Lúc này đa số đám công tử tiểu thư tầm thường cùng với đám nhân sĩ nổi danh khác trong Liên Bang đang đứng trên ban công, dùng ánh mắt bàng quan ngắm nhìn trò vui kia, so với Thiếu Tướng Sư Đoàn Trưởng Đỗ Thiếu Khanh về mặt khí chất lẫn địa vị có thể nói là kém xa đến mấy vạn năm ánh sáng. Những lời nói ẩn chứa dao kiếm này của Hứa Nhạc vừa mới buông ra, đám người xem náo nhiệt kia làm sao có mặt mũi tiếp tục ở lại xem nữa, đã nhận ra được thân phận, bối cảnh của đối phương, biết rõ được tính cách của hắn cùng với hiện tại hắn không hoan nghênh mình, cũng biết được hiện tại cũng không phải là thời điểm thích hợp đến tiến lên làm quen, trong nháy mắt, tất cả mọi người ở đây giống như là bị thủy triều cuốn đi vậy, rất nhanh tản ra, quay trở về trong đại sảnh tiếp tục công việc của mình. Chỉ còn lại vài gã công tử, tiểu thư tô vẽ tầm thường, mang theo tâm trạng nửa muốn rời khỏi, nửa muốn ở lại xem trò vui, không cam lòng, lừng chừng chưa kịp đi, lại bị Hứa Nhạc liếc mắt nhìn qua một lượt, đành phải mang theo vẻtiếc nuối rời khỏi ban công.
Nam Minh Tú vẫn mang theo vẻ mặt âm trầm đứng ở giữa sân thượng, không chịu bỏ đi. Lời nói nhẹ nhàng lúc nãy của Trương Tiểu Manh chẳng khác nào tương đương một cái tát thật mạnh lên trên mặt của hắn. Câu nói ngay sau đó của Hứa Nhạc lại trực tiếp đạp hắn từ trên cao xuống thẳng tới mặt đất. Thân là đứa con được Lãnh tụ Thanh Long Sơn thương yêu nhất, hắn từ trước đến nay có bao giờ nhận phải sự nhục nhã đến như thế này?
Tuy rằng hắn biết rõ gã Trung Tá trẻ tuổi trước mặt mình này khẳng định là có bối cảnh cực kỳ thâm sâu, nhưng mà Nam Minh Tú dù sao cũng là một nhân vật đã quen được nuông chiều trong Thanh Long Sơn, tuyệt đối sẽ không cam lòng vị mất mặt như vậy mà phủi tay bỏ đi. Ở trong vùng núi Thanh Long Sơn hoang vu kia cũng không có cái gì mà pháp luật Đệ Nhất Hiến Chương cả, chỉ có những luật lệ, chương trình của ủy Ban Trung Ương cùng với lời nói của các thúc thúc, bá bá cao cấp trong đó mà thôi, mọi người cứ việc căn cứ theo đó mà làm việc. Nói đi thì cũng phải nói lại, Nam Minh Tú mặc dù là kẻ kiêu ngạo, ngang ngược, bất tài, là kẻ mà cả Thi Thanh Hải và Trương Tiểu Manh đều đồng thời cho rằng ngu xuẩn, nhưng cũng không phải hắn ngay cả óc suy nghĩ cũng không có lấy một cái. Hiện tại hắn quyết định tìm ra một cái phương pháp thích hợp nào đó, an nhiên rời đi, về sau mới tìm lại biện pháp có thể thân thiết giáo dục cách mạng lại ý chí củạ vị đồng chí Trương Tiểu Manh có chút không kiên định này, hơn nữa còn nghiêm khắc thu thập cái gã quân nhân Liên Bang trẻ tuổi vô sĩ nhưng có thân phận may mắn như cứt chó này.
Tâm đã định, ý đã quyết, Nam Minh Tú chợt nở một nụ cười trào phúng, chuẩn bị nói thêm vài lời gì đó rồi nhanh chóng rời đi. Thế nhưng Hứa Nhạc nhìn nụ cười của hắn lập tức biết hắn đang nghĩ gì, nhẹ nhàng nói thêm một câu:
- Cả anh cũng biết bản thân mình buồn cười nữa à?
Tất cả những phong độ tiêu sái của vị công tử con lãnh tụ này còn chưa kịp phô bày ra chút nào, liền đã bị một câu nói nhìn như bình thản kỳ thật lại cực kỳ cay độc của Hứa Nhạc quẳng ngược trở về. Nam Minh Tú chỉ cảm thấy ngực của mình dâng lên một cỗ nóng rực, sắp sửa không khống chế nổi lửa giận của mình nữa, phẫn nộ ngẩng đầu lên, chỉ thẳng vào mặt của Hứa Nhạc mà hét lên:
- Quân nhân Liên Bang chẳng lẽ cũng...
Hứa Nhạc vẫn như cũ không cho hắn nói hết câu, đã chen ngang nói:
- Trước đây cũng có người lấy tay chỉ thẳng vào mặt của ta, kết quả là ngón tay của hắn cũng đã giòn giống như củ cải bị bẻ gãy đôi rồi...
Lời này của hắn hoàn toàn là sự thật. Năm trước trong một gian nhà hàng nào đó tại Cảng Đô, vị Chủ quản Kỹ thuật của Công ty Cơ khí Quả Xác do Thai Gia an bày đến nói chuyện với hắn, đã từng khinh miệt dùng tay chỉ thẳng vào mặt của Hứa Nhạc. Kết quả là ngón tay của hắn đã bị Bạch thư ký nhẹ nhàng nắm lấy, sau đó bẻ gãy làm đôi.
Có một loại thuyết pháp chính là, những người nào đã từng giết người thì trên người sẽ có sát khí. Loại thuyết pháp này đại khái cũng là không chính xác cho lắm. Chỉ có điều là những người nào đó đã từng đối diện với những trường hợp sinh tử trong nháy mắt, tự nhiên là trong xương cốt đã có một loại khí chất đặc thù, đối diện với người khác liền có thể toát ra khí thế như hổ đói, khí thôn thiên địa. Tâm niệm bất động liền trong sáng như ánh trăng chiếu xuống mặt hồ, đem tất cả mọi chuyện trước mặt phản chiếu rõ ràng, hoàn toàn không để vào mắt, tự nhiên là sẽ không sợ hãi bất cứ thứ gì, tự nhiên là sẽ khiến cho kẻ khác phải sợ hãi.
Hứa Nhạc rời khỏi Đông Lâm đến nay cũng đã được ba năm rồi, trải qua vô số chuyện hung hiểm, tuy rằng còn xa xa mới đạt đến được loại cảnh giới đó, nhưng mà trong bản chất lại có thêm một loại cảm giác nhàn nhạt như thế. Huống chi những lời mà hắn nói đều là sự thật. Cho nên đây cũng không phải là lời uy hiếp bằng miệng mà đám công tử thế gia quần áo lụa là bình thường hay đem ra để uy hiếp, so mạnh yếu bằng miệng lưỡi với nhau. Lời nói của hắn tràn ngập một loại khí tức xác định cùng với chân thật. Nói bẻ gãy ngón tay đang chỉ ra của ngươi, ngay sau đó liền thật sự có thể khiến ngón tay của ngươi bị gãy đôi.
Nam Minh Tú mặc dù là lớn lên trong Thanh Long Sơn, thế nhưng trước giờ nào đã có cơ hội nào chân chính đối diện với tên bay mưa đạn, chân chính cảm nhận khí thế mạnh mẽ của chiến trường. Hắn kinh ngạc nhìn chằm chằm Hứa Nhạc, nghe được câu nói không vướng bất cứ cảm xúc nào của hắn, cảm nhận được trên người đối phương một cỗ bình tĩnh, lạnh lùng có thể khiến cho kẻ khác phải tim đập chân run. Hắn đúng là theo bản năng trong lòng hơi hơi co lại, thân mình run lên, đem cánh tay đang chỉ vào mặt của Hứa Nhạc rút nhanh lại.
Bị một câu nói của đối phương khiến cho phải sợ hãi rút tay lại, trên mặt vị công tử lãnh tụ lúc này dâng lên một trận nóng bỏng, tựa hồ như là vừa bị đối phương đánh thêm một cái tát thứ ba lên mặt mình. Ngũ quan của hắn bởi vì quá mức phẫn nộ cho nên đã thoáng có chút vặn vẹo lên.
Khuôn mặt lúc này của hắn quả thật nhìn không thuận mắt chút nào, cho nên Hứa Nhạc cũng không có tiếp tục nhìn nữa. Hắn khẽ liếc mắt một cái đã nhìn thấy được thân ảnh của Lâm Đấu Hải và Lợi Tu Trúc đang đứng bên cạnh cửa sổ có mấy dây trường xuân che rũ, tiếp tục nói thêm một câu với Nam Minh Tú:
- Anh cho rằng đám con cháu thế gia kia thật sự nguyện ý thân cận với anh à? Không đâu, bọn họ chưa bao giờ chân chính coi trọng anh cả. Ở trong những năm trước đây, gia tộc bọn họ cực kỳ hy vọng người cha lãnh tụ của anh có thể chết bất đắc kỳ tử... Kết quả hiện tại bọn họ lại trở thành bạn bè thân thiết của anh, anh không biết đây rõ ràng là một chuyện cực kỳ hoang đường à?
Ánh mắt hắn nheo lại, thật sâu hít một ngụm không khí thu đêm có chút rét lạnh. Hơi rét lạnh thấm sâu vào trong thân thể quả thật là vô cùng sảng khoái. Ngoại trừ chuyện khúc mắc còn vương lại trong lòng đối với Bạch thư ký ra, bởi vì gặp lại Trương Tiểu Manh, những cảm xúc quanh co phức tạp trong lòng hắn trước giờ, ở thời khắc này bởi vì đã được phát tiết ra hết cho nên đã trở nên thanh minh hơn rất nhiều.
Chương 050: Miệng có thể nói an nhiên tự tại (2)
Lúc này đối diện với một kẻ mà mình ghét cay ghét đắng, hơn nữa lại có thể nhục nhã hắn một phen, có lẽ chính là cách thức tốt nhất để đạt được tâm tình tốt đẹp. Hứa Nhạc lúc này chợt nghĩ đến lời nói ‘an nhiên tự tại’ mà Thi Thanh Hải đã nói đến trong đại sảnh buối tiệc rượu, mới mơ hồ hiểu được, những kẻ trong lòng không chút lo lắng, không hề sợ hãi, tự nhiên liền có thể an nhiên tự tại được.
Cái đó cùng với địa vị quan hệ của mỗi người trong xã hội này có quan hệ, có quan hệ đến thực lực, có quan hệ mật thiết đối với tâm tính của mỗi người.
Hắn hoàn toàn không hề để ý đến trên ban công vẫn còn có người khác, Hứa Nhạc quay sang nhìn Trương Tiểu Manh, bình tĩnh nói:
- Sau này nếu có phiền toái gì... Em cũng biết cách làm thế nào cũng kiếm anh.
Trương Tiểu Manh khẽ ừ nhẹ một tiếng nhẹ trong lỗ mũi. Thanh âm nhẹ nhàng lượn lờ đi trong gió đêm thoáng trở nên có chút vấn vương.
Lấy lại cái mũ quân đội đặt trên cái hành lang đá bên cạnh, Hứa Nhạc thoáng có chút rùng mình nhẹ một cái, cúi thấp đầu xuống.
Trương Tiểu Manh cẩn thận sửa sang lại một chút phần tóc trên thái dương của mình, cam đoan mỗi một sợi tóc cũng đều được cẩn thận nhét vào trong vành nón, không bị rối loạn, lúc này mới vừa lòng buông xõa hai tay xuống. Tư thế của hai người lúc này đứng quá gần với nhau, thậm chí có thể ngửi được cả mùi hơi thở trên người nhau nữa. Cũng không quá xa lạ, nhưng cũng chưa thể nói là quen thuộc, chỉ là đặc biệt có chút thân cận mà thôi.
Hứa Nhạc im lặng trầm mặc nhìn chằm chằm từng động tác chỉnh trang lại của Trương Tiểu Manh, sau đó hơi khẽ dang rộng hai cánh tay ra. Trương Tiểu Manh tiến tới phía trước mấy bước, sau đó ôm chặt lấy phần lưng rộng lớn của Hứa Nhạc một cái, cũng không có nói cái gì. Hứa Nhạc cẩn cẩn thận thận hôn nhẹ một cái lên trên vầng trán trắng mịn của Trương Tiểu Manh, sau đó buông ra, xoay người rời khỏi ban công.
Trên ban công lúc đó cũng vẫn còn có người, thế nhưng ở trong mắt của Hứa Nhạc cùng với Trương Tiểu Manh tựa hồ như là chốn không người vậy. Bọn họ thật tự nhiên ôm lấy một cái, hôn chào tạm biệt. Trương Tiểu Manh thậm chí cũng không thèm nhìn tới khuôn mặt âm trầm, phẫn nộ đến mức có thể vỡ bục ra bất cứ lúc nào của Nam Minh Tú. Nàng chỉ bắt chước như một gã nam nhân bình thường vậy, thoáng nheo nhẹ mắt lại, nhìn theo bóng dáng của gã nam nhân đang dần dần bước đi xa, trên khóe môi nở ra một nụ cười mỉm nhàn nhạt.
Tự trong đáy lòng Trương Tiểu Manh thoáng trả lời vấn đề mà lúc nãy Hứa Nhạc còn chưa có cơ hội hỏi xong. Ở trong lòng em, anh đương nhiên chính là người quan trọng nhất...
0O0
- Một gã thanh niên không có chút bối cảnh nào, lại có thể khiến Chung phu nhân phải ra mặt che chở, ngay cả Nghị Viên Tích An cũng không muốn quá mức đối chọi...
Lợi Tu Trúc nhìn chằm chằm về phía Hứa Nhạc đang dần dần biến mất phía hàng hiên, lẳng lặng nói:
- Từ Thai Gia cho đến Lý Gia cũng trở thành chỗ dựa của hắn. Hắn dựa vào cái gì có thể khiến cho quá nhiều người phá lệ thưởng thức như vậy? Chuyện này tự nhiên cũng không đơn giản là do vận khí được.
Lâm Đấu Hải chuẩn bị lên tiếng phản bác mấy câu, thế nhưng nghe kỹ lại tựa hồ phát hiện ra là Lợi Đại Thiếu gia chỉ Ịà đang phân tích tình huống, chứ không phải là đang muốn trưng cầu ý kiến của mình, nên chỉ im lặng không nói gì.
- Đám người được xem như là Đại nhân vật trong Liên Bang hiện tại đều là chỗ chống lưng của hắn. Mọi người sợ hãi đối với hắn, nể sợ hắn, cũng không phải là do thủ đoạn giết người của hắn quá mức mạnh mẽ, mà chính là chỗ dựa của hắn mạnh mẽ cùng với thực lực của hắn quá mức khủng bố, hơn nữa tính cách của hắn quá mức bạo liệt. Loại nhân vật không bao giờ nói đến quy tắc hành xử như thế này, cũng giống như là đại ca của anh vậy, đều khiến cho vô số người phải đau đầu... vấn đề là đại ca của anh dù sao cũng là do mọi người nể mặt các trưởng bối Lâm Gia nhà anh, cho nên đành phải biểu hiện dễ dàng tha thứ, còn hắn thì sao?
Sắc mặt Lâm Đấu Hải khẽ biến đổi.
Lợi Tu Trúc tiếp tục nói:
- Nghe nói ngay cả Tổng Thống các hạ cũng vô cùng thưởng thức hắn, một mực tìm cách lôi kéo hắn trở về. Một gã Bảo Dưỡng Sư thiên tài, có thể nghiên cứu chế tạo thành công ra con robot MX thế hệ mới, hơn nữa lại còn có sức chiến đấu khủng bố đến như thế, ai lại không muốn có được một gã thuộc hạ như vậy cơ chứ?
- Cũng có thể giống như lời mà anh vừa nói vậy, cho dù là một nhân vật giống như Hứa Nhạc, một khi đã tiến vào trong tầng lớp thể chế này của Liên Bang, hắn liền sẽ không còn trở thành uy hiếp đối với mọi người nữa. Bởi vì từ nay về sau, hắn liền phải hành động theo quy củ của tầng lớp này.
Lâm Đấu Hải có chút không đồng ý với cái nhìn của Lợi Tu Trúc.
Thế nhưng vấn đề chính là, vị lão gia tử đã một phen dẫn dắt hắn vào trong cái thể chế này của Liên Bang, bản thân chính mình đã là một cái quy củ lớn nhất của Liên Bang rồi.
Lợi Tu Trúc khẽ nheo mắt lại, cố gắng che dấu đi một tia trào phúng lóe lên trong đó. Lợi - Lâm hai nhà đã giao hảo yới nhau nhiều đời rồi, hắn cũng không muốn quá mức sỉ nhục Lâm Đấu Hải. Chỉ là trong lòng hắn thầm nghĩ, tại sao Lâm Gia lại có thể sinh ra một nhân vật giống như Lâm Bán Sơn vậy, nhưng sao lại còn sinh ra một nhân vật ngu xuẩn giống như Lâm Đấu Hải như thế này? Chẳng lẽ Lâm Gia, ngoại trừ cái vị bà con xa Lâm Viễn Hồ kia ra, toàn bộ sức mạnh nội tình cũng đã bị đứa con phá nhà đi kia hút hết lên người rồi hay sao?
- Những người cầm súng trong tay, thanh âm nói chuyện liền tuyệt đối lớn hẳn lên. Vị lão hổ ở Tây Lâm kia cũng vậy, vì lão nhân gia ngồi bên bờ hồ Phí Thành kia cũng thế. Ông ta có khả năng thao túng nhiều súng ống nhất trong Liên Bang, cho nên thanh âm của ông ta bên trong Liên Bang này cũng đặc biệt là lớn nhất. Chỉ cần còn một ngày ông ta chưa chết, ông ta vẫn còn xem trọng Hứa Nhạc, như vậy cả Liên Bang này, thậm chí là cả những người trong gia tộc của chúng ta nữa, liền cũng chỉ có thể trơ mắt đứng nhìn gã thanh niên có cặp mắt hí này từng bước một tiến về phía trước mà thôi.
Lợi Tu Trúc mang theo một tia cảm khái cùng với tiếc hận nói.
0O0
Trong một căn phòng có vẻ hẻo lánh của Hội sở Lưu Phong Pha, trong một cái góc ít người để ý, hệ thống dọn dẹp tự động đang tiến hành lau dọn, phát ra thanh âm ù ù nhè nhẹ. Trong cái góc phòng dơ bẩn này, chung quanh tràn ngập những bọt nước cùng với xà phòng lau rửa, cùng với cái đại sảnh huy hoàng cách đó không xa cho lắm hoàn toàn là một mảnh trái ngược. Đương nhiên đám khách khứa có thân phận, có địa vị kia tự nhiên cũng sẽ không ai nguyện ý xuất hiện tại nơi này.
Một vị nhân viên dọn dẹp già nua có mái tóc hoa râm, khuôn mặt tràn ngập dấu vết của cuộc sống một đời khổ cực, thu hồi ánh mắt đang nhìn về phía ban công xa xa, cùng với khí tức hoàn toàn trái ngược với hình dáng bề ngoài của ông ta, biến thành giống như một vị thi nhân tao nhã, cảm khái lắc lắc đầu nói:
- Mọi người luôn nói rằng trong suốt cuộc đời của một con người, mối tình đầu luôn luôn là không thể nào quên được. Chuyện xưa của vị bằng hữu kia của cậu cùng với cô học trò mới của ta, thật sự là khiến cho trái tim sắc đá của lão già này cũng phải cảm thấy trong lòng chua xót cùng với thương cảm.
Nam Minh Tú vẫn mang theo vẻ mặt âm trầm đứng ở giữa sân thượng, không chịu bỏ đi. Lời nói nhẹ nhàng lúc nãy của Trương Tiểu Manh chẳng khác nào tương đương một cái tát thật mạnh lên trên mặt của hắn. Câu nói ngay sau đó của Hứa Nhạc lại trực tiếp đạp hắn từ trên cao xuống thẳng tới mặt đất. Thân là đứa con được Lãnh tụ Thanh Long Sơn thương yêu nhất, hắn từ trước đến nay có bao giờ nhận phải sự nhục nhã đến như thế này?
Tuy rằng hắn biết rõ gã Trung Tá trẻ tuổi trước mặt mình này khẳng định là có bối cảnh cực kỳ thâm sâu, nhưng mà Nam Minh Tú dù sao cũng là một nhân vật đã quen được nuông chiều trong Thanh Long Sơn, tuyệt đối sẽ không cam lòng vị mất mặt như vậy mà phủi tay bỏ đi. Ở trong vùng núi Thanh Long Sơn hoang vu kia cũng không có cái gì mà pháp luật Đệ Nhất Hiến Chương cả, chỉ có những luật lệ, chương trình của ủy Ban Trung Ương cùng với lời nói của các thúc thúc, bá bá cao cấp trong đó mà thôi, mọi người cứ việc căn cứ theo đó mà làm việc. Nói đi thì cũng phải nói lại, Nam Minh Tú mặc dù là kẻ kiêu ngạo, ngang ngược, bất tài, là kẻ mà cả Thi Thanh Hải và Trương Tiểu Manh đều đồng thời cho rằng ngu xuẩn, nhưng cũng không phải hắn ngay cả óc suy nghĩ cũng không có lấy một cái. Hiện tại hắn quyết định tìm ra một cái phương pháp thích hợp nào đó, an nhiên rời đi, về sau mới tìm lại biện pháp có thể thân thiết giáo dục cách mạng lại ý chí củạ vị đồng chí Trương Tiểu Manh có chút không kiên định này, hơn nữa còn nghiêm khắc thu thập cái gã quân nhân Liên Bang trẻ tuổi vô sĩ nhưng có thân phận may mắn như cứt chó này.
Tâm đã định, ý đã quyết, Nam Minh Tú chợt nở một nụ cười trào phúng, chuẩn bị nói thêm vài lời gì đó rồi nhanh chóng rời đi. Thế nhưng Hứa Nhạc nhìn nụ cười của hắn lập tức biết hắn đang nghĩ gì, nhẹ nhàng nói thêm một câu:
- Cả anh cũng biết bản thân mình buồn cười nữa à?
Tất cả những phong độ tiêu sái của vị công tử con lãnh tụ này còn chưa kịp phô bày ra chút nào, liền đã bị một câu nói nhìn như bình thản kỳ thật lại cực kỳ cay độc của Hứa Nhạc quẳng ngược trở về. Nam Minh Tú chỉ cảm thấy ngực của mình dâng lên một cỗ nóng rực, sắp sửa không khống chế nổi lửa giận của mình nữa, phẫn nộ ngẩng đầu lên, chỉ thẳng vào mặt của Hứa Nhạc mà hét lên:
- Quân nhân Liên Bang chẳng lẽ cũng...
Hứa Nhạc vẫn như cũ không cho hắn nói hết câu, đã chen ngang nói:
- Trước đây cũng có người lấy tay chỉ thẳng vào mặt của ta, kết quả là ngón tay của hắn cũng đã giòn giống như củ cải bị bẻ gãy đôi rồi...
Lời này của hắn hoàn toàn là sự thật. Năm trước trong một gian nhà hàng nào đó tại Cảng Đô, vị Chủ quản Kỹ thuật của Công ty Cơ khí Quả Xác do Thai Gia an bày đến nói chuyện với hắn, đã từng khinh miệt dùng tay chỉ thẳng vào mặt của Hứa Nhạc. Kết quả là ngón tay của hắn đã bị Bạch thư ký nhẹ nhàng nắm lấy, sau đó bẻ gãy làm đôi.
Có một loại thuyết pháp chính là, những người nào đã từng giết người thì trên người sẽ có sát khí. Loại thuyết pháp này đại khái cũng là không chính xác cho lắm. Chỉ có điều là những người nào đó đã từng đối diện với những trường hợp sinh tử trong nháy mắt, tự nhiên là trong xương cốt đã có một loại khí chất đặc thù, đối diện với người khác liền có thể toát ra khí thế như hổ đói, khí thôn thiên địa. Tâm niệm bất động liền trong sáng như ánh trăng chiếu xuống mặt hồ, đem tất cả mọi chuyện trước mặt phản chiếu rõ ràng, hoàn toàn không để vào mắt, tự nhiên là sẽ không sợ hãi bất cứ thứ gì, tự nhiên là sẽ khiến cho kẻ khác phải sợ hãi.
Hứa Nhạc rời khỏi Đông Lâm đến nay cũng đã được ba năm rồi, trải qua vô số chuyện hung hiểm, tuy rằng còn xa xa mới đạt đến được loại cảnh giới đó, nhưng mà trong bản chất lại có thêm một loại cảm giác nhàn nhạt như thế. Huống chi những lời mà hắn nói đều là sự thật. Cho nên đây cũng không phải là lời uy hiếp bằng miệng mà đám công tử thế gia quần áo lụa là bình thường hay đem ra để uy hiếp, so mạnh yếu bằng miệng lưỡi với nhau. Lời nói của hắn tràn ngập một loại khí tức xác định cùng với chân thật. Nói bẻ gãy ngón tay đang chỉ ra của ngươi, ngay sau đó liền thật sự có thể khiến ngón tay của ngươi bị gãy đôi.
Nam Minh Tú mặc dù là lớn lên trong Thanh Long Sơn, thế nhưng trước giờ nào đã có cơ hội nào chân chính đối diện với tên bay mưa đạn, chân chính cảm nhận khí thế mạnh mẽ của chiến trường. Hắn kinh ngạc nhìn chằm chằm Hứa Nhạc, nghe được câu nói không vướng bất cứ cảm xúc nào của hắn, cảm nhận được trên người đối phương một cỗ bình tĩnh, lạnh lùng có thể khiến cho kẻ khác phải tim đập chân run. Hắn đúng là theo bản năng trong lòng hơi hơi co lại, thân mình run lên, đem cánh tay đang chỉ vào mặt của Hứa Nhạc rút nhanh lại.
Bị một câu nói của đối phương khiến cho phải sợ hãi rút tay lại, trên mặt vị công tử lãnh tụ lúc này dâng lên một trận nóng bỏng, tựa hồ như là vừa bị đối phương đánh thêm một cái tát thứ ba lên mặt mình. Ngũ quan của hắn bởi vì quá mức phẫn nộ cho nên đã thoáng có chút vặn vẹo lên.
Khuôn mặt lúc này của hắn quả thật nhìn không thuận mắt chút nào, cho nên Hứa Nhạc cũng không có tiếp tục nhìn nữa. Hắn khẽ liếc mắt một cái đã nhìn thấy được thân ảnh của Lâm Đấu Hải và Lợi Tu Trúc đang đứng bên cạnh cửa sổ có mấy dây trường xuân che rũ, tiếp tục nói thêm một câu với Nam Minh Tú:
- Anh cho rằng đám con cháu thế gia kia thật sự nguyện ý thân cận với anh à? Không đâu, bọn họ chưa bao giờ chân chính coi trọng anh cả. Ở trong những năm trước đây, gia tộc bọn họ cực kỳ hy vọng người cha lãnh tụ của anh có thể chết bất đắc kỳ tử... Kết quả hiện tại bọn họ lại trở thành bạn bè thân thiết của anh, anh không biết đây rõ ràng là một chuyện cực kỳ hoang đường à?
Ánh mắt hắn nheo lại, thật sâu hít một ngụm không khí thu đêm có chút rét lạnh. Hơi rét lạnh thấm sâu vào trong thân thể quả thật là vô cùng sảng khoái. Ngoại trừ chuyện khúc mắc còn vương lại trong lòng đối với Bạch thư ký ra, bởi vì gặp lại Trương Tiểu Manh, những cảm xúc quanh co phức tạp trong lòng hắn trước giờ, ở thời khắc này bởi vì đã được phát tiết ra hết cho nên đã trở nên thanh minh hơn rất nhiều.
Chương 050: Miệng có thể nói an nhiên tự tại (2)
Lúc này đối diện với một kẻ mà mình ghét cay ghét đắng, hơn nữa lại có thể nhục nhã hắn một phen, có lẽ chính là cách thức tốt nhất để đạt được tâm tình tốt đẹp. Hứa Nhạc lúc này chợt nghĩ đến lời nói ‘an nhiên tự tại’ mà Thi Thanh Hải đã nói đến trong đại sảnh buối tiệc rượu, mới mơ hồ hiểu được, những kẻ trong lòng không chút lo lắng, không hề sợ hãi, tự nhiên liền có thể an nhiên tự tại được.
Cái đó cùng với địa vị quan hệ của mỗi người trong xã hội này có quan hệ, có quan hệ đến thực lực, có quan hệ mật thiết đối với tâm tính của mỗi người.
Hắn hoàn toàn không hề để ý đến trên ban công vẫn còn có người khác, Hứa Nhạc quay sang nhìn Trương Tiểu Manh, bình tĩnh nói:
- Sau này nếu có phiền toái gì... Em cũng biết cách làm thế nào cũng kiếm anh.
Trương Tiểu Manh khẽ ừ nhẹ một tiếng nhẹ trong lỗ mũi. Thanh âm nhẹ nhàng lượn lờ đi trong gió đêm thoáng trở nên có chút vấn vương.
Lấy lại cái mũ quân đội đặt trên cái hành lang đá bên cạnh, Hứa Nhạc thoáng có chút rùng mình nhẹ một cái, cúi thấp đầu xuống.
Trương Tiểu Manh cẩn thận sửa sang lại một chút phần tóc trên thái dương của mình, cam đoan mỗi một sợi tóc cũng đều được cẩn thận nhét vào trong vành nón, không bị rối loạn, lúc này mới vừa lòng buông xõa hai tay xuống. Tư thế của hai người lúc này đứng quá gần với nhau, thậm chí có thể ngửi được cả mùi hơi thở trên người nhau nữa. Cũng không quá xa lạ, nhưng cũng chưa thể nói là quen thuộc, chỉ là đặc biệt có chút thân cận mà thôi.
Hứa Nhạc im lặng trầm mặc nhìn chằm chằm từng động tác chỉnh trang lại của Trương Tiểu Manh, sau đó hơi khẽ dang rộng hai cánh tay ra. Trương Tiểu Manh tiến tới phía trước mấy bước, sau đó ôm chặt lấy phần lưng rộng lớn của Hứa Nhạc một cái, cũng không có nói cái gì. Hứa Nhạc cẩn cẩn thận thận hôn nhẹ một cái lên trên vầng trán trắng mịn của Trương Tiểu Manh, sau đó buông ra, xoay người rời khỏi ban công.
Trên ban công lúc đó cũng vẫn còn có người, thế nhưng ở trong mắt của Hứa Nhạc cùng với Trương Tiểu Manh tựa hồ như là chốn không người vậy. Bọn họ thật tự nhiên ôm lấy một cái, hôn chào tạm biệt. Trương Tiểu Manh thậm chí cũng không thèm nhìn tới khuôn mặt âm trầm, phẫn nộ đến mức có thể vỡ bục ra bất cứ lúc nào của Nam Minh Tú. Nàng chỉ bắt chước như một gã nam nhân bình thường vậy, thoáng nheo nhẹ mắt lại, nhìn theo bóng dáng của gã nam nhân đang dần dần bước đi xa, trên khóe môi nở ra một nụ cười mỉm nhàn nhạt.
Tự trong đáy lòng Trương Tiểu Manh thoáng trả lời vấn đề mà lúc nãy Hứa Nhạc còn chưa có cơ hội hỏi xong. Ở trong lòng em, anh đương nhiên chính là người quan trọng nhất...
0O0
- Một gã thanh niên không có chút bối cảnh nào, lại có thể khiến Chung phu nhân phải ra mặt che chở, ngay cả Nghị Viên Tích An cũng không muốn quá mức đối chọi...
Lợi Tu Trúc nhìn chằm chằm về phía Hứa Nhạc đang dần dần biến mất phía hàng hiên, lẳng lặng nói:
- Từ Thai Gia cho đến Lý Gia cũng trở thành chỗ dựa của hắn. Hắn dựa vào cái gì có thể khiến cho quá nhiều người phá lệ thưởng thức như vậy? Chuyện này tự nhiên cũng không đơn giản là do vận khí được.
Lâm Đấu Hải chuẩn bị lên tiếng phản bác mấy câu, thế nhưng nghe kỹ lại tựa hồ phát hiện ra là Lợi Đại Thiếu gia chỉ Ịà đang phân tích tình huống, chứ không phải là đang muốn trưng cầu ý kiến của mình, nên chỉ im lặng không nói gì.
- Đám người được xem như là Đại nhân vật trong Liên Bang hiện tại đều là chỗ chống lưng của hắn. Mọi người sợ hãi đối với hắn, nể sợ hắn, cũng không phải là do thủ đoạn giết người của hắn quá mức mạnh mẽ, mà chính là chỗ dựa của hắn mạnh mẽ cùng với thực lực của hắn quá mức khủng bố, hơn nữa tính cách của hắn quá mức bạo liệt. Loại nhân vật không bao giờ nói đến quy tắc hành xử như thế này, cũng giống như là đại ca của anh vậy, đều khiến cho vô số người phải đau đầu... vấn đề là đại ca của anh dù sao cũng là do mọi người nể mặt các trưởng bối Lâm Gia nhà anh, cho nên đành phải biểu hiện dễ dàng tha thứ, còn hắn thì sao?
Sắc mặt Lâm Đấu Hải khẽ biến đổi.
Lợi Tu Trúc tiếp tục nói:
- Nghe nói ngay cả Tổng Thống các hạ cũng vô cùng thưởng thức hắn, một mực tìm cách lôi kéo hắn trở về. Một gã Bảo Dưỡng Sư thiên tài, có thể nghiên cứu chế tạo thành công ra con robot MX thế hệ mới, hơn nữa lại còn có sức chiến đấu khủng bố đến như thế, ai lại không muốn có được một gã thuộc hạ như vậy cơ chứ?
- Cũng có thể giống như lời mà anh vừa nói vậy, cho dù là một nhân vật giống như Hứa Nhạc, một khi đã tiến vào trong tầng lớp thể chế này của Liên Bang, hắn liền sẽ không còn trở thành uy hiếp đối với mọi người nữa. Bởi vì từ nay về sau, hắn liền phải hành động theo quy củ của tầng lớp này.
Lâm Đấu Hải có chút không đồng ý với cái nhìn của Lợi Tu Trúc.
Thế nhưng vấn đề chính là, vị lão gia tử đã một phen dẫn dắt hắn vào trong cái thể chế này của Liên Bang, bản thân chính mình đã là một cái quy củ lớn nhất của Liên Bang rồi.
Lợi Tu Trúc khẽ nheo mắt lại, cố gắng che dấu đi một tia trào phúng lóe lên trong đó. Lợi - Lâm hai nhà đã giao hảo yới nhau nhiều đời rồi, hắn cũng không muốn quá mức sỉ nhục Lâm Đấu Hải. Chỉ là trong lòng hắn thầm nghĩ, tại sao Lâm Gia lại có thể sinh ra một nhân vật giống như Lâm Bán Sơn vậy, nhưng sao lại còn sinh ra một nhân vật ngu xuẩn giống như Lâm Đấu Hải như thế này? Chẳng lẽ Lâm Gia, ngoại trừ cái vị bà con xa Lâm Viễn Hồ kia ra, toàn bộ sức mạnh nội tình cũng đã bị đứa con phá nhà đi kia hút hết lên người rồi hay sao?
- Những người cầm súng trong tay, thanh âm nói chuyện liền tuyệt đối lớn hẳn lên. Vị lão hổ ở Tây Lâm kia cũng vậy, vì lão nhân gia ngồi bên bờ hồ Phí Thành kia cũng thế. Ông ta có khả năng thao túng nhiều súng ống nhất trong Liên Bang, cho nên thanh âm của ông ta bên trong Liên Bang này cũng đặc biệt là lớn nhất. Chỉ cần còn một ngày ông ta chưa chết, ông ta vẫn còn xem trọng Hứa Nhạc, như vậy cả Liên Bang này, thậm chí là cả những người trong gia tộc của chúng ta nữa, liền cũng chỉ có thể trơ mắt đứng nhìn gã thanh niên có cặp mắt hí này từng bước một tiến về phía trước mà thôi.
Lợi Tu Trúc mang theo một tia cảm khái cùng với tiếc hận nói.
0O0
Trong một căn phòng có vẻ hẻo lánh của Hội sở Lưu Phong Pha, trong một cái góc ít người để ý, hệ thống dọn dẹp tự động đang tiến hành lau dọn, phát ra thanh âm ù ù nhè nhẹ. Trong cái góc phòng dơ bẩn này, chung quanh tràn ngập những bọt nước cùng với xà phòng lau rửa, cùng với cái đại sảnh huy hoàng cách đó không xa cho lắm hoàn toàn là một mảnh trái ngược. Đương nhiên đám khách khứa có thân phận, có địa vị kia tự nhiên cũng sẽ không ai nguyện ý xuất hiện tại nơi này.
Một vị nhân viên dọn dẹp già nua có mái tóc hoa râm, khuôn mặt tràn ngập dấu vết của cuộc sống một đời khổ cực, thu hồi ánh mắt đang nhìn về phía ban công xa xa, cùng với khí tức hoàn toàn trái ngược với hình dáng bề ngoài của ông ta, biến thành giống như một vị thi nhân tao nhã, cảm khái lắc lắc đầu nói:
- Mọi người luôn nói rằng trong suốt cuộc đời của một con người, mối tình đầu luôn luôn là không thể nào quên được. Chuyện xưa của vị bằng hữu kia của cậu cùng với cô học trò mới của ta, thật sự là khiến cho trái tim sắc đá của lão già này cũng phải cảm thấy trong lòng chua xót cùng với thương cảm.
/930
|