Đi ra sân thượng chính là một gã nam nhân trung niên mặc một bộ y phục theo kiểu cổ. Lúc trước Hứa Nhạc trong đại sảnh cũng đã chú ý qua người này. Đây là một người đến từ Thanh Long Sơn, đại khái chính là một trong những tùy tùng của Nam Minh Tú, cũng không biết đối phương hiện tại vì cái gì lại chạy ra ban công này.
Trương Tiểu Manh lúc này lẳng lặng nhìn thẳng vào mặt Hứa Nhạc, cũng không hề để ý đến người vừa mới tới sau lưng mình. Nước mắt của nàng chảy dọc xuống khuôn mặt đang nở nụ cười chua chát xinh đẹp, làm trôi đi mớ son phấn trang nhã trên mặt nàng, để lại rõ ràng hai dòng rõ ràng. Nàng tiến lên phía trước thêm một bước, tiến tới sát gần với Hứa Nhạc thêm một chút nữa, hạ giọng nói:
- Thật xin lỗi.
Không cần phải hỏi, trong khoảng thời gian đó, những chuyện phát sinh giữa hai người, từ túi Bánh quy Tiểu cẩu, cho đến những buổi ăn chung trong căn tin, rồi một đêm chờ đợi bên dưới ký túc xá Mai Viên, những cháo cùng với hoa, những tình cảm ngây ngô... Hắn từng có thua thiệt, từng có chấp nhất, từng có thương tổn... nhưng quả thật không hề nghi ngờ là cũng đã từng có phát sinh tình cảm chân thật.
Tối nay cũng không có cặp mắt kính gọng đen che lấp, cặp đôi mắt xinh đẹp kia ẩn chứa đầy nước mắt mông lung, có vẻ là vô cùng chân thật. Hứa Nhạc kinh ngạc nhìn thấy, bất chợt trong đầu bỗng nhiên nhớ lại rất nhiều chuyện trước đây, rất nhiều kỷ niệm mà trong một năm gần đây hắn rất ít khi nào nhớ đến. Sau khi trái tim kiên cường của hắn bị mềm yếu một trận, rồi lại trở lại kiên cường, lại hồi phục một tia ấm áp. Ngay sau đó hắn lại nhớ đến ánh mắt tràn ngập cảm xúc giữa biển người đông đúc ở trước của tòa nhà Nghị Viện năm rồi, trái tim lại dâng lên rất nhiều tia cảm xúc phức tạp, nói thế nào cũng không thể áp chế được cảm xúc trong lòng mình.
Ánh sáng của ngọn đèn bên trong đại sảnh xuyên qua cánh cửa thủy tinh, ở trên cái ban công im lặng chiếu rọi lên hai cái bóng người được ánh sáng mặt trăng rọi xuống mặt đất. Hứa Nhạc và Trương Tiểu Manh đứng lặng lẽ giữa hai luồng sáng chiếu rọi giữa ánh trăng và ánh đèn bên trong này. Một giới tuyến vô hình tựa hồ như đem hai người ngăn cách ra hai bên, thế nhưng khoảng cách giữa hai người kỳ thật chẳng qua cũng chỉ có hai bước mà thôi.
Toàn khu ban công nhất thời lâm vào trong im lặng cùng với trầm mặc. Cũng giống hệt như hai năm trước đây trong căn tin, trong sân thể dục, Trương Tiểu Manh lau đi giọt lệ trên mắt, im lặng nhìn hắn, mỉm cười không nói gì. Tuy rằng hiện tại hai người cũng không còn quan hệ tình nhân với nhau nữa, nhưng mà lại đang đứng gần nhau như vậy, đối mặt nhìn nhau, nhìn thấy khuôn mặt đối phương gần trong gang tấc, đối với Hứa Nhạc mà nói tuyệt đối là một sự an ủi rất lớn.
Trương Tiểu Manh biết rõ mấy năm gần đây Hứa Nhạc sống cũng rất vất vả, nhưng mà bản thân cô ở trong núi dạo gần đây cũng là như vậy. Chỉ là cô ta hiện tại cũng đã không còn tư cách để mà nói gì cả. Còn hắn tựa hồ cũng không thể nào nói ra những vất vả mà hắn đã gặp phải gần đây.
Cho nên hai người vẫn chứ như vậy im lặng trầm mặc đứng đó, trong từng luồng gió thu thổi quét, mãi cũng không nói thêm tiếng nào nữa.
Nhưng mà ở trên cái ban công này cũng không chỉ có mình hai người bọn họ.
Vị trung niên nhân mặc bộ y phục cổ trang kia, có chút giật mình khi nhìn thấy Trương Tiểu Manh đưa tay lau đi giọt lệ trên mặt mình. Hắn khẽ biến sắc mặt tiến lên, nói thầm mấy câu gì đó với Trương Tiểu Manh, thông báo cho nàng biết trong đại sảnh đang có người nào đó muốn tìm nàng. Đồng thời cũng yêu cầu nàng đứng cách gã quân nhân toát ra mùi vị cực kỳ nguy hiểm lãnh liệt đang đứng dựa vào ban công kia. Dưới ánh mắt của hắn, gã quân nhân này khẳng định là đã làm chuyện gì rồi, cho nên mới có thể khiến cho Trương Tiểu Manh khóc lóc thành ra như vậy.
Lúc này một cặp nam nữ trẻ tuổi đang lâm vào trong sự trầm mặc, suy nghĩ về những kỷ niệm xưa, thì đột nhiên lại xuất hiện thêm một kẻ nhiễu sự. Trương Tiểu Manh xoay lưng về phía cửa ra ban công, cũng không có làm ra bất cứ phản ứng gì. Hứa Nhạc thì lại là lạnh lùng liếc mắt nhìn về phía gã nam nhân trung nhiên kia. Chỉ có điều chỉ một cái liếc mắt này, trong ánh mắt liền ẩn chứa một cỗ khí tức lãnh khốc mãnh liệt, khiến cho trên trung niên nhân kia lúng ta lúng túng, dừng bước lại. Trong lòng gã nam nhân chợt dâng lên một tia hàn ý, đột nhiên quay đầu lại, bước về phía đại sảnh.
- Nam Minh Tú là con trai của Lãnh tụ Nam Thủy. Em hôm nay chỉ là theo mệnh lệnh của tổ chức, trở thành bạn gái của hắn mà thôi, anh cũng đừng có hiểu lầm. Chỉ là gần đây trong Liên Bang...
Cặp mắt Trương Tiểu Manh ửng đỏ, nhìn Hứa Nhạc nhẹ giọng giải thích. Chuyện xưa giữa nàng và Hứa Nhạc quả thật rất dài và rất phức tạp, vốn cũng không cần thiết phải giải thích gì cả. Nhưng mà không biết vì sao, nhìn thấy khuôn mặt vốn luôn rạng rỡ giống như ánh mặt trời của Hứa Nhạc, hôm nay lại mặt mày ủ dột, khiến cho tâm trí của nàng liền trở nên bối rối, nghĩ rằng cần phải nói cho rõ ràng một chút.
- Cũng không cần phải giải thích gì cả.
Hứa Nhạc lẳng lặng nhìn chằm chằm khuôn mặt thanh tú của Trương Tiểu Manh.
Trong lòng Trương Tiểu Manh chợt ủ dột, miễn cưỡng nở nụ cười. Trong khoảnh khắc này, nụ cười của nàng lại trở nên đặc biệt ôn nhu cùng với nồng nhiệt, bởi vì bàn tay Hứa Nhạc đã đặt lên trên đầu của nàng, nhẹ nhàng vuốt ve mấy cái.
- Năm rồi khi biết em vẫn còn sống, anh thật sự rất vui mừng.
Hứa Nhạc thoáng có chút thong thả thu hồi bàn tay của mình trở về, lặng lẽ nói:
- Chẳng qua Thi Công tử đã nhắc nhở anh. Nếu như anh vui mừng sung sướng quá nhiều, như vậy chẳng phải là nói rằng anh đang trông đợi muốn nhìn thấy em chết đi sao.
- Anh cũng nên vui mừng ...
Trương Tiểu Manh bước thêm mấy bước, đi ra khỏi phần bóng đen của bóng đèn bên trong đại sảnh, đi đến bên cạnh Hứa Nhạc, lẳng lặng dựa vào trong cánh tay của hắn, mềm mại nói:
- Lúc chạy xe trên đường ngang qua anh, nhìn thấy anh đang đi trên lối đi bộ, em mới phát hiện ra nội tâm của mình lúc đó sao mà lại đau đớn đến như vậy. Em cứ mãi suy nghĩ muốn giáp mặt với anh, để hỏi anh xem có thể tha thứ cho em hay không. Nhưng mà sau khi suy nghĩ cẩn thận lại, em có lý do gì để mà yêu cầu anh tha thứ chứ?
Nàng quay đầu lại, có chút chua xót nhìn về phía Hứa Nhạc, mang theo nụ cười có chút quật cường nói:
- Em biết rõ ràng tính cách của anh, anh ghét nhất là bị người khác lừa mình.
Hứa Nhạc lúc trước từng đứng trước phần mộ của Giáo sư Trầm Lão mà nói qua với Lâm Viễn Hồ, bất cứ người nào cũng không tha thứ. Hôm nay Lâm Viễn Hồ cũng đã biến thành một cỗ thi thể lạnh như băng nằm trong lòng đất lạnh. Đối với Trương Tiểu Manh, hắn cũng không hề suy nghĩ đến vấn đề là tha thứ hay là không tha thứ cho nàng. Chính là bên trong tạo hóa thế sự, vốn vẫn thường tồn tại những chấp niệm giữa người và người với nhau. Nhưng mà bên trong tình yêu thì lại không chấp nhận bất cứ thứ chấp niệm gì cả, cho dù có là sự tín ngưỡng đi chăng nữa cũng vậy. Huống chi là chuyện quá khứ đến tột cùng cũng đã trôi qua rồi, rốt cuộc cũng không cần phải lặp lại.
Chương 048: Như hôm qua (2)
Trong làn gió lạnh của đêm thu, hắn cảm giác được thân thể mình có chút lạnh, cúi đầu nhìn cô con gái đứng bên cạnh, thanh âm có chút hạ thấp, nói:
- Nhớ lại năm rồi chúng ta đã từng nói những gì trong cái tháp sắt kia không? Anh từ nhỏ đã hy vọng vào tình yêu, chính là một thứ hy sinh mà không đòi hỏi sự báo đáp lại. Nếu như đó cũng đồng dạng là một thứ tốt đẹp nhất trong cuộc sống này, anh sẽ thử nắm chắc lấy nó. Dù sao hiện tại cũng không có mấy người có thể hỏi mẹ mình hoặc là bạn đời của mình về những vấn đề như thế này.
Ngữ khí của Hứa Nhạc dần dần trở nên nghiêm túc hơn, mang theo một tia đau đớn cùng với trào phúng nói:
- Thứ tình cảm mà anh muốn có, chính là loại tình cảm tuyệt đối không chút tự tư tự lợi như thế này... Nói ra thì thật sự buồn cười, anh lúc đó đã tự đặt ra cho bản thân mình một câu hỏi cực kỳ khó, để phán đoán cái gì gọi là tình yêu. Khi đó trong lúc còn ở trong Đại học Lê Hoa anh đã từng nghĩ qua, mặc kệ em có phải là gián điệp của Phiến Quân hay là gì đi chăng nữa, anh cũng sẽ giống như trong quá khứ mà yêu em. Anh cũng từng có một hy vọng xa vời, cho dù anh có là một tên tội phạm phản quốc đi chăng nữa, thì em cũng sẽ giống như cũ mà yêu anh. Bản thân anh lúc đó, đã nghĩ thứ tình cảm như vậy mới là tình yêu chân chính nhất.
Không có bao nhiêu thanh niên nam nữ như bọn họ, sau khi đã trải qua những mối quan hệ rồi chia tay giống như vậy, sau đó lại có thể ở trên ban công trong một đêm thu lạnh lẽo, có thể giống như thế này, nghiêm túc mà thành khẩn phân tích lại tâm lý tình cảm của mình, có lẽ là Hứa Nhạc khờ khạo, cũng có lẽ là Trương Tiểu Manh ngây thơ. Có lẽ bọn họ năm xưa gặp nhau trên chuyến xe buýt ở sân bay, bản thân chuyện đó chính là một loại sai lầm, có lẽ là Trương Tiểu Manh đã làm ra rất nhiều chuyện tình có lỗi đối với Hứa Nhạc... Nhưng mà chuyện này cũng đã kết thúc rồi... Bọn họ có khả năng trong một lần gặp gỡ sơ giao đã yêu nhau thật lòng đến như vậy, đúng là trong bản chất của hai người kỳ thật cũng là những người giống nhau.
- Cho đến bây giờ đều là do em lặng lẽ không một tiếng động bỏ đi. Cho đến bây giờ đều là do em lần lượt tổn thương anh...
Trương Tiểu Manh mang theo chút buồn bả, sau đó ngẩng đầu lên, nói một cách thương cảm:
- Thật sự xin lỗi...
Ánh mắt Hứa Nhạc khẽ nheo lại, sau đó cảm thán nói:
- Đây là lần thứ hai trong hôm nay em nói lời xin lỗi với anh. Trước đây anh đã từng nói qua với em rồi, cái mà anh không thích nghe nhất chính là em nói lời xin lỗi.
- Ừm.
Trương Tiểu Manh khẽ hé miệng cười nhẹ. Chỉ là nụ cười này phối hợp với khóe mắt có chút đỏ lên của cô, nhìn thấy có mấy phần thê lương. Trong lòng nàng lúc này cũng không có bất cứ cảm giác đang mang gánh nặng gì cả, mà ngược lại bởi vì nhìn thấy sự bình tĩnh lúc này đang thể hiện của Hứa Nhạc đang ẩn chứa rất nhiều sự chua xót và khó chịu, nên dâng lên một cảm giác mấy phần thê lương.
Nàng cũng không muốn tiếp tục trao đổi về đề tài này nữa, để tránh việc mình không thể khống chế được tình cảm của mình, ôm lấy gã nam nhân bên cạnh mình mà khóc rống lên, cho nên mới mạnh mẽ thay đổi chủ đề, nhẹ giọng nói:
- Anh sắp đi Tây Lâm à?
Hứa Nhạc nhớ lại cái nhiệm vụ bảo vệ cổ quái mà Công ty Bảo an Tịnh Thủy đã giao xuống, lắc lắc đầu nói:
- Chung quy là cũng sẽ đi thôi, nhưng mà thời gian khi nào thì chưa xác định.
- Anh vốn là nhân tài do Quân đội Liên Bang đặc biệt tiến hành bồi dưỡng...
Trương Tiểu Manh nhẹ giọng nói:
- Tuy rằng em cũng không biết trong hai năm nay trên người của anh đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì, nhưng mà ở trên chiến trường, mọi sự vẫn luôn cẩn thận một chút. Hai năm nay em ở trên Thanh Long Sơn cũng đã nhìn qua không ít chiến sự, biết rõ nơi đó là nơi mà một người cũng không có khả năng giải quyết vấn đề.
Nói xong những lời này, Trương Tiểu Manh thoáng có chút khẽ mỉm cười. Nàng cũng không có nói cho Hứa Nhạc biết bản thân mình sang năm có thể cũng sẽ được điều đi đến Tây Lâm. Trong lòng của nàng cho rằng bản thân mình cũng không có bất cứ tư cách gì để yêu cầu xa xôi hơn cái gì, cho nên đành phải trầm mặc. Nếu là như vậy, trong trường hợp đó nàng cũng có thể cùng với gã nam nhân mà bản thân mình yêu thích ở trong cùng một chiến tuyến, đây đại khái cũng có thể xem như là một loại hạnh phúc.
Hứa Nhạc nghe được trong câu nói bình tĩnh này ẩn chứa sự quan tâm thân thiết. Trong lòng hắn thoáng có chút khẽ run lên, chỉ cảm thấy luồng gió thu lạnh đập thẳng vào mặt như thế này, chợt giống như là luồng gió thu của ngày hôm qua, ánh trăng sáng cũng như ngày hôm qua... Cũng giống như là tuyết rơi trong ký túc xá Mai Viên của Đại học Lê Hoa, nhịn không được dùng thanh âm có chút nôn nao hỏi:
- Anh mãi vẫn muốn hỏi em một vấn đề, trong lòng của em, anh đến tột cùng là...
Đúng ngay lúc này, cánh cửa của ban công nhất thời lại bị người khác dùng sức đẩy mạnh ra. Một đám tân khách từ trong đó rất nhanh bước ra, rồi đi đến trước mặt hai người. Đứng đầu đám quan khách đi ra chính là vị công tử Nam Minh Tú của Lãnh tụ Nam Thủy kia. Hắn vẫn mặc trên người một bộ quân phục quái dị, mang theo vẻ mặt có chút cảnh giác, bước nhanh đi đến bên cạnh Trương Tiểu Manh. Hắn nhìn thấy khóe mắt của cô gái kia có chút đỏ ửng, lập tức vươn tay nắm lấy cánh tay của Trương Tiểu Manh, lớn tiếng nói:
- Tiểu Manh, xảy ra chuyện gì?
Ngay trong khoảnh khắc nháy mắt khi bàn tay Nam Minh Tú chạm vào cánh tay của Trương Tiểu Manh, Hứa Nhạc không biết vì cái gì, cảm giác được trong tim mình chợt nhói lên một cái. Hắn thập phần tức giận, đồng tử trong mắt chợt kịch liệt thu nhỏ lại, một chưởng đánh mạnh xuống.
Bốp một tiếng giòn tan vang lên, mu bàn tay của Nam Minh Tú hiện lên một mảnh đỏ ửng. Hắn lảo đảo lui về phía sau hai bước. Hắn cảm thấy khiếp sợ, nhìn chằm chằm về phía Hứa Nhạc đang phẫn nộ quát lên:
- Mau buông cô ta ra!
Mọi người đang đi vào trong ban công này đều đồng thời hít một ngụm lãnh khí. Lúc trước bọn họ ở trong đại sảnh đã nghe được gã nam nhân trung niên kia báo cáo lại, mới biết được vị Trương Tiểu Manh mà bọn họ mời đến đây lần này, thế nhưng hiện tại đang khóc ở ngoài ban công, tựa hồ như đang bị người nào đó hiếp đáp.
Bọn họ đều hiểu rất rõ ràng Nam Minh Tú đối với người con gái được xưng là Thanh Long Sơn Chi Diệp này đang có ý muốn theo đuổi, chính vì vậy tự nhiên là muốn giúp đỡ hắn bảo hộ cho nàng ta, nên mọi người liền vội vàng kéo nhau ra ban công. Thế nhưng nói thế nào cũng không nghĩ đến, gã quân nhân đang đứng trong bóng tối này lại không một chút khách sáo nào ra tay động thủ với Nam Minh Tú.
Trương Tiểu Manh lúc này lẳng lặng nhìn thẳng vào mặt Hứa Nhạc, cũng không hề để ý đến người vừa mới tới sau lưng mình. Nước mắt của nàng chảy dọc xuống khuôn mặt đang nở nụ cười chua chát xinh đẹp, làm trôi đi mớ son phấn trang nhã trên mặt nàng, để lại rõ ràng hai dòng rõ ràng. Nàng tiến lên phía trước thêm một bước, tiến tới sát gần với Hứa Nhạc thêm một chút nữa, hạ giọng nói:
- Thật xin lỗi.
Không cần phải hỏi, trong khoảng thời gian đó, những chuyện phát sinh giữa hai người, từ túi Bánh quy Tiểu cẩu, cho đến những buổi ăn chung trong căn tin, rồi một đêm chờ đợi bên dưới ký túc xá Mai Viên, những cháo cùng với hoa, những tình cảm ngây ngô... Hắn từng có thua thiệt, từng có chấp nhất, từng có thương tổn... nhưng quả thật không hề nghi ngờ là cũng đã từng có phát sinh tình cảm chân thật.
Tối nay cũng không có cặp mắt kính gọng đen che lấp, cặp đôi mắt xinh đẹp kia ẩn chứa đầy nước mắt mông lung, có vẻ là vô cùng chân thật. Hứa Nhạc kinh ngạc nhìn thấy, bất chợt trong đầu bỗng nhiên nhớ lại rất nhiều chuyện trước đây, rất nhiều kỷ niệm mà trong một năm gần đây hắn rất ít khi nào nhớ đến. Sau khi trái tim kiên cường của hắn bị mềm yếu một trận, rồi lại trở lại kiên cường, lại hồi phục một tia ấm áp. Ngay sau đó hắn lại nhớ đến ánh mắt tràn ngập cảm xúc giữa biển người đông đúc ở trước của tòa nhà Nghị Viện năm rồi, trái tim lại dâng lên rất nhiều tia cảm xúc phức tạp, nói thế nào cũng không thể áp chế được cảm xúc trong lòng mình.
Ánh sáng của ngọn đèn bên trong đại sảnh xuyên qua cánh cửa thủy tinh, ở trên cái ban công im lặng chiếu rọi lên hai cái bóng người được ánh sáng mặt trăng rọi xuống mặt đất. Hứa Nhạc và Trương Tiểu Manh đứng lặng lẽ giữa hai luồng sáng chiếu rọi giữa ánh trăng và ánh đèn bên trong này. Một giới tuyến vô hình tựa hồ như đem hai người ngăn cách ra hai bên, thế nhưng khoảng cách giữa hai người kỳ thật chẳng qua cũng chỉ có hai bước mà thôi.
Toàn khu ban công nhất thời lâm vào trong im lặng cùng với trầm mặc. Cũng giống hệt như hai năm trước đây trong căn tin, trong sân thể dục, Trương Tiểu Manh lau đi giọt lệ trên mắt, im lặng nhìn hắn, mỉm cười không nói gì. Tuy rằng hiện tại hai người cũng không còn quan hệ tình nhân với nhau nữa, nhưng mà lại đang đứng gần nhau như vậy, đối mặt nhìn nhau, nhìn thấy khuôn mặt đối phương gần trong gang tấc, đối với Hứa Nhạc mà nói tuyệt đối là một sự an ủi rất lớn.
Trương Tiểu Manh biết rõ mấy năm gần đây Hứa Nhạc sống cũng rất vất vả, nhưng mà bản thân cô ở trong núi dạo gần đây cũng là như vậy. Chỉ là cô ta hiện tại cũng đã không còn tư cách để mà nói gì cả. Còn hắn tựa hồ cũng không thể nào nói ra những vất vả mà hắn đã gặp phải gần đây.
Cho nên hai người vẫn chứ như vậy im lặng trầm mặc đứng đó, trong từng luồng gió thu thổi quét, mãi cũng không nói thêm tiếng nào nữa.
Nhưng mà ở trên cái ban công này cũng không chỉ có mình hai người bọn họ.
Vị trung niên nhân mặc bộ y phục cổ trang kia, có chút giật mình khi nhìn thấy Trương Tiểu Manh đưa tay lau đi giọt lệ trên mặt mình. Hắn khẽ biến sắc mặt tiến lên, nói thầm mấy câu gì đó với Trương Tiểu Manh, thông báo cho nàng biết trong đại sảnh đang có người nào đó muốn tìm nàng. Đồng thời cũng yêu cầu nàng đứng cách gã quân nhân toát ra mùi vị cực kỳ nguy hiểm lãnh liệt đang đứng dựa vào ban công kia. Dưới ánh mắt của hắn, gã quân nhân này khẳng định là đã làm chuyện gì rồi, cho nên mới có thể khiến cho Trương Tiểu Manh khóc lóc thành ra như vậy.
Lúc này một cặp nam nữ trẻ tuổi đang lâm vào trong sự trầm mặc, suy nghĩ về những kỷ niệm xưa, thì đột nhiên lại xuất hiện thêm một kẻ nhiễu sự. Trương Tiểu Manh xoay lưng về phía cửa ra ban công, cũng không có làm ra bất cứ phản ứng gì. Hứa Nhạc thì lại là lạnh lùng liếc mắt nhìn về phía gã nam nhân trung nhiên kia. Chỉ có điều chỉ một cái liếc mắt này, trong ánh mắt liền ẩn chứa một cỗ khí tức lãnh khốc mãnh liệt, khiến cho trên trung niên nhân kia lúng ta lúng túng, dừng bước lại. Trong lòng gã nam nhân chợt dâng lên một tia hàn ý, đột nhiên quay đầu lại, bước về phía đại sảnh.
- Nam Minh Tú là con trai của Lãnh tụ Nam Thủy. Em hôm nay chỉ là theo mệnh lệnh của tổ chức, trở thành bạn gái của hắn mà thôi, anh cũng đừng có hiểu lầm. Chỉ là gần đây trong Liên Bang...
Cặp mắt Trương Tiểu Manh ửng đỏ, nhìn Hứa Nhạc nhẹ giọng giải thích. Chuyện xưa giữa nàng và Hứa Nhạc quả thật rất dài và rất phức tạp, vốn cũng không cần thiết phải giải thích gì cả. Nhưng mà không biết vì sao, nhìn thấy khuôn mặt vốn luôn rạng rỡ giống như ánh mặt trời của Hứa Nhạc, hôm nay lại mặt mày ủ dột, khiến cho tâm trí của nàng liền trở nên bối rối, nghĩ rằng cần phải nói cho rõ ràng một chút.
- Cũng không cần phải giải thích gì cả.
Hứa Nhạc lẳng lặng nhìn chằm chằm khuôn mặt thanh tú của Trương Tiểu Manh.
Trong lòng Trương Tiểu Manh chợt ủ dột, miễn cưỡng nở nụ cười. Trong khoảnh khắc này, nụ cười của nàng lại trở nên đặc biệt ôn nhu cùng với nồng nhiệt, bởi vì bàn tay Hứa Nhạc đã đặt lên trên đầu của nàng, nhẹ nhàng vuốt ve mấy cái.
- Năm rồi khi biết em vẫn còn sống, anh thật sự rất vui mừng.
Hứa Nhạc thoáng có chút thong thả thu hồi bàn tay của mình trở về, lặng lẽ nói:
- Chẳng qua Thi Công tử đã nhắc nhở anh. Nếu như anh vui mừng sung sướng quá nhiều, như vậy chẳng phải là nói rằng anh đang trông đợi muốn nhìn thấy em chết đi sao.
- Anh cũng nên vui mừng ...
Trương Tiểu Manh bước thêm mấy bước, đi ra khỏi phần bóng đen của bóng đèn bên trong đại sảnh, đi đến bên cạnh Hứa Nhạc, lẳng lặng dựa vào trong cánh tay của hắn, mềm mại nói:
- Lúc chạy xe trên đường ngang qua anh, nhìn thấy anh đang đi trên lối đi bộ, em mới phát hiện ra nội tâm của mình lúc đó sao mà lại đau đớn đến như vậy. Em cứ mãi suy nghĩ muốn giáp mặt với anh, để hỏi anh xem có thể tha thứ cho em hay không. Nhưng mà sau khi suy nghĩ cẩn thận lại, em có lý do gì để mà yêu cầu anh tha thứ chứ?
Nàng quay đầu lại, có chút chua xót nhìn về phía Hứa Nhạc, mang theo nụ cười có chút quật cường nói:
- Em biết rõ ràng tính cách của anh, anh ghét nhất là bị người khác lừa mình.
Hứa Nhạc lúc trước từng đứng trước phần mộ của Giáo sư Trầm Lão mà nói qua với Lâm Viễn Hồ, bất cứ người nào cũng không tha thứ. Hôm nay Lâm Viễn Hồ cũng đã biến thành một cỗ thi thể lạnh như băng nằm trong lòng đất lạnh. Đối với Trương Tiểu Manh, hắn cũng không hề suy nghĩ đến vấn đề là tha thứ hay là không tha thứ cho nàng. Chính là bên trong tạo hóa thế sự, vốn vẫn thường tồn tại những chấp niệm giữa người và người với nhau. Nhưng mà bên trong tình yêu thì lại không chấp nhận bất cứ thứ chấp niệm gì cả, cho dù có là sự tín ngưỡng đi chăng nữa cũng vậy. Huống chi là chuyện quá khứ đến tột cùng cũng đã trôi qua rồi, rốt cuộc cũng không cần phải lặp lại.
Chương 048: Như hôm qua (2)
Trong làn gió lạnh của đêm thu, hắn cảm giác được thân thể mình có chút lạnh, cúi đầu nhìn cô con gái đứng bên cạnh, thanh âm có chút hạ thấp, nói:
- Nhớ lại năm rồi chúng ta đã từng nói những gì trong cái tháp sắt kia không? Anh từ nhỏ đã hy vọng vào tình yêu, chính là một thứ hy sinh mà không đòi hỏi sự báo đáp lại. Nếu như đó cũng đồng dạng là một thứ tốt đẹp nhất trong cuộc sống này, anh sẽ thử nắm chắc lấy nó. Dù sao hiện tại cũng không có mấy người có thể hỏi mẹ mình hoặc là bạn đời của mình về những vấn đề như thế này.
Ngữ khí của Hứa Nhạc dần dần trở nên nghiêm túc hơn, mang theo một tia đau đớn cùng với trào phúng nói:
- Thứ tình cảm mà anh muốn có, chính là loại tình cảm tuyệt đối không chút tự tư tự lợi như thế này... Nói ra thì thật sự buồn cười, anh lúc đó đã tự đặt ra cho bản thân mình một câu hỏi cực kỳ khó, để phán đoán cái gì gọi là tình yêu. Khi đó trong lúc còn ở trong Đại học Lê Hoa anh đã từng nghĩ qua, mặc kệ em có phải là gián điệp của Phiến Quân hay là gì đi chăng nữa, anh cũng sẽ giống như trong quá khứ mà yêu em. Anh cũng từng có một hy vọng xa vời, cho dù anh có là một tên tội phạm phản quốc đi chăng nữa, thì em cũng sẽ giống như cũ mà yêu anh. Bản thân anh lúc đó, đã nghĩ thứ tình cảm như vậy mới là tình yêu chân chính nhất.
Không có bao nhiêu thanh niên nam nữ như bọn họ, sau khi đã trải qua những mối quan hệ rồi chia tay giống như vậy, sau đó lại có thể ở trên ban công trong một đêm thu lạnh lẽo, có thể giống như thế này, nghiêm túc mà thành khẩn phân tích lại tâm lý tình cảm của mình, có lẽ là Hứa Nhạc khờ khạo, cũng có lẽ là Trương Tiểu Manh ngây thơ. Có lẽ bọn họ năm xưa gặp nhau trên chuyến xe buýt ở sân bay, bản thân chuyện đó chính là một loại sai lầm, có lẽ là Trương Tiểu Manh đã làm ra rất nhiều chuyện tình có lỗi đối với Hứa Nhạc... Nhưng mà chuyện này cũng đã kết thúc rồi... Bọn họ có khả năng trong một lần gặp gỡ sơ giao đã yêu nhau thật lòng đến như vậy, đúng là trong bản chất của hai người kỳ thật cũng là những người giống nhau.
- Cho đến bây giờ đều là do em lặng lẽ không một tiếng động bỏ đi. Cho đến bây giờ đều là do em lần lượt tổn thương anh...
Trương Tiểu Manh mang theo chút buồn bả, sau đó ngẩng đầu lên, nói một cách thương cảm:
- Thật sự xin lỗi...
Ánh mắt Hứa Nhạc khẽ nheo lại, sau đó cảm thán nói:
- Đây là lần thứ hai trong hôm nay em nói lời xin lỗi với anh. Trước đây anh đã từng nói qua với em rồi, cái mà anh không thích nghe nhất chính là em nói lời xin lỗi.
- Ừm.
Trương Tiểu Manh khẽ hé miệng cười nhẹ. Chỉ là nụ cười này phối hợp với khóe mắt có chút đỏ lên của cô, nhìn thấy có mấy phần thê lương. Trong lòng nàng lúc này cũng không có bất cứ cảm giác đang mang gánh nặng gì cả, mà ngược lại bởi vì nhìn thấy sự bình tĩnh lúc này đang thể hiện của Hứa Nhạc đang ẩn chứa rất nhiều sự chua xót và khó chịu, nên dâng lên một cảm giác mấy phần thê lương.
Nàng cũng không muốn tiếp tục trao đổi về đề tài này nữa, để tránh việc mình không thể khống chế được tình cảm của mình, ôm lấy gã nam nhân bên cạnh mình mà khóc rống lên, cho nên mới mạnh mẽ thay đổi chủ đề, nhẹ giọng nói:
- Anh sắp đi Tây Lâm à?
Hứa Nhạc nhớ lại cái nhiệm vụ bảo vệ cổ quái mà Công ty Bảo an Tịnh Thủy đã giao xuống, lắc lắc đầu nói:
- Chung quy là cũng sẽ đi thôi, nhưng mà thời gian khi nào thì chưa xác định.
- Anh vốn là nhân tài do Quân đội Liên Bang đặc biệt tiến hành bồi dưỡng...
Trương Tiểu Manh nhẹ giọng nói:
- Tuy rằng em cũng không biết trong hai năm nay trên người của anh đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì, nhưng mà ở trên chiến trường, mọi sự vẫn luôn cẩn thận một chút. Hai năm nay em ở trên Thanh Long Sơn cũng đã nhìn qua không ít chiến sự, biết rõ nơi đó là nơi mà một người cũng không có khả năng giải quyết vấn đề.
Nói xong những lời này, Trương Tiểu Manh thoáng có chút khẽ mỉm cười. Nàng cũng không có nói cho Hứa Nhạc biết bản thân mình sang năm có thể cũng sẽ được điều đi đến Tây Lâm. Trong lòng của nàng cho rằng bản thân mình cũng không có bất cứ tư cách gì để yêu cầu xa xôi hơn cái gì, cho nên đành phải trầm mặc. Nếu là như vậy, trong trường hợp đó nàng cũng có thể cùng với gã nam nhân mà bản thân mình yêu thích ở trong cùng một chiến tuyến, đây đại khái cũng có thể xem như là một loại hạnh phúc.
Hứa Nhạc nghe được trong câu nói bình tĩnh này ẩn chứa sự quan tâm thân thiết. Trong lòng hắn thoáng có chút khẽ run lên, chỉ cảm thấy luồng gió thu lạnh đập thẳng vào mặt như thế này, chợt giống như là luồng gió thu của ngày hôm qua, ánh trăng sáng cũng như ngày hôm qua... Cũng giống như là tuyết rơi trong ký túc xá Mai Viên của Đại học Lê Hoa, nhịn không được dùng thanh âm có chút nôn nao hỏi:
- Anh mãi vẫn muốn hỏi em một vấn đề, trong lòng của em, anh đến tột cùng là...
Đúng ngay lúc này, cánh cửa của ban công nhất thời lại bị người khác dùng sức đẩy mạnh ra. Một đám tân khách từ trong đó rất nhanh bước ra, rồi đi đến trước mặt hai người. Đứng đầu đám quan khách đi ra chính là vị công tử Nam Minh Tú của Lãnh tụ Nam Thủy kia. Hắn vẫn mặc trên người một bộ quân phục quái dị, mang theo vẻ mặt có chút cảnh giác, bước nhanh đi đến bên cạnh Trương Tiểu Manh. Hắn nhìn thấy khóe mắt của cô gái kia có chút đỏ ửng, lập tức vươn tay nắm lấy cánh tay của Trương Tiểu Manh, lớn tiếng nói:
- Tiểu Manh, xảy ra chuyện gì?
Ngay trong khoảnh khắc nháy mắt khi bàn tay Nam Minh Tú chạm vào cánh tay của Trương Tiểu Manh, Hứa Nhạc không biết vì cái gì, cảm giác được trong tim mình chợt nhói lên một cái. Hắn thập phần tức giận, đồng tử trong mắt chợt kịch liệt thu nhỏ lại, một chưởng đánh mạnh xuống.
Bốp một tiếng giòn tan vang lên, mu bàn tay của Nam Minh Tú hiện lên một mảnh đỏ ửng. Hắn lảo đảo lui về phía sau hai bước. Hắn cảm thấy khiếp sợ, nhìn chằm chằm về phía Hứa Nhạc đang phẫn nộ quát lên:
- Mau buông cô ta ra!
Mọi người đang đi vào trong ban công này đều đồng thời hít một ngụm lãnh khí. Lúc trước bọn họ ở trong đại sảnh đã nghe được gã nam nhân trung niên kia báo cáo lại, mới biết được vị Trương Tiểu Manh mà bọn họ mời đến đây lần này, thế nhưng hiện tại đang khóc ở ngoài ban công, tựa hồ như đang bị người nào đó hiếp đáp.
Bọn họ đều hiểu rất rõ ràng Nam Minh Tú đối với người con gái được xưng là Thanh Long Sơn Chi Diệp này đang có ý muốn theo đuổi, chính vì vậy tự nhiên là muốn giúp đỡ hắn bảo hộ cho nàng ta, nên mọi người liền vội vàng kéo nhau ra ban công. Thế nhưng nói thế nào cũng không nghĩ đến, gã quân nhân đang đứng trong bóng tối này lại không một chút khách sáo nào ra tay động thủ với Nam Minh Tú.
/930
|