Những hắc y nhân phía sau lưng A Phương Tác cũng giơ súng lên đối địch, không chịu lùi bước, chỉ cần có chút đốm lửa, thì sẽ có cục diện đổ máu tại chỗ, nhưng bản thân hắn lại tỏ ra hết sức dửng dưng, chỉ hờ hững liếc mắt nhìn Hải Lôi Đình, phảng phất bọn chúng làm như vậy thực sự là thừa thải vô ích.
Hải Lôi Đình đưa mắt ra hiệu với Đường Lạc Khắc, để hắn thu súng ở trong tay lại, trầm giọng nói: "A Phương Tác, hải tặc chúng ta làm việc cũng nói lý, ngươi đừng cho rằng dựa vào Dương Túc Phong, là có thể muốn làm gì thì làm…"
A Phương Tác cười lạnh: "Đúng thế, ta cùng bọn với Dương Túc Phong đấy? Thế thì sao nào? Ngươi còn chẳng phải cùng một hội với người nước Mã Toa sao?"
Hải Lôi Đình tức giận nói: "Ngươi vu khống! Ngươi bằng cái gì mà nói ta và người của nước Mã Toa cùng hội với nhau?"
A Phương Tác trợn mắt lên, không chút khách khí nói: "Vậy ngươi có chứng cứ gì nói ta cùng bọn với Dương Túc Phong?"
Hải Lôi Đình hung hăng nói: "Bằng vào người đằng sau lưng người! Bằng vào súng trong tay bọn chúng."
A Phương Tác lạnh lùng cười, thản nhiên nói: "Ta cũng bằng vào người sau lưng ngươi! Bọn chúng đều là từ nước Mã Toa tới đấy!"
Hải Lôi Đình tức tới nghẹt thở, gầm lớn lên: "Người sau lưng ta đều theo ta hơn mười năm rồi."
A Phương Tác đáp lại một cách mỉa mai không chịu thua kém, cười lạnh nói: "Nguời sau lưng ta cũng theo ta hơn hai mươi năm rồi." Bạn đang đọc truyện được copy tại TruyệnYY.com
Đường Lạp Khắc không nhịn nổi nữa, phẫn nộ xen miệng vào: "Ngươi con mẹ nó có mấy tuổi đầu, bọn chúng theo ngươi từ trong bụng mẹ cơ à! Dám nói hai mươi năm!"
Bố Đặc Lạp Cách nặc cũng xen miệng vào chỉ trích A Phương Tác, sảnh tụ hội thoáng cái trở thành cái chợ tranh cãi.
"Ta nói hai mươi năm thì là hai mươi năm"
"A Phương Tác, có phải ngươi không muốn nói đạo lý nữa?"
"Ngươi nói đạo lý thì ta nói đạo lý, ngươi không nói đạo lý thì ta cũng không nói đạo lý."
"Ngươi có biết lời nguyền của thuyền trưởng Roberts là gì không?"
"Biết chứ"
"Ngươi sẽ bị nguyền rủa!"
"Nếu ông ta dám nguyền rủa ta, ta sẽ đào mộ ông ta lên, lấy đầu lâu ông ta để đựng nước tiểu!"
"A Phương Tác, ngươi…"
……
Hải Lôi Đình đột nhiên gầm một tiếng, ném thật mạnh súng lục của mình lên bàn, hung dữ nói: "Được, A Phương Tác, nếu ngươi đã muốn dùng vũ lực để giải quyết, vậy thì tùy tiện ngươi thôi! Ngươi quan tâm tới Dương Túc Phong lắm có phải không? Ngươi là một con chó săn của y phải không? Được, hiện giờ Hi Đức Lạp Khố Đế có bí mật muốn nói ở trước mặt mọi người, một bí mật liên quan tới Dương Túc Phong, tới khi đó, ngươi sẽ hối hận xin tha thứ."
A Phương Tác cười lạnh, bộ dạng khinh khỉnh coi thường.
Bóng người Hi Đức Lạp Khố Đế xuất hiện từ sau lưng Hải Lôi Đình, không đi tới chỗ ngồi của mình, ngược lại đứng ở bên cạnh Hải Lôi Đình.
A Phương Tác cười lạnh nói: "Hi Đức Lạp Khố Đế, ngươi có lời thì nói, có rắm thì đánh đi."
Hi Đức Lạp Khố Đế cố làm ra vẻ thâm trầm nói: "Ta đảm bảo với thuyền trưởng Roberts, tất cả những điều ta nói đều là sự thực, câu chuyện này, thuyền trưởng Tắc Lạp A Chi Toa cũng biết, câu chuyện này quan hệ tới hai nhà quân sự tổi tiếng nhất của đế quốc Đường Xuyên năm mươi năm nay… A Phương Tác, ngươi có phải là muốn giết ta diệt khẩu, giữ bí mật cho Dương Túc Phong?"
A Phương tác lạnh lùng nói: "Ta sẽ làm thế."
Sắc mặt Hải Lôi Đình thâm trầm, mắt lộ hung quang nói: "Hôm nay nếu ngươi dám động tới một cọng lông của Hi Đức Lạp Khố Đế ở nơi này, thì ngươi sẽ là kẻ địch của toàn bộ hải tặc Sở La Môn, cho dù bọn ta đuổi ngươi tới chân trời góc biển, cũng phải bắt ngươi về tế bức tượng của thuyền trưởng Roberts!"
A Phương Tác hờ hứng nói: "Thế sao? Vậy quá vinh hạnh rồi! Bất quá, hiện giờ ta chẳng phải là kẻ địch của ngươi sao?"
Hi Đức Lạp Khố Đế mỉm cười, phảng phất như ăn chắc A Phương Tác rồi, lạnh lùng nói: "A Phương Tác, ta sớm đã biêt ngươi muốn giết chết ta, sau đó để bí mật này vĩnh viễn chôn vùi, nhưng ngươi bỏ lỡ mất cơ hội rồi, bí mật này chẳng những ta biết, mà còn có cả…"
A Phương Tác thần sắc dần dần trở nên âm u, vẻ mặt dường như đã đông cứng lại, chỉ có con mắt đang lơ đễnh chuyển động.
Bất thình lình, nghe thấy một tiếng thét the thé của nữ nhân: "A Phương Tác, ta cũng biết, ngươi có bản lĩnh cứ giết cha ta đi, ngươi giết ta một lần, nhưng không giết được ta, có bản lĩnh thì làm lần nữa đi!"
Tất cả mọi người đều nhìn theo phía tiếng nói, chỉ nhìn thấy một nữ hải tặc cả khuôn mặt đen xì y phục toàn thân rách nát xuất hiện ở phía sau bàn đá, không ngờ lại là Phượng Thiên Kiều - con gái của Đức Lạp Khố Đế và Tắc Lạp A Chi Toa, không biết là ả từ đâu ra mà có bộ dạng như thế này, dáng vẻ giống như có chút điên cuồng, thậm chí chẳng đề ý đặc trưng thân thể nữ nhân của mình lộ ra bên ngoài y phục rách nát, làm cho những tên hải tặc bên cạnh ả hô hấp trở nên nặng nề.
A Phương Tác thản nhiên nói: "Ta giết ngươi làm cái gì."
Phượng Thiên Kiều đột nhiên cười lên chói tai, tiếng cười làm người ta cảm thấy rợn xương sống, ả bất chấp tất cả gào lên: "Ta muốn đem cái bí mật này thông báo cho thiên hạ, Đường Lãng và Dương Túc Phong chính là…"
Bất thình lình, giọng nói của ả ngưng bặt, con mắt đờ ra, trên đầu nở bung một bông hoa máu mỹ lệ, nhưng ánh mắt của ả lại như không thể tin nổi, thần tính của ả ngây ngốc nhìn súng Mauser trong tay A Phương Tác, chăm chăm nhìn khói xanh bốc lên ở họng súng, tựa hồ vĩnh viễn cũng không thể tin được A Phương Tác thực sự sẽ giết mình.
Tắc Lạp A Chi Toa kinh hãi thét lên, nhưng phản ứng của mụ, chẳng phải là đi xem con gái của mình, mà ả tức tốc đứng lên, muốn nấp xuống phía dưới bàn đá, nhưng động tác của A Phương Tác quá nhanh, không đợi cho ả hoàn toàn rụt mình vào phía dưới, phát súng thứ hai đã bắn lên đầu ả, cũng một bó hoa máu nở bung ra y như vậy, Tắc Lạp A Chi Toa cũng ngã ngửa ra đằng sau, khoảng cách quá gần, mụ dường như bị viên đạn kéo bay đi.
Pằng pằng pằng …
Đám hắc y nhân sau lưng A Phương Tác cũng liên tục nổ súng, mưa đạn xối xả bắn lên trên người đám tùy tùng đằng sau Tắc Lạp A Chi Toa, những tên hải tặc đó thậm chí chưa kịp rút súng đã bị bắn chết, tùy tùng những tên thủ lĩnh hải tặc khác cũng ào ạt rút súng ra bắn tra, trong tiếng súng kích liệt và khói súng mù mịt, cảnh vệ hắc y nhân đằng sau A Phương Tác cũng có người ngã xuống, nhưng hỏa lực của súng Mauser rõ ràng so với súng hỏa mai của đám hải tặc lợi hại hơn nhiều, những tên thủ lĩnh hải tặc may mắn động tác nhanh, nên mới vừa vặn thoát được kiếp nạn.
Hi Đức Lạp Khố Đế linh hoạt giống như con thỏ, lập tức chui ra phía sau chiếc ghế, lưng tựa của chiếc ghế đó vô cùng dày chắc, hoàn toàn có thể chắn được đạn của súng lục. Đồng thời, đám hải tặc tùy tùng của Hải Lôi Đình cũng đem hắn che ở phía sau, đạn bắn lên người bọn chúng, làm bọn chúng không ngừng ngã xuống mặt đất, nhưng không thể bắn trúng Hi Đức Lạp Khố Đế đang bỏ chạy.
Sắc mặt Hi Đức Lạp Khố Đế lại một lần nữa tỏ ra dương dương đắc ý, hắn vô cùng bội phục công phu chạy tháo thân của mình.
Thế nhưng, A Phương Tác không nổ súng với hắn nữa, mà là ném lựu đạn về phía hắn.
Uỳnh uỳnh uỳnh ….
Tiếng nổ kịch liệt vang vọng trong sảnh hội nghị, Hi Đức Lạp Khố Đế chỉ nhìn thấy một thứ đen xì xì rơi xuống dưới chân mình, còn chưa kịp phản ứng, thì đã bị nổ cho tan xương nát thịt, một cái bàn tay bay tới trước mặt A Phương Tác. A Phương Tác nhổ một bãi nước, bọt cười lạnh lẩm bẩm nói: "Bí mật ngươi không nên biết." Tiếp theo đó người rụt lại, trước khi những tên hải tặc khác kịp phản kích mãnh liệt, rút về trong sự yểm hộ của hắc y nhân.
Sảnh hội nghị chớp mắt biến thành chiến trường.
Không ai có thể ngờ được rằng, A Phương Tác có thể giết chết Hi Đức Lạp Khố Đế ngay tại chỗ trước con mắt của bao người, hơn nữa còn giết cả Tắc Lạp A Chi Toa và Phượng Thiên Kiều, Hải Lôi Đình cho dù trước đó dự liệu được A Phương Tác sẽ gây chuyện, nhưng không ngờ gây chuyện tới mực này, hắn quả thực là bất chấp tất cả kết mối thù sâu tựa biển với hải tặc Sở La Môn, ngay cả Hải Lôi Đình cũng không hiểu, Dương Túc Phong đã là ác ma lưu manh, còn có chuyện gì có thể uy hiếp được y?
Khi A Phước Tác nổ phát súng đầu tiên, thì Hải Lôi Đình đã kịp phản ứng rồi, sau đó là Đường Lạc Khắc, hai người đồng thời rút súng, nhưng không có cơ hội nổ súng, bởi vì động tác của những cảnh vệ hắc y nhân bên cạnh A Phương Tác nhanh hơn bọn chúng quá nhiều, hơn nữa uy lực và hỏa lực liên tục của súng Mauser không phải là bọn chúng có thể kháng cự được. Bọn chúng chỉ đành phản xạ có điều kiện lùi vào trong đám cảnh vệ của mình, sau đó trơ mắt ra nhìn A Phương Tác giết chết Tắc Lạp A Chi Toa và Hi Đức Lạp Khố Đế. Bọn chúng khi đó trong lòng đột nhiên có cảm giác, A Phương Tác mới là tay súng nhanh nhất hải vực Sở La Môn, dù là A Phương Tác vừa mới nôn ọe.
"Sâu róm... sâu róm…" Bố Đặc Lạp Cách Nặc liên tục kêu lên, nhưng mới kêu được hai tiếng, đã phát hiện ra súng Mauser trong tay những tên cảnh vệ hắc y nhân kia đã nhắm chuẩn toàn bộ về phương hướng của hắn, hắn lập tức xoay người, dùng tốc độ nhanh nhất bỏ chạy, sau một tràng đạn như bắp rang, cảnh vệ bên cạnh hắn đã không còn tên nào có thể đứng vững được nữa.
Đám hải tặc trong sảnh tụ hội loạn hết cả lên, bị súng Mauser trong tay cảnh vệ hắc y nhân của A Phương Tác dùng hỏa lực mãnh liệt ép cho chạy đông chạy tây, nhưng bọn chúng mau chóng tỉnh táo lại, lần lượt tìm kiếm chỗ ẩn nấp, sau đó tìm cơ hội đánh trả, đồng thời, đám hải tặc ở bên ngoài sảnh cũng điên cuồng tràn vào, cùng xông vào hướng A Phương Tác, súng hỏa mai nổ lên liên tục, cảnh vệ hắc y nhân liên tục ngã gục mấy người.
Bất thình lình, ở cửa vang lên một loạt tiếng nổ kịch liệt, vô số lựu đạn bay vào, đêm đám hải tặc tụ tập ở cửa nổ tanh bành, thây chất khắp nơi. Ở vị trí này, đám hải tặc quá tập trung, khi mười mấy quả lựu đạn liên tục phát nổ, ít nhất có năm sáu chục tên hải tặc ngã xuống, tới ngay cả thi thể cũng chất chồng chất đống, máu tươi tụ thành một con suối nhỏ. Uy lực phát nổ liên tục của lựu đạn quá lớn, chấn động làm cho bụi đất trên tầng đại sảnh rơi xuống rào rào, giống như có thể sụp xuống bất kỳ lúc nào.
Trong hỗn loạn, có kẻ kinh hoàng hô lên: "Quân Lam Vũ! Quân Lam Vũ tới rồi!"
Tiếng kêu này lập tức mang tới hỗn loạn, rất nhiều tên hải tặc theo bản năng nấp đằng sau đám truy binh, trốn ở đằng sau những tảng đá.
Từ phía cửa xông vào, đương nhiên là hải quân lục chiến đội do Từ Bân suất lĩnh, bọn họ đã ở bên cạnh xem náo nhiệt từ rất lâu rồi, nhìn thấy A Phương Tác gây sự thì sớm đã ngứa ngáy tay chân rồi, hiện giờ cuối cùng cũng tới lượt bọn họ ra tay, đại triển thần uy. Dưới sự oanh kích mãnh liệt của súng tiểu liên thậm chí là cả ống phóng hỏa tiễn, đám hải tặc không kịp phòng bị tức thì toàn quân tan tác, đám hải tặc bị hai đầu giáp kích mặc dù người đông, nhưng bị hỏa lực mãnh liệt của quân Lam Vũ càn quét cho đổ gục từng mảng từng mảng một, đám người Hải Lôi Đình dưới sự yểm hộ của thuộc hạ, mau chóng bỏ chạy từ cửa bên, điều binh khiển tướng ở địa phương cách xa chiến trường, sai càng nhiều tên hải tặc tràn tới.
"Rút!" A Phương Tác đưa tay ra hiệu.
Vào lúc này, cảng Roberts cũng pháo nổ đùng đùng, hạm đội thủ hạ của A Phương Tác và chiến hạm của đám hải tặc triển khai pháo kích kịch liệt, dường như đã dự mưu sẵn từ trước rồi, pháo ca nông của hạm đội A Phương Tác khai pháo trước tiên, ở trong khoảng cách ngắn ngủi như thế, chiến đấu hạm xung quanh bọn chúng đều bị bắn trúng trực tiếp, chốc lát sau liền biến thành mảnh vụn, biến mất trên mặt biển, đám hải tặc trên chiến đấu hạm tới thời gian phản ứng cũng không có, thì đã phát giác mình đang đứng trước mặt diêm vương rồi.
Diêm Vương hỏi: "Sao các ngươi một lượt xuống nhiều người như vậy chứ? Chẳng lẽ không biết địa ngục dung lượng hữu hạn à?"
Đám hải tặc chết oan hoang mang nói: "Chúng tôi cũng chẳn hiểu chuyện này là sao mà. Đều do A Phương Tác..."
Diêm Vương tức thì mặt máy hớn hở, lộ ra vẻ hải lòng, nhỏ giọng lẩm bẩm: "A Phương Tác lại đưa ngươi tới, có người đào than rồi…"
Đám người A Phương Tác đương nhiên không biết ở chỗ Diêm Vương đang thiếu ngươi đào than, bọn họ yểm hộ đan xen nhau rút về phía kỳ hạm của mình, trên bến tàu còn có không ít hải tặc, hồn nhiên không biết trong sảnh tụ hội xảy ra chuyện gì, chỉ theo tiềm thức ngăn cản đường đi của đám người A Phương Tác, kết quả đều bị bọn Từ Bân giết chết trước, có mấy tên hải tặc giơ tay đầu hàng, cũng bị giết chết không hề lưu tình.
Vương Văn Đạt cười lạnh, vào lúc này rồi ai còn cần tù binh chứ?
A Phương Tác trở lại trên chiến hạm của mình, tức thì như cá gặp nước, nhưng thấy chiến đấu hạm hải tặc bốn phía xung quanh đều bị pháo ca nông của hạm đội mình làm tổn thất nặng nề, bất quá đám hải tặc dù sao cùng người đông thế mạnh, vẫn có không ít chiến đấu hạm nổ pháo đánh trả, pháo đạn rơi trên mạn thuyền Long Nha chiến hạm, cũng tạo thành tổn hại không nhỏ. Nhưng hạm đội A Phương Tác một bên nổ pháo, một bên lui ra phía ngoài cảng Roberts, không có một chiến đấu hạm hải tặc nào dám trực tiếp ngăn cản ở trước mặt bọn họ.
Những tên hạm trưởng của chiến đấu hạm hải tặc nhiều lần bị tổn thất, đều biết sự lợi hại của pháo ca nông Long Nha chiến hạm quân Lam Vũ, nếu bị đối phương trực tiếp bắn trúng, cả chiếc chiến đấu hạm khẳng định sẽ tan thành mây khói, nào dám làm chuyện ngu xuẩn như thế?
Hải chiến bùng phát dữ dội, mặt biển phụ cẩn cửa cảng Roberts đánh nhau loạn cả lên, dưới sự điều phối của Hải Lôi Đình, hạm đội chiến đấu hạm của Lặc Ngõa Sắt Nhĩ và Cương Tát Lôi Tư cũng gia nhập đội ngũ kịch chiến, nhưng hạm đội A Phương Tác vừa đánh vừa lui, càng đi càng xa, cuối cùng hoàn toàn thoát khỏi chiến trường.
Bố trí xong cho người bị thương, Từ Bân đi tới đem thư do tự tay Dương Túc Phong viết giao cho A Phương Tác.
A Phương Tác chậm rãi mở thư tay của Dương Túc Phong ra, tùy tiện nhìn qua mấy lượt rồi xé ngay thành mảnh vụn, vung tay lên, mảnh vụn tung bay trong gió, lũ lượt rải vào trong sóng biển, theo sóng phiển phiêu tán khắn nơi.
Nhưng vô tình A Phương Tác phát hiện ra cái hộp gỗ đựng bản chép tay tiểu sử của Đường Lãng, nghi hoặc hỏi: "Đó là cái gì?"
Từ Bân thuật lại sơ qua tình huống khi đó một chút, thận trọng nói: "Đây là thứ là Vũ Văn Thiên Nhai bảo tôi giao cho Phong lĩnh… bên trong có liên quan tới bí mật của Phong lĩnh…"
Sắc mặt của A Phương Tác trở nên âm trầm, ánh mắt trở nên sáng quắc, tựa hồ mang theo một chút vẻ độc ác, hỏi nhanh: "Bí mật gì?"
Từ Bân không phát hiện ra vẻ hung dữ trong ánh mắt của A Phương Tác, thuận miệng đáp: "Phong lĩnh của chúng tôi thì ra cùng Đường Lãng là…"
Bất thình lình, A Phương Tác nổi giận quát lên: "Câm mồm!"
Từ Bân giật bắn mình ngạc nhiên nhìn A Phương Tác.
A Phương Tác gấp gáp đưa tay ra, con mắt trợn tròn, vội vàng nói: "Từ Bân, đem quyển sách chép tay này giao cho ta, để ta hủy nó đi, nó không nên lưu lại trên cái thế giới này."
Từ Bân có chút hoang mang nhìn A Phương Tác thần sắc quái dị, nói theo bản năng: "Không được, ta phải giao cho Phong lĩnh."
A Phương Tác sắc mặt biển đổi hẳn, hơi thở cũng trở nên gấp gáp, luôn miệng nói: "Không không không! Ngươi không thể giao cho y được, nghe lời của ta, đem bản chép tay đó giao cho ta! Ta ra lệnh cho ngươi, đưa bản chép tay này cho ta, có nghe thấy không?"
Từ Bân vẫn ngạc nhiên nhìn hắn, không biết vì sao hắn đột nhiên biến thành cái bộ dạng này, chần chừ nói: "Không thể được."
A Phương Tác thình lình rút súng Mauser ra, chỉ vào đầu Từ Bân gầm lên: "Từ Bân, đưa bản chép tay đó cho ta, nếu không ta nổ súng đấy!"
Từ Bân giật bắn mình, chiếc hộp gỗ trong tay thiếu chút nữa rơi xuống đất.
Những chiến sĩ hải quân lục chiến đội khác vừa thấy tình hình không ổn, đều ùa cả tới, họng súng đen ngòm ngòm toàn bộ nhắm chuẩn vào A Phương Tác.
Súng Mauser trong tay cảnh vệ hắc y nhân cũng nhắm chuẩn vào các chiến sĩ của hải quân lục chiến đội.
Chiến sự căng như giây đàn.
Thương Hải vừa mới từ khoang điều khiển đi ra, trợn mắt há mồm nhìn đôi bên bạt kiếm giương cung, lắp ba ba lắp bắp hỏi: "C… ch… chuyện gì thế?"
Từ Bân nhìn thấy súng ngắm của hai người Lạc Nham và Mạnh Tịch nhắm chuẩn vào A Phương Tác, lúc này mới cau mày lại, chầm chậm lùi về phía sau, đồng thời trầm ngâm nói: "A Phương Tác, ta không biết ngươi muốn làm cái gì, nhưng bản chép tay này ta không thể giao cho ngươi được, nó thuộc về Phong lĩnh của bọn ta."
Khuôn mặt A Phương Tác vặn vẹo, trong con mắt tưởng chừng có lửa mạnh thiêu đốt, thế nào cũng không hạ súng Mauser xuống, vẫn nhắm vào Từ Bân từng bước một ép tới, chậm rãi nói: "Từ Bân, ngươi có biết bản chép tay này mà truyền đi thì hậu quả thế nào không?"
Từ Bân một bên chầm chậm rút lui, một bên thận trọng nói: "Ta không biết."
A Phương Tác vẻ mặt phức tạp, khuôn mặt nhăn nhúm, trong giọng nói xen lẫn vẻ gượng gạo mà thống khổ: "Bản chép tay này mà lưu truyền ra, Phong lĩnh của các ngươi… Phong lĩnh của các ngươi… các, các, các ngươi còn thấy cái thế giới này chưa đủ loạn sao?"
Từ Bân hồ nghi hỏi: "Vì sao ngươi lại nói như vậy? Đây chỉ là một bản chép tay, một bản chép tay của thân nhân Phong lĩnh mà thôi."
A Phương Tác đột nhiên ném mạnh khẩu súng Mauser trong tay xuống sàn thuyền, tức thì linh kiện bắn tung tóe, làm những người xung quanh giật mình, nhưng thấy A Phương Tác bước tới phía trước, chỉ vào mũi A Phương Tác giận không nói lên lời chửi bới: "Ngươi! Từ Bân, ngươi hiểu cái chó gì chứ! Chẳng lẽ ngươi không biết rằng, Phong lĩnh của các ngươi là một kẻ biến thái, là một kẻ hoang tưởng! Y sẽ bởi vì cái bản chép tay này mà hủy diệt cả thế giới! Hủy diệt ngươi! Hủy diệt ta! Hủy diệt tất cả những người chúng ta."
Từ Bân ôm chặt lấy cái hộp gỗ, nhìn hắn mà chẳng hiểu gì, bướng bỉnh nói: "Ta không biết ý tứ của ngươi là gì, nhưng, ta đề nghị ngươi không nên nói xấu nhân cách của Phong lĩnh! Ngài đang cứu cái thế giới này, mà không phải là hủy diệt cái thế giới này!"
A Phương Tác thở hổn hển, bất chấp tất cả to tiếng quát lên: "Ngươi con mẹ nó! Ta! Ta! Hiện giờ thì y đang cứu vớt cái thế giới này! Nhưng bản chép tay này sẽ làm y hủy diệt cái thế giới này!" Đột nhiên, sắc mặt A Phương Tác biến thành đỏ sậm khác thường, cổ họng ho một trận kịch liệt, tiếp đó là nôn ra một bụm máu lớn, người cũng thiếu chút nữa lảo đảo ngã xuống.
Tất cả mọi người đều kinh hãi, Từ Bân theo tiềm thức càng giữ chặt lấy cái hộp gỗ ở trong lòng.
A Phương Tác đột nhiên nhảy dựng lên, đá văng linh kiệt tan nát của súng Mauser vào trong đại hải, gầm lên như điên dại: "Dương Túc Phong, điều ta có thể làm thì đã làm hết rồi, nhưng ngươi có một thằng bộ hạ ngu xuẩn, ta không thể làm được gì nữa. Ngươi con mẹ nó cứ đi hủy diệt cả thế giới này đi!"
Không đợi cho người ở xung quanh có phản ứng gì, thình lình xoay người lại, trong mắt đầy tơ máu, hung dữ quát lên: "Quay lại! Quay lại! Chuẩn bị chiến đấu! Đem cảng Roberts san phẳng cho ta! Đem tất cả đạn pháo trút hết sạch ra cho ta! Giết sạch tất cả đám người trên cảng Roberts! Dù sao mọi người cũng không cần sống nữa!"
/769
|