Đề Lan Qua Lai tàn khốc cười gằn, hai tay xoa xoa không chút lưu tình nói: "Vậy ngươi đi mà thành quỷ đi..."
Đột nhiên, thanh âm của hắn dường như có chút quái lạ, vẻ mặt tươi cười cũng có chút quái dị, chữ cuối cùng chưa ra khỏi họng đã y hệt như một hơi thở mong manh, trong nháy mắt nghẹn lại đứt quãng. Rất nhiều người đều kinh ngạc nhìn hắn, phía bên trái ngực chỗ quả tim của hắn che phủ dưới lớp áo trắng tinh như tuyết, dường như bị vật gì văng trúng. Từ trên đó có một chất lỏng màu đỏ từ từ chảy ra.
Là máu tươi.
Rất nhiều người đều có linh tính mách bảo đó chính là máu tươi, nhưng lại cũng không dám xác định đó chính là máu tươi.
Trên người Đề Lan Qua Lai sao lại có máu tươi chảy ra được chứ?
Trong lúc mọi người đứng ngây ra kinh ngạc, từ xa xa bỗng truyền đến một tiếng súng nặng nề, vang rền một hồi lâu ở trong thành, tiếng súng dường như có chút khàn khàn, có chút trầm thấp, trong thời điểm đó, tất cả mọi người đều có một cảm giác quái dị, cứ như thể đó là tiếng súng vọng lên từ địa ngục xa xôi. Nồng nặc mùi tử khí. Theo tiếng súng nổ, máu tươi trên người của Đề Lan Qua Lai cũng chảy mỗi lúc một nhanh.
Tất thảy mọi người đang có mặt trên sân đều lặng người, bao gồm cả Khắc Lai Mỗ, Tư Cơ Lạp Kỳ, Tắc Lai Bội Ô và Duy Thác Lý Áo.
Chỉ có hai đội quân cấm vệ quân được lệnh bắt lấy Khắc Lai Mỗ là tiếp tục cử động, nhưng bọn chúng cũng đều rất nhanh cảm thấy có điểm bất thường, bèn ngạc nhiên đứng sững lại, quay đầu chết lặng nhìn Đề Lan Qua Lai thân thể lảo đảo tựa hồ muốn ngã quỵ.
Trên gương mặt anh tuấn của Đề Lan Qua Lai đột nhiên biến thành xanh xám, vô cùng kỳ quái, hắn chầm chậm cúi đầu xuống, tay khó khăn sờ vào phần thắt lưng, rồi lại từ từ xòe tay ra, nhìn thấy máu tươi còn chảy ròng ròng trong lòng bàn tay, khóe miệng hắn giật giật nở ra một nụ cười ngơ ngác như thể không sao hiểu nổi, môi hắn mấp máy, như muốn nói điều gì nhưng cuối cùng lại chẳng thốt lên được lời nào.
Hắn rốt cuộc cũng đã tin rằng, chính y vừa mới bị trúng đạn.
Chầm chậm, từ từ, Đề Lan Qua Lai chậm rãi nghiêng người về phía bên trái, cuối cùng gập xuống thành một góc sáu mươi độ, sau đó đột ngột ngã ngựa, nhưng trong tay vẫn nắm chặt dây cương, một chân cũng còn móc lủng lẳng vào trong bàn đạp, thân thể uốn gập xuống treo lủng lẳng. viên đạn bắn tỉa từ cự li xa găm trúng vào tim của hắn, nhưng do xuyên qua mặt bên nên hắn không lập tức tắt thở, chỉ hấp hối, máu tươi từ cơ thể hắn đang vắt vẻo chảy xuống ròng ròng, trong một lúc nhuộm đỏ khắp mình.
Khắc Lai Mỗ vội vàng bước lên, đẩy bọn cấm vệ quân đang đứng ngơ ngác không biết phải làm sao, ôm lấy thân thể đầm đìa máu tươi của Đề Lan Qua Lai, sắc mặt trắng bệch, lớn tiếng kêu lên: "Tại sao lại thế này? Tại sao lại thế này? Chuyện gì đã xảy ra?"
Đề Lan Qua Lai dường như không còn cảm giác được có người đang ôm lấy mình, ánh mắt của hắn như thể đang đăm đăm nhìn vào bầu trời trong xanh phía trước, chỉ còn vô thức thì thào lẩm bẩm: "Tại sao muốn giết ta? Tại sao muốn giết ta? Dương Túc Phong, tại sao ngươi lại muốn giết ta..."
Khắc Lai Mỗ liên tục kêu lên mấy tiếng, nhưng Đề Lan Qua Lai vẫn như cũ cứ thì thào lẩm bẩm mấy câu vừa rồi, nhắc đi nhắc lại mãi không thôi, căn bản là không cảm nhận được Khắc Lai Mỗ đang lay gọi, chừng nửa phút sau, Đề Lan Qua Lai hoàn toàn im hơi bặt tiếng, đầu ngoẹo sang một bên, từ giây phút này không còn hơi thở, nhưng hai con mắt hắn vẫn mở to trừng trừng, mang theo một vẻ mờ mịt như còn đang thắc mắc điều gì.
Khắc Lai Mỗ chỉ cảm thấy đầu của mình trở nên tê dại.
Bỗng nhiên ngay đúng lúc này, Khắc Lai Mỗ đứng bật dậy, sắc mặt tái nhợt, trong nháy mắt lại trở nên đỏ bừng, thân thể cao lớn của hắn, đột nhiên như bị trọng thương, không tự chủ được ngả về phía sau, lảo đảo một cái, cơ hồ muốn ngã sấp xuống. Ngay lúc này hắn đột nhiên hiểu được. Tại sao Đề Lan Qua Lai lại thì thào lảm nhảm những lời như vậy, bởi vì Dương Túc Phong đã mượn tính mạng của Đề Lan Qua Lai để gài Khắc Lai Mỗ hắn vào một cái bẫy hiểm độc không sao thoát được. Sự thể của ngày hôm nay, bất luận Khắc Lai Mỗ hắn có giải thích thế nào đi chăng nữa thì Tô lai Mạn Tứ Thế cũng sẽ một mực khẳng định chính Khắc Lai Mỗ đã hạ độc thủ.
Bởi vậy có thể đoán được, Đề Lan Qua Lai đã sớm cùng Quân Lam Vũ cấu kết, ắt hẳn hôm nay sẽ có tay bắn tỉa của Quân Lam Vũ xuất hiện. thế nhưng vì Dương Túc Phong muốn dồn Khắc Lai Mỗ hắn vào bước đường cùng nên hoàn toàn không chút lưu tình, hạ lệnh giết chết Đề Lan Qua Lai. Đề Lan Qua Lai cứ tưởng rằng kẻ mà Dương Túc Phong muốn giết chính là Khắc Lai Mỗ, không nghĩ rằng chính hắn mới là kẻ thế mạng, cho nên mới có vẻ không sao hiểu nổi như thế, ngơ ngác không tin nổi như thế.
"Dương Túc Phong, ngươi thật là độc ác." Khắc Lai Mỗ chỉ có âm thầm nguyền rủa trong lòng.
Kẻ muốn thành công, không từ thủ đoạn, Dương Túc Phong quả thật đã làm được như thế.
Nếu như còn có tờ báo lá cải nào dám bảo Dương Túc Phong là ngu ngốc, Khắc Lai Mỗ nhất định phải liều mạng mới bọn chúng.
Lặng lẽ thở dài một tiếng, rồi Khắc Lai Mỗ đột nhiên rút thanh trường kiếm ở trên thi thể Đề Lan Qua Lai. Thuận tay vung lên, hàn quang lóe lên, xẹt qua cổ mình một nhát, một dòng máu đỏ tươi vọt ra, dưới ánh mặt trời chiếu rọi trở nên vô cùng lung linh rực rỡ. Trong ánh mắt trợn tròn ngơ ngác của tất thảy mọi người ở đó. Thân thể Khắc Lai Mỗ đổ xuống ngửa mặt bên cạnh thi thể của Đề Lan Qua Lai, cách nhau chưa đầy mười bước chân.
Khắc Lai Mỗ thần thái rất đỗi bình yên hạnh phúc.
Hắn trong nháy mắt hiểu ra, hiểu toàn bộ mưu kế của Dương Túc Phong tỉ mỉ bố trí hết thảy chuyện này, đều là muốn dồn quân đội Lỗ Ni dưới tay chỉ huy của mình phải vào bước đường cùng đầu hàng quân Lam Vũ.
Nhưng hắn tuyệt đối không để cho Dương Túc Phong có cơ hội đó.
Chưa người nào lại nghĩ đến, Đề Lan Qua Lai đột nhiên vô duyên vô cớ bị ám sát. Mà Khắc Lai Mỗ cũng tự sát theo, trong chốc lát, tất thảy mọi người có mặt trên sân đều rơi vào trạng thái chết lặng. Chỉ có những ánh mắt kinh ngạc cùng sợ hãi, và tiếng thở dốc nặng nề.
Tắc Lai Bội Ô là người đầu tiên có phản ứng, ánh mắt y đỏ bừng bừng, đôi mắt trừng trừng gần rách cả mí mắt, đột nhiên ngay lúc đó điên cuồng bật dậy, đẩy thanh trường kiếm đang kề cổ, tung một cước đá văng Duy Thác Lý Áo lúc bấy giờ còn đang ngơ ngác chưa kịp định thần, lập tức chạy về phe mình, chộp lấy một thanh trường kiếm. Lớn tiếng kêu lên: "Các huynh đệ, Đề Lan Qua Lai giả truyền thánh chỉ, bức tử đại tướng quân của chúng ta, chúng ta hãy vì đại tướng quân mà báo thù tuyết hận! Nghe ta ra lệnh, chuẩn bị tiến công!"
Quân đội Lỗ Ni đang đứng vây quanh còn đang bàng hoàng khiếp sợ, một hồi lâu sau mới có lác đác vài tiếng trả lời, rồi người hưởng ứng mỗi lúc một động, cuối cùng biến thành một làn sóng phẫn nộ, vô số chiến sĩ Lỗ Ni bắt đầu tiến vào sân, có rất nhiều người không biết chuyện gì đang diễn ra, nghe mấy lời hồ đồ xúi giục cuối cùng nghe thành Đề Lan Qua Lai ám sát Khắc Lai Mỗ, vì vậy lập tức thổi bùng lên sự công phẫn, mấy vạn chiến sĩ Lỗ Ni bắt đầu vây quanh sân, một loạt cung tiễn thủ bắt đầu ngồi xổm xuống, giương cung chĩa đầu mũi tên sắc bén nhắm ngay vào cấm vệ quân, các tay cung tên tầm xa trên các bức tường thành cũng ngắm về phía này.
Những quan binh cấm vệ quân này đều cảm thấy không có lợi, bèn dàn trận, giương tấm chắn chống đỡ cho bản thân, nhưng bọn họ rõ ràng rất hoảng sợ, bọn họ cũng không rõ xảy ra chuyện gì, nhưng đã cảm giác được làn sóng phẫn nộ và sát khí đằng đằng. Mặc dù đều là cùng quân đội của một quốc gia, nhưng trực giác đã mách bảo cho bọn họ rằng, lúc đối phương động thủ, tuyệt đối sẽ không hạ thủ lưu tình.
Tư Cơ Lạp Kỳ đến cùng Đề Lan Qua Lai cũng hoảng loạn vô phương hướng không biết làm sao, hắn cũng không biết rốt cục là đã xảy ra chuyện gì, nhưng hắn có thể cảm giác được Tắc Lai Bội Ô đã biến y thành mục tiêu công kích, vừa sợ vừa giận, bèn văng tục chửi thề kêu lên: "Con mẹ ngươi! Tắc Lai Bội Ô, chủ tử nhà ngươi rõ ràng là tự sát..."
Trước cái chết của Khắc Lai Mỗ, Tắc Lai Bội Ô đã hoàn toàn đánh mất lý trí, phẫn nộ gầm rú lên, huy động trường kiếm trong tay, khóc ròng lớn tiếng quát: "Tư Cơ Lạp Kỳ! Ngươi cút ngay cho ta! Lập tức cút ngay! Cút khỏi Y Lạc Lâm ngay cho ta!"
Tư Cơ Lạp Kỳ nghiến răng nghiến lợi lớn tiếng quát lại: "Tắc Lai Bội Ô, đây là lệnh của quốc vương, ngươi dám không tuân theo ư? Ngươi, chính ngươi xếp đặt mưu sát đại tướng quân của chúng ta, ta còn chưa tính sổ với ngươi! Ngươi, ngươi..."
Tắc Lai Bội Ô trong giọng nói đanh lại như muốn bóp nát tất thảy, phẫn nộ gầm rú: "Con mẹ ngươi! Ta cóc cần biết ai ra lệnh! Đề Lan Qua Lai chính là lão tử giết! Ngươi muốn làm gì hả? Hôm nay, nếu lão tử cho các ngươi đi ra khỏi Y Lạc Lâm, lão tử sẽ không làm người nữa!"
Tư Cơ Lạp Kỳ chưa từng phải hứng chịu sự nhục mạ quá đáng như vậy, nhất thời nổi trận lôi đình, xoạt một tiếng rút phăng bội kiếm, khoát thành tín hiệu tiến công ở giữa không trung, hung tợn quát lên tức giận: "Cấm vệ quân! Tiến công, bắt hết bọn chúng cho ta!"
Tắc Lai Bội Ô cũng không chịu yếu thế quơ trường kiếm, soàn soạt chém vào không khí, lớn tiếng quát: "Các huynh đệ, Đề Lan Qua Lai giả truyền chiếu chỉ của quốc vương bệ hạ, hại chết đại tướng quân của chúng ta, chúng ta không thể bỏ qua cho hắn. Huynh đệ xông lên! Bắt được Tư Cơ Lạp Kỳ, được thăng quan ba cấp, lập tức được đề bạt làm tướng quân!" Đọc Truyện Online Tại TruyệnYY
Trong tiếng gầm thét dữ dội, Tắc Lai Bội Ô bước một bước đầu tiên dẫn đầu cuộc tiến công, đội quân bảo vệ bên cạnh hắn do dự chỉ chốc lát, rốt cuộc tay cầm vũ khí chậm rãi hướng về phía cấm vệ quân. Số quan binh quân đội Lỗ Ni còn lại cứ người này nhìn người kia, đều cảm thấy phe mình đang chiếm ưu thế về số lượng, vì vậy cũng chậm rãi tham dự tiến công. Trong thoáng chốc, mấy vạn quân Lỗ Ni từ bốn phương tám hướng tiến lại gần sân áp sát cấm vệ quân.
Cấm vệ quân mặc dù ít người, nhưng đều là quân tinh nhuệ, cũng yên lặng như vậy mà thủ thế, chuẩn bị chống đỡ sự công kích của Tắc Lai Bội Ô.
Tư Cơ Lạp Kỳ lạnh lùng huy động trường kiếm, ra lệnh cấm vệ quân phát động phản kích.
Tắc Lai Bội Ô đem trường kiếm vung lên cao quá đầu, lớn tiếng hô vang: "Bắn đi! Bắn chết bọn chúng! Bắn chết lũ khốn kiếp này!"
Păng Păng Păng...
Tên bay như mưa, bắn từng loạt về phía hàng ngũ cấm vệ quân. Ngay lập tức có không ít kẻ thù bị thương rồi lảo đảo ngã xuống, trên mặt đất vang lên tiếng rên rỉ đau đớn không kiềm chế được. Mặc dù tấm chắn của bọn họ có thể che chở những bộ phận quan trọng trên cơ thể, nhưng các vị trí như mắt cá chân chẳng hạn thì không có cách nào che chở được, rất nhiều quan binh cấm vệ quân đều bị trúng tên vào chân, không tự chủ được ngã xuống trên mặt đất. Lập tức bị cơn mưa tên dày đặc găm khắp cơ thể như muốn ghim chặt xuống mặt đất, thương vong nhiều vô kể.
Trên chiến trường lập tức nhốn nháo thành một nhóm hỗn độn.
Tư Cơ Lạp Kỳ cảm thấy không ổn, do cái chết của Khắc Lai Mỗ, nên quan binh dưới trướng hắn đều bị kích động, ngọn lửa thù hận căm hờn bốc lên ngùn ngụt, trước mười vạn chiến sĩ Lỗ Ni. Chỉ có hai vạn cấm vệ quân cho dù có anh dũng thiện chiến đến đâu, cũng không thể chống cự lại sự tiến công như vũ bão của kẻ địch, hơn nữa đối phương lại đang chiếm giữ vị trị thuận lợi. lúc cấm vệ quân đến đây mặc dù đã chuẩn bị kỹ càng. Nhưng không ngờ lại vấp phải sự tấn công của bên phía có ưu thế tuyệt đối về lực lượng, nhất là sự công kích của một lượng lớn cung tiễn thủ.
"Mở cửa thành ra! Rút lui!" Tư Cơ Lạp Kỳ ra lệnh một cách quyết đoán.
Liều mạng đã không ăn thua, lúc này chỉ có rút lui là thượng sách.
Cấm vệ quân lập tức hướng về cửa thành tập trung tấn công. Quân đội Lỗ Ni đang trấn giữ cửa thành cũng lũ lượt sử dụng cung tên ngăn trở đường rút lui của cấm vệ quân.
Để chiến đấu với quân Lam Vũ, quân đội Lỗ Ni đã đặc biệt tăng cường trang bị và huấn luyện cho lực lượng cung tiễn thủ, cố gắng sát thương quân Lam Vũ ở cự li xa, nhưng thật không ngờ, những tay cung thủ này chưa có cơ hội tỏ rõ thực lực trên người quân Lam Vũ mà ngược lại đã dùng để bắn giết người bên phe của mình rồi.
Mưa tên như vũ bão bắn dày đặc về phía lực lượng cấm vệ quân. Người ngã xuống càng lúc càng nhiều, mùi máu tươi nồng nặc tanh tưởi bắt đầu bao phủ cả Y Lạc Lâm.
Phút xúc động nhất thời của Tắc Lai Bội Ô cũng đã trôi qua, y từ từ trấn tĩnh, đầu óc tỉnh táo trở lại, nhận thức được chuyện ngày hôm này hoàn toàn sẽ bị liệt vào hành vi phản loạn, tuyệt đối không còn đường thối lui được nữa, nếu như để Tư Cơ Lạp Kỳ trở lại Mông Địa Tạp La, thì tất cả người ở đây sẽ phải hứng chịu hình phạt thảm khốc, kẻ nào tham dự vào việc làm phản nhất định liên lụy đến người trong gia đình phải bị chặt đầu, thậm chí còn bị chu di cửu tộc, bởi vậy kiên quyết không ngừng hạ lệnh, triệu tập bộ đội phong tỏa cửa thành, không cho cấm vệ quân có cơ hội thoát ra ngoài báo tin về vương quốc, song phương ở cửa thành triển khai huyết chiến mỗi lúc một thêm kịch liệt.
Cấm vệ quân dù sao cũng là đội quân tinh nhuệ, kiêu dũng thiện chiến, cho dù đối mặt với đại lượng cung tiễn thủ, vẫn nhanh nhẹn thành thạo sử dụng tấm chắn che chở mấy đợt mưa tên phát khởi. Đội quân cung tiễn thủ dưới trướng Tắc Lai Bội Ô mặc dù đông đúc, nhưng hầu hết là chưa được huấn luyện chu đáo, khó có thể phát huy hiệu quả. Nửa giờ sau, cửa thành rất nhanh đã bị phá hủy, dây ròng rọc hạ cầu qua thành cũng bị chém đứt, cấm vệ quân cùng binh lính Lỗ Ni tận trung với Khắc Lai Mỗ đánh nhau từ trong thành kéo đến ngoài thành, tiếp tục giằng co với nhau bất phân thắng bại, chiến trường phía trong thành cũng từ từ mở rộng đến khu vực ngoài thành.
Lão Kim và Tiểu La chứng kiến tình hình bên ngoài, đều cảm thấy không sao tưởng tượng nổi, người Lỗ Ni chém giết người Lỗ Ni còn hung ác hơn là đánh giết với người ngoài a!
Bỗng nhiên đúng lúc đó, người ta cảm giác được có một cơn chấn động khủng khiếp, giống như cảm giác sắp có một trận động đất sắp xuất hiện, mặt đất bắt đầu rung động, bụi đất mù mịt khắp trời, ngay cả con sông phòng hộ bao quanh thành cũng nhuộm đỏ một màu máu tươi tanh tưởi, mặt sông dợn sóng như thể sắp có một cơn sóng thần cuồn cuộn tới.
Một tiếng còi rít chói tai lanh lảnh khắp nơi, vang vọng khắp Y Lạc Lâm, có trạm canh gác kêu lên thất thanh: "Quân Lam Vũ! Kỵ binh Liệp Ưng đang tới!"
Trong nháy mắt, đất trời dường như biến sắc.
Tư Cơ Lạp Kỳ và Tắc Lai Bội Ô hai mắt nhìn nhau, không hên mà cùng thét lên ra lệnh thuộc hạ dừng cuộc chiến ngay lập tức.
Chỉ nhìn thấy từ thôn quê mênh mông miền tây bắc, một đường vạch mờ nhạt màu lam từ từ phình to, trong nháy mắt biến thành hình mấy mũi tên cực lớn, giống như một cơn cuồng phong bạo vũ, trong nháy mắt đã tới sát chân thành Y Lạc Lâm, trong lúc quân đội Lỗ Ni còn ngây người chưa kịp phản ứng, đội quân tiên phong của kỵ binh Liệp Ưng quân Lam Vũ liệp đã phóng vụt qua trước mặt chúng nhanh như tên bắn. họ không thèm liếc mắt nhìn bọn chúng lấy một cái đã vọt thẳng vào thành.
Có mấy tên lính Lỗ Ni phản ứng tức thời vội vàng kêu lên: "Quân Lam Vũ, quân Lam Vũ! Mau đóng cửa thành..."
Nói chưa dứt câu, chính bọn chúng đã bị quân Lam Vũ bắn gục ở trước con sông phòng thủ thành.
Cửa thành kiên cố căn bản hoàn toàn không phát huy được công dụng hiệu quả, chưa đầy mười phút, đa phần đội kỵ binh quân Lam Vũ đã chạy vào bên trong thành.
Đang chiến đấu kịch liệt, bọn cấm vệ quân và quân đội Lỗ Ni dưới trướng Tắc Lai Bội Ô bấy giờ đều trố mắt ngạc nhiên nhìn quân Lam Vũ. Nhất thời, bọn chúng không biết phải nên làm như thế nào. Quay mắt nhìn thấy nòng súng đen ngòm rung động của quân Lam Vũ, có một vài chiến sĩ Lỗ Ni muốn phát động công kích, nhưng mấy gã ngựa non háu đá này đa phần đều là tân binh trẻ tuổi, bọn chúng rất nhanh đã bị các lão binh bên cạnh chộp tay ngăn lại, ý bảo không nên manh động.
Không hẹn mà tất cả chiến sĩ Lỗ Ni đều dồn ánh mắt vào Tắc Lai Bội Ô cùng Tư Cơ Lạp Kỳ, chờ bọn họ ra quyết định.
Song, hai người Tắc Lai Bội Ô cùng Tư Cơ Lạp Kỳ cũng vừa kinh hoàng vừa sợ hãi, căn bản không biết phải phản ứng như thế nào. Bọn họ muốn phản kháng. Nhưng kỵ binh quân Lam Vũ trong nháy mắt đã phong tỏa các ngả đường chiến lược, lại còn chiếm giữ hầu hết các cao điểm chủ chốt, súng ống đen ngòm không ngừng rung động như hổ rình mồi nhắm ngay mục tiêu là các chiến sĩ Lỗ Ni ở trên sân rộng. Hai người bọn họ đương nhiên biết được sự lợi hại của loại súng này, trong quá khứ bọn họ đã lĩnh giáo qua nhiều lần. Bọn họ thừa hiểu,vào lúc này mà hạ lệnh phản kháng thì chỉ có phí hoài tính mạng của chiến sĩ Lỗ Ni mà thôi.
Đang lúc tiến thối lưỡng nan thì một sĩ quan trong đội kỵ binh Liệp Ưng quân Lam Vũ đã phóng ngựa ra, giơ tay chào Tắc Lai Bội Ô theo kiểu nhà binh, rồi cao giọng nói: "Tắc Lai Bội Ô tướng quân. Ta là thiếu tướng Quan La Đức Tư Cưu thuộc Liệp Ưng kỵ binh quân Lam Vũ, phụng mệnh chỉ huy tối cao Dương Túc Phong của quân Lam Vũ, đến đây tiếp quản Y Lạc Lâm. Mời ngài chỉnh đốn quân đội, giao lại nhiệm vụ phòng ngự, rút về doanh trại nghỉ ngơi và hồi phục! Cám ơn sự hợp tác của ngài, Phong thống lĩnh sẽ ban thưởng hậu hĩnh cho ngài..."
Tư Cơ Lạp Kỳ nhất thời kinh ngạc quay đầu nhìn Tắc Lai Bội Ô, phẫn nộ quát lên: "Tắc Lai Bội Ô, ngươi là tên phản đồ đê tiện!"
Trong mắt Tắc Lai Bội Ô một mảnh mờ mịt, bởi vì hôm nay đã trải qua quá nhiều biến cố, não của hắn đã sớm đã không còn có thể dung nạp được thêm, hắn còn chưa kịp hiểu La Đức Tư Cưu nói gì. Không tự chủ được địa nói lắp bắp: "Ta, ta..."
Tư Cơ Lạp Kỳ vung cao trường kiếm, chỉ thẳng vào quân Lam Vũ, lớn tiếng quát: "Chúng ta đều là những chiến sĩ Lỗ Ni bất khuất, chúng ta quyết không đầu hàng..."
Đột nhiên ngay lúc đó, trường kiếm trong tay hắn rơi xuống từ không trung, choang một tiếng đã rớt xuống đất, tia lửa bắn lên tung tóe. Nhưng điều này không phải là việc khiến người ta phải kinh ngạc nhất, điều làm người ta phải kinh hãi run sợ chính là, ngay lúc trường kiếm trong tay của hắn rơi xuống, tất thảy mọi người đều tận mắt chứng kiến, đầu của Tư Cơ Lạp Kỳ đột nhiên vỡ tung, nguyên phần ót văng ra, đập vào một góc, máu và não bầy nhầy văng lên tung tóe.
Tiếng súng nặng nề lúc này mới từ xa truyền tới, lạnh lẽo thê lương đến rợn người.
Đầu của Tư Cơ Lạp Kỳ lúc này chỉ còn một nửa, nhưng thân hình của hắn vẫn tiếp tục có thể cử động, trước ánh mắt bất động của những người chứng kiến lúc bấy giờ tim càng chấn động, Tư Cơ Lạp Kỳ vẫn cố gắng quay người nhìn về một phía, muốn nhìn cho ra kết cục là kẻ nào đã ám sát mình, nhưng hắn không còn có thể nhìn thấy gì được nữa. Được một lát, thân hình của hắn từ từ gục xuống trên lưng ngựa, vắt vẻo một bên nghoẹo đầu vào bụng ngựa, một chân vẫn còn móc lủng lẳng vào bàn đạp, không cách nào gỡ ra được, máu và óc tươi nhỏ thành giọt tong tong xuống mặt đất, đỏ đỏ trắng trắng bầy nhầy, từ từ nhểu xuống.
Chưa có kẻ nào hiểu được rốt cục đã xảy ra chuyện gì.
Nhưng tất cả mọi người đều biết, Tư Cơ Lạp Kỳ đã chết.
Người vừa mới nổ súng chính là Tiểu La, hắn đã lâu không được trổ tài thiện xạ, bây giờ rốt cục cũng đã toại nguyện, chính hắn cũng không nghĩ rằng, phát súng này sẽ mang lại hiệu quả trấn áp bọn Lỗ Ni, đại khái là do khoảng cách quá gần, chỉ có sáu trăm ba mươi ba thước, cho nên uy lực của súng nhắm rất đáng sợ.
Dường như đã bị một sự uy hiếp cực lớn, tất cả chiến sĩ Lỗ Ni đều như hóa đá, nhưng vẫn nắm chặt vũ khí trong tay chờ Tắc Lai Bội Ô ra lệnh, bao gồm cả thảy cấm vệ quân, bọn họ cũng giương mắt khẩn cầu hướng về Tắc Lai Bội Ô chờ đợi.
Nhưng Tắc Lai Bội Ô lúc này đã đông cứng lại, đầu óc hoảng loạn, không thể quyết định được phải làm thế nào.
Ở khu vực lân cận của Y Lạc Lâm, kỵ binh quân Lam Vũ xuất hiện càng ngày càng nhiều, dựa vào cờ xí mà nhận biết, thì ngoài Liệp Ưng kỵ binh do Phong Phi Vũ chỉ huy thì đội kỵ binh Lôi Đình do Liệt Mông chỉ huy cũng đã tề tựu gần đông đủ, hơn ba nghìn kỵ binh Lam Vũ bao vây Y Lạc Lâm, lúc này sợ rằng một con kiến cũng khó chui lọt.
Trong lúc mơ hồ, Tắc Lai Bội Ô loáng thoáng thấy cờ lệnh của Phong Phi Vũ.
La Đức Tư Cưu trầm ngâm chốc lát, thúc ngựa tiến lên, tới gần Tắc Lai Bội Ô, trầm thấp giọng ôn tồn nói: "Tắc Lai Bội Ô tướng quân, ta và ngươi đều giống nhau, đều từng là kẻ thù của quân Lam Vũ, cũng đã từng bị quân Lam Vũ đánh bại, phải nếm mùi đau khổ, đắng cay, ta rất hiểu cảm giác lúc này của ngài. Nhưng ta có thể nói với ngài thế này, thất bại ở đây không phải là kết thúc cho chúng ta, mà trái lại, đây chính là khởi đầu mới cho chúng ta..."
Đang theo dõi vẻ mặt nghi hoặc suy nghĩ của Tắc Lai Bội Ô, La Đức Tư Cưu bỗng nhiên đứng lên, hai chân đạp trên lưng ngựa, xòe rộng vòng tay, thành một vòng ôm như thể muốn bao quát hết tất thảy, lớn tiếng nói: "Hỡi các huynh đệ Lỗ Ni Lợi Á, hãy buông vũ khí của mọi người xuống, chúng ta tuyệt đối sẽ không làm thương tổn đến các ngươi. Bắt đầu từ bây giờ, chúng ta không phải kẻ thù, mà là bằng hữu, nếu như mọi người cam tâm tình nguyện, sau này chúng ta còn có thể trở thành chiến hữu cùng sinh ra tử. Buông vũ khí không phải là sỉ nhục, mà là nghênh đón một cuộc sống mới cho các huynh đệ, sự kiêu dũng của các vị không cần phải sợ sẽ không có người thừa nhận, các người là dũng sĩ chính thức của mảnh đất này. Tạm thời buông vũ khí xuống thì các vị sẽ có một tương lai tươi sáng. Ta đã từng dốc sức cho tướng quân Ô Mạn Lặc Tư của vương quốc Cách Lai Mỹ, đối nghịch với quân Lam Vũ, nhưng ta cũng đã được tái sinh. Ta có thể dùng tính mạng của ta để cam đoan, cuộc sống từ rày về sau của nhân dân Lỗ Ni Lợi Á chắc chắn sẽ tốt đẹp hơn rất nhiều, các huynh đệ không cần phải cắn rứt lương tâm..."
Nghe những lời thuyết phục tràn đầy cảm xúc của La Đức Tư Cưu, Phong Phi Vũ lặng lẽ đăm chiêu khe khẽ gật đầu cho là phải.
Cách dùng người của Dương Túc Phong luôn luôn không bám vào một khuôn mẫu nhất định nào, tiêu chuẩn duy nhất chính là trọng dụng người tài. Chỉ cần ngươi có tài hoa, dù là ngươi có từng mạo phạm đến hắn, thậm chí muốn lấy mạng của hắn, hắn cũng vẫn có thể trọng dụng ngươi như thường, La Đức Tư Cưu và Minh Đức Lâm chính là thí dụ điển hình nhất, thậm chí Liệt Mông cũng thế, bọn họ đều từng là kẻ thù của quân Lam Vũ, nhưng hiện tại đều là những phần tử trung kiên của quân Lam Vũ.
Tắc Lai Bội Ô bất đắc dĩ thở dài một tiếng, ý thức được kết cục của ngày hôm nay đã không còn lựa chọn nào khác, không thể làm gì khác hơn là yên lặng dẫn đầu hạ vũ khí xuống, những chiến sĩ Lỗ Ni còn lại do dự một chút, nhưng rốt cục toàn bộ đều buông vũ khí. Lúc mới bắt đầu, chỉ lác đác từng người một bỏ xuống, sau biến thành từng đội, cuối cùng cả một đội ngũ biên chế buông vũ khí xuống đồng loạt, dưới sự chỉ đạo của kỵ binh quân Lam Vũ, rút khỏi chiến trường.
Thiên nguyên 1729 ngày 14 tháng 11, kỵ binh quân Lam Vũ hạ được Y Lạc Lâm, tổng số tám vạn tám nghìn quân Lỗ Ni chính thức buông vũ khí đầu hàng.
Trong cùng một ngày, quân chủ lực sư đoàn 101 và sư đoàn 102 thuộc lục quân Lam Vũ, chia thành hai hướng, tiến về địa khu Y Nhĩ Kim Hoắc và Khố Ba địa khu phát khởi công kích. Quan tư lệnh binh đoàn cơ động của vương quốc Lỗ Ni Lợi Á là Duy Thác Lý Áo thừa dịp loạn lạc tháo chạy ra Y Lạc Lâm, ý thức được Y Ba Đan đang bị quân Lam Vũ xiết thành gọng kìm hai mặt giáp công, tiếp tục trụ lại chẳng khác nào đi vào con đường chết, vì vậy lấy suất lĩnh bộ đội lấy cớ tăng viện cho Khố Ba địa khu, suất quân rời khỏi Y Ba Đan, kết quả tổng đốc Y Ba Đan là Đa Mễ Ni Khắc lập tức hạ lệnh mở ra cửa thành, hoan nghênh quân Lam Vũ vào thành.
Vào lúc nửa đêm, Dương Túc Phong suất quân tiến vào Y Ba Đan, đồng thời tại phủ tổng đốc của Y Ba Đan tiếp nhận sự đầu hàng của hai địa khu là Lạc Mỹ và Y Lai Toa. Sang ngày thứ hai, các học viên trường hải quân lục chiến quân Lam Vũ trong quá trình diễn tập dùng đạn thật, thuận thế phá luôn bến cảng Lý Gia phía đối diện trường học. Đội thuyền vận chuyển tiếp tế từ hậu cần của quân Lam Vũ có thể trực tiếp đổ bộ lên bến cảng Lý Gia và Lạc Mỹ, trực tiếp tiến hành việc tiếp tế cho sư đoàn 101 quân Lam Vũ đang vây công địa khu Khố Ba. Đến thời điểm này, khu vực phía nam bộ và tây nam bộ của Lỗ Ni Lợi Á vương quốc đều đã rơi vào phạm vi khống chế của quân Lam Vũ, ở giai đoạn này, có hơn mười lăm vạn chiến sĩ Lỗ Ni buông vũ khí đầu hàng.
Sự đình trệ ở Khố Ba địa khu chỉ là vấn đề thời gian.
Nhưng trong con mắt của Dương Túc Phong, đã chẳng hề có sự tồn tại của Khố Ba địa khu và Y Nhĩ Kim Hoắc, mà chỉ có tập trung hết sức vào vị trí của Mông Địa Tạp La mà thôi.
Da Luật Cao Phi chỉ huy sư đoàn số 2 thuộc hải quân lục chiến quân Lam Vũ, gần đến được Mã Lỗ A, chỉ còn cách Mông Địa Tạp La năm ngày đường nữa mà thôi. Chiến sự ở Lỗ Ni Lợi Á, đã đi vào giai đoạn kết thúc cuối cùng.
Vương quốc Lỗ Ni Lợi Á, địa khu Mã Lỗ A.
/769
|