Đang lúc khu vực phía Tây của vương quốc Lỗ Ni Lợi Á ngùn ngụt khói lửa chiến tranh, thì ở địa khu Mã Lỗ A vẫn tràn ngập không khí hòa bình, tự tại. Đây là khu vực có nhiều sản vật phong phú, đất đai phì nhiêu, màu mỡ, có thể nói rằng nơi đây chính là vùng đất yên tịnh cuối cùng trên khắp vương quốc Lỗ Ni Lợi Á, trong lịch sử vương quốc Lỗ Ni Lợi Á, chưa một lần nào mà ngọn lửa chiến tranh từ bên ngoài lại có thể lan đến khu vực trung tâm vương quốc này, bất luận trước kia có kẻ thù là nước Y Mộng, nước Lâu Lan, hay kè thù bây giờ là quân Lam Vũ, cũng không có cơ hội để trực tiếp mang ngọn lửa chiến tranh thiêu đốt đến tận nơi đây.
Tình hình yên bình an lạc của nơi này, chính là điểm mà tổng đốc địa khu Mã Lỗ A là công tước Lạc Phu Đặc Hào Sắt thích nhất, vị công tước thích uống rượu Hồng Tửu và hút xì gà khói này, bề ngoài mặc dù thoạt nhìn thấy vô cùng cường tráng, mình cao một thước chín, cân nặng hơn một trăm kg, con mắt lúc nào cũng đỏ kè, bộ râu quai nón bao trùm hết cả khuôn mặt, khiến cho hầu hết những người gặp gỡ đều có ấn tượng đầu tiên chính là cho rằng Lạc Phu Hào Sắt sinh ra là để trở thành dũng sĩ, là chiến sĩ Lỗ Ni xuất sắc nhất. Nhưng trên thực tế, Lạc Phu Đặc Hào Sắt chỉ tình nguyện sử dụng tinh lực của mình để thưởng thức rượu ngon và hút xì gà, hoặc là biến các thiếu nữ xinh đẹp đến từ vương quốc Lâu Lan trở thành phụ nữ thực thụ. Đối với chiến tranh, Lạc Phu Đặc Hào Sắt cho rằng đây đã là chuyện xa xôi lắm rồi.
Song, mấy ngày nay, Lạc Phu Đặc Hào Sắt luôn cảm giác mi mắt giựt giựt không ngừng, lúc ăn cơm cũng giựt, lúc ngủ cũng giựt, thậm chí lúc đang mây mưa hoan lạc với nữ nhân cũng không ngừng chớp chớp, khiến cho dù hắn đang làm những việc mà hắn thích nhất cũng trở nên hoàn toàn vô vị, nhạt nhẽo vô cùng. Điều khiến hắn bực mình nhất là hai mi mắt trái phải đều giựt giựt nháy nháy khiến cho hắn không cách nào đoán trước là phúc sẽ đến hay là họa giáng xuống đầu. Nhưng liên tưởng chiến tranh đang diễn ra kịch liệt ở vùng Tây bộ, hắn cảm giác được đây hẳn là dữ nhiều lành ít, ắt là trâu bò húc nhau ruồi muỗi chết oan, có điều, chuyện tốt lành cũng không phải là không có khả năng xảy ra, ở thời buổi loạn lạc này, ai dám chắc có thể cười đắc ý đến phút cuối cùng, chỉ có tương lai mới có thể trả lời được mà thôi.
Bóng đêm âm u, ngã tư đường đìu hiu vắng lạnh.
Mặc dù chiến tranh không trực tiếp diễn ra ở địa khu Mã Lỗ A, nhưng dù sao ngọn gió chiến tranh cũng không khỏi thổi đến vùng đất yên bình này, một số lượng lớn thanh trung niên bị bức ép tòng quân, nhập ngũ, chuẩn bị tham dự vào canh bạc sinh tử của đời mình. Một số lượng lớn hàng hóa bị thu gom phục vụ chiến tranh nên giá cả tăng lên cao chót vót, nhất là các mặt hàng chiến lược như lương thực và cỏ khô… Tuyệt đại đa số các cửa hàng bởi vì không có nguồn hàng cung cấp cũng như không có khách hàng mua nhiều nên dẫn tới phải đóng cửa phá sản, rất nhiều cư dân đã bắt đầu cảm giác được sự tàn khốc của chiến tranh, bởi vì hàng hóa càng ngày càng ít, vật giá thì mỗi lúc một tăng. Tin tức đăng trên các báo liên quan đến tình hình chiến đấu trăm trận trăm thắng của quân đội Lỗ Ni càng ngày càng nhiều.
Danh sách đăng tên những người mất tích và thương vong dán trên vách tường đá trước cửa phủ công tước cứ liên tục được dán lên càng ngày càng dài ra như không có điểm dừng, hơn nữa mỗi lần dán đều có đến hơn trăm ngàn vạn cái tên, sin sít nhau, liên tiếp thành một hàng dài không dứt, thân nhân của bọn họ vật vã khóc lóc kêu gào ở trước vách tường nơi dán thông báo. Bi thảm tột cùng, khiến cho bức tường đá này được mệnh danh thành bức tường lệ quả đúng không sai, tiếng than khóc nơi đây có thể rền rĩ vang vọng mãi đến hơn hai ba km.
Ngã tư đường vắng lặng nhưng hoàn toàn không thể che giấu được sự náo nhiệt bên trong nó, trong những năm tháng chiến tranh liên miên không biết lúc nào mới kết thúc được thế này, phải tranh thủ hưởng thụ những niềm vui ngắn ngủi mà thực dụng nhất. Vì vậy những quán bar và kỹ viện đủ loại mọc lên như nấm trở thành nơi tụ tập tốt nhất về đêm, chỉ cần có tiền, thì ai cũng có thể ở nhấm nháp được mùi vị hoan lạc của một thế giới khác. Từ đó tạm quên đi cuộc sống tàn khốc thực tế. Chiến tranh đã làm biến chất rất nhiều người, đối với bọn họ vốn chẳng khác gì loài ma quỉ, thì chỉ có thể ở chốn bài bạc rượu chè mới có thể giải tỏa được dục vọng từ đáy lòng của họ mà thôi.
Trong phủ công tước Mã Lỗ A, giờ phút này đang diễn ra cảnh túy sinh mộng tử, rượu say túy lúy, hồng tửu và xì gà dung hợp vào một chỗ, đan vào nhau tạo thành một mùi thơm mê người, se sẽ len lỏi qua khe hở từ các cửa sổ được dán kín bằng giấy dán tường, trong ngọn gió đêm rét lạnh căm căm chậm rãi phiêu tán. Bọn binh lính quân đội Lỗ Ni phụ trách phòng vệ ở phủ công tước, chỉ có thể hít hà mùi thơm của hồng tửu và xì gà vương vất trong không khí. Mượn chút kích thích nhỏ nhoi này, cố xua đi sự cô tịch của đêm dài lạnh lẽo. thông thường, bọn họ cũng sẽ quay đầu lại nhìn một cái đầy vẻ ngưỡng mộ, nhìn ánh đèn xanh xanh đỏ đỏ phản chiếu màu rượu từ bên trong cửa sổ lọt ra ngoài, còn loáng thoáng vọng ra tiếng cười quyến rũ mê hồn của đám nữ nhân.
Nơi đó, đang cử hành tiệc chúc mừng sinh nhật sáu mươi tuổi của công tước Lạc Phu Đặc Hào Sắt.
Trong đại sảnh tổ chức yến hội ở phủ công tước, tiếng vũ khúc ai oán du dương, nhưng trên sân khấu không có người nhảy múa, chỉ có mấy cô gái xinh đẹp đến từ nước Lâu Lan đang nhảy múa trên những cái bục cao xung quanh sân khấu, thân hình các nàng uyển chuyển mềm mại, trang phục lộng lẫy màu sắc tươi tắn, dáng vẻ quyến rũ mê hoặc lòng người, từng cử chỉ từng điệu múa, đều làm cho Lạc Phu Đặc Hào Sắt cảm thấy thật đáng đồng tiền bát gạo, những vũ nữ đến từ vương quốc Lâu Lan có vũ đạo rất chuyên nghiệp, quả thật là danh bất hư truyền, so với đoàn ca múa của Lỗ Ni rõ ràng là hơn hẳn.
Bên cạnh sân khấu, chỉ có sáu cái bàn tròn nhỏ, xung quanh mỗi cái bàn cũng chỉ có bốn chiếc ghế chạm trổ hoa văn có tay cầm bằng gỗ lim, cho dù chỗ ngồi ít như vậy nhưng cũng không đủ khách để ngồi, ngoại trừ người thân của Lạc Phu Đặc Hào Sắt, người ngoại tộc tham dự tiệc sinh nhật lần này chỉ có bằng hữu tốt nhất của hắn, tổng đốc địa khu Thái Nam Cổ Nhĩ là công tước Cáp Lặc cùng tâm phúc của hắn là tướng quân Mã Sở Tạp, còn có kẻ tâm phúc dưới trướng Lạc Phu Đặc Hào Sắt là đại tướng Bội Thiết Á cùng người nhà của hắn.
Mặc dù Mã Lỗ A không phải là tiền tuyến, nhưng dù sao cũng cách Mông Địa Tạp La không xa mấy, có thể nói là nằm ngay trong tầm mắt của Tô Lai Mạn Tứ Thế, nên Lạc Phu Đặc Hào Sắt cũng không dám tổ chức tiệc sinh nhật linh đình quá, để tránh thu hút sự chú ý của mọi người, thậm chí còn có thể rước vạ vào thân. Người nào cũng biết, trải qua quá nhiều lần thất bại và hứng chịu không ít lời đả kích, nên thần trí của Tô Lai Mạn Tứ Thế đã có chút vấn đề, xử lý bất cứ chuyện gì đều có vẻ hơi bị thần kinh, cho dù là chuyện bé xíu như hạt cát, cũng sẽ khiến hắn phản ứng thái quá, lỡ mà hắn đang giận dữ, lại hạ lệnh quân đội giải trừ chức vụ tổng đốc của Lạc Phu Đặc Hào Sắt, thậm chí tịch thu toàn bộ tài sản của hắn, như vậy xem như xong đời.
Chuyện này không phải là chưa có xảy ra, vừa mới ba ngày trước đây thôi, bọn họ nhận được tin, lúc Đề Lan Qua Lai đi đến địa khu Y Lạc Lâm để tiếp quản quyền chỉ huy quân đội Lỗ Ni, khi đi ngang qua địa khu Ngao Đức Tát, bất thần tuyên đọc thánh chỉ của Tô Lai Mạn Tứ Thế, kiên quyết giải trừ chức vụ của tổng đốc Ngao Đức Tát - Lai Ngang Ba Nhĩ Đa, thậm chí còn hạ lệnh giáng họ hàng thân quyến làm nô lệ, vĩnh viễn không được giải thoát, tội danh cua y là do gần đây Lai Ngang Ba Nhĩ Đa có tổ chức một buổi dạ tiệc linh đình chỉ để thưởng thức hồng tửu, mời rất nhiều các vị quan lại nhà giàu đến tham gia. Tô Lai Mạn Tứ Thế cho rằng ở trong tình hình đất nước đang dầu sôi lửa bỏng, mà Lai Ngang Ba Nhĩ Đa vẫn làm ra những chuyện phô trương lãng phí như vậy, gây ảnh hưởng nghiêm trọng đến tinh thần chiến sĩ nơi tiền tuyến đang gian lao vất vả. khiến cho người người căm phẫn không nhịn được, hắn không thể không hạ quyết định xử tội y.
Đương nhiên, nguyên nhân chính thức thì tất cả mọi người đều ngấm ngầm biết rõ, gia tộc Lai Ngang Ba Nhĩ Đa qua mấy thập niên gần đây đã tích lũy được một khối lượng tài sản khổng lồ, khiến cho đương kim hoàng thượng Tô Lai Mạn Tứ Thế cũng thèm nhỏ dãi, không khỏi nhòm ngó, hiện nay quốc khố triều đình Lỗ Ni Lợi Á đang thiếu thốn, quân phí mở đơn vị thiếu hụt nghiêm trọng. Tài chính tích trữ nhìn thấy mà giật mình, những ngọn sóng phản đối triều đình tăng sưu thuế càng lúc càng dâng cao, hắn đương nhiên muốn tìm cớ chiếm tài sản gia tộc Lai Ngang Ba Nhĩ Đa làm của riêng. Mặc dù tài sản của gia tộc Lạc Phu Đặc Hào Sắt so với gia tộc Lai Ngang Ba còn kém xa, nhưng cũng không phải là nhỏ, Lạc Phu Đặc Hào Sắt không thể không cẩn thận hơn một chút, đề phòng thêm một chút.
So với thân hình cao lớn của công tước Lạc Phu Đặc Hào Sắt, thì công tước Cáp Lặc có vẻ mảnh khảnh hơn nhiều, nhưng thân thể của hắn cũng vô cùng cường tráng, tinh thần cũng hết sức minh mẫn, trong hốc mắt sâu hoắm là hai con mắt lấp lánh linh hoạt rất có thần sắc. Hắn mới chính là người có xuất thân là chiến sĩ Lỗ Ni. Đã từng trải qua hai ba chục năm rong ruổi chinh chiến nơi sa trường, trên người chi chít sẹo to sẹo nhỏ, vô số vết thương nông sâu. Hắn thích cuộc sống thanh đạm chẳng khác gì người tu hành khổ hạnh, chứ không giống như Lạc Phu Đặc Hào Sắt thích lối sống xa hoa hưởng thụ, cho nên về tuổi tác mặc dù lớn hơn Lạc Phu Đặc Hào Sắt mười tuổi. Nhưng sắc mặt thoạt nhìn còn hồng hào trẻ trung hơn Lạc Phu Đặc Hào Sắt, còn nhanh nhẹn minh mẫn hơn nhiều.
Trên bàn tiệc, ngoài việc uống rượu, đương nhiên không thể không nhắc tới vấn đề chiến tranh, mọi người nơi đây đều có vẻ vô cùng bi quan. Bọn họ cũng không làm sao hiểu được tại sao quân Lam Vũ có thể dễ dàng đánh bại dũng sĩ Lỗ Ni đã từng tung hoàng ngang dọc trên Y Vân đại lục mấy trăm năm nay, nhưng sự thật nghiêm trọng mà bọn họ không thể không tin đó là, thời đại huy hoàng của vương quốc Lỗ Ni Lợi Á đã qua rồi. Điều tối quan trọng hiện này đó là vấn đề sinh tồn. Đương nhiên, bọn họ quan tâm nhất, không phải là vấn đề sinh tồn của vương quốc Lỗ Ni Lợi Á, mà chính là vấn đề sinh tồn của bọn họ.
Kết quả đàm phán của công tước Phân Lãng cùng Dương Túc Phong bọn họ đã biết, ngoại trừ việc mạt sát xỉ vả Dương Túc Phong không tiếc lời nào là tham lam vô sỉ, nào là hiếu chiến thích gây sự với thiên hạ ra, bọn họ cũng không có biện pháp nào hay ho hơn, cũng không có năng lực tiếp tục ngăn cản quân Lam Vũ tiếp tục tiến công. Tô Lai Mạn Tứ Thế một lần nữa đề bạt Đề Lan Qua Lai, thay Khắc Lai Mỗ đảm nhiệm tổng chỉ huy tiền tuyến. Dưới mắt bọn họ thì một tên thối tha như thế chỉ có thể ra những quyết định tồi tệ mà thôi. Nếu như nói Khắc Lai Mỗ ít nhất cũng còn có năng lực trì hoãn phần nào sự tấn công của quân Lam Vũ, bảo đảm cho tinh thần và thực lực của quân đội Lỗ Ni sẽ không đi theo chiều hướng đi xuống, thì khả năng của Đề Lan Qua Lai làm được, là chỉ có hướng về quân Lam Vũ mà giơ tay xin hàng thôi, trên thực tế, Đề Lan Qua Lai đã từng đầu hàng quân Lam Vũ một lần.
Rất nhiều chuyện, có lần đầu tiên thì sẽ tiếp tục có lần thứ hai, cũng giống như kinh nghiệm cuộc đời của nữ nhân vậy.
Bọn họ không thể tin rằng, dưới sự chỉ huy của Đề Lan Qua Lai, chiến cuộc của quân đội Lỗ Ni sẽ có bất cứ nét khởi sắc nào. Trái lại, bọn họ còn cho rằng, Đề Lan Qua Lai chính là kẻ chuyên môn dẫn đường cho quân Lam Vũ, dẫn quân Lam Vũ nhanh chóng đến Mông Địa Tạp La mới chính là mục đích thực sự của hắn.
Có viên quan cung cấp thông tin vội vã tiến vào, đưa cho Bội Thiết Á một bức lệnh, Bội Thiết Á xem một chút, sắc mặt ngay lập tức sa sầm xuống, ánh mắt u ám như thể mấy pho tượng canh cổng. Hơi chần chờ trong chốc lát, rồi Bội Thiết Á đem tờ lệnh đưa cho Lạc Phu Đặc Hào Sắt.
Lạc Phu Đặc Hào Sắt trong miệng đang ngậm đầy hơi thuốc, vừa lim dim nhả khói, vừa hờ hững liếc qua tờ lệnh, lập tức cau mày, hơi thở gấp gáp, khói thuốc xì gà phun ra dày đặc như ống khói.
Tờ lệnh này là do quốc vương Lỗ Ni Lợi Á - Tô Lai Mạn Tứ Thế đích thân chấp bút, yêu cầu Bội Thiết Á suất lĩnh đội quân số 39 thuộc quân đội Lỗ Ni lập tức xuất phát, đi đến Ngao Đức Tát địa khu, tiếp nhận sự điều khiển của quan chỉ huy tiền tuyến là Đề Lan Qua Lai. Đồng thời, trên tờ lệnh còn yêu cầu, Lạc Phu Đặc Hào Sắt phải huy động tất cả tài sản cùng lực lượng của địa khu Mã Lỗ A, phụ trách trợ giúp đội quân số 39 chiến đấu nơi tiền tuyến, bao gồm bổ sung nhân lực, cung cấp nhu cầu hậu cần... Trong quá trình tác chiến, Đề Lan Qua Lai chỉ phụ trách chỉ huy đội quân số 39 tác chiến, nhưng sẽ không cung cấp bất cứ viện trợ cũng như giúp đỡ gì cho đội quân số 39.
Lạc Phu Đặc Hào Sắt tiện tay đưa tờ lệnh cho công tước Cáp Lặc.
Công tước Cáp Lặc xem một chút, sắc mặt cũng mất tự nhiên như thế, cau mày nói: "Đi thăm dò xem, đội quân số 40 có nhận được lệnh như vậy hay không."
Mã Sở Tạp đi ra ngoài, rất nhanh đã quay trở lại, ấp úng nói: "Quan quân bên thông tin nói, có 2 lệnh giống nhau, một tờ gửi tới Mã Lỗ A, một tờ gửi tới Thái Nam Cổ Nhĩ, ngoại trừ tên người cùng địa điểm, hết thảy nội dung còn lại đều giống nhau."
Công tước Cáp Lặc thần sắc tối sầm lại, hung hăng nhìn chằm chằm tờ lệnh trong tay mình, cuối cùng dứt khoát một tay vò nát nó lại thành một cục nhàu nát, đoạn thuận tay ném vào sọt rác bên cạnh. Song, một lát sau như nghĩ ra điều gì, lại vươn tay nhặt nó khỏi sọt rác, vuốt phẳng phiu lại.
Mặc dù đội quân số 39 và 40 đều thuộc biên chế quân đội chiến đấu của vương quốc Lỗ Ni Lợi Á. Nhưng thực chất lại là bộ đội địa phương, tất cả tài chính chi tiêu của bọn họ cũng đều do tổng đốc địa phương khống chế, trên cơ bản, hai đội quân này chính là lực lượng căn bản duy trì trật tự an ninh của hai địa khu này, một khi đưa bọn họ điều ra chiến trường, sẽ uy hiếp nghiêm trọng đến sự an toàn ổn định của hai địa khu này. Nói thẳng một chút, chính là sẽ uy hiếp nghiêm trọng đến địa vị thống trị của hai vị tổng đốc đại nhân.
Nếu đây là lệnh từ bộ quân vụ vương quốc phát ra, bọn họ có thể không cần nghĩ ngợi gì từ chối thẳng thừng. Song, đây lại là do Tô Lai Mạn Tứ Thế đích thân chấp bút ra lệnh. Mặc dù, theo đánh giá chiến cuộc trước mắt, ngai vàng của Tô Lai Mạn Tứ Thế có thể giữ vững lay lắt cũng không lâu được mấy, nhưng dù sao Mông Địa Tạp La vẫn còn có mấy vạn cấm vệ quân vô cùng tinh nhuệ. Nghe nói bọn cấm vệ quân này trước tiền tuyến bị quân Lam Vũ đánh cho tơi tả tan tác, đội hình tan rã, nhưng nếu muốn giải quyết hai đội quân địa phương số 39 và 40 này thì chỉ là chuyện dễ như trở bàn tay mà thôi.
Lạc Phu Đặc Hào Sắt không nhịn được lại tiếp tục mở hộp xì gà, lựa lựa chọn chọn một hồi. Không tìm được một điếu vừa ý, thất vọng lầm bầm nói: "Muốn chúng ta thay hắn bán mạng à, đừng có mơ! Bây giờ là lúc nào rồi? Còn muốn chúng ta triệu tập bộ đội ra tiền tuyến nữa? Khắc Lai Mỗ còn ngăn cản không được sự tiến công của quân Lam Vũ, Đề Lan Qua Lai càng khó có khả năng hơn. Đây là quân đội của chúng ta, không phải là quân đội của vương quốc. Mỗi một tên lính, mỗi một lưỡi lê đều là do chúng ta bỏ tiền ra trang bị lấy, ta dựa vào cái gì mà cấp cho hắn chứ..."
Công tước Cáp Lặc không phản ứng gay gắt như Lạc Phu Đặc Hào Sắt, tựa hồ còn đang băn khoăn điều gì, vắt óc suy tư một hồi lâu sau, mới có chút ngập ngừng nói: "Nhưng dù sao Đề Lan Qua Lai đối với chúng ta luôn luôn ân sủng. Hiện tại..."
Lạc Phu Đặc Hào Sắt lạnh lùng nói: "Ân sủng gì? Chỉ là đôi bên hợp tác cùng có lợi mà thôi, hắn đang tính toán cái gì, dựa vào bản tính thối tha của hắn cũng chẳng phải là chuyện tốt lành? Người đâu, truyền Long Vân sư phụ tới đây, nói là ta có chuyện tối quan trọng muốn cùng sư phụ bàn bạc một chút."
Công tước Cáp Lặc ngạc nhiên nói: "Long Vân sư phụ nào?"
Lạc Phu Đặc Hào Sắt có chút đắc ý nói: "Đây là vị quân sư mà gần đây ta mới thu nhận, mặc dù mới đến chưa đầy hai tháng, nhưng tài hoa hơn người, hành xử khôn khéo, địa khu Mã Lỗ A của ta vốn đang rối loạn nhiễu nhương, nhưng từ sau lúc hắn tới, lập tức được sắp đặt đâu ra đó, có đầu có đuôi, có trên có dưới, chế độ nào cũng được toàn vẹn. Hiện giờ sức sản xuất tăng trưởng không ít... Ài, đáng tiếc một nỗi là hắn là người Đường Xuyên, trong lịch sử có ân oán cùng chúng ta, bằng không, ta thật sự nguyện ý muốn cho hắn một tước vị đàng hoàng. Được rồi, chuyện này ngài biết thì tốt rồi, không nên nói cho người khác, bằng không lại có kẻ nhân cơ hội thọc gậy bánh xe, đánh lén ta từ sau lưng."
Công tước Cáp Lặc bán tín bán nghi nói: "Thật sự có người giỏi như vậy sao? Ngươi đi đâu tìm ra vậy?"
Lạc Phu Đặc Hào Sắt tự hào nói: "Lần trước ta đi Mông Địa Tạp La, vừa vặn bắt gặp hắn đang lang thang đầu đường xó chợ, cảm giác được hắn có điểm đặc biệt khác người, vì vậy bỏ tiền ra mua về, quả nhiên không có mua lầm. Thế nào, mắt nhìn người của ta được không? Trừ ta ra, còn ai có đủ tuệ nhãn nhận biết được anh tài chứ? Ài, ngài thật sự khỏi cần nói, Đường Xuyên vẫn là nơi có không ít nhân tài, tùy tiện lấy một tên ăn mày, cũng có thể xử lý công chuyện ở phủ ta đâu vào đó, căn bản không cần phải để ý đốc thúc, ta khổ cực sáu mươi năm trời, rốt cuộc đã có cơ hội thong dong hưởng thụ rồi..."
Bỗng nhiên đúng lúc này, ngoài cửa có người giọng lưỡi đanh thép gãy gọn nói: "Công tước Lạc Phu Đặc Hào Sắt đại nhân, mong ngài từ nay đừng dùng ba chữ tên ăn mày để gọi ta, đây là sự sỉ nhục rất lớn với ta, ta không phải gã ăn mày, ta là một tú tài."
Bọn công tước Cáp Lặc ngạc nhiên quay đầu lại, chứng kiến từ ngoài cửa bước vào một người trung niên dáng vẻ thư sinh, mảnh khảnh, dong dỏng cao, ước chừng ngoài bốn mươi tuổi, có hai chòm râu dê lơ thơ, ánh mắt ánh lên vẻ cao ngạo. Y phục trên người mặc dù đã cũ kỹ, bạc màu, lại còn có dấu vết khâu vá, nhưng được giặt giũ sạch sẽ, khiến cho người khác cảm thấy y là một người cần kiệm mộc mạc.
Lạc Phu Đặc Hào Sắt già vờ lơ đễnh như không có chuyện gì xảy ra, vồn vã nói: "Ta biết, ta biết, ngươi là tú tài, ngươi chỉ là nhất thời gặp rủi ro... Lại đây, lại đây, ngồi xuống, ngồi xuống. Vị này chính là Long Vân sư phụ, mọi người làm quen đi nào, thiên tài trời sinh, hơn nữa kiến thức thiên văn địa lý không chỗ nào là không biết..."
Long Vân tựa hồ không có thói quen xã giao với khách, cũng không thèm chào hỏi mọi người ở đây, lạnh lùng nói: "Ngại quá, công tước đại nhân, ta không quen với yến tiệc thế này. Ngài bảo ta đến, có việc gì cứ dặn dò, ta lập tức đi làm là được."
Cáp Lặc cùng Mã Sở Tạp đều tò mò nhìn Long Vân, trên mặt có chút kinh ngạc, đều cảm giác được người này có chút cao ngạo, không được lòng người.
Lạc Phu Đặc Hào Sắt không mảy may để tâm nói: "Đừng nóng vội, đừng nóng vội, không có việc gì phải gấp hết, chính là muốn mời ngươi đến thương lượng chuyện này, chờ ngươi đưa ra ý kiến."
Long Vân khiêm tốn nói: "Mời nói."
Bội Thiết Á bèn đem tờ mệnh lệnh ra đưa cho Long Vân đọc.
Long Vân đọc lướt qua nhanh như gió. Rất nhanh đã xem hết tờ lệnh, không cần nghĩ ngợi nói ngay: "Đây là lệnh do quốc vương bệ hạ thân chinh chấp bút, nếu như chúng ta không chấp hành, lỡ sau này quân Lam Vũ cùng vương quốc Lỗ Ni Lợi Á cầm hòa, thì đối với chúng ta vô cùng bất lợi. Xét vị trí của Mã Lỗ A cùng Thái Nam Cổ Nhĩ, thì chúng ta rất khó thoát khỏi sự thống trị của Tô Lai Mạn Tứ Thế. Hắn hiện tại cũng có năng lực để ra tay với chúng ta."
Lạc Phu Đặc Hào Sắt sốt ruột nói: "Đúng vậy! Nhưng mà, chúng ta cũng không thể khơi khơi xuất binh không công... Ra tiền tuyến, như vậy khác nào đi chịu chết? Tiền tuyến có vài chục vạn quân, đều bị quân Lam Vũ đánh cho tan tác, hai đội quân của chúng ta gộp lại, còn không đến bốn vạn người, trói gà không chặt! Không thể ra tiền tuyến, nhưng cũng không thể cùng Tô Lai Mạn Tứ Thế trở mặt, ngươi mau mau cho một ý kiến..."
Long Vân vẫn không cần nghĩ ngợi nói ngay: "Cái này có gì là khó? Một chữ thôi, hoãn!"
Lạc Phu Đặc Hào Sắt nghi hoặc nói: "Hoãn? Vậy là chúng ta tạm thời không xuất binh ư?"
Long Vân nhanh như chớp nói: "Xuất binh ư. Tại sao không xuất binh?"
Lạc Phu Đặc Hào Sắt biết đầu óc của mình không được nhạy bén cho lắm, được một lúc vẫn không nghĩ ra được, bèn ngơ ngác nói: "Nếu đã xuất binh thì còn hoãn là hoãn thế nào? Thôi đi, thôi đi, ngươi hãy nói rõ ra đi nào, chủ ý của ngươi ra sao?"
Long Vân ngạo nghễ nói: "Hoãn trên đường đi. Quân đội phải xuất phát. Gióng trống khua chiêng mà xuất phát, nhưng phải đi thật chậm, trên đường đi có thể hao phí càng nhiều thời gian càng tốt, vừa đi vừa ngắm cảnh. Chúng ta có thể để lại một bộ phận vũ khí, hoặc các bộ phận vật tư khác ở nhà. Sau đó làm bộ đi tới nửa đường rồi, mới đột nhiên nhớ ra, vì vậy phái người trở về lấy. Vừa về vừa đi, ít nhất là mất một tháng, đi đi về về vài chuyến, là một năm bay vèo qua trước mắt. Bộ đội địa phương của chúng ta, yêu cầu không thể quá cao, không có kinh nghiệm thực chiến, triều đình lại không phái người đến chỉ đạo, phạm một ít sai lầm là không thể tránh khỏi, nhưng chúng ta sẽ rất thành khẩn sửa sai..."
Lạc Phu Đặc Hào Sắt liên tục gật đầu. Mặt mày hớn hở.
Cáp Lặc hào hứng vỗ đùi đánh đét một cái, lớn tiếng nói: "Không sai, ý của ta cũng chính là như thế. Mã Sở Tạp, ngươi đã nghe rõ chưa, hành quân trên đường nhất định phải tỉ mỉ cẩn thận, phòng ngừa quân Lam Vũ mai phục, ngươi biết rồi đấy, bọn họ có mặt khắp nơi. Nhất định phải cầm chắc trên đường không có nguy hiểm thì mới đi tới, nếu không thì cứ việc đóng quân hạ trại. Phải cực kỳ lưu ý phía trước, không nên bị quân Lam Vũ nuốt chửng."
Mã Sở Tạp gật đầu tỏ vẻ đáp ứng.
Hắn hiểu rằng, mình chỉ cần giả bộ tỏ vẻ, nhưng thực chất nhất định không rời khỏi Thái Nam Cổ Nhĩ, càng không thể tiến ra đến chiến trường. Kết quả tốt nhất chính là quân đội của bọn hắn còn đang trên đường đi, thì chiến sự nơi tiền tuyến đã chấm dứt, nếu quân Lam Vũ công hãm Mông Địa Tạp La, bọn họ sẽ gió chiều nào theo chiều đó, nhấc tay đầu hàng, còn nếu quân Lam Vũ hòa với Lỗ Ni Lợi Á, thì bọn họ vẫn tiếp tục duy trì được chức vụ và đãi ngộ hiện có.
Lạc Phu Đặc Hào Sắt cũng giảng giải ý tứ như vậy với Bội Thiết Á.
Mọi người ở đây đều nghĩ bụng nhưng không nói ra, theo tình hình quân Lam Vũ hung hăng tấn công quân đội triều đình vương quốc Lỗ Ni Lợi Á, cục diện tương lai sẽ ra sao, ai cũng khó nói trước được, có khả năng là quân Lam Vũ thống trị bọn họ, cũng có thể là Tô Lai Mạn Tứ Thế tiếp tục thống trị bọn họ. Nhưng có một điều có thể khẳng định được, đó là ở vùng đất Lỗ Ni Lợi Á này, vũ lực mới là điều kiện cam đoan cho ích lợi căn bản nhất, chức vụ của hai vị công tước đại nhân bọn họ sỡ dĩ vững như bàn thạch, chính là bởi vì bọn họ có hai đơn vị quân đội trung thành chống đỡ sau lưng mình.
Nếu như hai đơn vị quân đội bị xóa sổ dưới hỏa pháo của quân Lam Vũ, như vậy...
Lạc Phu Đặc Hào Sắt giải quyết được vấn đề nan giải trong lòng, có vẻ vô cùng cao hứng, sai người mang ra một cái hộp vuông vức, đặt ở giữa cái bàn tròn. Những người còn lại đều tò mò theo dõi từng động tác của hắn, không biết cái hộp nhìn bề ngoài không chút thu hút này có chứa thứ gì ở bên trong.
Trước bao ánh mắt háo hức trông đợi của mọi người, Lạc Phu Đặc Hào Sắt mở cái hộp ra, bên trong thì ra là một khẩu Bác Xác hai mươi lỗ của quân Lam Vũ, còn có hai băng đạn đầy. Khẩu Bác Xác phát sáng lấp lánh, mặt trên còn có dấu vết dầu mỡ, đạn thoạt nhìn cũng còn rất mới.
Công tước Cáp Lặc hồ nghi hỏi: "Ngài làm thế nào có được thứ này?"
Lạc Phu Đặc Hào Sắt tự hào nói: "Mua từ chợ đen về, năm trăm kim tệ, một khẩu súng và sáu mươi viên đạn. Có điều thứ này đích thực không dễ có được, bộ phận an toàn của quân Lam Vũ rất chặt chẽ nghiêm ngặt, thứ ta đang cầm ở đây là do đích thân Âm Nguyệt Hoàng Triều mang tới."
Công tước Cáp Lặc hâm mộ nói: "Có cách nào làm cho ta một ngàn khẩu đi, ta đem đi võ trang toàn bộ cho đội quân hộ vệ của ta, xem còn kẻ nào dám qua mặt ta nữa hay không, ta ngay tại chỗ bắn một phát hạ gục hắn ngay."
Lạc Phu Đặc Hào Sắt nói: "Một ngàn khẩu? Chờ ngươi gia nhập quân Lam Vũ rồi hãy nói đi! Ta hao tổn biết bao công sức cũng mới lấy được vỏn vẹn một khẩu mà thôi. Ngươi cho rằng thứ này thợ rèn bình thường có thể sản xuất sao! Bớt giỡn đi..."
Công tước Cáp Lặc nói: "Được rồi được rồi,cho ta thử bắn hai phát đi."
Lạc Phu Đặc Hào Sắt gật đầu, nâng khẩu Bác Xác, nhắm ngay khôi giáp đang treo ở trên tường, không chút do dự bóp cò súng.
Pằng! Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.
Trên khôi giáp xuất hiện một cái lỗ thủng.
Bọn Cáp Lặc nhất thời rơi vào tâm trạng hoảng sợ.
Loại khôi giáp này chính là chuyên dụng cho Lạc Phu Đặc Hào Sắt, vô cùng rắn chắc. bề dày của cương giáp đo được gần nửa ngón tay, ở khoảng cách thế này, cho dù chiến sĩ Lỗ Ni Lợi Á có sử dụng Hổ Bì cung, cũng không có cách nào xuyên qua, nhưng nó hoàn toàn không thể ngăn cản uy lực của khẩu Bác Xác, đừng nói là ngăn chặn loại súng tự động, súng trường có uy lực lớn hơn nhiều lần, lại còn thứ hỏa pháo khiến người ta phải thất điên bát đảo, khó trách quân Lam Vũ trên chiến trường giống như gió thu quét sạch đám lá rụng, đánh cho quân đội Lỗ Ni tè cả ra quần, chạy xa nghìn dặm.
Đối với loại vũ khí này, thịt da con người làm sao có thể chịu được?
Công tước Cáp Lặc cũng cầm khẩu Bác Xác lên thử vài phát. Tấm khôi giáp bị bắn cho thủng lỗ chỗ, giống như trên chiến trường bị súng máy tự động bắn cho một tràng vậy. Đương nhiên nếu như là thật sự đang ở trên chiến trường, thì Lạc Phu Đặc Hào Sắt dưới lớp khôi giáp, đã sớm chết không biết bao nhiều lần rồi.
/769
|