Phượng Lam Vũ la lên một tiếng thất thanh, sắc mặt vẫn lúc xanh lúc trắng, vẻ mặt vô cùng cổ quái và phức tạp, nhưng con mắt vẫn sáng ngời khác thường. Du Tiên Phong còn cho rằng nàng muốn reo hò hoan hô, chẳng ngờ nàng lại kiên quyết nói: "Hả? Dương Túc Phong, vậy ta không đi theo các ngươi, ta không muốn nhìn thấy y…"
Vựa vặn có một đội viên đội đột kích khác chạy tới, đi ra sau lưng Phượng Lam Vũ.
Du Tiên Phong âm trầm nói: "Phải đi!"
Phượng Lam Vũ quật cường nói: "Ta không đi…"
Lời còn chưa dứt, đội viên đội đột kích Bạo Hùng kia đã bực mình chặt một phát lên cổ của Phượng Làm Vũ, nàng tức thì mềm nhũn người ngã xuống.
Du Tiên Phong trừng mắt nhìn đội viên kia, lạnh lùng nói: "Ngươi làm cái gì thế?"
Đội viên kia nhún vai, hỡ hững nói: "Nữ nhân bị lão đại của chúng ta nhìn trúng, không đi cũng phải đi, khi nào mới tới lượt cô ta lằng nhằng."
Thuận tay chộp một cái, hắn đem thân thể của Phượng Lam Vũ vác lên vai, quay đầu đi luôn.
Du Tiên Phong gãi gãi đầu, muốn nói lại thôi, bất quá cuối cùng quát lên: "Yểm hộ hắn! Rút lui về điểm A!"
Tiếng súng bên trong đình viện Đàn Hương cung vẫn còn tiếp tục, nhưng càng ngày càng thưa thớt, đại bộ phận thủ vệ quân Hổ Dực - Y Lệ Nạp đã bị diệt sạch, chỉ thỉnh thoảng còn mấy tên nấp ở trong những xó xỉnh không ai biết, cũng không dám tùy tiện lộ diện nữa, càng không dám nổ súng bừa bãi làm lộ mục tiêu nữa. Bọn chúng đã bắt đầu cảm giác được, trong chiến đấu tối ngày hôm nay, có thể bảo toàn tính mạng của mình thành công, thì đã là niềm an ủi lớn nhất rồi.
Dưới sự an bài của Du Tiên Phong, xung quanh đi tới bốn đội viên đột kích, yểm hộ lẫn nhau rút lui về điểm a, địa điểm mà bọn họ tập trung rút lui.
Hoàng hậu Phượng Lam Vũ của Y Lệ Nạp đã bị các đội viên của đội đột kích dùng áo mưa chống thấm bọc lại, hơn nữa trên đầu cũng đội vào mũ sắt, tức tốc men theo tuyến được đã được sắp xếp từ trước rút lui, từ đình viện phía đông bắc Đàn Hương cung, chính là tường bao cao lớn nhất của Đàn Hương cung. Những tường bao này đều là dùng giả sơn chất đống mà thành, vô cùng kiên cố. Nhưng các chiến sĩ quân Lam Vũ tới trước đó đã sắp đặt sẵn thuốc nổ dẻo ở phía dưới giả sơn, chỉ cần giật giây một cái, là có thể đem cả tòa giả sơn san thành bình địa, mở ra một lỗ hổng cực lớn. Ở bên ngoài giả sơn, chính là con đường thẳng tắp thông tới bến tàu cửa cảng thành Trầm Hương. Những con Bạo Hùng hành động mạnh mẽ mau lẹ của quân LamVũ này chỉ cần sáu phút là có thể tới được cửa cảng rồi.
Tới khi đó Long Nha chiến hạm 714 do Cận Tài suất lĩnh hẳn là đã dừng ở cửa cảng, chuẩn bị tiếp ứng cho bọn họ rút lui, thậm chí còn có thể cung cấp hỏa lực mãnh liệt chi viện nữa. Vì để tiến hành thành công kế hoạch thâm nhập vào thành Trầm Hương thành của Y Lệ Nạp, ở bên trên mạn thuyền của Long Nha chiến hạm số 714 còn đặc biệt lắp thêm bốn khẩu súng máy, tốc độ bắn rất nhanh. Mưa đạn dồn dập có thể không chế tất cả mục tiêu trong chu vi hai trăm mét xung quanh Long Nha chiến hạm. Truy binh của quân Hổ Dực – Y Lệ Nạp có nhiều hơn nữa, cũng chẳng làm gì được bọn họ.
"Du đội, đại pháo của kẻ địch!" Du Tiên Phong đột nhiên nghe thấy ở bên cạnh có đội viên đột kích lớn tiếng quát lên. Hắn lập tức theo bản năng nằm úp xuống, quả nhiên nghe thấy rầm một tiếng, một quả đạn pháo nổ tung trong đình viện, đem một cây Dạ Lai Hương lâu năm cao vút bắn gãy, cành cây lá cây bay đầy mặt đất.
Du Tiên Phong nâng kính viễn vọng lên nhìn, bốn phía ánh đèn cực kỳ yếu ớt, trong tầm nhìn cơ bản đều là một mảng tối thui, khó khăn lắm cuối cùng mới phát hiện ra từ trong bóng tối dấu vết của khẩu đại pháo kia. Thì ra ở vị trí cách hắn trên ba trăm mét, có một pháo đài cũng bí mật giống như lô cốt trước đó, bên ngoài tòa pháo đài này cũng bao phủ vô số cây leo màu xanh, nhìn qua giống như kiểu là quan tinh đài, nhưng trên thực tế lại là một pháo đài có trang bị bốn khẩu đại pháo.
Từ tiếng nổ của đạn pháo vừa rồi mà xét, những khẩu đại pháo này đều là pháo đồng đen cũ kỹ, sử dụng vẫn là thuốc nổ đen, uy lực phát nổ không lớn. Bất quá, đối với con người mà nói, loại sức nổ này đã đủ làm cho mất mạng rồi. Nếu như không may rơi vào bên cạnh của đội viên đội đột kích nào đó, thương vong là không thể tránh khỏi.
Du Tiên Phong nhìn bốn phía, chỉ có hai đội viên đội đột kích đi theo mình, hắn bình tĩnh phất tay, đưa dấu hiệu tay nhắm chuẩn xạ kích. Một tay súng bắn tỉa của đội đột kích, quỳ ở đằng sau một khối bia đá, nâng súng ngắm lên. Theo cùng một tiếng súng nổ đơn điệu vang lên, binh sĩ Y Lệ Nạp trên pháo đài lục tục kéo nhau ngã xuống, những tên binh sĩ còn lại không thể không hơi cúi đầu xuống. Ở trong bóng tối bọn chúng thậm chí còn nhận không ra đạn tới từ hướng nào.
Du Tiên Phong lợi dùng cơ hội này, thần tốc áp sát pháo đài kia, dùng lựu đạn phá nổ tung cánh cửa sắt của pháo đài, bên trong tức thì tràn ra hơn mười tên quan binh quân Hổ Dực – Y Lệ Nạp, đều bị một trận súng tiểu liên mãnh liệt của Du Tiên Phong bắn gục trên mặt đất. Thi thể lấp kín cửa vào, Du Tiên Phong nhíu mày liên tục ném vào bên trong pháo đài ba quả lựu đạn. Sau một hồi phát nổ dữ dội, bên trong pháo đài đã không còn sinh vật sống nữa.
Lúc này, tay súng bắn tỉa đội viên đội đột kích yểm hộ cũng đã tới nơi. Hai người thuận theo cầu thang xay tròn của pháo đài chầm chậm tiến lên lùng sục, thỉnh thoảng khai hỏa xạ kích, đem kẻ địch đột nhiên xuất hiện bắn chết, một lát sau đã tới được bên trên pháo đài.
Hơn hai mươi tên pháo thủ của quân Hổ Dực – Y Lệ Nạp ngồi trên mặt đất, giơ hai tay lên, trong con mắt mang theo vẻ kinh hoàng nhìn hai đội viên đội đột kích quân Lam Vũ võ trang toàn bộ. Quan quân của bọn chúng vừa kinh hãi vừa phẫn nộ đứng ở bên cạnh, trong tay cầm một thanh loan đao, muốn chiến đấu với Du Tiên Phong, nhưng lại không có đủ can đảm. Bất quá cuối cùng hắn vẫn làm ra vẻ thanh thế gầm lớn một tiếng, giơ loan đao lên, nhào về phía Du Tiên Phong.
Du Tiên Phong cười lạnh lùng, hạ súng tiểu liên xuống, thuận tay móc súng lục Mạt Lai Đức ra, nhắm chuẩn vào trán hắn bắn một phát. Tên quan quân quân Hổ Dực - Y Lệ Nạp tức thì bị bắn bay cả nửa cái đầu, máu tươi và óc phọt ra ngoài, thân hình đổ xuống đánh sầm.
Trong tiếng kêu kinh hãi của những tên pháo thủ kia, Du Tiên Phong lạnh lùng thu súng lục Mạt Lai Đức lại, quay người đi âm trầm nhìn chiến đấu trong đình viện ở phía dưới. Ở bên tai hắn, tiếng súng tiểu liên tạch tạch tạch rít lên, xem lẫn vào đó là tiếng gào thảm thiết của những tên pháo thủ, cuối cùng hoàn toàn không còn tiếng động nào, Du Tiên Phong quay người lại, những tên pháo thủ kia đã bị đội viên đột kích đó xử lý toàn bộ rồi.
"Đi thôi" Du Tiên Phong có chút tiếc nuối nói, bởi vì đột nhiên hắn nhận ra, từ độ cao của pháo đài này nhìn xuống, đình viện của Đàn Hương cung vô cùng xinh đẹp, nhất là những bông hoa cúc màu hoàng kim kia, cho dù dưới ánh sáng yếu ớt, chúng vẫn lộ ra sự tao nhã xao động lòng người, phơi bày muôn vẻ, làm người ta khó quên. Đây là một mảnh đất yên tĩnh, nhưng chiến tranh và máu tươi cứ quấn lấy không rời.
Cùng lúc Du Tiên Phong và Khoa Vạn đối đấu với nhua, Lâm Từ Luật đã tự mình suất lĩnh một tiểu tổ đội viên Bạo Hùng khác chạy tới chỗ ở của Bác Trữ Tây Cách Nạp. Giải cứu Phượng Lam Vũ dĩ nhiên là nhiệm vụ quan trọng, nhưng bắt sống hoặc giết chết Bác Trữ Tây Cách Nạp mới là nhiệm vụ trọng yếu. Dựa theo ý tứ của Dương Túc Phong thì Bác Trữ Tây Cách Nạp còn có giá trị lợi dụng rất lớn. Hắn vốn là đệ nhất nhân dưới trướng của tướng quân Bạch Lệnh, là nhân vật chỉ dưới một người trên hàng vạn người. Chỉ cần hạ được hắn, tướng quân Bạch Lệnh sẽ mất đi một cánh tay vô cùng quan trọng. Đương nhiên nếu như ép được hắn đối đầu với tướng quân Bạch Lệnh, thì sự tình càng thêm mỹ diệu rồi.
Từ Lâm Luật có đôi khi không thể không thừa nhận, là Dương Túc Phong càng ngày càng âm hiểm, đạo lý đối với những thành trì kiên cố thì phải công phá từ trong nội bộ, y nắm vững và vận dùng ngày càng lô hỏa thuần thanh. Nhìn bề ngoài quân Lam Vũ chiến đấu tất nhiên là huy hoàng, nhưng những thủ đoạn ở sau lưng cũng tuyệt đối không ít, hơn nữa có chút cảm giác không từ thủ đoạn. Cũng khó trách được vì trừ quân Lam Vũ ra, chẳng còn ai có ấn tượng tốt với Dương Túc Phong nữa.
Căn cứ vào miêu tả của Thượng Tà, Bác Trữ Tây Cáp Nạp hẳn là ở trong chỗ ở của Phượng Vân Vũ. Ở trong thời gian gần đây, Bác Trữ Tây Cách Nạp cực kỳ say mê nhục thể của Phượng Vân Vũ. Nữ nhân của Phượng gia tựa hồ có loại sức hấp dẫn trời sinh đối với nam nhân, nhất là khi thiên tính dâm đãng của nàng bị moi ra hoàn toàn thì mỗi một nam nhân đều không thể dừng lại được. Chỉ có tướng quân Bạch Lệnh cái loại nam nhân mà công năng nam nhân bị hủy hoại nghiêm trọng này mới bởi vì lực bất tòng tâm mà không thể không tiếc nuối từ bỏ.
Ở ngoài chỗ ở của Phượng Vân Vũ, Lâm Từ Luật đã không nhìn thấy bất kỳ thủ vệ quân Hổ Dực nào nữa, đánh giá qua một chút, hắn liền phát giác ra những tên thủ vệ của quân Hổ Dực đã rút lui toàn bộ vào trong công trình kiến trúc, chuẩn bị dựa vào địa thế để chống cứ. Cuộc chiến ở Đàn Hương cung đã tiến hành được ước chừng mười một phút rồi. Với sự tinh minh và bình tĩnh của Bác Trữ Tây Cách Nạp, hắn hẳn là đã ý thức được hoàn cảnh của mình không ổn rồi, cho nên hiện giờ đang nghĩ mọi cách để tranh thủ thời gian.
Yểm hộ lẫn nhau, các đội viên của đội đột kích Bạo Hùng chầm chầm tiến vào khu công trình kiến trúc này.
Nơi ở của Phượng Vân Vũ vô cùng rộng rãi, hơn nữa cũng hoa lệ cực kỳ. Nơi này vốn là chỗ nương thân của quốc vương Y Lệ Nạp, đã từng vô cùng trang trọng nghiêm túc. Nhưng hiện giờ nó lại thành nơi chốn ô uê dâm đãng nhất. Trên mặt đất là một mảnh hỗn độn, khắp nơi đều đủ những thứ đồ loạn bậy, thậm chí còn có rất nhiều dâm cụ cực kỳ cổ quái, làm người ta mở rộng tầm mắt, nhưng lại không nhìn thấy một người sống nào.
Các đội viên đội đột kích lùng sục một vòng trong các căn phòng, nhưng không phát hiện ra bất kỳ người sống nào. Chỉ nhìn thấy trên tấm thảm trước giường ở phòng ngủ có một nữ nhân nằm đó, trên cố chảy máu, máu tươi đã thấm đỏ tấm thảm. Nữ nhân này đại khái mới chết được vài phút. Khuôn mặt nhìn qua rất tiều tụy nhưng cũng rất diễm lệ, y phục trên người đã bị xé nát. Có khả năng chính Phượng Vân Vũ bị lăng nhục, mà người giết ả, tới tám chín phần là Bác Trữ Tây Cách Nạp.
Song ở trong phòng lại không hề phát hiện ra dấu vết của Bác Trữ Tây Cách Nạp, thậm chí những món vật phậm nhẹ gọn đáng tiền trong cả tòa nhà đều đã biến mất tích rồi. Có một số chỗ dấu vết còn cực kỳ mới mẻ, giống như vừa mới bị lấy đi vậy, bao gồm cả vòng trên cổ tay và dây chuyền trên cổ của Phượng Vân Vũ, còn có vô số những tượng phật làm bằng vàng ròng.
Nhưng, trong thời gian mười một phút ngắn ngủi, Bác Trữ Tây Cách Nạp cũng không có cơ hội chạy ra khỏi Đàn Hương cung.
Điều này có nghĩa là chỉ có một khả năng duy nhất.
Ánh mắt của những đội viên đội đột kích đều chuyển hướng xuống mặt đất.
Lâm Từ Luật đánh miệng cho chiến sĩ ở bên cạnh, từ trong ba lô lấy ra hai khối thuốc nổ dẻo, ném lên mặt đất sau đó đi ra trước, những chiến sĩ khác cũng lấy thuốc nổ dẻo ra, ném lại cùng một chỗ, rồi đi ra ngoài.
Chiến sĩ đội đột kích quân Lam Vũ kia khom lưng xuống, đem tất cả số thuốc nổ dẻo thu thập lại, vun vào với nhau, sau đó căn cứ vào nhu cầu phát nổ bố trí sẵn sàng, hai phút sau toàn bộ đã được chuẩn bị thỏa đáng. Hắn hướng ra bên ngoài ra hiệu là sắp sửa nổ rồi, tiếp theo đó giật giây nổ rồi chạy như bay ra bên ngoài.
Uỳnh uỳnh uỳnh, uỳnh uỳnh uỳnh, uỳnh uỳnh uỳnh….
Liên tục mấy tiếng ầm vang, cả thành Trầm Hương tựa hồ cũng muốn chấn động, trong khói súng tràn ngập, trong ánh lửa dũ dội, cả căn nhà đổ xụp xuống, bốc lên hội đất ngập trời, giống như ngày tận thế đã đến vậy. Khi khói bụi dần dần tan đi, Lâm Từ Luật hài lòng gật gù, chẳng những mặt đất của tòa nhà một phần đã hoàn toàn bị san thành bình địa, tới ngay cả tầng hầm của nó cũng bị nổ ra một cái hố lớn sâu ba mét.
Loại thuốc nổ dẻo này là biến tướng của thuộc nổ TTX, là đồ bộ đội đặc chủng chuyên dùng, uy lực phát nổ cực lớn, tùy tiện một khối cũng có thể nổ sập nửa tòa túi đá. Vụ nổ lần này tổng cộng dùng tới hơn mười khối, uy lực đương nhiên là không thể tầm thường, không đem tầng hầm toàn toàn nổ thành một cái hang động đã là nhân từ rồi.
Bất quá, tầng hầm của tòa nhà này đúng là vô cùng kiên cố, có lẽ nó từng là nơi tị nạn của quốc vương Y Lệ Nạp, cho nên được xây dựng đặc biệt chắc chắn. Vật liệu xây dựng được chọn dùng toàn bộ là đá hoa cương, tầng tầng lớp lớp chất lên nhau mà thành, hơn nữa chống đỡ cho tầng hầm cũng là từng khối đá hoa cương cực dày to lớn. Nếu như không có những thứ thuốc nổ dẻo này, Lâm Từ Luật thực sự còn phải tiêu phí một chút tâm tư để mở nó ra. Nhưng cho dù là như thế, tầng hầm cũng không hoàn toàn bị phá hủy, chỉ làm cho toàn bộ người ở bên trong chấn động ngất đi mà thôi.
Qua kiểm tra, bên trong tần hầm có tổng cộng hơn bốn mươi người, bao gồm cả đám người Bác Trữ Tây Cách Nạp và Cáp Mai Lý, còn cả tùy tùng của bọn chúng, tuyệt đại bộ phấn đã bị chấn động chết tươi trong vụ nổ kịch liệt. Chỉ có Bác Trữ Tây Cách Nạp khả năng là được bộ hạ trung thành che kín lấy, nên chỉ bị sóng chấn động làm cho thất khiếu chảy máu, nhưng vẫn chưa hôn mê hoàn toàn, hắn nằm trong đống người chết, ngây dại nhìn các chiến sĩ quân Lam Vũ từ từ tới gần.
Lâm Từ Luật xem xem qua tầng ngầm, không ngờ lại phát hiện ra không ít hơn sáu khẩu súng lục côn xoay, Những khẩu súng côn xoay này đều là khi xưa Lam Sở Yến muốn dùng để đối phó với Thái Dương thần giáo, khi đó nàng phát một lượng lớn cho những người chống đối với Thái Dương thần giáo, bất kể đối phương là người thế nào, chỉ cần chấp nhận đối nghịch với Thái Dương thần giáo là đều có thể có được miễn phí. Ở trong khu vực Thái Dương thần giáo đã khơi lên một trận gió tanh mưa máu, không biết có bao nhiêu nhân vật trọng yếu của Thái Dương thần giáo đã chết dưới loại súng lục côn xoay này. Kết quả cả Thái Dương thần giáo lớn mạnh dưới sự tấn công đồng loat của các phe thế lực, mau chóng bị tiêu diệt, công của súng lục côn xoay không nhỏ.
Thế nhưng ở trong xung đột không ngừng, Thái Dương thần giáo cũng thu hoạch được không ít loại súng lục côn xoay này, thậm chí có một bộ phận xuất hiện trên chiến trường. Bất quá Lâm Từ Luật đúng là không ngờ tới được có một bộ phận lại có thể xuất hiện ở vương quốc Y Lệ Nạp. Xem ra rất có khả năng dư nghiệp của Thái Dương thần giáo đang ẩn nấp ở Y Lệ Nạp, hoặc là ở ngay thành Trầm Hương. Năm xưa Thái Dương thần giáo bị tiêu diệt, nhưng thủy chung không bắt được giáo chủ Viên Vân Uyên, làm cho Lam Sở Yến lấy làm tiếc nuối. Triển khai lùng sục quy mô lớn ở địa khu Dương Xuyên đạo, nhưng thủy chung không có thu hoạch, hẳn là hắn đã sớm tới Y Lệ Nạp tị nạn rồi.
Lâm Từ Luật tự mình xuống tầng hầm đi một vòng, tới bên người Cáp Mai Lý, nhưng thấy hắn đã bị một đám thủ vệ quân Hổ Dực đè ở phía dưới cùng, mặt dán sát xuống đất, nhìn không ra là sống hay là chết, nhưng trên người hắn đã nhuộm không ít máu tươi, xem ra tựa hồ như đã không còn có thể chết thêm được nữa rồi.
Bên cạnh có đội viên Bạo Hùng nói: "Hắn còn…"
Lâm Từ Luật tức tốc dựng ngón tay giữa lên trước miệng mình, đội viên Bạo Hùng kia lập tức ngậm miệng. Trong mắt có chút nghi hoặc, nhưng lập tức rảo bước lùi ra. Lâm Từ Luật cúi đầu nhìn vị trí Cáp Mai Lý nằm. Bên khóe miệng lộ ra nụ cười khó phát giác, thuận tay lật thi thể của nhưng kẻ khác, đem Cáp Mai Lý vô tình đè ở phía dưới cùng, sau đó mới xoay người đi ra.
Đội viên Bạo Hùng rất nhanh áp giải Bác Trữ Tây Cách Nạp còn ở trong trạng thái ngạc nhiên và hoang mang ra. Hai chân của hắn sớm đã bị sóng chấn động đánh cho không cử động được nữa rồi, chỉ không ngừng run rẩy. Thân thể của hắn cũng mềm như bún, phảng phất xương cốt toàn thân đều bị đánh nát vậy, gần như bị hai đội viên Bạo Hùng cao ráo to lớn xách ra, miệng không ngừng mấp máy, nhưng lại không nói ra được bất kỳ điều gì. Thần sắc của hắn cực kỳ kinh hoàng bất an, nhưng loại thần sắc hoang mang tựa hồ cũng vô cùng nồng đậm.
Lâm Từ Luật lạnh lùng đi tới trước người hắn, dùng tay nâng cằm của hắn lên, làm đầu của hắn bị nhấc lên, ánh mắt dữ đội nhìn chằm chằm vào hắn.
Trong mắt của Bác Trữ Tây Cách Nạp chỉ có một mảng xám xịt, giống như con mắt của người chết.
"Bác Trữ Tây Cách Nạp phải không?" Giọng nói không chút cảm xúc của Lâm Từ Luật chầm chậm vang lên, giống như bị giũa thép mài ra vậy, không có chút biến hóa ngữ điệu nào cũng không có chút trầm bổng nào, làm người ta nghe rất khó chịu.
Quả nhiên Bác Trữ Tây Cách Nạp sắc mặt trở nên càng thêm sợ hãi, hiện giờ đã là lúc rạng sáng, sắc trời tối đen như mực, chỉ có chút ánh đèn yếu ớt từ đằng xa chiếu tới. Các đội viên đội đột kích quân Lam Vũ trên mặt đều bôi vẽ hình ngụy trang màu đen, mỗi người nhìn qua đều giống như truy hồn sứ giả từ trong địa ngục ra vậy, làm người ta tim gan nứt toác.
Bác Trữ Tây Cách Nạp toàn thân trên dưới đều run rẩy, môi càng lúc càng trở nên xám xịt, không ngừng va lập bập, nhưng vẫn không nói được ra. Đột nhiên, đội viên đội đột kích Bạo Hùng tựa hồ ngửi thấy có mùi gì đó khó ngửi bốc ra, nhìn theo nơi bốc ra mùi, thì ra là Bác Trữ Tây Cách Nạp đã kinh hãi quá độ, không khống chế nổi đại tiểu tiện mất rồi.
Lâm Từ Luật xoa xoa mũi, đi tới chỗ trên hướng gió, đánh mắt với đội viên Bạo Hùng ở bên cạnh, người đội viên đó móc ra một cây dao găm sáng loang loáng, chầm chậm dí lên mặt Bác Trữ Tây Cách Nạp, chầm chậm thuận theo khuôn mặt của hắn trượt dần xuống vị trí yết hầu. Hô hấp của Bác Trữ Tây Cách Nạp tức khắc ngừng lại, nhiệt độ toàn thân cũng tức tốc hạ xuống, dường như lập tức muốn ngất đi vậy.
Lâm Từ Luật lạnh lùng nói: "Ngươi có phải là Bác Trữ Tây Cách Nạp không?"
Bác Trữ Tây Cách Nạp mím chặt lấy môi, bộ dạng như đang nghiến răng nghiến lợi, đánh chết cũng không chịu mở miệng.
Trong lòng Lâm Từ Luật vừa tức giận, lại vừa buồn cười. Không ngờ Bác Trữ Tây Cách Nạp lại coi các đội viên đội đột kích Bạo Hùng là câu hồn sứ giả của địa ngục, cho nên có đánh chết cũng không dám mở mồm đáp lại, sợ là mình vừa mở mồm, lập tức sĩ bị câu mất hồn phách mà mất mạng. Vì thế chậm rãi trấn tĩnh lại ngữ khí của mình, chầm chậm trầm giọng nói: "Bác Trữ Tây Cách Nạp, bọn ta không phải là quỷ, bọn ta là quân Lam Vũ, là người của Dương Túc Phong…"
Bác Trữ Tây Cách Nạp nghe lời thình lình quay đầu lại, ánh mắt tức phì phát tán ra vẻ vui mừng vô cùng, nhìn trừng trừng Lâm Từ Luật với vẻ không tin nổi. Động tác này quá mạnh, đội viên đội đột kích quân Lam Vũ ở bên cạnh còn cho rằng hắn muốn phản kháng, theo bảng năng đưa tay ra ấn xuống dưới, tức thì làm thân thể của Bác Trữ Tây Cách Nạp đè bẹp xuống dưới đất. Đau tới mức làm hắn gào lên a a a không ngớt, trong tiếng rắc rắc, tựa hồ bị đè gãy mất mấy cái xương sườn rồi.
Lâm Từ Luật khoát tay, làm hai đội viên Bạo hùng buông hắn ra.
Bác Trữ Tây Cách Nạp thờ phì phò, nằm lỳ luôn dưới đất không nhúc nhích nữa.
Lâm Từ Luật thản nhiên kéo chốt an toàn của súng.
Bác Trữ Tây Cách Nạp lập tức lật người bò dậy, cho dù khi đứng lên vẫn còn loạng chà loạng choạng, nhưng nói gì cũng không dám nằm xuống nữa.
Lâm Từ Luật lạnh lùng nhìn hắn, hờ hửng chơi đùa khẩu súng Mạt Lai Đức trong tay, thâm trầm nói: "Bác Trữ Tây Cách Nạp, không cần giả vờ nữa, nếu ngươi mà muốn sống, thì phải cung cấp thứ gì có giá trị, nếu không…"
Bác Trữ Tây Cách Nạp nhìn qua bốn phía, phát hiện không có sự tồ tại của quân Hổ Dực – Y Lệ Nạp, xung quanh đều là đội viên Bạo Hùng, lập tức lắp bắp nói: "Tôi, tôi, tôi muốn sống… có tình báo quan trọng báo cáo với ngài, nó quan hệ tới sự tồn vong của hạm đội Bắc Hải các vị…"
Lâm Từ Luật cau mày, chậm rãi nói: "Ngươi nghĩ cho kỹ đi, chỉ có một cơ hội này thôi." Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://truyenyy.com
Bác Trữ Tây Cách Nạp khẩn cấp nói: "Tôi biết, tôi biết, tôi nói, tôi nói đây, tin tình báo này nhất định đáng các vị tha cho tôi…"
Lâm Từ Luật lạnh lùng quát: "Nói thừs nhiều thế làm gì! Nói!"
Bác Tữ Tây Cách Nạp vội vàng nuốt một ngụm nước bọt, lắp ba lắp bắp nói: "Bạch… Bạch Lệnh lần này tới quần đảo Đại Cáp Mã, là, là muốn…"
Sắc mặt Lâm Từ Luật dần dần trở nên âm trầm.
Căn cứ vào miêu tả của Bác Trữ Tây Cách Nạp, hải tặc Ca Âu và tướng quân Bạch Lệnh đang chuẩn bị bí mật thi hành một âm mưu với hạm đội Bắc Hải hải quân quân Lam Vũ. Mà cái âm mưu này tương đối độc ác, nếu không phải là biết trước, quân Lam Vũ thực sự có khả năng mắc lừa.
Thì ra hải tặc Ca Âu cũng ý thức được sự uy hiếp của hạm đội Bắc Hải hải quân Lam Vũ đối với bọn chúng, mặc dù hạm đội Bắc Hải còn chưa chính thức giao chiến với hải tặc Ca Âu, nhưng do hải quân quân Lam Vũ liên tiếp thắng lợi ở đảo Sùng Minh và biển San Hô, đã khơi lên sự chú ý cao độ của hải tặc Ca Âu. Bọn chúng phái rất nhiều thám tử đi dò là tin tức của hạm đội Bắc Hải. Bọn chúng tin chắc, trong tương lai không xa, hạm đội Bắc Hải hải quân quân Lam Vũ sẽ tạo thành uy hiếp cực lớn với hải tặc Ca Âu, cho nên bọn chúng quyết định tiên hạ thủ vi cường. Diệt trừ hạm đội Bắc Hải của quân Lam Vũ trước.
Thế nhưng trong lần chiến đấu tập kích cảng Mễ Luật lần trước, hải tặc Ca Âu tổn thất nặng nề. Bọn chúng cũng hiểu ra muốn tiến vào Linh Đình Dương công kích hạm đội Hắc Hải của quân Lam Vũ là không thực tế. Hải tặc Ca Âu am hiểu tác chiến cơ động tầm xa trên biển không thể triển khai hữu hiệu. Hơn nữa hạm đội Bắc Hải của quân Lam Vũ còn có pháo hỏa trên bờ phối hợp, cho dù đánh không nổi hải tặc Ca Âu cũng có thể tức tốc rút lui về cảng Mễ Luân, để pháo hỏa bên bờ biển yểm hộ hữu hiệu.
Pháo bờ biển ở cảng Mễ Luân đều là pháo trái phá cỡ nòng 100 ly, tầm bắn xa, uy lực lớn. Hơn nữa số lương rất nhiều, ít nhât có trên năm mươi khẩu, dưới loại hỏa pháo che trời lấp đất này, dù là tốc độ của thuyền buồm hình tam giác kiểu Bắc Hải của hải tặc Ca Âu có nhanh hơn nữa, cũng không thể tránh đươc hỏa pháo oanh tạc, tất nhiên sẽ tổn thất nghiêm trọng. Hải tặc Ca Âu lần trước lỗ mãng xông vào cảng Mễ Luân, đã bị thiệt một vố lớn, hơn ba mươi chiếc thuyền buồm hình tam giác kiểu Bách Hải, dưới lượt oanh tạc đầu tiên của hỏa pháo bờ biển quân Lam Vũ, đã bị đánh chìm mất một phần ba. Hải tặc Ca Âu thấy tình thế không ổn đã vội vàng rút lui, cuối cùng chỉ còn một phần ba số thuyền mang theo thương tích đầy minh thoát khỏi cảng Mễ Luân. Kết quả lại bị hạm đội Bắc Hải quân Lam Vũ truy kích, chỉ có sáu chiếc thuyền hải tặc chạy về biển Ca-ri-bê thành công, được may mắn sống sót.
/769
|