Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu

Chương 240

/769


Đột nhiên. Hắn cũng cảm nhận được luồng ánh mắt quái dị đến từ đám người Đan Nhã Huyến, Tiết Tư Khỉ, Tô Phỉ Mã Vận và Viên Ánh Lạc, hắn lập tức hiểu được, nếu chính mình ngày nào đó cũng trêu hoa ghẹo nguyệt như Cổ Địch Sâm, sợ rằng Đan Phượng hành cung phái ra đội nữ tử trinh tập đội cũng muốn lục tung toàn bộ thế giới để tóm cổ chính mình, hắn lén lút le lưỡi, ngoan ngoãn quay trở về bản đồ quân sự phía trước.

Nghĩ đến ngày tàn của Khắc Lai Mỗ sắp tới rồi. Dương Túc Phong âm thầm phát ra một tiếng cười lạnh lẽo.

Phảng phất cảm nhận được cái cười gằn của Dương Túc Phong, Khắc Lai Mỗ cả người không tự chủ được đột nhiên rùng mình một cái ớn lạnh.

Những ngày gần đây của hắn quả thực rất khó khăn, thậm chí có thể dùng một ngày bằng trăm năm, ăn ngủ không yên để hình dung.

Trong đời làm tướng quân có thực lực nhất vương quốc Lỗ Ni Lợi Á, Khắc Lai Mỗ chưa từng phải hứng chịu thảm bại lớn đến như vậy. Hắn bôn ba trên chiến trường tận lực chiến đấu hơn ba mươi năm, chiến đấu nhiều đến mức cơ hồ đã đặt dấu chân đến hầu hết từng thước đất trên từng biên giới của Lỗ Ni Lợi Á vương quốc, các đối thủ chung quanh là nước Y Mộng, nước Dạ Lang, nước Lâu Lan, nước Ương Già, nước Cáp Lạp Lôi, thậm chí Đường Xuyên đế quốc lúc đầu, có thể nói là bất khả chiến bại, cho nên hắn mới có thể lên chức lên danh nhanh như diều gặp gió như vậy, trở thành tướng quân xuất sắc nhất Lỗ Ni Lợi Á.

Song. Quân Lam Vũ đến, lôi cổ hắn đang từ đài cao danh vọng rớt bịch xuống đất không một chút khách khí. Hắn đã tiếp xúc quá nhiều các loại các dạng quân đội, nhưng chưa hề gặp phải loại quân đội như quân Lam Vũ, kết quả là vấp phải thất bại như núi lở trước mặt quân Lam Vũ, đau khổ đến mức không còn muốn sống.

Thất bại của Tình Xuyên đạo. Quả thực có thể nói là một thất bại thảm hại vô cùng, hơn mười vạn quân liên minh chống quân Lam Vũ, lại dựa vào sự chắc chắn của lớp công sự phòng ngự, mà dưới sự tấn công của không tới ba vạn quân Lam Vũ, vẫn bị đánh tơi bời như cũ. Một lần xông pha nghìn dặm. Hắn muốn ngăn cơn sóng dữ, nhưng lại phát hiện trong tay căn bản không có tiềm lực để có thể cùng quân Lam Vũ đối kháng, ngoại trừ phải hy sinh tính mạng của một số lớn chiến sĩ Lỗ Ni. Hắn quả thực không có bất cứ gì biện pháp gì hơn.

Trọng điểm Lạc Lạp bị đại bại, lại khiến cho hắn càng thêm uể oải. Thông thường, dựa vào tính cách kiên cường của hắn, thì tuyệt đối sẽ không để rơi vào tình trạng chán nản, nhưng mà, cứ dần dần rồi cũng đánh mất chính trọng điểm Lạc Lạp, vốn là cột trụ tinh thần của Lỗ Ni quân đội. Sự thất thủ của trọng điểm Lạc Lạp đối với Lỗ Ni Lợi Á mà nói, chính là một đòn trí mạng, mà năng lực tấn công của quân Lam Vũ lại khiến cho hắn càng thêm cảm thấy tuyệt vọng. Đương lúc trọng điểm Lạc Lạp đều không thể ngăn cản được bước tiến của quân Lam Vũ, thì liệu còn có thể trông cậy vào một thành trì bình thường mà có thể ngăn trở bước tiến vũ bão của quân Lam Vũ hay sao?"

Không cần phải nói. Trong lòng hắn cũng đã biết, quốc vương Tô Lai Mạn Tứ Thế đã sớm thất vọng với y rồi, sở dĩ còn chưa đó cách chức y, chính là bởi vì trên người Đề Lan Qua Lai còn đang lơ lửng bóng ma thất bại, chờ đến khi Khắc Lai Mỗ hắn cũng bị bại trận thảm hại dưới thủ hạ của quân Lam Vũ như thế thì cũng chính là lúc, Tô Lai Mạn Tứ Thế sẽ không còn chút do dự nào nữa. Lúc Tô Lai Mạn Tứ Thế một lần nữa đề bạt Đề Lan Qua Lai, thì cũng chính là thời khắc chính bản thân y bị cách chức.

Nhưng là Khắc Lai Mỗ không cam lòng, hắn tuyệt đối không cam lòng trước thất bại của chính mình, hắn tuyệt đối không cam lòng chứng kiến kết quả chiến bại ngày hôm nay của Lỗ Ni quân đội. Truyện Sắc Hiệp - http://truyenyy.com

Trải qua một hồi suy nghĩ thống khổ, Khắc Lai Mỗ quyết tâm đem lực lượng cơ động cuối cùng của vương quốc triệu tập đến tiền tuyến.

Tắc Lai Bội Ô do dự nói: "Tướng quân đại nhân, ngài thật sự muốn thân hành thỉnh cầu quốc vương bệ hạ điều động cấm vệ quân thật sao?"

Khắc Lai Mỗ kiên nghị gật đầu.

Tắc Lai Bội Ô vẫn còn có vẻ rất do dự, cấm vệ quân vương quốc chính là lực lượng trung kiên phòng thủ cho thủ đô Mông Địa Tạp La của Lỗ Ni Lợi Á, cũng là đội ngự lâm quân của Tô Lai Mạn Tứ Thế, cho nên nếu hắn dùng đến thứ vũ khí có hiệu quả nhất này để đối phó với những phần tử phản loạn đối lập, điều động cấm vệ quân của vương quốc đến Y Lạc Lâm địa khu, thì quả thật có thể cải thiện rất lớn tình hình khốn khó của quân đội Lỗ Ni Lợi Á trước mắt, nhưng mà...

Đến lúc hơn năm mươi phần trăm quân đội cả nước Lỗ Ni Lợi Á đều nắm giữ trong tay Khắc Lai Mỗ, thử hỏi Tô Lai Mạn Tứ Thế sẽ có phản ứng ra sao?

Tắc Lai Bội Ô quả thực ngay đến chỉ nghĩ thôi cũng còn không dám nghĩ tới.

Cho dù trong lúc danh tiếng của Đề Lan Qua Lai còn đang hưng thịnh, thì quân đội mà hắn nắm giữ cũng chỉ chiếm giữ không tới bốn mươi phần trăm quân đội cả nước Lỗ Ni Lợi Á.

"Ngươi lo lắng làm gì nữa? Chẳng lẽ ngươi cảm thấy bây giờ vẫn còn nhiều thời gian lắm hay sao?" Khắc Lai Mỗ có chút tức giận nói.

Tắc Lai Bội Ô vội vàng xoay người bước đi.

Khắc Lai Mỗ lúc này mới thở một hơi dài nhẹ nhõm, sửa sang lại quân trang trên người cho chỉnh trang một chút, sải bước đi ra khỏi sở chỉ huy.

Bầu trời trên ngoài mênh mông, ánh mặt trời ấm áp, sưởi ấm thân thể tạo ra một cảm giác vô cùng thoải mái, bốn phía cũng vô cùng yên tĩnh.

Khắc Lai Mỗ lẳng lặng đứng ở trong sân, tận hưởng phút giây an nhàn tĩnh lặng rất đỗi hiếm hoi này.

Song, trong lòng hắn lúc này, Khắc Lai Mỗ hiểu rất rõ, yêu cầu vừa rồi của hắn, đã khiến cho hắn tự rước lấy cái họa sát thân mất rồi.

Nhưng mà, hắn không thể không làm như vậy.

"Dương Túc Phong." Trong tâm khảm Khắc Lai Mỗ cứ vô thức lặp đi lặp lại ba chữ này.

Thiên nguyên năm 1729 ngày 5 tháng 11, vương quốc Lỗ Ni Lợi Á, ngoài thành Y Ba Đan, núi Long Hổ.

Núi Long Hổ là danh lam thắng cảnh nổi tiếng nhất Y Ba Đan địa khu, danh tiếng nổi như cồn khắp nơi, hàng năm đều hấp dẫn một số lượng lớn du khách đến đây thưởng thức, bởi vì ngọn núi này sừng sững vút cao, hình dáng vô cùng kỳ lạ khác thường, trên những vách núi cheo leo dựng đứng là những gốc tùng già cổ thụ vươn thẳng ngạo nghễ giữa trời, mây mờ bao phủ đỉnh núi quanh năm, sương mù lãng đãng, tương truyền thường có tiên nhân lui tới, đều gọi là ngồi rồng cưỡi hổ.

Nơi này địa thế rất cao, cho nên khí hậu mát mẻ, nhất là vào tiết trời giao mùa cuối mùa thu đầu mùa đông, khí hậu càng thêm mê hoặc lòng người. Trong làn sương mờ phiêu lãng quấn quanh lại có chút se se lạnh, khiến cho du khách có thể cảm giác được khắp người mát mẻ, vui vẻ thoải mái, thích ý vô cùng. Lá phong ở núi Long Hổ cũng nổi danh nhất Y Ba Đan địa khu, từng từng lớp lớp bao phủ khắp núi, đều những áng mây lá đỏ rực lên như lửa, cứ như thể cả một ngọn núi lớn đang cháy rực lên như một ngọn đuốc.

Leo lên hết bậc thang cuối cùng, Dương Túc Phong đứng ở ngoài cửa chùa Lục Dong, xoay người lại, cúi nhìn xuống dưới chân núi, có thể chứng kiến hàng vạn lớp lá đỏ bao phủ núi, sắc đỏ đến độ chín nhất, cứ như có một biển lá đỏ đang nối tiếp nhau trải dài ngút mắt, vừa giống như ráng chiều đang nhuộm hồng chân trời, cứ như muốn nhuộm hồng toàn bộ không trung bao la ngút ngàn tầm mắt. Tuy nhiên, người có chút kinh nghiệm sẽ biết rằng, sắc trời sở dĩ đỏ sẫm như thế, chính là bởi vì sắp đổ mưa.

Đến núi Long Hổ để ngắm lá đỏ không phải là chủ ý của Dương Túc Phong, mà là do bọn Viên Ánh Lạc vòi vĩnh, các nàng đã sớm nghe nói rằng chùa Lục Dong chính là nơi ngắm lá đỏ đẹp nhất, bây giờ lại đang là thời điểm thưởng thức vẻ đẹp của lá đỏ lúc viên mãn nhất, bọn họ đương nhiên không thể bỏ qua cơ hội tốt như vậy, nhưng nếu như Dương Túc Phong không đồng ý đi cùng, thì các nàng cũng không cách nào hưởng thụ đặc quyền tự do tự tại thưởng ngoạn rừng phong được.

Dương Túc Phong rất nhanh bèn đáp ứng thỉnh cầu của các nàng. Trên thực tế, chính hắn cũng muốn ra ngoài đi dạo một lát, vừa đi vừa hít thở khí trời.

Đình viện của chùa Lục Dong đã được quét dọn sạch sẽ, những viên đá cẩm thạch xanh và đá hoa cương trắng lát nền cũng đều đã được rửa sạch không còn vương lấy một hạt bụi. Trong tự viện im ắng như thể chốn thoát tục, chỉ có mấy thân cây cổ thụ đang vươn mình xòe tán che rợp một góc sân, ngoại trừ những nữ cảnh vệ quân Lam Vũ lặng lẽ ẩn mình ở những góc khuất ra thì một kẻ phàm tục nào cũng không hề có. Nhận lấy sự giáo huấn khắt khe của lần viếng thăm chùa Nhân Năng trước đây, đội ngũ cảnh vệ thi triển một loạt biện pháp an toàn. Lúc này đây, trước khi Dương Túc Phong đến, đội cảnh vệ đã đuổi hết toàn bộ tăng chúng của chùa Lục Dong ra ngoài, từng ngóc ngách bí mật hóc hiểm nhất cũng đều đã được kiểm tra rất cẩn thận.

Lần này đảm nhiệm vị trí tổng chỉ huy cảnh vệ, không phải Sương Nguyệt Hoa, mà là Cung Tử Yên, lần chuyển giao chức vụ này, Cung Tử Yên sẽ phụ trách bảo vệ sự an toàn của Dương Túc Phong trong vòng một năm. Lần trước Phương Phỉ Thanh Sương cùng Nga Mi Tuyết Liễu xuất hiện, suýt chút nữa đã ám sát thành công Dương Túc Phong. Làm cho Cung Tử Yên cảm thấy mất mặt hết sức, không còn biết chui vào đâu cho đỡ ngượng, nhất là lúc Nga Mi Tuyết Liễu xuất hiện, khiến cho nàng cảm giác được trình độ võ công và sự tôn nghiêm của chính mình đã vấp phải một sự khiêu chiến rất khiêu khích. Cung Tử Yên chính là cung chủ kế tiếp của Nghi Hoa cung, mà Nga Mi Tuyết Liễu cũng ngẫu nhiên là người lãnh đạo tiếp theo của đế quốc Tinh Hà, Nghi Hoa cung, Thánh điện, Hải Thiên Phật quốc vốn chính là ba đỉnh cao lập ra võ lâm môn phái. Cung Tử Yên đương nhiên không hy vọng danh tiếng của Nghi Hoa cung sẽ bị danh tiếng của thánh điện làm cho lu mờ.

Hương Tuyết Hải U Nhược Tử La còn chưa tới, nhưng Dương Túc Phong mơ hồ có thể cẩm nhận được, nàng tựa hồ đang âm thầm dò xét, chỉ là không biết ẩn núp ở cái góc nào, có lẽ ngoại trừ Cung Tử Yên ra. Không còn có kẻ nào có thể phát hiện ra tung tích của nàng. Mãi cho đến hiện tại lúc này, Dương Túc Phong vẫn còn không hiểu kết cục nữ nhân này muốn nhìn thấu mình để làm cái gì, nhưng nàng tựa hồ tạm thời đối với chính mình cũng không có ác ý. Đương nhiên. Viên thánh linh đan đích xác đã mang đến cho mình không ít phiền toái, khiến cho bản thân ngày càng hãm sâu vào dục vọng, khó có thể tự kềm chế.

Nhưng bất kể như thế nào, chuyến viếng thăm chùa Lục Dong lần này, có Cung Tử Yên cùng U Nhược Tử La hai người bên cạnh, thì sự an toàn của Dương Túc Phong có thể nói là vững như bàn thạch, đám người Đan Nhã Huyến cũng có thể an tâm thưởng thức lá đỏ, Dương Túc Phong cũng có thể tùy ý tiêu sái đi dạo khắp nơi, tự do thả hồn phiêu bổng. Hắn an vị ở bên trong một ngôi đình trong chùa Lục Dong. Ngồi ở bên cạnh vách núi, có vẻ hứng thú nhìn bọn Đan Nhã Huyến cùng Tô Phỉ Mã Vận nô đùa dưới tán lá phong, vui sướng như một đàn tiểu cô nương mười mấy tuổi.

Dương Túc Phong mấy ngày này vẫn phải lao lực trí óc hao tâm tổn trí quá nhiều, suy nghĩ quá nhiều vấn đề, cơ hồ muốn biến thành cương thi vậy, mỗi ngày đều đi đi về về từ phòng ngủ tới sở chỉ huy, thậm chí còn không thèm bước qua cửa lớn, lúc này được thong thả đi lại ở bên ngoài, hít vào ngực bầu không khí trong lành mát mẻ, cảm nhận được lồng ngực thanh khiết cuống họng thông thoáng, khí định thần nhàn, những lo âu trong lòng cũng giảm bớt đi rất nhiều.

Quả thật là, phong cảnh mê người và lá đỏ của núi Long Hổ đã làm cho Dương Túc Phong cảm giác được tâm tình dễ chịu rất nhiều, nhưng nếu như nói, đến núi Long Hổ đi dạo một chút, là có thể đủ tiêu trừ mọi vấn đề phiền muộn trong lòng, như vậy cũng không tránh khỏi đơn giản hóa vấn đề. Những ngày gần đây, thật sự có quá nhiều chuyện vây bủa lấy hắn, có nhiều lắm quyết định muốn hắn phải đưa ra, nhất là những quyết định về mặt chính trị, kinh tế khoa học kỹ thuật, làm hắn lâm vào một loại lo lâu không sao kiểm soát được, không cách nào sắp xếp giải quyết sao cho hữu hiệu.

Cho tới nay, quân Lam Vũ cũng không thiếu những nhân tài quân sự, chỉ là thiếu một nhân tài kiệt xuất có thể tổng hợp hoặc là một nhân tài chính trị kiệt xuất, thiếu một người có thể kiểm soát toàn bộ lĩnh vực kinh tế chính trị. Tiêu Phương Tạ, Hiểu Vân Khai đám người này mặc dù trước mắt đảm nhiệm vị trí lãnh đạo cao nhất của hội ủy viên hành chính, nhưng xét về năng lực cũng như kinh nghiệm thì bọn họ vẫn không thể nào đảm nhiệm tốt được vị trí này.

Tô Phỉ Thải Vi đã gánh vác lượng cộng việc của bộ phận kinh tế chính trị, nhưng nàng cũng giống như bọn Tiêu Vân Tạ, Hiểu Vân Khai, vẫn khiếm khuyết năng lực tiềm ẩn, vẫn khiếm khuyết sự lão luyện, bọn họ trong cách xử lý các mối quan hệ ngoại giao bên ngoài cũng như giải quyết các sự vụ rối rắm phức tạp bên trong đều có vẻ còn chưa đủ tinh thông, vẫn không thể đem đến lợi ích tốt nhất cho quân Lam Vũ. Chính bọn họ cũng đều cảm giác được công việc quả là quá sức gánh vác, lúc nào cũng muốn xin chỉ thị của Dương Túc Phong, điều này không thể tránh khỏi tăng thêm gánh nặng cho Dương Túc Phong.

Nghĩ tới đây, Dương Túc Phong lại cảm thấy Cổ Địch Sâm là một sự lựa chọn quá tốt, người này vô cùng hiểu đời và giảo hoạt, còn có ánh mắt của hắn thể hiện tột cùng khôn khéo, đều tỏ ra là một nhân vật nhất đẳng, có thể cầm đầu một nơi nho nhỏ như Cách Lỗ Cát Á, rèn luyện ra đội quân chiến sĩ Hắc Ưng xuất sắc như vậy đích xác không phải loại tầm thường. Hắn cũng có đủ tài hoa để gánh vác tổng quát toàn bộ chuyện liên quan đến kinh tế chính trị của quân Lam Vũ, khuyết điểm duy nhất của hắn chính là làm cho người ta ấn tượng không tốt, hơn nữa còn nhiễm thói phong lưu, gây nhiệt náo xôn xao.

Đáng ghét hơn là, chuyện nữ nhân xông tới nhà làm loạn mấy ngày hôm trước, rõ ràng là do Cổ Địch Sâm gieo họa mà thành, nhưng bọn nhân sĩ bên ngoài không rõ đầu cua tai nheo ra sao cứ ngậm máu phun người cho rằng kẻ gây chuyện chính là Dương Túc Phong, mà bọn báo chí lá cải của đế quốc cũng không biết từ đâu đánh hơi được cái tin có thể nói là có một không hai này, không chút do dự đã đem Dương Túc Phong trở thành nhân vật chính của sự kiện mất mặt này, ô uế giới luật, làm loạn thiên hạ không sợ trời không sợ đất. Dưới ngòi bút của Điệp Tư Thi, Dương Túc Phong trêu hoa ghẹo nguyệt, khắp nơi trêu chọc "Phong trần nữ tử", dẫn tới đích thân đội "Phong trần nữ tử" thứ thiệt đánh cho tới nhà. Hao phí nửa đêm tháo chạy thật đúng là khiến cho người trong thiên hạ phải cười nhạo.

Chuyện này lại một lần nữa thu hút sự chú ý cao độ của đám phụ nữ ở Đan Phượng hành cung, Phượng Thải Y, Lam Sở Yến, Khắc Lệ Tô Na, Tô Phỉ Thải Vi đám người cũng bán tín bán nghi, gửi thư đánh điện tới tấp đến để hỏi han, may mắn là Tô Phỉ Mã Vận cùng Tiết Tư Khỉ đám người hai mươi bốn giờ theo sát Dương Túc Phong, chứng minh hắn không có điều kiện và động cơ gây án, cuối cùng cũng chứng minh được sự trong sạch của hắn, trận phong ba nho nhỏ này mới tan thành mây khói, hơn nữa còn có một phần do Tài Tiêm Tiêm ra mặt giải thích.

Nhưng trong đám dân chúng ở Mỹ Ni Tư địa khu, giải thích thì cũng chẳng khác nào ngụy biện che giấu. Dù sao các nàng nhận định, kẻ chủ mưu trong vấn đề này nhất định chính là Dương Túc Phong, bởi vì dựa vào tác phong của Dương Túc Phong trong quá khứ, lại xảy ra chuyện tương tự như vậy thì cũng là chuyện bình thường chẳng có gì lạ. Bọn họ thậm chí hy vọng Dương Túc Phong càng thêm phong lưu háo sắc, như vậy bọn họ càng có nhiều chuyện để lúc nhàn rỗi trà dư tửu hậu đem ra bàn tán cho giết thì giờ.

Viên Ánh Lạc bưng tới cho Dương Túc Phong một chén trà xanh của chùa Lục Dong.

Hương trà thơm vấn vít. Chậm rãi phiêu tán trong làn gió núi phảng phất xa mờ.

Nương theo khói trà thơm lan tỏa, Dương Túc Phong bắt đầu thả cho tâm trí phiêu đãng đến nội địa Đường Xuyên đế quốc, phiêu đãng đến Ni Lạc Thần Kinh.

Tự đó tới nay, Đường Xuyên đế quốc đối với sự xuất hiện của Dương Túc Phong, đối với sự quật khởi của quân Lam Vũ. Đối với sự độc lập của Mỹ Ni Tư địa khu, đã tràn ngập sự không tín nhiệm, nhìn với ánh mặt thù địch, ác ý, cho dù đến bây giờ cũng không phải ngoại lệ. Từ tin tức do Mễ Nặc Tư Lương Cách gửi đến mà xem xét thì có thể thấy. Quân đội Đường Xuyên đế quốc liên tiếp thất bại, trong khi đó quân Lam Vũ lại liên tiếp thắng lợi, Đường Xuyên đế quốc ngược lại tựa hồ càng thêm thù địch với quân Lam Vũ, vốn dĩ triều đình vẫn ngập tràn hy vọng quân Lam Vũ đến sẽ có thể giải quyết tình trạng khốn cùng trước mắt của đế quốc, nhưng đến giờ phút này thì dường như đã từ bỏ tia hy vọng này. Một vài người còn đánh giá rằng sức uy hiếp của quân Lam Vũ xem ra còn lớn hơn so với quân đội nước Mã Toa.

Đường Xuyên đế quốc bây giờ đã bắt đầu phong tỏa những tin tức có tính chính xác liên quan đến quân Lam Vũ, ngược lại còn không ngừng tung tin đồn nhảm dèm pha nói xấu quân Lam Vũ, bắt đầu có mục đích bôi nhọ và tiến hành công kích quân Lam Vũ, những chuyện xấu trong quá khứ của Dương Túc Phong không ngừng bị moi móc lên, hâm đi hâm lại để làm nhục. Việc này đương nhiên khiến cho tất thảy quan binh quân Lam Vũ trên đất liền nảy sinh lòng thù ghét đối với đế quốc. Tràn ngập một cảm giác không tín nhiệm, rất nhiều quan binh đến từ nội địa đế quốc cũng bắt đầu cảm thấy triều đình có phần quá đáng, rất nhiều người bắt đầu tự đặt ranh giới với đế quốc không muốn đội trời chung, từ lúc nào không biết, lòng thù ghét và dèm pha của triều đình đã thúc đẩy xu hướng đẩy quân Lam Vũ thoát ly khỏi quân đội của Đường Xuyên đế quốc.

Đương nhiên, với sự khôn khéo của Tài Tiêm Tiêm, tuyệt đối sẽ không bỏ qua một cơ hội tốt như vậy, quân Lam Vũ đang ở vào tình huống có thể tiện tay dắt dê, cũng đã bắt đầu có mục đích tạo phản ứng nhằm vào Đường Xuyên đế quốc, chia Đường Xuyên đế quốc cùng triều đình thành hai phe có quan niệm bất đồng, báo chí liên quan đến sự hủ bại cũng như những chuyện tang sư nhục quốc của triều đình bắt đầu lên tiếng tạo thành những bài báo tràn lan trên các tờ báo của địa khu Cách Lai Mỹ, hơn nữa còn triển khai vô số cuộc tranh luận nảy lửa, đó chính là liệu hiện nay triều đình có còn đủ khả năng để tiếp tục đảm nhiệm vai trò lãnh đạo đưa Đường Xuyên đế quốc thoát khỏi cảnh khốn cùng, một lần nữa đem đến cho nhân dân một cuộc sống an bình hạnh phúc.

Trải qua một hồi tranh luận kịch liệt, Dương Túc Phong rốt cục cũng đi đến kết luận, hiện tại mỹ la địa khu phần lớn người dân ở các đốc phủ hạ hạt, đều đã không còn quan tâm đến đế quốc sẽ ra sao, mà chỉ quan tâm đến ở Mỹ Ni Tư địa khu như thế nào. Đại bộ phận người đều cho rằng, quân Lam Vũ không có nghĩa vụ giải cứu đế quốc, trái lại, còn có thể xem xét đến hành động lật đổ chính quyền. Rất nhiều người công khai tỏ rõ thái độ, biện pháp giải cứu đế quốc tốt nhất ở trước mắt không phải là cứu vớt triều đình hiện có, mà là thay đổi luôn tận gốc triều đình hiện có.

Ở trong tình huống như thế này, Dương Túc Phong không thể không bắt đầu suy nghĩ lựa chọn cách thức nào thích hợp để tiến vào Đường Xuyên đế quốc. Rốt cục là từ Y Lệ Nạp xông vào hay vẫn là trực tiếp đổ bộ từ Kim Xuyên đạo, hay là trực tiếp vượt biển đổ bộ theo Ngân Xuyên đạo đây? Cả ba con đường này đều có điểm lợi hại, đều có khả năng thành công, nhưng trước mắt dựa vào thực lực của quân Lam Vũ,thì chỉ có khả năng chọn lựa đi theo, bởi vậy cần phải suy xét lựa chọn cho thật kỹ càng mới được.

Mễ Nặc Tư Lương Cách hoạt động ở Ni Lạc Thần Kinh hơn nửa tháng, gặp gỡ hỏi thăm rất nhiều quan viên cũng như dân đen của Đường Xuyên đế quốc, thu thập mang về được một lượng lớn tin tức. Những tin tức này cho thấy, mặc dù trong thâm tâm những người dân đen ở Đường Xuyên đế quốc cực kỳ hy vọng quân Lam Vũ sẽ lập tức đổ bộ, nhưng triều đình trước mắt lại rơi vào hoàn cảnh tiến thối lưỡng nan, hơn nữa lại có xu hướng cự tuyệt quân Lam Vũ tới gần Ni Lạc Thần Kinh.

Phe phái do Minh Sơn Quế cầm đầu kiên quyết ủng hộ chủ trương lập tức để quân Lam Vũ từ Kim Xuyên đạo địa khu đổ bộ vào, thẳng tiến xông vào Ni Lạc Thần Kinh, trực diện đối kháng với quân đội nước Mã Toa, tiêu trừ sự uy hiếp của quân đội nước Mã Toa đối với Ni Lạc Thần Kinh. Còn phái bảo thủ do Đường Cảnh, Bác Sơn cầm đầu thì cực lực phản đối quân Lam Vũ trực tiếp tiến vào Ni Lạc Thần Kinh. Bọn họ lại muốn quân Lam Vũ lẳng lặng công kích từ đằng sau lưng quân đội nước Mã Toa, bọn họ ngầm ám chỉ quân Lam Vũ phải đổ bộ từ Ngân Xuyên đạo, công kích quân đội nước Mã Toa từ mé sườn, áp dụng kế vây Ngụy cứu Triệu để giải cứu Ni Lạc Thần Kinh.

Đám người Đường Cảnh tỏ vẻ cực kỳ quan tâm đến quân Lam Vũ, viện cớ rằng lực lượng đang chiếm cứ Ngân Xuyên đạo là Xích Luyện Giáo vốn dĩ có lực chiến đấu yếu ớt nhất, rất có lợi lúc quân Lam Vũ mới đổ bộ cần thời gian để đứng vững. Thành lập căn cứ địa để củng cố. Cách nói này không phải là không có đạo lý, quân Lam Vũ đổ bộ tại Ngân Xuyên đạo, lực cản quả thực là sẽ yếu hơn một chút, dễ dàng trụ vững gót chân, nhưng lúc này đây ngay thời khắc bọn họ nói đến thì lại có rắp tâm sâu xa. Nói đến cùng, nói trắng ra, là bọn người Đường Minh và Đường Cảnh lo sợ quân Lam Vũ sẽ nhân cơ hội mà khống chế Ni Lạc Thần Kinh, sau đó phát động chánh biến, đưa bọn họ đuổi xuống vũ đài chính trị. Thay triều hoán đại. Nếu không, chọn kế hoạch đổ bộ từ Kim Xuyên đạo chẳng phải rủi ro càng ít hay sao, vậy cớ gì mà bọn họ lại không đồng ý quân Lam Vũ đổ bộ tại Kim Xuyên đạo chứ?

Thái độ phản ánh lo lắng đến đế quốc triều đình như vậy, thì Dương Túc Phong cũng không thèm để ý tới bọn họ, càng không muốn khua môi múa mép với bọn chúng làm gì cho mất thời gian. Cho nên kế hoạch đổ bộ từ Kim Xuyên đạo xem như đã phá sản. Còn một tuyến đổ bộ nữa chính là lướt qua biển Gia Lặc Tân, đổ bộ tại Y Lệ Nạp, sau đó từ phương bắc tiến vào nội địa Đường Xuyên đế quốc, nhưng mà con đường này bị thắt lại một nút rất lớn, hơn nữa lúc thực hiện lại vấp phải khó khăn khá lớn. Nhất là việc đi xuyên qua biển Biển Gia Lặc Tân thật là một vấn đề vô cùng nan giải.

Muốn đi xuyên qua Biển Gia Lặc Tân, chuyện đầu tiên phải làm là tiêu diệt hải tặc Ca Âu. Mà hải tặc Ca Âu đâu phải dễ đối phó. Đây là nhận thức thống nhất của toàn bộ lực lượng chỉ huy của hải quân Lam Vũ. Ở trong cuộc hải chiến chính quy mà đánh bại hải tặc Ca Âu thì không khó, nhưng nếu muốn thanh trừ bọn chúng sạch sẽ không còn một mống lại là chuyện cực kỳ khó khăn. Hải tặc Ca Âu vốn là một đám hải tặc lưu vong có tổ chức, sau lưng tạm thời còn chưa biết được là có thế lực cao cấp nào chống đỡ, bọn họ không giỏi về chiến đấu tập đoàn với quy mô lớn nhưng cực kỳ thiện chiến ở những cuộc công kích với qui mô nhỏ và phân tán rải rác kiểu du kích, đây là điều khiến hải quân Lam Vũ phải đau đầu nhất.

Ngoài khơi biển Gia Lặc sóng rất lớn và dữ dội, hải tặc Ca Âu bất cứ lúc nào cũng có thể đột ngột xuất hiện, phạm vi hoạt động của bọn chúng cực kỳ rộng lớn. Hơn nữa tốc độ lại linh hoạt như bay, bọn chúng giống như một bầy chim sẻ sống trên mặt biển, lúc tan lúc hợp, khiến cho người ta không thể yên tâm về sự an toàn của hạm đội hậu cần. Mà không cần nghi ngờ gì nữa, hải tặc Ca Âu sẽ không lựa chọn phương pháp chiến đấu xáp lá cà cùng hải quân Lam Vũ, mà sẽ chọn thủ đoạn tập kích, không ngừng công kích vào đội thuyền làm nhiệm vụ vận chuyển hậu cần của quân Lam Vũ, đây chắc chắn là những đòn trí mạng.

Trước mắt không đủ chiến hạm hải quân phụ trách tuần tra hộ hàng, Dương Túc Phong không muốn sớm tham gia tranh đoạt trên biển Gia Lặc Tân làm gì, cho dù hạm đội bắc hải của hải quân Lam Vũ đã chuẩn bị công phu. Về phía biển Gia Lặc Tân, hạm đội Đặc Lan Khắc Tư cùng Trát Lan Đình đều đã chuẩn bị khá kỹ càng. Đặc Lan Khắc Tư hạm đội đã thường xuyên tới lui tuần tra tại biển Linh Đình, tựa như tường đồng vách sắt kháng cự lại sự khiêu chiến của hải tặc Ca Âu. Trát Lan Đình hạm đội về cơ bản cũng đã làm tốt công tác chuẩn bị, sẵn sáng phối hợp tác chiến với hạm đội Đặc Lan Khắc Tư.

Nhưng vấn đề ảnh hưởng nhiều nhất đến chiến sự ở biển Gia Lặc Tân không phải là hạm đội hải quân, mà là việc phân phối vật tư hậu cần.

Bất luận quân Lam Vũ trong hai năm qua đã phát huy được tính năng động cực lớn, thành lập được một loạt trụ sở công nghiệp, đào các mỏ ở nhiều nơi, suốt ngày suốt đêm sản xuất quân nhu vật tư, nhưng bởi vì còn rất nhiều nhà xưởng mới đều vẫn đang trong quá trình xây dựng hoặc là vừa mới hoàn thành xong, cho nên vật tư hiện đang cung cấp vẫn không thể đồng thời thỏa mãn nhiều phương hướng tác chiến như mong muốn.

Nhất là ở ven bờ biển Linh Đình, bởi vì thời gian xây dựng trụ sở công nghiệp khá muộn, cho nên trước mắt chỉ có thể đưa vào sử dụng được một phần nhỏ. Tại Dương Xuyên đạo, tại vương quốc An Lai, vương quốc Mai Lý Đạt, tại vương quốc Mễ Á Lôi, rất nhiều trụ sở công nghiệp đều vẫn đang nằm trong giai đoạn kiến thiết, từ đây đến lúc đi vào sử dụng cần ít nhất một khoảng thời gian là một năm rưỡi nữa. Những trụ sở công nghiệp này còn cần thêm những cơ sở giao thông đi kèm, tại địa khu liên bang La Ni Tây Á, mạng lưới đường sắt liên thông với nhau từ trước kia, cơ sở có sẵn căn bản là không thể hoàn toàn sử dụng, những việc này đều cần phải có thời gian.

Trước mắt chính thức đã phát huy tác dụng, vẫn là những trụ sở công nghiệp lớn ở Tử Xuyên đạo và vương quốc Cách Lai Mỹ, nhưng những vật tư do những trụ sở công nghiệp này cung cấp, đại bộ phận đều vận chuyển tới tiền tuyến Lỗ Ni Lợi Á, chừng nào chiến sự ở Lỗ Ni Lợi Á còn chưa chấm dứt, thì vật tư ở đây sản xuất ra, không thể chuyển dời đến nơi khác phương hướng, đây chính là trở ngại lớn nhất đối với chiến sự trên biển Gia Lặc Tân.

Bởi vì bị cản trở từ hải tặc Ca Âu, nên việc đổ bộ Y Lệ Nạp tạm thời vẫn chỉ có thể là một ý tưởng thơ mộng mà thôi, đương nhiên, từng bước chậm rãi phái các tiểu đội tiến vào Y Lệ Nạp, từ từ khống chế các quan lại cùng các nhân vật có thế lực địa phương ở nơi đó, vẫn là chuyện phải làm. Trên thực tế, Đặc Lan Khắc Tư chưa từng có kế hoạch đình chỉ việc âm thầm khống chế vương quốc Y Lệ Nạp, hắn sớm đã có kế hoạch mật thiết, muốn biến Y Lệ Nạp thành trụ sở mới cho hạm đội Bắc Hải sau này của quân Lam Vũ.

Dương Túc Phong nghĩ tới nghĩ lui. Cảm thấy chỉ còn cách lựa chọn con đường xuất phát từ Đảo Sùng Minh mà thôi, vượt qua hai ngàn tám trăm hải lý đường biển, trực tiếp đổ bộ tại hải ngạn phía đông của Đường Xuyên đế quốc. Tuyến đường này thoạt nhìn mặc dù thấy nguy hiểm nhất, nhưng sau khi vắt óc suy nghĩ thì lại thấy đây là cách khả quan nhất, trên cơ bản trước mắt đây cũng là cách thức duy nhất có thể thực hiện.


/769

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status