Hắn cười nhạt , trong ánh mắt tựa hồ như ám chỉ điều gì đó “ Anh nói nghiêm túc với em … Tịch Hải Đường , hãy làm người phụ nữ của anh .”
“ Cái gì ?” Tịch Hải Đường cho là mình nghe nhầm , trợn mắt há hốc mồm mà nhìn Cố Tích Tước . Mắt hắn sáng như đuốc , đáy mắt như cất giấu bí mật sâu nhất ,lại thủy chung không lộ ra một sự khó chịu nào .
“ Làm người phụ nữ của anh “ Hắn chỉ chịu nói một câu nói đó .
Tịch Hải Đường hít thở sâu , trong giọng nói mang theo sự khẩn cầu “ Giám đốc , tôi không chơi nổi .Anh bỏ qua cho tôi đi , tôi không phải là loại nữ nhân đó .”
“ Vậy em là người thuộc lại nữ nhân nào ?”
“ Tôi …” Cô cắn môi dưới , luông cuống không muốn đem chuyện riêng của mình nói cho hắn biết .Nhưng nếu như không nói thì hắn sẽ không chết tâm mà từ bỏ cô. Hai vai mảnh khảnh của cô chán nản rũ xuống , Tịch Hải Đường ngồi ngay đầu giường nói ra quá khứ thống khổ của mình “ Tôi đã từng bị người ta mạnh bạo và đã sinh con …”
“ Nếu như anh nói anh không quan tâm đến vấn đề đó ..”
Cô đột nhiên mở to hai trong mắt , không dám tin “ Anh làm sao có thể không quan tâm ? Không có người đàn ông nào lại không quan tâm đến chuyện đó cả ?”
“ Vậy Tiêu Mục Viễn thì sao đây ? Hắn không phải là đàn ông sao ?” Cố Tích Tước không phát hiện được khẩu khí của mình có chút bất thường , hơi thở dâng lên một cách đột ngột .Hắn thừa nhận điểm này hắn không bằng Tiêu Mục Viễn .Hắn quan tâm nhưng quan tâm xem cô ngoài hắn ra thì bên ngoài còn có người đàn ông nào khác hay không ? Quan tâm xem hương vị ngọt ngào của cô có phải đã từng có người đàn ông khác thưởng thức qua hay không ? Quan tâm … Chết tiệt là rất quan tâm sao ?
“ Nói , Tiêu Mục Viễn ghét bỏ em sao ?”
“ Anh nói bậy bạ cái gì đó ? Tôi với học trưởng là minh bạch , cái gì cũng không có .”
“ Tốt nhất là như vậy .” Hắn cắn nhẹ môi cô tuyên bố “ Em là của anh , tất cả đều là của anh .”
Tịch Hải Đường có chút phản ứng không kịp nhưng cô cảm nhận được hắn đang chăm chú nhìn cô một cách quá đáng , tình cảm thân mật này làm cho cô sợ hết hồn hết vía nhưng cô không có cách nào đi tìm hiểu nguyên nhân của nó .Nhưng cô biết rõ , cô phải coi chừng trái tim của cô , cô đã bị mất đi thân thể nhưng không thể cũng để mất đi trái tim của mình .
Bình minh sáng hôm sau , Tịch Hải Đường tỉnh lại trong ngực hắn .Cô vạn phần ảo não , tối hôm qua hắn như thế nào cũng không chịu rời đi khỏi gian phòng của cô , bá đạo không cho cô cự tuyệt việc chung giường mặc dù hắn không làm ra cái chuyện gì quá phận đối với cô . Hắn chỉ ôm lấy cô ngủ , nhiệt độ nóng bỏng của cơ thể hắn sít sao bao quanh lấy cô làm cho cô có vài lần có cảm giác bị mê muội .Cô cho rằng mình sẽ có một đêm không ngủ nhưng lại ngoài ý muốn trong lòng hắn cô như thế nào lại ngủ được , lại còn ngủ được an ổn cả một đêm không có cơn ác mộng , không có đau thương chỉ có một cảm giác an toàn không thể hiểu .
Cựa mình Tịch Hải Đường vội vàng tìm về lý trí của mình , xuống giường chuẩn bị đi vào bếp làm bữa sáng. Cô đã đồng ý với Doãn Ngân , sẽ làm mẹ của cậu bé một ngày , chỉ vẻn vẹn có một ngày .Vì thế cô phải làm thật tốt mới được .
Sau tiếng đóng cửa nhẹ nhàng , thân hình ảnh khảnh biến mất sau cánh cửa , người đàn ông trên chiếc giường lớn chậm rãi mở mắt ra .Là như thế nào đây ? Hắn có một chút rất thích sự tình này : hắn ôm cô ngủ sau đó cảm nhận cô tỉnh lại trong lồng ngực mình rồi sau đó cả nhà sẽ cùng nhau đón ánh sáng mặt trời buổi sáng , cùng nhau ăn bữa sáng …
xxxxxxxxxxxxxxxx
“ Doãn Ngân,vì sao cháu không ăn ? Có phải dì làm bữa sáng không hợp với khẩu vị của cháu hay không?” Tịch Hải Đường nhịn không được có chút thấp thỏm .Có lẽ Doãn Ngân quen ăn bữa sáng do các đầu nghiệp chuyên nghiệp của Cố gia làm rồi , đối với những món ăn của cô làm có lẽ không thích ứng được .
Vẫn nhìn chằm chằm vào bữa sáng đặt trên bàn đến ngẩn ngời , một chút cũng không bỏ sót ,bé trai chậm rãi ngẩng đầu trong ánh mắt lại có một chút hơi ẩm “ Dì à , từ trước đến nay đây là bữa ăn sáng mà cháu thích nhất .Rất là thích nên cháu không thể ăn được .”
Tiếng lòng Tịch Hải Đường run lên .Trời ạ , Doãn Ngân đứa nhỏ này như thế nào lại làm cho người khác đau lòng như vậy ? Chỉ là một bữa ăn sáng đơn giản mà thôi nhưng đối với cậu bé giống như là nhặt được của quý cần được cất giữ cẩn thận .Cô quả thực không dám tưởng tượng cậu bé này lúc nhỏ sẽ trông như thế nào , những đứa trẻ không có mẹ chăm sóc đều trở nên đáng thương như vậy sao ? Con trai của cô có phải cũng sẽ như vậy sao ?
Hốc mắt không tự chủ dâng lên một nỗi chua xót , Tịch Hải Đường cố gắng khiến cho bản thân mình bảo trì nụ cười , đem miếng trứng chiên đưa tới “ Doãn Ngân , nhanh ăn đi , nguội đi sẽ không tốt . Cháu ăn thử xem mùi vị có được hay không , nếu đã thích thì di có thể đi giúp cháu làm thêm một ít nữa .”
Doãn Ngân cảm động gật đầu , cúi đầu cắn một miếng nho nhỏ lên miếng trứng chiên vàng rực rỡ , hương thơm mềm mại, trơn trượt bởi dầu nhưng lại không có cảm giác ngán làm cho cậu bé sau một giây đã giương lên nụ cười “ Dì à , ăn rất là ngon “
“ Cháu thích là tốt rồi .” Tịch Hải Đường mỉm cười , thuận tiện giúp cậu bé đưa đến một ly sữa .
Doãn Ngân vui vẻ bắt đầu ăn , vẻ mặt luôn luôn lãnh đạp trên khuôn mặt nhỏ nhắn nay đã được thay thế bằng nụ cười tươi sáng tỏ vẻ thỏa mãn .Bộ dạng của cậu bé lại làm cho Tịch Hải Đường càng đau lòng , chỉ như vậy thôi đã thỏa mãn đứa nhỏ này sao ? Nếu như một ngày kia , cô cũng có thế như thế này mà đích thân mình làm bữa sáng cho con trai của cô thì tốt biết bao .
Một bên , Cố Tích Tước vừa uống ly cà phê tinh khiết vừa lật xem tờ báo tài chính và kinh tế mới nhất. Trước kia chỉ cần 15 phút là hắn có thể xem hết toàn bộ tờ báo , hôm nay lại như thế nào mà cũng không xem xong .Lần đâu tiên trong đời cảm thấy , thì ra là so với kiếm tiền thì thời gian này thú vị hơn nhiều .
xxxxxxxxxxxxxxxxxxx
Chiếc xe Skyker C8 chậm rãi dừng lại trước cổng trường học , Cố Tích Tước xuống xe trước sau đó giúp Tịch Hải Đường ở đằng sau cùng Doãn Ngân xuống xe .Nghiễm nhiê một gia đình ba người hoàn mĩ .
Sau khi bọn họ cùng xuất hiện ở trường học , khắp nơi lập tức vang lên một trận kinh hô .Trong trường học bọn nhỏ nhịn không được phóng tới với ánh mắt vui mừng “ A , thì ra là Cố Doãn Ngân có mẹ .”
“ Đúng vậy , còn rất đẹp nữa .”
“ Bộ dạng giống như tiên nữ a , thoạt nhìn cũng thật dịu dàng “
Đám con nít líu ríu la to thành một đoàn , Doãn Ngân lại không giống như trước cảm thấy bọn họ ẩm ĩ , trên khuôn mặt tràn ngập ý thỏa mãn .
Cậu bé nhận túi xách từ trong tay Tịch Hải Đường , thanh âm rất nhỏ cũng rất thẹn thùng “ Dì , cháu cảm ơn dì .”
Tịch Hải Đường vuốt ve bờ vai của cậu bé , hiều ý cười một tiếng .Kỳ thật cô cảm giác không phải Doãn Ngân cần phải cảm ơn cô mà là cậu bé đã làm cho cô thỏa mãn nguyện vọng nhiều năm , vì con trai cô làm hết tất cả .
Đưa mắt nhìn Doãn Ngân vào trường , Tịch Hải Đường vốn định chính mình rời đi nhưng cuối cùng lại bị Cố Tích Tước cưỡng chế đưa đến công ty đi làm .Khi xe của bọn họ vượt qua chỗ rẽ , hai người trốn ở một góc bí mật liền từ từ đi ra …
Tiểu Thần vẻ mặt đầy bi thương hỏi Thẩm Tố Tâm ở bên cạnh “ Mẹ Tố Tâm , mẹ có phải là đã bị Cố Doãn Ngân đoạt đi rồi hay không ? Mẹ có thể nào đã không còn yêu cháu nữa rồi hay không ?”
“ Tiểu Thần không nên nói lung tung . Mẹ đương nhiên là thương con rồi , người mà mẹ con yêu thương nhất chính là con .” Thẩm Tố Tâm khẽ vuốt ve khóe mắt ươn ướt của Tiểu Thần , vừa vì Tiểu Thần mà cảm thấy đau lòng lại vì Hải Đường mà cảm thấy chua xót . Hải Đường vì Tiểu Thần đã chịu bao nhiêu khổ cực cô là người biết rõ nhất “ Tiểu Thần , con vĩnh viễn không được hoài nghi tình cảm của mẹ giành cho con , có hiểu không ?”
Nước mắt vẫn lã chã rơi xuống , Tiểu Thần cảm thấy thật là khổ sở nhưng vẫn ưng thuận gật đầu “ Con biết rõ mẹ rất yêu con nhưng mà … Nhưng khi nhìn thấy người khác nói rằng mẹ là mẹ của Cố Doãn Ngân , con thật sự thấy không thoải mái ..”
Thẩm Tố Tâm lập tức cảm thấy lòng mình quặn thắt , kỳ thật cô hiểu được ý tứ của Tiểu Thần .Thay vì nói là cô bé lo lắng Cố Doãn Ngân sẽ đoạt đi mẹ của mình thì chẳng phải sẽ nói là cô bé hâm mộ hình ảnh ba người một nhà vừa rồi sao ? Tiểu Thần kỳ thật rất muốn có đầy đủ một gia đình.
“Tiểu Thần ngoan ,không khóc không khóc , tin tưởng mẹ Tố Tâm cũng phải tin tưởng mẹ .Chúng ta đều rất yêu thương con , con là bảo bối quan trọng nhất của chúng ta .” Thẩm Tố Tâm ôm chặt lấy Tiểu Thần , nghĩ đến chính bản thân của mình .Vì Hải Đường ,vì Tiểu Thần cô làm những chuyện đó đều là đáng giá ,cô tuyệt đối sẽ không hối hận .
Trong giờ cơm trưa , phòng ăn trong trường học đầy ắp người , thường ngày khẩu vị của Tiểu Thần rất tốt nhưng hôm nay lại rã rời .Khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp hé ra nhiều nếp nhăn , vì chuyện buổi sáng mà vẫn như cũ không thể tiêu tan .
Oan gia ngõ hẹp vừa ngẩng đầu lên , cô bé liền nhìn thấy tên sao chổi Cố Doãn Ngân . Hừ ! Cô bé mới là người không cần để ý đến người bạn học này .Cướp đi mẹ của người khác . Tiểu Thần bắt đầu rất không được tự nhiên , cái miệng nhỏ nhắn đã bắt đầu mếu máo .
Bất đắc dĩ , Cố Doãn Ngân lại đã đi thẳng tới vẻ mặt kỳ quái “ Tịch Tiểu Thầ , cậu làm sao vậy ? Con mắt hồng hồng , không phải là đã khóc đấy chứ ?”
“ Chuyện không liên quan đến cậu .” Tiểu Thần thở phì phì gầm lên , lập tức lấy mu bàn tay thô lỗ lau đi nước mắt .
Cố Doãn Ngân hơi ngẩn ra , thoáng liền suy nghĩ ra nguyên nhân , chẳng phải là Tịch Tiểu Thần nhất định đang trách hắn đoạt đi mẹ của cậu ấy một tối đấy chứ ? Cũng đúng thật .Nếu đổi lại vị trí , mẹ của hắn bị người ta mượn đi cả đêm hắn cũng sẽ rất tức giận .Đoán được suy nghĩ , Cố Doãn Ngân giọng nói càng khiêm tốn “ Tịch Tiểu Thần , cậu đừng nóng giận . Tớ nói xin lỗi với cậu không được sao ?”
“ Xin lỗi cũng vô dụng , cậu còn muốn làm cái gì ? “ Tiểu Thần rất không khách khi trừng mắt nhìn Doãn Ngân
“..” Cố Doãn Ngân không nói gì , cô bé này quả thực là không thể nói lý sao ? Nhưng cậu bé lại thấy được bộ dạng đáng thương như vậy của cô bé, không thể bỏ mặc không hiểu được cái gì , tâm tư của cậu bé cũng theo đó mà khó chịu lên .
Trầm mặc hồi lâu , Cố Doãn Ngân đành phải xuất một chiêu cuối cùng “ Tịch Tiểu Thần , tớ giúp cậu hẹn cha tớ đi gặp mặt. Tớ đem cha thưởng cho cậu một ngày , như vậy đã được chưa ?”
“ Cái gì ?” Tịch Hải Đường cho là mình nghe nhầm , trợn mắt há hốc mồm mà nhìn Cố Tích Tước . Mắt hắn sáng như đuốc , đáy mắt như cất giấu bí mật sâu nhất ,lại thủy chung không lộ ra một sự khó chịu nào .
“ Làm người phụ nữ của anh “ Hắn chỉ chịu nói một câu nói đó .
Tịch Hải Đường hít thở sâu , trong giọng nói mang theo sự khẩn cầu “ Giám đốc , tôi không chơi nổi .Anh bỏ qua cho tôi đi , tôi không phải là loại nữ nhân đó .”
“ Vậy em là người thuộc lại nữ nhân nào ?”
“ Tôi …” Cô cắn môi dưới , luông cuống không muốn đem chuyện riêng của mình nói cho hắn biết .Nhưng nếu như không nói thì hắn sẽ không chết tâm mà từ bỏ cô. Hai vai mảnh khảnh của cô chán nản rũ xuống , Tịch Hải Đường ngồi ngay đầu giường nói ra quá khứ thống khổ của mình “ Tôi đã từng bị người ta mạnh bạo và đã sinh con …”
“ Nếu như anh nói anh không quan tâm đến vấn đề đó ..”
Cô đột nhiên mở to hai trong mắt , không dám tin “ Anh làm sao có thể không quan tâm ? Không có người đàn ông nào lại không quan tâm đến chuyện đó cả ?”
“ Vậy Tiêu Mục Viễn thì sao đây ? Hắn không phải là đàn ông sao ?” Cố Tích Tước không phát hiện được khẩu khí của mình có chút bất thường , hơi thở dâng lên một cách đột ngột .Hắn thừa nhận điểm này hắn không bằng Tiêu Mục Viễn .Hắn quan tâm nhưng quan tâm xem cô ngoài hắn ra thì bên ngoài còn có người đàn ông nào khác hay không ? Quan tâm xem hương vị ngọt ngào của cô có phải đã từng có người đàn ông khác thưởng thức qua hay không ? Quan tâm … Chết tiệt là rất quan tâm sao ?
“ Nói , Tiêu Mục Viễn ghét bỏ em sao ?”
“ Anh nói bậy bạ cái gì đó ? Tôi với học trưởng là minh bạch , cái gì cũng không có .”
“ Tốt nhất là như vậy .” Hắn cắn nhẹ môi cô tuyên bố “ Em là của anh , tất cả đều là của anh .”
Tịch Hải Đường có chút phản ứng không kịp nhưng cô cảm nhận được hắn đang chăm chú nhìn cô một cách quá đáng , tình cảm thân mật này làm cho cô sợ hết hồn hết vía nhưng cô không có cách nào đi tìm hiểu nguyên nhân của nó .Nhưng cô biết rõ , cô phải coi chừng trái tim của cô , cô đã bị mất đi thân thể nhưng không thể cũng để mất đi trái tim của mình .
Bình minh sáng hôm sau , Tịch Hải Đường tỉnh lại trong ngực hắn .Cô vạn phần ảo não , tối hôm qua hắn như thế nào cũng không chịu rời đi khỏi gian phòng của cô , bá đạo không cho cô cự tuyệt việc chung giường mặc dù hắn không làm ra cái chuyện gì quá phận đối với cô . Hắn chỉ ôm lấy cô ngủ , nhiệt độ nóng bỏng của cơ thể hắn sít sao bao quanh lấy cô làm cho cô có vài lần có cảm giác bị mê muội .Cô cho rằng mình sẽ có một đêm không ngủ nhưng lại ngoài ý muốn trong lòng hắn cô như thế nào lại ngủ được , lại còn ngủ được an ổn cả một đêm không có cơn ác mộng , không có đau thương chỉ có một cảm giác an toàn không thể hiểu .
Cựa mình Tịch Hải Đường vội vàng tìm về lý trí của mình , xuống giường chuẩn bị đi vào bếp làm bữa sáng. Cô đã đồng ý với Doãn Ngân , sẽ làm mẹ của cậu bé một ngày , chỉ vẻn vẹn có một ngày .Vì thế cô phải làm thật tốt mới được .
Sau tiếng đóng cửa nhẹ nhàng , thân hình ảnh khảnh biến mất sau cánh cửa , người đàn ông trên chiếc giường lớn chậm rãi mở mắt ra .Là như thế nào đây ? Hắn có một chút rất thích sự tình này : hắn ôm cô ngủ sau đó cảm nhận cô tỉnh lại trong lồng ngực mình rồi sau đó cả nhà sẽ cùng nhau đón ánh sáng mặt trời buổi sáng , cùng nhau ăn bữa sáng …
xxxxxxxxxxxxxxxx
“ Doãn Ngân,vì sao cháu không ăn ? Có phải dì làm bữa sáng không hợp với khẩu vị của cháu hay không?” Tịch Hải Đường nhịn không được có chút thấp thỏm .Có lẽ Doãn Ngân quen ăn bữa sáng do các đầu nghiệp chuyên nghiệp của Cố gia làm rồi , đối với những món ăn của cô làm có lẽ không thích ứng được .
Vẫn nhìn chằm chằm vào bữa sáng đặt trên bàn đến ngẩn ngời , một chút cũng không bỏ sót ,bé trai chậm rãi ngẩng đầu trong ánh mắt lại có một chút hơi ẩm “ Dì à , từ trước đến nay đây là bữa ăn sáng mà cháu thích nhất .Rất là thích nên cháu không thể ăn được .”
Tiếng lòng Tịch Hải Đường run lên .Trời ạ , Doãn Ngân đứa nhỏ này như thế nào lại làm cho người khác đau lòng như vậy ? Chỉ là một bữa ăn sáng đơn giản mà thôi nhưng đối với cậu bé giống như là nhặt được của quý cần được cất giữ cẩn thận .Cô quả thực không dám tưởng tượng cậu bé này lúc nhỏ sẽ trông như thế nào , những đứa trẻ không có mẹ chăm sóc đều trở nên đáng thương như vậy sao ? Con trai của cô có phải cũng sẽ như vậy sao ?
Hốc mắt không tự chủ dâng lên một nỗi chua xót , Tịch Hải Đường cố gắng khiến cho bản thân mình bảo trì nụ cười , đem miếng trứng chiên đưa tới “ Doãn Ngân , nhanh ăn đi , nguội đi sẽ không tốt . Cháu ăn thử xem mùi vị có được hay không , nếu đã thích thì di có thể đi giúp cháu làm thêm một ít nữa .”
Doãn Ngân cảm động gật đầu , cúi đầu cắn một miếng nho nhỏ lên miếng trứng chiên vàng rực rỡ , hương thơm mềm mại, trơn trượt bởi dầu nhưng lại không có cảm giác ngán làm cho cậu bé sau một giây đã giương lên nụ cười “ Dì à , ăn rất là ngon “
“ Cháu thích là tốt rồi .” Tịch Hải Đường mỉm cười , thuận tiện giúp cậu bé đưa đến một ly sữa .
Doãn Ngân vui vẻ bắt đầu ăn , vẻ mặt luôn luôn lãnh đạp trên khuôn mặt nhỏ nhắn nay đã được thay thế bằng nụ cười tươi sáng tỏ vẻ thỏa mãn .Bộ dạng của cậu bé lại làm cho Tịch Hải Đường càng đau lòng , chỉ như vậy thôi đã thỏa mãn đứa nhỏ này sao ? Nếu như một ngày kia , cô cũng có thế như thế này mà đích thân mình làm bữa sáng cho con trai của cô thì tốt biết bao .
Một bên , Cố Tích Tước vừa uống ly cà phê tinh khiết vừa lật xem tờ báo tài chính và kinh tế mới nhất. Trước kia chỉ cần 15 phút là hắn có thể xem hết toàn bộ tờ báo , hôm nay lại như thế nào mà cũng không xem xong .Lần đâu tiên trong đời cảm thấy , thì ra là so với kiếm tiền thì thời gian này thú vị hơn nhiều .
xxxxxxxxxxxxxxxxxxx
Chiếc xe Skyker C8 chậm rãi dừng lại trước cổng trường học , Cố Tích Tước xuống xe trước sau đó giúp Tịch Hải Đường ở đằng sau cùng Doãn Ngân xuống xe .Nghiễm nhiê một gia đình ba người hoàn mĩ .
Sau khi bọn họ cùng xuất hiện ở trường học , khắp nơi lập tức vang lên một trận kinh hô .Trong trường học bọn nhỏ nhịn không được phóng tới với ánh mắt vui mừng “ A , thì ra là Cố Doãn Ngân có mẹ .”
“ Đúng vậy , còn rất đẹp nữa .”
“ Bộ dạng giống như tiên nữ a , thoạt nhìn cũng thật dịu dàng “
Đám con nít líu ríu la to thành một đoàn , Doãn Ngân lại không giống như trước cảm thấy bọn họ ẩm ĩ , trên khuôn mặt tràn ngập ý thỏa mãn .
Cậu bé nhận túi xách từ trong tay Tịch Hải Đường , thanh âm rất nhỏ cũng rất thẹn thùng “ Dì , cháu cảm ơn dì .”
Tịch Hải Đường vuốt ve bờ vai của cậu bé , hiều ý cười một tiếng .Kỳ thật cô cảm giác không phải Doãn Ngân cần phải cảm ơn cô mà là cậu bé đã làm cho cô thỏa mãn nguyện vọng nhiều năm , vì con trai cô làm hết tất cả .
Đưa mắt nhìn Doãn Ngân vào trường , Tịch Hải Đường vốn định chính mình rời đi nhưng cuối cùng lại bị Cố Tích Tước cưỡng chế đưa đến công ty đi làm .Khi xe của bọn họ vượt qua chỗ rẽ , hai người trốn ở một góc bí mật liền từ từ đi ra …
Tiểu Thần vẻ mặt đầy bi thương hỏi Thẩm Tố Tâm ở bên cạnh “ Mẹ Tố Tâm , mẹ có phải là đã bị Cố Doãn Ngân đoạt đi rồi hay không ? Mẹ có thể nào đã không còn yêu cháu nữa rồi hay không ?”
“ Tiểu Thần không nên nói lung tung . Mẹ đương nhiên là thương con rồi , người mà mẹ con yêu thương nhất chính là con .” Thẩm Tố Tâm khẽ vuốt ve khóe mắt ươn ướt của Tiểu Thần , vừa vì Tiểu Thần mà cảm thấy đau lòng lại vì Hải Đường mà cảm thấy chua xót . Hải Đường vì Tiểu Thần đã chịu bao nhiêu khổ cực cô là người biết rõ nhất “ Tiểu Thần , con vĩnh viễn không được hoài nghi tình cảm của mẹ giành cho con , có hiểu không ?”
Nước mắt vẫn lã chã rơi xuống , Tiểu Thần cảm thấy thật là khổ sở nhưng vẫn ưng thuận gật đầu “ Con biết rõ mẹ rất yêu con nhưng mà … Nhưng khi nhìn thấy người khác nói rằng mẹ là mẹ của Cố Doãn Ngân , con thật sự thấy không thoải mái ..”
Thẩm Tố Tâm lập tức cảm thấy lòng mình quặn thắt , kỳ thật cô hiểu được ý tứ của Tiểu Thần .Thay vì nói là cô bé lo lắng Cố Doãn Ngân sẽ đoạt đi mẹ của mình thì chẳng phải sẽ nói là cô bé hâm mộ hình ảnh ba người một nhà vừa rồi sao ? Tiểu Thần kỳ thật rất muốn có đầy đủ một gia đình.
“Tiểu Thần ngoan ,không khóc không khóc , tin tưởng mẹ Tố Tâm cũng phải tin tưởng mẹ .Chúng ta đều rất yêu thương con , con là bảo bối quan trọng nhất của chúng ta .” Thẩm Tố Tâm ôm chặt lấy Tiểu Thần , nghĩ đến chính bản thân của mình .Vì Hải Đường ,vì Tiểu Thần cô làm những chuyện đó đều là đáng giá ,cô tuyệt đối sẽ không hối hận .
Trong giờ cơm trưa , phòng ăn trong trường học đầy ắp người , thường ngày khẩu vị của Tiểu Thần rất tốt nhưng hôm nay lại rã rời .Khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp hé ra nhiều nếp nhăn , vì chuyện buổi sáng mà vẫn như cũ không thể tiêu tan .
Oan gia ngõ hẹp vừa ngẩng đầu lên , cô bé liền nhìn thấy tên sao chổi Cố Doãn Ngân . Hừ ! Cô bé mới là người không cần để ý đến người bạn học này .Cướp đi mẹ của người khác . Tiểu Thần bắt đầu rất không được tự nhiên , cái miệng nhỏ nhắn đã bắt đầu mếu máo .
Bất đắc dĩ , Cố Doãn Ngân lại đã đi thẳng tới vẻ mặt kỳ quái “ Tịch Tiểu Thầ , cậu làm sao vậy ? Con mắt hồng hồng , không phải là đã khóc đấy chứ ?”
“ Chuyện không liên quan đến cậu .” Tiểu Thần thở phì phì gầm lên , lập tức lấy mu bàn tay thô lỗ lau đi nước mắt .
Cố Doãn Ngân hơi ngẩn ra , thoáng liền suy nghĩ ra nguyên nhân , chẳng phải là Tịch Tiểu Thần nhất định đang trách hắn đoạt đi mẹ của cậu ấy một tối đấy chứ ? Cũng đúng thật .Nếu đổi lại vị trí , mẹ của hắn bị người ta mượn đi cả đêm hắn cũng sẽ rất tức giận .Đoán được suy nghĩ , Cố Doãn Ngân giọng nói càng khiêm tốn “ Tịch Tiểu Thần , cậu đừng nóng giận . Tớ nói xin lỗi với cậu không được sao ?”
“ Xin lỗi cũng vô dụng , cậu còn muốn làm cái gì ? “ Tiểu Thần rất không khách khi trừng mắt nhìn Doãn Ngân
“..” Cố Doãn Ngân không nói gì , cô bé này quả thực là không thể nói lý sao ? Nhưng cậu bé lại thấy được bộ dạng đáng thương như vậy của cô bé, không thể bỏ mặc không hiểu được cái gì , tâm tư của cậu bé cũng theo đó mà khó chịu lên .
Trầm mặc hồi lâu , Cố Doãn Ngân đành phải xuất một chiêu cuối cùng “ Tịch Tiểu Thần , tớ giúp cậu hẹn cha tớ đi gặp mặt. Tớ đem cha thưởng cho cậu một ngày , như vậy đã được chưa ?”
/128
|