Tống Thống tiên sinh tự mình ra mặt điều đình, các phương diện bên Chính phủ cùng với Nghị Viện gây ra áp lực cường đại. Những cụ diện đang mơ hồ rung chuyển tại Tây Lâm kia rốt cuộc cũng không có trở nên không thể khống chế được. Ít nhất hai thế lực bên trong gia tộc Chung Gia cũng không đến mức bùng nổ kịch liệt, không thể khống chế được mà biến thành những xung đột võ trang mạnh mẽ. Một hồi tranh đoạt triển khai quay chung quanh những đại ích lợi mạnh mẽ này, có chút xu thế bắt đầu chìm dần xuống bên dưới đáy biển sâu, chỉ còn để lại những áp lực mạnh mẽ nổi lên bên trên những cơn sóng gợn mà thôi, tất cả bắt đầu hướng theo phương thức sử dụng pháp luật để mà giải quyết.
Chỉ là những sản nghiệp khổng lồ bao gồm cả công ty Cổ Chung ở trong đó, đến tột cùng cái nào thuộc loại sản nghiệp thuộc gia tộc Chung Gia, cái nào thì là tài sản riêng thuộc căn nhà cũ tại khu vĩ tuyến số II. Vô số những danh từ về pháp luật cùng với các giới định quyền hạn này nọ, đủ để cho các quan tòa của toàn bộ Đại khu Tây Lâm cũng phải cảm thấy vô cùng khó giải quyết. Rất nhiều người cũng đều cho rằng một hồi kiện tụng ầm ỹ này rất có thể sẽ kéo dài lên đến Pháp viện Tối cao luôn.
Chính phủ Liên Bang cùng với bên phía Quân đội quả thật cũng không muốn nhìn thấy cái cục diện như thế này tiếp tục kéo dài thêm quá lâu nữa. Dù sao một hồi chiến tranh xuyên vũ trụ cũng sắp sửa sẽ tiến hành rồi. Các tin tức mơ hồ đến từ các thế lực khắp các nơi cũng không hoàn toàn rõ ràng, thế nhưng lại cũng đủ khiến cho những người đương sự phi thường rõ ràng một loại tin tức. Cái loại tin tức này, đối với cô bé con đang ở trong căn nhà cũ tại vĩ tuyến II kia mà nói, cũng không phải là cái tin tức gì quá tốt.
Bên phía Chính phủ Liên Bang hy vọng thế cục hỗn loạn tại Tây Lâm này sớm chấm dứt một chút. Bên phía Quân đội lại càng hy vọng có thể sau khi giải quyết xong những vấn đề dân sự, liền có thể lập tức bắt tay vào xử lý vấn đề quyền quản hạt đối với bộ đội tại Đại khu Tây Lâm. Mà sáu cái gia tộc con lại đang ẩn nấp sâu bên trong bóng râm của Liên bang, thì lại là lạnh lùng bàng quan, hơn nữa lại còn vô cùng mong đợi vấn đề chia rẽ nội bộ đang xảy ra càng ngày càng lớn bên trong Chung Gia bên kia. Tất cả các phương thế lực có lực lượng mạnh mẽ nhất bên trong Liên Bang này, xuất phát từ những suy nghĩ bất đồng của chính mình, cố gắng thôi động để cho tình thế phát triển theo một phương hướng nào đó có lợi nhất cho chính mình.
Tuy hệ thống Tư pháp Liên Bang vẫn được xưng là độc lập tuyệt đối với các thế lực, nhưng mà đối diện với những áp lực khủng bố đến như thế kia, cái gọi là độc lập, cũng chỉ có thể ở ngoài mặt cam đoan sự công bằng trên một số phương diện trình tự nào đó mà thôi.
Trong vòng thời gian hơn mười ngày liên tiếp, liền triển khai đến ba lần tranh luận tư pháp liên tiếp nhằm để quyết định quyền quản lý đối với tài sản. Cục diện hiện tại đối với bên phía nhà cổ Chung Gia có thể nói là cực kỳ bất lợi. Các cố vấn pháp luật của bên phía nhà cổ, vị đại luật sư nổi tiếng nhất của Tây Lâm, luật sư Hạ Hà này, đối diện với loại cục diện như thế này, cũng không khỏi cảm thấy có chút lực bất tòng tâm.
Ở dưới loại tình huống như thế này, một ngày nào đó, ngay giờ chính ngọ, trên một con đường bình thường nào đó tại Thủ phủ Lạc Nhật Châu, một cái Công ty Luật sư Tư vấn tên gọi là Tây Thuyền đã lặng lẽ không một tiếng động mà khai trương. Cũng không có bất cứ người nào chú ý đến cái Công ty Luật sư Tư vấn cũng chỉ có một tòa văn phòng hai tầng, cùng với làm việc chưa có bất cứ danh tiếng nào này.
Cũng càng không ai biết được rằng, cái Công ty Luật sư Tư vấn Tây Thuyền này, ngay sau khi khai trương xong, công tác đầu tiên mà bọn họ tiến hành, thế nhưng lại chính là đi thẳng tới căn nhà cổ của Chung Gia.
- Nếu như ta nghe không có lầm thì, ý tứ của các người chính là muốn nói, Công ty Luật sư Tư vấn tên gọi là Tây Thuyền này, chính mà luôn đại diện cho tất cả các quyền lợi sự vụ về pháp luật của tiểu thư Chung Yên Hoa chúng ta à?
Gã nhân viên công tác tại nhà cổ Chung Gia nhìn thấy cái gã luật sư vẻ mặt còn rất trẻ, rõ ràng là chỉ vừa mới tốt nghiệp Đại học ở trước mặt, biểu tình trên mặt cũng trở nên cực kỳ quái dị. Cái gã trẻ tuổi đang ngồi đối diện kia thần tình có chút đứng ngồi bất an, nói như vậy hắn hẳn cũng là biết Chung Yên Hoa tiểu thư đến tột cùng là ai, cũng có thể biết rõ ràng hiện tại Chung Gia đang đối mặt với một cục diện khó khăn như thế nào.
Đối phương không ngờ tại tình huống như thế này còn muốn ra mặt đại diện cho tất cả các quyền lợi về sự vụ pháp luật của tiểu thư sao? Cái này thật sự là một cái yêu cầu vớ vẩn đến cực điểm. Ông chủ của Công ty Luật sư Tư vấn Tây Thuyền này có có phải là đầu óc trở nên ngơ ngẩn rồi hay không? Vì sao lại muốn dùng loại hài kịch như thế này để truy cầu danh tiếng cho công ty mình?
- Anh có biết những vị Đại luật sư đang phục vụ cho tiểu thư có tổng cộng bao nhiêu vị hay không? Anh có biết những vị Đại luật sư này ở trong giới Tư pháp Tây Lâm có những địa vị hiển hách như thế này hay không? Anh có biết rõ hay không hả? Thậm chí những vị Đại luật sư nổi tiếng nhất của tinh cầu S1 hiện tại cũng đang trên hành trình đến Tây Lâm để phục vụ cho tiểu thư hay không hả?
Gã nhân viên công tác của nhà cổ Chung Gia nhìn chằm chằm về phía gã luật sư trẻ tuổi trước mặt, sau đó hỏi ra một loạt câu hỏi, cuối cùng mới nhíu mày nói:
- Một Công ty Luật sư Tư vấn vừa mới thành lập của các anh, đến tột cùng là có quyền lực gì mà dám để cho chúng ta ngay cả những vị Đại luật sư kia cũng không thèm để ý đến, lại đi tuyển dụng các người cơ chứ?
Gã luật sư trẻ tuổi có chút khẩn trương chà xát hay bàn tay một chút, dùng thanh âm khẽ run run giải thích:
- Tôi cũng biết… Nhưng mà tôi cũng khó có thể giải thích cho ngài hiểu rõ, chỉ là đối tác của Công ty Luật sư Tư vấn chúng tôi, đã yêu cầu chúng tôi phải tiếp nhận cái nghiệp vụ này.
Hắn đột nhiên chợt nghĩ đến cái gì đó, vội vàng từ bên trong túi áo chính trang trên người lấy ra một tấm danh thiếp bằng sợi thực vật cao cấp, cung kính đưa qua cho gã nhân viên công tác, nói:
- Chúng tôi cũng chỉ là nhân viên của Công ty Luật sư mà thôi, ông chủ tạm thời cũng chưa có ý tứ muốn phát triển mở rộng về phía đối tác.
Gã nhân viên công tác của Chung Gia tiếp lấy tờ danh thiết bằng một loại chất liệu thực vật vô cùng quý báu, nhìn thấy cái tên thể hiện bên trên tấm danh thiếp kia, cặp mày khẽ nhíu lại một chút, liền xoay người rời đi.
Thời gian trôi qua không đến một phút đồng hồ, gã nhân viên công tác kia đã vội vã quay ngược trở ra, vẻ mặt có chút không thể nào tin nổi, nhìn chằm chằm gã luật sư trẻ tuổi kia, trịnh trọng nói:
- Điền Thượng Tá nói, hy vọng có thể nhanh chóng cùng với ông chủ của Công ty Luật sư Tư vấn Tây Thuyền các vị gặp mặt. Còn về chuyện tình mà anh vừa nhắc lúc nãy… Tất cả các vấn đề pháp lý, tư pháp của nhà cổ Chung Gia, bắt đầu từ ngày hôm nay, toàn quyền giao lại cho Công ty Luật sư Tư vấn Tây Thuyền các vị phụ trách!
Thai Chi Nguyên lúc này đang đứng trong căn văn phòng hơi chút chật hẹp của Công ty Luật sư Tư vấn, nhìn xuống dòng xe cộ đông đúc bên ngoài cửa sổ, trên khuôn mặt hơi chút gầy yếu của hắn chợt lộ ra một tia mỉm cười nhàn nhạt.
Một tháng trước đây hắn cũng đã đi đến Tây Lâm, im lặng mà quan sát một màn trò hề bi hài kịch phát sinh một cách rầm rộ tại Đại khu Tây Lâm này, nhưng cũng không hề phát ra bất cứ thanh âm nào bày tỏ thái độ cả.
Nếu dựa theo quy hoạch về kiếp sống nhân sinh do mẫu thân hắn đề nghị ra, dựa theo sự tự giác mà từ lúc còn rất nhỏ hắn đã được bồi dưỡng một cách cẩn thận, thì lúc này hắn hẳn vẫn còn đang sống, sinh hoạt bên trong bộ đội, sau này trong một hồi chiến tranh tấn công về phía lãnh thổ Đế Quốc, gặt hái được vô số chiến công, sau đó tiếp tục tiếp vào các cơ sở dân gian, tích lũy kinh nghiệm sống, cuối cùng mới chính thức tiến vào giới chính trị Liên Bang. Tiếp theo đó hắn sẽ lựa chọn một Châu nào đó có ý nghĩa quan trọng một cách tượng trưng, nhậm chức Nghị viên Châu rồi tiếp tục phát triển dần lên, chứ không phải là giống như hiện tại vậy, ở bên trong một khu bình dân yên lặng của Lạc Nhật Châu này, mở ra một Công ty Luật sư Tư vấn cỡ nhỏ như thế này.
Thế nhưng hắn cũng không có tử bỏ hoàn toàn cái quy hoạch cuộc đời đầu tiên của chính mình, trở thành một vị Tổng Thống Liên Bang trẻ tuổi nhất trong dòng lịch sử này. Chỉ là hắn đã bỏ qua một bên ý nguyện từ sớm của mẫu thân hắn, mà lựa chọn lấy một con đường khác, có lẽ là tương đối khó đi hơn một chút.
Trước tiên làm một gã luật sư thành công trước đã, sau đó mới bắt đầu gia nhập vào giới chính trị. Về điểm này, hắn phải thừa nhận rằng mình quả thật đã bị cuộc đời chính trị của Tổng Thống Mạt Bố Nhĩ tiên sinh ảnh hưởng một cách sâu sắc. Mà muốn trở thành một gã luật sư thành công, vậy thì cần phải làm đại biểu giải quyết thành công một hồi sự vụ có ý nghĩa cực kỳ quan trọng. Nhìn quanh trong khắp cả Liên Bang này, trong hơn mười năm gần đây, làm gì có hồi kiện tụng Tư pháp nào quan trọng cùng với to lớn bằng một hồi kiện tụng tranh đoạt quyền thừa kế tài sản của Chung Gia Tây Lâm nữa đây cơ chứ?
Một hồi kiện tụng tư pháp này thắng thua lại nằm bên ngoài phạm vi của tòa án. Công ty Luật sư Tư vấn Tây Thuyền này đột nhiên xuất hiện, đối với Chính phủ Tây Lâm, đối với một phương thế lực khác của Chung Gia, đối với những gia tộc khác còn lại trong Thất Đại Gia Tộc Liên Bang mà nói, không hề nghi ngờ là có một loại ý tứ hàm xúc cảnh cáo cực kỳ mạnh mẽ.
Bởi vì cái Công ty Luật sư Tư vấn này nhìn qua chính là đại biểu cho thái độ của phía sau hậu sơn núi Mạc Sầu.
Nhưng mà trên thực tế, đây lại là lần đầu tiên Thai Chi Nguyên thể hiện ý chí độc lập với phía sau hậu sơn núi Mạc Sầu, hướng về phía cả Liên Bang phát ra thanh âm của chính bản thân mình, đã hoàn toàn làm trái với quyết định của vị phu nhân kia.
Thai Chi Nguyên nhìn ra bên ngoài cửa sổ, mỉm cười không nói gì. Có lẽ bên trong toàn cõi vũ trụ này cũng không có bất luận kẻ nào có thể chiến thắng nổi vị mẫu thân quyền lực kia của hắn, nhưng mà hắn cũng không hề có chút lo lắng nào cả. Bản thân hắn chính là huyết mạch còn lại duy nhất của một gia tộc bảy đời đều là cũng chỉ độc nhất một truyền nhân mà thôi. Mẫu thân mình cuối cùng cũng không thể bởi vì một hồi phẫn nộ mà đi đối phó trực tiếp với chính bản thân mình. Ở trong một tràng chiến tranh giữa hai mẹ con như thế này, đứa con bao giờ cũng có thể đạt được một hồi thắng lợi tự nhiên.
Đương nhiên, vì để đạt được sự thỏa hiệp từ phía mẫu thân cùng với sự duy trì toàn lực của các thế lực khác bên trong gia tộc, hắn cũng phải làm ra một sự thỏa hiệp thật lớn. Ngày đính hôn của hắn, cuối cùng cũng được xác định vào mùa thu của năm nay.
Bản thân hắn vẫn như cũ, là cái vị Thái Tử gia có ý nghĩ rõ ràng bình tĩnh cùng với một sự kiêu ngạo trời sinh không hề che giấu, chỉ là đột nhiên thay đổi lại kế hoạch cuộc đời của mình, làm ra những quyết định quan trọng đến như thế… Thậm chí ngay cả bản thân hắn cũng không hiểu rõ ràng lắm, có phải là ở sâu bên trong nội tâm của hắn chợt hiện ra một loại ý thức trách nhiệm không hiểu kỳ diệu nào đó hay không, vì vậy bản thân hắn chợt nảy sinh một loại khát vọng muốn thay cho cái gã bằng hữu thân thiết đã chết đi của mình, hoàn thành những sự tình mà cái tên gia hỏa kia chắc chắn là muốn hoành thành, hoặc là bản thân hắn nghĩ muốn lĩnh hội một chút cái cảm giác sống sảng khoái giống như là cái tên gia hỏa kia vậy?
Thai Chi Nguyên ngẩng đầu nhìn lên bầu trời trên đỉnh đầu, nhẹ nhàng đến mức gần như không thể nghe thấy mà khẽ thở dài một hơi, trong lòng thì lại nhẹ giọng nói:
- Cậu rốt cuộc vẫn là trở thành một gã anh hùng chết tiệt mà!
- Thế nhưng cậu có biết hay không, bên trong Liên Bang hiện tại đang có biết bao nhiêu người đang cười nhạo, trào phúng sự ngu xuẩn của cậu. Chế nhạo cậu là một người đi theo chủ nghĩa hư vinh, hành động không biết suy nghĩ gì cả. Thậm chí còn có người đang vô cùng phẫn nộ lên án cậu tiến hành trả thù không thèm đếm xỉa gì đến đạo lý cả.
- Thế nhưng ta thật sự cũng không hiểu rõ những người này phẫn nộ là vì cái gì nữa. Chẳng lẽ bọn họ mãi cho đến bây giờ cũng chưa có phát hiện ra đầu óc của cậu có bệnh à?
Thai Chi Nguyên chợt ho khan khẽ mấy tiếng, lấy từ trong túi ra một bình thuốc nước, chậm rãi một ngụm nuốt xuống, cũng không có uống thêm nước lọc, sau đó nhẹ nhàng vỗ vỗ lên ngực, dồn dập thở dốc một lát, rốt cuộc cũng có thể bình tĩnh trở lại, trên cặp má đang trắng bệch mới dần dần hiện lên một chút hồng nhuận.
Kỳ thật, trong mấy năm gần đây, hắn cùng với cái tên gia hỏa xấu số kia cũng không có liên hệ quá mức chặt chẽ như nhiều người vẫn tưởng. Cái bề ngoài ôn hòa nhẹ nhàng đạm mạc giả tạo mà gia tộc đã bồi dưỡng ra từ hồi còn rất nhỏ cộng với một loại khí thế vương giả tự nhiên mà sự vinh quang của Hoàng tộc truyền thừa lại, cùng với tính tình gan lỳ chai đá, góc cạnh mười phần của cái tên gia hỏa kia thật sự là có chút cùng chung một loại. Mặc dù bọn họ cũng không có gặp nhau, cũng sẽ không nhớ nhung nhau, nhưng mà một khi ngẫu nhiên gặp lại, sẽ giống như một dòng suối nhỏ bình tĩnh chậm rãi lan tràn.
Nhưng mà một khi vĩnh viễn không thể gặp lại nhữ, như vậy, sự mất đi của gã bằng hữu thân thiết nhất cả cuộc đời này… Cuối cùng cũng khiến cho hắn có chút khổ sở. Hắn cho rằng chỉ vẻn vẹn một chút này mà thôi.
- Hôm nay tôi muốn ăn bánh đầu thông chiên.
Thai Chi Nguyên quay đầu lại, hướng về phía vị Cẩn quản gia đang kính cẩn đứng ở cửa văn phòng, nói. Sau đó hắn theo bản năng khẽ dừng lại một chút, có chút không hiểu nổi, nở nụ cười nhàn nhạt.
Cháo trắng cùng với bánh dầu thông chiên, những hồi đối chiến trong biệt viện H1, hình như là chuyện tình đã xảy ra rất nhiều năm trước đây rồi.
Trên Kênh tin tức Đài truyền hình Liên Bang trong khoảng thời gian gần đây nhất, liên tục phát hình đoạn ghi hình ngắn về hình ảnh báo thù cường hãn mạnh mẽ mà anh dũng của chiếc Chiến thuyền Ba cánh hạm của Cục Hiến Chương Liên Bang ở trong lãnh thổ Đế Quốc kia. Giá trị của một vị anh hùng chiến đấu của Liên Bang, cho dù là sau khi chết đi vẫn phải được lợi dụng ở một trình độ lớn nhất.
Liên Bang đã cử hành lễ tang trọng thể cho vợ chồng Chung Tư lệnh, cũng đã cử hành lễ tang trọng thể cho các quân nhân sĩ quan binh lính gặp nạn trên chiếc phi thuyền Cổ Chung Hào. Nhưng mà lễ tang của Hứa Nhạc, lại bởi vì sự phản đối mãnh liệt của một số người, một số thế lực nào đó, cho nên cũng không có ai đề cập đến cả.
Những sợi xúc tu dài của Quang huy Đệ Nhất Hiến Chương xuyên qua thông đạo không gian, tiến vào lãnh thổ Đế Quốc, sớm đã không thể điều tra ra được xung mạch điện tử của con chíp vi mạch nhân thể của Hứa Nhạc, cho nên đã phán định gã này tử vong rồi. Chỉ là bên trong Liên Bang cũng còn rất nhiều người đang vẫn như cũ tiếp tục chờ đợi một cách vô vọng, rất nhiều người đang chờ đợi một kỳ tích nào đó phát sinh.
Mà nếu như quả thật kỳ tích phát sinh với số lần quá nhiều, như vậy cũng sẽ không còn được xưng tụng là kỳ tích nữa. Vô số ngày tháng ở trên các tinh cầu khác nhau của Liên Bang đã lần lượt trôi qua, thế nhưng bên kia vẫn như cũ không có truyền về bất cứ tin tức nào cả.
Bởi vì cái tràng chiến tranh vũ trụ vĩ đại bao la hùng vĩ sắp sửa được bóc lên tấm màn che của nó, cho nên bên trong Liên Bang lúc này cũng đang tiến hành một hồi chẩn bị cực kỳ chu đáo chặt chẽ mà vô cùng khẩn trương. Ở dưới bối cảnh như thế này, dưới áp lực đích thật cường đại của tập thể ý chí cuồng nhiệt của toàn thể dân chúng bên trong Liên Bang, rất nhiều tràng phân tranh cũng đã tạm thời bị áp chế lại.
Các thế lực song phương ở Tây Lâm, Điền mập mạp, Lý Cuồng Nhân, Thái Tử gia của Thai Gia, cũng không thể không làm ra các dạng thỏa hiệp khác nhau. Một bầu không khí hy sinh vì đại cục vô cùng hài hòa, cùng với vô cùng hiếm có đồng dạng bao phủ trên khắp các tinh hệ khác nhau. Vào giờ phút này, tất cả những người đang làm ra thỏa hiệp kia, cũng thật rất dễ dàng nghĩ đến cái tên gia hỏa, tựa hồ cho đến bây giờ vẫn chưa từng biết cái gì gọi là thỏa hiệp, cũng vô cùng đáng giận, không biết cái gì gọi là cái nhìn cho đại cục đã chết đi kia.
Ven bờ hồ Phí Thành, Giản Thủy Nhi, mái tóc ngắn đen mượt đang buộc lại gọn gàng sau vai, lẳng lặng đứng bên trong làn nắng sáng, đứng ở ngay sau lưng vị lão nhân gia nhân lúc sáng sớm ra ngoài phơi nắng kia.
Sau khi trầm mặc một khoảng thời gian khá dài, trên khuôn mặt xinh đẹp thanh tú, lại mang theo một loại hơi thở kiên cường không biết là thừa hưởng từ phu thân hay là mẫu thân của cô nàng, vô cùng nghiêm túc nói:
- Cháu biết bên phía Hạm đội Liên Bang vì cái gì lại đi cự tuyệt lời cầu xin của cháu. Cháu cũng có thể đủ đoán ra được vì cái gì ngài lại mạnh mẽ ngăn cản cháu, cho dù là cháu thật sự có được một tia cơ hội tiến vào lãnh thổ Đế Quốc đến như thế. Đó khẳng định chính là quan hệ đến thân thế thật sự của cháu!
- Trong lần hành động quân sự Thắng Lợi trên hành tinh 5460 lúc trước, cháu thật sự mãi có rất nhiều sự tình nghĩ mãi cũng không rõ ràng. Hứa Nhạc đã hứa với cháu là sẽ đi điều tra giúp, cho nên cháu cũng không có hỏi ngài. Nhưng mà hôm nay anh ta đã chết rồi, cháu nghĩ mình cũng nên có được năng lực giống như anh vậy, có thể một phen trực tiếp lên tiếng hỏi ngài.
Cặp mắt đục ngầu của Quân Thần Liên Bang Lý Thất Phu khẽ nhấp nháy mấy cái, ngẩng đầu nhìn về phía ngọn núi cao chót vót ở bên kia bờ hồ. Trên khuôn mặt tràn đầy nếp nhăn của ông ta chợt hiện lên một tia mỉm cười tràn đầy ý nghĩa sâu xa, tựa hồ đối với sự dũng cảm đặt câu hỏi của cô thiếu nữ sau lưng mình cảm thấy có chút vui mừng.
Nhưng mà, đến tột cùng ông ta vẫn là không có trả lời trực tiếp câu hỏi này của Giản Thủy Nhi, sau khi trầm mặc một lát sau, mới một phen đem đề tài chuyển sang phương diện con người:
- Ta cũng có một vấn đề thủy chung nghĩ mãi cũng không có cách nào hiểu nổi. Một người giống như là phụ thân của cháu vậy, làm cách nào có thể giáo dục ra được một đứa nhỏ giống như là Hứa Nhạc vậy? Một hồi báo thù chỉ cần từ sáng đến tối này, hẳn cùng với tính cách xúc động của hắn không có chút quan hệ nào cả. Chỉ là đôi khi, những quyết định mà tên tiểu tử này làm ra, thậm chí ngay cả bản thân ta cũng có chút khâm phục không thôi. Cái tên tiểu tử này làm việc không ngờ lại bình tĩnh đến như thế, ẩn chứa bên dưới cái cảm giác yêu ghét thể hiện ở vẻ mặt bình thường kia, vì cái gì lại có thể tiên minh đến như thế?
- Về phần cái chết của hắn, ta cũng cảm thấy thật sự đáng tiếc!
Vẻ mặt của Lý Thất Phu vô cùng bình tĩnh, cũng dùng một loại giọng điệu vô cùng bình thản, chậm rãi nói:
- Ta đã từng nghĩ đến, muốn trong những năm cuối đời trước khi chết của ta, có thể nhìn thấy hắn dùng một loại phương thức không ai có thể tưởng tượng ra nổi mà trưởng thành dần. Chỉ là không ngờ đến được, hắn không ngờ lại chết trước cả ta nữa.
- Chẳng qua…
Vị lão nhân gia lẳng lặng liếc mắt nhìn về phía khuôn mặt xinh đẹp thanh tú của Giản Thủy Nhi đang đứng bên cạnh của mình, chậm rãi nói:
- Tất cả những người Liên Bang tiến vào Thiên Kinh Tinh của Đế Quốc hẳn phải chết không hề nghi ngờ, nhưng mà hắn thì chưa chắc. Đương nhiên… Chỉ là chưa chắc mà thôi.
Bên trong một tiểu hành tinh lóng lánh ánh sáng kim loại sáng bóng đang huyền phù bên trong vũ trụ. Nơi này chính là một khu căn cứ quan trọng nhất tại tiền tuyến của Tinh vực Liên Bang, là nơi đã ngưng tụ không biết bao nhiêu tài hoa tâm huyết của vô số nhân viên Công Trình Sư vĩ đại của Công ty Cơ khí Quả Xác, đã ngốn đi của Chính phủ Liên Bang một lượng đầu tư ngân sách khiến cho kẻ khác nghe qua cũng phải líu lưỡi. Giờ phút này khu căn cứ này cũng đã chính thức bắt đầu đi vào sử dụng. Nơi này chính là địa điểm trung tâm then chốt tiến hành thu thập tin tức quy mô lớn, đem tất cả các điểm thu nhận tin tức bên trong toàn bộ phiến Tinh vực trống trải này tất cả liên hệ lại cùng một chỗ. Sau khi Quân đội Liên Bang tiến nhập vào bên kia đầu thông đạo không gian, nó sẽ bởi vì toàn bộ Quân đội Liên Bang tiến công về phía lãnh thổ Đế Quốc mà cung cấp tác dụng chống đỡ cường đại.
Doanh đoàn I của Sư đoàn Thiết giáp 17 mới đã đóng lại ở trên khu căn cứ vũ trụ khổng lồ này hơn ba tháng nay.
Đạt Văn Tây toàn thân dính đầy dầu mỡ đen ngòm, từ bên trong ống dẫn động cơ hình W vặn vẹo đi ra, hướng về phía mặt đất phun ra một ngụm nước miếng đã biến thành một màu đen kịt, đón lấy hộp thuốc lá do gã chiến hữu bên cạnh mình đưa ra, lấy ra một điếu châm lên, sau đó mới bắt đầu chăm chú đối chiếu với sổ tay kỹ thuật, kiểm tra lại xem lúc trước trong khi mình bảo trì có chỗ nào quên không tiến hành hay không.
Từ sau cái ngày đó bị nhốt bên trong khoang thuyền cứu sinh, cũng chỉ có thể bất lực bi thương nhìn về phía chiếc phi thuyền Ba cánh hạm rời đi, đám đội viên của Tiểu đội 7 cũng trở nên trầm mặc hơn rất nhiều so với trước đây. Cho dù hiện tại đã bị phân rã biên chế, đưa trở về lại các đơn vị chiến đấu của riêng mình, nhưng mà bọn họ vẫn như cũ vô cùng trầm mặc. Chỉ là ai nấy cũng càng thêm nghiêm túc tiến hành tự huấn luyện mình.
Tuy rằng các gã nam nhân này đã từng gia nhập chiến trường không biết bao nhiêu lần, cũng đã sớm quen với cảnh sinh ly tử biệt rồi, nhưng mà cảm giác so với lần này nói thế nào cũng có chút không giống với bình thường. Tuy rằng cái tên gia hỏa kia bình thường cũng không có nói nhiều, thậm chí còn có chút không nổi bật chút nào nữa, nhưng mà thiếu đi một gã Lão Đại khi xung phong thì chạy trước, khi rút lui thì ở lại sau cùng như thế, thật sự là có chút không quen nổi.
Dư quang khóe mắt Đạt Văn Tây đột nhiên bất chợt bắt gặp thân ảnh của Bạch Ngọc Lan, hắn lập tức đứng thẳng lên, kính chào một cái theo tiêu chuẩn nghi thức Quân đội Liên Bang, sau đó mới cung kính rút ra một điếu thuốc lá đưa sang cho hắn.
Bạch Ngọc Lan lắc lắc đầu, dùng tay đẩy nhẹ mấy sợi tóc đen tinh tế trên trán sang một bên, thanh âm có chút bình tĩnh cùng với lạnh lẽo:
- Tôi cai thuốc lá rồi.
Cai thuốc lá cùng với hút thuốc lại, đối với cái gã sát thủ vĩ đại bên trong Quân đội này mà nói, liền có một loại ý nghĩa như là tự thôi miên chính mình vậy. Một khi cái tên gia hỏa làm ông chủ mà không có chút trách nhiệm nào kia đã chết đi rồi, thuốc lá hiệu Ba số 7 tựa hồ cũng trở nên không còn mùi vị gì nữa cả.
Thời điểm mở miệng nói chuyện, Bạch Ngọc Lan mãi cũng không có quay đầu nhìn lại. Chân trái của hắn cũng giống hệt như trong dĩ vãng vậy, theo thói quen co lại phía sau, chống lên trên vách tường, dựa lưng mà đứng, đầu khẽ cụp xuống. Ánh mắt sắc như một lưỡi đao sắc bén được che dấu bên dưới mái tóc đen phủ xuống quá trán, giương mắt nhìn xa xăm ở nơi nào đó.
Ở một góc xa xa đằng kia, Thương Thu đang dẫn theo một đám nhân viên công tác của Bộ Công Trình Công ty Cơ khí Quả Xác, tiến hành một số công thức hạch toán số liệu vô cùng phức tạp. Vị nữ Công Trình Sư thiên tài mà lại cực kỳ xinh đẹp này, tựa hồ như cũng không hề có biến hóa gì nhiều so với trong dĩ vãng, biểu tình cũng vô cùng bình tĩnh, chỉ là hai bên gò má có vẻ hơi gầy lại một chút, ngược lại cũng tăng thêm vài phần thanh tú hơn xưa.
Trong suốt ba tháng gần đây, Thương Thu vùi đầu vào công việc, mãi vẫn liên tục làm việc, không ngừng tập trung làm việc, ngoại trừ công việc ra, cũng không có bất cứ biểu hiện nào khác nữa.
Ở bên dưới bậc thềm đá thật dài trước cửa tòa nhà Nghị Viện, vừa mới chấm dứt xong một buổi họp báo tuyên bố tin tức. Vị Phó Ủy viên của Ủy ban Quản lý Thanh Long Sơn, vừa mới biểu đạt bên phía Thanh Long Sơn sẽ toàn lực ủng hộ Chính phủ Liên Bang tiến công về phía lãnh thổ Đế Quốc, dưới sự bảo vệ chặt chẽ của các đặc công Cục Đặc Cần Liên Bang, nhanh chóng rời đi. Mà Trương Tiểu Manh đang chuẩn bị nhanh chóng rời đi ở phía sau, thì lại bị các phóng viên mạnh mẽ mà nhanh chóng vây quanh ở lại.
- Trương Tiểu Manh nữ sĩ, về vấn đề Trung Tá Hứa Nhạc bất hạnh hy sinh, ngài có phát biểu gì về cái nhìn của mình hay không?
- Chỉ là mất tích mà thôi!
Trương Tiểu Manh sau khi khẽ ngẩn người ra một chút, rất nhanh đã bình tĩnh sửa lại câu nói của gã phóng viên:
- Liên Bang mãi cho đến bây giờ cũng chưa thể xác nhận được hành tung của anh ta. Còn về ý kiến của bản thân tôi, tôi đặc biệt tán thưởng hành vi anh hùng của Trung Tá Hứa Nhạc. Về phần những lời phát ngôn về cái gọi là chủ nghĩa anh hùng của một số người nào đó bên trong xã hội Liên Bang đối với anh ta, tôi cho rằng cái đó thật sự là một sự vô lễ cùng với thiếu trí tuệ.
Cực kỳ khó khăn mới có thể ngăn cản được người phát ngôn xinh đẹp của Thanh Long Sơn này, cực kỳ khó khăn mới có thể phỏng vấn được lời đánh giá trực tiếp của cô ta, gã phóng viên này tự nhiên là vui mừng quá đỗi, liền lập tức đưa ra vô số câu hỏi về vô số những vấn đề khác. Nhưng mà Trương Tiểu Manh sau khi đơn giản mà cực kỳ trực tiếp đưa ra một số lời phát biểu về vấn đề đầu tiên, sau đó cũng không tiếp tục trả lời bất cứ câu hỏi của bất cứ người nào nữa, lạnh lùng xoay người đi vào văn phòng của chính mình trong tòa nhà Nghị Viện.
Cánh cửa văn phòng làm việc lúc này được đóng lại một cách cẩn thận. Trương Tiểu Manh im lặng ngồi trên ghế làm việc của mình, cặp kính mắt gọng đen lúc này đang được đặt lên trên mặt bàn. Trong một khoảng thời gian khá dài, cô ta cũng không có phát ra bất cứ thanh âm gì, cũng không tạo thành bất cứ tiếng động gì. Chỉ là thân thể cô ta cảm thấy dần dần giống như là vô lực vậy, hệt như là một người đã vất vả mệt nhọc rất nhiều ngày rồi, khiến cho bên trong cơ thể chợt dâng lên một cỗ cảm giác mệt mỏi cùng cực từ sâu bên trong thân thể.
- Đó là một nữ nhân không chút thú vị cùng với dối trá!
Ngoại ô Đặc khu Thủ Đô, trong Lâm Viên.
Tại cái bàn ngay vị trí bên cạnh con suối nhỏ có nước chảy róc rách. Bên cạnh bàn lúc này đang có một cặp nam nữ trẻ tuổi đang ngồi ăn, cùng nhìn về phía những hình ảnh phía trước tòa nhà Nghị Viện vừa mới phát trên Kênh tin tức Đài truyền hình Liên Bang trên TV vừa rồi, đồng thời cùng đưa ra những lời bình luận khinh miệt hèn mọn đối với lời phát biểu của cô thiếu nữ trên màn hình TV kia.
Sau đó hai người đồng thời sửng sốt, cùng nhau quay sang nhìn đối phương một cái. Trong cặp mắt xinh đẹp như hoa anh đào cực kỳ mê người của Thi Thanh Hải chợt hiện lên một tia sáng bóng. Trong tiếng nhạc đệm của một bản đàn vi-ô-lông nhẹ nhàng vang lên bên ngoài gian phòng ăn, hướng về phía nữ nhân đang ngồi đối diện bàn ăn, ôn tồn nói:
- Em xem đó, chúng ta chung quy vẫn là có thể tìm được rất nhiều điểm chung với nhau. Chẳng lẽ làm em không thể thật sự suy nghĩ nghiêm túc một chút được sao? Hoặc là… Chúng ta cũng có thể thử tiến hành một chút tiếp xúc thân mật với nhau trước, biết đâu có thể tìm lại được những cảm giác của tuổi trẻ năm đó thì sao?
- Tuy rằng hiện tại tôi đã là một người mẹ, nhưng mà đối với anh, cho tới bây giờ tôi cũng chưa từng cảm thấy rằng mình đã già đâu.
Trâu Úc lạnh lùng liếc mắt nhìn hắn một cái, nói:
- Điều khiến cho tôi cảm thấy cực kỳ chán ghét chính là, cái tên gia hỏa kia hiện tại sinh tử còn chưa biết, thế mà anh không ngờ lại còn có tâm tình đi kua gái như vậy…Chẳng lẽ tình cảm giữa đám nam nhân các người với nhau cũng giống như là tình cảm giả tạo giữa đám thiên kim tiểu thư kiêu ngạo khiến kẻ khác phải buồn nôn hay sao?
Nói xong những lời này, cô nàng khẽ cúi đầu xuống, vô cùng chăm chú đem một ít thức ăn tinh mỹ đút vào trong miệng đứa bé trai đang ngồi trên đùi mình. Hôm nay Trâu Úc mặc một kiện váy bồng bềnh màu đỏ tươi rộng thùng tình, phần lưng trắng muốt lộ ra ngoài một mảnh lớn, mềm mịn thanh mượt giống như một tầng lụa bạch. Vẫn như cũ là một đóa hoa hồng diễm lệ gài nhẹ lên trên mái tóc sát thái dương, thế nhưng vẫn không toát ra lấy nửa điểm tục khí nào.
Thi Thanh Hải liếc mắt nhìn về phía đứa bé trai xinh đẹp giống hệt như một con búp bê bằng sứ đang ngồi đối diện bàn ăn với mình, trong ánh mắt hiện ra một vẻ tươi cười hòa ái, anh thanh chợt biến thành cực kỳ thành khẩn, nói:
- Chính là bởi vì hắn đã chết rồi, cho nên anh càng cần phải cố gắng giống như những gì mà hắn lúc còn sống đã nói vậy, phải sống tốt một chút để hắn ở dưới đó có thể yên tâm mà ra đi.
Nói xong những lời này, cả hai người cũng đồng thời trầm mặc lại, sau đó bắt đầu không ngừng uống rượu. Một ly rượu mạnh màu hổ phách cùng với hai ba khối băng trong suốt to cỡ đầu ngón tay cái, cứ từng ly từng ly liên tục rót xuống. Hai bên má của Trâu Úc dần dần ửng đỏ lên một chút, quyến rũ đến cực điểm. Đột nhiên cô nàng chợt nhướng màu lên một cái, dùng ngón tay út khều nhẹ mấy giọt rượu trong ly trước mặt, đưa đến trước môi của đứa con trai cưng trên đùi mình.
Trâu Lưu Hỏa, bản thân kế thừa đặc điểm sinh lý vĩ đại cùng với cả tính tình bướng bỉnh kiên cường của cha mẹ mình, cho đến bây giờ cũng chưa có thể nắm giữ đầy đủ những từ ngữ đủ để nói chuyện, cho nên mỗi khi được mẹ bế ra ngoài chơi, tiểu tử kia luôn luôn quật cường không chịu lên tiếng nói gì cả. Tiểu tử tò mò nhìn về phía đầu ngón tay mà mẫu thân đưa đến sát môi của mình, cẩn cẩn thận thận vươn nhẹ đầu lưỡi ra liếm liếm mấy cái.
Trâu Úc nghĩ cảm thấy có chút thú vị, trong lòng cũng là một mảnh ấm áp, có chút khoái hoạt nở nụ cười đắc ý. Cô nàng chợt nhớ tới bản thân mình năm xưa, ở trong một gian phòng tối không ngừng một mình uống rượu, bề ngoài giả vờ lạnh lùng lãnh khốc để che dấu đi sự tịch mịch cùng với không cam lòng bên trong nội tâm của chính mình. Lúc này cô nàng mới xác nhận được trước đây mình sinh hạ tiểu bảo bối này, chính là chuyện tình chính xác nhất trong suốt cuộc đời này của mình.
- Em… Em đang làm cái gì vậy?
Thi Thanh Hải có chút căm tức lớn tiếng khiển trách.
Trâu Úc căn bản cũng không thèm để ý gì đến hắn cả, chỉ là nở nụ cười nhìn xuống thằng nhóc con đáng yêu, mặc dù bị đắng nồng đến mức mặt mày nhăn tít lại, thế nhưng vẫn thủy chung không chịu bật khóc kia.
Thi Thanh Hải cũng không khỏi có chút khó chịu, cũng đành đánh trống lãng, nói:
- Cũng đúng thôi, là con trai của hai tên tửu quỷ như chúng ta, tương lai nói như thế nào khẳng định cũng sẽ là một đại tửu quỷ mà.
- Tôi nhắc nhở anh một lần nữa…
Trâu Úc ngẩng đầu lên, liếc mắt nhìn hắn một cái, nét quyến rũ trên khuôn mặt xinh đem cũng dần dần thu liễm lại:
- Trên giấy khai sinh của Lưu Hỏa, ở cột phụ thân, viết chính là tên của Hứa Nhạc.
- Từ trước đến giờ anh chưa bao giờ tranh chấp cái gì với người chết cả.
Thi Thanh Hải dang ra hai tay, đột nhiên ngữ khí hơi trầm xuống một chút, nói:
- Chẳng qua là nếu cái tên gia hỏa đó còn sống, tranh giành với hắn một chút có lẽ cũng là một loại lạc thú.
Hai người lại một lần nữa đồng thời lâm vào trầm mặc.
Thi Thanh Hải sau khi trầm mặc tự hỏi một lúc thật lâu, rốt cuộc cũng mở miệng nói:
- Anh là một người luôn theo chủ nghĩa hoài nghi sâu sắc. Bắt đầu từ sau khi chuyên án Mạch Đức Lâm diễn ra, mãi cho đến ngày hôm nay, chiếc phi thuyền Cổ Chung Hào bị tập kích, anh vẫn nghĩ mãi cảm thấy tựa hồ vẫn còn tồn tại vấn đề gì đó thật lớn.
- Tiêu ca… Tiêu thư ký đột nhiên tự sát, quả thật trong chuyện này có vấn đề rất lớn. Anh tốt nhất nên điều tra thêm một số hồ sơ nữa, tôi sẽ cung cấp cho anh hết thảy những manh mối gì mà tôi có khả năng cung cấp.
Trâu Úc cũng không có bất cứ do dự gì cả, rất nhanh trả lời:
- Chẳng qua là tôi tin tưởng rằng chuyện này cùng với cha tôi không có bất cứ quan hệ gì cả. Hơn nữa, tôi phải nhắc nhở anh một chút, bên phía Cục Hiến Chương cũng đã ngưng hẳn công tác điều tra rồi, chuyện tình này có thể càng phức tạp hơn rất nhiều so với những gì mà anh tưởng tượng đó.
- Bất cứ chuyện gì còn tồn tại vấn đề thì luôn phải tiếp tục điều tra. Chỉ có điều trước kia là do hai người chúng ta tiến hành điều tra. Hiện tại cái tên tiểu tử kia chết yểu mất rồi, liền cũng chỉ còn lại có một mình anh mà thôi. Chẳng qua anh tin tưởng rằng, nếu như hiện tại hắn còn có thể nói chuyện, khẳng định là sẽ lớn tiếng kêu gào: Tiếp tục điều tra! Tiếp tục điều tra!
Thi công tử mỉm cười tiêu sái thản nhiên, nói:
- Làm như vậy thật sự là giống một tên ngu xuẩn. Nhưng mà cuối cùng thì chúng ta cũng không thể nào để cái tên gia hỏa ngu xuẩn kia chết một cách không minh bạch, có phải hay không?
Nghe trong câu nói của đối phương có nhiều từ ‘chết’ đến như thế, tình tự của Trâu Úc rốt cuộc cũng khó có khả năng ức chế tiếp được nữa. Bốp một tiếng, cô nàng dằn mạnh cái ly rượu trên tay xuống mặt bàn, trừng mắt nhìn chằm chằm về phía Thi Thanh Hải, dùng một loại khí thế ngoan cường mạnh mẽ mà lại quyến rũ cùng với lạnh thấu xương đặc biệt chỉ riêng của cô nàng, nói:
- Anh có chết tám trăm lần đi nữa thì Hứa Nhạc cũng không có chết đâu!
- Có lẽ so với anh thì em càng hiểu cái tên kia hơn một chút.
Thi Thanh Hải đứng lên, chuẩn bị rời đi, trên khuôn mặt mang theo một tia mỉm cười, nói:
- Em nói rất đúng, cái tên kia còn chưa có chiến đấu một trận oanh liệt, chỉ là hắn đang chuẩn bị chiến đấu mà thôi, làm sao có thể dễ dàng chết đi như vậy cơ chứ? Có lẽ hiện tại hắn đang ở một cái địa phương không biết nào đó, đang bắt đầu chuẩn bị cho một chuyến hành trình mới của mình mà thôi.
- Đương nhiên là như vậy rồi!
Trâu Úc ngẩng cao khuôn mặt xinh đẹp, mang theo một tia tự tin cùng với kiêu ngạo, nói.
Chỉ là những sản nghiệp khổng lồ bao gồm cả công ty Cổ Chung ở trong đó, đến tột cùng cái nào thuộc loại sản nghiệp thuộc gia tộc Chung Gia, cái nào thì là tài sản riêng thuộc căn nhà cũ tại khu vĩ tuyến số II. Vô số những danh từ về pháp luật cùng với các giới định quyền hạn này nọ, đủ để cho các quan tòa của toàn bộ Đại khu Tây Lâm cũng phải cảm thấy vô cùng khó giải quyết. Rất nhiều người cũng đều cho rằng một hồi kiện tụng ầm ỹ này rất có thể sẽ kéo dài lên đến Pháp viện Tối cao luôn.
Chính phủ Liên Bang cùng với bên phía Quân đội quả thật cũng không muốn nhìn thấy cái cục diện như thế này tiếp tục kéo dài thêm quá lâu nữa. Dù sao một hồi chiến tranh xuyên vũ trụ cũng sắp sửa sẽ tiến hành rồi. Các tin tức mơ hồ đến từ các thế lực khắp các nơi cũng không hoàn toàn rõ ràng, thế nhưng lại cũng đủ khiến cho những người đương sự phi thường rõ ràng một loại tin tức. Cái loại tin tức này, đối với cô bé con đang ở trong căn nhà cũ tại vĩ tuyến II kia mà nói, cũng không phải là cái tin tức gì quá tốt.
Bên phía Chính phủ Liên Bang hy vọng thế cục hỗn loạn tại Tây Lâm này sớm chấm dứt một chút. Bên phía Quân đội lại càng hy vọng có thể sau khi giải quyết xong những vấn đề dân sự, liền có thể lập tức bắt tay vào xử lý vấn đề quyền quản hạt đối với bộ đội tại Đại khu Tây Lâm. Mà sáu cái gia tộc con lại đang ẩn nấp sâu bên trong bóng râm của Liên bang, thì lại là lạnh lùng bàng quan, hơn nữa lại còn vô cùng mong đợi vấn đề chia rẽ nội bộ đang xảy ra càng ngày càng lớn bên trong Chung Gia bên kia. Tất cả các phương thế lực có lực lượng mạnh mẽ nhất bên trong Liên Bang này, xuất phát từ những suy nghĩ bất đồng của chính mình, cố gắng thôi động để cho tình thế phát triển theo một phương hướng nào đó có lợi nhất cho chính mình.
Tuy hệ thống Tư pháp Liên Bang vẫn được xưng là độc lập tuyệt đối với các thế lực, nhưng mà đối diện với những áp lực khủng bố đến như thế kia, cái gọi là độc lập, cũng chỉ có thể ở ngoài mặt cam đoan sự công bằng trên một số phương diện trình tự nào đó mà thôi.
Trong vòng thời gian hơn mười ngày liên tiếp, liền triển khai đến ba lần tranh luận tư pháp liên tiếp nhằm để quyết định quyền quản lý đối với tài sản. Cục diện hiện tại đối với bên phía nhà cổ Chung Gia có thể nói là cực kỳ bất lợi. Các cố vấn pháp luật của bên phía nhà cổ, vị đại luật sư nổi tiếng nhất của Tây Lâm, luật sư Hạ Hà này, đối diện với loại cục diện như thế này, cũng không khỏi cảm thấy có chút lực bất tòng tâm.
Ở dưới loại tình huống như thế này, một ngày nào đó, ngay giờ chính ngọ, trên một con đường bình thường nào đó tại Thủ phủ Lạc Nhật Châu, một cái Công ty Luật sư Tư vấn tên gọi là Tây Thuyền đã lặng lẽ không một tiếng động mà khai trương. Cũng không có bất cứ người nào chú ý đến cái Công ty Luật sư Tư vấn cũng chỉ có một tòa văn phòng hai tầng, cùng với làm việc chưa có bất cứ danh tiếng nào này.
Cũng càng không ai biết được rằng, cái Công ty Luật sư Tư vấn Tây Thuyền này, ngay sau khi khai trương xong, công tác đầu tiên mà bọn họ tiến hành, thế nhưng lại chính là đi thẳng tới căn nhà cổ của Chung Gia.
- Nếu như ta nghe không có lầm thì, ý tứ của các người chính là muốn nói, Công ty Luật sư Tư vấn tên gọi là Tây Thuyền này, chính mà luôn đại diện cho tất cả các quyền lợi sự vụ về pháp luật của tiểu thư Chung Yên Hoa chúng ta à?
Gã nhân viên công tác tại nhà cổ Chung Gia nhìn thấy cái gã luật sư vẻ mặt còn rất trẻ, rõ ràng là chỉ vừa mới tốt nghiệp Đại học ở trước mặt, biểu tình trên mặt cũng trở nên cực kỳ quái dị. Cái gã trẻ tuổi đang ngồi đối diện kia thần tình có chút đứng ngồi bất an, nói như vậy hắn hẳn cũng là biết Chung Yên Hoa tiểu thư đến tột cùng là ai, cũng có thể biết rõ ràng hiện tại Chung Gia đang đối mặt với một cục diện khó khăn như thế nào.
Đối phương không ngờ tại tình huống như thế này còn muốn ra mặt đại diện cho tất cả các quyền lợi về sự vụ pháp luật của tiểu thư sao? Cái này thật sự là một cái yêu cầu vớ vẩn đến cực điểm. Ông chủ của Công ty Luật sư Tư vấn Tây Thuyền này có có phải là đầu óc trở nên ngơ ngẩn rồi hay không? Vì sao lại muốn dùng loại hài kịch như thế này để truy cầu danh tiếng cho công ty mình?
- Anh có biết những vị Đại luật sư đang phục vụ cho tiểu thư có tổng cộng bao nhiêu vị hay không? Anh có biết những vị Đại luật sư này ở trong giới Tư pháp Tây Lâm có những địa vị hiển hách như thế này hay không? Anh có biết rõ hay không hả? Thậm chí những vị Đại luật sư nổi tiếng nhất của tinh cầu S1 hiện tại cũng đang trên hành trình đến Tây Lâm để phục vụ cho tiểu thư hay không hả?
Gã nhân viên công tác của nhà cổ Chung Gia nhìn chằm chằm về phía gã luật sư trẻ tuổi trước mặt, sau đó hỏi ra một loạt câu hỏi, cuối cùng mới nhíu mày nói:
- Một Công ty Luật sư Tư vấn vừa mới thành lập của các anh, đến tột cùng là có quyền lực gì mà dám để cho chúng ta ngay cả những vị Đại luật sư kia cũng không thèm để ý đến, lại đi tuyển dụng các người cơ chứ?
Gã luật sư trẻ tuổi có chút khẩn trương chà xát hay bàn tay một chút, dùng thanh âm khẽ run run giải thích:
- Tôi cũng biết… Nhưng mà tôi cũng khó có thể giải thích cho ngài hiểu rõ, chỉ là đối tác của Công ty Luật sư Tư vấn chúng tôi, đã yêu cầu chúng tôi phải tiếp nhận cái nghiệp vụ này.
Hắn đột nhiên chợt nghĩ đến cái gì đó, vội vàng từ bên trong túi áo chính trang trên người lấy ra một tấm danh thiếp bằng sợi thực vật cao cấp, cung kính đưa qua cho gã nhân viên công tác, nói:
- Chúng tôi cũng chỉ là nhân viên của Công ty Luật sư mà thôi, ông chủ tạm thời cũng chưa có ý tứ muốn phát triển mở rộng về phía đối tác.
Gã nhân viên công tác của Chung Gia tiếp lấy tờ danh thiết bằng một loại chất liệu thực vật vô cùng quý báu, nhìn thấy cái tên thể hiện bên trên tấm danh thiếp kia, cặp mày khẽ nhíu lại một chút, liền xoay người rời đi.
Thời gian trôi qua không đến một phút đồng hồ, gã nhân viên công tác kia đã vội vã quay ngược trở ra, vẻ mặt có chút không thể nào tin nổi, nhìn chằm chằm gã luật sư trẻ tuổi kia, trịnh trọng nói:
- Điền Thượng Tá nói, hy vọng có thể nhanh chóng cùng với ông chủ của Công ty Luật sư Tư vấn Tây Thuyền các vị gặp mặt. Còn về chuyện tình mà anh vừa nhắc lúc nãy… Tất cả các vấn đề pháp lý, tư pháp của nhà cổ Chung Gia, bắt đầu từ ngày hôm nay, toàn quyền giao lại cho Công ty Luật sư Tư vấn Tây Thuyền các vị phụ trách!
Thai Chi Nguyên lúc này đang đứng trong căn văn phòng hơi chút chật hẹp của Công ty Luật sư Tư vấn, nhìn xuống dòng xe cộ đông đúc bên ngoài cửa sổ, trên khuôn mặt hơi chút gầy yếu của hắn chợt lộ ra một tia mỉm cười nhàn nhạt.
Một tháng trước đây hắn cũng đã đi đến Tây Lâm, im lặng mà quan sát một màn trò hề bi hài kịch phát sinh một cách rầm rộ tại Đại khu Tây Lâm này, nhưng cũng không hề phát ra bất cứ thanh âm nào bày tỏ thái độ cả.
Nếu dựa theo quy hoạch về kiếp sống nhân sinh do mẫu thân hắn đề nghị ra, dựa theo sự tự giác mà từ lúc còn rất nhỏ hắn đã được bồi dưỡng một cách cẩn thận, thì lúc này hắn hẳn vẫn còn đang sống, sinh hoạt bên trong bộ đội, sau này trong một hồi chiến tranh tấn công về phía lãnh thổ Đế Quốc, gặt hái được vô số chiến công, sau đó tiếp tục tiếp vào các cơ sở dân gian, tích lũy kinh nghiệm sống, cuối cùng mới chính thức tiến vào giới chính trị Liên Bang. Tiếp theo đó hắn sẽ lựa chọn một Châu nào đó có ý nghĩa quan trọng một cách tượng trưng, nhậm chức Nghị viên Châu rồi tiếp tục phát triển dần lên, chứ không phải là giống như hiện tại vậy, ở bên trong một khu bình dân yên lặng của Lạc Nhật Châu này, mở ra một Công ty Luật sư Tư vấn cỡ nhỏ như thế này.
Thế nhưng hắn cũng không có tử bỏ hoàn toàn cái quy hoạch cuộc đời đầu tiên của chính mình, trở thành một vị Tổng Thống Liên Bang trẻ tuổi nhất trong dòng lịch sử này. Chỉ là hắn đã bỏ qua một bên ý nguyện từ sớm của mẫu thân hắn, mà lựa chọn lấy một con đường khác, có lẽ là tương đối khó đi hơn một chút.
Trước tiên làm một gã luật sư thành công trước đã, sau đó mới bắt đầu gia nhập vào giới chính trị. Về điểm này, hắn phải thừa nhận rằng mình quả thật đã bị cuộc đời chính trị của Tổng Thống Mạt Bố Nhĩ tiên sinh ảnh hưởng một cách sâu sắc. Mà muốn trở thành một gã luật sư thành công, vậy thì cần phải làm đại biểu giải quyết thành công một hồi sự vụ có ý nghĩa cực kỳ quan trọng. Nhìn quanh trong khắp cả Liên Bang này, trong hơn mười năm gần đây, làm gì có hồi kiện tụng Tư pháp nào quan trọng cùng với to lớn bằng một hồi kiện tụng tranh đoạt quyền thừa kế tài sản của Chung Gia Tây Lâm nữa đây cơ chứ?
Một hồi kiện tụng tư pháp này thắng thua lại nằm bên ngoài phạm vi của tòa án. Công ty Luật sư Tư vấn Tây Thuyền này đột nhiên xuất hiện, đối với Chính phủ Tây Lâm, đối với một phương thế lực khác của Chung Gia, đối với những gia tộc khác còn lại trong Thất Đại Gia Tộc Liên Bang mà nói, không hề nghi ngờ là có một loại ý tứ hàm xúc cảnh cáo cực kỳ mạnh mẽ.
Bởi vì cái Công ty Luật sư Tư vấn này nhìn qua chính là đại biểu cho thái độ của phía sau hậu sơn núi Mạc Sầu.
Nhưng mà trên thực tế, đây lại là lần đầu tiên Thai Chi Nguyên thể hiện ý chí độc lập với phía sau hậu sơn núi Mạc Sầu, hướng về phía cả Liên Bang phát ra thanh âm của chính bản thân mình, đã hoàn toàn làm trái với quyết định của vị phu nhân kia.
Thai Chi Nguyên nhìn ra bên ngoài cửa sổ, mỉm cười không nói gì. Có lẽ bên trong toàn cõi vũ trụ này cũng không có bất luận kẻ nào có thể chiến thắng nổi vị mẫu thân quyền lực kia của hắn, nhưng mà hắn cũng không hề có chút lo lắng nào cả. Bản thân hắn chính là huyết mạch còn lại duy nhất của một gia tộc bảy đời đều là cũng chỉ độc nhất một truyền nhân mà thôi. Mẫu thân mình cuối cùng cũng không thể bởi vì một hồi phẫn nộ mà đi đối phó trực tiếp với chính bản thân mình. Ở trong một tràng chiến tranh giữa hai mẹ con như thế này, đứa con bao giờ cũng có thể đạt được một hồi thắng lợi tự nhiên.
Đương nhiên, vì để đạt được sự thỏa hiệp từ phía mẫu thân cùng với sự duy trì toàn lực của các thế lực khác bên trong gia tộc, hắn cũng phải làm ra một sự thỏa hiệp thật lớn. Ngày đính hôn của hắn, cuối cùng cũng được xác định vào mùa thu của năm nay.
Bản thân hắn vẫn như cũ, là cái vị Thái Tử gia có ý nghĩ rõ ràng bình tĩnh cùng với một sự kiêu ngạo trời sinh không hề che giấu, chỉ là đột nhiên thay đổi lại kế hoạch cuộc đời của mình, làm ra những quyết định quan trọng đến như thế… Thậm chí ngay cả bản thân hắn cũng không hiểu rõ ràng lắm, có phải là ở sâu bên trong nội tâm của hắn chợt hiện ra một loại ý thức trách nhiệm không hiểu kỳ diệu nào đó hay không, vì vậy bản thân hắn chợt nảy sinh một loại khát vọng muốn thay cho cái gã bằng hữu thân thiết đã chết đi của mình, hoàn thành những sự tình mà cái tên gia hỏa kia chắc chắn là muốn hoành thành, hoặc là bản thân hắn nghĩ muốn lĩnh hội một chút cái cảm giác sống sảng khoái giống như là cái tên gia hỏa kia vậy?
Thai Chi Nguyên ngẩng đầu nhìn lên bầu trời trên đỉnh đầu, nhẹ nhàng đến mức gần như không thể nghe thấy mà khẽ thở dài một hơi, trong lòng thì lại nhẹ giọng nói:
- Cậu rốt cuộc vẫn là trở thành một gã anh hùng chết tiệt mà!
- Thế nhưng cậu có biết hay không, bên trong Liên Bang hiện tại đang có biết bao nhiêu người đang cười nhạo, trào phúng sự ngu xuẩn của cậu. Chế nhạo cậu là một người đi theo chủ nghĩa hư vinh, hành động không biết suy nghĩ gì cả. Thậm chí còn có người đang vô cùng phẫn nộ lên án cậu tiến hành trả thù không thèm đếm xỉa gì đến đạo lý cả.
- Thế nhưng ta thật sự cũng không hiểu rõ những người này phẫn nộ là vì cái gì nữa. Chẳng lẽ bọn họ mãi cho đến bây giờ cũng chưa có phát hiện ra đầu óc của cậu có bệnh à?
Thai Chi Nguyên chợt ho khan khẽ mấy tiếng, lấy từ trong túi ra một bình thuốc nước, chậm rãi một ngụm nuốt xuống, cũng không có uống thêm nước lọc, sau đó nhẹ nhàng vỗ vỗ lên ngực, dồn dập thở dốc một lát, rốt cuộc cũng có thể bình tĩnh trở lại, trên cặp má đang trắng bệch mới dần dần hiện lên một chút hồng nhuận.
Kỳ thật, trong mấy năm gần đây, hắn cùng với cái tên gia hỏa xấu số kia cũng không có liên hệ quá mức chặt chẽ như nhiều người vẫn tưởng. Cái bề ngoài ôn hòa nhẹ nhàng đạm mạc giả tạo mà gia tộc đã bồi dưỡng ra từ hồi còn rất nhỏ cộng với một loại khí thế vương giả tự nhiên mà sự vinh quang của Hoàng tộc truyền thừa lại, cùng với tính tình gan lỳ chai đá, góc cạnh mười phần của cái tên gia hỏa kia thật sự là có chút cùng chung một loại. Mặc dù bọn họ cũng không có gặp nhau, cũng sẽ không nhớ nhung nhau, nhưng mà một khi ngẫu nhiên gặp lại, sẽ giống như một dòng suối nhỏ bình tĩnh chậm rãi lan tràn.
Nhưng mà một khi vĩnh viễn không thể gặp lại nhữ, như vậy, sự mất đi của gã bằng hữu thân thiết nhất cả cuộc đời này… Cuối cùng cũng khiến cho hắn có chút khổ sở. Hắn cho rằng chỉ vẻn vẹn một chút này mà thôi.
- Hôm nay tôi muốn ăn bánh đầu thông chiên.
Thai Chi Nguyên quay đầu lại, hướng về phía vị Cẩn quản gia đang kính cẩn đứng ở cửa văn phòng, nói. Sau đó hắn theo bản năng khẽ dừng lại một chút, có chút không hiểu nổi, nở nụ cười nhàn nhạt.
Cháo trắng cùng với bánh dầu thông chiên, những hồi đối chiến trong biệt viện H1, hình như là chuyện tình đã xảy ra rất nhiều năm trước đây rồi.
Trên Kênh tin tức Đài truyền hình Liên Bang trong khoảng thời gian gần đây nhất, liên tục phát hình đoạn ghi hình ngắn về hình ảnh báo thù cường hãn mạnh mẽ mà anh dũng của chiếc Chiến thuyền Ba cánh hạm của Cục Hiến Chương Liên Bang ở trong lãnh thổ Đế Quốc kia. Giá trị của một vị anh hùng chiến đấu của Liên Bang, cho dù là sau khi chết đi vẫn phải được lợi dụng ở một trình độ lớn nhất.
Liên Bang đã cử hành lễ tang trọng thể cho vợ chồng Chung Tư lệnh, cũng đã cử hành lễ tang trọng thể cho các quân nhân sĩ quan binh lính gặp nạn trên chiếc phi thuyền Cổ Chung Hào. Nhưng mà lễ tang của Hứa Nhạc, lại bởi vì sự phản đối mãnh liệt của một số người, một số thế lực nào đó, cho nên cũng không có ai đề cập đến cả.
Những sợi xúc tu dài của Quang huy Đệ Nhất Hiến Chương xuyên qua thông đạo không gian, tiến vào lãnh thổ Đế Quốc, sớm đã không thể điều tra ra được xung mạch điện tử của con chíp vi mạch nhân thể của Hứa Nhạc, cho nên đã phán định gã này tử vong rồi. Chỉ là bên trong Liên Bang cũng còn rất nhiều người đang vẫn như cũ tiếp tục chờ đợi một cách vô vọng, rất nhiều người đang chờ đợi một kỳ tích nào đó phát sinh.
Mà nếu như quả thật kỳ tích phát sinh với số lần quá nhiều, như vậy cũng sẽ không còn được xưng tụng là kỳ tích nữa. Vô số ngày tháng ở trên các tinh cầu khác nhau của Liên Bang đã lần lượt trôi qua, thế nhưng bên kia vẫn như cũ không có truyền về bất cứ tin tức nào cả.
Bởi vì cái tràng chiến tranh vũ trụ vĩ đại bao la hùng vĩ sắp sửa được bóc lên tấm màn che của nó, cho nên bên trong Liên Bang lúc này cũng đang tiến hành một hồi chẩn bị cực kỳ chu đáo chặt chẽ mà vô cùng khẩn trương. Ở dưới bối cảnh như thế này, dưới áp lực đích thật cường đại của tập thể ý chí cuồng nhiệt của toàn thể dân chúng bên trong Liên Bang, rất nhiều tràng phân tranh cũng đã tạm thời bị áp chế lại.
Các thế lực song phương ở Tây Lâm, Điền mập mạp, Lý Cuồng Nhân, Thái Tử gia của Thai Gia, cũng không thể không làm ra các dạng thỏa hiệp khác nhau. Một bầu không khí hy sinh vì đại cục vô cùng hài hòa, cùng với vô cùng hiếm có đồng dạng bao phủ trên khắp các tinh hệ khác nhau. Vào giờ phút này, tất cả những người đang làm ra thỏa hiệp kia, cũng thật rất dễ dàng nghĩ đến cái tên gia hỏa, tựa hồ cho đến bây giờ vẫn chưa từng biết cái gì gọi là thỏa hiệp, cũng vô cùng đáng giận, không biết cái gì gọi là cái nhìn cho đại cục đã chết đi kia.
Ven bờ hồ Phí Thành, Giản Thủy Nhi, mái tóc ngắn đen mượt đang buộc lại gọn gàng sau vai, lẳng lặng đứng bên trong làn nắng sáng, đứng ở ngay sau lưng vị lão nhân gia nhân lúc sáng sớm ra ngoài phơi nắng kia.
Sau khi trầm mặc một khoảng thời gian khá dài, trên khuôn mặt xinh đẹp thanh tú, lại mang theo một loại hơi thở kiên cường không biết là thừa hưởng từ phu thân hay là mẫu thân của cô nàng, vô cùng nghiêm túc nói:
- Cháu biết bên phía Hạm đội Liên Bang vì cái gì lại đi cự tuyệt lời cầu xin của cháu. Cháu cũng có thể đủ đoán ra được vì cái gì ngài lại mạnh mẽ ngăn cản cháu, cho dù là cháu thật sự có được một tia cơ hội tiến vào lãnh thổ Đế Quốc đến như thế. Đó khẳng định chính là quan hệ đến thân thế thật sự của cháu!
- Trong lần hành động quân sự Thắng Lợi trên hành tinh 5460 lúc trước, cháu thật sự mãi có rất nhiều sự tình nghĩ mãi cũng không rõ ràng. Hứa Nhạc đã hứa với cháu là sẽ đi điều tra giúp, cho nên cháu cũng không có hỏi ngài. Nhưng mà hôm nay anh ta đã chết rồi, cháu nghĩ mình cũng nên có được năng lực giống như anh vậy, có thể một phen trực tiếp lên tiếng hỏi ngài.
Cặp mắt đục ngầu của Quân Thần Liên Bang Lý Thất Phu khẽ nhấp nháy mấy cái, ngẩng đầu nhìn về phía ngọn núi cao chót vót ở bên kia bờ hồ. Trên khuôn mặt tràn đầy nếp nhăn của ông ta chợt hiện lên một tia mỉm cười tràn đầy ý nghĩa sâu xa, tựa hồ đối với sự dũng cảm đặt câu hỏi của cô thiếu nữ sau lưng mình cảm thấy có chút vui mừng.
Nhưng mà, đến tột cùng ông ta vẫn là không có trả lời trực tiếp câu hỏi này của Giản Thủy Nhi, sau khi trầm mặc một lát sau, mới một phen đem đề tài chuyển sang phương diện con người:
- Ta cũng có một vấn đề thủy chung nghĩ mãi cũng không có cách nào hiểu nổi. Một người giống như là phụ thân của cháu vậy, làm cách nào có thể giáo dục ra được một đứa nhỏ giống như là Hứa Nhạc vậy? Một hồi báo thù chỉ cần từ sáng đến tối này, hẳn cùng với tính cách xúc động của hắn không có chút quan hệ nào cả. Chỉ là đôi khi, những quyết định mà tên tiểu tử này làm ra, thậm chí ngay cả bản thân ta cũng có chút khâm phục không thôi. Cái tên tiểu tử này làm việc không ngờ lại bình tĩnh đến như thế, ẩn chứa bên dưới cái cảm giác yêu ghét thể hiện ở vẻ mặt bình thường kia, vì cái gì lại có thể tiên minh đến như thế?
- Về phần cái chết của hắn, ta cũng cảm thấy thật sự đáng tiếc!
Vẻ mặt của Lý Thất Phu vô cùng bình tĩnh, cũng dùng một loại giọng điệu vô cùng bình thản, chậm rãi nói:
- Ta đã từng nghĩ đến, muốn trong những năm cuối đời trước khi chết của ta, có thể nhìn thấy hắn dùng một loại phương thức không ai có thể tưởng tượng ra nổi mà trưởng thành dần. Chỉ là không ngờ đến được, hắn không ngờ lại chết trước cả ta nữa.
- Chẳng qua…
Vị lão nhân gia lẳng lặng liếc mắt nhìn về phía khuôn mặt xinh đẹp thanh tú của Giản Thủy Nhi đang đứng bên cạnh của mình, chậm rãi nói:
- Tất cả những người Liên Bang tiến vào Thiên Kinh Tinh của Đế Quốc hẳn phải chết không hề nghi ngờ, nhưng mà hắn thì chưa chắc. Đương nhiên… Chỉ là chưa chắc mà thôi.
Bên trong một tiểu hành tinh lóng lánh ánh sáng kim loại sáng bóng đang huyền phù bên trong vũ trụ. Nơi này chính là một khu căn cứ quan trọng nhất tại tiền tuyến của Tinh vực Liên Bang, là nơi đã ngưng tụ không biết bao nhiêu tài hoa tâm huyết của vô số nhân viên Công Trình Sư vĩ đại của Công ty Cơ khí Quả Xác, đã ngốn đi của Chính phủ Liên Bang một lượng đầu tư ngân sách khiến cho kẻ khác nghe qua cũng phải líu lưỡi. Giờ phút này khu căn cứ này cũng đã chính thức bắt đầu đi vào sử dụng. Nơi này chính là địa điểm trung tâm then chốt tiến hành thu thập tin tức quy mô lớn, đem tất cả các điểm thu nhận tin tức bên trong toàn bộ phiến Tinh vực trống trải này tất cả liên hệ lại cùng một chỗ. Sau khi Quân đội Liên Bang tiến nhập vào bên kia đầu thông đạo không gian, nó sẽ bởi vì toàn bộ Quân đội Liên Bang tiến công về phía lãnh thổ Đế Quốc mà cung cấp tác dụng chống đỡ cường đại.
Doanh đoàn I của Sư đoàn Thiết giáp 17 mới đã đóng lại ở trên khu căn cứ vũ trụ khổng lồ này hơn ba tháng nay.
Đạt Văn Tây toàn thân dính đầy dầu mỡ đen ngòm, từ bên trong ống dẫn động cơ hình W vặn vẹo đi ra, hướng về phía mặt đất phun ra một ngụm nước miếng đã biến thành một màu đen kịt, đón lấy hộp thuốc lá do gã chiến hữu bên cạnh mình đưa ra, lấy ra một điếu châm lên, sau đó mới bắt đầu chăm chú đối chiếu với sổ tay kỹ thuật, kiểm tra lại xem lúc trước trong khi mình bảo trì có chỗ nào quên không tiến hành hay không.
Từ sau cái ngày đó bị nhốt bên trong khoang thuyền cứu sinh, cũng chỉ có thể bất lực bi thương nhìn về phía chiếc phi thuyền Ba cánh hạm rời đi, đám đội viên của Tiểu đội 7 cũng trở nên trầm mặc hơn rất nhiều so với trước đây. Cho dù hiện tại đã bị phân rã biên chế, đưa trở về lại các đơn vị chiến đấu của riêng mình, nhưng mà bọn họ vẫn như cũ vô cùng trầm mặc. Chỉ là ai nấy cũng càng thêm nghiêm túc tiến hành tự huấn luyện mình.
Tuy rằng các gã nam nhân này đã từng gia nhập chiến trường không biết bao nhiêu lần, cũng đã sớm quen với cảnh sinh ly tử biệt rồi, nhưng mà cảm giác so với lần này nói thế nào cũng có chút không giống với bình thường. Tuy rằng cái tên gia hỏa kia bình thường cũng không có nói nhiều, thậm chí còn có chút không nổi bật chút nào nữa, nhưng mà thiếu đi một gã Lão Đại khi xung phong thì chạy trước, khi rút lui thì ở lại sau cùng như thế, thật sự là có chút không quen nổi.
Dư quang khóe mắt Đạt Văn Tây đột nhiên bất chợt bắt gặp thân ảnh của Bạch Ngọc Lan, hắn lập tức đứng thẳng lên, kính chào một cái theo tiêu chuẩn nghi thức Quân đội Liên Bang, sau đó mới cung kính rút ra một điếu thuốc lá đưa sang cho hắn.
Bạch Ngọc Lan lắc lắc đầu, dùng tay đẩy nhẹ mấy sợi tóc đen tinh tế trên trán sang một bên, thanh âm có chút bình tĩnh cùng với lạnh lẽo:
- Tôi cai thuốc lá rồi.
Cai thuốc lá cùng với hút thuốc lại, đối với cái gã sát thủ vĩ đại bên trong Quân đội này mà nói, liền có một loại ý nghĩa như là tự thôi miên chính mình vậy. Một khi cái tên gia hỏa làm ông chủ mà không có chút trách nhiệm nào kia đã chết đi rồi, thuốc lá hiệu Ba số 7 tựa hồ cũng trở nên không còn mùi vị gì nữa cả.
Thời điểm mở miệng nói chuyện, Bạch Ngọc Lan mãi cũng không có quay đầu nhìn lại. Chân trái của hắn cũng giống hệt như trong dĩ vãng vậy, theo thói quen co lại phía sau, chống lên trên vách tường, dựa lưng mà đứng, đầu khẽ cụp xuống. Ánh mắt sắc như một lưỡi đao sắc bén được che dấu bên dưới mái tóc đen phủ xuống quá trán, giương mắt nhìn xa xăm ở nơi nào đó.
Ở một góc xa xa đằng kia, Thương Thu đang dẫn theo một đám nhân viên công tác của Bộ Công Trình Công ty Cơ khí Quả Xác, tiến hành một số công thức hạch toán số liệu vô cùng phức tạp. Vị nữ Công Trình Sư thiên tài mà lại cực kỳ xinh đẹp này, tựa hồ như cũng không hề có biến hóa gì nhiều so với trong dĩ vãng, biểu tình cũng vô cùng bình tĩnh, chỉ là hai bên gò má có vẻ hơi gầy lại một chút, ngược lại cũng tăng thêm vài phần thanh tú hơn xưa.
Trong suốt ba tháng gần đây, Thương Thu vùi đầu vào công việc, mãi vẫn liên tục làm việc, không ngừng tập trung làm việc, ngoại trừ công việc ra, cũng không có bất cứ biểu hiện nào khác nữa.
Ở bên dưới bậc thềm đá thật dài trước cửa tòa nhà Nghị Viện, vừa mới chấm dứt xong một buổi họp báo tuyên bố tin tức. Vị Phó Ủy viên của Ủy ban Quản lý Thanh Long Sơn, vừa mới biểu đạt bên phía Thanh Long Sơn sẽ toàn lực ủng hộ Chính phủ Liên Bang tiến công về phía lãnh thổ Đế Quốc, dưới sự bảo vệ chặt chẽ của các đặc công Cục Đặc Cần Liên Bang, nhanh chóng rời đi. Mà Trương Tiểu Manh đang chuẩn bị nhanh chóng rời đi ở phía sau, thì lại bị các phóng viên mạnh mẽ mà nhanh chóng vây quanh ở lại.
- Trương Tiểu Manh nữ sĩ, về vấn đề Trung Tá Hứa Nhạc bất hạnh hy sinh, ngài có phát biểu gì về cái nhìn của mình hay không?
- Chỉ là mất tích mà thôi!
Trương Tiểu Manh sau khi khẽ ngẩn người ra một chút, rất nhanh đã bình tĩnh sửa lại câu nói của gã phóng viên:
- Liên Bang mãi cho đến bây giờ cũng chưa thể xác nhận được hành tung của anh ta. Còn về ý kiến của bản thân tôi, tôi đặc biệt tán thưởng hành vi anh hùng của Trung Tá Hứa Nhạc. Về phần những lời phát ngôn về cái gọi là chủ nghĩa anh hùng của một số người nào đó bên trong xã hội Liên Bang đối với anh ta, tôi cho rằng cái đó thật sự là một sự vô lễ cùng với thiếu trí tuệ.
Cực kỳ khó khăn mới có thể ngăn cản được người phát ngôn xinh đẹp của Thanh Long Sơn này, cực kỳ khó khăn mới có thể phỏng vấn được lời đánh giá trực tiếp của cô ta, gã phóng viên này tự nhiên là vui mừng quá đỗi, liền lập tức đưa ra vô số câu hỏi về vô số những vấn đề khác. Nhưng mà Trương Tiểu Manh sau khi đơn giản mà cực kỳ trực tiếp đưa ra một số lời phát biểu về vấn đề đầu tiên, sau đó cũng không tiếp tục trả lời bất cứ câu hỏi của bất cứ người nào nữa, lạnh lùng xoay người đi vào văn phòng của chính mình trong tòa nhà Nghị Viện.
Cánh cửa văn phòng làm việc lúc này được đóng lại một cách cẩn thận. Trương Tiểu Manh im lặng ngồi trên ghế làm việc của mình, cặp kính mắt gọng đen lúc này đang được đặt lên trên mặt bàn. Trong một khoảng thời gian khá dài, cô ta cũng không có phát ra bất cứ thanh âm gì, cũng không tạo thành bất cứ tiếng động gì. Chỉ là thân thể cô ta cảm thấy dần dần giống như là vô lực vậy, hệt như là một người đã vất vả mệt nhọc rất nhiều ngày rồi, khiến cho bên trong cơ thể chợt dâng lên một cỗ cảm giác mệt mỏi cùng cực từ sâu bên trong thân thể.
- Đó là một nữ nhân không chút thú vị cùng với dối trá!
Ngoại ô Đặc khu Thủ Đô, trong Lâm Viên.
Tại cái bàn ngay vị trí bên cạnh con suối nhỏ có nước chảy róc rách. Bên cạnh bàn lúc này đang có một cặp nam nữ trẻ tuổi đang ngồi ăn, cùng nhìn về phía những hình ảnh phía trước tòa nhà Nghị Viện vừa mới phát trên Kênh tin tức Đài truyền hình Liên Bang trên TV vừa rồi, đồng thời cùng đưa ra những lời bình luận khinh miệt hèn mọn đối với lời phát biểu của cô thiếu nữ trên màn hình TV kia.
Sau đó hai người đồng thời sửng sốt, cùng nhau quay sang nhìn đối phương một cái. Trong cặp mắt xinh đẹp như hoa anh đào cực kỳ mê người của Thi Thanh Hải chợt hiện lên một tia sáng bóng. Trong tiếng nhạc đệm của một bản đàn vi-ô-lông nhẹ nhàng vang lên bên ngoài gian phòng ăn, hướng về phía nữ nhân đang ngồi đối diện bàn ăn, ôn tồn nói:
- Em xem đó, chúng ta chung quy vẫn là có thể tìm được rất nhiều điểm chung với nhau. Chẳng lẽ làm em không thể thật sự suy nghĩ nghiêm túc một chút được sao? Hoặc là… Chúng ta cũng có thể thử tiến hành một chút tiếp xúc thân mật với nhau trước, biết đâu có thể tìm lại được những cảm giác của tuổi trẻ năm đó thì sao?
- Tuy rằng hiện tại tôi đã là một người mẹ, nhưng mà đối với anh, cho tới bây giờ tôi cũng chưa từng cảm thấy rằng mình đã già đâu.
Trâu Úc lạnh lùng liếc mắt nhìn hắn một cái, nói:
- Điều khiến cho tôi cảm thấy cực kỳ chán ghét chính là, cái tên gia hỏa kia hiện tại sinh tử còn chưa biết, thế mà anh không ngờ lại còn có tâm tình đi kua gái như vậy…Chẳng lẽ tình cảm giữa đám nam nhân các người với nhau cũng giống như là tình cảm giả tạo giữa đám thiên kim tiểu thư kiêu ngạo khiến kẻ khác phải buồn nôn hay sao?
Nói xong những lời này, cô nàng khẽ cúi đầu xuống, vô cùng chăm chú đem một ít thức ăn tinh mỹ đút vào trong miệng đứa bé trai đang ngồi trên đùi mình. Hôm nay Trâu Úc mặc một kiện váy bồng bềnh màu đỏ tươi rộng thùng tình, phần lưng trắng muốt lộ ra ngoài một mảnh lớn, mềm mịn thanh mượt giống như một tầng lụa bạch. Vẫn như cũ là một đóa hoa hồng diễm lệ gài nhẹ lên trên mái tóc sát thái dương, thế nhưng vẫn không toát ra lấy nửa điểm tục khí nào.
Thi Thanh Hải liếc mắt nhìn về phía đứa bé trai xinh đẹp giống hệt như một con búp bê bằng sứ đang ngồi đối diện bàn ăn với mình, trong ánh mắt hiện ra một vẻ tươi cười hòa ái, anh thanh chợt biến thành cực kỳ thành khẩn, nói:
- Chính là bởi vì hắn đã chết rồi, cho nên anh càng cần phải cố gắng giống như những gì mà hắn lúc còn sống đã nói vậy, phải sống tốt một chút để hắn ở dưới đó có thể yên tâm mà ra đi.
Nói xong những lời này, cả hai người cũng đồng thời trầm mặc lại, sau đó bắt đầu không ngừng uống rượu. Một ly rượu mạnh màu hổ phách cùng với hai ba khối băng trong suốt to cỡ đầu ngón tay cái, cứ từng ly từng ly liên tục rót xuống. Hai bên má của Trâu Úc dần dần ửng đỏ lên một chút, quyến rũ đến cực điểm. Đột nhiên cô nàng chợt nhướng màu lên một cái, dùng ngón tay út khều nhẹ mấy giọt rượu trong ly trước mặt, đưa đến trước môi của đứa con trai cưng trên đùi mình.
Trâu Lưu Hỏa, bản thân kế thừa đặc điểm sinh lý vĩ đại cùng với cả tính tình bướng bỉnh kiên cường của cha mẹ mình, cho đến bây giờ cũng chưa có thể nắm giữ đầy đủ những từ ngữ đủ để nói chuyện, cho nên mỗi khi được mẹ bế ra ngoài chơi, tiểu tử kia luôn luôn quật cường không chịu lên tiếng nói gì cả. Tiểu tử tò mò nhìn về phía đầu ngón tay mà mẫu thân đưa đến sát môi của mình, cẩn cẩn thận thận vươn nhẹ đầu lưỡi ra liếm liếm mấy cái.
Trâu Úc nghĩ cảm thấy có chút thú vị, trong lòng cũng là một mảnh ấm áp, có chút khoái hoạt nở nụ cười đắc ý. Cô nàng chợt nhớ tới bản thân mình năm xưa, ở trong một gian phòng tối không ngừng một mình uống rượu, bề ngoài giả vờ lạnh lùng lãnh khốc để che dấu đi sự tịch mịch cùng với không cam lòng bên trong nội tâm của chính mình. Lúc này cô nàng mới xác nhận được trước đây mình sinh hạ tiểu bảo bối này, chính là chuyện tình chính xác nhất trong suốt cuộc đời này của mình.
- Em… Em đang làm cái gì vậy?
Thi Thanh Hải có chút căm tức lớn tiếng khiển trách.
Trâu Úc căn bản cũng không thèm để ý gì đến hắn cả, chỉ là nở nụ cười nhìn xuống thằng nhóc con đáng yêu, mặc dù bị đắng nồng đến mức mặt mày nhăn tít lại, thế nhưng vẫn thủy chung không chịu bật khóc kia.
Thi Thanh Hải cũng không khỏi có chút khó chịu, cũng đành đánh trống lãng, nói:
- Cũng đúng thôi, là con trai của hai tên tửu quỷ như chúng ta, tương lai nói như thế nào khẳng định cũng sẽ là một đại tửu quỷ mà.
- Tôi nhắc nhở anh một lần nữa…
Trâu Úc ngẩng đầu lên, liếc mắt nhìn hắn một cái, nét quyến rũ trên khuôn mặt xinh đem cũng dần dần thu liễm lại:
- Trên giấy khai sinh của Lưu Hỏa, ở cột phụ thân, viết chính là tên của Hứa Nhạc.
- Từ trước đến giờ anh chưa bao giờ tranh chấp cái gì với người chết cả.
Thi Thanh Hải dang ra hai tay, đột nhiên ngữ khí hơi trầm xuống một chút, nói:
- Chẳng qua là nếu cái tên gia hỏa đó còn sống, tranh giành với hắn một chút có lẽ cũng là một loại lạc thú.
Hai người lại một lần nữa đồng thời lâm vào trầm mặc.
Thi Thanh Hải sau khi trầm mặc tự hỏi một lúc thật lâu, rốt cuộc cũng mở miệng nói:
- Anh là một người luôn theo chủ nghĩa hoài nghi sâu sắc. Bắt đầu từ sau khi chuyên án Mạch Đức Lâm diễn ra, mãi cho đến ngày hôm nay, chiếc phi thuyền Cổ Chung Hào bị tập kích, anh vẫn nghĩ mãi cảm thấy tựa hồ vẫn còn tồn tại vấn đề gì đó thật lớn.
- Tiêu ca… Tiêu thư ký đột nhiên tự sát, quả thật trong chuyện này có vấn đề rất lớn. Anh tốt nhất nên điều tra thêm một số hồ sơ nữa, tôi sẽ cung cấp cho anh hết thảy những manh mối gì mà tôi có khả năng cung cấp.
Trâu Úc cũng không có bất cứ do dự gì cả, rất nhanh trả lời:
- Chẳng qua là tôi tin tưởng rằng chuyện này cùng với cha tôi không có bất cứ quan hệ gì cả. Hơn nữa, tôi phải nhắc nhở anh một chút, bên phía Cục Hiến Chương cũng đã ngưng hẳn công tác điều tra rồi, chuyện tình này có thể càng phức tạp hơn rất nhiều so với những gì mà anh tưởng tượng đó.
- Bất cứ chuyện gì còn tồn tại vấn đề thì luôn phải tiếp tục điều tra. Chỉ có điều trước kia là do hai người chúng ta tiến hành điều tra. Hiện tại cái tên tiểu tử kia chết yểu mất rồi, liền cũng chỉ còn lại có một mình anh mà thôi. Chẳng qua anh tin tưởng rằng, nếu như hiện tại hắn còn có thể nói chuyện, khẳng định là sẽ lớn tiếng kêu gào: Tiếp tục điều tra! Tiếp tục điều tra!
Thi công tử mỉm cười tiêu sái thản nhiên, nói:
- Làm như vậy thật sự là giống một tên ngu xuẩn. Nhưng mà cuối cùng thì chúng ta cũng không thể nào để cái tên gia hỏa ngu xuẩn kia chết một cách không minh bạch, có phải hay không?
Nghe trong câu nói của đối phương có nhiều từ ‘chết’ đến như thế, tình tự của Trâu Úc rốt cuộc cũng khó có khả năng ức chế tiếp được nữa. Bốp một tiếng, cô nàng dằn mạnh cái ly rượu trên tay xuống mặt bàn, trừng mắt nhìn chằm chằm về phía Thi Thanh Hải, dùng một loại khí thế ngoan cường mạnh mẽ mà lại quyến rũ cùng với lạnh thấu xương đặc biệt chỉ riêng của cô nàng, nói:
- Anh có chết tám trăm lần đi nữa thì Hứa Nhạc cũng không có chết đâu!
- Có lẽ so với anh thì em càng hiểu cái tên kia hơn một chút.
Thi Thanh Hải đứng lên, chuẩn bị rời đi, trên khuôn mặt mang theo một tia mỉm cười, nói:
- Em nói rất đúng, cái tên kia còn chưa có chiến đấu một trận oanh liệt, chỉ là hắn đang chuẩn bị chiến đấu mà thôi, làm sao có thể dễ dàng chết đi như vậy cơ chứ? Có lẽ hiện tại hắn đang ở một cái địa phương không biết nào đó, đang bắt đầu chuẩn bị cho một chuyến hành trình mới của mình mà thôi.
- Đương nhiên là như vậy rồi!
Trâu Úc ngẩng cao khuôn mặt xinh đẹp, mang theo một tia tự tin cùng với kiêu ngạo, nói.
/930
|