Tiếng quân nhạc du dương bên trong không gian xa xa dần dần đình ngừng lại. Tiếng súng thanh thúy mãnh liệt bên trong không trung từng trận từng trận quanh quẩn, xuyên thấu thẳng vào bên trong những giọt thủy châu dày đặc khắp trời, chấn động khiến cho những đầu phi điểu đang đậu khắp nơi bốn phía xung quanh khu quảng trường, chải chuốc những sợi lông ẩm ướt cũng phải kinh hoảng mà tung bay tán loạn.
Thời tiết tại thời điểm buổi tang tễ diễn ra tựa hồ cũng không cách nào tốt lên cho được. những luồng hơi lạnh ẩm ướt tung bay tán loạn khắp cả bốn phía, giống như là trời xanh đang nhỏ lệ cho một vị quân nhân sĩ quan tài hoa vậy. Bên trong một ngày mưa âm lãnh như thế kia, một bài diễn thuyết của Tổng thống Mạt Bố Nhĩ ngay trước nghĩa địa quân dụng, đại khái có thể xem như là một sắc màu ấm áp duy nhất hôm nay. Bài diễn thuyết của ông ta khiến cho rất nhiều người cảm động, khiến cho rất nhiều người cảm thấy an ủi, khiến cho rất nhiều người bật khóc.
Sau khi kết thúc buổi lễ tang trọng thể cho vị lão đầu hổ Tây Lâm, Tổng thống Mạt Bố Nhĩ tiên sinh cũng không có nghỉ ngơi. Ông ta lập tức tiếp kiến rất nhiều đại nhân vật quyền cao chức trọng bên trong Chung Gia, hơn nữa lại còn cùng bọn họ tiến hành một buổi cơm trưa thân mật nữa. Ngay buổi tối cùng ngày hôm đó, ông ta lại tiếp kiến Điền Đại Bổng cùng với mấy gã quân nhân sĩ quan theo trường phái thanh niên của Quân khu Tây Lâm, một buổi gặp mặt này đã kéo dài thời gian suốt hơn ba tiếng đồng hồ.
Ngay buổi sáng ngày hôm sau, ba chỉnh biên Sư đoàn Thiết giáp máy móc mạnh mẽ tiến vào nội thành Thủ phủ Lạc Nhật Châu, tuyên bố tiến hành quản chế quân sự nghiêm ngặt, có hai cái Sư đoàn Thiết giáp đã rút trở về doanh trại của mình. Căn nhà cổ tại vĩ tuyến số II, cũng rốt cuộc một lần nữa mở rộng lối vào. Tất cả mọi người nhận được lời hứa hẹn của Tổng Thống tiên sinh, rốt cuộc cũng lựa chọn thỏa hiệp cùng với hòa bình.
Trải qua sự cố gắng điều giải không ngừng của Tổng thống Mạt Bố Nhĩ tiên sinh, cái thế cục khẩn trương đến sắp sửa bùng nổ của Đại khu Tây Lâm, rốt cuộc cũng đã tạm thời dịu hoãn trở lại.
Muốn cam đoan có thể ổn định được thế cục của Đại khu Tây Lâm, thì Chung Gia với lòng người đang vô cùng bất ổn, các mạch nước ngầm đang bắt đầu khởi động kia cần phải được trấn an lại. Có một chút lợi ích cũng có thể phải hy sinh, có một chút hạn mức cũng có thể phải thoái nhượng. Dù sao thì những cái ích lợi cần phải bỏ ra này, cho tới bây giờ cũng không phải là chân chính thuộc quyền sở hữu của Chính phủ Liên Bang.
Cái sản nghiệp khổng lồ của gia tộc Chung Gia kia, đến tột cùng là do phương nào kế thùa, Chính phủ Liên Bang tuyệt đối cũng sẽ không đưa ra lời đề nghị chính xác nào cả, chỉ là mơ hồ từ một số nguồn bí mật nào đó, hơi chút hiển lộ ra một tia khuynh hướng nào đó mà thôi. Sau này, trong một khoảng thời gian rất dài sắp tới, cục diện tranh đoạt gia sản của Chung Gia khẳng định là sẽ trở nên càng thêm phức tạp hơn rất nhiều, khẳng định là sẽ đưa ra tòa án, chấn động bao la hùng vĩ, ngày dài tháng rộng, khiến cho dư luận chấn động, tạo ra vô số trò hề này nọ…
Nhưng mà một khi không vận dụng đến Quân đội, chỉ là muốn dùng một loại phương thức tương đối hòa bình một chút mà tiến hành giải quyết, không ảnh hưởng đến cục diện tốt đẹp cực kỳ khó có bên trong Liên Bang, cũng không ảnh hưởng đến một hồi chiến tranh vĩ đại sắp sửa khai hỏa giữa Liên Bang cùng với Đế Quốc, như vậy là được rồi.
Cùng với quyền sở hữu của mớ sản nghiệp khổng lồ của gia tộc Chung Gia cùng với công ty Cổ Chung Hào, chân chính khó giải quyết nhất chính là việc lựa chọn chức vụ Tư lệnh của Quân khu Tây Lâm. Chung Gia ngàn vạn năm nay đã cầm giữ quân quyền của Đại khu Tây Lâm trong tay, đây chính là sự trông cậy lớn nhất cùng với điểm mấu chốt nhất của Chung Gia. Giờ phút này đây tuy rằng cái Chung Gia này đang dần dần bị phân rã, thập phần cần Chính phủ Liên Bang ủng hộ cùng với duy trì, thế nhưng lại cũng không cách nào một phen đem điểm mấu chốt này bỏ qua một bên được.
- Có lẽ cũng có thể nắm giữ lấy một lần cơ hội này để mà thay đổi một số chuyện tình hay không đây? Đám người Tây Lâm hẳn không có khả năng đồng ý để cho Đỗ Thiếu KHanh tiến vào Bộ Tư Lệnh Quân khu Tây Lâm nhậm chức Tư lệnh, như vậy cần phải chọn ai để tiến đến đây?
Lúc này Tổng Thống Mạt Bố Nhĩ đang trầm mặc đếng ở bên cạnh cửa sổ, nhìn xuống bầu trời hơi chút hôn ám cùng với những làn mưa bụi trải rộng khắp nơi trong thiên địa ở dưới chân của mình, đang ngẫm nghĩ trong lòng về chuyến hành trình Tây Lâm của chính mình.
Trên tầng cao nhất của Đại khách sạn Kim Tinh là một mảnh im lặng. Thế giới bên ngoài tòa đại lâu này ngoại trừ tiếng mưa rơi cũng đồng dạng là một mảnh im lặng. Cái khỏa tinh cầu cách xa Thủ Đô Tinh Quyển này, sau khi trải qua một màn bi kịch vô cùng kia, cuối cùng rốt cuộc cũng đạt được một thời khắc thả lỏng tạm thời. Nhưng mà cái vị nam nhân có quyền lực cao nhất toàn thể Liên Bang này, lại vẫn như cũ không cách nào tìm thấy được chút thời gian thả lỏng nào cả.
- Bất luận bị vây trong bất cứ tình huống như thế nào đi nữa, một chính trị gia cũng cần phải bảo trì một sự bình tĩnh tuyệt đối. Như vậy mới có thể cam đoan chính mình không bị sự yếu đuối đánh bại, cam đoan mỗi một quyết sách của chính mình cũng đều là chính xác, vì đại đa số công dân Liên Bang mà giành được hạnh phúc cùng với ích lợi tốt nhất. Nhưng mà cảm xúc của mình hôm nay tựa hồ có chút không ổn… Không biết có phải là vì quan hệ với không khí của lễ tang Chung Tư lệnh hay không?
Tổng thống Mạt Bố Nhĩ nhìn về phía khoảng không mưa rào bên ngoài lớp thủy tinh trong suốt trước mặt kia, cùng với cái bóng nhàn nhạt phản xạ ra trên cửa sổ, trầm giọng nói.
Đột nhiên có một bàn tay nhẹ nhàng đặt lên trên vai trái của ông ta. Tổng thống phu nhân ở bên cạnh cất giọng an ủi, nói:
- Có đôi khi làm ra một chút thỏa hiệp cũng là chuyện tình không thể nào tránh khỏi cả.
Tổng thống Mạt Bố Nhĩ biết rằng thê tử mình khẳng định là đang hiểu lầm chính mình là bởi vì quyết định ủng hộ một chi phái khác của Chung Gia thất bại nên cảm thấy buồn phiền. Ông ta không khỏi khẽ mỉm cười chua xót, nhẹ nhàng dùng tay vỗ nhè nhẹ lên trên bàn tay ấm áp của thê tử đang đặt lên vai mình, hạ thấp giọng, nói là giống như là tự an ủi chính mình:
- Có đôi khi những sự hy sinh mà chúng ta bị bắt buộc phải làm ra, có lẽ còn nghiêm trọng hơn rất nhiều so với sự thỏa hiệp.
Tổng thống phu nhân có chút sầu não lo lắng nhìn về phía bóng dáng phu quân mình, phát hiện ra tâm tình của vị nam nhân này tựa hồ có chút không tốt, liền rất nhanh mạnh mẽ thay đổi chủ đề, rất nhanh nói:
- Con gái chúng ta ngày hôm nay lại mới gọi điện thoại đến đây, cô bé rất quan tâm đến tình huống của Trung Tá Hứa Nhạc, chúng ta nên trả lời như thế nào đây?
Tổng thống Mạt Bố Nhĩ nghĩ đến cô con gái vẫn như cũ bởi vì bị chứng tự kỷ nặng, càng ngày tâm tình càng phức tạp kia, lại nghĩ đến cái gã thanh niên trẻ tuổi hiện tại sống chết không biết kia, trên khuôn mặt ngăm đen cũng không khỏi dần hiện ra vài tia sầu não nhàn nhạt, dùng ngữ khí chân thành tha thiết nói:
- Cũng chỉ có thể cầu khẩn cái gã gia hỏa kia vận may tốt một chút.
Trên tinh cầu S1, tại Đặc khu Thủ Đô, hiện tại cũng đang vào mùa mưa.
Vẻ mặt của Sư Đoàn trưởng Đỗ Thiếu Khanh có chút phức tạp, quan sát truyền hình trực tiếp buổi tang lễ tại Đại khu Tây Lâm kia. Sau đó ông ta trầm mặc một khoảng thời gian khá dài bên trong căn phòng độc lập hơi chút u ám này, sau đó chậm rãi đi đến bên cạnh giá sách, gỡ xuống cái hộp đàn vi-ô-lông, bắt đầu kéo đàn.
Một khúc đàn vi-ô-lông bình thường vô cùng du dương nhàn nhã, thế nhưng hiện tại lại không hề có chút ổn định nào cả, trong hai bàn tay hơi chút khẽ run rẩy của ông ta, trở nên có chút không giống với bình thường. Trong những âm phù va chạm giãy dụa chảy xuôi bên trong không gian trống trải này, va chạm với nhau cùng một chỗ, sau đó kiên quyết tách rời ra, toát ra một vẻ bi thương nhàn nhạt. Một cỗ kinh hoàng sâu đậm, một chút mê võng không nói nên lời, cảm xúc phức tạp đến cực điểm.
Những làn điều âm thanh phức tạp này không hề có chút dự triệu nào liền ngừng bặt lại. Đỗ Thiếu Khanh có chút kinh ngạc nhìn những tàng lá cây xanh thẫm bên ngoài cửa sổ đang bị những giọt mưa to vỗ mạnh khiến cho chấn động lên. Dáng người ngày xưa vốn dĩ luôn luôn thẳng tắp, lúc này thế nhưng lại có vẻ hơi chút khòm xuống. Trên bộ quân phục ngày xưa luôn luôn thẳng tắp, cho đến bây giờ cũng không kiếm ra được bất cứ nếp nhăn nào, hiện lại lại có chút ảm đạm không một chút quang mang như xưa.
Ông ta đột nhiên hét to lên một tiếng, dùng sức cầm lấy cây đàn vi-ô-lông quý báu ngày xưa ông ta từng nâng niu vô cùng cẩn thận ném thật mạnh vào cánh cửa sổ căn phòng, hất ra một đống mảnh vụn thủy tinh, bay tán loạn khắp nơi bên trong làn mưa phùn bên ngoài cửa sổ!
Ngay trong đêm ngày hôm đó, Đỗ Thiếu Khanh đem những kết quả điều tra của giai đoạn trước kia, qua loa viết lại thành một phần báo cáo. Đồng thời ông ta cũng hướng về phía văn phòng Dinh thự Tổng Thống đưa một bản báo cáo từ chức của chính mình, đề nghị để cho bên phía Nghị Viện đề cử người tiếp tục tiến hành điều tra về sự kiện chiếc phi thuyền Cổ Chung Hào bị tập kích.
Rạng sáng ngày hôm sau, hắn liền mang theo vài tên quân nhân sĩ quan hậu cần rời khỏi Đại khu Thủ Đô, quay về tinh cầu S3. Hắn cần phải quay trở về doanh trại của chính mình, đi chuẩn bị tột cho một hồi đại chiến với Đế Quốc sắp sửa sẽ diễn ra.
Chỉ cần thế cục của Tây Lâm có thể ổn định xong trở lại, Quân đội Liên Bang sẽ đại quy mô tiến công về phía Đế Quốc. Sau khi đám người Đế Quốc vô sỉ đánh lén phi thuyền Cổ Chung Hào, ở bên trong Liên Bang cũng không có bất cứ thế lực nào, bất cứ phe phái nào có gan đi ngăn cản quyết tâm của Tổng Thống tiên sinh cùng với Quân đội Liên Bang nữa. Bằng không thì lửa giận của dân chúng Liên Bang liền sễ trực tiếp một phen đem bọn họ đốt rụi thành tro tàn.
Ngay tại thời khắc vừa mới bước chân lên Chiến hạm trước khi xuất phát, đột nhiên xoay người nhìn lại, gỡ xuống cặp kính râm trên mắt, lộ ra cái dung nhan lạnh lùng mà cực kỳ kiêu ngạo của mình, vẻ mặt vô cùng phức tạp nhìn về phía Đặc khu Thủ Đô đang chìm đắm trong mưa phía sau, đột nhiên mở miệng hỏi một câu:
- Hứa Nhạc vẫn còn chưa có tin tức gì truyền về nữa à?
- Báo cáo Sư Đoàn trưởng, vẫn không có tin tức gì cả.
Đỗ Thiếu Khanh lại một lần nữa đeo lên cặp kính râm, trầm mặc không nói tiếng nào. Từ cái năm đó bắt đầu đeo lên mặt cặp kính râm này, hắn đối với những thứ gì đó mà hắn kính sợ ở trên phiến sao trời trên đỉnh đầu của mình cùng với những thứ ở sâu bên trong nội tâm của chính hắn cũng không hề trở nên chấp nhất đến như thế. Một khi hắn đã bắt đầu thỏa hiệp, có lẽ cũng liền sẽ bị bức bách không ngừng tiếp tục thỏa hiệp.
Đúng chính là bởi vì lối suy nghĩ như thế này, mới khiến cho hắn bất chợt nhớ tới cái gã thanh niên Hứa Nhạc kia, kẻ đã khiến cho tâm tình hắn phi thường không thoải mái. Cái gã tảng đá cứng rắn nhất của Liên Bang hiện tại không ngờ cũng đã chết rồi, tựa hồ cũng có chút đáng tiếc.
Lại là ở một nơi nào đó, trong một khu vực rời xa khỏi cuộc sống của những dân chúng Liên Bang bình thường, trong một trang viên u tĩnh chốn thâm sơn, bên cạnh một bờ hồ xanh thẳm xinh đẹp. Cái tòa trang viên u tĩnh này thuộc về Nam Tương Gia, gia tộc ít giao tiếp nhất bên trong Thất Đại Gia Tộc Liên Bang. Nhưng mà nhìn cái diện tích cực độ rộng rãi của tòa trang viên này, những bố trí thiết kế xa hoa rực rỡ trong trang viên, làm sao có quan hệ đến mấy chữ ít giao tiếp kia đây?
- Nghe nói bên phía Chính phủ Liên Bang có người truyền lời đồn, nói rằng bên phía Dinh thự Tổng Thống đang rất thích thú với việc Chung Tử Kỳ kế thừa vị trí Gia chủ của Chung Gia Tây Lâm, có phải không?
Nam Tương Mỹ khẽ nắm chặt nắm tay lại, mở to cặp mắt sáng ngời của mình, mang theo một chút thần tình khiếp sợ nhìn về phía mẫu thân trước mặt, trên khuôn mặt tú lệ lúc này vẫn còn dính vài sợi tóc màu đen mượt, bởi vì bị nước mưa khiến cho bết lại.
- Vì muốn để mau chóng bình định lại cục diện của Tây Lâm, Tổng Thống tiên sinh cần phải làm ra loại ám chỉ như thế, rất nhiều người trước đó cũng đã nghĩ đến điều này rồi. Dù sao cô Tiểu Công chúa kia của Chung Gia tuổi vẫn còn quá nhỏ, hơn nữa mãi vẫn sinh hoạt tại Tê Hà Châu, mà Chung Tử Kỳ thì lại đạt được sự ủng hộ tuyệt đối của đại đa số các thành viên khác của Chung Gia.
Nam Tương phu nhân mỉm cười nhìn về phía con gái của chính mình. Bà ta rất rõ ràng cô con gái mình, từ nhỏ đã có thể kiên trì sống một cuộc sống hoàn toàn khác biệt với người bình thường này, vì cái gì hôm nay đột nhiên lại chạy về nhà, hơn nữa lại còn cực kỳ hiếm có, đối với thế cục chính trị của Liên Bang lại đưa ra những nghi vấn như thế. Cái này tự nhiên chính là bởi vì cái gã nam tử trẻ tuổi kia cùng với Tiểu công chúa Chung Gia có quan hệ cực kỳ thân mật…
- Thế nhưng Chung Yên Hoa mới là người thừa kế hợp pháp theo pháp luật Liên Bang mà?
Nam Tương Mỹ hơi chút không đồng tình, lắc lắc đầu nói.
Tất cả mọi người ở Tây Lâm đều biết rằng, Chung Tư lệnh vốn vô cùng sủng ái Chung Tử Kỳ, rất nhiều người cũng một phen đem gã thanh niên trẻ tuổi này đối đãi giống hệt như là Gia chủ tương lai của Chung Gia vậy. Trên thực tế trong suy nghĩ của tất cả những người như chúng ta đâu, vị lão đầu hổ Tây Lâm kia tựa hồ đang ẩn chứa một loại ý đồ nào đó, hình như muốn cho cái truyền thống người thừa kế Chung Gia luôn phải trưởng thành ở S1 một phen biến mất khỏi dòng lịch sử. Một khi đã như thế, Chính phủ lựa chọn Chung Tử Kỳ thay thế ông ta, nói không chừng chính là vừa lúc phù hợp với nguyện vọng lúc sinh thời của lão đầu hổ.
- Con không tin!
Nam Tương Mỹ vô cùng kiên định lắc lắc đầu:
- Chính phủ từ trước đến giờ cũng đều không phải là nhân sĩ thiện nam tín nữ gì. Hơn nữa con còn biết được Thai Gia, Lợi Gia, Lâm Gia, thậm chí ngay cả gia tộc của chúng ta nữa, cũng đều đã phái người đi đến Tây Lâm rồi, phản ứng của mọi người tựa hồ rất là kỳ quái.
Nam Tương phu nhân sau một hồi trầm mặc, mới bình tĩnh trả lời:
- Những gì con suy nghĩ cũng đều không có sai, Chung Tử Kỳ không có khả năng trong một khoảng thời gian ngắn liền biến thành một vị Gia chủ vĩ đại được. Chung Gia hiện tại quần long vô thủ, trước mắt lại có hiện tượng nội bộ phân rã nữa. Chính phủ lại còn đang âm thầm thôi thúc cho sự phân rã này càng ngày càng mở rộng ra… Có lẽ, đây chính là điềm báo trước bên trong Thất Đại Gia Tộc Liên Bang lần đầu tiên có một gia tộc bị suy vi. Ở dưới loại tình huống như thế này, sáu Gia tộc còn lại cũng phải tranh thủ cơ hội tiến vào Tây Lâm, mưu cầu lợi ích.
- Chung Gia bị hủy, chuyện này đối với những Gia tộc còn lại có cái gì ưu đãi cơ chứ?
Nam Tương Mỹ vẻ mặt khổ sở hỏi:
- Đều là quan hệ môi hở răng lạnh cả, các trưởng bối trong Gia tộc chẳng lẽ còn không có hiểu rõ ràng bằng con hay sao?
- Chung Gia từ trước đến giờ mãi vẫn tồn tại độc lập bên cạnh hệ thống của Thất Đại Gia Tộc Liên Bang. Chung Gia cùng với những Gia tộc còn lại của chúng ta không hề có quan hệ qua lại gì, không có những gút mắc ích lợi sâu sắc với nhau. Quan trọng hơn hết chính là, nếu như mà Chung Gia thật sự một đường suy sụp, một Gia tộc khổng lồ này sẽ giống như một cái hắc động sắp sửa chết đi vậy, sẽ phóng xuất ra một luồng lực lượng mạnh mẽ đến vô cùng, chúng ta không thể trơ mắt mà nhìn Chính phủ hấp thu đi cỗ lực lượng mạnh mẽ đó.
Cặp mày thanh tú của Nam Tương Mỹ khẽ nhếch lên, nhìn mẫu thân, khổ sở nói:
- Nghe nói ngài năm xưa cùng với Chung phu nhân cũng là bằng hữu thân thiết mà, chẳng lẽ ngài không thể vì con gái của bạn xưa làm chút gì hay sao?
- Con có điều không rõ, hết thảy cũng đều vì lợi ích, đều vì sinh tồn mà thôi.
Mi mắt Nam Tương phu nhân khẽ cụp xuống một chút, trầm mặc một khoảng thời gian khá dài sau đó mới tiếp tục nói:
- Một sự tồn tại khổng lồ như Thất Đại Gia Tộc Liên Bang này, cho dù có dần dần suy bại cho đến sụp đổ đi chăng nữa, thì cũng không có khả năng là một chuyện tình trong thời gian ngắn được. Cái quá trình dài dòng này, có lẽ sẽ kéo dài suốt thời gian của một cái Hiến Lịch Liên Bang cũng không chừng. Cũng có khả năng, bên phía Chung Gia đột nhiên giữa chừng lại hưng thịnh trở lại, cũng giống như lịch sử năm đó, bọn họ ở tại Đại khu Đông Lâm suýt chút nữa bị diệt gia, nhưng lại có thể gượng dậy phát triển đỉnh phong giống như bây giờ vậy.
- Nhưng mà đối mặt với loại cục diện từ trước đến giờ chưa từng có này, tất cả mọi người ai nấy cũng đều phải dấn thân vào trong đó, đi cướp đoạt lấy ích lợi, tự cường đại bản thân mình lên. Bằng không, kẻ kế tiếp suy vong, nói không chừng có lẽ chính là đến phiên của chính mình.
Nam Tương Mỹ đối với cái vấn đề này cũng không hề lên tiếng phát biểu gì nữa, chỉ là trong lòng có chút thất vọng bi thương nhìn chằm chằm về phía mẫu thân mình.
Nam Tương phu nhân ngẩng đầu nhìn lên, ánh mắt tràn đầy sầu lo nhìn về phía cô con gái rõ ràng là đã gầy yếu đi rất nhiều, biết nỗi bi thương thất vọng của con gái mình là do từ đâu mà đến. Đây chính là bởi vì muốn gửi gắm tình cảm, đây là sự yêu thương lan tràn, đây chính là một loại ý nghĩ muốn tìm kiếm một chút kỷ niệm yêu thương cuối cùng. Nhưng mà Nam Tương phu nhân chung quy cũng không tiếp tục nói gì nữa.
Nam Tương Mỹ sau khi quay trở về tiểu viện của mình ở phía sau bờ hồ, im lặng ưu thương một mình ngồi bên cửa sổ, nhìn vô số những vòng nước trên mặt hồ do những giọt nước mưa rơi xuống tạo thành, nhớ tới ngày đó chính mình ở tại Lâm Viên, bên cạnh người thanh niên kia, cũng đã từng nhìn thấy một màn giống hệt như ngày hôm nay vậy.
Mấy ngày gần đây, tựa hồ như toàn bộ cả Liên Bang, trên vô số các tinh cầu khác nhau trong lãnh thổ Liên Bang cũng đều đổ mưa cả. Những giọt mưa tí ta tí tách khiến tâm tình kẻ khác phải cực độ âm trầm.
Nam Tương Mỹ liếc mắt nhìn cái điện thoại di động đang nắm trong tay mình, dùng những đầu ngón tay run run nhè nhẹ, khẽ bấm một dãy số điện thoại. Từ sau khi ở chỗ của Lợi Hiếu Thông lấy được dãy số điện thoại này, cô nàng từ trước n giờ cũng chưa từng có gọi qua lần nào. Hôm nay là lần đầu tiên gọi, nhưng mà bên kia đầu dây điện thoại, đã không còn bất cứ thanh âm nào nữa.
Những giọt nước mắt trong suốt theo hai hàng lông mi của nàng chảy xuôi xuống, càng ngày càng nhiều, gần như tạo thành một bức màn che vậy. Từng giọt nước tí tách rơi xuống mặt đất. Bàn tay nàng đưa lên, ôm lấy cặp mắt, lại càng có thêm càng nhiều những giọt nước mắt từ trong những kẽ tay của nàng tuôn trào ra.
Thời tiết tại thời điểm buổi tang tễ diễn ra tựa hồ cũng không cách nào tốt lên cho được. những luồng hơi lạnh ẩm ướt tung bay tán loạn khắp cả bốn phía, giống như là trời xanh đang nhỏ lệ cho một vị quân nhân sĩ quan tài hoa vậy. Bên trong một ngày mưa âm lãnh như thế kia, một bài diễn thuyết của Tổng thống Mạt Bố Nhĩ ngay trước nghĩa địa quân dụng, đại khái có thể xem như là một sắc màu ấm áp duy nhất hôm nay. Bài diễn thuyết của ông ta khiến cho rất nhiều người cảm động, khiến cho rất nhiều người cảm thấy an ủi, khiến cho rất nhiều người bật khóc.
Sau khi kết thúc buổi lễ tang trọng thể cho vị lão đầu hổ Tây Lâm, Tổng thống Mạt Bố Nhĩ tiên sinh cũng không có nghỉ ngơi. Ông ta lập tức tiếp kiến rất nhiều đại nhân vật quyền cao chức trọng bên trong Chung Gia, hơn nữa lại còn cùng bọn họ tiến hành một buổi cơm trưa thân mật nữa. Ngay buổi tối cùng ngày hôm đó, ông ta lại tiếp kiến Điền Đại Bổng cùng với mấy gã quân nhân sĩ quan theo trường phái thanh niên của Quân khu Tây Lâm, một buổi gặp mặt này đã kéo dài thời gian suốt hơn ba tiếng đồng hồ.
Ngay buổi sáng ngày hôm sau, ba chỉnh biên Sư đoàn Thiết giáp máy móc mạnh mẽ tiến vào nội thành Thủ phủ Lạc Nhật Châu, tuyên bố tiến hành quản chế quân sự nghiêm ngặt, có hai cái Sư đoàn Thiết giáp đã rút trở về doanh trại của mình. Căn nhà cổ tại vĩ tuyến số II, cũng rốt cuộc một lần nữa mở rộng lối vào. Tất cả mọi người nhận được lời hứa hẹn của Tổng Thống tiên sinh, rốt cuộc cũng lựa chọn thỏa hiệp cùng với hòa bình.
Trải qua sự cố gắng điều giải không ngừng của Tổng thống Mạt Bố Nhĩ tiên sinh, cái thế cục khẩn trương đến sắp sửa bùng nổ của Đại khu Tây Lâm, rốt cuộc cũng đã tạm thời dịu hoãn trở lại.
Muốn cam đoan có thể ổn định được thế cục của Đại khu Tây Lâm, thì Chung Gia với lòng người đang vô cùng bất ổn, các mạch nước ngầm đang bắt đầu khởi động kia cần phải được trấn an lại. Có một chút lợi ích cũng có thể phải hy sinh, có một chút hạn mức cũng có thể phải thoái nhượng. Dù sao thì những cái ích lợi cần phải bỏ ra này, cho tới bây giờ cũng không phải là chân chính thuộc quyền sở hữu của Chính phủ Liên Bang.
Cái sản nghiệp khổng lồ của gia tộc Chung Gia kia, đến tột cùng là do phương nào kế thùa, Chính phủ Liên Bang tuyệt đối cũng sẽ không đưa ra lời đề nghị chính xác nào cả, chỉ là mơ hồ từ một số nguồn bí mật nào đó, hơi chút hiển lộ ra một tia khuynh hướng nào đó mà thôi. Sau này, trong một khoảng thời gian rất dài sắp tới, cục diện tranh đoạt gia sản của Chung Gia khẳng định là sẽ trở nên càng thêm phức tạp hơn rất nhiều, khẳng định là sẽ đưa ra tòa án, chấn động bao la hùng vĩ, ngày dài tháng rộng, khiến cho dư luận chấn động, tạo ra vô số trò hề này nọ…
Nhưng mà một khi không vận dụng đến Quân đội, chỉ là muốn dùng một loại phương thức tương đối hòa bình một chút mà tiến hành giải quyết, không ảnh hưởng đến cục diện tốt đẹp cực kỳ khó có bên trong Liên Bang, cũng không ảnh hưởng đến một hồi chiến tranh vĩ đại sắp sửa khai hỏa giữa Liên Bang cùng với Đế Quốc, như vậy là được rồi.
Cùng với quyền sở hữu của mớ sản nghiệp khổng lồ của gia tộc Chung Gia cùng với công ty Cổ Chung Hào, chân chính khó giải quyết nhất chính là việc lựa chọn chức vụ Tư lệnh của Quân khu Tây Lâm. Chung Gia ngàn vạn năm nay đã cầm giữ quân quyền của Đại khu Tây Lâm trong tay, đây chính là sự trông cậy lớn nhất cùng với điểm mấu chốt nhất của Chung Gia. Giờ phút này đây tuy rằng cái Chung Gia này đang dần dần bị phân rã, thập phần cần Chính phủ Liên Bang ủng hộ cùng với duy trì, thế nhưng lại cũng không cách nào một phen đem điểm mấu chốt này bỏ qua một bên được.
- Có lẽ cũng có thể nắm giữ lấy một lần cơ hội này để mà thay đổi một số chuyện tình hay không đây? Đám người Tây Lâm hẳn không có khả năng đồng ý để cho Đỗ Thiếu KHanh tiến vào Bộ Tư Lệnh Quân khu Tây Lâm nhậm chức Tư lệnh, như vậy cần phải chọn ai để tiến đến đây?
Lúc này Tổng Thống Mạt Bố Nhĩ đang trầm mặc đếng ở bên cạnh cửa sổ, nhìn xuống bầu trời hơi chút hôn ám cùng với những làn mưa bụi trải rộng khắp nơi trong thiên địa ở dưới chân của mình, đang ngẫm nghĩ trong lòng về chuyến hành trình Tây Lâm của chính mình.
Trên tầng cao nhất của Đại khách sạn Kim Tinh là một mảnh im lặng. Thế giới bên ngoài tòa đại lâu này ngoại trừ tiếng mưa rơi cũng đồng dạng là một mảnh im lặng. Cái khỏa tinh cầu cách xa Thủ Đô Tinh Quyển này, sau khi trải qua một màn bi kịch vô cùng kia, cuối cùng rốt cuộc cũng đạt được một thời khắc thả lỏng tạm thời. Nhưng mà cái vị nam nhân có quyền lực cao nhất toàn thể Liên Bang này, lại vẫn như cũ không cách nào tìm thấy được chút thời gian thả lỏng nào cả.
- Bất luận bị vây trong bất cứ tình huống như thế nào đi nữa, một chính trị gia cũng cần phải bảo trì một sự bình tĩnh tuyệt đối. Như vậy mới có thể cam đoan chính mình không bị sự yếu đuối đánh bại, cam đoan mỗi một quyết sách của chính mình cũng đều là chính xác, vì đại đa số công dân Liên Bang mà giành được hạnh phúc cùng với ích lợi tốt nhất. Nhưng mà cảm xúc của mình hôm nay tựa hồ có chút không ổn… Không biết có phải là vì quan hệ với không khí của lễ tang Chung Tư lệnh hay không?
Tổng thống Mạt Bố Nhĩ nhìn về phía khoảng không mưa rào bên ngoài lớp thủy tinh trong suốt trước mặt kia, cùng với cái bóng nhàn nhạt phản xạ ra trên cửa sổ, trầm giọng nói.
Đột nhiên có một bàn tay nhẹ nhàng đặt lên trên vai trái của ông ta. Tổng thống phu nhân ở bên cạnh cất giọng an ủi, nói:
- Có đôi khi làm ra một chút thỏa hiệp cũng là chuyện tình không thể nào tránh khỏi cả.
Tổng thống Mạt Bố Nhĩ biết rằng thê tử mình khẳng định là đang hiểu lầm chính mình là bởi vì quyết định ủng hộ một chi phái khác của Chung Gia thất bại nên cảm thấy buồn phiền. Ông ta không khỏi khẽ mỉm cười chua xót, nhẹ nhàng dùng tay vỗ nhè nhẹ lên trên bàn tay ấm áp của thê tử đang đặt lên vai mình, hạ thấp giọng, nói là giống như là tự an ủi chính mình:
- Có đôi khi những sự hy sinh mà chúng ta bị bắt buộc phải làm ra, có lẽ còn nghiêm trọng hơn rất nhiều so với sự thỏa hiệp.
Tổng thống phu nhân có chút sầu não lo lắng nhìn về phía bóng dáng phu quân mình, phát hiện ra tâm tình của vị nam nhân này tựa hồ có chút không tốt, liền rất nhanh mạnh mẽ thay đổi chủ đề, rất nhanh nói:
- Con gái chúng ta ngày hôm nay lại mới gọi điện thoại đến đây, cô bé rất quan tâm đến tình huống của Trung Tá Hứa Nhạc, chúng ta nên trả lời như thế nào đây?
Tổng thống Mạt Bố Nhĩ nghĩ đến cô con gái vẫn như cũ bởi vì bị chứng tự kỷ nặng, càng ngày tâm tình càng phức tạp kia, lại nghĩ đến cái gã thanh niên trẻ tuổi hiện tại sống chết không biết kia, trên khuôn mặt ngăm đen cũng không khỏi dần hiện ra vài tia sầu não nhàn nhạt, dùng ngữ khí chân thành tha thiết nói:
- Cũng chỉ có thể cầu khẩn cái gã gia hỏa kia vận may tốt một chút.
Trên tinh cầu S1, tại Đặc khu Thủ Đô, hiện tại cũng đang vào mùa mưa.
Vẻ mặt của Sư Đoàn trưởng Đỗ Thiếu Khanh có chút phức tạp, quan sát truyền hình trực tiếp buổi tang lễ tại Đại khu Tây Lâm kia. Sau đó ông ta trầm mặc một khoảng thời gian khá dài bên trong căn phòng độc lập hơi chút u ám này, sau đó chậm rãi đi đến bên cạnh giá sách, gỡ xuống cái hộp đàn vi-ô-lông, bắt đầu kéo đàn.
Một khúc đàn vi-ô-lông bình thường vô cùng du dương nhàn nhã, thế nhưng hiện tại lại không hề có chút ổn định nào cả, trong hai bàn tay hơi chút khẽ run rẩy của ông ta, trở nên có chút không giống với bình thường. Trong những âm phù va chạm giãy dụa chảy xuôi bên trong không gian trống trải này, va chạm với nhau cùng một chỗ, sau đó kiên quyết tách rời ra, toát ra một vẻ bi thương nhàn nhạt. Một cỗ kinh hoàng sâu đậm, một chút mê võng không nói nên lời, cảm xúc phức tạp đến cực điểm.
Những làn điều âm thanh phức tạp này không hề có chút dự triệu nào liền ngừng bặt lại. Đỗ Thiếu Khanh có chút kinh ngạc nhìn những tàng lá cây xanh thẫm bên ngoài cửa sổ đang bị những giọt mưa to vỗ mạnh khiến cho chấn động lên. Dáng người ngày xưa vốn dĩ luôn luôn thẳng tắp, lúc này thế nhưng lại có vẻ hơi chút khòm xuống. Trên bộ quân phục ngày xưa luôn luôn thẳng tắp, cho đến bây giờ cũng không kiếm ra được bất cứ nếp nhăn nào, hiện lại lại có chút ảm đạm không một chút quang mang như xưa.
Ông ta đột nhiên hét to lên một tiếng, dùng sức cầm lấy cây đàn vi-ô-lông quý báu ngày xưa ông ta từng nâng niu vô cùng cẩn thận ném thật mạnh vào cánh cửa sổ căn phòng, hất ra một đống mảnh vụn thủy tinh, bay tán loạn khắp nơi bên trong làn mưa phùn bên ngoài cửa sổ!
Ngay trong đêm ngày hôm đó, Đỗ Thiếu Khanh đem những kết quả điều tra của giai đoạn trước kia, qua loa viết lại thành một phần báo cáo. Đồng thời ông ta cũng hướng về phía văn phòng Dinh thự Tổng Thống đưa một bản báo cáo từ chức của chính mình, đề nghị để cho bên phía Nghị Viện đề cử người tiếp tục tiến hành điều tra về sự kiện chiếc phi thuyền Cổ Chung Hào bị tập kích.
Rạng sáng ngày hôm sau, hắn liền mang theo vài tên quân nhân sĩ quan hậu cần rời khỏi Đại khu Thủ Đô, quay về tinh cầu S3. Hắn cần phải quay trở về doanh trại của chính mình, đi chuẩn bị tột cho một hồi đại chiến với Đế Quốc sắp sửa sẽ diễn ra.
Chỉ cần thế cục của Tây Lâm có thể ổn định xong trở lại, Quân đội Liên Bang sẽ đại quy mô tiến công về phía Đế Quốc. Sau khi đám người Đế Quốc vô sỉ đánh lén phi thuyền Cổ Chung Hào, ở bên trong Liên Bang cũng không có bất cứ thế lực nào, bất cứ phe phái nào có gan đi ngăn cản quyết tâm của Tổng Thống tiên sinh cùng với Quân đội Liên Bang nữa. Bằng không thì lửa giận của dân chúng Liên Bang liền sễ trực tiếp một phen đem bọn họ đốt rụi thành tro tàn.
Ngay tại thời khắc vừa mới bước chân lên Chiến hạm trước khi xuất phát, đột nhiên xoay người nhìn lại, gỡ xuống cặp kính râm trên mắt, lộ ra cái dung nhan lạnh lùng mà cực kỳ kiêu ngạo của mình, vẻ mặt vô cùng phức tạp nhìn về phía Đặc khu Thủ Đô đang chìm đắm trong mưa phía sau, đột nhiên mở miệng hỏi một câu:
- Hứa Nhạc vẫn còn chưa có tin tức gì truyền về nữa à?
- Báo cáo Sư Đoàn trưởng, vẫn không có tin tức gì cả.
Đỗ Thiếu Khanh lại một lần nữa đeo lên cặp kính râm, trầm mặc không nói tiếng nào. Từ cái năm đó bắt đầu đeo lên mặt cặp kính râm này, hắn đối với những thứ gì đó mà hắn kính sợ ở trên phiến sao trời trên đỉnh đầu của mình cùng với những thứ ở sâu bên trong nội tâm của chính hắn cũng không hề trở nên chấp nhất đến như thế. Một khi hắn đã bắt đầu thỏa hiệp, có lẽ cũng liền sẽ bị bức bách không ngừng tiếp tục thỏa hiệp.
Đúng chính là bởi vì lối suy nghĩ như thế này, mới khiến cho hắn bất chợt nhớ tới cái gã thanh niên Hứa Nhạc kia, kẻ đã khiến cho tâm tình hắn phi thường không thoải mái. Cái gã tảng đá cứng rắn nhất của Liên Bang hiện tại không ngờ cũng đã chết rồi, tựa hồ cũng có chút đáng tiếc.
Lại là ở một nơi nào đó, trong một khu vực rời xa khỏi cuộc sống của những dân chúng Liên Bang bình thường, trong một trang viên u tĩnh chốn thâm sơn, bên cạnh một bờ hồ xanh thẳm xinh đẹp. Cái tòa trang viên u tĩnh này thuộc về Nam Tương Gia, gia tộc ít giao tiếp nhất bên trong Thất Đại Gia Tộc Liên Bang. Nhưng mà nhìn cái diện tích cực độ rộng rãi của tòa trang viên này, những bố trí thiết kế xa hoa rực rỡ trong trang viên, làm sao có quan hệ đến mấy chữ ít giao tiếp kia đây?
- Nghe nói bên phía Chính phủ Liên Bang có người truyền lời đồn, nói rằng bên phía Dinh thự Tổng Thống đang rất thích thú với việc Chung Tử Kỳ kế thừa vị trí Gia chủ của Chung Gia Tây Lâm, có phải không?
Nam Tương Mỹ khẽ nắm chặt nắm tay lại, mở to cặp mắt sáng ngời của mình, mang theo một chút thần tình khiếp sợ nhìn về phía mẫu thân trước mặt, trên khuôn mặt tú lệ lúc này vẫn còn dính vài sợi tóc màu đen mượt, bởi vì bị nước mưa khiến cho bết lại.
- Vì muốn để mau chóng bình định lại cục diện của Tây Lâm, Tổng Thống tiên sinh cần phải làm ra loại ám chỉ như thế, rất nhiều người trước đó cũng đã nghĩ đến điều này rồi. Dù sao cô Tiểu Công chúa kia của Chung Gia tuổi vẫn còn quá nhỏ, hơn nữa mãi vẫn sinh hoạt tại Tê Hà Châu, mà Chung Tử Kỳ thì lại đạt được sự ủng hộ tuyệt đối của đại đa số các thành viên khác của Chung Gia.
Nam Tương phu nhân mỉm cười nhìn về phía con gái của chính mình. Bà ta rất rõ ràng cô con gái mình, từ nhỏ đã có thể kiên trì sống một cuộc sống hoàn toàn khác biệt với người bình thường này, vì cái gì hôm nay đột nhiên lại chạy về nhà, hơn nữa lại còn cực kỳ hiếm có, đối với thế cục chính trị của Liên Bang lại đưa ra những nghi vấn như thế. Cái này tự nhiên chính là bởi vì cái gã nam tử trẻ tuổi kia cùng với Tiểu công chúa Chung Gia có quan hệ cực kỳ thân mật…
- Thế nhưng Chung Yên Hoa mới là người thừa kế hợp pháp theo pháp luật Liên Bang mà?
Nam Tương Mỹ hơi chút không đồng tình, lắc lắc đầu nói.
Tất cả mọi người ở Tây Lâm đều biết rằng, Chung Tư lệnh vốn vô cùng sủng ái Chung Tử Kỳ, rất nhiều người cũng một phen đem gã thanh niên trẻ tuổi này đối đãi giống hệt như là Gia chủ tương lai của Chung Gia vậy. Trên thực tế trong suy nghĩ của tất cả những người như chúng ta đâu, vị lão đầu hổ Tây Lâm kia tựa hồ đang ẩn chứa một loại ý đồ nào đó, hình như muốn cho cái truyền thống người thừa kế Chung Gia luôn phải trưởng thành ở S1 một phen biến mất khỏi dòng lịch sử. Một khi đã như thế, Chính phủ lựa chọn Chung Tử Kỳ thay thế ông ta, nói không chừng chính là vừa lúc phù hợp với nguyện vọng lúc sinh thời của lão đầu hổ.
- Con không tin!
Nam Tương Mỹ vô cùng kiên định lắc lắc đầu:
- Chính phủ từ trước đến giờ cũng đều không phải là nhân sĩ thiện nam tín nữ gì. Hơn nữa con còn biết được Thai Gia, Lợi Gia, Lâm Gia, thậm chí ngay cả gia tộc của chúng ta nữa, cũng đều đã phái người đi đến Tây Lâm rồi, phản ứng của mọi người tựa hồ rất là kỳ quái.
Nam Tương phu nhân sau một hồi trầm mặc, mới bình tĩnh trả lời:
- Những gì con suy nghĩ cũng đều không có sai, Chung Tử Kỳ không có khả năng trong một khoảng thời gian ngắn liền biến thành một vị Gia chủ vĩ đại được. Chung Gia hiện tại quần long vô thủ, trước mắt lại có hiện tượng nội bộ phân rã nữa. Chính phủ lại còn đang âm thầm thôi thúc cho sự phân rã này càng ngày càng mở rộng ra… Có lẽ, đây chính là điềm báo trước bên trong Thất Đại Gia Tộc Liên Bang lần đầu tiên có một gia tộc bị suy vi. Ở dưới loại tình huống như thế này, sáu Gia tộc còn lại cũng phải tranh thủ cơ hội tiến vào Tây Lâm, mưu cầu lợi ích.
- Chung Gia bị hủy, chuyện này đối với những Gia tộc còn lại có cái gì ưu đãi cơ chứ?
Nam Tương Mỹ vẻ mặt khổ sở hỏi:
- Đều là quan hệ môi hở răng lạnh cả, các trưởng bối trong Gia tộc chẳng lẽ còn không có hiểu rõ ràng bằng con hay sao?
- Chung Gia từ trước đến giờ mãi vẫn tồn tại độc lập bên cạnh hệ thống của Thất Đại Gia Tộc Liên Bang. Chung Gia cùng với những Gia tộc còn lại của chúng ta không hề có quan hệ qua lại gì, không có những gút mắc ích lợi sâu sắc với nhau. Quan trọng hơn hết chính là, nếu như mà Chung Gia thật sự một đường suy sụp, một Gia tộc khổng lồ này sẽ giống như một cái hắc động sắp sửa chết đi vậy, sẽ phóng xuất ra một luồng lực lượng mạnh mẽ đến vô cùng, chúng ta không thể trơ mắt mà nhìn Chính phủ hấp thu đi cỗ lực lượng mạnh mẽ đó.
Cặp mày thanh tú của Nam Tương Mỹ khẽ nhếch lên, nhìn mẫu thân, khổ sở nói:
- Nghe nói ngài năm xưa cùng với Chung phu nhân cũng là bằng hữu thân thiết mà, chẳng lẽ ngài không thể vì con gái của bạn xưa làm chút gì hay sao?
- Con có điều không rõ, hết thảy cũng đều vì lợi ích, đều vì sinh tồn mà thôi.
Mi mắt Nam Tương phu nhân khẽ cụp xuống một chút, trầm mặc một khoảng thời gian khá dài sau đó mới tiếp tục nói:
- Một sự tồn tại khổng lồ như Thất Đại Gia Tộc Liên Bang này, cho dù có dần dần suy bại cho đến sụp đổ đi chăng nữa, thì cũng không có khả năng là một chuyện tình trong thời gian ngắn được. Cái quá trình dài dòng này, có lẽ sẽ kéo dài suốt thời gian của một cái Hiến Lịch Liên Bang cũng không chừng. Cũng có khả năng, bên phía Chung Gia đột nhiên giữa chừng lại hưng thịnh trở lại, cũng giống như lịch sử năm đó, bọn họ ở tại Đại khu Đông Lâm suýt chút nữa bị diệt gia, nhưng lại có thể gượng dậy phát triển đỉnh phong giống như bây giờ vậy.
- Nhưng mà đối mặt với loại cục diện từ trước đến giờ chưa từng có này, tất cả mọi người ai nấy cũng đều phải dấn thân vào trong đó, đi cướp đoạt lấy ích lợi, tự cường đại bản thân mình lên. Bằng không, kẻ kế tiếp suy vong, nói không chừng có lẽ chính là đến phiên của chính mình.
Nam Tương Mỹ đối với cái vấn đề này cũng không hề lên tiếng phát biểu gì nữa, chỉ là trong lòng có chút thất vọng bi thương nhìn chằm chằm về phía mẫu thân mình.
Nam Tương phu nhân ngẩng đầu nhìn lên, ánh mắt tràn đầy sầu lo nhìn về phía cô con gái rõ ràng là đã gầy yếu đi rất nhiều, biết nỗi bi thương thất vọng của con gái mình là do từ đâu mà đến. Đây chính là bởi vì muốn gửi gắm tình cảm, đây là sự yêu thương lan tràn, đây chính là một loại ý nghĩ muốn tìm kiếm một chút kỷ niệm yêu thương cuối cùng. Nhưng mà Nam Tương phu nhân chung quy cũng không tiếp tục nói gì nữa.
Nam Tương Mỹ sau khi quay trở về tiểu viện của mình ở phía sau bờ hồ, im lặng ưu thương một mình ngồi bên cửa sổ, nhìn vô số những vòng nước trên mặt hồ do những giọt nước mưa rơi xuống tạo thành, nhớ tới ngày đó chính mình ở tại Lâm Viên, bên cạnh người thanh niên kia, cũng đã từng nhìn thấy một màn giống hệt như ngày hôm nay vậy.
Mấy ngày gần đây, tựa hồ như toàn bộ cả Liên Bang, trên vô số các tinh cầu khác nhau trong lãnh thổ Liên Bang cũng đều đổ mưa cả. Những giọt mưa tí ta tí tách khiến tâm tình kẻ khác phải cực độ âm trầm.
Nam Tương Mỹ liếc mắt nhìn cái điện thoại di động đang nắm trong tay mình, dùng những đầu ngón tay run run nhè nhẹ, khẽ bấm một dãy số điện thoại. Từ sau khi ở chỗ của Lợi Hiếu Thông lấy được dãy số điện thoại này, cô nàng từ trước n giờ cũng chưa từng có gọi qua lần nào. Hôm nay là lần đầu tiên gọi, nhưng mà bên kia đầu dây điện thoại, đã không còn bất cứ thanh âm nào nữa.
Những giọt nước mắt trong suốt theo hai hàng lông mi của nàng chảy xuôi xuống, càng ngày càng nhiều, gần như tạo thành một bức màn che vậy. Từng giọt nước tí tách rơi xuống mặt đất. Bàn tay nàng đưa lên, ôm lấy cặp mắt, lại càng có thêm càng nhiều những giọt nước mắt từ trong những kẽ tay của nàng tuôn trào ra.
/930
|