Bàn tay Hứa Nhạc vừa lật lại, ngón tay cái cùng với ngón tay trỏ giống như là hai cái kìm sắt bình thường, nắm chặt vào các đốt ngón tay có chút to lớn của Thường Nhất. Lực lượng ngưng tụ trên đầu ngón tay của hắn chợt phóng thích ra mãnh liệt. Phắc xoẹt một tiếng, mười đầu ngón tay xuyên qua bộ quân phục, hung hàng chụp mạnh lên các chỗ yếu hại trên bàn tay của đối phương.
Một trận đau nhức cùng với cảm giác tê dại đồng thời dũng mãnh tiến vào trong đầu của Thường Nhất. Một kích tàn nhẫn phóng thẳng về phía khóe mắt của Hứa Nhạc đã hoàn toàn ngưng đọng lại giữa không trung, liền giống như một con độc xà bị chết cứng trong không khí, một lúc sau liền mềm mại vô lực xụi lơ xuống dưới.
Một khi đã ra tay, đương nhiên là sẽ không dừng lại giữa chừng, Hứa Nhạc bộ mặt không chút biểu tình, đạp nhanh mấy bước về phía trước.
Thình thịch thình thịch hai tiếng trầm đục vang lên. Một đầu gối của hắn đã đập thẳng vào phần đỉnh đầu gối của Thường Nhắt. Đồng thời cánh tay trái của hắn hất mạnh một cái, đẩy văng Thường Nhị sang một bên.
So sánh với Thường Nhất mà nói, Thường Nhị có vẻ thành thật và đơn thuần hơn một chút, cho nên Hứa Nhạc cũng không có quá nặng tay đối với hắn, mà chỉ là thừa dịp theo trận va chạm lần này, đùi phải lại một lần nữa nâng lên, tựa như lúc trước đá bay Hoa Tiểu Ty vậy, theo một quỹ đạo rất kỳ quái vẽ thành một đạo đường cong dọc theo phần thân, hung hăng đá mạnh một cái vào đùi của Thường Nhị.
Những động tác này nhìn bề ngoài thì hình như bình thường cùng với dễ dàng, thế nhưng do Hứa Nhạc làm ra thì lại vô cùng nhanh chóng liền lạc. Hơn nữa mỗi một động tác ra tay đều có một tiết tấu đặc thù vô cùng đẹp, đơn giản lưu loát đến cực điểm, căn bản không cấp cho đối phương bất cứ sự phản ứng nào.
Đây chính là mười tư thế mà đại thúc đã dạy cho hắn. Những động tác tư thế này sớm đã lẫn vào trong máu của hắn rồi. Mỗi khi đến thời điểm chiến đấu, căn bản không cần hắn phải điều động trí não để suy nghĩ, chỉ bằng vào thế cục trận chiến cùng với bản năng của hắn, đã có thể tự nhiên dễ dàng thi triển ra.
Nhưng mà một cước sắc bén lôi đình này cũng không phải là động tác do đại thúc dạy hắn, mà là hai năm trước trong chiếc phi thuyền vũ trụ Cổ Chung Hào, hắn đã nhìn thấy vị Điền thuyền trưởng kia sắc bén thi triển.
Trong lòng hắn bất chợt sinh ra cám giác run sợ, nên ngày đêm cân nhắc lĩnh ngộ, cuối cùng mới có thể chân chính đem một cước đó kết họp với mười tư thế kia, tạo thành một thủ đoạn công kích mà hắn ưa thích nhất.
Nhưng mà một cước đá Thường Nhị lúc này so với một cước đá vào Hoa Tiểu Ty lúc trước là hoàn toàn bất đồng. Bởi vì lúc này Hứa Nhạc đã đem cỗ lực lượng thần bí trong cơ thể của mình toàn bộ quán thông xuống phía trên chỗ xương ống chân của hắn.
Lực lượng lúc đá trúng người của Hoa Tiểu Ty cũng không lớn cho lắm, cho nên Hoa Tiểu Ty bị đá bay văng lên về phía sau. Mà một chân của hắn lúc này vừa cứng cỏi vừa sắc bén như đao, tốc độ cùng với lực lượng cực kỳ khủng bố.
Thường Nhị bị hắn đá trúng đùi một cải, chỉ cảm thấy giống như là bị một cỗ cự lực khổng lồ bổ trúng, thân thể lại căn bản không thể bay lên. Cho nên toàn bộ thân thể của hắn liền thừa nhận hết cỗ lực lượng này.
Chỉ nghe một tiếng rắc giòn tan khiến lòng người lạnh ngắt vang lèn. Thường Nhị rống lên một tiếng, sắc mặt tái nhợt. Hắn cũng không bị đá vãng lên giữa không trung, mà giống như là một cây đại thụ bị gió to thổi ngã xuống mặt đất vậy, trực tiếp như vậy mà sụp xuống, nặng nề té ngang xuống đất, sau đó cũng không thể bò lên được nữa.
Một chân đá ngã Thường Nhị, một tay Hứa Nhạc lúc này vẫn còn gắt gao nắm chặt phần cổ tay của Thường Nhất. Đầu ngón tay chỗ bắn bấm vào mơ hồ có máu tươi rướm ra. Đối với gã quân nhân thiết huyết tâm ngoan thủ lạt của Sư đoàn Thiết Giáp 7 này, Hứa Nhạc một khi đã biết rõ ràng nguyên nhân đối phương ra tay tàn nhẫn, tự nhiên hắn cũng không nương tay nữa.
Chẳng qua dù sao nơi này cũng là khu căn cứ huấn luyện của bộ Quốc Phòng, đối phương cũng là quân nhân của quân đội Liên Bang, hắn cũng không nghĩ đến chuyện kết thúc tính mạng đối phương ngay tại đương trường, bằng không thì hắn vừa mới ra khỏi nhà ngục Khuynh Thành, chỉ sợ là sẽ lại vào ăn cơm tù một lần nữa.
Thường Nhất lúc này cũng chẳng hề quan tâm đến chuyện gã đồng đội của mình đã hoàn toàn mất đi khả năng chiến đấu. Hắn chỉ cảm giác được cảnh tay phải của mình bị đầu ngón tay cứng như thép nung của đối phương hoàn toàn khống chế rồi, cũng không thể nào điều động nổi nửa phần lực lượng nữa. Một loại cảm giác không cam lòng mãnh liệt cùng với câm giác âm độc nổi lên, khiến cho ý nghĩ của hắn có chút mơ hồ đi.
Hắn giơ một chân lên đạp thẳng vào bụng của Hứa Nhạc, tay trái còn tự do, hắn không chút do dự, hung hăng đấm thẳng vào cặp mắt của Hứa Nhạc.
Vào thời điểm ban đầu, hai gã quân nhân của Sư đoàn Thiết Giáp số 7 này chỉ là định muốn làm nhục Hứa Nhạc một trận, ở trong sân thể dục bẻ gãy hai cánh tay của hắn mà thôi. Một khi tình huống đã không theo kể hoạch ban đầu, trong đầu Thường Nhất lại nổi lên ý nghĩ tà ác, không thèm để ý đến thân phận giáo quan của Hứa Nhạc nữa, mà bày ra thủ đoạn tuyệt đối độc ác nhất.
Ngay từ một quyền lúc trước đấm thẳng vào hai mắt của Hứa Nhạc, cho đến một cước đá thẳng vào cằm, rồi động tác móc mắt kia nữa, bất cứ một động tác nào đi nữa cũng có khá năng lấy đi tính mệnh của Hứa Nhạc, hoặc là khiến cho hắn bị thương tích không thể nào phục hồi lại được.
Nhìn hai ngón tay đang phóng tới càng ngày càng gần, sắp sửa chọc thẳng vào hai mắt của mình, ánh mắt của Hứa Nhạc chợt sáng ngời lên một chút hiện ra một vẻ ngoan độc. Tay trái của hắn nhanh như tia chớp thu hồi lại, sau đó hoành ngang, chém mạng vào yết hầu của Thường Nhất một cái.
Lý Cuồng Nhân lúc trước ở tong Lâm Viên đã từng đánh hắn ba quyền, lại bị Hứa Nhạc mạnh mẽ tiếp nhận đủ ba quyền. Hôm nay Hứa Nhạc lại dùng thứ động tác mạnh mẽ không hề do dự kia chém ngang một cái, căn bản không thèm đế ý đến hai ngón tay sắp sửa phóng thẳng vào mắt mình, hay chiếc giày quân dụng sắp đá vảo bụng mình, cứ như vậy ngang ngược khủng bố chém một quyền đánh thẳng về phía đối thủ.
Đối diện với lực lượng cùng với tốc độ tuyệt đối, giống như là một luồng nước lũ khủng bố không ngừng càn quét bừa bài khắp nơi vậy, bất luận đối phương có những kỳ xao tinh vi cùng với thủ đoạn ứng đối thâm hiểm đến mức nào đi chăng nữa, cũng sẽ bị loại lực lượng mãnh liệt đến cực điểm này chia năm xẻ bảy, thảm không nói nên lời.
Soạt một tiếng vang lên, phần tay áo quân phục trên cánh tay của Hứa Nhạc cũng đã bị cỗ lực lượng mạnh mẽ này chấn rách, biến thành từng mảnh vải bay lung tóe xung quanh.
Hai ngón tay giống như con độc xà đâm thẳng vào hốc mắt của Hứa Nhạc, đối diện với một quyền mạnh mẽ chém ngang tới, phần đốt ngón tay không hề ngoài ý muốn bị chấn động, phát ra thanh âm giòn tan.
Trong mắt Thường Nhất tràn đầy vẻ hoảng sợ, căn bản không thể để ý đến cảm giác đau nhức truyền đến từ bàn tay trái. Hắn quát lớn một tiếng, trước khi luồng quyền phong cuồng liệt kia áp mặt mà tới, hắn đã thu hồi hai cánh tay, chắn nhanh phía trước mặt của hắn.
Nhưng mà Hứa Nhạc có thể ngăn cản một quyền chém ngang của Lý Cuồng Nhân, nhưng gã quân nhân của Sư đoàn Thiết Giáp 7 này lại như thế nào có thẻ chống đỡ nổi cơ chứ?
Chương 24: Đánh bại và Điều tra (2+3)
Một tiếng oanh lớn vang lên, cánh tay chém ngang của Hứa Nhạc đã mạnh mẽ đập thẳng vào hai cánh tay đang dựng thẳng lên chống đỡ trước mặt của đối phương.
Thân thể của Thường Nhất bị chấn động mạnh một cái, hai chân không ngừng lùi lại, nháy mắt đã lùi hơn bảy bước về phía sau. Nhưng cuối cùng cũng không thể chịu đựng nổi cỗ lực lượng giống như nước lũ tuôn trào kia, thảm không nói nên lời, ngã rạp người xuống mặt đất, biến thành một khúc gỗ tròn trịa, không ngừng lăn lông lốc về phía sau.
Hắn cứ như vậy lăn lộn không ngừng xuyên qua đám người đang trợn mắt cứng lưỡi đứng xem xung quanh, lăn lộn đến hơn hai mươi thước mới chịu ngừng lại. Tứ chi hắn mềm mại vô lực, thả lỏng dọc theo thân người, nằm dài trên mặt đắt, cứ như vậy mà ngất xỉu luôn.
Một quyền đem một gã quân nhân đang trong trạng thái chiến đấu văng xa hơn hai mươi thước, như thế phải cần đến bao nhiêu lực lượng đây? Toàn bộ sân thể dục là một mảnh tình mịch trầm mặc.
Hùng Lâm Tuyền, hộ khẩu vẫn còn không ngừng chảy máu, dùng ánh mắt không thể tin nổi nhìn Hứa Nhạc. Trong lòng hắn chợt dâng lêu một cỗ hàn ý trước giờ chưa từng có. Hắn thầm nghĩ những lời mà lão Bạch đã nói không chỉ là rất đúng, hơn nữa hình như là hắn còn một phen đem thực lực thật sự của vị Hứa chủ quản này nói thấp xuống một chút nữa.
Hứa Nhạc thu hồi nắm tay, cúi đầu liếc mắt một vòng, sau đó đem chút máu tươi dính trên đầu ngón tay thoáng quệt nhẹ mấy cái vào bộ quân phục, sau đó mới hướng về phía đám người đang bu xung quanh Thường Nhất mà đi tới.
Thường Nhị hiện tại đang nằm rên rỉ bên cạnh hắn. phần đùi ít nhất cũng đã gãy xương, thế nhưng cùng không có vấn đề gì gây ảnh hưởng đến sinh mệnh, cho nên hắn cũng không cần phải để ý tới.
Nhìn thấy vị Hứa giáo quan trẻ tuổi này hướng về phía Thường Nhất đã ngất xỉu ngoài kia mà đi đến, biểu tình khiếp sợ của đám quân nhân học viên lại mang thêm chút tâm tình phức tạp.
Bọn họ không biết có phải vị Hứa giáo quan trẻ tuổi này đã bị hai gã quân nhàn của Sư đoàn Thiết Giáp 7 kia chọc cho nổi cơn phẫn nộ, lúc này còn chưa chịu dừng tay, muốn xuống tay đánh chết đối phương hay không.
Lan Hiểu Long và Chu Ngọc liếc mắt nhìn nhau một cái, quyết tâm mạnh mẽ đè ép cảm giác khiếp sợ đang dâng lên trong đầu mình, đi đến bên cạnh Hứa Nhạc, hạ giọng nói mấy câu gì đó.
Hứa Nhạc lắc lắc đầu, đi đến bên cạnh Thường Nhất quan sát một chút gã quân nhân đang hôn mê kia, nói lớn:
- Gọi đội cứu thương đến đây.
Thường Nhất đang hôn mê nằm dài trên sân thể dục, toàn bộ phần xương cốt của cánh tay bên trái hoàn toàn bị nát bét lúc này đặt dọc theo bên người, nhìn qua giống như là một cái vòi voi bày bán trên các chợ đen vậy, cực kỳ khó coi.
Càng khủng bố hơn nữa chính là, lúc trước hắn đã giơ hai tay lên chắn trước mặt để bảo vệ phần mặt của mình, kết qủa là cánh tay trái hoàn toàn gãy nát, thế nhưng mà lực lượng trong một quyền kia của Hứa Nhạc, lại có thể xuyên thấu qua phần xương cánh tay, đánh cho toàn bộ phần cằm của hắn cùng bị biến hình. Mấy cái răng mang theo một chút máu tươi văng ra ngoài, nhìn qua thật sự có chút thảm không nỡ nhìn.
Chọc cho tâm tình của Hứa Nhạc trở nên tàn nhẫn, cho dù hắn đã liều mạng bảo vệ phần mặt của mình, đáng tiếc là khuôn mặt cũng không tính là anh tuấn của hắn, chung quy cũng không thể nào bảo tồn được nữa rồi. Cũng may là đội ngũ hậu cần cứu thương bên trong khu căn cứ huấn luyện này trang bị thập phần hiện đại hắn cũng không đến nỗi vì vậy mà chết.
***
Một trận nháo sự xảy ra trong sân thể dục như thế, bình thường thì trong căn cứ huấn luyện cũng chẳng gây nên chuyện gì ầm ỹ cả. Nhưng mà hiện tại các kỳ khảo hạch huấn luyện đã chấm dứt, hai gã quân nhân thông qua khảo hạch, chuẩn bị tốt nghiệp diễn tập, thế nhưng sau khi tham gia chỉ giáo với giáo quan, thì một người chân gãy, một người thì bị trọng thương đến hôn mê. Bất luận nói thế nào, cũng là một sự kiện trọng đại cần phải điều tra.
Bộ Quốc Phòng chỉ thị cho căn cứ huấn luyện quyền điều tra độc lập. Căn cứ vào phương diện điều tra, tự nhiên sẽ không để ý đến trận giao thủ giữa Hứa Giáo quan và Hoa Tiểu Ty, mà đem toàn bộ trọng điểm điều tra vào trận đấu thứ hai.
Hứa Nhạc cũng không hề lo lắng về kết quả điều tra này, bởi vì là do các quân nhân chủ động đưa ra lời khiêu chiến, hơn nữa hắn cũng nghiêm khắc tuân thủ một cách nghiêm ngặt bổn phận của một giáo quan, từ đầu cũng đã không nghĩ đến chuyện nặng tay đánh trả. Cho dù là đối phương cũng không hề để ý đến cấp bậc quân hàm, hơn nữa lại còn dùng hai đánh một, sau khi chiếm thượng phong còn có ý đồ muốn khiến mình trọng thương nữa.
Trong toàn bộ quá trình giao thủ, mãi cho đến khi cái gã quân nhân gọi là Thường Nhất kia, đột nhiên sử dụng ra những thủ đoạn công kích ngoan độc mà trí mạng, trong lòng hắn mới chợt nảy lên một cảm giác tàn nhẫn, ra tay giáo huấn đối phương một trận mà thôi.
Hắn tin tưởng vững chắc là bản thân mình nắm được hai chữ đạo lý trong tay. Kết quả quả trình điều tra sau đó cũng đã chứng minh được điểm này. Trên sân thể dục có tổng cộng hơn năm mươi người chính mắt nhìn thấy toàn bộ quá trình phát sinh.
Cho dù không tính mười bảy người trong Tiểu đội 7 ra làm nhân chứng, cũng còn rất nhiều gã quân nhân trong căn cứ huấn luyện ra làm chứng cho quá trình điều tra. Bọn họ đều khẳng định trong chuyện này vị Hứa giáo quan kia hoàn toàn không có chút lỗi lầm nào.
Hắn chỉ là bị đối phương mạnh mẽ kéo vào tình thế nguy hiểm, cho nên mới bất đắc dĩ phải ra tay mạnh để tự bao vệ lấy mình mà thôi.
Các quân nhân mãi cho đến trước ngày hôm đó vẫn luôn có ý kiến mãnh liệt cùng với khinh miệt đối với Hứa Nhạc. Thế nhưng mà lúc này sự khinh miệt cũng sớm đã theo năng lực mà Hứa Nhạc thể hiện ra hoàn toàn biến mất không thấy đâu.
Bọn họ đều là những quân nhân ưu tú nhất trong Liên Bang, tự nhiên cùng không muốn vì gây chuyện với Hứa Nhạc mà làm trái với kỷ luật của quân đội. Hơn nữa quân nhân sĩ quan tự nhiên cũng có sự chính trực riêng của bản thân mình. Ngoại trừ năm tên quân nhân bảo trì sự trầm mặc ra, tất cả mọi người còn lại trong quá trình điều tra thì đều đứng về phía của Hứa Nhạc cả.
Mấy ngày sau đó, hai gã quân nhân bị thương nặng của Sư đoàn Thiết Giáp 7 được đưa ra khỏi căn cứ huấn luyện, dùng phi cơ chuyên dụng đưa đến Bệnh viện Trung ương Lục quân tiếp nhận trị liệu.
Căn cứ theo kết quả điều tra không được công bố, Hứa Nhạc bị Chủ quản cao cấp của khu huấn luyện gọi lên nói chuyện riêng, thế nhưng cũng không có bất cứ giáo huấn gì cả, chỉ là dặn hắn sau này nên ra tay nương tình hơn một chút mà thôi. Mà điều khiến hắn cảm thấy khó hiểu chính là, hai gã quân nhân gây chuyện kia cũng không bị bất cứ xử phạt kỷ luật nào cả.
Chẳng lẽ bởi vì bọn chúng là quân nhân do Sư đoàn Thiết Giáp 7 đặc tuyển tới, cho nên ngay cả bên phía căn cứ huấn luyện cũng không muốn gây nhiều chuyện phiền toát, không hề tiến hành kỷ luật, chỉ là báo cáo lên cấp trên thôi sao?
Hứa Nhạc cầm cái cà mèn giữ ẩm thức ăn, ngồi bên một bàn trong góc của căn tin, trong lỏng thầm nghĩ về những tin tức mới vừa nghe được từ phía Trâu Úc, nhịn không được khẽ càu mày một chút.
Ngay sau khi chuyện này phát sinh xong, hắn đã gọi một cú điện thoại cho Trâu Úc, nhờ cô ta hỗ trợ điều tra một chút về mối quan hệ giữa Phác Chí Hạo và Sư đoàn Thiết Giáp 7. Trong lúc giao thủ, gã quân nhân Thường Nhất của Sư đoàn Thiết Giáp 7 đã lạnh lùng cho biết rằng bọn hắn chính là muốn báo thù cho Phác Chí Hạo.
Nghĩ đến chuyện đó, trong lòng Hứa Nhạc liền sinh ra một chút cảnh giác nhàn nhạt. Hắn vẫn thường xuyên nhớ về chuyện bên trong cục Hình Sự, người nhà của Phác Gia nhìn mình với hận ý không hề che dấu.
Nhất là bãi nước bọt của cô em gái của Phác Chí Hạo, còn có những lời nói như sương lạnh của vị hôn thê bất hạnh của Phác Chí Hạo trong khoang xe tàu hỏa năm rồi nữa. Hắn cũng hiểu rất rõ ràng, mối thù giết người đó, trọn đời cũng khó quên... Khi còn chưa biết rõ ràng mối quan hệ thật sự giữa Phác Chí Hạo và Sư đoàn Thiết Giáp 7 kia, hắn cũng có chút lo lắng.
Trâu Úc thân là đại thiên kim của bộ trưởng bộ Quốc Phòng, mấy năm trước còn được đích thân Thai phu nhân dắt theo đi giao tế khắp nơi, quan hệ rộng rãi, việc điều tra chuyện tình này tự nhiên là cực kỳ đơn giản. Chỉ mất thời gian có một đêm, cô ta đã một lần nữa gọi điện thoại trở lại.
Hóa ra lúc trước Phác gia vốn là sinh sống ớ tinh cầu S3, cha ruột của Phác Chí Hạo từng là một gã quan chức hậu cần của Sư đoàn Thiết Giáp 7. Sau khi ông ta xuất ngũ, mới một phen đem cả nhà chuyển tới SI sinh sống.
Lúc Phác Chí Hạo còn nhỏ, một mực sống trong khu đại viện của Sư đoàn Thiết Giáp 7. Quan hệ giữa hắn với mọi người trong sư đoàn cũng rất tốt. Càng quan trọng hơn nữa chính là, Phác Chí Hạo vốn chính là lấy danh nghĩa quân nhân được Sư đoàn Thiết Giáp 7 định hướng bồi dường nên mới đến Học Viện Quân Sự II bọc tập.
Biểu hiện của hắn trong Học Viện Quân Sự II vốn vô cùng xuất sắc nổi trội hơn người, chỉ cần hoàn thành xong kế hoạch bồi dưỡng toàn tài của bộ Quốc Phòng, ở trong Công ty Cơ Khí Quả Xác rèn luyện thêm thời gian một năm nữa, khẳng định sẽ quay về Sư đoàn Thiết Giáp 7 nhậm chức sĩ quan tại đó.
Theo một ý nghĩa nào đó mà nói, Hứa Nhạc năm đó tại sơn khẩu Hồ Sơn Đạo, một đao chém chết Phác Chí Hạo, cũng chính là một đao chém chết đi đối tượng được chú trọng bồi dưỡng của Sư đoàn Thiết Giáp 7.
Ở trong điện thoại, Trâu Úc đã cảnh cáo Hứa Nhạc, sau này nếu không có chuyện gì, tốt nhất nên bảo trì một khoáng cách an toàn với Sư đoàn Thiết Giáp 7, bởi vì cái sư đoàn vương bài của Quân Khu IV này, từ trước đến giờ luôn luôn nổi tiếng là bao che cho thuộc hạ hết mực.
Hứa Nhạc có chút không rõ, chỗ dựa hiện tại của mình trong Liên Bang có thể nói là nguy nga đến tột đỉnh, chẳng lẽ trong quân đội Liên Bang thật sự là có người dám đến tìm mình gây phiền toái hay sao?
Trong điện thoại, Trâu Úc cũng không có giải thích quá nhiều. Dù sao thì những cuộc điện thoại ra vào trong căn cứ đều bị tiền hành theo dõi, rất nhiều chuyện không thể giảng giải tỉ mỉ được.
Cô ta chỉ là vô cùng nghiêm túc dặn dò kỹ Hứa Nhạc, Sư đoàn Thiết Giáp 7 trong quân đội Liên Bang là một loại thế lực cực kỳ mạnh mẽ, mà vị Đỗ sư đoàn trưởng của sư đoàn này, lại càng là một nhân vật không thể nào dễ dàng trêu chọc vào. Nếu thật sự chọc cho ông ta nổi giận lên, thì cho dù ngay cả cha của nàng ta cũng không thể nào can thiệp vào được chuyện này.
***
Sư đoàn Thiết Giáp 7...
Hứa Nhạc cười khổ lắc lắc đầu, giết chết Phác Chí Hạo cũng không phải là chuyện mà hắn cố tình làm, mà chỉ là do đối phương âm mưu muốn hại chính mình, hơn nữa một đao đó cũng chỉ là do mình lỡ tay mà thôi.
Ánh đao trên sơn khẩu Hổ Sơn Đạo lóe lên, Phác Chí Hạo đã chết, bản thân mình thì còn sống, ở trong mắt của người nhà Phác gia cùng với Sư đoàn Thiết Giáp 7, bản thản mình đại khái là một gã hung thủ vô sỉ, ỷ vào quan bệ với Thai gia mà thoát khỏi sự xét xử công minh của Pháp luật. Còn Phác Chí Hạo thì lại là một gã quân nhân vô tội bị chết khi còn trẻ tuổi, công chưa thành, danh chưa toại.
Nghĩ đến chuyện này, tâm tình của hắn không khỏi có chút ngưng trọng cùng với không vui. Hắn đối với chuyện giết chết Phác Chí Hạo từ trước đến giờ cũng không hề có bất cứ áy náy cùng với hối hận gì cả.
Nhưng hắn cũng không ngờ tới, chuyện này đã thật sự chọc giận tới Sư đoàn Thiết Giáp 7. Cho dù là Trâu Úc không có cảnh cáo dặn dò hắn, trong cuộc sống sau này của mình, hắn cũng khẳng định sẽ tránh xa cái Sư đoàn Thiết Giáp 7 này một chút.
Chương trình giảng dạy theo kế hoạch trong khu căn cứ huấn luyện này đã chấm dứt, ngày mốt sẽ tiến hành một cuộc diễn tập chiến thuật quy mô nhỏ cho các quân nhân sĩ quan trong khu căn cứ.
Các vị giáo quan được điều tới từ những nơi khác nhau trong Liên Bang cũng đã rời khỏi căn cứ trở về đơn vị của mình. Chỉ có mình Hứa Nhạc còn chưa nhận được mệnh lệnh tiếp theo từ phía bộ Quốc Phòng, cho nên đành phải tạm thời lưu lại căn cứ huấn luyện.
Tối hôm nay là buổi tiệc liên hoan chia tay của căn cứ huấn luyện. Hơn ba mươi gã quân nhân nhận huấn luyện lúc này đang ở trong căn tin cao giọng hô hào, mồm to ăn thịt, chén lớn uống rượu, đứng ngồi lố nhố, vô cùng nhiệt tình.
Trải qua thời gian nhặn huấn luyện trong suốt nửa năm trời, đủ khiến cho đám quân nhân này trong gian nan mà nảy sinh tình cảm. Trước đó là những tình cảm cùng phục vụ trong quân đội, hiện nay lại có thêm một phần tình cảm cùng chung sát cánh.
Bọn họ cũng biết rõ ràng một số người sẽ lập tức bị điều phái đến chiến trường khốc liệt tại tiều tuyến Tây Lâm, hôm nay từ biệt không biết đến khi nào mới có thể gặp lại. Có lẽ là phân ly không ngày tái ngộ, tự nhiên là sẽ có một loại tình cảm quyến luyến không nỡ chia ly.
Tối nay bên trong căn tin này, chẳng biết là đã vi phạm hết bao nhiêu điều lệ của quân đội Liên Bang, nhưng mà bên phía căn cứ huấn luyện cũng nể mặt những tình cảm chân thành của đám quân nhân này, nhất là cũng biết những người này sau khi rời khỏi nơi này, chắc chắn sẽ là những quân nhân sĩ quan cao cấp một phương, chắc cũng sẽ không làm gì quá đáng, cho nên cũng ngầm đồng ý cho phép bọn họ náo loạn một phen.
Ăn ăn uống uống được một lúc, sau đó ngay cả đám tổ viên của Tiểu đội 7 vốn ban đầu còn bàng quan lạnh lùng ngồi xung quanh, cũng đã bị mấy gã quân nhân nhiệt tình lôi kéo lại, hợp thành một đám cùng ăn uống sảng khoái.
Theo như lời của đám quân nhân kia mà nói, đám gia hỏa mấy người này mặc dù bình thường lạnh lùng xa cách, thế nhưng khi cùng lên chiến trường thì thật sự là đồng đội xuất sắc. Mặc dù trong thời gian học tập cũng không tiếp xúc quả nhiều, nhưng trong tương lai nếu như các người có được điều phái đến đơn vị của lão tử, lão tử khẳng định là sẽ dang rộng hai tay hoan nghênh.
Không ai để ý đến Hứa Nhạc đang ngồi một mình trong một góc vắng vẻ trong căn tin. Hứa Nhạc cũng quả thật không thèm để ý đến chuyện này. Đối với hắn mà nói, cuộc sống hơn hai tháng nay trong khu căn cứ huấn luyện cũng chính là lời hứa hẹn, hoặc nói là công tác mà hắn phục vụ cho tổng thống Mạt Bố Nhĩ thông qua bộ Quốc Phòng mà thôi. Hắn chỉ là một mình một người thành thành thật thật bưng cái cà mèn cơm mà ăn.
Liền ngay thời điểm này, Lan Hiểu Long bưng một đĩa đồ ăn, cầm hai ly rượu cùng với một bình rượu lớn đi tới, mỉm cười nói:
- Bên kia náo nhiệt đến như thế, anh vì cái gì lại ở chỗ này giả vờ cô độc chứ?
Hứa Nhạc mỉm cười nói:
- Tôi vốn thích náo nhiệt nhưng mà hình như là náo nhiệt chưa bao giờ thích tôi cả.
Một trận đau nhức cùng với cảm giác tê dại đồng thời dũng mãnh tiến vào trong đầu của Thường Nhất. Một kích tàn nhẫn phóng thẳng về phía khóe mắt của Hứa Nhạc đã hoàn toàn ngưng đọng lại giữa không trung, liền giống như một con độc xà bị chết cứng trong không khí, một lúc sau liền mềm mại vô lực xụi lơ xuống dưới.
Một khi đã ra tay, đương nhiên là sẽ không dừng lại giữa chừng, Hứa Nhạc bộ mặt không chút biểu tình, đạp nhanh mấy bước về phía trước.
Thình thịch thình thịch hai tiếng trầm đục vang lên. Một đầu gối của hắn đã đập thẳng vào phần đỉnh đầu gối của Thường Nhắt. Đồng thời cánh tay trái của hắn hất mạnh một cái, đẩy văng Thường Nhị sang một bên.
So sánh với Thường Nhất mà nói, Thường Nhị có vẻ thành thật và đơn thuần hơn một chút, cho nên Hứa Nhạc cũng không có quá nặng tay đối với hắn, mà chỉ là thừa dịp theo trận va chạm lần này, đùi phải lại một lần nữa nâng lên, tựa như lúc trước đá bay Hoa Tiểu Ty vậy, theo một quỹ đạo rất kỳ quái vẽ thành một đạo đường cong dọc theo phần thân, hung hăng đá mạnh một cái vào đùi của Thường Nhị.
Những động tác này nhìn bề ngoài thì hình như bình thường cùng với dễ dàng, thế nhưng do Hứa Nhạc làm ra thì lại vô cùng nhanh chóng liền lạc. Hơn nữa mỗi một động tác ra tay đều có một tiết tấu đặc thù vô cùng đẹp, đơn giản lưu loát đến cực điểm, căn bản không cấp cho đối phương bất cứ sự phản ứng nào.
Đây chính là mười tư thế mà đại thúc đã dạy cho hắn. Những động tác tư thế này sớm đã lẫn vào trong máu của hắn rồi. Mỗi khi đến thời điểm chiến đấu, căn bản không cần hắn phải điều động trí não để suy nghĩ, chỉ bằng vào thế cục trận chiến cùng với bản năng của hắn, đã có thể tự nhiên dễ dàng thi triển ra.
Nhưng mà một cước sắc bén lôi đình này cũng không phải là động tác do đại thúc dạy hắn, mà là hai năm trước trong chiếc phi thuyền vũ trụ Cổ Chung Hào, hắn đã nhìn thấy vị Điền thuyền trưởng kia sắc bén thi triển.
Trong lòng hắn bất chợt sinh ra cám giác run sợ, nên ngày đêm cân nhắc lĩnh ngộ, cuối cùng mới có thể chân chính đem một cước đó kết họp với mười tư thế kia, tạo thành một thủ đoạn công kích mà hắn ưa thích nhất.
Nhưng mà một cước đá Thường Nhị lúc này so với một cước đá vào Hoa Tiểu Ty lúc trước là hoàn toàn bất đồng. Bởi vì lúc này Hứa Nhạc đã đem cỗ lực lượng thần bí trong cơ thể của mình toàn bộ quán thông xuống phía trên chỗ xương ống chân của hắn.
Lực lượng lúc đá trúng người của Hoa Tiểu Ty cũng không lớn cho lắm, cho nên Hoa Tiểu Ty bị đá bay văng lên về phía sau. Mà một chân của hắn lúc này vừa cứng cỏi vừa sắc bén như đao, tốc độ cùng với lực lượng cực kỳ khủng bố.
Thường Nhị bị hắn đá trúng đùi một cải, chỉ cảm thấy giống như là bị một cỗ cự lực khổng lồ bổ trúng, thân thể lại căn bản không thể bay lên. Cho nên toàn bộ thân thể của hắn liền thừa nhận hết cỗ lực lượng này.
Chỉ nghe một tiếng rắc giòn tan khiến lòng người lạnh ngắt vang lèn. Thường Nhị rống lên một tiếng, sắc mặt tái nhợt. Hắn cũng không bị đá vãng lên giữa không trung, mà giống như là một cây đại thụ bị gió to thổi ngã xuống mặt đất vậy, trực tiếp như vậy mà sụp xuống, nặng nề té ngang xuống đất, sau đó cũng không thể bò lên được nữa.
Một chân đá ngã Thường Nhị, một tay Hứa Nhạc lúc này vẫn còn gắt gao nắm chặt phần cổ tay của Thường Nhất. Đầu ngón tay chỗ bắn bấm vào mơ hồ có máu tươi rướm ra. Đối với gã quân nhân thiết huyết tâm ngoan thủ lạt của Sư đoàn Thiết Giáp 7 này, Hứa Nhạc một khi đã biết rõ ràng nguyên nhân đối phương ra tay tàn nhẫn, tự nhiên hắn cũng không nương tay nữa.
Chẳng qua dù sao nơi này cũng là khu căn cứ huấn luyện của bộ Quốc Phòng, đối phương cũng là quân nhân của quân đội Liên Bang, hắn cũng không nghĩ đến chuyện kết thúc tính mạng đối phương ngay tại đương trường, bằng không thì hắn vừa mới ra khỏi nhà ngục Khuynh Thành, chỉ sợ là sẽ lại vào ăn cơm tù một lần nữa.
Thường Nhất lúc này cũng chẳng hề quan tâm đến chuyện gã đồng đội của mình đã hoàn toàn mất đi khả năng chiến đấu. Hắn chỉ cảm giác được cảnh tay phải của mình bị đầu ngón tay cứng như thép nung của đối phương hoàn toàn khống chế rồi, cũng không thể nào điều động nổi nửa phần lực lượng nữa. Một loại cảm giác không cam lòng mãnh liệt cùng với câm giác âm độc nổi lên, khiến cho ý nghĩ của hắn có chút mơ hồ đi.
Hắn giơ một chân lên đạp thẳng vào bụng của Hứa Nhạc, tay trái còn tự do, hắn không chút do dự, hung hăng đấm thẳng vào cặp mắt của Hứa Nhạc.
Vào thời điểm ban đầu, hai gã quân nhân của Sư đoàn Thiết Giáp số 7 này chỉ là định muốn làm nhục Hứa Nhạc một trận, ở trong sân thể dục bẻ gãy hai cánh tay của hắn mà thôi. Một khi tình huống đã không theo kể hoạch ban đầu, trong đầu Thường Nhất lại nổi lên ý nghĩ tà ác, không thèm để ý đến thân phận giáo quan của Hứa Nhạc nữa, mà bày ra thủ đoạn tuyệt đối độc ác nhất.
Ngay từ một quyền lúc trước đấm thẳng vào hai mắt của Hứa Nhạc, cho đến một cước đá thẳng vào cằm, rồi động tác móc mắt kia nữa, bất cứ một động tác nào đi nữa cũng có khá năng lấy đi tính mệnh của Hứa Nhạc, hoặc là khiến cho hắn bị thương tích không thể nào phục hồi lại được.
Nhìn hai ngón tay đang phóng tới càng ngày càng gần, sắp sửa chọc thẳng vào hai mắt của mình, ánh mắt của Hứa Nhạc chợt sáng ngời lên một chút hiện ra một vẻ ngoan độc. Tay trái của hắn nhanh như tia chớp thu hồi lại, sau đó hoành ngang, chém mạng vào yết hầu của Thường Nhất một cái.
Lý Cuồng Nhân lúc trước ở tong Lâm Viên đã từng đánh hắn ba quyền, lại bị Hứa Nhạc mạnh mẽ tiếp nhận đủ ba quyền. Hôm nay Hứa Nhạc lại dùng thứ động tác mạnh mẽ không hề do dự kia chém ngang một cái, căn bản không thèm đế ý đến hai ngón tay sắp sửa phóng thẳng vào mắt mình, hay chiếc giày quân dụng sắp đá vảo bụng mình, cứ như vậy ngang ngược khủng bố chém một quyền đánh thẳng về phía đối thủ.
Đối diện với lực lượng cùng với tốc độ tuyệt đối, giống như là một luồng nước lũ khủng bố không ngừng càn quét bừa bài khắp nơi vậy, bất luận đối phương có những kỳ xao tinh vi cùng với thủ đoạn ứng đối thâm hiểm đến mức nào đi chăng nữa, cũng sẽ bị loại lực lượng mãnh liệt đến cực điểm này chia năm xẻ bảy, thảm không nói nên lời.
Soạt một tiếng vang lên, phần tay áo quân phục trên cánh tay của Hứa Nhạc cũng đã bị cỗ lực lượng mạnh mẽ này chấn rách, biến thành từng mảnh vải bay lung tóe xung quanh.
Hai ngón tay giống như con độc xà đâm thẳng vào hốc mắt của Hứa Nhạc, đối diện với một quyền mạnh mẽ chém ngang tới, phần đốt ngón tay không hề ngoài ý muốn bị chấn động, phát ra thanh âm giòn tan.
Trong mắt Thường Nhất tràn đầy vẻ hoảng sợ, căn bản không thể để ý đến cảm giác đau nhức truyền đến từ bàn tay trái. Hắn quát lớn một tiếng, trước khi luồng quyền phong cuồng liệt kia áp mặt mà tới, hắn đã thu hồi hai cánh tay, chắn nhanh phía trước mặt của hắn.
Nhưng mà Hứa Nhạc có thể ngăn cản một quyền chém ngang của Lý Cuồng Nhân, nhưng gã quân nhân của Sư đoàn Thiết Giáp 7 này lại như thế nào có thẻ chống đỡ nổi cơ chứ?
Chương 24: Đánh bại và Điều tra (2+3)
Một tiếng oanh lớn vang lên, cánh tay chém ngang của Hứa Nhạc đã mạnh mẽ đập thẳng vào hai cánh tay đang dựng thẳng lên chống đỡ trước mặt của đối phương.
Thân thể của Thường Nhất bị chấn động mạnh một cái, hai chân không ngừng lùi lại, nháy mắt đã lùi hơn bảy bước về phía sau. Nhưng cuối cùng cũng không thể chịu đựng nổi cỗ lực lượng giống như nước lũ tuôn trào kia, thảm không nói nên lời, ngã rạp người xuống mặt đất, biến thành một khúc gỗ tròn trịa, không ngừng lăn lông lốc về phía sau.
Hắn cứ như vậy lăn lộn không ngừng xuyên qua đám người đang trợn mắt cứng lưỡi đứng xem xung quanh, lăn lộn đến hơn hai mươi thước mới chịu ngừng lại. Tứ chi hắn mềm mại vô lực, thả lỏng dọc theo thân người, nằm dài trên mặt đắt, cứ như vậy mà ngất xỉu luôn.
Một quyền đem một gã quân nhân đang trong trạng thái chiến đấu văng xa hơn hai mươi thước, như thế phải cần đến bao nhiêu lực lượng đây? Toàn bộ sân thể dục là một mảnh tình mịch trầm mặc.
Hùng Lâm Tuyền, hộ khẩu vẫn còn không ngừng chảy máu, dùng ánh mắt không thể tin nổi nhìn Hứa Nhạc. Trong lòng hắn chợt dâng lêu một cỗ hàn ý trước giờ chưa từng có. Hắn thầm nghĩ những lời mà lão Bạch đã nói không chỉ là rất đúng, hơn nữa hình như là hắn còn một phen đem thực lực thật sự của vị Hứa chủ quản này nói thấp xuống một chút nữa.
Hứa Nhạc thu hồi nắm tay, cúi đầu liếc mắt một vòng, sau đó đem chút máu tươi dính trên đầu ngón tay thoáng quệt nhẹ mấy cái vào bộ quân phục, sau đó mới hướng về phía đám người đang bu xung quanh Thường Nhất mà đi tới.
Thường Nhị hiện tại đang nằm rên rỉ bên cạnh hắn. phần đùi ít nhất cũng đã gãy xương, thế nhưng cùng không có vấn đề gì gây ảnh hưởng đến sinh mệnh, cho nên hắn cũng không cần phải để ý tới.
Nhìn thấy vị Hứa giáo quan trẻ tuổi này hướng về phía Thường Nhất đã ngất xỉu ngoài kia mà đi đến, biểu tình khiếp sợ của đám quân nhân học viên lại mang thêm chút tâm tình phức tạp.
Bọn họ không biết có phải vị Hứa giáo quan trẻ tuổi này đã bị hai gã quân nhàn của Sư đoàn Thiết Giáp 7 kia chọc cho nổi cơn phẫn nộ, lúc này còn chưa chịu dừng tay, muốn xuống tay đánh chết đối phương hay không.
Lan Hiểu Long và Chu Ngọc liếc mắt nhìn nhau một cái, quyết tâm mạnh mẽ đè ép cảm giác khiếp sợ đang dâng lên trong đầu mình, đi đến bên cạnh Hứa Nhạc, hạ giọng nói mấy câu gì đó.
Hứa Nhạc lắc lắc đầu, đi đến bên cạnh Thường Nhất quan sát một chút gã quân nhân đang hôn mê kia, nói lớn:
- Gọi đội cứu thương đến đây.
Thường Nhất đang hôn mê nằm dài trên sân thể dục, toàn bộ phần xương cốt của cánh tay bên trái hoàn toàn bị nát bét lúc này đặt dọc theo bên người, nhìn qua giống như là một cái vòi voi bày bán trên các chợ đen vậy, cực kỳ khó coi.
Càng khủng bố hơn nữa chính là, lúc trước hắn đã giơ hai tay lên chắn trước mặt để bảo vệ phần mặt của mình, kết qủa là cánh tay trái hoàn toàn gãy nát, thế nhưng mà lực lượng trong một quyền kia của Hứa Nhạc, lại có thể xuyên thấu qua phần xương cánh tay, đánh cho toàn bộ phần cằm của hắn cùng bị biến hình. Mấy cái răng mang theo một chút máu tươi văng ra ngoài, nhìn qua thật sự có chút thảm không nỡ nhìn.
Chọc cho tâm tình của Hứa Nhạc trở nên tàn nhẫn, cho dù hắn đã liều mạng bảo vệ phần mặt của mình, đáng tiếc là khuôn mặt cũng không tính là anh tuấn của hắn, chung quy cũng không thể nào bảo tồn được nữa rồi. Cũng may là đội ngũ hậu cần cứu thương bên trong khu căn cứ huấn luyện này trang bị thập phần hiện đại hắn cũng không đến nỗi vì vậy mà chết.
***
Một trận nháo sự xảy ra trong sân thể dục như thế, bình thường thì trong căn cứ huấn luyện cũng chẳng gây nên chuyện gì ầm ỹ cả. Nhưng mà hiện tại các kỳ khảo hạch huấn luyện đã chấm dứt, hai gã quân nhân thông qua khảo hạch, chuẩn bị tốt nghiệp diễn tập, thế nhưng sau khi tham gia chỉ giáo với giáo quan, thì một người chân gãy, một người thì bị trọng thương đến hôn mê. Bất luận nói thế nào, cũng là một sự kiện trọng đại cần phải điều tra.
Bộ Quốc Phòng chỉ thị cho căn cứ huấn luyện quyền điều tra độc lập. Căn cứ vào phương diện điều tra, tự nhiên sẽ không để ý đến trận giao thủ giữa Hứa Giáo quan và Hoa Tiểu Ty, mà đem toàn bộ trọng điểm điều tra vào trận đấu thứ hai.
Hứa Nhạc cũng không hề lo lắng về kết quả điều tra này, bởi vì là do các quân nhân chủ động đưa ra lời khiêu chiến, hơn nữa hắn cũng nghiêm khắc tuân thủ một cách nghiêm ngặt bổn phận của một giáo quan, từ đầu cũng đã không nghĩ đến chuyện nặng tay đánh trả. Cho dù là đối phương cũng không hề để ý đến cấp bậc quân hàm, hơn nữa lại còn dùng hai đánh một, sau khi chiếm thượng phong còn có ý đồ muốn khiến mình trọng thương nữa.
Trong toàn bộ quá trình giao thủ, mãi cho đến khi cái gã quân nhân gọi là Thường Nhất kia, đột nhiên sử dụng ra những thủ đoạn công kích ngoan độc mà trí mạng, trong lòng hắn mới chợt nảy lên một cảm giác tàn nhẫn, ra tay giáo huấn đối phương một trận mà thôi.
Hắn tin tưởng vững chắc là bản thân mình nắm được hai chữ đạo lý trong tay. Kết quả quả trình điều tra sau đó cũng đã chứng minh được điểm này. Trên sân thể dục có tổng cộng hơn năm mươi người chính mắt nhìn thấy toàn bộ quá trình phát sinh.
Cho dù không tính mười bảy người trong Tiểu đội 7 ra làm nhân chứng, cũng còn rất nhiều gã quân nhân trong căn cứ huấn luyện ra làm chứng cho quá trình điều tra. Bọn họ đều khẳng định trong chuyện này vị Hứa giáo quan kia hoàn toàn không có chút lỗi lầm nào.
Hắn chỉ là bị đối phương mạnh mẽ kéo vào tình thế nguy hiểm, cho nên mới bất đắc dĩ phải ra tay mạnh để tự bao vệ lấy mình mà thôi.
Các quân nhân mãi cho đến trước ngày hôm đó vẫn luôn có ý kiến mãnh liệt cùng với khinh miệt đối với Hứa Nhạc. Thế nhưng mà lúc này sự khinh miệt cũng sớm đã theo năng lực mà Hứa Nhạc thể hiện ra hoàn toàn biến mất không thấy đâu.
Bọn họ đều là những quân nhân ưu tú nhất trong Liên Bang, tự nhiên cùng không muốn vì gây chuyện với Hứa Nhạc mà làm trái với kỷ luật của quân đội. Hơn nữa quân nhân sĩ quan tự nhiên cũng có sự chính trực riêng của bản thân mình. Ngoại trừ năm tên quân nhân bảo trì sự trầm mặc ra, tất cả mọi người còn lại trong quá trình điều tra thì đều đứng về phía của Hứa Nhạc cả.
Mấy ngày sau đó, hai gã quân nhân bị thương nặng của Sư đoàn Thiết Giáp 7 được đưa ra khỏi căn cứ huấn luyện, dùng phi cơ chuyên dụng đưa đến Bệnh viện Trung ương Lục quân tiếp nhận trị liệu.
Căn cứ theo kết quả điều tra không được công bố, Hứa Nhạc bị Chủ quản cao cấp của khu huấn luyện gọi lên nói chuyện riêng, thế nhưng cũng không có bất cứ giáo huấn gì cả, chỉ là dặn hắn sau này nên ra tay nương tình hơn một chút mà thôi. Mà điều khiến hắn cảm thấy khó hiểu chính là, hai gã quân nhân gây chuyện kia cũng không bị bất cứ xử phạt kỷ luật nào cả.
Chẳng lẽ bởi vì bọn chúng là quân nhân do Sư đoàn Thiết Giáp 7 đặc tuyển tới, cho nên ngay cả bên phía căn cứ huấn luyện cũng không muốn gây nhiều chuyện phiền toát, không hề tiến hành kỷ luật, chỉ là báo cáo lên cấp trên thôi sao?
Hứa Nhạc cầm cái cà mèn giữ ẩm thức ăn, ngồi bên một bàn trong góc của căn tin, trong lỏng thầm nghĩ về những tin tức mới vừa nghe được từ phía Trâu Úc, nhịn không được khẽ càu mày một chút.
Ngay sau khi chuyện này phát sinh xong, hắn đã gọi một cú điện thoại cho Trâu Úc, nhờ cô ta hỗ trợ điều tra một chút về mối quan hệ giữa Phác Chí Hạo và Sư đoàn Thiết Giáp 7. Trong lúc giao thủ, gã quân nhân Thường Nhất của Sư đoàn Thiết Giáp 7 đã lạnh lùng cho biết rằng bọn hắn chính là muốn báo thù cho Phác Chí Hạo.
Nghĩ đến chuyện đó, trong lòng Hứa Nhạc liền sinh ra một chút cảnh giác nhàn nhạt. Hắn vẫn thường xuyên nhớ về chuyện bên trong cục Hình Sự, người nhà của Phác Gia nhìn mình với hận ý không hề che dấu.
Nhất là bãi nước bọt của cô em gái của Phác Chí Hạo, còn có những lời nói như sương lạnh của vị hôn thê bất hạnh của Phác Chí Hạo trong khoang xe tàu hỏa năm rồi nữa. Hắn cũng hiểu rất rõ ràng, mối thù giết người đó, trọn đời cũng khó quên... Khi còn chưa biết rõ ràng mối quan hệ thật sự giữa Phác Chí Hạo và Sư đoàn Thiết Giáp 7 kia, hắn cũng có chút lo lắng.
Trâu Úc thân là đại thiên kim của bộ trưởng bộ Quốc Phòng, mấy năm trước còn được đích thân Thai phu nhân dắt theo đi giao tế khắp nơi, quan hệ rộng rãi, việc điều tra chuyện tình này tự nhiên là cực kỳ đơn giản. Chỉ mất thời gian có một đêm, cô ta đã một lần nữa gọi điện thoại trở lại.
Hóa ra lúc trước Phác gia vốn là sinh sống ớ tinh cầu S3, cha ruột của Phác Chí Hạo từng là một gã quan chức hậu cần của Sư đoàn Thiết Giáp 7. Sau khi ông ta xuất ngũ, mới một phen đem cả nhà chuyển tới SI sinh sống.
Lúc Phác Chí Hạo còn nhỏ, một mực sống trong khu đại viện của Sư đoàn Thiết Giáp 7. Quan hệ giữa hắn với mọi người trong sư đoàn cũng rất tốt. Càng quan trọng hơn nữa chính là, Phác Chí Hạo vốn chính là lấy danh nghĩa quân nhân được Sư đoàn Thiết Giáp 7 định hướng bồi dường nên mới đến Học Viện Quân Sự II bọc tập.
Biểu hiện của hắn trong Học Viện Quân Sự II vốn vô cùng xuất sắc nổi trội hơn người, chỉ cần hoàn thành xong kế hoạch bồi dưỡng toàn tài của bộ Quốc Phòng, ở trong Công ty Cơ Khí Quả Xác rèn luyện thêm thời gian một năm nữa, khẳng định sẽ quay về Sư đoàn Thiết Giáp 7 nhậm chức sĩ quan tại đó.
Theo một ý nghĩa nào đó mà nói, Hứa Nhạc năm đó tại sơn khẩu Hồ Sơn Đạo, một đao chém chết Phác Chí Hạo, cũng chính là một đao chém chết đi đối tượng được chú trọng bồi dưỡng của Sư đoàn Thiết Giáp 7.
Ở trong điện thoại, Trâu Úc đã cảnh cáo Hứa Nhạc, sau này nếu không có chuyện gì, tốt nhất nên bảo trì một khoáng cách an toàn với Sư đoàn Thiết Giáp 7, bởi vì cái sư đoàn vương bài của Quân Khu IV này, từ trước đến giờ luôn luôn nổi tiếng là bao che cho thuộc hạ hết mực.
Hứa Nhạc có chút không rõ, chỗ dựa hiện tại của mình trong Liên Bang có thể nói là nguy nga đến tột đỉnh, chẳng lẽ trong quân đội Liên Bang thật sự là có người dám đến tìm mình gây phiền toái hay sao?
Trong điện thoại, Trâu Úc cũng không có giải thích quá nhiều. Dù sao thì những cuộc điện thoại ra vào trong căn cứ đều bị tiền hành theo dõi, rất nhiều chuyện không thể giảng giải tỉ mỉ được.
Cô ta chỉ là vô cùng nghiêm túc dặn dò kỹ Hứa Nhạc, Sư đoàn Thiết Giáp 7 trong quân đội Liên Bang là một loại thế lực cực kỳ mạnh mẽ, mà vị Đỗ sư đoàn trưởng của sư đoàn này, lại càng là một nhân vật không thể nào dễ dàng trêu chọc vào. Nếu thật sự chọc cho ông ta nổi giận lên, thì cho dù ngay cả cha của nàng ta cũng không thể nào can thiệp vào được chuyện này.
***
Sư đoàn Thiết Giáp 7...
Hứa Nhạc cười khổ lắc lắc đầu, giết chết Phác Chí Hạo cũng không phải là chuyện mà hắn cố tình làm, mà chỉ là do đối phương âm mưu muốn hại chính mình, hơn nữa một đao đó cũng chỉ là do mình lỡ tay mà thôi.
Ánh đao trên sơn khẩu Hổ Sơn Đạo lóe lên, Phác Chí Hạo đã chết, bản thân mình thì còn sống, ở trong mắt của người nhà Phác gia cùng với Sư đoàn Thiết Giáp 7, bản thản mình đại khái là một gã hung thủ vô sỉ, ỷ vào quan bệ với Thai gia mà thoát khỏi sự xét xử công minh của Pháp luật. Còn Phác Chí Hạo thì lại là một gã quân nhân vô tội bị chết khi còn trẻ tuổi, công chưa thành, danh chưa toại.
Nghĩ đến chuyện này, tâm tình của hắn không khỏi có chút ngưng trọng cùng với không vui. Hắn đối với chuyện giết chết Phác Chí Hạo từ trước đến giờ cũng không hề có bất cứ áy náy cùng với hối hận gì cả.
Nhưng hắn cũng không ngờ tới, chuyện này đã thật sự chọc giận tới Sư đoàn Thiết Giáp 7. Cho dù là Trâu Úc không có cảnh cáo dặn dò hắn, trong cuộc sống sau này của mình, hắn cũng khẳng định sẽ tránh xa cái Sư đoàn Thiết Giáp 7 này một chút.
Chương trình giảng dạy theo kế hoạch trong khu căn cứ huấn luyện này đã chấm dứt, ngày mốt sẽ tiến hành một cuộc diễn tập chiến thuật quy mô nhỏ cho các quân nhân sĩ quan trong khu căn cứ.
Các vị giáo quan được điều tới từ những nơi khác nhau trong Liên Bang cũng đã rời khỏi căn cứ trở về đơn vị của mình. Chỉ có mình Hứa Nhạc còn chưa nhận được mệnh lệnh tiếp theo từ phía bộ Quốc Phòng, cho nên đành phải tạm thời lưu lại căn cứ huấn luyện.
Tối hôm nay là buổi tiệc liên hoan chia tay của căn cứ huấn luyện. Hơn ba mươi gã quân nhân nhận huấn luyện lúc này đang ở trong căn tin cao giọng hô hào, mồm to ăn thịt, chén lớn uống rượu, đứng ngồi lố nhố, vô cùng nhiệt tình.
Trải qua thời gian nhặn huấn luyện trong suốt nửa năm trời, đủ khiến cho đám quân nhân này trong gian nan mà nảy sinh tình cảm. Trước đó là những tình cảm cùng phục vụ trong quân đội, hiện nay lại có thêm một phần tình cảm cùng chung sát cánh.
Bọn họ cũng biết rõ ràng một số người sẽ lập tức bị điều phái đến chiến trường khốc liệt tại tiều tuyến Tây Lâm, hôm nay từ biệt không biết đến khi nào mới có thể gặp lại. Có lẽ là phân ly không ngày tái ngộ, tự nhiên là sẽ có một loại tình cảm quyến luyến không nỡ chia ly.
Tối nay bên trong căn tin này, chẳng biết là đã vi phạm hết bao nhiêu điều lệ của quân đội Liên Bang, nhưng mà bên phía căn cứ huấn luyện cũng nể mặt những tình cảm chân thành của đám quân nhân này, nhất là cũng biết những người này sau khi rời khỏi nơi này, chắc chắn sẽ là những quân nhân sĩ quan cao cấp một phương, chắc cũng sẽ không làm gì quá đáng, cho nên cũng ngầm đồng ý cho phép bọn họ náo loạn một phen.
Ăn ăn uống uống được một lúc, sau đó ngay cả đám tổ viên của Tiểu đội 7 vốn ban đầu còn bàng quan lạnh lùng ngồi xung quanh, cũng đã bị mấy gã quân nhân nhiệt tình lôi kéo lại, hợp thành một đám cùng ăn uống sảng khoái.
Theo như lời của đám quân nhân kia mà nói, đám gia hỏa mấy người này mặc dù bình thường lạnh lùng xa cách, thế nhưng khi cùng lên chiến trường thì thật sự là đồng đội xuất sắc. Mặc dù trong thời gian học tập cũng không tiếp xúc quả nhiều, nhưng trong tương lai nếu như các người có được điều phái đến đơn vị của lão tử, lão tử khẳng định là sẽ dang rộng hai tay hoan nghênh.
Không ai để ý đến Hứa Nhạc đang ngồi một mình trong một góc vắng vẻ trong căn tin. Hứa Nhạc cũng quả thật không thèm để ý đến chuyện này. Đối với hắn mà nói, cuộc sống hơn hai tháng nay trong khu căn cứ huấn luyện cũng chính là lời hứa hẹn, hoặc nói là công tác mà hắn phục vụ cho tổng thống Mạt Bố Nhĩ thông qua bộ Quốc Phòng mà thôi. Hắn chỉ là một mình một người thành thành thật thật bưng cái cà mèn cơm mà ăn.
Liền ngay thời điểm này, Lan Hiểu Long bưng một đĩa đồ ăn, cầm hai ly rượu cùng với một bình rượu lớn đi tới, mỉm cười nói:
- Bên kia náo nhiệt đến như thế, anh vì cái gì lại ở chỗ này giả vờ cô độc chứ?
Hứa Nhạc mỉm cười nói:
- Tôi vốn thích náo nhiệt nhưng mà hình như là náo nhiệt chưa bao giờ thích tôi cả.
/930
|