- Các vị, tháng một năm nay Liên Bang đã phải đứng trước nguy cơ diệt vong, nhưng nó cũng chỉ vẻn vẹn có vài tiếng đồng hồ.
Thai cục trưởng ngẩng đầu, lạnh lùng nhìn một lượt những người đang có mặt trong phòng, hít mội hơi thật sâu, nói:
- Kỳ thực cục Hiến Chương chẳng có lý do gì hoài nghi hắn. Tất cả công lao đều thuộc về những gợi ý của Máy tính chủ Trung tâm. Nhưng dù sao hắn cũng là người tranh cử chức phó tổng thống, nên việc điều tra của cục Hiến Chương đã gặp không ít trở ngại. Và tôi cũng phải thừa nhận rằng cục Hiến Chương đã bị cái gọi là chính trị bó chặt tay chân. Muốn tìm ra bằng chứng nhưng lại không làm được gì.
- Đây là sai lầm lớn nhất cua Cục Hiến Chương, muốn chắc chắn nhưng lại không ngờ rằng Mạch Đức Lâm đã sẵn sàng vứt lại mọi thứ ở Liên Bang để ra đi.
Lão Cục Trưởng dùng một giọng điệu cực kỳ u ám, nói:
- May mà trước khi hắn bỏ đi thì đã có người đến để giết hắn.
Lão cục trưởng đột nhiên thay đổi giọng điệu, mỉm cười nói:
- Mấy tháng nay mỗi khi nghĩ đến chuyện Mạch Đức Lâm đã chết là tôi lại thấy vô cùng sung sướng. Hắn chết thật là tốt.
Trâu bộ trưởng kín đáo liếc nhìn lão cục trưởng, tự nhiên cũng thấy nhẹ nhõm hẳn. Mầm mống Đế Quốc Mạch Đức Lâm đã nở một bông hoa có độc trên mảnh đất Liên Bang, nhưng ngay trước khi hắn kịp tiếp tục gieo hạt thì đã bị hai gã nông dân ngang bướng nhổ bật rễ.
oOo
Mười năm trước cả Liên Bang và Đế Quốc đều trong trạng thái đề cao cảnh giác trong không gian phía sau Tinh vân Vãn Hạt.
Trí tuệ và cấu tạo sinh vật sống của đôi bên là khá giống nhau. Giống đến nỗi mà vũ trụ phải cảm động suýt khóc. Nhưng dường như đôi bên lại không có sự hân hoan của một người cô đơn trong vũ trụ đột nhiên tìm thấy họ hàng thân thích, mà lại nổ ra chiến tranh bởi những câu chuyện được ghi lại trong sử sách.
Có lẽ bởi có cùng một trí tuệ tương đương, nên giữa họ có một ranh giới mà bản năng không cho phép xóa bỏ. Cho nên bành trướng và chiếm đoạt tài nguyên là chuyện mà hai bên cùng muốn làm, vì vậy chiến tranh là chuyện không thể tránh được.
Những năm cuối cùng cua Hiến Lịch trước, cả hai bên đã có một lần va chạm. Bất luận là trên phương diện kỹ thuật kinh tế hay tài nguyên, quân sự thì Liên Bang đều chiếm ưu thế hơn. Nhưng lúc đối mặt thì Đế Quốc vẫn thể hiện được năng lực chiến đấu đáng sợ của mình.
Vô số chiến sĩ của những chủng tộc hạ đẳng dường như đã quên mất những áp bức bóc lột mà họ phải chịu ở quê hương mà tiếp tục quơ vũ khí trong tay, ngồi lên những chiếc phi thuyền tự tạo sơ sài như những con kiến cánh không tiếc mạng sống, lao ầm ầm lên tiền tuyến chống chọi với những máy móc hỏa lực cực mạnh của Liên Bang.
Nhân khẩu Đế Quốc nhiều hơn, chiến sĩ Đế Quốc không sợ chết. Chỉ cần vị Hoàng Đế ngồi trong Hoàng cung ra mệnh lệnh thì sẽ có vô số người chấp nhận lao mình vào chỗ chết.
Mà số lượng người thiệt mạng thì cứ tăng lên không ngừng, như một lời nguyền cứ ám ảnh tâm can mỗi công dân Liên Bang. Bởi vì đó là người thân, là con cái, anh em, là bạn bè của họ. Liên Bang không thể giống như Đế Quốc, trơ mắt đứng nhìn những đứa con của mình chết ở một góc vũ trụ xa xôi nào đó. Một bên thì điên cuồng giương cao ngọn cờ Hoàng tộc nguyện trung thành với Hoàng Đế điện hạ, còn một bên thì chan hòa nước mắt...
Phải biết rằng, trong vũ trụ này. Liên Bang giống như một đứa trẻ cô đơn giàu có. Họ không bao giờ thèm ngó ngàng đến người họ hàng xa đáng thương mà ti tiện ẩn nấp trong Tinh vực Bách Mộ Đại.
Điều duy nhất khiến họ lo lắng chỉ là xạ tuyến vũ trụ rò rỉ, thiên thạch hay những sinh vật hoang dã thỉnh thoảng xuất hiện trên tinh cầu tài nguyên chứ không có bất cứ đối thủ ngang tầm nào.
Nhiều năm nay, Liên Bang đã quen sống trong hòa bình, nên đương nhiên sẽ không lưu giữ quá nhiều binh lính. Cho nên khi lần đầu tiên phải chạm mặt với một kẻ thù hùng mạnh tàn ác, đương nhiên sẽ không kịp trở tay.
Cho nên, trong lần đầu tiên giáp chiến, sau khi quân viễn chinh Liên Bang vượt qua Tinh vân Vãn Hạt và đánh giáp lá cà với quân Đế Quốc, đã phải chật vật rút lui về Tinh vực Tây Lâm.
Trong lúc Liên Bang còn bận rộn dưỡng sức, chiêu mộ quân đội, nâng cao khả năng chiến đấu thì đại quân xâm lược Đế Quốc lại mất trọn bảy năm để tiến hành một cuộc viễn chinh qui mô lớn, vòng qua Tinh vân Vãn Hạt, tấn công vào bên hông Liên Bang.
Thời điểm đó, nếu như chỉ so về quân lực thì đám quân đến từ những chiếc phi thuyền loại nhỏ chi chít như những con châu chấu ấy sẽ dễ dàng chiếm được phòng tuyến Tây Lâm và sẽ xông thẳng vào trung tâm Liên Bang.
Đúng lúc Liên Bang đang nằm trong ranh giới của sự tồn vong thì Quang huy Đệ Nhất Hiến Chương như những tia thánh quang chói lọi, bắt đầu chiếu vào phi thuyền của bọn Đế Quốc xâm lược.
Một phần của Quang huy Đệ Nhất Hiến Chương chính là hệ thống giám sát inte. Trên địa bàn của mình, quân đội Liên Bang có đủ tự tin để phản công. Phía sau Tinh vân Vãn Hạt họ không phải là đối thủ của quân Đế Quốc, nhưng trên mảnh đất của mình, bọn họ có vô vàn con mắt trong khi Quân đội viễn chinh Đế Quốc lại trở thanh những kẻ mù.
Quang huy Đệ Nhất Hiến Chương quyền uy tối cao mà xã hội Liên Bang đầu tư không biết bao nhiêu tiền của, bao nhiêu thời gian để lắp đặt khắp vũ trụ, cuối cùng cũng đã phát huy tác dụng vĩ đại của mình.
Quân viễn chinh Đế Quốc thảm bại ở Đại khu Tây Lâm trước khi kịp thò chân vào Liên Bang. Cho đến tận bây giờ, cái ranh giới kiên cố giữa hai bên vần chưa một lần bị phá vỡ.
Nhưng Hoàng Đế Đế Quốc không cam tâm. Phải chờ cho đội quân viễn chinh thất bại thêm mấy lần ở Tây Lâm nữa, thì hắn mới chịu thừa nhận, chỉ cần Quang huy Đệ Nhất Hiến Chương còn tồn tại thì bất luận là tấn công mạnh đến đâu hay là âm thầm đột nhập thì cũng chỉ có một kết cục cuối cùng là thất bại.
Ngay sau đó một vị đại thần đã đề nghị Hoàng Đế điện hạ bắt đầu kế hoạch hạt giống.
Trong Đế Quốc, không phải ai cùng biết đến kế hoạch này, còn Liên Bang thì vẫn đang bận rộn tổng kết kinh nghiệm chiến đấu, củng cố lực lượng nên càng không biết được đã có vô số hạt giống mang trên mình mầm độc đang bay qua ngân hà, nhẹ nhàng đáp xuống mảnh đất Liên Bang.
Hòa bình giữa Đế Quốc và Liên Bang cứ thế duy trì qua từng ấy năm. Trải qua bao nhiêu máu lửa, Quân đội Liên Bang cùng trưởng thành lên rất nhiều. Để rửa mối thù cũ, họ đã tổ chức một đội quân viễn chinh hùng mạnh, chia làm hai cánh đi qua Tinh vân Vãn Hạt và hành lang Không gian Gia Lý tấn công ngang lưng Đế Quốc.
Nhưng Liên Bang đã quá xem nhẹ khả năng chịu đựng của con quái vật Đế Quốc. Cũng quá xem nhẹ tốc độ phát triển khoa học kỹ thuật quân sự chóng mặt của chúng. Mặc dù ban đầu, Liên Bang dựa vào vũ khí tiên tiến và khả năng di chuyển tức thời nên chiếm được ưu thế, hạ gục Quân hạm 1 và đánh tan ba đại đội Hoàng gia. Nhưng ngay sau đó, đội quân viễn chinh Liên Bang đã rơi vào biển lửa mà Đế Quốc giăng sẵn..
Trong những giờ phút căng thẳng nhất, Nguyên Soái lục quân Đế Quốc đột nhiên thực hiện một kế hoạch tác chiến cực kỳ mạo hiểm. Hạm đội chiến đấu kết hợp với lục quân vây chặt lối ra hành lang Không gian Gia Lý, chặn đứng đường rút của quân viễn chinh Liên Bang. Còn một đội quân do đích thân Hoàng Đê thống lĩnh, vòng qua Tinh vân An Đạt, đáp xuống căn cứ trung chuyển quan trọng nhất của quân viễn chinh Liên Bang, tạo thành thế gọng kìm dồn đội quân viễn chinh vào lưới.
Chính trong trận chiến này, Sư trưởng Sư đoàn Thiết giáp 17. Quân Thần Lý Thất Phu đã tạo ra thời khắc sáng chói nhất của cuộc đời mình.
Ông điều khiển con robol M37 đen bóng, lao vào giết chết Hoàng Đế điện hạ của Đế Quốc.
Lợi dụng đối phương còn đang hỗn loạn, quân viễn chinh Liên Bang phá vỡ vòng phong tỏa, vòng qua tinh vân Vãn Hạt trở về bình an vô sự.
Cuộc đại chiến lần này được Liên Bang gọi là Chiến tranh lần thứ 1. Các nhà quân sự không thừa nhận lần bị quân Đế Quốc tấn công vào Tây Lâm là một cuộc chiến thực sự. Họ cho rằng, Liên Bang lúc đó chẳng có nổi một đội quân ra hồn mà chỉ biết hòa bình..
Qua bao nhiêu thắng bại, máu lửa, Quân đội Liên Bang cứ thế dần trưởng thành. Qua những cuộc chiến, Lý Thất Phu của Phí Thành Lý Gia cũng đã chứng minh cho mọi người thấy năng lực chiến đấu toàn diện cùng như khả năng chỉ huy tuyệt vời của mình. Cái danh hiệu Quân Thần theo ông từ đó đến nay...
Tiếp sau đó là chiến tranh liên miên, là hy sinh mất mát. Những đội quân viễn chỉnh thiện chiến của Đế Quốc vẫn xuất hiện không ngừng, mà nguy hiểm hơn là những Doanh robot Đặc chủng Hoàng gia Đế Quốc đã bắt đầu đi qua khu vực không kiểm soát ở tinh vực Bách Mộ Đại, theo lối thông không gian, tiến sát vào vành đai biên giới Liên Bang
Quá nhiều máu, quá nhiều hy sinh, quá nhiều thù hận. Tất cả đủ để chứng minh giữa Liên Bang và Đế Quốc không thể có hòa bình. Cuộc chiến tồn vong sẽ không bao giờ chấm dứt.
Cho đến khi vũ trụ này tìm được một chủ nhân thực sự.
oOo
Báo cáo của cục Hiến Chương đã kết thúc nhưng phòng chỉ huy tác chiến trong dinh thự tổng thống vẫn lặng ngắt như tờ. Đối diện với âm mưu hiểm độc được ẩn giấu mấy chục năm nay của Đế Quốc, tất cả bọn họ đều cảm nhận được một sự kinh hoàng chưa từng có.
Những người đang có mặt ở đây đều đã từng có kinh nghiệm trong quân đội nhưng chưa từng run sợ khi phải đối mặt với quân Đế Quốc. Lúc này, tận mắt chứng kiến sự giảo hoạt thâm độc của đối phương, bọn họ không khỏi cảm thấy nặng nề.
- Một người Đế Quốc suýt nữa đã trở thành phó tổng thống Liên Bang. Nếu như điều này trở thành sự thật thì tôi không biết những người có mặt ở đây, bao gồm cả tôi phải ăn nói thế nào với nhân dân Liên Bang, phải giải thích thế nào với lịch sử Liên Bang.
Tổng thống Mạt Bố Nhĩ nhìn những vị quan chức cao cấp và tướng lĩnh trong phòng, trầm giọng nói:
- Còn về chuyên án Mạch Đức Lâm, nếu như hồi đó Nghị Viện và bộ Tư Pháp kiên trì điều tra đến cùng thì dù có không vạch trần được kế hoạch của Đế Quốc, cục diện cũng không đến nỗi nguy hiểm như thế này.
Dù đã cố gắng che giấu cảm xúc bên trong, nhưng tất cả mọi người đều cảm nhận được sự tức giận trong giọng nói của ngài tổng thống.
Mới nhậm chức được năm tháng nhưng vị tổng thống xuất thân bần hàn này đã có được niềm tin cũng như sụ trung thành của phần lớn mọi người. Dù cái chết của Mạch Đức Lâm có làm cho xã hội Liên Bang xáo động thật nhưng tổng thống Mạt Bố Nhĩ vẫn có được sự ủng hộ của 60% nhản dân Liên Bang.
Nói theo ngôn ngữ chính luận thì tổng thống Mạt Bố Nhĩ hoàn toàn khác người tiền nhiệm của mình. Ông thực sự là hình mẫu điển hình của một con người mạnh mẽ.
- Lúc ấy nếu như kiên trì điều tra đến cùng, thì phản ứng của nhân dân trước cái chết của Mạch Đức Lâm đã bình tĩnh hơn rất nhiều.
Tổng Thống Mạt Bố Nhĩ chau mày, nhìn một lượt đám phụ tá và tướng quân có mặt trong phòng hội nghị lạnh lùng nói:
Lúc nãy ta đã ký lệnh hủy bó mọi quyền hạn của Nghê Ứng Nam trong Chính phủ.
Nghe thấy câu này, đám quan chức ngồi bên bàn họp không khỏi run sợ Nghê Ứng Nam, cựu bộ trưởng bộ Tư Pháp, người trực tiếp phụ trách chuyên án điều tra Mạch Đức Lâm. Nhưng khi Mạch Đức Lâm sắp bị vạch trần bộ mặt thật thì hắn lại để sổng mất một nhân chứng quan trọng rồi tuyên bố ngừng điều tra. Sau này, nhân vật này cũng đã tự động xin từ chức.
Tất cả mọi người có mặt ở đây đều biết, cựu bộ trưởng Nghê có mối quan hệ rất thân mật với Thai phu nhân. Chuyện chuyên án Mạch Đức Lâm mở đầu hay kết thúc đằng sau đều có bóng dáng của Thai phu nhân. Nhưng trên thực tế, Thai phu nhân làm như vậy cũng là để cho tổng thống Mạt Bố Nhĩ giành thắng lợi trong cuộc bầu cử mà thôi
Sau khi tân tổng thống chính thức nhậm chức, công thần Nghê Ứng Nam đương nhiên cũng được cất nhắc lên làm cố vấn quân sự Đặc biệt trong dinh thự tổng thống, có thể tham gia vào các Hội nghị An ninh Quốc gia, là nhân vật được ưu ái nhất trong Nội các Chính phủ.
Nếu như không có gì thay đổi, đợi sau khi chuyên án Mạch Đức Lâm chìm vào quên lãng, hắn sẽ trở thành trợ thủ quan trọng nhất của tân tổng thống
Vậy mà hôm nay tổng thống Mạt Bố Nhĩ lại tuyên bố hủy bỏ hết mọi chức vụ của hắn trong Chính phủ
Chuyện này là có ý gì? Là thể hiện cho sự phẫn nộ của ngài tổng thống trước sự việc Mạch Đức Lâm hay là đòn cảnh cáo với những thế lực đứng đằng sau? Tất cả những người có mặt trong phòng chỉ huy đều lựa chọn im lặng, không ai dám nói điều gì.
- Mạch Đức Lâm đã chết, nhưng sự việc này cảnh báo cho chúng ta rằng, đám lang sói Đế Quốc vẫn chưa chịu từ bỏ dã tâm. Hội nghị An ninh Quốc gia này có sự tham gia đầy đủ của tất cả các vị tướng lĩnh Liên Bang. Chúng ta phải lập tức cùng nhau vạch ra được một sách lược cụ thể.
Tổng thống Mạy Bố Nhĩ dùng đôi mắt nghiêm nghị nhìn thẳng vào Chung tư lệnh và tư lệnh Hạm đội Hồng Dư Lương, nói:
- Chúng ta không biết bao giờ Đế Quốc sẽ tấn công, nhưng chúng ta nhất định phải biết rằng bao giờ thì chúng ta đủ khả năng đánh trả bọn chúng.
Không khí trong phòng hội nghị dường như đông đặc lại. Hôm nay nhất định phải bàn về thế cục giữa Đế Quốc và Liên Bang. Nhưng để cho một trận đại chiến thực sự thì e rằng chí ít cũng phải mất 3 năm, mà trong 3 năm đó, quân Đế Quốc cũng không ngừng lớn mạnh.
Trước tiên phải giấu kín chuyện Mạch Đức Lâm, không để cho bên Đế Quốc biết chúng ta đã có sự chuẩn bị.
Thượng Tướng Mại Nhĩ Tư biết chỉ có mình mới phá vỡ được sự im lặng này. Bởi vì ông đã kịp để ý thấy lông mày của vị Tư lệnh Tây Lâm bắt đầu nhướnh lên. Là người đứng đầu quân đội, ông không thể trơ mắt đứng nhìn hắn ta lên tiếng chỉ trích tổng thống trước mặt bao nhiêu người như thế này.
- Cục Hiến Chương đã ba lần làm công tác thanh trừ. Chuyện bảo mật không có gì phải lo lắng
Thòi Tụ Đông trầm giọng nói:
- Chúng ta đã đưa ra kết luận Mạch Đức Lâm chết là do bị ám sát.
Bộ Trưởng Trâu Ứng Tinh vẫn đang cúi đầu đọc những văn kiện trước mặt, mặt không hề biến sắc.
- Tôi không nghi ngờ những quân nhân trong Đội đặc chiến mà Quân Khu II và Quân khu Tây Lâm phái đi.
Tương Quân Mại Nhĩ Tư nhìn thấy viên Tư lệnh họ Chung trên màn hình có vẻ đã bình tĩnh trở lại nên cũng yên tâm hơn, nói:
- Nhưng những người đã tìm được cuốn băng ghi lại cuộc gặp gỡ giữa Mạch Đức Lâm và Hoàng Đế Đe Quốc.. có thể tin tưởng được không ?
- Có thể.
Thai cục trưởng của cục Hiến Chương chậm rãi ngẩng đầu, liếc qua Thượng Tướng Mại Nhĩ Tư, nói:
- Đó là đứa con cưng của Cục.
oOo
Hội nghị kết thúc cũng đã là nửa đêm Trâu Ứng Tinh chậm rãi bước men theo những bãi cỏ xanh mướt trước dinh cách đó không xa. Tiêu thư ký tay cầm áo khoác lặng lẽ bước theo, cố gắng không làm gián đoạn dòng suy nghĩ của ông.
Hội nghị cấp cao bí mật ngày hôm nay chủ yếu là bàn về kế hoạch mầm độc của Đế Quốc để tìm ra sách lược đối phó. Mức độ chuẩn bị chiến đấu của Quân đội cũng đã được nhắc đến. Dù tổng thống Mạt Bố Nhĩ đã ra quyết định nhưng xem ra bên quân đội mà cụ thể là Tây Lâm lại có một quan điểm khác.
Nhưng từ đầu đến cuối, không một ai nhắc đến chuyện nên hay không nên công bố thân phận thực sự của Mạch Đức Lâm cho toàn thể nhân dân Liên Bang.
Thai cục trưởng ngẩng đầu, lạnh lùng nhìn một lượt những người đang có mặt trong phòng, hít mội hơi thật sâu, nói:
- Kỳ thực cục Hiến Chương chẳng có lý do gì hoài nghi hắn. Tất cả công lao đều thuộc về những gợi ý của Máy tính chủ Trung tâm. Nhưng dù sao hắn cũng là người tranh cử chức phó tổng thống, nên việc điều tra của cục Hiến Chương đã gặp không ít trở ngại. Và tôi cũng phải thừa nhận rằng cục Hiến Chương đã bị cái gọi là chính trị bó chặt tay chân. Muốn tìm ra bằng chứng nhưng lại không làm được gì.
- Đây là sai lầm lớn nhất cua Cục Hiến Chương, muốn chắc chắn nhưng lại không ngờ rằng Mạch Đức Lâm đã sẵn sàng vứt lại mọi thứ ở Liên Bang để ra đi.
Lão Cục Trưởng dùng một giọng điệu cực kỳ u ám, nói:
- May mà trước khi hắn bỏ đi thì đã có người đến để giết hắn.
Lão cục trưởng đột nhiên thay đổi giọng điệu, mỉm cười nói:
- Mấy tháng nay mỗi khi nghĩ đến chuyện Mạch Đức Lâm đã chết là tôi lại thấy vô cùng sung sướng. Hắn chết thật là tốt.
Trâu bộ trưởng kín đáo liếc nhìn lão cục trưởng, tự nhiên cũng thấy nhẹ nhõm hẳn. Mầm mống Đế Quốc Mạch Đức Lâm đã nở một bông hoa có độc trên mảnh đất Liên Bang, nhưng ngay trước khi hắn kịp tiếp tục gieo hạt thì đã bị hai gã nông dân ngang bướng nhổ bật rễ.
oOo
Mười năm trước cả Liên Bang và Đế Quốc đều trong trạng thái đề cao cảnh giác trong không gian phía sau Tinh vân Vãn Hạt.
Trí tuệ và cấu tạo sinh vật sống của đôi bên là khá giống nhau. Giống đến nỗi mà vũ trụ phải cảm động suýt khóc. Nhưng dường như đôi bên lại không có sự hân hoan của một người cô đơn trong vũ trụ đột nhiên tìm thấy họ hàng thân thích, mà lại nổ ra chiến tranh bởi những câu chuyện được ghi lại trong sử sách.
Có lẽ bởi có cùng một trí tuệ tương đương, nên giữa họ có một ranh giới mà bản năng không cho phép xóa bỏ. Cho nên bành trướng và chiếm đoạt tài nguyên là chuyện mà hai bên cùng muốn làm, vì vậy chiến tranh là chuyện không thể tránh được.
Những năm cuối cùng cua Hiến Lịch trước, cả hai bên đã có một lần va chạm. Bất luận là trên phương diện kỹ thuật kinh tế hay tài nguyên, quân sự thì Liên Bang đều chiếm ưu thế hơn. Nhưng lúc đối mặt thì Đế Quốc vẫn thể hiện được năng lực chiến đấu đáng sợ của mình.
Vô số chiến sĩ của những chủng tộc hạ đẳng dường như đã quên mất những áp bức bóc lột mà họ phải chịu ở quê hương mà tiếp tục quơ vũ khí trong tay, ngồi lên những chiếc phi thuyền tự tạo sơ sài như những con kiến cánh không tiếc mạng sống, lao ầm ầm lên tiền tuyến chống chọi với những máy móc hỏa lực cực mạnh của Liên Bang.
Nhân khẩu Đế Quốc nhiều hơn, chiến sĩ Đế Quốc không sợ chết. Chỉ cần vị Hoàng Đế ngồi trong Hoàng cung ra mệnh lệnh thì sẽ có vô số người chấp nhận lao mình vào chỗ chết.
Mà số lượng người thiệt mạng thì cứ tăng lên không ngừng, như một lời nguyền cứ ám ảnh tâm can mỗi công dân Liên Bang. Bởi vì đó là người thân, là con cái, anh em, là bạn bè của họ. Liên Bang không thể giống như Đế Quốc, trơ mắt đứng nhìn những đứa con của mình chết ở một góc vũ trụ xa xôi nào đó. Một bên thì điên cuồng giương cao ngọn cờ Hoàng tộc nguyện trung thành với Hoàng Đế điện hạ, còn một bên thì chan hòa nước mắt...
Phải biết rằng, trong vũ trụ này. Liên Bang giống như một đứa trẻ cô đơn giàu có. Họ không bao giờ thèm ngó ngàng đến người họ hàng xa đáng thương mà ti tiện ẩn nấp trong Tinh vực Bách Mộ Đại.
Điều duy nhất khiến họ lo lắng chỉ là xạ tuyến vũ trụ rò rỉ, thiên thạch hay những sinh vật hoang dã thỉnh thoảng xuất hiện trên tinh cầu tài nguyên chứ không có bất cứ đối thủ ngang tầm nào.
Nhiều năm nay, Liên Bang đã quen sống trong hòa bình, nên đương nhiên sẽ không lưu giữ quá nhiều binh lính. Cho nên khi lần đầu tiên phải chạm mặt với một kẻ thù hùng mạnh tàn ác, đương nhiên sẽ không kịp trở tay.
Cho nên, trong lần đầu tiên giáp chiến, sau khi quân viễn chinh Liên Bang vượt qua Tinh vân Vãn Hạt và đánh giáp lá cà với quân Đế Quốc, đã phải chật vật rút lui về Tinh vực Tây Lâm.
Trong lúc Liên Bang còn bận rộn dưỡng sức, chiêu mộ quân đội, nâng cao khả năng chiến đấu thì đại quân xâm lược Đế Quốc lại mất trọn bảy năm để tiến hành một cuộc viễn chinh qui mô lớn, vòng qua Tinh vân Vãn Hạt, tấn công vào bên hông Liên Bang.
Thời điểm đó, nếu như chỉ so về quân lực thì đám quân đến từ những chiếc phi thuyền loại nhỏ chi chít như những con châu chấu ấy sẽ dễ dàng chiếm được phòng tuyến Tây Lâm và sẽ xông thẳng vào trung tâm Liên Bang.
Đúng lúc Liên Bang đang nằm trong ranh giới của sự tồn vong thì Quang huy Đệ Nhất Hiến Chương như những tia thánh quang chói lọi, bắt đầu chiếu vào phi thuyền của bọn Đế Quốc xâm lược.
Một phần của Quang huy Đệ Nhất Hiến Chương chính là hệ thống giám sát inte. Trên địa bàn của mình, quân đội Liên Bang có đủ tự tin để phản công. Phía sau Tinh vân Vãn Hạt họ không phải là đối thủ của quân Đế Quốc, nhưng trên mảnh đất của mình, bọn họ có vô vàn con mắt trong khi Quân đội viễn chinh Đế Quốc lại trở thanh những kẻ mù.
Quang huy Đệ Nhất Hiến Chương quyền uy tối cao mà xã hội Liên Bang đầu tư không biết bao nhiêu tiền của, bao nhiêu thời gian để lắp đặt khắp vũ trụ, cuối cùng cũng đã phát huy tác dụng vĩ đại của mình.
Quân viễn chinh Đế Quốc thảm bại ở Đại khu Tây Lâm trước khi kịp thò chân vào Liên Bang. Cho đến tận bây giờ, cái ranh giới kiên cố giữa hai bên vần chưa một lần bị phá vỡ.
Nhưng Hoàng Đế Đế Quốc không cam tâm. Phải chờ cho đội quân viễn chinh thất bại thêm mấy lần ở Tây Lâm nữa, thì hắn mới chịu thừa nhận, chỉ cần Quang huy Đệ Nhất Hiến Chương còn tồn tại thì bất luận là tấn công mạnh đến đâu hay là âm thầm đột nhập thì cũng chỉ có một kết cục cuối cùng là thất bại.
Ngay sau đó một vị đại thần đã đề nghị Hoàng Đế điện hạ bắt đầu kế hoạch hạt giống.
Trong Đế Quốc, không phải ai cùng biết đến kế hoạch này, còn Liên Bang thì vẫn đang bận rộn tổng kết kinh nghiệm chiến đấu, củng cố lực lượng nên càng không biết được đã có vô số hạt giống mang trên mình mầm độc đang bay qua ngân hà, nhẹ nhàng đáp xuống mảnh đất Liên Bang.
Hòa bình giữa Đế Quốc và Liên Bang cứ thế duy trì qua từng ấy năm. Trải qua bao nhiêu máu lửa, Quân đội Liên Bang cùng trưởng thành lên rất nhiều. Để rửa mối thù cũ, họ đã tổ chức một đội quân viễn chinh hùng mạnh, chia làm hai cánh đi qua Tinh vân Vãn Hạt và hành lang Không gian Gia Lý tấn công ngang lưng Đế Quốc.
Nhưng Liên Bang đã quá xem nhẹ khả năng chịu đựng của con quái vật Đế Quốc. Cũng quá xem nhẹ tốc độ phát triển khoa học kỹ thuật quân sự chóng mặt của chúng. Mặc dù ban đầu, Liên Bang dựa vào vũ khí tiên tiến và khả năng di chuyển tức thời nên chiếm được ưu thế, hạ gục Quân hạm 1 và đánh tan ba đại đội Hoàng gia. Nhưng ngay sau đó, đội quân viễn chinh Liên Bang đã rơi vào biển lửa mà Đế Quốc giăng sẵn..
Trong những giờ phút căng thẳng nhất, Nguyên Soái lục quân Đế Quốc đột nhiên thực hiện một kế hoạch tác chiến cực kỳ mạo hiểm. Hạm đội chiến đấu kết hợp với lục quân vây chặt lối ra hành lang Không gian Gia Lý, chặn đứng đường rút của quân viễn chinh Liên Bang. Còn một đội quân do đích thân Hoàng Đê thống lĩnh, vòng qua Tinh vân An Đạt, đáp xuống căn cứ trung chuyển quan trọng nhất của quân viễn chinh Liên Bang, tạo thành thế gọng kìm dồn đội quân viễn chinh vào lưới.
Chính trong trận chiến này, Sư trưởng Sư đoàn Thiết giáp 17. Quân Thần Lý Thất Phu đã tạo ra thời khắc sáng chói nhất của cuộc đời mình.
Ông điều khiển con robol M37 đen bóng, lao vào giết chết Hoàng Đế điện hạ của Đế Quốc.
Lợi dụng đối phương còn đang hỗn loạn, quân viễn chinh Liên Bang phá vỡ vòng phong tỏa, vòng qua tinh vân Vãn Hạt trở về bình an vô sự.
Cuộc đại chiến lần này được Liên Bang gọi là Chiến tranh lần thứ 1. Các nhà quân sự không thừa nhận lần bị quân Đế Quốc tấn công vào Tây Lâm là một cuộc chiến thực sự. Họ cho rằng, Liên Bang lúc đó chẳng có nổi một đội quân ra hồn mà chỉ biết hòa bình..
Qua bao nhiêu thắng bại, máu lửa, Quân đội Liên Bang cứ thế dần trưởng thành. Qua những cuộc chiến, Lý Thất Phu của Phí Thành Lý Gia cũng đã chứng minh cho mọi người thấy năng lực chiến đấu toàn diện cùng như khả năng chỉ huy tuyệt vời của mình. Cái danh hiệu Quân Thần theo ông từ đó đến nay...
Tiếp sau đó là chiến tranh liên miên, là hy sinh mất mát. Những đội quân viễn chỉnh thiện chiến của Đế Quốc vẫn xuất hiện không ngừng, mà nguy hiểm hơn là những Doanh robot Đặc chủng Hoàng gia Đế Quốc đã bắt đầu đi qua khu vực không kiểm soát ở tinh vực Bách Mộ Đại, theo lối thông không gian, tiến sát vào vành đai biên giới Liên Bang
Quá nhiều máu, quá nhiều hy sinh, quá nhiều thù hận. Tất cả đủ để chứng minh giữa Liên Bang và Đế Quốc không thể có hòa bình. Cuộc chiến tồn vong sẽ không bao giờ chấm dứt.
Cho đến khi vũ trụ này tìm được một chủ nhân thực sự.
oOo
Báo cáo của cục Hiến Chương đã kết thúc nhưng phòng chỉ huy tác chiến trong dinh thự tổng thống vẫn lặng ngắt như tờ. Đối diện với âm mưu hiểm độc được ẩn giấu mấy chục năm nay của Đế Quốc, tất cả bọn họ đều cảm nhận được một sự kinh hoàng chưa từng có.
Những người đang có mặt ở đây đều đã từng có kinh nghiệm trong quân đội nhưng chưa từng run sợ khi phải đối mặt với quân Đế Quốc. Lúc này, tận mắt chứng kiến sự giảo hoạt thâm độc của đối phương, bọn họ không khỏi cảm thấy nặng nề.
- Một người Đế Quốc suýt nữa đã trở thành phó tổng thống Liên Bang. Nếu như điều này trở thành sự thật thì tôi không biết những người có mặt ở đây, bao gồm cả tôi phải ăn nói thế nào với nhân dân Liên Bang, phải giải thích thế nào với lịch sử Liên Bang.
Tổng thống Mạt Bố Nhĩ nhìn những vị quan chức cao cấp và tướng lĩnh trong phòng, trầm giọng nói:
- Còn về chuyên án Mạch Đức Lâm, nếu như hồi đó Nghị Viện và bộ Tư Pháp kiên trì điều tra đến cùng thì dù có không vạch trần được kế hoạch của Đế Quốc, cục diện cũng không đến nỗi nguy hiểm như thế này.
Dù đã cố gắng che giấu cảm xúc bên trong, nhưng tất cả mọi người đều cảm nhận được sự tức giận trong giọng nói của ngài tổng thống.
Mới nhậm chức được năm tháng nhưng vị tổng thống xuất thân bần hàn này đã có được niềm tin cũng như sụ trung thành của phần lớn mọi người. Dù cái chết của Mạch Đức Lâm có làm cho xã hội Liên Bang xáo động thật nhưng tổng thống Mạt Bố Nhĩ vẫn có được sự ủng hộ của 60% nhản dân Liên Bang.
Nói theo ngôn ngữ chính luận thì tổng thống Mạt Bố Nhĩ hoàn toàn khác người tiền nhiệm của mình. Ông thực sự là hình mẫu điển hình của một con người mạnh mẽ.
- Lúc ấy nếu như kiên trì điều tra đến cùng, thì phản ứng của nhân dân trước cái chết của Mạch Đức Lâm đã bình tĩnh hơn rất nhiều.
Tổng Thống Mạt Bố Nhĩ chau mày, nhìn một lượt đám phụ tá và tướng quân có mặt trong phòng hội nghị lạnh lùng nói:
Lúc nãy ta đã ký lệnh hủy bó mọi quyền hạn của Nghê Ứng Nam trong Chính phủ.
Nghe thấy câu này, đám quan chức ngồi bên bàn họp không khỏi run sợ Nghê Ứng Nam, cựu bộ trưởng bộ Tư Pháp, người trực tiếp phụ trách chuyên án điều tra Mạch Đức Lâm. Nhưng khi Mạch Đức Lâm sắp bị vạch trần bộ mặt thật thì hắn lại để sổng mất một nhân chứng quan trọng rồi tuyên bố ngừng điều tra. Sau này, nhân vật này cũng đã tự động xin từ chức.
Tất cả mọi người có mặt ở đây đều biết, cựu bộ trưởng Nghê có mối quan hệ rất thân mật với Thai phu nhân. Chuyện chuyên án Mạch Đức Lâm mở đầu hay kết thúc đằng sau đều có bóng dáng của Thai phu nhân. Nhưng trên thực tế, Thai phu nhân làm như vậy cũng là để cho tổng thống Mạt Bố Nhĩ giành thắng lợi trong cuộc bầu cử mà thôi
Sau khi tân tổng thống chính thức nhậm chức, công thần Nghê Ứng Nam đương nhiên cũng được cất nhắc lên làm cố vấn quân sự Đặc biệt trong dinh thự tổng thống, có thể tham gia vào các Hội nghị An ninh Quốc gia, là nhân vật được ưu ái nhất trong Nội các Chính phủ.
Nếu như không có gì thay đổi, đợi sau khi chuyên án Mạch Đức Lâm chìm vào quên lãng, hắn sẽ trở thành trợ thủ quan trọng nhất của tân tổng thống
Vậy mà hôm nay tổng thống Mạt Bố Nhĩ lại tuyên bố hủy bỏ hết mọi chức vụ của hắn trong Chính phủ
Chuyện này là có ý gì? Là thể hiện cho sự phẫn nộ của ngài tổng thống trước sự việc Mạch Đức Lâm hay là đòn cảnh cáo với những thế lực đứng đằng sau? Tất cả những người có mặt trong phòng chỉ huy đều lựa chọn im lặng, không ai dám nói điều gì.
- Mạch Đức Lâm đã chết, nhưng sự việc này cảnh báo cho chúng ta rằng, đám lang sói Đế Quốc vẫn chưa chịu từ bỏ dã tâm. Hội nghị An ninh Quốc gia này có sự tham gia đầy đủ của tất cả các vị tướng lĩnh Liên Bang. Chúng ta phải lập tức cùng nhau vạch ra được một sách lược cụ thể.
Tổng thống Mạy Bố Nhĩ dùng đôi mắt nghiêm nghị nhìn thẳng vào Chung tư lệnh và tư lệnh Hạm đội Hồng Dư Lương, nói:
- Chúng ta không biết bao giờ Đế Quốc sẽ tấn công, nhưng chúng ta nhất định phải biết rằng bao giờ thì chúng ta đủ khả năng đánh trả bọn chúng.
Không khí trong phòng hội nghị dường như đông đặc lại. Hôm nay nhất định phải bàn về thế cục giữa Đế Quốc và Liên Bang. Nhưng để cho một trận đại chiến thực sự thì e rằng chí ít cũng phải mất 3 năm, mà trong 3 năm đó, quân Đế Quốc cũng không ngừng lớn mạnh.
Trước tiên phải giấu kín chuyện Mạch Đức Lâm, không để cho bên Đế Quốc biết chúng ta đã có sự chuẩn bị.
Thượng Tướng Mại Nhĩ Tư biết chỉ có mình mới phá vỡ được sự im lặng này. Bởi vì ông đã kịp để ý thấy lông mày của vị Tư lệnh Tây Lâm bắt đầu nhướnh lên. Là người đứng đầu quân đội, ông không thể trơ mắt đứng nhìn hắn ta lên tiếng chỉ trích tổng thống trước mặt bao nhiêu người như thế này.
- Cục Hiến Chương đã ba lần làm công tác thanh trừ. Chuyện bảo mật không có gì phải lo lắng
Thòi Tụ Đông trầm giọng nói:
- Chúng ta đã đưa ra kết luận Mạch Đức Lâm chết là do bị ám sát.
Bộ Trưởng Trâu Ứng Tinh vẫn đang cúi đầu đọc những văn kiện trước mặt, mặt không hề biến sắc.
- Tôi không nghi ngờ những quân nhân trong Đội đặc chiến mà Quân Khu II và Quân khu Tây Lâm phái đi.
Tương Quân Mại Nhĩ Tư nhìn thấy viên Tư lệnh họ Chung trên màn hình có vẻ đã bình tĩnh trở lại nên cũng yên tâm hơn, nói:
- Nhưng những người đã tìm được cuốn băng ghi lại cuộc gặp gỡ giữa Mạch Đức Lâm và Hoàng Đế Đe Quốc.. có thể tin tưởng được không ?
- Có thể.
Thai cục trưởng của cục Hiến Chương chậm rãi ngẩng đầu, liếc qua Thượng Tướng Mại Nhĩ Tư, nói:
- Đó là đứa con cưng của Cục.
oOo
Hội nghị kết thúc cũng đã là nửa đêm Trâu Ứng Tinh chậm rãi bước men theo những bãi cỏ xanh mướt trước dinh cách đó không xa. Tiêu thư ký tay cầm áo khoác lặng lẽ bước theo, cố gắng không làm gián đoạn dòng suy nghĩ của ông.
Hội nghị cấp cao bí mật ngày hôm nay chủ yếu là bàn về kế hoạch mầm độc của Đế Quốc để tìm ra sách lược đối phó. Mức độ chuẩn bị chiến đấu của Quân đội cũng đã được nhắc đến. Dù tổng thống Mạt Bố Nhĩ đã ra quyết định nhưng xem ra bên quân đội mà cụ thể là Tây Lâm lại có một quan điểm khác.
Nhưng từ đầu đến cuối, không một ai nhắc đến chuyện nên hay không nên công bố thân phận thực sự của Mạch Đức Lâm cho toàn thể nhân dân Liên Bang.
/930
|