Trong mắt vị công tử con của Lãnh tụ Nam Thủy này mà nói, gã quân nhân này nhất định là đang hiếp đáp Trương Tiểu Manh, hắn đang nắm đạo lý trong tay. Hơn nữa hiện tại Chính phủ Liên Bang đang có xu thế muốn cầu cạnh phụ thân của mình, cho nên mình ở trong Thủ Đô Tinh Quyển này cho dù có làm gì đi chăng nữa thì cũng không ai dám ngăn cản cả. Ai lại dám không nể mặt mình mấy phần cơ chứ?
- Ta cảnh cáo anh...
Nam Minh Tú lạnh lùng nhìn chằm chằm Hứa Nhạc.
- Ta cảnh cáo anh, từ nay về sau nhất định không được bám theo Trương Tiểu Manh nữa. Bằng không ta sẽ khiến cho Lãnh tụ Nam Thủy thật sự hối hận vì đã sinh ra đứa con trai thứ hai đó.
Hứa Nhạc đã chen ngang lời của Nam Minh Tú, nói thẳng vào mặt hắn.
Mọi người trong ban công nhất thời ồn ào hẳn lên, không hiểu tại sao lúc này tình huống lại hoàn toàn trái ngược lại như thế? Hơn nữa gã quân nhân này đến tột cùng là kẻ nào? Xem ra hắn cũng đã biết rõ ràng phụ thân của Nam Minh Tú là ai, lại dám vào thời điển mẫn cảm như thế này, lại nói ra lời uy hiếp như rõ ràng như thế.
- Làm càn... Dám nói những lời vô phép như thế trước mặt Nam công tử? Có biết nơi này là nơi nào hay không? Mau báo ra chức vụ cùng với đơn vị trực thuộc, sau đó thu hồi lời nói hỗn láo kia lại!
Từ phía sau đám người chợt truyền đến một thanh âm khiển trách mang theo hơi hướng giận dữ. Kẻ vừa mới lên tiếng chính là Chủ tịch ủy ban Nghị Viện Liên Bang, Nghị Viên Thủ Tịch Tích An. Lúc này rất nhiều người trong đại sảnh cũng đã để ý đến trận xung đột xảy ra ngoài ban công này. Vị Nghị Viên Tích An đức cao vọng trọng này vừa lúc cũng đang ở gần đó, vội đi ra. Ông ta nhìn thấy cảnh Hứa Nhạc vừa động thủ lúc này, nên mới cất lên lời giáo dục gay gắt như thế.
Hứa Nhạc tiến về phía trước một bước, đem Trương Tiểu Manh ngăn cản ở phía sau lưng mình, nheo mắt lại nhìn chằm chằm về phía vị đại nhân vật chân chính có quyền lực cao, địa vị lớn này, lạnh lùng nói:
- Thế nào đây? Ngài muốn đem cái mũ ‘Phá hư hiệp nghị Đại hòa giải Liên Bang’ chụp lên đầu của tôi sao?
Lúc này ánh sáng của đại sảnh đã chiếu rọi lên trên người của hắn, đem bộ quân phục chức vụ Trung Tá trên người của hắn chiếu rọi rõ ràng. Lúc này tất cả mọi người đang đứng trên ban công mới có thể nhìn rõ ràng được dung nhan của gã quân nhân này, cũng đã nhìn thấy rõ ràng quân hàm của hắn.
Mọi người nhất thời lâm vào trầm mặc kinh ngạc. Trong Quân đội Liên Bang, Trung Tá trẻ tuổi như vậy cũng chỉ có hai người mà thôi. Mà bất luận là người nào trong số đó, tựa hồ cũng đều có bối cảnh cùng với thực lực cực kỳ cường hãn. Cái mũ lớn mà Nghị Viên Tích An kia chụp lên đầu ai cũng khiến kẻ đó sợ hãi, thế nhưng chụp lên đầu hai người này, tuyệt đối cũng không khiến cho bọn họ phải nhíu mày lấy một cái.
0O0
Mức độ nhu cầu sẽ quyết định giá trị của một vật. Toàn bộ Liên Bang trong cả cái vũ trụ tinh vân rộng lớn kia khi chưa phát hiện ra địch nhân nào, thì khái niệm Quân đội đối với cái xã hội này mà nói chính là có thể không cần phải tồn tại cũng không sao. Nhưng mà khi Đế Quốc đột nhiên vừa mới xuất hiện phía bên kia hành lang tinh vân, tất cả mọi thứ nhất thời đều phát sinh biến hóa. Tiếng nói của Quân đội bên trong Liên Bang nhất thời trở nên có giá trị cường đại trước giờ chưa từng có. Nhất là khi vị Quân Thần Phí Thành Lý Gia kia hoành thiên xuất thế, các quân nhân Liên Bang ở trong lòng dân chúng của xã hội Liên Bang đã nhận được sự hoan nghênh cùng với tôn trọng.
Lực lượng quân sự trong Liên Bang giống như là một quả khinh khí cầu không ngừng thổi nhanh, bành trướng lên lớn gấp mấy chục lần trước kia. Chỉ trong vòng mấy chục năm ngắn ngủi, biên chế Quân đội Liên Bang điên cuồng tăng lên không ngừng. Thậm chí bởi vì tốc độ tăng trưởng biên chế quá nhanh, khiến cho chỉnh biên quân số cùng với quân hàm có chút hỗn loạn. Nhưng mà bất luận là hỗn loạn đến thế nào đi chăng nữa, quân hàm hai vạch hai sao trên cầu vai của gã quân nhân này, vẫn như cũ khiến cho các tân khách đang có mặt trong Hội sở Lưu Phong Pha cảm thấy khiếp sợ cùng với kinh ngạc không thôi.
Quân đội Liên Bang chỉ có một vị Thiếu Tướng Sư Đoàn Trưởng là Đỗ Thiếu Khanh, còn lại tất cả các Sư Đoàn Trưởng khác cùng đều chỉ mang quân hàm Thượng Tá mà thôi. Mà gã quân nhân đang đứng trên ban công hiện tại, rõ ràng cũng chỉ là mới hơn hai mươi tuổi mà thôi... Còn trẻ tuổi như thế, như thế nào lại có thể có quân hàm Trung Tá?
Những người hiện tại đang xuất hiện tại ban công này, có tư cách xuất hiện ở buổi tiệc rượu quan trọng như thế này, tự nhiên đều sẽ có những con đường thông tin riêng của mình. Chỉ thoáng thất thần trong khảnh khắc mà thôi, mọi người đều nhất thời có phản ứng lại... Những quân nhân sĩ quan trong Liên Bang có thể ở độ tuổi trẻ như thế đạt được cấp bậc Trung Tá cũng chỉ có hai người mà thôi. Một trong hai người đó chính là Lý Phong, mà người còn lại chính là Hứa Nhạc. Người thứ nhất là cháu nội ruột của vị Quân Thần Liên Bang Lý Thất Phu, rất nhiều nguồn tin đáng tin cậy khác cũng cho biết, người thức hai tựa hồ như cũng có rất nhiều quan hệ không thể nào nói rõ ràng được với vị Lão gia tử kia của Phí Thanh Lý Gia.
Nếu dựa theo thứ tự của hệ thống chính trị Liên Bang hiện tại mà tính, Chủ tịch Nghị Viện ủy Ban Quản Lý Liên Bang, Nghị Viên Tích An tiên sinh, không hề nghi ngờ chính là một đại nhân vật có thể xếp trong số hai mươi người đứng đầu Liên Bang. Thế nhưng giờ phút này, sau khi nghe Hứa Nhạc nói xong câu nói này, vị Lão Nghị Viên kia đột nhiên trong lòng giật nẩy người lên một cái, đúng là không biết phải nói gì bây giờ.
Năm xưa khi Lý Phong hùng hổ xông thẳng vào tòa nhà Nghị Viện, chính là xông vào văn phòng của vị Nghị Viên Tích An này. Vị Nghị Viên quyền cao chức trọng trong Liên Bang này, mãi cho đến bây giờ vẫn còn nhớ rõ ràng một màn phẫn nộ điên cuồng vô cùng của hắn lúc đó. Lý Cuồng Nhân cũng thật sự không phải là kẻ điên, cho nên tự nhiên cũng sẽ không dám đánh thẳng ông ta. Thế nhưng đám phụ tá, thư ký của ông ta thì xui xẻo, bị hắn đánh cho thành đầu heo. Thế nhưng giới quan chức truyền thông cũng không có ai dám can đảm đem chuyện này lan truyền ra ngoài. Thế nhưng trong giới Quân đội Liên Bang thì chuyện này đã biến thành một truyền thuyết Lý Cuồng Nhân nổi giận đánh Nghị Viên...
Nghị Viên Tích An nhìn chằm chằm vào Hứa Nhạc, thế nhưng trong lòng ông ta thì cũng không hề bình tĩnh giống như là trên mặt ông ta đang thể hiện vậy. Phí Thành đã sinh ra một tên Lý Cuồng Nhân khủng bố, liền khiến cho ông ta bị bẻ mặt một phen. Cái gã Trung Tá trẻ tên là Hứa Nhạc này, thật sự là cũng không có cái biệt danh gì điên cuồng, thế nhưng bản thân ông ta là một đại nhân vật, tự nhiên cũng sẽ biết nhiều hơn người ta một chút, biết rất rõ ràng là gã thanh niên này một khi điên cuồng lên thì cái gì cũng dám làm cả.
Trên ban công lúc này cũng không có xảy ra quá nhiều biến hóa gì. Mọi người đều tuyệt đối trầm mặc, thần tình phức tạp nhìn Hứa Nhạc đang đứng dưới ánh đèn chiếu rọi. Phía sau đám người không ngừng truyền ra thanh âm nhẹ giọng nghị luận lào xào.
- Đây chính là Hứa Nhạc đã phá tan Sư Đoàn Thiết Giáp 7?
- Nghe nói Lý Phong cũng là thủ hạ bại tướng của hắn?
- Không biết hắn và Phí Thành Lý Gia đến tột cùng là có quan hệ gì?
Chương 049: Tình nhân cũ (2)
Nam Minh Tú chú ý đến ánh mắt của mọi người đang dại ra bên cạnh, thế nhưng cũng không có nghe thanh âm nghị luận của mọi người ở phía sau. Hắn chỉ là có chút phẫn nộ, trong lòng thầm đoán cái gã quân nhân trẻ tuổi đang đứng bên cạnh Tiểu Manh lúc này đến tột cùng là có lai lịch gì, không ngờ lại dám phản kích lại câu khiển trách của Nghị Viên Tích An. Thế nhưng nhìn thấy Trương Tiểu Manh im lặng đứng ở phía sau lưng của Hứa Nhạc, vẻ âm trầm bực bội trên mặt hắn càng ngày càng đậm hơn.
0O0
Trong một góc sân khuất phía sau khu vực ban công, dưới bóng râm của một cây trường xuân xanh biếc, Lợi Tu Trúc im lặng nhìn về phía trường phong ba xảy ra cách đó không xa lắm. Trên khuôn mặt thanh tú mê người của hắn hiện lên một tia tình cảm phức tạp cùng với cảm khái. Không biết lúc này có phải là hắn đang suy nghĩ đến nhưng chuyện có quan hệ đến sự kiện Tổng tuyển cử Liên Bang cùng với những chuyện xảy ra trong hai năm gần đây.
Lâm Đấu Hải đang đứng bên cạnh hắn thì lại hung hăng nhìn không chớp mắt về phía Hứa Nhạc đang đứng trên ban công gần đó, nói:
- Không ra đó à?
Từ lần đầu tiên gặp Hứa Nhạc tại Cảng Đô, sau đó lại gặp lại trong câu lạc bộ đêm bên cạnh Đại học Thủ Đô, rồi lần cuối cùng là vào mùa đông năm trước gặp nhau tại chính Hội sở Lưu Phong Pha này, vị công tử thừa kế của Lâm Gia này mỗi lần gặp mặt Hứa Nhạc, đều là một lần gặp phải rủi ro lớn. Trong lần gặp gỡ cuối cùng, cũng chính là ở cổng chính nơi này, hắn thậm chí còn bị Hứa Nhạc quẳng thẳng chén rượu vào mặt mình, khiến cho mũi chảy máu cam.
Thân là một người thừa kế của một trong Thất Đại Gia Tộc Liên Bang, Lâm Đấu Hải nói thế nào cũng không tưởng tượng nổi trên thế giới này lại có người dám khinh thường, thậm chí lại còn sỉ nhục mình như thế. Càng huống chi cái tên gia hỏa Hứa Nhạc này lại còn là một tiểu nhân vật như vậy.
Nhưng mà thân thế lúc ấy của Hứa Nhạc, chính là có được sự chống lưng của vị phu nhân ở sau hậu sơn núi Mạc sầu kia. Hiện tại vị phu nhân kia có lẽ đã bỏ qua hắn rồi, nhưng mà kết quả là hắn lại kiếm được một chỗ dựa cao thăm thẳm hơn nữa, chính là Phí Thành Lý Gia kia. Những người mà Lâm Gia không dám đụng vào rất ít, mà vị phu nhân ở hậu sơn núi Mạc sầu cùng với vị lão nhân gia bên bờ hồ Phí Thành kia, hoàn toàn chính là hai tồn tại mà bọn họ tuyệt đối không muốn trêu chọc đến.
Nghĩ đến điểm này, Lâm Đấu Hải liền không khỏi vô cùng thống hận gã thanh niên tên Hứa Nhạc này vì sao lại có vận khí cức chó tốt đến như vậy. Lúc này nhìn thấy kẻ này tựa hồ như đã đắc tội với Nghị Viên Tích An cùng với người của Thanh Long Sơn, hắn không khỏi cảm thấy vui khi người khác gặp họa, chuẩn bị chạy đến để xem trò vui.
- Chúng ta ra ngoài đó làm cái gì?
Lợi Tu Trúc bưng chén rượu lên, nhìn về phía mọi người đang đứng trên ban công, mỉm cười trào phúng.
Những người trong các thế gia ngàn đời giống như bọn họ vậy, quả thật rất ít người giống như Lâm Đấu Hải vậy, ngu xuẩn không thể chịu nổi. Chẳng những là không biết hai chữ ‘giao tiếp’ viết thế nào cho đúng, ngay cả một cái nhìn đại thể lại cũng không có nữa.
Hai gã công tử kế thừa hai gia tộc trong Thất Đại Gia Tộc Liên Bang không có khả năng thích, thậm chí mơ hồ còn là khinh bỉ đứa con của Lãnh tụ Thanh Long Sơn, Nam Minh Thủy này. Lúc này những người đang đứng bên cạnh Nam Minh Tú trên ban công kia đều là một đám công tử, tiểu thư tầm thường mà thôi.
- Lý Cuồng Nhân bất quá cũng chỉ dám đánh một vị Nghị Viên mà thôi. Hứa Nhạc thì ngay cả giết chết Nghị Viên hắn cũng dám làm, chẳng ai dại dột lại muốn chọc vào hắn cả.
Lợi Tu Trúc thoáng trào phúng nói:
- Nghị Viên Tích An hiện tại chỉ sợ trong lòng đang suy nghĩ, làm cách nào có thể kiếm ra một cái thang để leo xuống đây.
0O0
Nghị Viên Tích An vốn là một đại nhân vật, cho nên ông ta đã leo rất cao rồi, bây giờ rất khó có thể tìm ra được một cái bậc thang thích hợp để mà leo xuống. Ông ta cũng không giống như Nam Minh Tú vậy, là những người khách mời đến từ Thanh Long Sơn, có thể lúc nào cũng sắm vai một người cách mạng, hành xử thô tục, trực tiếp, càng không có biện pháp cứ như vậy mà phất tay áo bỏ đi được. Cho nên cho dù ông ta biết rõ ràng gã Trung Tá trẻ tuổi trước mặt mình chính là nhân vật mà vị lão gia tử kia chú ý bồi dưỡng. Ông ta trầm mặc một lúc sau, vẫn như cũ dùng một loại ngữ khí như là trưởng bối nghiêm khắc dạy dỗ:
- Có biết hôm nay là dịp gì hay không? Vì sao lại cùng với khách mời từ xa đến phát sinh xung đột?
Ánh mắt của Hứa Nhạc thoáng có chút nheo lại, vị đại nhân vật trước mặt kia đã một phen đem cái mũ kia ném đi chỗ khác, tự nhiên chính là muốn bản thân mình tiếp tục nói tiếp, sau đó dần dần đem chuyện tình lần này một phen mở ra, rồi coi như không có chuyện gì nữa. Sự lão luyện cẩn thận của một vị chính khách cao cấp giờ khắc này đã hoàn toàn bày ra không bỏ sót.
- Tôi đang ở đây nói chuyện phiếm với bạn bè, đột nhiên lại có người chạy đến đây mà quấy rầy. Tất cả sự tình cùng chỉ có vậy mà thôi.
Hứa Nhạc trả lời. Từ sau khi ở trong phòng phỏng vấn của nhà giam ngục Khuynh Thành kia cùng với vị lão gia tử kia nhận họ nhận hàng, hắn ở trong Liên Bang liền có một cái bối cảnh đủ để khiến người ta phải sợ hãi. Nhưng mà hắn cũng hiểu được, một đại nhân vật chân chính giống như là Nghị Viên Tích An này, hiện tại đã chấp nhận thể hiện sự nhượng bộ, nếu như bản thân mình còn cứ bức người không chịu lui, chỉ sợ ngay cả vị lão gia tử kia cũng sẽ không ra mặt giải quyết giúp mình.
Sắc mặt Nghị Viên Tích An thoáng dãn ra một chút, nhẹ nhàng ừ một tiếng. Đang lúc ông ta chuẩn bị cất tiếng khuyên bảo nhàn nhạt mấy câu gì rồi bỏ mặc phất tay đi, không ngờ Nam Minh Tú đột nhiên sắc mặt âm trầm chen vào một câu:
- Bạn bè? Ta thấy là cậu đang quấy rầy nữ quân nhân của Thanh Long Sơn chúng ta thì đúng hơn.
Sắc mặt Nghị Viên Tích An nhất thời biến đổi, tâm tình nháy mắt cũng trầm xuống. Hai câu nói không một lỗ hổng của ông ta đã làm mềm đi sự căng thẳng hiện có của tình huống, mà gã Trung Tá Hứa Nhạc trước mặt này cũng vô cùng lễ phép đáp ứng lại. Mắt thấy các bậc thang lui xuống mà mình cố tâm xây dựng nên đã sắp hoàn thành, sau đó có thể nhẹ nhàng lui xuống. Ai biết được cái gã đứa con Lãnh tụ ngu xuẩn này, cư nhiên vào lúc này lại cực kỳ không thích hợp phán thêm một câu như vậy.
- Tôi nghĩ chuyện này chắc là hiểu lầm rồi. Đều là chuyện của thanh niên trẻ tuổi mà thôi, xung đột đó rồi lại hòa giải ngay ấy mà. Nghị Viên tiên sinh, vừa rồi tôi đến trễ, không kịp chào hỏi, còn muốn nhờ ngài giới thiệu tôi với Kim ủy Viên Trưởng một chút.
Không khí trong ban công nhất thời trở nên quái dị, đang lúc mọi người lâm vào trầm mặc đột nhiên từ phía cửa vào chợt vang lên một thanh âm có chút dịu dàng mà rõ ràng. Mọi người nhất loạt tách ra, nhường đường cho một vị thiếu phụ bước tới. Vị thiếu phụ này khuôn mặt ôn hòa, nhìn qua liền khiến cho người ta có một loại cảm giác vô cùng thân thiết. Thế nhưng trong cặp mắt thỉnh thoảng lưu chuyển, lại lộ ra một cỗ cảm xúc hơi chút kiêu ngạo cùng với mạnh mẽ khiến người khác phải kính nể.
Chương 049: Tình nhân cũ (3)
Nhân vật có thể vào thời khắc này mà lên tiếng can thiệp, hiển nhiên không thể là tiểu nhân vật được. Đồng tử trong mắt Hứa Nhạc thoáng thu nhỏ lại, nhận ra vị thiếu phụ này chính là người mà nhiều năm nay đã không gặp: Chung phu nhân.
Chung phu nhân thoáng mỉm cười, gật đầu chào Hứa Nhạc một cái.
Nghị Viên Tích An khẽ mỉm cười, cùng với Chung phu nhân rời đi. Có được một đại nhân vật như Chung phu nhân tùy tiện đưa ra một câu chống đỡ, liền có thể đưa đến một cái bậc thang cực cao để leo xuống, vị Nghị Viên lão luyện trầm ổn này tự nhiên cũng sẽ không tiếp tục nguyện ý ở trên cái ban công này mà đứng hứng gió đông cùng với cảm nhận sự bất an không ngừng chỉa đến.
Nhìn thấy bóng dáng vị Nghị Viên cao cấp đang bỏ đi, Nam Minh Tú có chút khẽ rùng mình, cảm thấy bản thân mình hình như đã bị làm lơ một cách khinh miệt cùng nhục nhã. Đang lúc hắn chuẩn bị lên tiếng phản đối, vị trung niên nhân mặc trang phục cổ trang đứng bên cạnh hắn đột nhiên tiến đến, hạ giọng nói mấy câu gì đó vào tai hắn, sắc mặt âm trầm của Nam Minh Tú thoáng có chút khẽ cứng đờ lại, sau đó mạnh mẽ đè nén cơn tức trong lòng xuống.
Các đơn vị bộ đội trong Phiến Quân Thanh Long Sơn sắp sửa điều đến tiền tuyến Tây Lâm mà tác chiến, còn vị phu nhân kia cũng chính là vợ của vị Tây Lâm lão hổ kia. Huống chi Chung Gia Tây Lâm cũng là gia tộc duy nhất trong Thất Đại Gia Tộc Liên Bang nắm trong tay binh quyền. Vị Tây Lâm lão hổ kia ngay cả mặt mũi Tổng Thống Liên Bang có đôi khi không vui cũng không thèm nể, huống chi là mặt mũi của Thanh Long Sơn cơ chứ?
Vị công tử con lãnh tụ Nam Minh Tú này tuy rằng bình thường quen ngang ngược kiêu ngạo, thế nhưng cũng biết rõ ràng vị phu nhân kia chính là nhân vật mà mình không thể nào đắc tội. Nhưng mà trong lòng hắn vốn đã âm trầm phẫn nộ, lúc này lại bởi vì sự bỏ đi của Nghị Viên Tích An lại càng trở nên âm trầm phẫn nộ hơn. Hắn nhìn về phía Trương Tiểu Manh đang đứng phía sau lưng Hứa Nhạc, lạnh giọng nói:
- Đồng chí Trương Tiểu Manh, tôi nghĩ cô nên có một lời giải thích hợp lý. Cô và vị quân nhân Liên Bang kia có quan hệ gì?
Tuy nói rằng Đại hòa giải Liên Bang cũng đã thành định cuộc, nhưng mà Trương Tiểu Manh, được xưng tụng là Thanh Long Sơn Chi Diệp, lại có một mối quan hệ quanh co không rõ ràng với một gã quân nhân cao cấp trong Liên Bang, thượng tầng tổ chức sẽ đối xử với Trương Tiểu Manh như thế nào, tương lai của cô ta ở trong Thanh Long Sơn sẽ như thế nào?
Một câu hỏi lúc này Nam Minh Tú đưa ra, không biết đã ẩn tàng trong đó biết bao nhiêu sự âm hiểm cùng với ngoan độc. Ánh mắt của Hứa Nhạc nhất thời nheo chặt lại, hắn cảm thấy cỗ lực lượng nóng bỏng trong cơ thế hắn dần dần bốc lên, hai nắm tay thả dọc theo thân người cũng chậm rãi nắm chặt lại.
- Nam thư ký, xin anh hãy tự hiểu rõ ràng thân phận của mình là gì...
Trương Tiểu Manh, từ đầu đến giờ vẫn luôn bảo trì sự trầm mặc, chợt tiến lên đến bên cạnh của Hứa Nhạc bình tĩnh nói:
- Thứ nhất, tôi trực thuộc vào Khoa IV, không phải thuộc quyền quản lý của anh. Thứ hai, cấp bậc của tôi cao hơn anh, vì cái gì tôi lại phải giải thích cho anh nghe?
Lúc trước Trương Tiểu Manh mãi vẫn cứ im lặng không lên tiếng, nhìn một màn hài kịch xảy ra trên ban công này, sở dĩ không có mở miệng giải thích, chính là bởi vì nàng ta tin tưởng rằng Hứa Nhạc đủ khả năng để mà giải quyết vấn đề. Cô ta nguyện ý để cho Hứa Nhạc giải quyết vấn đề này, mà những tin tức về Hứa Nhạc do những người kia thể hiện ra, khiến cho nàng ta cảm thấy vô cùng an ủi, thậm chí còn có chút kiêu ngạo nữa.
Nhưng mà một câu hỏi cực kỳ âm hiểm của Nam Minh Tú, lại khiến cho nàng cảm thấy thập phần tức giận. Nàng lại càng không muốn khiến cho Hứa Nhạc bởi vì tức giận mà ra tay với vị công tử con của Lãnh tụ này, bị Quân đội Liên Bang khiển trách. Cho nên nàng ta mới bình tĩnh đứng ra can thiệp. Hiện tại Trương Tiểu Manh đã sớm không còn là Trương Tiểu Manh của năm trước, chỉ bình tĩnh hỏi ngược lại một câu hỏi, cũng đã đủ khiến cho sắc mặt của Nam Minh Tú càng thêm khó coi hơn.
Nam Minh Tú ở trong Thanh Long Sơn cũng không có bất cứ chức vị cụ thể gì, trên danh nghĩa cũng chỉ là thư ký của ủy Viên Trưởng Cơ Kim Phạm mà thôi. Chỉ có điều hắn là con trai thương yêu nhất của Lãnh tụ Nam Thủy, cho nên hắn bình thường mới vô sỉ tự cho mình là người phát ngôn cao nhất của Thanh Long Sơn. Một câu hỏi ngược lạnh lùng của Trương Tiểu Manh vừa rồi, đúng là khiến cho hắn hoàn toàn không thế nào xuống đài được.
Trương Tiểu Manh im lặng liếc mắt nhìn mọi người đang đứng trên ban công này, lại ngẩng đầu lên nhìn Hứa Nhạc một cái, thoáng mỉm cười, nói:
- Nhưng mà tôi cũng không muốn để cho mọi người hiểu nhầm anh ta. Trên thực tế, chính là do tôi chủ động đi ra ban công này tìm anh ta. Anh ta là bạn trai cũ của tôi.
Hứa Nhạc nhìn về phía khuôn mặt tràn ngập kinh ngạc của Nam Minh Tú, trong lòng phát lãnh, lớn giọng nói thêm một câu:
- Bạn trai cũ cũng có thể nói là tình nhân cũ. Cặp tình nhân cũ chúng ta đang ôn lại chuyện xưa, liên quan gì đến anh?
Chuyện có liên quan gì đến ngươi, chứ ko phải là liên quan cái rắm gì đến ngươi. Nguyên câu nói này nói ra cực kỳ bình thường, trong câu văn cũng không hề có bất cứ một chữ thô tục nào trong đó cả. Thế nhưng ý tứ ẩn chứa trong đó lại rõ ràng là một gã thanh niên thuộc kiểu động vật giống đực, đang nhìn thấy kẻ khác phá hoại chuyện tốt của mình với động vật thuộc loại giống cái, khiến cho bản thân hắn vốn luôn ôn nhu, nhưng do bản năng thôi thúc, sinh ra một loại ý tứ chua ngoa cẩn thận, thậm chí còn có bao hàm một lần ý tứ cảm xúc bỉ ổi trong đó nữa. Một câu nói đơn giản thế nhưng lại mang theo một cỗ hàn ý lạnh lẽo nhàn nhạt, nghe không ra chuyện gì, thế nhưng nghĩ kỹ lại thì cảm nhận một cỗ khí tức lạnh đến thấu xương, chạy dọc theo kinh mạch, đầm đìa đến tận cùng, cho dù vận hết khả năng cũng không cách nào nghiền nát được.
Bạn gái cũ, tình nhân cũ, nói tóm lại là ta và nàng ta đang cùng nhau thân thiết, tất cả mọi người còn lại ở trên ban công lúc này hoàn toàn đều là dư thừa cả. Các người đến đây đã quấy rầy việc tốt của chúng ta, chúng ta làm sao có thể ẩn nhẫn không để ý đến được chứ? Bản thân ta vô cùng khó chịu. Lúc còn trong căn cứ huấn luyện đặc biệt của Bộ Quốc Phòng, Hứa Nhạc dám nói cho ngay cả Đỗ Thiếu Khanh cho dù có phẫn nộ cũng không cách nào phản kháng lại được. Sau một phen nói chuyện bình thường mà gươm giáo tung bay lia lịa với vị Thiếu Tướng Sư Đoàn Trưởng lãnh khốc vô tình kia, hắn lại vô tình bị lây nhiễm vài phần khí thế lãnh khốc trong quân doanh, cùng với vị Tây Lâm lão hổ mà hắn chưa bao giờ gặp mặt kia có mấy phần cảm giác tương đồng với nhau.
- Ta cảnh cáo anh...
Nam Minh Tú lạnh lùng nhìn chằm chằm Hứa Nhạc.
- Ta cảnh cáo anh, từ nay về sau nhất định không được bám theo Trương Tiểu Manh nữa. Bằng không ta sẽ khiến cho Lãnh tụ Nam Thủy thật sự hối hận vì đã sinh ra đứa con trai thứ hai đó.
Hứa Nhạc đã chen ngang lời của Nam Minh Tú, nói thẳng vào mặt hắn.
Mọi người trong ban công nhất thời ồn ào hẳn lên, không hiểu tại sao lúc này tình huống lại hoàn toàn trái ngược lại như thế? Hơn nữa gã quân nhân này đến tột cùng là kẻ nào? Xem ra hắn cũng đã biết rõ ràng phụ thân của Nam Minh Tú là ai, lại dám vào thời điển mẫn cảm như thế này, lại nói ra lời uy hiếp như rõ ràng như thế.
- Làm càn... Dám nói những lời vô phép như thế trước mặt Nam công tử? Có biết nơi này là nơi nào hay không? Mau báo ra chức vụ cùng với đơn vị trực thuộc, sau đó thu hồi lời nói hỗn láo kia lại!
Từ phía sau đám người chợt truyền đến một thanh âm khiển trách mang theo hơi hướng giận dữ. Kẻ vừa mới lên tiếng chính là Chủ tịch ủy ban Nghị Viện Liên Bang, Nghị Viên Thủ Tịch Tích An. Lúc này rất nhiều người trong đại sảnh cũng đã để ý đến trận xung đột xảy ra ngoài ban công này. Vị Nghị Viên Tích An đức cao vọng trọng này vừa lúc cũng đang ở gần đó, vội đi ra. Ông ta nhìn thấy cảnh Hứa Nhạc vừa động thủ lúc này, nên mới cất lên lời giáo dục gay gắt như thế.
Hứa Nhạc tiến về phía trước một bước, đem Trương Tiểu Manh ngăn cản ở phía sau lưng mình, nheo mắt lại nhìn chằm chằm về phía vị đại nhân vật chân chính có quyền lực cao, địa vị lớn này, lạnh lùng nói:
- Thế nào đây? Ngài muốn đem cái mũ ‘Phá hư hiệp nghị Đại hòa giải Liên Bang’ chụp lên đầu của tôi sao?
Lúc này ánh sáng của đại sảnh đã chiếu rọi lên trên người của hắn, đem bộ quân phục chức vụ Trung Tá trên người của hắn chiếu rọi rõ ràng. Lúc này tất cả mọi người đang đứng trên ban công mới có thể nhìn rõ ràng được dung nhan của gã quân nhân này, cũng đã nhìn thấy rõ ràng quân hàm của hắn.
Mọi người nhất thời lâm vào trầm mặc kinh ngạc. Trong Quân đội Liên Bang, Trung Tá trẻ tuổi như vậy cũng chỉ có hai người mà thôi. Mà bất luận là người nào trong số đó, tựa hồ cũng đều có bối cảnh cùng với thực lực cực kỳ cường hãn. Cái mũ lớn mà Nghị Viên Tích An kia chụp lên đầu ai cũng khiến kẻ đó sợ hãi, thế nhưng chụp lên đầu hai người này, tuyệt đối cũng không khiến cho bọn họ phải nhíu mày lấy một cái.
0O0
Mức độ nhu cầu sẽ quyết định giá trị của một vật. Toàn bộ Liên Bang trong cả cái vũ trụ tinh vân rộng lớn kia khi chưa phát hiện ra địch nhân nào, thì khái niệm Quân đội đối với cái xã hội này mà nói chính là có thể không cần phải tồn tại cũng không sao. Nhưng mà khi Đế Quốc đột nhiên vừa mới xuất hiện phía bên kia hành lang tinh vân, tất cả mọi thứ nhất thời đều phát sinh biến hóa. Tiếng nói của Quân đội bên trong Liên Bang nhất thời trở nên có giá trị cường đại trước giờ chưa từng có. Nhất là khi vị Quân Thần Phí Thành Lý Gia kia hoành thiên xuất thế, các quân nhân Liên Bang ở trong lòng dân chúng của xã hội Liên Bang đã nhận được sự hoan nghênh cùng với tôn trọng.
Lực lượng quân sự trong Liên Bang giống như là một quả khinh khí cầu không ngừng thổi nhanh, bành trướng lên lớn gấp mấy chục lần trước kia. Chỉ trong vòng mấy chục năm ngắn ngủi, biên chế Quân đội Liên Bang điên cuồng tăng lên không ngừng. Thậm chí bởi vì tốc độ tăng trưởng biên chế quá nhanh, khiến cho chỉnh biên quân số cùng với quân hàm có chút hỗn loạn. Nhưng mà bất luận là hỗn loạn đến thế nào đi chăng nữa, quân hàm hai vạch hai sao trên cầu vai của gã quân nhân này, vẫn như cũ khiến cho các tân khách đang có mặt trong Hội sở Lưu Phong Pha cảm thấy khiếp sợ cùng với kinh ngạc không thôi.
Quân đội Liên Bang chỉ có một vị Thiếu Tướng Sư Đoàn Trưởng là Đỗ Thiếu Khanh, còn lại tất cả các Sư Đoàn Trưởng khác cùng đều chỉ mang quân hàm Thượng Tá mà thôi. Mà gã quân nhân đang đứng trên ban công hiện tại, rõ ràng cũng chỉ là mới hơn hai mươi tuổi mà thôi... Còn trẻ tuổi như thế, như thế nào lại có thể có quân hàm Trung Tá?
Những người hiện tại đang xuất hiện tại ban công này, có tư cách xuất hiện ở buổi tiệc rượu quan trọng như thế này, tự nhiên đều sẽ có những con đường thông tin riêng của mình. Chỉ thoáng thất thần trong khảnh khắc mà thôi, mọi người đều nhất thời có phản ứng lại... Những quân nhân sĩ quan trong Liên Bang có thể ở độ tuổi trẻ như thế đạt được cấp bậc Trung Tá cũng chỉ có hai người mà thôi. Một trong hai người đó chính là Lý Phong, mà người còn lại chính là Hứa Nhạc. Người thứ nhất là cháu nội ruột của vị Quân Thần Liên Bang Lý Thất Phu, rất nhiều nguồn tin đáng tin cậy khác cũng cho biết, người thức hai tựa hồ như cũng có rất nhiều quan hệ không thể nào nói rõ ràng được với vị Lão gia tử kia của Phí Thanh Lý Gia.
Nếu dựa theo thứ tự của hệ thống chính trị Liên Bang hiện tại mà tính, Chủ tịch Nghị Viện ủy Ban Quản Lý Liên Bang, Nghị Viên Tích An tiên sinh, không hề nghi ngờ chính là một đại nhân vật có thể xếp trong số hai mươi người đứng đầu Liên Bang. Thế nhưng giờ phút này, sau khi nghe Hứa Nhạc nói xong câu nói này, vị Lão Nghị Viên kia đột nhiên trong lòng giật nẩy người lên một cái, đúng là không biết phải nói gì bây giờ.
Năm xưa khi Lý Phong hùng hổ xông thẳng vào tòa nhà Nghị Viện, chính là xông vào văn phòng của vị Nghị Viên Tích An này. Vị Nghị Viên quyền cao chức trọng trong Liên Bang này, mãi cho đến bây giờ vẫn còn nhớ rõ ràng một màn phẫn nộ điên cuồng vô cùng của hắn lúc đó. Lý Cuồng Nhân cũng thật sự không phải là kẻ điên, cho nên tự nhiên cũng sẽ không dám đánh thẳng ông ta. Thế nhưng đám phụ tá, thư ký của ông ta thì xui xẻo, bị hắn đánh cho thành đầu heo. Thế nhưng giới quan chức truyền thông cũng không có ai dám can đảm đem chuyện này lan truyền ra ngoài. Thế nhưng trong giới Quân đội Liên Bang thì chuyện này đã biến thành một truyền thuyết Lý Cuồng Nhân nổi giận đánh Nghị Viên...
Nghị Viên Tích An nhìn chằm chằm vào Hứa Nhạc, thế nhưng trong lòng ông ta thì cũng không hề bình tĩnh giống như là trên mặt ông ta đang thể hiện vậy. Phí Thành đã sinh ra một tên Lý Cuồng Nhân khủng bố, liền khiến cho ông ta bị bẻ mặt một phen. Cái gã Trung Tá trẻ tên là Hứa Nhạc này, thật sự là cũng không có cái biệt danh gì điên cuồng, thế nhưng bản thân ông ta là một đại nhân vật, tự nhiên cũng sẽ biết nhiều hơn người ta một chút, biết rất rõ ràng là gã thanh niên này một khi điên cuồng lên thì cái gì cũng dám làm cả.
Trên ban công lúc này cũng không có xảy ra quá nhiều biến hóa gì. Mọi người đều tuyệt đối trầm mặc, thần tình phức tạp nhìn Hứa Nhạc đang đứng dưới ánh đèn chiếu rọi. Phía sau đám người không ngừng truyền ra thanh âm nhẹ giọng nghị luận lào xào.
- Đây chính là Hứa Nhạc đã phá tan Sư Đoàn Thiết Giáp 7?
- Nghe nói Lý Phong cũng là thủ hạ bại tướng của hắn?
- Không biết hắn và Phí Thành Lý Gia đến tột cùng là có quan hệ gì?
Chương 049: Tình nhân cũ (2)
Nam Minh Tú chú ý đến ánh mắt của mọi người đang dại ra bên cạnh, thế nhưng cũng không có nghe thanh âm nghị luận của mọi người ở phía sau. Hắn chỉ là có chút phẫn nộ, trong lòng thầm đoán cái gã quân nhân trẻ tuổi đang đứng bên cạnh Tiểu Manh lúc này đến tột cùng là có lai lịch gì, không ngờ lại dám phản kích lại câu khiển trách của Nghị Viên Tích An. Thế nhưng nhìn thấy Trương Tiểu Manh im lặng đứng ở phía sau lưng của Hứa Nhạc, vẻ âm trầm bực bội trên mặt hắn càng ngày càng đậm hơn.
0O0
Trong một góc sân khuất phía sau khu vực ban công, dưới bóng râm của một cây trường xuân xanh biếc, Lợi Tu Trúc im lặng nhìn về phía trường phong ba xảy ra cách đó không xa lắm. Trên khuôn mặt thanh tú mê người của hắn hiện lên một tia tình cảm phức tạp cùng với cảm khái. Không biết lúc này có phải là hắn đang suy nghĩ đến nhưng chuyện có quan hệ đến sự kiện Tổng tuyển cử Liên Bang cùng với những chuyện xảy ra trong hai năm gần đây.
Lâm Đấu Hải đang đứng bên cạnh hắn thì lại hung hăng nhìn không chớp mắt về phía Hứa Nhạc đang đứng trên ban công gần đó, nói:
- Không ra đó à?
Từ lần đầu tiên gặp Hứa Nhạc tại Cảng Đô, sau đó lại gặp lại trong câu lạc bộ đêm bên cạnh Đại học Thủ Đô, rồi lần cuối cùng là vào mùa đông năm trước gặp nhau tại chính Hội sở Lưu Phong Pha này, vị công tử thừa kế của Lâm Gia này mỗi lần gặp mặt Hứa Nhạc, đều là một lần gặp phải rủi ro lớn. Trong lần gặp gỡ cuối cùng, cũng chính là ở cổng chính nơi này, hắn thậm chí còn bị Hứa Nhạc quẳng thẳng chén rượu vào mặt mình, khiến cho mũi chảy máu cam.
Thân là một người thừa kế của một trong Thất Đại Gia Tộc Liên Bang, Lâm Đấu Hải nói thế nào cũng không tưởng tượng nổi trên thế giới này lại có người dám khinh thường, thậm chí lại còn sỉ nhục mình như thế. Càng huống chi cái tên gia hỏa Hứa Nhạc này lại còn là một tiểu nhân vật như vậy.
Nhưng mà thân thế lúc ấy của Hứa Nhạc, chính là có được sự chống lưng của vị phu nhân ở sau hậu sơn núi Mạc sầu kia. Hiện tại vị phu nhân kia có lẽ đã bỏ qua hắn rồi, nhưng mà kết quả là hắn lại kiếm được một chỗ dựa cao thăm thẳm hơn nữa, chính là Phí Thành Lý Gia kia. Những người mà Lâm Gia không dám đụng vào rất ít, mà vị phu nhân ở hậu sơn núi Mạc sầu cùng với vị lão nhân gia bên bờ hồ Phí Thành kia, hoàn toàn chính là hai tồn tại mà bọn họ tuyệt đối không muốn trêu chọc đến.
Nghĩ đến điểm này, Lâm Đấu Hải liền không khỏi vô cùng thống hận gã thanh niên tên Hứa Nhạc này vì sao lại có vận khí cức chó tốt đến như vậy. Lúc này nhìn thấy kẻ này tựa hồ như đã đắc tội với Nghị Viên Tích An cùng với người của Thanh Long Sơn, hắn không khỏi cảm thấy vui khi người khác gặp họa, chuẩn bị chạy đến để xem trò vui.
- Chúng ta ra ngoài đó làm cái gì?
Lợi Tu Trúc bưng chén rượu lên, nhìn về phía mọi người đang đứng trên ban công, mỉm cười trào phúng.
Những người trong các thế gia ngàn đời giống như bọn họ vậy, quả thật rất ít người giống như Lâm Đấu Hải vậy, ngu xuẩn không thể chịu nổi. Chẳng những là không biết hai chữ ‘giao tiếp’ viết thế nào cho đúng, ngay cả một cái nhìn đại thể lại cũng không có nữa.
Hai gã công tử kế thừa hai gia tộc trong Thất Đại Gia Tộc Liên Bang không có khả năng thích, thậm chí mơ hồ còn là khinh bỉ đứa con của Lãnh tụ Thanh Long Sơn, Nam Minh Thủy này. Lúc này những người đang đứng bên cạnh Nam Minh Tú trên ban công kia đều là một đám công tử, tiểu thư tầm thường mà thôi.
- Lý Cuồng Nhân bất quá cũng chỉ dám đánh một vị Nghị Viên mà thôi. Hứa Nhạc thì ngay cả giết chết Nghị Viên hắn cũng dám làm, chẳng ai dại dột lại muốn chọc vào hắn cả.
Lợi Tu Trúc thoáng trào phúng nói:
- Nghị Viên Tích An hiện tại chỉ sợ trong lòng đang suy nghĩ, làm cách nào có thể kiếm ra một cái thang để leo xuống đây.
0O0
Nghị Viên Tích An vốn là một đại nhân vật, cho nên ông ta đã leo rất cao rồi, bây giờ rất khó có thể tìm ra được một cái bậc thang thích hợp để mà leo xuống. Ông ta cũng không giống như Nam Minh Tú vậy, là những người khách mời đến từ Thanh Long Sơn, có thể lúc nào cũng sắm vai một người cách mạng, hành xử thô tục, trực tiếp, càng không có biện pháp cứ như vậy mà phất tay áo bỏ đi được. Cho nên cho dù ông ta biết rõ ràng gã Trung Tá trẻ tuổi trước mặt mình chính là nhân vật mà vị lão gia tử kia chú ý bồi dưỡng. Ông ta trầm mặc một lúc sau, vẫn như cũ dùng một loại ngữ khí như là trưởng bối nghiêm khắc dạy dỗ:
- Có biết hôm nay là dịp gì hay không? Vì sao lại cùng với khách mời từ xa đến phát sinh xung đột?
Ánh mắt của Hứa Nhạc thoáng có chút nheo lại, vị đại nhân vật trước mặt kia đã một phen đem cái mũ kia ném đi chỗ khác, tự nhiên chính là muốn bản thân mình tiếp tục nói tiếp, sau đó dần dần đem chuyện tình lần này một phen mở ra, rồi coi như không có chuyện gì nữa. Sự lão luyện cẩn thận của một vị chính khách cao cấp giờ khắc này đã hoàn toàn bày ra không bỏ sót.
- Tôi đang ở đây nói chuyện phiếm với bạn bè, đột nhiên lại có người chạy đến đây mà quấy rầy. Tất cả sự tình cùng chỉ có vậy mà thôi.
Hứa Nhạc trả lời. Từ sau khi ở trong phòng phỏng vấn của nhà giam ngục Khuynh Thành kia cùng với vị lão gia tử kia nhận họ nhận hàng, hắn ở trong Liên Bang liền có một cái bối cảnh đủ để khiến người ta phải sợ hãi. Nhưng mà hắn cũng hiểu được, một đại nhân vật chân chính giống như là Nghị Viên Tích An này, hiện tại đã chấp nhận thể hiện sự nhượng bộ, nếu như bản thân mình còn cứ bức người không chịu lui, chỉ sợ ngay cả vị lão gia tử kia cũng sẽ không ra mặt giải quyết giúp mình.
Sắc mặt Nghị Viên Tích An thoáng dãn ra một chút, nhẹ nhàng ừ một tiếng. Đang lúc ông ta chuẩn bị cất tiếng khuyên bảo nhàn nhạt mấy câu gì rồi bỏ mặc phất tay đi, không ngờ Nam Minh Tú đột nhiên sắc mặt âm trầm chen vào một câu:
- Bạn bè? Ta thấy là cậu đang quấy rầy nữ quân nhân của Thanh Long Sơn chúng ta thì đúng hơn.
Sắc mặt Nghị Viên Tích An nhất thời biến đổi, tâm tình nháy mắt cũng trầm xuống. Hai câu nói không một lỗ hổng của ông ta đã làm mềm đi sự căng thẳng hiện có của tình huống, mà gã Trung Tá Hứa Nhạc trước mặt này cũng vô cùng lễ phép đáp ứng lại. Mắt thấy các bậc thang lui xuống mà mình cố tâm xây dựng nên đã sắp hoàn thành, sau đó có thể nhẹ nhàng lui xuống. Ai biết được cái gã đứa con Lãnh tụ ngu xuẩn này, cư nhiên vào lúc này lại cực kỳ không thích hợp phán thêm một câu như vậy.
- Tôi nghĩ chuyện này chắc là hiểu lầm rồi. Đều là chuyện của thanh niên trẻ tuổi mà thôi, xung đột đó rồi lại hòa giải ngay ấy mà. Nghị Viên tiên sinh, vừa rồi tôi đến trễ, không kịp chào hỏi, còn muốn nhờ ngài giới thiệu tôi với Kim ủy Viên Trưởng một chút.
Không khí trong ban công nhất thời trở nên quái dị, đang lúc mọi người lâm vào trầm mặc đột nhiên từ phía cửa vào chợt vang lên một thanh âm có chút dịu dàng mà rõ ràng. Mọi người nhất loạt tách ra, nhường đường cho một vị thiếu phụ bước tới. Vị thiếu phụ này khuôn mặt ôn hòa, nhìn qua liền khiến cho người ta có một loại cảm giác vô cùng thân thiết. Thế nhưng trong cặp mắt thỉnh thoảng lưu chuyển, lại lộ ra một cỗ cảm xúc hơi chút kiêu ngạo cùng với mạnh mẽ khiến người khác phải kính nể.
Chương 049: Tình nhân cũ (3)
Nhân vật có thể vào thời khắc này mà lên tiếng can thiệp, hiển nhiên không thể là tiểu nhân vật được. Đồng tử trong mắt Hứa Nhạc thoáng thu nhỏ lại, nhận ra vị thiếu phụ này chính là người mà nhiều năm nay đã không gặp: Chung phu nhân.
Chung phu nhân thoáng mỉm cười, gật đầu chào Hứa Nhạc một cái.
Nghị Viên Tích An khẽ mỉm cười, cùng với Chung phu nhân rời đi. Có được một đại nhân vật như Chung phu nhân tùy tiện đưa ra một câu chống đỡ, liền có thể đưa đến một cái bậc thang cực cao để leo xuống, vị Nghị Viên lão luyện trầm ổn này tự nhiên cũng sẽ không tiếp tục nguyện ý ở trên cái ban công này mà đứng hứng gió đông cùng với cảm nhận sự bất an không ngừng chỉa đến.
Nhìn thấy bóng dáng vị Nghị Viên cao cấp đang bỏ đi, Nam Minh Tú có chút khẽ rùng mình, cảm thấy bản thân mình hình như đã bị làm lơ một cách khinh miệt cùng nhục nhã. Đang lúc hắn chuẩn bị lên tiếng phản đối, vị trung niên nhân mặc trang phục cổ trang đứng bên cạnh hắn đột nhiên tiến đến, hạ giọng nói mấy câu gì đó vào tai hắn, sắc mặt âm trầm của Nam Minh Tú thoáng có chút khẽ cứng đờ lại, sau đó mạnh mẽ đè nén cơn tức trong lòng xuống.
Các đơn vị bộ đội trong Phiến Quân Thanh Long Sơn sắp sửa điều đến tiền tuyến Tây Lâm mà tác chiến, còn vị phu nhân kia cũng chính là vợ của vị Tây Lâm lão hổ kia. Huống chi Chung Gia Tây Lâm cũng là gia tộc duy nhất trong Thất Đại Gia Tộc Liên Bang nắm trong tay binh quyền. Vị Tây Lâm lão hổ kia ngay cả mặt mũi Tổng Thống Liên Bang có đôi khi không vui cũng không thèm nể, huống chi là mặt mũi của Thanh Long Sơn cơ chứ?
Vị công tử con lãnh tụ Nam Minh Tú này tuy rằng bình thường quen ngang ngược kiêu ngạo, thế nhưng cũng biết rõ ràng vị phu nhân kia chính là nhân vật mà mình không thể nào đắc tội. Nhưng mà trong lòng hắn vốn đã âm trầm phẫn nộ, lúc này lại bởi vì sự bỏ đi của Nghị Viên Tích An lại càng trở nên âm trầm phẫn nộ hơn. Hắn nhìn về phía Trương Tiểu Manh đang đứng phía sau lưng Hứa Nhạc, lạnh giọng nói:
- Đồng chí Trương Tiểu Manh, tôi nghĩ cô nên có một lời giải thích hợp lý. Cô và vị quân nhân Liên Bang kia có quan hệ gì?
Tuy nói rằng Đại hòa giải Liên Bang cũng đã thành định cuộc, nhưng mà Trương Tiểu Manh, được xưng tụng là Thanh Long Sơn Chi Diệp, lại có một mối quan hệ quanh co không rõ ràng với một gã quân nhân cao cấp trong Liên Bang, thượng tầng tổ chức sẽ đối xử với Trương Tiểu Manh như thế nào, tương lai của cô ta ở trong Thanh Long Sơn sẽ như thế nào?
Một câu hỏi lúc này Nam Minh Tú đưa ra, không biết đã ẩn tàng trong đó biết bao nhiêu sự âm hiểm cùng với ngoan độc. Ánh mắt của Hứa Nhạc nhất thời nheo chặt lại, hắn cảm thấy cỗ lực lượng nóng bỏng trong cơ thế hắn dần dần bốc lên, hai nắm tay thả dọc theo thân người cũng chậm rãi nắm chặt lại.
- Nam thư ký, xin anh hãy tự hiểu rõ ràng thân phận của mình là gì...
Trương Tiểu Manh, từ đầu đến giờ vẫn luôn bảo trì sự trầm mặc, chợt tiến lên đến bên cạnh của Hứa Nhạc bình tĩnh nói:
- Thứ nhất, tôi trực thuộc vào Khoa IV, không phải thuộc quyền quản lý của anh. Thứ hai, cấp bậc của tôi cao hơn anh, vì cái gì tôi lại phải giải thích cho anh nghe?
Lúc trước Trương Tiểu Manh mãi vẫn cứ im lặng không lên tiếng, nhìn một màn hài kịch xảy ra trên ban công này, sở dĩ không có mở miệng giải thích, chính là bởi vì nàng ta tin tưởng rằng Hứa Nhạc đủ khả năng để mà giải quyết vấn đề. Cô ta nguyện ý để cho Hứa Nhạc giải quyết vấn đề này, mà những tin tức về Hứa Nhạc do những người kia thể hiện ra, khiến cho nàng ta cảm thấy vô cùng an ủi, thậm chí còn có chút kiêu ngạo nữa.
Nhưng mà một câu hỏi cực kỳ âm hiểm của Nam Minh Tú, lại khiến cho nàng cảm thấy thập phần tức giận. Nàng lại càng không muốn khiến cho Hứa Nhạc bởi vì tức giận mà ra tay với vị công tử con của Lãnh tụ này, bị Quân đội Liên Bang khiển trách. Cho nên nàng ta mới bình tĩnh đứng ra can thiệp. Hiện tại Trương Tiểu Manh đã sớm không còn là Trương Tiểu Manh của năm trước, chỉ bình tĩnh hỏi ngược lại một câu hỏi, cũng đã đủ khiến cho sắc mặt của Nam Minh Tú càng thêm khó coi hơn.
Nam Minh Tú ở trong Thanh Long Sơn cũng không có bất cứ chức vị cụ thể gì, trên danh nghĩa cũng chỉ là thư ký của ủy Viên Trưởng Cơ Kim Phạm mà thôi. Chỉ có điều hắn là con trai thương yêu nhất của Lãnh tụ Nam Thủy, cho nên hắn bình thường mới vô sỉ tự cho mình là người phát ngôn cao nhất của Thanh Long Sơn. Một câu hỏi ngược lạnh lùng của Trương Tiểu Manh vừa rồi, đúng là khiến cho hắn hoàn toàn không thế nào xuống đài được.
Trương Tiểu Manh im lặng liếc mắt nhìn mọi người đang đứng trên ban công này, lại ngẩng đầu lên nhìn Hứa Nhạc một cái, thoáng mỉm cười, nói:
- Nhưng mà tôi cũng không muốn để cho mọi người hiểu nhầm anh ta. Trên thực tế, chính là do tôi chủ động đi ra ban công này tìm anh ta. Anh ta là bạn trai cũ của tôi.
Hứa Nhạc nhìn về phía khuôn mặt tràn ngập kinh ngạc của Nam Minh Tú, trong lòng phát lãnh, lớn giọng nói thêm một câu:
- Bạn trai cũ cũng có thể nói là tình nhân cũ. Cặp tình nhân cũ chúng ta đang ôn lại chuyện xưa, liên quan gì đến anh?
Chuyện có liên quan gì đến ngươi, chứ ko phải là liên quan cái rắm gì đến ngươi. Nguyên câu nói này nói ra cực kỳ bình thường, trong câu văn cũng không hề có bất cứ một chữ thô tục nào trong đó cả. Thế nhưng ý tứ ẩn chứa trong đó lại rõ ràng là một gã thanh niên thuộc kiểu động vật giống đực, đang nhìn thấy kẻ khác phá hoại chuyện tốt của mình với động vật thuộc loại giống cái, khiến cho bản thân hắn vốn luôn ôn nhu, nhưng do bản năng thôi thúc, sinh ra một loại ý tứ chua ngoa cẩn thận, thậm chí còn có bao hàm một lần ý tứ cảm xúc bỉ ổi trong đó nữa. Một câu nói đơn giản thế nhưng lại mang theo một cỗ hàn ý lạnh lẽo nhàn nhạt, nghe không ra chuyện gì, thế nhưng nghĩ kỹ lại thì cảm nhận một cỗ khí tức lạnh đến thấu xương, chạy dọc theo kinh mạch, đầm đìa đến tận cùng, cho dù vận hết khả năng cũng không cách nào nghiền nát được.
Bạn gái cũ, tình nhân cũ, nói tóm lại là ta và nàng ta đang cùng nhau thân thiết, tất cả mọi người còn lại ở trên ban công lúc này hoàn toàn đều là dư thừa cả. Các người đến đây đã quấy rầy việc tốt của chúng ta, chúng ta làm sao có thể ẩn nhẫn không để ý đến được chứ? Bản thân ta vô cùng khó chịu. Lúc còn trong căn cứ huấn luyện đặc biệt của Bộ Quốc Phòng, Hứa Nhạc dám nói cho ngay cả Đỗ Thiếu Khanh cho dù có phẫn nộ cũng không cách nào phản kháng lại được. Sau một phen nói chuyện bình thường mà gươm giáo tung bay lia lịa với vị Thiếu Tướng Sư Đoàn Trưởng lãnh khốc vô tình kia, hắn lại vô tình bị lây nhiễm vài phần khí thế lãnh khốc trong quân doanh, cùng với vị Tây Lâm lão hổ mà hắn chưa bao giờ gặp mặt kia có mấy phần cảm giác tương đồng với nhau.
/930
|