Hứa Nhạc tháo cặp kính râm xuống, chầm chậm bước về phía Hoa Tiểu Ty đang nằm trên mặt đất phía trước. Lúc nãy khi ra tay hắn ngay cả một tia lực lượng chân chính trong cơ thể cũng không có điều động tới, mà hoàn toàn chỉ bằng vào năng lực cơ thể mạnh mẽ cùng với hơn mười tư thế tập luyện thuần thục và kinh nghiệm chiến đấu theo bản nhiều năm nay mà ra tay. Mặc dù đánh bại đối phương cũng không hề có chút khó khăn nào, nhưng mà cũng không có khiến cho đối phương bị bất cứ thương tổn nặng nề nào.
- Ngày nào có thể đánh bại được tôi, sau đó hãy tính tới chuyện thao tác robot mà khiêu chiến tôi.
Hắn mỉm cười nói, tưởng tượng đến chuyện không cần phải điều khiển robot mà cũng không lộ ra chuyện thực lực của mình không bằng Lý Cuồng Nhân, hắn liền cảm thấy cực kỳ vui mừng.
Hoa Tiểu Ty chống nửa thân trên ngồi dậy, ói ra một ngụm vừa đất cát vừa nước miếng, có chút oán hận nói:
- Chẳng qua là do tôi khinh địch, bằng không nói thế nào cũng có thể kiên trì được thêm một chút nữa...
Quân nhân chính là đơn giản trực tiếp như vậy. Thất bại đó chính là thua, Hoa Tiểu Ty cũng không định kiên trì hay là cãi bướng gì cả. Chỉ là hắn mãi có cảm giác là từ đầu đã bị cái bộ dáng bình thường của gã giáo quan trẻ tuổi này đánh lừa, cho nên gần như là bị đánh phủ đầu không có khả năng hoàn trả, bằng không hắn nhất định có thể kiên trì thêm một khoảng thời gian nữa.
Nhưng mà khi hắn vừa mới ngẩng đầu dậy, đã thấy được khuôn mặt tươi cười rạng rỡ, thành khẩn đến cực hạn của gã giáo quan bình thường hắn rất không thích này.
Hắn nhất thời không khỏi trầm mặc không nói nên lời. Giờ phút này hắn đột nhiên phát hiện ra, gã Hứa giáo quan này khi không mang kính râm, khuôn mặt cười tủm tỉm tại sao lại có cảm giác thân thiết đến như thế, tựa hồ nhìn qua cũng không hề đáng giận giống như trước đây vậy.
Cũng không ai biết rõ ràng, trong vòng hai tháng tiến hành huấn luyện lớp học robot này, Hứa Nhạc mãi vẫn cứ mang trên mặt cặp kính râm kia chính là vì để che dấu nụ cười rạng rỡ mà chân thành của hắn cùng với bộ mặt dễ gần, cặp mắt mộc mạc không chút lực sát thương nào.
Hắn mãi vẫn muốn đóng vai trò một gã giáo quan lạnh lùng, lãnh khốc. Hắn có thể đem khóe môi của mình biến thành một đường cong nhếch mép kiêu ngạo, thể nhưng thủy chung vẫn không có biện pháp nào để xử lý được ánh mắt của hắn.
Hoa Tiểu Ty thoáng lắc lắc đầu mấy cái, sau đó chậm rãi đứng dậy, lủi thủi lui nhanh về phía sau. Hứa Nhạc liếc mắt nhìn đám quân nhân đứng xung quanh mình, mĩm cười bình tĩnh nói:
- Còn ai nữa không ?
Cũng không ai lên tiếng trả lời, có một số gã quân nhân tuy rằng tự nhận năng lực chiến đấu cận thân của mình mạnh hơn Hoa Tiểu Ty một chút, thế nhưng khi nghĩ đến cảnh phải đối mặt với thực lực cùng với cách chiến đấu nhìn bề ngoài thì hỗn loạn, nhưng kỳ thật thì lại sắc bén đến cực điểm kia, trong lòng bọn họ không hề có bất cứ niềm tin tưởng chiến thắng nào cả.
Thời khắc mà bọn họ nhìn thấy khuôn mặt mang theo nụ cười tùm tỉm rạng rỡ của Hứa giáo quan, nghĩ tới tình cảnh học tập về robot trong những ngày vừa qua, trong lòng lại trở nên bình tĩnh hơn không ít.
Trong lòng bọn họ nghĩ cũng giống như là Hoa Tiểu Ty vậy, vốn cũng chỉ là muốn lợi dụng trò đùa này để phát tiết cảm giác xúc động trong lòng của mình mà thôi. Hiện tại thấy thực lực của Hứa Nhạc như vậy, cộng với vẻ mặt rạng rỡ trước giờ vẫn cố gắng che dấu của hắn, nỗi oán giận trong lòng bọn họ cũng dần dần nhạt đi.
Trong một mảnh im lặng xung quanh như vậy, đột nhiên lại có người thấp giọng nói:
- Có thể chấp nhận một chọi hai hay không?
Hứa Nhạc thoáng có chút nghi hoặc liếc mắt quay đầu nhìn lại.
Vượt ngoài dự kiến cua mọi người, sau khi Hứa Nhạc thể hiện ra thực lực chiếu đấu cường hãn của mình, thế nhưng vẫn có quân nhân nào đó đứng ra trầm giọng khiêu chiến với Hứa giáo quan như vậy.
Kẻ đứng ra khiêu chiến lấn này, chính là người đến từ Quân Khu IV, chính là hai gã trước đây đã dùng ánh mắt âm lãnh dò xét Hứa Nhạc. Có lẽ bọn họ đối với năng lực chiến đấu của bản thân mình có chút tâm đắc.
Thế nhưng kỳ dị chính là, tất cả mọi người ở đây đều không biết vì nguyên nhân gì mà bọn họ tựa hồ như cố gắng tìm mọi cơ hội để ra mặt đả kích Hứa Nhạc cho bằng được như vậy.
Đám quân nhân đứng xung quanh đồng loạt càu mày lại, nghĩ thầm cho dù cũng đã biết rõ ràng quân hàm của vị giáo quan này, nhưng bọn họ cũng không phải là học viên chân chính, đứng ra khiêu chiến một gã giáo quan nhỏ tuổi, cho dù bị thua cũng đủ để dọa người rồi.
Nhưng tại sao lại đòi đối chiến hai đối một cơ chứ? Chẳng qua khi đám quân nhân này nhận ra được thân phận thật sự của hai người đứng ra khiêu chiến, những lời nguyên bản bọn họ định nói ra, đồng thời nhất loạt trở thành một mảnh băng tuyết, nắm chặt lại dưới khóe răng không thể nào toát ra khỏi cặp môi của bọn họ.
Hai gã quân nhân ra mặt khiêu chiến này, trong lớp bọc robot từ đầu đến giờ đều luôn trầm mặc dị thường, thực thi đúung bổn phận học viên của mình. Thế nhưng trên thực tế, hai người bọn họ lại đặc biệt hấp dẫn sự chú ý của người khác, bởi vì hai người này đặc biệt xuất thân từ Sư đoàn Thiết giáp số 7, Sư đoàn vương bài cua Quân khu IV.
Nghĩ đến những thành tích sáng rọi chói mắt vô cùng của đối phương trong Liên Bang, rồi lại đến vị sư đoàn trưởng trẻ tuổi nhưng lại lãng nhân lãnh liệt kinh khủng kia, mặc dù đám quân nhân trong căn cứ huấn luyện này đều là những đứa con cưng trong quân đội Liên Bang, thế nhưng bọn họ cũng không có ai nguyện ý đì trêu chọc vào bọn họ.
Ai cũng đều biết tiếng vị Đỗ sư đoàn trưởng kia lãnh khốc vô tình đến mức nào, hơn nữa lại còn cực kỳ che đậy khuyết điểm, bênh vực cho thuộc bạ hết mức. Nếu như có thể ở dưới trướng của vị sư đoàn trưởng như thế mà tác chiến, không hề nghi vấn chính là chuyện hưng phấn cùng với hạnh phúc đến cực điểm.
Nhung mà nếu là chuyện cùng với đám quân nhân là thuộc hạ của ông ta trở mặt, đó tuyệt đối không phải là chuyện khôn ngoan gì.
Ánh mắt của Hứa Nhạc dần dần nheo chặt lại, im lặng nhìn hai gã quân nhân đang từ trong đám người đó chầm chậm đi ra. Bằng vào năng lực nhìn thấu lòng người mạnh mẽ mà Phong Dư đại thúc cực kỳ tán thưởng của hắn, hắn có thể phát giác ra được rất rõ ràng.
Giấu sau bề ngoài lạnh lùng, khuôn mặt thật thà tầm thường của hai gã quân nhân này là một cỗ khí thế lãnh lệ mãnh liệt cùng với ý muốn khiêu chiến với mình để giãi tỏa nối ấm ức của Hoa Tiểu Ty là hoàn toàn bất đồng. Hai gã quân nhân sì quan này nhất định là có những ý đồ khác.
Một gã quân nhàn trong số hai người đó lạnh lùng nói:
- Chúng tôi là học viên, chỉ là muốn thỉnh giáo với Hứa giáo quan một chút, xin phép ngài đồng ý.
Hứa Nhạc khẽ rùng mình, hắn đưa tay vuốt nhẹ mái tóc hơi có chút rối loạn trên đầu mình,rồi đưa cặp kính râm trong tay mình cho Chu Ngọc cầm giúp, thoáng nâng tay phải lên, khẽ làm chút hành động khởi động nhàn nhạt. Hắn lại phát hiện ra bản thân mình tựa hồ như không hề có bất cứ lý do gì để mà cự tuyệt trận khiêu chiến đầy địch ý này.
- Các người tên gọi là gì?
Hắn quả thật không biết rõ ràng lắm thân phận của hai gã quân nhàn sĩ quan lạnh lùng này.
- Thường Nhất, Thường Nhị.
Hai gã quân nhân đồng thời trầm giọng hồi đáp:
- Đây là tên hiệu do chính sư đoàn trưởng chúng tôi đặt cho ngay từ khi chúng tôi nhập ngũ. Ngày nào còn chưa xuất ngũ, như vậy chúng tôi cũng chỉ biết tên hiệu mà thôi.
Sư Đoàn nào?
Sư Đoàn Thiết Giáp số 7, Quán khu IV.
Chương 23: Sư đoàn Thiết giáp 7 trả thù (2)
Hứa Nhạc trước giờ vẫn chưa từng nghe nói qua Sư đoàn Thiết giáp số 7, tự nhiên cũng không biết rõ ràng vị sư đoàn trưởng đó là nhân vật lợi hại không thể đụng vào đến cõ nào. Trong lòng hắn chỉ là nổi lên một trận nghi hoặc mãnh liệt.
Bản thân mình cho tới bây giờ cũng chưa từng đi đến tinh cầu S3 lần nào, cho nên cũng chưa hề có bất cứ giao tế gì với người của Quân Khu IV cả. Thế nhưng vì sao hai gã quân nhân trước mắt nhìn giống như con hổ đói kia, lại tràn ngập sát ý đối với bản thân mình như vậy?
Hai gã quân nhân phân biệt đứng hai bên trái phải của Hứa Nhạc, đột nhiên hít dài một hơi. Các khớp xương trên người bọn họ đột nhiên lại vang lên những thanh âm rắc rắc liên tiếp.
Khiến cho người khác cảm thấy khiếp sợ chính là,thân thể của bọn họ cũng theo những thanh âm rắc rắc này, cảm giác giống như là phình lớn lên một chút. Bộ quân phục trên người của bọn họ rất nhanh trở nên căng cứng.
Những gã quân nhân đang đứng xung quanh đó quan chiến, trong lòng chợt dâng lên một cám giác quái dị, đồng thời theo bản năng nới rộng diện tích ra một chút. Bao gồm cả Hoa Tiểu Ty trong đó, tất cả các quân nhân đứng xem đều mang theo chút nghi hoặc mà cảnh giác giương mắt ngắm nhìn một màn này.
Bọn họ đều rất rõ ràng, hai gã quân nhân lúc này đứng ra khiêu chiến, chính là hai gã có thành tích thực chiến xếp thứ hạng rất cao trong lần khảo hạch lần này, hơn nữa đều là những kẻ xuất thân từ Sư đoàn Thiết Giáp số 7 của Quân Khu IV, cũng chính là đơn vị bộ đội nổi tiếng hung mãnh nhất trong quân đội Liên Bang.
Những kẻ đã được đích thân vị sư đoàn trưởng khủng bố kia lựa chọn đến đây nhận huấn luyện, nhất định là những kẻ ưu tú nhất trong Sư đoàn Thiết Giáp số 7.
Nói như vậy bọn họ sẽ có thực lực cận chiến khủng bố đến thế nào? Huống chi nhìn tình trạng hiện tại của hai gã quân nhân Sư đoàn Thiết Giáp 7 kia mà nói, có thể thấy được bọn họ từng học tập qua một số kỹ xảo chiến đấu nào đó trong Tu Thân Quán. Hai gã quân nhân khủng bố như vậy lấy hai chọi một cùng tấn công Hứa giáo quan trẻ tuổi kia, hắn có thể chống đỡ nổi hay không đây?
Mọi người đều đồng thời cảm giác được một cỗ nguy hiểm trào ngập trong sân thể dục này. Hiện tại ở đây cũng không có bất cứ Chủ quản cao cấp cùng với Hiến Binh nào cả, nhưng mà nói thế nào thì hai gã quân nhân kìa cũng không thể nào dám hạ thủ tàn nhẫn không chút nương tay được, nhưng không biết vì cái gì, mọi người ở đây đều cảm giác được dường như là sắp có nguy hiểm phát sinh rồi.
Những thành viên của Tiểu đội 7 ở bên ngoài lúc này đều đã đứng thẳng người lên cả. Bọn họ đều là những chiến sĩ đã từng trải qua chiến đấu sinh tử, mơ hồ cảm giác được một cỗ sát khí mãnh liệt bốc lên trong sân thể dục, nên tất cả đều chuyển hết sang trạng thái chuẩn bị chiến đấu.
Nhất là đồng tử của Hùng Lâm Tuyền thoáng hơi co lại. Hắn nhớ lại lời giao phó của Bạch Ngọc Lan trước đây, lúc này vẫn còn nằm trên giường bệnh, bàn tay hắn theo bản năng co lại, đưa xuống bên dưới cái bục đá nặng nề bên dưới, thoáng dùng sức nhàn nhạt.
Mà lúc này, Hứa Nhạc đang đứng giữa sàn đấu, trong đầu đang không ngừng tự hỏi sự âm trầm cùng với hận ý trong mắt hai gã quân nhân kia là từ đâu mà đến. Hắn cúi đầu, trầm mặc, tâm trí hoàn toàn chìm đắm trong suy nghĩ không hề quan tàm đến bất cứ gì xung quanh. Ngay lập tức hắn cảm giác được một luồng gió giống như là cơn bão cấp chín áp đến
Thường Nhất Thường Nhị, hai gã quân nhân cận chiến mạnh mẽ của Sư đoàn Thiết Giáp số 7 này đạp mạnh chiếc giày quân dụng xuống mặt đất, hung hãn xoay xoay nhẹ mấy cái. Trong tiếng ma sát nhàn nhạt vang lên, thân thể hai người liền giống như là hai đầu mãnh hổ từ trên đỉnh núi phóng thẳng xuống đất, trong thời gian ngắn nhất đã rút ngắn khoảng cách với Hứa Nhạc, hướng thẳng về phía gã giáo quan đang cúi đầu trầm mặc mà đánh tới.
Một kẻ một quyền đánh thẳng về phía cằm của Hứa Nhạc, kẻ còn lại thì ngay lập tức áp sát thân thể của hắn, hất mạnh đầu gối lên đá thẳng vào phía đùi phải của Hứa Nhạc. Cách ra tay cực kỳ tàn nhẫn, mỗi động tác tấn công đều phát ra tiếng gió rít mãnh liệt.
Đây có thể nói là đánh lén, nhìn qua cũng có chút vô sỉ, thế nhưng lúc trước khi khiêu chiến, Hứa Nhạc cũng đã đồng ý, xem như là hắn đã chấp nhận trận đấu bắt đầu, nếu có gì cũng chỉ có thể nói là do hắn quá sơ suất mà thôi.
Hai gã quân nhân của Sư đoàn Thiết Giáp số 7 cuối cùng cũng có thể tìm ra được một cái cớ chính đáng, lập tức tấn công không chút nương tay. Đám người đứng xem hay là chính bản thân Hứa Nhạc, cuối cùng cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn một màn này phát sinh mà thôi.
Hứa Nhạc bỗng nhiên ngẩng đầu lên, trong cặp mắt khè nheo lại của bắn hiện lên một tia giận dữ. Sự phẫn nộ của hắn cũng không phải là bởi vì hai gã quân nhân này ra tay âm hiểm ngoan độc, mà là vì hắn nghĩ mãi, thủy chung vẫn không thể nào tìm ra được hận ý của đối phương từ đâu mà đến.
Trong khoảnh khắc như điện quang, tâm tình của hắn vẫn luôn trầm ồn như bàn thạch. Cũng giống như vô số thời khắc nguy hiểm hắn từng trải qua trước đây, hắn bình tĩnh hung hăng dậm một bước mạnh mẽ về phía trước.
Thân thể hắn giống như là một cây đinh mạnh mẽ đóng chặt xuống dưới đất vậy. Đồng thời, tay trái hắn khẽ lật một cái, đã bắt được cổ tay đang đấm mạnh về phía cằm của mình. Đùi phải của hắn cùng đồng thời co lên, ngăn lại phần đầu gối đánh thẳng vào phía hông của mình, dùng phần đùi phải che lại toàn bộ phần mềm dưới bụng, sau đó hất ngược phần chân của Thường Nhị ra một bên.
Nếu như là đối phó với người bình thường, với tốc độ cùng với kỹ xảo phản ứng mà hắn bày ra trong thời khắc này, đã là sự ứng đối hoàn mỹ đến cực điểm rồi. Dựa theo xu thế phát triển trong chiến đấu hiện tại, kế tiếp đó Hứa Nhạc sẽ tiến sát đến bên cạnh đối phương, dùng phần lưng mạnh mẽ hất văng một người ra ngoài, đồng thời tay trái của hắn sẽ thuận theo phần khuỷu tay của đối phương, lòn qua tay của hắn, đấm mạnh xuống phần nách cua đối phương, một quyền liền khiến cho huyết khí cua đối phương hoàn toàn tê liệt không thề nào tiếp lục chiến đấu nữa.
Nhưng mà điều khiến cho Hứa Nhạc không thể nào ngờ nổi chính là, tay trái của hắn mặc dù bắt được cổ tay đấm tới của Thường Nhất nhưng mà đầu ngón tay hắn tiếp xúc tựa như là một cái rễ cây cực kỳ cứng rắn vậy.
Nhất là những mạch máu trên cổ tay của Thường Nhất đột nhiên căng hẳn lên, giống như là chảy tràn mãnh liệt vậy, gần như là bạo mở mãnh liệt dưới lớp rễ cây cứng rắn kia. Bàn tay đang súc lực bấm xuống của hắn cũng không thể nào bấm chặt xuống phần cơ mạch trên tay của đối phương được.
Còn cái mà hắn đang mãnh liệt dựa vào, cũng giống như là hắn đang dựa vào một cái vách tường cực kỳ dày vậy. Nếu như hắn không thể nào dùng sức hất mạnh đối phương ra ngoài, như vậy hắn đã ngược lại đem toàn bộ phần sườn của mình lộ ra dưới thế tấn công của Thường Nhị.
Hứa Nhạc từ trước đến giờ đều chưa bao giờ xem nhẹ địch nhân của bản thân mình. Nhưng mà hắn cũng chưa hề xem hai gã quân nhân xa lạ này trở thành địch nhân bất cộng đái thiên của mình, cho nên tất cả những thủ đoạn cường hãn nhất của hắn cũng chưa từng thi triển ra. Tia lực lượng khủng bố trong thân thể của hắn cũng không hề điều động đến, kết quả hắn đã làm mất đi tiên cơ.
Chương 23: Sư đoàn Thiết giáp 7 trả thù (3)
Hai gã quân nhân của Sư đoàn Thiết Giáp số 7 tuyệt đối không từ bỏ cơ hội tốt này. Hàn quang trong mắt bọn chứng lóe lên, lập tức hướng về những chỗ yếu hại của Hứa Nhạc mà công kích tới.
Bốp bốp hai tiếng trầm đục vang lên. Ba thân ảnh trên sân thể dục rất nhanh chớp động, một bên tấn công còn một bên chống đỡ, giống như ba cái thân ảnh bình thường vậy. Trong thời gian ngắn, ba cái bóng đã biến thành cận thể chiến. Cục diện trong sân thể dục đã xảy ra những biến hóa tuyệt đối bất ngờ.
Chỉ thấy hai gã quân nhân của Quân Khu IV lúc này đã đột phá tầng phòng ngự của Hứa Nhạc. Hơn nữa lại còn dùng phương pháp tấn công hoàn toàn giống như đúc với động tác lúc nãy của Hứa Nhạc. Một kẻ đã cầm chặt cổ tay của hắn, một kẻ đã đứng sát người hắn, một tay đấm mạnh vào trong nách của hắn. Đây đúng là kỹ năng tấn công vô cùng tàn nhẫn trong chiến đấu cận thân, kỹ năng phá khớp tàn khốc.
Nếu như lúc này hay gã quân nhân đồng thời bộc phát ra sức lực, như vậy cho dù các khớp tay của Hứa Nhạc mạnh mẽ , ít nhất vẫn có thể hoàn hảo, thế nhưng toàn bộ phần xương sụn trên tay của Hứa Nhạc tất nhiên là sẽ vỡ vụn ra từng mảnh nhỏ.
Hai gã quân nhân của Sư đoàn Thiết Giáp số 7 này cũng không có lập tức dùng sức phát lực để tấn công, chỉ là vẫn duy trì mãi tư thế đó. Tựa hồ như là bọn họ muốn hướng về đám quân nhân đứng bốn phía xung quanh phô bày ra hình dáng thất bại của Hứa Nhạc.
Bọn họ lúc này đang đứng sát bên cạnh Hứa Nhạc, nhìn chằm chằm thẳng vào mặt của hắn, căn bản không lo đến chuyện Hứa Nhạc có thể chuyển bại thành thắng lúc này. Bởi vì hiện tại bất luận thực lực song phương có chênh lệch đến mức nào chăng nữa, nhưng hiện tại bọn họ đã chiếm được ưu thế vật lý tuyệt đối, chính là phương thức đòn bẩy tay. Hai cánh tay của Hứa Nhạc lúc này đã bị bọn họ khống chế hoàn toàn, xem ra căn bản cũng không cách nào dùng sức phản kháng được nữa.
Đám quân nhàn sì quan đứng xem xung quanh, mặc dù lúc bắt đầu khiêu chiến cũng cảm nhận được một chút khí tức nguy hiểm phát ra, thế nhưng lúc này phát hiện hai gã quân nhàn kia tựa hồ đã đánh bại được Hứa giáo quan, thế nhưng vẫn mài duy trì loại tư thế này, không có tiếp lục hạ thủ tàn nhẫn.
Trong lòng bọn họ nghĩ rằng hai người kia mặc dù là những gã quân nhân băng lãnh được đích thân Đỗ sư đoàn trưởng huấn luyện ra, thế nhưng chung quy cũng vẫn là không dám lấy thân phận bọc viên mà thương tổn giáo quan, cho nên trong lòng cũng tạm thời thả lỏng một hơi.
Chỉ có đám người Hùng Lâm Tuyền đứng bên ngoài, lãnh ý trong cặp mắt bọn họ cũng càng ngày càng nồng đậm hơn. Năm ngón tay mạnh mẽ bóp mạnh lên cái bục đá nặng nề bên dưới bắt đầu phát lực. Khuôn mặt hắn khẽ tái nhợt, một chút bột đá tuôn rơi xuống, đúng là đem cái bục đá nặng hơn sáu mươi kg bên dưới nhấc lên khỏi mặt đất hơn một tấc.
Không khí trong khu thể dục trở nêu đặc biệt trầm mặc, có chút quái dị cùng với thoáng chút xấu hổ. Hứa Nhạc thân là giáo quan lại bị hai gã học viên hoàn toàn khống chế. Tuy rằng độ tuổi của Hứa Nhạc so với độ tuổi mấy gã quân nhân kia còn nhỏ hơn một chút, hơn nữa Hứa Nhạc lại còn chưa từng có lý lịch nhập ngũ nào, chưa từng trải qua chiến đấu sinh tử trên chiến trường. Nhưng mà hắn chung quy vẫn là một gã giáo quan, lúc này tư thế lại mất mặt như vậy, vẫn khiến người khác có cảm giác kỳ dị.
- Sư đoàn trưởng từng nói qua, tốc độ cộng với lực lượng chính là thực lực. Thực lực của một người nói thế nào cùng là có hạn mà thôi.
Khuôn mặt của Thường Nhất lúc này kề sát bên khuôn mặt của Hứa Nhạc, trong ánh mắt của hắn tràn ngập một cỗ khí tức lạnh lùng cùng với trào phúng mãnh liệt. Hắn dùng ngữ khí như dạy bảo người khác mà nói:
- Tốc độ càng nhanh, như vậy sức mạnh khi ra quyền sẽ càng yếu đi. Cái mà ngài đánh lúc này cũng chỉ là huơ tay múa chân nhìn đẹp mắt mà thôi. Những người xuất thân từ Sư đoàn Thiết Giáp 7 bọn ta, cũng không giống như những gã gia hoa bình thường, không thể chịu nổi một đấm đâu...
Hai cánh tay hoàn toàn bi khống chế, các khớp nối thì lại bẻ ngược về phía sau. Nếu như dùng kiến thức sinh học về cấu tạo sinh lý cùng với xương cốt trụ cột của nhân loại bình thường mà nói, thì lúc này Hứa Nhạc đã hoàn toàn bị khống chế rồi. Cho nên gã quân nhân của Sư đoàn Thiết Giáp 7 kia mới có tâm tình mà thưởng thức sự thất bại của Hứa Nhạc, trào phúng sự vô năng của hắn.
- Tôi chịu thua.
Hứa Nhạc khẽ mỉm cười, nói thẳng. Hắn đối với chuyện thắng bại này cũng tuyệt không hề quan tâm đến. Mà ngược lại, hắn đối với sự oán hận cùng với hận ý của đối phương với mình lại cực kỳ quan tâm. Hơn nữa hắn thật sự muốn biết gã quân nhân sĩ quan của Sư đoàn Thiết Giáp 7 này tiếp theo sẽ có phan ứng như thế nào.
Gã quân nhân có chút không ngờ tới Hứa Nhạc sẽ nhận thua một cách rõ ràng vả lưu loát đến như vậy. Hắn khẽ rùng mình một cái, sau đó tàn nhẫn nói:
- Không chấp nhận.
Trong câu nói của hắn tràn ngập một cỗ băng lãnh vô cùng.
- Ngài là giáo quan, nếu như chúng ta giết ngài, chúng ta khẳng định là bị đưa lên Tòa án Quân sự. Nhưng ta nghĩ rằng, nếu chỉ đem hai cánh tay của ngài bẻ gãy đi, chắc cũng sẽ không gây ra quá nhiều vấn đề gì.
Trong mắt của hắn toát ra một luồng quang mang tàn nhẫn băng lạnh, trầm giọng nói:
- Trong những cuộc đối chiến cận thân của bộ đội Đặc chủng bình thường, cũng rất thường xuyên phát sinh ra loại tình huống ngộ thương như thế này, chẳng phải sao?
Thanh âm nói chuyện trong sân thể dục lúc này lại cực nhỏ, tốc độ nói lại cực nhanh. Đám quân đứng xem xung quanh cũng không hề nghe được bọn họ đang trao đổi cái gì. Một số người còn đang nghi hoặc, tại sao lúc này Hứa giáo quan còn chưa chấp nhận chịu thua.
Hứa Nhạc trầm mặc trong khoảnh khắc, sau đó mới thấp giọng nói:
- Một khi đã là báo thù, vậy thì cho tôi biết nguyên nhân tại sao đi. Như vậy các người báo thù mới sảng khoái một chút có phải không?
- Phác Chí Hạo, chính là người của Sư đoàn Thiết Giáp 7 của chúng ta.
Thường Nhất lạnh lùng nói:
- Ta và hắn gia nhập sư đoàn cùng một lúc.
Hứa Nhạc ngẩng đầu nhìn lên, trong cặp mắt hiện lên một tia nghi hoặc không hiểu nhàn nhạt.
Cơ hồ đồng thời lúc đó, trong mắt hai gã quân nhân của Sư Đoàn Thiết Giáp 7 cùng toát ra vẻ tàn nhẫn mãnh liệt. Thân thể hai người đồng thời gồng lên một chút, hai tay bọn chúng đồng thời đẩy mạnh về phía phần khớp tay của Hứa Nhạc, hung hăng gật mạnh xuống một cái.
Đám quân nhân đứng xem bên ngoài mặc dù không phải là cao thủ chiến đấu cận thân, thế nhưng thân là những quân nhân sĩ quan ưu tú được quân đội Liên Bang đặc biệt bồi dưỡng ra, đều sẽ có được ánh mắt nhìn tình huống cực kỳ chính xác. Hai gã quân nhân của Sư đoàn Thiết Giáp 7 ở giữa sân thể dục kìa vừa mới dẫm chân mạnh một cái, ít nhất có hơn phân nửa người bên dưới có thể đoán ra được động tác tiếp theo của hai người.
Chương 23: Sư đoàn Thiết giáp 7 trả thù (4)
Cái này nói thế nào cũng chỉ là một trận khiêu chiến cực kỳ bình thường trong quân doanh mà thôi, rõ ràng là thắng bại đã phân định xong, ai lại nghĩ đến sự tình như thế này còn chưa có chấm dứt cơ chứ?
Trong khoảng thời gian hai tháng gần đây, mặc dù đám quân nhân của khóa huấn luyện robot MX đã thống hận đến cực diểm, thế nhưng sau khi thông qua khảo hạch xong, bọn họ đối với gã Hứa giáo quan trẻ tuổi mang kính râm lãnh khốc kìa sớm cũng không còn quá nhiều hận ý nữa.
Bọn họ trước giờ cùng đều có tố chất cực tốt hơn nữa cũng từng trải qua những cuộc huấn luyện vô cùng nghiêm khắc, cho nên trong lòng cũng hiểu rất rõ ràng, buổi khiêu chiến ngoài dự liệu ngày hôm nay, phần lớn chính là nối theo những truyền thống thiết huyết trước giờ trong quân đội Liên Bang mà thôi.
Xét theo ý nghĩa đó mà nói, buổi khiêu chiến lần này cũng chỉ là một trò chơi bình thường giữa đám nam nhân quân đội mà thôi.
Thế nhưng không ngờ hai gã quân nhân đến từ Sư đoàn Thiết Giáp 7 này, cư nhiên lại ở trên sân thể dục này, trước mặt bàn dân thiên hạ nhìn như vậy, lại muốn đem hai cánh tay của Hứa giáo quan trẻ tuổi kìa bẻ gãy.
Chẳng lẽ những gã binh lính do Đỗ sư đoàn trưởng của Sư đoàn Thiết Giáp 7 này, quả nhiên chính là lãnh khốc tàn nhẫn khác hẳn người bình thường như vậy, ngay cả quân pháp cũng không thèm để vào mắt hay sao?
Hay là nói bọn hắn ỷ có Sư đoàn Thiết Giáp 7 làm chỗ dựa vững chắc, hoàn toàn không xem quân pháp vào trong mắt mình hay sao?
Trong một tràng khiếp sợ này, sắc mặt Lan Hiểu Long và Chu Ngọc đồng thời kịch biến, lập tức nhào tới. Thế nhưng vẫn còn một người khác phản ứng còn nhanh hơn bọn hắn rất nhiều.
Đám quân nhàn trong sân chỉ nghe một tiếng cách giòn tan, cái bục đá nặng nề đã bị người khác mạnh mẽ nhấc lên. Hùng Lảm Tuyền quát lớn một tiếng, hay tay ôm chặt cái bục đá bằng xi măng nặng nề bên cạnh sân thể dục, tựa như một cơn lốc xoáy, vượt thẳng qua đám người phía trước, mạnh mẽ không chút do dự quăng mạnh xuống phía giữa sân.
Một thanh âm trầm đục vang lên, cái bục đá xi măng nặng nề, hung hăng nện mạnh xuống mặt đất tạo thành một cái hố trên mặt sân phẳng lỳ. Chỉ là trong nháy mắt đó, không biết bao nhiêu mảnh vụn xi măng bị lực lượng nặng nề đánh cho văng lên, bay toán loạn khắp bốn phía xung quanh.
Nhưng mà ngay sau đó, Hùng Lâm Tuyền vừa mới quăng khối đá nặng nề kia xuống, khẽ vung nhẹ hai cánh tay của mình, kinh ngạc nhìn vào chỗ khối đá xi măng vừa quăng xuống, khiếp sợ chớp chớp mắt nhìn trân trối.
Hai tay hắn chỗ hỗ khẩu đã bị rách ra một đường dài, máu tươi chảy xuống nhỏ giọt thế nhưng hắn cũng không hề cảm giác được điều đó, chỉ đứng lặng đó mà nhìn. Toàn bộ sân thể dục cũng là một mảnh tĩnh lặng không một tiếng động. Bởi vì một kích lôi đình của hắn hoàn toàn... đánh vào khoảng không.
Ở giữa sân vận động, ngay bên cạnh cái bục đá vừa rơi xuống khi nãy, ba người đang đứng ở đó thế nhưng vẫn duy trì y nguyên tư thế giống như lúc đầu, giống như là chưa hề di động lấy một chút nào vậy.
Có thể tránh thoát được một kích khủng bố vừa rồi, chính là do vào thời khắc cuối cùng, có một người nào đó, cư nhiên còn có chút dư lực lùi về phía sau, hơn nữa lại còn có đủ sức lôi theo hai người khác mạnh mẽ lui về phía sau ba bước nữa.
Có thể làm được chuyện này, tuyệt đối cũng chỉ có một người làm được.
Ánh mắt hai gã quân nhân của Sư đoàn Thiết Giáp 7 mắt co rút lại, mang theo vẻ hoảng sợ vô cùng nhìn chằm chằm vào mặt của Hứa Nhạc. Khi bọn họ tàn nhẫn phát lực hạ thủ, bọn họ lại phát hiện ra cánh tay của Hứa Nhạc cũng không hề dễ dàng bẻ gãy giống như bản thân mình từng tưởng tượng. Thậm chí ngay cả một chút bẻ cong xuống cũng không hề làm được.
Đây đã hoàn toàn vượt ra khỏi phạm vi nguyên tắc sính lý cùng với cấu tạo vật lý của thân thể con người rồi. Cánh tay của đối phương, dường như là hoàn toàn đúc bằng thép nguội vậy.
Ánh mắt của Hứa Nhạc trở nên trong sáng dị thường, nhìn về phía đối phương, thành khẩn nói:
- Lùi lại đi. Chuyển lời về cho sư đoàn trưởng các người, nói rằng những đạo lý của hắn áp dụng với ta, chỉ là những lời nói nhảm mà thôi. Tốc độ của ta rất nhanh, hơn nữa sức mạnh cũng rất lớn đó.
Ngay tại thời khắc Hùng Lâm Tuyền quang mạnh cái bục đá nặng nề kìa về phía giữa sân, Hứa Nhạc, trong tình huống hai cánh tay hoàn toàn bị khống chế, đã trong thời khắc điện quang lửa thạch đó, kéo nhanh hai gã quân nhân của Sư đoàn Thiết Giáp 7, mạnh mẽ lui nhanh về phía sau mấy bước.
Bản thân hắn theo đạo lý vốn là cũng không thể nào còn sức để phản kháng nữa, thế nhưng lại có thể sử dụng lực lượng của một người bình thường, kéo toàn bộ thân thể của ba người về phía sau mấy bước. Điều này chứng minh được một chuyện, hắn mãi cho đến lúc này cũng hoàn toàn nắm vững cục diện trong tay.
Hai gã quân nhân Sư đoàn Thiết Giáp 7, mãi cho đến lúc này, mới biết được hóa ra bản thân mình đã đụng phải một khối thiết bản chân chính. Lúc trước trong trận giao thủ giữa Hứa Nhạc và Hoa Tiểu Ty, Hứa Nhạc chính là thể hiện ra kỹ xảo chiến đấu cận thân cực kỳ tinh chuẩn cùng với tốc độ nhanh vô cùng. Còn sức mạnh thực lực thật sự của hắn thì vẫn mãi cất dấu cho đến hiện tại vẫn chưa thể biện ra.
Một khi đã phán đoán sai lầm, hai gã quán nhân nhất thời lâm vào khốn cảnh. Toàn bộ sức lực trong cơ thể của bọn họ, lúc này cùng đã hoàn toàn áp xuống trên các khớp nối trên hai cánh tay của Hứa Nhạc. Thế nhưng bọn họ lại không thể tạo thành bất cứ tác dụng nào, tựa như hai con côn trùng rên rỉ múa máy hai cái càng mỏng manh, không ngừng đập lên trên khối đá tảng khổng lồ, không hề để lại bất cứ dấu vết gì trên đó.
Ngữ khí nói chuyện của Hứa Nhạc quả thật là vô cùng bình thường, thế nhưng khí lực của hắn xác thật là vô cùng lớn. Đi theo Phong Dư đại thúc rèn luyện nhiều năm đến như vậy, từ sau khi đi đến Thủ Đô Tinh Quyển, ngoại trừ Lý Cuồng Nhân ra, hắn vốn không hề gặp qua bất cứ nhân vật nào có thể chính diện đối kháng với mình cả.
Các kỹ năng đánh trật khớp nối cực kỳ tàn nhẫn đã hoàn toàn mất đi hết hiệu lực. Trong mắt hai gã quân nhân của Sư đoàn Thiết Giáp 7 chợt lóe lên vẻ hoảng sợ kinh khủng. Thường Nhất sắc mặt tái nhợt, trong cặp mắt của hắn mặc dù toát ra một tia tuyệt vọng nhàn nhạt,thế nhưng vẫn hoàn toàn không từ bỏ ý nhiệm đánh nhau trong đầu.
Hai tay hắn từ bỏ ý định áp chế các khớp nối trên cánh tay của Hứa Nhạc, biến thành hai con độc xà bình thường, uốn theo cánh tay của Hứa Nhạc quấn quanh mà lên. Cánh tay của hắn mang theo tiếng gió gào thét rít gào, ngón tay giũa thoáng nhếch lên một chút đâm thẳng vào chỗ khóe mắt của Hứa Nhạc. Vào giờ phút này. hắn cũng hoàn toàn không có từ bỏ ý định, thể hiện ra thủ đoạn tuyệt đối chí tử và ngoan độc!
Lúc trước mấy đầu ngón tay của Hứa Nhạc bị cổ tay của Thường Nhất cùng với thân thể của Thường Nhị hất văng ra ngoài, không thể phát lực, đó là bởi vì đối thương ở trong Tu Thân Quán cùng với Sư đoàn Thiết Giáp 7 học được một số công phu khó luyện, thân thể vô cùng cường hãn.
Nhưng nguyên nhân quan trọng hơn nữa chính là, hắn khi ra tay cũng không hề điều động đến cỗ lực lượng khủng bố chân thật bên trong thân thể của mình. Lúc này cỗ nhiệt lượng nóng bỏng kia chợt từ phía sau lưng hắn tuôn trào mà ra, lan tràn đến từng mỗi một kinh mạch bên trong tứ chi, thân thể.
Mỗi một sợi tế bào trong cơ thể đều bị ma sát mãnh liệt, mỗi một sợi cơ bắp tựa hồ cũng được khuếch trương mãnh liệt. Lực lượng bên trong cơ thể vô cùng hùng hậu, toàn thân sức mạnh dâng tràn, lại như thế nào có thể khiến cho đối phương có cơ hội phản kích được cơ chứ?
- Ngày nào có thể đánh bại được tôi, sau đó hãy tính tới chuyện thao tác robot mà khiêu chiến tôi.
Hắn mỉm cười nói, tưởng tượng đến chuyện không cần phải điều khiển robot mà cũng không lộ ra chuyện thực lực của mình không bằng Lý Cuồng Nhân, hắn liền cảm thấy cực kỳ vui mừng.
Hoa Tiểu Ty chống nửa thân trên ngồi dậy, ói ra một ngụm vừa đất cát vừa nước miếng, có chút oán hận nói:
- Chẳng qua là do tôi khinh địch, bằng không nói thế nào cũng có thể kiên trì được thêm một chút nữa...
Quân nhân chính là đơn giản trực tiếp như vậy. Thất bại đó chính là thua, Hoa Tiểu Ty cũng không định kiên trì hay là cãi bướng gì cả. Chỉ là hắn mãi có cảm giác là từ đầu đã bị cái bộ dáng bình thường của gã giáo quan trẻ tuổi này đánh lừa, cho nên gần như là bị đánh phủ đầu không có khả năng hoàn trả, bằng không hắn nhất định có thể kiên trì thêm một khoảng thời gian nữa.
Nhưng mà khi hắn vừa mới ngẩng đầu dậy, đã thấy được khuôn mặt tươi cười rạng rỡ, thành khẩn đến cực hạn của gã giáo quan bình thường hắn rất không thích này.
Hắn nhất thời không khỏi trầm mặc không nói nên lời. Giờ phút này hắn đột nhiên phát hiện ra, gã Hứa giáo quan này khi không mang kính râm, khuôn mặt cười tủm tỉm tại sao lại có cảm giác thân thiết đến như thế, tựa hồ nhìn qua cũng không hề đáng giận giống như trước đây vậy.
Cũng không ai biết rõ ràng, trong vòng hai tháng tiến hành huấn luyện lớp học robot này, Hứa Nhạc mãi vẫn cứ mang trên mặt cặp kính râm kia chính là vì để che dấu nụ cười rạng rỡ mà chân thành của hắn cùng với bộ mặt dễ gần, cặp mắt mộc mạc không chút lực sát thương nào.
Hắn mãi vẫn muốn đóng vai trò một gã giáo quan lạnh lùng, lãnh khốc. Hắn có thể đem khóe môi của mình biến thành một đường cong nhếch mép kiêu ngạo, thể nhưng thủy chung vẫn không có biện pháp nào để xử lý được ánh mắt của hắn.
Hoa Tiểu Ty thoáng lắc lắc đầu mấy cái, sau đó chậm rãi đứng dậy, lủi thủi lui nhanh về phía sau. Hứa Nhạc liếc mắt nhìn đám quân nhân đứng xung quanh mình, mĩm cười bình tĩnh nói:
- Còn ai nữa không ?
Cũng không ai lên tiếng trả lời, có một số gã quân nhân tuy rằng tự nhận năng lực chiến đấu cận thân của mình mạnh hơn Hoa Tiểu Ty một chút, thế nhưng khi nghĩ đến cảnh phải đối mặt với thực lực cùng với cách chiến đấu nhìn bề ngoài thì hỗn loạn, nhưng kỳ thật thì lại sắc bén đến cực điểm kia, trong lòng bọn họ không hề có bất cứ niềm tin tưởng chiến thắng nào cả.
Thời khắc mà bọn họ nhìn thấy khuôn mặt mang theo nụ cười tùm tỉm rạng rỡ của Hứa giáo quan, nghĩ tới tình cảnh học tập về robot trong những ngày vừa qua, trong lòng lại trở nên bình tĩnh hơn không ít.
Trong lòng bọn họ nghĩ cũng giống như là Hoa Tiểu Ty vậy, vốn cũng chỉ là muốn lợi dụng trò đùa này để phát tiết cảm giác xúc động trong lòng của mình mà thôi. Hiện tại thấy thực lực của Hứa Nhạc như vậy, cộng với vẻ mặt rạng rỡ trước giờ vẫn cố gắng che dấu của hắn, nỗi oán giận trong lòng bọn họ cũng dần dần nhạt đi.
Trong một mảnh im lặng xung quanh như vậy, đột nhiên lại có người thấp giọng nói:
- Có thể chấp nhận một chọi hai hay không?
Hứa Nhạc thoáng có chút nghi hoặc liếc mắt quay đầu nhìn lại.
Vượt ngoài dự kiến cua mọi người, sau khi Hứa Nhạc thể hiện ra thực lực chiếu đấu cường hãn của mình, thế nhưng vẫn có quân nhân nào đó đứng ra trầm giọng khiêu chiến với Hứa giáo quan như vậy.
Kẻ đứng ra khiêu chiến lấn này, chính là người đến từ Quân Khu IV, chính là hai gã trước đây đã dùng ánh mắt âm lãnh dò xét Hứa Nhạc. Có lẽ bọn họ đối với năng lực chiến đấu của bản thân mình có chút tâm đắc.
Thế nhưng kỳ dị chính là, tất cả mọi người ở đây đều không biết vì nguyên nhân gì mà bọn họ tựa hồ như cố gắng tìm mọi cơ hội để ra mặt đả kích Hứa Nhạc cho bằng được như vậy.
Đám quân nhân đứng xung quanh đồng loạt càu mày lại, nghĩ thầm cho dù cũng đã biết rõ ràng quân hàm của vị giáo quan này, nhưng bọn họ cũng không phải là học viên chân chính, đứng ra khiêu chiến một gã giáo quan nhỏ tuổi, cho dù bị thua cũng đủ để dọa người rồi.
Nhưng tại sao lại đòi đối chiến hai đối một cơ chứ? Chẳng qua khi đám quân nhân này nhận ra được thân phận thật sự của hai người đứng ra khiêu chiến, những lời nguyên bản bọn họ định nói ra, đồng thời nhất loạt trở thành một mảnh băng tuyết, nắm chặt lại dưới khóe răng không thể nào toát ra khỏi cặp môi của bọn họ.
Hai gã quân nhân ra mặt khiêu chiến này, trong lớp bọc robot từ đầu đến giờ đều luôn trầm mặc dị thường, thực thi đúung bổn phận học viên của mình. Thế nhưng trên thực tế, hai người bọn họ lại đặc biệt hấp dẫn sự chú ý của người khác, bởi vì hai người này đặc biệt xuất thân từ Sư đoàn Thiết giáp số 7, Sư đoàn vương bài cua Quân khu IV.
Nghĩ đến những thành tích sáng rọi chói mắt vô cùng của đối phương trong Liên Bang, rồi lại đến vị sư đoàn trưởng trẻ tuổi nhưng lại lãng nhân lãnh liệt kinh khủng kia, mặc dù đám quân nhân trong căn cứ huấn luyện này đều là những đứa con cưng trong quân đội Liên Bang, thế nhưng bọn họ cũng không có ai nguyện ý đì trêu chọc vào bọn họ.
Ai cũng đều biết tiếng vị Đỗ sư đoàn trưởng kia lãnh khốc vô tình đến mức nào, hơn nữa lại còn cực kỳ che đậy khuyết điểm, bênh vực cho thuộc bạ hết mức. Nếu như có thể ở dưới trướng của vị sư đoàn trưởng như thế mà tác chiến, không hề nghi vấn chính là chuyện hưng phấn cùng với hạnh phúc đến cực điểm.
Nhung mà nếu là chuyện cùng với đám quân nhân là thuộc hạ của ông ta trở mặt, đó tuyệt đối không phải là chuyện khôn ngoan gì.
Ánh mắt của Hứa Nhạc dần dần nheo chặt lại, im lặng nhìn hai gã quân nhân đang từ trong đám người đó chầm chậm đi ra. Bằng vào năng lực nhìn thấu lòng người mạnh mẽ mà Phong Dư đại thúc cực kỳ tán thưởng của hắn, hắn có thể phát giác ra được rất rõ ràng.
Giấu sau bề ngoài lạnh lùng, khuôn mặt thật thà tầm thường của hai gã quân nhân này là một cỗ khí thế lãnh lệ mãnh liệt cùng với ý muốn khiêu chiến với mình để giãi tỏa nối ấm ức của Hoa Tiểu Ty là hoàn toàn bất đồng. Hai gã quân nhân sì quan này nhất định là có những ý đồ khác.
Một gã quân nhàn trong số hai người đó lạnh lùng nói:
- Chúng tôi là học viên, chỉ là muốn thỉnh giáo với Hứa giáo quan một chút, xin phép ngài đồng ý.
Hứa Nhạc khẽ rùng mình, hắn đưa tay vuốt nhẹ mái tóc hơi có chút rối loạn trên đầu mình,rồi đưa cặp kính râm trong tay mình cho Chu Ngọc cầm giúp, thoáng nâng tay phải lên, khẽ làm chút hành động khởi động nhàn nhạt. Hắn lại phát hiện ra bản thân mình tựa hồ như không hề có bất cứ lý do gì để mà cự tuyệt trận khiêu chiến đầy địch ý này.
- Các người tên gọi là gì?
Hắn quả thật không biết rõ ràng lắm thân phận của hai gã quân nhàn sĩ quan lạnh lùng này.
- Thường Nhất, Thường Nhị.
Hai gã quân nhân đồng thời trầm giọng hồi đáp:
- Đây là tên hiệu do chính sư đoàn trưởng chúng tôi đặt cho ngay từ khi chúng tôi nhập ngũ. Ngày nào còn chưa xuất ngũ, như vậy chúng tôi cũng chỉ biết tên hiệu mà thôi.
Sư Đoàn nào?
Sư Đoàn Thiết Giáp số 7, Quán khu IV.
Chương 23: Sư đoàn Thiết giáp 7 trả thù (2)
Hứa Nhạc trước giờ vẫn chưa từng nghe nói qua Sư đoàn Thiết giáp số 7, tự nhiên cũng không biết rõ ràng vị sư đoàn trưởng đó là nhân vật lợi hại không thể đụng vào đến cõ nào. Trong lòng hắn chỉ là nổi lên một trận nghi hoặc mãnh liệt.
Bản thân mình cho tới bây giờ cũng chưa từng đi đến tinh cầu S3 lần nào, cho nên cũng chưa hề có bất cứ giao tế gì với người của Quân Khu IV cả. Thế nhưng vì sao hai gã quân nhân trước mắt nhìn giống như con hổ đói kia, lại tràn ngập sát ý đối với bản thân mình như vậy?
Hai gã quân nhân phân biệt đứng hai bên trái phải của Hứa Nhạc, đột nhiên hít dài một hơi. Các khớp xương trên người bọn họ đột nhiên lại vang lên những thanh âm rắc rắc liên tiếp.
Khiến cho người khác cảm thấy khiếp sợ chính là,thân thể của bọn họ cũng theo những thanh âm rắc rắc này, cảm giác giống như là phình lớn lên một chút. Bộ quân phục trên người của bọn họ rất nhanh trở nên căng cứng.
Những gã quân nhân đang đứng xung quanh đó quan chiến, trong lòng chợt dâng lên một cám giác quái dị, đồng thời theo bản năng nới rộng diện tích ra một chút. Bao gồm cả Hoa Tiểu Ty trong đó, tất cả các quân nhân đứng xem đều mang theo chút nghi hoặc mà cảnh giác giương mắt ngắm nhìn một màn này.
Bọn họ đều rất rõ ràng, hai gã quân nhân lúc này đứng ra khiêu chiến, chính là hai gã có thành tích thực chiến xếp thứ hạng rất cao trong lần khảo hạch lần này, hơn nữa đều là những kẻ xuất thân từ Sư đoàn Thiết Giáp số 7 của Quân Khu IV, cũng chính là đơn vị bộ đội nổi tiếng hung mãnh nhất trong quân đội Liên Bang.
Những kẻ đã được đích thân vị sư đoàn trưởng khủng bố kia lựa chọn đến đây nhận huấn luyện, nhất định là những kẻ ưu tú nhất trong Sư đoàn Thiết Giáp số 7.
Nói như vậy bọn họ sẽ có thực lực cận chiến khủng bố đến thế nào? Huống chi nhìn tình trạng hiện tại của hai gã quân nhân Sư đoàn Thiết Giáp 7 kia mà nói, có thể thấy được bọn họ từng học tập qua một số kỹ xảo chiến đấu nào đó trong Tu Thân Quán. Hai gã quân nhân khủng bố như vậy lấy hai chọi một cùng tấn công Hứa giáo quan trẻ tuổi kia, hắn có thể chống đỡ nổi hay không đây?
Mọi người đều đồng thời cảm giác được một cỗ nguy hiểm trào ngập trong sân thể dục này. Hiện tại ở đây cũng không có bất cứ Chủ quản cao cấp cùng với Hiến Binh nào cả, nhưng mà nói thế nào thì hai gã quân nhân kìa cũng không thể nào dám hạ thủ tàn nhẫn không chút nương tay được, nhưng không biết vì cái gì, mọi người ở đây đều cảm giác được dường như là sắp có nguy hiểm phát sinh rồi.
Những thành viên của Tiểu đội 7 ở bên ngoài lúc này đều đã đứng thẳng người lên cả. Bọn họ đều là những chiến sĩ đã từng trải qua chiến đấu sinh tử, mơ hồ cảm giác được một cỗ sát khí mãnh liệt bốc lên trong sân thể dục, nên tất cả đều chuyển hết sang trạng thái chuẩn bị chiến đấu.
Nhất là đồng tử của Hùng Lâm Tuyền thoáng hơi co lại. Hắn nhớ lại lời giao phó của Bạch Ngọc Lan trước đây, lúc này vẫn còn nằm trên giường bệnh, bàn tay hắn theo bản năng co lại, đưa xuống bên dưới cái bục đá nặng nề bên dưới, thoáng dùng sức nhàn nhạt.
Mà lúc này, Hứa Nhạc đang đứng giữa sàn đấu, trong đầu đang không ngừng tự hỏi sự âm trầm cùng với hận ý trong mắt hai gã quân nhân kia là từ đâu mà đến. Hắn cúi đầu, trầm mặc, tâm trí hoàn toàn chìm đắm trong suy nghĩ không hề quan tàm đến bất cứ gì xung quanh. Ngay lập tức hắn cảm giác được một luồng gió giống như là cơn bão cấp chín áp đến
Thường Nhất Thường Nhị, hai gã quân nhân cận chiến mạnh mẽ của Sư đoàn Thiết Giáp số 7 này đạp mạnh chiếc giày quân dụng xuống mặt đất, hung hãn xoay xoay nhẹ mấy cái. Trong tiếng ma sát nhàn nhạt vang lên, thân thể hai người liền giống như là hai đầu mãnh hổ từ trên đỉnh núi phóng thẳng xuống đất, trong thời gian ngắn nhất đã rút ngắn khoảng cách với Hứa Nhạc, hướng thẳng về phía gã giáo quan đang cúi đầu trầm mặc mà đánh tới.
Một kẻ một quyền đánh thẳng về phía cằm của Hứa Nhạc, kẻ còn lại thì ngay lập tức áp sát thân thể của hắn, hất mạnh đầu gối lên đá thẳng vào phía đùi phải của Hứa Nhạc. Cách ra tay cực kỳ tàn nhẫn, mỗi động tác tấn công đều phát ra tiếng gió rít mãnh liệt.
Đây có thể nói là đánh lén, nhìn qua cũng có chút vô sỉ, thế nhưng lúc trước khi khiêu chiến, Hứa Nhạc cũng đã đồng ý, xem như là hắn đã chấp nhận trận đấu bắt đầu, nếu có gì cũng chỉ có thể nói là do hắn quá sơ suất mà thôi.
Hai gã quân nhân của Sư đoàn Thiết Giáp số 7 cuối cùng cũng có thể tìm ra được một cái cớ chính đáng, lập tức tấn công không chút nương tay. Đám người đứng xem hay là chính bản thân Hứa Nhạc, cuối cùng cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn một màn này phát sinh mà thôi.
Hứa Nhạc bỗng nhiên ngẩng đầu lên, trong cặp mắt khè nheo lại của bắn hiện lên một tia giận dữ. Sự phẫn nộ của hắn cũng không phải là bởi vì hai gã quân nhân này ra tay âm hiểm ngoan độc, mà là vì hắn nghĩ mãi, thủy chung vẫn không thể nào tìm ra được hận ý của đối phương từ đâu mà đến.
Trong khoảnh khắc như điện quang, tâm tình của hắn vẫn luôn trầm ồn như bàn thạch. Cũng giống như vô số thời khắc nguy hiểm hắn từng trải qua trước đây, hắn bình tĩnh hung hăng dậm một bước mạnh mẽ về phía trước.
Thân thể hắn giống như là một cây đinh mạnh mẽ đóng chặt xuống dưới đất vậy. Đồng thời, tay trái hắn khẽ lật một cái, đã bắt được cổ tay đang đấm mạnh về phía cằm của mình. Đùi phải của hắn cùng đồng thời co lên, ngăn lại phần đầu gối đánh thẳng vào phía hông của mình, dùng phần đùi phải che lại toàn bộ phần mềm dưới bụng, sau đó hất ngược phần chân của Thường Nhị ra một bên.
Nếu như là đối phó với người bình thường, với tốc độ cùng với kỹ xảo phản ứng mà hắn bày ra trong thời khắc này, đã là sự ứng đối hoàn mỹ đến cực điểm rồi. Dựa theo xu thế phát triển trong chiến đấu hiện tại, kế tiếp đó Hứa Nhạc sẽ tiến sát đến bên cạnh đối phương, dùng phần lưng mạnh mẽ hất văng một người ra ngoài, đồng thời tay trái của hắn sẽ thuận theo phần khuỷu tay của đối phương, lòn qua tay của hắn, đấm mạnh xuống phần nách cua đối phương, một quyền liền khiến cho huyết khí cua đối phương hoàn toàn tê liệt không thề nào tiếp lục chiến đấu nữa.
Nhưng mà điều khiến cho Hứa Nhạc không thể nào ngờ nổi chính là, tay trái của hắn mặc dù bắt được cổ tay đấm tới của Thường Nhất nhưng mà đầu ngón tay hắn tiếp xúc tựa như là một cái rễ cây cực kỳ cứng rắn vậy.
Nhất là những mạch máu trên cổ tay của Thường Nhất đột nhiên căng hẳn lên, giống như là chảy tràn mãnh liệt vậy, gần như là bạo mở mãnh liệt dưới lớp rễ cây cứng rắn kia. Bàn tay đang súc lực bấm xuống của hắn cũng không thể nào bấm chặt xuống phần cơ mạch trên tay của đối phương được.
Còn cái mà hắn đang mãnh liệt dựa vào, cũng giống như là hắn đang dựa vào một cái vách tường cực kỳ dày vậy. Nếu như hắn không thể nào dùng sức hất mạnh đối phương ra ngoài, như vậy hắn đã ngược lại đem toàn bộ phần sườn của mình lộ ra dưới thế tấn công của Thường Nhị.
Hứa Nhạc từ trước đến giờ đều chưa bao giờ xem nhẹ địch nhân của bản thân mình. Nhưng mà hắn cũng chưa hề xem hai gã quân nhân xa lạ này trở thành địch nhân bất cộng đái thiên của mình, cho nên tất cả những thủ đoạn cường hãn nhất của hắn cũng chưa từng thi triển ra. Tia lực lượng khủng bố trong thân thể của hắn cũng không hề điều động đến, kết quả hắn đã làm mất đi tiên cơ.
Chương 23: Sư đoàn Thiết giáp 7 trả thù (3)
Hai gã quân nhân của Sư đoàn Thiết Giáp số 7 tuyệt đối không từ bỏ cơ hội tốt này. Hàn quang trong mắt bọn chứng lóe lên, lập tức hướng về những chỗ yếu hại của Hứa Nhạc mà công kích tới.
Bốp bốp hai tiếng trầm đục vang lên. Ba thân ảnh trên sân thể dục rất nhanh chớp động, một bên tấn công còn một bên chống đỡ, giống như ba cái thân ảnh bình thường vậy. Trong thời gian ngắn, ba cái bóng đã biến thành cận thể chiến. Cục diện trong sân thể dục đã xảy ra những biến hóa tuyệt đối bất ngờ.
Chỉ thấy hai gã quân nhân của Quân Khu IV lúc này đã đột phá tầng phòng ngự của Hứa Nhạc. Hơn nữa lại còn dùng phương pháp tấn công hoàn toàn giống như đúc với động tác lúc nãy của Hứa Nhạc. Một kẻ đã cầm chặt cổ tay của hắn, một kẻ đã đứng sát người hắn, một tay đấm mạnh vào trong nách của hắn. Đây đúng là kỹ năng tấn công vô cùng tàn nhẫn trong chiến đấu cận thân, kỹ năng phá khớp tàn khốc.
Nếu như lúc này hay gã quân nhân đồng thời bộc phát ra sức lực, như vậy cho dù các khớp tay của Hứa Nhạc mạnh mẽ , ít nhất vẫn có thể hoàn hảo, thế nhưng toàn bộ phần xương sụn trên tay của Hứa Nhạc tất nhiên là sẽ vỡ vụn ra từng mảnh nhỏ.
Hai gã quân nhân của Sư đoàn Thiết Giáp số 7 này cũng không có lập tức dùng sức phát lực để tấn công, chỉ là vẫn duy trì mãi tư thế đó. Tựa hồ như là bọn họ muốn hướng về đám quân nhân đứng bốn phía xung quanh phô bày ra hình dáng thất bại của Hứa Nhạc.
Bọn họ lúc này đang đứng sát bên cạnh Hứa Nhạc, nhìn chằm chằm thẳng vào mặt của hắn, căn bản không lo đến chuyện Hứa Nhạc có thể chuyển bại thành thắng lúc này. Bởi vì hiện tại bất luận thực lực song phương có chênh lệch đến mức nào chăng nữa, nhưng hiện tại bọn họ đã chiếm được ưu thế vật lý tuyệt đối, chính là phương thức đòn bẩy tay. Hai cánh tay của Hứa Nhạc lúc này đã bị bọn họ khống chế hoàn toàn, xem ra căn bản cũng không cách nào dùng sức phản kháng được nữa.
Đám quân nhàn sì quan đứng xem xung quanh, mặc dù lúc bắt đầu khiêu chiến cũng cảm nhận được một chút khí tức nguy hiểm phát ra, thế nhưng lúc này phát hiện hai gã quân nhàn kia tựa hồ đã đánh bại được Hứa giáo quan, thế nhưng vẫn mài duy trì loại tư thế này, không có tiếp lục hạ thủ tàn nhẫn.
Trong lòng bọn họ nghĩ rằng hai người kia mặc dù là những gã quân nhân băng lãnh được đích thân Đỗ sư đoàn trưởng huấn luyện ra, thế nhưng chung quy cũng vẫn là không dám lấy thân phận bọc viên mà thương tổn giáo quan, cho nên trong lòng cũng tạm thời thả lỏng một hơi.
Chỉ có đám người Hùng Lâm Tuyền đứng bên ngoài, lãnh ý trong cặp mắt bọn họ cũng càng ngày càng nồng đậm hơn. Năm ngón tay mạnh mẽ bóp mạnh lên cái bục đá nặng nề bên dưới bắt đầu phát lực. Khuôn mặt hắn khẽ tái nhợt, một chút bột đá tuôn rơi xuống, đúng là đem cái bục đá nặng hơn sáu mươi kg bên dưới nhấc lên khỏi mặt đất hơn một tấc.
Không khí trong khu thể dục trở nêu đặc biệt trầm mặc, có chút quái dị cùng với thoáng chút xấu hổ. Hứa Nhạc thân là giáo quan lại bị hai gã học viên hoàn toàn khống chế. Tuy rằng độ tuổi của Hứa Nhạc so với độ tuổi mấy gã quân nhân kia còn nhỏ hơn một chút, hơn nữa Hứa Nhạc lại còn chưa từng có lý lịch nhập ngũ nào, chưa từng trải qua chiến đấu sinh tử trên chiến trường. Nhưng mà hắn chung quy vẫn là một gã giáo quan, lúc này tư thế lại mất mặt như vậy, vẫn khiến người khác có cảm giác kỳ dị.
- Sư đoàn trưởng từng nói qua, tốc độ cộng với lực lượng chính là thực lực. Thực lực của một người nói thế nào cùng là có hạn mà thôi.
Khuôn mặt của Thường Nhất lúc này kề sát bên khuôn mặt của Hứa Nhạc, trong ánh mắt của hắn tràn ngập một cỗ khí tức lạnh lùng cùng với trào phúng mãnh liệt. Hắn dùng ngữ khí như dạy bảo người khác mà nói:
- Tốc độ càng nhanh, như vậy sức mạnh khi ra quyền sẽ càng yếu đi. Cái mà ngài đánh lúc này cũng chỉ là huơ tay múa chân nhìn đẹp mắt mà thôi. Những người xuất thân từ Sư đoàn Thiết Giáp 7 bọn ta, cũng không giống như những gã gia hoa bình thường, không thể chịu nổi một đấm đâu...
Hai cánh tay hoàn toàn bi khống chế, các khớp nối thì lại bẻ ngược về phía sau. Nếu như dùng kiến thức sinh học về cấu tạo sinh lý cùng với xương cốt trụ cột của nhân loại bình thường mà nói, thì lúc này Hứa Nhạc đã hoàn toàn bị khống chế rồi. Cho nên gã quân nhân của Sư đoàn Thiết Giáp 7 kia mới có tâm tình mà thưởng thức sự thất bại của Hứa Nhạc, trào phúng sự vô năng của hắn.
- Tôi chịu thua.
Hứa Nhạc khẽ mỉm cười, nói thẳng. Hắn đối với chuyện thắng bại này cũng tuyệt không hề quan tâm đến. Mà ngược lại, hắn đối với sự oán hận cùng với hận ý của đối phương với mình lại cực kỳ quan tâm. Hơn nữa hắn thật sự muốn biết gã quân nhân sĩ quan của Sư đoàn Thiết Giáp 7 này tiếp theo sẽ có phan ứng như thế nào.
Gã quân nhân có chút không ngờ tới Hứa Nhạc sẽ nhận thua một cách rõ ràng vả lưu loát đến như vậy. Hắn khẽ rùng mình một cái, sau đó tàn nhẫn nói:
- Không chấp nhận.
Trong câu nói của hắn tràn ngập một cỗ băng lãnh vô cùng.
- Ngài là giáo quan, nếu như chúng ta giết ngài, chúng ta khẳng định là bị đưa lên Tòa án Quân sự. Nhưng ta nghĩ rằng, nếu chỉ đem hai cánh tay của ngài bẻ gãy đi, chắc cũng sẽ không gây ra quá nhiều vấn đề gì.
Trong mắt của hắn toát ra một luồng quang mang tàn nhẫn băng lạnh, trầm giọng nói:
- Trong những cuộc đối chiến cận thân của bộ đội Đặc chủng bình thường, cũng rất thường xuyên phát sinh ra loại tình huống ngộ thương như thế này, chẳng phải sao?
Thanh âm nói chuyện trong sân thể dục lúc này lại cực nhỏ, tốc độ nói lại cực nhanh. Đám quân đứng xem xung quanh cũng không hề nghe được bọn họ đang trao đổi cái gì. Một số người còn đang nghi hoặc, tại sao lúc này Hứa giáo quan còn chưa chấp nhận chịu thua.
Hứa Nhạc trầm mặc trong khoảnh khắc, sau đó mới thấp giọng nói:
- Một khi đã là báo thù, vậy thì cho tôi biết nguyên nhân tại sao đi. Như vậy các người báo thù mới sảng khoái một chút có phải không?
- Phác Chí Hạo, chính là người của Sư đoàn Thiết Giáp 7 của chúng ta.
Thường Nhất lạnh lùng nói:
- Ta và hắn gia nhập sư đoàn cùng một lúc.
Hứa Nhạc ngẩng đầu nhìn lên, trong cặp mắt hiện lên một tia nghi hoặc không hiểu nhàn nhạt.
Cơ hồ đồng thời lúc đó, trong mắt hai gã quân nhân của Sư Đoàn Thiết Giáp 7 cùng toát ra vẻ tàn nhẫn mãnh liệt. Thân thể hai người đồng thời gồng lên một chút, hai tay bọn chúng đồng thời đẩy mạnh về phía phần khớp tay của Hứa Nhạc, hung hăng gật mạnh xuống một cái.
Đám quân nhân đứng xem bên ngoài mặc dù không phải là cao thủ chiến đấu cận thân, thế nhưng thân là những quân nhân sĩ quan ưu tú được quân đội Liên Bang đặc biệt bồi dưỡng ra, đều sẽ có được ánh mắt nhìn tình huống cực kỳ chính xác. Hai gã quân nhân của Sư đoàn Thiết Giáp 7 ở giữa sân thể dục kìa vừa mới dẫm chân mạnh một cái, ít nhất có hơn phân nửa người bên dưới có thể đoán ra được động tác tiếp theo của hai người.
Chương 23: Sư đoàn Thiết giáp 7 trả thù (4)
Cái này nói thế nào cũng chỉ là một trận khiêu chiến cực kỳ bình thường trong quân doanh mà thôi, rõ ràng là thắng bại đã phân định xong, ai lại nghĩ đến sự tình như thế này còn chưa có chấm dứt cơ chứ?
Trong khoảng thời gian hai tháng gần đây, mặc dù đám quân nhân của khóa huấn luyện robot MX đã thống hận đến cực diểm, thế nhưng sau khi thông qua khảo hạch xong, bọn họ đối với gã Hứa giáo quan trẻ tuổi mang kính râm lãnh khốc kìa sớm cũng không còn quá nhiều hận ý nữa.
Bọn họ trước giờ cùng đều có tố chất cực tốt hơn nữa cũng từng trải qua những cuộc huấn luyện vô cùng nghiêm khắc, cho nên trong lòng cũng hiểu rất rõ ràng, buổi khiêu chiến ngoài dự liệu ngày hôm nay, phần lớn chính là nối theo những truyền thống thiết huyết trước giờ trong quân đội Liên Bang mà thôi.
Xét theo ý nghĩa đó mà nói, buổi khiêu chiến lần này cũng chỉ là một trò chơi bình thường giữa đám nam nhân quân đội mà thôi.
Thế nhưng không ngờ hai gã quân nhân đến từ Sư đoàn Thiết Giáp 7 này, cư nhiên lại ở trên sân thể dục này, trước mặt bàn dân thiên hạ nhìn như vậy, lại muốn đem hai cánh tay của Hứa giáo quan trẻ tuổi kìa bẻ gãy.
Chẳng lẽ những gã binh lính do Đỗ sư đoàn trưởng của Sư đoàn Thiết Giáp 7 này, quả nhiên chính là lãnh khốc tàn nhẫn khác hẳn người bình thường như vậy, ngay cả quân pháp cũng không thèm để vào mắt hay sao?
Hay là nói bọn hắn ỷ có Sư đoàn Thiết Giáp 7 làm chỗ dựa vững chắc, hoàn toàn không xem quân pháp vào trong mắt mình hay sao?
Trong một tràng khiếp sợ này, sắc mặt Lan Hiểu Long và Chu Ngọc đồng thời kịch biến, lập tức nhào tới. Thế nhưng vẫn còn một người khác phản ứng còn nhanh hơn bọn hắn rất nhiều.
Đám quân nhàn trong sân chỉ nghe một tiếng cách giòn tan, cái bục đá nặng nề đã bị người khác mạnh mẽ nhấc lên. Hùng Lảm Tuyền quát lớn một tiếng, hay tay ôm chặt cái bục đá bằng xi măng nặng nề bên cạnh sân thể dục, tựa như một cơn lốc xoáy, vượt thẳng qua đám người phía trước, mạnh mẽ không chút do dự quăng mạnh xuống phía giữa sân.
Một thanh âm trầm đục vang lên, cái bục đá xi măng nặng nề, hung hăng nện mạnh xuống mặt đất tạo thành một cái hố trên mặt sân phẳng lỳ. Chỉ là trong nháy mắt đó, không biết bao nhiêu mảnh vụn xi măng bị lực lượng nặng nề đánh cho văng lên, bay toán loạn khắp bốn phía xung quanh.
Nhưng mà ngay sau đó, Hùng Lâm Tuyền vừa mới quăng khối đá nặng nề kia xuống, khẽ vung nhẹ hai cánh tay của mình, kinh ngạc nhìn vào chỗ khối đá xi măng vừa quăng xuống, khiếp sợ chớp chớp mắt nhìn trân trối.
Hai tay hắn chỗ hỗ khẩu đã bị rách ra một đường dài, máu tươi chảy xuống nhỏ giọt thế nhưng hắn cũng không hề cảm giác được điều đó, chỉ đứng lặng đó mà nhìn. Toàn bộ sân thể dục cũng là một mảnh tĩnh lặng không một tiếng động. Bởi vì một kích lôi đình của hắn hoàn toàn... đánh vào khoảng không.
Ở giữa sân vận động, ngay bên cạnh cái bục đá vừa rơi xuống khi nãy, ba người đang đứng ở đó thế nhưng vẫn duy trì y nguyên tư thế giống như lúc đầu, giống như là chưa hề di động lấy một chút nào vậy.
Có thể tránh thoát được một kích khủng bố vừa rồi, chính là do vào thời khắc cuối cùng, có một người nào đó, cư nhiên còn có chút dư lực lùi về phía sau, hơn nữa lại còn có đủ sức lôi theo hai người khác mạnh mẽ lui về phía sau ba bước nữa.
Có thể làm được chuyện này, tuyệt đối cũng chỉ có một người làm được.
Ánh mắt hai gã quân nhân của Sư đoàn Thiết Giáp 7 mắt co rút lại, mang theo vẻ hoảng sợ vô cùng nhìn chằm chằm vào mặt của Hứa Nhạc. Khi bọn họ tàn nhẫn phát lực hạ thủ, bọn họ lại phát hiện ra cánh tay của Hứa Nhạc cũng không hề dễ dàng bẻ gãy giống như bản thân mình từng tưởng tượng. Thậm chí ngay cả một chút bẻ cong xuống cũng không hề làm được.
Đây đã hoàn toàn vượt ra khỏi phạm vi nguyên tắc sính lý cùng với cấu tạo vật lý của thân thể con người rồi. Cánh tay của đối phương, dường như là hoàn toàn đúc bằng thép nguội vậy.
Ánh mắt của Hứa Nhạc trở nên trong sáng dị thường, nhìn về phía đối phương, thành khẩn nói:
- Lùi lại đi. Chuyển lời về cho sư đoàn trưởng các người, nói rằng những đạo lý của hắn áp dụng với ta, chỉ là những lời nói nhảm mà thôi. Tốc độ của ta rất nhanh, hơn nữa sức mạnh cũng rất lớn đó.
Ngay tại thời khắc Hùng Lâm Tuyền quang mạnh cái bục đá nặng nề kìa về phía giữa sân, Hứa Nhạc, trong tình huống hai cánh tay hoàn toàn bị khống chế, đã trong thời khắc điện quang lửa thạch đó, kéo nhanh hai gã quân nhân của Sư đoàn Thiết Giáp 7, mạnh mẽ lui nhanh về phía sau mấy bước.
Bản thân hắn theo đạo lý vốn là cũng không thể nào còn sức để phản kháng nữa, thế nhưng lại có thể sử dụng lực lượng của một người bình thường, kéo toàn bộ thân thể của ba người về phía sau mấy bước. Điều này chứng minh được một chuyện, hắn mãi cho đến lúc này cũng hoàn toàn nắm vững cục diện trong tay.
Hai gã quân nhân Sư đoàn Thiết Giáp 7, mãi cho đến lúc này, mới biết được hóa ra bản thân mình đã đụng phải một khối thiết bản chân chính. Lúc trước trong trận giao thủ giữa Hứa Nhạc và Hoa Tiểu Ty, Hứa Nhạc chính là thể hiện ra kỹ xảo chiến đấu cận thân cực kỳ tinh chuẩn cùng với tốc độ nhanh vô cùng. Còn sức mạnh thực lực thật sự của hắn thì vẫn mãi cất dấu cho đến hiện tại vẫn chưa thể biện ra.
Một khi đã phán đoán sai lầm, hai gã quán nhân nhất thời lâm vào khốn cảnh. Toàn bộ sức lực trong cơ thể của bọn họ, lúc này cùng đã hoàn toàn áp xuống trên các khớp nối trên hai cánh tay của Hứa Nhạc. Thế nhưng bọn họ lại không thể tạo thành bất cứ tác dụng nào, tựa như hai con côn trùng rên rỉ múa máy hai cái càng mỏng manh, không ngừng đập lên trên khối đá tảng khổng lồ, không hề để lại bất cứ dấu vết gì trên đó.
Ngữ khí nói chuyện của Hứa Nhạc quả thật là vô cùng bình thường, thế nhưng khí lực của hắn xác thật là vô cùng lớn. Đi theo Phong Dư đại thúc rèn luyện nhiều năm đến như vậy, từ sau khi đi đến Thủ Đô Tinh Quyển, ngoại trừ Lý Cuồng Nhân ra, hắn vốn không hề gặp qua bất cứ nhân vật nào có thể chính diện đối kháng với mình cả.
Các kỹ năng đánh trật khớp nối cực kỳ tàn nhẫn đã hoàn toàn mất đi hết hiệu lực. Trong mắt hai gã quân nhân của Sư đoàn Thiết Giáp 7 chợt lóe lên vẻ hoảng sợ kinh khủng. Thường Nhất sắc mặt tái nhợt, trong cặp mắt của hắn mặc dù toát ra một tia tuyệt vọng nhàn nhạt,thế nhưng vẫn hoàn toàn không từ bỏ ý nhiệm đánh nhau trong đầu.
Hai tay hắn từ bỏ ý định áp chế các khớp nối trên cánh tay của Hứa Nhạc, biến thành hai con độc xà bình thường, uốn theo cánh tay của Hứa Nhạc quấn quanh mà lên. Cánh tay của hắn mang theo tiếng gió gào thét rít gào, ngón tay giũa thoáng nhếch lên một chút đâm thẳng vào chỗ khóe mắt của Hứa Nhạc. Vào giờ phút này. hắn cũng hoàn toàn không có từ bỏ ý định, thể hiện ra thủ đoạn tuyệt đối chí tử và ngoan độc!
Lúc trước mấy đầu ngón tay của Hứa Nhạc bị cổ tay của Thường Nhất cùng với thân thể của Thường Nhị hất văng ra ngoài, không thể phát lực, đó là bởi vì đối thương ở trong Tu Thân Quán cùng với Sư đoàn Thiết Giáp 7 học được một số công phu khó luyện, thân thể vô cùng cường hãn.
Nhưng nguyên nhân quan trọng hơn nữa chính là, hắn khi ra tay cũng không hề điều động đến cỗ lực lượng khủng bố chân thật bên trong thân thể của mình. Lúc này cỗ nhiệt lượng nóng bỏng kia chợt từ phía sau lưng hắn tuôn trào mà ra, lan tràn đến từng mỗi một kinh mạch bên trong tứ chi, thân thể.
Mỗi một sợi tế bào trong cơ thể đều bị ma sát mãnh liệt, mỗi một sợi cơ bắp tựa hồ cũng được khuếch trương mãnh liệt. Lực lượng bên trong cơ thể vô cùng hùng hậu, toàn thân sức mạnh dâng tràn, lại như thế nào có thể khiến cho đối phương có cơ hội phản kích được cơ chứ?
/930
|