Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu

Chương 238: Y Ba Đan

/769


Thiên nguyên năm 1729 ngày 24 tháng 10, vương quốc Lỗ Ni Lợi Á, Y Ba Đan.

Y Ba Đan vào độ cuối mùa thu quả là vô cùng tươi đẹp, thành phố ngụ trên vùng cao nguyên bằng phẳng này, hàng năm cứ vào độ này mới có cơ hội phơi bày ra vẻ đẹp lạ lùng của mình. Vùng đất này tọa lạc ở vùng cao nguyên, cao hơn mực nước biển quá hai ngàn thước, khí hậu so với địa khu bình nguyên Ngao Đức Tát buổi tối tháng một tháng hai còn lạnh hơn, đương lúc các vùng địa khu khác cùng thuộc vương quốc Lỗ Ni Lợi Á đâu đâu cũng thấy cây cối gai góc tiêu điều xơ xác, gió thu hiu quạnh, khắp nơi bao trùm một vẻ tiêu điều, thì rừng phong ở Y Ba Đan lại đương độ xuân thì, đỏ rực lên như thắp lửa, sáng lạn như ráng chiều, y hệt đang có một ngọn lửa đang lan tỏa.

Thành trì Y Ba Đan vừa cao lớn vừa cổ kính dưới sự bao phủ tầng tầng lớp lớp như mây của rừng phong đang vào độ, vẻ đẹp thâm trầm cổ kính của tòa thành cổ đối lập với vẻ tươi sáng của rừng lá đỏ, như thể có một tòa lâu đài cổ tích rêu phong đang lấp ló trong muôn vàn sắc lá đỏ tươi, tạo nên một bức tranh thủy mặc vô cùng nên thơ. Nếu như là năm này, thì khắp nơi ở Y Ba Đan đã tấp nập du khách đổ về như mắc cửi, say mê thưởng thức vẻ đẹp của lá phong. Song, năm nay cũng vào độ này, không những Y Ba Đan không có lấy một du khách, mà ngay cả cư dân trong thành cũng bắt đầu dọn đi hết cả.

Tất thảy những chuyện này có nguyên nhân rất đơn giản, bởi vì sắc xanh cờ hiệu sư thứu của quân Lam Vũ đã bắt đầu tung bay xen lẫn giữa muôn trùng lá đỏ bên bờ thành trì Y Ba Đan. Đội hải quân lục chiến Quân Lam Vũ đã đóng ở trại An Doanh Trát trên một ngọn núi cách Y Ba Đan chưa đầy 3 km về phía Nam, chuẩn bị tiến công Y Ba Đan. Phía trước trọng điểm Lạc Lạp phô bày pháo hỏa sáng lóa che lấp cả mặt trăng mặt trời, khí thế kinh thiên động địa, bọn binh lính Lỗ Ni bị dọa cho chết khiếp không khỏi chưa đánh mà run, tự động kẻ này truyền tai đứa kia, một đồn mười, mười đồn trăm, đã sớm khiến cho mỗi tên lính Lỗ Ni lúc đối diện quân Lam Vũ đều không tự chủ được bản thân, tim đập chân run, không dám nhìn thẳng.

Bởi vì tọa lạc rất cao so với mực nước biển, địa thế lại hiểm yếu, Y Ba Đan địa khu không thể không tránh khỏi trở thành môn hộ phía Tây Nam của vương quốc Lỗ Ni Lợi Á, bảo vệ cho bình nguyên địa khu ở trung tâm vương quốc Lỗ Ni Lợi Á, có người thậm chí đem nó xưng tụng là trọng điểm Y Ba Đan. Kéo theo sự đổ bộ của quân Lam Vũ tại cảng Lỗ Đạt. trọng điểm Y Ba Đan mùi vị không thể tránh khỏi lại càng thêm phần nồng nặc, một số lượng lớn quân đội Lỗ Ni đã bắt đầu được triệu tập đến nơi này, chuẩn bị tương tự ở trọng điểm Lạc Lạp ngăn trở bước tiến của quân Lam Vũ. Vào lúc đội hải quân lục chiến của quân Lam Vũ đang hướng về Y Ba Đan địa khu xuất phát, Khắc Lai Mỗ bèn hạ lệnh cho bộ đội tăng viện cho Y Ba Đan cũng lục tục kéo đến nơi này, biến Y Ba Đan thành một tòa binh thành to lớn.

Căn cứ vào tin tình báo thể hiện, Y Ba Đan địa khu trước mắt đã tụ tập ước chừng bảy vạn quân của quân đội vương quốc Lỗ Ni Lợi Á, trong có binh đoàn cơ động của tư lệnh Duy Thác Lý Áo của vương quốc Lỗ Ni Lợi Á đã tới Y Ba Đan, tiếp quản nhiệm vụ chỉ huy quân sự nơi này. Thực tế thì quân Lam Vũ mới nắm quyền lực nhiếp chính, Duy Thác Lý Áo còn đang cố gắng tranh thủ đưa càng nhiều viện binh càng tốt tới Y Ba Đan. Rốt cục, cho dù quân Lam Vũ tại phương bắc cũng đang ở thế kéo tới ào ào, nhưng Dương Túc Phong lại đang trước mặt Y Ba Đan.

Cho tới thời điểm này, không còn có người dám coi thường Dương Túc Phong, cho dù là báo lá cải của đế quốc Đường Xuyên có đua nhau đưa tin châm biếm hắn không đáng một đồng. Một chữ không biết, ra vẻ tài giỏi, lại hám công to, không dùng được, nhưng đối với vương quốc Lỗ Ni Lợi Á mà nói. Ngược lại hoàn toàn cảm thấy rõ rệt khí thế uy hiếp làm cho mất nước toát ra từ con người hắn. Lỗ Ni Lợi Á tuyệt đối không muốn chấp nhận vận mệnh mất nước, cho dù là còn sót lại một kẻ cuối cùng, một giọt máu cuối cùng. Một mảnh lương thực cuối cùng, bọn họ cũng phải cùng quân Lam Vũ chống lại đến cùng.

Song, đối với tổng đốc Đa Mễ Nhĩ Khắc của Y Ba Đan địa khu mà nói, hắn cảm giác được trận chiến tranh này quả thực là cực kỳ vô nghĩa, hơn nữa chẳng mảy may lo lắng. Hắn cực kỳ chán ghét cái danh xưng trọng điểm này, mỗi khi báo chí đem Y Ba Đan gọi thành trọng điểm, hắn đều nổi giận đùng đùng, phẫn nộ trách cứ, bởi vì theo như hắn xét thấy. Trọng điểm chính là ý nghĩa chiến tranh, ý nghĩa người chết, ý nghĩa kinh tế cùng tài phú chịu thật lớn tổn thất, nhất là sau khi trọng điểm Lạc Lạp ở phương bắc bị quân Lam Vũ phá được, hắn lại càng thêm kiêng kị cái danh xưng xúi quẩy trọng điểm.

Đa Mễ Nhĩ Khắc, là một nhân vật kinh tế điển hình, hắn không thích chiến tranh, cũng không nguyện ý gia nhập chiến tranh, hắn chỉ muốn cặm cụi làm sao cho phát triển thật tốt nền kinh tế nông nghiệp của mình, giống như vương quốc Cách Lai Mỹ ở bên kia bờ biển, bình tĩnh phát triển kinh tế, chậm rãi tích lũy tài phú cho chính mình.

Song, bất luận Đa Mễ Nhĩ Khắc có không cam tâm tình nguyện như thế nào, thì trên thực tế, chiến tranh đã từng bước tới gần sát Y Ba Đan. Đội hải quân lục chiến của quân Lam Vũ đã tới gần thành trì của Y Ba Đan lắm rồi, mà quân đội của vương quốc Lỗ Ni Lợi Á cũng tập trung ngày càng nhiều đến Y Ba Đan địa khu, thậm chí ngay cả một vạn quân cấm vệ quân tinh nhuệ của vương quốc cũng đều đã được điều tới, tham dự vào nhiệm vụ phòng ngự cho Y Ba Đan.

Từ bức thành tường cao vời vợi của Y Ba Đan nhìn xuống, trong lòng Đa Ni Mễ Khắc rối như mớ tơ vò, còn có tâm phúc của hắn là đội trưởng đội quân số hiệu 36 của vương quốc Lỗ Ni Lợi Á là Tùng Đức Khuê Tư Đặc, cũng đều cảm thấy trong lòng nặng nề như đeo đá, sắc mặt vô cùng u ám. Đối với chiến tranh, Đa Mễ Nhĩ Khắc là người ngoài nghề, Tùng Đức Khuê Tư Đặc lại là chuyên gia, nhưng cả hai đều cảm nhận được một áp lực khủng khiếp đến từ quân Lam Vũ, một áp lực mạnh như vũ bão không cách gì kháng cự.

Ở sơn địa phía Nam của Y Ba Đan, quân Lam Vũ đã bắt đầu có điệu bộ dao động chuẩn bị mở cuộc tiến công, nhất loạt cùng lúc đều đã phát động tiến công Y Ba Đan. Doanh trướng của quân Lam Vũ trải dài liên miên đến mấy đỉnh núi, thoạt nhìn ít nhất có một vạn người trở lên, hơn nữa trong doanh địa không thèm che giấu mà phơi bày một loạt đại pháo, binh lính đội hải quân lục chiến khắp người nai nịt võ trang hạng nặng đi lại tuần tra cẩn thận nghiêm ngặt, phòng thủ chu đáo quân doanh, lại bày bố dày đặc hỏa pháo nòng lớn phòng hộ thật khiến cho người khác hãi hùng khiếp vía. Truyện Sắc Hiệp - http://truyenyy.com

Chỉ cần vừa nghĩ đến trọng điểm Lạc Lạp vốn được xưng tụng là trọng điểm kiên cố nhất đại lục, mà cũng đều đã bị loại đại pháo mà chỉ mới nghe đến cũng đủ kinh hoàng thất sắc này bắn cho nát bấy, thì trong lòng Đa Mễ Nhĩ Khắc và Tùng Đức Khuê Tư Đặc đều có cảm giác không rét mà run. Loại thành Y Ba Đan cổ xưa này vốn chỉ có thể ngăn cản mưa gió, cho dù mỗi ngày đều có một lượng lớn lao công nô dịch ngày đêm tu sửa, nhưng nào ai dám mạnh mồm nói hoàn toàn có thể chống cự lại loại pháo kích long trời lở đất của quân Lam Vũ chứ?

Cơ hồ mỗi lần leo lên bức tường thành, Đa Mễ Nhĩ Khắc đều cảm giác được trong nội tâm một nỗi tuyệt vọng khôn cùng. Có đôi khi, hắn còn nghĩ rằng, không biết cái gã Dương Túc Phong đang đối đầu với mình kia, hiện tại có phải là đang khí thế ngút trời, đang tung hoành giang sơn, sôi nổi hào hùng hay không? Cái gã thanh niên hai năm trước vẫn là kẻ vô danh tiểu tốt này, hiện tại đã nắm giữ trong tay lượng quân đội hùng mạnh nhất Y Vân đại lục và một lãnh thổ rộng lớn nhất, bây giờ đang dương dương đắc chí, liệu hắn có thể nào đặt con mắt trên đỉnh đầu hay không.

Trên thực tế, Đa Mễ Nhĩ Khắc cũng không hề hay biết, Dương Túc Phong cũng đang lâm vào một niềm khổ não vô biên.

Từ ngày tỏ rõ thái độ cự tuyệt không chút khách khí trước yêu cầu đàm phán của công tước Phân Lãng. Dương Túc Phong bèn bắt tay vào bắt đầu tiến hành kế hoạch tiến công. Ở ngày thứ hai, hắn bèn tự mình suất lĩnh quan binh thuộc quân đoàn số 3 của đội hải quân lục chiến quân Lam Vũ nhằm hướng Y Ba Đan xuất phát, gióng trống khua chiêng khắp nơi tuyên bố rầm rộ sẽ phát động công kích vào Y Ba Đan, quả thực khiến cho vương quốc Lỗ Ni Lợi Á phải một phen náo loạn khẩn trương cao độ. Trải qua một tuần hành quân, quân Lam Vũ khí thế không gì ngăn nổi băng băng tiến sát tới dưới chân thành Y Ba Đan, lập trại mở lều. Làm cho người ta có một cảm giác chiến đấu hết sức căng thẳng.

Nhưng mà, Dương Túc Phong lại chậm chạp không hề hạ lệnh lập tức phát động tiến công Y Ba Đan, ngược lại còn ra lệnh bộ đội đem doanh trại mở rộng qui mô gấp ba, mở đồn trú hàng loạt trên mấy đỉnh núi, liếc mắt một cái thoáng qua, tựa hồ như có thiên quân vạn mã, trên thực tế, bên trong rất nhiều lều vải căn bản là không hề có người trú ngụ. Đồng thời, hắn còn hạ lệnh các khúc gỗ to tạm thời dựng mô phỏng rất nhiều mô hình đại pháo, công khai để ở những nơi mà từ tường thành của Y Ba Đan có thể chứng kiến. Đám đại pháo này được làm giả hết sức thô thiển, chỉ cần tới gần một chút, là sẽ lập tức phát hiện ra chân tướng giả mạo.

Bách Viên Sùng không tài nào hiểu được kết cục là Dương Túc Phong đang làm cái trò gì, nhưng không thể làm gì khác hơn là cứ theo lệnh đã truyền mà làm, quan binh của quân đoàn số ba của đội hải quân lục chiến cứ như thế mà trú ngụ ở trước mặt thành trì Y Ba Đan. Mỗi ngày nhiệm vụ chính là xuất thao huấn luyện, đem khẩu hiệu cùng quân ca hò hét vang trời. Hàng loạt những động tác này đều là nhằm mục đích phô trương thanh thế cố ý tạo thành cảnh tượng đại quân áp đảo, đồng thời gây cho ban lãnh đạo vương quốc Lỗ Ni và địa khu Y Ba Đan địa khu một áp lực cực lớn. Làm cho bọn hắn đưa ra phán đoán sai lầm.

Đương nhiên, điều quan trọng nhất chính là muốn làm cho quốc vương của Lỗ Ni Lợi Á là Tô Lai Mạn Tứ Thế phải đưa ra phán đoán sai lầm.

Ở địa khu Lỗ Ni. Trước mắt tổng cộng bố trí có hai đội quân địa phương quân đội vương quốc Lỗ Ni Lợi Á: đội quân số 36 và đội quân số 37, trong đó đội số 37 luôn luôn không được Đa Mễ Nhĩ Khắc sủng ái, thường xuyên bị chèn ép và khi dễ, từng đám bị gò bó, lần này bởi vì chiến sự tới gần, mới vội vàng tháo cũi sổ lồng, đều là tân binh tạm thời tổ chức, lực chiến đấu rất yếu, duy nhất có thể đối với quân Lam Vũ hình thành một chút lực cản chính là đội số 36.

Đội trưởng đội quân số 36 là Tùng Đức Khuê Tư Đặc vô cùng nổi danh trong danh sách chú ý của cơ quan tình báo quân Lam Vũ. Ni Mục Lai cùng Nại Mục Tư hai người đối với Tùng Đức Khuê Tư Đặc cũng khá là bội phục, hắn có thể nói là một trong những vị tướng quân lớn tuổi có nhiều kinh nghiệm nhất trong quân đội của Lỗ Ni Lợi Á, từng đảm nhiệm vai trò huấn luyện viên cho Khắc Lai Mỗ. Chỉ tiếc rằng, cuộc sống của hắn tại vương quốc Lỗ Ni Lợi Á cũng không được như ý, nhất là sau khi dưới trướng của tư lệnh Duy Thác Lý Áo thống lĩnh binh đoàn cơ động của vương quốc tới Y Ba Đan địa khu.

Tùng Đức Khuê Tư Đặc là sư phụ của Khắc Lai Mỗ, mà Duy Thác Lý Áo cùng Khắc Lai Mỗ có quan hệ cũng không phải là tốt lắm. Đây là sách lược dùng người của Tô Lai Mạn Tứ Thế, hắn tuyệt đối sẽ không cho phép hai tướng lĩnh quân sự lớn có quan hệ hòa hợp xuất hiện cùng một chỗ. Vương quốc Lỗ Ni Lợi Á trong lịch sử đã có nhiều sự việc tương tự từ đó dẫn phát tới bạo loạn và độc lập, hắn kiên quyết ngăn ngừa hậu họa, nhưng lại vô tình không hay biết, vì thế mà lực chiến đấu cũng như sự đoàn kết hợp tác của quân đội Lỗ Ni cũng bị suy yếu đi rất nhiều.

Quân Lam Vũ mặc dù không phát khởi công kích, chỉ là mỗi ngày thao luyện thường xuyên, mà vẫn gây cho Y Ba Đan một hào khí vô vùng khẩn trương, cũng khoét sâu vào mâu thuẫn không thể nào phủ nhận giữa Duy Thác Lý Áo và Tùng Đức Khuê Tư Đặc trong lúc đó ngày thêm vô cùng gay gắt, những binh lính thuộc đội quân địa phương số 36, từ lực chiến đấu đến tố chất binh sĩ mà nói, cũng không bằng quân chính quy của binh đoàn cơ động vương quốc vốn được huấn luyện vô cùng bài bản khắc khổ, nhưng mà, đội quân số 36 dù sao cũng là đội dẫn đầu của Y Ba Đan, binh đoàn cơ động vương quốc còn có rất nhiều nơi muốn quân số 36 hiệp trợ, nhưng mà Tùng Đức Khuê Tư Đặc đối với vấn đề này lại có biểu hiện luôn luôn không hề nhiệt tình sốt sắng, làm cho Duy Thác Lý Áo tức muốn phát khùng, quan hệ giữa hai người càng ngày càng kém, làm cho Duy Thác Lý Áo dứt khoát bỏ mặc tổng đốc phủ Y Ba Đan, một mình phụ trách công việc phòng thủ Y Ba Đan địa khu.

Quân Lam Vũ đối với Y Ba Đan chọn lựa tư thế vây mà không công, đương nhiên không phải chỉ là vì muốn phân hóa Duy Thác Lý Áo cùng Tùng Đức Khuê Tư Đặc, mà là có mục đích sâu xa hơn nhiều. Kì thật, hiện tại tâm tư của Dương Túc Phong, hoàn toàn không đặt ở Y Ba Đan, mà là ở tuốt tận con đường Tử Vong xa xôi kia, nơi thông đạo từ Viễn Cổ đó.

Thiên nguyên năm 1729 ngày 18 tháng 10 vào buổi tối, dưới sự che chở của màn đêm, quan binh của binh đoàn số hai đội hải quân lục chiến quân Lam Vũ tiến hành một loạt công việc chuẩn bị tỉ mỉ, dưới sự chỉ huy của đội trưởng Da Luật Cao Phi, nai nịt gọn nhẹ im ắng nhẹ bước đặt chân lên thông đạo Viễn Cổ nổi tiếng kia. Lúc xuất phát, ngoại trừ Da Luật Cao Phi cùng mấy người quan quân cấp cao, thì không hề có một người nào biết bọn họ đang đi đi về phía nào, cũng không có kẻ nào biết được mục tiêu của bọn họ là chỗ nào, bọn họ lúc đầu là hộ tống đội quân số ba của đội hải quân lục chiến tiến đến Y Ba Đan địa khu cùng lúc xuất phát, sau đó ở nửa đường chợt âm thầm rời bỏ đội ngũ, nhanh như chớp lẩn vào khu rừng rậm bên cạnh Lỗ An, bước vào cuộc trường chinh mạo hiểm trên con đường Tử Vong.

Ở phía trước bọn họ, tự nhiên xuất hiện đội lục quân đặc chiến do Đao Vô Phong cùng Đồ Đấu Châu suất lĩnh mở đường. Hai đơn vị lục quân đặc chiến này, đã làm đầy đủ công tác chuẩn bị. Hơn nữa đã đi qua con đường Tử Vong một lần rồi, tích lũy được một lượng lớn kinh nghiệm phong phú. Hàn Nam Phi suất lĩnh đội quân thám hiểm, cũng ghi chép lại rất nhiều tư liệu tường thuật tỉ mỉ từng chi tiết rất cụ thể có liên quan đến thông đạo Viễn Cổ. Những tư liệu này, sau khi quân đoàn số hai của đội hải quân lục chiến chính thức bước vào cuộc viễn chinh này, cũng nhất nhất được cấp phát cho quan quân, yêu cầu bọn họ nghiêm túc dựa theo ghi chép trên tư liệu mà làm việc.

"Còn sống mà đi ra khỏi Viễn Cổ thông đạo. Chính là thắng lợi." Dương Túc Phong nhất ngôn cửu đỉnh nói ra như thế.

Song, ngay cả trước đó đã làm tốt vô số công tác chuẩn bị, đội hải quân lục chiếnvẫn phải hứng chịu vô vàn khó khăn gian khổ, đội ngũ hai ngàn người xuyên qua Viễn Cổ thông đạo, tuyệt đối không phải là chuyện dễ dàng, mà là một hành động vĩ đại xưa nay chưa từng có, hơn nữa đại bộ phận quan binh thuộc đơn vị bộ đội này cũng không có kinh nghiệm va chạm thực chiến, có khả năng gặp phải rất nhiều vấn đề không cách nào tưởng tượng nổi. Trên thực tế quả thật như vậy, từ Da Luật Cao Phi kiểm điểm lại tình huống, từ lúc xuyên qua rừng rậm Việt Lỗ. Cũng đã thương vong hơn mười người, lương thực cùng nước ngọt tiêu hao rất nhiều.

Trong sở chỉ huy tạm thời của quân bộ quân Lam Vũ, Khắc Lao Tắc Duy Tư cùng Vân Thiên Tầm hai người đều vô cùng chú ý đến tiến trình của quân đoàn đệ nhị đội hải quân lục chiến tiến triển ra sao, theo bước chân bọn họ càng chạy càng xa, nếu như rủi có xảy ra chuyện gì. Có muốn ứng cứu cũng là chuyện hết sức khó khăn, bởi vậy, bọn họ phải đem tất cả khả năng có thể xảy ra vấn đề gì đều phải sớm suy xét đến.

Tiết Tư Khỉ đột nhiên tiến vào báo cáo, nói là có tổng đốc Cổ Địch Sâm của Cách Lỗ Cát Á địa khu thuộc vương quốc Lỗ Ni Lợi Á đến đây bái kiến Dương Túc Phong.

Dương Túc Phong đang trầm mặc suy tư một vấn đề trọng yếu, nghe vậy không thể làm gì khác hơn là tiếc nuối buông trượng chỉ huy xuống. Hờ hững nói: "Cổ Địch Sâm lại tới nữa à? Ha ha, hắn tới nhanh hơn hơn chúng ta nghĩ nhiều!"

Tiết Tư Khỉ gật đầu phụ họa.

Khắc Lao Tắc Duy Tư thản nhiên nói: "Xem ra đây là một tin tốt lành, lão hồ ly này cũng đã đứng ngồi không yên rồi."

Vân Thiên Tầm khinh miệt nói: "Lạc Lạp trọng điểm vừa bị công phá. Rất nhiều người đã đứng ngồi không được rồi."

Dương Túc Phong gật đầu nói: "Tốt lắm, ta lại phòng tiếp khách gặp hắn."

Cổ Địch Sâm rất nhanh được đưa tới phòng tiếp khách, từ bề ngoài mà xem xét, thì hắn vẫn mập mạp như xưa, khí định thần nhàn, quả là coi trời bằng vung. Có điều, chỉ cần tinh ý một chút, vẫn sẽ phát hiện ra sắc mặt của hắn có chút tiều tụy, thậm chí có điểm tái nhợt. Trong ánh mắt tựa hồ cũng có một tia tơ máu, tựa hồ do thức đêm thức hôm suy nghĩ mà thành, chỉ là, Cổ Địch Sâm rất giỏi về khả năng che giấu thần thái chính mình, hơn nữa tuyệt đại đa số mọi người chỉ biết chú ý tới vẻ mập mạp bề ngoài của hắn, mà sẽ không chú ý tới từng chi tiết ở con người hắn.

Dương Túc Phong thản nhiên khoát khoát tay, ý bảo Cổ Địch Sâm ngồi xuống, rồi chậm rãi lơ đãng nói: "Cổ Địch Sâm đại nhân, ta biết ngài sẽ đến. Nhưng động tác của ngài lại nhanh chóng như vậy, thật vượt ngoài dự liệu của ta, đề nghị lần trước, ngài suy nghĩ thế nào?"

Hai con mắt Cổ Địch Sâm tựa hồ đảo lia đảo lịa vài cái, vô cùng gian xảo nói: "Chúng tôi đã suy xét rất kỹ rồi, đại bộ phận đều nguyện ý tiếp nhận..."

Trong lòng Dương Túc Phong không khỏi cười thầm, nhưng trên mặt lại không biểu hiện bất cứ điều gì, lạnh lùng nói: "Đại bộ phận ư?"

Cổ Địch Sâm tựa hồ đã sớm chuẩn bị lời ăn tiếng nói, trên vẻ mặt béo phị nung núc những thịt của hắn, có vẻ vô cùng thành khẩn nói: "Người Cách Lỗ Cát Á chúng ta sau khi trải qua suy nghĩ kỹ càng, đã quyết định gia nhập vào đại gia đình quân Lam Vũ, vì quân Lam Vũ mà dốc sức hết mình. Nhưng mà, chúng ta cũng có một thỉnh cầu nho nhỏ, thật sự, là một thỉnh cầu rất là nhỏ bé. Ta muốn thỉnh cầu ngài cho phép, làm cho chúng ta trở thành giống như địa khu Cách Lai Mỹ. Chuyện này đối với các ngài mà nói, cũng không phải là chuyện quá khó, mà quyết tâm thuần phục về phe quân Lam Vũ của bọn ta, cũng sẽ bởi vậy mà trở nên càng thêm trung thành."

Dương Túc Phong nơi khóe miệng khẽ nhúc nhích vài cái, trên mặt vẫn là vẻ mặt không có gì, chỉ là thản nhiên nói: "Dựa vào cái gì mà ta phải đáp ứng ngài?"

Cổ Địch Sâm trên mặt cũng không chút thay đổi mà nói: "Chính là dựa vào đội Hắc Ưng chiến sĩ do Đức Lý Khắc suất lĩnh hiện tại đang hướng về con đường Tử Vong phía trước."

Ánh mắt Dương Túc Phong từ từ nheo lại, lời Cổ Địch Sâm nói đã đánh trúng nơi yếu ớt nhất trong tâm tưởng hắn.

Hắn không biết Cổ Địch Sâm kết cục là đã lần ra dấu vết từ đâu, nhưng bất luận như thế nào thì Dương Túc Phong cũng không thể không bội phục sự tinh khôn của Cổ Địch Sâm, quả thật, Da Luật Cao Phi suất lĩnh quân đoàn đệ nhị đội hải quân lục chiến xuyên qua đường Tử Vong, đã phạm vào một sơ xuất rất lớn, ngoại trừ những gian nan nguy hiểm ven đường ra, thì một khi tin tức bị tiết lộ ra ngoài, thì cũng là một mối hiểm họa lớn.

Ánh mắt Dương Túc Phong nhất thời trở nên vô cùng lạnh lẽo.

Nếu có kẻ nào tiết lộ bí mật này, hắn sẽ không chút do dự lựa chọn phương án giết người diệt khẩu.

Dương Túc Phong trầm mặc đúng ba giây đồng hồ, ánh mắt lạnh lẽo tỏa ra sát khí như gã đao phủ đã từng giết hàng vạn người, gằn giọng từng chữ một nói: "Cổ Địch Sâm, ngài đang uy hiếp ta đấy hả?"

Cổ Địch Sâm nhất thời toát mồ hôi lạnh, vội vàng nói: "Không, không, không, ta tuyệt đối không có ý cả gan như vậy. Chúng ta chỉ là trao đổi, trao đổi, trao đổi ngang hàng mà thôi. Quân của ta tuyệt đối không có ý dám mạo phạm các ngài, ta chỉ là hy vọng, bọn họ cũng có thể tham dự công kích Mông Địa Tạp La, ngài biết đấy, cừu hận của chúng ta đối với Tô Lai Mạn Tứ Thế, cũng không kém gì ngài, hơn nữa, khả năng thông thuộc đối với vương quốc Lỗ Ni Lợi Á của bọn chúng, tuyệt đối vượt trên quân đội của ngài, ta nghĩ không ra sự hợp tác của chúng ta có chỗ nào không tốt cả..."

Theo ngữ khí thong thả, ôn tồn của Cổ Địch Sâm, còn kèm theo thần thái chân thành cực kì hiếm thấy, Dương Túc Phong cảm giác được một loại tình cảm chân thật biểu lộ, mà không phải là sự đóng kịch dối trá. Cứ cho là Cổ Địch Sâm luôn tạo cho người ta một cảm giác là y vĩnh viễn cũng sẽ không biểu lộ cảm xúc chân thật của chính mình, tất thảy đều che giấu dưới bộ dạng mập mạp phì nộn của hắn, che giấu tận chân tơ kẽ tóc, nhưng ở khoảnh khắc ngắn ngủi này, hắn có thể phán đoán được chính xác, lời đối phương nói thật sự là chân tình, thật sự là lời nói từ sâu thẳm tận đáy tâm can y. Mặc dù không cách nào có thể xác định hắn rốt cục là đằng sau có những nguyên nhân và mục đích gì, đã khiến cho hắn đi đến quyết định như vậy, phải biết rằng, muốn cho con cáo già Cổ Địch Sâm vốn là một kẻ tinh ranh bậc thầy lại nói ra những lời chân thành đến như vậy, đích xác không phải là một chuyện dễ dàng.

Đương nhiên, Dương Túc Phong tuyệt đối sẽ không mơ tưởng hão huyền rằng chính nhân cách hơn người của y đã toát ra thứ mị lực chinh phục đối phương. Chỉ có ích lợi, vĩnh viễn chỉ có ích lợi mới có thể khiến một kẻ như Cổ Địch Sâm phải đến đây diện kiến y, Cổ Địch Sâm hy vọng có thể từ quân Lam Vũ sẽ có thể đạt được lợi ích to lớn hơn so với lợi ích hiện tại, đây mới chính là nguyên nhân căn bản khiến hắn đầu nhập vào đây.

Dương Túc Phong nhìn Cổ Địch Sâm thật chăm chú, tựa hồ đang muốn tìm kiếm, lần ra đầu mối ích lợi đang che giấu trong lòng y, đồng thời cũng thong thả mà trầm thấp nói: "Cổ Địch Sâm, ngài nguyện ý trả một cái giá quá đắt như vậy, kết cục là ngài muốn đạt được điều gì ở chỗ bọn ta vậy?"

Cổ Địch Sâm cười cười, cái kiểu cười mang tính nhà nghề này, muốn cười là cười, muốn nín là nín, biến hóa dễ dàng như trở bàn tay, nhưng mà mới thoạt nhìn lại có vẻ chân thành cực kỳ, chỉ là những thớ thịt trên khuôn mặt phì nộn của y lại được một phen co lại chen chúc nhau theo vẻ mặt cười, ngữ điệu rất trầm ổn ôn tồn, nhưng lại có chút dư vị chua xót, trầm ngâm nói: "Không phải ta nghĩ đạt được cái gì. Mà là người Cách Lỗ Cát Á muốn đạt được cái gì. Bọn ta muốn hợp nhất thành một với Cách Lai Mỹ, nghĩ đến một cuộc sống mới tốt đẹp hơn, bọn ta muốn đạt đến một cuộc sống có trật tự xã hội mà trong đó quân Lam Vũ nắm quyền trị pháp, kiểm soát pháp luật, bọn ta muốn được sống những ngày yên ổn an cư lạc nghiệp."

Dương Túc Phong vẫn chú mục vào hắn thật lâu, con mắt từ từ nheo lại lim dim thành một đường thẳng, hắn tin tưởng người Cách Lỗ Cát Á đích xác là có hy vọng như thế. Nhưng lại rất hoài nghi hành vi cá nhân của con người Cổ Địch Sâm, cho nên trong ngữ khí có chút dư vị châm biếm mỉa mai, thanh âm tuy không cao nhưng lại rất bén nhọn nói: "Ngài cam tâm từ bỏ quyền lực của mình thật ư?"

Con mắt Cổ Địch Sâm cũng nheo lại thành một đường thẳng như thế, trong ánh mắt thỉnh thoảng lại lóe lên thần sắc thống khổ không sao kìm giấu nổi, chậm rãi lắc đầu nói: "Ta không cam tâm, nói thật ra, ta thật sự không cam tâm, nhưng mà ta không thể không từ bỏ. Nếu như ta không cam tâm, thì từ đầu đến cuối ta có thể mất hết toàn bộ mọi thứ, chỉ còn lại hai bàn tay trắng. Thậm chí đến tính mạng người thân và đồng bào cũng không còn chứ đừng nói là chỉ mất đi quyền lực hiện có."

Dừng lại một chút rất nhanh, ánh mắt của hắn thoáng chốc bỗng trở nên vô cùng sắc bén, lạnh lùng nói: "Ta biết ngài ở đằng sau lưng ta đã lến lút âm thầm chiêu hàng Nại Quí Tư, hắn cũng tỏ vẻ muốn hàng phục ngài. Nếu như ta không ngay lập tức ra quyết định. Sợ rằng quá hai tháng ta sẽ chết không có chỗ chôn. Ta chỉ có hai lựa chọn, một là ngay lập tức giết chết Nại Quí Tư, sau đó phất cờ kháng chiến, công khai cùng quân Lam Vũ các ngài đối kháng, cuối cùng bỏ mình sa trường; hai là nhanh chân đoạt lấy cơ hội trước Nại Quí Tư hàng phục ngài trước. Để hắn chậm chân chỉ còn lại con số không. Ta không muốn chết, nên không thể làm gì khác hơn là sớm tới gặp ngài."

Dương Túc Phong trầm mặc nhìn chằm chằm sắc mặt của Cổ Địch Sâm, một lúc lâu sau vẫn không nói gì. Chỉ có ánh mắt lạnh lẽo là thay đổi.

Sắc mặt của Cổ Địch Sâm cũng nhìn không ra có bất cứ gì điều gì đặc biệt, phảng phất như là không hề xảy ra chuyện gì. Nhưng Dương Túc Phong vẫn biết, cái gã Cổ Địch Sâm này thật sự là nhân vật chính trị khôn khéo tinh ranh nhất mà từ trước đến giờ hắn đã chạm trán, cho dù Mễ Nặc Tư Lương Cách cũng không có cách gì so sánh được với hắn. Bộ dạng mập mạp ngu ngơ của hắn rất thuận tiện để che giấu sự khôn khéo giảo hoạt của hắn, làm cho người ta rất dễ dàng sinh ra một loại tâm lý khinh bỉ và xem thường hắn, trên thực tế, ánh mắt của hắn, sự giảo hoạt của hắn, sự biến hóa khôn lường của hắn. Cái cách điều khiển tâm can bài trí bụng dạ của hắn trong lúc nói chuyện qua lại, quả thực đều khiến cho Dương Túc Phong cảm giác được người này quả thực không phải hạng tầm thường.


/769

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status