Lạc Phu Đặc Hào Sắt chậm rãi thu hồi lại khẩu Bác Xác. Sắc mặt rất khó coi.
Mặc dù hắn không nói một lời nào, nhưng mọi người đã hiểu được ý của hắn, đó chính là trước mắt quân Lam Vũ, tạm thời không thể kháng cự địa, tuyệt đối không thể địch lại được. Bội Thiết Á cùng Mã Sở Tạp hai người trong lòng càng thêm hoảng sợ, nói sao cũng không chịu ra chiến trường.
Tiệc sinh nhật còn đang tiếp tục, nhưng quân đội đã bắt đầu triển khai từng bước trong kế hoạch. Dựa theo đề nghị của Long Vân, phần lớn đại đội quân đội Lỗ Ni bắt đầu đi ra ngoài thành, nhưng lại không mang theo vũ khí. Bọn họ phải đi ra ngoài thành ước chừng một trăm dặm, sau đó đến trại An Doanh, cuối cùng làm bộ đột nhiên nhớ ra là quên mang theo vũ khí, vì vậy toàn quân lại phản hồi về lấy vũ khí, cứ như vậy đi đi lại lại, gần mười ngày đã trôi qua.
Mã Sở Tạp cùng Bội Thiết Á hai người đã không có lòng dạ nào mà ngồi uống rượu, hai người bèn rúc vào một góc bên cạnh, hạ giọng rù rì với nhau.
Đột nhiên, có nhân viên phục vụ tiến vào báo cáo, nói là có khách quý tới chơi.
Lạc Phu Đặc Hào Sắt cảm thấy có chút ngoài ý muốn, giọng bực bội gắt: "Là ai?"
Đêm nay là tiệc sinh nhật của hắn, hắn chỉ mời mấy người tri kỷ là Cáp Lặc cùng Mã Sở Tạp… ngay cả tin tức tổ chức sinh nhật cũng không để lộ ra ngoài, làm sao lại có kẻ nào không mời mà đến? Mà làm sao lại có người dám đến thăm viếng vào cái giờ giấc này?
Nhân viên phục vụ nói: "Là tổng đốc địa khu Cách Lỗ Cát Á, Cổ Địch Sâm."
Lạc Phu Đặc Hào Sắt lúc này mới thấy nhẹ nhõm, nhưng lông mày rất nhanh đã nhíu lại, người đến đột nhiên lại là Cổ Địch Sâm, một kẻ hết sức giảo hoạt khó chơi.
Từ trực giác mách bảo, Lạc Phu Đặc Hào Sắt không muốn có quan hệ với Cổ Địch Sâm.
Mặc dù, Cổ Địch Sâm ngoài mặt không đến mức ghét ra mặt thù địch với triều đình vương quốc Lỗ Ni Lợi Á, nhưng cũng sắp sửa rơi vào tình trạng như nước với lửa, bởi vì vấn đề độc lập của Cách Lỗ Cát Á, Cổ Địch Sâm cùng các tổng đốc địa khu khác có quan hệ xấu hẳn đi, thậm chí có thể nói là có một chút thù địch, rất nhiều tổng đốc địa khu không chịu gặp mặt Cổ Địch Sâm một mình, sợ sẽ khiến cho Tô Lai Mạn Tứ Thế hoài nghi.
Cổ Địch Sâm tới trễ như vậy, không biết lại đang làm cái trò quỷ gì đây?
"Cứ nói là ta đã nghỉ ngơi rồi." Lạc Phu Đặc Hào Sắt suy nghĩ một chút, cẩn thận nói.
"Ha ha, Lạc Phu Sắt, ta đã nghe thấy mùi hồng tửu và khói thuốc xì gà rồi, ngươi chẳng lẽ uống hồng tửu, đốt xì gà để nghỉ ngơi sao?" giọng của Cổ Địch Sâm oang oang truyền đến từ xa, thân hình mập mạp đã xuất hiện bên cửa phòng dạ yến. Bên cạnh hắn, có hai người bảo tiêu đi theo, ngoài ra không có tùy tùng nào khác. Nhưng thật ra phía sau còn kéo theo một đoàn quân lính Lỗ Ni, muốn ngăn trở Cổ Địch Sâm, nhưng lại khiếp sợ uy thế của đối phương, lại không dám ra tay.
Lạc Phu Đặc Hào Sắt phẩy phẩy tay, ra hiệu cho đám lính Lỗ Ni này đều lui xuống, ngoài cười nhưng trong không cười, cười khan nói: "Ngài đến báo một tiếng để cho ta sớm chuẩn bị một chút, ngươi xem, ta cũng không có chuẩn bị loại rượu Ba Nhĩ Đa Hồng Tửu ủ từ năm 1626 mà ngươi thích nhất..."
Cổ Địch Sâm không cho là đúng phẩy phẩy tay, rất tiêu sái nói: "Không sao cả, dù sao ta cũng không có lễ vật gì mang đến cho ngài."
Không đợi Lạc Phu Đặc Hào Sắt bắt chuyện, hắn đã đi thẳng vào phòng dạ yến một cách thông thạo như thể đây là nhà của mình, rầm rầm rộ rộ tìm cho mình một chỗ ngồi chễm chệ, tự mình rót cho mình một chén hồng tửu, lại còn lựa đi lựa lại một điếu xì gà thơm, tự mình mồi lửa,bắt chéo chân, ngồi rung đùi, nhìn Lạc Phu Đặc Hào Sắt đang ngẩn người, thân mật nói: "Ngồi, ngồi đi, làm gì ngẩn người ra thế? Cứ thoải mái như ở nhà mình đi, không nên khách khí làm gì..."
Lạc Phu Đặc Hào Sắt có điểm tức giận đóng nắp hộp xì gà lại, nói vẻ bất mãn: "Nơi này vốn chính là nhà của ta..."
Cổ Địch Sâm ngậm khói xì gà. Cười tủm tỉm nói: "Vậy ngươi càng không cần phải khách khí làm gì nữa."
Công tước Cáp Lặc đứng lên, phóng một tia nhìn đề phòng về phía Cổ Địch Sâm, rất không lịch sự nói: "Cổ Địch Sâm, ngươi không phải chuẩn bị đến du thuyết chúng ta giúp duy trì nền độc lập của Cách Lỗ Cát Á đó chứ?"
Cổ Địch Sâm lạnh lẽo liếc hắn một cái, hờ hững cười cười, lơ đãng nói: "Ta du thuyết nhà ngươi làm cái gì? Ngươi đáng để ta phải du thuyết hay sao chứ? Ngươi có năng lực duy trì nền độc lập của Cách Lỗ Cát Á bọn ta không?"
Công tước Cáp Lặc sắc mặt có chút có chút đỏ lên, có điều cũng không tức giận gì hết, chỉ lạnh lùng nói: "Vậy thì tốt thôi, vậy thì tốt thôi, Lạc Phu Sắt. Ngồi xuống đi, đừng hẹp hòi làm gì, chúng ta lâu rồi cũng không gặp mặt Cổ Địch Sâm mà. Cổ Địch Sâm, nghe nói quân của nương tử nhà ngươi rượt đuổi ngươi khiến ngươi phải né đông tránh tây, sống chui lủi không bằng loài heo chó. Nhưng nhìn sắc mặt ngươi bây giờ. Hình như vẫn còn sống phơi phới lắm phải không?"
Cổ Địch Sâm khoan khoái rít một hơi thuốc, lim dim một hồi lâu mới nhả điếu xì gà thơm ra, cười ha ha sảng khoái nói: "Quân tổng nương tử nhà ta không có lợi hại bằng mụ vợ cọp cái của nhà ngươi, nên bắt không được ta! Ngươi lần này ra ngoài, khẳng định là lại phải biết giấy cam đoan rồi phải không?"
Công tước Cáp Lặc sắc mặt nhất thời đỏ lên như tôm luộc. Muốn mở miệng trả đũa, nhưng rốt cuộc làm thinh không nói.
Hai người Bội Thiết Á cùng Mã Sở Tạp sắc mặt đều có chút cổ quái, muốn cười nhưng vừa lại không dám cười thành tiếng.
Ở đây mọi người đều biết. Công tước Cáp Lặc ở bên ngoài là con rồng, nhưng ở trong nhà lại không bằng một con sâu con kiến. Lão bà nhà hắn tuyệt đối là một nhân vật vô cùng giàu có và quyền lực, sau lưng được thiên hạ xưng tụng là đệ nhất nữ dũng sĩ của vương quốc Lỗ Ni Lợi Á, từng vì vấn đề hôn nhân, mà ngay cả Tô Lai Mạn Tứ Thế cũng dám mạo phạm, Tô Lai Mạn Tứ Thế dở khóc dở cười đành làm phúc một lần, cho vị nữ dũng sĩ một quyền lực rất lớn. Đương nhiên, quyền lực của nàng chỉ đối với trượng phu công tước Cáp Lặc mà thôi, phần quyền lực này cụ thể hàm ý chính là nàng có thể vận dụng bất kỳ lúc nào, bất kỳ thủ đoạn để giữ gìn hôn nhân giữa nàng và công tước Cáp Lặc. Bao gồm cả vũ lực.
Thương thay cho công tước Cáp Lặc từng hô mưa gọi gió lừng lẫy bốn phương tám hướng trên khắp chiến trường, nhưng trong nhà hắn, một quyền của hắn thực sự còn không mạnh bằng lão bà, nghe nói vị nữ dũng sĩ này, chỉ bằng một quyền là đã có thể đánh ngã công tước Cáp Lặc.
Lạc Phu Đặc Hào Sắt không muốn công tước Cáp Lặc biến thành trò hề, vì vậy tìm cách đổi đề tài, dò xét đánh giá hai nam tử tráng niên như bảo tiêu bên cạnh Cổ Địch Sâm rồi cau mày nói: "Cổ Địch Sâm, thủ hạ của ngươi toàn bộ đều đổi rồi ư? Mặt mũi đều rất lạ..."
Cổ Địch Sâm không cho là đúng nói: "Thật thế à? Có cần ta giới thiệu một chút cho ngài không?"
Lạc Phu Đặc Hào Sắt nói: "Ngài giới thiệu một chút cũng tốt, ta cũng muốn biết từ nơi đâu đưa tới mấy người có năng lực đặc biệt đến nhường này?"
Cổ Địch Sâm ngoài cười nhưng bên trong gằn giọng nói: "Bọn họ không phải do ta đưa tới, a a, vị chủ nhân này muốn làm quen một chút với các ngươi, các ngươi mau giới thiệu sơ qua về bản thân đi nào."
Vị nam tử tráng niên bên mé trái hai tay chống nạnh, giọng nói như chuông đồng, lớn tiếng nói: "Ta là đội trưởng đội lục quân đặc chiến Lam Vũ, Đao Vô Phong!"
Vị nam tử tráng niên bên phải mỉm cười, ôn hòa nói: "Ta là phó đoàn trưởng sư đoàn số hai đội hải quân lục chiến Lam Vũ, Trần Kiếm Phi!"
Toàn bộ tiếng động ở trong phòng dạ yến đều ngưng bặt, yên lặng như tờ, vẻ mặt của tất cả mọi người cũng đều đông cứng lại.
Choang choang, có vài chiếc đĩa rơi xuống nền nhà nát vụn như tương.
Lạc Phu Đặc Hào Sắt thần sắc giống như trong miệng bị nhét đầy hai quả trứng gà, miệng há hốc mắt trợn ngược, ngay cả con ngươi cũng không co giãn.
Công tước Cáp Lặc đang trong lúc vô ý thức tay nâng chén rượu đứng bật dậy, kết quả do không cẩn thận run tay, ly rượu bị rơi xuống nền, kêu đánh choang một tiếng đã nát bấy, thân hình của hắn rơi đánh phịch trở lại xuống ghế, không còn chút sức lực đứng lên.
Mã Sở Tạp cùng Bội Thiết Á dù sao cũng đều là quân nhân, rất nhanh bén có phản ứng lại, trước tiên là sờ tay định rút bội kiếm đang đeo bên hông, kết quả là sờ vào không khí, bọn họ mới đột nhiên nhớ ra, vốn định đêm nay sẽ có tiết mục nhảy múa, cho nên bội kiếm đã sớm được cởi ra rồi.
Hai người nhất thời toát mồ hôi lạnh, nhưng không còn cách nào để có động tác phản ứng khác, bởi vì Đao Vô Phong cùng Trần Kiếm Phi hai người mỗi tay một khẩu Bác Xác hai mươi lỗ, nòng súng đen ngòm rung động nhắm ngay mặt từng người trong phòng dạ yến.
Tất cả mọi người trong phòng dạ yến vừa mới tận mắt thấy sự lợi hại của khẩu Bác Xác hai mươi lỗ, thử hỏi còn ai dám coi thường vọng động?
Cổ Địch Sâm cười tủm tỉm đứng dậy, con mắt y híp lại thành một đường kẻ. Liếc về phía Long Vân lúc này mặt trơ trơ như gỗ, chậm rãi nhìn mọi người một cái, rồi thản nhiên nói: "Nào, vị này, không cần phải giới thiệu bản thân làm gì cho mất công nữa, các ngươi đều biết rõ rồi, có điều liên quan đến thân phận xác thực của vị này, các ngươi có thể có điểm còn chưa biết, vẫn nên để ta tự mình giới thiệu cho nhé. Long Vân, được quân Lam Vũ nhậm mệnh trở thành tổng đốc địa khu Mã Lỗ A."
Lạc Phu Đặc Hào Sắt ngay lập tức tái mét mặt mày, thân hình cao lớn của y như bị giáng cho một nhát trí mạng, ngồi phịch xuống đất.
Khuôn mặt gầy hóp của Long Vân dường như vẫn giữ nguyên vẻ thản nhiên như chẳng có chuyện gì xảy ra, hai tay nắm chặt thành nắm đấm, ngoài mặt cười cười nhưng bên trong lại chẳng hề có chút vui tươi, nói: "Thật là ngại qua, khiến cho mọi người một phen sợ hãi, chúng ta cũng không có ác ý gì hết. Chỉ cần mọi người tự nguyện hợp tác, không nên gây nên bất kỳ sự phản kháng vô ích nào, ta bảo đảm tính mạng của mọi người sẽ được nguyên vẹn..."
Bỗng nhiên đúng lúc này, từ trên lầu hai đột ngột xuất hiện hai tên lính tay lăm lăm súng ống, nòng súng nhắm ngay phía dưới. Bọn họ đều là vệ sĩ thiếp thân của Lạc Phu Đặc Hào Sắt. Cảm thấy tình hình phía dưới không theo đúng hướng, vội vàng đi ra xem sao, mới phát giác phía dưới thời thế đã thay đổi rồi.
Trần Kiếm Phi hai tay hai súng nã liền hai phát, lập tức hai vệ sĩ từ trên lan can lầu hai rơi xuống, đập đầu vào sân khấu. Máu tươi nhất thời theo bề mặt trơn nhẵn trong suốt như gương của sân khấu, mấy vũ nữ đến từ nước Lâu Lan thấy cảnh đó sợ đến tê liệt nằm một đống trên mặt đất, mặt hoa tái mét la thét chói tai mãi không thôi.
Mùi máu tươi bắt đầu chậm rãi bốc lên tanh tưởi khắp phòng dạ yến.
Lạc Phu Đặc Hào Sắt run rẩy bò dậy, liên hồi van xin tha mạng, dưới nòng súng uy hiếp, từng bước lui từ từ về phía sau, cho đến lúc đụng sát vách tường, đột nhiên ngay đúng lúc đó, hắn dậm mạnh chân phải trên mặt đất một phát, cùng lúc một cơ quan ván trượt ngầm dựng đứng lên, che ở trước mặt hắn. Thân thể của hắn nhanh chóng hạ xuống dưới.
Trần Kiếm Phi hai tay hai súng giương lên ngắm bắn, kết quả đạn đều bắn trúng vào tấm cửa sắt che chắn, tia lửa dội lại tung tóe. Nhưng tấm sắt ngăn vẫn vẹn nguyên không hề sứt mẻ,không còn thấy bóng dáng Lạc Phu Đặc Hào Sắt đâu nữa cả.
"Mẹ kiếp!" Đao Vô Phong dấn tới một bước lại gần chỗ khung cửa sắt, dùng sức đạp mấy đạp, nhưng không hề ăn thua, hắn xoay người lại định đuổi theo ra bên ngoài.
Cổ Địch Sâm khoát khoát tay, ý bảo hắn không cần khẩn trương, chậm rãi lơ đãng nói: "Yên tâm đi, ta biết hắn đi không xa đâu, hắn còn có thể đi tới đâu được nữa chứ?"
Đao Vô Phong quay đầu, quơ tay chộp lấy khẩu Bác Xác, lớn tiếng thét lác như hung thần đang dọa nạt: "Tất cả hai tay ôm đầu, toàn bộ ngồi xổm xuống dưới đất ngay..."
Bên ngoài tiếng bước chân vang lên dồn dập, càng lúc càng nhiều chiến sĩ lục quân đặc chiến Lam Vũ ùn ùn xuất hiện, quân phòng thủ phủ công tước thuộc quân đội Lỗ Ni đều rất hợp tác buông hết vũ khí xuống, dựa theo lộ tuyến chỉ định rút khỏi phủ công tước.
Cổ Địch Sâm nói quả không sai, Lạc Phu Đặc Hào Sắt đích thực không hề đi xa.
Hắn vừa từ ngả đường đi ra, lập tức phát hiện không ổn, trên đường phố, khắp nơi đều là bóng dáng đội hải quân lục chiến quân Lam Vũ, bọn họ đã hoàn toàn khống chế được thành Mã Lỗ A, mà quân đội Lỗ Ni dưới trướng hắn, hoàn toàn không mang theo vũ khí ra khỏi Mã Lỗ A, không cần hỏi, bọn họ khẳng định là trực tiếp đi vào chiến khu doanh quân Lam Vũ.
Ý niệm duy nhất trong đầu hắn lúc này chính là, tên Long Vân khốn kiếp, quân Lam Vũ đáng chết!
Dương Túc Phong quá giảo hoạt!
Vất vả lắm, Lạc Phu Đặc Hào Sắt mới tìm được một chỗ ẩn thân, nhưng hắn đã không dám xuất hiện, hắn không biết Long Vân đến tột cùng đã mua chuộc hết bao nhiêu người, có lẽ, hầu hết người trong phủ công tước, đều đã trở thành đồng lõa với quân Lam Vũ. Suy nghĩ nát óc, Lạc Phu Đặc Hào Sắt mới nghĩ ra một chỗ tốt nhất để đến, đó chính là nhà của một người tiểu thiếp của y. Song, khi hắn thận trọng gõ cửa phòng người tiểu thiếp đó, thì hắn thấy ngay một khuôn mặt gầy gò ló ra.
Long Vân.
Lạc Phu Đặc Hào Sắt không thể làm gì khác hơn là bất đắc dĩ đặt mông ngồi bệt xuống mặt đất.
"Bảo ngươi không đi, ngươi sốt ruột cái gì chứ? Ngươi xem, chẳng phải lại trở về rồi đấy sao?" gương mặt béo quay của Cổ Địch Sâm ló ra từ phía sau.
Lạc Phu Đặc Hào Sắt hận đến nghiến răng kèn kẹt, chỉ ao ước được tống một quả đấm vào khuôn mặt nung núc những thịt kia, đánh cho Cổ Địch Sâm phải rụng hết nguyên hàm răng cho hả giận, nhưng lại không có cái can đảm thực hiện ước muốn ấy.
Thiên nguyên 1729 đêm ngày 25 tháng 11, quân Lam Vũ khống chế Mã Lỗ A mà không hề tốn lấy một giọt máu. Công tước Lạc Phu Đặc Hào Sắt, công tước Cáp Lặc, trung tướng Mã Sở Tạp, trung tướng Bội Thiết Á đám người này toàn bộ đều bị bắt giữ, một vạn bảy nghìn quân Lỗ Ni nhân đóng tại địa khu Mã Lỗ A bị ép buộc giải trừ võ trang, Lạc Phu Đặc Hào Sắt đoán không sai, bọn chúng quả thật đã trực tiếp tiến nhập vào chiến phu doanh của quân Lam Vũ.
Quân Lam Vũ sau khi đã bổ sung phần thức ăn nước uống đầy đủ, bèn lập tức gia tăng tốc độ nhanh nhất tiến về Mông Địa Tạp La.
Lúc này, bầu trời phía đông đã bắt đầu lộ ra tia nắng ban mai đầu tiên.
Thủ đô vương quốc Lỗ Ni Lợi Á, Mông Địa Tạp La.
Mùa đông ở Mông Địa Tạp La vô cùng ấm áp, thành phố được vây bọc bởi quần thể núi non hùng vỹ này không hề có những cơn gió lạnh thấu xương, không hề có tuyết rơi hay băng đá, trong hơi nước ấm áp từ vô số suối nước nóng bốc lên, cả thành phố đều mờ mờ ảo ảo như bị sương mù bao phủ, hơi nước bay lãng đãng, phản chiếu ánh nắng mặt trời hóa thành vô số cầu vồng, như thể chốn bồng lai tiên cảnh. Giữa cầu vồng và mây ngũ sắc, lấp ló mấy nóc nhà nhọn nhọn, những bức tượng tròn tròn, những tấm bia đá bằng cẩm thạch trắng muốt, những ngả đường rộng rãi thẳng tắp, còn có những con hẻm nhỏ được lát bằng đá cẩm thạch trắng tinh sạch sẽ, bất luận là trong mắt kẻ nào thì cũng đều phải trầm trồ tán thưởng đây là một thành phố cổ kính yên tĩnh xinh đẹp vô cùng.
Một buổi sáng tinh mơ trong lành, xe ngựa của công tước Phân Lãng từ trong dinh thự đi ra ngoài. Xe ngựa chạy băng băng trên đường phố, công tước Phân Lãng ngồi ngay ngắn bên trong xe ngựa không ngừng thở ra khói lạnh, không biết tại sao, mà hắn cảm thấy mùa đông năm nay ở Mông Địa Tạp La đặc biệt lạnh, hắn phải không ngừng xoa xoa chân tay của mình để duy trì hơi ấm, để tránh tay chân khỏi bị đông cứng lúc nào không hay biết. Một cơn gió lạnh thổi tới, công tước Phân Lãng không tự kìm hãm được quấn chặt lớp áo khoác da thú trên người, nhưng vẫn không nén được run rẩy lên vì lạnh.
Dùng sức xoa xoa mặt cho đỡ lạnh, công tước Phân Lãng vén tấm màn che nhìn ra bên ngoài, không thấy bất kỳ người đi đường nào, trên đường phố hoàn toàn vắng lặng, rất nhiều hàng quán ven đường đều đóng cửa, phía trước dán mấy chữ lớn đại loại là "Đóng cửa", báo tin chủ nhân của cửa tiệm chuẩn bị chuyển nhà đi nơi khác, rời khỏi Mông Địa Tạp La. Trên đường phố thưa thớt vài người bước đi, cũng cắm cúi yên lặng rảo bước thật nhanh, thân hình liêu xiêu, run rẩy trong gió lạnh. Chỉ có thỉnh thoảng lại xuất hiện từng tốp lính cấm vệ quân. Mặc khôi giáp sáng loáng, mang theo loan đao bén ngót sáng choang, lừ lừ mắt nhìn từng người trên phố đầy dò xét như thể bọn họ đều là gian tế của quân Lam Vũ. Truyện Sắc Hiệp - http://truyenyy.com
Công tước Phân Lãng trầm ngâm không nói, ngẩng đầu lên, nhìn về phía dãy núi xa xa. Trong lòng hắn tự dưng dấy lên một cảm giác thê lương, phía dãy núi xa xa kia không hề có mây khói vờn quanh gợi nên không khí bồng lai tiên canh. Chỉ có những sườn núi trơ trọi, và lởm chởm đá tai mèo. Lần đầu tiên hắn nhìn kỹ bãi đá có hình thù quái lạ này, từng phiến đá đều giống như mấy tên ác quỉ canh giữ ở chốn phật môn, giương nanh múa vuốt, như đang rình rập muốn vồ lấy Mông Địa Tạp La. Bất giác, công tước Phân Lãng đột nhiên thấy trước mắt mờ đi, đám hung thần ác sát này lại vụt biến thành quân Lam Vũ mặt mày dữ tợn, trong tay lăm lăm đồ đao vấy máu, lao tới Mông Địa Tạp La.
"A!" Bị vây bủa trong ảo giác công tước Phân Lãng không nhịn được kêu lên, mãi đến lúc người phu xe liên tục lay gọi hắn nhiều lần. Hắn mới bừng tỉnh trở về hiện thực, chỉ cảm thấy sau lưng ớn lạnh, cư nhiên là bị hù dọa đến nỗi toát hết mồ hôi lạnh, gió lạnh vừa thổi, lạnh đến thấu tim. Vừa lúc chứng kiến phía trước xe ngựa có một đội cấm vệ quân áp giải mười mấy thiếu niên ước chừng chỉ mới mười ba mười bốn đi về hướng hoàng cung. Những thiếu niên này đều cúi đầu lầm lũi, có cậu bé còn đang khóc ti tỉ, mặc cho cấm vệ quân đánh đập thế nào, cũng không chịu rời chân đi.
Công tước Phân Lãng hạ lệnh dừng xe, xuống xe hỏi: "Chuyện gì thế? Bọn chúng đã phạm vào tội gì?"
Viên quan đứng đầu cấm vệ quân nhận ra công tước Phân Lãng. Vội vàng đứng nghiêm trả lời, nói rõ ràng đầu đuôi câu chuyện.
Chuyện là thế này, những thiếu niên này đều bị bắt đi từ những hộ dân trong thành, phải đi phục dịch cho quân đội Lỗ Ni, bởi vì bọn họ kháng cự binh dịch, lại còn trốn đông trốn tây, cho nên mới phải dùng biện pháp mạnh, bắt trói lôi đi. Tiền tuyến liên tục chiến bại, phần lớn chiến sĩ Lỗ Ni đều giơ tay đầu hàng và đầu nhập quân Lam Vũ, quân số quân đội Lỗ Ni thiếu thốn trầm trọng, vì vậy quốc vương Tô Lai Mạn Tứ Thế ký bút ra lệnh, hạ lệnh tuổi đi binh dịch là từ mười ba tuổi đến sáu mươi tuổi, nam tử trong độ tuổi này. Đều phải đi phục binh dịch. Những đứa trẻ này, vừa tròn mười ba tuổi, mặc dù cha mẹ bọn chúng tìm nhiều cách chứng minh bọn chúng còn chưa đầy mười ba tuổi, nhưng quan chỉ huy cấm vệ quân là Vưu Nhĩ Tư Mạn thượng tướng vẫn không chút do dự hạ lệnh đưa bọn họ mang về quân doanh.
Công tước Phân Lãng đã biết rõ nguồn cơn câu chuyện, nhìn mấy đứa trẻ này với vẻ đầy thương cảm, những đứa trẻ này rõ ràng còn quá ngây thơ, bất đắc dĩ thở dài, trở lại xe ngựa. Hắn thấy tội nghiệp cho những đứa trẻ còn chưa đầy mười ba tuổi này, muốn giải cứu cho bọn chúng, nhưng đối với những chuyện của quân đội, hắn hoàn toàn không có quyền nhúng tay vào. Nghĩ đến bọn trẻ con còn ngây thơ chưa biết chút gì về chiến tranh, không lâu sau phải rơi vào lưỡi hái tử thần, hắn không khỏi thấy xót xa, lòng đau như dao cắt.
Ở ngay thủ đô Mông Địa Tạp La còn như thế, thì những chỗ khác càng không cần phải nói làm gì, có lẽ rồi sẽ đến lúc mấy đứa bé mới mười một tuổi cũng sẽ bị cưỡng ép phải lên đường nhập ngũ, bổ sung cho lực lượng quân đội không chính qui. Chiến sĩ Lỗ Ni bị bắt làm tù binh càng ngày càng nhiều, nên binh lính bổ sung từ hậu phương cũng đòi hỏi càng ngày càng tăng, thậm chí còn hình thành nên hiện tượng quân số quân đội so với trước lúc bị chiến bại còn nhiều hơn gấp mấy lần. Song, ai mà thèm tin tưởng rằng, những thiếu niên bị ép buộc phải ra chiến trường này có thể phát huy được tác dụng gì ở chiến trận chứ? Ngoại trừ việc đem thân ra làm bia đỡ đạn cho quân Lam Vũ, chẳng lẽ bọn họ còn có thể làm nên được trò trống gì?
Có lẽ, chỉ có cách nhanh nhanh chấm dứt chiến tranh, vương quốc Lỗ Ni Lợi Á mới chính thức có lối thoát.
Tới hoàng cung rồi.
Hoàng cung Mông Địa Tạp La cũng chỉ trong vòng hai ba tháng ngắn ngủi đã thay đổi rất nhiều, bức tường thành được xây công phu đẹp đẽ, nguy nga hoa lệ đã bị thay thế bởi vô số bao cát và lô cốt lổn nhổn, khắp nơi đều là dấu vết bị đào xới tung tóe, và những người lao công lùi lũi làm việc, từ bên ngoài nhìn vào không còn sót lại chút dấu vết nào của hoàng cung hoa lệ trước kia, tất cả những gì cảm nhận được lúc này chỉ là mùi vị chiến tranh ảm đạm thê lương.
Từ lúc Tô Lai Mạn Tứ Thế kiên quyết không rời bỏ thủ đô, thượng tướng Vưu Nhĩ Tư Mạn quan tư lệnh cấm vệ quân vương quốc kiêm quan tư lệnh phòng ngự thành Mông Địa Tạp La, đã hạ lệnh xây dựng công sự phòng ngự kiên cố chung quanh hoàng cung, chờ đến thời khắc cuối cùng chống cự quân Lam Vũ tiến công. Hoàng cung hoa lệ tôn nghiêm bị xóa xổ không thương tiếc, chỉ còn lại nơi để chém giết mà thôi, những tòa tháp vốn dùng để thưởng hoa ghẹo nguyệt nay đều bị biến thành doanh trại của các tay cung thủ quân đội Lỗ Ni Lợi Á, trong hoàng cung mỗi một góc có thể mai phục, mỗi một cánh cửa có thể chặn lại đều được đưa vào hệ thống phòng ngự. Theo tin truyền miệng, ngay cả mỗi một tấc đất trong hoàng cung, cũng đều bị đào rỗng, bên trong ẩn nấp rất nhiều chiến sĩ Lỗ Ni, bọn họ sẽ chờ đến thời khắc cuối cùng, dùng biện pháp địa đạo chiến, cùng quân Lam Vũ chém giết trận cuối cùng.
Trên những lối mòn trong hoàng cung. Còn có mấy người cung nữ vai đeo tay nải, đồ đạc lỉnh kỉnh, vội vã đi ra khỏi cổng, các nàng đều bị trả lại về quê nhà, mỗi người một biểu hiện, có người tỏ vẻ lưu luyến không rời, cứ vừa đi vừa ngoái đầu lại nhìn, như thể không nỡ rời bỏ nơi cung điện đầy đủ xa hoa, còn có tiếng rộn rã cười đùa bên trong. Nhưng phần lốn đều thở phào như vừa thoát khỏi nơi tù đày, cười khe khẽ rời khỏi hoàng cung.
/769
|