Bất quá Vũ Văn Nghiệt đã làm đám quan quân quân đội nước Mã Toa mất đi dũng khí tiến hành chiến thuật biển người.
Mắt thấy sự phức tạp rối rắm, ầm ầm dậy sóng của chiến trường, nhưng ánh mắt của thập tứ công chúa vẫn rất bình tĩnh. Nàng không nghe lời khuyến cáo của Mễ Nặc Tư Lương Cách nấp bên trong căn phòng, vẫn tiếp tục lặng lẽ đứng ở trên bậc thang cao nhất của khách sạn trên núi, chăm chú nhìn con đường phía dưới. Trong khoảng cách ba bốn trăm mét, nàng đã không còn nhìn thấy binh sĩ quân đội nước Mã Toa lộ mình ra bên ngoài nữa. Những tên quan binh quân đội nước Mã Toa đều ẩn nấp ở đằng sau những công trình đổ nát, mang theo ánh mắt sợ hãi và không hiểu ra sao nhìn lẫn nhau, thần tình hoang mang vô cùng, bọn chúng tạm thời còn chưa thể hiểu được trên chiến trường rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Điệp Phong Vũ cuối cùng cũng thở phào một tiếng, không kìm được quay đầu nhìn về phía bọn Vũ Văn Nghiệt ở trên nóc phòng, nhưng phát hiện bọn họ nằm úp trên đó như những tảng đá, không chút phản ứng, bất giác lại nghĩ tới cái tên Dương Túc Phong, trong lòng càng cảm thấy không thoải mái, cho dù nàng không muốn thừa nhận, nhưng sự thật đã nói hoàn toàn rõ ràng với nàng rằng, những người này năng lực chiến đấu mạnh hơn Thanh Nhan Phi Ưng rất nhiều.
Dương Túc Phong hiện giờ sớm đã chẳng còn là Dương Túc Phong mặc cho người ta giết mổ trước kia nữa, trong tay y đã có lực lượng đủ để làm cho mỗi người trên thế giới này phải ngước nhìn, ai không muốn thừa nhận sự thực này, kẻ đó phải gánh chịu hậu quả không thể dự đoán được.
Tiết Bối Nhĩ quan sát tình thế của quân đội nước Mã Toa, phát hiện ra kẻ địch càng lúc càng nhiều, không ngừng có bội đội tăng viện tiến vào đống nổ nát tan hoang Bảo Ứng phủ, lo lắng nói: "Chúng ta cứ tiếp tục như thế này không phải là cách, chúng ta cần phải đột phá vòng vây…"
Điệp Phong Vũ nghiêm nghị gật đầu.
Cùng với quân địch càng ngày càng nhiều, vòng vây Bảo Ứng phủ càng ngày càng chặt chẽ, thương vong của bên mình cũng ngày càng nhiều, cung tiễn đạn dược cũng đã tiêu hao gần hết rồi, chỉ có nghĩ biện pháp phá vòng vây mới là lối thoát, nếu không quân đội nước Mã Toa chỉ dựa vào bao vây thôi cũng có thể đem tất cả những người ở đây giam cầm cho chết đói hết. Nhưng muốn phá vòng vây há là chuyện dễ dàng như thế được? Quân đội nước Mã Toa sớm đã nghĩ tới khả năng phá vây của bản thân, cho nên ở vòng ngoài bố trí lượng lớn quân đội, một khi quân đội Đường Xuyên rời khỏi địa hình lợi thế của khách sạnn trên núi, lập tức sẽ giống như dê lọt vào bầy sói, chỉ có nước mặc cho người ta giết mổ.
Trên thực tế, cho dù ở bên trên khách sạn trên núi, Điệp Phong Vũ cũng có cảm giác mặc cho người ta giết mổ rồi.
Mặc dù thế tấn công của quân đội nước Mã Toa đã tạm thời bị áp chế rồi, nhưng bọn chúng vẫn còn vô số sinh lực quân, bất kể là tiếp tục tiến công, hay là áp dụng biện pháp bao vây, đều có thể đem chút lực lượng nhỏ nhoi cuối cùng của quân Đường Xuyên tiêu hao hết sạch.
Phá vòng vây đúng là không phải biện pháp tốt. Bạn đang đọc truyện tại TruyệnYY - www.truyenyy.com
Trải qua cuộc kịch chiến, quân đội Đường Xuyên thương vọng nặng nề vô cùng, Tiết Bối Nhĩ sơ bộ tính ra chỉ còn không tới hai nghìn người có thể chiến đấu nữa rồi, quân của Điệp Phong Vũ có thể chiến đấu cũng không tới hai nghìn người. Dựa vào lực lượng bốn nghìn người này mà muốn xông ra được thì thực sự quá khó khăn, hơn nữa trong đội ngũ còn có thập tứ công chúa và các cung nữ tùy tùng, từ góc độ chiến đấu mà nói bọn họ đúng là một gánh nặng. Hơn nữa trong khách sạn trên núi cũng có không ít thương binh, bọn họ đương nhiên không thể dễ dàng vứt bỏ chiến hữu của mình không để ý được.
Nhưng không đột vây cũng không phải là cách.
Khách sạn trên núi tập trung quân đội Đường Xuyên đông như vậy, mà không có lương thực, không có nguồn nước, tiếp túc giằng có chỉ có nước toàn bộ táng mạng, có lẽ chỉ cần thời gian hai ngày, là quân đội nước Mã Toa có thể không tốn chút công sức lên nhặt xác rồi.
Điệp Phong Vũ và Tiết Bối Nhĩ nhìn nhau một cái, rồi lại cúi gục đầu xuống.
Bọn họ dùng ánh mắt trao đổi với nhau, vẫn quyết định phá vòng vây.
Phá vây, có thể còn bảo tồn được một phần lực lượng, không phá vây thì ngay cả chút lực lượng cuối cùng cũng không giữ được.
Thập tứ công chúa tựa hồ hiếu được ý tứ của bọn họ, nhỏ giọng nói: "Các ngươi đi đi, đừng quan tâm tới ta."
Điệp Phong Vũ gian nan lên tiếng: "Chúng thần…"
Thập tứ công chúa điểm tĩnh nói: "Ta hiểu mà, lựa chọn của các ngươi là chính xác."
Điệp Phong Vũ chỉ đành im lặng cúi đầu đứng đó.
Nàng có thể dẫn quân phá vòng vây, nhưng công chúa thì không thể nào mang đi được, thế nhưng nếu như không mang công chúa đi thì phá vây còn có ý nghĩ gì nữa.
Bỗng nhiên nghe thấy Tri Thu ở bên cạnh rảo bước đi tới, ánh mắt đầy bá khí mà thâm trầm nhìn chằm chằm Điệp Phong Vũ, dùng khẩu khí không cho phép kháng cự trầm giọng nói: "Không thể phá vòng vây."
Điệp Phong Vũ vốn tâm tư đang rơi vào trong hỗn loạn cực lớn, giao động giữa phá vây và không phá vây, nhưng nghe thấy lời nói của Tri Thu, lập tức đổi giọng, lạnh lùng nói: "Bọn ta phải phá vây."
Tri Thu kiên quyết nói: "Không thể phá vây."
Điệp Phong Vũ khinh miệt liếc Tri Thu một cái, lạnh lùng nói: "Ta là người phụ trách an toàn của công chúa, ngươi là cái thá gì, ta đưa ra quyết định nào đến lượt ngươi tới chỉ tay múa chân!"
Tri Thu không chút khách khí nói: "Phong Vũ tướng quân, cô chỉ là người phụ trách an toàn của công chúa, nhưng công chúa lại là người của quân Lam Vũ chúng ta! Quân Lam Vũ chúng ta phải phụ trách an toàn cho công chúa, ta cảnh cáo cô, công chúa không thể rời khỏi nơi này, đây là mệnh lệnh của Phong lĩnh!"
Điệp Phong Vũ tức thì lửa giận bốc cao ba trượng, gần như chỉ vào mũi Tri Thu, phẫn nộ nói: "Cái gì chứ? Ngươi cảnh cáo ta? Ngươi…"
Tri Thu nâng súng Mauser lên, cứng cõi mà bình tĩnh nõi: "Phong Vũ tướng quân, đừng có lấy cái vẻ tướng quân của cô ra đây. Ở trong mắt quân Lam Vũ chúng ta, danh hiệu tướng quân của cô không đáng một xu, ta nói hết sức rõ ràng cho cô biết, hiện giờ bộ đội tăng viện của quân Lam Vũ đang ở trên đường, còn hai tiếng đồng hồ nữa là có thể tới nơi này. Bởi thế, chuyện chúng ta phải làm không phải là vội vàng phá vòng vây, mà là nghĩ cách an toàn vượt qua thời gian hai tiếng đồng hồ này."
Điệp Phong Vũ cười lớn không chút kiêng dè, tiếp đó tiếng cười ngưng bặt, tỏ vẻ khinh thường nói: "Ta chẳng tin quân Lam Vũ các ngươi có thể từ địa khu Mỹ Ni Tư bay tới nơi này, ngươi nói cái thứ thối tha gì chứ."
Tri Thu không chút nhường nhịn nói: "Hai tiếng đồng hồ sau, ta sẽ chứng minh cho cô xem. Hiện giờ, mời cô nghe sự chỉ huy của ta, nói một cách chính xác là nghe sự chỉ huy của Phong lĩnh, ta yêu cầu các ngươi phái tất cả nhân viên, đem tất cả những công trình kiến trúc trong phạm vi hai trăm mét xung quanh khách sạn trên núi phá hủy! Một viên ngói một hòn gạch cũng không thể lưu lại!"
Trừ Mễ Nặc Tư Lương Cách ra, tất cả mọi người đều ngạc nhiên nhìn Tri Thu, không hiểu ra làm sao.
Những công trình này chính là vật yểm hộ cuối cùng của quân đội Đường Xuyên để kháng cự, không ngờ Dương Túc Phong lại muốn bọn họ phá hủy toàn bộ?
Điệp Phong Vũ đã giận không thể áp chế được nữa nhìn Tri Thu trừng trừng, kịch liệt nói từng chữ: "Ngươi điên rồi, những công trình này đều là những căn phòng cuối cùng của nhân dân Bảo Ứng phủ, Dương Túc Phong làm thế là phạm tội với nhân dân!"
Tri Thu cười nhạt, không tán đồng cau mày lại, bình tĩnh nói: "Ta biết thế, nhưng chúng ta cần phải làm như vậy. Nếu như các ngươi cảm thấy cần, quân Lam Vũ chúng ta chấp nhận bồi thường, tiến hành bồi thường dựa theo giá xây dựng của những căn phòng này, mệnh lệnh của Phong lĩnh phải chấp hành! Ta nhắc lại một lần nữa, đem tất cả những công trình kiến trúc trong chu vi hai trăm mét dỡ bỏ toàn bộ."
Điệp Phong Vũ quyết liệt cự tuyệt: "Điều này là không thể! Tay của Dương Túc Phong cho dù có dài hơn, cũng không thể quản được chuyện của Bảo Ứng phủ! Ta tuyệt đối không cho phép y làm càn làm bậy như vậy! Ngươi bảo hắn bỏ cái ý nghĩ này đi!"
Tiết Bối Nhĩ chỉ đành nhìn thập tứ công chúa, than thở nói: "Công chúa, người tới quyết định đi."
Thập tứ công chúa nhìn phòng ốc dưới núi không nói gì.
Cả Bảo Ứng phủ đã cơ bản bị san thành bình địa, cho nên hơn hai trăm gian nhà ở phụ cận khách sạn trên núi tựa hồ còn có thể chứng minh nơi này từng có một tòa thành thị phồn hoa, nếu như bây giờ những căn nhà này cũng đem phá hủy thì một chút dấu vết cuối cùng Bảo Ứng Phủ lưu lại trên thế giới này cũng không còn nữa. Tương lai cho dù đế quốc Đường Xuyên có giành được thắng lợi cuối cùng của cuộc chiến, thì nơi này cũng không cần phải xây dựng lại nữa.
Tri Thu đi tới bên cạnh nàng, thành khẩn nói: "Công chúa, thần biết người không nỡ bỏ những căn nhà này, người lo lắng sau khi thắng lợi rồi người dân cũng không còn nhà để ở. Nhưng chúng ta phải chấp nhận sự thực này, hiện giờ đang ở trong chiến tranh tàn khốc, những căn phòng này gây trở ngại nghiêm trọng cho quân Lam Vũ chúng ta phát huy hỏa lực, chúng ta phải dỡ bỏ…"
Thập tứ công chúa yên tĩnh nghe hắn nói xong, mới có chút hờ hững nói: "Thực sự là mệnh lệnh của Dương Túc Phong ư? Y làm sao biết được tình huống ở nơi này?"
Tri Thu móc từ trong lòng ra một tờ điện báo, hai tay đưa cho nàng, bình thản nói: "Đây là điện tín do Phong Lĩnh gửi tới từa Mông Địa Tạp La của vương quốc Lỗ Ni Lợi Á."
Thập tứ công chúa im lặng xem điện báo, lộ ra vẻ mặt quái lạ, ngẫm nghĩ rồi nói: "Dương Túc Phong y chỉ cho ngươi toàn quyền xử lý chuyện ở nơi này, không hề nhắc tới một cách rõ ràng phải chủ động dỡ bỏ nhưng căn nhà này… đây là chủ trương của ngươi?"
Tri Thu ưỡn ngực lên, thẳng thắn đáp: "Đúng thế, cho nên thần có tư cách yêu cầu dỡ bỏ những công trình này, hơn nữa chấp nhận gánh chịu tất cả mọi hậu quả mang lại. Nếu như thần làm sai, công chúa có thể đề nghị Phong lĩnh trừ bỏ chức vụ của thần, đồng thời đem thần tới tòa án quân sự."
Thập tứ công chúa trầm mặc trong chốc lát, trong ánh mắt thoáng qua một vẻ quái lạ, chậm rãi nói: "Ta hiểu rồi… ngươi đi chấp hành đi."
Tri Thu thành khẩn nói: "Đa tạ công chúa!"
Điệp Phong Vũ vội vàng nói: "Công chúa… không thể được…"
Thập tứ công chúa khẽ thở dài một tiếng, hạ giọng nói: "Có người đồng ý gánh chịu tất cả hậu quả, ta còn có thể nói gì được nữa chứ? Nếu như quyết định của hắn là sai, ta sẽ kiến nghị Dương Túc Phong trừ bỏ chức vụ của hắn xét xử, Còn hiện giờ, dỡ đi."
Điệp Phong Vũ chỉ đành truyền mệnh lệnh xuống.
Nhưng Tiết Bối Nhĩ đã hạ mệnh lệnh trước rồi.
Dưới sự yểm hộ của đám người Vũ Văn Nghiệt, quân đội Đường Xuyên bắt đầu công tác dỡ bỏ quy mô lớn, những căn nhà này đều làm từ gạch ngói, cho nên dỡ đi cũng không khó khăn lắm. Chỉ cần một lượt búa là xong rồi, dù sao cũng không cần suy tính xây dựng lại, sau khi những căn phòng này bị dỡ bỏ, khách sạn trên núi tức thì rộng mở hơn rất nhiều, có thể giám thị hết sức rõ ràng mỗi một phương hướng của Bảo Ứng phủ.
Toàn bộ quân đội Đường Xuyên còn sót lại lui vào bên trong khách sạn trên núi, đồng thời dưới sự chỉ huy của Tri Thu đào hầm hào công sự, hạng mục công tác này đối với đại đa số quan binh quân đội đường xuyên mà nói, đều là rất xa lạ, bọn họ còn chưa thích ứng với thời đại chiến đấu bằng vũ khí nóng. Không hiểu được tầm quan trọng của công sự, thậm chí cảm thấy làm như vậy quá vất vả mệt nhọc, nhưng dưới sự uy hiếp của súng Mauser của Tri Thu, bao gồm cả Thanh Nhan Phi Ưng dưới sự chỉ huy của Điệp Phong Vũ cũng gia nhập đội ngũ đào hầm hào công sự.
Quân đội nước Mã Toa tựa hồ cũng đang thay đổi cách công kích, bộ binh tham dự tiến công ban đầu chầm chậm rút về chỗ đất có chút rộng rãi ở giữa Bảo Ứng phủ, khoảng cách giữa hai bên vừa rồi giao chiến kịch liệt lập tức được kéo dãn, nhưng cả hai bên đều hiểu, đem khoảng cách kéo dãn, là để vì sản sinh ra va chạm càng kịch liệt hơn, bắn ra những tia lửa càng chói mắt hơn.
Lợi dụng khẽ hở chiến đấu tạm thời, thập tứ công chúa tới phía sau khách sạn trên núi an ủi số thương binh đông đảo, nàng dịu dàng nói cười và dáng vẻ điểm tĩnh cấp cho rất nhiều thương binh sự cổ vũ và ủng hộ về tinh thần, rất nhiều thương binh rơi vào trong hôn mê đều nhạy cảm tỉnh trở lại, muốn một lần nhìn được phương dung của thập tứ công chúa trong truyền thuyết.
Thập tứ công chúa còn muốn đi lên nóc nhà thăm đám người Vũ Văn Nghiệt, nhưng bị Tri Thu uyển chuyển cự tuyệt.
Không có sự phê chuẩn của Dương Túc Phong, đội viên của đội đột kích Bạo Hùng không tiện gặp mặt người ngoài, nhất là dạng nhân vật như thập tứ công chúa. Mặc dù, nhìn qua nàng không giống loại nữ nhân yểu điệu mong manh yếu đuối không thấy được cảnh máu me, nhưng sát khí lẫm liệt trên người bọn họ phát tán ra vẫn có khả năng làm cho người khác sợ chết khiếp, huống chi trên người bọn họ còn mang theo quá nhiều bí mật, những bí mật này cũng không thể tùy tiện tiết lộ được.
Bốn giờ bốn mươi bảy phút chiều, lại có lượng lớn quân đội nước Mã Toa xuất hiện ở bên ngoài Bảo Ứng phủ, bóng người thấp thoáng, cảm giác là nhân số không ít lắm, đi cùng với bọn chúng là tiếng vó ngựa bắt đầu trở nên vô cùng dồn dập xung quanh Bảo Ứng phủ.
Vũ Văn Nghiệt hờ hững nâng kính viễn vọng lên nhìn, rồi lại lạnh lùng bỏ xuống.
Cùng với quân đội nước Mã Toa lại lần nữa ép tới gần, thân ảnh của bọn chúng bắt đầu xuất hiện rõ ràng trong tầm mắt của mọi người.
Thiếu tướng Tiết Bối Nhĩ mặc dù bị thương, nhưng con mắt lại là sắc bén nhất, mau chóng nhìn rõ tình hình của kẻ địch, nhỏ giọng nguyền rủa: "Mẹ nó chứ! Là kỵ binh giáp trụ của nước Mã Toa, có thể Vũ Văn Phân Phương tới rồi!"
Sắc mặt đám người Điệp Phong Vũ đều trở nên vô cùng u ám, thập tứ công chúa nghe thấy Vũ Văn Phân Phương tự mình tới, hô hấp cũng thành có chút dồn dập, ngực phập phồng kịch liệt, chỉ có Tri Thu khuôn mặt lạnh lùng giống như đóng băng vậy, cứng đờ ra một chút biểu tình cũng không có.
Đối diện với bọn họ, chính là vốn liếng nước Mã Toa dựa vào để tung hoành thiên hạ, kỵ binh giáp trụ không ai không biết, không ai không hay. Bọn chúng xuất hiện ở nơi này, đối với mỗi một người canh giữ ở khách sạn trên núi mà nói, đều là chuyện không hay. Trên thực tế, đối với kẻ địch của nước Mã Toa mà nói, sự xuất hiện của kỵ binh giáp trụ đều dứt khoát là một cơn ác mộng, một cơn ác mộng không thể phá giải.
Từ khi nước Mã Toa lập quốc tới nay, kỵ binh giáp trụ đã dương danh bốn biển, chinh chiến bốn phương tám hướng, lập nên những chiến công hiển hách, gần như không hề có chiến bại, cho dù thỉnh thoảng gặp bất lợi, thì cũng rất nhanh bị bọn chúng phất cờ trở lại dùng chiến thắng che lấp. Trừ thánh điện kỵ sĩ đoàn của đế quốc Tinh Hà ra, không có một đơn vị bộ đội nào có năng lực đối kháng với kỵ binh giáp trụ, cho dù là niên đại huy hoàng của Nhạc Thần Châu, quân đội đế quốc Đường Xuyên cũng không thể chiếm được quá nhiều lợi thế trên người kỵ binh giáp trụ. Hiện giờ càng bị đối phương đánh cho chỉ còn biết chống đỡ, không có sức đánh trả, thậm chí rất nhiều lúc, ngay cả chống đỡ cũng không được.
Tiết Bối Nhĩ rất nhanh phán đoán ra, những tên kỵ binh giáp trụ này chính là sư đoàn kỵ binh thứ 19 của nước Mã Toa, sư đoàn kỵ binh này vốn tác chiến ở phương hướng Vĩnh Thanh phủ, hiện giờ xuất hiện ở nơi này, hiển nhiên là kế hoạch điều chỉnh trọng tâm tác chiến của Vũ Văn Phân Phương đã bắt đầu biểu hiện ra trên chiến trường. Còn về phần bản thân Vũ Văn Phân Phương có tự mình tới hiện trường hay không thì Tiết Bối Nhĩ không dám khẳng định, nhưng tin rằng khả năng nàng tới vẫn là rất lớn.
Vũ Văn Phân Phương đã tới!
Tin tức này cứ như ôn dịch truyền khắp quan binh quân đội đế quốc Đường Xuyên, làm cho sĩ khí của bọn họ càng thêm sa sút.
Từ khi đế quốc Đường Xuyên và nước Mã Toa khai chiến cho tới nay, Vũ Văn Phân Phương đã trở thành từ thay thế cho cái chết, không có một trận chiến nào Vũ Văn Phân Phương tự mình tham dự mà quân đội đế quốc Đường Xuyên giành được một chút xíu thắng lợi, cũng không có trận chiến công thành nào mà Vũ Văn Phân Phương tự mình tham dự lại có thể chống cự được thời gian trên một tháng, cho dù là Minh Na Tư Đặc Lai nổi tiếng là tòa thành vững chắc nhất thiên hạ, cũng chỉ kiên trì được thời gian không tới chín tháng.
Còn Bảo Ứng phủ đổ nát thì sao đây?
Đám người Điệp Phong Vũ đều hung hăng trừng mắt nhìn Tri Thu, cảm thấy hắn hạ mệnh lệnh dỡ bỏ những công trình kiến trúc kia quả thực là tầm nhìn hạn hẹp, hoang đường tột bậc. Không có những công trình kiến trục kia cản trở, kỵ binh giáp trụ của nước Mã Toa còn chẳng phải như đi vào chỗ không người! Cả Bảo Ứng phủ đã thành một đống đổ nát sau bao trận chiến giằng co, mặc dù không rộng lớn như đại thảo nguyên, nhưng đối với kỵ binh giáp trụ mà nói, lại thoải mái hơn phải va đông đụng tây trong những đường lớn ngõ nhỏ nhiều rồi, hơn nữa trong nhiều cuộc tiến công trước kia, bộ binh nước Mã Toa cũng san bằng vùng đất này một cách có mục đích, là vì chuẩn bị tốt cơ sở cho kỵ binh huynh đệ của mình tung hoành rong ruổi.
Chừng là quan chỉ huy của nước Mã Toa cũng nhìn thấy Bảo Ứng phủ đã biến thành một đống đổ nát, mặt đất bằng phẳng, không có quá nhiều chướng ngại vật, mới dám cho kỵ binh gia nhập chiến trường rồi.
Điệp Phong Vũ và Tiết Bối Nhĩ lòng như lửa đốt, vậy mà sắc mặt Tri Thu lại cứ tỏ ra rất vững vàng, rất bình tĩnh. Đối với việc kỵ binh nước Mã Toa tới tỏ vẻ lòng như nước đọng, chỉ lặng lẽ chỉ huy quân đội Đường Xuyên đào đường hào, không ngừng thúc giục tiến độ công trình.
Điệp Phong Vũ mang theo khẩu khí khinh miệt, lạnh lùng nói: "Viện binh của quân Lam Vũ đâu? Viện binh đâu? Dương Túc Phong không phải nói chúng bay được đấy chứ? Hiện giờ bay tới đâu rồi?"
Tri Thu chẳng thèm để ý tới nàng, đầu cũng chẳng quay lại lạnh lùng nói: "Ta đã nói rồi, đang ở trên đường."
Điệp Phong Vũ phất tay áo quay đầu rời đi.
Có mấy tên kỵ binh nước Mã Toa thăm dò xông vào đống đổ nát của Bảo Ứng phủ, thúc ngựa khiêu vũ trong đống đổ nát, động tác vô cùng linh hoạt, bọn chúng chuyên môn đi dò đường, xem xem chiến trường nơi này có thích hợp cho kỵ binh giáp trụ thi triển sức chiến đấu hay không, đồng thời quan sát trên mặt đất có chướng ngại vật hoặc là cạm bẫy tạo thành tổn thương cho vó ngựa hay không. Chiến mã của kỵ binh giáp trụ nước Mã Toa đều được lắp vó sắt cực tốt, không cần lo lắng tới mảnh ngói cục gạch, cho nên kỵ binh giáp trụ mới yên tâm tiến vào trong đống hoang tàn đổ nát của Bảo Ứng phủ.
Thế nhưng, khi bọn chúng tiến vào vị trí cách khách sạn trên núi ước chừng bốn trăm mét, những tiếng súng lác đác vang lên, theo cùng mỗi một phát súng, đều có một tên kỵ binh giáp trụ từ trên lưng ngựa ngã xuống, mất đi sinh cơ, chỉ có tọa kỵ của bọn chung lưu luyến đứng trông ở bên thi thể, hoang mang lúng túng nhìn bốn phía, phát ra những tiếng hí dài đau xót.
/769
|