Bước men theo bãi cỏ, khóe miệng Trâu bộ trưởng khẽ nhếch lên một tia diễu cợt. Giữ bí mật để qua mặt Đế Quốc, đây rõ ràng chỉ là sự thoái thác vô cùng ngây ngô.
Không dám công khai chuyện này vì Liên Bang sợ mất mặt, bất luận là chính phủ hay nhân dân Liên Bang thì cũng thế thôi, nói gì nhân vật chính lại là Mạch Đức Lâm, ngài nghị viên mà ai ai cũng kính trọng thì ai mà tin nổi.
Không hẹn mà gặp, cả chính phủ và nhân dân Liên Bang cũng lựa chọn biện pháp che dấu. Đây có lẽ chính là cái “ Ý chí Liên Bang” mà Kiều Trì Tạp Lâm đã từng nói.
Ý chí này sẽ che đậy sự thật, như những gì thượng tướng Mại Nhĩ Tư đã nói, Mạch Đức Lâm đã chết trong tay những phần tử khủng bố hiểm độc.
Bên ngoài dinh tự tổng thống, thượng tướng Mại Nhĩ Tư đang ở rộng cánh cửa chiếc xe quân dụng nặng nề chờ ông bước vào.
Ánh mắt thượng tướng vẫn ánh lên đầy vẻ kiên quyết, nhìn bộ trưởng Trâu nói:
- Không ai dám nhắc đến chuyện đó, vì mối quan hệ giữa ngài và hắn, ngài càng không thể nhắc tới. Nhưng tôi rất muốn nói là Hứa Nhạc đã lập được công lao lớn cho Liên Bang. Hắn không thể để cho những người làm lính như chúng ta phải mất mặt, không để cho một ông già như tôi phải mất mặt.
…………………..
Đoàn xe quân dụng với những biển số vô cùng nổi bật lướt nhẹ trong đêm như những bóng ma, tiến thẳng về phía tây Đặc khu Thủ Đô. Nếu như là ban ngài thì có lẽ đoàn xe đại diện cho thân phận và địa vị này sẽ thu hút ánh mắt của rất nhiều người đi đường.
Nhưng lúc này trên đường thi thoảng chỉ có những công nhân cũng xe vệ sinh tự lái là đang dạt sang hai bên nhìn đoàn xe u ám lướt qua.
Trâu Ứng Tinh không ngồi trên chiếc xe dành riêng cho bộ trưởng bộ Quốc Phòng, mà ngồi trên chiếc xe quân dụng chống đạn của thượng tướng Mại Nhĩ Tư. Hai đại nhân vật quan trọng của quân đội Liên Bang đang nhìn về phía trước, thì thầm bàn bạc việc gì đó.
- Chiếc bút đặt trước mặt tổng thống có ý nghĩa như thế nào chắc ngài rõ hơn ai hết. bất luận là Hứa Nhạc giết Mạch Đức Lâm vì lý do gì thì hắn cũng đã làm được việc này. Cũng có thể nói là hắn đã lập được công lớn cho Liên Bang. Hắn lại còn là người đã chế tạo thành công con robot MX mới, quan trọng hơn, với những người làm lính như chúng ta mà nói, nếu như hắn chết thì sẽ là một tổn thất rất lớn cho Liên Bang.
Dưới ánh đèn đêm mờ ảo, có thể nhìn thấy mấy sợi bạc lấp lánh trên lông mày thượng tướng Mại Nhĩ Tư. Ông nhíu mày nhưng lại mỉm cười nói:
- Cuốn băng đó đã được phòng nghiên cứu quân khu nghiên cứu rất kỹ rồi. Gần đây đám nhóc con cũng đang diễn tâp, tập tành nghiên cứu. Ngài đã xem qua mấy lần rồi?
- Một lần.
Trâu Ứng Tinh im lặng hồi đáp:
- Sự việc có liên quan đến bí mật Liên Bang, xem càng nhiều thì càng khó bảo mật.
Mại Nhĩ Tư bật cười, quay sang nói:
- Đã ngần ấy năm rồi mà ông vẫn còn cẩn thận như vậy. Ông chuyển cuốn băng đến tận căn cứ huấn luyện rồi thì còn giấu tôi làm gì?
Trâu bộ trưởng chỉ lắc lắc đầu mỉm cười, không nói gì.
- Quân nhân Liên Bang kiên cường bất khuất như vậy, mà lại để cho một người cẩn thận như ngài ngồi lên vị trí bộ trưởng bộ Quốc Phòng, chắc quân đội chẳng ai có thể tưởng tượng ra nổi đâu.
Thượng tướng Mại Nhĩ Tư quay hẳn người sang phía Trâu bộ trưởng, dịu giọng nói:
- Nhưng tôi vẫn nhớ, lần viễn chinh thứ 2 đó, nếu như không vì ông kiên quyết bắt Hạm đội hạ cánh thì có lẽ Liên đội của tôi cũng đã hi sinh hết rồ.
- Ông lúc đó giơ khẩu súng lục trong tay, hét vào bộ đàm rằng nếu như Hạm đội không hạ cánh, ông sẽ giết hết người của căn cứ hậu cần, trong hoàn cảnh như thế, ai không dám nghe lời ngài chứ?
Mại thượng tướng nói khe khẽ, chỉ là mấy câu nói đơn giản như hai viên quân nhân già nua đã đưa nhau quay trở về chiến trường của rất nhiều năm về trước.
Lúc đó thượng tướng Mại Nhĩ Tư đã là một nhân vật quan trọng của một quân đoàn nào đó, còn Trâu Ứng Tinh chỉ là một chủ quản bên hậu cần. Địa vị của 2 người vô cùng chênh lệch.
Ai ngờ được nhiều năm sau, họ đã là hai vị đại lão quân đội bằng vai phải lứa với nhau như hiện nay.
Nhưng quan trọng hơn là cả tổng thống Mạt Bố Nhĩ và Thai phu nhân đều không biết rằng, dù qua lại rất ít, nhưng 2 vị lão đại của quân đội Liên Bang này lại có một mối quan hệ rất thân tình.
Trở về tư thế ngồi như cũ, thượng tướng Mại Nhĩ Tư lạnh lùng nói:
- Quay trở lại chuyện chính, Hứa Nhạc vẫn là quân nhân đang thi hành nghĩa vụ quân sự, thì sao lại có thể chết trong tay đám người đó được. Vì muốn che dấu sự thật mà để cho con cháu chúng ta trở thành vật thế mạng hay sao?
- Tên tiểu tử này nếu như được rèn luyện mấy năm trong quân đội Liên Bang, tương lai chắc chắc sẽ tạo ra không ít bất ngờ.
Thượng tướng Mãi Nhĩ Tư hồi tưởng lại những hình ảnh trong cuốn băng mà ông đã xem đi xem lại không biết bao nhiêu lần, nới lỏng bộ quân phục trên người, ông thở dài nói:
- KHông biết bao nhiêu năm nữa mới lại xuất hiện một gã mạnh mẽ như thế? Tôi thấy, e rằng ngay cả cái tên tự xưng là cuồng nhân Lý Phong cũng không đủ khả năng tấn công vào tòa nhà Cơ Kim Hội giết chết Mạch Đức Lâm như thế….. Ngài nói xem, nếu như là ngài Sư Trưởng thì có thể làm được không?
Vị Sư Trưởng mà ông nhắc đến không ai khác chính là Sư trưởng Sư đoàn thiết giáp 17, Quân Thần Lý Thất Phu đại nhân.
- Sư trưởng đương nhiên là không vấn đề gì rồi.
Nhưng thượng tướng Mại Nhĩ Tư đã nhanh chóng lật lại quan điểm vừa rồi của mình, chầm chậm nói:
- Nhưng trận đại chiến tới, không lẽ lại tiếp tục chờ đợi Sư trưởng xuất sơn sao? Đám nhãi nhép chúng ta có lẽ sẽ xấu hổ mà tự sát hết mất.
Trâu Ứng Tinh nãy giờ vẫn im lặng lắng nghe, không tham gia câu nào, chỉ thỉnh thoảng quay sang nhìn khung cảnh hai bên đường. Đôi mắt ông ánh lên một tia sáng lấp lánh, nhưng nó biến mất rất nhanh.
- nếu như tôi không nhầm thì con bé nhà ngài hình như là người của hắn…. vậy mà ngài không chịu ra mặt ư?
Thượng tướng Mại Nhĩ Tư bắt đầu dựa hẳn vào ghế, hai mắt nhắm hờ thư thái nói.
Trâu Ứng Tinh chỉ mỉm cười, không giải thích điều gì. Sau cái ôm với Hứa Nhạc ở ngoài nghĩa trang, ông ta đã hiểu rằng cả hai bên sẽ phải gánh vác một vài rắc rối cho nhau.
Thượng tướng Mại Nhĩ Tư chẳng cảm thấy lạ khi không nhận được câu trả lời từ Trâu Ứng Tinh. Ông biết con người này từ khi hắn còn làm công tác hậu cần.
Cả cuộc đời binh nghiệp, hắn lúc nào cũng phải cẩn thận, nghiêm nghị, không dễ dang nói ra ý kiến cũng như suy nghĩ của mình. Bây giờ đã ở vị trí bộ trưởng bộ Quốc Phòng rồi, nhưng sự cẩn thận ấy vẫn không hề thay đổi.
Ông vẫn nhắm mắt nói:
- Hứa Nhạc là nhân tài, không thể chết được.
…………..
Tầng thượng tòa nhà tổng bộ Ngân hàng Liên hợp Tam Lâm giống như một viên kim cương khổng lồ, chói lòa giữa màn đêm bởi mái vòm và những bức tường bằng kính trong suốt.
Gia chủ Lợi gia, Lợi Duyên Cung vẫn đội trên đầu chiếc mũ quả dưa màu đen quen thuộc, mệt mỏi ngồi trên chiếc ghế kiểu cổ, tạo nên một cảnh tượng hoàn toàn trái ngược với căn phòng xa hoa rộng lớn.
Điện thoại đã ngắt, nhưng những nếp nhăn trên trán ông thì vẫn chưa dãn ra, mà còn thêm mấy đường chằng chịt như những tảng đá bị phong hóa.
- Hội nghị trong dinh thự tổng thống đã kết thúc. Nghị viên Mạch Đức Lâm đã được xác định là gián điệp của Đế Quốc.
Lợi Duyên Cung nhấc chiếc mũ quả dưa ra khỏi đầu, nhếch miệng chua chát nói:
- Mọi chuyện quả thật quá buồn cười, lần đầu tiên Lợi gia chúng ta nhúng tay vào chuyện tranh cử tổng thống lại là ủng hộ cho một tên gián điệp Đế Quốc.
Liên bang chưa bao giờ có được một bí mật tuyệt đối, những bí mật kiểu như thân phận thực sự của Mạch Đức Lâm có lẽ vĩnh viễn chỉ được lưu truyền trong vòng vài chục người, nhưng sẽ không bao giờ giấu được người của Thất đại gia tộc Liên Bang, bởi vì bọn họ mãi mãi là thành viên trong cái vòng luẩn quẩn đó.
Lợi Tu Trúc đang cúi gằm mặt trước cha như một đứa trẻ mắc lỗi. Khuôn mặt tươi tắn như hoa nhợt nhạt vỏ sắc. Nghe thấy câu nói này lưng hắn càng củi sâu hơn nữa.
- Tổng thống Mạt Bố Nhĩ là một người thông minh, ông ta sẽ không vạch trần chuyện này đâu. Nhưng dù như vậy thì những người đã từng ủng hộ Mạch Đức Lâm như gia tộc chúng ta sẽ càng khó coi hơn nhiều.
Lợi Duyên Cung ho nhẹ hai tiếng, nói:
- Con cũng đừng tự trách mình quá. Cả Liên Bang này còn bị Mạch Đức Lâm lừa, huống chi là hai cha con mình. Đừng tự đánh giá mình cao quá
- Con hiểu, thưa cha.
Lợi Tu Trúc củi đầu hồi đáp, rồi nói luôn:
- Hứa Nhạc đã mất tích năm tháng nay, theo thông tin tình báo thì hình như cái chết của Mạch Đức Lâm có liên quan đến hắn.
- Mạch Đức Lâm... là một gã khiến người ta phải khâm phục. Vậy mà hắn cũng bị Hứa Nhạc giết chết.
Lợi Duyên Cung chầm chậm đứng dậy, bước ra khỏi văn phòng:
- Xét về một phương diện ý nghĩa nào đó thì hắn là anh hùng của cả Liên Bang này. Đáng tiếc hắn vĩnh viễn chỉ được coi là phần tử khủng bố, bị đóng lên cái cột ô nhục của lịch sử rồi chết.
- Cha?
Lợi Tu Trúc chỉ gặp qua Hứa Nhạc có mấy lần. Là một người đứng trên đỉnh cái kim tự tháp Liên Bang, hắn vốn dĩ không nên quá để ý đến con người này. Nhưng một năm qua, con người đó đã làm quá nhiều việc mà người khác không thể tương tượng nổi. Hắn rất sợ sự tồn tại của Hứa Nhạc, nhưng khi nghe những lời cha hắn vừa nói, hắn cũng không khỏi giật mình. Thực sự một người đã lập công lớn cho Liên Bang sẽ phải nhận cái kết cục bi thảm ấy sao?
- Nhìn cái chết của Mạch Đức Lâm, có thể biết được chàng trai đó hành động quá ngang tàng, quá tàn nhẫn... Với cái thể chế này, Liên Bang không thể chứa chấp một nhân vật đơn thương độc mà hành sự như hắn.
Lợi Duyên Cung chầm rãi bước ra khỏi văn phòng nhưng giọng nói già nua thì vẫn còn quanh quẩn trong phòng. Từng từ, từng chữ như khắc vào tim:
- Chỉ cần dựa vào tâm lý, dựa vào suy nghĩ của mình mà dám giết người. Để một người như thế tồn tại, không biết Liên Bang sẽ có bao nhiêu người ăn không ngon ngủ không yên? Người cha vô dụng của con cũng nghĩ như vậy đấy... Thử nghĩ mà xem. Nếu như một ngày tên Hứa Nhạc đó cho rằng cha đáng chết, hắn phải giết cha... thì con nói cha nên sống thế nào?
0O0
Mạch Đức Lâm là mội nhân vật rất giỏi. Một người giỏi như vậy mà lại chết một cách vô lý ngay giữa đại bản doanh của mình, trong tay Hứa Nhạc.
Sự thật này khiến cho không ít người phải giật mình cảm thán. Ngoài cảm giác vui mừng vì sự an toàn của Liên Bang ra thì bọn họ lại thấy sợ vị anh hùng dân tộc này hơn.
Cổ ngữ Liên Bang có câu 'Thất phu nhất nộ, thiên hạ lưu huyết'. Quân Thần Lý Thất Phu đã ra ven hồ ngắm cảnh rồi, nhưng Liên Bang lại đột nhiên xuất hiện thêm một vị thất phu nữa. Hơn nữa, vị thất phu trẻ tuổi này lại là một người hành động không theo nguyên tắc nào hết.
Giống như câu mỉa mai của Lợi lão gia, con người này vì đánh nhầm, đụng nhầm mà lập nên công trạng. Có cho hắn sống hay thả hắn ra thì cũng chỉ trở thành mối nguy hiểm thôi.
Trừ bên quân đội ra,bao gồm cả Nội các Chính phủ trong đó, thì Nghị Viện và Thất đại gia tộc đều không muốn nhìn thấy Hứa Nhạc tiếp tục tồn tại. Bọn họ im lặng nhìn Liên Bang che giấu câu chuyện của Mạch Đức Lâm, lạnh lùng chờ đợi Hứa Nhạc bị phán quyết là phần tử khủng bố rồi chết.
Chỉ cần 'tiểu nhân vật' này chết đi, thế giới này sẽ trở về quỹ đạo cũ. Ngươi tốt ta tốt, mọi người đều tốt. Tương lai của Liên Bang sẽ càng tốt đẹp hơn. Nhưng tương lai này đối với Hứa Nhạc và Thi Thanh Hải mà nói lại quá bi thương.
oOo
Tại trang viên phía sau núi Mạc Sầu
Trầm Cách mệt mỏi day day trán. Xử lý hết đống văn kiện khẩn ngày hôm nay, ông mới để ý thấy ký hiệu mail ở góc phải màn hình đang nhấp nháy. Đọc lướt qua những dòng chữ trong mail, phải mất một lúc lâu sau ông mới đưa ra được quyết định. Chỉnh trang lại quần áo, ông đứng dậy đi qua dãy hành lang dài, lên tầng ba.
Đứng bên ngoài căn bếp rộng rãi trên tầng bạ, cầm văn kiện trong ray, Trầm Cách nhìn theo bóng dáng Thai phu nhân, nhẹ giọng nói:
- Bạch Ngọc Lan muốn quay về. Một người bạn chiến đấu của hắn sắp kết hôn, hắn không muốn bõ lỡ dịp này.
Con dao đang cắt hành tây trên tay, Thai phu nhân đột nhiên dừng lại, suy nghĩ một lúc, bà nói:
- Việc nhỏ như vậy, cậu tự xử lý đi.
- Tôi sợ là nếu hắn quay về, hắn sẽ đụng phải Hứa Nhạc.
Trầm Cách trầm giọng nói.
Thai phu nhân không trả lời, vẫn đều đặn tay dao, cắt hành tây thành những miếng nhỏ. Vì đã đeo một chiếc kính bảo vệ nên bà chẳng hề bị chảy nước mắt, nét mặt vẫn vô cùng lạnh lùng.
Không ai có thể hiểu được sự phẫn nộ cũng như tâm trạng lạnh lão hiện tại của bà.
Hứa Nhạc là người mà mội tay bà nâng đỡ, nhưng với bà, hắn vẫn là một chàng trai trẻ không thích bị khống chế của rất nhiều năm trước, cố gắng thoát ra ngoài cửa sổ mà không sợ sẽ bị ôtô cán chết
Cái cảm giác này làm bà nhớ lại nỗi buồn thời thơ ấu, nên bà không thể cho Hứa Nhạc sống tiếp.Ai cũng không thể thay đổi được quyết định này.
Phu nhân không thèm để ý những ý kiến khác nhau của nội bộ Chính phủ, cũng chẳng cố hơi sức đâu ngồi đoán xem ai đã chuyển hắn từ Tổ Hồ Ly về nhà giam quân sự trên mặt đất, rồi lại chuyển cuốn băng đó đến căn cứ huấn luyện để khơi lên sự hứng thú của đám quân nhân đó với Hứa Nhạc.
Chẳng cần dùng đến cái chết của Mạch Đức Lâm, trong tay bà vẫn còn giữ bí mật của hắn. Chỉ cần bà muốn, Hứa Nhạc sẽ phải chết ngay lập tức. Chỉ có điều bà vẫn muốn chờ, xem cái kẻ đang hô sóng gọi gió phía sau kia là ai.
Nghe thấy câu nói này, Trầm thư ký hiểu ngay Hứa Nhạc sẽ chẳng còn cơ hội sống sót ra khỏi Nhà giam Quân sự nên quay người rời đi, thở phào nhẹ nhõm.
oOo
Hứa Nhạc không hề hay biết rằng trong nội bộ Liên Bang, thân phận của hắn đang bị giằng co giữa hai thái cực: anh hùng và phần tử khủng bố. Hắn chẳng có cái linh cảm sinh tử nào cả. Những ngày sống trong ngục Khuynh Thành, hắn vẫn thường nheo mắt nhìn ra đám cỏ tươi tốt bên ngoài đồng, rồi lại cúi xuống chà sát trước còng trên tay, chờ đợi một thời khắc.
Đại thúc đã từng dạy hắu, không thể phó thác mạng sống của mình cho người khác, nên chẳng cần đợi Từ Tùng Tử mang đến những tin tức mơ hồ rằng bên ngoài đang có người tìm cách cứu hắn, thì hắn cũng đã âm thầm lên kế hoạch tự cứu mình.
Chỉ tiếc nhà giam này canh phòng quá nghiêm ngặt còn cái thứ già nua kia thì lại không thèm đáp lại cái thỉnh cầu giúp đỡ vượt ngục của hắn.
Sở dĩ phải mạo hiểm để vượt ngục vì Hứa Nhạc biết vị phu nhân đó muốn hắn chết. Mà Thai phu nhân thì đang có trong tay bí mật lớn nhất của hắn. Bí mật có thể giải trừ Quang huy Đệ Nhất Hiến Chương. Ai sở hữu cái bí mật này thì cũng đều phải chết, bất luận là tổng thống hay thường dân cũng vậy.
Cơn đau nhức dưới da kéo Hứa Nhạc ra khỏi dòng suy nghĩ. VỊ máu tươi trong miệng rỉ ra nghe ngón ngọt. Những hình ảnh mơ hồ phải mất một lúc lâu mới tập trung được để Hứa Nhạc nhìn ra gã nhân viên lạnh lùng của cục Điều Tra Liên Bang đang ngồi trước mặt mình
Đây đang là bên trong Phòng thẩm vấn. Hắn đang phải tiếp nhận một cuộc thẩm tra của cục Điều Tra Liên Bang. Một cuộc thẩm tra đáng sợ.
Gã nhân viên cục Điều Tra chỉnh lớn dòng điện lưu, nhìn những cái kim dính máu đang giật không lớp da đầu của Hứa Nhạc, mỉm cười hoi:
- Anh ra nhập Phiến Quân từ bao giờ?
Không dám công khai chuyện này vì Liên Bang sợ mất mặt, bất luận là chính phủ hay nhân dân Liên Bang thì cũng thế thôi, nói gì nhân vật chính lại là Mạch Đức Lâm, ngài nghị viên mà ai ai cũng kính trọng thì ai mà tin nổi.
Không hẹn mà gặp, cả chính phủ và nhân dân Liên Bang cũng lựa chọn biện pháp che dấu. Đây có lẽ chính là cái “ Ý chí Liên Bang” mà Kiều Trì Tạp Lâm đã từng nói.
Ý chí này sẽ che đậy sự thật, như những gì thượng tướng Mại Nhĩ Tư đã nói, Mạch Đức Lâm đã chết trong tay những phần tử khủng bố hiểm độc.
Bên ngoài dinh tự tổng thống, thượng tướng Mại Nhĩ Tư đang ở rộng cánh cửa chiếc xe quân dụng nặng nề chờ ông bước vào.
Ánh mắt thượng tướng vẫn ánh lên đầy vẻ kiên quyết, nhìn bộ trưởng Trâu nói:
- Không ai dám nhắc đến chuyện đó, vì mối quan hệ giữa ngài và hắn, ngài càng không thể nhắc tới. Nhưng tôi rất muốn nói là Hứa Nhạc đã lập được công lao lớn cho Liên Bang. Hắn không thể để cho những người làm lính như chúng ta phải mất mặt, không để cho một ông già như tôi phải mất mặt.
…………………..
Đoàn xe quân dụng với những biển số vô cùng nổi bật lướt nhẹ trong đêm như những bóng ma, tiến thẳng về phía tây Đặc khu Thủ Đô. Nếu như là ban ngài thì có lẽ đoàn xe đại diện cho thân phận và địa vị này sẽ thu hút ánh mắt của rất nhiều người đi đường.
Nhưng lúc này trên đường thi thoảng chỉ có những công nhân cũng xe vệ sinh tự lái là đang dạt sang hai bên nhìn đoàn xe u ám lướt qua.
Trâu Ứng Tinh không ngồi trên chiếc xe dành riêng cho bộ trưởng bộ Quốc Phòng, mà ngồi trên chiếc xe quân dụng chống đạn của thượng tướng Mại Nhĩ Tư. Hai đại nhân vật quan trọng của quân đội Liên Bang đang nhìn về phía trước, thì thầm bàn bạc việc gì đó.
- Chiếc bút đặt trước mặt tổng thống có ý nghĩa như thế nào chắc ngài rõ hơn ai hết. bất luận là Hứa Nhạc giết Mạch Đức Lâm vì lý do gì thì hắn cũng đã làm được việc này. Cũng có thể nói là hắn đã lập được công lớn cho Liên Bang. Hắn lại còn là người đã chế tạo thành công con robot MX mới, quan trọng hơn, với những người làm lính như chúng ta mà nói, nếu như hắn chết thì sẽ là một tổn thất rất lớn cho Liên Bang.
Dưới ánh đèn đêm mờ ảo, có thể nhìn thấy mấy sợi bạc lấp lánh trên lông mày thượng tướng Mại Nhĩ Tư. Ông nhíu mày nhưng lại mỉm cười nói:
- Cuốn băng đó đã được phòng nghiên cứu quân khu nghiên cứu rất kỹ rồi. Gần đây đám nhóc con cũng đang diễn tâp, tập tành nghiên cứu. Ngài đã xem qua mấy lần rồi?
- Một lần.
Trâu Ứng Tinh im lặng hồi đáp:
- Sự việc có liên quan đến bí mật Liên Bang, xem càng nhiều thì càng khó bảo mật.
Mại Nhĩ Tư bật cười, quay sang nói:
- Đã ngần ấy năm rồi mà ông vẫn còn cẩn thận như vậy. Ông chuyển cuốn băng đến tận căn cứ huấn luyện rồi thì còn giấu tôi làm gì?
Trâu bộ trưởng chỉ lắc lắc đầu mỉm cười, không nói gì.
- Quân nhân Liên Bang kiên cường bất khuất như vậy, mà lại để cho một người cẩn thận như ngài ngồi lên vị trí bộ trưởng bộ Quốc Phòng, chắc quân đội chẳng ai có thể tưởng tượng ra nổi đâu.
Thượng tướng Mại Nhĩ Tư quay hẳn người sang phía Trâu bộ trưởng, dịu giọng nói:
- Nhưng tôi vẫn nhớ, lần viễn chinh thứ 2 đó, nếu như không vì ông kiên quyết bắt Hạm đội hạ cánh thì có lẽ Liên đội của tôi cũng đã hi sinh hết rồ.
- Ông lúc đó giơ khẩu súng lục trong tay, hét vào bộ đàm rằng nếu như Hạm đội không hạ cánh, ông sẽ giết hết người của căn cứ hậu cần, trong hoàn cảnh như thế, ai không dám nghe lời ngài chứ?
Mại thượng tướng nói khe khẽ, chỉ là mấy câu nói đơn giản như hai viên quân nhân già nua đã đưa nhau quay trở về chiến trường của rất nhiều năm về trước.
Lúc đó thượng tướng Mại Nhĩ Tư đã là một nhân vật quan trọng của một quân đoàn nào đó, còn Trâu Ứng Tinh chỉ là một chủ quản bên hậu cần. Địa vị của 2 người vô cùng chênh lệch.
Ai ngờ được nhiều năm sau, họ đã là hai vị đại lão quân đội bằng vai phải lứa với nhau như hiện nay.
Nhưng quan trọng hơn là cả tổng thống Mạt Bố Nhĩ và Thai phu nhân đều không biết rằng, dù qua lại rất ít, nhưng 2 vị lão đại của quân đội Liên Bang này lại có một mối quan hệ rất thân tình.
Trở về tư thế ngồi như cũ, thượng tướng Mại Nhĩ Tư lạnh lùng nói:
- Quay trở lại chuyện chính, Hứa Nhạc vẫn là quân nhân đang thi hành nghĩa vụ quân sự, thì sao lại có thể chết trong tay đám người đó được. Vì muốn che dấu sự thật mà để cho con cháu chúng ta trở thành vật thế mạng hay sao?
- Tên tiểu tử này nếu như được rèn luyện mấy năm trong quân đội Liên Bang, tương lai chắc chắc sẽ tạo ra không ít bất ngờ.
Thượng tướng Mãi Nhĩ Tư hồi tưởng lại những hình ảnh trong cuốn băng mà ông đã xem đi xem lại không biết bao nhiêu lần, nới lỏng bộ quân phục trên người, ông thở dài nói:
- KHông biết bao nhiêu năm nữa mới lại xuất hiện một gã mạnh mẽ như thế? Tôi thấy, e rằng ngay cả cái tên tự xưng là cuồng nhân Lý Phong cũng không đủ khả năng tấn công vào tòa nhà Cơ Kim Hội giết chết Mạch Đức Lâm như thế….. Ngài nói xem, nếu như là ngài Sư Trưởng thì có thể làm được không?
Vị Sư Trưởng mà ông nhắc đến không ai khác chính là Sư trưởng Sư đoàn thiết giáp 17, Quân Thần Lý Thất Phu đại nhân.
- Sư trưởng đương nhiên là không vấn đề gì rồi.
Nhưng thượng tướng Mại Nhĩ Tư đã nhanh chóng lật lại quan điểm vừa rồi của mình, chầm chậm nói:
- Nhưng trận đại chiến tới, không lẽ lại tiếp tục chờ đợi Sư trưởng xuất sơn sao? Đám nhãi nhép chúng ta có lẽ sẽ xấu hổ mà tự sát hết mất.
Trâu Ứng Tinh nãy giờ vẫn im lặng lắng nghe, không tham gia câu nào, chỉ thỉnh thoảng quay sang nhìn khung cảnh hai bên đường. Đôi mắt ông ánh lên một tia sáng lấp lánh, nhưng nó biến mất rất nhanh.
- nếu như tôi không nhầm thì con bé nhà ngài hình như là người của hắn…. vậy mà ngài không chịu ra mặt ư?
Thượng tướng Mại Nhĩ Tư bắt đầu dựa hẳn vào ghế, hai mắt nhắm hờ thư thái nói.
Trâu Ứng Tinh chỉ mỉm cười, không giải thích điều gì. Sau cái ôm với Hứa Nhạc ở ngoài nghĩa trang, ông ta đã hiểu rằng cả hai bên sẽ phải gánh vác một vài rắc rối cho nhau.
Thượng tướng Mại Nhĩ Tư chẳng cảm thấy lạ khi không nhận được câu trả lời từ Trâu Ứng Tinh. Ông biết con người này từ khi hắn còn làm công tác hậu cần.
Cả cuộc đời binh nghiệp, hắn lúc nào cũng phải cẩn thận, nghiêm nghị, không dễ dang nói ra ý kiến cũng như suy nghĩ của mình. Bây giờ đã ở vị trí bộ trưởng bộ Quốc Phòng rồi, nhưng sự cẩn thận ấy vẫn không hề thay đổi.
Ông vẫn nhắm mắt nói:
- Hứa Nhạc là nhân tài, không thể chết được.
…………..
Tầng thượng tòa nhà tổng bộ Ngân hàng Liên hợp Tam Lâm giống như một viên kim cương khổng lồ, chói lòa giữa màn đêm bởi mái vòm và những bức tường bằng kính trong suốt.
Gia chủ Lợi gia, Lợi Duyên Cung vẫn đội trên đầu chiếc mũ quả dưa màu đen quen thuộc, mệt mỏi ngồi trên chiếc ghế kiểu cổ, tạo nên một cảnh tượng hoàn toàn trái ngược với căn phòng xa hoa rộng lớn.
Điện thoại đã ngắt, nhưng những nếp nhăn trên trán ông thì vẫn chưa dãn ra, mà còn thêm mấy đường chằng chịt như những tảng đá bị phong hóa.
- Hội nghị trong dinh thự tổng thống đã kết thúc. Nghị viên Mạch Đức Lâm đã được xác định là gián điệp của Đế Quốc.
Lợi Duyên Cung nhấc chiếc mũ quả dưa ra khỏi đầu, nhếch miệng chua chát nói:
- Mọi chuyện quả thật quá buồn cười, lần đầu tiên Lợi gia chúng ta nhúng tay vào chuyện tranh cử tổng thống lại là ủng hộ cho một tên gián điệp Đế Quốc.
Liên bang chưa bao giờ có được một bí mật tuyệt đối, những bí mật kiểu như thân phận thực sự của Mạch Đức Lâm có lẽ vĩnh viễn chỉ được lưu truyền trong vòng vài chục người, nhưng sẽ không bao giờ giấu được người của Thất đại gia tộc Liên Bang, bởi vì bọn họ mãi mãi là thành viên trong cái vòng luẩn quẩn đó.
Lợi Tu Trúc đang cúi gằm mặt trước cha như một đứa trẻ mắc lỗi. Khuôn mặt tươi tắn như hoa nhợt nhạt vỏ sắc. Nghe thấy câu nói này lưng hắn càng củi sâu hơn nữa.
- Tổng thống Mạt Bố Nhĩ là một người thông minh, ông ta sẽ không vạch trần chuyện này đâu. Nhưng dù như vậy thì những người đã từng ủng hộ Mạch Đức Lâm như gia tộc chúng ta sẽ càng khó coi hơn nhiều.
Lợi Duyên Cung ho nhẹ hai tiếng, nói:
- Con cũng đừng tự trách mình quá. Cả Liên Bang này còn bị Mạch Đức Lâm lừa, huống chi là hai cha con mình. Đừng tự đánh giá mình cao quá
- Con hiểu, thưa cha.
Lợi Tu Trúc củi đầu hồi đáp, rồi nói luôn:
- Hứa Nhạc đã mất tích năm tháng nay, theo thông tin tình báo thì hình như cái chết của Mạch Đức Lâm có liên quan đến hắn.
- Mạch Đức Lâm... là một gã khiến người ta phải khâm phục. Vậy mà hắn cũng bị Hứa Nhạc giết chết.
Lợi Duyên Cung chầm chậm đứng dậy, bước ra khỏi văn phòng:
- Xét về một phương diện ý nghĩa nào đó thì hắn là anh hùng của cả Liên Bang này. Đáng tiếc hắn vĩnh viễn chỉ được coi là phần tử khủng bố, bị đóng lên cái cột ô nhục của lịch sử rồi chết.
- Cha?
Lợi Tu Trúc chỉ gặp qua Hứa Nhạc có mấy lần. Là một người đứng trên đỉnh cái kim tự tháp Liên Bang, hắn vốn dĩ không nên quá để ý đến con người này. Nhưng một năm qua, con người đó đã làm quá nhiều việc mà người khác không thể tương tượng nổi. Hắn rất sợ sự tồn tại của Hứa Nhạc, nhưng khi nghe những lời cha hắn vừa nói, hắn cũng không khỏi giật mình. Thực sự một người đã lập công lớn cho Liên Bang sẽ phải nhận cái kết cục bi thảm ấy sao?
- Nhìn cái chết của Mạch Đức Lâm, có thể biết được chàng trai đó hành động quá ngang tàng, quá tàn nhẫn... Với cái thể chế này, Liên Bang không thể chứa chấp một nhân vật đơn thương độc mà hành sự như hắn.
Lợi Duyên Cung chầm rãi bước ra khỏi văn phòng nhưng giọng nói già nua thì vẫn còn quanh quẩn trong phòng. Từng từ, từng chữ như khắc vào tim:
- Chỉ cần dựa vào tâm lý, dựa vào suy nghĩ của mình mà dám giết người. Để một người như thế tồn tại, không biết Liên Bang sẽ có bao nhiêu người ăn không ngon ngủ không yên? Người cha vô dụng của con cũng nghĩ như vậy đấy... Thử nghĩ mà xem. Nếu như một ngày tên Hứa Nhạc đó cho rằng cha đáng chết, hắn phải giết cha... thì con nói cha nên sống thế nào?
0O0
Mạch Đức Lâm là mội nhân vật rất giỏi. Một người giỏi như vậy mà lại chết một cách vô lý ngay giữa đại bản doanh của mình, trong tay Hứa Nhạc.
Sự thật này khiến cho không ít người phải giật mình cảm thán. Ngoài cảm giác vui mừng vì sự an toàn của Liên Bang ra thì bọn họ lại thấy sợ vị anh hùng dân tộc này hơn.
Cổ ngữ Liên Bang có câu 'Thất phu nhất nộ, thiên hạ lưu huyết'. Quân Thần Lý Thất Phu đã ra ven hồ ngắm cảnh rồi, nhưng Liên Bang lại đột nhiên xuất hiện thêm một vị thất phu nữa. Hơn nữa, vị thất phu trẻ tuổi này lại là một người hành động không theo nguyên tắc nào hết.
Giống như câu mỉa mai của Lợi lão gia, con người này vì đánh nhầm, đụng nhầm mà lập nên công trạng. Có cho hắn sống hay thả hắn ra thì cũng chỉ trở thành mối nguy hiểm thôi.
Trừ bên quân đội ra,bao gồm cả Nội các Chính phủ trong đó, thì Nghị Viện và Thất đại gia tộc đều không muốn nhìn thấy Hứa Nhạc tiếp tục tồn tại. Bọn họ im lặng nhìn Liên Bang che giấu câu chuyện của Mạch Đức Lâm, lạnh lùng chờ đợi Hứa Nhạc bị phán quyết là phần tử khủng bố rồi chết.
Chỉ cần 'tiểu nhân vật' này chết đi, thế giới này sẽ trở về quỹ đạo cũ. Ngươi tốt ta tốt, mọi người đều tốt. Tương lai của Liên Bang sẽ càng tốt đẹp hơn. Nhưng tương lai này đối với Hứa Nhạc và Thi Thanh Hải mà nói lại quá bi thương.
oOo
Tại trang viên phía sau núi Mạc Sầu
Trầm Cách mệt mỏi day day trán. Xử lý hết đống văn kiện khẩn ngày hôm nay, ông mới để ý thấy ký hiệu mail ở góc phải màn hình đang nhấp nháy. Đọc lướt qua những dòng chữ trong mail, phải mất một lúc lâu sau ông mới đưa ra được quyết định. Chỉnh trang lại quần áo, ông đứng dậy đi qua dãy hành lang dài, lên tầng ba.
Đứng bên ngoài căn bếp rộng rãi trên tầng bạ, cầm văn kiện trong ray, Trầm Cách nhìn theo bóng dáng Thai phu nhân, nhẹ giọng nói:
- Bạch Ngọc Lan muốn quay về. Một người bạn chiến đấu của hắn sắp kết hôn, hắn không muốn bõ lỡ dịp này.
Con dao đang cắt hành tây trên tay, Thai phu nhân đột nhiên dừng lại, suy nghĩ một lúc, bà nói:
- Việc nhỏ như vậy, cậu tự xử lý đi.
- Tôi sợ là nếu hắn quay về, hắn sẽ đụng phải Hứa Nhạc.
Trầm Cách trầm giọng nói.
Thai phu nhân không trả lời, vẫn đều đặn tay dao, cắt hành tây thành những miếng nhỏ. Vì đã đeo một chiếc kính bảo vệ nên bà chẳng hề bị chảy nước mắt, nét mặt vẫn vô cùng lạnh lùng.
Không ai có thể hiểu được sự phẫn nộ cũng như tâm trạng lạnh lão hiện tại của bà.
Hứa Nhạc là người mà mội tay bà nâng đỡ, nhưng với bà, hắn vẫn là một chàng trai trẻ không thích bị khống chế của rất nhiều năm trước, cố gắng thoát ra ngoài cửa sổ mà không sợ sẽ bị ôtô cán chết
Cái cảm giác này làm bà nhớ lại nỗi buồn thời thơ ấu, nên bà không thể cho Hứa Nhạc sống tiếp.Ai cũng không thể thay đổi được quyết định này.
Phu nhân không thèm để ý những ý kiến khác nhau của nội bộ Chính phủ, cũng chẳng cố hơi sức đâu ngồi đoán xem ai đã chuyển hắn từ Tổ Hồ Ly về nhà giam quân sự trên mặt đất, rồi lại chuyển cuốn băng đó đến căn cứ huấn luyện để khơi lên sự hứng thú của đám quân nhân đó với Hứa Nhạc.
Chẳng cần dùng đến cái chết của Mạch Đức Lâm, trong tay bà vẫn còn giữ bí mật của hắn. Chỉ cần bà muốn, Hứa Nhạc sẽ phải chết ngay lập tức. Chỉ có điều bà vẫn muốn chờ, xem cái kẻ đang hô sóng gọi gió phía sau kia là ai.
Nghe thấy câu nói này, Trầm thư ký hiểu ngay Hứa Nhạc sẽ chẳng còn cơ hội sống sót ra khỏi Nhà giam Quân sự nên quay người rời đi, thở phào nhẹ nhõm.
oOo
Hứa Nhạc không hề hay biết rằng trong nội bộ Liên Bang, thân phận của hắn đang bị giằng co giữa hai thái cực: anh hùng và phần tử khủng bố. Hắn chẳng có cái linh cảm sinh tử nào cả. Những ngày sống trong ngục Khuynh Thành, hắn vẫn thường nheo mắt nhìn ra đám cỏ tươi tốt bên ngoài đồng, rồi lại cúi xuống chà sát trước còng trên tay, chờ đợi một thời khắc.
Đại thúc đã từng dạy hắu, không thể phó thác mạng sống của mình cho người khác, nên chẳng cần đợi Từ Tùng Tử mang đến những tin tức mơ hồ rằng bên ngoài đang có người tìm cách cứu hắn, thì hắn cũng đã âm thầm lên kế hoạch tự cứu mình.
Chỉ tiếc nhà giam này canh phòng quá nghiêm ngặt còn cái thứ già nua kia thì lại không thèm đáp lại cái thỉnh cầu giúp đỡ vượt ngục của hắn.
Sở dĩ phải mạo hiểm để vượt ngục vì Hứa Nhạc biết vị phu nhân đó muốn hắn chết. Mà Thai phu nhân thì đang có trong tay bí mật lớn nhất của hắn. Bí mật có thể giải trừ Quang huy Đệ Nhất Hiến Chương. Ai sở hữu cái bí mật này thì cũng đều phải chết, bất luận là tổng thống hay thường dân cũng vậy.
Cơn đau nhức dưới da kéo Hứa Nhạc ra khỏi dòng suy nghĩ. VỊ máu tươi trong miệng rỉ ra nghe ngón ngọt. Những hình ảnh mơ hồ phải mất một lúc lâu mới tập trung được để Hứa Nhạc nhìn ra gã nhân viên lạnh lùng của cục Điều Tra Liên Bang đang ngồi trước mặt mình
Đây đang là bên trong Phòng thẩm vấn. Hắn đang phải tiếp nhận một cuộc thẩm tra của cục Điều Tra Liên Bang. Một cuộc thẩm tra đáng sợ.
Gã nhân viên cục Điều Tra chỉnh lớn dòng điện lưu, nhìn những cái kim dính máu đang giật không lớp da đầu của Hứa Nhạc, mỉm cười hoi:
- Anh ra nhập Phiến Quân từ bao giờ?
/930
|