Vẻ già nua cùng với những đốm đồi mồi trên mặt của Lâm Viễn Hồ có vẻ đặc biệt rõ ràng, Hứa Nhạc bất giác nghĩ đến hình dáng trước khi chết của giáo sư Trầm, thoáng trầm mặc một lát rồi đột nhiên nói:
-Vì sao ông lại đến đây? Muốn tìm kiếm một chút bình thản cho tâm hồn hay sao?
-Trước đây tôi cũng đã mấy lần đến đây rồi….
Lâm Viễn Hồ ho nhẹ mấy cái, đưa tay ngăn cản đám tùy tùng đang có ý tiến lên đỡ mình, dùng thanh âm già nua nói:
-Tôi chỉ là hi vọng có thể tìm được sự tha thứ của ông ấy…. hoặc là của cậu….
Hứa Nhạc lẳng lặng nhìn ông ta, một màn xảy ra sau căn phòng chỉ huy hôm trước, Thương Thu lúc trước cũng đã kể lại cho hắn nghe.
Nhưng không biết vì nguyên nhân gì khi nhìn thấy biểu tình bình tĩnh muốn chuộc lỗi của Lâm Viễn Hồ thì từ trong nội tâm của hắn lại sinh ra một thứ cảm giác không thoải mái mãnh liệt.
Hắn giương mắt nhìn chằm chằm vào khuôn mặt già nua của Lâm Viễn Hồ, nói rành rọt từng chữ:
-Tha thứ? Không bao giờ, bao gồm cả ông trong đó, tôi ngay cả một người cũng không bao giờ tha thứ. Biểu hiện của ông cũng không thể nói cho người ta biết là ông quang minh chính đại, ông chỉ là do bị tôi đánh bại trong cái cục diện nửa năm trước đây cho nên ông muốn khống chế nó, cuối cùng cố gắng sắm vai một vị lão nhân muốn sẵn sàng, bình tĩnh chuộc tội, một đại nhân vật rộng lượng đang nhìn nhận sai lầm của chính mình. Nhưng mà trong lòng tôi, cùng với ánh mắt của giáo sư Trầm đang nằm trong lòng đất lạnh lẽo này thì đây là một hành động vô cùng ghê tởm. Ông đã sống một cuộc sống ti tiện âm hiểm, hưởng thụ hết tất cả vinh quang phú quý của một đời, bây giờ lại muốn nhận được sự tha thứ của người đời ư? Muốn có được tâm thanh thản mà rời bỏ cuộc sống vinh quan của ông ư?
Hứa Nhạc quật cường nói xong những lời này, sau đó quay người bỏ đi.
…………….
Vị lãnh tụ của giới khoa học Liên Bang cứ như vậy mà sụp đổ, dưới những căn cứ chính xác không thể nào phủ nhận cùng với sự cố ý nương sóng đẩy thuyền của một số thế lực nào đó trong Liên Bang, Lâm Viễn Hồ cứ như vậy mà xuống đài.
Giới học thuật nằm trong sự khống chế của ông ta suốt bao nhiêu năm trời vào thời điểm này cũng hỗn loạn hết cả lên.
Có đôi khi Hứa Nhạc cũng từng suy nghĩ lại tình cảnh thê lương của Lâm Viễn Hồ lúc trong nghĩa trang hôm đó…..
Khi cái tin tức Lâm Viễn Hồ từ chức viện trưởng viện Khoa Học Liên Bang truyền ra ngoài, hắn cũng đã từng tự hỏi qua bản thân mình, thế nhưng cuối cùng hắn vẫn giữ nguyên cái kết luận của ngày hôm đó.
Không thể tha thứ, đám người quyền quý trong Liên Bang cả cuộc đời này đã làm vô số chuyện xấu xa, đến cuối đời mình thì muốn buông con dao đồ tể trong tay, đứng trước mặt các nạn nhân của mình mà nhỏ 2 dòng nước mắt yêu cầu nhận được sự tha thứ của họ.
Muốn được an bình, than thản, gạt bỏ cái bóng ma khí đối diện với cái chết ….. Đây là một chuyện vô cùng thông thường trong xã hội.
Thế nhưng Hứa Nhạc lại không muốn nhìn thấy những chuyện vớ vẩn như thế này xảy ra trước mặt mình.
Hắn biết rất rõ ràng rằng rất nhiều người trong Liên Bang bao gồm cả Thai phu nhân trong số đó, đối với cái kế hoạch ấp ủ nhiều năm nay của mình đã phi thường phẫn nộ.
Cái mà Thai gia muốn chính là tiêu chuẩn con robot thế hệ mới phải rơi vào trong tay của mình, dùng chuyện này để đả kích đối thú trong cuộc tổng tuyển cử tổng thống Liên Bang.
Hơn nữa lại còn cực kỳ hi vọng đem tất cả các thế lực đối lập với mình mà khống chế trong một cái phạm vi nào đó.
Hứa Nhạc đã đạp cho Lâm Viễn Hồ cùng với cái viện Khoa Học Liêng Bang một cái thật đau, thật là một hành động rất trực tiếp, rất ngoan độc, đã vượt qua khả năng khống chế của những người đó.
Một gã tiểu nhân vật cuối cùng lại hất đi một gã đầu sở đứng đầu trong xã hội thượng tầng của Liên Bang, việc này ước chừng sẽ khiến cho một số kẻ nào đó đột nhiên cảm thấy sau lưng mình buốt lạnh, khiến cho họ cảm giác được quy củ ngầm do bọn họ đặt ra đã không còn an toàn như trước đây nữa.
Nhưng mà vì sao Chính Phủ Liên Bang lại vì cái gì mà không có cố gắng che dấu bớt sự tỉnh vậy?
Nếu không thì ít nhất cũng có thể đem sự ảnh hưởng của trận phong ba này khống chế ở mức nhỏ nhất?
Hứa Nhạc đôi khi cũng chợt suy nghĩ về vấn đề này, cũng không biết là đến tuột cùng có kẻ nào đang đứng ở phía đối lập của Thất đại gia tộc Liên Bang hay không?
Hứa Nhạc trợ giúp bộ công trình Quả Xác nghiên cứu chế tạo thành công con robot thế hệ mới, hơn nữa còn tự mình đích thân điều khiển con robot Tiểu Bạch Hoa trên đỉnh Sơn mạch Tạp Kỳ đánh bại con robot Tử Hải.
Sự giao dịch ngầm giữa Lợi gia, Viện Khoa Học Liên Bang cùng với phe phái tham gia vào cuộc tổng tuyển cử tổng thống Liên Bang kia nữa cũng vì thế mà hoàn toàn sụp đổ trong tay của mình hắn.
Thiết Toán Lợi gia nắm quyền lực toàn bộ lĩnh vực tài chính kinh tế của cả Liên Bang vì một đời tổng thống tiếp theo mà không biết đã hao tâm tổn trí sắp đặt mọi chuyện, tiêu phí mất bao nhiêu tiền….
Nhưng hành vi của Hứa Nhạc tự nhiên là trực tiếp đem toàn bộ công sức của Lợi gia đổ sông đổ biển, mà cũng gián tiếp hắn đã trở thành địch nhân tuyệt đối của Lâm gia.
Nếu chỉ là một công dân bình thường trong Liên Bang, biết được trong Thất đại gia tộc Liên Bang có đến 2 gia tộc thời khắc nào cũng muốn bản thân mình hoàn toàn biết mất khỏi thế gian, như vậy kẻ đó nếu như không phải kinh sợ đến phát run lên, muốn ngay lập tức trốn khỏi Liên Bang thì có lẽ đã sợ hãi quá mà tự sát rồi.
Nhưng mà Hứa Nhạc lại cũng chưa từng suy nghĩ đến việc này, bởi vì ít nhất hiện tại phía sau lưng hắn còn có bóng dáng của Thai phu nhân.
Chỉ cần sự hợp tác giữa hắn và Thai gia vẫy còn tồn tại thì những người đó nhất định cũng sẽ không thể trực tiếp làm việc gì bất lợi đối với hắn.
Thế nhưng còn về sau thì sẽ thế nào? Hứa Nhạc cũng không thèm suy nghĩ nhiều đến chuyện sau này.
Nếu cái tên Thai Chi Nguyên kia sau này quay trở về, hắn tin tưởng rằng cái tên gia hỏa kia nhất định sẽ có thể bảo vệ an toàn cho mình.
Hơn nữa lúc này toàn bộ tinh lực của hắn chủ yếu đều đặt hết lên trên phía kênh Tin tức truyền thông của đài truyền hình Liên Bang.
Năm 67 Hiến Lịch 37, tin tức truyền thông cùng với mạng inte toàn bộ Liên Bang đều trở nên vô cùng náo nhiệt.
Cuộc tổng tuyển cử tổng thống Liên Bang, sự kiện khủng bố tập kích buổi biểu diễn tại Hoàn Sơn Tứ Châu, con robot Tiểu Bạch Hoa đã trở thành robot thế hệ mới trong Liên Bang, sự kiện phong ba viện Khoa Học Liên Bang sao chép….Từng cái từng cái đại sự không ngừng phát sinh.
Điều này khiến cho giớp phóng viên cùng với các tạp chí hưng phấn không thôi, khiến co đám công dân Liên Bang có chút không kịp định thần lại.
Trong 2 ngày gần đây, giới tin tức truyền thông đã chú ý đến một cái đại sự khác, chuyện này có quan hệ cực kỳ chặt chẽ đến sự kiện tổng tuyển cử Tổng thống Liên Bang sắp sửa bắt đầu…
Tự nhiên đã gây nên sự chú ý đặc biệt của một số người, bao gồm cả Hứa Nhạc ở trong đó.
Bởi vì trong danh sách những người mà hắn không thể tha thứ, ủy viên Mạch Đức Lâm không hề nghi ngờ chính là nhân vật được xếp hàng đầu danh sách đó.
Chỉ có điều đây là chuyện tình liên quan đến giới chính trị, hắn cũng không có biện pháp để can thiệp, cho nên đành phải bình tĩnh im lặng mà quan sát.
Hắn muốn nhìn xem những thứ mà tên gia hỏa Thi Thanh Hải kia đã nhờ hắn chuyển sang bên đó, đến tột cùng là vào lúc nào sẽ bùng nổ ra.
Chỉ là ngay cả Hứa Nhạc cũng không thể nào đoán trước được, thời điểm bùng nổ lại cư nhiên phát sinh trên con phố Tạp Tân, con phố tập trung đại bản doanh của giới tin tức, truyền thông của Liên Bang.
Theo như hắn biết, sự ảnh hưởng của Thai gia đối với giới truyền thông Liên Bang hình như chỉ lan đến phương diện ban tin tức của đài truyền hình Liên bang mà thôi, chứ không phải là giới báo chí.Vào một ngày nào đó cuối thu, trên một ấn bản nào đó của nhật báo Đặc khu Thủ Đô, sau một loạt những bài đăng tin về sự kiện xấu hổ Viện Khoa Học Liên Bang sao chép thành quả nghiên cứu của người khác đã đăng thêm một bài viết khiến cho trời đất nghiêng ngả.Bài viết chiếm diện tích rất nhỏ, chỉ giống như là một khối đậu đỏ làm cao vậy.Sự kiện sao chép xấu hổ của Viện Khoa Học Liên Bang bị vạch trần, chuyện này đối với 2 người tham dự vào cuộc tuyển cử tổng thống Liên Bang: Châu trưởng La Tư và nghị viên Mạch Đức Lâm đã gây nên những thương tổn thật lớn.Các bài chính văn này một phần nói lại những hành vi đạo đức bình thường của viện trưởng Lâm Viễn Hồ, thế nhưng phần chú thích bên dưới cũng không có dựa vào việc này mà trở nên nghi ngờ tiêu chuẩn đạo đức của bộ đôi tranh cử La Tư và Mạch Đức Lâm, mà nói còn trực tiếp hơn đem mũi dùi chĩa thẳng về phía cuộc khủng bố tập kích lần trước tại buổi biểu diễn Hoàn Sơn Tứ Châu.Cũng chính tờ nhật báo Thủ Đô này trong cái bài chính văn rất ngắn ngủi kia, đã thông qua những chứng cứ tỉ mỉ, chính xác mà đơn giản cùng với những tin tức do một người nặc danh nào đó cung cấp đã trực tiếp lên án vị nghị viên Mạch Đức Lâm chính là người chủ chốt đứng phía sau sự kiện khủng bố tập kích kinh hoàng đó.Nếu là một tờ báo bình thường đưa ra một bài chính luân có câu kết luận kinh khủng như vậy, đại đa số dân chúng của Liên Bang sẽ chỉ phì cười một tiếng, xem đó như là một câu chuyện vui khi trà dư tửu hậu mà thôi.Căn bản xem như một chuyện cười rẻ tiền, sau đó tiện tay quẳng thẳng tờb áo vào trong sọt rác.Một vị nghị viên đáng kính, tôn trọng chủ trương đấu tranh không bạo lực suốt mấy chục năm nay, dứt khoát thoát li khỏi lực lượng vũ trang của Phiến quân, dấn thân vào tiến trình hòa giải hòa bình dân chủ của Liên bang như thế….Làm thế nào lại là một phần tử khủng bố được cơ chứ? Những lời này nói ra căn bản là không thể khiến cho bất cứ ai có thể tin tưởng nổi.Nhưng mà tờ nhật báo Thủ Đô này không phải là một tờ báo lá cải bình thưởng, đây là một tờ báo cực kỳ lớn, cực kỳ nghiêm túc trong phát ngôn, đã được người dân Liên Bang thừa nhân cả mấy trăm năm nay rồi.Tờ báo này hoàn toàn mang sắc thái chủ nghĩa tự do, thậm chí còn được vô số người cho là bộ phận phát ngôn của trường phái Kiều Trì Tạp Lâm nữa.Từ trước đến nay luôn được đại bộ phận tri thức cùng với dân chúng bình thường vô cùng tôn sùng và tin tưởng, có được uy tín cực kỳ cao trong giới truyền thông Liên Bang.Một tờ báo uy tín như thế, lại đưa ra một lời lên án cực kỳ nghiêm khắc như vậy, hơn nữa bên dưới bài chính văn kia còn có cả tên phóng viên Ngũ Đức, trưởng ban phóng viên nhất báo Thủ Đô cùng với Tổng biên tập Bob đích thân ký tên lên đó nữa, điều này hoàn toàn thể hiện sự tin tưởng mạnh mẽ của nhật báo Thủ Đô.Chỉ trong vòng 2 giờ đồng hồ sau khi tờ báo được xuất bản, tất cả các máy bán báo tự động bố trí trong khắp các đường ngang ngõ hẻm của đặc khu Thủ Đô đã được bán sạch sẽ.Mọi người vội vàng đi lại trong gió lạnh, tay của ai cũng cầm một tờ nhật báo Thủ Đô, mang theo vẻ mặt không thể nào tin nổi, vừa đọc vừa lầm bầm nghị luận với nhau.Cùng lúc đó, phiên bản báo điện tử trên hệ thống mạng của tờ báo cũng tràn ngập lượt truy cập vào bài chính văn đó của tất cả các công dân trong Liên Bang.Tất cả mọi người đều bị chấn động, các tờ báo khác trong giới báo chí Liên Bang cũng không thể nào hiểu nổi tờ nhật báo Thủ Đô từ trước đến giờ vẫn luôn phát ngôn nghiêm cẩn, vì sao lần này lại đột ngột ném ra một quả bom tin tức khủng bố đến như thế.Phải biết rằng nếu đăng bài lên án một vị ứng cử viên tôn kính của chức Tổng thống Liên Bang, Tổng biên tập Bob cùng với Trưởng ban phóng biên Ngũ Đức chính là tương đương với việc đem tất cả danh dự của cả đời làm báo của mình, không, phải nói là đem toàn bộ danh dự của cả mấy trăm năm của tờ nhật báo Thủ Đô ra mà đánh cược một lần.Ngay khi tòa soạn báo được thông báo về là cháy ấn bản, cái điện thoại trong phòng tổng biên tập Bob cũng đồng thời vang lên.Vị đại nhân vật đứng sau tấm màn của tập đoàn tài chính sau lưng tờ báo Thủ Đô không ngừng phẫn nộ gần rú, yêu cầu tổng biên tập Bob phải lập tức có hành động thu hồi toàn bộ các ấn bản đã phát hành, hơn nữa còn phải lập tức đăng bài cải chính, giải trừ những ảnh hưởng có thể xảy ra.-Bob, có phải ông điên rồi hay không? Những chuyện đắc tội với chính khách bình thường thì ai cũng dám làm, nhưng mà hình như ông cũng không hiểu rõ ràng lắm ông đang làm cái gì phải không? Đó chính là Mạch Đức Lâm…. Trong Liên Ban hiện tại đang có ít nhất 10 triệu người đang đi theo dõi hắn (10 triệu người? ***, cái trái đất nho nhỏ bây giờ của mình mới có 7 tỉ người thôi mà, sao cái Liên Bang bao nhiêu hành tinh lại chỉ có 10t nhỉ, không hiểu.). vô số học giả Liên Bang cũng tín nhiệm hắn…. ông lại còn dám nói hắn là một phần tử khủng bố nữa chứ?-Tôi hiểu rất rõ ràng bản thân mình đang làm cái gì.Tổng biên tập Bob đưa cái tai nghe ra xa tai mình một chút, sau đó bình tĩnh nói:-Tôi hiểu rất rõ ràng phía sau ban giám đốc chính là Ngân hàng Liên hợp Tam Lâm… mà Lợi Gian thì đang tích cực ủng ộng cho bộ đôi tranh cử Châu trưởng La Tư và nghị viên Mạch Đức Lâm…. Nhưng xin ông cũng đừng quên rằng, tôi là người làm nghề báo chí, chứ không phải là người làm ngân hàng….
Vị đại nhân vật phía bên kia không nói gì nữa, mà chỉ thở phì phò giận dữ, đang bị những lời nói của Tổng biên tập Bob chọc cho phẫn nội đến không nói lên lời.Tổng biên tập Bob nói tiếp:-Hợp đồng của tôi còn đến 2 tháng nữa mới kết thúc, ông cũng đừng nghĩ tới chuyện vào lúc này mà đuổi tôi ra khỏi chức tổng biên tập này.Cho dù là ông có tổ chức ngay một buổi họp ban giám đốc lâm thời đi chăng nữa, tôi cũng sẽ kiên quyết ngồi trong văn phòng tổng biên tập này cho đến giờ phút cuối cùng.Nếu như ông không muốn đem chuyện tình này chấn động đến các toàn bộ các giai tầng trong Liên Bang, tốt nhất hãy quên đi cái suy nghĩ này trong đầu đi.Phải biết rằng hiện tại trong giới truyền thông Liên bang đang vô cùng hứng thú đối với sự kiện lần này.
Có lẽ bọn họ càng cảm thấy hứng thú hơn nữa đối với việc tại sao tôi vừa mới đăng bài bình luận này thì ngay ngày hôm sau liền bị ban giám đốc, chính xác hơn là bị Lợi gia đuổi khỏi cái ghế tổng biên tập nhật báo Thủ Đô này….Ông ta một hơi nói xong một tràng dài đến như vậy, thế nhưng khuôn mặt của tổng biên tập Bob cũng không hề có cảm giác run sợ, khuôn mặt không hề biến sắc, ngược lại trong lòng cảm thấy vô cùng thống khoái, ông ta dùng 2 ngón tay cầm cái ống nghe điện thoại, nhẹ nhàng thả xuống…..*
-Vì sao ông lại đến đây? Muốn tìm kiếm một chút bình thản cho tâm hồn hay sao?
-Trước đây tôi cũng đã mấy lần đến đây rồi….
Lâm Viễn Hồ ho nhẹ mấy cái, đưa tay ngăn cản đám tùy tùng đang có ý tiến lên đỡ mình, dùng thanh âm già nua nói:
-Tôi chỉ là hi vọng có thể tìm được sự tha thứ của ông ấy…. hoặc là của cậu….
Hứa Nhạc lẳng lặng nhìn ông ta, một màn xảy ra sau căn phòng chỉ huy hôm trước, Thương Thu lúc trước cũng đã kể lại cho hắn nghe.
Nhưng không biết vì nguyên nhân gì khi nhìn thấy biểu tình bình tĩnh muốn chuộc lỗi của Lâm Viễn Hồ thì từ trong nội tâm của hắn lại sinh ra một thứ cảm giác không thoải mái mãnh liệt.
Hắn giương mắt nhìn chằm chằm vào khuôn mặt già nua của Lâm Viễn Hồ, nói rành rọt từng chữ:
-Tha thứ? Không bao giờ, bao gồm cả ông trong đó, tôi ngay cả một người cũng không bao giờ tha thứ. Biểu hiện của ông cũng không thể nói cho người ta biết là ông quang minh chính đại, ông chỉ là do bị tôi đánh bại trong cái cục diện nửa năm trước đây cho nên ông muốn khống chế nó, cuối cùng cố gắng sắm vai một vị lão nhân muốn sẵn sàng, bình tĩnh chuộc tội, một đại nhân vật rộng lượng đang nhìn nhận sai lầm của chính mình. Nhưng mà trong lòng tôi, cùng với ánh mắt của giáo sư Trầm đang nằm trong lòng đất lạnh lẽo này thì đây là một hành động vô cùng ghê tởm. Ông đã sống một cuộc sống ti tiện âm hiểm, hưởng thụ hết tất cả vinh quang phú quý của một đời, bây giờ lại muốn nhận được sự tha thứ của người đời ư? Muốn có được tâm thanh thản mà rời bỏ cuộc sống vinh quan của ông ư?
Hứa Nhạc quật cường nói xong những lời này, sau đó quay người bỏ đi.
…………….
Vị lãnh tụ của giới khoa học Liên Bang cứ như vậy mà sụp đổ, dưới những căn cứ chính xác không thể nào phủ nhận cùng với sự cố ý nương sóng đẩy thuyền của một số thế lực nào đó trong Liên Bang, Lâm Viễn Hồ cứ như vậy mà xuống đài.
Giới học thuật nằm trong sự khống chế của ông ta suốt bao nhiêu năm trời vào thời điểm này cũng hỗn loạn hết cả lên.
Có đôi khi Hứa Nhạc cũng từng suy nghĩ lại tình cảnh thê lương của Lâm Viễn Hồ lúc trong nghĩa trang hôm đó…..
Khi cái tin tức Lâm Viễn Hồ từ chức viện trưởng viện Khoa Học Liên Bang truyền ra ngoài, hắn cũng đã từng tự hỏi qua bản thân mình, thế nhưng cuối cùng hắn vẫn giữ nguyên cái kết luận của ngày hôm đó.
Không thể tha thứ, đám người quyền quý trong Liên Bang cả cuộc đời này đã làm vô số chuyện xấu xa, đến cuối đời mình thì muốn buông con dao đồ tể trong tay, đứng trước mặt các nạn nhân của mình mà nhỏ 2 dòng nước mắt yêu cầu nhận được sự tha thứ của họ.
Muốn được an bình, than thản, gạt bỏ cái bóng ma khí đối diện với cái chết ….. Đây là một chuyện vô cùng thông thường trong xã hội.
Thế nhưng Hứa Nhạc lại không muốn nhìn thấy những chuyện vớ vẩn như thế này xảy ra trước mặt mình.
Hắn biết rất rõ ràng rằng rất nhiều người trong Liên Bang bao gồm cả Thai phu nhân trong số đó, đối với cái kế hoạch ấp ủ nhiều năm nay của mình đã phi thường phẫn nộ.
Cái mà Thai gia muốn chính là tiêu chuẩn con robot thế hệ mới phải rơi vào trong tay của mình, dùng chuyện này để đả kích đối thú trong cuộc tổng tuyển cử tổng thống Liên Bang.
Hơn nữa lại còn cực kỳ hi vọng đem tất cả các thế lực đối lập với mình mà khống chế trong một cái phạm vi nào đó.
Hứa Nhạc đã đạp cho Lâm Viễn Hồ cùng với cái viện Khoa Học Liêng Bang một cái thật đau, thật là một hành động rất trực tiếp, rất ngoan độc, đã vượt qua khả năng khống chế của những người đó.
Một gã tiểu nhân vật cuối cùng lại hất đi một gã đầu sở đứng đầu trong xã hội thượng tầng của Liên Bang, việc này ước chừng sẽ khiến cho một số kẻ nào đó đột nhiên cảm thấy sau lưng mình buốt lạnh, khiến cho họ cảm giác được quy củ ngầm do bọn họ đặt ra đã không còn an toàn như trước đây nữa.
Nhưng mà vì sao Chính Phủ Liên Bang lại vì cái gì mà không có cố gắng che dấu bớt sự tỉnh vậy?
Nếu không thì ít nhất cũng có thể đem sự ảnh hưởng của trận phong ba này khống chế ở mức nhỏ nhất?
Hứa Nhạc đôi khi cũng chợt suy nghĩ về vấn đề này, cũng không biết là đến tuột cùng có kẻ nào đang đứng ở phía đối lập của Thất đại gia tộc Liên Bang hay không?
Hứa Nhạc trợ giúp bộ công trình Quả Xác nghiên cứu chế tạo thành công con robot thế hệ mới, hơn nữa còn tự mình đích thân điều khiển con robot Tiểu Bạch Hoa trên đỉnh Sơn mạch Tạp Kỳ đánh bại con robot Tử Hải.
Sự giao dịch ngầm giữa Lợi gia, Viện Khoa Học Liên Bang cùng với phe phái tham gia vào cuộc tổng tuyển cử tổng thống Liên Bang kia nữa cũng vì thế mà hoàn toàn sụp đổ trong tay của mình hắn.
Thiết Toán Lợi gia nắm quyền lực toàn bộ lĩnh vực tài chính kinh tế của cả Liên Bang vì một đời tổng thống tiếp theo mà không biết đã hao tâm tổn trí sắp đặt mọi chuyện, tiêu phí mất bao nhiêu tiền….
Nhưng hành vi của Hứa Nhạc tự nhiên là trực tiếp đem toàn bộ công sức của Lợi gia đổ sông đổ biển, mà cũng gián tiếp hắn đã trở thành địch nhân tuyệt đối của Lâm gia.
Nếu chỉ là một công dân bình thường trong Liên Bang, biết được trong Thất đại gia tộc Liên Bang có đến 2 gia tộc thời khắc nào cũng muốn bản thân mình hoàn toàn biết mất khỏi thế gian, như vậy kẻ đó nếu như không phải kinh sợ đến phát run lên, muốn ngay lập tức trốn khỏi Liên Bang thì có lẽ đã sợ hãi quá mà tự sát rồi.
Nhưng mà Hứa Nhạc lại cũng chưa từng suy nghĩ đến việc này, bởi vì ít nhất hiện tại phía sau lưng hắn còn có bóng dáng của Thai phu nhân.
Chỉ cần sự hợp tác giữa hắn và Thai gia vẫy còn tồn tại thì những người đó nhất định cũng sẽ không thể trực tiếp làm việc gì bất lợi đối với hắn.
Thế nhưng còn về sau thì sẽ thế nào? Hứa Nhạc cũng không thèm suy nghĩ nhiều đến chuyện sau này.
Nếu cái tên Thai Chi Nguyên kia sau này quay trở về, hắn tin tưởng rằng cái tên gia hỏa kia nhất định sẽ có thể bảo vệ an toàn cho mình.
Hơn nữa lúc này toàn bộ tinh lực của hắn chủ yếu đều đặt hết lên trên phía kênh Tin tức truyền thông của đài truyền hình Liên Bang.
Năm 67 Hiến Lịch 37, tin tức truyền thông cùng với mạng inte toàn bộ Liên Bang đều trở nên vô cùng náo nhiệt.
Cuộc tổng tuyển cử tổng thống Liên Bang, sự kiện khủng bố tập kích buổi biểu diễn tại Hoàn Sơn Tứ Châu, con robot Tiểu Bạch Hoa đã trở thành robot thế hệ mới trong Liên Bang, sự kiện phong ba viện Khoa Học Liên Bang sao chép….Từng cái từng cái đại sự không ngừng phát sinh.
Điều này khiến cho giớp phóng viên cùng với các tạp chí hưng phấn không thôi, khiến co đám công dân Liên Bang có chút không kịp định thần lại.
Trong 2 ngày gần đây, giới tin tức truyền thông đã chú ý đến một cái đại sự khác, chuyện này có quan hệ cực kỳ chặt chẽ đến sự kiện tổng tuyển cử Tổng thống Liên Bang sắp sửa bắt đầu…
Tự nhiên đã gây nên sự chú ý đặc biệt của một số người, bao gồm cả Hứa Nhạc ở trong đó.
Bởi vì trong danh sách những người mà hắn không thể tha thứ, ủy viên Mạch Đức Lâm không hề nghi ngờ chính là nhân vật được xếp hàng đầu danh sách đó.
Chỉ có điều đây là chuyện tình liên quan đến giới chính trị, hắn cũng không có biện pháp để can thiệp, cho nên đành phải bình tĩnh im lặng mà quan sát.
Hắn muốn nhìn xem những thứ mà tên gia hỏa Thi Thanh Hải kia đã nhờ hắn chuyển sang bên đó, đến tột cùng là vào lúc nào sẽ bùng nổ ra.
Chỉ là ngay cả Hứa Nhạc cũng không thể nào đoán trước được, thời điểm bùng nổ lại cư nhiên phát sinh trên con phố Tạp Tân, con phố tập trung đại bản doanh của giới tin tức, truyền thông của Liên Bang.
Theo như hắn biết, sự ảnh hưởng của Thai gia đối với giới truyền thông Liên Bang hình như chỉ lan đến phương diện ban tin tức của đài truyền hình Liên bang mà thôi, chứ không phải là giới báo chí.Vào một ngày nào đó cuối thu, trên một ấn bản nào đó của nhật báo Đặc khu Thủ Đô, sau một loạt những bài đăng tin về sự kiện xấu hổ Viện Khoa Học Liên Bang sao chép thành quả nghiên cứu của người khác đã đăng thêm một bài viết khiến cho trời đất nghiêng ngả.Bài viết chiếm diện tích rất nhỏ, chỉ giống như là một khối đậu đỏ làm cao vậy.Sự kiện sao chép xấu hổ của Viện Khoa Học Liên Bang bị vạch trần, chuyện này đối với 2 người tham dự vào cuộc tuyển cử tổng thống Liên Bang: Châu trưởng La Tư và nghị viên Mạch Đức Lâm đã gây nên những thương tổn thật lớn.Các bài chính văn này một phần nói lại những hành vi đạo đức bình thường của viện trưởng Lâm Viễn Hồ, thế nhưng phần chú thích bên dưới cũng không có dựa vào việc này mà trở nên nghi ngờ tiêu chuẩn đạo đức của bộ đôi tranh cử La Tư và Mạch Đức Lâm, mà nói còn trực tiếp hơn đem mũi dùi chĩa thẳng về phía cuộc khủng bố tập kích lần trước tại buổi biểu diễn Hoàn Sơn Tứ Châu.Cũng chính tờ nhật báo Thủ Đô này trong cái bài chính văn rất ngắn ngủi kia, đã thông qua những chứng cứ tỉ mỉ, chính xác mà đơn giản cùng với những tin tức do một người nặc danh nào đó cung cấp đã trực tiếp lên án vị nghị viên Mạch Đức Lâm chính là người chủ chốt đứng phía sau sự kiện khủng bố tập kích kinh hoàng đó.Nếu là một tờ báo bình thường đưa ra một bài chính luân có câu kết luận kinh khủng như vậy, đại đa số dân chúng của Liên Bang sẽ chỉ phì cười một tiếng, xem đó như là một câu chuyện vui khi trà dư tửu hậu mà thôi.Căn bản xem như một chuyện cười rẻ tiền, sau đó tiện tay quẳng thẳng tờb áo vào trong sọt rác.Một vị nghị viên đáng kính, tôn trọng chủ trương đấu tranh không bạo lực suốt mấy chục năm nay, dứt khoát thoát li khỏi lực lượng vũ trang của Phiến quân, dấn thân vào tiến trình hòa giải hòa bình dân chủ của Liên bang như thế….Làm thế nào lại là một phần tử khủng bố được cơ chứ? Những lời này nói ra căn bản là không thể khiến cho bất cứ ai có thể tin tưởng nổi.Nhưng mà tờ nhật báo Thủ Đô này không phải là một tờ báo lá cải bình thưởng, đây là một tờ báo cực kỳ lớn, cực kỳ nghiêm túc trong phát ngôn, đã được người dân Liên Bang thừa nhân cả mấy trăm năm nay rồi.Tờ báo này hoàn toàn mang sắc thái chủ nghĩa tự do, thậm chí còn được vô số người cho là bộ phận phát ngôn của trường phái Kiều Trì Tạp Lâm nữa.Từ trước đến nay luôn được đại bộ phận tri thức cùng với dân chúng bình thường vô cùng tôn sùng và tin tưởng, có được uy tín cực kỳ cao trong giới truyền thông Liên Bang.Một tờ báo uy tín như thế, lại đưa ra một lời lên án cực kỳ nghiêm khắc như vậy, hơn nữa bên dưới bài chính văn kia còn có cả tên phóng viên Ngũ Đức, trưởng ban phóng viên nhất báo Thủ Đô cùng với Tổng biên tập Bob đích thân ký tên lên đó nữa, điều này hoàn toàn thể hiện sự tin tưởng mạnh mẽ của nhật báo Thủ Đô.Chỉ trong vòng 2 giờ đồng hồ sau khi tờ báo được xuất bản, tất cả các máy bán báo tự động bố trí trong khắp các đường ngang ngõ hẻm của đặc khu Thủ Đô đã được bán sạch sẽ.Mọi người vội vàng đi lại trong gió lạnh, tay của ai cũng cầm một tờ nhật báo Thủ Đô, mang theo vẻ mặt không thể nào tin nổi, vừa đọc vừa lầm bầm nghị luận với nhau.Cùng lúc đó, phiên bản báo điện tử trên hệ thống mạng của tờ báo cũng tràn ngập lượt truy cập vào bài chính văn đó của tất cả các công dân trong Liên Bang.Tất cả mọi người đều bị chấn động, các tờ báo khác trong giới báo chí Liên Bang cũng không thể nào hiểu nổi tờ nhật báo Thủ Đô từ trước đến giờ vẫn luôn phát ngôn nghiêm cẩn, vì sao lần này lại đột ngột ném ra một quả bom tin tức khủng bố đến như thế.Phải biết rằng nếu đăng bài lên án một vị ứng cử viên tôn kính của chức Tổng thống Liên Bang, Tổng biên tập Bob cùng với Trưởng ban phóng biên Ngũ Đức chính là tương đương với việc đem tất cả danh dự của cả đời làm báo của mình, không, phải nói là đem toàn bộ danh dự của cả mấy trăm năm của tờ nhật báo Thủ Đô ra mà đánh cược một lần.Ngay khi tòa soạn báo được thông báo về là cháy ấn bản, cái điện thoại trong phòng tổng biên tập Bob cũng đồng thời vang lên.Vị đại nhân vật đứng sau tấm màn của tập đoàn tài chính sau lưng tờ báo Thủ Đô không ngừng phẫn nộ gần rú, yêu cầu tổng biên tập Bob phải lập tức có hành động thu hồi toàn bộ các ấn bản đã phát hành, hơn nữa còn phải lập tức đăng bài cải chính, giải trừ những ảnh hưởng có thể xảy ra.-Bob, có phải ông điên rồi hay không? Những chuyện đắc tội với chính khách bình thường thì ai cũng dám làm, nhưng mà hình như ông cũng không hiểu rõ ràng lắm ông đang làm cái gì phải không? Đó chính là Mạch Đức Lâm…. Trong Liên Ban hiện tại đang có ít nhất 10 triệu người đang đi theo dõi hắn (10 triệu người? ***, cái trái đất nho nhỏ bây giờ của mình mới có 7 tỉ người thôi mà, sao cái Liên Bang bao nhiêu hành tinh lại chỉ có 10t nhỉ, không hiểu.). vô số học giả Liên Bang cũng tín nhiệm hắn…. ông lại còn dám nói hắn là một phần tử khủng bố nữa chứ?-Tôi hiểu rất rõ ràng bản thân mình đang làm cái gì.Tổng biên tập Bob đưa cái tai nghe ra xa tai mình một chút, sau đó bình tĩnh nói:-Tôi hiểu rất rõ ràng phía sau ban giám đốc chính là Ngân hàng Liên hợp Tam Lâm… mà Lợi Gian thì đang tích cực ủng ộng cho bộ đôi tranh cử Châu trưởng La Tư và nghị viên Mạch Đức Lâm…. Nhưng xin ông cũng đừng quên rằng, tôi là người làm nghề báo chí, chứ không phải là người làm ngân hàng….
Vị đại nhân vật phía bên kia không nói gì nữa, mà chỉ thở phì phò giận dữ, đang bị những lời nói của Tổng biên tập Bob chọc cho phẫn nội đến không nói lên lời.Tổng biên tập Bob nói tiếp:-Hợp đồng của tôi còn đến 2 tháng nữa mới kết thúc, ông cũng đừng nghĩ tới chuyện vào lúc này mà đuổi tôi ra khỏi chức tổng biên tập này.Cho dù là ông có tổ chức ngay một buổi họp ban giám đốc lâm thời đi chăng nữa, tôi cũng sẽ kiên quyết ngồi trong văn phòng tổng biên tập này cho đến giờ phút cuối cùng.Nếu như ông không muốn đem chuyện tình này chấn động đến các toàn bộ các giai tầng trong Liên Bang, tốt nhất hãy quên đi cái suy nghĩ này trong đầu đi.Phải biết rằng hiện tại trong giới truyền thông Liên bang đang vô cùng hứng thú đối với sự kiện lần này.
Có lẽ bọn họ càng cảm thấy hứng thú hơn nữa đối với việc tại sao tôi vừa mới đăng bài bình luận này thì ngay ngày hôm sau liền bị ban giám đốc, chính xác hơn là bị Lợi gia đuổi khỏi cái ghế tổng biên tập nhật báo Thủ Đô này….Ông ta một hơi nói xong một tràng dài đến như vậy, thế nhưng khuôn mặt của tổng biên tập Bob cũng không hề có cảm giác run sợ, khuôn mặt không hề biến sắc, ngược lại trong lòng cảm thấy vô cùng thống khoái, ông ta dùng 2 ngón tay cầm cái ống nghe điện thoại, nhẹ nhàng thả xuống…..*
/930
|