Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu

Chương 230

/769


Hải tặc Ca Âu hoành hành biển Ca-ri-bê đương nhiên không nuốt được cơn giận này. Trong quá khứ ba bốn chục năm trước, từ sau khi Đường Lãng chết, bọn chùng còn chưa từng bị thảm bại như thế này. Cho nên bọn chúng hận quân Lam Vũ tới tận xương, hận không thể ăn sống nuốt tươi Dương Túc Phong và Đặc Lan Khắc Tư. Nhưng thấy rằng Linh Đình Dương bọn chúng đã không dám tùy tiện tiến vào, vì thế bề ngoài không có chút động tĩnh gì, nhưng lại sắp đặt một âm mưu trọng đại ở đằng sau, chuẩn bị tiến hành kế hoạch dụ rắn ra khỏi hang.

Mục đích chủ yếu của kế hoạch dụ rắn rời hang này chính là nhử cho hạm đội Bắc Hải quân Lam Vũ tiến công Y Lệ Nạp, sau đó hải tặc Ca Âu đặt phục binh nửa đường, tập trung lực lượng có tính áp đảo, đánh một trận tiêu diệt hạm đội Bắc Hải của quân Lam Vũ.

Vì đạt được mục đích, hải tặc Ca Âu muốn tướng quân Bạch Lệnh dựng ra một tính thế giả, đó chính là vương quốc Y Lệ Nạp dưới sự thống trị của hắn đã sắp sụp đồ, bất kỳ lúc nào cũng có khả năng bị người khác thay thế. Cục thế của Y Lệ Nạp cũng bắt đầu chìm vào trong hỗn loạn, các loại thế lực chống tướng quân Bạch Lệnh không ngừng phát động phản kháng, khởi nghĩa của nhân dân cũng nổi lên không ngớt, rất có nguy cơ sụp đổ.

Dưới cục thế như vậy, quân Lam Vũ vì ảnh hưởng của tỷ muội Phượng Thải Y, có khả năng thừa cơ suất binh tới Y Lệ Nạp. Một là nhân cơ hội bình định cục thế của Y Lệ Nạp, đoạt lại chính quyền bị tướng quân Bạch Lệnh cướp mất, tiêu diệt tướng quân Bạch Lệnh cùng với các thế lực đi theo. Hai là vì giành lấy một chỗ đứng chân của quân Lam Vũ trên đại lục Y Lan, chuẩn bị sẵn sàng để sau này đổ bộ lên đại lục Y Lan.

Nếu như quân Lam Vũ mắc lừa xuất binh, như vậy hải tặc Ca Âu sẽ bị mật ào ạt nam hạ, thiết lập vòng mai phục trên mặt biển Linh Đình Dương thông tới Y Lệ Nạp. Làm một lưới hốt trọn ổ quân Lam Vũ, triệt để giải quyết nỗi lo về sau. Để đảm bảo thắng lợi của chiến dấu, hải tặc Ca Âu thậm chí còn tập trung bốn lực lượng hải tặc lớn hiệp đồng tác chiến, đây là hành động quy mô lớn chưa từng có.

Lâm Từ Luật nghe vậy trong lòng cũng hơi giật mình.

Âm mưu này của hải tặc Ca Âu, đúng là có khả năng thành công.

Chuyện Phượng gia tỷ muội quan tâm tới Y Lệ Nạp, đã là điều tất cả mọi người đều biết. Dưới sự nỗ lực của các nàng, Dương Túc Phong đúng là có khả năng sẽ lựa chọn đổ bộ lên Y Lệ Nạp, từ đó khiến cho hạm đội Bắc Hải rơi vào cạm bẫy do hải tặc Ca Âu dày công dựng nên.

Cho tới ngày nay, quân Lam Vũ từ trên xuống dưới, từ tướng quân cho tới binh sĩ, đều đã ý thức được rõ ràng. Trong tương lai không xa, quân Lam Vũ sẽ chính thức độ bộ lên đại lục Y Lan, toàn diện tham gia vào chiến sự tranh bá đại lục Y Lan.

Trải qua cân nhắc và lựa chọn trên nhiều phương diện, tuyến đường quân Lam Vũ đổ bộ lên đại lục Y Lan có ba cái. Đổ bộ lên địa khu Kim Xuyên đạo của đế quốc Đường Xuyên sau đó đánh thẳng vào phụ cận kinh đô Ni Lạc Thần đối kháng với quân đội nước Mã Toa. Một đường là lấy đảo Sừng Minh làm căn cứ, vướt qua mấy nghìn kilomet của biển San Hô, đổ bộ trực tiếp lên địa khu Ngân Xuyên đạo, đả kích quyết liệt uy thế của Xích Luyện giáo, đồng thời lấy Ngân Xuyên đạo làm cơ sở xây dựng căn cứ của quân Lam Vũ ở đại lục Y Lan. Con đường cuối cùng chính là vượt qua biển Ca-ri-bê, đổ bộ lên vương quốc Y Lệ Nạp, lấy vương quốc Y Lệ Nạp làm căn cứ phát triển về phía nam.

Mỗi một tuyến đường đổ bộ đều có lợi hại riêng, hiện nay cao tầng của quân Lam Vũ còn chưa suy nghĩ rõ ràng, cũng chưa đưa ra quyết định cuối cùng. Nhưng, không có gì phải nghi ngờ, cách nghĩ đổ bộ lên vương quốc Y Lệ Nạp là rất hấp dẫn, mặc dù giữa quá trình đó phải vượt qua biển Ca-ri-bê hung hiểm, cần phải đánh bại sự ngăn cản và tập kích của hải tặc Ca Âu. Nhưng một khi quân Lam Vũ tập trung trên bốn đơn vị hạm đội hải quân tại biển Ca-ri-bê, vẫn có thể chống lại hải tặc Ca Âu, ít nhất có thể đảm bảo an toàn cho đội thuyền vận chuyển. Hơn nữa, đổ bộ lên Y Lệ Nạp cũng rất nhiều cái lợi.

Y Lệ Nạp vốn là thiên hạ của Phượng gia. Thế lực Phượng gia ở Y Lệ Nạp thâm căn cố đế, sau khi đổ bộ có thể tức tốc tiến vào trạng thái sẵn sàng, cơ cấu quốc gia cũng có thể vận chuyển hiệu quả. Hơn nữa, xung quanh Y Lệ Nạp cũng không có thế lực cường đại đối địch, có lợi cho quân Lam Vũ đứng vững chân, không dễ dàng bị kẻ địch đuổi trở về đại hải, còn có một điều vô cùng quan trọng chính là Y Lệ Nạp ở gần hành lang Á Sâm.

Hành lang Á Sâm chẳng những là trung tâm phía bắc của đại lục Y Lan, có vị trí chiến lược trọng yếu hơn nữa còn là nơi sản xuất lương thực.

Đối với bất kỳ một quốc gia và quân đội nào mà nói, lương thực đều là vật tư không thể thiếu, rất nhiều lúc có thể làm người ta phát điên, thậm chí làm ra phán đoán thiếu sáng suốt, nhất là đối với quân Lam Vũ thiếu thốn lương thực dài hạn thì lương thực có tầm ý nghĩa quan trọng khó dùng lời mà nói được. Sức dụ hoặc của hành lang Á Sâm đối với Dương Túc Phong tuyệt đối còn hơn cả Tinh Tuyệt nữ vương đứng thứ nhất trên Giang Sơn Tuyệt Sắc bảng. Vì lương thực của hành lang Á Sâm, hắn rất có khả năng suy tính xuất binh Y Lệ Nạp.

"Các ngươi nằm mơ đi." Lâm Từ Luật lãnh đạm nói, bề ngoài không chút đem lời của Bác Trữ Tây Cách Nạp đặt vào trong mắt.

Sự tích cực của Bác Trữ Tây Cách Nạp tức t hị bị đả kích lớn.

Lâm Từ Luật tiếp tục lạnh lùng nói: "Mặc dù cái bí mật này đối với quân Lam Vũ bọn ta tác dụng không lớn, nhưng nể phân lượng thành tâm thành ý của ngươi. Mặc dù ta tha cho ngươi nhưng về sau phải hợp tác cho tốt với Thư Lỗ Khắc, đừng nên cô phụ cái mạng nhỏ của ngươi."

Bác Trữ Tây Cách Nạp sắc mặt tức thì tái lại, sợ hãi nhìn Lâm Từ Luật, lại lần nữa lắp ba lắp bắp nói: "Thư, Thư Lỗ Khắc."

Lâm Từ Luật cười lạnh lùng, dửng dưng nói: "Người ta thường bảo ngươi là kẻ thông minh nhất trong thuộc hạ của tướng quân Bạch Lệnh, sao ngươi lại không hiểu ra. Nếu như không phải Thư Lỗ Khắc sớm đã có liên hệ với chúng ta, ra sức xúi giục động binh với vương quốc Khang Thư, đem chủ lực quân Hổ Dực các ngươi điều động tới phương nam, thì bọn ta có thể dễ dàng tấn công thành Trầm Hương không? Không có hắn yểm hộ vào thành, ngươi có thể dễ dàng trở thành tù binh của bọn ta không? Kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt, câu nói ngay ngươi không thể không biết chứ?"

Sắc mặt Bác Trữ Tây Cách Nạp lúc thì xanh lúc thì trắng, biến đổi không ngừng, hắn bỗng nhiên thấy trong não mình lúc thì là một mảng trắng xóa, trống rỗng tựa hồ chẳng có thứ gì. Nhưng lúc lại giống như nhét đầy những thứ lộn xộn lung tung cả lên, một chút không gian cũng không có. Hắn mơ mơ hồ hồ nhận thấy lời của Từ Lâm Luật có chỗ nào đó không ổn, nhưng lại nghĩ không ra nguồn cơn.

Trong đầu của hắn, cứ lặp đi lặp lại toàn là lời của Lâm Từ Luật. Không ngờ Thư hắc Lỗ lại sớm đã câu kết với quân Lam Vũ, chẳng trách hắn khuyên giục tướng quân Bạch Lệnh động binh với vương quốc Khang Thư tích cực như vậy. Mới ban đầu còn cho rằng hắn muốn thể hiện tranh công, không ngờ thì ra lại ngầm giấu tâm cơ.

Đột nhiên, hắn nghe thấy Lâm Từ Luật lạnh lùng hừ một tiếng khinh miệt, tựa hồ đang chế nhạo hắn ngây thơ và không biết tự lượng sức.

"Kiểm tra tỉ mỉ cả chiến trường một lượt đi, đừng để lưu lại bất kỳ kẻ sống nào, nếu không sẽ rất bất lợi với Thư Lỗ Khắc, quân hàm của hắn còn cao hơn ta đấy!" Lâm Từ Luật không để ý tới Bác Trữ Tây Cách Nạp giống như thất thần, nhỏ giọng nói, vì thế mấy đội viên Bạo Hùng kiểm tra lại một lượt thi thê khắp tầng hầm, nhưng khi mỗi lần bọn chúng kiểm tra tới thi thể của Cáp Mai Lý, Lâm Từ Luật đều lặng lẽ để bọn họ rời đi.

Cáp Mai Lý ẩn thân dưới đống thi thể không hề bị chết, thậm chí hiện giờ thần trí còn rất tỉnh táo, lời của Lâm Từ Luật hắn đã hoàn toàn nghe được. Đương nhiên là khi nghe thấy Thư Lỗ Khắc sớm đã đầu kháo quân Lam Vũ, trong đầu Cáp Mai Lý nổ uỳnh một tiếng, gần như muốn ngất đi.

Hắn thật khó mà tin được, Thư Lỗ Khắc lại có thể câu kết với quân Lam Vũ. Song, hắn lại không thể không tin tưởng, tất cả những điều này trừ phi là trùng hợp, nếu không tuyệt đối không có lý do oan uổng cho Thư Lỗ Khắc. Không có sự giúp đỡ của hắn, quân Lam Vũ đúng là không thể tới được thành Trầm Hương, trên mặt biển đã bị hải tặc Ca Âu phong tỏa rồi, bọn họ chỉ có thể tiến vào từ trận địa phòng ngự của Thư Lỗ Khắc, hơn nữa mang theo giấy thông hành của Thư Lỗ Khắc, mới có thể thuận lợi trà trộn vào thành Trầm Hương.

Càng nghĩ càng phẫn nộ, càng nghĩ càng kích động. Cáp Mai Lý thực sự ngất đi. Trước khi hôn mê, hắn phát thệ, mình nhất định phải đem bí mật này báo cáo cho tướng quân Bạch Lệnh biết, để tên tiện nhận Thư Lỗ Khắc này tiếp thụ trừng phạt của phản đồ. Hắn nhất định phải chiếm lấy hai nữ nhi trẻ tuổi xinh đẹp của Thư Lỗ Khắc làm của riêng. Hắn thích nhất là những cô gái nhỏ mười hai mười ta buổi hồn nhiên trong sáng đó.

Thế nhưng, Cáp Mai Lý không hề biết rằng, Lâm Từ Luật và Du Tiên Phong sớm đã phát giác ra sự tồn tại của hắn, những lời này là cố ý nói cho hắn nghe. Về phần những lời này về sau có thể mang tới hiệu quả như thế nào, thì phải xem Cáp Mai Lý thêm dầu thêm mỡ ra sao, vì bản thân tẩy sạch sai lầm. Còn về phần Thư Lỗ Khắc bất hạnh kia thì chẳng còn cách nào khác, nếu như hắn còn muốn sống, thì chỉ có chống lại tướng quân Bạch Lệnh thôi. Tướng quân Bạch Lệnh dứt khoát sẽ không cho phép bất kỳ kẻ có hiềm nghi nào nắm giữ chủ lực của quân Hổ Dực.

Bất kể quan hệ giữa bọn chúng như thế nào, nhưng có một điểm có thể khẳng định là, về sau Y Lệ Nạp sẽ không còn là môt khối thép dưới sự thống trị của tướng quân Bạch Lệnh nữa. Khe nứt của nó sẽ càng ngày càng lớn, cho tới khi bản thân hoàn toàn nứt vỡ. Tới khi đó quân Lam Vũ có thể dễ dàng phá hủy khối thép đã chia năm xẻ bảy này, thiết lập nên một thế giới mới.

Cho tới tận khi đám Từ Lâm Luật đi hết cả rồi, Cáp Mai Lý mới tỉnh táo lại, suy nghĩ hồi lâu mới dám thận trọng chui ra. Nhưng hắn mau chóng phát hiện ra, trong Đàn Hương cung, vẫn thi thoảng có đội viên đội đột kích quân Lam Vũ vượt qua, hắn chỉ đành tiếp tục vùi trong đống người chết, để tránh chết không nhắm mắt.

Những đội viên đội đột kích quân Lam Vũ đi qua bên người Cáp Mai Lý, đều là chấp hành các loại nhiệm vụ khác nhau.

Dựa theo kế hoạch tác chiến ban đầu, đội đột kích Bạo Hùng tổng cộng phân thành tám tiểu tổ công kích khác nhau, mỗi tiểu tổ sáu người. Sau khi xâm nhập vào ba lớp cửa, lập tức phân ra bốn phương tám hướng, chạy về các mục tiêu khác nhau. Thủ vệ quân Hổ Dực trong Đàn Hương cung gặp phải công kích từ các phương hướng khác nhau, ứng phó lại trở nên cật lực hơn nhiều, dưới sự yểm hộ của hỏa lực đan xen nhau, mau chóng bị diệt trừ sạch sẽ.

Mặc dù thủ vệ quân Hổ Dực tiến tới tăng viện càng ngày càng nhiều, nhưng bọn chúng đều bị tắc ở phụ cận cửa cung. Quân Hổ Dực tới được Đàn Hương cung càng ngày càng nhiều nhưng thủy chung không có cách nào đột nhập và Đàn Hương cung, chỉ đành tuần tra ở phụ cận cửa cung, lo lắng suông. Phụ trách chỉ huy quân đội tăng viện cho Đàn Hương cung, chính là một tên thủ hạ tâm phúc khác của tướng quân Bạch Lệnh đó là Đa Nặc Vạn, mặc cho hắn nổi trận lôi đình thế nào, nhưng cũng chẳng có cách nào.

Tường bao chung quanh Đàn Hương cung đều vô cùng cao lớn, hơn nữa bố trí đầy dây kẽm gai, căn bản là không thể vượt qua, hơn nữa chỉ có môt cái cửa ra vào duy nhất. Lâm Từ Luật đã chuyên môn an bài một tiểu tổ súng máy yểm hộ. Dưới sự xạ kích đan xen lẫn nhau của ba khẩu súng máy, quân binh quân Hổ Dực đổ gục từng mảng, thủy chung không thể vượt qua giới hạn lấy nửa bước, tới cuối cùng, Đa Vạn Nặc không có cách nào chỉ đành hạ lệnh bộ đội bắt đầu phong tỏa con đường ra vào này. Hắn nghĩ quân Lam Vũ nếu đã tiến vào bằng con đường này, một lát nữa nhất định sẽ phải đi ra từ nơi này. Mình lấp kín nơi này, hoàn toàn có thể lấy tĩnh chế động bắt ba ba trong rọ.

Chỉ tiếc rằng Đa Nặc Vạn không biết, quân Lam Vũ đã sớm an bài thuốc nổ sẵn ở một phương hướng khác rồi.

Đội đột kích Bạo Hùng ngoại trừ truy sát đám người Bác Trữ Tây Cách Nạp, còn cả giải cứu hoàng hậu Phượng Lam Vũ của Y Lệ Nạp ra, thì các tiểu tổ khác thuần túy chỉ là giết người phóng hỏa, đốt phá cướp bóc, tạo ra hỗn loạn, làm kẻ địch không thể nào phán đoán chuẩn xác mục tiêu công kích. Bọn họ tàn phá bừa bãi trong Đàn Hương cung, làm cho gà bay chó chạy, tiếng thét, tiếng kêu gào, nối liền không dứt.

Mục tiêu của đội đột kích do Long Tiên suất lĩnh chính là phòng công đức của Đàn Hương cung, nơi đó chứa tích trữ bao năm của hoàng thất Y Lệ Nạp. Quốc vương các triều đại của Y Lệ Nạp đều là tín đồ phật giáo thành kính, thích đem tất cả kim ngân tài bảo giá trị liên thành chất đống trong phòng công đức, để làm lễ vật hiến cho Như Lai Phật Tổ của Phật giáo, cầu khấn Phật tổ phù hộ cho chính quyền của mình có thể kéo dài đời đời kiếp kiếp. Trải qua nhiều năm tháng tích lũy, bên trong phòng công đức đã tích lũy không ít châu báu quý hiếm. Tới sau này, phòng công đức cũng tự nhiên mà thành chỗ Y Lệ Nạp thu giữ những vật báu hiếm có.

Sau khi tướng quân Bạch Lệnh khống chế chính quyền Y Lệ Nạp, cảm thấy Đàn Hương cung đã hoàn toàn nằm trong sự kiếm soát của hắn, cho nên không đem châu báu chuyển đi. Hơn nữa, nói thật ra hắn cũng chẳng thiếu tiền lắm, có nước Y Lan và hải tặc Ca Âu chống lưng cho hắn, cung cấp tài chính cho hắn. Nên hắn chẳng có ý đồ gì với châu báu của phòng công đức. Không ngờ rằng có một kẻ tham lam hơn hắn nhiều, nhớ mãi không quên kim ngân tài bảo ở bên trong, hạ lệnh đội đột kích Bạo Hùng nhất định phải nhét đầy bao trở về. Nguồn: http://truyenyy.com

Cái tên tham lam đó tất nhiên là Dương Túc Phong.

Long Tiên vô cùng quen thuộc với Đàn Hương cung, suất lĩnh sáu đội viên đội Bạo Hùng lượn tây vòng đông, mau chóng tới được chỗ phòng công đức, nhưng nhìn thấy nơi này đã không có một ai, song lại nằm đó không ít thi thể. Nhìn cẩn thận những thi thể này, thì những thi để đó không phải bị đạn lạn bắn chết, ngược lại giống như chết dưới cao thủ võ công, không có chút ngoại thương nào, dù là khóe miệng chảy máu, hiển nhiên là bị đánh nát nội tạng mà chết.

"Có cao thủ, mọi người cận thận." Long Tiên thận trọng nhắc nhỏ.

Yểm hộ lẫn nhau, đội viên đội đột kích Bạo Hùng chầm chầm tiện vào phòng công đức, nhưng không phát hiện dấu vết của bất kỳ người nào.

Các đội viên đội đột kich đều dùng ánh mắt ngạc nhiên nhìn Long Tiên.

Long Tiên chính đang muốn lên tiếng, thình lình cảm thấy sau lưng có tiếng gió, hơn nữa thế tới cực kỳ dữ dội, không cần suy nghĩ hắn lập túc úp sấp người xuống, đồng thời lăn mình trên mặt đất, ngồi xổm dậy, tay cầm súng lục Mạt Lai Đức tìm kiếm mục tiêu.

Mục Tiêu lóe lên rồi biến mất, căn bản không nhìn rõ. Cứ như là một ảo ảnh.

Đội viên đôi đột kích Bạo Hùng vừa rồi bên cạnh Long Tiên không kịp phòng bị, đã trúng một đấm của ảo ảnh vào ngực, tức thì miệng phun máu tươi, chết ngay tại chỗ. Súng tiều liên trong tay hắn cũng bị ảo ảnh đập nát, đạn ở bên trong băng bay múa trên lưng chừng không.

Bỗng nhiên có người kêu lên: "Viên Vân Uyên!"

Trong lòng Lăng Tiên ngẩn ra, hướng về phía ảo ảnh bóp cò, nhưng không thu được hiệu quả.

Các đội viên đội đột kích Bạo Hùng cúng bắn loạn lên, nhưng cũng không bắn trúng.

Không ai ngờ được rằng, Viên Vân Uyên lại có thể xuất hiện trong Đàn Hương cung, hơn nữa lại xuất hiện ở phòng công đức này. Xem ra Viên Vân Uyên cũng ngấp nghé những thứ châu báu này lâu rồi. Trước khi các đội viên đội đột kích Bạo Hùng tới, rất có khả năng là hắn giống tên trộm lén la lét lút, chính đang lúc chọn những châu báu thể tích nhỏ nhất nhưng giá trị nhất ở nơi này.

Nhờ năm xưa ở địa khu Mỹ Ni Tư, Viên Vân Uyên oai phong một cõi, muốn cái gì là có cái đó, những số châu báu này hắn còn chẳng để vào mắt. Nhưng Thái Dương thần giáo đã bị quân Lam Vũ đánh cho tan tác, tan thành khói bụi rồi. Tất cả tích trữ đều bị một mồi lửa đốt sạch, hiện giờ hắn đã hai bàn tay trắng, cho nên muốn thừa cơ hội hỗn loạn, nhân nước đục thả câu, lấy đi món đồ giá trị nhất đề phòng thân, chẳng ngờ rằng, quân Lam Vũ lại có thể tới nhanh như thế.

Trong nhất thời hắn còn chưa ý thức được, trừ bản thân hắn ra, còn có người rất nhớ tới những thứ bên trong này.

"Đi ra bên ngoài." Long Tiên theo bản năng gầm lên, cầm súng tiểu liên điên cuồng bóp cò, phụ trách yểm hộ đoạn hậu.

Không gian bên trong phòng công đức quá chật hẹp, không lợi cho quân Lam Vũ phát huy hỏa lực, ngược lại cấp cho Viên Vân Uyên thân thủ linh hoạt cơ hội cực lớn.

Các đội viên đội đột kích lập tức yếm hộ lấn nhau rút ra khỏi điện thờ, Viên Vân Uyên như ảnh tùy hình bám theo.

Đám người Long Tiên bình tĩnh nổ súng đánh trả.

Động tác của Viên Vân Uyên rất nhanh, ở giữa không trung linh hoạt di chuyển nhảy tránh, liên tục né được mấy lượt mưa đạn, đạn cứ luôn bắn ở chỗ sau người hắn, đem cành cây lá cây ào ào bắn tung lên, nhưng thủy chung không thể làm thương tổn tới hắn một chút nào.

Long Tiên không thể không bội phục đối phương võ công cao siêu. Nhưng hắn cũng chẳng phải ăn chay, tuyệt đối không chấp nhận cúi đầu nhận thua, cho nên đạn cũng dồn dập theo thân ảnh của Viên Vân Uyên lướt qua, chỉ thiếu một chút nữa là bắt kịp Viên Vân Uyên. Nhưng đột nhiên, hắn nghe thấy "cạch" một tiếng, đạn ngừng tuôn ra, cúi đầu nhìn lại thì ra đã bắn hết đạn rồi.

Long Tiên vội vàng thay băng đạn, nhưng bất thình lình khóe mắt nhìn thấy Viên Vân Uyên hú dài một tiếng, thân thể nhảy lên cao, giống như chim ưng bắt gà bổ xuống Long Tiên. Bóng đen tức tốc biến lớn trước mặt hắn. Động tác của đối phương như sét đánh không kịp bưng tai, Long Tiên chỉ đành nâng báng súng tiểu liên lên, chuẩn bị đấu cứng với đối phương.

Thế nhưng, trong lòng hắn biết rằng, báng súng tuyệt đối không thể kháng cự được nằm đấm của Viên Vân Uyên. Đại sự xong rồi, ở trong chớp mắt đó, không ngờ hắn cảm thấy một chút tuyệt vọng, một chút không cam lòng. Nếu như còn một phát đạn, hắn cũng có thể làm Viên Vân Uyên ôm đầu bỏ chạy.

Chỉ tiếc là, viên đạn cuối cùng cũng không còn nữa.

Nhưng bất thình lình, Long Tiên nghe thấy một tiếng súng đặc biệt nặng nề, tựa hồ đánh nát sự thất vọng trong lòng hắn.

Ở giữa không trung thần sắc của Viên Vân Uyên kinh ngạc hết sức, tựa hồ toàn thân run lên kịch liệt, thân thể đóng băng giữa không trung, từ trên cao nhìn khắp mặt đất. Ba giây sau, đầu hắn gục xuống, sau đó ngã xuống, giống như bóng cao su xì hơi vậy, rơi xuống trước mặt Long Tiên, đã không còn hơi thở nữa.

Long Tiên sợ tới toàn thân toát hết mồ hôi lạnh, chỉ cảm thấy sống lưng lạnh buốt, một lúc lâu sau mới phản ứng lại. Hiểu ra một chân của mình đã bước vào quỷ môn quan. Lau mồ hôi lạnh trên trán, Long Tiên thử dùng chân đá lên Viên Vân Uyên, nhưng không hề có chút phản ứng nào.

Hắn hồ nghi ngồi xuống, mới phát hiện bên dưới y phục của Viên Vân Uyên có máu tươi chảy ra, dùng dao găm cắt ra xem, liền hiểu ra.

Một viên đạn không lệch chút nào bắn gãy xương sống của Viên Vân Uyên.

Chính đang kinh hãi, Du Tiên Phong cầm một khẩu súng ngắm không biết là đoạt được từ trong tay ai, mặt âm trầm đi tới bên người Long Tiên, nhìn qua thi thể trên mặt đất, không khỏi nhún vai thở phào. Lạnh lùng cười nói: "Đã bảo ngươi đừng có thích chơi trội quá… Lưu Thạch, con mẹ nó nhà ngươi lại cướp mục tiêu của ta!"

Nhưng hắn không thể không thừa nhận, ở ngoài mấy trăm mét, bắn trúng mục tiêu vận động ở tốc độ cao, bản thân mình còn kém một chút xíu.

Dù là khoảng cách chỉ có một chút xíu đó thôi, nhưng quyết định địa vị không thể sánh được của Lưu Thạch trong những tay súng bắn tỉa.

Ở chỗ giả sơn phía đông bắc của Đàn Hương cung, các đội viên của đội đột kích Bạo Hùng đã tới đủ. Kiểm kê qua nhân số, chỉ có một chiến sĩ hi sinh dưới tay của Viên Vân Uyên, còn những người khác đều bình yên vô sự. Hoàng hậu Phượng Lam Vũ của Y Lệ Nạp đã được cứu ra, nhưng thật đáng tiếc, cháu của nàng, nam đinh duy nhất của Dận gia, lại bất hạnh chết dưới đạn lạc.

Lâm Từ Luật ánh mắt âm u nhìn chằm chằm Bác Trữ Tây Cách Nạp, lạnh lùng nói: "Bác Trữ Tây Cách Nạp, đề nghị vừa rồi của ta, ngươi suy nghĩ thế nào rồi?"

Bác Trữ Tây Cách Nạp toàn thân run rẩy nói: "Tôi, tôi, tôi… tướng quân Bạch Lệnh trở về khẳng định sẽ không tha thứ cho tôi, tôi không dám làm chuyện như vậy đâu… tôi, tôi, tôi…"

Lâm Từ Luật lạnh lùng nhìn hắn chằm chằm không nói một lời.

Bác Trữ Tây Cách Nạp nuốt ực một ngụm nước bọt, sắc mặt càng lúc càng đỏ, giống như nín nhịn lắm rồi, thờ phì phò nói: "Các người nói thực đấy chứ? Các người sẽ không lừa tôi? Các ngươi…"

Lâm Từ Luật lạnh lùng nói: "Cho dù chúng ta có không nói thật, ngươi tốt nhất cũng phải coi là thật mà làm, nếu không ngươi không có cơ hội sống sót đâu."

"Vậy… hiện giờ tôi phải làm gì?"

"Cung cấp danh sách những quan viên tiếp tục trung thành với tướng quân Bạch Lệnh."

"Các người muốn…"

"Diệt sạch…"

Bác Trữ Tây Cách Nạp im lặng hồi lâu, rồi bất đắc dĩ nói: "Được, tôi… phục rồi."

Buổi tối ngày mùng 2 tháng 10 năm 1729 thiên nguyên, máu tươi lại một lần nữa nhuộm đỏ đường phố thành Trầm Hương của vương quốc Y Lệ Nạp. Bác Trữ Tây Cách Nạp lâm vào đường cùng, đã làm là làm tới cùng, liệt kê ra một danh sách dài dằng dặc, lên đến hai trăm bảy mươi người. Căn cứ vào danh sách này, đội đột kích Bạo Hùng quân Lam Vũ đã tiến hành cuộc thanh trừ lớn. Trong danh sách hai trăm bảy mươi người này, trừ hơn ba mươi người không rõ tung tích, hoặc là tìm không thấy ra, thì hai trăm bốn mươi người còn lại chết hết dưới súng của quân Lam Vũ. Trừ tướng lĩnh quân đội của bộ đội do Thư Lỗ Khắc suất lĩnh ra, tất cả các thế lực khác của tướng quân Bạch Lệnh đều bị diệt sạch.

Dương Túc Phong chính đang chuyên tâm trù tính hành động tiếp theo ở phủ tổng đốc càng Lỗ Đạt, nhận được báo cáo của Lâm Từ Luật bên khóe miệng liền lộ ra nụ cười âm hiểm. Rồi lập tức phát ra mệnh lệnh, công khai tuyên bố lật đổ sự thống trị của tướng quân Bạch Lệnh ở Y Lệ Nạp, bổ nhiệm Bác Trữ Tây Cách Nạp làm trưởng quan hành chính địa phương của Y Lệ Nạp, tạm thời nắm giữ tất cả chính vụ quân vụ của Y Lệ Nạp. Trước khi quân Lam Vũ tới, hắn chính là kẻ thống trị tối cao của Y Lệ Nạp.

Khi điện báo từ trong tay Du Tiên Phong chuyển tới tay Bác Trữ Tây Cách Nạp, thì sắc mặt Bác Trữ Tây Cách Nạp tức thì trắng bệnh, mông đặt phịch xuống đất, hắn biết tướng quân Bạch Lệnh và hải tặc Ca Âu đều sẽ không tha thứ cho hắn. Bác Trữ Tây Cách Nạp đổ sụp xuống mặt đất, gần như điên cuồng rống lên: "Tôi, tôi, tôi… chấp nhận đầu kháo quân Lam Vũ, xin hãy viện trợ cho tôi, viện trợ cho tôi!"


/769

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status