Bọn Vũ Văn Nghiệt ở trên nóc nhà rỗi tới phát chán, những tên kỵ binh giáp trụ xâm nhập vào này vừa vặn cho bọn họ giải trí, chỉ đáng tiếc là số lượng quá ít, còn chưa đã thèm, thì đã không nhìn thấy sự tồn tại của bọn chúng.
Trung tướng Mã Lý Phu quan chỉ huy của sư đoàn kỵ binh thứ 19 nước Mã Toa rất nhanh thu được tin tức liên quan, hắn hồ nghi nhìn lão bằng hữu của mình, thiếu tướng Bách Kết Liệt của sư đoàn bộ binh thứ 14, không hiểu hỏi: "Chuyện này rốt cuộc là sao vậy? Có ma quỷ ẩn nấp ở trong Bảo Ứng phủ à?"
Thiếu tướng Bách Kết Liệt đau khổ nói: "Tôi cũng chẳng biết nơi đó có ma quỷ hay không, nhưng tôi có một liên đội trưởng và hơn một trăm binh sĩ chết ở dưới tiếng súng độc đáo đó. Loại tiếng súng này tới khi tôi một trăm tuổi cũng chẳng thể quên nổi. Tôi đề nghị, ông cứ làm rõ trước rồi hãy tiến công cũng không muộn, để tránh gặp phải tổn thất không cần thiết."
Trung tướng Mã Lý Phu lắc đầu nói: "Không được đâu, tôi phải phát động tiến công, chúng ta phải công phá được Sơn Hải Quan vào cuối năm nay, tôi chẳng có quá nhiều thời gian để làm rõ nữa. Có rất nhiều chuyện chúng ta không cần làm rõ, chúng ta chỉ cần giành được thắng lợi là được rồi."
Thiếu tướng Bách Kết Liệt nói: "Đúng vậy, đây mới là dũng sĩ chân chính, tôi đã nhận được mệnh lệnh, toàn lực phối hợp tác chiến với các vị…"
Bề ngoài thì nói rất là dễ nghe, nhưng trong lòng hắn lại cảm thấy có chút khó chịu, sư đoàn bộ binh thứ 14 phải trả một cái giá cực lớn ở Bảo Ứng phủ, hiện giờ thắng lợi đã trong tầm mắt, thì Vũ Văn Phân Phương lại đem sư đoàn kỵ binh thứ 19 điều tới, rõ ràng chính là muốn cướp lấy thành quả thắng lợi của mình, mặc dù mọi người là lão bằng hữu, nhưng chuyện như vậy dù sao cũng làm cho người ta cảm thấy không thoải mái, trong tiềm thức hắn lại hi vọng tiếng súng cổ quái kia có thể làm cho những tên gia hỏa cao ngạo của sư đoàn kỵ binh thứ 19 cũng phải nếm trái đắng.
Trung tướng Mã Lý Phu không biết lão bằng hữu của mình trong lòng lại có suy nghĩ xấu xa, hắn vốn là hán tử thẳng thắn, không hiểu nhiều lắm về nhân tâm hiểm ác, vẫn cứ việc mình mình làm nói: "Vẫn còn một việc nữa tôi phải nói với ông, quan chỉ huy quân đoàn đã tới rồi, hiện giờ ở phía sư đoàn kỵ binh số 18 nhìn chúng ta đấy, nếu chúng ta mà không ra làm sao, thì trở về cũng thẹn chết…"
Thiếu tướng Bách Kết Liệt tức thì trở nên khẩn trương, vội vàng hỏi ngay: "Quan chỉ huy quân đoàn tới từ khi nào vậy?"
Trung tướng Mã Lý Phu đang muốn trả lời, bỗng nhiên hai người đều nghe thấy phía đông của Bảo Ứng phủ truyền tới tiếng súng kịch liệt, loại tiếng động này vô cùng mãnh liệt, giống như sét đánh vậy, chấn động vô cùng, xen giữa vào đó còn có tiếng đạn pháo phát nổ. Nhưng rất quái lạ là tiếng động đó chỉ kéo dài thời gian không tới mười phút rồi biết mất, loáng thoáng nghe thấy những thiếng kêu thảm thiết truyền lại không dứt.
Thiếu tướng Bách Kết Liệt vội vàng đứng dậy, muốn hỏi chuyện gì xảy ra, thì vừa vặn ngoài cửa có quan quân tình báo nhanh chóng chạy vào, lớn tiếng bẩm báo: "Tướng quân, từ phía đông có một nhóm bộ đội nhỏ của quân Lam Vũ, đã phá vỡ phòng tuyến của chúng ta, đã hội hợp cùng với quân địch trong khách sạn trên núi rồi. Liên đội thứ tư không có cách nào ngăn cản bọn chúng, liên đội trưởng bất hạnh hi sinh, phó liên đội trưởng đã thu thập bộ đội, đang chờ ngài xử lý."
Thiếu tướng Bách Kết Liệt và trung tướng Mã Lý Phu đều giật mình kinh hãi.
Quân Lam Vũ!
Thiếu tướng Bách Kết Liệt hơi thở gấp rút, mang theo giọng nói hồ nghi vội vàng hỏi ngay: "Các ngươi xác định chính là bộ đội của quân Lam Vũ?"
Quan quân tình báo gật đầu khẳng định trầm tĩnh đáp: "Chúng tôi tin chắc bọn chúng chính là quân Lam Vũ, phục trang và trang bị vũ khí của bọn chúng đều giống y hệt như hải quân lục chiến đội quân Lam Vũ xuất hiện trên đảo Sùng Minh, hẳn là người của hải quân lục chiến đội…"
Trung tướng Mã Lý Phu thình lình vỗ bàn, hung dữ nói: "Giỏi lắm! Hải quân lục chiến đội quân Lam Vũ không ngờ lại chạy tới đây rồi! Lá gan đúng là không nhỏ! Ở trên đảo Sùng Minh, lục quân nước Mã Toa chúng ta không có cơ hội phát huy đầy đủ sức chiến đấu của chúng ta, hiện giờ chúng ta phải cho bọn chúng hiểu, ở trên biển, hải tặc Ca Âu là cường đại nhất, còn ở trên lục địa lục quân nước Mã Toa chúng ta mới là cường đại nhất! Lục quân nước Mã Toa, vĩnh viễn đều là vua lục chiến!"
Thiếu tướng Bách Kiết Liệt khẩn trương qua đi, cẩn thận hỏi: "Đám hải quân lục chiến đội quân Lam Vũ này rốt cuộc có bao nhiêu người?"
Quan quân tình báo đáp: "Ước chừng có bốn năm chục người, liên đội thứ tư nhìn không được rõ ràng lắm, nhưng khẳng định là không thể hơn được một trăm người."
Thiếu tướng Bách Kiết Liệt do dự nhìn trung tướng Mã Lý Phu, trầm ngâm nói: "Chúng ta có nên báo cáo cho quan tư lệnh quân đoàn hay không?"
Trung tướng Mã Lý Phu cầm mũ trụ của mình lên, vừa đi vừa nói: "Tôi sẽ áp giải đám tù binh quân Lam Vũ này tới trước mặt quan tư lệnh, rồi tiện thể báo cáo với cô ấy. Nói với bộ đội của ông, hãy nhìn sự lợi hại của kỵ binh giáp trụ chúng tôi, nếu muốn gia nhập bộ đội kỵ binh, đều có thể tìm tôi báo danh, hoanh nghênh hết thảy."
Sắc mặt thiếu tướng Bách Kết Liệt tức thì sầm xuống, tựa hồ bị khinh miệt vậy, hung dữ nói: "Mẹ nó, bộ đội của ta tên nào dám làm loạn chạy tới chỗ ngươi, thì ta không giết hắn không được."
Trung tướng Mã Lý Phu cười ha hả, nghênh ngang rời đi, chốc lát sau, đội ngũ kỵ binh giáp trụ khổng lồ bắt đầu chầm chậm hành động, chầm chậm tụ lại trên đống đổ nát của Bảo Ứng phủ. Khôi giáp màu đen và trường thương màu trắng của kỵ binh giáp trụ bắt mắt người ta vô cùng, đây cũng là vũ khí trang bị mang tính tiêu chí mà bọn chúng lấy làm kiêu ngạo. Khôi giáp màu đen có thể mang tới cảm giác như địa ngục cho kẻ địch, còn trường thương màu trắng sau khi nhuộm máu tươi, cũng trở nên tươi sáng vô cùng.
Mang theo khí thế cuốn trôi tất cả, trong lòng mỗi một tên kỵ binh giáp trụ đều tràn đầy lòng tin thắng lợi. Bọn chúng đã từ nước Mã Toa xa xôi thâm nhập vào trung tâm của đế quốc Đường Xuyên, đánh đâu thắng đó, đem quân đội đế quốc Đường Xuyên xua chạy đông tháo tây, giống như mãnh hổ xuống núi truy đuổi theo một bầy cừu. Bọn chúng đã rất lâu rồi không nếm thử tư vị thất bại, bọn chúng tin rằng, sau này cũng không có cơ hội thưởng thức tư vị thất bại nữa.
Trong con mắt của bọn chúng, cái Bảo Ứng phủ nho nhỏ kia, không, nói một cách là cái ngọn đồi nho nhỏ ở phía bắc Bảo Ứng phủ kia, rất nhanh sẽ bị đạp bằng dưới gót sắt của bọn chúng. Vó sắt của kỵ binh giáp trụ đã đạp khắp thiên sơn vạn thủy phía nam đế quốc Đường Xuyên, ngay cả tòa thành vững chắc như cứ điểm Minh Na Tư Đặc Lai cũng không thể ngăn cản được bước tiến của bọn chúng, huống chi là một cái ngọn đồi bé bằng lòng bàn tay.
Rất nhiều tên kỵ binh giáp trụ thậm chí cảm thấy, nếu như tốc độ của mình mà chậm mất một chút, thì sợ là ngay cả tìm một chỗ đặt mông trên ngọn đồi nhỏ kia cũng không có nữa, bởi vì nhiệm vụ chẳng hề có tính khiêu chiến, nên khi trung tướng Mã Lý Phu phụ trách sắp xếp nhiệm vụ tác chiến, đám quan quân dưới quyền chỉ huy của hắn đều tỏ ra uể ỏai, một chút tinh thần cũng không có, có người thậm chí đề nghị để tân binh tới nơi đó hoạt động gân cốt.
Nhưng đám kiêu ngạo bọn chúng không hề biết rằng, tử thần đã lặng lẽ giáng lâm nơi này, sắp hạ xuống trên đầu bọn chúng.
Người sắp đem tử thần tới, chính là đội trưởng Lâm Từ Luật của đội đột kích Bạo Hùng, còn cả những đội viên đội đột kích Bạo Hùng dưới quyền chỉ huy của hắn."
"Mẹ nó, cuối cùng cũng chạy tới rồi. Tri Thu, giúp chút, giúp chút, ta sắp chết mất rồi." Du Tiên Phong thở hổn hển không ra hơi, thiếu chút nữa thì ngã gục trên mặt đất. Ba lô trên người hắn quá sức nặng nề, cơ hồ đè sụp cả thân thể cường tráng của hắn, những đội viên đội đột kích Bạo Hùng khác thì càng chẳng cần nói nữa, rất nhiều người vừa đi vừa cởi ba lô, ném luôn ba lô lên trên mặt đất, toàn thân giống như hư thoát vậy, trừ thở phì phò ra thì thậm chí ngay cả sức uống nước cũng chẳng có.
"Nếu các ngươi mà không chạy tới đúng giờ thì chúng ta toi đời rồi." Tri Thu vừa cười vừa nói, vừa giúp đỡ Du Tiên Phong cởi ba lô xuống, hắn tiện thể mở ra nhìn qua một chút, thứ vốn có trong ba lô đã được tinh giản toàn bộ, tất cả không gian đều nhét đầy đạn dược, đạn súng máy, đạn súng trường, lựu đạn, đạn của pháo Bách Kích, thuốc nổ dẻo..v.v.v… thậm chí còn có cả địa lôi, nhét kít mít cả một bao, nặng tới hơn bốn mươi kilogram. Hắn quay đầu nhìn qua những người khác, phát hiện ra hai người Vương Mãnh và Mã Khắc ba lô thậm chí còn hơn sáu mươi kilogram.
Du Tiên Phong thở gấp nói: "Vì tên tiểu tử nhà ngươi, chúng ta vác bốn mươi kilogram chạy từ Sơn Hải Quan tới nơi này... Ồ, xin chào công chúa."
Thập tứ công chúa đi tới trước mặt Du Tiên Phong, điềm tĩnh nhìn hắn.
Du Tiên Phong vội vàng đứng nghiêm, có chút hoang mang luống cuống nhìn cô công chúa thanh xuân lỹ lệ, thiếu chút nữa run cả lên: "Ối chà chà, đây chính là công chúa trong truyền thuyết rồi! Là mỹ nữ trên Giang Sơn Tuyệt Sắc bảng đó! Mọi người mau lại xem đi!"
Thập tứ công chúa mang theo thần sắc hiếu kỳ nhìn người đầy mồ hôi trước mặt này, hiển nhiên là cảm thấy vô cùng hiếu kỳ với quân trang và vũ khí trên người hắn, nàng lần đầu tiên nhìn thấy quân phục của quân Lam Vũ, còn cả đủ các loại trang bị vũ khí của quân Lam Vũ, đương nhiên cả động tác kính lễ của quân Lam Vũ nữa, có cả quân hàm không giống với bất kể quân đội quốc gia nào khác. Hết thảy tất cả mọi thứ, nàng đều cảm thấy vô cùng mới mẻ.
Trong lòng nàng mạnh mẽ nói với bản thân, đây chính là quân Lam Vũ, là quân Lam Vũ thực sự, là quân Lam Vũ thần tốc quật khởi ở địa khu Mỹ Ni Tư đồng thời không đâu không hạ nổi, không gì không thắng được. Bọn họ cuối cùng cũng xuất hiện trong nội địa đế quốc rồi, xuất hiện trước mắt mình, mà những điều này lại gắn liền chặt chẽ với một người tên là Dương Túc Phong. Dương Túc Phong rốt cuộc là một người như thế nào, rất nhanh có thể có được đáp án trên người bọn họ.
"Ngươi mệt rồi, có thể ngồi xuống nghỉ ngơi một chút." Thập tứ công chúa dịu dàng nói.
Du Tiên Phong không dám tiếp xúc với ánh mắt của nàng, mấp máy môi nói: "Không sao, chúng tôi khổ quen rồi, chút việc nhỏ này cũng dám kêu khổ, thì Phong lĩnh khẳng định sẽ rút gân chúng tôi…"
Thập tứ công chúa có hơi chút ngạc nhiên, quan tâm hỏi: "Vì sao Dương Túc Phong lại phải đối xử tàn bạo với các ngươi như vậy chứ?"
Lâm Từ Luật từ bên cạnh đưa tay ra, kéo Du Tiên Phong đi, đá một cái lên mông hắn, đuổi hắn đi, quay người lại nói với thập tứ công chúa: "Thật ngượng quá, hắn vốn là một tên ngốc, không quen tiếp xúc với nữ nhân, thích nói ba lăng nhăng. Phong lĩnh không phải là tàn bạo, mà là tiêu chuẩn yêu cầu cao, đánh trận là trò đùa với tính mạng, nếu bản lĩnh của mình không ra gì, thì chỉ có nước nộp mạng."
Thập tứ công chúa trầm tư suy nghĩ nói: "Ồ, thì ra là như vậy, ta còn cho rằng… ngươi không mệt ư?"
Lâm Từ Luật nói: "Mệt, có điều người Mã Toa không cho chúng tôi nghỉ ngơi, chúng tôi cũng chẳng còn cách nào khác."
Thập tứ công chúa nhìn tình hình bốn phía xung quanh, chỉ thấy các đội viên của hải quân lục chiến đội quân Lam Vũ lần lượt tiến vào hầm hào công sự, bố trí súng ống đạn dược ở bên trên, mặc dù nàng không biết những thứ vũ khí hình thù quái dị kia rốt cuộc là cái gì, nhưng từ trong bản năng nàng vẫn có thể cảm giác được một sự uy hiếp cực lớn ẩn trong đó. Nàng tin rằng người nước Mã Toa nhất định sẽ nếm mũi đau khổ, chảy hết máu tươi trước mặt những thứ vũ khí này."
Ý thức được bàn thân không còn cần ở lại nơi này nữa, thập tứ công chúa dưới sự tháp tùng của Mễ Nặc Tư Lương Cách, rời khỏi tiền tuyến.
Thiếu tướng Tiết Bối Nhĩ cũng bị Tri Thu hạ lệnh đưa đi, lúc rời đi, hắn kính lễ cáo biệt Lâm Từ Luật.
"Nơi này giao cho quân Lam Vũ các ngươi đó." Tiết Bối Nhĩ trầm giọng nói, trong âm thanh mang theo một chút tịch mịch, lại có chút hâm mộ. Những quan quân của quân Lam Vũ, ai ai cũng là thanh niên trai tráng chỉ có hai ba chục tuổi, nhưng tỏ ra vô cùng thành thục, từ trên người bọn họ hắn có thể cảm thụ được sức chiến đấu cường đại của quân Lam Vũ và lòng tự tin mạnh mẽ. Nếu như không có sức chiến đấu và lòng tin mạnh mẽ, bọn họ dám ở dưới tình huống chỉ có không tới năm mươi người, dám dùng sức mạnh phá tan phong tỏa của kẻ địch, tiến vào nơi này không?
Quân Lam Vũ đúng là đơn vị quân đội không biết trời cao đất dày.
Điệp Phong Vũ và Lâm Từ Luật lạnh nhạt chào hỏi nhau, liền đi tổ chức bộ đội trở lại, hiệp đồng tác chiến với quân Lam Vũ. Nàng phải từ trong quan binh quân đội Đường Xuyên còn sót lại, chọn ra những người còn có thể tiếp tục tác chiến, sắp xếp ở trên phương hướng thứ yếu. Đồng thời nàng còn phải thu thập lượng lớn mũi tên và đạn của súng rãnh xoắn, để tiện phát huy uy lực của súng rãnh xoắn và cung Hổ Bí ở giới hạn cao nhất.
Lâm Từ Luật cũng đưa tay làm lễ tỏ ý cáo biệt, sau đó xoay người đi gọi Triệu Chi Vũ, căn dặn hắn đi chôn địa lôi. Triệu Chi Vũ mang mấy đội viên Bạo Hùng đi xuống, bọn họ cẩn thận đem địa lôi chôn giấu ở trong những góc kín đáo nhất, sau đó rải mấy tảng đá ở bên trên, như vậy khi địa lôi phát nổ, những mảnh đá vụn sẽ làm cho uy lực của địa lôi càng thêm mạnh mẽ, đối với chiến mã của kỵ binh giáp trụ mà nói, quả thực là tai nạn mang tính hủy diệt.
Trải qua trận chiến với kỵ binh người Ngõa Lạp, đám người Đường Vĩ và Lăng Uy tổng kết ra không ít kinh nghiệm và bài học đối phó với kỵ binh, Trương Chi Phong ở trường học quan quân lục quân quân Lam Vũ cũng chủ trì thảo luận liên quan tới việc bộ binh đối kháng với kỵ binh. Rất nhiều người cho rằng, trận địa đôi dày đặc chính là biện pháp giá thành thấp nhất cũng là hữu hiệu nhất, bởi thế Dương Túc Phong hạ lệnh phổ biến ra. Chỉ đáng tiếc là lần này đội đột kích Bạo Hùng lại chinh chiến từ ngoài ngàn dặm, đại lôi có thể mang theo không nhiều lắm.
Lâm Từ Luật kiểm tra bốn phía một lượt, phát giác ra tình huống chuẩn bị chiến đấu làm người ta hải lòng, Tri Thu đã sai người đào xong hầm hào trước rồi, độ sâu và độ rộng cũng rất làm người ta vừa lòng, vùng đất mà hắn lựa chọn cũng thích hợp nhất. Làm cho hắn không thể không bội phục quan quân tham mưu trẻ tuổi này có nhãn quan và chu đáo. Xem ra mỗi một người ở bên Dương Túc Phong, đều từ trên người Dương Túc Phong hấp thụ được không ít tri thức, một khi tách khỏi Dương Túc Phong, liền tự nhiên phát tán ra hào quang.
Hắn trở lại chỗ thập tứ công chúa vừa mới đứng, Quý Nhạn Bình chính đang dẫn nhân viên sắp đặt vị trí lắp Bách Kích pháo. Vốn đội đột kích Bạo Hùng quen dùng ống phóng rốc-két, nhưng lần này là chiến đấu phòng ngự chứ không phải là đánh đồn, cho nên không mang theo ống phóng rốc-két, dổi thành mang ba khẩu Bách Kích pháo, còn pháo đạn thì mang theo số lượng giới hạn cao nhất. Hẳn là đủ cho kỵ binh giáp trụ của nước Mã Toa nếm đủ.
Vũ Văn Nghiệt lặng lẽ tới trước mặt Lâm Từ Luật, đưa tay kính lễ.
Lâm Từ Luật quay đầu nhìn xung quanh, nhỏ giọng hỏi: "Nhiệm vụ thế nào rồi? Có khó không?"
Vũ Văn Nghiệt cũng nhỏ giọng đáp: "Không tính là khó lắm… bất quá, sợ rằng Phong lĩnh phải thất vọng rồi, bộ đội quy mô lớn không thích hợp vượt qua nơi đó. Hai ba trăm người còn miễn cưỡng có thể, người A Ca tộc nơi đó rất đáng ghét, cứ bám dính lấy như ruồi vậy, trừ khi giết sạch bọn họ, nếu không …"
Lâm Từ Luật nói: "Vậy thì hết cách rồi, chúng ta chỉ cần báo cáo đúng thực tế với Phong lĩnh."
Quý Nhạn Bình đi tới, chụp ngay lấy cổ Vũ Văn Nghiệt, bất thình lình nới với Vũ Văn Nghiệt: "Ngiệt chướng, cúi đầu chịu trói đi!"
Vũ Văn Nghiệt đá hắn một cái, không hề khách khí nói: "Các ngươi không ở cảng Mễ Luân ăn uống chơi bời, chạy tới đây làm cái gì? Ta không cần các ngươi giúp đỡ, càng không hi vọng các ngươi cướp mất công lao của bọn ta…"
Quý Nhạn Bình liên tục nhổ nước bọt phì phì nói: "Ta nhổ vào! Ngươi còn dám nói à. Ai muốn tới cái chỗ quỷ quái này? Vừa rồi đi tới Y Lệ Nạp một chuyến, mông bị thuyền lắc nát ra, hiện giờ vẫn còn đau. Kết quả còn chưa từ trên thuyền xuống đã lại nhận được mệnh lệnh, phải tới Sơn Hải quan. Tới Sơn Hải quan ừ thì cũng được đi, Long gia đãi bọn ta cũng khá, ăn uống đều là thượng đẳng, trừ nữ nhân ra thì cái gì cũng có. Kết quả Phong lĩnh lão đại hạ lệnh một phát, lại phải vác hơn trăm cân đồ, hành quân cấp tốc tới cái nơi này cứu tên tiểu tử nhà ngươi, khục, ta nói với ngươi này, nếu chẳng phải Phong lĩnh còn có chút lương tâm, có thứ gì tốt liền chiếu cố tới chúng ta trước thì ta thực sự muốn xuất ngũ rồi… ngươi có biết cái thứ này không? Thứ này tên là thuốc lá thơm, là sản phẩm mới nhất…"
Lâm Từ Luật đi tới, sách vai Quý Nhạn Bình lên: "Ngươi muốn xuất ngũ à? Báo cáo cho mau, lão tử lập tức phê chuẩn, đừng có khóc lóc sau lưng lão tử, người muốn gia nhập Bạo Hùng có thể xếp hàng từ đây tới Sơn Hải Quan…" Nguồn: http://truyenyy.com
Quý Nhạn Bình vội vàng nói: "Đội trưởng, đừng, ngài ngàn vạn lần đứng coi là thật… "
Vũ Văn Nghiệt mặt âm trầm nói: "Ta thấy ngươi giống như Cẩu Hùng vậy, ngươi cứ xuất ngũ phắt đi cho xong."
Quý Nhạn Bình liếc Lâm Từ Luật một cái, thình lình đấm Vũ Văn Nghiệt một phát, chửi: "Mẹ nó! Cho hút phí cả thuốc rồi …"
Vũ Văn Nghiệt đang muốn đánh trả, đột nhiên cảm thấy mặt đất khe khẽ rung lên, quay đầu nhìn lại, thấy kỵ binh giáp trụ nước Mã Toa phát động công kích rồi.
Dưới ánh nắng dìu dịu của buổi chiều, ước chừng có hơn một nghìn tên bộ đội kỵ binh giáp trụ nước Mã Toa phát động công kích, khôi giáp màu đen của bọn chúng dưới ánh mặt trời chiếu rọi, đen tới phát sáng, ánh lên những tia sáng đủ màu, động tác của bọn chúng thống nhất oai phong lẫm liệt, giống như thần binh thần tướng tới từ trên trời, trần ngập khí thế uy hiếp.
Tiếng còi gấp gáp vang lên, Quý Nhạn Bình cầm súng lên chạy ngay.
Vũ Văn Nghiệt gọi ở đằng sau: "Mẹ ngươi chứ, lần này nếu ngươi không phát huy xuất sắc một chút, ta đề nghị đội trưởng cho ngươi xuất ngũ."
Quý Nhạn Bình giơ ngón giữa về phía sau lưng.
Lâm Từ Luật nghe thấy hai người chửi mắng, bất quá không hề để ý, hắn đứng ở bên bậc thang, không cần dùng kính viễn vọng, từ trên cao nhìn kỵ binh nước Mã Toa đang công kích ở phía dưới. Nước Mã Toa trước nay lấy kỵ binh giáp trụ lập uy thiên hạ, đúng là danh bất hư truyền, bình nguyên Phan Mạt Tư phì nhiêu đã nuôi dưỡng cho nước Mã Toa vô số ngựa, mà nước Mã Toa trước nay có truyền thống súng võ cũng tạo nên vô số dũng sĩ. Những kỵ binh nước Mã Toa xuất động này khả năng là đám bình thường nhất, nhưng trường thương trong tay bọn chúng, phải nặng tới năm sau mươi cân, bọn chúng có thể cầm nhẹ nhàng như không ở trong tay, đúng là chuyện không phải dễ dàng.
Trong những trận chiến đấu trước kia, kỵ binh giáp trụ đều trở thành ác mộng cho kẻ địch của nước Mã Toa, tuyệt đối không phải là chỉ có hư danh. Sự dũng cảm mạnh mẽ và kiên nhẫn vững vàng của bọn chúng, đều được thể hiện trọn vẹn trong những trận chiến trước kia, cho dù so sánh với thánh điện kỵ sĩ đoàn số một đại lục, thì thua kém duy nhất của bọn chúng là khôi giáp không đủ vững chắc, nhưng theo cách nhìn của kỵ binh nước Mã Toa, chỉ cần trường thương trong tay của mình đủ linh hoạt, đủ sắc bén thì có khôi giáp hay không cũng chẳng sao cả.
Trong cuộc chiến gần đây nhất, kỵ binh giáp trụ của nước Mã Toa cũng hết sức nổi bật, đem quân đội đế quốc Đường Xuyên đánh cho tan tác, chẳng trách khi Tiết Bối Nhĩ đối diện với kỵ binh của nước Mã Toa thì sắc mặt lại nghiêm trọng như thế. Giống như vậy, hiện giờ sắc mặt Điệp Phong Vũ cũng không tốt lắm, nàng lo lắng không phải là lượt kỵ binh giáp trụ đầu tiên tấn công mang tính thăm dò hiện đang phát động, nàng lo lắng là hàng ngàn hàng vạn kỵ binh giáp trụ đang tụ tập ở Bảo Ứng phủ.
/769
|