Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu

Chương 287

/769


A Phương Tác thản nhiên cười lạnh, ôm quyền với Hải Lôi Đình coi như đáp lễ, phất tay lên, hạm đội do mười một chiếc Long Nha chiến hạm tạo thành, ngó lơ những chiến đấu hạm như hổ đói nhìn mồi xung quanh, chầm chậm bơi vào cảng Roberts, trên mỗi một chiếc chiến đấu hạm đều không nhìn thấy bóng dáng thủy thủ, chỉ có cửa sổ hai bên mạn thuyền chậm rãi mở ra, khẩu pháo ca nông thò nòng, đề phong hải tặc đột nhiên tập kích.

Thình thịch…

Chiến hạm A Phương Tác ngồi là cái đều tiên cập bến tàu cảng Roberts, những chiếc Long Nha chiến hạm khác thì lại không cập bờ, mà xếp thành hình mũi dùi ở hai bên hạm đội của A Phương Tác, ván thuyền từ trên Long Nha chiến hạm hạ xuống, hơn mười thủy thủ nâng súng trường Mễ Kỳ Nhĩ xuống thuyền cảnh giới, đem tuyến cảnh giới mở rộng tới địa phương một trăm mét xung quanh, sau đó là hơn hai mươi thủy thủ tay cầm súng Mauser, bọn họ lần lượt từ trên thuyền nhảy xuống, xếp ở hai bên ván tàu, đợi A Phương Tác đi xuống.

Những thủy thủ tay cầm súng Mauser này toàn bộ là trường sam màu đen, đeo kính râm, mang lại cho người ta một cảm giác uy nghiêm áp lực, sự xuất hiện của bọn họ, tức thì làm không khí của cảng Roberts trở nên căng thẳng, thu hút ánh mắt của rất nhiều người.

"Mẹ nó chứ! Đúng là rất phong cách!" Trong sơn động có người nhỏ giọng hô lên.

"Đó là điều đương nhiên, nếu không làm sao làm được lão đại của ta, nói với ngươi, nếu là lúc ta có mặt, những tên áo đen này đều phải nghe lời ta! Ôi, ta lỡ mất cơ hội thể hiện cho các ngươi xem mất rồi…" Có người dương dương đắc ý nói, đột nhiên không cẩn thận bị người da dẫm chân cho một phát, đau tới mặt mày nhăn nhó.

A Phương Tác thong dong từ trên mũi thuyền nhảy xuống, dường như nơi này không phải là địa bàn của kẻ địch, mà là nhà của mình.

Hắn không còn đề thân trần nữa, mà mặc áo ghi lễ chỉnh tề, nhìn qua tinh thần phấn chấn, thần thái khỏe khoắn. Thế nhưng bộ dạng này của hắn làm cho rất nhiều đám hải tặc xung quanh hận thấu xương, ở hai bên A Phương Tác đứng đầy những thủy thủ như đón đại địch, còn có hải tặc tới từ các thế lực khác nhau, bọn chúng nhìn chằm chằm vào mắt A Phương Tác, phát tán ra ánh lửa hận thù, giống như muốn ăn tươi nuốt sống hắn.

Có không ít hải tặc lặng lẽ nâng súng rãnh xoắn hoặc là súng châm mồi, muốn bắn một phát kết thúc sinh mạng của A Phương Tác, nhưng cuối cùng đều bị đồng bạn bên cạnh chặn lại, trước khi chưa có mệnh lệnh của lão đại, không ai tiện động thủ, ai mà biết được hậu quả động thủ sẽ như thế nào, hơn nữa cho dù có động thủ cũng chắc gì giết được A Phương Tác.

Dưới sự bảo vệ của những hắc y nhân tay cầm súng Mauser, A Phương Tác hai tay đút vào túi bên, dáng vẻ tiêu sái đi tới phòng tụ hội cổ xưa của hải tặc, thỉnh thoảng còn nhìn hàng vạn tên hải tặc xung quanh, dường như chẳng mảy may để ý tới sự tồn tại của bọn chúng, thậm chí hắn còn vẫy tay với bọn chúng, giống như những tên hải tặc này chính là thủ hạ của mình, đang tụ tập nghênh tiếp mình chiến thắng trở về.

"Oa! Đúng là oai quá đi!"

"Giống như là ngôi sao điện ảnh xuất hiện vậy"

"Có cơ hội phải kiếm hắn ký tên!"

"Nghe nói lão đại không biết chữ…"

"Chẳng phải là viết chữ thật, cứ từ tiện vẽ bừa lên là được rồi…"

"Ấy, ngươi là vị nào thế? Sao ta chưa thấy ngươi nhỉ?"

"Báo cáo, tôi là Châu Tinh Trì, thủy thủ mới gia nhập…"

Đột nhiên, tựa hồ có tiếng hát sang sảng truyền tới, không ngờ là giọng của A Phương Tác, người trong sơn động cúi đều nhìn xuống. Đúng là thế thật, chỉ nhìn thấy A Phương Tác thản nhiên như không, còn cất giọng hát lên, tiếng hát vô cùng vang vọng, tức thì đem tất cả những lời thì thầm của đám hải tặc áp xuống.

Đó chính là bài hát hải tặc quen thuộc nhất.

Đi cùng với nhịp điệu bước chân, những hắc y nhân thủy thủ tay cầm súng Mauser bên cạnh A Phương Tác cũng cất cao tiếng hát, làm tiếng ca càng thêm mạnh mẽ, càng thêm vang tận trời cao.

Chúng ta là hải tặc.

Hải tặc hung dữ.

Tay trái cầm bình rượu.

Tay phải cầm châu báu.

Chúng ta là hải tặc.

Hải tặc tìm tử vong.

Trong miệng ngậm chủy thủ.

Bên hông cắm loan đao.

Chúng ta là hải tặc.

Hải tặc tự do tự tại.

Dưới lá cờ đen chỉ dẫn.

Vì sinh tồn mà gian lao.

Chúng ta là hải tặc.

Hải tặc mạng khổ.

Chúng ta có được chẳng nhiều.

Mất đi lại không ít.

Chúng ta là hải tặc.

Hải tặc không có tương lai.

Hải tặc không có tên tuổi.

Chỉ có ký hiệu.

Chúng là là hải tặc.

Hải tặc không có ngày mai. Nguồn: http://truyenyy.com

Vĩnh viễn không có điểm kết.

Trôi nổi trên bảy đại dương…

……

Bị tiếng ca của A Phương Tác cảm nhiễm, toàn bộ cảng Roberts trở nên nghiêm túc chưa từng có, bài ca hải tặc do thuyền trưởng Roberts lưu truyền lại mấy trăm năm trước này thì mỗi một tên hải tặc có mặt ở đây đều thuộc, chính dưới sự cổ vũ của bài ca này, bọn chúng tung hoành rong ruổi ở hải vực Sở La Môn, tạo nên huy hoàng chưa từng có. Cùng với sức cảm nhiễm của bài ca càng ngày càng lớn, rất nhiều tên hải tặc không kiềm chế được cũng hát theo, tới ngay cả bản thân Hải Lôi Đình cũng nhỏ giọng ậm ừ.

Trong âm điệu hùng tráng của bài ca hải tặc, A Phương Tác kiêu hãnh bước vào sảnh tụ hội của hải tặc.

Sảnh tụ hội truyền thống của hải tặc Sở La Môn, chỉ là một sơn động rất lớn, đủ để dung nạp ngàn người. Ánh sáng vừa đủ, chính giữa sơn động bày một chiếc bàn đá dài tám mét rộng ba mét, trên bàn trống không chẳng có đồ vật gì, ở phía đằng sau chiếc bàn đá, là hai hàng ghế đá, mỗi hàng có năm cái, tổng cộng có mười cái, toàn bộ sơn động trong mênh mông mà nghiêm trang.

"Quả nhiên là gia tộc Hải Lôi Đình tài lớn thế mạnh!" A Phương Tác thản nhiên như không nói, cũng chẳng đợi Hải Lôi Đình chào mời, tự mình đã chọn chiếc ghế đá ở chính giữa bên trái, nhưng hắc y nhân đi theo đằng sau hắn đều đứng nghiêm đằng sau lưng, bên cạnh bọn họ còn có rất nhiều hải tặc nhìn chằm chằm bất thiện, nhưng A Phương Tác chẳng nhìn thẳng bọn chúng lấy một cái, sau khi hắn ngồi xuống, người liền ngả ra đằng sau, thuận tiện đặt hai chân của mình lên trên chiếc bàn đá.

"A Phương Tác, bỏ cái chân thối tha của ngươi xuống!" Hải Lôi Đình không thể nhẫn nại được thêm nữa, hung dữ quát lên.

A Phương Tác nhìn hắn một cái, tựa hồ do dự thoáng chốc, bất quá cuối cùng vẫn bỏ hai chân xuống.

Những tên thủ lĩnh hải tặc khác cũng lục tục ngồi xuống, đám tâm phúc mỗi người đều theo đằng sau chủ của mình, nhìn trừng trừng vào A Phương Tác. Có thể đi theo bên người thủ lĩnh hải tặc đương nhiên là những nhân vận đáng tin cậy nhất và cũng là hung hãn nhất, bọn chúng đương nhiên sẽ không bị sự hung hãn của A Phương Tác chấn áp, tên nào tên nấy ánh mắt hung dữ, chỉ cần chủ nhân có một động tác, bọn chúng sẽ như chó sói bổ nhào vào xé xác A Phương Tác.

Hải Lôi Đình tự nhiên ngồi ở vị trí tối thượng của bàn đá, thủ lĩnh của sáu nhà hải tặc khác đều ngồi ở đối diện A Phương Tác, bởi vì không đủ ghế đá, có hải tặc còn đặc biết rút đi một chiếc ghế đá ở bên cạnh A Phương Tác đặt ở phía đối diện. Rất rõ ràng cả sáu nhà, nói một cách chính xác phải là thủ lĩnh của năm nhà hải tặc, đều dùng hành động để tỏ rõ lập trường không đội trời chung với A Phương Tác.

A Phương Tác lãnh đạm tìm kiếm bóng dáng Hi Đức Lạp Khố Đế, nhưng không phát hiện ra mục tiêu.

Ngồi ở vị trí trên cùng đối diện với hắn, đương nhiên là lão nhị được công nhận trong hải tặc Sở La Môn, Lặc Ngõa Sắt Nhĩ béo múp míp, sau đó tiếp theo lần lượt là Cương Tát Lôi Tư tinh minh âm trầm, Đường Lạp Khắc lãnh đạm tham lam, Tắc Lạp A Chi Toa trang điểm lộng lẫy nhưng xấu như quỷ, Bố Đặc Lạp Cách mặt cười tươi như phật Di Lặc, còn có một ghế ngồi trống, chính là Hi Đức Lạp Khố Đế. Những tên thủ lĩnh hải tặc này đều nhận ra A Phương Tác, mỗi một tên đều có ân oán đếm không xuể với hắn, nhưng hắn chẳng hề để y, cứ như mấy nghìn người sau lưng đám thủ lĩnh hải tặc này đều là trong suốt.

Hải Lôi Đình phảng phất nhìn thấu tâm tư A Phương Tác, lạnh lùng nói: "Xin lỗi, Hi Đức Lạp Khố Đế sẽ xuất hiện và lúc quan trọng nhất."

A Phương Tác vắt chéo chân lên, thoải mái dựa vào lưng ghế, bình thản nói: "Ta cho rằng ta tới rồi, hắn không dám xuất hiện nữa, hắn chỉ là một con chuột chũi nhỏ nhoi, không xuất hiện được ở sự kiện lớn. Hơn nữa, với chút thực lực của hắn, ta nghĩ hắn không tới là đúng đấy, ta hiện giờ hoàn toàn có địa vị thay thế địa vị của hắn. Tặc Lạp A Chi Toa tiểu thư, cô cảm thấy ta nói có đúng hay không?"

Sắc mặt Tắc Lạp A Chi Ta tức thì sầm xuống, không nói gì cả. Nhưng sắc mặt của ả đã làm mỗi một người có mặt đều hiểu, nếu A Phương Tác rơi vào trong tay ả ta, ả nhất định sẽ làm cho A Phương Tác hối hận vì đã tới cái thế giới này. Luận thực lực, Tắc Lạp A Chi Toa còn xa mới bì được đám người Hải Lôi Đình, nhưng luận tới dày vò người khác, thì ngay cả Hải Lôi Đình cũng tự thẹn không bằng.

Hải Lôi Đình hung dữ quét mắt nhìn A Phương Tác một cái, thâm trầm nói: "Hôm nay ta triệu tập mọi người tới nơi này, chính là muốn khôi phục lại trật tự của hải vực Sở La Môn, trật tự của chúng ta đã bị kẻ nào đó làm loạn, ảnh hưởng nghiêm trọng tới sự nghiệp của chúng ta. Chúng ta quyết định dùng phương thức cổ xưa nhất do thuyền trưởng Roberts định ra, để khôi phục lại trật tự ban đầu của chúng ta. A Phương Tác, ngươi có biết kẻ gây ra nhiễu loạn trật tự là ai hay không?"

Ánh mắt của tất cả mọi người dều đổ dồn lên người A Phương Tác, nếu mà ánh mắt có thể làm tan chảy một con người, thì A Phương Tác sớm đã hóa thành tro tàn rồi.

A Phương Tác nhún vai, cười lạnh lùng, bộ dạng như chẳng coi vào đâu, đã biết nhưng vẫn cố hỏi: "Thế à? Hải vực Sở La Môn còn có loại người như vậy tồn tại sao? Bố Đặc Lạp Cách Nặc, có phải là ngươi hay không? Nghe nói một tháng trước ngươi cướp mất một cái thuyền của Tắc Lạp A Chi Toa, gan của người không nhỏ đâu! Bất quá nói thực lòng, ta thấy xếp ngươi ở vị trí lão lục đúng là có chút thiệt thòi cho ngươi…"

Con mắt ti hí âm trầm của Tắc Lạp A Chi Toa tức thì chuyển hướng, chứa đầy phẫn nộ nhìn Bố Đặc Lạp Cách Nặc. Ả đúng là có một chiếc thuyền bị kẻ thân phận không rõ cướp mất vào tháng trước, hương liệu giá trị hai trăm vạn kim tệ ở trên thuyền không rõ tung tích, hiện giờ ả vẫn còn đau lòng vô cùng, tìm kiếm hung thủ khắp nơi, món nợ khó đòi này ban đầu còn tính lên người A Phương Tác. Nhưng khi đó phát hiện A Phương Tác không có thời gian gây án, hơn nữa thủ pháp chiến đấu cũng không dứt khoát gọn nhẹ như của A Phương Tác, nhưng không biết rốt cuộc hung thủ là kẻ nào, không ngờ rằng lại là Bố Đặc Lạp Cách Nặc.

Bố Đặc Lạp Cách Nặc sắc mặt không đổi, vẫn cứ trầm tĩnh, chỉ nói với hơi chút phẫn nộ: "A Phương Tác, ngươi con mẹ nó đừng có ngậm máu phun người! Ngươi có chứng cứ gì? Lão đại nói chính là con sâu róm nhà ngươi…"

A Phương Tác hơi sửng sốt, trên mặt hiện lên một thần sắc kỳ quái, rồi lập lức ngạc nhiên nói: "Ngươi gọi ta là gì?"

Bố Đặc Lạp Cách Nặc âm trầm nói: "Ta gọi ngươi là con sâu róm, ngươi chính là một con sâu róm đáng ghét, một con sâu róm làm người ta kinh tởm, một con sâu róm vừa gầy vừa nhỏ nhưng lại cứ muốn giả làm béo tốt trắng trẻo, một con sâu róm không biết bò chỉ biết lăn…"

A Phương Tác đột nhiên cúi đầu nôn ọe.

Trong ánh mắt kinh ngạc của những tên thủ lĩnh hải tặc khác, Bố Đặc Lạp Cách Nặc dương dương đắc ý như phật Di Lặc nói: "Mọi người không nghĩ tới phải không, A Phương Tác kiêu dũng vô cùng không ngờ nghe thấy cái tên sâu róm là sẽ ôn ọe... sâu róm, sâu róm, sâu róm…"

A Phương Tác nôn ọe càng thêm dữ dội.

Dáng vẻ nôn ọe của A Phương Tác cực kỳ khổ sở, điều này làm cho rất nhiều người có mặt tin rằng, vị khách không mời đột nhiên sông vào hải vực Sở La Môn tung hoành ngang dọc, thực sự sợ hãi một thứ gọi là sâu róm, loại cảm giác này vô cùng kinh ngạc, tựa hồ rất khó mà tin nổi, nhưng lại không thể không tin. A Phương Tác nôn ọe tới tận năm phút, cuối cùng tới cả mật vàng cũng nôn cả ra, toàn thân yếu ớt ngay cả cả hô hấp cũng khó khăn, Bố Đặc Lạp Cách Nặc im miệng dưới ánh mắt ra hiệu của Hải Lôi Đình, nhưng A Phương Tác đã chỉ còn thở ra không hít vào nữa.

Lặc Ngõa Sắt Nhĩ béo múp míp cau mày nói: "A Phương Tác, ngươi làm việc gì trong lòng ngươi tự rõ, nam tử hán đại trương phu, làm sai rồi thì phải nhận! Chẳng lẽ còn muốn các vị huynh đệ bày ra mà nói sao? Đây chẳng phải là chuyện tổn thương hòa khí sao? Cần gì phải thế chứ?"

A Phương Tác thở dốc, hình như vừa rồi nôn mửa đã tiêu hao hết sức lực toàn thân của hắn, khó nhọc mở mắt ra nhìn Lặc Ngõa Sắt Nhĩ một cái, yếu ớt nói: "Đương nhiên, ngươi không nói ra làm sao mà ta biết được? Nếu là những chuyện ta không làm, sao ta phải gánh chịu? Giống như thuyền hương liệu vừa rồi, liên quan chó gì đến lão tử…"

Đường Lạc Khắc lạnh nhạt nói: "A Phương Tác, hải tặc cũng phải có khí cốt của hải tặc, ngươi quả thực là một tên vô lại…"

A Phương Tác trừng mắt lên, thở hổn hển gian nan nói: "Không phải là do ta làm, ta con mẹ nó kiên quyết không thừa nhận, đây chính là cốt khí của ta."

Đường Lạc Khắc lắc đầu liên tục.

Cương Tát Lôi Tư cau mày nói: "Loại thái độ này của ngươi, chúng ta sao còn nói chuyện tiếp được nữa?"

A Phương Tác nhún vai, có chút mơ hồ giang tay ra, lạnh lùng nói: "Ta không biết các ngươi muốn thương lượng cái gì mà? Các ngươi nói muốn thương lượng với ta sao? Làm gì có! Ta đến thì chỉ trích ta, mặc dù ta là vãn bối, kính trọng lão nhân gia ngươi, nhưng lão tử cũng có tôn nghiêm chứ!"

Đường Lạc Khắc lạnh lùng nói: "Ngươi há miệng ngậm miệng xưng là lão tử, ngươi còn là vãn bối nữa ư!"

A Phương Tác khinh khinh nói: "Chẳng lẽ vãn bối không thể xưng là lão tử, ta lại chẳng phải là lão tử của ngươi…"

Đường Lạc Khắc cũng không áp chế được lửa giận trong lòng, rút súng lục ra nhắm vào A Phương Tác, đám tùy tùng sau lưng hắn cũng rút súng hỏa mai ra, nhắm vào A Phương Tác, chiến đấu có thể bùng phát bất kỳ lúc nào. Những tên hải tặc này đều là người dũng mãnh hung dữ, ghét nhất là chuyện đấu mồm mét, Đường Lạc Khắc cũng là như vậy, hiện giờ trước ánh mắt của bao người không ngờ A Phương Tác lại trêu đùa hắn, làm sao mà hắn không giận dữ được.


/769

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status