìn bốn kí tự kinh hãi thế tục đang dần bốc hợi trên bàn. Hắn cố gắng kiềm chế sự kích động, nói
"Tội đại nghịch bất đạo, thiên lý khó dung, nhất định sẽ bị tru di cửu tộc, ngươi không thể lấy mạng của thánh thượng ra mạo hiểm được."
Thanh Nguyên vỗ nhẹ lên mặt bàn, tức giận quát khẽ
"Chẳng phải đại nhân đã nói rắng sẽ thi hành mọi mệnh lệnh của tôi kia mà."
Lâm Hiệp đanh mặt lại, lát sau hắn nói
"Tôi cần báo lại cho thánh thượng, chờ sự phê chuẩn của người. Nhưng những lời nói đại nghịch của ngươi khiến long nhan giận dữ, thì dù ngươi có chín cái mạng cũng không đủ chém đâu. Đứng trách ta không nhắc nhở."
Thanh Nguyên kiên định nói
"Chắc chắn người sẽ ân chuẩn. Đại nhân hãy vào cung sắp xếp mọi việc ngay, ở đây hãy để tôi lo."
Lâm Hiệp hơi ngạc nhiên nhìn cô, hắn tự hỏi sao cô dám khẳng định chắc chắn như vậy. Từ cổ chí kim, thiên tử vốn đa nghi, mạng của thiên tử vốn cao quý. Năm xưa, Hoa Đà chỉ vì một câu "mổ sọ để cạo chất độc"* cho Tào Tháo mà bị ban cho cái chết.
Chẳng lẽ gả này muốn trở thành một Hoa Đà thứ hai?
Hoặc giả, hắn thực sự nắm rõ thánh ý, biết chắc Tông đế sẽ không ban tử nên mới không ngại nói ra những lời đại nghịch như thế?
"Muốn thành đại nghiệp thì phải biết mạo hiểm. Nếu ngay cả đạo lý này cũng không hiểu, thì hai chúng ta đã phí công ngổi ở đây dốc lòng vì người rồi. Phò sai chủ, chết cũng đáng." Thanh Nguyên thản nhiên nói
Phò sai chủ, chết cũng đáng. Lâm Hiệp khẽ thì thầm sáu chữ này, khẽ cười, rồi đứng dậy nhanh chóng lẩn vào đám công lỉnh đi mất,
Lâm Hiệp vừa bỏ đi một lúc, Thanh Nguyên cũng nối gót đứng dậy, bước đến gần bàn của Tiêu Lam.
Thanh Nguyên cười tươi rói, nói
"Từ lâu trần mỗ đã luôn ngưỡng một đại danh của Tiêu tam tiểu thư, người người đều nói tài phẩm trà của tiểu thư người đương thời khó ai sánh kịp. Trần mỗ đây cũng là một người yêu trà. Nay mạo muội xin được lãnh giáo, chẳng hay tiểu thư có guyện ý cùng đàm luận."
Tiêu Lam ngẩn người nhìn cô, bình tĩnh đáp
"Đại nhân quá lời. Được đại nhân chiếu cố hậu ái là phúc phận của dân nữ. Nô Ngọc, đem cái ghế cho Trần đại nhân mau."
Thanh Nguyên nghe vậy, bèn hớn hở ngồi cạnh Tiêu Lam.
"Trần mỗ thường nghe người ta nói, trà sen Mẫn Thành là "hoàng" trong các loại trà, nhưng vẫn có một khuyết điểm chí mạng, đó là màu trà pha ra quá nhạt, không bắt mắt. Hơn nữa, chỉ cần nước pha trà không đủ nóng, lá trà sẽ không thể tỏa ra mùi hương sen thanh thuần thơm mát như vốn có. Cô có nghĩ vậy không? Như tách trà này..."
Nói đến đó, Thanh Nguyên cầm tách trà lên, giả vờ hít hà hương thơm, nhưng thực chất là một động tác giả.
Môi cô mấp máy, giọng nói cực khẽ
"Cô có muốn vào cung với chức vị Hy Tần hay không? Trả lời tôi."
Tiêu Lam khựng lại, chiếc quạt trên tay cô khẽ run, hy tần, hy tần, chức vị cao thứ tư trong hậu cung. Nhưng cô trấn tĩnh rất nhanh. Tiêu Lam mỉm cười dịu dáng, nói
"Có. Có chứ, tiểu nữ cũng nghĩ vậy. Trần đại nhân, có câu "yểu điểu thục nữ, quân tử hảo cầu", trà sen giống như hồng nhan trong thiên hạ. Tuy khó cầu, nhưng rất xứng đáng với công sức quân tử bỏ ra. Hơn nữa, đôi lúc, pha trà không chỉ đơn giản để uống, mà còn để đạt được lạc thú và sự tĩnh tâm trong quá trình pha trà."
Ngay từ lúc Thanh Nguyên cất bước sang đây, tất cả các ánh mắt đều tập trung về phái họ. Một người là Hạo thành đệ nhất tài nữ, một người là hồng nhân bên thánh thượng, tất nhiên gây ra không ít sự chú ý.
Nhưng rồi thấy những gì họ nói cũng chỉ là những chủ đề tầm thường của giới văn nhân, những chiêu tán tỉnh ve vãn của đám thư sinh tầm phào, nên sự chú ý thưa dần.
Thanh Nguyên biết càng lén lút thì càng dễ sinh hư việc, quang minh chính đại nói chuyện giữa thiên hạ mới là thượng sách.
Thanh Nguyên khẽ liếc xung quanh, thấy mọi người không còn chú ý, bèn nói tiếp
"Có lý, có lý. Tiêu tiểu thư thực là bậc hồng nhan hiếm có. Chẳng hay Tiêu tiểu thư, .... có dám mạo hiểm tình mạng để được lòng thánh thượng, một bước lên mây không?"
Tiêu Lam đặt tách trà xuống, ngẩng đầu nhìn Thanh Nguyên, mỉm cười nói
"Đại nhân lại quá lời, tiểu nư không dám nhận."
Nói xong, cô ta như sực nhớ ra, nói tiếp
"À, thúc phụ (chú) của tiểu nữ cũng là quan trong triều, thái thú tam phẩm Tiêu Minh Chánh, chẳng hay đại nhân có quen biết? ......Gia tộc của tiểu nữ có người làm đến chức ta phẩm, tiểu nữ có thể đường hoàng vào cung với chức vị Hy Tần. Tội tình gì phải mạo hiểm."
"Vậy là tiểu thư chưa biết rồi. Thánh thượng chưa hạ chỉ thăng quan cho Tiêu tri phủ, nói cách khác, Tiêu tri phủ vẫn chỉ là một tước quan ngũ phẫm...." cô đổi giọng nói nhẹ "cho nên, nếu có vào cung cô cũng chỉ là một Mỹ Nhân nho nhỏ. Khoảng cách địa vị giữa Mỹ Nhân và Hy Tần rất xa, giữa Mỹ Nhân và Hoàng hậu, quý phi thì càng xa hơn. Nếu chỉ là một Mỹ Nhân, cô có thể đấu lại họ sao?"
Tiêu Lam căng thẳng nắm chặt khăn tay, nhưng nét mặt vẫn không biểu lộ chút khác lạ gì.
"Đại nhân, vài hôm trước có một người bạn của gia phụ (cha) đã biếu một bức tượng bạch ngọc Long Bàn, chất ngọc trong suốt, trắng tinh. Gia phụ rất thích bức tường này, nhưng chẳng hiểu sao mấy hôm trước ngọc đã bị vấy bẩn, bẩn từ trong chất ngọc. Tiểu nữ đã tìm nhiều danh sư đến, nhưng đều không tìm được biện pháp. Xin thỉnh giáo đại nhân, tiểu nữ phải làm sao? Tiểu nữ cần làm gì?"
Thanh Nguyên vừa cười vừa xòe cây quạt ra che miêng lại, khẽ nghiêng người về phía Tiêu Lam, nói
"Binh đến tướng chặn, có vết bẩn thì làm sạch, thánh thượng cần cứu thì cứ lao thân ra mạo hiểm mà cứu. Chỉ cần nhớ, cứu giá là đại công, chẳng những chiếm được lòng thánh thượng, mà còn có thể danh chính ngôn thuận vào cung, không ai dám dị nghị. Cho dù ngày sau trong cung có gây ra chút sóng gió, thì cũng có tấm bùa "cứu giá" của hôm nay để đỡ mạng."
"Ngươi, ngươi dám hành thích thánh thượng. Đấy là tử tội, đấy là...." Tiêu Lam thảng thốt nói, nhưng rồi im bặt..
Thanh Nguyên thản nhiên đứng dậy, tay ôm thành quyền, hơi chúi người về phía trước, thái độ hữu lễ, nói rõ to
"Tiêu tiểu thư không hổ danh là tài nữ, quả thực phong thái hơn người. Trần mỗ đây thật ngưỡng mộ. Mong rằng sau này sẽ có dịp đến bái phỏng quý phủ, để được đích thân chiêm ngưỡng chất ngọc "trong tựa nước hồ" của Long Bàn."
Sắc mặt Tiêu Lam trắng bệch, không nói nên lời, chỉ đành miễn cưỡng gật đầu xem như trả lời.
Thanh Nguyên bước về chỗ ngồi của mình.
Tiêu Lam đang dao động. Hành thích thiên tử, là tội lớn trời đất không dung, tru di cửu tộc, lăng trì chặt đầu cũng chưa đủ đền tội. Chỉ cần là người tỉnh táo, sẽ không bao giờ đủ can đảm nhận lời.
Nhưng cô biết chắc Tiêu Lam sẽ đồng ý góp vai trong màn kịch này. Bởi cô ta không phải là kẻ tỉnh táo.
Có một số loại người, chỉ cần đạt được thứ họ muốn, họ sẽ bất chấp hậu quả, bất chấp thủ đoạn. Đấy là những người bị quyền lực làm mê muội, những kẻ liều mạng thiếu tỉnh táo.Tiêu Lam là loại người như thế, Tông đế cũng thế.
Tiếng hô lảnh lan của viên thái giám cắt ngang suy nghĩ của cô,
"Thái hậu Hoàng thượng, Hiền phi, Bình vương, Kỳ vương giá lâm."
Mọi người dừng lại toàn bộ động tác của mình, đồng loạt quỳ xuống.
Cả đoàn người hoàng tộc cùng bước vào Thanh điện, khí thế hoàng gia cao quý, bức người tỏa trùm khắp không gian, khiến nhiều người không dám thở mạnh.
Khi tất cả đã ngồi yên vị, Thái hậu hiền từ mìm cười, nói
"Tất cả miễn lễ đi. Hôm nay là ngày vui, đám thanh niên các người không cần quá giữ lễ đâu."
Tông đế phụ họa
"Mẫu hậu đã nói vậy thì các người cứ tuân theo."
Tuy nói vậy, nhưng trước mặt thánh thượng và thái hậu, nào có ai dám tự nhiên oang oang như chốn không người được. Vì thế, không khí chợt trầm xuống, trở nên căng thẳng.
Hiền phi thấy vậy, bèn ôm cái bụng đã to vượt mặt, dịu dàng nói
"Nho giáo có câu "Cung kính quá thì lao nhọc thân hình, cẩn thận quá thành nhát gan, dũng cảm quá hoá loạn nghịch, ngay thẳng quá trở nên gắt gỏng.". trong đấy, bổn cung thích nhất là câu "Cung kính quá thì lao nhọc thân hình.", lão nhân gia (người già cả) đã nói như vậy, thì mọi người hãy chiều lòng bà."
Tông đế vỗ đùi cười lớn
"Cung kính quá thì lao nhọc thân hình, ái phi nói hay lắm."
Thấy Tông đế vui vẻ cười nói, mọi người dần thả lỏng hơn. Bắt đầu rì rậm trò chuyện, đàm luận.
Thanh Nguyên khẽ liếc mắt nhìn vị Hiền phi đang rất được thánh sủng.
Thật là một người thông minh, nhanh trí, biết tận dụng thời cơ.
Vừa khéo léo trích dẫn những câu kinh điển của đạo Khổng, vừa dùng lối xưng hô "lão nhân gia" (người già trong nhà) để làm dịu bầu không khí.
Hiền phi lơ đãng xoay người, bắt gặp ánh mặt thăm dò của Thanh Nguyên, bèn quay hẳn sang nhìn cô, cười bảo
"Nếu bổn cung nhớ không nhầm thì đây là lần đầu tiên Trần đại nhân tham dự một bữa tiệc cung đình thì phải? Đại nhân thấy thế nào, có quen không?"
Thanh Nguyên đứng hẳn dậy, cung kính thưa
"Bẩm, đây đúng là lần đầu thần tham gia một bữa tiệc cung đình như thế này. Thực sự là mở rộng tầm nhìn. Nhưng..."
"Cứu gia đại công."
Lâm Hiệp trợn mắt nhìn bốn kí tự kinh hãi thế tục đang dần bốc hợi trên bàn. Hắn cố gắng kiềm chế sự kích động, nói
"Tội đại nghịch bất đạo, thiên lý khó dung, nhất định sẽ bị tru di cửu tộc, ngươi không thể lấy mạng của thánh thượng ra mạo hiểm được."
Thanh Nguyên vỗ nhẹ lên mặt bàn, tức giận quát khẽ
"Chẳng phải đại nhân đã nói rắng sẽ thi hành mọi mệnh lệnh của tôi kia mà."
Lâm Hiệp đanh mặt lại, lát sau hắn nói
"Tôi cần báo lại cho thánh thượng, chờ sự phê chuẩn của người. Nhưng những lời nói đại nghịch của ngươi khiến long nhan giận dữ, thì dù ngươi có chín cái mạng cũng không đủ chém đâu. Đứng trách ta không nhắc nhở."
Thanh Nguyên kiên định nói
"Chắc chắn người sẽ ân chuẩn. Đại nhân hãy vào cung sắp xếp mọi việc ngay, ở đây hãy để tôi lo."
Lâm Hiệp hơi ngạc nhiên nhìn cô, hắn tự hỏi sao cô dám khẳng định chắc chắn như vậy. Từ cổ chí kim, thiên tử vốn đa nghi, mạng của thiên tử vốn cao quý. Năm xưa, Hoa Đà chỉ vì một câu "mổ sọ để cạo chất độc"* cho Tào Tháo mà bị ban cho cái chết.
Chẳng lẽ gả này muốn trở thành một Hoa Đà thứ hai?
Hoặc giả, hắn thực sự nắm rõ thánh ý, biết chắc Tông đế sẽ không ban tử nên mới không ngại nói ra những lời đại nghịch như thế?
"Muốn thành đại nghiệp thì phải biết mạo hiểm. Nếu ngay cả đạo lý này cũng không hiểu, thì hai chúng ta đã phí công ngổi ở đây dốc lòng vì người rồi. Phò sai chủ, chết cũng đáng." Thanh Nguyên thản nhiên nói
Phò sai chủ, chết cũng đáng. Lâm Hiệp khẽ thì thầm sáu chữ này, khẽ cười, rồi đứng dậy nhanh chóng lẩn vào đám công lỉnh đi mất,
Lâm Hiệp vừa bỏ đi một lúc, Thanh Nguyên cũng nối gót đứng dậy, bước đến gần bàn của Tiêu Lam.
Thanh Nguyên cười tươi rói, nói
"Từ lâu trần mỗ đã luôn ngưỡng một đại danh của Tiêu tam tiểu thư, người người đều nói tài phẩm trà của tiểu thư người đương thời khó ai sánh kịp. Trần mỗ đây cũng là một người yêu trà. Nay mạo muội xin được lãnh giáo, chẳng hay tiểu thư có guyện ý cùng đàm luận."
Tiêu Lam ngẩn người nhìn cô, bình tĩnh đáp
"Đại nhân quá lời. Được đại nhân chiếu cố hậu ái là phúc phận của dân nữ. Nô Ngọc, đem cái ghế cho Trần đại nhân mau."
Thanh Nguyên nghe vậy, bèn hớn hở ngồi cạnh Tiêu Lam.
"Trần mỗ thường nghe người ta nói, trà sen Mẫn Thành là "hoàng" trong các loại trà, nhưng vẫn có một khuyết điểm chí mạng, đó là màu trà pha ra quá nhạt, không bắt mắt. Hơn nữa, chỉ cần nước pha trà không đủ nóng, lá trà sẽ không thể tỏa ra mùi hương sen thanh thuần thơm mát như vốn có. Cô có nghĩ vậy không? Như tách trà này..."
Nói đến đó, Thanh Nguyên cầm tách trà lên, giả vờ hít hà hương thơm, nhưng thực chất là một động tác giả.
Môi cô mấp máy, giọng nói cực khẽ
"Cô có muốn vào cung với chức vị Hy Tần hay không? Trả lời tôi."
Tiêu Lam khựng lại, chiếc quạt trên tay cô khẽ run, hy tần, hy tần, chức vị cao thứ tư trong hậu cung. Nhưng cô trấn tĩnh rất nhanh. Tiêu Lam mỉm cười dịu dáng, nói
"Có. Có chứ, tiểu nữ cũng nghĩ vậy. Trần đại nhân, có câu "yểu điểu thục nữ, quân tử hảo cầu", trà sen giống như hồng nhan trong thiên hạ. Tuy khó cầu, nhưng rất xứng đáng với công sức quân tử bỏ ra. Hơn nữa, đôi lúc, pha trà không chỉ đơn giản để uống, mà còn để đạt được lạc thú và sự tĩnh tâm trong quá trình pha trà."
Ngay từ lúc Thanh Nguyên cất bước sang đây, tất cả các ánh mắt đều tập trung về phái họ. Một người là Hạo thành đệ nhất tài nữ, một người là hồng nhân bên thánh thượng, tất nhiên gây ra không ít sự chú ý.
Nhưng rồi thấy những gì họ nói cũng chỉ là những chủ đề tầm thường của giới văn nhân, những chiêu tán tỉnh ve vãn của đám thư sinh tầm phào, nên sự chú ý thưa dần.
Thanh Nguyên biết càng lén lút thì càng dễ sinh hư việc, quang minh chính đại nói chuyện giữa thiên hạ mới là thượng sách.
Thanh Nguyên khẽ liếc xung quanh, thấy mọi người không còn chú ý, bèn nói tiếp
"Có lý, có lý. Tiêu tiểu thư thực là bậc hồng nhan hiếm có. Chẳng hay Tiêu tiểu thư, .... có dám mạo hiểm tình mạng để được lòng thánh thượng, một bước lên mây không?"
Tiêu Lam đặt tách trà xuống, ngẩng đầu nhìn Thanh Nguyên, mỉm cười nói
"Đại nhân lại quá lời, tiểu nư không dám nhận."
Nói xong, cô ta như sực nhớ ra, nói tiếp
"À, thúc phụ (chú) của tiểu nữ cũng là quan trong triều, thái thú tam phẩm Tiêu Minh Chánh, chẳng hay đại nhân có quen biết? ......Gia tộc của tiểu nữ có người làm đến chức ta phẩm, tiểu nữ có thể đường hoàng vào cung với chức vị Hy Tần. Tội tình gì phải mạo hiểm."
"Vậy là tiểu thư chưa biết rồi. Thánh thượng chưa hạ chỉ thăng quan cho Tiêu tri phủ, nói cách khác, Tiêu tri phủ vẫn chỉ là một tước quan ngũ phẫm...." cô đổi giọng nói nhẹ "cho nên, nếu có vào cung cô cũng chỉ là một Mỹ Nhân nho nhỏ. Khoảng cách địa vị giữa Mỹ Nhân và Hy Tần rất xa, giữa Mỹ Nhân và Hoàng hậu, quý phi thì càng xa hơn. Nếu chỉ là một Mỹ Nhân, cô có thể đấu lại họ sao?"
Tiêu Lam căng thẳng nắm chặt khăn tay, nhưng nét mặt vẫn không biểu lộ chút khác lạ gì.
"Đại nhân, vài hôm trước có một người bạn của gia phụ (cha) đã biếu một bức tượng bạch ngọc Long Bàn, chất ngọc trong suốt, trắng tinh. Gia phụ rất thích bức tường này, nhưng chẳng hiểu sao mấy hôm trước ngọc đã bị vấy bẩn, bẩn từ trong chất ngọc. Tiểu nữ đã tìm nhiều danh sư đến, nhưng đều không tìm được biện pháp. Xin thỉnh giáo đại nhân, tiểu nữ phải làm sao? Tiểu nữ cần làm gì?"
Thanh Nguyên vừa cười vừa xòe cây quạt ra che miêng lại, khẽ nghiêng người về phía Tiêu Lam, nói
"Binh đến tướng chặn, có vết bẩn thì làm sạch, thánh thượng cần cứu thì cứ lao thân ra mạo hiểm mà cứu. Chỉ cần nhớ, cứu giá là đại công, chẳng những chiếm được lòng thánh thượng, mà còn có thể danh chính ngôn thuận vào cung, không ai dám dị nghị. Cho dù ngày sau trong cung có gây ra chút sóng gió, thì cũng có tấm bùa "cứu giá" của hôm nay để đỡ mạng."
"Ngươi, ngươi dám hành thích thánh thượng. Đấy là tử tội, đấy là...." Tiêu Lam thảng thốt nói, nhưng rồi im bặt..
Thanh Nguyên thản nhiên đứng dậy, tay ôm thành quyền, hơi chúi người về phía trước, thái độ hữu lễ, nói rõ to
"Tiêu tiểu thư không hổ danh là tài nữ, quả thực phong thái hơn người. Trần mỗ đây thật ngưỡng mộ. Mong rằng sau này sẽ có dịp đến bái phỏng quý phủ, để được đích thân chiêm ngưỡng chất ngọc "trong tựa nước hồ" của Long Bàn."
Sắc mặt Tiêu Lam trắng bệch, không nói nên lời, chỉ đành miễn cưỡng gật đầu xem như trả lời.
Thanh Nguyên bước về chỗ ngồi của mình.
Tiêu Lam đang dao động. Hành thích thiên tử, là tội lớn trời đất không dung, tru di cửu tộc, lăng trì chặt đầu cũng chưa đủ đền tội. Chỉ cần là người tỉnh táo, sẽ không bao giờ đủ can đảm nhận lời.
Nhưng cô biết chắc Tiêu Lam sẽ đồng ý góp vai trong màn kịch này. Bởi cô ta không phải là kẻ tỉnh táo.
Có một số loại người, chỉ cần đạt được thứ họ muốn, họ sẽ bất chấp hậu quả, bất chấp thủ đoạn. Đấy là những người bị quyền lực làm mê muội, những kẻ liều mạng thiếu tỉnh táo.Tiêu Lam là loại người như thế, Tông đế cũng thế.
Tiếng hô lảnh lan của viên thái giám cắt ngang suy nghĩ của cô,
"Thái hậu Hoàng thượng, Hiền phi, Bình vương, Kỳ vương giá lâm."
Mọi người dừng lại toàn bộ động tác của mình, đồng loạt quỳ xuống.
Cả đoàn người hoàng tộc cùng bước vào Thanh điện, khí thế hoàng gia cao quý, bức người tỏa trùm khắp không gian, khiến nhiều người không dám thở mạnh.
Khi tất cả đã ngồi yên vị, Thái hậu hiền từ mìm cười, nói
"Tất cả miễn lễ đi. Hôm nay là ngày vui, đám thanh niên các người không cần quá giữ lễ đâu."
Tông đế phụ họa
"Mẫu hậu đã nói vậy thì các người cứ tuân theo."
Tuy nói vậy, nhưng trước mặt thánh thượng và thái hậu, nào có ai dám tự nhiên oang oang như chốn không người được. Vì thế, không khí chợt trầm xuống, trở nên căng thẳng.
Hiền phi thấy vậy, bèn ôm cái bụng đã to vượt mặt, dịu dàng nói
"Nho giáo có câu "Cung kính quá thì lao nhọc thân hình, cẩn thận quá thành nhát gan, dũng cảm quá hoá loạn nghịch, ngay thẳng quá trở nên gắt gỏng.". trong đấy, bổn cung thích nhất là câu "Cung kính quá thì lao nhọc thân hình.", lão nhân gia (người già cả) đã nói như vậy, thì mọi người hãy chiều lòng bà."
Tông đế vỗ đùi cười lớn
"Cung kính quá thì lao nhọc thân hình, ái phi nói hay lắm."
Thấy Tông đế vui vẻ cười nói, mọi người dần thả lỏng hơn. Bắt đầu rì rậm trò chuyện, đàm luận.
Thanh Nguyên khẽ liếc mắt nhìn vị Hiền phi đang rất được thánh sủng.
Thật là một người thông minh, nhanh trí, biết tận dụng thời cơ.
Vừa khéo léo trích dẫn những câu kinh điển của đạo Khổng, vừa dùng lối xưng hô "lão nhân gia" (người già trong nhà) để làm dịu bầu không khí.
Hiền phi lơ đãng xoay người, bắt gặp ánh mặt thăm dò của Thanh Nguyên, bèn quay hẳn sang nhìn cô, cười bảo
"Nếu bổn cung nhớ không nhầm thì đây là lần đầu tiên Trần đại nhân tham dự một bữa tiệc cung đình thì phải? Đại nhân thấy thế nào, có quen không?"
Thanh Nguyên đứng hẳn dậy, cung kính thưa
"Bẩm, đây đúng là lần đầu thần tham gia một bữa tiệc cung đình như thế này. Thực sự là mở rộng tầm nhìn. Nhưng..."
/83
|