Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu

Chương 242

/769


Khí trời âm u xuống, đột nhiên đổ mưa lất phất.

Dương Túc Phong đứng lên, đi vào đại điện.

Bên ngoài đột nhiên truyền đến tiếng bước chân, Dương Túc Phong quay đầu lại nhìn, chính là Đan Nhã Huyến.

Tiết Tư Khỉ cau mày nói: "Không phải nói hôm nay không xử lý chuyện chính sự rồi sao?"

Đan Nhã Huyến có điểm bất đắc dĩ nói: "Sứ giả vương quốc Ương Già đến, nàng nói nếu như ta không đưa nàng tới nơi này, nàng sẽ chết trước mặt của ta."

Dương Túc Phong tò mò hỏi: "Vương quốc Ương Già tới là ai?"

Đan Nhã Huyến trả lời: "Đại tế ti Đại Lôi Nhĩ."

Chùa Lục Dong có quy mô không lớn, sương phòng của nó cũng rất nhỏ mà tinh xảo vô cùng, ở giữa phòng chỉ có một chiếc bàn bát tiên do trải qua năm tháng phong sương mà lên nước bóng loáng và bốn chiếc ghế dựa, ở bên cạnh lại đặt hai chiếc ghế thái sư cũng cổ xưa như thế, ở giữa là một bàn trà nhỏ cổ kính bên trên bày biện một bộ ấm trà bao gồm một ấm sứ và bốn chén sứ. Ở mặt bên còn lại của sương phòng là phòng ngủ rất đỗi đơn sơ, bên trong chỉ có một chiếc ghế đặt gần giường, trên giường phủ khăn trắng muốt và lót một lớp nệm cỏ, đây chính là nơi mà tăng nhân chùa Lục Dong chuẩn bị để Dương Túc Phong ngủ qua đêm.

Tăng nhân chùa Lục Dong mặc dù rất ít, nhưng tất cả đồ dùng trong nhà đều được dọn dẹp rất sạch sẽ, vách tường và nền nhà không vương lấy một hạt bụi. Chùa Lục Dong mặc dù tiếng tăm không bì lại chùa Năng Nhân, nhưng sự tao nhã cùng tinh xảo của chùa chiền nơi đây lại có phần vượt trội hơn chùa Năng Nhân rất nhiều, tại các góc phòng rất nhỏ trong mỗi căn phòng, đều bày biện những pho tượng phật có nhiều thần thái khác nhau trông rất sống động y như thật, hòa hợp cùng với đồ đạc chung quanh, khiến trong nhà tràn ngập một ý vị phật gia tu thiện vô cùng hàm súc.

Chính là ở sương phòng đơn sơ mà thanh nhã này Dương Túc Phong tiếp đón sứ giả đến từ vương quốc Ương Già, chính là đại tế ti vương quốc Ương Già - Lô Khắc Lôi Đế Á.

Trong bộ máy chính quyền của vương quốc Ương Già, tông giáo và chính phủ gắn bó chặt chẽ không thể tách rời, nói cách khác, ngoại trừ quyền lực do chính phủ nắm giữ ra, tông giáo cũng nắm giữ một bộ phận quyền lực tương đương. Ương Già vốn là tên của một tông giáo, thịnh hành ở khu vực vương quốc Ương Già, đến nỗi quốc gia được thành lập trên vùng đất này cũng được đặt tên là vương quốc Ương Già. Trước có Ương Già giáo rồi sau đó mới có vương quốc Ương Già, đã hình thành nên hai vế của một khái niệm, bởi vậy, trong số những nhân vật lãnh đạo của vương quốc Ương Già, cơ bản đều thuần là phần tử nòng cốt theo tín ngưỡng Ương Già giáo. Tỉ như nữ vương Đại Lôi Nhĩ của vương quốc Ương Già, bản thân chính là đại trưởng lão của Ương Già giáo, có thể nói, Ương Già giáo quyết định nền tảng của vương quốc Ương Già, chứ không phải vương quốc Ương Già quyết định sự sinh tồn của Ương Già giáo.

Theo truyền thuyết, đại tế ti Lô Khắc Lôi Đế Á của vương quốc Ương Già là một nữ nhân xinh đẹp và bí hiểm vô cùng. Nàng rất hiếm khi xuất hiện trước công chúng, không có nhiều người biết được chân tướng của nàng, nhưng cơ hồ mọi người đều biết, Lô Khắc Lôi Đế Á là một vu sư hàng đầu có khuynh hướng thiên về ma thuật hắc ám, nắm giữ rất nhiều bộ sách liên quan đến những hiểu biết của con người về các loại pháp thuật bí mật, mà những pháp thuật này, đại bộ phận đều có thể lấy đi mạng sống của bất kỳ kẻ nào vào bất kỳ lúc nào, đương nhiên, nàng cũng nắm giữ quyền lực vô cùng ghê gớm. Dân số của vương quốc Ương Già, bảy mươi lăm phần trăm là giáo chúng của Ương Già giáo. Sức ảnh hưởng của Lô Khắc Lôi Đế Á đối với bọn họ so với nữ vương Đại Lôi Nhĩ còn có phần hơn, hoàn toàn có thể nói, ở vương quốc Ương Già, Lô Khắc Lôi Đế Á chính là nhân vật dưới một người trên vạn người.

Trong ấn tượng của đa số người dân vương quốc Ương Già, Lô Khắc Lôi Đế Á chính là một nhân vật cực kì nguy hiểm khiến cho người ta phải sợ hãi. Chưa kẻ nào tự nguyện chứng kiến sự tồn tại của nàng, càng chưa có kẻ nào tự nguyện để nàng thi triển pháp thuật, mặc dù vẻ đẹp của nàng cùng với nữ vương Ương Già - Đại Lôi Nhĩ, một chín một mười, sớm đã trở thành danh bất hư truyền, nhưng tên của nàng chính là đại biểu cho hắc ám và chết chóc.

Có điều dưới mắt Dương Túc Phong, Lô Khắc Lôi Đế Á cũng chẳng có vẻ gì là hắc ám hay chết chóc.

Lô Khắc Lôi Đế Á toàn thân đều bao phủ dưới lớp hắc bào rộng thùng thình phủ dài chấm gót, chỉ có lúc bước đi. Mới có thể ngẫu nhiên thấp thoáng những đường cong quyến rũ của cơ thể, bộ ngực nhô cao, vòng eo thon thả, cặp mông tròn lẳn, hai chân thon dài, thân thể của nàng có thể kích thích dục vọng ở bất kỳ gã đàn ông nào, nhưng lại không hề có... chút ý tứ dâm tục nào, khiến cho người ta cảm giác được vẻ đẹp không sao tả xiết, mê mẩn tâm thần. Nhưng lại lẫm liệt không thể nào xâm phạm.

Nàng từ nhỏ xuất gia, tu luyện pháp thuật, vốn dĩ không đụng vào son phấn, mặt hồng hào như ráng chiều, lông mày cong như lá liễu, tấm lưng ong được thắt lưng nhẹ nhàng buộc lại. Phong tư thoát tục, mỹ miều như tiên giáng trần. Chỉ thấy mái tóc óng ả mềm muột như loại lụa đen cao cấp nhất, gương mặt hình trái xoan thanh tú, đôi môi đỏ như son nổi bật trên làn da trắng như tuyết, vóc dáng lại thướt tha yểu điệu như chim loan chim phượng khiến cho người ta phải điên đảo, cho dù tấm trường bào màu đen không hề mang lại cảm giác mỹ miều, nhưng cũng không thể nào che lấp phong tư tướng mạo ưu tú của nàng, mà ngược lại màu đen của trường bào lại còn góp phần tôn lên màu trắng nõn nà của da thịt nàng khiến người ta phải thần điên bát đảo, quên mất lối về.

Từ cái nhìn đầu tiên, Dương Túc Phong đã có thể cảm nhận được đối phương quả thật là bậc tu hành đã trải qua hành xác hết sức khổ hạnh, cực kỳ giỏi trong việc khống chế dục vọng cá nhân, nhưng dáng người ngọc vẫn thanh lệ thoát tục yêu kiều quyến rũ như thế, phần gáy mềm mại nõn nà như tạc bằng ngọc xinh đẹp tuyệt trần, bầu ngực nhô cao hòa hợp với bờ vai thon thon trắng muốt, càng tỏa ra ma lực quyến rũ lòng người khiến người ta phải mê mẩn tâm thần, cam tâm tình nguyện nhảy vào dầu sôi biển lửa, không còn kiểm soát được chính mình.

Nếu như không nhìn thấy nàng mặc trường bào màu đen, thì chưa chắc ai tin rằng nàng chính là nhân vật của giới tế ti.

Có lẽ bởi vì vẻ ngoài diễm lệ mà đoan trang của Lô Khắc Lôi Đế Á, quá tương phản so với sự tĩnh lặng như mặt nước hồ của nàng, cho nên khiến cho lòng Dương Túc Phong không khỏi dậy sóng, cảm thấy vô cùng kinh ngạc, cứ như thấy được có hai con người khác nhau đang tồn tại trong cùng một cơ thể, Lô Khắc Lôi Đế Á quả thật đã hấp dẫn hắn rất mãnh liệt, nhưng ánh mắt lạnh lẽo như băng thanh ngọc khiết khiến người ta phải tránh xa từ nghìn dặm lại làm cho Dương Túc Phong cảm thấy không dễ gì coi thường vọng động được.

"Ngươi chính là Dương Túc Phong?" Nữ tế ti xinh đẹp ngạo nghễ nói, đôi mắt sâu thẳm tựa hồ màu mắt là màu lam vậy, xanh biếc như thể trước mắt là đại dương xanh thẳm. Nàng không nhìn trực diện Dương Túc Phong, mà ánh mắt nheo nheo nhìn lên trên, lơ đãng một hồi mới khinh miệt hạ xuống, thản nhiên quét mắt liếc nhìn Dương Túc Phong một cái. Đôi lông mày lá liễu cong cong khẽ nhướng lên chẳng khác nào có đôi lá liễu uốn lượn dưới làn gió xuân ve vuốt, loại ánh mắt này thật giống như của tiên nữ trên chín tầng mây vừa mới giáng trần, hờ hững nhìn chúng sinh trên mặt đất. Nguồn: http://truyenyy.com

Dương Túc Phong có cảm giác giống như vừa ăn phải một con ruồi trâu gớm ghiếc, trên mặt vốn đang khách khí nặn ra một tia tươi cười chào đón trong nháy mắt đã tắt lịm, mấy lời khách sáo đã chuẩn bị sẵn cũng chẳng buồn nói nữa. Lô Khắc Lôi Đế Á đem đến cho hắn một cảm giác là, nàng hình như chính là một nàng tiên đến từ bầu trời cao vợi, còn mình chỉ là một tên hầu ti tiện, căn bản hoàn toàn không có tư cách cùng đối phương đối mặt, càng không thể ngồi ngang hàng nói chuyện được.

"Ta chính là Dương Túc Phong." Dương Túc Phong cũng sa sầm vẻ mặt, cất tiếng lạnh như băng, trong thanh âm cất lên đầy vẻ khó chịu không hề có chút thân thiện.

Hắn vốn dĩ cứ đinh ninh rằng vương quốc Ương Già sau khi chứng kiến thất bại ở Tình Xuyên đạo, rồi lại nghe tin trọng điểm Lạc Lạp bị vây hãm, sẽ nhận thức được tình cảnh nguy khốn của chính mình, không còn giữ ý niệm chống đối trực diện cùng với quân Lam Vũ nữa, sẽ ăn nói khép nép mà thỉnh cầu đàm phán hòa bình, đồng thời hướng về Lỗ Ni Lợi Á vương quốc đưa ra các điều khoản trao đổi để đổi lấy sự sinh tồn của quốc gia, nhưng Lô Khắc Lôi Đế Á lại cảm nhận hoàn toàn ngược lại cứ như là Lam Vũ quân mới là kẻ chiến bại. Cần phải ngửa mặt cầu xin sự ban ơn từ vương quốc Ương Già.

Lúc đang nói chuyện, Dương Túc Phong có thể mẫn cảm nhận ra thân ảnh Cung Tử Yên tiến đến gần sương phòng, đại khái là lo lắng hai người một lời không hợp, lập tức sẽ động thủ, cho nên muốn rút ngắn khoảng cách để kịp thời ứng cứu. Lấy thân phận đại tế ti của Lô Khắc Lôi Đế Á thật không biết có bao nhiêu tà môn ngoại đạo. Mặc dù trước lúc nàng và Dương Túc Phong gặp nhau, Cung Tư Yên đã sớm kiểm tra qua thân thể của nàng, còn đặc biệt lấy thân phận của Nghi Hoa cung cung chủ để cảnh cáo nàng, nhưng với thân phận vu sư ca cấp hàng đầu như Lô Khắc Lôi Đế Á mà cùng Dương Túc Phong tranh chấp, thì không thể nghi ngờ gì, chắc chắn Dương Túc Phong sẽ gặp phải thiệt thòi lớn rồi.

"Ta thay mặt nữ vương bệ hạ đến đây, yêu cầu các ngươi lập tức đình chỉ chiến tranh." Lô Khắc Lôi Đế Á đương nhiên cũng cảm giác được hào khí khẩn trương bên ngoài sương phòng, nhưng vẫn không mảy may để tâm, sắc mặt vẫn lạnh tanh như mặt nước hồ thu không hề dao động, lạnh lùng ngồi xuống. Không hề quan tâm đến phản ứng của Dương Túc Phong, cũng chẳng thèm liếc mắt đến Dương Túc Phong lấy một lần.

Dương Túc Phong trong lòng tức giận, có điều kìm lại không để lộ ra ngoài, cũng lạnh lùng ngồi xuống, nói một câu vô thưởng vô phạt: "Giữa chúng ta không hề có chiến tranh."

Lô Khắc Lôi Đế Á khẽ cau đôi mày lá liễu cong vút. Thanh âm có chút sắc bén, lại có chút lạnh lẽo như băng, loại cảm giác cao ngạo này tựa hồ càng thêm mãnh liệt, cứ như thể Dương Túc Phong chính là tín đồ thấp kém nhất trong Ương Già giáo, căn bản là không đáng phải liếc nhìn cho bẩn con mắt. lấy khẩu khí không nể nang ai cất giọng: "Nữ vương bệ hạ lệnh cho ta nhắc nhở ngươi, vĩnh viễn chớ nên xâm chiếm vương quốc Ương Già, nếu không các ngươi sẽ phải hối hận."

Dương Túc Phong cau mày. Khẽ hít một hơi dài, nhếch mép cười, không nói gì.

Hắn có chút nghĩ mãi chẳng ra, chẳng lẽ Lô Khắc Lôi Đế Á chính là đặc trách đến đây viết thư khiêu chiến? Nếu trở về quá khứ, chính mình khẳng định sẽ cùng nàng trở mặt ngay tại chỗ. Lam Vũ quân sẽ không xâm chiếm vương quốc Ương Già ư? Quả thực chết cười, Lam Vũ quân không làm cỏ vương quốc Ương Già, thì làm sao có thể di chuyển binh lực đến chiến tuyến khác?

Lô Khắc Lôi Đế Á rốt cuộc cũng liếc nhìn Dương Túc Phong một chút, ánh mắt chậm rãi thấp xuống, chậm rãi giao lấy ánh mắt của Dương Túc Phong. Chậm rãi nhả từng chữ: "Giữa Lam Vũ quân và vương quốc Ương Già không có chiến tranh, đây là ngươi nói, hy vọng ngươi sẽ tuân thủ lời hứa của ngươi."

Dương Túc Phong nhún vai cười cười, không nói gì.

Nếu như đối phương làm bộ không hiểu được hàm ý châm chọc trong lời nói của mình thì hắn cũng chẳng muốn nhọc công giải thích làm gì.

Nên đến hay phải đến, nên đi hay phải đi, nên tiếp tục chiến tranh hay là phải tiếp tục, làm gì có chỗ cho ngươi rỗi hơi đến tán hưu tán vượn?

Lô Khắc Lôi Đế Á tựa hồ đọc thấu tâm tư của Dương Túc Phong, khẽ cau đôi mày cong cong lá liễu, lạnh lùng nói: "Sao rồi? Chẳng lẽ ngươi cảm thấy lời của vương quốc Ương Già bọn ta không đáng tin hay sao? Chúng ta nói ra là nhất ngôn cửu đỉnh, tuyệt đối sẽ không chủ động khơi mào chiến tranh."

Dương Túc Phong bất đắc dĩ thở dài, đứng dậy, đi tới bên cạnh bàn trà, bưng ấm trà cùng chén trà lại, tự mình châm trà, từ tốn lơ đãng nói: "Đại tế ti tiểu thư, Lam Vũ quân bọn ta cùng vương quốc Ương Già đích xác là chẳng hề có chiến tranh, có chăng chỉ là tàn sát mà thôi."

Lô Khắc Lôi Đế Á lập tức nhạy cảm phản ứng ngay lập tức, sắc bén nói: "Chúng ta đã tàn sát ai?"

Dương Túc Phong nâng chung trà lên, hớp một một ngụm, nâng chén trà trong tay, lơ đãng gõ nhịp nhịp lên mặt bàn bát tiên, lạnh lùng nói: "Không, ngươi sai lầm rồi, không phải các ngươi tàn sát ai, mà là chúng ta sẽ tàn sát vương quốc Ương Già. Ta đã quyết định, muốn xóa xổ toàn bộ lãnh thổ vương quốc Ương Già, ta tuyệt đối sẽ không dễ dàng tha thứ cho một nhóm rác rưởi phản đồ nhởn nhơ tồn tại ở sau lưng của ta."

Sắc mặt Lô Khắc Lôi Đế Á ngay lập tức đông cứng lại như thể có một màn sương mờ bao phủ, dường như muốn biến cả chén trà đang ở trong tay Dương Túc Phong cũng phải đóng băng lại, cất giọng đanh thép mà nhanh chóng nói: "Dương Túc Phong, ngươi nói cái gì? Ngươi muốn diệt trừ tận gốc toàn bộ vương quốc Ương Già chúng ta? Ngươi cho rằng ngươi là ai hả? Chỉ dựa vào thực lực của các ngươi sao, ngươi đừng có nằm mơ!"

Nàng thoáng cái đứng phắt dậy, khác xa so với vẻ trầm tĩnh u nhã vừa rồi, chỉ một thoáng đã biến đổi cứ như con khổng tước giang đôi cánh rộng, lại cũng giống như con nhím xù lông, giương lên toàn bộ lông nhọn hoắt của mình đầy vẻ đe dọa, mà ngay cả ánh mắt cũng tóe lửa hung dữ, như thể muốn nung chảy chén trà trước mặt, loại dáng điệu hung hăng độc ác này giống như muốn ngay lập tức xé xác Dương Túc Phong ăn tươi nuốt sống hắn.

Cung Tử Yên lẳng lặng không một tiếng động từ ngoài cửa bước vào.

Lô Khắc Lôi Đế Á hung hăng nuốt một ngụm nước bọt.

Dương Túc Phong căn bản không để ý tới rắp tâm độc ác vừa nảy sinh của Lô Khắc Lôi Đế Á, làm như thể chẳng nhìn thấy gì trước mắt, chỉ thản nhiên tỉnh bơ nói: "Đại tế ti tiểu thư, ngươi không cần giả bộ, cũng không cần đứng lên uy hiếp ta, ta ghét nhất bị kẻ kiêu căng đứng trước mặt ta diễu võ giương oai, cũng ghét nhất kẻ nào dám uy hiếp ta. Ngươi phải biết đây không phải là chiêm bao, ta cũng từng trải qua những chuyện như vậy ở Đức Lôi Đạt Ngõa. Ta có thể thẳng thắn nói cho ngươi biết. Ta không cần tự mình động thủ, ta có thể mượn tay của người Lâu Lan, chỉ cần trong vòng ba tháng, ta có thể cam đoan, dân cư trong vương quốc Ương Già sẽ không còn sống sót quá một phần mười."

Lô Khắc Lôi Đế Á sắc mặt tức thì thay đổi, lúc trắng lúc xanh. Thoắt chốc biến thành âm u như tro tàn đầy tuyệt vọng, rồi lại đột nhiên ửng đỏ với vẻ dị thường kích động, lắp bắp kêu lên thất thanh: "Ngươi! Dương Túc Phong, ngươi... Ngươi quá độc ác!"

Dương Túc Phong lạnh lùng cười gằn, không chút động lòng.

Về mối thâm thù giữa người Lâu Lan và người Ương Già, quả thực cần một quyển sách mới có thể nói rõ ràng. Nữ vương Tinh Tuyệt của nước Lâu Lan lúc đầu có một câu nói vô cùng sắc bén, đó là nếu như tên của nàng và tên của nữ vương vương quốc Ương Già đồng thời xuất hiện trên vị trí hàng đầu của bảng xếp hạng giai nhân tuyệt sắc, thì nàng sẽ tự động từ bỏ vị trí đầu bảng. Nàng công khai chỉ trích nữ vương Đại Lôi Nhĩ vương quốc Ương Già, Đại Lôi Nhĩ đương nhiên cũng không chút nào yếu thế phản kích lại, mối huyết hải thâm thù giữa hai nước vốn tồn tại từ lâu nay vì thế càng thêm kịch liệt.

Để chiếm được ưu thế trong cuộc chiến, vương quốc Ương Già chủ động mượn sức vương quốc Lỗ Ni Lợi Á. Mà Lâu Lan vương quốc cũng mượn sức từ Dạ Lang vương quốc, đôi bên giằng co, trước lúc quân Lam Vũ xuất hiện tại Mỹ Ni Tư địa khu, Lâu Lan vương quốc và vương quốc Ương Già cứ đánh rồi ngưng. Ngưng rồi lại đánh đằng đẵng kéo dài hơn hai mươi năm, số người phải trút đến giọt máu cuối cùng ở trên chiến trường cũng đã lên đến con số hàng vạn.

Dương Túc Phong lạnh lùng nhìn thẳng Lô Khắc Lôi Đế Á. Chậm rãi nói một cách thấu tình đạt lý: "Trong thời buổi loạn lạc, thì ta xem như đã nhẹ tay với các ngươi lắm rồi. Nếu như ta quá tàn nhẫn, ta hoàn toàn có thể chính mình động thủ, quét sạch bọn ngươi không còn một mống, sau đó cho di dân từ nơi khác đến. Ta sở dĩ để cho người Lâu Lan động thủ. Chính là muốn cho các ngươi một cơ hội, một cơ hội tự cứu lấy mạng sống của các ngươi. Nếu như các ngươi nắm bắt được cơ hội, các ngươi thậm chí có thể xử lý được người Lâu Lan."

Trong ánh mắt Lô Khắc Lôi Đế Á chợt lóe lên tia chớp. Rồi trong nháy mắt lại tắt ngóm, có chút phẫn nộ lạnh lùng nói: "Ta sẽ không bị mắc mưu chia rẽ li gián của ngươi đâu, người Lau Lan cũng sẽ không mắc bẫy của ngươi, ngươi muốn chia rẽ chúng ta, chỉ là vọng tưởng!"

Dương Túc Phong nhếch mép cười khinh miệt, không nói gì.

Hắn không cần nhiều lời.

Nếu dùng quan hệ giữa người Lâu Lan và người Ương Già, Lô Khắc Lôi Đế Á không thể không thấy trước hậu quả thảm khốc.

Lô Khắc Lôi Đế Á chỉ mạnh miệng được một chút đã phát giác chính mình đã không thể nào trụ vững được nữa, nếu bản thân cứ tiếp tục ngoan cố. rất có thể xảo quá hóa vụng, đẩy vương quốc Ương Già vào vận mệnh diệt vong, không thể làm gì khác hơn là uất ức không cam tâm dịu giọng xuống, ngọt ngào dụ dỗ: "Được rồi, ngươi nói, ngươi sẽ cho vương quốc Ương Già chúng ta cơ hội như thế nào?"

Dương Túc Phong đùa giỡn chén trà, nói mà chẳng buồn ngẩng đầu lên: "Giải trừ võ trang của quân đội các ngươi, để cho quân Lam Vũ tiếp quản chuyện phòng ngự ở vương quốc các ngươi, ta có thể giữ lại vị trí nữ vương, cũng có thể giữ lại quyền tự do phát triển của Ương Già giáo."

Lô Khắc Lôi Đế Á không chút nghĩ ngợi, nổi cơn phẫn nộ, nói với khẩu khí như chém đinh chặt sắt, không gì thay đổi: "Đây là chuyện không thể xảy ra! Người Ương Già chúng ta không đời nào chủ động buông vũ khí!"

Dương Túc Phong lạnh lùng liếc mắt nhìn nàng một cái, rồi lại yên lặng không nói gì.

Nếu người khác không muốn giải trừ võ trang, như vậy chỉ còn cách dùng võ lực đến giải trừ mà thôi.

Sắc mặt của Lô Khắc Lôi Đế Á không ngừng biến hóa, trong chốc lát ửng đỏ, trong chốc lát lại tái nhợt, trong chốc lát xám xịt lại, như thể trong đầu đang diễn ra đấu tranh kịch liệt, một lúc lâu sau mới nghiến răng nghiến lợi nói: "Chúng ta phải giữ lại lực lượng quân đội vũ trang của chúng ta, ít nhất cũng phải giữ lại ba vạn, đây là giới hạn thấp nhất mà chúng ta có thể chấp nhận."

Dương Túc Phong bất đắc dĩ cười cười, ra vẻ khổ sở nói: "Đại tế ti tiểu thư, nơi này không phải là cái chợ, không thể cò kè bớt một thêm hai, ta cũng không có hứng thú cùng người khác cò kè mặc cả. Thái độ của ta rất đơn giản và cũng rất kiên quyết, các ngươi phải giải tán quân đội, buông vũ khí, tiếp nhận chỉnh biên của Lam Vũ quân, nếu không, ta chỉ còn một cách dùng vũ lực để đạt được mục đích này mà thôi."

Lô Khắc Lôi Đế Á sắc mặt sa sầm xuống, ngón tay có chút rung động, mơ hồ trong lúc này có thể nghe được các đốt ngón tay kêu rốp rốp. Bởi vì cơn phẫn nộ lên tới đỉnh điểm, nàng cơ hồ không còn khống chế được cảm xúc của chính mình, hận không thể ra tay giết chết Dương Túc Phong ngay tại chỗ, nhưng công phu mấy chục năm khổ luyện giữ cho tâm định thần nhàn của nàng dù sao cũng phát huy được tác dụng lớn, hơn nữa Cung Tử Yên bên cạnh như hổ rình mồi cũng làm cho nàng không dám coi thường vọng động, nàng không thể làm gì khác hơn là cố gắng hết sức át chế sự phẫn nộ trong lòng, từ từ kiềm chế nỗi thất vọng và bấn loạn trong lòng.

Vũ lực, đương nhiên không phải là chuyện vương quốc Ương Già muốn chứng kiến, vương quốc Ương Già lúc này, bất luận là chưa chính thức cùng Lam Vũ quân tiếp chiến, nhưng chẳng có kẻ nào dám tự tin vỗ ngực bảo, chính mình có thể chiến thắng quân Lam Vũ, cho dù là Tụ Phong vốn đã từng trăm trận trăm thắng cũng im lặng không hé răng một tiếng.

Dương Túc Phong vẫn nhởn nhơ cười cười như chẳng có chuyện gì, nhấp một ngụm trà xanh, chậm rãi lơ đãng nói: "Đại tế ti tiểu thư, không nên ở trước mặt ta mà động tay động chân vô ích, nàng có biết Cung đại tiểu thư ở bên cạnh ta là ai hay không, ta nghỉ nàng ắt phải biết bối cảnh của nàng ấy."

Lô Khắc Lôi Đế Á bừng bừng phẫn nộ, không cần nghĩ ngợi, lạnh lùng khinh mạn nói: "Ta đương nhiên biết, người của Nghi Hoa cung chính là lũ chó giữ nhà cho thiên hạ, có gì là ghê gớm chứ..."

Cung Tử Yên chậm rãi đặt tay lên đốc kiếm.

Dương Túc Phong bất đắc dĩ thở dài một tiếng, thản nhiên nói: "Đại tế ti tiểu thư, ta thấy nếu như nàng cứ xuất ngôn bừa bãi không chịu cẩn thận lời ăn tiếng nói của mình, e rằng sẽ phải nếm mùi hối hận. Ta nghe người ta nói, Nghi Hoa cung có ít nhất một trăm ba mươi sáu thủ đoạn khiến người ta phải thấy khổ sở sống không bằng chết..."

Lô Khắc Lôi Đế Á quả nhiên ấm ức không cam lòng nhưng vẫn ngậm miệng lại, câu nói vừa rồi vừa buột khỏi miệng, nàng đã biết chính mình đã tự rước họa vào thân.

Có lẽ, tại vương quốc Ương Già, vị trí của Ương Già giáo quả thật là không có kẻ nào dám đụng tới, nàng hoàn toàn có thể khinh thường thiên hạ, nhưng ở Y Vân đại lục, thực lực và danh tiếng của Nghi Hoa cung vẫn vượt trội hơn rất nhiều so với Ương Già giáo, trêu vào tay Nghi Hoa cung, thậm chí có thể rước họa sát thân đến toàn Ương Già giáo. Thủ đoạn trả thù của Nghi Hoa tuyệt đối là thẳng thừng nhất, tàn bạo nhất, đó chính là giết sạch đối phương, không sót lại một mống nào.

Dương Túc Phong thản nhiên cười cười, tiếp tục uống trà.

Hắn bây giờ đã biết rõ, kì thật vương quốc Ương Già cũng đã sớm liệu trước được sự việc như mình suy nghĩ, sớm đã ngoài nóng trong lạnh, căn bản là không còn tin tưởng vào khả năng đối đầu với quân Lam Vũ, chẳng qua là do các nàng không cam lòng cúi đầu dẹp bỏ sự tự tin cao ngạo vốn có, vì vậy đặc cách phái Lô Khác Lôi Tư Á đến hư trương thanh thế, cố gắng ở nơi này chiếm được thế thượng phong với quân Lam Vũ. Trên thực tế, các nàng đã sớm chuẩn bị tiếp nhận vận mệnh thất bại. Có lẽ, giới hạn mà các nàng có thể chấp nhận còn thấp hơn cái giá mà Lô Khắc Lôi Đế Á đưa ra rất nhiều.

Yên lặng tuyệt đối.

Lô Khắc Lôi Đế Á rốt cuộc hiểu được chính mình đã không còn cách nào giấu diếm hay giở trò qua mặt Dương Túc Phong được nữa, không thể làm gì khác hơn là thừa nhận thân phận của kẻ thất bại, vừa có vẻ không cam tâm, vừa có vẻ bất lực buông xuôi, một hồi lâu sau mới nghiến răng nghiến lợi thốt lên: "Dương Túc Phong, nếu như chúng ta nguyện ý nỗ lực trả một cái giá đắt hơn, ngươi có chịu bỏ qua cho chúng ta không?"

Dương Túc Phong lơ đãng chậm rãi nói: "Vậy thì còn phải xem cái giá đưa ra thế nào?"

Lô Khắc Lôi Đế Á do dự trong chốc lát, sắc mặt thay đổi liên tục lúc trắng lúc xanh, cực kỳ phức tạp, tựa hồ cảm thấy uất ức sỉ nhục không sao chịu nổi, một lúc lâu sau mới lí nhí nói thật nhanh: "Nữ vương Đại Lôi Nhĩ của chúng ta nguyện ý đổi trinh tiết của nàng để Lam Vũ quân ngưng chiến, bảo tồn nền độc lập và nguyên vẹn lãnh thổ của vương quốc Ương Già."

Dương Túc Phong vẫn như cũ hờ hững mỉm cười.

Hắn vốn dĩ đã biết được kết cục không thể tránh khỏi này, hiện nay ở vương quốc Ương Già, thứ đáng giá có thể đem ra trao đổi cũng chỉ có trinh tiết của mấy người phụ nữ này thôi. Đương nhiên, ý nghĩa của việc hiến dâng trinh tiết của các nàng không chỉ hàm ý quyền sở hữu thân thể các nàng, mà còn bao gồm cả tâm hồn, cả quyền lực mà các nàng nắm giữ trong tay, tất thảy đều cuốn theo gót hồng của các nàng.

Lô Khắc Lôi Đế Á tựa hồ cắn chặt môi đến mức bật máu, da mặt căng ra như dây đàn.

Trước mặt một nam nhân mà nói ra những lời như thế quả thật là sỉ nhục không sao kể xiết, có lẽ các nàng xưa này chưa từng tưởng tượng đến viễn cảnh tồi tệ ấy, trong tình huống này phải lấy cái đáng giá ngàn vàng của người con gái để đổi lấy sự hòa bình và yên ổn ngắn ngủi, đã thế kẻ có tư cách chiếm được trinh tiết ngàn vàng của các nàng lại là kẻ thù không đội trời chung, là kẻ mà các nàng chỉ muốn băm vằm cho hả giận.

Dương Túc Phong vẫn như cũ cứ thế điềm nhiên cúi đầu uống trà, dường như chẳng mấy quan tâm đến đề nghị của Lô Khắc Lôi Đế Á.

Lô Khắc Lôi Đế Á chỉ muốn phất tay áo ra đi, để tránh tiếp tục phải chịu đựng sự sỉ nhục không thể nào chấp nhận nổi này, nhưng rốt cục vẫn không thể không đau khổ dừng gót, bởi vì nhiệm vụ mà Đại Lôi Nhĩ giao cho nàng, chính là không tiếc trả bất kỳ giá nào chỉ cần làm cho Dương Túc Phong dừng tay, không tiếp tục đại khai sát giới nữa, nàng không thể làm gì khác hơn là đau khổ cất giọng yếu ớt hỏi: "Rốt cục là ngươi muốn gì đây?"


/769

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status