Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu

Chương 228

/769


Ngay khi đội đột kích Bạo Hùng đánh hạ lớp cửa cung thứ hai, quân Hổ Dực canh giữ Đan Hương cung đã tức tốc đưa ra phản ứng. Lớp cửa cung thứ ba đã bị phong bế chặt chẽ. Hai bên cửa cung đều là binh sĩ quân Hổ Dực cầm súng sẵn sàng, trong tay toàn bộ đều là súng rãnh xoắn. Ở trên lầu gác ở cạnh cửa chung, cũng chen chúc quan binh quân Hổ Dực, từ trên cao nhìn xuống chằm chằm như hổ đói nhìn mồi.

Thế nhưng, các đội viên Bạo Hùng không tiếp tục công kích, cũng không tiếp cận phạm vi xạ kích của súng rãnh xoắn, bọn họ ẩn nấp sau tường thành của lớp cửa cung thứ hai, cúi đầu kiểm tra trang bị cua rmình.

"Mã Khắc, Vương Mãnh, ống phóng rốc-két của các ngươi không bị rơi xuống biển đấy chứ?" Du Tiên Phong quát hỏi.

Từ Lâm Luật đưa tay ra hiệu, nhỏ giọng quát: "Tiểu tổ thứ tư, yểm hộ hỏa lực!"

Sáu đội viên của đội đột kích Bạo Hùng đưa mắt trao đổi với nhau, dưới sự chỉ huy của tiểu tổ trưởng, đồng thời hiện thân, sáu khẩu súng tiểu liên khai khỏa cùng lúc, mưa đạn xối xả mãnh liệt quét về phía đám quân Hổ Dực, tức thì bắn hạ mảng lớn, binh sĩ quân Hổ Dực may mắn không bị bắn trúng cũng bị hoảng sợ, vội vội vàng vàng bóp cò súng rãnh xoắn trong tay, đạn đều bị lệch rất xa, lướt qua ở phía cao cao trên đầu các đội viên đội đột kích, bắn gãy không ít cành cây.

Sau liên tục ba lượt bắn tỉa dồn dập, quân Hổ Dực canh giữ ở gần lớp cửa cung thứ ba về cơ bản đã bị dọn sạch, có có mấy tên thấy nhiều hiểu rộng mau mắn nằm ép sát xuống, dính chặt vào mặt đất mới may mắn sống sót. Binh sĩ quân Hổ Dực ở trên tường bao hai bên trái phải cửa cung cũng bị cơn mưa đạn của đội viên đội đột kích áp chế làm cho không thể nẩng đầu lên được. Một bộ phận quân Hổ Dực chuẩn bị tăng viện cho cửa cung, kết quá vị trí ở gần tường bao trở thành bia bắn sống, đạn bắn lên tường bao xây dựng bằng đá, phát ra từng mảng ánh lửa, loại âm thanh pằng pằng pằng hết sức rõ ràng đó làm binh sĩ quân Hổ Dực ở trên tường thành thủy chung không dám ngẩng đầu lên.

Mã Khắc người Áng Cách Tư thân hình cao lớn cường tráng như trâu hơi bước lên nửa bước, lăn một vòng trên mặt đất, tránh khỏi đạn súng rãnh xoắn lẻ tẻ, rồi tức tốc bò dậy, vác ống phóng rốc-két tới, khom nửa lưng, thuận theo bụi hoa xanh ở bên con đường đã cuối tiến lên chừng một trăm mét, quỳ ở phía sau một tấm bia đá, nâng ống phóng rốc-két lên, bò qua ngắm bắn, liền bóp cò.

Một luồng ánh lửa chói mắt xẹt qua trước mắt binh sĩ quân Hổ Dực.

Uỳnh một tiếng, tiếng nổ dữ dội từ lớp cửa cung thứ ba truyền tới, cả Đàn Hương cung tựa hồ đều rung lên mãnh liệt một cái, binh sĩ quân Hổ Dực ở gần đó tức thì bị bắn cho ngã xiêu ngã vẹo, rất nhiều thi thể không toàn vẹn bị bắn tung lên, những mảnh vụn của bộ phận cơ thể con người thậm chí còn bay tới bên chân Mã Khắc. Mặt đất đầy máu tươi, cửa cung như muốn đổ sập, binh sĩ quân Hổ Dực may mắn không bị đạn pháo công kích cũng gần như đều bị dọa ngây ra, ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, đều nhìn thấy sự kinh khủng trong mắt đối phương, thì đều không biết đã xảy ra chuyện gì.

Lâm Từ Luật phất tay, những dội viên đột kích của các tiểu tổ khác lập tức ùa cả lên. Bọn họ thuận theo con đường đá cuội bên hoa viên vừa xông lên vừa tấn công. Binh sĩ quân Hổ Dực xông tới đều lũ lượt bị bắn hạ ở trên con đường đá cuội, thi thể chồng chất, máu tươi nhanh chóng đem con đường nhỏ đá cuội nhuộm thành màu đỏ rực rỡ.

Những tên binh sĩ quân Hổ Dực theo bản năng nấp ở sau những bụi cây, căn bản không ý thực được mảng hoa cỏ trồng thành rừng này căn bản không thể ngăn được súng đạn xạ kích, theo thói quen nấp ở đằng sau, kết quả là bị đạn của súng tiểu liên quét trúng, lần lượt kêu gào ngã xuống, cây xanh hoa đỏ cũng bị đạn bắn gãy ào ào. Trong hoa viên rất nhanh biến thảnh một mảng hỗn loạn, thậm chí còn có một cây Phượng Hoàng lớn cũng bị lựu đạn phát nổ đổ xuống.

Trong Đàn Hương cung, trừ binh sĩ quân Hổ Dực ra, còn có vô số cung nữ, nhưng bọn họ tựa hồ đã quen với cảnh máu me này rồi, gần như phản xạ có điều kiện mau lẹ nằm úp xuống dưới bậc thềm hoặc là hành lang, không hề nhúc nhích, cũng chẳng biết là sống hay là chết.

Mã Khắc lại bắn ra một quả đạn rốc-két nữa, cửa cung hoàn toàn xụp xuống, cánh cửa sắt nặng nề đổ lên mặt đất đánh rầm một tiếng, đập cho những phiến đá rải đường phát ra tiếng động ầm ầm. Những tên binh sĩ quân Hổ Dực nấp ở đằng sau cửa cung, tức thì bị ép dẹp một đống. Có một số tên bì đè chỉ lộ ra hai cái chân biến dạng, đang gian nan co giật, tiếng kêu thảm vang lên không ngớt.

Thủ vệ quân Hổ Dực ở gần cửa cung nhìn thấy thế, vội ào ào từ trên tường bao chạy xuống, tranh nhau bỏ chạy. Bọn chúng tạm thời còn chưa biết là kẻ nào tập kích bọn chúng. Nhưng bọn chúng có thể cảm giác được sự mạnh mẽ và thế tiến không thể ngăn cản của đối phương. Cái tiếng nổ như ngày tận cùng của thế giới kia làm bọn chúng hồn phi phách tán. Quan chỉ huy của bọn chúng cố gắng vung bội kiếm lên, muốn ngăn cản bộ hạ tháo lui, nhưng khi hắn giơ bội kiếm lên bị các đội viên của đội đột kích Bạo Hùng nhìn thấy, hắn lập tức bị trở thành mục tiêu bị các tay súng bắn tỉa tranh đoạt. Tiếng súng đùng đoàng liên tục vang lên, đầu của hắn nổ bùng lên mấy bông hoa máu, đạn đến từ các phương hướng khác nhau bắn cho đầu hắn trở thành quả dưa hấu nát, óc và máu tươi tung tóe, nhưng hắn còn chưa chết, vẫn theo bản năng vung bội kiếm lên mấy cái cồi mới đổ sầm xuống, làm quân Hổ Dực ở xung quanh hoảng sợ bỏ chạy càng nhanh.

Đội viên đội đột kích rất nhanh vượt qua thi thể của bọn chúng, mau chóng phát triển theo chiều sâu, tiếng súng lúc trầm lúc bổng, càng ngày càng xa.

Du Tiên Phong đi tới cửa cung, nhổ một bãi nước bọt lên mặt đất.

Trên mặt đất đâu đâu cũng toàn là thi thể không nguyên vẹn, còn cả súng rãnh xoắn bị vứt bỏ, có một bộ phận bị nổ tung, nhưng đại bộ phận vẫn còn nguyên.

Lâm Từ Luật cũng đi tới, dùng mũi chân khều một khẩu súng rãnh xoắn lên, cẩn thận xem qua. Công nghệ chế tác của loại súng rãnh xoắn này đã tương đối tốt rồi, chất gỗ và sắt nó sử dụng đều là thượng thừa, bên trên còn khắc dòng chữ nước Y Lan chế tạo, hẳn là sản phẩm mới nhất của nước Y Lan. Nước Y Lan xưa nay lấy kiếm sĩ quân thập tự nổi danh trên đời, lấy vũ dũng và phối hợp chặt chẽ của chiến sĩ nổi tiếng trên thế giới. Hiện giờ cũng bắt đầu coi trọng nghiên cứu và chế tạo súng rãnh xoắn rồi. Xem ra lý luận tác chiến của quân Lam Vũ đang chầm chậm sản sinh ra ảnh hưởng không thể né tránh đối với toàn thế giới.

Có lẽ cái thế giới này đều đang dần dần phát triền theo hướng súng ống hóa rồi.

Vương Mãnh - đội viên đột kích vác ống phóng rốc-két vượt qua bên cạnh Từ Lâm Luật, không cẩn thận đụng phải ba lô của Từ Lâm Luật.

Lâm Từ Luật quay đầu lại, vỗ vỗ lên bả vai của hắn, ánh mắt sáng ngời hỏi: "Thế nào? Không vác nổi ầ?"

Vương Mãnh chẳng để ý tới hắn, cười khinh miệt rồi vội vàng chạy đi.

Long Tiên thì lại mang theo ánh mắt kinh ngạc nhìn nhìn loại vũ khí hắn còn chưa từng tiếp xúc qua.

Các đội viên Bạo Hùng mang theo ống phóng rốc-két 60 ly, chính là vũ khí mới nhất của quân Lam Vũ, chỉ có rất ít bộ đội đặc chủng mới trang bị. Bởi vì bộ đội đặc chủng cơ bản đều không mang bách kích pháo, không có hỏa lực hạng nặng chi viện. Mà ống phóng rốc-két là vũ khí đánh đồn vô cùng thích hợp cho bộ đội đặc chủng, thậm chí phá hủy một số mục tiêu kết cấu sắt thép có độ dày nhất định, thì uy lực lớn hơn so với bách kích pháo nhiều.

Lần này các đội viên của đội đột kích Bạo Hùng mang theo hai ống phóng rốc-két 60 ly. Mã Khắc một khẩu, Vương Mãnh một khẩu. Do công nghệ kỹ thuật của ống phóng rốc-két còn chưa phải là hòa thiện lắm, cho nên trọng lượng tương đối lớn, tỏ ra có chút nặng nề. Cho dù là đối với đại hán như Vương Mãnh và Mã Khắc hai người có thân hình cao trên hai mét cân nặng hơn một trăm mười kilogram mà nói, vác lâu đi đường cũng không phải là một chuyện nhẹ nhàng.

Lâm Từ Luật bước qua lớp cửa cung thứ ba, lạnh lùng nhìn bốn phía. Nơi này là nội viện hoàng cung rồi, cảnh sắc vô cùng đẹp đẽ. Trong tầm mắt của hắn, có giả sơn nước chảy, đình đài lầu gác, dải rừng cây xung quanh đều là hoa cúc màu hoàng kim, nhìn qua mê người vô cùng. Trong những căn phòng bốn phía đình viện hắt ra ánh đèn yếu ớt, đem cả đình viện chiếu vô cùng âm u khủng bố, thỉnh thoảng có bóng người mau chóng lướt qua, nếu không phải là rước lấy một loạt đạn, làm bản thân gục ngã. Thì cũng là phát ra một tràng đạn, bắn gục kẻ khác.

Lâm Từ Luật thâm trầm nhìn đồng hồ, lạnh lùng nói: "Còn có bảy mươi tám phút nữa, các tiểu tổ dựa theo mục tiêu tác chiến, tự mình chấp hành. Hành động phải thần tốc quyết đoán, nhân vật không phải mục tiêu không được dây dưa, tản ra."

Đội viên đội đột kích kỳ thực đã sớm tản ra rồi, nghe thấy mệnh lệnh, rất nhanh biến mất trong những con đường nhỏ rải đá cuội đặc sắc của hoa viên Đàn Hương cung. Những con đường nhỏ đá cuội này, nối liền với từng ngóc ngách của Đàn Hương cung, con đường nhỏ thuần một màu trắng, rất dễ nhận ra trong bóng tối. Bởi thế làm cho các đội viên đội đột kích nhớ đường rất tốt. Dựa theo nhiệm vụ tác chiến phân phối trong kho hàng rách nát kia, từng tiểu đội một như tia chớp tiến về phía mục tiêu của mình.

Du Tiên Phong nhìn lại đằng sau, từng đoàn từng đoàn quân tiếp viện quân Hổ Dực đang liên miên không ngớt kéo tới. Ở bên ngoài Đàn Hương cung, rất nhiều bóng người đang chập chờn, còn có cả tiếng bước chân dồn dập không ngừng truyền tới. Trong mấy chục giây ngắn ngủi, bên ngoài Đàn Hương cung đã tụ tập trên một nghìn người. Bọn chúng ý đồ xông qua hỏa lực phong tỏa của đội đột kích Bạo Hùng, xâm nhập vào bên trong Đàn Hương cung viện trợ chiến hữu của mình.

Lâm Từ Luật vừa đi vừa quan sát tình trạng tiến hành chiến đấu.

Cuộc tập kích bất thình lình không làm cho quân Hổ Dực ở Đàn Hương cung rơi vào trạng thái hỗn loạn, bọn chúng mặc dù gặp phải thương vong cực lớn, nhưng sau khi trải qua hỗn loạn ban đầu. Đã bắt đầu tuần tự theo các phương án phòng ngự tiến hành phản kích, bọn chúng lợi dụng các công trình kiến trúc, ngăn cản bước tiến của đội viên đội đột kích tiến tới, mặc dù súng rãnh xoắn của bọn chúng không thể tạo thành uy hiếp lớn lắm cho các đội viên đội đột kích, nhưng các đội viên đội đột kích vẫn không thể không né tránh đạn súng rãnh xoắn bay loạn xạ, sau đó nghĩ biện pháp giải quyết đám đánh lén cầm súng rãnh xoắn này.

Lúc vừa mới bắt đầu, đội đột kích Bạo Hùng là người tập kích, đem thủ vệ quân Hổ Dực của Y Lệ Nạp đánh cho choáng váng đầu óc, nhưng sau khi thâm nhập vào trong cung Đàn Hương, thì thủ vệ quân Hổ Dực trở thành kẻ tập kích. Các đội viên đội đột kích không thể không cẩn thận đối phó với sự uy hiếp tới từ nhiều phía, đồng thời mau chóng tiếp cận mục tiêu của mình.

Du Tiên Phong cũng nhận ra, đám quân Hổ Dực của Y Lệ Nạp này không phải là xô một cái là đổ, bọn chúng vẫn được tiếp thụ huấn luyện nhất định, mặc dù không thể làm được lâm nguy không loạn một cách tuyệt đối. Nhưng sau khi trải qua sự hỗn loạn ban đầu đã dần dần phát huy sức chiến đấu của bọn chúng. Đồng thời Du Tiên Phong cũng nhận ra được, thủ vệ quân Hổ Dực đã có chỉ huy thống nhất, hiển nhiên quan chỉ huy của bọn chúng đã vào trạng thái chiến đấu.

Căn cứ vào tình báo cho thấy, quan chỉ huy thủ vụ quân Hổ Dực ở Đàn Hương cung đêm nay là thiếu tướng Khoa Vạn.

Trong đông đảo quan quân lục quân của Y Lệ Nạp, thiếu tướng Khoa Vạn là vị duy nhất từng học tập ở đại học lục quân đế quốc Đường Xuyên, hơn nữa toàn bộ các môn học đều được đánh giá cấp A, bất kể là chiến thuật kỹ năng hay là tri thức lý luận, đều có trình độ không thấp. Khi quan hệ giữa Y Lệ Nạp và đế quốc Đường Xuyên tốt đẹp, quân đội đế quốc Đường Xuyên từng mới hắn tới trong quân nhậm chức, ra sức vì đế quốc, nhưng bị hắn uyển chuyển cự tuyệt.

Xét thấy thái độ kiên quyết của thiếu tướng Khoa Vạn, quân đội đế quốc Đường Xuyên chỉ đành tiếc nuối từ bỏ nguyện vọng mời chào hắn, đồn thời hướng quốc vương Y Lệ Nạp giới thiệu biểu hiện xuất sắc của hắn. Thế nhưng quốc vương ngu xuẩn tột bậc, lại không đem vị nhân tài mới nổi này nắm chắc trong tay, thậm chí cũng không quá coi trọng hắn. Quốc vương và người bên cạnh đều thích nhìn tuổi phân cấp, cảm thấy thiếu tướng Khoa Vạn quá trẻ, không thể đảm đương trọng trách, vì thế không chút che dấu lạnh nhạt với hắn.

Thế nhưng, vàng thì cuối cùng cũng phát sáng, thiếu tướng Khoa Vạn không được như ý ở chỗ quốc vương, song rất mau được tướng quân Bạch Lệnh nhìn trúng, lợi dụng nữ sắc cầm tù hắn, trở thành một trong số nhân vật nòng cốt của tập đoàn tướng quân Bạch Lệch. Cuối cùng trong phản loạn, chính vị thiếu tướng Khoa Vạn quyết đoán này dẹp yên phản kháng của quân đội quốc vương Y Lệ Nạp. Giết hết tất cả tướng lĩnh quân đội ủng hộ quốc vương, khiến cho Phượng Lam Vũ hoàng hậu Y Lệ Nạp chỉ đánh hạ lệnh cho đội cận vệ cung đình từ bỏ phản kháng. Bởi vì, ở bên ngoài đội cận vệ cung đình chỉ có chưa tới một nghìn người chính là đủ một vạn bốn nghìn quân Hổ Dực- Y Lệ Nạp do thiếu tướng Khoa Vạn tự mình huấn luyện và chỉ huy.

Từ Lâm Luật cũng ý thức được sự tồn tại của Khoa Vạn, phất tay với Du Tiên Phong, nhỏ giọng nói: "Đi tìm hắn, giết chết!"

Du Tiên Phong gật đầu, xoay người rời đi.

Dưới sự tổ chức của thiếu tướng Khoa Vạn, thủ vệ quân Hổ Dực của Đàn Hương cung quả nhiên có khởi sắc. Kháng cự không còn lẻ tẻ như trước nữa, mà là có kế hoạch liên kết thành một đường. Hơn nữa thỉnh thoảng còn phát động từng đợt từng đợt phản kích nhỏ, để tiêu hao đạn dược của đội đột kích quân Lam Vũ, đồng thời giảm bớt tốc độ tiến lên của họ.

Thế nhưng thiếu tướng Khao Vạn không phải là vạn năng, liên tục hai phát rốc-két phá hủy mạnh mẽ quyết tâm của những kẻ phòng thủ quân Hổ Dực. Xuất phát từ sự sợ hãi đối với loại vũ khí này, rất nhiều thủ vệ quân Hổ Dực nhìn thấy rốc-két là bỏ chạy, tới tận khi nấp ở trong lô cốt kiên cố mới dừng bước chân lại.

Đội đột kích quân Lam Vụ bị hai tòa lô cốt chặn lại.

Ở bên trong hoàng cung nội viện, có hai tòa lo cốt rất bình thường, bên ngoài bọn chúng đều phủ rất nhiều dây leo, nhìn không ra hình dạng ban đầu. Nhìn từ kính viễn vọng còn tưởng là ban công dùng để giải trí. Không ngờ rằng lại là cứ điểm của quân Hổ Dực. Vô số quân Hổ Dực nằm ở lỗ hổng thiết kế trong lô cốt, hướng ra bên ngoài liên tục nổ sùng. Bọn chúng hiển nhiên chọn chiến pháp tiên tiến ba người thay phiên nhau xạ kích, khiến cho đạn của súng rãnh xoắn duy trì liên tục, áp chế rất lớn tốc độ tiến công của đội đột kích quân Lam Vũ.

May mà các đội viên của đội đột kích đều là những hảo hán mắt nhìn sáu đường, tai nghe tám hướng. Cảm thấy không ổn là lập tức phản ứng, tìm kiếm vật để ẩn nấp, mới không tạo thành thương vong. Nhưng cho dù là thế, bọn họ vẫn muốn thử vượt qua phong tỏa của làn mưa đạn của súng rãnh xoắn này, kết quá mau chóng phát hiện ra, đây là hành vi có độ khó rất lớn, đạn của súng rãnh xoắn qua dầy đặc, hơn nữa địa hình xung quanh lô cốt vô cùng rộng rãi bằng phẳng, không có vật ẩn nấp kiên cố.

Đạn súng rãnh xoắn bắn xối xả lên những khóm hoa cọng cỏ ở trong đình viện, hoa cúc màu hoàng kim bị bắn nát từng mảng, rải đầy mặt đất. Cả đình viện nhìn qua như một vùng màu hoàng kim, dưới ánh đèn lờ mờ chiếu rọi, trông vô cùng đẹp đẽ lay động lòng người.

Đội viên đột kích cũng nâng súng bắn trả, đạn bắn lên đá của lô cốt, tóe ra từng đốm lửa, thỉnh thoảng có thủ vệ quân Hổ Dực trúng đạn nằm phục xuống bên trên gò lô cốt, đầu từ trong lỗ châu mai thò ra, nhưng thi thể của hắn mau chóng bị kéo ra. Sau đó được thủ vệ quân Hổ Dực khác lấp vào, tiếp tục xạ kích. Nhìn sơ qua thì kẻ địch ở trong lô cốt không ít, chỉ cần có người chết là lập tức có người bù vào, hỏa lực không giảm chút nào.

"Vương Mãnh, nhìn đi, chính cái lô cốt đó, xử lý nó." Sắc mặt Từ Lâm Luật rất lạnh lùng, trầm tĩnh nói.

Vương Mãnh người Mễ Á Lôi sớm đã chờ đợi cơ hội biểu hiện, lập tức vác ống phóng rốc-két vòng qua một gian nhà nho nhỏ, ở nơi cách lô cốt không tới một trăm mét, nhắm chuẩn vào cái lô cốt đó. Bóp cò một phát, đạn rốc-két rời tay đi ra, từ chỗ xạ kích bay thẳng tới, ở bên trong phát ra tiếng nổ dữ dội, cả Đàn Hương cung phảng phất như lại kịch liệt chấn động một lần nữa.

Lô cốt bị đạn rốc-két phá hủy từ bên trong, tường đá ở giữa đổ xụp xuống giống như bột, làm cho nửa bên trên của tòa lô cốt sập xuống, dổ rầm rầm vào trong hoa viên, tất cả binh sĩ quân Hổ Dực ở bên trên cũng rơi xuống, bị cát đá bụi đất bao phủ, tiếng kêu gào vang vọng cả Đàn Hương cung. Trong khói bụi cuồn cuộn, nhưng tên binh sĩ quân Hổ Dực may mắn không bị bắn chết toàn thân đều là cháy xém từ trong đống đổ nát đứng lên, kết quả là bị lựu đạn ném thẳng vào mặt, một lần nữa bắn tung lên, tan thành thừng mảnh nhỏ.

Đám binh sĩ quân Hổ Dực ở toà lô cốt còn lại nhìn thấy cảnh này, không kìm chế được phát ra tiếng kêu quái dị, giống như bên trong sinh ra khủng hoảng cực lớn, xạ kích tức thì yếu đi. Bất thình lình, có tên nhìn thấy Vương Mãnh nâng ống phóng rốc-két lên nhắm chuẩn vào bọn chúng, liền lũ lượt từ trong lô cốt chạy ra, liều mạng rút lui về phía sau.

Quân quân ở bên trong lô cốt cũng từ bên trong lô cốt chạy ra, đuổi đám binh sĩ của mình trở về lô cốt tiếp tục xạ kích, kết quả bọn chúng thường thị bị hạ gục trước, thế là đám binh sĩ càng như nước lũ vỡ đê, tức thì tan đàn xẻ nghé.

Các tay súng bắn tỉa của đội đột kích Bạo Hùng lạnh lùng xạ kích, chuyên môn chọn những quân Hổ Dực trên người có dấu hiệu quan quân tiến hành xạ kích. Không tới năm phút, Từ Lâm Luật đã không còn nhìn thấy bất kỳ một quan quân Hổ Dực thò mặt ra nữa. Binh sĩ quân Hổ Dực mất đi chỉ huy hữu hiệu, chỉ đánh theo bản năng dựa vào ý thức và ý chí của mình để kháng cự, nhưng hiệu quả dĩ nhiên là không thể so với nhau được.

Khi bọn chúng mất đi chỉ huy thống nhất hữu hiệu, bọn chúng hiển nhiên không có được sự anh dũng không hề biết sợ chết như các chiến sĩ của đại lục Y Vân. Mà theo bản năng lựa chọn bỏ chạy. Ở khía cạnh này đã nói rõ, ở đại lục Y Lan, chỉ huy đối với quân đội là quan trọng nhất, cho dù là quân đội có tinh nhuệ hơn nữa, một khi mất đi chỉ huy hữu hiệu, sức chiến đấu của chúng cũng sẽ giảm sút rất nhiều.

Phá hủy hai tòa lô cốt, Du Tiên Phong dựa theo kế hoạch an bài trước đó, thuận theo con đường nhỏ rải đá cuội phía tây bắc tiến lên. Thỉnh thoảng, ở hai bên cũng lác đác xuất hiện thủ vệ của quân Hổ Dực, nhưng trước khi bọn chúng nổ súng, đủ các loại vũ khí trong tay Du Tiên Phong đã phát huy tác dụng trước. Khoảng cách xa thì dùng súng tiểu liên giải quyết, khoảng cách gần thì dùng súng lục Mạt Lai Đức làm thịt, thậm chí khi qua một chỗ rẽ, hắn còn dùng dao găm sọc chết một thủ vệ quân Hổ Dực ở bên mé xông ra.

Bỗng nhiên, Du Tiên Phong nghe thấy có người gào lên như điên: "Các ngươi dừng tay! Nếu không ta giết ả! Không được qua đây, không được qua…"

Du Tiên Phong hơi quay đầu qua nhìn, chỉ nhìn thấy ở bên trong môt tiểu đình đối diện, có một nam nhân đang bóp cổ một nữ nhân, đồng thời tay cầm súng di vào đầu nữ nhân đó. Tên quan quân đó nhìn qua là một quan quân cao cấp của quân Hổ Dực, chính đang gào lên như phát điên.

Du Tiên Phong nhíu mày lại, dựa vào sau lưng một cây Phượng Hoàng, len lén quan sát đối phương. Hắn đã nhìn ra, Khoa Vạn cầm trong tay, chính là súng lục côn xoay do bản thân quân Lam Vũ sản xuất ra. Có lẽ là được những tên gia hỏa của Thái Dương thần giáo tặng cho hắn, ở địa khu Dương Xuyên đạo, có không ít súng lục côn xoay không rõ tung tích. Dựa theo phỏng đoán của ban ngành tính báo, đại bộ phận là do vận chuyển lén ra ngước ngoài.

Hắn mau chóng nhận ra, tên nam nhân kia chính là Khoa Vạn, lãnh đạo tối cao của quân Hổ Dục ở Đàn Huơng cung. Giống như trong tình báo miêu tả. Khoa Vạn đúng là một mỹ nam tử phong độ tiêu sái, vóc người thẳng tắp mà thon dài. Lúc trên người mặc quân phục Y Lệ Nạp thì càng thêm đẹp trai, tinh thần phấn chấn, uy vũ anh tuấn. Khuyết điểm duy nhất là khuôn mặt của hắn có hơi vặn vẹo, giống như là sắp phát điên vậy.

Mà nữ nhân xinh đẹp kia, lại chính là hoàng hậu của Y Lệ Nạp, nữ nhân trên Giang Sơn Tuyệt Sắc bảng, Phượng Lam Vũ.

Đối với dung nhan của nàng đã không cần phải miêu tả nhiều thêm nữa, Du Tiên Phong trừ kinh ngạc vì mỹ mạo của nàng ra, còn tán thưởng sự trấn tĩnh và vững vàng của nàng. Mặc dù có một khẩu súng lục dí lên huyệt thái dương bất kể lúc nào cũng có thể lấy đi sinh mạng của nàng. Nhưng sắc mặt nàng vẫn bình tĩnh, không có chút kinh hoàng nào, thậm chí thấp thoáng còn thấy một quyết tâm tìm cái chết.

Những đội viên đội đột kích tới gần căn đình đều theo tiềm thức dừng bước chân, mỗi người tự tìm kiếm nơi ẩn nấp, đồng thời tìm cơ hội bắn Khoa Vạn. Nhưng Khoa Vạn rất giảo hoạt, lợi dụng trọn vẹn thân hình đầy đặn của Phượng Lam Vũ, đem bản thân ẩn kín phía sau mỹ nữ. Các tay súng bắn tỉa của đội đột kích tay đặt lên cò súng ngắm, nhưng thủy chung không nổ súng.

Duy Tiên Phong không nói gì, chỉ lạnh lùng điều chỉnh lại băng đạn của mình. Trò này của Khoa Vạn, mặc dù sớm đã nằm trong dự liệu của những con Bạo Hùng. Nhưng Khoa Vạn phản ứng thần tốc như thế, hơn nữa phán đoán chuẩn xác mục tiêu công kích, đồng thời dùng mục tiêu này để uy hiếp quân Lam Vũ, đúng là không phải hạng tầm thường.

Khoa Vạn Tựa Hồ rất hài lòng với sự quyết đoán và tàn nhẫn của mình, cười lạnh dữ tợn, hung hãn quát: "Tránh ra, tránh ra, nếu không ta giết ả!"

Du Tiên Phong tiếp tục sửa soạn trang bị của mình, thờ ơ cười lạnh: "Ngươi giết cô ta không được đâu."

Khoa Vạn cười điên cuồng, ngón tay đặt lên cò súng lục côn xoay, cười dữ tợn nói: "Thế ư? Ta không giết ả ư? Vậy ta giết ngay bây…"

Đột nhiên, tựa hồ không biết ở đâu truyền tới một tiếng súng nặng nề, giống như ở địa phương rất xa, tiếng súng nghe có chút quái dị, hình như không hề giống với tất cả tiếng súng của các con Bạo Hùng. Chỉ có Du Tiên Phong mới có thể nghe ra, đó chính là âm thành đặc biệt của súng ngắm Già Lan Mã Thư.

Lưu Thạch!

Trong lòng Du Tiên Phòng thình lình toát ra cái tên này. Nguồn truyện: TruyệnYY.com

Giọng nói của Khoa Vạn ngưng bặt, thần sắc cũng có chút quái dị, tay của hắn chầm chậm từ trên khẩu súng lục côn xoay rời ra, khẩu súng lục rớt đánh choang một tiếng trên mặt đất. Nhưng thần tình của Khoa Vạn, lại tựa hồ như khó có thể tin được, con mắt của hắn màu xanh thẳm, trông vô cùng thâm thúy, mang theo một chút kinh ngạc và hoang mang chậm rãi quay đầu lại, như muốn nhìn rõ phía sau của mình.

Sau lưng hắn, không hề có ai.

Thế nhưng, tất cả mọi người xung quanh hắn, nhất là những con Bạo Hùng, đều có thể nhìn rõ ràng rành mạch, hình như có thứ gì đó xuyên thẳng qua huyệt thái dương của hắn, bắn xuyên qua đầu, tóe ta một bông hoa máu rực cỡ, trong lửa lớn thiêu đốt hừng hực trông càng đặc biệt rực rỡ.

Những giọt máu tươi đẹp bắn lên khuôn mặt Phượng Lam Vũ, diễm lệ vô cùng. Gió nhẹ phất qua, mái tóc trên đầu Phượng Lam Vũ tung bay, khiến cho cảnh tưởng bên trong đình viện tựa hồ đều trở nên quỷ dị.

"Mẹ kiếp! Con mẹ nó, Lưu Thạch! Cứ luôn tranh chén cơm của người khác!" Du Tiên Phong tiếc nuối hạ súng tiểu liên trong tay xuống, không cam lòng chửi rủa.

Dường như nghe được lời chửi bới của hắn, đột nhiên, lại có một tiếng súng từ bên trời xa xôi vang lên. Khoa Vạn lập tức giống như bị người ta rút mất xương sống vậy, đổ xụp ngay xuống mặt đất, không còn chút sinh cơ nào nữa.

Lần này, cuối cùng Phượng Lam Vũ cũng phải giật bắn mình, nàng hoang mang cúi đầu xuống nhìn Khoa Vạn nằm co quắp trên mặt đất.

Du Tiên Phong lại không nhịn được muốn chửi, bất quá cuối cùng vẫn kìm lại được. Phát súng này của Lưu Thạch đã bắn gãy xương sống của Khoa Vạn, làm cho hắn trông có chút giống như những liệt sĩ trong điện ảnh, toàn thân trên dưới trúng mấy trăm viên đạn, còn muốn loáng choạng gắng gượng mấy phút, sau đó nói mấy lời hùng tráng, rồi mới vinh quang ra đi. Mục tiêu bị bắn gãy xương sống, chẳng khác gì một con chó chết nằm trên mặt đất bị bánh xe nghiến qua, tuyệt đối không có cơ hội biểu diễn trước khi chết.

Du Tiên Phong nhìn bốn phía, xông vào bên trong chiếc đình, vừa chạy vừa giờ ngón cái lên, vẫy vẫy trên không, để tó ý kinh trọng với Lưu Thạch. Còn về phần Lưu Thạch có thể nhìn thấy hay không thì hắn cũng không rõ, hắn đúng là không biết nơi ẩn náu của Lưu Thạch.

Phượng Lam Vũ cho dù có trầm tĩnh hơn nữa, cũng không khỏi mặt hoa biến sắc, khuôn mặt nhợt nhạt, thân thể hơi run lên, ngạc nhiên nhìn Du Tiên Phong, vô cùng kinh khủng nói: "Các người là ai? Các ngươi muốn làm cái gì? Ngươi đừng qua đây…"

Du Tiên Phong hạ nòng súng xuống, nói lạnh như băng: "Chúng tôi được Dương Túc Phong phái tới giải cứu cô, mau đi theo chúng tôi."


/769

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status