Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu

Chương 239

/769


Nếu không phải là quân Lam Vũ có đủ lực lượng kiên cường, đủ để giết chết toàn bộ đội chiến sĩ Hắc Ưng, nếu không, đối phương có lẽ hiện tại trong lòng đang cực kỳ coi rẻ sự tồn tại của chính mình không đáng một đồng xu mẻ. Nói đến cùng, Cổ Địch Sâm sở dĩ muốn xuất hiện trước mặt mình, chính là muốn hoàn toàn giải trừ sự uy hiếp từ quân Lam Vũ đối với người Cách Lỗ Cát Á. Nếu đối phương mạnh quá đến mức mình không có cách nào đối phó nổi, như vậy thì chỉ còn cách là khiến cho chính mình cũng trở thành một thành viên cùng phe với đối phương thì sẽ có thể tiêu trừ được uy hiếp, Cổ Địch Sâm thật sự rất hiểu được đạo lý này.

Đồng thời, Dương Túc Phong cũng vô cùng bội phục mạng lưới tình báo của Cổ Địch Sâm, mạng lưới tình báo của hắn đích thực vừa xuất sắc vừa có hiệu quả cao, có thể giống như mạng nhện thám thính từng cử động rất nhỏ phát sinh ở chung quanh, hơn nữa còn đưa ra phản ứng rất đỗi nhanh chóng mà hữu hiệu, kịp thời, hành động cơ mật của quân Lam Vũ bí mật xuất binh đi Viễn Cổ thông đạo và chuyện mượn sức Nại Quý Tư đều là chuyện bí mật như vậy mà cũng không có cách nào lọt khỏi mắt y.

Nại Quí Tư chính là nhân vật số hai trong đám người Cách Lỗ Cát Á, y có quan hệ không tốt với Cổ Địch Sâm, dưới sự thuyết phục mua chuộc của Dương Túc Phong, Nại Quý Tư quả thật là có khuynh hướng đầu nhập vào quân Lam Vũ. Song, Nại Quí Tư không biết là bởi vì chưa từng diện kiến qua sự lợi hại của quân Lam Vũ, hoặc là cảm giác Cổ Địch Sâm quá khó đối phó, cho nên chậm chạp không tỏ rõ thái độ của mình, lại càng không có động tác chính thức cụ thể tỏ rõ muốn đầu nhập, khiến cho Dương Túc Phong trong lòng quả thực không vui, quân bộ quân Lam Vũ cũng đã bắt đầu bắt tay vào nghiên cứu lập kế hoạch dùng vũ lực giải quyết chiến sĩ Hắc Ưng.

Vốn Dương Túc Phong tưởng rằng chuyện này là được ẩn giấu dưới lớp thiên y vô phùng, một giọt nước cũng không lọt, bởi vì trước sau vẫn đều là cùng Nại Quí Tư giữ liên lạc đơn phương một phía, hơn nữa là thông qua mật mã ký hiệu do người phụ trách vô tuyến truyền tin liên lạc qua lại, ở giữa không có bất kỳ kẻ nào ra vào biên giới Cách Lỗ Cát Á, thì sẽ không thu hút sự chú ý của người Cách Lỗ Cát Á, về phía Nại Quí Tư thì lại càng thêm không có người thứ hai biết chuyện này, nào ai có ngờ Cổ Địch Sâm thần thông quảng đại, vẫn đánh hơi thấy được.

May là, bởi vì có áp lực và lực chấn nhiếp của quân Lam Vũ quá mạnh mẽ, Cổ Địch Sâm không sử dụng biện pháp mạnh, nếu không, Nại Quí Tư đã lâm vào cảnh lành ít dữ nhiều. Người lãnh đạo chiến sĩ Hắc Ưng là Qua Đức Lý Khắc chẳng qua cũng chỉ là một tên lính thuần túy, hắn không thể thâm nhập vào nội tình đấu tranh của người Cách Lỗ Cát Á, nhưng Dương Túc Phong cũng tin tưởng, nếu như Cổ Địch Sâm hạ lệnh hắn giải quyết Nại Quí Tư, hơn nữa lấy tội danh chính là cấu kết quân Lam Vũ mà nói, thì nhất định Qua Đức Lý Khắc khẳng định sẽ dựa theo mệnh lệnh chấp hành, đem thế lực của Nại Quí Tư nhổ sạch tận gốc.

Một sự yên lặng rất đỗi an bình nhưng vẫn có chút căng thẳng.

Dương Túc Phong đang suy tư nghĩ xem rốt cục là cái gã Cổ Địch Sâm kia đã biết bao nhiêu bí mật của quân Lam Vũ, hắn đã dùng thủ đoạn gì để dò la lần được đến manh mối của những thông tin cơ mật đến như vậy của quân Lam Vũ, mà nội tình quân Lam Vũ làm sao lại có thể có mặt nào để rò rỉ được bí mật như thế. Ngẫu nhiên trong nháy mắt. Hắn thậm chí nảy sinh ý muốn trừ khử Cổ Địch Sâm, bởi vì hắn cảm giác được người này thật sự quá mức lợi hại, lợi hại đến mức làm cho chính mình rơi vào tình trạng cảm giác khó có thể khống chế được.

Cổ Địch Sâm thì lại đang cân nhắc xem Dương Túc Phong có thể nhìn trúng giá trị của chính mình hay không, liệu có thể cho chính y cơ hội để phát triển hay không. Hiện tại hoàn toàn là tình huống được ăn cả ngã về không, không có đường lui. Quân Lam Vũ tiếp nhận hắn đầu nhập vào thì quá tốt rồi, còn nếu như không tiếp thụ. Như vậy hắn cùng tất cả người Cách Lỗ Cát Á chỉ còn cách trải qua nửa phần đời còn lại trong cuộc chiến liên miên không dứt mà thôi. Chiến sĩ Hắc Ưng không sợ hãi chiến đấu, nhưng nếu như chiến đấu mà không có bất cứ ý nghĩa gì, thậm chí còn không có lấy cơ hội thắng lợi, như vậy cuộc chiến này của Cổ Địch Sâm xem ra, là tuyệt đối không có đường ra.

Một lúc lâu sau, Dương Túc Phong hít một hơi thật sâu, lần nữa nhìn thật sâu vào Cổ Địch Sâm, trầm tĩnh nói: "Ta có thể chờ đến lúc sau khi ngài bị cách chức, thay đổi hết thảy Cách Lỗ Cát Á. Có lẽ, đến lúc đó. Ngài sẽ phát hiện, tất cả quyết định mà ngài đưa ra trong ngày hôm nay đều chẳng qua chỉ là việc đã qua mà thôi."

Cổ Địch Sâm tràn ngập tự tin thản nhiên nói: "Ngài sẽ không làm như vậy."

Dương Túc Phong nhíu mày, lạnh lùng nói: "Tại sao?"

Cổ Địch Sâm khẽ mỉm cười nói: "Ngài phải giữ gìn pháp điển tôn nghiêm của quân Lam Vũ, ngài sẽ không tùy ý đem phá hư nó, giống như ngài sẽ không phá hư hiện trạng của Cách Lai Mỹ vương quốc vậy. Chúng ta không có năng lực sản xuất như Cách Lai Mỹ. Nhưng mà chúng ta có chiến sĩ Hắc Ưng mà ngài thích, ngài muốn nguồn tài nguyên to lớn như suối chảy cuồn cuộn không ngừng của chiến sĩ Hắc Ưng bồi đắp cho sự lớn mạnh của quân đội ngài, làm lớn mạnh lực lượng của ngài, đây là tài nguyên chính thức của ta."

Dừng lại một chút, Cổ Địch Sâm lần nữa thản nhiên nói: "Tựa như ngài hiện tại đang công kích Lỗ Ni Lợi Á. Luôn cẩn trọng khống chế từng đường đi nước bước của chính mình, không muốn tạo quá nhiều thương vong, thậm chí không tiếc bất kỳ giá nào phái người xuyên qua đường Tử Vong đánh lén Mông Địa Tạp La. Tất cả mục đích mà ngài đang làm, đều là vì tận lực khống chế càng nhiều chiến sĩ Lỗ Ni dũng mãnh. Ngài không muốn dồn bọn họ vào để đánh chết nơi núi rừng hoang dã, ngài không muốn đạt được chỉ thuần túy là một đống đổ nát, ngài hy vọng đem Lỗ Ni Lợi Á vương quốc biến thành trụ sở nhân lực tư nguyên lớn nhất, cho nên ngài mới cân nhắc chuẩn bị kỹ, hao tổn trí lực chuẩn bị hết thảy những chuyện này. Ngài nói xem lời ta nói có đúng hay không?"

Dương Túc Phong trong ánh mắt từ từ sáng ngời lên, vừa lại chậm rãi trở nên thâm trầm, lơ đãng gật đầu.

Hắn không thể không thừa nhận, ánh mắt của Cổ Địch Sâm đích xác là rất độc. Nhìn thấu được hết thảy kế hoạch của chính mình.

Không sai, tất thảy những điều mà chính mình đã chuẩn bị, đều là hy vọng có thể bắt làm tù binh càng nhiều chiến sĩ Lỗ Ni càng tốt, để làm phong phú một trong những tài nguyên trọng yếu của quân Lam Vũ, mà không phải tiêu diệt sạch sẽ toàn bộ bọn họ, nếu không, hắn hoàn toàn có thể hạ lệnh Khắc Lệ Tô Na và Phượng Thải Y song song đẩy mạnh, biến tất thảy những nơi đi qua đều biến thành đống đổ nát. Tại trọng điểm Lạc Lạp đánh chết hơn sáu vạn danh chiến sĩ Lỗ Ni, đã là giới hạn lớn nhất rồi, trong thời gian kế tiếp quân đội Lam Vũ sẽ không phát động loại tiến công đại qui mô tương tự với quân đội Lỗ Ni còn sót lại, mà là muốn tận lực thi triển lực chấn nhiếp của chính mình, làm cho toàn bộ quân đội Lỗ Ni còn sót lại phải ngoan ngoãn nghe lời mà buông vũ khí.

Nếu như không phải vì mục đích như vậy, hắn hiện tại cũng không cần phải bày trò ma mãnh trước mặt Y Ba Đan. Đối với loại thành trì cũ nát của Y Ba Đan, chỉ cần mấy giờ oanh kích bằng bách kích pháo, là đã có thể mở ra một lỗ hổng đủ để quân Lam Vũ tiến vào.

Cuối cùng, Dương Túc Phong lơ đãng cười cười, tựa hồ hết sức tán thưởng sự khôn khéo và tàn độc của Cổ Địch Sâm, lại có chút tò mò nói: "Cổ Địch Sâm, ngài làm cho ta rất hoang mang, là cái gì đã khiến cho ngài thay đổi hết thảy như thế này? Ngài tuyệt đối không phải vì cảm thấy, ta sẽ là một thượng cấp anh minh hơn Tô Lai Mạn Tứ Thế đấy chứ?"

Cổ Địch Sâm lạnh lẽo nhìn hắn, không chút che giấu nói: "Ta không thay đổi quyết định của ta, chỉ là tình thế không còn như xưa, nên ta phải căn cứ vào tình thế mà điều chỉnh sách lược của người Cách Lỗ Cát Á. Cách Lỗ Cát Á không phải chỉ có một mình ta, mà là một trăm sáu mươi bảy vạn người Cách Lỗ Cát Á, ta chỉ là một phần tử nhỏ trong đó mà thôi, ta không thể vì tư lợi mà để mặc bọn họ. Đương nhiên, Nại Quí Tư cũng là nguyên nhân vô cùng trọng yếu, ta muốn vĩnh viễn vùi dập hắn, cho dù chúng ta cùng nhau dốc sức cho ngài, ta cũng hy vọng vị trí của ta trong mắt ngài sẽ có phần cao hơn hắn."

Mục quang của Dương Túc Phong xoáy sâu vào mắt Cổ Địch Sâm, Cổ Địch Sâm cũng không chút nào nao núng nhìn thẳng lại hắn.

Hắn không thể không thừa nhận, Cổ Địch Sâm lúc này thật sự rất thẳng thắn, thẳng thắn đến mức làm cho chính mình không cách nào tiếp nhận. Đương nhiên, hắn cũng tuyệt đối sẽ không tin tưởng tinh thần cảnh giới của Cổ Địch Sâm thật sự có cao như lời hắn nói hay không, hắn mới là kẻ không phải vì nước vì dân mà sẵn sàng trào dâng bầu nhiệt huyết hy sinh đến giọt máu cuối cùng, nhất định là còn có một nguyên nhân khác đen tối sâu xa nào đó.

Dương Túc Phong cau mày, chậm rãi nói: "Tại sao ngài lại không lựa chọn chiến tranh?"

Cổ Địch Sâm mồm mép trơn như bôi mỡ nói: "Bởi vì ta biết chúng ta không thể đánh bại ngài."

Dương Túc Phong lại bật cười. Cổ Địch Sâm dùng chữ rất xảo diệu, không chịu trực tiếp thừa nhận người Cách Lỗ Cát Á thất bại, vì vậy chậm rãi không chút khinh xuất nói: "Nhưng ta nghĩ bộ hạ Qua Đức Lý Khắc của ngài nhất định sẽ không cho là như vậy, hắn là chiến sĩ xuất sắc nhất của các ngài, có lẽ hắn muốn cùng chúng ta phân tài cao thấp trên chiến trường đấy."

Cổ Địch Sâm thở dài một hơi, có điểm bất đắc dĩ nói: "Đó là trước khi trọng điểm Lạc Lạp bị phá..."

Chính xác. Trước khi trọng điểm Lạc Lạp bị phá, Cổ Địch Sâm cùng Qua Đức Lý Khắc đều giữ tâm lý liều chết một phen sống mái cùng quân Lam Vũ, bọn họ cho rằng, cho dù chiến sĩ Hắc Ưng không thể đủ sức đánh bại quân Lam Vũ, ít nhất cũng có thể bảo vệ cho nhà cửa của người Cách Lỗ Cát Á không bị xâm phạm.

Vị trí của người Cách Lỗ Cát Á, nằm ở mạn nam của khu rừng rậm Lỗ An, kẻ xâm lấn từ bên ngoài muốn tiến vào, phải phát động tiến công dọc theo tuyến bờ biển rất hẹp. Ở phía bên này dọc theo đường bờ biển hẹp, các chiến sĩ Hắc Ưng xây dựng một công sự phòng ngự kiên cố, tu kiến một loạt lô cốt và trọng điểm. Hơn nữa còn bố trí một lượng lớn binh lực phòng thủ, dự trữ một lượng lớn cung tên và mũi tên tẩm thuốc độc kinh người. Bọn họ có cũng đủ tự tin, tin tưởng chính mình có thể chống cự hết thảy sự công kích đến từ bên ngoài, trên thực tế, điều này đã được trải nghiệm qua. Bọn họ quả thực cũng đã dễ dàng ngăn cản mấy lần người từ ngoài đến xâm phạm.

Song, quân Lam Vũ kéo đến đã hoàn toàn đập nát sự tự tin của bọn họ, trong chiến dịch ở cảng Lỗ Đạt, hạm đội hải quân và đội hải quân lục chiến của quân Lam Vũ phơi bày ra ngoài lực chiến đấu cùng lực sát thương vô cùng mạnh mẽ, làm cho các chiến sĩ Hắc Ưng lần đầu tiên hiểu được. Núi cao còn có núi cao hơn, trên mình còn có kẻ khác tài giỏi hơn, cung tên tẩm thuốc độc của bọn họ. Cũng không phải là loại vũ khí có lực sát thương mạnh nhất trên thế giới này.

Dưới sự che chở của hỏa pháo mãnh liệt của hạm đội hải quân Lam Vũ, đội hải quân lục chiến Lam Vũ hoàn toàn có thể phá được phòng tuyến bờ biển của chiến sĩ Hắc Ưng, loại lô cốt và trọng điểm vốn dĩ chỉ dùng bùn đất và đá sỏi tu kiến thành thì căn bản không thể ngăn cản được đạn pháo của quân Lam Vũ. Nhất là trọng điểm Lạc Lạp mệnh danh là vững chắc như thành đồng mà cũng bị quân Lam Vũ phá được, càng thêm làm cho các chiến sĩ Hắc Ưng mất đi niềm tin, thậm chí ngay cả thủ lãnh của bọn họ là Qua Đức Lý Khắc cũng trở nên trầm mặc. Chiến sĩ Hắc Ưng mặc dù lợi hại, nhưng bọn họ cũng không có kiêu ngạo đến mức cho rằng lực chiến đấu của chính mình đã đạt đến trình độ áp đảo vượt xa những chiến sĩ Lỗ Ni dũng mãnh kia.

Đương nhiên, chiến sĩ Hắc Ưng tuyệt đối không phải khiếp sợ chiến đấu, bọn họ cũng đã chuẩn bị tốt tinh thần tranh đấu đến cùng, thậm chí còn áp dụng biện pháp nguyên thủy. Tại bờ biển chôn sẵn những cọc tre có tẩm độc chết người, tử thủ dụ quân Lam Vũ cùng đồng quy vu tận. Nhưng, Cổ Địch Sâm cũng không cam tâm nhìn bọn họ chết vô ích như thế. Rốt cuộc, sau khi đã trải qua suy nghĩ nhọc nhằn hết sức, Cổ Địch Sâm quyết định chọn lấy cách tiếp nhận pháp điển của quân Lam Vũ làm trụ cột hướng hoài bão vào quân Lam Vũ, đem ý niệm giành độc lập cho người Cách Lỗ Cát Á từng nung nấu trong đầu tạm thời chôn vùi dưới đáy biển sâu.

Dương Túc Phong trong lòng cũng vô cùng thán phục Cổ Địch Sâm quả là khôn khéo phi thường, hơn nữa còn giỏi về quan sát tình thế, tuyệt đối không phải loại người mù quáng sính cường kiêu dũng, cái gọi là kẻ biết thời thế mới là tuấn kiệt, đại khái chính là như thế. Chỉ bất quá, người như vậy, tài hoa càng xuất ra bên ngoài, thì lại càng khó điều khiển, bọn họ tựa như con dao hai lưỡi, không cẩn thận một chút là có thể bị tổn thương chính mình ngay.

Chứng kiến Dương Túc Phong vẫn không có câu trả lời rõ ràng cho mình, Cổ Địch Sâm lần nữa ngưng trọng nói: "Nếu như ngài đáp ứng đề nghị của ta, ta nghĩ quân của ngài có thể càng thêm dễ dàng tiến vào Mông Địa Tạp La. Khả năng thông thuộc Mông Địa Tạp La của chúng ta, cũng giống như ngài quen thuộc Lệ Xuyên phủ ở Nam Hải địa khu vậy. Tô Lai Mạn Tứ Thế bố trí cơ quan cùng bẫy rập, chúng ta đã toàn bộ ghi chép trên giấy, ta dám cam đoan, các ngài có thể không cần uổng một phát đạn nào mà vẫn ung dung tiến vào Mông Địa Tạp La."

Dương Túc Phong nhìn hắn thật chăm chú, đây quả là điều kiện vô cùng hấp dẫn.

Mặc dù một khi đội hải quân lục chiến Lam Vũ xuất hiện dưới thành Mông Địa Tạp La, thì nhất định sẽ khiến Mông Địa Tạp La lâm vào một trận hỗn loạn, nhưng Mông Địa Tạp La dù sao vẫn còn có mấy vạn cấm vệ quân. Cấm vệ quân chính là đội quân tinh nhuệ nhất của vương quốc Lỗ Ni Lợi Á, bọn họ có lẽ không phải là đối thủ của đội hải quân lục chiến Lam Vũ, nhưng bọn họ rất có thể che chở thành công cho quốc vương Tô Lai Mạn Tứ Thế thoát khỏi Mông Địa Tạp La, như vậy thì, kế hoạch "Chém đầu" mà quân Lam Vũ sắp sửa thực hiện sẽ xôi hỏng bỏng không.

Chỉ hơi trầm tư trong chốc lát, Dương Túc Phong quyết định tiếp nhận cái giá hời mà Cổ Địch Sâm đưa ra, chậm rãi nói: "Nếu như ta đáp ứng điều kiện của ngài, thì ngài từ nay về sau sẽ không còn khả năng trở về Cách Lỗ Cát Á, chuyện ở Cách Lỗ Cát Á sẽ giao cho Nại Quí Tư cùng Qua Đức Lý Khắc hai người xử lý."

Cổ Địch Sâm không chút do dự nói: "Được thôi."

Lông mày của Dương Túc Phong lần nữa nhíu lại, Cổ Địch Sâm phản ứng quyết đoán nhanh chóng như thế, quả là nằm ngoài dự liệu của hắn, hắn có điểm nghi hoặc nói: "Ngài đã sớm biết. Ta sẽ không cho ngài trở về Cách Lỗ Cát Á?"

Cổ Địch Sâm mỉm cười, không trả lời trực tiếp vào vấn đề này, chỉ tự tin nói: "Ta sẽ không lưu luyến Cách Lỗ Cát Á nữa, mặc dù nó là quê quán của ta. Bắt đầu từ bây giờ, Cách Lỗ Cát Á đã không còn là sân khấu của ta nữa, Y Lan đại lục mới là sân khấu chính thức để ta phô diễn. Ta muốn đi theo quân Lam Vũ đặt dấu chân đi khắp thiên hạ, ta muốn cho tên của ta theo quân Lam Vũ mà đi vào sử sách... À, ngại quá, ta hơi đắc ý qúa rồi, có điều ý của ta quả thật là như vậy. Ừm, đây là tư liệu về địa lý dân cư của Cách Lỗ Cát, ta bây giờ đều giao cả cho ngài. Từ nay về sau, Cách Lỗ Cát Á cùng ta sẽ không có bất cứ quan hệ nào nữa."

Dương Túc Phong bán tín bán nghi liếc sơ mớ tư liệu vừa tiếp nhận, quả thật là toàn bộ tư liệu bí mật có liên quan đến Cách Lỗ Cát Á, chỉ có kẻ thống trị cao nhất mới được nắm giữ. Hắn tiện tay lật vài trang. Minh chứng đúng là nội dung mà chính mình biết, bèn vững tin nội dung bên trong đều là chân thật. Những tư liệu này đều là thứ mà cơ quan tình báo Lam Vũ khát khao lấy được, nhưng cho tới bây giờ, thu hoạch còn không đầy một phần mười ở đây. Đương nhiên, bên trong cũng có một ít tin tức cơ bản. Tỉ như diện tích đất liền của Cách Lỗ Cát Á là mười một vạn ba nghìn km vuông, dân số một trăm sáu mươi bảy vạn, chiến sĩ Hắc Ưng tại biên địa là một vạn một ngàn bốn trăm, chiến sĩ Hắc Ưng bổ sung phía sau là sáu nghìn sáu trăm, số thanh niên có thể chọn lựa làm chiến sĩ Hắc Ưng là năm vạn bảy nghìn...

Dương Túc Phong rốt cuộc vững tin. Cổ Địch Sâm quả thật đã chuẩn bị sẵn sàng để đầu nhập vào quân Lam Vũ, cũng nguyện ý giao lại quyền lực của chính mình. Đương nhiên, dựa vào năng lực của hắn. Hắn khẳng định có thể đoán được, quyền lực mà sau này Dương Túc Phong giao cho hắn, tuyệt đối không dưới quyền tổng đốc Cách Lỗ Cát Á hiện nay.

Cổ Địch Sâm đem tư liệu giao cho Dương Túc Phong, chính mình dường như trở nên thoải mái hơn rất nhiều, động tác cũng tự nhiên hơn nhiều, thân thể xoài ra, thuận thế nằm ngả lưng trên ghế sa ***, chỉ một cái mông vĩ đại đã chiếm cứ chỗ ngồi của ba người trên ghế sa ***, bưng ly cà phê của mình lên uống lấy uống để. Cứ như vừa rồi trải qua một trận vận động kịch liệt, cả người giờ đây hoàn toàn thư thái.

Dương Túc Phong đem tư liệu giao cho Viên Ánh Lạc, nhìn dáng điệu cao hứng của Cổ Địch Sâm, không nhịn được cau mày nói: "Cổ Địch Sâm, ngài cao hứng như vậy làm gì chứ? Cẩn thận ta điều ngài đi xem nhà xí bây giờ."

Cổ Địch Sâm rất tự nhiên nói: "Ngài sẽ không đâu. Bất quá đi xem nhà xí cũng là nhiệm vụ không tồi, hơn nữa còn rất phát tài, mỗi người một lần đi ta lại thu một kim tệ, ta tuyệt đối không cần một năm, so với ngài vẫn giàu có hơn nhiều..."

Dương Túc Phong vừa tức giận vừa buồn cười nói: "Ngài hiện tại còn giàu hơn ta rất nhiều, trên người của ta một đồng lẻ cũng không có... Đúng rồi, nghe nói ngài có bốn mươi tám bà vợ, là thật hay là giả vậy? Ngài có thể nuôi hết bọn họ sao?"

Cổ Địch Sâm nhất thời biến sắc, ấp úng nói: "Không có... Nhiều như vậy... A, đúng rồi... Trước khi ngài thưởng thức tài hoa của ta, đầu tiên ta sẽ cho ngài làm một việc, ta sẽ làm cho Tô Lai Mạn Tứ Thế giết Khắc Lai Mỗ."

Dương Túc Phong cũng không nghĩ tới rằng chính mình chỉ thuận miệng hỏi một câu, đột nhiên đã làm cho Cổ Địch Sâm thần thái đại quẫn, chuyện này thật là chuyện xưa nay chưa từng có, không khỏi vừa tò mò vừa buồn cười, chẳng lẽ gã này bị các bà vợ đó khiến cho ấm ức điều gì? Chẳng lẽ hắn còn mắc chứng sợ vợ chưa trị khỏi? Có điều cũng không kịp hỏi, bởi vì chuyện Khắc Lai Mỗ càng khiến hắn phải quan tâm hơn, không nhịn được vội vàng nói: "Ngài có nắm chắc sẽ làm cho Tô Lai Mạn Tứ Thế tự hủy cánh tay đắc lực đó hay không?"

Từ trước tới nay, Dương Túc Phong đều hết sức tỉ mỉ tiến hành kế hoạch chia rẽ li gián Khắc Lai Mỗ cùng Tô Lai Mạn Tứ Thế, thậm chí vì thế mà không tiếc giải phóng cho Đề Lan Qua Lai, chính là bởi muốn mượn tay Tô Lai Mạn Tứ Thế thanh trừ Khắc Lai Mỗ, cho dù không giết hắn, thì cũng muốn tước đi quân quyền của hắn, làm cho hắn không cách nào phát huy tác dụng. Chỉ cần Khắc Lai Mỗ vừa đi thôi, thì xương sống của quân đội vương quốc Lỗ Ni Lợi Á sẽ ngay lập tức bị đổ sụp, vì thế mà trở thành chia rẽ, cũng không cách nào duy trì được áp lực chống cự quân Lam Vũ.

Chỉ tiếc rằng, mặc dù Đề Lan Qua Lai làm không ít việc, nhưng bởi vì đại bại của trọng điểm Tích Lôi Sơn mà hắn tạm thời không còn cơ hội được lần nữa nắm giữ quyền lực, mà Tô Lai Mạn Tứ Thế, tựa hồ cũng hiểu được tầm quan trọng của Khắc Lai Mỗ, mặc dù Tình Xuyên đạo cùng trọng điểm Lạc Lạp thất bại, nhưng vẫn thủy chung không hạ lệnh xử trí Khắc Lai Mỗ, khiến cho Dương Túc Phong cảm thấy vô cùng thất vọng. Chỉ cần Khắc Lai Mỗ còn tồn tại thêm ngày nào, thì quân đội Lỗ Ni vẫn sẽ đoàn kết thành một, không cách nào khiến cho bọn chúng hoàn toàn tan rã.

Cổ Địch Sâm gật đầu, tựa hồ đối việc này đã có dự tính trước, tự tin cười cười, lạnh nhạt nói: "Trước kia quả thực là không thể, nhưng hiện tại đã có lực lượng hùng mạnh của các ngài tham gia, chuyện này đã có thể rồi. Ta hy vọng, ngài có thể cung cấp cho ta một bộ phận tư nguyên cùng nhân viên, để ta toàn lực phụ trách chuyện này, ta cam đoan với ngài, ta sẽ làm cho Tô Lai Mạn Tứ Thế trước ngày 15 tháng 11 sẽ giết chết Khắc Lai Mỗ."

Dương Túc Phong hồ nghi nhìn Cổ Địch Sâm, gã này tự tin đến mức định ra cả ngày giờ. Chẳng lẽ trên đời này thật sự có cái gọi là phương án tối ưu sao? Nghĩ đến người Cách Lỗ Cát Á dù sao cũng có một nữ nhân là vương hậu của Lỗ Ni Lợi Á vương quốc, có lẽ thật sự có thủ đoạn gì đó lợi hại cũng không biết chừng. Nhưng vô luận như thế nào, chỉ cần diệt trừ Khắc Lai Mỗ, đối với quân Lam Vũ mà nói, đều là một tin bách lợi mà không có lấy mảy may không tốt nào.

Thần sắc của Cổ Địch Sâm vẫn không có gì biến hóa, vẫn tự tin như thế.

Dương Túc Phong quyết đoán gật đầu. Trầm giọng nói: "Tốt lắm, ngài cần những tư nguyên gì?" Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://truyenyy.com

Cổ Địch Sâm có chút hạ giọng nói: "Ta muốn ngài tìm một người giống y chang Khắc Lai Mỗ, sau đó từ một điểm cách hơn năm mươi thước chụp một bức ảnh y đứng một mình, không nên rõ quá, mờ mờ ảo ảo là tốt nhất..."

Ánh mắt Dương Túc Phong nhất thời trở nên sắc bén.

Nhưng Cổ Địch Sâm lại không có chút thần sắc kinh ngạc nào, tựa hồ hết thảy đều sớm đã được an bài thỏa đáng.

Dương Túc Phong đột nhiên phát giác, Cổ Địch Sâm quả thật là một tay cao thủ có thể nghĩ ra những âm mưu vô cùng lão luyện, loại thủ đoạn mà người ở thế kỷ hai mươi mốt vẫn thường xuyên sử dụng để gài bẫy hãm hại đối thủ, bây giờ lại bị hắn suy nghĩ tìm ra. Phải biết rằng, ở trên thế giới này. Phát minh ra máy chụp hình, vẫn là chuyện của mấy tháng trước, cư nhiên đã được hắn áp dụng. Cái gã béo phì này đích thật không phải thường nhân, từng tế bào thần kinh trong trong óc hắn cũng không phải của thường nhân.

Đột nhiên đúng lúc này. Tiết Tư Khỉ thần sắc cổ quái tiến vào, nhìn một chút Cổ Địch Sâm, rồi lại nhìn một chút Dương Túc Phong, muốn nói rồi lại thôi. Ánh mắt trên mặt nàng khiến cho hai người đang ngồi đều cảm giác được, khẳng định là có chuyện gì cổ quái lạ lùng đã xảy ra. Thậm chí có khả năng là chuyện khó có thể mở miệng. Có lẽ, không biết có phải là có tin xấu liên quan đến Dương Túc Phong vừa báo đến hay không, mà ngay cả Dương Túc Phong. Cũng theo điều kiện phản xạ cảm giác được, khẳng định là lại có cái chuyện xấu hổ gì đây nên muốn chính mình đi xử lý.

Cổ Địch Sâm lập tức đứng lên, tiêu sái nói: "Ta xin cáo từ..."

Dương Túc Phong đứng lên tiễn khách.

Tiết Tư Khỉ mấy lần muốn nói lại thôi, cuối cùng rốt cuộc vẫn cố lấy dũng khí, có chút ái ngại nói: "Cổ Địch Sâm đại nhân, mời ngài theo ta đi cửa sau..."

Dương Túc Phong sửng sốt, thuận miệng nói: "Làm sao vậy?"

Cổ Địch Sâm cũng ngạc nhiên nhìn nàng.

Tiết Tư Khỉ sắc mặt quái dị, ấp a ấp úng nói: "Bên ngoài doanh trướng có mấy nữ nhân mới tới, đang giương nanh múa vuốt hung hãn vô cùng. Trong tay đều cầm vũ khí, Tây Qua Đao gì đều có đủ... Các nàng nói là phu nhân của ngài tổng đốc Cổ Địch Sâm, hiện tại muốn bắt ngài trở về..."

Gương mặt Cổ Địch Sâm nhất thời biến sắc, trên trán mồ hôi lạnh ứa ra, liên tiếp khoát tay, vội đến nói muốn hụt hơi: "Ta đi cửa sau, ta đi cửa sau, đại đô đốc, ta cáo từ trước, phiền ngài nhất định đừng cho mấy nữ nhân này xông vào, nghìn vạn lần không nên..."

Dương Túc Phong còn chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra, thì Cổ Địch Sâm đã nhanh chóng đi theo Tiết Tư Khỉ từ cửa sau rời đi, động tác này của hắn, ở thời khắc này, linh hoạt như một con chuột, đảo mắt một cái đã biến mất không còn một chút dấu vết, ngay cả Tiết Tư Khỉ cũng kinh ngạc vô cùng, cái gã có thân hình béo núc ních như thế làm sao có thể đi nhanh như bay như vậy được?

Bên ngoài quả nhiên truyền đến tiếng nữ nhân la thét náo loạn ồn ào vô cùng, giữa đám đó còn kèm theo tiếng quát lạnh lẽo của Tô Phỉ Mã Vận, thanh âm càng lúc càng lớn, cũng càng ngày càng hỗn tạp, khiến cho kinh động đến mấy liên đội chung quanh, rất nhiều người đều đứng ở ngoài doanh trướng nhìn trò hề đang diễn ra bên ngoài làn trại trung ương.

Dương Túc Phong đi tới hành lang, nhìn xuyên qua giàn hoa rủ bên ngoài cửa sổ nhìn thử xem, quả nhiên, ở bên ngoài cửa, tụ tập mười mấy nữ nhân, già có trẻ có, mỗi người đều có thần sắc diễm lệ, vóc người yểu điệu, nhưng cũng hung hãn dị thường, vũ khí trong tay thật là muôn hình muôn vẻ cái gì cũng có, còn có người cầm trong tay loại vũ khí giống như Tây Qua Đao dài nửa mét, hung hãn thét đánh thét giết các chiến sĩ cảnh vệ doanh trại quân bộ.

May là nữ cảnh vệ trong đội cảnh vệ doanh trại quân bộ cũng không ít, thấy các nàng nhiệt náo quá lợi hại, đám người Đan Nhã Huyến bèn thay đổi thái độ cứng rắn, hạ lệnh động thủ, thật vất vả mới giải tán các nàng, vừa hỏi thăm đầu đuôi, quả nhiên đều là những người vợ chuyên môn chịu ủy thác đi bắt Cổ Địch Sâm, được xưng nữ tử trinh tập đội. Cổ Địch Sâm phong lưu thành tính, thường xuyên ở bên ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt, vì vậy vợ hắn bèn lập đơn vị trinh tập đội chuyên nghiệp này, phụ trách đưa hắn bắt về quy án.

Đan Nhã Huyến cùng đám người Tiết Tư Khỉ khi biết rõ ràng sự tình đầu đuôi câu chuyện, đều là dở khóc dở cười, không thể làm gì khác hơn là an ủi các nàng một phen, cẩn thận chiêu đãi các nàng ăn một bữa cơm, sau đó phái người đưa tiễn các nàng. Nhưng mà những nữ nhân không bắt được Cổ Địch Sâm, quyết không từ bỏ ý định, vì vậy lại đã đi đến nơi khác tìm kiếm, dẫn tới bên trong quân doanh bán tán mãi không thôi, quả là chuyện kỳ lạ trong thiên hạ.

Dương Túc Phong cũng không nhịn được thở dài một tiếng cảm thán từ tận đáy lòng, khó trách chính mình đòi giam lỏng Cổ Địch Sâm, không cho hắn trở về Cách Lỗ Cát Á, hắn không chút do dự đáp ứng, xem ra này đơn vị nữ nhân trinh tập đội tuyệt đối là một trong những nguyên nhân trọng yếu nhất. Nếu hắn bị đám nữ nhân hung hãn này bắt được, thì không biết sẽ có hậu quả kinh khủng gì sẽ xảy ra? Nghĩ một chút đã cảm thấy da đầu tê dại.


/769

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status