Tích nhẹ một tiếng vang lên… thanh âm này nghe vô cùng vui tai, cũng giống như thanh âm của mấy cái máy đánh chữ kiểu cổ hay trương bày trong viện bảo tàng, vô cùng thanh thúy động lòng người….
Rất nhiều năm về trước, giới báo chí Liên Bang khi làm công việc truyền tải tin tức chính là dùng những chiếc máy đánh chữ cổ này, làm ra những tin tức vô cùng nhanh chóng, vô cùng chính xác.
Một số tin tức nhìn qua thì cực kì điên cuồng, nhưng về sau công dân Liên Bang sẽ phát hiện ra được nó rất có ích đối với tương lai của Liên Bang, đó chính là thanh âm của tin tức…..
-Bên phía văn phòng Tổng thống có điện báo, hỏi tòa soạn chúng ta rốt cuộc là muốn làm gì?
Cánh cửa văn phòng tổng biên tập bị đẩy ra, trưởng ban phóng viên tở nhật báo Thủ Đô, phóng viên Ngũ Đức gần 2 tháng nay đã chạy đi chạy lại trên các đại khu Liên Bang để âm thầm điều tra.
Lúc này hắn tiến vào gặp tổng biên tập Bob, nhún nhún vai nói:
-Bên phía ban giám đốc cũng đã gọi rất nhiều cú điện thoại tới, tỏ vẻ quan tâm đặc biệt đến chuyện lần này, hỏi thật anh một câu, anh có chuẩn bị sẵn tâm lý về chuyện này chưa?
-Liên Bnag ngày nay, nói thế nào cũng không có khả năng làm ra chuyện như ám sát bịt đầu mối….
Tổng biên tập Bob mỉm cười nói.
Chỉ có 2 người bọn họ biết được một bài chính văn đưa tin lên án nghị viên Mạch Đức Lâm, kỳ thật rất nhiều ngày trước đây đã được viết ra cẩn thận rồi.
CHỉ là lúc trước Tổng biên tập Bob mãi cứ đè nó lại, không cho xuất bản ra, cho đến khi mấy ngày trước đây, khi mà sự kiện xuấu hổ của viện Khoa Học Liên Bang sao chép bị lôi ra ánh sáng, tổng biên tập Bob mới cảm nhận được một làn sóng nổi dậy trong Liên Bang, lập tức dứt khoát kiên quyết đưa ra quyết định xuất bản nó.
Nhớ lại trận đấu khẩu ngày trước trong chính căn phòng tổng biên tập này, phóng viên Ngũ Đức thoáng có chút trầm mặc nhìn vị tổng biên tập già nua có mái tóc hoa râm trước mặt mình, nói:
-Phải công nhận thời cơ mà anh lựa chọn chính xác vô cùng, khi đó tôi không nhìn xa trông rộng, cứ nghĩ rằng anh đã vứt bài chính luận lên án của tôi vào sọt rác rồi….
-Không phải là không đưa tin, mà là thời điểm chưa tới mà thôi…..
Tổng biên tập Bob thở dài nói:
-Những chuyện chấn động Liên Bang liên tục xảy ra…. Lúc này đăng tin ra, bất luận là bên phía Chính phủ Liên Bang, bên phía báo chí truyền thông hay người dân thì đều sẽ bị thứ chấn động này làm cho kinh khiếp tột đỉnh. Dù sao thì tôi cũng không muốn dùng bài báo lần này tọa nên sự rung chuyển trong Liên Bang….
-Sống nhiều năm trên chiếc thuyền cá thối thì sẽ không cảm thấy cá có mùi thối nữa….
Ngũ Đức nhún nhún vai, tỏ vẻ đã hiểu được ý tứ của tổng biên tập Bob:
-Chỉ là lựa chọn lúc này mà đưa tin ra có thể nào sẽ bị người khác chỉ trích là đội trên đạp dưới không?
-Tôi đã chuẩn bị tâm lý ngay từ đầu rồi… anh cũng nên chuẩn bị tâm lý luôn đi….
Tổng biên tập Bob châm một điếu xì gà, hút hai hơn sau đó mới nói:
-Đến giờ này còn sợ gì nữa chứ? Ít nhất cũng phải để cho loạt bài này đăng xong trọn vẹn rồi tính tiếp.
Bài chính văn đầu tiên của tờ Nhật báo Thủ Đô cũng chỉ là đánh tiếng lên án mà thôi.
Mọi người trong Liên Bang đều hiểu hết sức rõ ràng, nếu như không có được chứng cứ rõ ràng, chính xác thì một tờ báo uy tín nổi tiếng như nhật báo Thủ Đô tuyệt đối cũng sẽ không đưa ra lời lên án như thế.
Những bài báo tiếp theo phía sau nhất định sẽ đưa ra những bằng chứng liên quan trực tiếp đến …..
Điều này quả nhiên không sai, ngay ngày hôm sau thì tờ Nhật báo Thủ Đô đã đăng tiếp một bài chính văn dài hơn.
Cũng như ngày hôm trước, ngay trong buổi sáng thì số xuất bản của tờ báo mặc dù đã được tăng lên gấp 3 lần, thế nhưng cũng đã hoàn toàn không còn lại tờ nào sau khi bán ra.
Các tầng lớp trong Liên Bang, từ thượng lưu cho đến những công dân bình thường, học giả, trí thức, công nhân…. Đều chăm chú theo dõi những hình chụp cùng với những tư liệu chứng cứ đăng trên tờ nhật báo Thủ Đô… toàn bộ đều lâm vào tuyệt đối khiếp sợ….
Trong lúc nhất thời, phong vân Liên Bang biến sắc…..
………………..
Một loạt bài báo liên tiếp của tờ nhật báo Thủ Đô đăng chi tiến quá trình điều tra sự kiện khủng bố tập kích vào buổi biểu diễn tại Hoàn Sơn Tứ Châu.
Càng về giai đoạn hậu kỳ, một loạt các bài báo, toàn bộ đều là những hình chụp chứng cứ, những đường dây tổ chức rõ ràng, cộng thêm các số liệu chứng cứ, các nhân chứng cụ thể….. tràn ngập trong toàn bộ các trang báo…..
Nhất là trên trang web của tờ nhật báo điện tử còn trực tiếp đăng lên những đoạn ghi âm cùng với các đoạn video ngắn đơn giản nữa.
Toàn bộ các tư liệu, tài liệu điều tra đều chĩa mũi dùi trực tiếp về phía nghị viên Mạch Đức Lâm.
Những bài báo đưa tin đã tạo thành chấn động mãnh liệt, hơn nữa còn kéo dài đến tận mấy ngày hôm sau.
Đến bài báo của ngày thứ tư sau đó, nội dung của nó đã chuyển hướng sang mấy ngày đầu năm, ngày mùng 1 tháng giêng năm 67 Hiến Lịch 37…
Bài báo cho biết ngày đó tại sân vận động Lâm Hải Châu đã xảy ra một sự kiện không ai ngờ tới/
Từ nhật báo đã dũng cảm vạch ra sự kiện không ai ngờ lần đó lại là một cuộc xung đột vũ trang khủng khiếp đã bị chính phủ Liên Bang tìm mọi cách che dấu….
Một đại nhân vật không tên của Liên Bang đã bị Quân khu II của quân đội Liên Bang tiến hành tổ chức tập kích ám sát.
Trong bài báo, phóng viên cực kỳ sảng khoái vạch rõ ràng ra, trong số các quân nhân dự định sẽ tham gia vào đợt tổng tiến công mùa xuân của quân khu II, sau sự kiện khủng bố đó đã có 7 gã quân nhân dưới sự điều tra của chính phủ mà tự sát chết.
Vị phó bộ trưởng bộ quốc phòng đương nhiệm lúc đó là tướng quân Dương Kính Tùng, được thông báo là bị ốm chết, trên thực tế là do sợ tội mà tự sát chết.
Bài báo này vừa mới đưa ra, khiến cho cả Liên Bang hoàn toàn rúng động, vô số người khiếp sợ.
Sự khủng khiếp đến thế nào, mà lại còn liên quan tới quân đội Liên Bang như vậy, hơn nữa lại còn khiến cho cả vị phó bộ trưởng bộ quốc phòng phải tự sát chết nữa?
Trong bài báo đã trực tiếp chỉ thẳng sự kiện lần đó về phía nghị viên Mạch Đức Lâm, chỉ là trong bài báo nói về tin tức đó, cũng thiếu mất những chứng cứ cùng với nhân chứng quyết định nhất.
Ủy ban tổng tuyển cử Liên Bang lấy lý do tiến hành ứng cử công bang, yêu cầu tờ Nhật báo Thủ Đô phải ngừng ngay loạt bài nói về sự kiện này.
Thế nhưng tổng biên tập Bob lại thể hiện sự mạnh mẽ đứng về phía công lí của mình. Ông ta phát biểu rằng, cho dù đưa lên Đệ Nhất Pháp Viện đi chăng nữa, ông cũng sẽ tiếp tục đăng loạt bài này lên đến số cuối cùng.
Trừ khi nào Hội đồng Tòa ánh tối cao của Pháp viện Liên Bang phán quyết những bài báo đó có khuynh hướng không công bằng nghiêm trọng, ảnh hưởng trực tiếp đến cuộc tổng tuyển cử tổng thống Liên Bang thì những bài báo này mới có thể chấm dứt.
Việc Hội đồng tòa án tối cao Pháp viện Liên Bang ra lệnh cấm đối với một cơ quan ngôn luận nào đó trong Liên Bang đã là chuyện từ rất lâu không xảy ra rồi.
Vì thế cả Liên Bang cũng chỉ có thể trơ mắt ra nhìn tờ nhật báo Thủ Đô điên cuồng đưa ra những tin tức chấn động….
Còn đám độc giả Liên Bang trong lòng có đánh giá như thế nào đi chăng nữa cũng không có ai biết cả.
Bởi vì danh dự cùng uy tín nhiều năm của tờ nhật báo Thủ Đô cùng với bản thân được mọi người cho là mang sắc thái Kiều Trì Tạp Lâm .
Nếu lúc này nó lại lên án một người cũng được xem như là người phát ngôn của chủ nghĩa Kiều Trì Tạp Lâm như nghị viên Mạch Đức Lâm.
Hơn nữa những bí mật động trời này được công bố ra cùng với những chứng cứ chính xác, suy luận hoàn toàn hợp logic, vì vậy mà khả năng xác thực của tin tức đó nhất thời được tăng lên rất nhiều.
Rất nhiều người hoài nghi về chuyện này, nhưng mà tuyệt đại đa số mọi người vãn như trước, cho rằng loạt bài báo này cũng chỉ là đang điều tra, còn chưa có được chứng cứ chính xác.
Hơn nữa một số người vốn có thói quen bàn luận âm mưu chính trị, lại còn cho rằng những chứng cứ đưa ra thập phần gượng ép cùng với hoang đường.
Phe phái chính trị trong giới báo chí cũng bắt đầu lên tiếng phê bình, cho rằng dưới tình huống nhạy cảm như thế này mà tờ Nhật báo Thủ Đô lại đưa ra những bài báo như thế, hiển nhiên là không đủ tính cẩn thận mà một tờ báo nổi tiếng nên có.
Đám thanh niên trước giờ thờ phụng chủ nghĩa Kiều Trì Tạp Lâm lại còn thể hiện thái độ chính thức còn trực tiếp hơn nhiều.
Bọn họ phẫn nộ cho rằng đây là động thái của những thế lực ngoan cố lâu đời của Liên Bang, không muốn nhìn thấy nghị viên Mạch Đức Lâm, người đến từ Hoàn Sơn Tứ Châu, người đại biểu cho tầng lớp dân chúng dưới đáy xã hội trở thành Tổng thống của Liên Bang….
Còn nhật báo Thủ Đô lại là công cụ ngôn luận của những thế lực đen tối này, là chó săn chính trị vô sỉ của bọn đại nhân vật trong Liên Bang.
-Rất nhiều phóng viên đang chờ chúng ta dưới phòng họp báo.
Phóng viên Ngũ Đức biểu tình âm trầm liếc mắt nhìn xuyên qua biểu tượng ánh trăng khuyết phân nửa treo dưới lầu, nhìn xuống mấy chục sinh viên của đại học Thủ Đô đang đứng đầy phía dưới con đường Tạp Tân bên dưới.
Mấy đám sinh viên này ngày hôm nay chạy tới đây yêu cầu tòa soạn phải lên tiếng giải thích về bài báo của mình, hơn nữa còn kéo tới không ít phóng viên của các tờ báo khác nữa.
-Nghị viên Mạch Đức Lâm mấy chục năm nay đã xây dựng nên một hình tượng rất khó lung lay, trên toàn bộ vũ đài chính trị Liên Bang, đại khái cũng chỉ có mình nghị viên Mạt Bố Nhĩ là có thể đứng ngang với ông ta mà thôi. Nhưng mà ở trong lòng đám môn đồ của chủ nghĩa Kiều Trì Tạp Lâm này thì chỉ có ông ta mới chính thức là nhân vật thần tượng, đại diện cho sự công bằng trong xã hội….
Tổng biên tập Bob thu thập các tài liệu văn kiện bừa bộn trên bàn mình, cùng với phóng viên Ngũ Đức đi xuống phòng họp báo bên dưới.
Chỉ trong mấy ngày đăng tin gần đây, 2 người bọn họ đã thừa nhận áp lực cực kỳ lớn, có lẽ mà cả đời này cộng lại cũng chưa bằng.
Những áp lực này cũng không chỉ có đến từ phía giời thượng tầng Liên Bang, mà còn đến từ những nghi hoặc, phẫn nộ từ phía người dân bình thường trong Liên Bang nữa.
Thậm Chí là ngay cản người nhà bọn họ cũng không hiểu cho, chỉ mới mấy ngày qua mà bọn họ đã tiều tụy hẳn đi.
Đám phóng viên của các tờ báo khác đang đứng đầy trong phòng họp báo nhìn thấy 2 người bọn họ từ cửa bước vào, thoáng liếc mắt trao đổi với nhau vài cái liền bắt đầu ngay vào công việc của bọn họ.
Đám phóng viên này trên danh nghĩa là đến đây phỏng vấn các sinh viên chạy đến đây kháng nghị,thế nhưng thực tế thì bọn họ càng quan tâm hơn đến việc 2 người này lên ánh nghị viên Mạch Đức Lâm.
Tổng biên tập Bob ngồi xuống ghế chủ tọa, mỉm cười liếc mắt nhìn đám đồng nghiệp đang đứng khắp bốn phía nói:
-Có câu hỏi nào muốn hỏi, mọi người cứ việc hỏi đi. Năm xưa tôi cũng từng là phóng viên chạy tin tức, cho nên hiểu rõ tâm lý muốn tìm đáp án của mọi người.
Các phóng viên đền cười cười, sau đó một người mới trực tiếp lên tiếng hỏi:
-Những hình ảnh cùng với tư liệu, số liệu, ghi âm, video đăng trong loạt bài sự kiện lần này, thì nguồn gốc của chúng đều có tính pháp lý hay không? Nguồn gốc từ đâu mà có? Nếu vấn đề này không được rõ ràng thì tôi nghĩ tính xác thực của bài báo sẽ bị giảm đi nhiều.
Các phóng viên ở nơi này cũng không hi vọng xa vời là có thể biết được nguồn gốc chính xác của những tư liệu trong tờ báo kia.
Hơn nữa cho dùng bọn họ có biết xuất xứ nguồn gốc đi chăng nữa thì tòa soạn báo cũng nhất định không dám đăng rõ ràng lên.
Sự phẫn nội, tức giận, mắng chửi của đám sinh viên đứng phía dưới cũng đã chứng minh rõ ràng cho tính phiêu lưu của hành động đó.
-Chúng tôi khẳng định là phải bảo vệ bí mật của nguồn cung cấp tư liệu kia rồi. Mà trên thực tế thì những tư liệu đó được người khác gửi nặc danh đến tòa soạn….
Phóng viên Ngũ Đức trả lời:
-Tất cả những người hành nghề báo chí chúng ta đều biết rất rõ rằng những tư liệu được gửi nặc danh đến như thế này, cũng không có tính pháp lý chắc chắn của nó. Cho nên về phương diện điều tra chi tiết 2 sự kiện xảy ra ở 2 đặc khu lần này tôi đã bỏ ra 2 vạn đồng Liên Bang để mời mười mấy người chuyên săn tin tức mới có được.
-Những người săn tin chợ đen à?
Gã phóng viên kia thoáng có chúng không tin nổi, lắc lắc đầu.
-Đừng có xem thường đám người săn tin chợ đen đó, chỉ cần trả thù lao xứng đáng thì hiệu quả làm việc của bọn họ họ còn cao hơn cả đám nhân viên chuyện nghiệp của bộ tư pháp cùng với cục điều tra Liên Bang nữa….
Phóng viên Ngũ Đức nhún nhún vai nói.
Kế tiếp đó là mấy câu hỏi về những vấn đề liên quan, Tổng biên tập Bob và phóng viên Ngũ Đức thay phiên nhau trả lời rõ ràng.
Đột nhiên, có một vị phóng viên trung niên từ đầu đến giờ đều trầm mặc đứng ở gần đó, lại bất ngờ mở miệng nói:
-Bob, tôi không phải là muốn phỏng vấn ông, mà là muốn hỏi ông mấy câu về những thắc mắc của tôi đối với loạt bài lần này….
Tổng biên tập Bob cùng các phóng viên trong phòng họp báo này đều biết vị này tên là Tất Ma, thậm chí còn có thể nói là vô cùng quen thuộc nữa.
Bởi vì ông ta là một phóng viên nổi tiếng liều mạng trong Liên Bang, từ khi bắt đầu sự nghiệp cho đến nay, ông ta đã viết không ít bài báo vạch trần bộ mặt của rất nhiều đại nhân vật trong Liên Bang, khiến không biết bao nhiêu người phải phẫn nộ.
Một khi đã nói là không phải phỏng vấn thì các phóng viên khác trong phòng đều rất hiểu ý, đồng loạt tắt các thiết bị ghi âm, ghi hình trên tay của mình, im lăng lắng nghe.
Tất Ma thoáng trầm mặc một lát sau mới nói:
- Ông cũng biết rõ tôi là hạng người như thế nào rồi. Đối với hành động lần này của các ông, tôi cho rằng trước kỳ tổng tuyển cử tổng thống Liên Bang mà các ông lại quẳng ra loạt bài báo như thế này, rõ ràng là không phù hợp. Nói thế nào đi chăng nữa, tôi vẫn tin tưởng vào nghị viên Mạch Đức Lâm. Tạm thời khoan nói tới chuyện các chứng cứ cùng với căn cứ suy luận của các ông có chính xác hay không, hay là có liên quan bao nhiêu đến ông ta... Nhưng mà...
- Cái gì mà suy luận dựa vào căn cứ chứ? Chẳng lẽ ông nói là cô gái tóc vàng trên bức hình này cũng không phải là thư ký riêng của nghị viên Mạch Đức Lâm hay sao? Chẳng lẽ cái lão già kìa cũng không có chút quan hệ nào đối với những việc mà thuộc hạ của ông ra làm hay sao?
Phóng viên Ngũ Đức phẫn nộ chỉ vào những hình ảnh trên tờ báo trong tay mình mà nói.
- Nhưng mà những người đó cũng đã chết hết cả rồi...
Tất Ma cau mày cúi đầu nói:
- Nhưng mà tôi cũng không muốn tranh luận với các ông về chuyện này. Tôi chỉ suy nghĩ là nghị viên Mạch Đức Lâm nếu đúng là nhân vật chủ chốt đứng sau tấm màn này. Vậy thì vì nguyên nhân gì mà ông ta phải làm vậy? Bất luận là sự kiện ám sát tại sân vận động Lâm Hải Châu, hay là sự kiện khủng bố tập kích vào buổi biểu diên tại Hoàn Sơn Tứ Châu... đối với một nhân vật luôn thể hiện sắc thái hòa bình như ông ta mà nói, cũng không hề có bất cứ lợi ích gì cả... Phá hư hiệp nghị hòa giải giữa Chính phủ Liên Bang và Phiến Quân... Một màn tử vong thảm khốc này đã đem Công dân Liên Bang chia thành hai phe phái đối lập nhau nghị viên Mạch Đức Lâm khẳng định là một chính khách cực kỳ kinh nghiệm, khẳng định sẽ không có chuyện không biết được, chuyện này đối với con đường tranh cử của ông ta cũng không có chút xíu lợi ích nào cả. Hơn nữa trong sự kiện khủng bố tập kích lần trước, bản thân ông ta cũng có mặt tại hiện trường suýt chút nữa là đã bỏ mình rồi. Nội bộ Liên Bang bị chia năm xẻ bảy, đối với bản thân một người luôn ủng hộ hòa bình như ông ta đó là một bóng đen u ám, chứ không phải một vầng hào quang...
Tổng biên tập Bob im lặng lắng nghe, tất cả các phóng viên trong phòng họp báo đêu vô cùng im lặng lắng nghe. Tất cả mọi người đều là phóng viên thấu hiểu chặt chẽ về tình hình chính trị, đối với phương diện này đều có sự nhạy cảm trời sinh. Tự nhiên hiểu rất rõ ràng những lời Tất Ma nói cực kỳ có đạo lý. Nói tới nói lui, cùng không ai có thể hiểu nổi được động cơ những hành động lần này của nghị viên Mạch Đức Lâm cả.
Về vấn đề động cơ phía sau của vị nghị viên này, ngay từ rất lâu trước đây, kỳ thật Hứa Nhạc cùng đã từng suy đoán, Thai phu nhân cũng đã từng suy đoán, mà ngay cả Lâm Bán Sơn, lúc trước khi ngồi bên cạnh những cánh đồng lúa mạch bên cạnh đường sắt cao tốc đêm hôm đó cùng đã từng tự hỏi.
Nhưng mà những người đương sự đó, hoặc là những người đại trí tuệ trong Liên Bang, cũng không cách nào đoán được trong lòng Nghị Viên Mạch Đức Lâm đến tột cùng là đang suy nghĩ cái gì. Cũng không ai tìm ra được lý do những hành động đó của ông ta.
Sau khi đợi Tất Ma nói hết những lý luận của mình, tổng biên tập Bob trầm mặc một lúc sau mới nói:
- Tôi cũng rất muốn tìm ra động cơ của những hành động của ông ta, thế nhưng lại không cách nào tìm ra được. Chẳng qua tôi chỉ muốn nói một điều. Thân là người hành nghề báo chí, chúng ta chỉ cần tìm ra sự thật nói lại sự thật cho mọi người biết, còn động cơ thật sự đứng sau những sự thật đó, là chuyện cua những nhân viên công vụ, của Cục Điều Tra...
Ông ta ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào các phóng viên đang đứng trong phòng họp báo, bình tĩnh nói:
- Báo chí sẽ không tuyên án một người có tội hay không có tội, mà chỉ biết bảo cho những công dân trong Liên Bang, người đó trước đây đã từng làm những chuyện gì. Còn có tội hay vô tội, đó là do sự phán xét trong lòng của độc giả mà thôi.
Tất Ma vần không chịu buông ta cho, lắc lắc đẩu nói:
- Nhưng mà trong những bài suy luận của các ông, trong cái mà các ông tự cho là sự thật đó, trong từng câu từng chữ trên bài báo, đều đã thể hiện ra khuynh hướng của riêng bản thân các ông. Các ông đã chính thức tuyên án về phương diện đạo đức cá nhân của ông ta. Nhưng mà làm như vậy theo tôi là không đúng!
- Tin tức trên báo chỉ, trên thực tế là viết lại góc nhìn của người viết ra bài báo đó. Tôi thừa nhận, tôi và Ngũ Đức cũng đều có những bình luận của riêng mình. Nhưng mà trong lần đưa tin lần này, chúng tôi đều vô cùng cẩn thận trong việc sử dụng câu chữ của mình...
Tổng biên tập Bob nói.
……………………
Sau khi buổi họp báo kết thúc, các phóng viên các báo cũng dần dần tan đi, nhưng Tất Ma thì vẫn ở lại. Ông ta cùng với tổng biên tập Bob quay vào phòng tổng biên tập, ngồi cầm ly cà phê, nhìn tổng biên tập Bob, nghiêm túc nói:
- Chúng ta cũng đã quen biết nhau mấy chục năm nay rồi. Những lời nói lúc nãy của ông chỉ có thể thuyết phục đám phóng viên trẻ kìa thôi, chứ không thể thuyết phục nổi tôi được. Khuynh hướng của báo chí trước giờ đều có ảnh hưởng vô cùng nghiêm trọng. Trước đó anh đã phán xét nghị viên Mạch Đức Lâm là có tội, sau đó mới bắt đầu tiến hành tìm chứng cứ. Chặt chẽ cẩn thận? Tôi cho rằng những lời nói chặt chẽ cẩn thận lúc trước của ông rõ ràng là một sự chê cười.
- Quả thật là không đủ chặt chẽ cẩn thận. Nhưng anh cũng phải hiểu rõ ràng, bây giờ đã tới thời điểm nào rồi?
Tổng biên tập Bob nhìn thẳng vào ánh mắt của ông ta mà nói:
- Một người như ông ta, nếu sau này thật sự trúng cử vào chức tổng Thống Liên Bang. Nếu quả thật ông ta là kẻ hạ độc thủ sau những sự kiện đó... Nếu như tôi chỉ vì muốn giữ lấy cái danh tiếng chặt chẽ cẩn thận mà khiến cho Liên Bang phải trả một cái giá quá đắt như vậy... Đến lúc đó, đó mới thật sự là một sự chê cười chân chính...
- Cho nên ông mới lợi dụng quyền lực của mình, dùng dư luận của công chúng để đạp ông ta xuống hay sao?
Tất Ma buông tách cà phê trong tay mình xuống, chất vấn một cách phẫn nộ.
- Ông cùng đã đọc qua những bài báo mà chúng tôi đã phát hành, ông cũng nên có sự phán đoán của bản thân mình. Theo ông cho là nghị viên Mạch Đức Lâm rốt cuộc là có tội hay là vô tội?
Tổng biên tập Bob lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Tất Ma.
Tất Ma trầm mặc một lúc, thật lâu sau mới lắc lắc đầu, nói:
- Tôi cùng không biết. Có lẽ là tôi thật sự cũng không hy vọng trong giới chính trị lại xuất hiện một nhân vật hai mặt, có thể đùa bỡn với lòng tin của vô số người trong Liên Bang, bao gồm cả tôi trong đó nữa.
- Có tội hay không có tội, chung quy cũng là chuyện cần Bộ Tư Pháp phải đích thân điều tra.
Tổng biên tập Bob cau mày nói:
- Hơn nữa tôi cũng không cho rằng, chỉ đơn giản mấy bài báo của tờ Nhật báo Thu Đô liền có thể khiến cho nghị viên Mạch Đức Lâm sẽ thất bại trong kỳ tổng tuyển cử tổng thống lần này. Châu trưởng La Tư lúc trước khi quản lý Kinh Châu, đã khiến cho nó phát triển kinh tế khủng khiếp, khiến cả Liên Bang cũng phải hoa mắt. Cộng thêm nghị viên Mạch Đức Lâm với công lao tạo thành hiệp nghị đại hòa giải như thế, phần thắng của bọn họ thật sự vẫn còn rất lớn.
Ông ủng hộ Nghị Viên Mạt Bố Nhĩ à? Năm nay tôi cũng không định sẽ bỏ phiếu bầu
Tất Ma hỏi.
- Tôi chỉ ủng hộ cái này...
Tổng biên tập Bob vỗ vỗ vào ngực trái của mình, nói một câu kiên định
Rất nhiều năm về trước, giới báo chí Liên Bang khi làm công việc truyền tải tin tức chính là dùng những chiếc máy đánh chữ cổ này, làm ra những tin tức vô cùng nhanh chóng, vô cùng chính xác.
Một số tin tức nhìn qua thì cực kì điên cuồng, nhưng về sau công dân Liên Bang sẽ phát hiện ra được nó rất có ích đối với tương lai của Liên Bang, đó chính là thanh âm của tin tức…..
-Bên phía văn phòng Tổng thống có điện báo, hỏi tòa soạn chúng ta rốt cuộc là muốn làm gì?
Cánh cửa văn phòng tổng biên tập bị đẩy ra, trưởng ban phóng viên tở nhật báo Thủ Đô, phóng viên Ngũ Đức gần 2 tháng nay đã chạy đi chạy lại trên các đại khu Liên Bang để âm thầm điều tra.
Lúc này hắn tiến vào gặp tổng biên tập Bob, nhún nhún vai nói:
-Bên phía ban giám đốc cũng đã gọi rất nhiều cú điện thoại tới, tỏ vẻ quan tâm đặc biệt đến chuyện lần này, hỏi thật anh một câu, anh có chuẩn bị sẵn tâm lý về chuyện này chưa?
-Liên Bnag ngày nay, nói thế nào cũng không có khả năng làm ra chuyện như ám sát bịt đầu mối….
Tổng biên tập Bob mỉm cười nói.
Chỉ có 2 người bọn họ biết được một bài chính văn đưa tin lên án nghị viên Mạch Đức Lâm, kỳ thật rất nhiều ngày trước đây đã được viết ra cẩn thận rồi.
CHỉ là lúc trước Tổng biên tập Bob mãi cứ đè nó lại, không cho xuất bản ra, cho đến khi mấy ngày trước đây, khi mà sự kiện xuấu hổ của viện Khoa Học Liên Bang sao chép bị lôi ra ánh sáng, tổng biên tập Bob mới cảm nhận được một làn sóng nổi dậy trong Liên Bang, lập tức dứt khoát kiên quyết đưa ra quyết định xuất bản nó.
Nhớ lại trận đấu khẩu ngày trước trong chính căn phòng tổng biên tập này, phóng viên Ngũ Đức thoáng có chút trầm mặc nhìn vị tổng biên tập già nua có mái tóc hoa râm trước mặt mình, nói:
-Phải công nhận thời cơ mà anh lựa chọn chính xác vô cùng, khi đó tôi không nhìn xa trông rộng, cứ nghĩ rằng anh đã vứt bài chính luận lên án của tôi vào sọt rác rồi….
-Không phải là không đưa tin, mà là thời điểm chưa tới mà thôi…..
Tổng biên tập Bob thở dài nói:
-Những chuyện chấn động Liên Bang liên tục xảy ra…. Lúc này đăng tin ra, bất luận là bên phía Chính phủ Liên Bang, bên phía báo chí truyền thông hay người dân thì đều sẽ bị thứ chấn động này làm cho kinh khiếp tột đỉnh. Dù sao thì tôi cũng không muốn dùng bài báo lần này tọa nên sự rung chuyển trong Liên Bang….
-Sống nhiều năm trên chiếc thuyền cá thối thì sẽ không cảm thấy cá có mùi thối nữa….
Ngũ Đức nhún nhún vai, tỏ vẻ đã hiểu được ý tứ của tổng biên tập Bob:
-Chỉ là lựa chọn lúc này mà đưa tin ra có thể nào sẽ bị người khác chỉ trích là đội trên đạp dưới không?
-Tôi đã chuẩn bị tâm lý ngay từ đầu rồi… anh cũng nên chuẩn bị tâm lý luôn đi….
Tổng biên tập Bob châm một điếu xì gà, hút hai hơn sau đó mới nói:
-Đến giờ này còn sợ gì nữa chứ? Ít nhất cũng phải để cho loạt bài này đăng xong trọn vẹn rồi tính tiếp.
Bài chính văn đầu tiên của tờ Nhật báo Thủ Đô cũng chỉ là đánh tiếng lên án mà thôi.
Mọi người trong Liên Bang đều hiểu hết sức rõ ràng, nếu như không có được chứng cứ rõ ràng, chính xác thì một tờ báo uy tín nổi tiếng như nhật báo Thủ Đô tuyệt đối cũng sẽ không đưa ra lời lên án như thế.
Những bài báo tiếp theo phía sau nhất định sẽ đưa ra những bằng chứng liên quan trực tiếp đến …..
Điều này quả nhiên không sai, ngay ngày hôm sau thì tờ Nhật báo Thủ Đô đã đăng tiếp một bài chính văn dài hơn.
Cũng như ngày hôm trước, ngay trong buổi sáng thì số xuất bản của tờ báo mặc dù đã được tăng lên gấp 3 lần, thế nhưng cũng đã hoàn toàn không còn lại tờ nào sau khi bán ra.
Các tầng lớp trong Liên Bang, từ thượng lưu cho đến những công dân bình thường, học giả, trí thức, công nhân…. Đều chăm chú theo dõi những hình chụp cùng với những tư liệu chứng cứ đăng trên tờ nhật báo Thủ Đô… toàn bộ đều lâm vào tuyệt đối khiếp sợ….
Trong lúc nhất thời, phong vân Liên Bang biến sắc…..
………………..
Một loạt bài báo liên tiếp của tờ nhật báo Thủ Đô đăng chi tiến quá trình điều tra sự kiện khủng bố tập kích vào buổi biểu diễn tại Hoàn Sơn Tứ Châu.
Càng về giai đoạn hậu kỳ, một loạt các bài báo, toàn bộ đều là những hình chụp chứng cứ, những đường dây tổ chức rõ ràng, cộng thêm các số liệu chứng cứ, các nhân chứng cụ thể….. tràn ngập trong toàn bộ các trang báo…..
Nhất là trên trang web của tờ nhật báo điện tử còn trực tiếp đăng lên những đoạn ghi âm cùng với các đoạn video ngắn đơn giản nữa.
Toàn bộ các tư liệu, tài liệu điều tra đều chĩa mũi dùi trực tiếp về phía nghị viên Mạch Đức Lâm.
Những bài báo đưa tin đã tạo thành chấn động mãnh liệt, hơn nữa còn kéo dài đến tận mấy ngày hôm sau.
Đến bài báo của ngày thứ tư sau đó, nội dung của nó đã chuyển hướng sang mấy ngày đầu năm, ngày mùng 1 tháng giêng năm 67 Hiến Lịch 37…
Bài báo cho biết ngày đó tại sân vận động Lâm Hải Châu đã xảy ra một sự kiện không ai ngờ tới/
Từ nhật báo đã dũng cảm vạch ra sự kiện không ai ngờ lần đó lại là một cuộc xung đột vũ trang khủng khiếp đã bị chính phủ Liên Bang tìm mọi cách che dấu….
Một đại nhân vật không tên của Liên Bang đã bị Quân khu II của quân đội Liên Bang tiến hành tổ chức tập kích ám sát.
Trong bài báo, phóng viên cực kỳ sảng khoái vạch rõ ràng ra, trong số các quân nhân dự định sẽ tham gia vào đợt tổng tiến công mùa xuân của quân khu II, sau sự kiện khủng bố đó đã có 7 gã quân nhân dưới sự điều tra của chính phủ mà tự sát chết.
Vị phó bộ trưởng bộ quốc phòng đương nhiệm lúc đó là tướng quân Dương Kính Tùng, được thông báo là bị ốm chết, trên thực tế là do sợ tội mà tự sát chết.
Bài báo này vừa mới đưa ra, khiến cho cả Liên Bang hoàn toàn rúng động, vô số người khiếp sợ.
Sự khủng khiếp đến thế nào, mà lại còn liên quan tới quân đội Liên Bang như vậy, hơn nữa lại còn khiến cho cả vị phó bộ trưởng bộ quốc phòng phải tự sát chết nữa?
Trong bài báo đã trực tiếp chỉ thẳng sự kiện lần đó về phía nghị viên Mạch Đức Lâm, chỉ là trong bài báo nói về tin tức đó, cũng thiếu mất những chứng cứ cùng với nhân chứng quyết định nhất.
Ủy ban tổng tuyển cử Liên Bang lấy lý do tiến hành ứng cử công bang, yêu cầu tờ Nhật báo Thủ Đô phải ngừng ngay loạt bài nói về sự kiện này.
Thế nhưng tổng biên tập Bob lại thể hiện sự mạnh mẽ đứng về phía công lí của mình. Ông ta phát biểu rằng, cho dù đưa lên Đệ Nhất Pháp Viện đi chăng nữa, ông cũng sẽ tiếp tục đăng loạt bài này lên đến số cuối cùng.
Trừ khi nào Hội đồng Tòa ánh tối cao của Pháp viện Liên Bang phán quyết những bài báo đó có khuynh hướng không công bằng nghiêm trọng, ảnh hưởng trực tiếp đến cuộc tổng tuyển cử tổng thống Liên Bang thì những bài báo này mới có thể chấm dứt.
Việc Hội đồng tòa án tối cao Pháp viện Liên Bang ra lệnh cấm đối với một cơ quan ngôn luận nào đó trong Liên Bang đã là chuyện từ rất lâu không xảy ra rồi.
Vì thế cả Liên Bang cũng chỉ có thể trơ mắt ra nhìn tờ nhật báo Thủ Đô điên cuồng đưa ra những tin tức chấn động….
Còn đám độc giả Liên Bang trong lòng có đánh giá như thế nào đi chăng nữa cũng không có ai biết cả.
Bởi vì danh dự cùng uy tín nhiều năm của tờ nhật báo Thủ Đô cùng với bản thân được mọi người cho là mang sắc thái Kiều Trì Tạp Lâm .
Nếu lúc này nó lại lên án một người cũng được xem như là người phát ngôn của chủ nghĩa Kiều Trì Tạp Lâm như nghị viên Mạch Đức Lâm.
Hơn nữa những bí mật động trời này được công bố ra cùng với những chứng cứ chính xác, suy luận hoàn toàn hợp logic, vì vậy mà khả năng xác thực của tin tức đó nhất thời được tăng lên rất nhiều.
Rất nhiều người hoài nghi về chuyện này, nhưng mà tuyệt đại đa số mọi người vãn như trước, cho rằng loạt bài báo này cũng chỉ là đang điều tra, còn chưa có được chứng cứ chính xác.
Hơn nữa một số người vốn có thói quen bàn luận âm mưu chính trị, lại còn cho rằng những chứng cứ đưa ra thập phần gượng ép cùng với hoang đường.
Phe phái chính trị trong giới báo chí cũng bắt đầu lên tiếng phê bình, cho rằng dưới tình huống nhạy cảm như thế này mà tờ Nhật báo Thủ Đô lại đưa ra những bài báo như thế, hiển nhiên là không đủ tính cẩn thận mà một tờ báo nổi tiếng nên có.
Đám thanh niên trước giờ thờ phụng chủ nghĩa Kiều Trì Tạp Lâm lại còn thể hiện thái độ chính thức còn trực tiếp hơn nhiều.
Bọn họ phẫn nộ cho rằng đây là động thái của những thế lực ngoan cố lâu đời của Liên Bang, không muốn nhìn thấy nghị viên Mạch Đức Lâm, người đến từ Hoàn Sơn Tứ Châu, người đại biểu cho tầng lớp dân chúng dưới đáy xã hội trở thành Tổng thống của Liên Bang….
Còn nhật báo Thủ Đô lại là công cụ ngôn luận của những thế lực đen tối này, là chó săn chính trị vô sỉ của bọn đại nhân vật trong Liên Bang.
-Rất nhiều phóng viên đang chờ chúng ta dưới phòng họp báo.
Phóng viên Ngũ Đức biểu tình âm trầm liếc mắt nhìn xuyên qua biểu tượng ánh trăng khuyết phân nửa treo dưới lầu, nhìn xuống mấy chục sinh viên của đại học Thủ Đô đang đứng đầy phía dưới con đường Tạp Tân bên dưới.
Mấy đám sinh viên này ngày hôm nay chạy tới đây yêu cầu tòa soạn phải lên tiếng giải thích về bài báo của mình, hơn nữa còn kéo tới không ít phóng viên của các tờ báo khác nữa.
-Nghị viên Mạch Đức Lâm mấy chục năm nay đã xây dựng nên một hình tượng rất khó lung lay, trên toàn bộ vũ đài chính trị Liên Bang, đại khái cũng chỉ có mình nghị viên Mạt Bố Nhĩ là có thể đứng ngang với ông ta mà thôi. Nhưng mà ở trong lòng đám môn đồ của chủ nghĩa Kiều Trì Tạp Lâm này thì chỉ có ông ta mới chính thức là nhân vật thần tượng, đại diện cho sự công bằng trong xã hội….
Tổng biên tập Bob thu thập các tài liệu văn kiện bừa bộn trên bàn mình, cùng với phóng viên Ngũ Đức đi xuống phòng họp báo bên dưới.
Chỉ trong mấy ngày đăng tin gần đây, 2 người bọn họ đã thừa nhận áp lực cực kỳ lớn, có lẽ mà cả đời này cộng lại cũng chưa bằng.
Những áp lực này cũng không chỉ có đến từ phía giời thượng tầng Liên Bang, mà còn đến từ những nghi hoặc, phẫn nộ từ phía người dân bình thường trong Liên Bang nữa.
Thậm Chí là ngay cản người nhà bọn họ cũng không hiểu cho, chỉ mới mấy ngày qua mà bọn họ đã tiều tụy hẳn đi.
Đám phóng viên của các tờ báo khác đang đứng đầy trong phòng họp báo nhìn thấy 2 người bọn họ từ cửa bước vào, thoáng liếc mắt trao đổi với nhau vài cái liền bắt đầu ngay vào công việc của bọn họ.
Đám phóng viên này trên danh nghĩa là đến đây phỏng vấn các sinh viên chạy đến đây kháng nghị,thế nhưng thực tế thì bọn họ càng quan tâm hơn đến việc 2 người này lên ánh nghị viên Mạch Đức Lâm.
Tổng biên tập Bob ngồi xuống ghế chủ tọa, mỉm cười liếc mắt nhìn đám đồng nghiệp đang đứng khắp bốn phía nói:
-Có câu hỏi nào muốn hỏi, mọi người cứ việc hỏi đi. Năm xưa tôi cũng từng là phóng viên chạy tin tức, cho nên hiểu rõ tâm lý muốn tìm đáp án của mọi người.
Các phóng viên đền cười cười, sau đó một người mới trực tiếp lên tiếng hỏi:
-Những hình ảnh cùng với tư liệu, số liệu, ghi âm, video đăng trong loạt bài sự kiện lần này, thì nguồn gốc của chúng đều có tính pháp lý hay không? Nguồn gốc từ đâu mà có? Nếu vấn đề này không được rõ ràng thì tôi nghĩ tính xác thực của bài báo sẽ bị giảm đi nhiều.
Các phóng viên ở nơi này cũng không hi vọng xa vời là có thể biết được nguồn gốc chính xác của những tư liệu trong tờ báo kia.
Hơn nữa cho dùng bọn họ có biết xuất xứ nguồn gốc đi chăng nữa thì tòa soạn báo cũng nhất định không dám đăng rõ ràng lên.
Sự phẫn nội, tức giận, mắng chửi của đám sinh viên đứng phía dưới cũng đã chứng minh rõ ràng cho tính phiêu lưu của hành động đó.
-Chúng tôi khẳng định là phải bảo vệ bí mật của nguồn cung cấp tư liệu kia rồi. Mà trên thực tế thì những tư liệu đó được người khác gửi nặc danh đến tòa soạn….
Phóng viên Ngũ Đức trả lời:
-Tất cả những người hành nghề báo chí chúng ta đều biết rất rõ rằng những tư liệu được gửi nặc danh đến như thế này, cũng không có tính pháp lý chắc chắn của nó. Cho nên về phương diện điều tra chi tiết 2 sự kiện xảy ra ở 2 đặc khu lần này tôi đã bỏ ra 2 vạn đồng Liên Bang để mời mười mấy người chuyên săn tin tức mới có được.
-Những người săn tin chợ đen à?
Gã phóng viên kia thoáng có chúng không tin nổi, lắc lắc đầu.
-Đừng có xem thường đám người săn tin chợ đen đó, chỉ cần trả thù lao xứng đáng thì hiệu quả làm việc của bọn họ họ còn cao hơn cả đám nhân viên chuyện nghiệp của bộ tư pháp cùng với cục điều tra Liên Bang nữa….
Phóng viên Ngũ Đức nhún nhún vai nói.
Kế tiếp đó là mấy câu hỏi về những vấn đề liên quan, Tổng biên tập Bob và phóng viên Ngũ Đức thay phiên nhau trả lời rõ ràng.
Đột nhiên, có một vị phóng viên trung niên từ đầu đến giờ đều trầm mặc đứng ở gần đó, lại bất ngờ mở miệng nói:
-Bob, tôi không phải là muốn phỏng vấn ông, mà là muốn hỏi ông mấy câu về những thắc mắc của tôi đối với loạt bài lần này….
Tổng biên tập Bob cùng các phóng viên trong phòng họp báo này đều biết vị này tên là Tất Ma, thậm chí còn có thể nói là vô cùng quen thuộc nữa.
Bởi vì ông ta là một phóng viên nổi tiếng liều mạng trong Liên Bang, từ khi bắt đầu sự nghiệp cho đến nay, ông ta đã viết không ít bài báo vạch trần bộ mặt của rất nhiều đại nhân vật trong Liên Bang, khiến không biết bao nhiêu người phải phẫn nộ.
Một khi đã nói là không phải phỏng vấn thì các phóng viên khác trong phòng đều rất hiểu ý, đồng loạt tắt các thiết bị ghi âm, ghi hình trên tay của mình, im lăng lắng nghe.
Tất Ma thoáng trầm mặc một lát sau mới nói:
- Ông cũng biết rõ tôi là hạng người như thế nào rồi. Đối với hành động lần này của các ông, tôi cho rằng trước kỳ tổng tuyển cử tổng thống Liên Bang mà các ông lại quẳng ra loạt bài báo như thế này, rõ ràng là không phù hợp. Nói thế nào đi chăng nữa, tôi vẫn tin tưởng vào nghị viên Mạch Đức Lâm. Tạm thời khoan nói tới chuyện các chứng cứ cùng với căn cứ suy luận của các ông có chính xác hay không, hay là có liên quan bao nhiêu đến ông ta... Nhưng mà...
- Cái gì mà suy luận dựa vào căn cứ chứ? Chẳng lẽ ông nói là cô gái tóc vàng trên bức hình này cũng không phải là thư ký riêng của nghị viên Mạch Đức Lâm hay sao? Chẳng lẽ cái lão già kìa cũng không có chút quan hệ nào đối với những việc mà thuộc hạ của ông ra làm hay sao?
Phóng viên Ngũ Đức phẫn nộ chỉ vào những hình ảnh trên tờ báo trong tay mình mà nói.
- Nhưng mà những người đó cũng đã chết hết cả rồi...
Tất Ma cau mày cúi đầu nói:
- Nhưng mà tôi cũng không muốn tranh luận với các ông về chuyện này. Tôi chỉ suy nghĩ là nghị viên Mạch Đức Lâm nếu đúng là nhân vật chủ chốt đứng sau tấm màn này. Vậy thì vì nguyên nhân gì mà ông ta phải làm vậy? Bất luận là sự kiện ám sát tại sân vận động Lâm Hải Châu, hay là sự kiện khủng bố tập kích vào buổi biểu diên tại Hoàn Sơn Tứ Châu... đối với một nhân vật luôn thể hiện sắc thái hòa bình như ông ta mà nói, cũng không hề có bất cứ lợi ích gì cả... Phá hư hiệp nghị hòa giải giữa Chính phủ Liên Bang và Phiến Quân... Một màn tử vong thảm khốc này đã đem Công dân Liên Bang chia thành hai phe phái đối lập nhau nghị viên Mạch Đức Lâm khẳng định là một chính khách cực kỳ kinh nghiệm, khẳng định sẽ không có chuyện không biết được, chuyện này đối với con đường tranh cử của ông ta cũng không có chút xíu lợi ích nào cả. Hơn nữa trong sự kiện khủng bố tập kích lần trước, bản thân ông ta cũng có mặt tại hiện trường suýt chút nữa là đã bỏ mình rồi. Nội bộ Liên Bang bị chia năm xẻ bảy, đối với bản thân một người luôn ủng hộ hòa bình như ông ta đó là một bóng đen u ám, chứ không phải một vầng hào quang...
Tổng biên tập Bob im lặng lắng nghe, tất cả các phóng viên trong phòng họp báo đêu vô cùng im lặng lắng nghe. Tất cả mọi người đều là phóng viên thấu hiểu chặt chẽ về tình hình chính trị, đối với phương diện này đều có sự nhạy cảm trời sinh. Tự nhiên hiểu rất rõ ràng những lời Tất Ma nói cực kỳ có đạo lý. Nói tới nói lui, cùng không ai có thể hiểu nổi được động cơ những hành động lần này của nghị viên Mạch Đức Lâm cả.
Về vấn đề động cơ phía sau của vị nghị viên này, ngay từ rất lâu trước đây, kỳ thật Hứa Nhạc cùng đã từng suy đoán, Thai phu nhân cũng đã từng suy đoán, mà ngay cả Lâm Bán Sơn, lúc trước khi ngồi bên cạnh những cánh đồng lúa mạch bên cạnh đường sắt cao tốc đêm hôm đó cùng đã từng tự hỏi.
Nhưng mà những người đương sự đó, hoặc là những người đại trí tuệ trong Liên Bang, cũng không cách nào đoán được trong lòng Nghị Viên Mạch Đức Lâm đến tột cùng là đang suy nghĩ cái gì. Cũng không ai tìm ra được lý do những hành động đó của ông ta.
Sau khi đợi Tất Ma nói hết những lý luận của mình, tổng biên tập Bob trầm mặc một lúc sau mới nói:
- Tôi cũng rất muốn tìm ra động cơ của những hành động của ông ta, thế nhưng lại không cách nào tìm ra được. Chẳng qua tôi chỉ muốn nói một điều. Thân là người hành nghề báo chí, chúng ta chỉ cần tìm ra sự thật nói lại sự thật cho mọi người biết, còn động cơ thật sự đứng sau những sự thật đó, là chuyện cua những nhân viên công vụ, của Cục Điều Tra...
Ông ta ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào các phóng viên đang đứng trong phòng họp báo, bình tĩnh nói:
- Báo chí sẽ không tuyên án một người có tội hay không có tội, mà chỉ biết bảo cho những công dân trong Liên Bang, người đó trước đây đã từng làm những chuyện gì. Còn có tội hay vô tội, đó là do sự phán xét trong lòng của độc giả mà thôi.
Tất Ma vần không chịu buông ta cho, lắc lắc đẩu nói:
- Nhưng mà trong những bài suy luận của các ông, trong cái mà các ông tự cho là sự thật đó, trong từng câu từng chữ trên bài báo, đều đã thể hiện ra khuynh hướng của riêng bản thân các ông. Các ông đã chính thức tuyên án về phương diện đạo đức cá nhân của ông ta. Nhưng mà làm như vậy theo tôi là không đúng!
- Tin tức trên báo chỉ, trên thực tế là viết lại góc nhìn của người viết ra bài báo đó. Tôi thừa nhận, tôi và Ngũ Đức cũng đều có những bình luận của riêng mình. Nhưng mà trong lần đưa tin lần này, chúng tôi đều vô cùng cẩn thận trong việc sử dụng câu chữ của mình...
Tổng biên tập Bob nói.
……………………
Sau khi buổi họp báo kết thúc, các phóng viên các báo cũng dần dần tan đi, nhưng Tất Ma thì vẫn ở lại. Ông ta cùng với tổng biên tập Bob quay vào phòng tổng biên tập, ngồi cầm ly cà phê, nhìn tổng biên tập Bob, nghiêm túc nói:
- Chúng ta cũng đã quen biết nhau mấy chục năm nay rồi. Những lời nói lúc nãy của ông chỉ có thể thuyết phục đám phóng viên trẻ kìa thôi, chứ không thể thuyết phục nổi tôi được. Khuynh hướng của báo chí trước giờ đều có ảnh hưởng vô cùng nghiêm trọng. Trước đó anh đã phán xét nghị viên Mạch Đức Lâm là có tội, sau đó mới bắt đầu tiến hành tìm chứng cứ. Chặt chẽ cẩn thận? Tôi cho rằng những lời nói chặt chẽ cẩn thận lúc trước của ông rõ ràng là một sự chê cười.
- Quả thật là không đủ chặt chẽ cẩn thận. Nhưng anh cũng phải hiểu rõ ràng, bây giờ đã tới thời điểm nào rồi?
Tổng biên tập Bob nhìn thẳng vào ánh mắt của ông ta mà nói:
- Một người như ông ta, nếu sau này thật sự trúng cử vào chức tổng Thống Liên Bang. Nếu quả thật ông ta là kẻ hạ độc thủ sau những sự kiện đó... Nếu như tôi chỉ vì muốn giữ lấy cái danh tiếng chặt chẽ cẩn thận mà khiến cho Liên Bang phải trả một cái giá quá đắt như vậy... Đến lúc đó, đó mới thật sự là một sự chê cười chân chính...
- Cho nên ông mới lợi dụng quyền lực của mình, dùng dư luận của công chúng để đạp ông ta xuống hay sao?
Tất Ma buông tách cà phê trong tay mình xuống, chất vấn một cách phẫn nộ.
- Ông cùng đã đọc qua những bài báo mà chúng tôi đã phát hành, ông cũng nên có sự phán đoán của bản thân mình. Theo ông cho là nghị viên Mạch Đức Lâm rốt cuộc là có tội hay là vô tội?
Tổng biên tập Bob lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Tất Ma.
Tất Ma trầm mặc một lúc, thật lâu sau mới lắc lắc đầu, nói:
- Tôi cùng không biết. Có lẽ là tôi thật sự cũng không hy vọng trong giới chính trị lại xuất hiện một nhân vật hai mặt, có thể đùa bỡn với lòng tin của vô số người trong Liên Bang, bao gồm cả tôi trong đó nữa.
- Có tội hay không có tội, chung quy cũng là chuyện cần Bộ Tư Pháp phải đích thân điều tra.
Tổng biên tập Bob cau mày nói:
- Hơn nữa tôi cũng không cho rằng, chỉ đơn giản mấy bài báo của tờ Nhật báo Thu Đô liền có thể khiến cho nghị viên Mạch Đức Lâm sẽ thất bại trong kỳ tổng tuyển cử tổng thống lần này. Châu trưởng La Tư lúc trước khi quản lý Kinh Châu, đã khiến cho nó phát triển kinh tế khủng khiếp, khiến cả Liên Bang cũng phải hoa mắt. Cộng thêm nghị viên Mạch Đức Lâm với công lao tạo thành hiệp nghị đại hòa giải như thế, phần thắng của bọn họ thật sự vẫn còn rất lớn.
Ông ủng hộ Nghị Viên Mạt Bố Nhĩ à? Năm nay tôi cũng không định sẽ bỏ phiếu bầu
Tất Ma hỏi.
- Tôi chỉ ủng hộ cái này...
Tổng biên tập Bob vỗ vỗ vào ngực trái của mình, nói một câu kiên định
/930
|