Hắn đứng nghiêm người lại, khẽ cúi chào tổng thống .
Tổng thống Mạt Bố Nhì là vị tổng thống đầu tiên xuất thân từ Đại khu Đông Lâm. Ông ta cũng không biết rõ ràng gã thanh niên trẻ tuổi trước mặt mình chính là anh bạn đồng hương, chỉ biết là Hứa Nhạc đã từng là một gã binh linh canh gác hầm mỏ tại Đại khu Đông Lâm, tự nhiên khó tránh khỏi cỏ cảm giác thân cận, khẽ mỉm cười nói:
- Tòa án Quân sự Liên Bang đã phán định cậu phải ngồi tù bảy trăm mười ba năm... Nhưng ta cho tới bây giờ cũng không cho rằng những chuyện cậu làm là sai trái. Liên Bang không thể nào quang minh chính đại cấp cho cậu vinh dự... Ta nghĩ chắc là cậu cũng sẽ không yêu cầu Liên Bang phải bồi thường cho cậu hơn một trăm ngày cực khổ trong nhà ngục quản sự chứ? Cậu có nguyện vọng gì muốn thực hiện, bây giờ có thể nói ra được rồi đó.
Thượng tướng Mại Nhĩ Tư đứng bên cạnh, lúc này thoáng nhướng mắt nhìn Hứa Nhạc một cái, cũng không biết gã thanh niên này sẽ đưa ra yêu cầu gì đối với tổng thống.
- Ám sát Mạch Đức Lâm cũng không phải chỉ có một mình tôi làm...
Hứa Nhạc gần như không chút nào do dự, lập tức thốt lên:
- Tôi còn có một gã đồng bọn nữa. Hắn tên là Thi Thanh Hải. Có thể giết chết được Mạch Đức Lâm, hắn đóng vai trò vô cùng quan trọng trong chuyện này. Hiện tại hắn vẫn còn đang bị giam giữ trong nhà giam Tổ Hồ Ly. Tôi khẩn cầu tổng thống có thể hạ lệnh đặc xá cho hắn ta.
Những lời này vừa nói ra, không khí bên trong Văn phòng tổng thống vốn đang rất thoải mái nhất thời vì thế mà biến đổi. Thượng tướng Mại Nhĩ Tư thoáng càu mày liếc mắt nhìn Hứa Nhạc, còn tổng thống Mạt Bố Nhĩ thì lại quay người đứng chống tay lên bàn làm việc của minh. Ổng ta trầm mặc một lúc sau mới trầm mặc nói:
- Nếu ta nhớ không lầm, thì cái gã tên là Thi Thanh Hải này, chính là một gã tình báo viên của Phiến Quân Thanh Long Sơn.
- Tôi biết, nhưng mà theo như tin tức ngày hôm qua, nghe nói tổng thống đang chuẩn bị cùng với bên phía Thanh Long Sơn tiến hành đàm phán..
Hứa Nhạc cúi đầu trả lời.
- Sự xâm lược của Đe Quốc đã như lừa cháy ngang mày rồi, nội bộ Liên Bang cần phải đoàn kết lại. Ta quả thật cố ý mời lãnh tụ Nam Thủy đến đây cùng tiến hành đàm phán
Năm kia Mạt Bố Nhĩ lúc vẫn còn là một nghị viên đã từng cùng với Phiến Quân Thanh Long Sơn tạo thành một hiệp nghị đại hòa giải. Ngày nay ông ta đã trở thành tổng thống Liên Bang, tự nhiên là bản hiệp nghị này phải được thực thi một cách quán triệt hơn nữa.
Tuy rằng bên phía Liên Bang đã đem cái chết của Mạch Đức Lâm quỵ kết cho những phần tử khủng bố cuồng nhiệt bên phía Thanh Long Sơn, thế nhưng chuyện này đối với đại cuộc này cũng không có bất cứ ảnh hưởng gì đáng kể.
Tổng thống Mạt Bố Nhĩ cũng không nhất thiết phải giải thích cái gì với Hứa Nhạc cả, thế nhưng không biết vì cái gì, khi nhìn tháy ánh mắt kiên định của Hứa Nhạc. ông ta cũng đã thừa nhận chuyện này
- Mùa đông năm kia, khi ngày đi đến tinh cầu S2 cùng với Phiến Quân tiến hành công tác đàm phán, tất cả những chuyện ngầm bên dưới, toàn bộ đều là do Thi Thanh Hải thúc đẩy.
Hứa Nhạc một phen vì để cứu Thi Thanh Hải ra, nên đành phải tiết lộ cái bí mật nhỏ này. Mặc dù Thi công tử từng kiên định nói rằng, ông ta chính là tổng thống của bọn họ, thế nhưng thân là tổng thống Liên Bang, ai lại thật sự để ý đến những chi tiết nhỏ nhặt này kia chứ?
- Cậu kiên quyết?
Tổng thống Mạt Bố Nhĩ biểu tình trầm trọng nhìn thẳng vào hắn mà hỏi.
- Tôi kiên quyết!
Hứa Nhạc ngẩng đầu nhìn lên, cùng vô cùng nghiêm túc trả lời.
0O0
Tổng thống Mạt Bố Nhĩ cũng không cỏ hứa hẹn cái gì với Hứa Nhạc cả. Tuy rằng đích thân ông ta đã chính miệng tuyên bố Hứa Nhạc là vị anh hùng mà Liên Bang vô cùng mong đợi biết bao nhiêu năm nay, thế nhưng cuối cùng cũng không thể nào chấp nhận tất cả mọi điều ước muốn của Hứa Nhạc.
Được đặc xá một trọng phạm cũng không phải là một chuyện nhỏ nhặt, huống chi đối tượng đặc xá lại là mội gã tình báo xuất sắc của Phiến Quân, tổng thống nhất thiết phải suy nghĩ chuyện này có thể mang đến nhưng phiêu lưu chính trị phía sau.
Trong một gian văn phòng khác của tòa dinh thự tổng thống, Hứa Nhạc cúi đầu không ngừng ký hết bản công văn pháp luật này tới bản công văn khác Pháp luật Liên Bang. Đúng là cho phép tổng thống tiến hành đặc xá cho trọng phạm, nhưng mà những trình tự pháp luật tương quan trong đó lại phiền phức vô cùng.
Mặc dù có những nhân viên ban Nội Vụ bộ Quốc Phòng đã thay hắn lo lắng xử lý tất cả những văn bản trình tự pháp luật này rồi, nhưng mà ký tên chứng thực cuối cùng, cùng vãn là cần hắn đích thân ký tên.
Một chồng công văn pháp luật tương quan cao gần nửa thước cuối cùng cũng đã ký xong, Hứa Nhạc lại bị đưa sang một gian văn phòng khác. Trên cái mặt bàn đen bóng loáng không hề có bất cứ vật trang trí gì nằm giữa phòng, đang có hai tờ văn kiện mỏng manh đặt im lìm ở đó.
Thượng tướng Mại Nhĩ Tư ngồi bên cạnh bàn, vừa ngồi vừa hút một điếu xì gà to tướng. Mấy gã quân nhân của bộ Quốc Phòng đang đứng phía sau cũng đợi hắn.
Hứa Nhạc biết rằng mình chỉ cần ký tên vào hai tờ văn kiện cuối cùng này, thì bản thân mình có thể nói là chân chính được tự do. Hắn bước lên trước mấy cái, đem hai tờ văn kiện mỏng manh này nghiêm túc đọc cẩn thận lại một lượt. Trong cặp mắt của hắn nhất thòi hiện lên một tia nghi hoặc nhàn nhạt
Từ sau buổi nói chuyện trong nhà giam quân sự Khuynh Thành, hắn vốn tưởng rằng Quân Thần Lý Thất Phu sớm đã nhìn thấu hết tất cả những chi tiết bí mật của mình. Quân đội Liên Bang sở dĩ ủng hộ tổng thống đặc xá cho mình, chính là bởi vì quân đội cần cái năng lực đặc thù kia của mình, xâm nhập vào Đế Quốc đi làm gián điệp cho Liên Bang, đảm đương vai trò một người cảm tử quân trong trận chiến tranh vũ trụ hùng vĩ bao la này.
Nhưng mà hắn thật sự không ngờ là, trong hai tờ văn kiện này cũng không hề có bất cứ nội dung nào đề cập đến cái vấn đề đó. Nội dung chủ yếu của nó chính là mình chấp nhận từ bỏ những quyền lợi đặc biệt ở một số phương diện tương quan nào đó, hơn nữa còn sẵn sàng chấp nhận mọi mệnh lệnh từ phía quân đội Liên Bang.
Có lẽ là chính cái điều khoản này cũng đã ẩn tàng trong đó cái ý tứ kia luôn? Hứa Nhạc híp mắt nhìn về phía tờ văn kiện, trong lòng thầm nghĩ như vậy. Một khi đã đại bút ký vào tờ văn kiện này, như vậy cả cuộc đời mình cũng sẽ trở thành một gã quân nhân Liên Bang chân chính.
Không chỉ giống những quân nhân bình thường, thề sống thề chết phục tùng quân lệnh, hơn nữa càng có khả năng sẽ bị an bày đi làm những chuyện tình vô cùng kỳ quái khác.
Hắn quả thật cũng không cảm thấy cái này có bất cứ cái gì không công bằng cả. Một mức án tù bảy trăm mười ba năm, đã bị tổng thống một bút xóa sạch. Bản thân mình cần phải làm một chút chuyện gì đó cho Liên Bang, chuyện này phải nói là cực kỳ bình thường. Hơn nữa ngược lại, hắn còn cảm thấy những điều kiện như thế này thật sự là quá mức hậu đãi rồi.
- Cậu còn được một tháng nghỉ ngơi hồi sức, sau đó đi đến bộ Quốc Phòng để trình diện Muốn tìm ai để đưa tin, bản thân cậu cũng biết rồi.
Thượng tướng Mại Nhĩ Tư buông điếu xì gà trong tay xuống, bình thản nói:
Ta không biết sư đoàn trưởng vì cái gì mà thưởng thức cậu đến mức như vậy, chẳng qua là ta vốn cũng không muốn khoanh tay nhìn tiểu từ như cậu cứ như vậy mà chết đi. Ký tên vào bản văn kiện này đi, sau đó nhanh chóng trở về nghỉ ngơi một trận.
- Vậy còn chuyện của Thi Thanh Hải thì sao?
Hứa Nhạc vẫn như cũ không thể quên được vấn đề này, hơn nữa còn thật sự nghiêm túc nói:
- Cho dù đã ký vào bản văn kiện, nhưng mà tôi cũng có thể không thực hiện theo đúng những gì trong đó
- Không làm đóng theo văn kiện, như vậy lệnh đặc xá liền tự động hủy bỏ. Cậu sẽ lại bị giam tiếp trong Tổ Hồ Ly bảy trăm mười ba năm nữa.
Ánh mắt sắc bén như diều hâu của Thượng tướng Mại Nhĩ Tư nhìn thẳng về phía Hứa Nhạc.
- Tôi không sợ bị giam đâu.
Hứa Nhạc cười một cách chua xót, sau đó bắt đầu hạ bút ký tên.
Nhìn thấy Hứa Nhạc ký xong vào tờ công văn tương đương với loại khế ước bán mình kia, có thể nhận thấy rõ ràng bất luận là Thượng tướng Mại Nhĩ Tư hay là mấy gã quân nhân của bộ Quốc Phòng kia đều đồng loạt thở dài ra một hơi.
Thân là nhân vật quan trọng nhất của quân đội Liên Bang, bất luận là lúc Hứa Nhạc nhạn huân chương Tử Tinh, hay là lúc ký tên vào công văn xác nhận lệnh đặc xá, Thượng tướng Mại Nhĩ Tư trên cơ bản là không cản phải đích thân có mặt.
Chẳng qua đây là mệnh lệnh mà đích thân vị cựu dư đoàn trưởng của ông ta đã giao phó thông qua điện thoại, cho nên ông ta mới cẩn thận đích thân chạy đến chứng kiến quá trình.
- Tiểu tử, cậu tự do rồi, nhưng rốt cuộc vẫn là không được tự do.
Các quân nhân của bộ Quốc Phòng biểu tình ngưng trọng cầm theo tờ văn kiện kia đi ra khổi văn phòng, Thượng tướng Mại Nhĩ Tư chậm chậm đi về phía cửa phòng, vừa trầm giọng nói với Hứa Nhạc.
0O0
Trước cửa dinh thự tổng thống, thượng tướng Mại Nhĩ Tư trực tiếp bước lên chiếc xe quân dụng đang đợi sẵn ông ta ở đó, lập tức rời đi. Chuyến này đúng là đặc biệt bởi vì chuyện của Hứa Nhạc, cho nên ông ta mới chạy từ quân Khu I về Đặc khu Thu Đô.
Chỉ còn lại một mình Hứa Nhạc đứng ở bên cạnh bãi cỏ trước dinh thự tổng thống. Hắn ngẩng đầu nhìn ánh dương quang bầu trời, hít thở cái không khí thanh lương nhàn nhạt mùi cây cỏ tươi mát, có chút sảng khoái không nói nên lời.
Một lúc sau, hắn mơi đưa tay tháo xuống cái huân chương Tử Tinh đang đeo trên ngực mình, cất vào trong túi, sau đó lững thững bước ra phía cổng của tòa dinh thự.
Đám đặc công của cục Đặc Cần mặc trang phục màu đen đặc thù đứng khắp nơi ở bốn phía, thật sự cũng không biết gã quân nhân trẻ tuổi này, chính là cái gã phần tử khủng bố nửa năm trước lại tòa nhà Quỹ Cơ Kim Hội tại tinh cầu S2 đã làm thương tổn vô số đồng sự của mình. Bọn họ chỉ có chút cảnh giác quan sát nhìn theo hắn chậm rãi rời đì.
Sau lưng Hứa Nhạc cùng không có đeo theo hành lý, trên người hắn cũng không có bất cứ giấy tờ tùy thân nào, không có bóp tiền, không có chi phiếu, không có thẻ tạp, cái gì hắn cũng đều không có, chỉ có một cái huân chương mà thôi.
Hắn đứng ngây người ở trước cửa tòa dinh thự tổng thống, mọi người đi tới lui xung quanh cũng không ai biết hẳn là ai. Hắn cũng không biết một lát nữa mình sẽ đi đến đâu, bởi vì hắn ngay cả tiền mua vé xe điện để về nhà cũng không có
Hứa Nhạc ngẩng đầu lên nhìn trời, sau đó nheo mắt lại suy nghĩ trong chốc lát. Hay là tìm cách nào đó liên hệ với Thai Chi Nguyên hay là Trâu Úc một phen, vấn đề là chẳng lẽ mình lại phải quay vào, đến gặp tổng thống xin gọi nhờmội cú điện thoại?
Đúng vào thời điểm này, một chiếc xe ô tô màu đen không có biển hiệu chợt chậm rãi đi tới. Phía trước kính xe có dán một tờ giấy thông hành đặc biệt khiến cho đám nhân viên bảo an trong tòa biệt thự đứng khắp bốn phía xung quanh cũng không có bất cử phản ứng đặc biệt gì.
Cửa kính bên hông xe chậm rãi hạ xuống, lộ ra khuôn mặt có chút gầy yếu, trắng bệch của Thai Chi Nguyên. Hắn khẽ mỉm cười hỏi:
- Lạc đường à?
- Uh, chắc là vậy.
Hứa Nhạc vui vẻ mỉm cười trả lời, sau đó thò tay mở cửa xe. Thai Chi Nguyên khẽ phẩy tay áo, hất tay hắn rạ, nói:
- Cậu lái xe đi.
Hứa Nhạc thoáng rùng mình, ngồi lên chiếc ghế tài xế, có cảm giác vô cùng quen thuộc. Hắn đưa tay vuốt nhẹ cái vô lăng êm ái một cách hoàn mỹ, nhìn thấy những hình ảnh hiển thị lên trên màn hình ra đa cua cái máy tính quản lý bên cạnh vô lăng xe, mới phát hiện hóa ra đây chính là chiếc xe cũ của mình.
- Đi đâu đây?
Hôm nay Thai Chi Nguyên mặc mội bộ quân phục, ngồi bên cạnh ghế tài xế, khẽ hỏi Hứa Nhạc:
- Tôi nghĩ nên về nhà một chuyến.
Hứa Nhạc khởi động ô tô, đồng thời xòe tay ra phía bên cạnh mình:
- Chẳng qua trước hết tôi muốn gọi điện thoại một cái.
Thai Chi Nguyên đưa cho hắn một cái điện thoại, Hứa Nhạc quen thuộc bấm một dãy số điện thoại đã thuộc nằm lòng, đợi một lát sau, rồi mở miệng nói vào trong điện thoại:
- Úc tử, tôi được thả rồi.
Ánh mắt Thai Chi Nguyên đang ngắm nhìn phong cảnh bên ngoài cửa sổ đột nhiên khẽ nheo lại một cái, tựa hồ đã bị ánh sáng mặt trời mãnh liệt bên ngoài làm cho lóa mắt.
Hứa Nhạc cũng không có để ý tới phản ứng của hắn ta, thoáng nhẹ giọng nói mấy câu với Trâu Úc bên kia điện thoại:
- Thật xin lỗi, cái tên lưu manh kia vẫn còn đang bị giam giữ. Chẳng qua bên kia đã hứa với tôi là sẽ làm hết khả năng của mình. Có lẽ cũng không mất quá nhiều thời gian, hắn cũng sẽ được thả ra
Sau cùng hán thật sự nghiêm túc nói:
- Cảm ơn.
0O0
Chiếc ô tô màu đen không biển hiệu lướt nhanh trên đường quốc lộ cao tốc số 2.
Cùng với thanh âm điện cơ vang lên khe khẽ, cửa kính bên hông chiếc xe hạ xuống. Ánh mặt trời cùng với luồng gió mái ấm áp mùa xuân nhẹ nhàng lùa vào, chiếu rọi lên trên người của Hứa Nhạc cùng với Thai Chi Nguyên, có chút loang lổ.
- Ngồi hứng gió lạnh dễ sinh bệnh lăm đó.
Thai Chi Nguyên nói.
- Cậu lăn lộn bấy lâu nay ở trong quân đội như vậy, thân thể chẳng lẽ cũng không thể nào mạnh khỏe hơn trước đây chút nào sao?
Nhìn thấy bộ quân trang trên người Thai Chi Nguyên, cảm nhận được khi chất thay đổi cùng với làn da sạm màu của hắn. Hứa Nhạc cũng sớm đoán được trong thời gian một năm gần đây, cái gã này đã bí mật làm những chuyện gì.
Hứa Nhạc cho tới bây giờ cũng chưa từng để ý qua thân phận đặc thù của Thai Chi Nguyên, vị Thái Tử gia cao cao tại thượng được đại đa số mọi người trong Liên Bang xem như là ngọc ngà châu báu.
Gã này cũng chỉ đơn thuần là bằng hữu của hắn mà thôi, hơn nữa lại còn là gã bằng hữu yếu ớt nhất trong đám bảng hữu ít ỏi của hắn. Bởi vì thân thể của vị Thái Tử gia này tuyệt đối không ổn, lúc trước đã từng té xỉu ngay trước mặt hắn một lần.
- Không ngờ có thể nhanh chóng thăng lên chức thiếu tá đến như vậy. Phải biết rằng tôi đã làm không biết bao nhiêu chuyện như vậy rồi, thế mà bây giờ cũng chỉ là một gã thượng úy mà thôi.
- Tôi là do lăn lộn khó cực trong quân doanh mới đại được cấp bậc này. Tại Hội sở Lưu Phong Pha, ngay cả quân hàm trung tá cũng đã săn sàng đợi cậu đến đón nhận, kết quả là cậu lại chạy đến tinh cầu S2 làm anh hùng dân tộc...
Thanh âm trào phúng nhàn nhạt từ trên đôi môi hơi lún phún râu mép của Thai Chi Nguyên mà tuôn ra. Độ tuổi của hắn còn nhỏ hơn Hứa Nhạc một chút, thế nhưng cái cảm giác ngây ngô trẻ con trước đây của hắn, sớm cũng đã bị những khói lửa chiến trường của Thanh Long Sơn quét sạch đi hết, còn lại chỉ là một sự bình tĩnh cùng với tự tin mãnh liệt mà thôi.
Hứa Nhạc thoáng nhíu nhíu này, khẽ nói:
- Tôi chưa từng nghĩ muốn trở thành một anh hùng phẫn nộ cả. Ai mà biết Mạch Đức Lâm lại là gián điệp của Đế Quốc cơ chứ. Tôi thừa nhận, tôi chỉ là một tên gia hỏa có vận khí cực kừ tốt mà thôi.
Hứa Nhạc móc cái huân chương trong túi áo ra ném về phía Thai Chi Nguyên. Thai Chi Nguyên đưa tay chụp lấy, thoáng nhìn cái huân chương Tử Tinh sáng lóa trong tay mình,. thở dài nói:
- Nhớ lại Lý Thất Phu năm đó khi còn bằng tuổi cậu, trên ngực cũng chỉ đeo có một cái huân chương Tử Tinh mà thôi.
Hứa Nhạc cười cười, cùũng không có tiếp tục thảo luận về những chuyện của mình nữa, mà bắt đầu thăm hỏi Thai Chi Nguyên về cuộc sống bên trong quân doanh trong một năm gần đây. Ví dụ như là đã chiến đấu đổ máu chưa, có từng bắn đại pháo chưa, trong buổi diễn tập chống khủng bố bằng cách nào đạt được quán quân, ngoại trừ Bạch Kỳ ra còn có cô gái nào khác nữa không..
Trong chiếc ôtô màu đen lướt nhanh trên đường quốc lộ. Thanh âm tiếng cười vui vẻ dần dần vang lớn lên. Dưới luồng gió mát mùa xuân cùng với ánh mặt trời chiếu rọi, một gã thanh niên trẻ tuổi đã quên mất những âm mưu đen tối cùng với mội gã thanh niên trẻ tuổi quên đi thân phận địa vị của mình... Giống như rất lâu trước đây, trong căn phòng biệt khu, thông qua cái micro, kể cho nhau nghe những sự tình vui vẻ của mình.
0O0
Dưới một chậu cây cảnh bên góc nhà. Hứa Nhạc lấy ra một cái chìa khóa, mở ra cánh cửa của căn nhà trọ ở Vọng Đô .Đây là lần đầu tiên Thai Chi Nguyên đi đến căn nhà trọ này của Hứa Nhạc, thế nhưng hắn giống như là chủ nhân căn hộ này vậy, ngay lập tức chạy tới ngồi xuống ghế sô pha trong phòng khách, sau đó mới tò mò đánh giá cảnh trí cùng với vật dụng nội thất trong căn nhà.
Hệ thống thông khí cùng với hệ thống vệ sinh tự động trong nhà trọ đến giờ vẫn hoạt động vô cùng tốt, tuy rằng đã nửa năm rồi cùng không có người ở đây, thế nhưng toàn bộ vẫn như cũ, không hề có chút bụi bẩn nào. Hứa Nhạc rót cho Thai Chi Nguyên một ly trà, sau đó đi ra ban công, quan sát mớ cây thanh đằng, lúc này lá xanh đã mọc đầy trên cành, hắn khẽ mỉm cười một cái.
- Sau khi Úc tử mang thai, đã đến ở nơi này à?
Thai Chi Nguyên buông chén trà trong tay xuống, đột nhiên mở miệng hỏi một câu.
- Ừ, mãi đến khi có bầu được sáu tháng, Trâu gia mới đón cô ta trở về nhà.
Hứa Nhạc cũng không có quay đầu lại, bình thản nói:
- Cái chìa khóa vừa rồi tôi mới dùng chính là cái chia khóa chuẩn bị riêng cho nàng ta. Lúc nàng ta về nhà cũng đã quên mang cái chìa khóa theo. Bình thường khi ra ngoài nàng ta lần nào cũng quên mang chia khóa
- Tôi từng đi thăm qua thằng nhóc Trâu Lưu Hỏa rồi, nó lớn lên cũng kháu khỉnh lắm.
Thanh âm của Thai Chi Nguyên lúc này tựa như là nước chảy qua lòng sông, có chút thô to:
- Cậu đã nói nó không phải con của cậu, vậy là con của Thi Thanh Hải à?
Hứa Nhạc quay đầu nhìn lại, có chút nghiêm túc nói:
- Cậu và Trâu Úc cũng đâu có quan hệ gì đặc biệt có phải không?
Thai Chi Nguyên thoáng trầm mặc một lúc sau mới cười cười, nói:
- Chính xác... Chẳng qua khi cậu nói chuyện với tôi có thể bót khách sáo một chút được không? Tuy rằng lần này tôi cũng không giúp gì được cho cậu, Lý Thất Phu cũng không hiểu vì sao nhìn cậu rất thuận mắt... Nhưng mà... tôi dù sao cũng muồn làm chút gì đó cho cậu...
- Quan hệ giữa cậu và phu nhân có vấn đề gì không?
Cãi nhau một trận, nhưng cũng không có vấn đề gì lớn. Tôi tạm thời cũng không quay trở về hậu sơn núi Mạc Sầu... Hai mẹ con tôi tạm thời không gặp mặt một thời gian...
Lời nói của Thai Chi Nguyên thoáng có chút phong khinh vân đạm. dường như chẳng hề để ý đến chuyện này Hứa Nhạc cảm thấy vô cùng cảm động, thế nhưng chung quy là cũng không tiện nói ra những lời cảm ơn sáo rỗng gì đó...
Nụ cười trên mặt hắn dần dần thu liễm lại, Hứa Nhạc cảm thấy mình sau khi tự do cũng nên làm chút chuyện. Quân đội Liên Bang sau này sẽ an bày nhiệm vụ gì đó cho mình, hắn có thể khoan không vội quan tâm đến chuyện đó. Thế nhưng hắn vẫn luôn nhớ rõ trong lòng những chuyện gì đó, những người nào đó.
- Có thể giúp tôi điều tra tung tích một người được không ?
- Ai?
- Bạch Ngọc Lan.
0O0
Một lúc sau, Thai Chi Nguyên cúp điện thoại, quay lại nhìn Hứa Nhạc.
- Vị thư ký của cậu đang ở Đặc khu Thủ Đô. Tối nay là ngày cử hành nghi thức kết hôn của một thành viên trong Tiểu đội 7 của Công tỵ Bảo an Tịnh Thủy.
Hứa Nhạc trầm mặc mội lát, đi vào căn phòng bếp, bắt đầu cẩn thận mài lại một con dao ba cạnh sắc bén.
Thai Chi Nguyên bước tới cửa nhà bếp, cặp mày thanh tú khẽ nhíu lại, lạnh giọng nói:
- Chuẩn bị làm bữa tối cho tôi à? Tôi có nên cảm thấy vinh hạnh vì chuyện này không nhỉ?
Hắn hiểu được Hứa Nhạc đang muốn làm chuyện gì, cho nên mới cố ý nói một câu trêu chọc như vậy, hòng muốn gạt bỏ cái ý niệm đang dâng lên trong đầu của đối phương.
Hứa Nhạc biết rõ ràng hắn đang muốn ám chỉ cái gì, thế nhưng cũng không có đình chỉ động tác của mình Hắn cúi đầu để mặc cho dòng nước chảy lướt qua lưỡi đao sáng loáng, nhẹ giọng nói:
- Tối nay tôi có chút việc, chắc là không thể nào ăn cơm cùng cậu
- Làm việc gì cùng nên suy nghĩ, đừng quá trẻ con như vậy. Cậu lúc này nên nghĩ đến Lý Thất Phu một chút, tổng thống Mạt Bố Nhĩ, vì cái gì mà chấp nhận cho cậu một ưu đãi đặc biệt như vậy. Cậu nên gạt bỏ cái ý nghĩ chạy đi đại náo cái hôn lễ kia đi, cũng đừng tìm cách hả cơn giận của minh cùng với chuyện của gã Thi Thanh Hải kia.
Thai Chi Nguyên khẽ nhíu mày lại một chút, có chút nóng nảy nói.
- Tôi cũng không định gây chuyện ồn ào gì cả. Chỉ là tôi muốn giáp mặt để nói chuyện rõ ràng một chút, sau đó hắn nợ tôi cái gì đó, cuối cùng cũng nên trả nó lại cho tôi.
Hứa Nhạc tạm ngừng công việc lại mội chút nghiêm túc nói, Thai Chi Nguyên nhìn thấy vẻ kiên quyết hiện rõ lên trên mặt của hắn, khẽ thở dài một hơi. Trái tim cùng với tính cách của tên tiểu tử thúi như đá tảng này quả nhiên cũng không hề thay đổi.
Cho dù là đã trải qua vô số phong ba đại sự như thế, ở trong ngục tối Tổ Hồ Ly bị giam giữ lâu như vậy, rồi tới nhà ngục quân sự Khuynh Thành, thế nhưng cũng không hề bị mài mòn đi chút nào cả. Hắn cảm thấy muốn làm chuyện gì là lập tức chạy đi làm, cũng không hề có cảm giác vừa mới vất vả lấy lại được tự do, đáng lý nên hân hoan vui vẻ, mà nghĩ đến chuvện cẩn thận tự giữ lấy thân mình.
oOo
Thời gian chạng vạng cũng vô cùng đặc biệt, hai hàng cây xanh đứng hai bên đường, được tắm mình trong ánh nắng chiều phía trời tây cùng với làn gió xuân mát mẻ, đã thoải mái vươn rộng những tán cây xanh mướt của mình che mát cả một khúc đường.
Cố gắng phóng tầm mắt xa xa phía cuối con đường, ẩn ẩn có thể nhìn thấy những chiếc phi cơ chiều đang nhanh chóng phóng đi phía sau những tòa nhà cao tầng sừng sững. Một tòa nhà khách sạn cũng không quá mức khoa trương, phía trước sân đậu đầy những chiếc ô tô nhiều chủng loại khác nhau. Những bóng đèn 3D nhiều màu sắc không ngừng phóng ra những tia sáng khúc xạ biến ảo.
Một chiếc xe ôtô màu đen không biển hiệu đang im lìm đậu phía bên kia đường của tòa nhà khách sạn. Kính cửa sổ xe ôtô nhẹ nhàng hạ xuống. Ngồi trong xe có thể mơ hồ nghe được thanh âm nói chuyện của vị MC đang huyên thuyên bên trong sân khấu bữa tiệc hôn lễ cùng với nhạc khúc chúc mừng nhẹ nhàng.
Hứa Nhạc nheo mắt nhìn về phía bên kia đường, chú ý tới bên ngoài khách sạn lại đậu đầy những chiếc xe quân dụng, mang những ký hiệu quân đội đặc thù của các đơn vị khác nhau. Phần lớn những chiếc xe đều phủ đầy bụi bặm, chắc hẳn là vừa mới trải qua một hành trình khá dài để chạy đến nơi này.
Tổng thống Mạt Bố Nhì là vị tổng thống đầu tiên xuất thân từ Đại khu Đông Lâm. Ông ta cũng không biết rõ ràng gã thanh niên trẻ tuổi trước mặt mình chính là anh bạn đồng hương, chỉ biết là Hứa Nhạc đã từng là một gã binh linh canh gác hầm mỏ tại Đại khu Đông Lâm, tự nhiên khó tránh khỏi cỏ cảm giác thân cận, khẽ mỉm cười nói:
- Tòa án Quân sự Liên Bang đã phán định cậu phải ngồi tù bảy trăm mười ba năm... Nhưng ta cho tới bây giờ cũng không cho rằng những chuyện cậu làm là sai trái. Liên Bang không thể nào quang minh chính đại cấp cho cậu vinh dự... Ta nghĩ chắc là cậu cũng sẽ không yêu cầu Liên Bang phải bồi thường cho cậu hơn một trăm ngày cực khổ trong nhà ngục quản sự chứ? Cậu có nguyện vọng gì muốn thực hiện, bây giờ có thể nói ra được rồi đó.
Thượng tướng Mại Nhĩ Tư đứng bên cạnh, lúc này thoáng nhướng mắt nhìn Hứa Nhạc một cái, cũng không biết gã thanh niên này sẽ đưa ra yêu cầu gì đối với tổng thống.
- Ám sát Mạch Đức Lâm cũng không phải chỉ có một mình tôi làm...
Hứa Nhạc gần như không chút nào do dự, lập tức thốt lên:
- Tôi còn có một gã đồng bọn nữa. Hắn tên là Thi Thanh Hải. Có thể giết chết được Mạch Đức Lâm, hắn đóng vai trò vô cùng quan trọng trong chuyện này. Hiện tại hắn vẫn còn đang bị giam giữ trong nhà giam Tổ Hồ Ly. Tôi khẩn cầu tổng thống có thể hạ lệnh đặc xá cho hắn ta.
Những lời này vừa nói ra, không khí bên trong Văn phòng tổng thống vốn đang rất thoải mái nhất thời vì thế mà biến đổi. Thượng tướng Mại Nhĩ Tư thoáng càu mày liếc mắt nhìn Hứa Nhạc, còn tổng thống Mạt Bố Nhĩ thì lại quay người đứng chống tay lên bàn làm việc của minh. Ổng ta trầm mặc một lúc sau mới trầm mặc nói:
- Nếu ta nhớ không lầm, thì cái gã tên là Thi Thanh Hải này, chính là một gã tình báo viên của Phiến Quân Thanh Long Sơn.
- Tôi biết, nhưng mà theo như tin tức ngày hôm qua, nghe nói tổng thống đang chuẩn bị cùng với bên phía Thanh Long Sơn tiến hành đàm phán..
Hứa Nhạc cúi đầu trả lời.
- Sự xâm lược của Đe Quốc đã như lừa cháy ngang mày rồi, nội bộ Liên Bang cần phải đoàn kết lại. Ta quả thật cố ý mời lãnh tụ Nam Thủy đến đây cùng tiến hành đàm phán
Năm kia Mạt Bố Nhĩ lúc vẫn còn là một nghị viên đã từng cùng với Phiến Quân Thanh Long Sơn tạo thành một hiệp nghị đại hòa giải. Ngày nay ông ta đã trở thành tổng thống Liên Bang, tự nhiên là bản hiệp nghị này phải được thực thi một cách quán triệt hơn nữa.
Tuy rằng bên phía Liên Bang đã đem cái chết của Mạch Đức Lâm quỵ kết cho những phần tử khủng bố cuồng nhiệt bên phía Thanh Long Sơn, thế nhưng chuyện này đối với đại cuộc này cũng không có bất cứ ảnh hưởng gì đáng kể.
Tổng thống Mạt Bố Nhĩ cũng không nhất thiết phải giải thích cái gì với Hứa Nhạc cả, thế nhưng không biết vì cái gì, khi nhìn tháy ánh mắt kiên định của Hứa Nhạc. ông ta cũng đã thừa nhận chuyện này
- Mùa đông năm kia, khi ngày đi đến tinh cầu S2 cùng với Phiến Quân tiến hành công tác đàm phán, tất cả những chuyện ngầm bên dưới, toàn bộ đều là do Thi Thanh Hải thúc đẩy.
Hứa Nhạc một phen vì để cứu Thi Thanh Hải ra, nên đành phải tiết lộ cái bí mật nhỏ này. Mặc dù Thi công tử từng kiên định nói rằng, ông ta chính là tổng thống của bọn họ, thế nhưng thân là tổng thống Liên Bang, ai lại thật sự để ý đến những chi tiết nhỏ nhặt này kia chứ?
- Cậu kiên quyết?
Tổng thống Mạt Bố Nhĩ biểu tình trầm trọng nhìn thẳng vào hắn mà hỏi.
- Tôi kiên quyết!
Hứa Nhạc ngẩng đầu nhìn lên, cùng vô cùng nghiêm túc trả lời.
0O0
Tổng thống Mạt Bố Nhĩ cũng không cỏ hứa hẹn cái gì với Hứa Nhạc cả. Tuy rằng đích thân ông ta đã chính miệng tuyên bố Hứa Nhạc là vị anh hùng mà Liên Bang vô cùng mong đợi biết bao nhiêu năm nay, thế nhưng cuối cùng cũng không thể nào chấp nhận tất cả mọi điều ước muốn của Hứa Nhạc.
Được đặc xá một trọng phạm cũng không phải là một chuyện nhỏ nhặt, huống chi đối tượng đặc xá lại là mội gã tình báo xuất sắc của Phiến Quân, tổng thống nhất thiết phải suy nghĩ chuyện này có thể mang đến nhưng phiêu lưu chính trị phía sau.
Trong một gian văn phòng khác của tòa dinh thự tổng thống, Hứa Nhạc cúi đầu không ngừng ký hết bản công văn pháp luật này tới bản công văn khác Pháp luật Liên Bang. Đúng là cho phép tổng thống tiến hành đặc xá cho trọng phạm, nhưng mà những trình tự pháp luật tương quan trong đó lại phiền phức vô cùng.
Mặc dù có những nhân viên ban Nội Vụ bộ Quốc Phòng đã thay hắn lo lắng xử lý tất cả những văn bản trình tự pháp luật này rồi, nhưng mà ký tên chứng thực cuối cùng, cùng vãn là cần hắn đích thân ký tên.
Một chồng công văn pháp luật tương quan cao gần nửa thước cuối cùng cũng đã ký xong, Hứa Nhạc lại bị đưa sang một gian văn phòng khác. Trên cái mặt bàn đen bóng loáng không hề có bất cứ vật trang trí gì nằm giữa phòng, đang có hai tờ văn kiện mỏng manh đặt im lìm ở đó.
Thượng tướng Mại Nhĩ Tư ngồi bên cạnh bàn, vừa ngồi vừa hút một điếu xì gà to tướng. Mấy gã quân nhân của bộ Quốc Phòng đang đứng phía sau cũng đợi hắn.
Hứa Nhạc biết rằng mình chỉ cần ký tên vào hai tờ văn kiện cuối cùng này, thì bản thân mình có thể nói là chân chính được tự do. Hắn bước lên trước mấy cái, đem hai tờ văn kiện mỏng manh này nghiêm túc đọc cẩn thận lại một lượt. Trong cặp mắt của hắn nhất thòi hiện lên một tia nghi hoặc nhàn nhạt
Từ sau buổi nói chuyện trong nhà giam quân sự Khuynh Thành, hắn vốn tưởng rằng Quân Thần Lý Thất Phu sớm đã nhìn thấu hết tất cả những chi tiết bí mật của mình. Quân đội Liên Bang sở dĩ ủng hộ tổng thống đặc xá cho mình, chính là bởi vì quân đội cần cái năng lực đặc thù kia của mình, xâm nhập vào Đế Quốc đi làm gián điệp cho Liên Bang, đảm đương vai trò một người cảm tử quân trong trận chiến tranh vũ trụ hùng vĩ bao la này.
Nhưng mà hắn thật sự không ngờ là, trong hai tờ văn kiện này cũng không hề có bất cứ nội dung nào đề cập đến cái vấn đề đó. Nội dung chủ yếu của nó chính là mình chấp nhận từ bỏ những quyền lợi đặc biệt ở một số phương diện tương quan nào đó, hơn nữa còn sẵn sàng chấp nhận mọi mệnh lệnh từ phía quân đội Liên Bang.
Có lẽ là chính cái điều khoản này cũng đã ẩn tàng trong đó cái ý tứ kia luôn? Hứa Nhạc híp mắt nhìn về phía tờ văn kiện, trong lòng thầm nghĩ như vậy. Một khi đã đại bút ký vào tờ văn kiện này, như vậy cả cuộc đời mình cũng sẽ trở thành một gã quân nhân Liên Bang chân chính.
Không chỉ giống những quân nhân bình thường, thề sống thề chết phục tùng quân lệnh, hơn nữa càng có khả năng sẽ bị an bày đi làm những chuyện tình vô cùng kỳ quái khác.
Hắn quả thật cũng không cảm thấy cái này có bất cứ cái gì không công bằng cả. Một mức án tù bảy trăm mười ba năm, đã bị tổng thống một bút xóa sạch. Bản thân mình cần phải làm một chút chuyện gì đó cho Liên Bang, chuyện này phải nói là cực kỳ bình thường. Hơn nữa ngược lại, hắn còn cảm thấy những điều kiện như thế này thật sự là quá mức hậu đãi rồi.
- Cậu còn được một tháng nghỉ ngơi hồi sức, sau đó đi đến bộ Quốc Phòng để trình diện Muốn tìm ai để đưa tin, bản thân cậu cũng biết rồi.
Thượng tướng Mại Nhĩ Tư buông điếu xì gà trong tay xuống, bình thản nói:
Ta không biết sư đoàn trưởng vì cái gì mà thưởng thức cậu đến mức như vậy, chẳng qua là ta vốn cũng không muốn khoanh tay nhìn tiểu từ như cậu cứ như vậy mà chết đi. Ký tên vào bản văn kiện này đi, sau đó nhanh chóng trở về nghỉ ngơi một trận.
- Vậy còn chuyện của Thi Thanh Hải thì sao?
Hứa Nhạc vẫn như cũ không thể quên được vấn đề này, hơn nữa còn thật sự nghiêm túc nói:
- Cho dù đã ký vào bản văn kiện, nhưng mà tôi cũng có thể không thực hiện theo đúng những gì trong đó
- Không làm đóng theo văn kiện, như vậy lệnh đặc xá liền tự động hủy bỏ. Cậu sẽ lại bị giam tiếp trong Tổ Hồ Ly bảy trăm mười ba năm nữa.
Ánh mắt sắc bén như diều hâu của Thượng tướng Mại Nhĩ Tư nhìn thẳng về phía Hứa Nhạc.
- Tôi không sợ bị giam đâu.
Hứa Nhạc cười một cách chua xót, sau đó bắt đầu hạ bút ký tên.
Nhìn thấy Hứa Nhạc ký xong vào tờ công văn tương đương với loại khế ước bán mình kia, có thể nhận thấy rõ ràng bất luận là Thượng tướng Mại Nhĩ Tư hay là mấy gã quân nhân của bộ Quốc Phòng kia đều đồng loạt thở dài ra một hơi.
Thân là nhân vật quan trọng nhất của quân đội Liên Bang, bất luận là lúc Hứa Nhạc nhạn huân chương Tử Tinh, hay là lúc ký tên vào công văn xác nhận lệnh đặc xá, Thượng tướng Mại Nhĩ Tư trên cơ bản là không cản phải đích thân có mặt.
Chẳng qua đây là mệnh lệnh mà đích thân vị cựu dư đoàn trưởng của ông ta đã giao phó thông qua điện thoại, cho nên ông ta mới cẩn thận đích thân chạy đến chứng kiến quá trình.
- Tiểu tử, cậu tự do rồi, nhưng rốt cuộc vẫn là không được tự do.
Các quân nhân của bộ Quốc Phòng biểu tình ngưng trọng cầm theo tờ văn kiện kia đi ra khổi văn phòng, Thượng tướng Mại Nhĩ Tư chậm chậm đi về phía cửa phòng, vừa trầm giọng nói với Hứa Nhạc.
0O0
Trước cửa dinh thự tổng thống, thượng tướng Mại Nhĩ Tư trực tiếp bước lên chiếc xe quân dụng đang đợi sẵn ông ta ở đó, lập tức rời đi. Chuyến này đúng là đặc biệt bởi vì chuyện của Hứa Nhạc, cho nên ông ta mới chạy từ quân Khu I về Đặc khu Thu Đô.
Chỉ còn lại một mình Hứa Nhạc đứng ở bên cạnh bãi cỏ trước dinh thự tổng thống. Hắn ngẩng đầu nhìn ánh dương quang bầu trời, hít thở cái không khí thanh lương nhàn nhạt mùi cây cỏ tươi mát, có chút sảng khoái không nói nên lời.
Một lúc sau, hắn mơi đưa tay tháo xuống cái huân chương Tử Tinh đang đeo trên ngực mình, cất vào trong túi, sau đó lững thững bước ra phía cổng của tòa dinh thự.
Đám đặc công của cục Đặc Cần mặc trang phục màu đen đặc thù đứng khắp nơi ở bốn phía, thật sự cũng không biết gã quân nhân trẻ tuổi này, chính là cái gã phần tử khủng bố nửa năm trước lại tòa nhà Quỹ Cơ Kim Hội tại tinh cầu S2 đã làm thương tổn vô số đồng sự của mình. Bọn họ chỉ có chút cảnh giác quan sát nhìn theo hắn chậm rãi rời đì.
Sau lưng Hứa Nhạc cùng không có đeo theo hành lý, trên người hắn cũng không có bất cứ giấy tờ tùy thân nào, không có bóp tiền, không có chi phiếu, không có thẻ tạp, cái gì hắn cũng đều không có, chỉ có một cái huân chương mà thôi.
Hắn đứng ngây người ở trước cửa tòa dinh thự tổng thống, mọi người đi tới lui xung quanh cũng không ai biết hẳn là ai. Hắn cũng không biết một lát nữa mình sẽ đi đến đâu, bởi vì hắn ngay cả tiền mua vé xe điện để về nhà cũng không có
Hứa Nhạc ngẩng đầu lên nhìn trời, sau đó nheo mắt lại suy nghĩ trong chốc lát. Hay là tìm cách nào đó liên hệ với Thai Chi Nguyên hay là Trâu Úc một phen, vấn đề là chẳng lẽ mình lại phải quay vào, đến gặp tổng thống xin gọi nhờmội cú điện thoại?
Đúng vào thời điểm này, một chiếc xe ô tô màu đen không có biển hiệu chợt chậm rãi đi tới. Phía trước kính xe có dán một tờ giấy thông hành đặc biệt khiến cho đám nhân viên bảo an trong tòa biệt thự đứng khắp bốn phía xung quanh cũng không có bất cử phản ứng đặc biệt gì.
Cửa kính bên hông xe chậm rãi hạ xuống, lộ ra khuôn mặt có chút gầy yếu, trắng bệch của Thai Chi Nguyên. Hắn khẽ mỉm cười hỏi:
- Lạc đường à?
- Uh, chắc là vậy.
Hứa Nhạc vui vẻ mỉm cười trả lời, sau đó thò tay mở cửa xe. Thai Chi Nguyên khẽ phẩy tay áo, hất tay hắn rạ, nói:
- Cậu lái xe đi.
Hứa Nhạc thoáng rùng mình, ngồi lên chiếc ghế tài xế, có cảm giác vô cùng quen thuộc. Hắn đưa tay vuốt nhẹ cái vô lăng êm ái một cách hoàn mỹ, nhìn thấy những hình ảnh hiển thị lên trên màn hình ra đa cua cái máy tính quản lý bên cạnh vô lăng xe, mới phát hiện hóa ra đây chính là chiếc xe cũ của mình.
- Đi đâu đây?
Hôm nay Thai Chi Nguyên mặc mội bộ quân phục, ngồi bên cạnh ghế tài xế, khẽ hỏi Hứa Nhạc:
- Tôi nghĩ nên về nhà một chuyến.
Hứa Nhạc khởi động ô tô, đồng thời xòe tay ra phía bên cạnh mình:
- Chẳng qua trước hết tôi muốn gọi điện thoại một cái.
Thai Chi Nguyên đưa cho hắn một cái điện thoại, Hứa Nhạc quen thuộc bấm một dãy số điện thoại đã thuộc nằm lòng, đợi một lát sau, rồi mở miệng nói vào trong điện thoại:
- Úc tử, tôi được thả rồi.
Ánh mắt Thai Chi Nguyên đang ngắm nhìn phong cảnh bên ngoài cửa sổ đột nhiên khẽ nheo lại một cái, tựa hồ đã bị ánh sáng mặt trời mãnh liệt bên ngoài làm cho lóa mắt.
Hứa Nhạc cũng không có để ý tới phản ứng của hắn ta, thoáng nhẹ giọng nói mấy câu với Trâu Úc bên kia điện thoại:
- Thật xin lỗi, cái tên lưu manh kia vẫn còn đang bị giam giữ. Chẳng qua bên kia đã hứa với tôi là sẽ làm hết khả năng của mình. Có lẽ cũng không mất quá nhiều thời gian, hắn cũng sẽ được thả ra
Sau cùng hán thật sự nghiêm túc nói:
- Cảm ơn.
0O0
Chiếc ô tô màu đen không biển hiệu lướt nhanh trên đường quốc lộ cao tốc số 2.
Cùng với thanh âm điện cơ vang lên khe khẽ, cửa kính bên hông chiếc xe hạ xuống. Ánh mặt trời cùng với luồng gió mái ấm áp mùa xuân nhẹ nhàng lùa vào, chiếu rọi lên trên người của Hứa Nhạc cùng với Thai Chi Nguyên, có chút loang lổ.
- Ngồi hứng gió lạnh dễ sinh bệnh lăm đó.
Thai Chi Nguyên nói.
- Cậu lăn lộn bấy lâu nay ở trong quân đội như vậy, thân thể chẳng lẽ cũng không thể nào mạnh khỏe hơn trước đây chút nào sao?
Nhìn thấy bộ quân trang trên người Thai Chi Nguyên, cảm nhận được khi chất thay đổi cùng với làn da sạm màu của hắn. Hứa Nhạc cũng sớm đoán được trong thời gian một năm gần đây, cái gã này đã bí mật làm những chuyện gì.
Hứa Nhạc cho tới bây giờ cũng chưa từng để ý qua thân phận đặc thù của Thai Chi Nguyên, vị Thái Tử gia cao cao tại thượng được đại đa số mọi người trong Liên Bang xem như là ngọc ngà châu báu.
Gã này cũng chỉ đơn thuần là bằng hữu của hắn mà thôi, hơn nữa lại còn là gã bằng hữu yếu ớt nhất trong đám bảng hữu ít ỏi của hắn. Bởi vì thân thể của vị Thái Tử gia này tuyệt đối không ổn, lúc trước đã từng té xỉu ngay trước mặt hắn một lần.
- Không ngờ có thể nhanh chóng thăng lên chức thiếu tá đến như vậy. Phải biết rằng tôi đã làm không biết bao nhiêu chuyện như vậy rồi, thế mà bây giờ cũng chỉ là một gã thượng úy mà thôi.
- Tôi là do lăn lộn khó cực trong quân doanh mới đại được cấp bậc này. Tại Hội sở Lưu Phong Pha, ngay cả quân hàm trung tá cũng đã săn sàng đợi cậu đến đón nhận, kết quả là cậu lại chạy đến tinh cầu S2 làm anh hùng dân tộc...
Thanh âm trào phúng nhàn nhạt từ trên đôi môi hơi lún phún râu mép của Thai Chi Nguyên mà tuôn ra. Độ tuổi của hắn còn nhỏ hơn Hứa Nhạc một chút, thế nhưng cái cảm giác ngây ngô trẻ con trước đây của hắn, sớm cũng đã bị những khói lửa chiến trường của Thanh Long Sơn quét sạch đi hết, còn lại chỉ là một sự bình tĩnh cùng với tự tin mãnh liệt mà thôi.
Hứa Nhạc thoáng nhíu nhíu này, khẽ nói:
- Tôi chưa từng nghĩ muốn trở thành một anh hùng phẫn nộ cả. Ai mà biết Mạch Đức Lâm lại là gián điệp của Đế Quốc cơ chứ. Tôi thừa nhận, tôi chỉ là một tên gia hỏa có vận khí cực kừ tốt mà thôi.
Hứa Nhạc móc cái huân chương trong túi áo ra ném về phía Thai Chi Nguyên. Thai Chi Nguyên đưa tay chụp lấy, thoáng nhìn cái huân chương Tử Tinh sáng lóa trong tay mình,. thở dài nói:
- Nhớ lại Lý Thất Phu năm đó khi còn bằng tuổi cậu, trên ngực cũng chỉ đeo có một cái huân chương Tử Tinh mà thôi.
Hứa Nhạc cười cười, cùũng không có tiếp tục thảo luận về những chuyện của mình nữa, mà bắt đầu thăm hỏi Thai Chi Nguyên về cuộc sống bên trong quân doanh trong một năm gần đây. Ví dụ như là đã chiến đấu đổ máu chưa, có từng bắn đại pháo chưa, trong buổi diễn tập chống khủng bố bằng cách nào đạt được quán quân, ngoại trừ Bạch Kỳ ra còn có cô gái nào khác nữa không..
Trong chiếc ôtô màu đen lướt nhanh trên đường quốc lộ. Thanh âm tiếng cười vui vẻ dần dần vang lớn lên. Dưới luồng gió mát mùa xuân cùng với ánh mặt trời chiếu rọi, một gã thanh niên trẻ tuổi đã quên mất những âm mưu đen tối cùng với mội gã thanh niên trẻ tuổi quên đi thân phận địa vị của mình... Giống như rất lâu trước đây, trong căn phòng biệt khu, thông qua cái micro, kể cho nhau nghe những sự tình vui vẻ của mình.
0O0
Dưới một chậu cây cảnh bên góc nhà. Hứa Nhạc lấy ra một cái chìa khóa, mở ra cánh cửa của căn nhà trọ ở Vọng Đô .Đây là lần đầu tiên Thai Chi Nguyên đi đến căn nhà trọ này của Hứa Nhạc, thế nhưng hắn giống như là chủ nhân căn hộ này vậy, ngay lập tức chạy tới ngồi xuống ghế sô pha trong phòng khách, sau đó mới tò mò đánh giá cảnh trí cùng với vật dụng nội thất trong căn nhà.
Hệ thống thông khí cùng với hệ thống vệ sinh tự động trong nhà trọ đến giờ vẫn hoạt động vô cùng tốt, tuy rằng đã nửa năm rồi cùng không có người ở đây, thế nhưng toàn bộ vẫn như cũ, không hề có chút bụi bẩn nào. Hứa Nhạc rót cho Thai Chi Nguyên một ly trà, sau đó đi ra ban công, quan sát mớ cây thanh đằng, lúc này lá xanh đã mọc đầy trên cành, hắn khẽ mỉm cười một cái.
- Sau khi Úc tử mang thai, đã đến ở nơi này à?
Thai Chi Nguyên buông chén trà trong tay xuống, đột nhiên mở miệng hỏi một câu.
- Ừ, mãi đến khi có bầu được sáu tháng, Trâu gia mới đón cô ta trở về nhà.
Hứa Nhạc cũng không có quay đầu lại, bình thản nói:
- Cái chìa khóa vừa rồi tôi mới dùng chính là cái chia khóa chuẩn bị riêng cho nàng ta. Lúc nàng ta về nhà cũng đã quên mang cái chìa khóa theo. Bình thường khi ra ngoài nàng ta lần nào cũng quên mang chia khóa
- Tôi từng đi thăm qua thằng nhóc Trâu Lưu Hỏa rồi, nó lớn lên cũng kháu khỉnh lắm.
Thanh âm của Thai Chi Nguyên lúc này tựa như là nước chảy qua lòng sông, có chút thô to:
- Cậu đã nói nó không phải con của cậu, vậy là con của Thi Thanh Hải à?
Hứa Nhạc quay đầu nhìn lại, có chút nghiêm túc nói:
- Cậu và Trâu Úc cũng đâu có quan hệ gì đặc biệt có phải không?
Thai Chi Nguyên thoáng trầm mặc một lúc sau mới cười cười, nói:
- Chính xác... Chẳng qua khi cậu nói chuyện với tôi có thể bót khách sáo một chút được không? Tuy rằng lần này tôi cũng không giúp gì được cho cậu, Lý Thất Phu cũng không hiểu vì sao nhìn cậu rất thuận mắt... Nhưng mà... tôi dù sao cũng muồn làm chút gì đó cho cậu...
- Quan hệ giữa cậu và phu nhân có vấn đề gì không?
Cãi nhau một trận, nhưng cũng không có vấn đề gì lớn. Tôi tạm thời cũng không quay trở về hậu sơn núi Mạc Sầu... Hai mẹ con tôi tạm thời không gặp mặt một thời gian...
Lời nói của Thai Chi Nguyên thoáng có chút phong khinh vân đạm. dường như chẳng hề để ý đến chuyện này Hứa Nhạc cảm thấy vô cùng cảm động, thế nhưng chung quy là cũng không tiện nói ra những lời cảm ơn sáo rỗng gì đó...
Nụ cười trên mặt hắn dần dần thu liễm lại, Hứa Nhạc cảm thấy mình sau khi tự do cũng nên làm chút chuyện. Quân đội Liên Bang sau này sẽ an bày nhiệm vụ gì đó cho mình, hắn có thể khoan không vội quan tâm đến chuyện đó. Thế nhưng hắn vẫn luôn nhớ rõ trong lòng những chuyện gì đó, những người nào đó.
- Có thể giúp tôi điều tra tung tích một người được không ?
- Ai?
- Bạch Ngọc Lan.
0O0
Một lúc sau, Thai Chi Nguyên cúp điện thoại, quay lại nhìn Hứa Nhạc.
- Vị thư ký của cậu đang ở Đặc khu Thủ Đô. Tối nay là ngày cử hành nghi thức kết hôn của một thành viên trong Tiểu đội 7 của Công tỵ Bảo an Tịnh Thủy.
Hứa Nhạc trầm mặc mội lát, đi vào căn phòng bếp, bắt đầu cẩn thận mài lại một con dao ba cạnh sắc bén.
Thai Chi Nguyên bước tới cửa nhà bếp, cặp mày thanh tú khẽ nhíu lại, lạnh giọng nói:
- Chuẩn bị làm bữa tối cho tôi à? Tôi có nên cảm thấy vinh hạnh vì chuyện này không nhỉ?
Hắn hiểu được Hứa Nhạc đang muốn làm chuyện gì, cho nên mới cố ý nói một câu trêu chọc như vậy, hòng muốn gạt bỏ cái ý niệm đang dâng lên trong đầu của đối phương.
Hứa Nhạc biết rõ ràng hắn đang muốn ám chỉ cái gì, thế nhưng cũng không có đình chỉ động tác của mình Hắn cúi đầu để mặc cho dòng nước chảy lướt qua lưỡi đao sáng loáng, nhẹ giọng nói:
- Tối nay tôi có chút việc, chắc là không thể nào ăn cơm cùng cậu
- Làm việc gì cùng nên suy nghĩ, đừng quá trẻ con như vậy. Cậu lúc này nên nghĩ đến Lý Thất Phu một chút, tổng thống Mạt Bố Nhĩ, vì cái gì mà chấp nhận cho cậu một ưu đãi đặc biệt như vậy. Cậu nên gạt bỏ cái ý nghĩ chạy đi đại náo cái hôn lễ kia đi, cũng đừng tìm cách hả cơn giận của minh cùng với chuyện của gã Thi Thanh Hải kia.
Thai Chi Nguyên khẽ nhíu mày lại một chút, có chút nóng nảy nói.
- Tôi cũng không định gây chuyện ồn ào gì cả. Chỉ là tôi muốn giáp mặt để nói chuyện rõ ràng một chút, sau đó hắn nợ tôi cái gì đó, cuối cùng cũng nên trả nó lại cho tôi.
Hứa Nhạc tạm ngừng công việc lại mội chút nghiêm túc nói, Thai Chi Nguyên nhìn thấy vẻ kiên quyết hiện rõ lên trên mặt của hắn, khẽ thở dài một hơi. Trái tim cùng với tính cách của tên tiểu tử thúi như đá tảng này quả nhiên cũng không hề thay đổi.
Cho dù là đã trải qua vô số phong ba đại sự như thế, ở trong ngục tối Tổ Hồ Ly bị giam giữ lâu như vậy, rồi tới nhà ngục quân sự Khuynh Thành, thế nhưng cũng không hề bị mài mòn đi chút nào cả. Hắn cảm thấy muốn làm chuyện gì là lập tức chạy đi làm, cũng không hề có cảm giác vừa mới vất vả lấy lại được tự do, đáng lý nên hân hoan vui vẻ, mà nghĩ đến chuvện cẩn thận tự giữ lấy thân mình.
oOo
Thời gian chạng vạng cũng vô cùng đặc biệt, hai hàng cây xanh đứng hai bên đường, được tắm mình trong ánh nắng chiều phía trời tây cùng với làn gió xuân mát mẻ, đã thoải mái vươn rộng những tán cây xanh mướt của mình che mát cả một khúc đường.
Cố gắng phóng tầm mắt xa xa phía cuối con đường, ẩn ẩn có thể nhìn thấy những chiếc phi cơ chiều đang nhanh chóng phóng đi phía sau những tòa nhà cao tầng sừng sững. Một tòa nhà khách sạn cũng không quá mức khoa trương, phía trước sân đậu đầy những chiếc ô tô nhiều chủng loại khác nhau. Những bóng đèn 3D nhiều màu sắc không ngừng phóng ra những tia sáng khúc xạ biến ảo.
Một chiếc xe ôtô màu đen không biển hiệu đang im lìm đậu phía bên kia đường của tòa nhà khách sạn. Kính cửa sổ xe ôtô nhẹ nhàng hạ xuống. Ngồi trong xe có thể mơ hồ nghe được thanh âm nói chuyện của vị MC đang huyên thuyên bên trong sân khấu bữa tiệc hôn lễ cùng với nhạc khúc chúc mừng nhẹ nhàng.
Hứa Nhạc nheo mắt nhìn về phía bên kia đường, chú ý tới bên ngoài khách sạn lại đậu đầy những chiếc xe quân dụng, mang những ký hiệu quân đội đặc thù của các đơn vị khác nhau. Phần lớn những chiếc xe đều phủ đầy bụi bặm, chắc hẳn là vừa mới trải qua một hành trình khá dài để chạy đến nơi này.
/930
|