Đúng lúc này thì ba đại công hội trong Liên Bang, vốn đã trầm mặc trong suốt mấy năm gần đây nhất thời ra mặt. Vô số hội viên của ba đại công hội trong Liên Bang, đại biểu cho những công nhân bình thường, đã cùng với giai cấp tư bản tranh đấu quyết liệt trong vô số năm qua đã cùng với những quân nhân bên phía Thanh Long Sơn cùng nhau hô ứng, ở dưới hạ tầng xã hội dân chúng cùng với các công nhân của các đại khu công nghiệp làm ra những ảnh hưởng cực kỳ sâu xa mà mãnh liệt...
Thế nhưng cũng không ai ngờ nổi, ba đại công hội đồng loạt xuất hiện, lúc này đây lại là đứng về phía Chính phủ Liên Bang!
Mãi cho đến lúc này, rất nhiều người mới chợt nhớ ra một chuyện, tổng thống Mạt Bố Nhĩ xuất thân là gia đình thợ mỏ, mấy năm trước đây đã từng kiêm nhiệm tổng luật sự của ba đại công hội, mãi cho đến lúc đặt chân vào vũ đài chính trị Liên Bang mới chấm dứt.
Trong những năm tháng đó, vẫn là do Mạt Bố Nhĩ tiên sinh hoặc là các đồng nghiệp luật sư của ông tạ, đã vì ba đại công hội mà tiến hành vô số phiên tòa công ích, lên tiếng vì những tồn hại của ba đại công hội, đại diện cho tầng lớp dân chúng hạ tầng bị khuất nhục, cố gắng tranh đấu đến từng lợi ích một của người công nhân.
Ngày hôm nay, ba đại còng hội bắt đầu ra mặt trợ giúp Mạt Bố Nhĩ tiên sinh.
Dưới sự ủng hộ mạnh mẽ của ba đại công hội, với sự ủng hộ mạnh mẽ của những gia tộc lớn trong Liên Bang mà Thai phu nhân là người đứng sau tất cả, tinh cầu S2 cuối cùng cũng không có xuất hiện lại sự kiện tổng bãi công đã từng diễn ra vào năm trước.
Thế cục tại tĩnh cầu S2 cũng rất nhanh bình phục lại bình thường. Dân chúng dưới khuynh hướng nào đó đã phát sinh ra sự biến hóa cực kỳ vi diệu. Hôm nay trên Quảng trường Hiến Chương tuy rằng vẫn như trước thỉnh thoảng xuất hiện những đám dân chúng kháng nghị tại đó, thế nhưng căn bản cũng không thể nào ảnh hưởng đến cục diện Liên Bang nữa.
Đám tân khách mang theo những tâm tư khác nhau, nhìn thấy vị tổng thống tiên sinh sắc mặt ngăm đen đang đứng trên bục diễn thuyết, nghĩ tới những phong vân biến hóa trong nửa năm gần đây, trong lòng không khỏi phát sinh một cảm giác kính sợ mãnh liệt.
Tổng thống Mạt Bố Nhĩ cùng với những đời tổng thống tiền nhiệm hoàn toàn không giống nhau. Đối với vị chính trị gia xuất thân từ tầng đáy của Liên Bang như thế này, những truyền thống cố hữu trong Liên Bang tuyệt đối không phải là những bức tường bằng sắt không thể nào đụng tới được.
Đương nhiên, thân làm người đứng đầu xã hội Liên Bang hiện tại, ông ta cũng sẽ không ngu xuẩn đến mức hoàn toàn không nói đến chuyện thỏa hiệp cân bằng, vừa mới lên chức đã lập tức thổi nên một cơn bão cấp chín trong khắp vũ trụ này.
Chuyện mà ông ta muốn làm chính là sự thay đổi một cách thong thả mà cẩn thận. Giống như là chuyện vì trao giải thưởng Tinh Vân cao quý mà hủy đi tiền lệ đại tiệc khích lệ tại Dinh thự tổng thống, mà ngược lại biến trở thành tổng thống tiên sinh đích thân tự mình tham gia nghi thức trao giải, cộng thêm một bài diễn văn nhiệt tình mà dạt dào cảm xúc.
Mọi người kính sợ tổng thống tiên sinh bởi vì ông ta chính là người đại biểu cho quyền uy cùng với lực lượng mãnh liệt. Mọi người kính sợ bởi vì ông ta chính là người thể hiện cho ý chí Liên Bang cùng với những truyền thống chính trị lâu đời của Liên Bang.
Các tân khách nhìn vị tổng thống Mạt Bố Nhĩ đang đứng trên đài, cũng không hề gây trở ngại cho bọn họ trong việc thể hiện sự nghi hoặc càng ngày càng lớn trong lòng mình. Vì cái gì tổng thống tiên sinh lại đột nhiên làm ra một sự thay đổi quy trình trao giải thưởng Tinh Vân từ trước đến nay như thế này.
Nội dung trong bài diễn thuyết của tổng thống Mạt Bố Nhĩ dần dần rõ nguyên nhân chân thật của sự thay đổi này.
Phần đầu của bài diễn thuyết này đặc biệt vô cùng thông thường, chỉ là nhiệt liệt tán dương những khoa học gia cùng với những nghệ thuật gia bởi vì sự tiến bộ của Liên Bang mà làm ra những cống hiến to lớn. Nhưng mà phần sau của bài diễn thuyết nội dung của nó lại bắt đấu trớ nên trầm trọng nặng nề, cùng với phần nhiều những thâm ý trong đó.
Các tân khách bắt đầu thể hiện tâm trạng không dám tin mà lắng nghe bài diễn thuyết, có thể nhận thấy rõ ràng sự phê phán của tổng thống Mạt Bố Nhĩ đối với Đế Quốc, sự lo lắng đối với thế cục của Tây Lâm, sự đau đớn khó chịu đối với các hoạt động khủng bố...
Nhưng mà tất cả mọi người nói thế nào cũng không cách nào hiểu nổi, vì cái gì mà trong những lời nói của tổng thống tiên sinh giống như là không hề nhằm vào Phiến Quân Thanh Long Sơn, mà mơ hồ lại tựa như là nhằm vào vị nghị viên đã bất hạnh chết đi kìa, cùng với những sự kiện chuyên án điều tra chưa được hoàn thành lúc trước.
Mặc dù đã từng là đối thu nặng ký của cuộc Tổng tuyển cử, mặc dù có thể là chính kiến bất đồng, nhưng mà dù nói thế nào thì nghị viên Mạch Đức Lâm cũng đã chết rồi, thế nhưng lại được rất nhiều công dân trong Liên Bang dành cho nhiều hồi ức kính trọng, tổng thống Mạt Bố Nhĩ vì cái gì mà phải làm vậy cơ chứ? Trí thông minh chính trị trác tuyệt bình thường của ông ta lúc này đã chạy đi đâu mất rồi?
Mặc dù trong bài diễn thuyết này cũng hoàn toàn không nhắc đến tên của Mạch Đức Lâm, thế nhưng dựa vào những ý tứ mơ hồ cùng với những sự kiện đặc biệt trong đó, bất cứ kẻ nào cũng có thể nghe hiểu được điều đó.
Vị châu trưởng Kinh Châu La Tư ngồi cầm giải thưởng Tinh Vân Hòa Bình dưới khán đài nhìn chằm chằm lên bục diễn thuyết biểu tình trờ nên càng ngày càng trầm trọng cùng với phẫn nộ.
Nói xấu người đã khuất, tổng thống Mạt Bố Nhĩ chẳng lẽ không biết làm như vậy là phạm vào đại kỵ lớn nhất hay sao?
- Người ta chết đi cũng không phải là một ngọn đèn tắt đi. Ngọn đèn có ánh sáng. Những nơi ánh sáng không chiếu tới thì là bóng tối. Con người đã làm sai chuyện gì, thì nhất định phải trả một cái giá tương đương.
Tổng Thống Mạt Bố Nhĩ nhìn các Tản khách đang ngồi bên dưới khán đài, người này nhìn người kìa với vẻ mặt ngơ ngác, trầm giọng lạnh nhạt nói:
- Có lè ta cũng không phải là một chính trị gia chín chắn, nhưng mà ta là một người tôn thờ pháp luật Liên Bang vô cùng chấp nhất... Nếu như ta chết, các người có thể tùy ý mở ra phần mộ của ta nhìn xem bên trong đến tột cùng là có màu sắc gì. Đối với người đã chết kia, ta cũng đồng dạng có cùng một thái độ như vậy.
Buổi nghi thức trao giải thưởng Tinh Vân này chấm dứt với những thời điểm khác nhau trên những tinh cầu với từng phân vùng khí hậu kỳ quái khác nhau. Đám nhân viên phụ tá Văn phòng tổng thống nhất thời trừng mắt há hốc mồm, lập tức bắt đầu hoạt động sôi nỗi, cam đoan nội dung bài diễn văn của tổng thống tiên sinh sẽ không thể xuất hiện trên báo chí...
Thế nhưng mà trong hội trường kia lại có nhiều tân khách đến như vậy. nội dung của bài diễn thuyết khẳng định là sẽ bị lưu truyền ra ngoài. Cho nên cái xã hội Liên Bang vất vả lắm mới trở lại ồn định, im lặng kia, sẽ bắt đầu rung chuyển mãnh liệt như thế nào, đây là điều mà hiện tại tất cả mọi người đều không thể nào dự đoán nổi.
Đám tân khách cùng với các quan chức biểu tình ngưng trọng lần lượt rời khỏi Trung tâm Kiều Trì Tạp Lâm. Sự kiện đầu tiên xảy ra sau đó chính là một phụ trương đặc biệt phát hành vào lúc cuối tuần của Nhật báo Đặc khu Thủ Đô.
Liên Bang tựa hồ cũng sẽ vì vị nghị viên Mạch Đức Lâm đã chết mà làm ra chút chuyện gì đó. tổng thống Mạt Bố Nhĩ cũng đã từng nhắc tới những bài báo điều tra được đăng lên trong tờ Nhật báo Đặc khu Thủ Đô.
Mọi người lúc này mới chợt nhớ đến, Tổng biên tập Bob vừa được phục chức không bao lâu cùng với vị phóng viên Ngũ Đức vừa mới xuất viện, đồng thời quay trở về tòa soạn báo nổi tiếng chuyên vạch trần những chân tướng bí mật...
Dưới sự mở đường của xe cảnh sát, đoàn xe màu đen của tổng thống chậm rãi tiến vào dinh thự tổng thống. Tổng thống Mạt Bố Nhĩ vừa ra khỏi cửa xe, liền bắt đầu không ngừng hướng về phía mấy vị thư ký cận thân quan trọng luôn i theo bên cạnh mình tiến hành một loạt những chỉ thị bằng miệng.
Lời nói của ông ta đặc biệt trầm thấp, thế nhưng đặc biệt rõ ràng hữu lực, cũng giống như chính bản thân ông ta vậy, tràn ngập một loại sức sống trầm ổn mãnh liệt cùng với một mị lực đáng tin cậy.
Tân tổng thống đã nhậm chức trong thời gian hơn nửa năm, quá trình thay đổi nhân viên công tác trong dinh tổng thống trên cơ bản đã hoàn tất. Tất cả những quan chức phụ tá hiện tại trong dinh thự tổng thống, một phần là những vị luật sự đồng nghiệp hay là những nhân viên thuộc hạ năm xưa khi Mạt Bố Nhĩ tiên sinh còn làm luật sư, năm xưa vì những ý chí cùng chí hướng mà tận lực cống hiến năng lực của mình cho ngài Mạt Bố Nhĩ, cho nên độ trung thành cùng với năng lực chấp hành tuyệt đối không thể nghi ngờ
Còn một bộ phận nhân viên còn lại đều là những quan chức nghiệp vụ xuất sắc được đề cử từ những bộ phận khác nhau. Nhất là những quan chức do bên phía Thai phu nhân đề cử. Những quan chức này đã thực hiện những công việc này rất nhiều năm nay, năng lực đặc biệt xuất chúng. Hơn nữa bọn họ cùng đã từng cùng với bên phía Nghị Viện, giới truyền thông cùng với các đoàn thể khác có kinh nghiệm giao tiếp vô cùng phong phú
Nhưng mà những quan chức do Thai phu nhân đề cử trên cơ bản đều được sắp xếp trong các ban ngành quan trọng cùng với các ủy ban lớn của Chính phủ, bên phía dinh thự tổng thống cũng chỉ còn để lại một người duy nhất.
Chủ nhiệm Văn phòng tổng thống, Bố Lâm tiên sinh đích thân đi ra nghênh đón, sau đó hạ giọng nói mấy câu gì đó vào bên tai của tổng thống tiên sinh. Tổng Thống Mạt Bố Nhĩ thoáng khẽ nhếch miệng một cái, nở một nụ cười nhẹ.
Ông ta bước nhanh vào một căn phòng văn phòng hình ovan ở phía sườn tây biệt thự tổng thống; ngồi xuống ghế làm việc, cẩn thận thẩm duyệt lại một lần nữa những văn kiện được được chuẩn bị sẵn trên bàn, đặt bút ký tên của mình lên đó, sau đó xác nhận lại quyền hạn xử lý các số liệu, tài liệu gì đó. Cuối cùng ông ta mới ngẩng đầu lên, nhìn về phía gã thanh niên trẻ tuổi đang đứng trước bàn làm việc của mình, khẽ mỉm cười nói:
- Rất vui được gặp mặt cậu, Hứa Nhạc.
- Đây là vinh hạnh của tôi.
Giọng nói của Hứa Nhạc có chút khàn,. cả người đứng thẳng, nhìn vị tổng thống của Liên Bang, bình tĩnh trả lời.
Trong sự kiện tiêu chuẩn mới của con robot MX, hắn ta đã từng tới dinh thự tổng thống một lần. Nhưng mà lần đó cũng chỉ là ngồi đợi cùng với nghỉ ngơi một đêm trong phòng chờ khách bình thường.
Giờ phút này đây hắn ta lại đứng đối diện với gã nam nhân có quyền lực lớn nhất toàn Liên Bang, cách nhau chẳng qua cũng chỉ là ba bước mà thôi.
Những động tác kiểm tra nghiêm khắc lúc trước cùng với ánh mắt lạnh lùng của vị cục trưởng cục Đặc Cần, người duy nhất biết được nội tình chuyện này, khiến cho Hứa Nhạc càng sâu sắc cảm nhận được lần gặp mặt này với tổng thống là có ý nghĩa cụ thể gì.
Đào phạm Liên Bang, tội phạm Liên Bang, thế nhưng lại được tổng thống đích thân gặp mặt, cho dù tính tình của hắn có vững vàng kiên nghị đến mức nào đi chăng nữa, trong lòng cũng không khỏi sinh ra một chút cảm khái.
Hắn chăm chú nhìn vào khuôn mặt ngăm đen của tổng thống Mạt Bố Nhĩ, nghĩ đến những tiểu sử đáng tôn kính của vị tổng thống này, sau đó lại liên tưởng đến những chuyện mà bản thân mình đã làm trong thời gian hai năm gần đây, có mối quan hệ vi diệu như thế nào đối với kết quả của cuộc Tổng tuyển cử tổng thống.
Hơn nữa nghĩ đến chuyện vị tổng thống này đã dốc hết khả năng, kiên trì hạ lệnh đặc xá cho chính mình, không khôi đối với đối phương sinh ra một sự kính ý cùng với một hảo cảm cực kỳ thành khẩn.
Tổng thống Mạt Bố Nhĩ ngồi thẳng người lên, cực kỳ có hứng thú nhìn về phía gã thanh niên trẻ tuổi đang đứng trước mặt mình. Đôi bàn tay dày rộng của ông ta chắp lại, đặt lên chồng hồ sơ của Hứa Nhạc, mà bản thân ông ta đã từng đọc qua không biết bao nhiêu lần, cùng với rất nhiều lần có cảm giác khiếp sợ đối với những năng lực cùng với những sự kiện mà gã thanh niên này đã từng làm ra.
Trong lòng ông ta cũng bất chợt dâng lên một cảm giác nghi hoặc mành liệt rõ ràng gã thanh niên này có tiền đồ cực kỳ vô hạn, nhưng mà vì sao hắn lại kiên quyết cho dù là xúc phạm pháp luật Liên Bang cũng phải giết chết Mạch Đức Lâm cho bằng được.
Nhưng mà ngay thời điểm mà ông ta nhìn thấy Hứa Nhạc, ông ta liền biết rõ chính mình cũng không cần phải hỏi ra vấn đề này nữa. Bởi vì trong trong mắt của gã thanh niên trẻ tuổi kìa tràn ngập một vẻ bình tĩnh, trên khuôn mặt bình thường thể hiện một vẻ kiên nghị, thành khẩn vô cùng tự nhiên, nhìn qua cực kỳ giống với bản thân mình rất nhiều năm trước đây...
Có bao nhiêu đại nhân vật trong Liên Bang khi nhìn qua Hứa Nhạc lại có thể nhớ về bản thân mình năm xưa? Nhớ đến thời điểm bản thân mình tâm tư trong sáng, không hề nhiễm chút bụi bẩn nào cả?
Cánh cửa Văn phòng tổng thống lúc này lại bị đẩy ra, Chủ tịch Hội nghị Liên tịch Tổng Tham Mưu, thượng tướng Mại Nhĩ Tư dưới sự dẫn dắt của Chủ nhiệm Bố Lâm chậm rãi đi vào, cầm trên tay một cái hộp nhỏ, được bao phủ bởi một lớp vải nhung màu xanh da trời sang trọng.
Thượng tướng Mại Nhĩ Tư cũng không hề nhìn về phía Hứa Nhạc, mà trực tiếp đì thẳng đến bên cạnh tổng thống Mạt Bố Nhĩ, đưa cái hộp cho ông ta.
Tổng thống Mạt Bố Nhĩ đứng thẳng lên, mở cái hộp màu xanh kia, lấy từ trong đó ra một cái huân chương, đi tới trước người của Hứa Nhạc, gắn lên vị trí bên trái bộ quân phục trên người hắn. sau đó vỗ vỗ nhẹ bả vai của hắn, sảng khoái nói:
- Sau này khi nào ra ngoài, nhớ rõ là hãy đeo cái huân chương này trước ngực. Cậu là nhân vật anh hùng của toàn Liên Bang, chắc hẳn là rất nhiều năm qua đã không nhận được sự ngưỡng mộ của mọi người
Nhận được cú vỗ vai của tổng thống, trong lòng Hứa Nhạc chợt tự giễu phát hiện ra bản thân mình lúc này đã quá mức khẩn trương rồi. Giờ phút này cảm nhận được mình đang được trao huân chương Tử Tinh cao quý, hắn không khỏi hơi nheo cặp mắt lại một chút, hai bàn tay giấu trong ống tay áo theo bản năng nắm chặt lại một chút.
Bản thân giết chết Mạch Đức Lâm, gã gián điệp Đế Quốc ẩn sâu nhất trong Liên Bang; tự nhiên chính là đã lập nên một công lao cực lớn trong Liên Bang. Nhưng hắn tự nhận rằng bân thân mình chính là làm nhầm, đánh nhầm, thế nhưng hắn nói thế nào cũng không hề nghĩ rằng, ngoại trừ lệnh đặc xá ra, Liên Bang lại còn trao tặng cho mình một cái Huân Chương vô cùng cao quý như thế này.
- Lúc cậu lập công lao lớn trong việc nghiên cứu chế tạo con robot MX cho Liên Bang, ta nhớ rất rõ là cậu cũng đã được thưởng cho một cái huân chương. Cái đó cậu cũng nên đeo vào đì.
Tổng thống Mạt Bố Nhĩ để ý đến phản ứng của Hứa Nhạc, không khỏi cảm thấy có chút thú vị. Ông ta dùng thanh âm vang rền nói:
- Sau này trong quân đội làm khá một chút, chiến đấu chống lại Đế Quốc xâm lược... Liên Bang chính là cần những nhân tài giống như cậu vậy.
Hứa Nhạc khẽ cúi xuống liếc mắt nhìn về phía cái huân chương sáng chói trên ngực áo mình. nghĩ đến ngày đó nói chuyện cùng với Lý Thất Phu trong phòng thẩm vấn nhà ngục Khuynh Thành, mơ hồ hiểu được ý tứ của những lời nói này.
Chẳng qua tựa hồ vị tổng thống tiên sinh trước mặt này, quả thật cũng không hiểu rõ ràng lắm mối quan hệ phức tạp của mình và Phí Thành Lý gia bên kia.
Thế nhưng cũng không ai ngờ nổi, ba đại công hội đồng loạt xuất hiện, lúc này đây lại là đứng về phía Chính phủ Liên Bang!
Mãi cho đến lúc này, rất nhiều người mới chợt nhớ ra một chuyện, tổng thống Mạt Bố Nhĩ xuất thân là gia đình thợ mỏ, mấy năm trước đây đã từng kiêm nhiệm tổng luật sự của ba đại công hội, mãi cho đến lúc đặt chân vào vũ đài chính trị Liên Bang mới chấm dứt.
Trong những năm tháng đó, vẫn là do Mạt Bố Nhĩ tiên sinh hoặc là các đồng nghiệp luật sư của ông tạ, đã vì ba đại công hội mà tiến hành vô số phiên tòa công ích, lên tiếng vì những tồn hại của ba đại công hội, đại diện cho tầng lớp dân chúng hạ tầng bị khuất nhục, cố gắng tranh đấu đến từng lợi ích một của người công nhân.
Ngày hôm nay, ba đại còng hội bắt đầu ra mặt trợ giúp Mạt Bố Nhĩ tiên sinh.
Dưới sự ủng hộ mạnh mẽ của ba đại công hội, với sự ủng hộ mạnh mẽ của những gia tộc lớn trong Liên Bang mà Thai phu nhân là người đứng sau tất cả, tinh cầu S2 cuối cùng cũng không có xuất hiện lại sự kiện tổng bãi công đã từng diễn ra vào năm trước.
Thế cục tại tĩnh cầu S2 cũng rất nhanh bình phục lại bình thường. Dân chúng dưới khuynh hướng nào đó đã phát sinh ra sự biến hóa cực kỳ vi diệu. Hôm nay trên Quảng trường Hiến Chương tuy rằng vẫn như trước thỉnh thoảng xuất hiện những đám dân chúng kháng nghị tại đó, thế nhưng căn bản cũng không thể nào ảnh hưởng đến cục diện Liên Bang nữa.
Đám tân khách mang theo những tâm tư khác nhau, nhìn thấy vị tổng thống tiên sinh sắc mặt ngăm đen đang đứng trên bục diễn thuyết, nghĩ tới những phong vân biến hóa trong nửa năm gần đây, trong lòng không khỏi phát sinh một cảm giác kính sợ mãnh liệt.
Tổng thống Mạt Bố Nhĩ cùng với những đời tổng thống tiền nhiệm hoàn toàn không giống nhau. Đối với vị chính trị gia xuất thân từ tầng đáy của Liên Bang như thế này, những truyền thống cố hữu trong Liên Bang tuyệt đối không phải là những bức tường bằng sắt không thể nào đụng tới được.
Đương nhiên, thân làm người đứng đầu xã hội Liên Bang hiện tại, ông ta cũng sẽ không ngu xuẩn đến mức hoàn toàn không nói đến chuyện thỏa hiệp cân bằng, vừa mới lên chức đã lập tức thổi nên một cơn bão cấp chín trong khắp vũ trụ này.
Chuyện mà ông ta muốn làm chính là sự thay đổi một cách thong thả mà cẩn thận. Giống như là chuyện vì trao giải thưởng Tinh Vân cao quý mà hủy đi tiền lệ đại tiệc khích lệ tại Dinh thự tổng thống, mà ngược lại biến trở thành tổng thống tiên sinh đích thân tự mình tham gia nghi thức trao giải, cộng thêm một bài diễn văn nhiệt tình mà dạt dào cảm xúc.
Mọi người kính sợ tổng thống tiên sinh bởi vì ông ta chính là người đại biểu cho quyền uy cùng với lực lượng mãnh liệt. Mọi người kính sợ bởi vì ông ta chính là người thể hiện cho ý chí Liên Bang cùng với những truyền thống chính trị lâu đời của Liên Bang.
Các tân khách nhìn vị tổng thống Mạt Bố Nhĩ đang đứng trên đài, cũng không hề gây trở ngại cho bọn họ trong việc thể hiện sự nghi hoặc càng ngày càng lớn trong lòng mình. Vì cái gì tổng thống tiên sinh lại đột nhiên làm ra một sự thay đổi quy trình trao giải thưởng Tinh Vân từ trước đến nay như thế này.
Nội dung trong bài diễn thuyết của tổng thống Mạt Bố Nhĩ dần dần rõ nguyên nhân chân thật của sự thay đổi này.
Phần đầu của bài diễn thuyết này đặc biệt vô cùng thông thường, chỉ là nhiệt liệt tán dương những khoa học gia cùng với những nghệ thuật gia bởi vì sự tiến bộ của Liên Bang mà làm ra những cống hiến to lớn. Nhưng mà phần sau của bài diễn thuyết nội dung của nó lại bắt đấu trớ nên trầm trọng nặng nề, cùng với phần nhiều những thâm ý trong đó.
Các tân khách bắt đầu thể hiện tâm trạng không dám tin mà lắng nghe bài diễn thuyết, có thể nhận thấy rõ ràng sự phê phán của tổng thống Mạt Bố Nhĩ đối với Đế Quốc, sự lo lắng đối với thế cục của Tây Lâm, sự đau đớn khó chịu đối với các hoạt động khủng bố...
Nhưng mà tất cả mọi người nói thế nào cũng không cách nào hiểu nổi, vì cái gì mà trong những lời nói của tổng thống tiên sinh giống như là không hề nhằm vào Phiến Quân Thanh Long Sơn, mà mơ hồ lại tựa như là nhằm vào vị nghị viên đã bất hạnh chết đi kìa, cùng với những sự kiện chuyên án điều tra chưa được hoàn thành lúc trước.
Mặc dù đã từng là đối thu nặng ký của cuộc Tổng tuyển cử, mặc dù có thể là chính kiến bất đồng, nhưng mà dù nói thế nào thì nghị viên Mạch Đức Lâm cũng đã chết rồi, thế nhưng lại được rất nhiều công dân trong Liên Bang dành cho nhiều hồi ức kính trọng, tổng thống Mạt Bố Nhĩ vì cái gì mà phải làm vậy cơ chứ? Trí thông minh chính trị trác tuyệt bình thường của ông ta lúc này đã chạy đi đâu mất rồi?
Mặc dù trong bài diễn thuyết này cũng hoàn toàn không nhắc đến tên của Mạch Đức Lâm, thế nhưng dựa vào những ý tứ mơ hồ cùng với những sự kiện đặc biệt trong đó, bất cứ kẻ nào cũng có thể nghe hiểu được điều đó.
Vị châu trưởng Kinh Châu La Tư ngồi cầm giải thưởng Tinh Vân Hòa Bình dưới khán đài nhìn chằm chằm lên bục diễn thuyết biểu tình trờ nên càng ngày càng trầm trọng cùng với phẫn nộ.
Nói xấu người đã khuất, tổng thống Mạt Bố Nhĩ chẳng lẽ không biết làm như vậy là phạm vào đại kỵ lớn nhất hay sao?
- Người ta chết đi cũng không phải là một ngọn đèn tắt đi. Ngọn đèn có ánh sáng. Những nơi ánh sáng không chiếu tới thì là bóng tối. Con người đã làm sai chuyện gì, thì nhất định phải trả một cái giá tương đương.
Tổng Thống Mạt Bố Nhĩ nhìn các Tản khách đang ngồi bên dưới khán đài, người này nhìn người kìa với vẻ mặt ngơ ngác, trầm giọng lạnh nhạt nói:
- Có lè ta cũng không phải là một chính trị gia chín chắn, nhưng mà ta là một người tôn thờ pháp luật Liên Bang vô cùng chấp nhất... Nếu như ta chết, các người có thể tùy ý mở ra phần mộ của ta nhìn xem bên trong đến tột cùng là có màu sắc gì. Đối với người đã chết kia, ta cũng đồng dạng có cùng một thái độ như vậy.
Buổi nghi thức trao giải thưởng Tinh Vân này chấm dứt với những thời điểm khác nhau trên những tinh cầu với từng phân vùng khí hậu kỳ quái khác nhau. Đám nhân viên phụ tá Văn phòng tổng thống nhất thời trừng mắt há hốc mồm, lập tức bắt đầu hoạt động sôi nỗi, cam đoan nội dung bài diễn văn của tổng thống tiên sinh sẽ không thể xuất hiện trên báo chí...
Thế nhưng mà trong hội trường kia lại có nhiều tân khách đến như vậy. nội dung của bài diễn thuyết khẳng định là sẽ bị lưu truyền ra ngoài. Cho nên cái xã hội Liên Bang vất vả lắm mới trở lại ồn định, im lặng kia, sẽ bắt đầu rung chuyển mãnh liệt như thế nào, đây là điều mà hiện tại tất cả mọi người đều không thể nào dự đoán nổi.
Đám tân khách cùng với các quan chức biểu tình ngưng trọng lần lượt rời khỏi Trung tâm Kiều Trì Tạp Lâm. Sự kiện đầu tiên xảy ra sau đó chính là một phụ trương đặc biệt phát hành vào lúc cuối tuần của Nhật báo Đặc khu Thủ Đô.
Liên Bang tựa hồ cũng sẽ vì vị nghị viên Mạch Đức Lâm đã chết mà làm ra chút chuyện gì đó. tổng thống Mạt Bố Nhĩ cũng đã từng nhắc tới những bài báo điều tra được đăng lên trong tờ Nhật báo Đặc khu Thủ Đô.
Mọi người lúc này mới chợt nhớ đến, Tổng biên tập Bob vừa được phục chức không bao lâu cùng với vị phóng viên Ngũ Đức vừa mới xuất viện, đồng thời quay trở về tòa soạn báo nổi tiếng chuyên vạch trần những chân tướng bí mật...
Dưới sự mở đường của xe cảnh sát, đoàn xe màu đen của tổng thống chậm rãi tiến vào dinh thự tổng thống. Tổng thống Mạt Bố Nhĩ vừa ra khỏi cửa xe, liền bắt đầu không ngừng hướng về phía mấy vị thư ký cận thân quan trọng luôn i theo bên cạnh mình tiến hành một loạt những chỉ thị bằng miệng.
Lời nói của ông ta đặc biệt trầm thấp, thế nhưng đặc biệt rõ ràng hữu lực, cũng giống như chính bản thân ông ta vậy, tràn ngập một loại sức sống trầm ổn mãnh liệt cùng với một mị lực đáng tin cậy.
Tân tổng thống đã nhậm chức trong thời gian hơn nửa năm, quá trình thay đổi nhân viên công tác trong dinh tổng thống trên cơ bản đã hoàn tất. Tất cả những quan chức phụ tá hiện tại trong dinh thự tổng thống, một phần là những vị luật sự đồng nghiệp hay là những nhân viên thuộc hạ năm xưa khi Mạt Bố Nhĩ tiên sinh còn làm luật sư, năm xưa vì những ý chí cùng chí hướng mà tận lực cống hiến năng lực của mình cho ngài Mạt Bố Nhĩ, cho nên độ trung thành cùng với năng lực chấp hành tuyệt đối không thể nghi ngờ
Còn một bộ phận nhân viên còn lại đều là những quan chức nghiệp vụ xuất sắc được đề cử từ những bộ phận khác nhau. Nhất là những quan chức do bên phía Thai phu nhân đề cử. Những quan chức này đã thực hiện những công việc này rất nhiều năm nay, năng lực đặc biệt xuất chúng. Hơn nữa bọn họ cùng đã từng cùng với bên phía Nghị Viện, giới truyền thông cùng với các đoàn thể khác có kinh nghiệm giao tiếp vô cùng phong phú
Nhưng mà những quan chức do Thai phu nhân đề cử trên cơ bản đều được sắp xếp trong các ban ngành quan trọng cùng với các ủy ban lớn của Chính phủ, bên phía dinh thự tổng thống cũng chỉ còn để lại một người duy nhất.
Chủ nhiệm Văn phòng tổng thống, Bố Lâm tiên sinh đích thân đi ra nghênh đón, sau đó hạ giọng nói mấy câu gì đó vào bên tai của tổng thống tiên sinh. Tổng Thống Mạt Bố Nhĩ thoáng khẽ nhếch miệng một cái, nở một nụ cười nhẹ.
Ông ta bước nhanh vào một căn phòng văn phòng hình ovan ở phía sườn tây biệt thự tổng thống; ngồi xuống ghế làm việc, cẩn thận thẩm duyệt lại một lần nữa những văn kiện được được chuẩn bị sẵn trên bàn, đặt bút ký tên của mình lên đó, sau đó xác nhận lại quyền hạn xử lý các số liệu, tài liệu gì đó. Cuối cùng ông ta mới ngẩng đầu lên, nhìn về phía gã thanh niên trẻ tuổi đang đứng trước bàn làm việc của mình, khẽ mỉm cười nói:
- Rất vui được gặp mặt cậu, Hứa Nhạc.
- Đây là vinh hạnh của tôi.
Giọng nói của Hứa Nhạc có chút khàn,. cả người đứng thẳng, nhìn vị tổng thống của Liên Bang, bình tĩnh trả lời.
Trong sự kiện tiêu chuẩn mới của con robot MX, hắn ta đã từng tới dinh thự tổng thống một lần. Nhưng mà lần đó cũng chỉ là ngồi đợi cùng với nghỉ ngơi một đêm trong phòng chờ khách bình thường.
Giờ phút này đây hắn ta lại đứng đối diện với gã nam nhân có quyền lực lớn nhất toàn Liên Bang, cách nhau chẳng qua cũng chỉ là ba bước mà thôi.
Những động tác kiểm tra nghiêm khắc lúc trước cùng với ánh mắt lạnh lùng của vị cục trưởng cục Đặc Cần, người duy nhất biết được nội tình chuyện này, khiến cho Hứa Nhạc càng sâu sắc cảm nhận được lần gặp mặt này với tổng thống là có ý nghĩa cụ thể gì.
Đào phạm Liên Bang, tội phạm Liên Bang, thế nhưng lại được tổng thống đích thân gặp mặt, cho dù tính tình của hắn có vững vàng kiên nghị đến mức nào đi chăng nữa, trong lòng cũng không khỏi sinh ra một chút cảm khái.
Hắn chăm chú nhìn vào khuôn mặt ngăm đen của tổng thống Mạt Bố Nhĩ, nghĩ đến những tiểu sử đáng tôn kính của vị tổng thống này, sau đó lại liên tưởng đến những chuyện mà bản thân mình đã làm trong thời gian hai năm gần đây, có mối quan hệ vi diệu như thế nào đối với kết quả của cuộc Tổng tuyển cử tổng thống.
Hơn nữa nghĩ đến chuyện vị tổng thống này đã dốc hết khả năng, kiên trì hạ lệnh đặc xá cho chính mình, không khôi đối với đối phương sinh ra một sự kính ý cùng với một hảo cảm cực kỳ thành khẩn.
Tổng thống Mạt Bố Nhĩ ngồi thẳng người lên, cực kỳ có hứng thú nhìn về phía gã thanh niên trẻ tuổi đang đứng trước mặt mình. Đôi bàn tay dày rộng của ông ta chắp lại, đặt lên chồng hồ sơ của Hứa Nhạc, mà bản thân ông ta đã từng đọc qua không biết bao nhiêu lần, cùng với rất nhiều lần có cảm giác khiếp sợ đối với những năng lực cùng với những sự kiện mà gã thanh niên này đã từng làm ra.
Trong lòng ông ta cũng bất chợt dâng lên một cảm giác nghi hoặc mành liệt rõ ràng gã thanh niên này có tiền đồ cực kỳ vô hạn, nhưng mà vì sao hắn lại kiên quyết cho dù là xúc phạm pháp luật Liên Bang cũng phải giết chết Mạch Đức Lâm cho bằng được.
Nhưng mà ngay thời điểm mà ông ta nhìn thấy Hứa Nhạc, ông ta liền biết rõ chính mình cũng không cần phải hỏi ra vấn đề này nữa. Bởi vì trong trong mắt của gã thanh niên trẻ tuổi kìa tràn ngập một vẻ bình tĩnh, trên khuôn mặt bình thường thể hiện một vẻ kiên nghị, thành khẩn vô cùng tự nhiên, nhìn qua cực kỳ giống với bản thân mình rất nhiều năm trước đây...
Có bao nhiêu đại nhân vật trong Liên Bang khi nhìn qua Hứa Nhạc lại có thể nhớ về bản thân mình năm xưa? Nhớ đến thời điểm bản thân mình tâm tư trong sáng, không hề nhiễm chút bụi bẩn nào cả?
Cánh cửa Văn phòng tổng thống lúc này lại bị đẩy ra, Chủ tịch Hội nghị Liên tịch Tổng Tham Mưu, thượng tướng Mại Nhĩ Tư dưới sự dẫn dắt của Chủ nhiệm Bố Lâm chậm rãi đi vào, cầm trên tay một cái hộp nhỏ, được bao phủ bởi một lớp vải nhung màu xanh da trời sang trọng.
Thượng tướng Mại Nhĩ Tư cũng không hề nhìn về phía Hứa Nhạc, mà trực tiếp đì thẳng đến bên cạnh tổng thống Mạt Bố Nhĩ, đưa cái hộp cho ông ta.
Tổng thống Mạt Bố Nhĩ đứng thẳng lên, mở cái hộp màu xanh kia, lấy từ trong đó ra một cái huân chương, đi tới trước người của Hứa Nhạc, gắn lên vị trí bên trái bộ quân phục trên người hắn. sau đó vỗ vỗ nhẹ bả vai của hắn, sảng khoái nói:
- Sau này khi nào ra ngoài, nhớ rõ là hãy đeo cái huân chương này trước ngực. Cậu là nhân vật anh hùng của toàn Liên Bang, chắc hẳn là rất nhiều năm qua đã không nhận được sự ngưỡng mộ của mọi người
Nhận được cú vỗ vai của tổng thống, trong lòng Hứa Nhạc chợt tự giễu phát hiện ra bản thân mình lúc này đã quá mức khẩn trương rồi. Giờ phút này cảm nhận được mình đang được trao huân chương Tử Tinh cao quý, hắn không khỏi hơi nheo cặp mắt lại một chút, hai bàn tay giấu trong ống tay áo theo bản năng nắm chặt lại một chút.
Bản thân giết chết Mạch Đức Lâm, gã gián điệp Đế Quốc ẩn sâu nhất trong Liên Bang; tự nhiên chính là đã lập nên một công lao cực lớn trong Liên Bang. Nhưng hắn tự nhận rằng bân thân mình chính là làm nhầm, đánh nhầm, thế nhưng hắn nói thế nào cũng không hề nghĩ rằng, ngoại trừ lệnh đặc xá ra, Liên Bang lại còn trao tặng cho mình một cái Huân Chương vô cùng cao quý như thế này.
- Lúc cậu lập công lao lớn trong việc nghiên cứu chế tạo con robot MX cho Liên Bang, ta nhớ rất rõ là cậu cũng đã được thưởng cho một cái huân chương. Cái đó cậu cũng nên đeo vào đì.
Tổng thống Mạt Bố Nhĩ để ý đến phản ứng của Hứa Nhạc, không khỏi cảm thấy có chút thú vị. Ông ta dùng thanh âm vang rền nói:
- Sau này trong quân đội làm khá một chút, chiến đấu chống lại Đế Quốc xâm lược... Liên Bang chính là cần những nhân tài giống như cậu vậy.
Hứa Nhạc khẽ cúi xuống liếc mắt nhìn về phía cái huân chương sáng chói trên ngực áo mình. nghĩ đến ngày đó nói chuyện cùng với Lý Thất Phu trong phòng thẩm vấn nhà ngục Khuynh Thành, mơ hồ hiểu được ý tứ của những lời nói này.
Chẳng qua tựa hồ vị tổng thống tiên sinh trước mặt này, quả thật cũng không hiểu rõ ràng lắm mối quan hệ phức tạp của mình và Phí Thành Lý gia bên kia.
/930
|